• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý (2 Viewers)

  • Chương 93-96

Tô Đình Nghiêm ngẩn ra.

Đây là lần thứ hai Tổ Yên hỏi như vậy.

Lần đầu tiên là năm năm về trước.


Sau khi Tô Yên sinh xong, lúc nhìn thấy ông ta, câu đầu tiên cô hỏi chính là: "Đứa bé đâu?"

Tô Đình Nghiêm vẫn còn nhớ, lúc đó ông ta trả lời:

"Chết rồi."

Khoảnh khắc nghe được hai chữ đó, sắc mặt của Tô Yên trắng bệch, đau thương không ngừng hiện ra trên mặt.

Mà bây giờ, Tô Đình Nghiêm nhìn Tô Yên, ngập ngừng mấp máy môi, gật đầu nói: "Chết rồi."

Câu trả lời giống hệt với năm đó.


"Chết rồi sao?" Tô Yên nỉ non, giống như đang tự mình lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi, nhưng là hỏi ai thì cô không biết.

"Đứa bé vừa sinh ra thì khuôn mặt đã bầm đen, cũng không khóc, bác sĩ cũng dốc sức rồi nhưng không cứu được." Tô Đình Nghiệm thở dài nói: "Tiểu Yên, chuyện này cũng đã trải qua nhiều năm vậy rồi, con cũng đừng suy nghĩ nữa. Chuyện năm đó, cho biết là lỗi của dì Tân con."

Nghe vậy, đồng tử của Tô Yên căng ra: "Ông biết tất cả mọi chuyện."

Thế nhưng, Tô Đình Nghiêm lại lựa chọn thiên vị hai mẹ con kia.

Chuyện này Tô Đình Nghiệm biết rõ, nhưng trước giờ ông ta không có nhắc tới, cũng không để trong lòng. Lúc đó chuyện xảy ra, ông ta cũng cảm thấy mất mặt.

Trước mặt Tô Yên, ông ta thật sự cảm thấy rất đỗi áy náy, lại nói: "Tiểu Yên, cha có lỗi với

con."

Tô Yên đau lòng nhắm mắt, tự cười mỉa mai mình: "Tôi nên biết sớm hơn mới đúng."

Mấy năm nay những uất ức và đau khổ mà cô đã chịu, Tô Đình Nghiêm không phải không biết, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

"Tiểu Yên." Tô Đình Nghiêm nói bóng gió: "Bây giờ con có được sự coi trọng của nhà họ Lý, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp, thiếu gì đàn ông đâu, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ”

Đây chính là đứa con đầu tiên của cô.

Ngay cả mặt mũi ra sao cô cũng chưa nhìn thấy.

Tô Yên im lặng, Tô Đình Nghiệm thở dài một tiếng rồi đi.

Ông ta không thể cho hai đứa trẻ kia hủy hoại Tô Yên.

Đúng vậy.

Trên thực tế, cái thai Tô Yên mang là sinh đôi khác trứng, đó là một cặp trẻ rất xinh đẹp, Tô Đình Nghiêm cũng không đành lòng nhưng lại không thể để nhà họ Tô mất mặt được.

Tô Yên chưa kết hôn đã sinh con, con hoang của ai cũng không biết, ông ta không thể nào giữ lại hai đứa bé, cho nên bảo người mang đi xử lý.

Hiện tại hai đứa bé kia như thế nào, bản thân ông ta cũng không biết.

Tô Đình Nghiêm lên xe, Tân Phương Linh đã lập tức khóc lóc tố cáo trước: "Ông Tô, ông xem thử hôm nay đi, Tô Yên bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, hoàn toàn không coi mẹ kế tối đây ra gì."

"Đúng vậy đó cha, Tô Yên còn sai người ngăn không cho cha vào, đây không phải là khiến cha khó xử sao?"

"Hai người ngu xuẩn các người." Tô Đình Nghiêm nhanh chóng nói, vẻ mặt nghiêm nghị mà chất vấn: "Tối nay, đứa bé còn cả người đàn ông kia là sao? Mấy người thật sự nghĩ mọi người đều là đồ ngu ngốc à? Các người hủy hoại Tô Yên sẽ không có lợi ích gì cho các người đâu."

Vẻ mặt Tô Vân tràn đầy căm ghét nói: "Con là không muốn cho chị ta leo lên đầu con mà hống hách thôi, hơn nữa, chị ta vốn dĩ là chưa kết hôn đã sinh con."

Tô Đình Nghiệm thật hận không rèn giũa được người này, bèn nói: "Địa vị của con ở nhà họ Sở đã không ổn rồi, lại còn cắt mối quan hệ với Tô Yên sẽ chỉ càng thêm bất lợi cho con thôi. Nếu như con muốn giữ chân mình ở nhà họ Sở thì bây giờ không chỉ không thể nghịch với Tô Yên, còn phải trau dồi mối quan hệ với nó, nhà họ Tô của chúng ta sau này đều phải nhờ cả vào Tô Yên."

"Bảo con đi lấy lòng chị ta? Sao có thể có chuyện đó chứ." Tô Vân nhớ lại trước đó mình lấy lòng Tô Yên đã bị người kia dày vò, cho nên càng thêm hận Tô Yên hơn nữa.

Tân Phương Linh đã nhanh chóng nghĩ thông, bà ta kéo tay của Tô Vân qua, nói: "Tiểu Vân, cha con nói đúng, Tô Yên bây giờ đã trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, đây là sự thật. Người con lấy lòng không phải Tô Yên mà là nhà họ Lý, nếu như Lý Mộc Sinh cũng thích con, sau đó nhận con làm con gái nuôi vậy thì Sở Hướng Nam còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của con nữa sao?"

Vừa nghe mẹ nói tới có thể ràng buộc được Sở Hướng Nam, trái tim của Tô Vân cũng lập tức sáng ngời: "Mẹ, cha, con biết rồi, hai người yên tâm, sau này con sẽ không nghịch với Tô Yên nữa."

Buổi tiệc giới thiệu kết thúc.

Tô Yên cùng với Lý Quý Hoa và Lưu Tuyết Lam ra tiễn khách.
Sở Hướng Nam đi ra, Tô Yên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, không nhiều hơn nữa.

Sở Hướng Nam muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn không có nói gì.

Khách mời đi hết rồi, lúc này Lưu Tuyết Lam mới nói: "Tiểu Yên, con cũng đã mệt cả đêm rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi."


"Mẹ, con phải đưa Tiểu Duy trở về bệnh viện, đợi tí nữa con sẽ về thẳng nhà trọ. Cha mẹ, hai người bận cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi sớm một chút." Tô Yên cũng không quen ở lại nhà họ Lý.

Lý Mộc Sinh vừa nhìn đã thấu được tâm tư của cô, cũng bèn nháy mắt ra hiệu với Lưu Tuyết

Lam.

Lưu Tuyết Lam mỉm cười, lấy một chiếc khóa ra nói: "Tiểu Yên, mẹ và cha nuôi của con có chuẩn bị một căn nhà ở chung cư Hoa Dạng cho con, con có thể chuyển tới đó ở"

Con gái nuôi của nhà họ Lý, làm sao có thể ở nhà trọ nhỏ hẹp như vậy được.

"Cảm ơn cha mẹ." Tô Yên nhận lấy chìa khóa, nhưng chưa định dọn tới đó.


Tô Yên vừa đưa Tô Duy đi, Lục Cận Phong cũng đã đi ra khỏi nhà họ Lý.

Lý Mộc Sinh đích thân tiễn anh.

"Cậu chủ Lục, người đàn ông đã bôi nhọ Tiểu Yên đó tôi đã chào hỏi qua rồi, cả đời này của anh ta cũng đừng hòng đi ra ngoài được nữa."

"Tốt." Lục Cận Phong lạnh giọng nói: "Còn lại, cũng không cần phiền tổng giám đốc Lý thêm nữa."

Ý là, chuyện còn lại sẽ để tự anh ra mặt.

Cũng không cần để cho Lý Mộc Sinh phải khó xử nữa.

Lý Mộc Sinh cười đáp: "Được."

Ông ta cũng không tiện đi tìm hai mẹ con đã gây phiền phức đó, hơn nữa đây cũng coi như là ân oán cá nhân của gia đình nhà họ Tô, ông ta lại càng không tiện nhúng tay.

Lục Cận Phong lên xe, Vạn Nhất hỏi: "Đại ca, anh mất tích mấy ngày, lại không xuất hiện, cô Tô đó chỉ e là không dễ dỗ."

Hôm nay Lục Cận Phong dựa vào thân phận nắm quyền của nhà họ Lục, chỉ là anh muốn để cho Lý Mộc sinh biết được anh xem trọng Tô Yên.

Anh cũng nên đi gặp Tô Yên rồi.

Tô Yên đưa Tô Duy về tới bệnh viện xong thì rời đi, qua đi cơn náo loạn khiến cô cảm thấy vẫn hơi hoảng hốt,

Tô Yên đứng ở bờ sông, gió thổi mát lạnh, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của bé con thông

minh.

Đứa bé kia đi đâu rồi?

Tìm khắp nhà họ Lý vẫn không tìm được, mà nó lại không cha không mẹ, có thể đi đâu được chú?

Chuông điện thoại bỗng vang lên, màn hình hiển thị là Lục Cận Phong. cô nhíu mày, chần chừ không bắt máy.

Tô Yên chăm chú nhìn vào điện thoại di động, cô nhíu mày, chần chừ không bắt máy.

Bên trong một chiếc xe đỗ bên đường phía đối diện, Lục Cận Phong phóng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên đang đờ đẫn bên bờ sông, thấy người kia chần chừ không nghe máy, trong lòng anh lại thoáng nghi hoặc.

Chuông điện thoại ngừng, Tô Yên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Lục Cận Phong lại gọi thêm lần nữa, người ở đây lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nghe máy.

Đầu dây bên kia là giọng nói có phần sốt sắng của Lục Cận Phong: "Yên Yên, có phải giận rồi không?"

Tô Yên đút một tay vào trong túi áo, cố gắng để giữ của giọng mình thật bình tĩnh đáp: "Không có, hết bận rồi à?"

"Ừ, anh đã trở về, muốn gặp em. Em ở đâu, anh lập tức tới tìm em." Lục Cận Phong không có xuống xe qua chỗ Tổ Yên, tùy ý xuất hiện trước mặt cô sẽ chỉ làm cô thêm khả nghi, cho nên anh mới gọi điện thoại.

"Không cần, em còn đang ở bệnh viện cùng với Tiểu Duy, bận cả ngày rồi nên hơi mệt nên muốn ngủ." Tô Yên nói dối, còn cười khéo: "Anh cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."

Không đợi Lục Cận Phong nói gì thêm, cô đã cúp máy.

Tô Yên trong lòng phiền não không yên, bây giờ mà nhìn thấy Lục Cận Phong, cô sợ để lộ sơ hờ.
1646275448426.png

Tô Yên đi lang thang trên đường cái, không biết mình phải đi đâu về đâu.

Đêm đã khuya rồi.

Trên đường cũng không còn người đi nữa.


Tô Yên hơi đói bụng, trong buổi tiệc hầu như cô không có ăn gì cả.

Thoáng nhìn thấy quản đồ nướng ven đường, Tô Yên ngồi xuống chọn vài món nướng, gọi thêm một chai bia.

Một cơn gió lạnh thổi tới, Tô Yên khịt khịt mũi, nếu để người khác biết được con gái nuôi của nhà họ Lý lại đi thang lang ăn khuya ở quán đồ nướng ven đường, chỉ e là sẽ khiến họ ngạc nhiên đến nổ mắt mất.

Tô Yên cũng không muốn để bản thân mình bị ràng buộc bởi danh phận con gái nuôi của nhà họ Lý, cô vẫn muốn làm một Tô Yên như lúc ban đầu hơn.

Cô ăn đồ nướng, uống bia, một mình yên ắng ở đó, thỉnh thoảng nhìn vài người qua đường.

Kiểu cách thư thái như thế này mới là cuộc sống của cô.


Trong chiếc xe hơi đậu ven đường, Lục Cận Phong phóng tầm mắt nhìn chằm chằm Tô Yên. Anh vẫn luôn đi theo phía sau cô, nhưng không có tới gần.

Ở chung lâu như vậy, Lục Cận Phong tưởng rằng mình đã hiểu rõ đối phương, nhưng mãi cho tới lúc này anh mới phát hiện, trên người cô gái này vẫn còn che đậy rất nhiều tâm tư mà anh không biết được.

Bên cạnh bàn của Tô Yên là một cặp nam nữ trẻ tuổi, lúc ban đầu cả hai vẫn ăn ngon lành, sau đó lại bỗng xảy ra tranh chấp.

Người thanh niên kia đá cái ghế, nổi giận đùng đùng mà chất vấn cô gái: "Cô từng sinh con rồi? Không phải gái trinh sao? Như này không phải cô đang gạt người khác à?"

Cô gái đau lòng, nức nở nói: "Em không phải cố ý lừa anh, A Vĩ, em xin lỗi, là do trước đây em tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện mới phạm lỗi lầm hồ đồ như thế, nhưng em thật lòng yêu anh."

"Ngay cả con cũng sinh rồi, vậy tôi còn cần cô làm gì nữa chứ? Tôi không muốn phải nhặt giày rách của thằng khác, sau này đừng tới tìm tôi nữa." Người thanh niên đó vô cùng cường quyết nói.

"A Vĩ, A Vĩ.." Cô gái khóc sướt mướt đuổi theo.

Cuộc trò chuyện chỉ vỏn vẹn vài câu lại khiến cho Tổ Yên cảm thấy càng thêm buồn bực, cảm giác tự ti bỗng dưng trỗi dậy.

Đàn ông, có phải ai cũng đều sẽ khinh khi phụ nữ đã từng sinh con không?

Lục Cận Phong nhất định cũng sẽ để bụng.

Cô đã lừa anh.

Uống xong chai bia, Tô Yên lảo đảo bắt taxi quay về. Có thể do mệt mỏi, hoặc cũng có thể do say rồi, cô vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay lập tức.

dưới tầng, Lục Cận Phong vẫn ngồi trong xe, không xuống xe cũng không lên lầu, Anh châm điếu thuốc, im lặng mà hút.

Chuyện mà Lục Cận Phong đã muốn biết, sẽ không có chuyện gì không điều tra ra được.

Nhưng anh không dám đi điều tra vì sao Tô Yên đêm nay lại khác thường như vậy.

Điếu thuốc thoáng chốc đã cháy hết.

Bên trong xe lượn lờ khói thuốc, trên đất cũng rơi vụn đống tàn thuốc.

Trời dần sáng, lúc này Lục Cận Phong mới lái xe trở về nhà họ Lục.

Trần Tổ Anh đã dậy từ sớm, mấy ngày nay bà không có đi tìm Tô Yên, ngày hôm qua ở buổi tiệc giới thiệu bà cũng không tiện lộ mặt, sợ để lộ sơ hở.

Trần Tổ Anh vừa mới xuống lầu đã thấy Lục Cận Phong chống cây gậy ba-toong từ ngoài đi vào, bước đi rất nhanh.

"Con trai, sao thế?" Trong lòng Trần Tổ Anh hơi hồi hộp: "Cãi nhau với Tiểu Tô à?"

Vốn dĩ Trần Tổ Anh chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ bầu không khí xung quanh lại bỗng trầm xuống.

Thế này, xem ra bà đã đoán đúng rồi.

Trần Tố Anh cẩn thận, dè dặt hỏi: "Thật sự, cãi nhau à?"

Lục Cận Phong không nói lời nào, thái độ như này lại khiến Trần Tố Anh sốt ruột muốn chết.

"Con trai, con nói gì đi chứ, sao thế kia, nói ra đi để mẹ còn nghĩ cách giúp con."

"Không có gì ạ." Lục Cận Phong phun ra mấy chữ, sau đó đi lên phòng.

Trần Tố Anh nhớ tới một chuyện, nhìn thấy Lục Cận Phong đi lên lầu lại vội vàng nhắc vọng tới: "Con trai, Lục Thừa Mẫn trở về rồi."
Lục Cận Phong dừng chân, ấn đường nhíu thật chặt.

Trần Tố Anh vừa nói xong, một người đàn ông anh tuấn mặc đồ bộ ở nhà xuất hiện ở cửa thang máy.

"Anh cả trở về rồi, đã lâu không gặp"


Lục Thừa Mẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kỹ lại thấy trộn lẫn vài nét thâm độc.

Người này chính là con trai lớn của Lục Gia Hành, Lục Thừa Mẫn.

Lục Cận Phong chăm chú nhìn vào người trước mặt, tay cầm gậy cũng theo bản năng siết lại vài phần.

"Trước khi trở về, sao em hai lại không bảo một tiếng vậy." Lục Cận Phong khẽ cong: "Là về đây thăm chú hai?"

"Nghe nói lần này là người của tổ chức Ám Dạ ra tay, cha tôi bị té nặng như vậy, phần làm con trai nhất định phải tới thay cho mình đòi lại công bằng."

Lục Cận Phong khẽ bật cười: "Em hai thật sự là có hiếu, cẩn thận kẻo lây vạ vào người."


"Cám ơn anh cả đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận một chút. Đợt hàng lần này mà cha tôi tổn thất, tôi nhất định sẽ đòi tổ chức Ám Dạ trả gấp mười lần."

Hai người rõ ràng là đang nói chuyện vui vẻ, nhưng bầu không khí lúc này lại đậm mùi thuốc súng.

"Đúng rồi anh cả, lần này tôi về nước cố tình dắt theo một bác sĩ giỏi về khám bệnh cho anh

ca."

"Không cần." Lục Cận Phong từ chối thẳng, không chút nể mặt Lục Thừa Mẫn, nói xong lại trực tiếp đi về phòng của mình.

Vẻ mặt của Lục Thừa Mẫn trở nên âm u, ánh mắt nhìn tới đôi chân khập khễnh đó của người

kia, từ sâu trong con người lại càng thêm sâu sắc.

Lục Cận Phong đeo mặt nạ quanh năm suốt tháng, khiến người khác không thể nào đoán được cảm xúc của anh mà thăm dò.

Cửa phòng đóng sầm một tiếng, Lục Thừa Mẫn mỉm cười nhìn về phía Trần Tổ Anh: "Thím cả, xem ra anh cả vẫn còn giận tôi chuyện bỏ thuốc anh ấy năm năm trước, lúc đó tôi thật chỉ muốn tác thành cho anh ấy với Nhã Nhược, không ngờ lại gây ra bi kịch như vậy."

Trần Tố Anh cười lạnh một tiếng: "Bớt giả Vờ mèo khóc chuột lại đi, Thừa Mẫn à, cậu trở về sớm như thế là mong đợi cho con trai tôi chết sớm một chút nhỉ. Vậy cậu yên tâm đi, cho dù con trai của tôi thật sự xảy ra chuyện không may thì nhà họ Lục này cũng không tới phiên dòng giống của vợ lẽ là mấy người quản lý đâu."

Lục Thừa Mẫn tối sầm mặt: "Thím cả, thím nói lời này là có ý gì? Tôi chưa từng mơ ước có được tài sản của nhà họ Lục."

"Há!" Trần Tổ Anh phì cười một tiếng, không nói thêm gì nữa bèn bỏ đi.

Bà chính là cố ý chọc tức Lục Thừa Mẫn, còn có ý gì thì có quỷ mới biết, chẳng qua bà chỉ là nói bậy bạ vậy thôi.

Ngày thường lúc Tô Yên đi làm, đồng nghiệp trong công ty ai cũng đều rất mực ân cần với

cô.

Cô rất không quen với chuyện này.

Mọi người chỉ là đang nịnh hót, buổi tiệc giới thiệu long trọng đó lại còn có ai mà không biết nữa chứ?

Đồng nghiệp tỏ vẻ thân thiện, ân cần với cô chỉ là vì cái danh phận con gái nuôi của nhà họ Lý mà thôi.

"Tô Yên, tổng giám đốc Lục gọi cô tới phòng làm việc." Có đồng nghiệp thuận miệng nhắn lại Với cô.

"Được." Tô Yên chỉn chu lại mình, lập tức đi tới văn phòng.

"Tổng giám đốc Lục."

Tô Yên gõ cửa một cái rồi vào: "Anh tìm tôi?"

"Đóng cửa lại." Lục Minh Khánh không ngẩng đầu, chỉ ra lệnh.

Tô Yên đóng cửa lại, trong lòng cũng thắc mắc: "Tổng giám đốc Lục, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Lúc này, Lục Minh Khánh mới ngẩng đầu, nhìn Tô Yên nói: "Chính là để xác nhận một chút, cô thật sự là muốn tới trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị? Nếu như cô không muốn đi, ở đây sẽ đề cử cô lên vị trí giám đốc sản phẩm."

Tới trụ sở chính rất có thể có chỉ là một nhân viên nhỏ bé, nhưng ở lại chi nhánh này thì cô có thể lập tức được lên chức.

Tô Yên kinh ngạc, Lục Minh Khánh là muốn giữ cô lại sao?

Thấy người kia không lên tiếng, Lục Minh Khánh dựa người vào lưng ghế, cười nói: "Cô có thể trở về suy ngẫm một chút."

"Không cần đâu, tổng giám đốc Lục, nếu như có thể tranh cử thành công, tôi vẫn hy vọng mình có thể vào trụ sở chính." Tô Yên nói thẳng, không phải cô không sợ sẽ đắc tội với Lục Minh Khánh, lúc trước cô muốn đi trên con đường càng bằng phẳng càng tốt, nhưng bây giờ cô lại muốn thay đổi hoàn cảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom