-
Chương 85
Lúc Chu Phi khám Tuần Tu cũng có chút thanh tỉnh, tai nghe được giọng nói của Liễu Y, khóe miệng cong lên, nhưng lúc nghe Liễu Y chuẩn bị đi về, ánh mắt xẹt qua một tia ảm đạm, thấp giọng ho khan.
Liễu Y đi phía trước, Chu Phi và Hà Dương đi sau, ba người đi tới mép giường, Liễu Y vừa cúi đầu nhìn, liền chạm phải ánh mắt Tuần Tu mở ra.
Tuần Tu thu lại ảm đạm nới đáy mắt, cúi đầu mắt liếc quần áo trên người, khóe mắt dâng lên nụ cười dịu dàng, khẽ mở đôi môi,"Liễu Y, là em đưa anh tới bệnh viện sao, cám ơn nhiều."
Liễu Y lầm bầm một tiếng, tùy ý nhìn, nói ra những từ ngữ kinh điển mà Liễu thị hay dùng "Dẫn anh tới đây mắt nửa giờ, giúp anh mặc quần áo hết mười phút, còn tiền taxi, 3000 thêm 1000, lại thêm 1500, coi như tính chẳn cho anh 5000, đến lúc đó đừng quên trả cho tôi."
"Được, chờ anh xuất viện, trả thêm tiền lãi cho em, " Tuần Tu vô cùng sảng khoái nói.
Hai người đối thoại như vậy làm cho Hà Dương và Chu Phi liếc nhìn, hà dương biết đây là thói quen của Liễu Y, nhưng không nghĩ tới Liễu Y sẽ trực tiếp cò kè mặc cả với Tuần thiếu, mà chu phi căn bản không biết thói quen của Liễu Y, hiện tại vừa nghe, quả thật quá mức kinh khủng rồi, mà kinh khủng hơn chính là, Tuần thiếu cũng đáp ứng.
Liễu Y đối với việc Tuần Tu đáp ứng sảng khoái như vậy, không có nửa điểm kinh ngạc, bởi vì chỉ cần là tiền của Tuần Tu, Liễu Y luôn cảm thấy có được quá dễ dàng, cho nên bình thường Liễu Y cũng không muốn mở miệng, nhưng lần này, đúng là mình có bỏ ra một chút lao lực, cũng nên thu lệ phí theo bình thường.
"Sổ sách của em đã tính xong , bây giờ tới lượt của anh, " Tuần Tu có thâm ý, nhẹ nhàng nói.
Liễu Y nghi hoặc, nghi ngờ nhìn Tuần Tu đang suy yếu, "Sổ sách gì."
"Bị em nhìn thấy hết, em phải phụ trách, " Khóe miệng Tuần Tu nhếch lên, thấp giọng nói.
Liễu Y buồn bực nhìn, vừa định nói gì, chỉ nghe sau lưng xì cười hai tiếng, Liễu Y quay đầu nhìn, vội vàng nhân cơ hội nói, "Tốt lắm, hiện tại Tuần Tu đã tỉnh, tôi cũng nên đi về."
Hà Dương và Chu Phi đang cúi đầu run rẩy bả vai nghẹn cười, nghe Liễu Y nói, thấy Tuần Tu trên giường bệnh bán tới ánh sáng lạnh, nhất thời giật mình một cái.
Ánh mắt Tuần Tu trầm xuống, dời đi ánh mắt lạnh lùng từ trên người Hà Dương và Chu Phi, mở miệng nói, "Anh cũng không có vấn đề gì, anh về với em."
Liễu Y lập tức ngậm miệng, xoay người thấy vẻ mặt kiên định của Tuần Tu, trợn mắt nhìn, thuận miệng nói, "Bây giờ anh sốt cao còn chưa giảm, chờ khá hơn chút hãy về."
Hà Dương và Chu Phi nhìn tình hình trước mặt, nháy mắt lẫn nhau ra dấu, Hà Dương vội vàng nói, "A, tôi ra ngoài nghe điện thoại, đợi một lát tới đây."
"Bên ngoài tôi còn có chút chuyện, Liễu Y em chăm sóc Tuần thiếu giùm một lát, " Chu Phi cũng vội vàng nói.
Liễu Y nhìn dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, lại thấy Tuần Tu đang nhìn chằm chằm mình, một lúc sau, khoát tay một cái, ngồi xuống bên giường bệnh, "Đi đi, hai người nhớchú ý một chút, phòng làm việc cũng thuộc trường hợp công cộng."
Tuần tu có chút hiểu, lại có chút không hiểu, ánh mắt quét nhìn Hà Dương và Chu Phi, nhưng biết Liễu Y ở lại làm bạn với mình, cũng không có chú ý nữa, mà nở nụ cười, nhìn chằm chằm Liễu Y.
Mặt Hà Dương và Chu Phi trong nháy mắt vặn vẹo, vô cùng muốn gầm thét một tiếng, tôi yêu người khác phái, bất quá, thấy ánh mắt Liễu Y, bắt đầu đau dạ dày, gật đầu với Tuần Tu, cắn răng xoay người đi ra ngoài.
Liễu Y ở với Tuần Tu tới lúc chuyền nước xong, thấy nhiệt độ của Tuần tu đã giảm, không tự chủ an tâm, đợi lúc Hà Dương và Chu Phi đi vào, sau khi thương lượng, một nhóm bốn người, lái xe về tiểu khu Phong Hòa.
Theo thường lệ Liễu Y bị ánh mắt nhu nhược của Tuần Tu mềm lòng, chấp nhận ôm Tuần tu đi vào trong nhà,lúc đi hai người, lúc về bốn người.
Vừa vào cửa nhà, Liễu Y thấy Tuần Tu tựa vào trong ngực mình nhắm mắt ngủ, nhẹ nhàng lên giường, ngay sau đó gật đầu hai người đi theo một cái, ra ngoài.
Liễu Y không có gì vướng víu, vừa định phủi mông một cái, thì bị Hà Dương và Chu Phi ngăn lại, Liễu Y nhìn hai người trước mặt, xoay người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, hồi lâu mới nặn ra một câu, "Có chuyện gì cứ nói đi."
Chu Phi ra hiệu với Hà Dương, Hà Dương cũng ra hiệu với Chu Phi.
Liễu Y nhìn tình hình, bình tĩnh nói, "Nếu hai người không có việc gì, thì tôi đi về trước, tôi cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi."
Hà Dương và Chu Phi im lặng nhìn chằm chằm Liễu Y quan hệ của bọn họ chính trực như vậy, nhưng người này vừa nói, lại thành như vậy.
Khóe miệng Hà Dương giật giật, "Liễu Y, tôi và Chu Phi rất bận, hiện tại Tuần thiếu không có chuyện gì, chúng tôi cũng phải đi."
Chu Phi cũng gật đầu.
Liễu Y nhìn hai người, ánh mắt sáng lên, nói lầm bầm hai tiếng, "Tôi hiểu tâm tình của các anh, tôi cũng phải về rồi."
Mặt Hà Dương vặn vẹo, cô nói cái gì, lắc đầu, "Liễu Y, nếu chúng ta đi hết, Tuần thiếu ở một mình cũng không tốt, cô xem."
Chu Phi nhìn chằm chằm Liễu Y, "Em và Tuần thiếu tới đây bao lâu rồi."
Liễu y vừa nghe, không nhận quan tâm của Chu Phi, hừ một tiếng, "Đây là chuyện của tôi, sau này hai người đừng hỏi nữa, tôi và Tuần Tu chẳng qua là quan hệ hàng xóm mà thôi."
Hà Dương và Chu Phi nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra .
Liễu Y thấy hai người lại liếc mắt đưa tình, lập tức đau dạ dày, "Tốt lắm, các ngươi có chuyện thì đi đi."
"Vậy còn cô, " Hà Dương không yên lòng, Liễu Y nói đi thì đi thật, chuyện Tuần thiếu giao phó mình không hoàn thành, khẳng định không có quả tốt ăn.
"Dĩ nhiên tôi cũng nên đi về, " Liễu Y chuyện đương nhiên.
"Liễu Y, quy củ cũ đi, " Hà Dương thử dò xét hỏi.
Mắt Liễu Y sáng lên, ngồi thẳng thân thể, "Ý của anh là."
"Đúng hạn thu tiền, cô giúp chúng tôi chăm sóc Tuần thiếu tới lúc Hải Phong về, nếu như Tuần thiếu có vấn đề, cô gọi điện thoại cho Chu Phi là được, " Hà Dương trực tiếp nói.
Liễu Y cúi đầu bắt đầu tính toán, sau đó gật đầu, kiếm tiền của Tuần Tu, không có cảm giác thành tựu, bởi vì hắn trực tiếp đưa đến tay mình, mà tiền của Hà Dương, Liễu Y cảm thấy vô cùng hứng thú, bây giờ cảnh giới của Liễu Y cao, không phải người nào cũng lường gạt.
Hà Dương và Chu Phi nhìn nhau, Hà Dương là thở phào nhẹ nhỏm, mà Chu Phi rất kinh ngạc, đây thật là Liễu Y nhu nhược, một màn mới vừa rồi ở bệnh viện và một màn bây giờ bắt đầu đánh thẳng vào quan niệm của Chu Phi .
Liễu Y nhận giao dịch, nhìn trộm hai người đàn ông đối diện, khoát tay một cái, "Được rồi, tôi đáp ứng, các anh có chuyện thì đi đi, chỉ là Chu Phi, tôi hi vọng anh nói ít với mẹ tôi bên kia một chút, có một số việc, tôi không nói không có nghĩa là tôi sẽ chịu được, hi vọng anh nói ít chút."
Chu Phi nhìn Liễu Y bình thản, đẩy mắt kính, cười cười, "Mẹ cũng chỉ muốn biết tình huống của em từ anh, lần sau anh sẽ không nhiều lời."
"Tốt nhất như thế, bất quá, anh nói cũng đủ nhiều, hai chúng tôi không quen biết, trước kia cũng thế, hiện tại cũng vậy, đại khái sau này cũng vậy, " Liễu Y nói lầm bầm đôi câu, ánh mắt trầm xuống, có ý cảnh cáo nồng nặc.
Liễu Y tiễn hai người đi, xoay người đi tới phòng ngủ liếc một cái, nhìn Tuần Tu an ổn ngủ, không tự chủ đi đến mép giường, cúi đầu liếc nhìn, mắng xéo một câu, "Thật không nhìn ra, nhìn gầy yếu vậy, vóc người cũng rất tốt ."
Sau khi nói xong, liền xoay người đi tới phòng bếp, bắt đầu nấu cháo, chưa ăn cơm tối, ai cũng không chịu nổi, lấy tiền của người, mình là người có lương tâm, thuận tiện làm cho mình một phần.
Đợi lúc Tuần Tu từ tỉnh lại, Liễu Y đang nằm ngủ ở mép giường, Tuần Tu nhẹ nhàng nghiêng thân, nhìn người quen thuộc cách đó không xa, khóe miệng tràn ra vui vẻ, từ trong chăn vươn tay, êm ái nắm lấy liễu y ngón tay, tâm run lên, giơ tay lên đang lúc, vén những sợi tóc trên mặt Liễu Y qua bên tai, ngón tay xẹt qua khuông mặt hồng hào, rồi sau đó xoa nhẹ vành tai khéo léo, trong lòng tràn đầy mềm mại, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Liễu Y là ai, đó là người đã từng ở trong sinh tử, đi tới nơi này cũng chỉ là hơn một năm, cho nên lúc ngón tay Tuần Tu chạm vào tai Liễu Y, Liễu Y trong nháy mắt tỉnh, phản xạ có điều kiện đưa tay bắt được cánh tay Tuần Tu, bắt chéo hai tay ra sau lưng, đứng dậy đè lên Tuần Tu.
Tuần Tu cũng không chống cự, cánh tay bị Liễu Y cố định ở phía sau, cả người nằm lỳ ở trên giường, mà sau lưng còn bị trọng lực Liễu Y đè xuống, thống khổ rên lên một tiếng, mặc dù rất thích tiếp xúc thân mật với Liễu Y, nhưng dạng này, thật sự không chịu nổi, hơn nữa không hiểu sao Liễu Y lại cảnh giác như vậy.
Liễu y đè lên Tuần Tu, lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn người trước mặt, phải nhìn cảnh tượng bây giờ nữa, ngây người như phỗng, tay chân luống cuống nhanh chóng lui ra mép giường.
Tuần Tu được buông ra trói buộc, mới từ từ xoay người, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Liễu Y, ý nghĩa không rõ.
Liễu Y rút rút khóe miệng, nhìn Tuần Tu cần người khác xoa cánh tay, chấp nhận tiến lên từng bước nhanh chóng tra xét, lăn qua lộn lại, thấp giọng một câu, "Không có chuyện đi, mới vừa rồi cũng không dùng nhiều lực."
Tuần Tu trầm tĩnh mím môi, "Em ngủ đều như vậy."
Liễu Y vừa nghe, biết ý tứ Tuần Tu, đưa tay vuốt vuốt tóc, "Anh nói gì, tôi không hiều."
Tuần Tu không tiếp tục hỏi nữa, ánh mắt có chút chua chát, không biết là bởi vì Liễu Y thiếu cảm giác an toàn, hay là bởi vì Liễu Y cảnh giác với mình, lập tức có chút ảm đạm nói, " Hiện tại anh không có chuyện gì, em cũng về nghỉ ngơi đi."
Liễu Y gậtđầu, chợt nhớ tới cái gì, "Tôi nấu nồi cháo, anh ăn chút rồi ngủ tiếp."
Đáy mắt tối tăm của Tuần Tu tiêu tán rất nhiều, sáng lên, gật đầu, "Được, làm phiền em."
Liễu Y khoát tay, "Tôi đi bưng tới đây."
Đợi lúc Liễu Y hiền lành bưng cháo đến phòng ngủ, nửa người Tuần Tu đã dựa vào mép giường, Liễu Y đưa chén cháo, thấy Tuần Tu không nhận, dùng sức ho khan.
Tuần Tu không ngẩng đầu, cúi đầu xoa xoa cánh tay của mình, như có như không nói, "Tay không lực."
Liễu Y vừa nghĩ, hình như là mới vừa rồi là mình gây họa, tình thế khó xử, trực tiếp nói, "Vậy tôi uy anh đi."
Khóe miệng Tuần Tu cong lên, rất vừa lòng với đề nghị này, gật đầu, mong đợi nhìn Liễu Y, chờ đợi.
Sau khi Liễu Y mè nheo một lúc, hạ quyết tâm, ngồi xuống mép giường, giơ tay lên dùng muỗng múc ít cháo loãng đưa tới miệng Tuần Tu, hất cằm lên, "Tài nấu nướng của tôi có hạn, anh cố gắng ăn một chút đi."
Ánh mắt Tuần Tu lóe lóe, nhìn tay Liễu Y, uống xong một hớp, bất quá, sắc mặt có chút vặn vẹo, ánh mắt có chút rối rắm, hồi lâu, mới nuốt xuống.
"Như thế nào, cũng tạm được đi, anh ăn nhiều một chút, một ngày nay anh cũng chưa ăn gì rồi, " Liễu Y nghiêm túc nói.
Tuần Tu gật đầu, cau mày, nhìn lại một muỗng đã đưa tới khóe miệng, nhắm lại ánh mắt, nuốt xuống, sắc mặt tái nhợt rất nhiều, thoạt nhìn càng thêm suy yếu, nhắm mắt, trái lương tâm nói, "Không tệ, em làm anh rất thích."
Liễu Y đút xong, nhìn cái chén không, vô cùng có cảm giác thành công, đứng lên, "Nếu thích thì ăn nhiều một chút, nếu không anh sẽ không nhanh khỏe lên đâu."
Tuần Tu vừa định ngăn cản, chỉ thấy Liễu Y lao ra phòng ngủ, vội vàng bưng nước lên, uống từng ngụ lớn, dù thế nào cũng không nghĩ ra, nhìn thức ăn rất đẹp, sao lại có mùi vị như vậy, rốt cuộc là Liễu Y vô ý hay là cố ý.
Đợi lúc Liễu Y lần nữa ngồi ở mép giường, lúc cúi đầu đút, Tuần Tu vừa hưởng thụ vừa thống khổ , hưởng thụ dịu dàng mà Liễu Y chưa bao giờ có, hi vọng thời gian lúc này dừng lại, vừa đau khổ với mùi vị quái lạ củacháo trắng trong miệng vừa ngọt vừa mặn.
Hai người không nhanh không chậm, một đút một ăn, rất ấm áp, tay Tuần Tu nắm chặt thành quyền, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thấy cháo còn một gần nửa, ngăn cản Liễu Y tiếp tục đút, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đủ rồi, mùi vị không tệ."
Liễu Y nhìn Tuần Tu lắc đầu, không muốn ăn nữa, uyển chuyển nói, "Anh ăn quá ít, không trách được thân thể yếu như vậy, cảm mạo một chút lại thành như vậy, sau này nên ăn nhiều một chút."
Sau khi Liễu Y nói xong, nhìn mắt nửa chén cháo, hai ngụm trực tiếp uống hết, đứng lên, "Tôi về trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, nếu như đói bụng, phòng bếp còn, đừng lãng phí."
Bây giờ Tuần Tu đối với lời nói của Liễu Y không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt sợ hãi, nhìn chằm chằm cái chén trống trơn, cau mày trầm tư, chẳng lẽ là vị giác của mình xảy ra vấn đề.
Liễu Y đi phía trước, Chu Phi và Hà Dương đi sau, ba người đi tới mép giường, Liễu Y vừa cúi đầu nhìn, liền chạm phải ánh mắt Tuần Tu mở ra.
Tuần Tu thu lại ảm đạm nới đáy mắt, cúi đầu mắt liếc quần áo trên người, khóe mắt dâng lên nụ cười dịu dàng, khẽ mở đôi môi,"Liễu Y, là em đưa anh tới bệnh viện sao, cám ơn nhiều."
Liễu Y lầm bầm một tiếng, tùy ý nhìn, nói ra những từ ngữ kinh điển mà Liễu thị hay dùng "Dẫn anh tới đây mắt nửa giờ, giúp anh mặc quần áo hết mười phút, còn tiền taxi, 3000 thêm 1000, lại thêm 1500, coi như tính chẳn cho anh 5000, đến lúc đó đừng quên trả cho tôi."
"Được, chờ anh xuất viện, trả thêm tiền lãi cho em, " Tuần Tu vô cùng sảng khoái nói.
Hai người đối thoại như vậy làm cho Hà Dương và Chu Phi liếc nhìn, hà dương biết đây là thói quen của Liễu Y, nhưng không nghĩ tới Liễu Y sẽ trực tiếp cò kè mặc cả với Tuần thiếu, mà chu phi căn bản không biết thói quen của Liễu Y, hiện tại vừa nghe, quả thật quá mức kinh khủng rồi, mà kinh khủng hơn chính là, Tuần thiếu cũng đáp ứng.
Liễu Y đối với việc Tuần Tu đáp ứng sảng khoái như vậy, không có nửa điểm kinh ngạc, bởi vì chỉ cần là tiền của Tuần Tu, Liễu Y luôn cảm thấy có được quá dễ dàng, cho nên bình thường Liễu Y cũng không muốn mở miệng, nhưng lần này, đúng là mình có bỏ ra một chút lao lực, cũng nên thu lệ phí theo bình thường.
"Sổ sách của em đã tính xong , bây giờ tới lượt của anh, " Tuần Tu có thâm ý, nhẹ nhàng nói.
Liễu Y nghi hoặc, nghi ngờ nhìn Tuần Tu đang suy yếu, "Sổ sách gì."
"Bị em nhìn thấy hết, em phải phụ trách, " Khóe miệng Tuần Tu nhếch lên, thấp giọng nói.
Liễu Y buồn bực nhìn, vừa định nói gì, chỉ nghe sau lưng xì cười hai tiếng, Liễu Y quay đầu nhìn, vội vàng nhân cơ hội nói, "Tốt lắm, hiện tại Tuần Tu đã tỉnh, tôi cũng nên đi về."
Hà Dương và Chu Phi đang cúi đầu run rẩy bả vai nghẹn cười, nghe Liễu Y nói, thấy Tuần Tu trên giường bệnh bán tới ánh sáng lạnh, nhất thời giật mình một cái.
Ánh mắt Tuần Tu trầm xuống, dời đi ánh mắt lạnh lùng từ trên người Hà Dương và Chu Phi, mở miệng nói, "Anh cũng không có vấn đề gì, anh về với em."
Liễu Y lập tức ngậm miệng, xoay người thấy vẻ mặt kiên định của Tuần Tu, trợn mắt nhìn, thuận miệng nói, "Bây giờ anh sốt cao còn chưa giảm, chờ khá hơn chút hãy về."
Hà Dương và Chu Phi nhìn tình hình trước mặt, nháy mắt lẫn nhau ra dấu, Hà Dương vội vàng nói, "A, tôi ra ngoài nghe điện thoại, đợi một lát tới đây."
"Bên ngoài tôi còn có chút chuyện, Liễu Y em chăm sóc Tuần thiếu giùm một lát, " Chu Phi cũng vội vàng nói.
Liễu Y nhìn dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, lại thấy Tuần Tu đang nhìn chằm chằm mình, một lúc sau, khoát tay một cái, ngồi xuống bên giường bệnh, "Đi đi, hai người nhớchú ý một chút, phòng làm việc cũng thuộc trường hợp công cộng."
Tuần tu có chút hiểu, lại có chút không hiểu, ánh mắt quét nhìn Hà Dương và Chu Phi, nhưng biết Liễu Y ở lại làm bạn với mình, cũng không có chú ý nữa, mà nở nụ cười, nhìn chằm chằm Liễu Y.
Mặt Hà Dương và Chu Phi trong nháy mắt vặn vẹo, vô cùng muốn gầm thét một tiếng, tôi yêu người khác phái, bất quá, thấy ánh mắt Liễu Y, bắt đầu đau dạ dày, gật đầu với Tuần Tu, cắn răng xoay người đi ra ngoài.
Liễu Y ở với Tuần Tu tới lúc chuyền nước xong, thấy nhiệt độ của Tuần tu đã giảm, không tự chủ an tâm, đợi lúc Hà Dương và Chu Phi đi vào, sau khi thương lượng, một nhóm bốn người, lái xe về tiểu khu Phong Hòa.
Theo thường lệ Liễu Y bị ánh mắt nhu nhược của Tuần Tu mềm lòng, chấp nhận ôm Tuần tu đi vào trong nhà,lúc đi hai người, lúc về bốn người.
Vừa vào cửa nhà, Liễu Y thấy Tuần Tu tựa vào trong ngực mình nhắm mắt ngủ, nhẹ nhàng lên giường, ngay sau đó gật đầu hai người đi theo một cái, ra ngoài.
Liễu Y không có gì vướng víu, vừa định phủi mông một cái, thì bị Hà Dương và Chu Phi ngăn lại, Liễu Y nhìn hai người trước mặt, xoay người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, hồi lâu mới nặn ra một câu, "Có chuyện gì cứ nói đi."
Chu Phi ra hiệu với Hà Dương, Hà Dương cũng ra hiệu với Chu Phi.
Liễu Y nhìn tình hình, bình tĩnh nói, "Nếu hai người không có việc gì, thì tôi đi về trước, tôi cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi."
Hà Dương và Chu Phi im lặng nhìn chằm chằm Liễu Y quan hệ của bọn họ chính trực như vậy, nhưng người này vừa nói, lại thành như vậy.
Khóe miệng Hà Dương giật giật, "Liễu Y, tôi và Chu Phi rất bận, hiện tại Tuần thiếu không có chuyện gì, chúng tôi cũng phải đi."
Chu Phi cũng gật đầu.
Liễu Y nhìn hai người, ánh mắt sáng lên, nói lầm bầm hai tiếng, "Tôi hiểu tâm tình của các anh, tôi cũng phải về rồi."
Mặt Hà Dương vặn vẹo, cô nói cái gì, lắc đầu, "Liễu Y, nếu chúng ta đi hết, Tuần thiếu ở một mình cũng không tốt, cô xem."
Chu Phi nhìn chằm chằm Liễu Y, "Em và Tuần thiếu tới đây bao lâu rồi."
Liễu y vừa nghe, không nhận quan tâm của Chu Phi, hừ một tiếng, "Đây là chuyện của tôi, sau này hai người đừng hỏi nữa, tôi và Tuần Tu chẳng qua là quan hệ hàng xóm mà thôi."
Hà Dương và Chu Phi nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra .
Liễu Y thấy hai người lại liếc mắt đưa tình, lập tức đau dạ dày, "Tốt lắm, các ngươi có chuyện thì đi đi."
"Vậy còn cô, " Hà Dương không yên lòng, Liễu Y nói đi thì đi thật, chuyện Tuần thiếu giao phó mình không hoàn thành, khẳng định không có quả tốt ăn.
"Dĩ nhiên tôi cũng nên đi về, " Liễu Y chuyện đương nhiên.
"Liễu Y, quy củ cũ đi, " Hà Dương thử dò xét hỏi.
Mắt Liễu Y sáng lên, ngồi thẳng thân thể, "Ý của anh là."
"Đúng hạn thu tiền, cô giúp chúng tôi chăm sóc Tuần thiếu tới lúc Hải Phong về, nếu như Tuần thiếu có vấn đề, cô gọi điện thoại cho Chu Phi là được, " Hà Dương trực tiếp nói.
Liễu Y cúi đầu bắt đầu tính toán, sau đó gật đầu, kiếm tiền của Tuần Tu, không có cảm giác thành tựu, bởi vì hắn trực tiếp đưa đến tay mình, mà tiền của Hà Dương, Liễu Y cảm thấy vô cùng hứng thú, bây giờ cảnh giới của Liễu Y cao, không phải người nào cũng lường gạt.
Hà Dương và Chu Phi nhìn nhau, Hà Dương là thở phào nhẹ nhỏm, mà Chu Phi rất kinh ngạc, đây thật là Liễu Y nhu nhược, một màn mới vừa rồi ở bệnh viện và một màn bây giờ bắt đầu đánh thẳng vào quan niệm của Chu Phi .
Liễu Y nhận giao dịch, nhìn trộm hai người đàn ông đối diện, khoát tay một cái, "Được rồi, tôi đáp ứng, các anh có chuyện thì đi đi, chỉ là Chu Phi, tôi hi vọng anh nói ít với mẹ tôi bên kia một chút, có một số việc, tôi không nói không có nghĩa là tôi sẽ chịu được, hi vọng anh nói ít chút."
Chu Phi nhìn Liễu Y bình thản, đẩy mắt kính, cười cười, "Mẹ cũng chỉ muốn biết tình huống của em từ anh, lần sau anh sẽ không nhiều lời."
"Tốt nhất như thế, bất quá, anh nói cũng đủ nhiều, hai chúng tôi không quen biết, trước kia cũng thế, hiện tại cũng vậy, đại khái sau này cũng vậy, " Liễu Y nói lầm bầm đôi câu, ánh mắt trầm xuống, có ý cảnh cáo nồng nặc.
Liễu Y tiễn hai người đi, xoay người đi tới phòng ngủ liếc một cái, nhìn Tuần Tu an ổn ngủ, không tự chủ đi đến mép giường, cúi đầu liếc nhìn, mắng xéo một câu, "Thật không nhìn ra, nhìn gầy yếu vậy, vóc người cũng rất tốt ."
Sau khi nói xong, liền xoay người đi tới phòng bếp, bắt đầu nấu cháo, chưa ăn cơm tối, ai cũng không chịu nổi, lấy tiền của người, mình là người có lương tâm, thuận tiện làm cho mình một phần.
Đợi lúc Tuần Tu từ tỉnh lại, Liễu Y đang nằm ngủ ở mép giường, Tuần Tu nhẹ nhàng nghiêng thân, nhìn người quen thuộc cách đó không xa, khóe miệng tràn ra vui vẻ, từ trong chăn vươn tay, êm ái nắm lấy liễu y ngón tay, tâm run lên, giơ tay lên đang lúc, vén những sợi tóc trên mặt Liễu Y qua bên tai, ngón tay xẹt qua khuông mặt hồng hào, rồi sau đó xoa nhẹ vành tai khéo léo, trong lòng tràn đầy mềm mại, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Liễu Y là ai, đó là người đã từng ở trong sinh tử, đi tới nơi này cũng chỉ là hơn một năm, cho nên lúc ngón tay Tuần Tu chạm vào tai Liễu Y, Liễu Y trong nháy mắt tỉnh, phản xạ có điều kiện đưa tay bắt được cánh tay Tuần Tu, bắt chéo hai tay ra sau lưng, đứng dậy đè lên Tuần Tu.
Tuần Tu cũng không chống cự, cánh tay bị Liễu Y cố định ở phía sau, cả người nằm lỳ ở trên giường, mà sau lưng còn bị trọng lực Liễu Y đè xuống, thống khổ rên lên một tiếng, mặc dù rất thích tiếp xúc thân mật với Liễu Y, nhưng dạng này, thật sự không chịu nổi, hơn nữa không hiểu sao Liễu Y lại cảnh giác như vậy.
Liễu y đè lên Tuần Tu, lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn người trước mặt, phải nhìn cảnh tượng bây giờ nữa, ngây người như phỗng, tay chân luống cuống nhanh chóng lui ra mép giường.
Tuần Tu được buông ra trói buộc, mới từ từ xoay người, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Liễu Y, ý nghĩa không rõ.
Liễu Y rút rút khóe miệng, nhìn Tuần Tu cần người khác xoa cánh tay, chấp nhận tiến lên từng bước nhanh chóng tra xét, lăn qua lộn lại, thấp giọng một câu, "Không có chuyện đi, mới vừa rồi cũng không dùng nhiều lực."
Tuần Tu trầm tĩnh mím môi, "Em ngủ đều như vậy."
Liễu Y vừa nghe, biết ý tứ Tuần Tu, đưa tay vuốt vuốt tóc, "Anh nói gì, tôi không hiều."
Tuần Tu không tiếp tục hỏi nữa, ánh mắt có chút chua chát, không biết là bởi vì Liễu Y thiếu cảm giác an toàn, hay là bởi vì Liễu Y cảnh giác với mình, lập tức có chút ảm đạm nói, " Hiện tại anh không có chuyện gì, em cũng về nghỉ ngơi đi."
Liễu Y gậtđầu, chợt nhớ tới cái gì, "Tôi nấu nồi cháo, anh ăn chút rồi ngủ tiếp."
Đáy mắt tối tăm của Tuần Tu tiêu tán rất nhiều, sáng lên, gật đầu, "Được, làm phiền em."
Liễu Y khoát tay, "Tôi đi bưng tới đây."
Đợi lúc Liễu Y hiền lành bưng cháo đến phòng ngủ, nửa người Tuần Tu đã dựa vào mép giường, Liễu Y đưa chén cháo, thấy Tuần Tu không nhận, dùng sức ho khan.
Tuần Tu không ngẩng đầu, cúi đầu xoa xoa cánh tay của mình, như có như không nói, "Tay không lực."
Liễu Y vừa nghĩ, hình như là mới vừa rồi là mình gây họa, tình thế khó xử, trực tiếp nói, "Vậy tôi uy anh đi."
Khóe miệng Tuần Tu cong lên, rất vừa lòng với đề nghị này, gật đầu, mong đợi nhìn Liễu Y, chờ đợi.
Sau khi Liễu Y mè nheo một lúc, hạ quyết tâm, ngồi xuống mép giường, giơ tay lên dùng muỗng múc ít cháo loãng đưa tới miệng Tuần Tu, hất cằm lên, "Tài nấu nướng của tôi có hạn, anh cố gắng ăn một chút đi."
Ánh mắt Tuần Tu lóe lóe, nhìn tay Liễu Y, uống xong một hớp, bất quá, sắc mặt có chút vặn vẹo, ánh mắt có chút rối rắm, hồi lâu, mới nuốt xuống.
"Như thế nào, cũng tạm được đi, anh ăn nhiều một chút, một ngày nay anh cũng chưa ăn gì rồi, " Liễu Y nghiêm túc nói.
Tuần Tu gật đầu, cau mày, nhìn lại một muỗng đã đưa tới khóe miệng, nhắm lại ánh mắt, nuốt xuống, sắc mặt tái nhợt rất nhiều, thoạt nhìn càng thêm suy yếu, nhắm mắt, trái lương tâm nói, "Không tệ, em làm anh rất thích."
Liễu Y đút xong, nhìn cái chén không, vô cùng có cảm giác thành công, đứng lên, "Nếu thích thì ăn nhiều một chút, nếu không anh sẽ không nhanh khỏe lên đâu."
Tuần Tu vừa định ngăn cản, chỉ thấy Liễu Y lao ra phòng ngủ, vội vàng bưng nước lên, uống từng ngụ lớn, dù thế nào cũng không nghĩ ra, nhìn thức ăn rất đẹp, sao lại có mùi vị như vậy, rốt cuộc là Liễu Y vô ý hay là cố ý.
Đợi lúc Liễu Y lần nữa ngồi ở mép giường, lúc cúi đầu đút, Tuần Tu vừa hưởng thụ vừa thống khổ , hưởng thụ dịu dàng mà Liễu Y chưa bao giờ có, hi vọng thời gian lúc này dừng lại, vừa đau khổ với mùi vị quái lạ củacháo trắng trong miệng vừa ngọt vừa mặn.
Hai người không nhanh không chậm, một đút một ăn, rất ấm áp, tay Tuần Tu nắm chặt thành quyền, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thấy cháo còn một gần nửa, ngăn cản Liễu Y tiếp tục đút, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đủ rồi, mùi vị không tệ."
Liễu Y nhìn Tuần Tu lắc đầu, không muốn ăn nữa, uyển chuyển nói, "Anh ăn quá ít, không trách được thân thể yếu như vậy, cảm mạo một chút lại thành như vậy, sau này nên ăn nhiều một chút."
Sau khi Liễu Y nói xong, nhìn mắt nửa chén cháo, hai ngụm trực tiếp uống hết, đứng lên, "Tôi về trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, nếu như đói bụng, phòng bếp còn, đừng lãng phí."
Bây giờ Tuần Tu đối với lời nói của Liễu Y không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt sợ hãi, nhìn chằm chằm cái chén trống trơn, cau mày trầm tư, chẳng lẽ là vị giác của mình xảy ra vấn đề.
Bình luận facebook