Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
- Nếu đã tỉnh, vậy cút đi, nơi này là huyệt động dưới hải vực Ngân Nguyệt đảo, ngươi bơi lên mặt nước rồi chạy theo hướng đông là có thể tìm được đường thoát.
Brockman chẳng biết từ đâu có được lực lượng dư thừa, giãy dụa:
- Các hạ, sự quan trọng của bản đồ này, ngài có phải cũng...
- Cút.
Quái nhân lạnh lùng quát:
- Ta cứu ngươi một mạng, là vì thấy ngươi đã trộm sạch Thấm Thủy Thần Sứ, Thấm Thủy bản đồ tất nhiên rơi vào tay ngươi! Cứu một mạng, ngươi dụng bản đồ này báo đáp ta, cái này không phải rất công bình sao! Còn không cút mau? Chẳng lẽ muốn đoạt lại bản đồ trong tay ta? Ngươi nghĩ rằng ta cứu ngươi, nhất định ta sẽ không giết ngươi sao?
Brockman hơi khó khăn nói:
- Các hạ cứu ta một mạng, ta tuyệt không dám quên, nhưng không có bản đồ, ta cũng không có thể diện về nhà! Không bằng, ta liều chết cùng các hạ đánh một trận, cho dù đoạt lại hay không, coi như là trả cái mạng này lại cho các hạ, hai bên không thiếu nhau nữa.
Nói xong, hắn thật sự lắc lư đứng dậy, đi về phía quái nhân, cước bộ tuy loạn, nhưng cũng không có chút chần chừ.
- Ha! Ngươi cũng có chút cốt khí.
Quái nhân thấy Brockman một lòng muốn chết, cười quái dị nói:
- Ta muốn bản đồ này để đi báo thù! Ngươi cần bản đồ này làm cái gì?
Quái nhân vừa dứt lời, Brockman lập tức hỏi lại:
- Các hạ cùng Thấm Thủy Hồ có cừu oán?
- Thù sâu như biển! Bất cộng đái thiên.
Quái nhân như phát bệnh điên, dễ dàng nói ra bí mật của chính mình, nghiến răng, ngữ hàn ngôn lãnh.
- Nói, ngươi muốn bản đồ này làm cái gì?
Brockman hơi trầm ngâm:
- Để diệt Thấm Thủy Hồ.
Đây là một lời nói vô cùng thật.
- Ha ha, ha ha.
Quái nhân lại cười lên điên cuồng:
- Như thế cũng nói ra rồi, chúng ta thật ra cùng có cùng địch nhân.
- Đúng vậy.
Quái nhân thực lực siêu trác, Brockman có ý muốn chiêu lãm cho tổ chức, liền thử hỏi:
- Margaret tại Vẫn Thần thời kỳ là nguyên soái liên minh. Độc môn bí pháp Thấm Thủy Thánh Quang tung hoành tam đại lục, uy danh ngàn năm! Các hạ một người thế cô lực mỏng, không cần một ít bằng hữu hiệp trợ sao?
Quái nhân thốt nhiên giận dữ:
- Ngươi cho ta là ai? Bằng ngươi cũng muốn chiêu lãm ta? Hừ, cút.
Brockman còn muốn nói nữa, quái nhân nọ đột nhiên cúi đầu trầm tư, hồi lâu, hắn bắn ra một miếng vải rách:
- Bản đồ này vốn của ngươi. Giờ nó là của ta, nhưng ta cho phép ngươi giữ lấy một bản sao.
Brockman kinh hãi nhìn, lập tức cầm lấy mảnh vải rách, một mảnh nhỏ, dùng máu cẩn thận vẽ lại! Kỹ thuật trộm của hắn toàn bộ diễn hóa thành nghệ thuật cao nhã, họa công tự nhiên không kém, chỉ chốc lát liền thấy được bản gốc và bản sao giống hệt nhau.
Quái nhân thu hồi bản đồ, lạnh lùng nói:
- Cút đi, ngày nào đó các ngươi bằng bản đồ này giết tới Thấm Thủy Hồ, thay ta giết mấy yêu phụ biến thái! Nhưng, trong Thấm Thủy Hồ có hai phần mộ, một lớn một nhỏ, toàn bộ màu bạc, các ngươi nếu dám chạm một chút vào hai phần mộ, ta dù phải tìm khắp thiên hạ, cũng phải cho ngươi thịt nát xương tan.
Brockman lập ngay lời thề đấu thần:
- Ta Brockman, với đấu thần huyết thệ làm chứng, nếu thật có ngày này, hai phần mộ nhất định sẽ hoàn hảo không hảo tổn gì.
- Cút đi.
Quái nhân giơ lên cánh tay dài, một đoàn đấu khí cuốn Brockman đi, tống hắn một đoạn đường, đưa tới ngoài khơi phương đông xa xôi.
Thu hồi đấu khí, quái nhân đi vào trong động khẩu dưới biển sâu, nương theo ánh sáng màu lam trong nước, dung mạo hắn hiện ra trong nước biển...
Cùng Margaret có thù sát thê tử, Hận Thủy kiếm hoàng Roland.
Nhìn chằm chằm lam thủy, một tràng cảnh mười bảy năm trước vô ý xẹt qua trước mắt...
- Ta Margaret, tứ độc thần giả Roland chết... Thấm Thủy thánh quang!
Quang hoa màu vàng suốt đời khó quên bao phủ lên thân thể Roland, thê tử mình, nhi tử mình, bị trói vào cây thiết mộc sam, mình muốn đi cứu, nhưng Thấm Thủy thánh quang đáng chết hoàn toàn chế trụ mình.
Tay mất khống chế, giơ kiếm giết chết vợ, giết con...
Vợ con chết thê thảm dưới kiếm của mình, lúc ấy mình còn sửng sốt, mơ hồ, chỉ nghe tiếng cười lạnh của yêu phụ:
- Mùi vị tự thân giết chết vợ con mình thế nào, có phải rất thú vị? Độc thần giả Roland.
Nghĩ vậy, Roland che mặt, quỳ gối trước động khẩu, khóc lớn.
- Tuyết Lan! Trượng phu của nàng quá vô dụng, mỗi lần thấy thấm thủy yêu phụ lại chạy trốn! Kuzak, cha ngươi đáng chết! Biết rõ bốn yêu phụ mất đi Vân Kỳ, ta một tay có thể giết chết các nàng, nhưng... ta lại không làm gì
Roland nổi giận tự đánh vào đầu mình! Sau đệ tứ chiến, hắn sợ uy danh của Thấm Thủy Thần Sứ mà thoát khỏi Thiên Mục lâm, nhưng cũng không chạy xa.
Sau nữa ngay chạy trốn, Roland quái dị ngước đầu lên, cổ cứng ngắc, một đôi mắt... biến thành màu máu, hai má đầy nước mắt, cũng đỏ tươi, cực kỳ quỷ dị.
Tuy qủy dị, nhưng hết sức kiên định, Roland tựa hồ làm ra một quyết định! Hắn lại nghĩ tới mười bảy năm trước, thê tử sau khi chết thảm có xảy ra một việc, một việc mà hắn chôn chặt trong lòng...
Lúc ấy ta được Ziege liều chết cứu về, nhưng một thân đấu khí bị phế đi, vốn định tự sát tại Bích Thủy hàn đàm, thì lúc này một người xuất hiện sau lưng, không một tiếng động.
- Ta thấy được ham muốn ở sâu trong đáy lòng ngươi, ngươi muốn báo thù cho thê tử, đúng không? Ta có thể cho ngươi một cơ hội... Ta tự giới thiệu một chút, ta là một người đã chết trong mắt ngươi, ngươi có thể gọi ta là Demis, cũng có thể gọi ta là.... họa thần Authetic.
- Không cần kinh ngạc, đúng vậy, ta không chết! Chỉ bất quá năm đó ta cùng Charleman làm một giao dịch... tựa như hiện tại, ta cho Charleman cơ hội thỏa mãn ước muốn trong lòng hắn, mà hắn tiếp nhận một bức họa của ta, hơn nữa...
- Xem ngươi đang rất bối rối, đây là bức bí đồ thứ chín, ngươi trước tiên thu lấy, lúc nào ngươi hạ quyết tâm, không còn gì bứt rứt, hãy dùng máu của ngươi vẽ lên cuối bức họa này - đại biểu ngươi đã tiếp nhận tất cả điều kiện của ta, hơn nữa nhận được một cơ hội báo thù.
Nghĩ vậy, Roland rống lên, không giống thanh âm của loài người.
- Là lúc này đây... dạy Ariza, trợ chiến Thiên Mục lâm! Hậu ân của thiên đao Benz cùng Ziege viện trưởng ta đã hoàn thành! Thê tử của ta, nhi tử của ta, trượng phu cùng cha của các ngươi rốt cục không còn gì vương vấn, vậy có thể bỏ qua hết thảy báo thù rồi... ha ha ha ha.
Tiếng cười của hắn trở nên quỷ dị, ngửa mặt lên trời gào thét, một quyền oanh nát cả huyệt động dưới đáy biển:
- Họa thần nói đúng, chỉ cần có thể giết Margaret, vậy đi lên con đuờng giống Charleman có sao đâu?
Huyệt động sụp đổ, nước biển không ngừng ào vào, lúc này trong nước chảy hỗn loạn, kẻ đứng đầu vạn lưu ngũ tuyệt phong, kiếm hoàng Roland ngày trước, đã mất tích...
Hai ngày sau, Bích Thủy hàn đàm tại đấu thần học viện bị thiên lôi đánh xuống, trở thành một phế khu, trong hàn đàm, Hận Thủy kiếm ngày trước từng khiến cho đấu thần thiên hạ táng đảm kinh hồn, không thấy đâu nữa...
Sau Charleman, kiếm hoàng Roland mất tích thần bí.
Cùng lúc đó, trong một tửu quán rách nát trên đấu thần đảo, ngõ ngách tù mù.
Thầy bói răng vàng vuốt ve thủy tinh cầu, trong miệng còn đang nhóp nhép hàm ngư kiền (món ăn nổi tiếng của đấu thần đảo) giá một đồng tệ, hàm hồ nói:
- Hắc hắc, hôm nay Hận Thủy kiếm bị lấy đi, Roland do dự mười bảy năm, cuối cùng cũng tới rồi.
Khuôn mặt hèn mọn của hắn cười, dưới ngọn đèn u ám, có vài phần âm trầm đáng sợ.
- So với Charleman, thực lực Roland còn kém hơn nhiều, bất quá cũng tốt hơn trước - lúc đó chúng ta từ khi Charleman bắt đầu đi học, theo hắn mười năm, mới để cho tinh không hạ đệ nhất đấu thần cam tâm dụng máu hoàn thánh bức bí đồ thứ tám của ta.... ai, nghệ thuật nhân sinh luôn thế! Đi, chúng ta đã ba trăm năm rồi, từ sau Charleman, rốt cục lại cạn chén vì một cao thủ.
- Cạn chén! Ha ha, Francis tiểu tử nọ sợ còn tưởng rằng, năm đó Roland thu hắn làm kí danh đệ tử bởi vì được hắn tặng lễ vật - nhưng trên thực tế... là số 9 Roland thấy được bức họa của ngươi trên người số 10 Francis... phi, rượu gì chán thế? Ta nói lão đổ quỷ, ngươi nắm chắc sẽ chiêu mộ được Francis à? Không có tiểu tử này, tiền rượu cùng tiền đánh bạc tìm ai giải quyết?
- Gấp cái gì? Năm đó Charleman không có tránh được bức họa đồ thứ tám của ta, bây giờ Roland cũng nhận bức bí đồ thứ chín. Vậy Francis cầm trong tay bức bí đồ thứ mười... hắc hắc, tiểu tử kia không chạy thoát được đâu.
Demis - giáo thụ nghệ thuật lại uống một ngụm rượu, cười hắc hắc cực kỳ tục tĩu, nhưng nụ cười lại lay động dưới ánh sáng le lói nơi ngõ tối, làm cho người đối diện thấy hắn càng âm trầm, có vẻ dữ tợn âm lãnh:
- Thực lực của tiểu huynh đệ tăng lên, hắn rất nhanh sẽ phát hiện, dưỡng nữ ma quỷ của hắn bắt đầu không giống với một món đồ chơi...
- Lão đổ quỷ... ngươi cười thật âm hiểm! Chúng ta không thể là người xấu như vậy a.
- Đúng, chúng ta đương nhiên không phải người xấu! Dám chắc không là ngươi xấu! Gì? Không đúng, ngươi cùng ta, có ai như người sao?
Chuyện trên đấu thần đảo Đỗ Trần muốn biết thì còn lâu mới biết được.
Mà bây giờ, hắn đang trong trướng giúp nữ nhi thu thập đồ chơi, trong miệng còn thương nghị với Dịch Cốt mới làm việc trở về, về chuyện đệ ngũ chiến.
- Trở lại? Ngươi dò xét địa điểm đệ ngũ chiến chưa - thu hoạch Nguyệt hồ thế nào?
Dịch Cốt mới từ địa điểm đệ ngũ chiến trở về - Nguyệt hồ, gật nhẹ đầu:
- Thiếu gia, Nguyệt hồ ta cơ bản đã tra rõ.
- Đáy Nguyệt hồ có một khối nham thạch màu đen lớn, ngày ấy thiếu gia ngài thấy huyễn tượng dưới đáy Nguyệt hồ, chính là từ tảng đá màu đen phát ra! Ta dụng Minh Nguyệt Tử Thủy đao do thiếu gia tặng cho thử chút, nham thạch nọ cứng rắn lại có công năng hấp thu đấu khí, bằng vào lực lượng của ta trên mặt đất, phỏng chừng cũng khó có thể phá vỡ để xem xét nó tột cùng là cái gì. Theo ta thấy, sợ rằng dùng Long thần cùng giáo hoàng tự mình ra tay đều khó có thể đánh nát khối nham thạch.
- Giáo hoàng cùng Long thần cũng không thể hoàn toàn đánh nát? Thú vị!
Đỗ Trần trầm ngâm nói:
- Vậy ngươi phỏng chừng biết được sự cổ quái của Nguyệt hồ, có thể có ảnh hưởng tới kế hoạch của ta hay không?
Dịch Cốt lắc đầu nói:
- Sẽ không! Không nói tới bốn trận chiến trên Nguyệt hồ trước đều không có ảnh hưởng, theo ta thấy, nham thạch màu đen có thể là chiến tranh thánh khí Vẫn Thần thời kỳ bị hư tổn! Hấp thu đấu khí, hơn nữa ánh trăng lưu lại một bộ phận công năng trên thánh khí, một kiện thánh khí tàn hủy, ngay cả khí hồn đều không cảm ứng được, tuyệt không có thể phá rối kế hoạch của chúng ta.
- Vậy tốt rồi! Đáng tiếc, là một kiện thánh khí đã tàn hủy, bằng không...
Đỗ Trần mở túi, thu thập tất cả món đồ chơi bừa bãi vào:
- Đệ ngũ chiến ngày mai sẽ bắt đầu, đợi ta tự mình đưa Đỗ Tư ra Nguyệt hồ, ngươi cũng chuẩn bị đi.
Dịch Cốt xoay người ra ngoài, mà Đỗ Trần chuyển đầu, nhìn lại túi phát hiện một vài món đồ mà tiểu Bối Bối tiện tay ném, không nhịn được nhíu mày cười khổ:
- Tiểu Bối Bối, món đồ chơi của ngươi ngàn vạn lần không nên ném loạn.
Đỗ Trần cầm lên một bức họa trên mặt đất, đúng là ấu nữ tịch dương đồ vẽ chính diện của Bối Bối.
Cát, bóng lưng ấu nữ, sóng biển màu vàng, ánh mặt trời lặn còn sót lại...
Ánh mắt nhìn lên món đồ chơi này, tay Đỗ Trần đột nhiên khựng lại một chút.
Rất kỳ quái, một nhóm bức họa về tiểu Bối Bối có mười chín bức, nhưng chỉ có một bức này là vẽ bóng lưng, có thể dẫn động tâm tình của Đỗ Trần, để cho đáy lòng hắn nổi lên một cỗ cảm giác từ ái của người cha! Tựa như, bức họa này có ma lực.
Lúc ban đầu, Đỗ Trần còn tưởng rằng cảm giác này là do họa công siêu tuyệt của Demis gây ra, từ vệt sáng biểu hiện nghệ thuật ý cảnh cực cao, nhưng tiếp đó càng ngày càng hiểu rõ Demis, hắn nghĩ lại cảm giác từ bức họa này, hoàn toàn không giống.
Tiểu Bối Bối như sống động chân thật, quay lưng về phía Đỗ Trần, vui vẻ chạy ra biển rộng, mắt nhìn nữ nhi, thiên luân chi nhạc của từ phụ làm người ta say mê, nhưng.... tiểu Bối Bối càng chạy càng xa, càng chạy càng xa...như muốn đi không trở lại, vĩnh viễn rời xa Đỗ Trần.
Ý thức được, Đỗ Trần nhìn bức họa trước mặt, nảy sinh một ý niệm buồn cười trong đầu - muốn vào trong bức họa đuổi theo tiểu Bối Bối.
Đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thoáng qua nữ nhi đang nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, lập tức tự giễu:
- Thật sự là gặp quỷ, bức họa của Demis lão đổ quỷ này, bây giờ thoạt nhìn không giống trước kia?
Chờ chuyện Thiên Mục lâm chấm dứt, lập tức tới đấu thần đảo gặp Demis.
Đỗ Trần thu ấu nữ tịch dương đồ vào trong Liên Hoa, vén màn trướng, nhìn ra ánh trăng đẩy lui bóng đêm:
- Đỗ Tư, ta bây giờ đưa ngươi ra Nguyệt hồ, ngày mai trông vào ngươi đó.
- Có chuyện gì, kêu ngũ ca. Đúng vậy.
Vẫn Thần lịch năm 1279 tháng 10 ngày mồng 1, đêm!
Đệ ngũ chiến tại Thiên Mục lâm giữa Long tộc cùng giáo đình bắt đầu...
Liên Hoa Bảo Giám
Brockman chẳng biết từ đâu có được lực lượng dư thừa, giãy dụa:
- Các hạ, sự quan trọng của bản đồ này, ngài có phải cũng...
- Cút.
Quái nhân lạnh lùng quát:
- Ta cứu ngươi một mạng, là vì thấy ngươi đã trộm sạch Thấm Thủy Thần Sứ, Thấm Thủy bản đồ tất nhiên rơi vào tay ngươi! Cứu một mạng, ngươi dụng bản đồ này báo đáp ta, cái này không phải rất công bình sao! Còn không cút mau? Chẳng lẽ muốn đoạt lại bản đồ trong tay ta? Ngươi nghĩ rằng ta cứu ngươi, nhất định ta sẽ không giết ngươi sao?
Brockman hơi khó khăn nói:
- Các hạ cứu ta một mạng, ta tuyệt không dám quên, nhưng không có bản đồ, ta cũng không có thể diện về nhà! Không bằng, ta liều chết cùng các hạ đánh một trận, cho dù đoạt lại hay không, coi như là trả cái mạng này lại cho các hạ, hai bên không thiếu nhau nữa.
Nói xong, hắn thật sự lắc lư đứng dậy, đi về phía quái nhân, cước bộ tuy loạn, nhưng cũng không có chút chần chừ.
- Ha! Ngươi cũng có chút cốt khí.
Quái nhân thấy Brockman một lòng muốn chết, cười quái dị nói:
- Ta muốn bản đồ này để đi báo thù! Ngươi cần bản đồ này làm cái gì?
Quái nhân vừa dứt lời, Brockman lập tức hỏi lại:
- Các hạ cùng Thấm Thủy Hồ có cừu oán?
- Thù sâu như biển! Bất cộng đái thiên.
Quái nhân như phát bệnh điên, dễ dàng nói ra bí mật của chính mình, nghiến răng, ngữ hàn ngôn lãnh.
- Nói, ngươi muốn bản đồ này làm cái gì?
Brockman hơi trầm ngâm:
- Để diệt Thấm Thủy Hồ.
Đây là một lời nói vô cùng thật.
- Ha ha, ha ha.
Quái nhân lại cười lên điên cuồng:
- Như thế cũng nói ra rồi, chúng ta thật ra cùng có cùng địch nhân.
- Đúng vậy.
Quái nhân thực lực siêu trác, Brockman có ý muốn chiêu lãm cho tổ chức, liền thử hỏi:
- Margaret tại Vẫn Thần thời kỳ là nguyên soái liên minh. Độc môn bí pháp Thấm Thủy Thánh Quang tung hoành tam đại lục, uy danh ngàn năm! Các hạ một người thế cô lực mỏng, không cần một ít bằng hữu hiệp trợ sao?
Quái nhân thốt nhiên giận dữ:
- Ngươi cho ta là ai? Bằng ngươi cũng muốn chiêu lãm ta? Hừ, cút.
Brockman còn muốn nói nữa, quái nhân nọ đột nhiên cúi đầu trầm tư, hồi lâu, hắn bắn ra một miếng vải rách:
- Bản đồ này vốn của ngươi. Giờ nó là của ta, nhưng ta cho phép ngươi giữ lấy một bản sao.
Brockman kinh hãi nhìn, lập tức cầm lấy mảnh vải rách, một mảnh nhỏ, dùng máu cẩn thận vẽ lại! Kỹ thuật trộm của hắn toàn bộ diễn hóa thành nghệ thuật cao nhã, họa công tự nhiên không kém, chỉ chốc lát liền thấy được bản gốc và bản sao giống hệt nhau.
Quái nhân thu hồi bản đồ, lạnh lùng nói:
- Cút đi, ngày nào đó các ngươi bằng bản đồ này giết tới Thấm Thủy Hồ, thay ta giết mấy yêu phụ biến thái! Nhưng, trong Thấm Thủy Hồ có hai phần mộ, một lớn một nhỏ, toàn bộ màu bạc, các ngươi nếu dám chạm một chút vào hai phần mộ, ta dù phải tìm khắp thiên hạ, cũng phải cho ngươi thịt nát xương tan.
Brockman lập ngay lời thề đấu thần:
- Ta Brockman, với đấu thần huyết thệ làm chứng, nếu thật có ngày này, hai phần mộ nhất định sẽ hoàn hảo không hảo tổn gì.
- Cút đi.
Quái nhân giơ lên cánh tay dài, một đoàn đấu khí cuốn Brockman đi, tống hắn một đoạn đường, đưa tới ngoài khơi phương đông xa xôi.
Thu hồi đấu khí, quái nhân đi vào trong động khẩu dưới biển sâu, nương theo ánh sáng màu lam trong nước, dung mạo hắn hiện ra trong nước biển...
Cùng Margaret có thù sát thê tử, Hận Thủy kiếm hoàng Roland.
Nhìn chằm chằm lam thủy, một tràng cảnh mười bảy năm trước vô ý xẹt qua trước mắt...
- Ta Margaret, tứ độc thần giả Roland chết... Thấm Thủy thánh quang!
Quang hoa màu vàng suốt đời khó quên bao phủ lên thân thể Roland, thê tử mình, nhi tử mình, bị trói vào cây thiết mộc sam, mình muốn đi cứu, nhưng Thấm Thủy thánh quang đáng chết hoàn toàn chế trụ mình.
Tay mất khống chế, giơ kiếm giết chết vợ, giết con...
Vợ con chết thê thảm dưới kiếm của mình, lúc ấy mình còn sửng sốt, mơ hồ, chỉ nghe tiếng cười lạnh của yêu phụ:
- Mùi vị tự thân giết chết vợ con mình thế nào, có phải rất thú vị? Độc thần giả Roland.
Nghĩ vậy, Roland che mặt, quỳ gối trước động khẩu, khóc lớn.
- Tuyết Lan! Trượng phu của nàng quá vô dụng, mỗi lần thấy thấm thủy yêu phụ lại chạy trốn! Kuzak, cha ngươi đáng chết! Biết rõ bốn yêu phụ mất đi Vân Kỳ, ta một tay có thể giết chết các nàng, nhưng... ta lại không làm gì
Roland nổi giận tự đánh vào đầu mình! Sau đệ tứ chiến, hắn sợ uy danh của Thấm Thủy Thần Sứ mà thoát khỏi Thiên Mục lâm, nhưng cũng không chạy xa.
Sau nữa ngay chạy trốn, Roland quái dị ngước đầu lên, cổ cứng ngắc, một đôi mắt... biến thành màu máu, hai má đầy nước mắt, cũng đỏ tươi, cực kỳ quỷ dị.
Tuy qủy dị, nhưng hết sức kiên định, Roland tựa hồ làm ra một quyết định! Hắn lại nghĩ tới mười bảy năm trước, thê tử sau khi chết thảm có xảy ra một việc, một việc mà hắn chôn chặt trong lòng...
Lúc ấy ta được Ziege liều chết cứu về, nhưng một thân đấu khí bị phế đi, vốn định tự sát tại Bích Thủy hàn đàm, thì lúc này một người xuất hiện sau lưng, không một tiếng động.
- Ta thấy được ham muốn ở sâu trong đáy lòng ngươi, ngươi muốn báo thù cho thê tử, đúng không? Ta có thể cho ngươi một cơ hội... Ta tự giới thiệu một chút, ta là một người đã chết trong mắt ngươi, ngươi có thể gọi ta là Demis, cũng có thể gọi ta là.... họa thần Authetic.
- Không cần kinh ngạc, đúng vậy, ta không chết! Chỉ bất quá năm đó ta cùng Charleman làm một giao dịch... tựa như hiện tại, ta cho Charleman cơ hội thỏa mãn ước muốn trong lòng hắn, mà hắn tiếp nhận một bức họa của ta, hơn nữa...
- Xem ngươi đang rất bối rối, đây là bức bí đồ thứ chín, ngươi trước tiên thu lấy, lúc nào ngươi hạ quyết tâm, không còn gì bứt rứt, hãy dùng máu của ngươi vẽ lên cuối bức họa này - đại biểu ngươi đã tiếp nhận tất cả điều kiện của ta, hơn nữa nhận được một cơ hội báo thù.
Nghĩ vậy, Roland rống lên, không giống thanh âm của loài người.
- Là lúc này đây... dạy Ariza, trợ chiến Thiên Mục lâm! Hậu ân của thiên đao Benz cùng Ziege viện trưởng ta đã hoàn thành! Thê tử của ta, nhi tử của ta, trượng phu cùng cha của các ngươi rốt cục không còn gì vương vấn, vậy có thể bỏ qua hết thảy báo thù rồi... ha ha ha ha.
Tiếng cười của hắn trở nên quỷ dị, ngửa mặt lên trời gào thét, một quyền oanh nát cả huyệt động dưới đáy biển:
- Họa thần nói đúng, chỉ cần có thể giết Margaret, vậy đi lên con đuờng giống Charleman có sao đâu?
Huyệt động sụp đổ, nước biển không ngừng ào vào, lúc này trong nước chảy hỗn loạn, kẻ đứng đầu vạn lưu ngũ tuyệt phong, kiếm hoàng Roland ngày trước, đã mất tích...
Hai ngày sau, Bích Thủy hàn đàm tại đấu thần học viện bị thiên lôi đánh xuống, trở thành một phế khu, trong hàn đàm, Hận Thủy kiếm ngày trước từng khiến cho đấu thần thiên hạ táng đảm kinh hồn, không thấy đâu nữa...
Sau Charleman, kiếm hoàng Roland mất tích thần bí.
Cùng lúc đó, trong một tửu quán rách nát trên đấu thần đảo, ngõ ngách tù mù.
Thầy bói răng vàng vuốt ve thủy tinh cầu, trong miệng còn đang nhóp nhép hàm ngư kiền (món ăn nổi tiếng của đấu thần đảo) giá một đồng tệ, hàm hồ nói:
- Hắc hắc, hôm nay Hận Thủy kiếm bị lấy đi, Roland do dự mười bảy năm, cuối cùng cũng tới rồi.
Khuôn mặt hèn mọn của hắn cười, dưới ngọn đèn u ám, có vài phần âm trầm đáng sợ.
- So với Charleman, thực lực Roland còn kém hơn nhiều, bất quá cũng tốt hơn trước - lúc đó chúng ta từ khi Charleman bắt đầu đi học, theo hắn mười năm, mới để cho tinh không hạ đệ nhất đấu thần cam tâm dụng máu hoàn thánh bức bí đồ thứ tám của ta.... ai, nghệ thuật nhân sinh luôn thế! Đi, chúng ta đã ba trăm năm rồi, từ sau Charleman, rốt cục lại cạn chén vì một cao thủ.
- Cạn chén! Ha ha, Francis tiểu tử nọ sợ còn tưởng rằng, năm đó Roland thu hắn làm kí danh đệ tử bởi vì được hắn tặng lễ vật - nhưng trên thực tế... là số 9 Roland thấy được bức họa của ngươi trên người số 10 Francis... phi, rượu gì chán thế? Ta nói lão đổ quỷ, ngươi nắm chắc sẽ chiêu mộ được Francis à? Không có tiểu tử này, tiền rượu cùng tiền đánh bạc tìm ai giải quyết?
- Gấp cái gì? Năm đó Charleman không có tránh được bức họa đồ thứ tám của ta, bây giờ Roland cũng nhận bức bí đồ thứ chín. Vậy Francis cầm trong tay bức bí đồ thứ mười... hắc hắc, tiểu tử kia không chạy thoát được đâu.
Demis - giáo thụ nghệ thuật lại uống một ngụm rượu, cười hắc hắc cực kỳ tục tĩu, nhưng nụ cười lại lay động dưới ánh sáng le lói nơi ngõ tối, làm cho người đối diện thấy hắn càng âm trầm, có vẻ dữ tợn âm lãnh:
- Thực lực của tiểu huynh đệ tăng lên, hắn rất nhanh sẽ phát hiện, dưỡng nữ ma quỷ của hắn bắt đầu không giống với một món đồ chơi...
- Lão đổ quỷ... ngươi cười thật âm hiểm! Chúng ta không thể là người xấu như vậy a.
- Đúng, chúng ta đương nhiên không phải người xấu! Dám chắc không là ngươi xấu! Gì? Không đúng, ngươi cùng ta, có ai như người sao?
Chuyện trên đấu thần đảo Đỗ Trần muốn biết thì còn lâu mới biết được.
Mà bây giờ, hắn đang trong trướng giúp nữ nhi thu thập đồ chơi, trong miệng còn thương nghị với Dịch Cốt mới làm việc trở về, về chuyện đệ ngũ chiến.
- Trở lại? Ngươi dò xét địa điểm đệ ngũ chiến chưa - thu hoạch Nguyệt hồ thế nào?
Dịch Cốt mới từ địa điểm đệ ngũ chiến trở về - Nguyệt hồ, gật nhẹ đầu:
- Thiếu gia, Nguyệt hồ ta cơ bản đã tra rõ.
- Đáy Nguyệt hồ có một khối nham thạch màu đen lớn, ngày ấy thiếu gia ngài thấy huyễn tượng dưới đáy Nguyệt hồ, chính là từ tảng đá màu đen phát ra! Ta dụng Minh Nguyệt Tử Thủy đao do thiếu gia tặng cho thử chút, nham thạch nọ cứng rắn lại có công năng hấp thu đấu khí, bằng vào lực lượng của ta trên mặt đất, phỏng chừng cũng khó có thể phá vỡ để xem xét nó tột cùng là cái gì. Theo ta thấy, sợ rằng dùng Long thần cùng giáo hoàng tự mình ra tay đều khó có thể đánh nát khối nham thạch.
- Giáo hoàng cùng Long thần cũng không thể hoàn toàn đánh nát? Thú vị!
Đỗ Trần trầm ngâm nói:
- Vậy ngươi phỏng chừng biết được sự cổ quái của Nguyệt hồ, có thể có ảnh hưởng tới kế hoạch của ta hay không?
Dịch Cốt lắc đầu nói:
- Sẽ không! Không nói tới bốn trận chiến trên Nguyệt hồ trước đều không có ảnh hưởng, theo ta thấy, nham thạch màu đen có thể là chiến tranh thánh khí Vẫn Thần thời kỳ bị hư tổn! Hấp thu đấu khí, hơn nữa ánh trăng lưu lại một bộ phận công năng trên thánh khí, một kiện thánh khí tàn hủy, ngay cả khí hồn đều không cảm ứng được, tuyệt không có thể phá rối kế hoạch của chúng ta.
- Vậy tốt rồi! Đáng tiếc, là một kiện thánh khí đã tàn hủy, bằng không...
Đỗ Trần mở túi, thu thập tất cả món đồ chơi bừa bãi vào:
- Đệ ngũ chiến ngày mai sẽ bắt đầu, đợi ta tự mình đưa Đỗ Tư ra Nguyệt hồ, ngươi cũng chuẩn bị đi.
Dịch Cốt xoay người ra ngoài, mà Đỗ Trần chuyển đầu, nhìn lại túi phát hiện một vài món đồ mà tiểu Bối Bối tiện tay ném, không nhịn được nhíu mày cười khổ:
- Tiểu Bối Bối, món đồ chơi của ngươi ngàn vạn lần không nên ném loạn.
Đỗ Trần cầm lên một bức họa trên mặt đất, đúng là ấu nữ tịch dương đồ vẽ chính diện của Bối Bối.
Cát, bóng lưng ấu nữ, sóng biển màu vàng, ánh mặt trời lặn còn sót lại...
Ánh mắt nhìn lên món đồ chơi này, tay Đỗ Trần đột nhiên khựng lại một chút.
Rất kỳ quái, một nhóm bức họa về tiểu Bối Bối có mười chín bức, nhưng chỉ có một bức này là vẽ bóng lưng, có thể dẫn động tâm tình của Đỗ Trần, để cho đáy lòng hắn nổi lên một cỗ cảm giác từ ái của người cha! Tựa như, bức họa này có ma lực.
Lúc ban đầu, Đỗ Trần còn tưởng rằng cảm giác này là do họa công siêu tuyệt của Demis gây ra, từ vệt sáng biểu hiện nghệ thuật ý cảnh cực cao, nhưng tiếp đó càng ngày càng hiểu rõ Demis, hắn nghĩ lại cảm giác từ bức họa này, hoàn toàn không giống.
Tiểu Bối Bối như sống động chân thật, quay lưng về phía Đỗ Trần, vui vẻ chạy ra biển rộng, mắt nhìn nữ nhi, thiên luân chi nhạc của từ phụ làm người ta say mê, nhưng.... tiểu Bối Bối càng chạy càng xa, càng chạy càng xa...như muốn đi không trở lại, vĩnh viễn rời xa Đỗ Trần.
Ý thức được, Đỗ Trần nhìn bức họa trước mặt, nảy sinh một ý niệm buồn cười trong đầu - muốn vào trong bức họa đuổi theo tiểu Bối Bối.
Đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thoáng qua nữ nhi đang nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, lập tức tự giễu:
- Thật sự là gặp quỷ, bức họa của Demis lão đổ quỷ này, bây giờ thoạt nhìn không giống trước kia?
Chờ chuyện Thiên Mục lâm chấm dứt, lập tức tới đấu thần đảo gặp Demis.
Đỗ Trần thu ấu nữ tịch dương đồ vào trong Liên Hoa, vén màn trướng, nhìn ra ánh trăng đẩy lui bóng đêm:
- Đỗ Tư, ta bây giờ đưa ngươi ra Nguyệt hồ, ngày mai trông vào ngươi đó.
- Có chuyện gì, kêu ngũ ca. Đúng vậy.
Vẫn Thần lịch năm 1279 tháng 10 ngày mồng 1, đêm!
Đệ ngũ chiến tại Thiên Mục lâm giữa Long tộc cùng giáo đình bắt đầu...
Liên Hoa Bảo Giám
Bình luận facebook