• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LIÊN QUÂN MOBILE: DU HÀNH ATHANOR (2 Viewers)

  • Chương 160: Đường hầm kì lạ

Căn cứ của khu rừng Chạng Vạng tương đối gần khu vực mà tôi và những người đồng đội đánh nhau với Slimz và Fennik, chỉ mất một giờ đi men theo bờ suối là tôi đã đến nơi. Căn cứ không có gì khác so với ở ngoài đời thật.



- Đến rồi đây.



- Nhưng sao không thấy ai thế nhỉ? – Phúc thắc mắc.



Tôi lẩm bẩm:



- Nhiều khả năng bên trong có phục kích, nên cẩn thận.



- Để chị vào trong dò la tình hình.



- Không được, chị là chủ lực mà.



Lauriell đáp:



- Chị không nghĩ là chị có thể đánh bại bọn chúng. Nên nhớ một điều, chúng ta đang ở mức 5, tức là bọn chúng có sức mạnh vô địch thiên hạ mà những người ở bên ngoài chưa chắc đã có thể làm được.



- Kinh thế à?



- Chị tin tưởng vào hai đứa đấy, khi chị bắn pháo hiệu thì mấy đứa xông vào rõ chưa.



- RÕ!



Lauriel tiến vào trong căn cứ. Thật kì lạ, bên trong căn cứ không hề có một ai, một tên lính cũng không có. Cô ngạc nhiên:



- Sao kì lạ vậy ta? Mình cứ tưởng trong này đông lắm mà.



Nói rồi cô bắn pháo hiệu. Tôi và Phúc nhận được liền tiến vào căn cứ. Nhưng khi vào trong thì tôi chẳng thấy bất kì một ai, ngay cả Lauriel. Chỉ còn sót lại một thứ duy nhất chính là chiếc váy làm từ lá cây do chính tay tôi làm.



Phúc ngơ ngác:



- Cái gì vậy? Lauriel đâu?



- Làm sao tao biết, mà sao váy của cô ấy lại ở đây? Chẳng nhẽ đã có chuyện gì?



Tôi cầm chiếc váy lên rồi quỳ xuống mò mẫm thứ gì đó. Phúc hỏi:



- Mày làm gì đấy?



- …



“Bốp bốp”, tôi gõ xuống sàn nhà.



- Mày làm gì đấy?



“Cộc cộc”, tôi vẫn tiếp tục gõ.



- Ê!



- Tránh ra. Andurasengan! – Tôi nện chiêu thức xuống sàn nhà. Một cái lỗ, à không, một đường hầm lớn. Tôi lẩm bẩm:



- Biết ngay mà.



- Sao mày biết?



- Khi mày gõ vào một bề mặt mà bên trong là rỗng thì âm thanh sẽ đục hơn, nghe bốp bốp ấy.



- Thế cái đường hầm này có cái gì?



Cái đường hầm này cửa khá nhỏ, chỉ đủ cho một người chui xuống một lần. Bên dưới có cầu thang đi xuống, không biết có gì ở đấy. Quang cảnh bên dưới mang một màu tối tăm, tôi tưởng tượng rằng bên dưới này có một con quỷ hay một thứ gì đó đáng sợ.



Thằng Phúc kết hợp mộc cùng với hỏa tạo thành một cây đuốc. Xung quanh tôi là tường đá, những bức tường vô hồn cùng với khoảng không vô định đang ở phía trước.



Tôi bảo:



- Nói thật với mày chứ tao không ngờ căn cứ của khu rừng Chạng Vạng lại có một cái đường hầm lớn như thế này.



- Đây chỉ là thế giới ảo, chắc gì thế giới thật đã có.



- Nhưng lúc đầu Lauriel cũng đã nói rồi, thế giới này được làm như thế giới thật mà.



Phúc hỏi:



- Mày ở khu rừng Chạng Vạng suốt mà mày không biết sao?



- Không biết thật.



Đi một hồi thì cả hai đứa gặp một cánh cửa lớn. Phúc kéo cánh cửa:



- Nặng quá mày ơi! Hình như cửa bị rỉ sét nặng quá, tao kéo không nổi.



- HỰ! – Cả hai đứa hợp sức kéo cửa nhưng chẳng làm được.



Tôi thở hồng hộc, thằng Phúc đá mạnh vào cánh cửa:



- Bực thiệt mà!



- Ê ê khoan, cửa này không phải kéo ra mà là đẩy vô. Mày kéo làm quái gì. – Tôi nhận ra vấn đề sau khi Phúc đá vào cửa thì cửa lún vào trong. Nhưng cánh cửa này bị khóa.



Tôi cho cánh cửa một phát Andurasengan nhưng không có tác dụng. Có vẻ cánh cửa này rất cứng. Phúc bảo:



- Để tao giúp mày.



Nói rồi nó kết hợp năm nguyên tố vào trong quả cầu Andurasengan. Trộn thêm một chút ma thuật Andura, tôi nện vào cánh cửa.



“ẦM”, cánh cửa vỡ những miếng gỗ ở bên ngoài. Bên trong là một cái khóa điện tử. Phúc gãi đầu:



- Khóa điện tử à, chết rồi đây.



Trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Mật mã là một con số có bốn chữ số. Hãy tìm mật mã thông qua bài toán sau.”



Tôi hỏi:



- Bài toán là gì vậy mày?



- Để tao đọc.



Một xưởng sản xuất vũ khí cần sản xuất một số lượng mũi tên nhất định trong hai tuần. Tuy nhiên, do cải tiến kĩ thuật, xưởng sản xuất tăng năng suất lên thêm 25 mũi tên một ngày, kết quả là xưởng sản xuất xong trước thời hạn một ngày và dư 43 mũi tên. Tính số lượng mũi tên mà xưởng cần làm ban đầu, biết năng suất mỗi ngày như nhau.



Nghe xong đề, tôi thở phào:



- Đề này làm dư sức.



- Làm được à?



- Đương nhiên rồi, bài này giải bằng cách lập phương trình. Đầu tiên, đề hỏi số lượng mũi tên mà xưởng cần làm ban đầu đúng không?



Phúc đáp:



- Vậy mình gọi cái số cần làm là x hả?



- Tao nghĩ tụi mình đặt x là số mũi tên làm được trong một ngày, như vậy số làm được trong 2 tuần – 14 ngày là 14x. Chứ mày đặt là x thì tính số mỗi ngày là 14/x, nó rối lắm.



- Ờ. Sau đó thì sao?



- Trước tiên, sau khi tăng năng suất lên thêm 25 mũi một ngày, ta đặt vào: x + 25.



Phúc kêu lên:



- À tao hiểu rồi, mình đặt là 14.(x + 25).



- Không đúng, chỉ 13 thôi. Khi tăng năng suất thì số ngày giảm xuống 1, tức là còn 13. Nghĩa là: 13.(x + 25).



Nó hào hứng:



- OK, ta có phương trình 14x = 13.(x + 25)



- Sao mày gấp dữ vậy, chưa xong mà.



- Ủa nữa hả? Gì đâu mà lắm thế?



Tôi ngạc nhiên:



- Bộ mày mắc *a hay sao mà gấp dữ vậy?



- Không biết sao tao có cảm giác bất an quá.



Tôi tiếp tục giải. Do số lượng ban đầu + 43 (số mũi tên dư) = số lượng làm được, ta có phương trình: 14x + 43 = 13.(x + 25)



 14x + 43 = 13x + 325



 14x – 13x = 325 – 43



 x = 282



Do làm trong 14 ngày, ta có số mũi tên cần làm bằng 14 x 282 = 3948. Mã số là 3948.



Quả đúng như vậy, mã số chính xác. Cánh cửa mở ra, cả hai tiến vào trong. Đây là một phòng thí nghiệm khoa học. Tôi ngơ ngác không biết chuyện gì xung quanh, chỉ thấy có tương đối nhiều máy móc. Nhưng những người nghiên cứu ở đâu?



Phúc hỏi:



- Rốt cuộc đây là đâu?



- Sao tao biết được.



“TÍT TÍT”, tiếng còi khiến cả hai giật mình. Nguy to rồi, có lẽ cả hai đứa đã bị phát hiện. Nhưng chưa kịp chạy trốn thì binh lính đã bao vây cả đám.



- Toang rồi Hùng ơi.



- Xem ra phải đánh hết bọn chúng rồi, tao với mày tìm cách nào đó dứt điểm toàn bộ bọn chúng trong một lần đi.



Phúc vỗ ngực:



- OK, để tao. Thổ thuật: đầm lầy tử thần!



Tức thì, một cái đầm lầy lớn bao quanh khu vực. Binh lính dần bị chìm xuống, chúng hốt hoảng lội bì bõm nhưng không thoát được. Kết quả là …



“VÚT”, bất ngờ bọn lính bay lên cao y như chim. Tôi trố mắt:



- Cái gì vậy? Đùa nhau à?



- HÂY YA! – Một tên lính đáp xuống rồi đấm mạnh vào bụng tôi khiến tôi đau điếng rồi ngã xuống. Hắn đấm đau phải biết.



Phúc rút Saw Laucher ra bắn hai phát. Trúng đòn, hai tên ngã xuống. Có vẻ như vũ khí của Phúc phát huy hiệu quả trong tình huống này,



- Mày không sao chứ?



Tôi cố đứng dậy:



- Phải liều thôi, không đánh được bọn chúng thì toang. Xem đây: phi tiêu không lối thoát! – Tôi ném một cái phi tiêu rồi dùng thuật nhân bản.



Bọn lính nhanh chóng lấy khiên che chắn, thừa cơ Phúc thổi ra một đám lửa lớn với ý định thiêu rụi toàn bộ kẻ địch. Nhưng không, một dòng nước lớn từ đâu đổ ập xuống căn phòng. Đám lính phía sau đóng cửa lại khiến nơi đây trở thành một căn phòng kín. Nước dần ngập lên, nhưng bọn lính không hề hấn gì khi chúng bơi như cá.



- Phúc ơi, tính sao giờ?



- Chỉ còn cách này thôi! Thổ thuật: đảo thu thủy



Một tấn đất xuất hiện, chúng hiện ra rồi hút hết nước trong phòng khiến mọi thứ trở nên khô ráo. Tôi trầm trồ:



- Chà, hay đấy.



- Hừ, thổ khắc thủy mà.



Bọn lính bay lên rồi xả mưa tên về phía hai đứa. Không nao núng, tôi dựng tường gỗ chắn lại. Vô số mũi tên dính lại trên tường. Phúc lao ra, tung “Nhát chém ngũ hành” hất tung toàn bộ bọn lính lên cao.



- Hãy xem đây! – Tôi ném mười cái phi tiêu về phía bọn chúng. Phúc nhảy lên đón từ phía sau rồi tung ngay “Kim trảm” chém bay cả lũ.



Đợi chúng rơi vừa tầm, tôi tung Nhật hỏa thiêu chết bọn chúng. Giờ thì tất cả bọn lính đều đã trở thành tro bụi. Tôi thở phào:



- Vậy là hạ được chúng rồi.



- Nhanh thế cơ à? – Phúc lẩm bẩm – Nhưng thôi, chúng ta mau đi tìm Lauriel kẻo cô ấy gặp chuyện.



- Mày nhắc tao mới nhớ, nhưng mà cô ấy đâu?



Phúc gắt lên:



- Thì đi tìm!



- Ê mày mày … tao tìm thấy một cánh cửa kia kìa, không biết trong đó có gì.



- Kệ nó đi, mình đi tìm Lauriel đã.



Tôi bảo:



- Nhưng mà tao có cảm giác Lauriel đang ở trong đó.



- Thôi mày bớt đi mày ơi! Nhiệm vụ của chúng ta là đến được lâu đài Bóng Đêm của tên Volkath, chúng ta đi nhanh thôi.



Nhưng tôi không “chấp hành” lệnh của Phúc, vẫn tiến đến cánh cửa. Vừa mở cửa ra, tôi đã bổ ngửa ra phía sau khi bên trong là một cỗ máy lớn.



- LAURIEL!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom