Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2012
Đông Phương Kính Nguyệt cảm thấy cơ thể Phong Phi Vân như vòng xoáy lớn lôi kéo người mình, không để nàng chống cự. Cuối cùng Đông Phương Kính Nguyệt bị kéo vào thế giới xa lạ.
Trên thế giới này tràn đầy nước biển, sóng to vỗ trời, đưa mắt không thấy giới hạn.
Rào rào! Rào rào!
Phong Phi Vân đứng trên mặt biển, người đầy vết máu, cơ thể rách nát, bị chưởng của Đông Phương Kính Nguyệt tổn hại nặng.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Đây là đâu?
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chưởng ấn đỏ làm ngực Phong Phi Vân hõm sâu, bàn tay giấu sau lưng siết chặt, tim nàng đau nhói. Mặt ngoài Đông Phương Kính Nguyệt không lộ biểu tình.
Phong Phi Vân trả lời:
- Mảnh đất giam cầm.
Bạch Ngọc cổ thuyền lơ lửng trên mai viên, chiếc thuyền chỉ còn lại một hạt châu nho nhỏ tỏa ánh sáng nhạt. Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đang ở trong thế giới hạt châu.
Mảnh đất giam cầm.
- Nơi này là mảnh đất giam cầm?
Đông Phương Kính Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở đạo tắc thế giới này, muốn tìm vị trí tiên giới di châu. Tiếc rằng tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt là đẳng cấp thần thánh nhưng không cảm nhận được hơi thở liên quan tiên giới di châu.
Không lẽ tiên giới di châu vốn không tồn tại?
Đây là một hỗn nguyên đại thế giới khổng lồ, bao la mênh mông, tràn ngập quy tắc đặc biệt. Đồn rằng đây là một góc vân chi tiên giới, từ vân chi tiên giới rơi đến hạ giới.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nàng biết tại sao ta đưa nàng đến đây không?
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt thất vọng, buồn bã nói:
- Ngươi muốn cho ta biết trên đời này vốn không có tiên giới di châu, khiến ta từ bỏ tìm kiếm tiên đạo?
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Nàng cảm thấy ta còn là Phong Phi Vân ngày xưa sao? Khi một nam nhân bị cùng một nữ nhân tổn thương hai lần sẽ trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
- Ngươi muốn giết ta tại đây?
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Ngươi chỉ là tu vi tổ thánh, muốn chiến thắng ta khó như lên trời. Dù tu vi của ngươi bước vào cảnh giới đại thánh cũng không dễ giết được ta.
Phong Phi Vân nói:
- Không giết nàng nhưng có thể trấn áp, sau khi đến chỗ này lực lượng của nàng sẽ bị áp chế, ta có thể trấn áp nàng.
- Không còn gì để nói, chiến đi.
Đông Phương Kính Nguyệt đáp xuống mặt biển, nước biển dưới chân đông thành băng. Đông Phương Kính Nguyệt ngưng tụ ức vạn thanh thần kiếm cùng chém vào Phong Phi Vân.
Mắt Phong Phi Vân bắn ra hai luồng ánh sáng đại thánh chứa sức mạnh hùng hồn đánh nát các thần kiếm. Phong Phi Vân từng bước áp sát Đông Phương Kính Nguyệt, vỗ chưởng vào ngực nàng, đánh bay nàng.
- Sao ngươi trở nên mạnh như vậy?
Mặt Đông Phương Kính Nguyệt trắng bệch, cơ thể suýt bị Phong Phi Vân một chưởng đâm thủng, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Phong Phi Vân nói:
- Nơi này được gọi là mảnh đất giam cầm, giam cầm người trong lòng có sát niệm. Người không có sát niệm sẽ không bị ức chế.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta?
Phong Phi Vân không trả lời, đánh ra Càn Khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa. Muôn vàn phật âm ngâm nga, ngưng tụ ức vạn phật khí thần hoa, hóa thành một ngũ chỉ sơn đè xuống Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt bấm đốt ngón tay, Bạch Ngọc cổ thuyền đụng phá bình chướng mảnh đất giam cầm đi tới biển cả, lại đụng nát ngũ chỉ sơn.
Đông Phương Kính Nguyệt đáp xuống Bạch Ngọc cổ thuyền, muốn chạy ra mảnh đất giam cầm, cưỡng ép xé rách hư không.
Ầm!
Phong Phi Vân triệu hoán bàn man phủ chém đứt hư không, lực lượng cường đại đánh vào đáy biển, xé biển cả cổ xưa ra. Như có bàn tay to rẽ nước biển sang hai bên.
Lực lượng Bạch Ngọc cổ thuyền cực mạnh, tuy không chạy ra mảnh đất giam cầm nhưng bàn man phủ không làm gì được nó.
Lực lượng Đông Phương Kính Nguyệt bị ức chế nhưng tu vi vẫn rất mạnh, lại có Bạch Ngọc cổ thuyền, đánh ngang tay với Phong Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt vừa đánh vừa lui, điều khiển Bạch Ngọc cổ thuyền bay trên thần hải không có giới hạn.
Hai người đánh nhau trời long đất lở, đại dương đôi khi hóa thành băng tinh, đôi khi bị thần hỏa luyện hóa, đôi khi sấm sét giao nhau, đôi khi ngôi sao đụng mặt biển.
Lửa giận trong lòng Phong Phi Vân càng lúc càng rực cháy, thầm nghĩ:
- Nàng muốn giết ta, thật sự muốn giết ta. Nếu trong lòng nàng không có sát niệm thì dã không bị lực lượng mảnh đất giam cầm ức chế.
Tuy Phong Phi Vân hận Đông Phương Kính Nguyệt nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ giết nàng. Chẳng lẽ nữ nhân trời sinh nhẫn tâm hơn nam nhân?
Ầm!
Hai người đánh xuống đáy biển, leo lên khung trời. Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đấu bốn tháng không chia thắng thua. Đáy biển bị xới tung, khe rãnh vực sâu đầy rẫy.
Toàn thân Phong Phi Vân đẫm máu, cơ thể rất mệt mỏi. Phong Phi Vân chém xuống một búa đánh bay Bạch Ngọc cổ thuyền, đè sụp một ngọn thần sơn đen thui dưới đáy biển.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng không đỡ hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, làn da đầy vết máu, áo trắng thành áo đỏ. Đông Phương Kính Nguyệt cùng Bạch Ngọc cổ thuyền bay ngược ra ngoài.
Rào rào! Rào rào!
Thần sơn dưới đáy biển sụp đổ nhưng trong ngọn núi phát ra thần quang năm màu, năm ánh sáng thánh khiết cực độ đại biểu lực lượng thuần khiết của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Mơ hồ thấy trong thần quang chìm nổi năm bức tranh cổ xưa. "Long mã hà đồ", "Bách quỷ phó yến", "U minh thần tháp", "Thần vương phi thiên" vân vân. Không chỉ bảy bức thần đồ trên Miểu Quỷ ban chỉ hiện ra trong ánh sáng năm sắc, còn có nhiều bức tranh bay trong đó. "Thần nữ luyện thạch", "Thiên địa sơ khai" vân vân.
Hình ảnh rung động hồn người, ánh sáng năm sắc không chỉ thổi quét thời không xung quanh, còn bao phủ chín vạn ức dặm, như tiên nhân ghiáng thế, vạn pháp quy tông.
Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt bị rung động. Vết thương được ánh sáng năm sắc chữa lành trong chớp mắt.
Vẻ mặt Phong Phi Vân khó hiểu hỏi:
- Nhát búa chém trúng chỗ nào thế này? Chẳng lẽ là bảo địa vị đại thánh nào để lại?
- Không lẽ là tiên giới di châu?
Đông Phương Kính Nguyệt điều khiển Bạch Ngọc cổ thuyền bay tới chỗ thần sơn nứt ra, nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại. Phong Phi Vân đứng trước Bạch Ngọc cổ thuyền, cầm rìu chiến, khí thế vạn phu mạc khai.
Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng năn nỉ:
- Phong Phi Vân, có được tiên giới di châu thì chúng ta có thể cùng nhau tham ngộ đại đạo tiên giới trong đó, không chừng cùng nhau thành tiên.
- Ta và nàng truy cầu không giống nhau.
Phong Phi Vân nói:
- Muốn vượt qua chỗ này phải đánh bại ta trước.
Đông Phương Kính Nguyệt biết hạ gục Phong Phi Vân không dễ, biểu tình dịu dàng nói:
- Ngươi biết tại sao lúc ở Thủy Nguyệt Thiên cảnh ta đâm ngươi không? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Phong Phi Vân đứng yên lắng nghe.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Bởi vì ta sống dựa vào chấp niệm, nếu ở cùng ngươi thì chấp niệm tùy thời tan biến.
Phong Phi Vân cười khẩy nói:
- Nên nàng muốn đâm chết ta?
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ta giết ngươi là vì hỗ trợ ngươi tu hành, giúp ngươi nhanh chóng trưởng thành lên, vậy thì ngươi mới có nhiều khả năng sống sót trong đại kiếp nạn. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta chuyển thế tu hành chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp chỉ vì đời này lại đâm ngươi một nhát sao?
Trên thế giới này tràn đầy nước biển, sóng to vỗ trời, đưa mắt không thấy giới hạn.
Rào rào! Rào rào!
Phong Phi Vân đứng trên mặt biển, người đầy vết máu, cơ thể rách nát, bị chưởng của Đông Phương Kính Nguyệt tổn hại nặng.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Đây là đâu?
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chưởng ấn đỏ làm ngực Phong Phi Vân hõm sâu, bàn tay giấu sau lưng siết chặt, tim nàng đau nhói. Mặt ngoài Đông Phương Kính Nguyệt không lộ biểu tình.
Phong Phi Vân trả lời:
- Mảnh đất giam cầm.
Bạch Ngọc cổ thuyền lơ lửng trên mai viên, chiếc thuyền chỉ còn lại một hạt châu nho nhỏ tỏa ánh sáng nhạt. Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đang ở trong thế giới hạt châu.
Mảnh đất giam cầm.
- Nơi này là mảnh đất giam cầm?
Đông Phương Kính Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở đạo tắc thế giới này, muốn tìm vị trí tiên giới di châu. Tiếc rằng tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt là đẳng cấp thần thánh nhưng không cảm nhận được hơi thở liên quan tiên giới di châu.
Không lẽ tiên giới di châu vốn không tồn tại?
Đây là một hỗn nguyên đại thế giới khổng lồ, bao la mênh mông, tràn ngập quy tắc đặc biệt. Đồn rằng đây là một góc vân chi tiên giới, từ vân chi tiên giới rơi đến hạ giới.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nàng biết tại sao ta đưa nàng đến đây không?
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt thất vọng, buồn bã nói:
- Ngươi muốn cho ta biết trên đời này vốn không có tiên giới di châu, khiến ta từ bỏ tìm kiếm tiên đạo?
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Nàng cảm thấy ta còn là Phong Phi Vân ngày xưa sao? Khi một nam nhân bị cùng một nữ nhân tổn thương hai lần sẽ trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
- Ngươi muốn giết ta tại đây?
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Ngươi chỉ là tu vi tổ thánh, muốn chiến thắng ta khó như lên trời. Dù tu vi của ngươi bước vào cảnh giới đại thánh cũng không dễ giết được ta.
Phong Phi Vân nói:
- Không giết nàng nhưng có thể trấn áp, sau khi đến chỗ này lực lượng của nàng sẽ bị áp chế, ta có thể trấn áp nàng.
- Không còn gì để nói, chiến đi.
Đông Phương Kính Nguyệt đáp xuống mặt biển, nước biển dưới chân đông thành băng. Đông Phương Kính Nguyệt ngưng tụ ức vạn thanh thần kiếm cùng chém vào Phong Phi Vân.
Mắt Phong Phi Vân bắn ra hai luồng ánh sáng đại thánh chứa sức mạnh hùng hồn đánh nát các thần kiếm. Phong Phi Vân từng bước áp sát Đông Phương Kính Nguyệt, vỗ chưởng vào ngực nàng, đánh bay nàng.
- Sao ngươi trở nên mạnh như vậy?
Mặt Đông Phương Kính Nguyệt trắng bệch, cơ thể suýt bị Phong Phi Vân một chưởng đâm thủng, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Phong Phi Vân nói:
- Nơi này được gọi là mảnh đất giam cầm, giam cầm người trong lòng có sát niệm. Người không có sát niệm sẽ không bị ức chế.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta?
Phong Phi Vân không trả lời, đánh ra Càn Khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa. Muôn vàn phật âm ngâm nga, ngưng tụ ức vạn phật khí thần hoa, hóa thành một ngũ chỉ sơn đè xuống Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt bấm đốt ngón tay, Bạch Ngọc cổ thuyền đụng phá bình chướng mảnh đất giam cầm đi tới biển cả, lại đụng nát ngũ chỉ sơn.
Đông Phương Kính Nguyệt đáp xuống Bạch Ngọc cổ thuyền, muốn chạy ra mảnh đất giam cầm, cưỡng ép xé rách hư không.
Ầm!
Phong Phi Vân triệu hoán bàn man phủ chém đứt hư không, lực lượng cường đại đánh vào đáy biển, xé biển cả cổ xưa ra. Như có bàn tay to rẽ nước biển sang hai bên.
Lực lượng Bạch Ngọc cổ thuyền cực mạnh, tuy không chạy ra mảnh đất giam cầm nhưng bàn man phủ không làm gì được nó.
Lực lượng Đông Phương Kính Nguyệt bị ức chế nhưng tu vi vẫn rất mạnh, lại có Bạch Ngọc cổ thuyền, đánh ngang tay với Phong Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt vừa đánh vừa lui, điều khiển Bạch Ngọc cổ thuyền bay trên thần hải không có giới hạn.
Hai người đánh nhau trời long đất lở, đại dương đôi khi hóa thành băng tinh, đôi khi bị thần hỏa luyện hóa, đôi khi sấm sét giao nhau, đôi khi ngôi sao đụng mặt biển.
Lửa giận trong lòng Phong Phi Vân càng lúc càng rực cháy, thầm nghĩ:
- Nàng muốn giết ta, thật sự muốn giết ta. Nếu trong lòng nàng không có sát niệm thì dã không bị lực lượng mảnh đất giam cầm ức chế.
Tuy Phong Phi Vân hận Đông Phương Kính Nguyệt nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ giết nàng. Chẳng lẽ nữ nhân trời sinh nhẫn tâm hơn nam nhân?
Ầm!
Hai người đánh xuống đáy biển, leo lên khung trời. Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đấu bốn tháng không chia thắng thua. Đáy biển bị xới tung, khe rãnh vực sâu đầy rẫy.
Toàn thân Phong Phi Vân đẫm máu, cơ thể rất mệt mỏi. Phong Phi Vân chém xuống một búa đánh bay Bạch Ngọc cổ thuyền, đè sụp một ngọn thần sơn đen thui dưới đáy biển.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng không đỡ hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, làn da đầy vết máu, áo trắng thành áo đỏ. Đông Phương Kính Nguyệt cùng Bạch Ngọc cổ thuyền bay ngược ra ngoài.
Rào rào! Rào rào!
Thần sơn dưới đáy biển sụp đổ nhưng trong ngọn núi phát ra thần quang năm màu, năm ánh sáng thánh khiết cực độ đại biểu lực lượng thuần khiết của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Mơ hồ thấy trong thần quang chìm nổi năm bức tranh cổ xưa. "Long mã hà đồ", "Bách quỷ phó yến", "U minh thần tháp", "Thần vương phi thiên" vân vân. Không chỉ bảy bức thần đồ trên Miểu Quỷ ban chỉ hiện ra trong ánh sáng năm sắc, còn có nhiều bức tranh bay trong đó. "Thần nữ luyện thạch", "Thiên địa sơ khai" vân vân.
Hình ảnh rung động hồn người, ánh sáng năm sắc không chỉ thổi quét thời không xung quanh, còn bao phủ chín vạn ức dặm, như tiên nhân ghiáng thế, vạn pháp quy tông.
Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt bị rung động. Vết thương được ánh sáng năm sắc chữa lành trong chớp mắt.
Vẻ mặt Phong Phi Vân khó hiểu hỏi:
- Nhát búa chém trúng chỗ nào thế này? Chẳng lẽ là bảo địa vị đại thánh nào để lại?
- Không lẽ là tiên giới di châu?
Đông Phương Kính Nguyệt điều khiển Bạch Ngọc cổ thuyền bay tới chỗ thần sơn nứt ra, nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại. Phong Phi Vân đứng trước Bạch Ngọc cổ thuyền, cầm rìu chiến, khí thế vạn phu mạc khai.
Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng năn nỉ:
- Phong Phi Vân, có được tiên giới di châu thì chúng ta có thể cùng nhau tham ngộ đại đạo tiên giới trong đó, không chừng cùng nhau thành tiên.
- Ta và nàng truy cầu không giống nhau.
Phong Phi Vân nói:
- Muốn vượt qua chỗ này phải đánh bại ta trước.
Đông Phương Kính Nguyệt biết hạ gục Phong Phi Vân không dễ, biểu tình dịu dàng nói:
- Ngươi biết tại sao lúc ở Thủy Nguyệt Thiên cảnh ta đâm ngươi không? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Phong Phi Vân đứng yên lắng nghe.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Bởi vì ta sống dựa vào chấp niệm, nếu ở cùng ngươi thì chấp niệm tùy thời tan biến.
Phong Phi Vân cười khẩy nói:
- Nên nàng muốn đâm chết ta?
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ta giết ngươi là vì hỗ trợ ngươi tu hành, giúp ngươi nhanh chóng trưởng thành lên, vậy thì ngươi mới có nhiều khả năng sống sót trong đại kiếp nạn. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta chuyển thế tu hành chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp chỉ vì đời này lại đâm ngươi một nhát sao?
Bình luận facebook