Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2013
Phong Phi Vân nói:
- Vậy là ta còn phải cảm ơn nàng?
- Ta biết ngươi không tin nhưng không sao.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đông Phương Kính Nguyệt chứa vui mừng, kích động nói:
- Hiện tại tiên giới di châu xuất thế, chúng ta có thể mượn nó thành tiên. Sau khi thành tiên ta không còn bị chấp niệm trói buộc, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau. Cùng nhau đi biển Bắc ngắm cảnh, không bị chuyện gì làm phiền nữa. Chỉ có có ngươi, có ta, làm đôi thần tiên quyến lữ. Trên đời còn chuyện gì tuyệt vời hơn điều này?
Đáp lại Đông Phương Kính Nguyệt là rìu chiến vô tình, ánh sáng búa kéo dài thiên địa, mở sông ngòi, đánh bay Bạch Ngọc cổ thuyền đi.
Bạch Ngọc cổ thuyền bị búa chém bay, Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở đầu thuyền không nhúc nhích, trong mắt ngấn lệ.
Khi một nữ nhân tổn thương cùng một nam nhân hai lần, muốn thuyết phục hắn tin mình còn khó hơn mơ giữa ban ngày.
Đông Phương Kính Nguyệt đã hiểu một đạo lý, dù vì lý do gì, nữ nhân không nên lừa dối người, không thì sau này ngươi nói cái gì hắn cũng không tin nữa.
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt lóe tia dứt khoát:
- Vậy chiến đi!
Cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt như trăng sáng trêo chín tầng trời, chiếu Bạch Ngọc cổ thuyền dưới thân càng sáng tỏe. Tay Đông Phương Kính Nguyệt cầm tâm kiếm, kiếm khí hóa thành cột sáng trắng chém xuống.
Khí thế trên người Phong Phi Vân tăng cao, lòng càng căm hận. Phong Phi Vân thi triển Chân Lý tứ pháp.
- Nhất pháp trảm hồn!
Búa chém xuống, đánh nát tâm kiếm, búa chặt đứt thanh hồn.
Đông Phương Kính Nguyệt phun máu đỏ:
- Phụt!
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt buồn bã nhưng mặt trêo nụ cười.
- Nhị pháp trảm mệnh.
Búa thứ hai giáng xuống.
Bàn tay Phong Phi Vân run, trái tim hắn cũng run, cuối cùng quyết tuyệt chém nhát thứ ba.
- Tam pháp chiến đạo!
Uy lực bàn man phủ khủng bố mang theo Chân Lý tứ pháp đánh nát thời không, một búa chém phá kiếm vực tâm kiếm, chém vào người Đông Phương Kính Nguyệt.
Bùm!
Thân hình xinh đẹp như gốm sứ vỡ ra, thành cánh hoa trắng trong suốt, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Phong Phi Vân giơ bàn man phủ đứng trên Bạch Ngọc cổ thuyền, nhìn người ngọc dần vỡ vụn, lòng đau nhói.
Không muốn giết người nhưng cuối cùng vẫn chém nàng.
Giữa các gốm sứ vỡ bay ra cái bóng trắng ngưng tụ thành bóng người nhạt nhòa, cơ thể nửa trong suốt.
Đây là chấp niệm của Đông Phương Kính Nguyệt.
Chấp niệm bất diệt.
Cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt trong suốt, tóc dài như nước lơ lửng trong nước biển, tựa bọt nước tùy thời bị sóng vỗ tan. Đẹp đến tận cùng lại như ảo ảnh trong mơ.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi có hận Thủy Nguyệt Đình không?
Phong Phi Vân hít sâu, chua xót nói:
- Hận.
- Hiểu rồi.
Bùm!
Cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt vỡ như bọt nước biến thành các đốm sáng, mỉm cười thỏa mãn,lệ đau khổ. Rất nhanh chấp niệm biến mất, Đông Phương Kính Nguyệt không nghe Phong Phi Vân nói nửa câu sau.
- Nhưng yêu nhiều hơn hận.
Khi Phong Phi Vân nói xong, ngước mắt đẫm lệ lên thì cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt đã hoàn toàn tan biến, chấp niệm biến mất.
Trong lòng Phong Phi Vân bỗng tràn ngập hối hận, lòng trống trơn, đầu óc trống rỗng, lệ không rơi được.
Phương xa Hoa Sinh đạo trưởng lao nhanh đến, từ xa thấy cảnh này, hít sâu phát ra thanh âm sấm sét:
- Đừng trả lời nàng... Ài, vẫn đến muộn một bước.
Hoa Sinh đạo trưởng đã bay đến trước mặt Phong Phi Vân, dừng lại.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy? Sao có thể? Tại sao chấp niệm sẽ biến mất? Không nên, không nên...
Hoa Sinh đạo trưởng thở dài thườn thượt:
- Chấp niệm của nàng là chờ một đáp án ngươi có hận nàng không. Từ xưa đến nay nàng luôn chờ đáp án này, là thứ đọng lại trong lòng nàng không thể buông. Có lẽ bình thường nàng không nói với ai, nhưng sau khi uống canh Mạnh bà miệng luôn lẩm bẩm câu nói này. Canh Mạnh bà có thể làm người ta quên tất cả nhưng không quên được chấp niệm.
Phong Phi Vân nói:
- Hèn gì nàng cứ hỏi ta vấn đề này, hèn gì, hèn gì. Nàng không sợ biết đáp án rồi sẽ mãi mãi biến mất?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đối với nàng có lẽ đây là loại giải thoát.
Phong Phi Vân túm vạt áo Hoa Sinh đạo trưởng, xách thân thể gầy nhỏ của lão lên.
Phong Phi Vân hỏi:
- Sao lão biết? Tại sao lão ra khỏi địa ngục?
Hoa Sinh đạo trưởng chậm rãi nói:
- Đạo tổ báo mộng cho ta, kêu ta đến ngăn cản các ngươi tàn sát, hóa giải công án thái cổ. Đáng tiếc địa ngục xảy ra biến động lớn, lão đạo đến muộn một bước. Ầy, xin lỗi!
Người Phong Phi Vân nổi gân xanh, gần như rít gào:
- Đạo tổ là ai, rốt cuộc đạo tổ là ai?
Hoa Sinh đạo trưởng trả lời:
- Đạo tổ là Thái Tổ.
Oa Hậu Đại Thánh nặn hai tượng đất, truyền thừa hai loại đạo của mình. Hai tượng đất này là Nhân Tổ, Thái Tổ.
Hoa Sinh đạo trưởng là đệ tử của Thái Tổ, từng nghe Thái Tổ giảng đạo.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Ngày xưa linh hồn thái cổ thần phượng đến địa ngục từng thổ lộ hối hận trước mặt đạo tổ. Đạo tổ nói lỗi của thái cổ thần phượng là lỗi nhỏ, lỗi chúng sinh mới là lớn. Biết sai quay đầu lại chưa chắc không phải là anh hùng.
Phong Phi Vân nhíu chặt mày, thả Hoa Sinh đạo trưởng xuống:
- Thái cổ thần phượng đã làm sai chuyện gì? Tại sao sám hối trước đạo tổ?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Ngày xưa thái cổ thần phượng được mảnh đất giam cầm, thành đạo đại thánh tại đây. Nhưng vì thái cổ thần phượng sốt ruột chỉ nhìn cái lợi trước mặt, muốn giết hết quân địch vực ngoại nên trong người sinh tâm ma, tính tình thay đổi, lạm sát vô tội, gần như thành ma.
Phong Phi Vân kiên quyết phủ nhận:
- Không thể nào!
- Đó là sự thật năm xưa. Thái cổ thần phượng không chỉ giết tộc nhân, người thân của Thủy Nguyệt Đình, còn chém chết nhi tử ruột.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đứa con duy nhất của thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình chết trong tay phụ thân ruột.
Phong Phi Vân kinh ngạc kêu lên:
- Thái cổ thần phượng giết nhi tử ruột?
Hoa Sinh đạo trưởng gật đầu, nói:
- Ngày xưa thái cổ thần phượng vì thành tiên, vì tru sát tu sĩ vực ngoại nên mất hết lý trí, gần như điên dại. Người bị thái cổ thần phượng giết không thể dùng con số đếm, nguyên biển cả bị nhuộm đỏ, tràn đầy xác chết trôi. Địa ngục suýt bị oan hồn nhét đầy, cuối cùng thái cổ thần phượng chết dưới kiếm của Thủy Nguyệt Đình.
- Sau khi thái cổ thần phượng chết thì tâm ma tan biến, linh hồn đến địa ngục, sám hối trước mặt đạo tổ. Thái cổ thần phượng nghe đạo tổ chỉ điểm thì bỏ lại búa giết chóc, dùng bản thân sửa lỗi.
Phong Phi Vân siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt:
- Đây là lý do Thủy Nguyệt Đình giết thái cổ thần phượng?
Hoa Sinh đạo trưởng gật đầu, nói:
- Đây là lý do tại sao bàn man phủ khảm trên Phong Đô quỷ thành, vì thái cổ thần phượng buông đồ phủ, dùng thân sửa lỗi. Thái cổ thần phượng không dám cầm cây búa đồ tể nữa, không muốn chém ai nữa.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy thái cổ thần phượng lấy đi luân hồi chi ấn, khai sáng luân hồi lộ khác, khu mộ vô biên trên luân hồi lộ thì sao?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đây là thái cổ thần phượng chuộc tội. Ngươi biết ai lập ức vạn ngôi mộ không? Ngươi biết là ai từng khối từng khối điêu bắc bia mộ vô hạn dựng bên cạnh mộ trủng không?
- Vậy là ta còn phải cảm ơn nàng?
- Ta biết ngươi không tin nhưng không sao.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đông Phương Kính Nguyệt chứa vui mừng, kích động nói:
- Hiện tại tiên giới di châu xuất thế, chúng ta có thể mượn nó thành tiên. Sau khi thành tiên ta không còn bị chấp niệm trói buộc, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau. Cùng nhau đi biển Bắc ngắm cảnh, không bị chuyện gì làm phiền nữa. Chỉ có có ngươi, có ta, làm đôi thần tiên quyến lữ. Trên đời còn chuyện gì tuyệt vời hơn điều này?
Đáp lại Đông Phương Kính Nguyệt là rìu chiến vô tình, ánh sáng búa kéo dài thiên địa, mở sông ngòi, đánh bay Bạch Ngọc cổ thuyền đi.
Bạch Ngọc cổ thuyền bị búa chém bay, Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở đầu thuyền không nhúc nhích, trong mắt ngấn lệ.
Khi một nữ nhân tổn thương cùng một nam nhân hai lần, muốn thuyết phục hắn tin mình còn khó hơn mơ giữa ban ngày.
Đông Phương Kính Nguyệt đã hiểu một đạo lý, dù vì lý do gì, nữ nhân không nên lừa dối người, không thì sau này ngươi nói cái gì hắn cũng không tin nữa.
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt lóe tia dứt khoát:
- Vậy chiến đi!
Cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt như trăng sáng trêo chín tầng trời, chiếu Bạch Ngọc cổ thuyền dưới thân càng sáng tỏe. Tay Đông Phương Kính Nguyệt cầm tâm kiếm, kiếm khí hóa thành cột sáng trắng chém xuống.
Khí thế trên người Phong Phi Vân tăng cao, lòng càng căm hận. Phong Phi Vân thi triển Chân Lý tứ pháp.
- Nhất pháp trảm hồn!
Búa chém xuống, đánh nát tâm kiếm, búa chặt đứt thanh hồn.
Đông Phương Kính Nguyệt phun máu đỏ:
- Phụt!
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt buồn bã nhưng mặt trêo nụ cười.
- Nhị pháp trảm mệnh.
Búa thứ hai giáng xuống.
Bàn tay Phong Phi Vân run, trái tim hắn cũng run, cuối cùng quyết tuyệt chém nhát thứ ba.
- Tam pháp chiến đạo!
Uy lực bàn man phủ khủng bố mang theo Chân Lý tứ pháp đánh nát thời không, một búa chém phá kiếm vực tâm kiếm, chém vào người Đông Phương Kính Nguyệt.
Bùm!
Thân hình xinh đẹp như gốm sứ vỡ ra, thành cánh hoa trắng trong suốt, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Phong Phi Vân giơ bàn man phủ đứng trên Bạch Ngọc cổ thuyền, nhìn người ngọc dần vỡ vụn, lòng đau nhói.
Không muốn giết người nhưng cuối cùng vẫn chém nàng.
Giữa các gốm sứ vỡ bay ra cái bóng trắng ngưng tụ thành bóng người nhạt nhòa, cơ thể nửa trong suốt.
Đây là chấp niệm của Đông Phương Kính Nguyệt.
Chấp niệm bất diệt.
Cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt trong suốt, tóc dài như nước lơ lửng trong nước biển, tựa bọt nước tùy thời bị sóng vỗ tan. Đẹp đến tận cùng lại như ảo ảnh trong mơ.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi có hận Thủy Nguyệt Đình không?
Phong Phi Vân hít sâu, chua xót nói:
- Hận.
- Hiểu rồi.
Bùm!
Cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt vỡ như bọt nước biến thành các đốm sáng, mỉm cười thỏa mãn,lệ đau khổ. Rất nhanh chấp niệm biến mất, Đông Phương Kính Nguyệt không nghe Phong Phi Vân nói nửa câu sau.
- Nhưng yêu nhiều hơn hận.
Khi Phong Phi Vân nói xong, ngước mắt đẫm lệ lên thì cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt đã hoàn toàn tan biến, chấp niệm biến mất.
Trong lòng Phong Phi Vân bỗng tràn ngập hối hận, lòng trống trơn, đầu óc trống rỗng, lệ không rơi được.
Phương xa Hoa Sinh đạo trưởng lao nhanh đến, từ xa thấy cảnh này, hít sâu phát ra thanh âm sấm sét:
- Đừng trả lời nàng... Ài, vẫn đến muộn một bước.
Hoa Sinh đạo trưởng đã bay đến trước mặt Phong Phi Vân, dừng lại.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy? Sao có thể? Tại sao chấp niệm sẽ biến mất? Không nên, không nên...
Hoa Sinh đạo trưởng thở dài thườn thượt:
- Chấp niệm của nàng là chờ một đáp án ngươi có hận nàng không. Từ xưa đến nay nàng luôn chờ đáp án này, là thứ đọng lại trong lòng nàng không thể buông. Có lẽ bình thường nàng không nói với ai, nhưng sau khi uống canh Mạnh bà miệng luôn lẩm bẩm câu nói này. Canh Mạnh bà có thể làm người ta quên tất cả nhưng không quên được chấp niệm.
Phong Phi Vân nói:
- Hèn gì nàng cứ hỏi ta vấn đề này, hèn gì, hèn gì. Nàng không sợ biết đáp án rồi sẽ mãi mãi biến mất?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đối với nàng có lẽ đây là loại giải thoát.
Phong Phi Vân túm vạt áo Hoa Sinh đạo trưởng, xách thân thể gầy nhỏ của lão lên.
Phong Phi Vân hỏi:
- Sao lão biết? Tại sao lão ra khỏi địa ngục?
Hoa Sinh đạo trưởng chậm rãi nói:
- Đạo tổ báo mộng cho ta, kêu ta đến ngăn cản các ngươi tàn sát, hóa giải công án thái cổ. Đáng tiếc địa ngục xảy ra biến động lớn, lão đạo đến muộn một bước. Ầy, xin lỗi!
Người Phong Phi Vân nổi gân xanh, gần như rít gào:
- Đạo tổ là ai, rốt cuộc đạo tổ là ai?
Hoa Sinh đạo trưởng trả lời:
- Đạo tổ là Thái Tổ.
Oa Hậu Đại Thánh nặn hai tượng đất, truyền thừa hai loại đạo của mình. Hai tượng đất này là Nhân Tổ, Thái Tổ.
Hoa Sinh đạo trưởng là đệ tử của Thái Tổ, từng nghe Thái Tổ giảng đạo.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Ngày xưa linh hồn thái cổ thần phượng đến địa ngục từng thổ lộ hối hận trước mặt đạo tổ. Đạo tổ nói lỗi của thái cổ thần phượng là lỗi nhỏ, lỗi chúng sinh mới là lớn. Biết sai quay đầu lại chưa chắc không phải là anh hùng.
Phong Phi Vân nhíu chặt mày, thả Hoa Sinh đạo trưởng xuống:
- Thái cổ thần phượng đã làm sai chuyện gì? Tại sao sám hối trước đạo tổ?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Ngày xưa thái cổ thần phượng được mảnh đất giam cầm, thành đạo đại thánh tại đây. Nhưng vì thái cổ thần phượng sốt ruột chỉ nhìn cái lợi trước mặt, muốn giết hết quân địch vực ngoại nên trong người sinh tâm ma, tính tình thay đổi, lạm sát vô tội, gần như thành ma.
Phong Phi Vân kiên quyết phủ nhận:
- Không thể nào!
- Đó là sự thật năm xưa. Thái cổ thần phượng không chỉ giết tộc nhân, người thân của Thủy Nguyệt Đình, còn chém chết nhi tử ruột.
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đứa con duy nhất của thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình chết trong tay phụ thân ruột.
Phong Phi Vân kinh ngạc kêu lên:
- Thái cổ thần phượng giết nhi tử ruột?
Hoa Sinh đạo trưởng gật đầu, nói:
- Ngày xưa thái cổ thần phượng vì thành tiên, vì tru sát tu sĩ vực ngoại nên mất hết lý trí, gần như điên dại. Người bị thái cổ thần phượng giết không thể dùng con số đếm, nguyên biển cả bị nhuộm đỏ, tràn đầy xác chết trôi. Địa ngục suýt bị oan hồn nhét đầy, cuối cùng thái cổ thần phượng chết dưới kiếm của Thủy Nguyệt Đình.
- Sau khi thái cổ thần phượng chết thì tâm ma tan biến, linh hồn đến địa ngục, sám hối trước mặt đạo tổ. Thái cổ thần phượng nghe đạo tổ chỉ điểm thì bỏ lại búa giết chóc, dùng bản thân sửa lỗi.
Phong Phi Vân siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt:
- Đây là lý do Thủy Nguyệt Đình giết thái cổ thần phượng?
Hoa Sinh đạo trưởng gật đầu, nói:
- Đây là lý do tại sao bàn man phủ khảm trên Phong Đô quỷ thành, vì thái cổ thần phượng buông đồ phủ, dùng thân sửa lỗi. Thái cổ thần phượng không dám cầm cây búa đồ tể nữa, không muốn chém ai nữa.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy thái cổ thần phượng lấy đi luân hồi chi ấn, khai sáng luân hồi lộ khác, khu mộ vô biên trên luân hồi lộ thì sao?
Hoa Sinh đạo trưởng nói:
- Đây là thái cổ thần phượng chuộc tội. Ngươi biết ai lập ức vạn ngôi mộ không? Ngươi biết là ai từng khối từng khối điêu bắc bia mộ vô hạn dựng bên cạnh mộ trủng không?
Bình luận facebook