Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Hạ Ngôn thay bộ đồ màu trắng mà Tiểu Thanh đưa tới, duỗi hai tay, cảm giác rất vừa vặn, còn vừa vặn hơn trang phục được lực chọn trong điếm.
- Vải này cũng rất thoải mái.
Ngón tay Hạ Ngôn nhẹ nhàng vuốt trên vải rất mềm mại này, tuy rằng chất lượng cũng không phải thứ rất đắt tiền hay xinh đẹp gì, nhưng mặtc trên người rất thích ý thoải mái.
Đặt kim phiếu và hộp gấm tìm được trên người Tô Ly ở trong áo vào ngăn tủ. Lúc này Hạ Ngôn mới ra ngoài, lên tiếng cáo biệt Tiểu Thanh, rồi vội vàng rời tiểu viện đi về phía của tộc trưởng cư ngụ.
- Hạ Ngôn thiếu gia!
Mới vừa qua cổng đường, Hạ Ngôn chợt nghe thấy tiếng gọi hắn.
- Tộc trưởng đang ở phòng tiếp khách, kêu người sau khi về thì nhanh tiến đến.
Tên hộ vệ này nói với Hạ Ngôn với vẻ cung kính.
- Có chuyện gì gấp như thế?
Hạ Ngôn lại kinh ngạc nhíu mày, trong lòng buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tộc trưởng lo lắng phải tìm mình chứ?
Hộ vệ vẫn đang khom người nói:
- Bẩm Hạ Ngôn thiếu gia! Ta cũng không rõ lắm cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên tiểu thư Hạ Tử Hân, thiếu gia Hạ Lưu, còn có Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão, Bát trưởng lão bây giờ đều đang ở trong phòng khách. Hơn nữa còn có mấy khách nhân quan trọng.
- Khách nhân quan trọng!
Hạ Ngôn cau mày, lập lại một lần.
Thầm nghĩ: "Vấn đề chắc hẳn là trên người mấy vị khách nhân. Tộc trưởng nhất định vội vã cho ta gặp mấy vị khách nhân trọng yếu".
- Ta biết, hiện tại lập tức đến đó.
Hạ Ngôn cười khẽ một chút với hộ vệ kia.
Bước chân dời đi, linh lực nháy mắt tới lòng bàn chân, tiếp theo Hạ Ngôn liền hóa thành một luồng gió nhẹ, nháy mắt biến mất ở đó.
Mà hộ vệ kia vừa mới nghe Hạ Ngôn nói xong, liền cảm giác một trận gió lùa qua, một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên chợt lóe ở trước mắt.
- Hả?
Hộ vệ sửng sốt.
- Hạ Ngôn thiếu gia đâu?
Khi hộ vệ kia tìm Hạ Ngôn thì Hạ Ngôn đã sớm biến mất.
Phòng tiếp khách!
Đối diện đại môn tiền viện là một tầng kiến trúc lớn nhất trong Hạ gia, bình thường phòng tiếp khách đứng mười sáu người, trong đó có tám gã hộ vệ hạ gia, còn tám người còn lại tuy rằng cũng mặc trang phục hộ vệ nhưng hiển nhiên không phải người Hạ gia.
Đôi mắt Hạ Ngôn chuyển động, trong lòng suy nghĩ, những người này không phải là người thành Ngọc Thủy.
"Những người này từ đâu mà đến?"
Hạ Ngôn nhớ lại một chút.
"Trước kia dường như cũng chưa thấy qua những người này".
Kỳ thật vào một năm trước hắn vẫn ở trong tiểu viện bị bỏ đi, cho dù những khách nhân này đến Hạ gia, hắn cũng không gặp được.
- Hạ Ngôn thiếu gia!
Khi bóng dáng Hạ Ngôn xuất hiện trong tầm mắt đám hộ vệ thì tám gã hộ vệ của Hạ gia cùng nhau lên tiếng chào.
Mà tám người khác thì đảo ánh mắt nhìn, dừng ở trên người Hạ Ngôn với ánh mắt sắc bén.
Hạ Ngôn cũng không thèm quan tâm, xua tay cười cười nói:
- Các vị hộ vệ đại ca vất vả rồi!
- Hạ Ngôn thiếu gia! Ta đi thông báo cho tộc trưởng!
Một gã hộ vệ đội trưởng với dáng người khôi ngô ôm quyền cung kính nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật gật đầu:
- Tốt!
Một lát sau, hộ vệ đội trưởng đi vào thông báo từ trong đại sảnh bước nhanh ra, gọi Hạ Ngôn:
- Hạ Ngôn thiếu gia, tộc trưởng cho mời thiếu gia!
Hạ Ngôn gật gật đầu, nhấc chân đi lên bậc thang, lưng thoáng động mấy nhịp liền tiến vào cửa chính phòng tiếp khách.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Ngôn đi vào phòng tiếp khách. Trong phòng sắp xếp theo phong cách rất cổ xưa u nhã. Các loại trang trí đều dùng gỗ tốt tạo ra, tổng cộng chia làm hai tầng. Mà phòng mà khách nhân cư trú đều ở tầng hai. Lầu một là đại sảnh rộng lớn, là nơi chủ nhân và khách nhân nghị sự hay là nói chuyện phiếm.
Hạ Ngôn mới vừa tiến vào đại môn, liền nhìn thấy Hạ Phi Long và còn có mấy vị trưởng lão ngồi ở vị trí chủ tịch, mà chỗ ngồi đối diện của khách đều là người mà Hạ Ngôn chưa bao giờ gặp qua, trong đó có một lão già hào quang trong mắt không ngừng chớp động, hiển nhiên là một gã cao thủ có thực lực mạnh mẽ.
Bên người lão già kia còn có một gã hiển nhiên là còn trẻ, cũng xấp xỉ tuổi với Hạ Ngôn. Trong tay cầm một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa, chỉ là trong đôi mắt có một tia sát khí, trong đôi mắt có một luồng ngạo khí tự nhiên lộ ra.
- Bái kiến tộc trưởng và mấy vị trưởng lão!
Sau khi Hạ Ngôn tiến vào, con mắt đảo qua, rất nhanh khom mình thi lễ nói.
- Hạ Ngôn! Đến đây bái kiến những vị khách tôn quý của Hạ gia chúng ta. Đây là trưởng lão Lưu gia từ thành Quảng Nguyên, còn có con trai Lưu Khải của tộc trưởng! Mấy vị phía sau, đồng dạng cũng là mấy vị thiếu gia của Lưu gia.
Hạ Phi Long thấy Hạ Ngôn tiến vào, liền vẫy tay gọi Hạ Ngôn đi tới.
- Ha ha! Lưu trưởng lão, Lưu công tử, đây là Hạ Ngôn của chúng ta!
Hạ Phi Long ngược lại cười nói giới thiệu với khách nhân.
- Bái kiến Lưu trưởng lão! Ha ha, Lưu công tử với tư thế oai hùng phấn chấn, thanh niên tuấn kiệt, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ!
Hạ Ngôn hơi hơi ôm quyền cười nói.
Ánh mắt Lưu trưởng lão kia đánh giá Hạ Ngôn cao thấp, theo đó ngoài mặt như cười như không, nói:
- Hạ Ngôn này là con cháu ưu tú nhất của Hạ gia những năm gần đây sao?
Trong giọng nói dường như mang theo một chút khinh thường.
Mà Lưu công tử kia cũng lạnh lùng cười:
- Hạ Ngôn công tử thật sự là người bận bịu.
Ý của hắn rất rõ ràng, chiều hôm qua đám khách như bọn họ đi tới Hạ gia, mà Hạ Ngôn lại mới đến, hiển nhiên là xem thường Hạ Ngôn.
Hạ Tử Hân đứng phía sau Hạ Phi Long quét đôi mắt đẹp về phía Lưu Khải, cúi đầu hừ lạnh một tiếng.
- Vì tu luyện, cho nên không thể cho mình rảnh, có đôi khi rời khỏi gia tộc hai ngày, vẫn thỉnh Lưu trưởng lão và Lưu công tử thứ lỗi!
Hạ Ngôn mỉm cười, cũng không có do vậy mà xuất hiện biểu tình bất mãn.
Lưu trưởng lão kia thấy Hạ Ngôn lại không thể có vẻ hờn giận, cũng nao nao, thần sắc có chút kinh ngạc, lập tức khôi phục ngay.
- Không sao!
Mí mắt Lưu trưởng lão giật giật, bàn tay khô gầy, nói.
- Hạ Ngôn! Hạ gia chúng ta và Lưu gia gần đây có một sự hợp tác kinh doanh rất quan trọng, chuẩn bị cùng nhau khai thác một mỏ đồng ở biên giới giữa thành Ngọc Thủy và thành Quảng Nguyên. Lần này Lưu trưởng lão đi tới thành Ngọc Thủy chính là để thương nghị chuyện này.
Hạ Phi Long cười khẽ chậm rãi nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật gật đầu, thành Quảng Nguyên tuy rằng cũng là quận thành nhưng vẫn có chút phồn hoa hơn thành Ngọc Thủy. Đường chủ thành Quảng Nguyên là một trong Chấp sự Thánh điện thành Tử Diệp! Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy cũng không là Chấp sự Thánh điện.
- Mà Lưu công tử và hai vị công tử Lưu gia, đều phải đi trước thành Tử Diệp để tham gia khảo hạch của học viện Tử Diệp. Cho nên, thuận đường cư ngụ hai ngày ở Hạ gia chúng ta.
Hạ Phi Long nói tiếp.
Ánh mắt Hạ Ngôn liếc nhìn Lưu công tử kia, còn có hai người thanh niên đứng phía sau, mặt cũng mỉm cười.
- Thực lực Lưu công tử rất cao, ngày hôm qua khi luận bàn, Tử Hân cũng bị hắn dùng một kiếm đánh bại. May thay Lưu công tử hạ thủ lưu tình, bằng không Tử Hân có thể bị thương rồi.
Giọng nói Hạ Phi Long không chút biến hóa gì. Hạ Ngôn cả kinh trong lòng, đột nhiên nhìn về phía Hạ Phi Long.
"Luận bàn?"
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Luận bàn này còn có ý nghĩa gì khác hay không?"
Hạ Phi Long lặng lẽ liếc mắt nhìn Hạ Ngôn, chợt lại cười nói.
- Tuy nhiên Tử Hân cũng không phải con cháu xuất sắc nhất của đám thanh niên hạ gia chúng ta, cho nên ngày hôm qua khi Lưu trưởng lão nói con cháu Hạ gia chúng ta không bằng Lưu gia, ta liền phản bác. Lúc ấy ta nói, Hạ gia chúng ta còn có một người ưu tú nhất tên Hạ Ngôn, thực lực của hắn chắc hẳn không dưới Lưu công tử.
Nghe đến đó, Hạ Ngôn đại khái hiểu rõ.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn có chút kinh ngạc, tộc trưởng vì sao quan tâm đến chuyện luận bàn?
"Nếu như luận bàn thông thường, tộc trưởng chắc hẳn sẽ không hưng sư động chúng, còn cố ý ở phía sau mọi người nói ra không nhanh không chậm. Hơn nữa, nếu như luận bàn giữa võ kỹ của con cháu gia tộc, tộc trưởng cũng sẽ không nói chuyện với giọng điệu như vậy".
Tuy rằng giọng điệu của Hạ Phi Long bình thản nhưng Hạ Ngôn lại nghe ra một chút lửa giận ở bên trong.
- Lưu trưởng lão không tin lời nói của ta, mà muốn bản thân trông thấy ngươi!
Bộ râu Hạ Phi Long hơi hơi bay phấp phới, ánh mắt lóe sáng.
- Tuy nhiên hôm nay Hạ Ngôn ngươi đi ra ngoài tu luyện ngày hôm qua, vẫn chưa trở về, hôm nay cũng may rốt cục đợi được ngươi trở về.
- Hạ tộc trưởng! Lời của ta ngày hôm qua là đáng trách! Chỉ cần Hạ Ngôn này có thể đánh bại Lưu Khải, hiệp nghị khai thác mỏ, cứ dựa theo người nói mà ký kết. Mà nếu như Lưu Khải đánh bại Hạ Ngôn, vậy...
Đôi mắt Lưu trưởng lão hơi hơi nheo lại, nói với vẻ kỳ quái. Dường như hắn rất tự tin với thực lực Lưu Khải ở bên mình.
Hạ Phi Long cười ha ha, liền nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, liền quyết định như vậy!
Hạ Ngôn cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
"Vốn lấy danh nghĩa luận bàn, cuối cùng ký kết hiệp nghị khai thác mỏ nha!"
Hạ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ chuyện này, khó trách Hạ Phi Long ngưng trọng như vậy. Hạ Ngôn nhìn Lưu Khải kia, trong lòng cười cười.
- Hạ Ngôn! Ngươi còn cần đặc biệt chuẩn bị gì không?
Hạ Phi Long liếc mắt nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Hạ Ngôn lắc đầu, cười nói:
- Ta đã chuẩn bị tốt rồi.
Hạ Tử Hân ở phía sau Hạ Phi Long, đột nhiên tiến lên mấy bước đến bên người Hạ Ngôn, nhấc chân lên kề thấp tai nói:
- Hạ Ngôn! Ngươi nên cẩn thận một chút, kiếm pháp của Lưu Khải này rất bá đạo đó. Ngày hôm qua ta cũng luận bàn với hắn, ngay cả một chiêu cũng không ngăn được. Phụ thân nói, kiếm kỹ của hắn là bí tịch cao nhất của bí điển nhân cấp, mà còn là loại công kích.
Hạ Ngôn thoáng gật gật đầu, lúc này Hạ Tử Hân mới giảm vẻ khẩn trương lại.
Lưu Khải kia thấy Hạ Tử Hân và Hạ Ngôn thấp giọng nói cái gì, khóe miệng nhếch lên, ngẩng lên khinh thường, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Tử Hân, mang theo một chút dâm tà.
Hạ Lưu cũng nhìn Hạ Ngôn có chút kích động.
- Nếu chuẩn bị tốt, vậy thì bắt đầu đi! Lưu Khải! Chú ý đúng mức, đừng làm tổn thương con cháu ưu tú nhất Hạ gia, Hạ Ngôn công tử.
Lưu trưởng lão phân phó với Lưu Khải. Lưu trưởng lão vừa nói như vậy, mấy vị trưởng lão Hạ gia cũng có chút động dung, sắc mặt có chút biến thành màu đen.
Lưu Khải lập tức lớn tiếng cười hắc hắc:
- Trưởng lão xin hãy yên tâm, ta biết phải làm sao!
Ánh mắt lóe lên một chút, Lưu Khải cười lạnh nhìn Hạ Ngôn, sau đó bước từng bước vào chính giữa đại sảnh.
- Hạ Ngôn! Ngươi đi đi, chú ý đúng mực!
Biểu tình hạ Phi Long lại không có chút biến hóa nào, chỉ nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lên tiếng cười cười, cũng đi về phía chính giữa đại sảnh. Mấy vị trưởng lão Hạ gia lúc này đều nhìn Hạ Ngôn với thần sắc khẩn trương.
Phải biết rằng, một trận chiến này, quan hệ đến lợi ích có lẽ rất to lớn. Phần hiệp nghị này rốt cục ấn vào ký kết này, cuối cùng liên lụy đến tiền tài thậm chí có thể đạt tới trăm vạn kim tệ.
Cho nên, mặc kệ là người Hạ gia, hay là người Lưu gia, đều rất quan tâm đến thắng bại giữa cuộc luận bàn của Hạ Ngôn và Lưu Khải.
Trên danh nghĩa là luận bàn, nhưng thật ra cũng là lợi ích to lớn của gia tộc!
Lúc này Hạ Ngôn đang suy nghĩ trong lòng: "Nếu ta dụng linh lực, với thực lực của ta, tự nhiên có thể thoải mái đánh bại Lưu Khải. Nhưng một khi dùng linh lực, như vậy tộc trưởng tất nhiên sẽ cảm thấy được. Trước kia tuy rằng ta bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn sử dụng nội lực, cho dù xuất ra, cũng sẽ không bị phát hiện. Hiện tại, cũng bất đồng".
Hạ Ngôn nhíu mày một chút, động tác có chút thong thả.
Lưu Khải kia thấy Hạ Ngôn do dự, giống như Hạ Ngôn khiếp sợ, khóe miệng nhếch lên, trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý hơn.
- Vải này cũng rất thoải mái.
Ngón tay Hạ Ngôn nhẹ nhàng vuốt trên vải rất mềm mại này, tuy rằng chất lượng cũng không phải thứ rất đắt tiền hay xinh đẹp gì, nhưng mặtc trên người rất thích ý thoải mái.
Đặt kim phiếu và hộp gấm tìm được trên người Tô Ly ở trong áo vào ngăn tủ. Lúc này Hạ Ngôn mới ra ngoài, lên tiếng cáo biệt Tiểu Thanh, rồi vội vàng rời tiểu viện đi về phía của tộc trưởng cư ngụ.
- Hạ Ngôn thiếu gia!
Mới vừa qua cổng đường, Hạ Ngôn chợt nghe thấy tiếng gọi hắn.
- Tộc trưởng đang ở phòng tiếp khách, kêu người sau khi về thì nhanh tiến đến.
Tên hộ vệ này nói với Hạ Ngôn với vẻ cung kính.
- Có chuyện gì gấp như thế?
Hạ Ngôn lại kinh ngạc nhíu mày, trong lòng buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tộc trưởng lo lắng phải tìm mình chứ?
Hộ vệ vẫn đang khom người nói:
- Bẩm Hạ Ngôn thiếu gia! Ta cũng không rõ lắm cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên tiểu thư Hạ Tử Hân, thiếu gia Hạ Lưu, còn có Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão, Bát trưởng lão bây giờ đều đang ở trong phòng khách. Hơn nữa còn có mấy khách nhân quan trọng.
- Khách nhân quan trọng!
Hạ Ngôn cau mày, lập lại một lần.
Thầm nghĩ: "Vấn đề chắc hẳn là trên người mấy vị khách nhân. Tộc trưởng nhất định vội vã cho ta gặp mấy vị khách nhân trọng yếu".
- Ta biết, hiện tại lập tức đến đó.
Hạ Ngôn cười khẽ một chút với hộ vệ kia.
Bước chân dời đi, linh lực nháy mắt tới lòng bàn chân, tiếp theo Hạ Ngôn liền hóa thành một luồng gió nhẹ, nháy mắt biến mất ở đó.
Mà hộ vệ kia vừa mới nghe Hạ Ngôn nói xong, liền cảm giác một trận gió lùa qua, một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên chợt lóe ở trước mắt.
- Hả?
Hộ vệ sửng sốt.
- Hạ Ngôn thiếu gia đâu?
Khi hộ vệ kia tìm Hạ Ngôn thì Hạ Ngôn đã sớm biến mất.
Phòng tiếp khách!
Đối diện đại môn tiền viện là một tầng kiến trúc lớn nhất trong Hạ gia, bình thường phòng tiếp khách đứng mười sáu người, trong đó có tám gã hộ vệ hạ gia, còn tám người còn lại tuy rằng cũng mặc trang phục hộ vệ nhưng hiển nhiên không phải người Hạ gia.
Đôi mắt Hạ Ngôn chuyển động, trong lòng suy nghĩ, những người này không phải là người thành Ngọc Thủy.
"Những người này từ đâu mà đến?"
Hạ Ngôn nhớ lại một chút.
"Trước kia dường như cũng chưa thấy qua những người này".
Kỳ thật vào một năm trước hắn vẫn ở trong tiểu viện bị bỏ đi, cho dù những khách nhân này đến Hạ gia, hắn cũng không gặp được.
- Hạ Ngôn thiếu gia!
Khi bóng dáng Hạ Ngôn xuất hiện trong tầm mắt đám hộ vệ thì tám gã hộ vệ của Hạ gia cùng nhau lên tiếng chào.
Mà tám người khác thì đảo ánh mắt nhìn, dừng ở trên người Hạ Ngôn với ánh mắt sắc bén.
Hạ Ngôn cũng không thèm quan tâm, xua tay cười cười nói:
- Các vị hộ vệ đại ca vất vả rồi!
- Hạ Ngôn thiếu gia! Ta đi thông báo cho tộc trưởng!
Một gã hộ vệ đội trưởng với dáng người khôi ngô ôm quyền cung kính nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật gật đầu:
- Tốt!
Một lát sau, hộ vệ đội trưởng đi vào thông báo từ trong đại sảnh bước nhanh ra, gọi Hạ Ngôn:
- Hạ Ngôn thiếu gia, tộc trưởng cho mời thiếu gia!
Hạ Ngôn gật gật đầu, nhấc chân đi lên bậc thang, lưng thoáng động mấy nhịp liền tiến vào cửa chính phòng tiếp khách.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Ngôn đi vào phòng tiếp khách. Trong phòng sắp xếp theo phong cách rất cổ xưa u nhã. Các loại trang trí đều dùng gỗ tốt tạo ra, tổng cộng chia làm hai tầng. Mà phòng mà khách nhân cư trú đều ở tầng hai. Lầu một là đại sảnh rộng lớn, là nơi chủ nhân và khách nhân nghị sự hay là nói chuyện phiếm.
Hạ Ngôn mới vừa tiến vào đại môn, liền nhìn thấy Hạ Phi Long và còn có mấy vị trưởng lão ngồi ở vị trí chủ tịch, mà chỗ ngồi đối diện của khách đều là người mà Hạ Ngôn chưa bao giờ gặp qua, trong đó có một lão già hào quang trong mắt không ngừng chớp động, hiển nhiên là một gã cao thủ có thực lực mạnh mẽ.
Bên người lão già kia còn có một gã hiển nhiên là còn trẻ, cũng xấp xỉ tuổi với Hạ Ngôn. Trong tay cầm một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa, chỉ là trong đôi mắt có một tia sát khí, trong đôi mắt có một luồng ngạo khí tự nhiên lộ ra.
- Bái kiến tộc trưởng và mấy vị trưởng lão!
Sau khi Hạ Ngôn tiến vào, con mắt đảo qua, rất nhanh khom mình thi lễ nói.
- Hạ Ngôn! Đến đây bái kiến những vị khách tôn quý của Hạ gia chúng ta. Đây là trưởng lão Lưu gia từ thành Quảng Nguyên, còn có con trai Lưu Khải của tộc trưởng! Mấy vị phía sau, đồng dạng cũng là mấy vị thiếu gia của Lưu gia.
Hạ Phi Long thấy Hạ Ngôn tiến vào, liền vẫy tay gọi Hạ Ngôn đi tới.
- Ha ha! Lưu trưởng lão, Lưu công tử, đây là Hạ Ngôn của chúng ta!
Hạ Phi Long ngược lại cười nói giới thiệu với khách nhân.
- Bái kiến Lưu trưởng lão! Ha ha, Lưu công tử với tư thế oai hùng phấn chấn, thanh niên tuấn kiệt, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ!
Hạ Ngôn hơi hơi ôm quyền cười nói.
Ánh mắt Lưu trưởng lão kia đánh giá Hạ Ngôn cao thấp, theo đó ngoài mặt như cười như không, nói:
- Hạ Ngôn này là con cháu ưu tú nhất của Hạ gia những năm gần đây sao?
Trong giọng nói dường như mang theo một chút khinh thường.
Mà Lưu công tử kia cũng lạnh lùng cười:
- Hạ Ngôn công tử thật sự là người bận bịu.
Ý của hắn rất rõ ràng, chiều hôm qua đám khách như bọn họ đi tới Hạ gia, mà Hạ Ngôn lại mới đến, hiển nhiên là xem thường Hạ Ngôn.
Hạ Tử Hân đứng phía sau Hạ Phi Long quét đôi mắt đẹp về phía Lưu Khải, cúi đầu hừ lạnh một tiếng.
- Vì tu luyện, cho nên không thể cho mình rảnh, có đôi khi rời khỏi gia tộc hai ngày, vẫn thỉnh Lưu trưởng lão và Lưu công tử thứ lỗi!
Hạ Ngôn mỉm cười, cũng không có do vậy mà xuất hiện biểu tình bất mãn.
Lưu trưởng lão kia thấy Hạ Ngôn lại không thể có vẻ hờn giận, cũng nao nao, thần sắc có chút kinh ngạc, lập tức khôi phục ngay.
- Không sao!
Mí mắt Lưu trưởng lão giật giật, bàn tay khô gầy, nói.
- Hạ Ngôn! Hạ gia chúng ta và Lưu gia gần đây có một sự hợp tác kinh doanh rất quan trọng, chuẩn bị cùng nhau khai thác một mỏ đồng ở biên giới giữa thành Ngọc Thủy và thành Quảng Nguyên. Lần này Lưu trưởng lão đi tới thành Ngọc Thủy chính là để thương nghị chuyện này.
Hạ Phi Long cười khẽ chậm rãi nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật gật đầu, thành Quảng Nguyên tuy rằng cũng là quận thành nhưng vẫn có chút phồn hoa hơn thành Ngọc Thủy. Đường chủ thành Quảng Nguyên là một trong Chấp sự Thánh điện thành Tử Diệp! Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy cũng không là Chấp sự Thánh điện.
- Mà Lưu công tử và hai vị công tử Lưu gia, đều phải đi trước thành Tử Diệp để tham gia khảo hạch của học viện Tử Diệp. Cho nên, thuận đường cư ngụ hai ngày ở Hạ gia chúng ta.
Hạ Phi Long nói tiếp.
Ánh mắt Hạ Ngôn liếc nhìn Lưu công tử kia, còn có hai người thanh niên đứng phía sau, mặt cũng mỉm cười.
- Thực lực Lưu công tử rất cao, ngày hôm qua khi luận bàn, Tử Hân cũng bị hắn dùng một kiếm đánh bại. May thay Lưu công tử hạ thủ lưu tình, bằng không Tử Hân có thể bị thương rồi.
Giọng nói Hạ Phi Long không chút biến hóa gì. Hạ Ngôn cả kinh trong lòng, đột nhiên nhìn về phía Hạ Phi Long.
"Luận bàn?"
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Luận bàn này còn có ý nghĩa gì khác hay không?"
Hạ Phi Long lặng lẽ liếc mắt nhìn Hạ Ngôn, chợt lại cười nói.
- Tuy nhiên Tử Hân cũng không phải con cháu xuất sắc nhất của đám thanh niên hạ gia chúng ta, cho nên ngày hôm qua khi Lưu trưởng lão nói con cháu Hạ gia chúng ta không bằng Lưu gia, ta liền phản bác. Lúc ấy ta nói, Hạ gia chúng ta còn có một người ưu tú nhất tên Hạ Ngôn, thực lực của hắn chắc hẳn không dưới Lưu công tử.
Nghe đến đó, Hạ Ngôn đại khái hiểu rõ.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn có chút kinh ngạc, tộc trưởng vì sao quan tâm đến chuyện luận bàn?
"Nếu như luận bàn thông thường, tộc trưởng chắc hẳn sẽ không hưng sư động chúng, còn cố ý ở phía sau mọi người nói ra không nhanh không chậm. Hơn nữa, nếu như luận bàn giữa võ kỹ của con cháu gia tộc, tộc trưởng cũng sẽ không nói chuyện với giọng điệu như vậy".
Tuy rằng giọng điệu của Hạ Phi Long bình thản nhưng Hạ Ngôn lại nghe ra một chút lửa giận ở bên trong.
- Lưu trưởng lão không tin lời nói của ta, mà muốn bản thân trông thấy ngươi!
Bộ râu Hạ Phi Long hơi hơi bay phấp phới, ánh mắt lóe sáng.
- Tuy nhiên hôm nay Hạ Ngôn ngươi đi ra ngoài tu luyện ngày hôm qua, vẫn chưa trở về, hôm nay cũng may rốt cục đợi được ngươi trở về.
- Hạ tộc trưởng! Lời của ta ngày hôm qua là đáng trách! Chỉ cần Hạ Ngôn này có thể đánh bại Lưu Khải, hiệp nghị khai thác mỏ, cứ dựa theo người nói mà ký kết. Mà nếu như Lưu Khải đánh bại Hạ Ngôn, vậy...
Đôi mắt Lưu trưởng lão hơi hơi nheo lại, nói với vẻ kỳ quái. Dường như hắn rất tự tin với thực lực Lưu Khải ở bên mình.
Hạ Phi Long cười ha ha, liền nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, liền quyết định như vậy!
Hạ Ngôn cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
"Vốn lấy danh nghĩa luận bàn, cuối cùng ký kết hiệp nghị khai thác mỏ nha!"
Hạ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ chuyện này, khó trách Hạ Phi Long ngưng trọng như vậy. Hạ Ngôn nhìn Lưu Khải kia, trong lòng cười cười.
- Hạ Ngôn! Ngươi còn cần đặc biệt chuẩn bị gì không?
Hạ Phi Long liếc mắt nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Hạ Ngôn lắc đầu, cười nói:
- Ta đã chuẩn bị tốt rồi.
Hạ Tử Hân ở phía sau Hạ Phi Long, đột nhiên tiến lên mấy bước đến bên người Hạ Ngôn, nhấc chân lên kề thấp tai nói:
- Hạ Ngôn! Ngươi nên cẩn thận một chút, kiếm pháp của Lưu Khải này rất bá đạo đó. Ngày hôm qua ta cũng luận bàn với hắn, ngay cả một chiêu cũng không ngăn được. Phụ thân nói, kiếm kỹ của hắn là bí tịch cao nhất của bí điển nhân cấp, mà còn là loại công kích.
Hạ Ngôn thoáng gật gật đầu, lúc này Hạ Tử Hân mới giảm vẻ khẩn trương lại.
Lưu Khải kia thấy Hạ Tử Hân và Hạ Ngôn thấp giọng nói cái gì, khóe miệng nhếch lên, ngẩng lên khinh thường, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Tử Hân, mang theo một chút dâm tà.
Hạ Lưu cũng nhìn Hạ Ngôn có chút kích động.
- Nếu chuẩn bị tốt, vậy thì bắt đầu đi! Lưu Khải! Chú ý đúng mức, đừng làm tổn thương con cháu ưu tú nhất Hạ gia, Hạ Ngôn công tử.
Lưu trưởng lão phân phó với Lưu Khải. Lưu trưởng lão vừa nói như vậy, mấy vị trưởng lão Hạ gia cũng có chút động dung, sắc mặt có chút biến thành màu đen.
Lưu Khải lập tức lớn tiếng cười hắc hắc:
- Trưởng lão xin hãy yên tâm, ta biết phải làm sao!
Ánh mắt lóe lên một chút, Lưu Khải cười lạnh nhìn Hạ Ngôn, sau đó bước từng bước vào chính giữa đại sảnh.
- Hạ Ngôn! Ngươi đi đi, chú ý đúng mực!
Biểu tình hạ Phi Long lại không có chút biến hóa nào, chỉ nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lên tiếng cười cười, cũng đi về phía chính giữa đại sảnh. Mấy vị trưởng lão Hạ gia lúc này đều nhìn Hạ Ngôn với thần sắc khẩn trương.
Phải biết rằng, một trận chiến này, quan hệ đến lợi ích có lẽ rất to lớn. Phần hiệp nghị này rốt cục ấn vào ký kết này, cuối cùng liên lụy đến tiền tài thậm chí có thể đạt tới trăm vạn kim tệ.
Cho nên, mặc kệ là người Hạ gia, hay là người Lưu gia, đều rất quan tâm đến thắng bại giữa cuộc luận bàn của Hạ Ngôn và Lưu Khải.
Trên danh nghĩa là luận bàn, nhưng thật ra cũng là lợi ích to lớn của gia tộc!
Lúc này Hạ Ngôn đang suy nghĩ trong lòng: "Nếu ta dụng linh lực, với thực lực của ta, tự nhiên có thể thoải mái đánh bại Lưu Khải. Nhưng một khi dùng linh lực, như vậy tộc trưởng tất nhiên sẽ cảm thấy được. Trước kia tuy rằng ta bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn sử dụng nội lực, cho dù xuất ra, cũng sẽ không bị phát hiện. Hiện tại, cũng bất đồng".
Hạ Ngôn nhíu mày một chút, động tác có chút thong thả.
Lưu Khải kia thấy Hạ Ngôn do dự, giống như Hạ Ngôn khiếp sợ, khóe miệng nhếch lên, trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý hơn.
Bình luận facebook