Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Đứng giữa phòng tiếp khách, thân hình Lưu Khải chậm rãi sử dụng võ kỹ của mình, đâm thanh trường kiếm trong tay phải hướng lên trên, mà tay trái chắp sau lưng.
Ánh mắt hắn tự nhiên là dừng trên người Hạ Ngôn, sự khinh miệt không chút che giấu.
Đối với võ kỹ của mình, hiển nhiên Lưu Khải cực kỳ tự tin. Võ kỹ mà hắn tu luyện là một bí điển nhân cấp đứng đầu, hơn nữa thứ mà loại võ kỹ này quen thuộc nhất chính là đánh du chiến. Nói như vậy có nghĩa là dù người khác nội lực ngang bằng hắn, hơn nữa cũng tu luyện bí điển nhân cấp thì rất khó là đối thủ của hắn.
Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Lưu Khải cũng rất phong phú. Tuy rằng hắn chưa từng trải qua chém giết trong Tội Ác Sâm Lâm, nhưng cũng được Lưu gia bồi dưỡng kỹ càng. Lưu Khải cũng phải trả một cái giá lớn để học tập kỹ thuật đánh nhau, hiệu quả cũng không tồi.
Ngay tại buổi chiều hôm trước, Lưu Khải còn một kiếm đánh bại Hạ Tử Hân. Hắn cũng biết Hạ Tử hân là con gái của tộc trưởng Hạ gia, nói vậy, con gái của một tộc trưởng gia tộc lớn đương nhiên có điều kiện tốt. Chỉ cần thiên phú thượng thừa như vậy gần như có thể mạnh nhất trong đám con cháu cùng lứa.
Cho nên sau khi Lưu Khải thoải mái đánh bại Hạ Tử Hân, liền tự nhiên mà sinh ra khinh thường toàn bộ con cháu trẻ tuổi Hạ gia. Đối với Hạ Ngôn trong lời nói của Hạ Phi Long, hắn cũng không để trong lòng, theo hắn thấy, cho dù Hạ Ngôn có lợi hại hơn, cũng nhất định phải bại.
- Hạ tộc trưởng, lập tức liền có thể chứng kiến thanh niên ưu tú nhất của Hạ gia, Hạ Ngôn này, có bao nhiêu ưu tú rồi.
Lưu trưởng lão xoay xoay chiếc nhẫn bích ngọc trên ngón tay mình, lời nói có ý châm chọc.
Chỉ cần Lưu Khải đánh bại Hạ Ngôn, vậy Hạ gia nhất định phải ký tên vào bản hiệp nghị với Lưu gia. Hơn nữa, tuy đây chỉ là một hồi tỷ đấu của các hậu bối mà thôi, nhưng hai gã hậu bối này lại liên hệ trực tiếp với hai gia tộc có thế lực.
Lưu trưởng lão tin tưởng mười phần vào Lưu Khải. Từ khi Lưu Khải đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch thì hắn giao thủ với người khác chưa từng thua. Bình thường chỉ cần một kiếm là có thể đánh bại đối thủ.
- Ha ha, thực lực Hạ Ngôn thế nào, Lưu trưởng lão sẽ biết ngay thôi! Tin rằng hắn nhất định sẽ không làm Lưu trưởng lão thất vọng.
Hạ Phi Long hơi khom người, cười cười nói.
Hạ Ngôn đi ra giữa đại sảnh, gật gật đầu với Lưu Khải.
"Trước tiên ta sẽ xem võ kỹ mà hắn tu luyện, mới vừa rồi Tử Hân nói rằng võ kỹ mà Lưu Khải kia sử dụng có uy lực rất lớn, không biết so với Cửu Thiên Tang Môn Kiếm thì thế nào. Chờ hắn thi triển hết một bộ võ kỹ ra ta cũng có thể nhớ được bảy tám phần, sau đó đánh bại hắn. Lần luận bàn này quan hệ rất lớn đến lợi ích của Hạ gia, ta tuyệt đối không thể bại". Mắt Hạ Ngôn bắn ra hào quang, thầm nghĩ.
Lưu Khải cười lạnh nói:
- Ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Hạ Ngôn nghe vậy, cười gật đầu nói:
- Lưu công tử có thể ra tay rồi!
- Lưu Khải ca! Đánh bại hắn!
- Lưu Khải ca! Chiến thắng hắn!
Bên phía Lưu gia có hai gã thiếu gia khác lên tiếng trợ uy cho Lưu Khải. Bọn họ đều là hậu bối thanh niên, cho nên trong trường hợp này có hô hào một chút cũng không có ảnh hưởng gì, vì vậy nên Lưu trưởng lão không lên tiếng ngăn cản.
Hạ Tử Hân nắm chặt hai bàn tay như hoa, có chút lo lắng nhìn Hạ Ngôn, nghe được tiếng quát của hai gã con cháu Lưu gia kia cũng thanh thúy hô lên:
- Hạ Ngôn! Đánh ngã hắn, cho biết con cháu Hạ gia lợi hại thế nào.
- Hạ Ngôn! Cho bọn họ biết thực lực của con cháu ưu tú nhất Hạ gia đi!
Hạ Lưu cũng hô.
Nếu Lưu trưởng lão còn không ngăn cản, thì Hạ Phi Long tất nhiên cũng ngầm đồng ý với hành vi của hai người Hạ Tử Hân và Hạ Lưu. Bằng không, người ta chỉ sợ sẽ không nghĩ là ngươi khiêm tốn, mà chỉ nghĩ là ngươi nhu nhược thôi.
- Phụ thân! Hạ Ngôn có thể đánh thắng được tên Lưu Khải chán ghét kia không?
Hạ Tử Hân tuy rằng miệng hô thế, nhưng lo lắng trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt được.
Nàng đứng ngay cạnh Hạ Phi Long, thấp giọng hỏi bên tai phụ thân mình.
Hạ Phi Long gật gật đầu, liếc nhìn Hạ Tử hân một cái, cũng thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, tin tưởng thực lực Hạ Ngôn. Lúc trước Cửu Thiên Tang Môn Kiếm của Tịch Thu Thủy cũng đâu kém gì? Không phải cũng chẳng phải là đối thủ của Hạ Ngôn sao?
- Vâng!
Hạ Tử hân nhẹ giọng trả lời, ánh mắt lại nhìn Hạ Ngôn.
- Ha ha, ta ra tay trước, chỉ sợ ngươi liền mất đi cơ hội xuất thủ.
Lưu Khải dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, cười ha ha lớn tiếng nói với Hạ Ngôn:
- Tốt, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là võ kỹ!
Khi nói chuyện, thanh trường kiếm vốn đang giơ lên của Lưu Khải đột nhiên vũ động, từ trên thân kiếm xuất hiện một cỗ kiếm phong rất nhỏ.
Hắn là cường giả hậu thiên đỉnh phong, nội lực đã có thể hình thành kiếm phong mỏng manh, cũng chính là kiếm khí. Tuy nhiên, cường độ của loại kiếm khí này căn bản là không đủ để giết người.
Tuy rằng uy lực không lớn, nhưng cũng khiến không khí vang lên những tiếng nổ rõ ràng, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi.
Vài trưởng lão Hạ gia đều khẽ biến sắc, đối với thực lực Lưu Khải này cũng rất kinh ngạc.
Lưu Khải cũng chỉ mới mười lăm tuổi đã có thực lực này, khả năng ngày sau trở thành Linh sư cũng rất cao, hơn nữa hiện tại Lưu gia đã có hai gã Linh sư, trong thành Quảng Nguyên thì Lưu gia là thế lực lớn nhất. Dưới Lưu gia còn có ba gia tộc thực lực tương đương nhau. Bốn gia tộc này cùng sở hữu bảy danh ngạch khảo hạch của học viện Tử Diệp, mà riêng Lưu gia đã độc chiếm ba cái, điều này có thể thấy được Lưu gia mạnh thế nào.
- Thịch!
Lưu Khải đạp chân xuống đất, thân ảnh hắn cấp tốc phóng về phía trước, nội lực khủng bố trong trường kiếm hình thành một vòng tròn kiếm quang rất khủng bố, hơn mười bóng kiếm màu đen trực tiếp bao trùm những chỗ yếu hại toàn thân Hạ Ngôn.
- Quả nhiên là kiếm kỹ sắc bén!
Hạ Ngôn thấy Lưu Khải ra chiêu thứ nhất, liền cảm giác được uy lực của kiếm kỹ này.
"Thoạt nhìn dường như so với Cửu Thiên Tang Môn Kiếm của Tịch Thu Thủy còn có uy lực lớn hơn! Tuy nhiên, nói không chừng, Tịch Thu Thủy luyện tập Cửu Thiên Tang Môn Kiếm chỉ trong một tháng ngắn ngủi thì không thể phát huy hết kiếm kỹ này".
Hạ Ngôn nhíu mày, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Lưu Khải đang tiếp cận.
"Bị dọa choáng váng rồi sao?"
Lưu Khải quán chú nội lực vào kiếm, hai chân phối hợp lực lượng thân thể truyền tới mũi kiếm, tốc độ trường kiếm bỗng nhanh hơn. "Thật là vô dụng, còn tưởng có thể đánh được một lúc chứ".
Lưu Khải gần như đã nhìn thấy thân kiếm của mình đâm vào quần áo Hạ Ngôn.
- Hả?
Hạ Phi Long chấn động thân mình, ông ta cũng buồn bực, Hạ Ngôn sao không đón đánh hoặc né tránh đi?
Mà Hạ Ngôn vẫn mang trên mặt nụ cười thản nhiên. Lúc này hắn nhìn Lưu Khải thật giống như người lớn nhìn trẻ con vậy, tốc độ Lưu Khải trong mắt thật sự rất chậm.
Hạ Tử Hân trợn to đôi mắt đẹp khẩn trương nhìn cảnh trước mắt, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng mở ra, lại vội vàng lấy tay che lại, biểu tình trên mặt kinh hãi. Mắt thấy Hạ Ngôn lập tức sẽ bị đâm trúng.
- Lại là một chiêu cũng không tiếp được à! Lưu Khải! Đừng đả thương tính mạng Hạ công tử!
Lưu trưởng lão lắc đầu, thấy một kiếm của Lưu Khải uy thế quá lớn, sợ hắn không khống chế được, cho nên hô lớn.
Dù sao thì Lưu gia còn muốn hợp tác với Hạ gia, nếu làm Hạ Ngôn bị thương thì thật không tốt. Nghe thấy lời nói của Lưu trưởng lão, Hạ Phi Long sắc mặt cũng xám lại.
- Vèo!
Ngay lúc Lưu trưởng lão hô lên, Hạ Ngôn lại đột nhiên di chuyển.
Hạ Ngôn vẫn đứng yên không nhúc nhích trong đại sảnh, trong nháy mắt trước khi mũi kiếm đâm trúng người, không ngờ lại quỷ dị né được một kiếm này.
Sau khi Hạ Ngôn né được, thậm chí mọi người còn có thể nhìn thấy tàn ảnh của Hạ Ngôn bị trường kiếm của Lưu Khải đâm thủng.
Lưu Khải vừa muốn thu lực, biến hóa lộ tuyến công kích, nhưng thân thể hắn còn chưa làm ra động tác như vậy thì đối phương đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Thân hình hắn chấn động mạnh, vội vàng di chuyển cước bộ sang một bên, trường kiếm cũng thu lại, quét ngang một vòng ba trăm sáu mươi độ quanh thân thể mình.
- Lưu công tử, kiếm kỹ thực sắc bén. Mời công tử tận lực triển khai công kích với ta, không cần phải băn khoăn gì cả, lấy thực lực của ngươi, muốn đả thương đến ta gần như là không thể.
Hạ Ngôn cười khẽ, tiếng nói vang lên sau lưng Lưu Khải.
Lòng bàn chân Lưu Khải vừa chuyển, thân thể liền quay lại, trường kiếm hoành ngang chắn trước ngực. Ánh mắt hắn có chút không thể tin nổi.
Căn bản là hắn không biết Hạ Ngôn làm sao né tránh trường kiếm của mình, loại cảm giác này khiến hắn có cảm giác chân không chạm được đất.
- Ngươi...
Lưu Khải há mồm, sắc mặt trắng bệch.
- Sao ngươi né được?
- Ha ha, ta có nói ngươi cũng không hiểu!
Hạ Ngôn lắc đầu, cười nói.
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, Lưu Khải lập tức giận tím mặt, đây hiển nhiên là khinh miệt hắn!
- Ong!!!
Trường kiếm kịch liệt chấn động, tiếng kiếm ngân vang lên.
Nội lực trong cơ thể Lưu Khải bộc phát hết ra, hai chân mạnh mẽ bước chân mặt đất, cả thân thể nhanh chóng vọt tới trước.
Trường kiếm trong tay Lưu Khải rất nhanh đâm ra trăm kiếm vào ba nơi, bóng kiếm rậm rạp che phủ toàn bộ không gian phía trước.
Trong giây lát, hai người liền va chạm vào nhau.
Mà Hạ Ngôn cũng bị cuốn vào trong màn kiếm ảnh này.
Từ bên ngoài nhìn lại, người bình thường chỉ nhìn thấy dường như Hạ Ngôn đang không ngừng bị đâm trúng, trong khoảng thời gian ngắn bị đâm trúng không dưới trăm kiếm, nhưng Hạ Ngôn cũng không vì bóng kiếm dày đặc này mà ngã xuống.
Hạ Lưu hung hăng thở ra một hơi, nhìn cảnh tượng này.
Mà Hạ Tử Hân cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra trong màn kiếm ảnh kia.
- Phụ thân! Hạ Ngôn có việc gì không?
Hạ Tử hân thấp giọng hỏi.
Người thường thì không thấy rõ, nhưng Hạ Phi Long thì thấy rất rõ ràng. Ông rõ ràng nhìn thấy, Hạ Ngôn trong cả trăm kiếm ảnh sắc bén này không ngừng tránh né rất xảo diệu, mỗi một lần đều tránh được thân kiếm không hơn một phân, mà cự ly một phân này lại không thể bị rút ngăn lại.
Cho nên, đến hiện tại Hạ Ngôn vẫn đang bình yên vô sự, chưa tổn thương một sợi tóc.
- Thân pháp này, thực...
Mắt của Hạ Phi Long chợt lóe lên.
Ông tự nhận, cho dù là ông cũng không thực hiện được thân pháp tinh tế như vậy. Đương nhiên, phương pháp để né được kiếm của Lưu khải ông cũng có rất nhiều, nhưng lại không thể tinh tế được như Hạ Ngôn.
"Việc này cần bao nhiêu năng lực khống chế thân thể? máu thịt cả cơ thể mỗi một khối đều có thể khống chế xảo diệu như thế. Trường kiếm kia mỗi khi đâm tới vị trí nào, thì máu thịt chỗ đó xảo diệu co rút lại hoặc biến dạng!" Ánh mắt Hạ Phi Long càng ngày càng sáng lên. "Tiến bộ của Hạ Ngôn thật khiến cho người ta kinh ngạc".
Ánh mắt hắn tự nhiên là dừng trên người Hạ Ngôn, sự khinh miệt không chút che giấu.
Đối với võ kỹ của mình, hiển nhiên Lưu Khải cực kỳ tự tin. Võ kỹ mà hắn tu luyện là một bí điển nhân cấp đứng đầu, hơn nữa thứ mà loại võ kỹ này quen thuộc nhất chính là đánh du chiến. Nói như vậy có nghĩa là dù người khác nội lực ngang bằng hắn, hơn nữa cũng tu luyện bí điển nhân cấp thì rất khó là đối thủ của hắn.
Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Lưu Khải cũng rất phong phú. Tuy rằng hắn chưa từng trải qua chém giết trong Tội Ác Sâm Lâm, nhưng cũng được Lưu gia bồi dưỡng kỹ càng. Lưu Khải cũng phải trả một cái giá lớn để học tập kỹ thuật đánh nhau, hiệu quả cũng không tồi.
Ngay tại buổi chiều hôm trước, Lưu Khải còn một kiếm đánh bại Hạ Tử Hân. Hắn cũng biết Hạ Tử hân là con gái của tộc trưởng Hạ gia, nói vậy, con gái của một tộc trưởng gia tộc lớn đương nhiên có điều kiện tốt. Chỉ cần thiên phú thượng thừa như vậy gần như có thể mạnh nhất trong đám con cháu cùng lứa.
Cho nên sau khi Lưu Khải thoải mái đánh bại Hạ Tử Hân, liền tự nhiên mà sinh ra khinh thường toàn bộ con cháu trẻ tuổi Hạ gia. Đối với Hạ Ngôn trong lời nói của Hạ Phi Long, hắn cũng không để trong lòng, theo hắn thấy, cho dù Hạ Ngôn có lợi hại hơn, cũng nhất định phải bại.
- Hạ tộc trưởng, lập tức liền có thể chứng kiến thanh niên ưu tú nhất của Hạ gia, Hạ Ngôn này, có bao nhiêu ưu tú rồi.
Lưu trưởng lão xoay xoay chiếc nhẫn bích ngọc trên ngón tay mình, lời nói có ý châm chọc.
Chỉ cần Lưu Khải đánh bại Hạ Ngôn, vậy Hạ gia nhất định phải ký tên vào bản hiệp nghị với Lưu gia. Hơn nữa, tuy đây chỉ là một hồi tỷ đấu của các hậu bối mà thôi, nhưng hai gã hậu bối này lại liên hệ trực tiếp với hai gia tộc có thế lực.
Lưu trưởng lão tin tưởng mười phần vào Lưu Khải. Từ khi Lưu Khải đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch thì hắn giao thủ với người khác chưa từng thua. Bình thường chỉ cần một kiếm là có thể đánh bại đối thủ.
- Ha ha, thực lực Hạ Ngôn thế nào, Lưu trưởng lão sẽ biết ngay thôi! Tin rằng hắn nhất định sẽ không làm Lưu trưởng lão thất vọng.
Hạ Phi Long hơi khom người, cười cười nói.
Hạ Ngôn đi ra giữa đại sảnh, gật gật đầu với Lưu Khải.
"Trước tiên ta sẽ xem võ kỹ mà hắn tu luyện, mới vừa rồi Tử Hân nói rằng võ kỹ mà Lưu Khải kia sử dụng có uy lực rất lớn, không biết so với Cửu Thiên Tang Môn Kiếm thì thế nào. Chờ hắn thi triển hết một bộ võ kỹ ra ta cũng có thể nhớ được bảy tám phần, sau đó đánh bại hắn. Lần luận bàn này quan hệ rất lớn đến lợi ích của Hạ gia, ta tuyệt đối không thể bại". Mắt Hạ Ngôn bắn ra hào quang, thầm nghĩ.
Lưu Khải cười lạnh nói:
- Ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Hạ Ngôn nghe vậy, cười gật đầu nói:
- Lưu công tử có thể ra tay rồi!
- Lưu Khải ca! Đánh bại hắn!
- Lưu Khải ca! Chiến thắng hắn!
Bên phía Lưu gia có hai gã thiếu gia khác lên tiếng trợ uy cho Lưu Khải. Bọn họ đều là hậu bối thanh niên, cho nên trong trường hợp này có hô hào một chút cũng không có ảnh hưởng gì, vì vậy nên Lưu trưởng lão không lên tiếng ngăn cản.
Hạ Tử Hân nắm chặt hai bàn tay như hoa, có chút lo lắng nhìn Hạ Ngôn, nghe được tiếng quát của hai gã con cháu Lưu gia kia cũng thanh thúy hô lên:
- Hạ Ngôn! Đánh ngã hắn, cho biết con cháu Hạ gia lợi hại thế nào.
- Hạ Ngôn! Cho bọn họ biết thực lực của con cháu ưu tú nhất Hạ gia đi!
Hạ Lưu cũng hô.
Nếu Lưu trưởng lão còn không ngăn cản, thì Hạ Phi Long tất nhiên cũng ngầm đồng ý với hành vi của hai người Hạ Tử Hân và Hạ Lưu. Bằng không, người ta chỉ sợ sẽ không nghĩ là ngươi khiêm tốn, mà chỉ nghĩ là ngươi nhu nhược thôi.
- Phụ thân! Hạ Ngôn có thể đánh thắng được tên Lưu Khải chán ghét kia không?
Hạ Tử Hân tuy rằng miệng hô thế, nhưng lo lắng trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt được.
Nàng đứng ngay cạnh Hạ Phi Long, thấp giọng hỏi bên tai phụ thân mình.
Hạ Phi Long gật gật đầu, liếc nhìn Hạ Tử hân một cái, cũng thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, tin tưởng thực lực Hạ Ngôn. Lúc trước Cửu Thiên Tang Môn Kiếm của Tịch Thu Thủy cũng đâu kém gì? Không phải cũng chẳng phải là đối thủ của Hạ Ngôn sao?
- Vâng!
Hạ Tử hân nhẹ giọng trả lời, ánh mắt lại nhìn Hạ Ngôn.
- Ha ha, ta ra tay trước, chỉ sợ ngươi liền mất đi cơ hội xuất thủ.
Lưu Khải dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, cười ha ha lớn tiếng nói với Hạ Ngôn:
- Tốt, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là võ kỹ!
Khi nói chuyện, thanh trường kiếm vốn đang giơ lên của Lưu Khải đột nhiên vũ động, từ trên thân kiếm xuất hiện một cỗ kiếm phong rất nhỏ.
Hắn là cường giả hậu thiên đỉnh phong, nội lực đã có thể hình thành kiếm phong mỏng manh, cũng chính là kiếm khí. Tuy nhiên, cường độ của loại kiếm khí này căn bản là không đủ để giết người.
Tuy rằng uy lực không lớn, nhưng cũng khiến không khí vang lên những tiếng nổ rõ ràng, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi.
Vài trưởng lão Hạ gia đều khẽ biến sắc, đối với thực lực Lưu Khải này cũng rất kinh ngạc.
Lưu Khải cũng chỉ mới mười lăm tuổi đã có thực lực này, khả năng ngày sau trở thành Linh sư cũng rất cao, hơn nữa hiện tại Lưu gia đã có hai gã Linh sư, trong thành Quảng Nguyên thì Lưu gia là thế lực lớn nhất. Dưới Lưu gia còn có ba gia tộc thực lực tương đương nhau. Bốn gia tộc này cùng sở hữu bảy danh ngạch khảo hạch của học viện Tử Diệp, mà riêng Lưu gia đã độc chiếm ba cái, điều này có thể thấy được Lưu gia mạnh thế nào.
- Thịch!
Lưu Khải đạp chân xuống đất, thân ảnh hắn cấp tốc phóng về phía trước, nội lực khủng bố trong trường kiếm hình thành một vòng tròn kiếm quang rất khủng bố, hơn mười bóng kiếm màu đen trực tiếp bao trùm những chỗ yếu hại toàn thân Hạ Ngôn.
- Quả nhiên là kiếm kỹ sắc bén!
Hạ Ngôn thấy Lưu Khải ra chiêu thứ nhất, liền cảm giác được uy lực của kiếm kỹ này.
"Thoạt nhìn dường như so với Cửu Thiên Tang Môn Kiếm của Tịch Thu Thủy còn có uy lực lớn hơn! Tuy nhiên, nói không chừng, Tịch Thu Thủy luyện tập Cửu Thiên Tang Môn Kiếm chỉ trong một tháng ngắn ngủi thì không thể phát huy hết kiếm kỹ này".
Hạ Ngôn nhíu mày, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Lưu Khải đang tiếp cận.
"Bị dọa choáng váng rồi sao?"
Lưu Khải quán chú nội lực vào kiếm, hai chân phối hợp lực lượng thân thể truyền tới mũi kiếm, tốc độ trường kiếm bỗng nhanh hơn. "Thật là vô dụng, còn tưởng có thể đánh được một lúc chứ".
Lưu Khải gần như đã nhìn thấy thân kiếm của mình đâm vào quần áo Hạ Ngôn.
- Hả?
Hạ Phi Long chấn động thân mình, ông ta cũng buồn bực, Hạ Ngôn sao không đón đánh hoặc né tránh đi?
Mà Hạ Ngôn vẫn mang trên mặt nụ cười thản nhiên. Lúc này hắn nhìn Lưu Khải thật giống như người lớn nhìn trẻ con vậy, tốc độ Lưu Khải trong mắt thật sự rất chậm.
Hạ Tử Hân trợn to đôi mắt đẹp khẩn trương nhìn cảnh trước mắt, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng mở ra, lại vội vàng lấy tay che lại, biểu tình trên mặt kinh hãi. Mắt thấy Hạ Ngôn lập tức sẽ bị đâm trúng.
- Lại là một chiêu cũng không tiếp được à! Lưu Khải! Đừng đả thương tính mạng Hạ công tử!
Lưu trưởng lão lắc đầu, thấy một kiếm của Lưu Khải uy thế quá lớn, sợ hắn không khống chế được, cho nên hô lớn.
Dù sao thì Lưu gia còn muốn hợp tác với Hạ gia, nếu làm Hạ Ngôn bị thương thì thật không tốt. Nghe thấy lời nói của Lưu trưởng lão, Hạ Phi Long sắc mặt cũng xám lại.
- Vèo!
Ngay lúc Lưu trưởng lão hô lên, Hạ Ngôn lại đột nhiên di chuyển.
Hạ Ngôn vẫn đứng yên không nhúc nhích trong đại sảnh, trong nháy mắt trước khi mũi kiếm đâm trúng người, không ngờ lại quỷ dị né được một kiếm này.
Sau khi Hạ Ngôn né được, thậm chí mọi người còn có thể nhìn thấy tàn ảnh của Hạ Ngôn bị trường kiếm của Lưu Khải đâm thủng.
Lưu Khải vừa muốn thu lực, biến hóa lộ tuyến công kích, nhưng thân thể hắn còn chưa làm ra động tác như vậy thì đối phương đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Thân hình hắn chấn động mạnh, vội vàng di chuyển cước bộ sang một bên, trường kiếm cũng thu lại, quét ngang một vòng ba trăm sáu mươi độ quanh thân thể mình.
- Lưu công tử, kiếm kỹ thực sắc bén. Mời công tử tận lực triển khai công kích với ta, không cần phải băn khoăn gì cả, lấy thực lực của ngươi, muốn đả thương đến ta gần như là không thể.
Hạ Ngôn cười khẽ, tiếng nói vang lên sau lưng Lưu Khải.
Lòng bàn chân Lưu Khải vừa chuyển, thân thể liền quay lại, trường kiếm hoành ngang chắn trước ngực. Ánh mắt hắn có chút không thể tin nổi.
Căn bản là hắn không biết Hạ Ngôn làm sao né tránh trường kiếm của mình, loại cảm giác này khiến hắn có cảm giác chân không chạm được đất.
- Ngươi...
Lưu Khải há mồm, sắc mặt trắng bệch.
- Sao ngươi né được?
- Ha ha, ta có nói ngươi cũng không hiểu!
Hạ Ngôn lắc đầu, cười nói.
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, Lưu Khải lập tức giận tím mặt, đây hiển nhiên là khinh miệt hắn!
- Ong!!!
Trường kiếm kịch liệt chấn động, tiếng kiếm ngân vang lên.
Nội lực trong cơ thể Lưu Khải bộc phát hết ra, hai chân mạnh mẽ bước chân mặt đất, cả thân thể nhanh chóng vọt tới trước.
Trường kiếm trong tay Lưu Khải rất nhanh đâm ra trăm kiếm vào ba nơi, bóng kiếm rậm rạp che phủ toàn bộ không gian phía trước.
Trong giây lát, hai người liền va chạm vào nhau.
Mà Hạ Ngôn cũng bị cuốn vào trong màn kiếm ảnh này.
Từ bên ngoài nhìn lại, người bình thường chỉ nhìn thấy dường như Hạ Ngôn đang không ngừng bị đâm trúng, trong khoảng thời gian ngắn bị đâm trúng không dưới trăm kiếm, nhưng Hạ Ngôn cũng không vì bóng kiếm dày đặc này mà ngã xuống.
Hạ Lưu hung hăng thở ra một hơi, nhìn cảnh tượng này.
Mà Hạ Tử Hân cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra trong màn kiếm ảnh kia.
- Phụ thân! Hạ Ngôn có việc gì không?
Hạ Tử hân thấp giọng hỏi.
Người thường thì không thấy rõ, nhưng Hạ Phi Long thì thấy rất rõ ràng. Ông rõ ràng nhìn thấy, Hạ Ngôn trong cả trăm kiếm ảnh sắc bén này không ngừng tránh né rất xảo diệu, mỗi một lần đều tránh được thân kiếm không hơn một phân, mà cự ly một phân này lại không thể bị rút ngăn lại.
Cho nên, đến hiện tại Hạ Ngôn vẫn đang bình yên vô sự, chưa tổn thương một sợi tóc.
- Thân pháp này, thực...
Mắt của Hạ Phi Long chợt lóe lên.
Ông tự nhận, cho dù là ông cũng không thực hiện được thân pháp tinh tế như vậy. Đương nhiên, phương pháp để né được kiếm của Lưu khải ông cũng có rất nhiều, nhưng lại không thể tinh tế được như Hạ Ngôn.
"Việc này cần bao nhiêu năng lực khống chế thân thể? máu thịt cả cơ thể mỗi một khối đều có thể khống chế xảo diệu như thế. Trường kiếm kia mỗi khi đâm tới vị trí nào, thì máu thịt chỗ đó xảo diệu co rút lại hoặc biến dạng!" Ánh mắt Hạ Phi Long càng ngày càng sáng lên. "Tiến bộ của Hạ Ngôn thật khiến cho người ta kinh ngạc".
Bình luận facebook