• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full List truyện vkook (1 Viewer)

  • Chap 20

- Mổ? Cậu nói cái gì cơ?




- Hyung, suỵt!




Trong góc khuất của tiệm coffee shop Aron nho nhỏ, Taehyung và tiền bối thân thiết, Byun Baekhyun của EXO, đang cùng ngồi thưởng thức cà phê nóng giữa thời tiết mùa thu của Seoul. Baekhyun đưa tay rút khăn giấy, lau lau khóe môi dính cà phê vì bị sặc nước. Anh giãn đồng tử ra, tay thọc thọc vào hai bên lỗ tai, hỏi lại lần nữa:




- Cậu nói là cậu muốn cầu hôn ư?




- Vâng, em muốn anh chỉ giáo.




************
23/07 ...




Giữa khí trời oi bức của Seoul vào mùa hè, có một cậu con trai bịt kín mặt đứng trong một góc khuất CCTV bãi đỗ xe của tòa nhà Bighit. Đang cầm cây quạt điện mini xua đi cái nóng thì bất chợt từ phía sau có ai đó ôm lấy eo cậu.




- Anh xin lỗi, anh đến trễ.




- Anh có biết nóng lắm không? Buông ra, mau buông!




Cậu đánh đánh vào vòng tay đang ôm chầm lấy eo mình. Anh xoay người cậu lại.




- Ớ? Jungkook ah, tại sao em lại phải bịt kín mặt vậy?




- Anh muốn mọi người biết chúng ta đang hẹn hò à?






- Ừ.




- Kim Tae Hyung anh hôm nay cứ sao sao ý!




Taehyung vò vò mái tóc nâu của mình rồi cười trừ. Anh từ tốn gỡ bỏ hết mũ, kính râm của cậu, chỉ trừ mỗi khẩu trang. Còn anh, anh chẳng màng đến che chắn. Cứ thế, anh nắm tay cậu ra xe của mình.




Taehyung một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy bàn tay trắng trẻo như con gái của Jungkook. Mỗi lần nắm tay cậu, anh có thói quen hay mân mê mu bàn tay người yêu. Jungkook mỉm cười rồi hỏi:




- Anh đưa em đi đâu thế?




- Công viên giải trí.




- What? Anh có biết bây giờ ở đấy đông lắm không?




- Anh chỉ muốn đi hẹn hò cùng em thôi.




- Anh điên à? Quay xe lại mau lên!




Anh chỉ cười ngây ngốc như thế, rồi lại tăng ga mà đi, hướng thẳng đến công viên giải trí Hongdae.




Công viên hôm nay vốn phải rất đông đúc, thế nhưng khi cậu và anh đến nơi, một bóng người cũng không có. Jungkook ngây người, rồi lại quay sang nhìn anh, nghi hoặc:




- Anh có ý đồ gì đúng không?






- Chỗ này anh đã bao trọn cả ngày hôm nay rồi. Mau đi thôi nào!




Taehyung khoác vai Jungkook tình tứ, kéo cậu vào bên trong. Tuy không có người nhưng tất cả nhân viên đều đi làm, công viên vẫn hoạt động như mọi khi. Những trò chơi cậu muốn chơi, anh đều chiều theo, từ tàu lượn siêu tốc đến đạp vịt, gắp thú bông, bắn súng, tất cả mọi thứ. Nhìn người yêu đã lâu không vui vẻ thế này, trong lòng Taehyung lại càng ấm áp. Anh thích nhìn nụ cười như chú thỏ con của cậu, vừa hiền lành vừa đáng yêu như thế, hỏi sao anh không xiêu lòng.




Cậu kéo anh vào nhà hơi. Ở đây còn có vài quả bóng. Jungkook và Taehyung, cả hai không nói không rằng đều xắn tay áo, tay cầm bóng nước, mặt đằng đằng sát khí nhìn nhau. Taehyung cất lên thanh âm lạnh lẽo, đôi mắt nhìn cậu vô cùng đáng sợ:




- Jeon Jungkook, hôm nay em phải chết dưới tay tôi.




Jungkook cũng không chịu thua. Cậu cười nhếch môi một cái, ánh mắt có phần lơ đãng đáp lại:




- Kẻ sống người chết là ai, cứ ra tay sẽ rõ!




Cả hai cùng hét lên một tiếng rồi quăng bom nước vào người nhau.
Hai người họ, giữa công viên giải trí rộng lớn, tiếng cười nói giòn tan dưới cái nắng của mùa hè oi bức. Chẳng cần biết họ là ai, chẳng cần biết đã yêu nhau bao lâu, nhưng bây giờ, mặc kệ những thứ xung quanh, trong mắt hai người chỉ có nhau.




Hoàng hôn buông xuống nhanh chóng. 6 giờ tối. Taehyung tiến đến bãi cỏ chỗ Jungkook đang nằm, đưa cho cậu lon cola lạnh. Cả hai đã thay đồ sau trận chiến nước ban chiều. Jungkook mỉm cười nhận lon nước từ anh. Anh ngồi xuống, tựa lưng vào gốc cây, mở lon cola một cách cool ngầu rồi nốc một hơi. Jungkook gối đầu lên đùi anh, đôi mắt ngước nhìn bầu trời đầy sao trên kia. Cậu đưa tay nắm lấy một ngôi sao. Taehyung nhìn cậu, cất giọng:




- Em đang làm gì thế?




- Em tự hỏi, nếu em muốn, liệu anh có thể hái sao cho em không?




- Không.




Cậu lại mỉm cười. Anh là một người thực tế như vậy đấy. Những chuyện anh có thể làm cho cậu, anh sẽ làm, còn không, tuyệt đối anh không gieo cho cậu hy vọng. Jungkook xoay xoay lon cola, nói:






- Hôm nay em đã rất vui đấy, Taehyung à!




- Jungkook ah ...




Jungkook bật dậy. Cậu nhìn anh, hai mắt rưng rưng. Cậu cố kiềm nén cảm xúc, giọng nói gằn lại:




- Taehyung à, em yêu anh. Mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm nữa, em vẫn yêu anh, vẫn chờ anh. Em biết em đã quá ích kỉ, không màng đến cảm giác của anh. Anh còn sự nghiệp phía trước, còn tương lai phía trước, em là gì mà lại ngăn cản anh nhỉ? Anh không cần phải lo cho em, cứ làm những gì anh thích, anh muốn, em vẫn sẽ luôn ở phía sau ủng hộ, làm hậu phương vững chắc cho anh, với danh nghĩa là người yêu lâu năm. Em ...




Cậu chưa dứt câu, đôi môi anh đã nhanh chóng chặn những ngôn từ sắp thốt ra từ khuôn miệng xinh đẹp kia. Anh đưa tay chạm vào má cậu, tay còn lại ôm lấy eo Jungkook. Anh hôn một cách nhẹ nhàng, rồi mau chóng dứt ra, khi mà Jungkook vừa kịp thích nghi với nhịp thở của mình. Anh nhìn cậu, ánh nhìn vô cùng âu yếm, khiến cậu có cảm giác người đàn ông này sẽ bảo vệ cậu suốt đời. Taehyung lấy ra một chiếc hộp màu đỏ trong túi áo khoác ra. Jungkook đưa tay lên che mặt lại vì bất ngờ. Anh nắm lấy bàn tay cậu, mân mê:




- Jungkook à, ngày này 5 năm trước, anh đã để vuột mất em. Kể từ ngày hôm ấy, anh đã luôn dằn vặt bản thân mình vì quá ngu ngốc không giữ em ở lại, để em một mình chịu bao nhiêu đau đớn, khó khăn. Em biết không, ngày thấy em trong bệnh viện, anh đau lòng biết nhường nào. Những khi anh ở xa không thể lo lắng cho em, anh đau lòng biết nhường nào. Anh biết anh còn rất nhiều thiếu sót, tình yêu anh dành cho em còn quá ít so với sự hy sinh của em. Jungkook à, anh thực lòng xin lỗi!




- Taehyung à ...




Jungkook bắt đầu khóc. Cậu không kiềm chế được nữa rồi. Anh mỉm cười đưa tay quệt vội dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, rồi lại tiếp lời:




- Suốt thời gian qua, anh đã rất cố gắng để bù đắp cho em bằng tất cả những gì anh có thể làm. Nhưng, mặc cảm tội lỗi chính là chướng ngại lớn nhất của anh. Lương tâm anh cắn rứt từng ngày, đến cả khi nhìn vào gương, anh đến chán đến ghét bản thân anh biết nhường nào. Anh biết, em mong muốn chúng ta tiến xa hơn, em mong muốn một tương lai hạnh phúc hơn, nhưng trước đây anh không thể nào cho em được. Anh đã suy nghĩ rất nhiều Jungkook à.




Taehyung ngập ngừng một lúc. Anh hít một hơi thật sâu, rồi bất chợt quỳ một gối xuống nền cỏ. Jungkook hốt hoảng toan kéo anh đứng dậy chính bản thân lại bị anh đẩy cho đứng lên trước mặt anh. Taehyung mở chiếc hộp màu đỏ ra. Là một cặp nhẫn! Trong lòng Jungkook hò reo lên sung sướng, nước mắt cậu lại tuôn rơi. Anh ôn nhu cất tiếng:




- Em có đồng ý làm vợ anh không?




- Em đồng ý, ngàn lần đồng ý! .




Taehyung cười tươi, cầm tay Jungkook đeo nhẫn vào và để cậu làm ngược lại cho anh. Anh ôm lấy cậu, nhấc bổng cậu lên rồi xoay một vòng tròn, lòng vui sướng hét to:




- JUNGKOOK ĐỒNG Ý LÀM VỢ TÔI RỒI. JEON JUNGKOOK ANH YÊU EM!




- Be bé cái mồm thôi nào!




Cả hai cùng ngã xuống bãi cỏ. Cậu nằm lên cánh tay anh, mặt dụi vào ngực anh, mỉm cười hạnh phúc, chìm sâu vào giấc mơ màu hồng, bên cạnh anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom