Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 19: Bôi thuốc
Jungkook vặn vẹo hông, từng bước từng bước đi lên cầu thang. Trên tay là ly nước chanh mật ong ấm nóng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Taehyung ngồi trên giường, đầu tóc có hơi rối, cơ thể cậu chủ hoàn toàn phơi bày trước mắt. Chỉ có tấm chăn mỏng che phần dưới lại. Nước da nâu khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc, gương mặt mơ màng có chút dễ thương pha quyến rũ. Jungkook quay mặt đi, không được sa ngã vào cạm bẫy. Cậu không muốn cái đêm hôm qua lặp lại đâu.
Taehyung ngồi đó và bắt đầu lèm bèm trong khi mắt vẫn nhắm. Anh đưa tay vò vò mái tóc làm nó rối lại thêm rối. Đôi lông mày nhíu lại.
"Nhức đầu...nhức đầu quá..."
"Cậu chủ...uống cái này đi. Sẽ đỡ hơn."
Đón ly nước từ tay Jungkook, Taehyung liền một ngụm uống hết cả ly. Chẳng quan tâm đó là nước gì. Khi uống xong còn chép miệng vài cái. Vị chua chua ngọt ngọt.
"Ngon."
"..."
Cả hai chợt im lặng một lúc. Không khí trong phòng trở nên ngại ngùng. Họ đều biết đối phương đang nghĩ gì.
"Đêm qua...anh xin lỗi."
"Cậu chủ không cần như vậy đâu."
"Là anh không phải với em."
"Cậu chủ không cần nói vậy đâu."
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"..." Lỗ cúc đau rát, hông nhức đến tột độ, đi lại một bước như bị bẻ gãy một khúc xương. Cậu chủ có cần em nói những lời này không?
"Sao hả?"
"Không sao ạ."
Taehyung xoay người, đưa tay nắm lấy tay Jungkook. "Hôm qua em kêu đau nhiều lắm mà, ngồi xuống đây anh xem."
"Không...em đứng như vậy là được rồi..." Cậu hoảng hồn. Ngồi xuống có khi cái lỗ nhỏ phía dưới chảy máu mất.
"Anh bảo em ngồi xuống."
"Không...không..."
"Kookie!"
"A..."
Phịch.
Chiếc mông xinh xắn của Jungkook "êm ái" đáp xuống tấm đệm. Kéo theo một tiếng thét kinh dị.
____________
Gần trưa, bệnh viện Y đã yên tĩnh hơn. Jimin vừa đi từ phòng bệnh nhân ra vừa xoa xoa đôi mắt hơi đỏ. Hôm qua đã thức trắng đêm rồi. Bây giờ chỉ cần đặt lưng xuống là tưởng chừng như có thể ngủ được luôn.
Về phòng làm việc của mình, vừa đặt mông xuống ghế Jimin đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cầm lên nhìn, là số của Taehyung.
Cậu tự nghĩ không biết đang mệt mỏi mà đi nói chuyện với tên này thì có phải là tự vẫn không.
"Alô..."
[Ô Jimin à? Tớ là Taehyung đây.]
"Tớ biết rồi."
[Ừ...hôm nay tớ muốn hỏi một việc...]
"Xin cứ hỏi..."
[Chuyện là...nếu lỗ nhỏ...của con trai...ở dưới...bị rách thì phải làm sao?...]
Jimin day day trán "Cậu hỏi như vậy là sao?"
[Cậu biết nhiều làm gì? Nói đi đã.]
"Tớ là bác sĩ khoa thần kinh. Cậu tìm bác sĩ khoa khác mà hỏi rõ hơn. Kiếm cái thuốc gì bôi vào là được."
[Thuốc gì là thuốc gì?]
"Aishhhh tớ đã bảo tớ không rành mà!"
[Ồ...Vậy thôi. tớ cứ tưởng có bạn thân là bác sĩ thì sẽ được nhờ chứ.]
"Tên kia! Cậu nói gì hả?"
[Tút...tút...]
Đen mặt giơ tay định ném điện thoại xuống. Nhưng sau đó lại tự nói với bản thân. Cậu là người đàn ông bao dung, rộng lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt. Phải rồi, chuyện cỏn con này sao làm khó cậu được.
"Nhưng mà...tên Taehyung đó hỏi vậy để làm gì? Chả lẽ..."
Ở đâu đó có một người hắt xì liên tục.
"Ắt xì!"
"Cậu chủ, cậu chủ không sao chứ?"
Taehyung lau lau mũi. Quay qua nhìn Jungkook đang nằm sấp trên giường. "Em không cần lo, người cần lo là em kìa. Tại sao đau mà không chịu nói chứ?"
"..." Jungkook im lặng, đỏ mặt úp xuống gối. Bên dưới thì đau rát, hông thì mỏi nhừ. Cảm giác này thật phải nói là...vừa xấu hổ vừa thốn a~
"Em nằm nghỉ đi, anh xuống dặn dì Jung một chút. Hôm nay em không phải làm việc đâu." Taehyung dịu dàng nói, tay lợi dụng thời cơ xoa xoa bờ mông cong cong đang có phần nhô lên.
"Không sao...em vẫn...á!" Quên rằng mình đang bị đau. Cơ thể vừa nhổm dậy đã lập tức nằm rạp xuống.
"Anh đã nói rồi mà. Em cứ nằm nghỉ ở đây. Nghỉ ngơi một ngày cũng không sao."
"..."
Taehyung mở cửa đi xuống, trước đó còn xoa xoa mông cậu người hầu nhỏ một lúc.
Anh nói với dì Jung, đại khái là Jungkook bệnh nằm liệt giường rồi, tạm thời hôm nay không thể làm việc nhà. Có ngốc mới nói toẹt ra là do tối qua anh đi vào quá mạnh bạo nên làm rách.
Người phụ nữ đưa tay lên chống cằm lo lắng. Bệnh đau xương của Jungkook nặng đến vậy sao?
Còn Jungkook mặc dù nằm trên phòng cũng không sung sướng gì. Cậu sầu não thở dài. "Lại làm gánh nặng cho cậu chủ rồi..."
Taehyung đi đâu đó hơn 10 phút. Jungkook nằm trên giường 10 phút mà cứ như 10 tiếng đồng hồ. Cơ thể không lăn qua lăn lại được nên càng nhanh chóng chán nản. Không biết làm gì đành lôi cái điện thoại nắp bật cũ rích ra bấm bấm linh tinh.
Cánh cửa bật mở. Taehyung đi vào. Trên tay cầm theo một tô cháo thơm phức, tay kia cầm một bịch bóng đựng đủ loại thuốc gì đó. Mùi cháo hòa quyện cùng mùi thuốc thật khó chịu.
Anh cười cười ngồi xuống, đưa tay múc một thìa cháo nghi ngút khói, đưa lên miệng thổi thổi rồi hướng tới Jungkook, động tác có hơi vụng về nhưng rất cẩn trọng.
"Aaaaaa~ nói a đi."
"Cậu chủ...cháo này ở đâu?"
"Là do anh nấu đó."
"..." Cậu chủ nấu? Ăn vào rồi có toàn mạng không?
"Anh nói giỡn thôi. Là dì Jung nấu."
"Ưm..." Jungkook thở phào, há miệng ăn. Rất ngon, vị ngọt ngọt mặn mặn tan ra trong miệng.
"Dì ấy bảo đây là cháo hầm xương, dì còn nói mong em sớm khỏi bệnh đau xương nữa." Taehyung vừa nói vừa cười, cậu thì xấu hổ đến đỏ cả mặt "Lần sau phải dặn dì ấy pha trà hoa CÚC mới đúng."
"Cậu chủ à...em giận đấy nhé?"
"Ha ha ha...thôi anh xin lỗi, ăn tiếp nhé?"
"Em không ăn nữa."
"A~ anh xin lỗi rồi mà."
"Em không muốn ăn."
"Ể~~ vậy để nếu anh nhảy thì em sẽ ăn nhé?"
"Hở?"
Cậu vẫn chưa hiểu gì, Taehyung đã đứng lên. Tay chống hông nhún nhún.
"Một ngôi nhà có ba con gấu" *Nhún nhún*
"Gấu bố, gấu mẹ và gấu con." *Nhảy nhảy*
"Gấu bố rất mập mạp" *Lắc lư lắc lư*
"Gấu mẹ thì thon thả." *Uốn éo uốn éo*
"Gấu con thì dễ thương." *Xoay vòng xoay vòng*
"Nhún vai nhún vai.
Thật là ngoan~"
"..."
"Gì vậy Jungkook? Sao em lại bịt miệng?"
"..." Cậu vừa ôm mặt vừa tự nhủ. Không được cười, không được cười, không được cười.
Một lát sau, chuyện ăn uống cũng đã xong. Và cái việc nãy giờ Jungkook vẫn canh cánh trong lòng cũng đến. Đó là bôi thuốc.
"Cậu chủ...để em tự bôi cũng được..."
"Không, để anh bôi chứ. Kookie không thể tự làm được. Em yên tâm đi."
"Không mà..." Mặt cậu chủ gian tà như vậy mà bảo em yên tâm sao.
"Đừng để anh mạnh tay."
"..."
Jungkook ngại ngùng nâng mông lên, hai tay chống xuống dưới nệm. Úp mặt xuống gối. Như giả câm giả điếc một lúc, phần dưới để cậu chủ muốn làm gì thì làm. Cậu coi như không biết gì hết.
Taehyung từ từ kéo lớp quần của người hầu nhỏ xuống, tim đập rộn ràng như trống.
Bờ mông trắng nõn săn chắc lộ ra trước mặt. Taehyung không kiềm chế được mà đưa tay lên xoa xoa vài cái. Chợt nhớ rằng mình phải bôi thuốc nên nhanh chóng bỏ qua dục vọng, bóp lấy một ít thuốc mỡ.
Cắn môi đưa tay kéo một bên mông ra. Tay kia đưa đầu ngón tay có thuốc mỡ đi vào. Lỗ nhỏ của Jungkook sưng tấy như vậy. Chắc chắn là vô cùng đau đớn.
Ngón tay run run di chuyển. Jungkook giật nảy mình. Thuốc lạnh quá. Cảm giác vừa đau vừa kích thích. Hông bất giác vặn vẹo.
Taehyung nuốt nước bọt, tư thế này, tư thế này của Jungkook như đang mời gọi vậy. Phải nhịn, phải nhịn. Kookie yêu quý của anh là đang bị đau. Nếu không đau chắc chắn anh sẽ đè ra mà ăn ngấu nghiến không chừa một mẩu.
Taehyung cứ như vậy mà xoa xoa lỗ cúc nhỏ bé. Jungkook khổ sở. Thuốc thì lạnh đến run rẩy, cơ thể thì lại bắt đầu nóng ran. Khoái cảm chiếm lấy trí óc. Cậu không nhịn được rên lên một tiếng.
"Ha~"
"Hửm?" Taehyung nghiêng đầu "Em đang rên đó hả?"
"Em không có..."
"Anh nghe tiếng rên rõ ràng mà."
"Không có là không có."
"Nhưng mà..."
"Cậu chủ!"
End chap 19
Vừa mở cửa ra đã thấy Taehyung ngồi trên giường, đầu tóc có hơi rối, cơ thể cậu chủ hoàn toàn phơi bày trước mắt. Chỉ có tấm chăn mỏng che phần dưới lại. Nước da nâu khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc, gương mặt mơ màng có chút dễ thương pha quyến rũ. Jungkook quay mặt đi, không được sa ngã vào cạm bẫy. Cậu không muốn cái đêm hôm qua lặp lại đâu.
Taehyung ngồi đó và bắt đầu lèm bèm trong khi mắt vẫn nhắm. Anh đưa tay vò vò mái tóc làm nó rối lại thêm rối. Đôi lông mày nhíu lại.
"Nhức đầu...nhức đầu quá..."
"Cậu chủ...uống cái này đi. Sẽ đỡ hơn."
Đón ly nước từ tay Jungkook, Taehyung liền một ngụm uống hết cả ly. Chẳng quan tâm đó là nước gì. Khi uống xong còn chép miệng vài cái. Vị chua chua ngọt ngọt.
"Ngon."
"..."
Cả hai chợt im lặng một lúc. Không khí trong phòng trở nên ngại ngùng. Họ đều biết đối phương đang nghĩ gì.
"Đêm qua...anh xin lỗi."
"Cậu chủ không cần như vậy đâu."
"Là anh không phải với em."
"Cậu chủ không cần nói vậy đâu."
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"..." Lỗ cúc đau rát, hông nhức đến tột độ, đi lại một bước như bị bẻ gãy một khúc xương. Cậu chủ có cần em nói những lời này không?
"Sao hả?"
"Không sao ạ."
Taehyung xoay người, đưa tay nắm lấy tay Jungkook. "Hôm qua em kêu đau nhiều lắm mà, ngồi xuống đây anh xem."
"Không...em đứng như vậy là được rồi..." Cậu hoảng hồn. Ngồi xuống có khi cái lỗ nhỏ phía dưới chảy máu mất.
"Anh bảo em ngồi xuống."
"Không...không..."
"Kookie!"
"A..."
Phịch.
Chiếc mông xinh xắn của Jungkook "êm ái" đáp xuống tấm đệm. Kéo theo một tiếng thét kinh dị.
____________
Gần trưa, bệnh viện Y đã yên tĩnh hơn. Jimin vừa đi từ phòng bệnh nhân ra vừa xoa xoa đôi mắt hơi đỏ. Hôm qua đã thức trắng đêm rồi. Bây giờ chỉ cần đặt lưng xuống là tưởng chừng như có thể ngủ được luôn.
Về phòng làm việc của mình, vừa đặt mông xuống ghế Jimin đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cầm lên nhìn, là số của Taehyung.
Cậu tự nghĩ không biết đang mệt mỏi mà đi nói chuyện với tên này thì có phải là tự vẫn không.
"Alô..."
[Ô Jimin à? Tớ là Taehyung đây.]
"Tớ biết rồi."
[Ừ...hôm nay tớ muốn hỏi một việc...]
"Xin cứ hỏi..."
[Chuyện là...nếu lỗ nhỏ...của con trai...ở dưới...bị rách thì phải làm sao?...]
Jimin day day trán "Cậu hỏi như vậy là sao?"
[Cậu biết nhiều làm gì? Nói đi đã.]
"Tớ là bác sĩ khoa thần kinh. Cậu tìm bác sĩ khoa khác mà hỏi rõ hơn. Kiếm cái thuốc gì bôi vào là được."
[Thuốc gì là thuốc gì?]
"Aishhhh tớ đã bảo tớ không rành mà!"
[Ồ...Vậy thôi. tớ cứ tưởng có bạn thân là bác sĩ thì sẽ được nhờ chứ.]
"Tên kia! Cậu nói gì hả?"
[Tút...tút...]
Đen mặt giơ tay định ném điện thoại xuống. Nhưng sau đó lại tự nói với bản thân. Cậu là người đàn ông bao dung, rộng lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt. Phải rồi, chuyện cỏn con này sao làm khó cậu được.
"Nhưng mà...tên Taehyung đó hỏi vậy để làm gì? Chả lẽ..."
Ở đâu đó có một người hắt xì liên tục.
"Ắt xì!"
"Cậu chủ, cậu chủ không sao chứ?"
Taehyung lau lau mũi. Quay qua nhìn Jungkook đang nằm sấp trên giường. "Em không cần lo, người cần lo là em kìa. Tại sao đau mà không chịu nói chứ?"
"..." Jungkook im lặng, đỏ mặt úp xuống gối. Bên dưới thì đau rát, hông thì mỏi nhừ. Cảm giác này thật phải nói là...vừa xấu hổ vừa thốn a~
"Em nằm nghỉ đi, anh xuống dặn dì Jung một chút. Hôm nay em không phải làm việc đâu." Taehyung dịu dàng nói, tay lợi dụng thời cơ xoa xoa bờ mông cong cong đang có phần nhô lên.
"Không sao...em vẫn...á!" Quên rằng mình đang bị đau. Cơ thể vừa nhổm dậy đã lập tức nằm rạp xuống.
"Anh đã nói rồi mà. Em cứ nằm nghỉ ở đây. Nghỉ ngơi một ngày cũng không sao."
"..."
Taehyung mở cửa đi xuống, trước đó còn xoa xoa mông cậu người hầu nhỏ một lúc.
Anh nói với dì Jung, đại khái là Jungkook bệnh nằm liệt giường rồi, tạm thời hôm nay không thể làm việc nhà. Có ngốc mới nói toẹt ra là do tối qua anh đi vào quá mạnh bạo nên làm rách.
Người phụ nữ đưa tay lên chống cằm lo lắng. Bệnh đau xương của Jungkook nặng đến vậy sao?
Còn Jungkook mặc dù nằm trên phòng cũng không sung sướng gì. Cậu sầu não thở dài. "Lại làm gánh nặng cho cậu chủ rồi..."
Taehyung đi đâu đó hơn 10 phút. Jungkook nằm trên giường 10 phút mà cứ như 10 tiếng đồng hồ. Cơ thể không lăn qua lăn lại được nên càng nhanh chóng chán nản. Không biết làm gì đành lôi cái điện thoại nắp bật cũ rích ra bấm bấm linh tinh.
Cánh cửa bật mở. Taehyung đi vào. Trên tay cầm theo một tô cháo thơm phức, tay kia cầm một bịch bóng đựng đủ loại thuốc gì đó. Mùi cháo hòa quyện cùng mùi thuốc thật khó chịu.
Anh cười cười ngồi xuống, đưa tay múc một thìa cháo nghi ngút khói, đưa lên miệng thổi thổi rồi hướng tới Jungkook, động tác có hơi vụng về nhưng rất cẩn trọng.
"Aaaaaa~ nói a đi."
"Cậu chủ...cháo này ở đâu?"
"Là do anh nấu đó."
"..." Cậu chủ nấu? Ăn vào rồi có toàn mạng không?
"Anh nói giỡn thôi. Là dì Jung nấu."
"Ưm..." Jungkook thở phào, há miệng ăn. Rất ngon, vị ngọt ngọt mặn mặn tan ra trong miệng.
"Dì ấy bảo đây là cháo hầm xương, dì còn nói mong em sớm khỏi bệnh đau xương nữa." Taehyung vừa nói vừa cười, cậu thì xấu hổ đến đỏ cả mặt "Lần sau phải dặn dì ấy pha trà hoa CÚC mới đúng."
"Cậu chủ à...em giận đấy nhé?"
"Ha ha ha...thôi anh xin lỗi, ăn tiếp nhé?"
"Em không ăn nữa."
"A~ anh xin lỗi rồi mà."
"Em không muốn ăn."
"Ể~~ vậy để nếu anh nhảy thì em sẽ ăn nhé?"
"Hở?"
Cậu vẫn chưa hiểu gì, Taehyung đã đứng lên. Tay chống hông nhún nhún.
"Một ngôi nhà có ba con gấu" *Nhún nhún*
"Gấu bố, gấu mẹ và gấu con." *Nhảy nhảy*
"Gấu bố rất mập mạp" *Lắc lư lắc lư*
"Gấu mẹ thì thon thả." *Uốn éo uốn éo*
"Gấu con thì dễ thương." *Xoay vòng xoay vòng*
"Nhún vai nhún vai.
Thật là ngoan~"
"..."
"Gì vậy Jungkook? Sao em lại bịt miệng?"
"..." Cậu vừa ôm mặt vừa tự nhủ. Không được cười, không được cười, không được cười.
Một lát sau, chuyện ăn uống cũng đã xong. Và cái việc nãy giờ Jungkook vẫn canh cánh trong lòng cũng đến. Đó là bôi thuốc.
"Cậu chủ...để em tự bôi cũng được..."
"Không, để anh bôi chứ. Kookie không thể tự làm được. Em yên tâm đi."
"Không mà..." Mặt cậu chủ gian tà như vậy mà bảo em yên tâm sao.
"Đừng để anh mạnh tay."
"..."
Jungkook ngại ngùng nâng mông lên, hai tay chống xuống dưới nệm. Úp mặt xuống gối. Như giả câm giả điếc một lúc, phần dưới để cậu chủ muốn làm gì thì làm. Cậu coi như không biết gì hết.
Taehyung từ từ kéo lớp quần của người hầu nhỏ xuống, tim đập rộn ràng như trống.
Bờ mông trắng nõn săn chắc lộ ra trước mặt. Taehyung không kiềm chế được mà đưa tay lên xoa xoa vài cái. Chợt nhớ rằng mình phải bôi thuốc nên nhanh chóng bỏ qua dục vọng, bóp lấy một ít thuốc mỡ.
Cắn môi đưa tay kéo một bên mông ra. Tay kia đưa đầu ngón tay có thuốc mỡ đi vào. Lỗ nhỏ của Jungkook sưng tấy như vậy. Chắc chắn là vô cùng đau đớn.
Ngón tay run run di chuyển. Jungkook giật nảy mình. Thuốc lạnh quá. Cảm giác vừa đau vừa kích thích. Hông bất giác vặn vẹo.
Taehyung nuốt nước bọt, tư thế này, tư thế này của Jungkook như đang mời gọi vậy. Phải nhịn, phải nhịn. Kookie yêu quý của anh là đang bị đau. Nếu không đau chắc chắn anh sẽ đè ra mà ăn ngấu nghiến không chừa một mẩu.
Taehyung cứ như vậy mà xoa xoa lỗ cúc nhỏ bé. Jungkook khổ sở. Thuốc thì lạnh đến run rẩy, cơ thể thì lại bắt đầu nóng ran. Khoái cảm chiếm lấy trí óc. Cậu không nhịn được rên lên một tiếng.
"Ha~"
"Hửm?" Taehyung nghiêng đầu "Em đang rên đó hả?"
"Em không có..."
"Anh nghe tiếng rên rõ ràng mà."
"Không có là không có."
"Nhưng mà..."
"Cậu chủ!"
End chap 19
Bình luận facebook