Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại truyện 1: Vì sao trưởng phòng Choi vào công ty Big Hit. [NamJin]
(Tập ngoại truyện có mục đích tạ lỗi vì khoảng thời gian bỏ bê mấy tình yêu vì thi cử. (●'・ω・)ノ)
_________________________________
"...Hai chàng trai hôn nhau say đắm. Họ chỉ biết hôn và yêu thương nhau. Họ không quan tâm những thành kiến đã cố kéo họ ra xa nhau nữa, không quan tâm đến những lời đàm tiếu mà hai người đã chịu đựng biết bao ngày qua. Bây giờ, người họ yêu thương nhất, quan tâm nhất đang ở trước mặt..."
Gập quyển sách đam mỹ lại, thở mạnh một hơi. Choi Minah mỉm cười nhìn về phía xa xăm.
Chậc, tình yêu phải đầy trắc trở như vậy mới có thể hạnh phúc chứ. Tình yêu giữa hai chàng trai đối với Minah thậm chí còn lãng mạn hơn tình yêu nam nữ nưã.
"Choi Minah!"
Sohee đập tay xuống bàn, hai mắt hằn học nhìn cô bạn thân. "Cậu có nghe vừa nãy tớ nói gì không đấy?"
"Ơ...à...vụ về nhỏ Song Shinhye á?"
Sohee ngán ngẩm day trán. Thật tình, hễ đọc tiểu thuyết là y như rằng không quan tâm mọi thứ bên ngoài.
"Tớ nói, là nhỏ đó định cưa cẩm anh Namjoon lớp trên đấy."
"Ể~"
Là anh hội trưởng hội học sinh nhà giàu đó sao? Nghe kể anh ta là con trai tập đoàn.
"Con nhỏ đó đeo đuổi anh ấy lâu lắm rồi. Tớ cá chỉ vì mớ tài sản kếch xù thôi."
"Ồ~"
"Ya! Cậu ồ gì chứ? Ừ nhỉ, cậu chỉ quan tâm mấy cặp nam nam thôi mà. À đúng rồi! Nếu cậu ship mấy cặp nam nam vậy thì anh Namjoon rất hợp đấy."
"Gì chứ. Có mỗi anh ấy thì không được."
"Không đâu, nhìn phía dưới đi."
Cả hai đánh mắt xuống sân trường, có hai người con trai vui vẻ quàng vai bá cổ nhau, cười cười nói nói trông rất giống một cặp đôi.
"Đó là Kim Seokjin, bạn thân của anh Namjoon đó."
Mắt Choi Minah sáng lên, hai người này đẹp đôi thật đấy.
"Này Minah, cậu cố làm sao bẻ cong họ thử xem, tớ nhất định không cho con nhỏ Shinhye đó đạt được mục đích đâu."
Choi Minah cười, nếu thử thì không sao.
________________
Trên con đường tấp nập xe cộ. Seokjin đút hai tay vào túi áo khoác, hà hơi ra. Một làn khói trắng bay trong không khí. Cậu tự nghĩ trời lạnh như vậy được ăn khoai lang nướng là nhất. Nhưng tiền ăn vặt đã phải mua đồ dùng học tập hết rồi. Thôi ráng về nhà ăn cơm vậy.
"Anh gì ơi."
Tiếng nói trong trẻo vang lên. Seokjin xoay qua. Một cô bé cao ráo khá xinh xắn đang nhìn về phía cậu. Đồng phục như vậy, là cùng trường. Seokjin hướng mắt về gói đồ cô bé đang ôm trên tay. Là khoai lang nướng!
"Chúng ta ngồi xuống ghế này ăn nhé?" (Anh ơi đừng nghe nó lừa đấy.)
"Nhưng..."
"Không sao đâu. Em mua nhiều quá nên muốn có người ăn chung thôi. Trời lạnh ăn khoai nướng là hợp nhất."
"..."
5 phút sau.
"Oa oa, khoai ngon quá."
"He he, em đã bảo rồi mà."
"Mà...em là ai...sao lại mời anh ăn khoai?" Seokjin vừa nhai vừa hỏi.
"Em là Choi Minah, học dưới anh một lớp. Em chỉ muốn làm quen với anh một chút thôi."
"Lạ nhỉ. Mà này, anh không có làm người yêu em được đâu nhé."
"Em không muốn anh làm người yêu." Là muốn anh làm người yêu của người khác.
"Mà này, anh thân với anh Namjoon hội trưởng trường mình đúng không?"
Seokjin chớp chớp mắt, miệng vẫn đầy khoai. "Ừ, đúng rồi."
"Thân đến cỡ nào?"
"Em hỏi vậy là sao?"
"Anh ấy hay làm gì khi ở bên anh? Có hành động gì kì lạ không? Có mờ ám không?"
Seokjin hơi hoảng, cố gắng nhớ lại. "Ừ thì mua đồ ăn anh thích cho anh ăn, hay ôm anh, lâu lâu lại chọc ghẹo nhau...thì đó là những gì mấy thằng bạn hay làm mà. Đâu phải mờ ám đâu."
Minah đứng thẳng dậy, chống tay lên hônh dõng dạc nói, giọng điệu có một chút đe dọa.
"Không như anh nghĩ đâu. Những thằng con trai làm như vậy là vì có tình cảm với bạn thân mình đấy."
"Có tình cảm?" Seokjin hơi thấy khó hiểu "Nhưng bọn anh là con trai..."
Minah quay ngoắt qua, cầm củ khoai đang cắn dở chỉ vào chàng trai đang ngồi "Nhầm! Anh đã quá nhầm rồi! Ai bảo anh hai thằng con trai không thể yêu nhau? Vậy em hỏi anh nhé. Khi ở bên anh ấy, anh có hạnh phúc không?"
"Hơ...có..."
"Khi buồn có muốn ở bên anh ấy không?"
"Có..."
"Luôn luôn nghĩ tới anh ấy?"
"..."
"Im lặng là thừa nhận. Xin chúc mừng, anh có cảm tình với người ta rồi."
Seokjin vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngơ hỏi lại "Thật chứ?"
"Còn phải hỏi sao? Đó là những dấu hiệu cho thấy mình bắt đầu yêu một người đó."
"Nhưng mà anh nghĩ..."
Minah đặt tay lên vai Seokjin "Anh hãy tự kiểm chứng đi."
"..."
Minah nhìn bóng lưng Seokjin rời đi. Mỉm cười một điệu cười ma quái.
"Bước một, gây hoang mang, đã hoàn thành."
_________
Hôm nay nghe loáng thoáng ở trường có một đám đánh nhau.
Minah ôm hai ổ bánh mì to, tung tăng chạy trên con đường quen. Đến nơi có cột đèn giao thông. Quả nhiên Seokjin đang ngồi ở đó.
"Anh Seokjin~"
Cậu quay qua, nụ cười tươi trên đôi môi Minah tắt hẳn. Mắt cậu đỏ quạnh, sưng húp.
"Anh làm sao vậy hả?"
Vội vàng chùi chùi hai mắt. Seokjin nói với giọng run run. "Không...không sao..."
"Không sao cái gì? Có chuyện gì à?"
Seokjin quay qua, mặt mếu lại, như chuẩn bị chực trào.
"Hức...ưm...bọn nó bảo...hức...anh chơi với...ư...ư...Namjoon chỉ là...do...hức...hức...cậu ấy giàu...thôi...ah~"
Seokjin nước mắt giàn giụa, gặm gặm đầy một miệng bánh mì. Tưởng tượng giống như cậu đang ăn bánh mì trộn nước mắt vậy.
"Bọn anh chơi với nhau từ thời mẫu giáo rồi. Cả hai còn hẹn nhau sau này anh làm đầu bếp, cậu ta sẽ mở một nhà hàng thật lớn để làm chung với anh. Anh chưa bao giờ lợi dụng cậu ấy, sao bọn nó có thể nói như thế chứ."
"Anh đừng để bụng chuyện đó. Bọn họ là một lũ ngu ngốc. Mà họ là ai?"
"Em hỏi làm gì?"
"Anh cứ nói đi."
"Là Song Shinhye lớp dưới..."
"..." Yếu đuối đến mức để bọn lớp dưới bắt nạt ah.
"Cô ấy bảo...anh ở bên Namjoon nhiều quá nên cô ấy không tiếp cận được..."
"Anh ngốc quá..." Minah thở dài.
Bỗng từ xa, chen lẫn vào tiếng kèn xe cộ, có một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Seokjin, Seokjin!"
Cô quay qua, là hội trưởng Namjoon. Anh chạy tới, ôm vai Seokjin, nói trong hơi thở gấp gáp.
"Tên ngốc này, sao cậu lại tránh mặt tớ hả?"
"Sao...sao cậu biết tớ ở đây?"
"Con mẹ nó tớ chạy biết bao nhiêu chỗ rồi cậu có biết không? Tất cả là do cậu đó. Chỉ nghe mấy lời nhảm nhí của con nhỏ đó đã bỏ đi. Mà...đừng nói là cậu khóc nữa đấy nhé?"
Namjoon đưa tay lên quệt quệt khóe mắt đỏ hồng của Seokjin, làm nó càng sưng đỏ thêm. Cậu lắc đầu để anh không chùi nữa.
"Lần sau đừng có như thế nữa...mà cô bé này là ai?"
Cả hai nhìn vào Minah "Ah, đây là Minah, em ấy hay mua đồ ăn cho mình."
"Ồ, vậy sao? cảm ơn em hôm nay đã an ủi cậu ấy."
Namjoon nói một câu rồi kéo Seokjin đi, từ xa vẫn văng vẳng tiếng nói hai người.
"Giày cậu rách mất rồi kìa!"
"Vậy ư? Mà không sao đâu, tớ vẫn làm rách suốt mà."
"..."
Minah chỉ biết đứng nhìn mà che mũi. Giống như sắp chảy máu mũi đến nơi rồi. Là hai người tự cong mà không cần cô bẻ nha!!!!
Sáng sớm hôm sau bỗng có tiếng nữ sinh hét lớn tại phòng thay đồ. Nghe đâu có một mớ chuột chết trong tủ của hot girl Song Shinhye. Ai là thủ phạm vẫn chưa biết được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Học sinh lớp 12 cũng bắt đầu chọn trường đại học cho chính mình rồi.
Minah vẫn là học sinh lớp 11. Ngồi ngẫm lại thời gian qua, điều làm cô vui nhất vẫn là thân thiết được với đàn anh Seokjin.
Chiều đi bộ về, ngang qua quán thịt cừu nướng quen thuộc, Minah liền cười tươi mà chạy vào.
"Ya Min Yoongi~ cậu có vẻ chăm chỉ nhỉ?"
Cậu trai có làn da trắng như sữa vẫn còn mặc đồng phục ngoảnh lại khó chịu. Nhưng vẫn cầm ra vài xiên thịt cừu nướng cho cô bạn. "Lần nào đến cũng ồn ào như thế, chắc có khi cậu lại dọa hết khách của tớ mất."
Minah cười hề hề. Quay đầu nhìn mọi người trong quán. Hôm nay có vẻ khá đông khách. Cô nói với Yoongi.
"Cậu vào phụ bác gái đi, tớ ngồi đây được rồi."
"Ừ, vậy cậu đợi một chút."
Lắc lư nhai miếng thịt trong miệng, Minah nhìn qua phía bàn ăn cách bàn cô hai chiếc bàn. Thân hình thật quen thuộc.
Là Seokjin.
Minah hớn hở bưng dĩa thịt đi tới bàn kia. Đặt cạch xuống một cái. Người con trai ngẩng đầu lên, thấy mặt cô bé đối diện cười tươi rói.
"Đi đâu cũng không thoát được em nhỉ."
"Anh làm như em hay bám đuôi lắm vậy."
Seokjin không nói gì thêm, cười cười cầm chai rượu lên rót ra ly.
"Anh uống rượu à?" Bây giờ Minah mới để ý má anh ta đã hơi hồng hồng.
Nhìn xuống bàn thì thấy có vài chai lăn lóc. "Anh uống nhiều rồi đấy."
"Không sao. Anh chưa có say."
Yoongi đi ra, thấy Minah đang ngồi bàn với người con trai khác. Liền hỏi "Hai người quen nhau à?"
"À ừ, là bạn bè."
Seokjin ngẩng lên, thấy một cậu học sinh thấp bé đeo tạp dề, vẻ mặt khó hiểu "Bạn em là chủ quán sao?"
"Vâng, đây là Yoongi."
"À Yoongi, cái tên dễ thương thật. Yoongi này, thịt cừu nướng này là do em làm phải không?"
"V...vâng..."
"Rất là ngon luôn đó. Sau này cứ giữ vững như vậy nhé."
Yoongi đỏ mặt, lần đầu có người khách khen thịt cừu của cậu ngon. Nở ra một nụ cười, gãi gãi đầu rồi cậu cảm ơn Seokjin.
"Ha, ít khi thấy em cười nhỉ. Đây là lần đầu luôn. Để đánh dấu sự kiện này thì phải làm cái gì đó mới được."
Yoongi và Minah vẫn không hiểu Seokjin nói gì.
"Nụ cười của nhóc ngọt ngào như đường...vậy đặt biệt danh cho nhóc là Suga đi."
"Suga?"
Cả hai người nhìn nhau, rồi quay lại. Seokjin đã gục mặt xuống bàn từ bao giờ.
Minah thở dài kéo lê thân xác này về. Thật là, tửu lượng kém thì đừng có uống nhiều chứ. Say rồi lại lảm nhảm mấy lời không đâu.
"Ục...ựa..."
"Chết mẹ...đừng nói là..."
Minah lập tức đẩy Seokjin ra, để anh ngồi bên vệ đường. Anh nôn thốc nôn tháo. Cô chỉ biết ngồi bên cạnh vỗ lưng cho anh.
"Hôm nay có chuyện gì? Em thấy anh lạ lắm."
"..."
"Seokjin mau nói đi."
"Hức...hức...ư....ah..."
Anh chợt òa lên khóc như một đứa trẻ. Ôm Minah lại. Cô có hơi hoảng loạn. Rốt cục là có chuyện gì?
"Namjoon...cậu ấy...cậu ấy phải đi du học rồi hức...hức..."
"..." Du học?
"Bố cậu ấy bắt cậu ấy ra nước ngoài du học rồi làm việc...không biết bao giờ mới về..."
"Seokjin..."
"Hức hức...ah~ "
Anh ôm cô mà khóc nức nở. Minah cũng chỉ biết ngồi vậy. Không làm gì được.
"Minah à, có lẽ em đúng rồi..."
"Đúng gì cơ?"
"Có lẽ...anh thích Namjoon mất rồi..."
Mấy năm sau, có anh chàng nào đó, bản thân muốn làm đầu bếp lại đi học đại học tài chính kinh tế. Vào công ty Bighit làm việc để chờ ai đó về. Cho dù tớ và cậu có không cùng cấp bậc. Nhưng chỉ cần bên cạnh cậu thì tớ sẵn sàng chịu đựng.
Mấy năm sau, có cô gái nào đó bản thân muốn làm nhà văn viết tiểu thuyết đam mĩ lại đi học đại học tài chính kinh tế để chờ ai đó về. Cho dù em không được làm công việc em muốn. Nhưng chỉ cần thấy cái happy ending của hai người thì em sẵn sàng chịu đựng.
Mấy năm sau, cô trưởng phòng Choi Minah nhìn vào phần tin nhắn điện thoại.
[Namjoon về rồi! Anh đang đi đón cậu ấy đây!-Seokjin]
Cô nhẹ nhàng mỉm cười. Ngồi im trên ghế, bàn tay thanh thoát gõ bàn phím máy tính.
[Aaaaaaaa! Giám đốc về giám đốc về! Thư kí đã vui vẻ ra sân bay đón rồi a~~~~]
[Cuối cùng cái ngày tôi đợi cũng đã tới rồi! *khóc khóc*]
[Hạnh phúc quá điiiiiiii! Ai có thể nhéo má tôi một cái không?]
[Hôm nay là ngày trọng đại! Chúng ta phải ăn mừng!]
[...]
[...]
END.
Một ngoại truyện riêng về cô trưởng phòng cute này cho ai thích nhé.
Có ai thấy bản thân mình trong đó không? HA ha
Tám nhảm một chút. Có một lần au đi thi học sinh giỏi môn Anh văn. Vì thời gian ít hơn mấy môn kia nên học sinh thi môn anh ra trước. Au đi ra căng tin của trường đó ngồi chờ. Chán quá nên bật bài DOPE lên. Tự nhiên có hai bạn nữ ngồi đằng sau hát theo như gió luôn và còn cười khúc khích nữa ha ha. Khu vực au ở kiếm được ARMY hơi khó a~ thấy được hai bạn đó au vui lắm. Nhưng chưa làm quen được (vì au ít nói với cả hay ngại). BÂy giờ lên lớp 10 và lên trường mới. Nhiều bạn hơn nữa. Au tưởng tượng không biết có khi nào au đi ngang qua ai đó và nghe mấy bạn ấy nói "Mày đọc fan fic của Tương Ớt chưa?" "Tao đọc rồi hay vl ấy." Thì chắc au sẽ ôm họ và hôn mất. Nếu ai học trường Phước Bình tỉnh Bình Phước thì nói au một tiếng nhé (tên trường và tên tỉnh nó hơi ngộ nhưng có thật đấy.)
Cuối cùng. Chúc mọi người đọc vui vẻ
_________________________________
"...Hai chàng trai hôn nhau say đắm. Họ chỉ biết hôn và yêu thương nhau. Họ không quan tâm những thành kiến đã cố kéo họ ra xa nhau nữa, không quan tâm đến những lời đàm tiếu mà hai người đã chịu đựng biết bao ngày qua. Bây giờ, người họ yêu thương nhất, quan tâm nhất đang ở trước mặt..."
Gập quyển sách đam mỹ lại, thở mạnh một hơi. Choi Minah mỉm cười nhìn về phía xa xăm.
Chậc, tình yêu phải đầy trắc trở như vậy mới có thể hạnh phúc chứ. Tình yêu giữa hai chàng trai đối với Minah thậm chí còn lãng mạn hơn tình yêu nam nữ nưã.
"Choi Minah!"
Sohee đập tay xuống bàn, hai mắt hằn học nhìn cô bạn thân. "Cậu có nghe vừa nãy tớ nói gì không đấy?"
"Ơ...à...vụ về nhỏ Song Shinhye á?"
Sohee ngán ngẩm day trán. Thật tình, hễ đọc tiểu thuyết là y như rằng không quan tâm mọi thứ bên ngoài.
"Tớ nói, là nhỏ đó định cưa cẩm anh Namjoon lớp trên đấy."
"Ể~"
Là anh hội trưởng hội học sinh nhà giàu đó sao? Nghe kể anh ta là con trai tập đoàn.
"Con nhỏ đó đeo đuổi anh ấy lâu lắm rồi. Tớ cá chỉ vì mớ tài sản kếch xù thôi."
"Ồ~"
"Ya! Cậu ồ gì chứ? Ừ nhỉ, cậu chỉ quan tâm mấy cặp nam nam thôi mà. À đúng rồi! Nếu cậu ship mấy cặp nam nam vậy thì anh Namjoon rất hợp đấy."
"Gì chứ. Có mỗi anh ấy thì không được."
"Không đâu, nhìn phía dưới đi."
Cả hai đánh mắt xuống sân trường, có hai người con trai vui vẻ quàng vai bá cổ nhau, cười cười nói nói trông rất giống một cặp đôi.
"Đó là Kim Seokjin, bạn thân của anh Namjoon đó."
Mắt Choi Minah sáng lên, hai người này đẹp đôi thật đấy.
"Này Minah, cậu cố làm sao bẻ cong họ thử xem, tớ nhất định không cho con nhỏ Shinhye đó đạt được mục đích đâu."
Choi Minah cười, nếu thử thì không sao.
________________
Trên con đường tấp nập xe cộ. Seokjin đút hai tay vào túi áo khoác, hà hơi ra. Một làn khói trắng bay trong không khí. Cậu tự nghĩ trời lạnh như vậy được ăn khoai lang nướng là nhất. Nhưng tiền ăn vặt đã phải mua đồ dùng học tập hết rồi. Thôi ráng về nhà ăn cơm vậy.
"Anh gì ơi."
Tiếng nói trong trẻo vang lên. Seokjin xoay qua. Một cô bé cao ráo khá xinh xắn đang nhìn về phía cậu. Đồng phục như vậy, là cùng trường. Seokjin hướng mắt về gói đồ cô bé đang ôm trên tay. Là khoai lang nướng!
"Chúng ta ngồi xuống ghế này ăn nhé?" (Anh ơi đừng nghe nó lừa đấy.)
"Nhưng..."
"Không sao đâu. Em mua nhiều quá nên muốn có người ăn chung thôi. Trời lạnh ăn khoai nướng là hợp nhất."
"..."
5 phút sau.
"Oa oa, khoai ngon quá."
"He he, em đã bảo rồi mà."
"Mà...em là ai...sao lại mời anh ăn khoai?" Seokjin vừa nhai vừa hỏi.
"Em là Choi Minah, học dưới anh một lớp. Em chỉ muốn làm quen với anh một chút thôi."
"Lạ nhỉ. Mà này, anh không có làm người yêu em được đâu nhé."
"Em không muốn anh làm người yêu." Là muốn anh làm người yêu của người khác.
"Mà này, anh thân với anh Namjoon hội trưởng trường mình đúng không?"
Seokjin chớp chớp mắt, miệng vẫn đầy khoai. "Ừ, đúng rồi."
"Thân đến cỡ nào?"
"Em hỏi vậy là sao?"
"Anh ấy hay làm gì khi ở bên anh? Có hành động gì kì lạ không? Có mờ ám không?"
Seokjin hơi hoảng, cố gắng nhớ lại. "Ừ thì mua đồ ăn anh thích cho anh ăn, hay ôm anh, lâu lâu lại chọc ghẹo nhau...thì đó là những gì mấy thằng bạn hay làm mà. Đâu phải mờ ám đâu."
Minah đứng thẳng dậy, chống tay lên hônh dõng dạc nói, giọng điệu có một chút đe dọa.
"Không như anh nghĩ đâu. Những thằng con trai làm như vậy là vì có tình cảm với bạn thân mình đấy."
"Có tình cảm?" Seokjin hơi thấy khó hiểu "Nhưng bọn anh là con trai..."
Minah quay ngoắt qua, cầm củ khoai đang cắn dở chỉ vào chàng trai đang ngồi "Nhầm! Anh đã quá nhầm rồi! Ai bảo anh hai thằng con trai không thể yêu nhau? Vậy em hỏi anh nhé. Khi ở bên anh ấy, anh có hạnh phúc không?"
"Hơ...có..."
"Khi buồn có muốn ở bên anh ấy không?"
"Có..."
"Luôn luôn nghĩ tới anh ấy?"
"..."
"Im lặng là thừa nhận. Xin chúc mừng, anh có cảm tình với người ta rồi."
Seokjin vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngơ hỏi lại "Thật chứ?"
"Còn phải hỏi sao? Đó là những dấu hiệu cho thấy mình bắt đầu yêu một người đó."
"Nhưng mà anh nghĩ..."
Minah đặt tay lên vai Seokjin "Anh hãy tự kiểm chứng đi."
"..."
Minah nhìn bóng lưng Seokjin rời đi. Mỉm cười một điệu cười ma quái.
"Bước một, gây hoang mang, đã hoàn thành."
_________
Hôm nay nghe loáng thoáng ở trường có một đám đánh nhau.
Minah ôm hai ổ bánh mì to, tung tăng chạy trên con đường quen. Đến nơi có cột đèn giao thông. Quả nhiên Seokjin đang ngồi ở đó.
"Anh Seokjin~"
Cậu quay qua, nụ cười tươi trên đôi môi Minah tắt hẳn. Mắt cậu đỏ quạnh, sưng húp.
"Anh làm sao vậy hả?"
Vội vàng chùi chùi hai mắt. Seokjin nói với giọng run run. "Không...không sao..."
"Không sao cái gì? Có chuyện gì à?"
Seokjin quay qua, mặt mếu lại, như chuẩn bị chực trào.
"Hức...ưm...bọn nó bảo...hức...anh chơi với...ư...ư...Namjoon chỉ là...do...hức...hức...cậu ấy giàu...thôi...ah~"
Seokjin nước mắt giàn giụa, gặm gặm đầy một miệng bánh mì. Tưởng tượng giống như cậu đang ăn bánh mì trộn nước mắt vậy.
"Bọn anh chơi với nhau từ thời mẫu giáo rồi. Cả hai còn hẹn nhau sau này anh làm đầu bếp, cậu ta sẽ mở một nhà hàng thật lớn để làm chung với anh. Anh chưa bao giờ lợi dụng cậu ấy, sao bọn nó có thể nói như thế chứ."
"Anh đừng để bụng chuyện đó. Bọn họ là một lũ ngu ngốc. Mà họ là ai?"
"Em hỏi làm gì?"
"Anh cứ nói đi."
"Là Song Shinhye lớp dưới..."
"..." Yếu đuối đến mức để bọn lớp dưới bắt nạt ah.
"Cô ấy bảo...anh ở bên Namjoon nhiều quá nên cô ấy không tiếp cận được..."
"Anh ngốc quá..." Minah thở dài.
Bỗng từ xa, chen lẫn vào tiếng kèn xe cộ, có một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Seokjin, Seokjin!"
Cô quay qua, là hội trưởng Namjoon. Anh chạy tới, ôm vai Seokjin, nói trong hơi thở gấp gáp.
"Tên ngốc này, sao cậu lại tránh mặt tớ hả?"
"Sao...sao cậu biết tớ ở đây?"
"Con mẹ nó tớ chạy biết bao nhiêu chỗ rồi cậu có biết không? Tất cả là do cậu đó. Chỉ nghe mấy lời nhảm nhí của con nhỏ đó đã bỏ đi. Mà...đừng nói là cậu khóc nữa đấy nhé?"
Namjoon đưa tay lên quệt quệt khóe mắt đỏ hồng của Seokjin, làm nó càng sưng đỏ thêm. Cậu lắc đầu để anh không chùi nữa.
"Lần sau đừng có như thế nữa...mà cô bé này là ai?"
Cả hai nhìn vào Minah "Ah, đây là Minah, em ấy hay mua đồ ăn cho mình."
"Ồ, vậy sao? cảm ơn em hôm nay đã an ủi cậu ấy."
Namjoon nói một câu rồi kéo Seokjin đi, từ xa vẫn văng vẳng tiếng nói hai người.
"Giày cậu rách mất rồi kìa!"
"Vậy ư? Mà không sao đâu, tớ vẫn làm rách suốt mà."
"..."
Minah chỉ biết đứng nhìn mà che mũi. Giống như sắp chảy máu mũi đến nơi rồi. Là hai người tự cong mà không cần cô bẻ nha!!!!
Sáng sớm hôm sau bỗng có tiếng nữ sinh hét lớn tại phòng thay đồ. Nghe đâu có một mớ chuột chết trong tủ của hot girl Song Shinhye. Ai là thủ phạm vẫn chưa biết được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Học sinh lớp 12 cũng bắt đầu chọn trường đại học cho chính mình rồi.
Minah vẫn là học sinh lớp 11. Ngồi ngẫm lại thời gian qua, điều làm cô vui nhất vẫn là thân thiết được với đàn anh Seokjin.
Chiều đi bộ về, ngang qua quán thịt cừu nướng quen thuộc, Minah liền cười tươi mà chạy vào.
"Ya Min Yoongi~ cậu có vẻ chăm chỉ nhỉ?"
Cậu trai có làn da trắng như sữa vẫn còn mặc đồng phục ngoảnh lại khó chịu. Nhưng vẫn cầm ra vài xiên thịt cừu nướng cho cô bạn. "Lần nào đến cũng ồn ào như thế, chắc có khi cậu lại dọa hết khách của tớ mất."
Minah cười hề hề. Quay đầu nhìn mọi người trong quán. Hôm nay có vẻ khá đông khách. Cô nói với Yoongi.
"Cậu vào phụ bác gái đi, tớ ngồi đây được rồi."
"Ừ, vậy cậu đợi một chút."
Lắc lư nhai miếng thịt trong miệng, Minah nhìn qua phía bàn ăn cách bàn cô hai chiếc bàn. Thân hình thật quen thuộc.
Là Seokjin.
Minah hớn hở bưng dĩa thịt đi tới bàn kia. Đặt cạch xuống một cái. Người con trai ngẩng đầu lên, thấy mặt cô bé đối diện cười tươi rói.
"Đi đâu cũng không thoát được em nhỉ."
"Anh làm như em hay bám đuôi lắm vậy."
Seokjin không nói gì thêm, cười cười cầm chai rượu lên rót ra ly.
"Anh uống rượu à?" Bây giờ Minah mới để ý má anh ta đã hơi hồng hồng.
Nhìn xuống bàn thì thấy có vài chai lăn lóc. "Anh uống nhiều rồi đấy."
"Không sao. Anh chưa có say."
Yoongi đi ra, thấy Minah đang ngồi bàn với người con trai khác. Liền hỏi "Hai người quen nhau à?"
"À ừ, là bạn bè."
Seokjin ngẩng lên, thấy một cậu học sinh thấp bé đeo tạp dề, vẻ mặt khó hiểu "Bạn em là chủ quán sao?"
"Vâng, đây là Yoongi."
"À Yoongi, cái tên dễ thương thật. Yoongi này, thịt cừu nướng này là do em làm phải không?"
"V...vâng..."
"Rất là ngon luôn đó. Sau này cứ giữ vững như vậy nhé."
Yoongi đỏ mặt, lần đầu có người khách khen thịt cừu của cậu ngon. Nở ra một nụ cười, gãi gãi đầu rồi cậu cảm ơn Seokjin.
"Ha, ít khi thấy em cười nhỉ. Đây là lần đầu luôn. Để đánh dấu sự kiện này thì phải làm cái gì đó mới được."
Yoongi và Minah vẫn không hiểu Seokjin nói gì.
"Nụ cười của nhóc ngọt ngào như đường...vậy đặt biệt danh cho nhóc là Suga đi."
"Suga?"
Cả hai người nhìn nhau, rồi quay lại. Seokjin đã gục mặt xuống bàn từ bao giờ.
Minah thở dài kéo lê thân xác này về. Thật là, tửu lượng kém thì đừng có uống nhiều chứ. Say rồi lại lảm nhảm mấy lời không đâu.
"Ục...ựa..."
"Chết mẹ...đừng nói là..."
Minah lập tức đẩy Seokjin ra, để anh ngồi bên vệ đường. Anh nôn thốc nôn tháo. Cô chỉ biết ngồi bên cạnh vỗ lưng cho anh.
"Hôm nay có chuyện gì? Em thấy anh lạ lắm."
"..."
"Seokjin mau nói đi."
"Hức...hức...ư....ah..."
Anh chợt òa lên khóc như một đứa trẻ. Ôm Minah lại. Cô có hơi hoảng loạn. Rốt cục là có chuyện gì?
"Namjoon...cậu ấy...cậu ấy phải đi du học rồi hức...hức..."
"..." Du học?
"Bố cậu ấy bắt cậu ấy ra nước ngoài du học rồi làm việc...không biết bao giờ mới về..."
"Seokjin..."
"Hức hức...ah~ "
Anh ôm cô mà khóc nức nở. Minah cũng chỉ biết ngồi vậy. Không làm gì được.
"Minah à, có lẽ em đúng rồi..."
"Đúng gì cơ?"
"Có lẽ...anh thích Namjoon mất rồi..."
Mấy năm sau, có anh chàng nào đó, bản thân muốn làm đầu bếp lại đi học đại học tài chính kinh tế. Vào công ty Bighit làm việc để chờ ai đó về. Cho dù tớ và cậu có không cùng cấp bậc. Nhưng chỉ cần bên cạnh cậu thì tớ sẵn sàng chịu đựng.
Mấy năm sau, có cô gái nào đó bản thân muốn làm nhà văn viết tiểu thuyết đam mĩ lại đi học đại học tài chính kinh tế để chờ ai đó về. Cho dù em không được làm công việc em muốn. Nhưng chỉ cần thấy cái happy ending của hai người thì em sẵn sàng chịu đựng.
Mấy năm sau, cô trưởng phòng Choi Minah nhìn vào phần tin nhắn điện thoại.
[Namjoon về rồi! Anh đang đi đón cậu ấy đây!-Seokjin]
Cô nhẹ nhàng mỉm cười. Ngồi im trên ghế, bàn tay thanh thoát gõ bàn phím máy tính.
[Aaaaaaaa! Giám đốc về giám đốc về! Thư kí đã vui vẻ ra sân bay đón rồi a~~~~]
[Cuối cùng cái ngày tôi đợi cũng đã tới rồi! *khóc khóc*]
[Hạnh phúc quá điiiiiiii! Ai có thể nhéo má tôi một cái không?]
[Hôm nay là ngày trọng đại! Chúng ta phải ăn mừng!]
[...]
[...]
END.
Một ngoại truyện riêng về cô trưởng phòng cute này cho ai thích nhé.
Có ai thấy bản thân mình trong đó không? HA ha
Tám nhảm một chút. Có một lần au đi thi học sinh giỏi môn Anh văn. Vì thời gian ít hơn mấy môn kia nên học sinh thi môn anh ra trước. Au đi ra căng tin của trường đó ngồi chờ. Chán quá nên bật bài DOPE lên. Tự nhiên có hai bạn nữ ngồi đằng sau hát theo như gió luôn và còn cười khúc khích nữa ha ha. Khu vực au ở kiếm được ARMY hơi khó a~ thấy được hai bạn đó au vui lắm. Nhưng chưa làm quen được (vì au ít nói với cả hay ngại). BÂy giờ lên lớp 10 và lên trường mới. Nhiều bạn hơn nữa. Au tưởng tượng không biết có khi nào au đi ngang qua ai đó và nghe mấy bạn ấy nói "Mày đọc fan fic của Tương Ớt chưa?" "Tao đọc rồi hay vl ấy." Thì chắc au sẽ ôm họ và hôn mất. Nếu ai học trường Phước Bình tỉnh Bình Phước thì nói au một tiếng nhé (tên trường và tên tỉnh nó hơi ngộ nhưng có thật đấy.)
Cuối cùng. Chúc mọi người đọc vui vẻ
Bình luận facebook