• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full List truyện vkook (5 Viewers)

  • Phần 1

QUẢN GIA! XIN ĐỪNG LẠNH LÙNG.
Author: Tương Su Chin.
Rating: 17+
Couple: VKook(BTS)
Ai muốn đem truyện đi mong nói với tác giả. Ghi cre đầy đủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh nắng xuyên qua khu vườn bé nhỏ. Từng chiếc lá vươn ra đón những tia nắng sau bao ngày lạnh giá.
Chiếc xích đu đong đưa nhẹ theo gió. Có một cậu bé dung mạo tuấn tú, thân mặc đồ trắng tinh khiết. Ngồi xổm trên nền cỏ, tay đẩy chiếc xích đu, vừa đẩy vừa nở ra nụ cười. Hình như cậu không để ý đến băng gạc quấn quanh đầu mình.




"Bố nó à, anh xem. Tae Tae lại thế rồi. Anh lại bảo không sao đi. Nhìn nó nửa dại nửa tỉnh thế này thật em không thể chịu được."




Người phụ nữ mặc chiếc váy hồng ôm tay chồng mình, đôi mắt sưng húp đỏ hoe không che được vẻ quý phái. Đau khổ nhìn người con cách một tấm cửa kính.




Người chồng đứng kế bên nhìn vợ, rồi nhìn đứa con nhỏ đang ngắt từng cành hoa. Thở dài một tiếng.




"Chúng ta lo lắng cũng không ích gì. Lỗi cũng không phải của em..."




...




"Con mẹ nó đương nhiên không phải lỗi của tôi! Lỗi là của anh! Con đã bảo không thích chơi xích đu. Anh lại cố ép nó. Kết quả ra sao hả? Anh đẩy mạnh quá làm con tuột tay bay cả mấy mét. Chấn thương sọ não chứ ít gì! May là chưa chết, có chết cũng là anh đáng chết!"




Người phụ nữ lúc này thật khác 180 độ với người vừa nãy. Tay áo xăn quá vai, chân đạp thẳng lên đầu chồng. Vừa đạp vừa đay nghiến.




Người chồng cũng chỉ biết ôm đầu mà chịu đựng cho cơn giận của vợ qua đi mới nói.




"Anh biết lỗi rồi. Chỉ là tại anh thấy con ít nói quá, chỉ muốn nó ra ngoài vận động. Đâu biết nó cũng có lúc thế này. Nhưng mà em xem, chẳng phải vì thế mà con mình đã thường xuyên ra ngoài chơi rồi không? Aw....sao em lại đạp anh nữa?"




"Còn phải hỏi? Vì anh ngu quá chứ sao. Aisshh. Tối nay nhờ cô đem chăn ra sofa cho anh ta."




Người vợ quay qua nói với cô giúp việc rồi đi thẳng ra cửa. Những người hầu xung quanh ái ngại nhìn ông chủ của họ nằm bẹp trên nền nhà rồi im lặng quay đi làm việc của mình. Anh chỉ biết cười khổ.






Năm 12 tuổi, cậu ấm nhà họ Kim bị chấn thương sọ não mà trở nên loạn trí. Lúc tỉnh lúc dại. Cả ngày đều làm những hành động kì quặc hay chạy quanh nhà không biết mệt, lúc thì cười nói vui vẻ, lúc thì ngồi im ngắm kiến bò làm thú vui.




Vợ chồng nhà họ Kim vì thế mà muốn kiếm cho con một người quản gia gần bằng tuổi, vừa chăm sóc vừa giám sát cho đứa con trai bất bình thường này. Sở dĩ kiếm quản gia trạc tuổi là muốn cho hai người cùng học chung trường, như vậy sẽ tiện bề quản lý.




Ông chủ được vợ giao cho nhiệm vụ này. Được dặn đi dặn lại là phải kiếm một đứa con gái. Vì con gái sẽ tháo vát đảm đang hơn. Thế nào lại đem về một cậu trai. Lý do vì dung mạo cậu bé này như con gái. Sau khi nghe tên Jeon Jungkook quá giống con trai mới phát hiện và ông chủ lại bị vợ dần cho một trận nên thân.




Kim Taehyung thì cười tít mắt. Suốt ngày bám theo quản gia riêng của mình không rời nửa bước. Mẹ cậu thở dài. Thôi thì Jungkook là trẻ mồ côi, để cậu ở đây cũng coi như làm một việc tốt. Nếu để cậu đi, e rằng không biết đứa trẻ này có thể ở đâu được.




Jungkook là trẻ mồ côi. Cha của Taehyung kiếm được ở một trại trẻ mồ côi gần đó. Cậu tháo vát, đảm đang, lại khỏe mạnh hơn trong số những đứa còn lại. Chỉ có gương mặt khá xinh đẹp làm người khác hay nhìn nhầm là con gái.




Jungkook hầu như bận bịu suốt ngày, trông chừng cậu chủ, lo đồ ăn thức uống cho cậu chủ, tắm rửa cho cậu chủ. Vậy nên suốt ngày Taehyung và Jungkook dính chặt lấy nhau, vì thế mà cũng trở nên thân thiết hơn. Ông bà Kim thấy cũng hài lòng, xem Jungkook như con trai, chỉ thấy tính khí hai đứa khác hẳn nhau. Nếu Taehyung năng động thì Jungkook có gì đó ít nói và trầm lắng. Hai vợ chồng nhà họ Kim còn đảm bảo cho Jungkook học hành đến nơi đến chốn.
.
.
.




"Cậu chủ! Cậu chủ đâu rồi? Mau ra đây đi!"




Jungkook thở hồng hộc, cậu đã tìm người chủ của mình cả buổi chiều. Jungkook chỉ mới vừa quay đi dọn phòng một lúc đã không thấy Taehyung đâu. Trong phòng riêng cũng không có, phòng khách cũng không, những ngôi nhà xung quanh cũng đều nói rằng không thấy Taehyung. Nhờ có vài người đi hái nấm về nói cho cậu biết nhìn thấy thằng bé đi lên rừng cậu mới hớt hải chạy lên.




"Cậu chủ!!! Mau ra đây đi!!!!"




Cổ họng của Jungkook khản đặc. Cậu bất lực ngồi bệt xuống nền cỏ. Mặt trời đang dần lặn xuống. Cậu suy nghĩ ông bà chủ sẽ như thế nào nếu không thấy cậu chủ ở nhà, có khi cậu sẽ bị đuổi không chừng.̀....




"Kookie?"




"Cậu chủ!?"




Taehyung từ lùm cây gần đó bước ra, đầu tóc quần áo đều dính lá cây, mặt mũi lấm lem mồ hôi và đất bùn.
Nhưng đôi mắt khi nhìn thấy Jungkook vẫn vậy, vẫn híp lại cùng một nụ cười rạng rỡ.
"Cậu chủ sao lại đến đây? Muốn làm người ta lo lắng đến chết sao? Cậu còn đứng đó cười làm gì?"
Taehyung lấy từ trong áo khoác ra một cục bông khá to, cậu chật vật khổ sở ôm cục bông lên, đưa qua cho quản gia của mình.
Jungkook nhìn vào vật thể lạ đang nhúc nhích trong tay. Hai tai nó thò ra. Jungkook ngạc nhiên, là một con thỏ rừng màu xám.
"Cẩn thận, nó chạy nữa là sẽ khó bắt."
"Cái này....."
"Chẳng phải lần trước Kookie bảo là thích thỏ con sao. Khi con thỏ này chạy qua anh đã cố bắt nó. Nhưng đây không phải thỏ con....Kookie thích không?"
"Em.....thích..."
Jungkook cúi gằm nhìn con thỏ đang dụi mũi vào ngực mình. Vì cậu mà anh dám chạy theo con thỏ này lên rừng sao, nguy hiểm như vậy....
"Hì hì. Kookie thích là tốt rồi, nào chúng ta cùng đem nó về. Đi thôi."
"Cậu chủ, nhà ở hướng này cơ mà."
Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi xuống núi, ánh hoàng hôn đỏ thẫm vẽ lên hai cái bóng dài trên mặt đất. Tiếng nói cười vang vọng cả một mảng rừng.
"Kookie thích thịt thỏ nướng hay nấu lẩu? Anh thích nướng."
"Cậu chủ! Không phải chúng ta đem nó về nuôi sao?"
"À, là nuôi. Anh vẫn thích nướng hơn."
Ở đâu đó có một con thỏ khẽ đổ mồ hôi hột.
Năm ấy Taehyung 14 tuổi, cậu 12 tuổi.
~~~~~~~~~~~~~~
Lên cấp 3
"Ai da! Đau quá! Nhẹ tay một chút."
Jungkook lấy miếng bông thấm thuốc bôi lên vết thương ở cạnh môi Taehyung. Mỗi lần chạm vào thì người đối diện lại la làng lên.
"Ai bảo cậu chủ cứ nằm đấy để bọn nó đánh. Thậm chí còn không la một tiếng, bây giờ cậu la cái gì? Chỉ cần đi lên khu bên cạnh là có thể kêu em được rồi. Nếu em không tới sớm chẳng phải cậu bị chúng nó đánh cho chết rồi không."
"Nhưng Kookie đang bận học nhạc mà. Anh không muốn làm phiền...."
Jungkook thở dài. Anh lúc nào cũng vậy. Hôm nay cậu đang học thì có người báo rằng anh đang bị bọn con trai khối trên đánh. Nghe xong liền tức tốc chạy đến đó. Thấy anh bị bốn đứa to con liên tiếp đạp. Anh nằm co ro dưới đất, lưng bị đạp đến rách cả lớp áo thể dục. Chỉ biết úp mặt xuống, một tiếng cũng không la lên. Cậu đi đến cho mỗi đứa một đấm nằm la liệt dưới đất. Anh thấy cậu đến cũng chỉ hỏi sao đang học nhạc lại chạy đến đây.
Kim phu nhân thấy con mình như vậy cũng chẳng biết làm gì hơn. Chỉ vì nó điên dại nên bị bạn bè xa lánh. Qua loa nhắc nhớ Jungkook cẩn thận hơn rồi đi vào phòng.
Hôm sau có bốn đứa con trai trần truồng đứng giữa trời gió lạnh, quần áo bị treo lên cột cờ, khóc lóc xin cậu lấy quần áo.
Năm ấy Taehyung 18 tuổi, cậu 16 tuổi.
~~~~~~~~~~
Đại học.
"Jungkook ah~ hôm nay về với tớ được không?"
"YoungAh, hôm qua cậu đã về với Jungkook rồi cơ mà! Hôm nay Jungkook phải về với tớ cơ."
"Tuần trước cậu đã về chung với Jungkook rồi. Tớ cả tháng rồi vẫn chưa được đi với cậu ấy mà."
Jungkook thở dài. Từ lúc cấp 3 lên tới đại học ngày nào cũng bị bọn con gái trong trường vây kín. Khó khăn lắm mới thoát được. Cái chuyện giành nhau về với cậu như thế này cũng không phải chuyện lạ. Vì gương mặt Jungkook xem như cũng có phần tuấn tú. Nước da trắng, môi đỏ chúm chím, hai mắt sáng. Cậu là mẫu thần tượng của bao nữ sinh trong trường.
"Kookie ah~"
Jungkook chật vật bên đám nữ sinh ẻo lả một lúc đã thấm mệt. Chợt nghe tiếng kêu quen thuộc liền ngoái đầu lại.
"Cậu ch....à anh Taehyung."
"Ya. Cái tên khóa trên đó quen với cậu à?" Nữ sinh A nói với Jungkook.
"Tớ nghe nói hắn nhà giàu lắm, nhưng mà thần kinh không ổn định đâu, lâu lâu làm nhiều thứ kì quặc nữa." Nữ sinh B trả lời.
"Không hiểu sao hắn lại vào được đại học. Chắc là nhờ tiền thôi." Nữ sinh C chen vào.
"Ya! Cậu biết gì mà lại nói Taehyung như vậy?"
"Còn thế nào nữa. Mà cậu, ngày nào hai người cũng cùng đi cùng về, cậu lúc nào cũng đưa cơm trưa cho hắn, chuẩn bị quần áo cho hắn. Nghe nói hai người còn ở chung nhà. Cậu với hắn ta rốt cục là gì với nhau hả?"
"Ơ....chỉ là....anh em họ..." Cậu không thể nói cậu là người hầu của Taehyung được.
"Vậy cậu cần gì phải về chung với hắn. Hôm nay cứ về với bọn tớ đi."
"Nhưng...."
Taehyung chạy tới, hướng Jungkook mà cười tươi.
"Nào chúng ta cùng về."
"Anh à, hôm nay Jungkook về với tụi em rồi, anh có phiền nếu bọn em về chung với cậu ấy không?"
"Này, không được...." Jungkook khẽ nói với cô nữ sinh kia.
"Về chung?" Taehyung ngơ ngác "À...được thôi. Các em có thể về với bọn anh. Càng đông càng vui."
"Không, ý em là bọn em về riêng với Jungkook cơ. Anh về một mình. Không hiểu em nói gì à?
Thật là, người ta nói anh bị điên quả không sai." Nữ sinh cười khẩy.
"À. Anh hiểu rồi. Vậy tụi em cứ về đi. Kookie à, anh đợi em trước cửa nhé." Taehyung nói rồi chạy thẳng ra cổng.
Jungkook thở dài một cái, lại bị cái bọn bánh bèo này hành hạ quả thật chẳng vui chút nào. Cậu muốn cùng cậu chủ về cho thỏ Bunny ăn cơ mà.
Cứ thế, Jungkook bị lôi đi khắp phố. Uống trà sữa, ăn bánh gạo cay, uống cà phê. Mãi đến khi mặt trời gần xuống núi cậu mới được thả về. Về đến cổng, thấy Taehyung đang dựa vào cột, chân vân vê vẽ lên mặt đất vài hình vô nghĩa. Nghe tiếng bước chân của cậu, anh ngẩng lên cười.
"Sao không vào nhà còn đứng ngoài này làm gì?"
"Anh chờ Kookie về. Nếu anh vào mà không có em em sẽ bị mắng là lo đi chơi bỏ anh về một mình. Nào, vào thôi."
Anh vì cậu mà đợi lâu đến vậy?
Jungkook ngắm bóng lưng Taehyung đi vào. Người con trai này, thân là cậu chủ của cậu, là người mà cậu phải bảo vệ chăm sóc, lại luôn nhường nhịn che chở cho cậu, còn vì cậu mà làm những điều không tưởng. Dù có đau buồn cũng chỉ biết cười. Ai lại nói anh là người điên chứ.
.
.
.
"Kookie ah, đấy là gì vậy?" Taehyung chỉ vào đống giấy đủ màu trên bàn.
"Là thư tỏ tình" Jungkook chăm chú phủi bụi "Bọn con gái tặng em, mà em không biết để đâu cả."
Taehyung nhìn đống thư một hồi lâu, thật chăm chú và trầm mặc.
"Vậy cho anh được không?"
"Được....mà cậu chủ lấy làm gì?"
Taehyung ôm đống giấy ra sau vườn.
"Ừm....gấp máy bay."
Jungkook thở dài, lại phải chuẩn bị đi dọn giấy rác rồi.
Sau vườn.
"Tae Tae, con đang làm gì thế?" Cha Taehyung tò mò ngồi cạnh anh hỏi.
"Con đốt giấy."
"Đừng nghịch lửa thế chứ."
"Con thích đốt, bố ra chỗ khác đi."
Ông Kim thở dài, dặn dò người vệ sĩ trông chừng phòng hỏa hoạn. Thật là, có phải nó 22 tuổi không?
"Xem nào....Jungkook yêu quý, em là Soomin, học năm 2, em rất thích anh...hehe, đốt luôn nè, cái này cái này nữa...đốt hết."
Người vệ sĩ đổ mồ hôi hột, thật giống phim kinh dị mà.
Năm đó Taehyung 22 tuổi, cậu 20 tuổi.
Còn tiếp~~~~~~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom