• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full List truyện vkook (3 Viewers)

  • Phần 45: Biến động.

Trong khoảng thời gian Namjoon nằm viện, Hyerin dường như làm hết phần việc của một tổng giám đốc. Tiện thể thu gom được một số tiền lớn mà không ai biết được cô đã làm gì để có số tiền đó.




Vì dành thời gian lớn ở công ty nên việc chăm sóc Taehyung tạm thời đưa cho Jungkook. Điều kì lạ là vợ chồng nhà họ Kim vẫn không ý kiến gì về vấn đề này. Kim phu nhân vì đã quá lo lắng nên không còn đủ sức khỏe chăm sóc con mình nữa. Người ta cũng bảo mỗi lần cảm thấy trong người ổn một chút, Kim phu nhân liền tới bệnh viện thăm hai người con trai.




Bệnh viện bây giờ như bị xáo trộn hết cả lên. Lý do đơn giản là bỗng nhiên trong dãy phòng kia tụ họp một đám các chàng trai đẹp chăm sóc cho nhau. Phân nửa số đó còn là công tử của các tập đoàn lớn. Trong vòng hai ngày, không đếm hết được bao nhiêu y tá nữ muốn túc trực ở dãy phòng đó. Người thì nói lý do muốn đi vệ sinh liền cố ý đi một vòng qua dãy phòng bệnh đó, người may mắn hơn, được phân công làm việc ở đó liên tục kiếm cớ ra vào. Lúc thì thay nước uống, lúc thì đưa thuốc. Nhưng điều đáng buồn nhất là không thể thay băng gạc, không thể tận mắt nhìn thấy bệnh nhân đẹp trai kia cởi áo, không thể tận tay cầm cuộn băng quấn quanh vết thương kia tiện thể động chạm một chút da thịt săn chắc. Những việc đó đều do người còn lại làm. Tuy vậy không ít người nhìn họ băng vết thương cũng cảm thấy mãn nguyện.




Nhân giờ vắng người, các nữ y tá lại tụm vào bàn tán về chủ đề nóng hổi ở trên. Chẳng biết từ khi nào việc này lại thành thường lệ.




"Cô xem, cặp đôi phòng 03 rõ ràng là đẹp nhất. Một người như ánh mặt trời rạng rỡ, một người thì như cơn mưa buồn đẹp đẽ."




"Cô so sánh mĩ miều như vậy để làm gì? Chẳng phải một người thần kinh không bình thường à? Nhìn hai anh chàng phòng 04 đi. Bác sĩ Jimin từ trước đến nay vẫn quyến rũ như thế, còn anh chàng kia lại hơi ngốc nghếch. Nhưng cười lại thấy khả ái, lập tức toát lên vẻ hiền lành."




"Nè nè, tất cả họ đều không bằng hai người ở phòng 05. Mấy cô chỉ biết đến mấy cậu trẻ tuổi thôi à? Đàn ông thì phải nam tính lịch lãm đó nha."




Bệnh viện hiếm khi lại ồn ào như thế trong giờ nghỉ. Tiếng cười nói không ngớt. Có lẽ vì thế mà làm lu mờ đi tiếng bước chân của một anh chàng khác đang tiến vào dãy phòng "nổi tiếng".




Yoongi một tay xách trái cây, một tay chỉnh lại áo đi đến thăm Taehyung, tiện thể gặp Jungkook cũng đang có ở đó. Mấy câu tán dóc kia vô tình cũng chui vào tai Yoongi. Gì mà ánh mặt trời, gì mà cơn mưa buồn. Hai tên nhóc đó chỉ là hai đứa giỏi nướng thịt và chạy bàn thôi. Anh quả quyết trong đầu Jungkook và Taehyung hoàn toàn không hơn gì anh cả.




"Này mấy đứa anh có đem trái cây..."




Yoongi đứng sững một vài giây. Trước mặt là một cặp đôi giống như sắp hôn nhau, căn phòng cũng hơi khác, có thể bệnh viện bày trí phòng bệnh giống nhau, nhưng vật dụng riêng của bệnh nhân thì không. Mà ai quan tâm, điều đáng nói là hai người kia đều là nam.




Hai người họ bất ngờ bị chen ngang lập tức nhìn chằm chằm anh. Yoongi cảm giác mình bất đắc dĩ trở thành một con kì đà.




"Xin lỗi, tôi nhầm phòng..."




Anh lập tức ra ngoài. Nhìn lên phía trên. Quả nhiên là nhầm phòng 03 với 04.






Bên trong phòng 04 cặp đôi kia cũng có một trận nháo nhào.




"Ahhh, tôi đã bảo là không nên hôn nhau ở đây mà, bây giờ bị người ta thấy rồi kìa."




"Ai quan tâm chứ. Hoseok à làm tiếp việc dang dở lúc nãy đi."




"Cậu vẫn còn cao hứng nữa hả?"




Trở lại với Yoongi. Bây giờ anh đi qua phòng bên cạnh, nhìn kĩ tấm bảng ghi số 03, chắc chắn rằng mình không nhầm phòng, sau đó bước vào. Mắt lại thấy cảnh tượng không hay.




Taehyung nằm trên giường, mắt trìu mến nhìn Jungkook đang lau người cho mình. Miệng nở một nụ cười tươi sáng.




"Vệ sinh xong Kookie nhớ đút bánh ngọt cho anh ăn nhé. Kookie đã hứa rồi đó."




"Em biết mà. Nếu cậu chủ ngoan chịu uống thuốc thì muốn gì cũng được."




"Vậy anh muốn Kookie ở lại chơi với anh mãi mãi luôn."




"Em còn phải đi làm mà."




Yoongi thầm chửi thề một câu. Chỉ muốn cầm bịch trái cây trên tay ném thẳng vào mặt hai người đằng trước. Cuộc sống này thật sự tàn nhẫn đến vậy sao?








Công ty Bighit hiện giờ đã ngầm căng thẳng. Nói là ngầm vì mọi người dù rất hoang mang vẫn phải tỏ ra bình thường và làm việc như thường ngày. Giám đốc và thư kí bị tai nạn phải nằm viện một thời gian, phó giám đốc lên quản lý mọi thứ. Mọi người trong công ty đều ngán ngẩm hành động tin tưởng con dâu đến tuyệt đối của ngài chủ tịch.




Hiện giờ đây, Hyerin đang ngồi thoái mái trên chiếc ghế giám đốc. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ thuộc về cô, cả căn phòng này, cả công ty này.




Nhưng mọi thứ vẫn chưa hoàn thành.






Hyerin mở máy tính, nhấp vào một video ở trong thư viện. Một đoạn phim hiện ra. Trong đó là gara xe của nhà họ Kim. Cánh cửa mở ra, một cậu chàng bước vào, theo sau là một người đàn ông. Vài phút sau, cậu ta đi ra ngoài và người đàn ông đó bắt đầu làm gì đó với xe của Namjoon.




Cậu chàng kia không ai khác ngoài Jungkook.




Hyerin tươi cười xảo quyệt. Màn kịch cô dựng lên không ngờ lại xuất sắc đến vậy. Cô cầm điện thoại lên gọi cho ai đó. Giọng nói và vẻ mặt thay đổi hoàn toàn. Giọng nói có pha chút gấp gáp nghiêm trọng.




"Bố à, con vừa tìm ra người hãm hại anh Namjoon rồi."








Nếu có người hỏi Yoongi rằng ai là người kiên nhẫn nhất thế giới, anh chắc chắn không nghĩ ngợi mà nói ngay đó là Jungkook.




"Kookie, anh muốn ra ngoài kia chơi." Taehyung ngồi trên giường nhõng nhẽo.




"Không được, anh còn đang bị thương. Em đút táo cho anh ăn nhé?" Jungkook trả lời.




"Anh muốn ra ngoài chơi với Kookie mà."




"Không được, anh còn đang bị thương. Táo đây há miệng ra nào."




"Anh thực sự muốn ra ngoài chơi mà."




"Không được, anh còn đang bị thương. Anh mau cắn táo đi."




Yoongi suýt chút nữa là ném con dao đang gọt táo vào người của hai kẻ trước mắt.




"Nè Taehyung! Em đang bị thương như vậy sao đi ra ngoài chơi được chứ! Mau ngoan ngoãn nằm một chỗ đi!"




Yoongi đứng lên, chỉ tay vào Taehyung mà nói. Những tưởng cuối cùng cũng có thể trị thằng nhóc này. Bỗng nhiên Taehyung mếu máo rồi khóc lớn.






"Anh Yoongi đáng sợ quá! Kookie anh sợ lắm!"




Jungkook liền ôm người Taehyung lại, vỗ về như dỗ em bé.




"A, nín đi, em sẽ phạt anh Yoongi cho anh nhé? Đừng khóc nữa, nào nín nào."




Yoongi nghĩ đến cả Jungkook cũng bị lây Taehyung luôn rồi.




Mãi đến lát sau Taehyung mới chịu im rồi ngồi hát mấy bài hát vẩn vơ. Yoongi quay qua Jungkook nói bằng giọng ân cần nhất mà anh từng nói.




"Tại sao em lại phải làm khổ mình như thế chứ? Hai ông bà Kim đó nỡ để người khác cực nhọc chăm con mình như vậy à?"




"Em mang ơn hai người họ mà. Với lại em cũng muốn ở cạnh Taehyung." Jungkook mắt hơi buồn nhìn qua Taehyung trên giường bệnh. Lát sau liền nở nụ cười trấn an Yoongi.




"Em không cần tiền à? Dù có mang ơn sao đi chăng nữa em cũng cần phải sống chứ. Sau khi họ không cần em nữa họ cũng đá em đi thôi."




"Anh Namjoon hàng tháng vẫn chuyển tiền cho em mà. Số tiền đó hiện giờ vẫn còn dư rất nhiều. Em giàu hơn anh nghĩ đấy.'




"Nếu giàu sao lại làm ở quán thịt nướng chứ?"




Jungkook cười hì hì. Chẳng nói thêm gì. Yoongi thường ngày luôn khó chịu, luôn cằn nhằn hôm nay lại quan tâm cậu như vậy. Yoongi luôn luôn quan tâm cậu như một người anh trai lo lắng cho em trai mình. Nghe anh nói cậu cũng đủ biết Yoongi đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi. Chỉ là anh giữ trong lòng đến giờ mới có thể nói.




Cậu tự nhủ sau này nhất định phải kiếm cho Yoongi một cô gái tốt.




Bỗng nhiên cửa phòng bệnh vang lene tiếng gõ cửa. Jungkook đứng dậy đi tới mở cửa. Trước mặt là hai người cảnh sát mặc quân phục đưa thẻ ra và một tờ giấy.




"Cậu là Jeon Jungkook?" Một trong hai người họ lên tiếng.




"Vâng, có chuyện gì vậy?..."




Hai người kia nhìn nhau, rồi lên tiếng.




"Chúng tôi là cảnh sát. Có lệnh đưa anh về đồn cảnh sát thẩm vấn. Anh là nghi can của vụ việc ám sát Kim Namjoon."




End chap 45
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom