Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: 19: Trút Giận 3
Đặc biệt là Lâm Vũ, xúc xắc cầm trong tay cũng quên cả lắc.
Thế mà Phó Tư Bạch lại...!thế mà anh lại hát!
Ông tướng này...!từ trước đến nay chưa từng hát ở những nơi có chất lượng âm thanh và micro tồi tệ như KTV!
Bí mật của ngày mưa năm đó đã bị chôn vùi trong sự bồn chồn, khắc khoải của những năm tháng thanh xuân, nay lại được đào lên...!
Cuối cùng giai điệu du dương êm ái cũng kết thúc, cả phòng bao rơi vào yên tĩnh.
Lâm Vũ dẫn đầu vỗ tay: "Hay!"
"Âm thanh của thiên đường! Hay quá đi mất!"
Phó Tư Bạch lười biếng quẳng ra hai chữ...!
"Cút đi."
Tất cả mọi người trong phòng bao đều cười phá lên.
Phó Tư Bạch vừa tới là toàn bộ bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên thoải mái và náo nhiệt hơn hẳn, mọi người nhao nhao bưng ly rượu đến nói chuyện với anh.
Thật ra thì Phó Tư Bạch cũng không có hứng với đám người này lắm nên anh dứt khoát chẳng thèm nể mặt ai, một đôi mắt đen kịt như có như không liếc cô một cái.
Lâm Vũ thấy tâm trạng của anh không tốt thì quyết định đứng dậy, cầm xúc xắc đến rủ Phó Tư Bạch chơi cùng.
"Chơi cái gì?" Phó Tư Bạch cầm lấy hộp xúc xắc, đầu ngón tay thon dài tùy tiện lắc lên vài cái.
Mấy viên xúc xắc trong hộp va vào nhau phát ra tiếng kêu giòn tan.
"Chơi tiền chẳng có gì vui, uống rượu cũng uống nhiều rồi, chán ngấy rồi." Lâm Vũ nửa đùa nửa thật nói: "Hôm nay chơi kiểu khác đi, người thắng sẽ được tát người thua."
Phó Tư Bạch khẽ nhếch khóe môi: "Cậu đang tự tìm cái chết."
"Cậu đừng tự tin quá, tôi không tin lần nào cậu chơi cũng thắng."
Anh ta vừa đập hộp xúc xắc xuống mặt bàn thì đột nhiên Ôn Từ đi tới: "Tôi muốn chơi."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ôn Từ, một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt sáng sủa xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng ngồi một chỗ, ai nhìn cũng tưởng cô là người hướng nội...
Không ngờ lại cảm thấy hứng thú với một cuộc cá cược ăn tát nhàm chán như vậy.
Cũng khá thú vị đấy!
Lâm Vũ hỏi: "Cô muốn chơi với ai?"
Lại thấy ánh mắt mông lung như người say của cô nhìn về một hướng, vừa hay người đó là Phó Tư Bạch...!
"Anh ta."
Ôn Từ muốn chơi với Phó Tư Bạch?
Kiều Tịch Tịch sợ ngây người, cuống quýt đi tới kéo tay Ôn Từ: "Cô ấy cô ấy cô ấy...!cô ấy say rồi! Cô ấy nói linh tinh đấy! Mọi người cứ chơi đi, không cần để ý tới cô ấy nữa!"
Lâm Vũ cũng vội vàng đứng ra hòa giải: "Con gái thì thôi đừng tham gia nữa, cứ ngồi xem thôi cũng được, hahaha."
Thế nhưng Ôn Từ lại đẩy Kiều Tịch Tịch ra, cố chấp ngồi xuống ghế bên cạnh Phó Tư Bạch, cố tình dùng phương pháp kích tướng: "Phó Tư Bạch, sợ à? Không dám chơi với con gái à?"
Ý tứ khiêu khích quá rõ ràng, ánh mắt của Phó Tư Bạch lập tức lạnh hẳn đi, ý cười bên khóe môi cũng nhạt dần.
Tim Lâm Vũ cũng như bị ai đó xách ngược lên, kéo tay Kiều Tịch Tịch rồi thấp giọng hỏi: "Bạn của em làm sao thế? Thích bị hành hạ à?"
"Em...!em không biết, tâm trạng của cô ấy không tốt."
Không phải tâm trạng của Ôn Từ không tốt, mà chính là cô hận anh.
Không hơn không kém, chỉ thế thôi.
.
Thế mà Phó Tư Bạch lại...!thế mà anh lại hát!
Ông tướng này...!từ trước đến nay chưa từng hát ở những nơi có chất lượng âm thanh và micro tồi tệ như KTV!
Bí mật của ngày mưa năm đó đã bị chôn vùi trong sự bồn chồn, khắc khoải của những năm tháng thanh xuân, nay lại được đào lên...!
Cuối cùng giai điệu du dương êm ái cũng kết thúc, cả phòng bao rơi vào yên tĩnh.
Lâm Vũ dẫn đầu vỗ tay: "Hay!"
"Âm thanh của thiên đường! Hay quá đi mất!"
Phó Tư Bạch lười biếng quẳng ra hai chữ...!
"Cút đi."
Tất cả mọi người trong phòng bao đều cười phá lên.
Phó Tư Bạch vừa tới là toàn bộ bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên thoải mái và náo nhiệt hơn hẳn, mọi người nhao nhao bưng ly rượu đến nói chuyện với anh.
Thật ra thì Phó Tư Bạch cũng không có hứng với đám người này lắm nên anh dứt khoát chẳng thèm nể mặt ai, một đôi mắt đen kịt như có như không liếc cô một cái.
Lâm Vũ thấy tâm trạng của anh không tốt thì quyết định đứng dậy, cầm xúc xắc đến rủ Phó Tư Bạch chơi cùng.
"Chơi cái gì?" Phó Tư Bạch cầm lấy hộp xúc xắc, đầu ngón tay thon dài tùy tiện lắc lên vài cái.
Mấy viên xúc xắc trong hộp va vào nhau phát ra tiếng kêu giòn tan.
"Chơi tiền chẳng có gì vui, uống rượu cũng uống nhiều rồi, chán ngấy rồi." Lâm Vũ nửa đùa nửa thật nói: "Hôm nay chơi kiểu khác đi, người thắng sẽ được tát người thua."
Phó Tư Bạch khẽ nhếch khóe môi: "Cậu đang tự tìm cái chết."
"Cậu đừng tự tin quá, tôi không tin lần nào cậu chơi cũng thắng."
Anh ta vừa đập hộp xúc xắc xuống mặt bàn thì đột nhiên Ôn Từ đi tới: "Tôi muốn chơi."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ôn Từ, một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt sáng sủa xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng ngồi một chỗ, ai nhìn cũng tưởng cô là người hướng nội...
Không ngờ lại cảm thấy hứng thú với một cuộc cá cược ăn tát nhàm chán như vậy.
Cũng khá thú vị đấy!
Lâm Vũ hỏi: "Cô muốn chơi với ai?"
Lại thấy ánh mắt mông lung như người say của cô nhìn về một hướng, vừa hay người đó là Phó Tư Bạch...!
"Anh ta."
Ôn Từ muốn chơi với Phó Tư Bạch?
Kiều Tịch Tịch sợ ngây người, cuống quýt đi tới kéo tay Ôn Từ: "Cô ấy cô ấy cô ấy...!cô ấy say rồi! Cô ấy nói linh tinh đấy! Mọi người cứ chơi đi, không cần để ý tới cô ấy nữa!"
Lâm Vũ cũng vội vàng đứng ra hòa giải: "Con gái thì thôi đừng tham gia nữa, cứ ngồi xem thôi cũng được, hahaha."
Thế nhưng Ôn Từ lại đẩy Kiều Tịch Tịch ra, cố chấp ngồi xuống ghế bên cạnh Phó Tư Bạch, cố tình dùng phương pháp kích tướng: "Phó Tư Bạch, sợ à? Không dám chơi với con gái à?"
Ý tứ khiêu khích quá rõ ràng, ánh mắt của Phó Tư Bạch lập tức lạnh hẳn đi, ý cười bên khóe môi cũng nhạt dần.
Tim Lâm Vũ cũng như bị ai đó xách ngược lên, kéo tay Kiều Tịch Tịch rồi thấp giọng hỏi: "Bạn của em làm sao thế? Thích bị hành hạ à?"
"Em...!em không biết, tâm trạng của cô ấy không tốt."
Không phải tâm trạng của Ôn Từ không tốt, mà chính là cô hận anh.
Không hơn không kém, chỉ thế thôi.
.
Bình luận facebook