Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: 21: Triển Lãm Ô Tô
Sau một tiếng "bốp" kinh thiên động địa kia, cả phòng bao chìm vào yên tĩnh suốt một phút đồng hồ.
Mọi người nhìn Ôn Từ với vẻ mặt đầy khϊếp sợ.
Thế mà cô lại dám!
Kiều Tịch Tịch cuống quýt vươn tay kéo Ôn Từ lại, bảo cô mau xin lỗi Phó Tư Bạch.
Thế nhưng Ôn Từ lại cắn chặt răng, nhất quyết không nói một lời nào.
Phó Tư Bạch dựa lưng vào thành ghế sofa, da mặt cũng hơi ửng đỏ.
Từ ánh mắt bướng bỉnh của cô gái này, anh có thể nhận ra...
Cô đánh anh, là vì cô thực sự rất ghét anh.
Không còn bất cứ cảm giác nào khác, má trái bị tát vừa rát vừa nóng, trái tim trong lồng ngực...!cũng lạnh đến thấu xương.
"Phó Tư Bạch, có chơi nữa không?" Trong mắt cô gái hiện rõ kɦoáı ƈảʍ trả thù, dường như chỉ một cái tát là vẫn chưa đủ làm cô thỏa mãn.
Ánh mắt Phó Tư Bạch lạnh như băng, anh liếm khóe miệng: "Chơi."
Ván tiếp theo, Ôn Từ thắng.
Bốp!
Ván tiếp theo, Ôn Từ lại thắng.
Bốp!
Lại thắng.
Bốp!
......
Da của Phó Tư Bạch vốn đã trắng, sau mấy cái tát thì má trái má phải đều đỏ bừng lên một mảnh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười tự giễu.
Vừa cảm nhận được cơn đau thấu tim, vừa cảm thấy dáng vẻ của cô lúc đánh người...!thật đẹp.
Lâm Vũ gấp đến mức đi đi lại lại, hệt như con kiến bị đặt trên chảo nóng, cuối cùng quyết định xách bánh sinh nhật tới để giải vây: "Được rồi, đừng chơi nữa, Thọ Tinh phải cắt bánh rồi."
Ôn Từ vẫn nhìn Phó Tư Bạch chằm chằm, ánh mắt hung hăng như một con chó điên, sống chết cắn chặt anh không buông: "Có chơi nữa không Phó Tư Bạch?"
Phó Tư Bạch nhìn ra sự thích thú khi được trút giận trong ánh mắt của cô.
"Thêm một ván nữa." Anh liếm khóe môi khô khốc, trầm giọng nói.
"Được."
Ván này, Phó Tư Bạch đổ xúc xắc ra 3 điểm, 2 điểm, 2 điểm.
Có điều Ôn Từ còn ra nhỏ hơn điểm của anh, 3 điểm, 1 điểm, 1 điểm.
Ánh mắt của anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cố tình nhường à? Thế mà điểm số cuối cùng của cô lại còn kém hơn của anh.
Hiển nhiên, ván cuối cùng này, cô cũng là một lòng cầu bại.
Bị điên à?
Trong lúc anh còn mải suy nghĩ thì Ôn Từ đã nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc đón nhận cơn giận ngập trời mà người đàn ông này tích góp suốt từ đầu đến giờ: "Đến đi."
Khóe miệng Phó Tư Bạch khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh, anh bẻ khớp xương, phát ra mấy tiếng cạch cạch.
Ở đây có rất nhiều cô gái đều đưa tay bịt mắt lại, không ai dám nhìn cảnh tượng kinh khủng đó, cũng có không ít chàng trai đã tức lắm rồi, lúc này chỉ muốn nhìn thấy Phó Tư Bạch dạy dỗ cô gái này một trận.
Cả người Ôn Từ run lên, lấy hết dũng khí để chờ đợi cái tát đầy giận dữ của Phó Tư Bạch, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn sàng để vị Thái tử gia này thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình.
Tuy nhiên, thứ nghênh đón cô không phải nắm đấm vô tình của người đàn ông mà là một cái cốc đầu nhẹ hều bắn lên trán cô.
Trong phòng bao là một mảnh xôn xao!
Ôn Từ lập tức mở mắt ra, nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Phó Tư Bạch lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, khẽ cười và nói: "Được rồi, hòa rồi."
Ôn Từ còn có thể cảm nhận được xúc cảm đầu ngón tay của anh để lại trên trán mình, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, nhưng lại hệt như vệt khói không thể xua đi được.
Anh dựa vào đâu mà có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy, đáng lẽ anh phải hùng hổ lao tới trả thù cô mới phải, dù anh có mạnh tay như thế nào thì Ôn Từ cũng sẽ chấp nhận hết.
Cô đã đánh anh, bây giờ bị đánh lại cũng là vì cô xứng đáng.
Tuy nhiên anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, điều này khiến Ôn Từ...!vừa giận vừa xấu hổ, thế nhưng đâu đó cũng thấy vô cùng hổ thẹn.
"Phó Tư Bạch, không chơi được tử tế thì đừng chơi nữa."
"Ông đây đúng là không chơi được tử tế đấy, thì sao?".
Mọi người nhìn Ôn Từ với vẻ mặt đầy khϊếp sợ.
Thế mà cô lại dám!
Kiều Tịch Tịch cuống quýt vươn tay kéo Ôn Từ lại, bảo cô mau xin lỗi Phó Tư Bạch.
Thế nhưng Ôn Từ lại cắn chặt răng, nhất quyết không nói một lời nào.
Phó Tư Bạch dựa lưng vào thành ghế sofa, da mặt cũng hơi ửng đỏ.
Từ ánh mắt bướng bỉnh của cô gái này, anh có thể nhận ra...
Cô đánh anh, là vì cô thực sự rất ghét anh.
Không còn bất cứ cảm giác nào khác, má trái bị tát vừa rát vừa nóng, trái tim trong lồng ngực...!cũng lạnh đến thấu xương.
"Phó Tư Bạch, có chơi nữa không?" Trong mắt cô gái hiện rõ kɦoáı ƈảʍ trả thù, dường như chỉ một cái tát là vẫn chưa đủ làm cô thỏa mãn.
Ánh mắt Phó Tư Bạch lạnh như băng, anh liếm khóe miệng: "Chơi."
Ván tiếp theo, Ôn Từ thắng.
Bốp!
Ván tiếp theo, Ôn Từ lại thắng.
Bốp!
Lại thắng.
Bốp!
......
Da của Phó Tư Bạch vốn đã trắng, sau mấy cái tát thì má trái má phải đều đỏ bừng lên một mảnh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười tự giễu.
Vừa cảm nhận được cơn đau thấu tim, vừa cảm thấy dáng vẻ của cô lúc đánh người...!thật đẹp.
Lâm Vũ gấp đến mức đi đi lại lại, hệt như con kiến bị đặt trên chảo nóng, cuối cùng quyết định xách bánh sinh nhật tới để giải vây: "Được rồi, đừng chơi nữa, Thọ Tinh phải cắt bánh rồi."
Ôn Từ vẫn nhìn Phó Tư Bạch chằm chằm, ánh mắt hung hăng như một con chó điên, sống chết cắn chặt anh không buông: "Có chơi nữa không Phó Tư Bạch?"
Phó Tư Bạch nhìn ra sự thích thú khi được trút giận trong ánh mắt của cô.
"Thêm một ván nữa." Anh liếm khóe môi khô khốc, trầm giọng nói.
"Được."
Ván này, Phó Tư Bạch đổ xúc xắc ra 3 điểm, 2 điểm, 2 điểm.
Có điều Ôn Từ còn ra nhỏ hơn điểm của anh, 3 điểm, 1 điểm, 1 điểm.
Ánh mắt của anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cố tình nhường à? Thế mà điểm số cuối cùng của cô lại còn kém hơn của anh.
Hiển nhiên, ván cuối cùng này, cô cũng là một lòng cầu bại.
Bị điên à?
Trong lúc anh còn mải suy nghĩ thì Ôn Từ đã nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc đón nhận cơn giận ngập trời mà người đàn ông này tích góp suốt từ đầu đến giờ: "Đến đi."
Khóe miệng Phó Tư Bạch khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh, anh bẻ khớp xương, phát ra mấy tiếng cạch cạch.
Ở đây có rất nhiều cô gái đều đưa tay bịt mắt lại, không ai dám nhìn cảnh tượng kinh khủng đó, cũng có không ít chàng trai đã tức lắm rồi, lúc này chỉ muốn nhìn thấy Phó Tư Bạch dạy dỗ cô gái này một trận.
Cả người Ôn Từ run lên, lấy hết dũng khí để chờ đợi cái tát đầy giận dữ của Phó Tư Bạch, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn sàng để vị Thái tử gia này thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình.
Tuy nhiên, thứ nghênh đón cô không phải nắm đấm vô tình của người đàn ông mà là một cái cốc đầu nhẹ hều bắn lên trán cô.
Trong phòng bao là một mảnh xôn xao!
Ôn Từ lập tức mở mắt ra, nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Phó Tư Bạch lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, khẽ cười và nói: "Được rồi, hòa rồi."
Ôn Từ còn có thể cảm nhận được xúc cảm đầu ngón tay của anh để lại trên trán mình, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, nhưng lại hệt như vệt khói không thể xua đi được.
Anh dựa vào đâu mà có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy, đáng lẽ anh phải hùng hổ lao tới trả thù cô mới phải, dù anh có mạnh tay như thế nào thì Ôn Từ cũng sẽ chấp nhận hết.
Cô đã đánh anh, bây giờ bị đánh lại cũng là vì cô xứng đáng.
Tuy nhiên anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, điều này khiến Ôn Từ...!vừa giận vừa xấu hổ, thế nhưng đâu đó cũng thấy vô cùng hổ thẹn.
"Phó Tư Bạch, không chơi được tử tế thì đừng chơi nữa."
"Ông đây đúng là không chơi được tử tế đấy, thì sao?".
Bình luận facebook