Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Không lâu sau đó, Đứa bé trai chừng 8-9 tuổi nhanh chóng đước đưa tới phòng kín theo lệnh của bà Phú. Bà cất tiếng nói: con đưa nó tới cho thầy luyện ngải đây ạ! Có cần cho nó uống thuốc ngủ luôn không thầy? Con lo đang luyện nó gào thét lên sẽ lớn chuyện đó ạ!
Thầy Mùi lắc đầu: không cần, cắt lưỡi nó là xong.
Thằng bé nghe thầy Mùi nói sợ tái mặt. Nó ú ớ mấy âm thanh trong cổ họng nhưng không thốt ra thành lời.
Thầy Mùi tiến lại bên thằng bé đưa tay giữ lấy cằm nó rồi từ từ nói: ngải trinh nữ vốn dùng đồng nữ để luyện, chủ ngải tự lấy thân mình nuôi ngải sống. Muốn giải ngải buộc phải dùng máu đồng tử để luyện, hơn thế nữa muốn giết chết chủ ngải thì buộc phải lấy đồng tử sống luyện mới hiệu quả.
Bà Phú nuốt nước bọt ừng ực nhìn thằng bé: luyện ngải xong thằng bé này còn sống chứ thầy?
Thầy đưa đôi mắt quét một tia lạnh lẽo nhìn bà Phú mà đáp: nó mà sống thì ngải chủ kia sẽ sống. Muốn yểm ngải giết chết kẻ đang điều khiển ngải trinh nữ hại chồng cô Bắt buộc phải hi sinh nó.
Bà Phú không chần chừ gật đầu: được! Mong thầy giúp gia đình con. Một đứa không đủ con sẽ kiếm thêm cho thầy vài đứa nữa. Miễn sao có thể một nhát giết chết kẻ đang hãm hại gia đình con, giá nào con cũng làm!
Thầy gật đầu, ánh mắt thầy sáng quắc rồi chuyển sang màu hơi đỏ quỷ dị theo không gian u ám của căn phòng kín. Mấy ngọn nến đang bập bùng cháy tựa như nhảy múa theo bước đi của thầy. Bà Phú thấy thầy bước sang ngang rồi lại đi giật lùi bèn thắc mắc: thầy sao lại cứ đi ngang và đi lùi thế kia?
Thầy không đáp mà phẩy tay ra hiệu cho bà Phú ngưng nói chuyện. Bà Phú hiểu ý lập tức đứng gọn sang một bên.
Một lúc sau, thầy cầm ngọn nến soi xuống dưới sàn nhà. Khu đất thầy vừa bước ấy đột ngột bừng sáng. Thứ ánh sáng lấp lánh tựa như dạ quang đang hắt lên kết hợp ánh sáng ngọn nến làm cho nó càng thêm huyền bí.
Bà Phú há miệng trợn mắt vì ngạc nhiên: đất...đất phát sáng kìa thầy.
Thầy gật gù: ta đang làm phép mở bát quái đồ trận pháp để truy tìm chủ ngải. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ta ả ta.
Thầy nói xong lấy trong túi ra quả cầu đen đặt vào chính giữa bát quái trận vừa lập khi nãy rồi xoay người ngồi thụp xuống vùng đất bên cạnh.
Bà Phú chăm chú theo dõi từng cử chỉ và hành động của thầy Mùi. Bà thấy thầy ngồi lặng thinh không nhúc nhích rất lâu. Bà mỏi chân tới mức đứng không nổi mới thở dài khẽ thì thầm: thầy tính làm gì vậy? Sắp qua giờ ty mất rồi. Vậy thì sao mà luyện ngải đồng tử được đây?
Bà cố gắng chờ thầy. Thằng bé bị trói nằm một góc đang ngước ánh mắt đầy sợ sệt mà nhìn về phía thầy. Nó đang sợ, cực kì hoảng sợ vì nó tự biết thời khắc nguy hiểm của nó đang đến. Nó sẽ bị người ta giết chết để luyện bùa ngải giết hại một người khác.
Bà Phú chờ lâu thì càng sốt ruột. Thứ ánh sáng dưới mặt đất kia từ từ yếu dần và tắt lịm. Thầy Mùi vẫn ngồi lặng thinh không nói năng gì làm bà Phú thêm lo lắng.
Chờ mãi, bà mạnh dạn bước tới cạnh thầy hỏi: thầy ơi! Qua giờ Ty mất rồi. Thầy có luyện ngải không hay chờ tới ngày mai ạ?
Thầy không trả lời bà Phú. Bà hỏi lại tới mấy câu cũng không nghe thầy trả lời. Bà mạnh dạn dùng tay vỗ mạnh lên vai thầy thì người thầy bỗng cứng đơ rồi đổ rạp ra đất.
Bà Phú hốt hoảng: ối thầy ơi! Có chuyện gì thế này? Thầy đừng doạ con, con sợ lắm!
Thầy ngã trong tư thế vẫn ngồi khoanh chân và tay đặt lên đùi. Bà Phú rón rén đưa tay sờ thử lên mũi thầy rồi nhanh chóng rụt tay lại: chết rồi ư? Sao lại không thấy thở nữa rồi?
Bà hoang mang nhìn sang phía góc nhà nơi thằng bé đang nằm mà lẩm bẩm: sao có thể chứ? Mới đó thôi mà thầy thăng thiên rồi sao?
Bà dường như phát hiện ra chuyện kì quái lập tức quỳ xuống đất vái lạy: ối thầy ơi! Thầy mau mau tỉnh lại giúp chúng con. Thầy mà đi thế này chúng con biết nhờ cậy vào ai? Chồng con đang chờ từng giờ từng phút để được thầy cứu giúp. Con lạy thầy...thầy đừng chết.
Bà Phú cứ thế vái lạy mà khóc rống lên. Cơ thể thầy vẫn nguyên tư thế lúc thầy đang ngồi mà không hề động đậy. Thằng bé trong góc sợ tới đái cả ra quần. Bà Phú cũng hoang mang không kém. Bà đang dự liệu trong đầu làm cách nào giải quyết thằng bé kia cùng xác thầy Mùi cho hợp lý. Bà đứng bật dậy đi lại quanh phòng một lượt rồi lẩm bẩm: chết thật rồi? Làm thế nào bây giờ? Thầy tự dưng lăn đùng ra chết đúng lúc này. Không có nhẽ thầy bị ngải quật hay sao?
Ánh mắt bà lo lắng nhìn về phía thầy. Bà gật đầu: phải rồi, mau chóng giải quyết...
- Cô lảm nhảm cái gì thế? Tính giải quyết cái gì vậy?
Tiếng thầy Mùi vang lên làm tìm bà Phú muốn văng khỏi lồng ngực. Bà đấm ngực thùm thụp vì bất ngờ: thầy...thầy chưa chết sao?
- Không phải cô đang tính cho người mang vứt xác tôi đi đấy chứ?
- Ôi trời ơi! Thầy còn sống. Sao...sao lúc nãy con thấy thầy không thở. Người thầy lại cứng đơ nữa. Thầy làm con sợ quá!
- Có cái gì đâu, ta chỉ là thoát xác đi tìm hiểu chút việc thôi. Ta cũng có lỗi không cho chị biết trước làm chị giật mình. Thiếu chút nữa chị mang ta vứt đi thì hồn không nhập được về xác thì mới chết thật.
Bà Phú mừng rỡ: vâng, thầy giỏi quá! Thầy cũng làm con sợ chết khiếp! Thế thầy đã tìm được cái con bỏ ngải chưa thầy?
Thầy bấy giờ gật gù: thấy! Không những thấy mà còn biết nó đang ở đâu nữa.
Bà Phú mừng rỡ: thầy cho con biết nó là ai đi. Con cho người giết sống nó. Nó dám đắc tội với nhà con thì cả nhà nó chết không toàn thây.
Thầy nhìn gương mặt bà Phú đang hùng hổ khẽ lắc đầu: ta không rõ mặt, chỉ nhìn thấy bóng người thôi. Nếu không phải tại cô tính mang xác ta đi phi tang ta phải gấp rút quay trở lại thì có thể nhìn rõ hơn.
Bà Phú bấy giờ tiếc hùi hụi liếc ánh mắt tội lỗi về phía thầy đáp: con xin lỗi! Tại con bị thầy làm cho hoảng loạn nên mới gây ra chuyện tày đình đến vậy.
- Không sao! Chúng ta không cần bắt cô ta lại cũng một tay giết chết cô ta trong nháy mắt.
- Thầy phải làm sao cho con quỷ đó chết trong đau đớn. Tốt nhất thầy hãy khiến nó đau đớn. Thầy cho ngải ăn sạch lục phủ ngũ tạng, hút khô máu của nó rồi để nó chết từ từ, cơ thể nó phải bị thối rữa từ trong ra ngoài con mới hả cơn giận này được.
Thầy Mùi nhíu mày nhìn bà Phú rồi đáp: cô ít có ác lắm. Tuy nhiên việc này ta giúp cô được. Chúng ta sẽ nhanh chóng giải ngải cho chồng cô rồi cho cô ta trả cái giá thích đáng.
Thầy bắt đầu luyện ngải. Bà Phú thắc mắc chuyện đã qua giờ Tý nhưng thầy chỉ cười mà không đáp lại. Đỉa, nhện, rồng đất đều được người làm nhà bà Phú chuẩn bị sẵn. Thầy bấy giờ mới lấy trong bọc ra một chiếc hộp cẩn thận mở lắp. Thứ nước sóng sánh đen ngòm trong chiếc hộp bốc ra mùi hôi thối khó chịu làm bà Phú buột miệng thốt lên: thối quá! Thầy dùng cái gì mà ghê vậy?
Thầy đáp: bí mật! Ta cho cô biết thì còn gì là bí truyền của ta nữa. Cái chất này nó cực kì quý hiếm, mỗi đời nhà ta chỉ chân truyền cho duy nhất 1 người mà thôi.
Thầy lấy chiếc hộp nhỏ khác đưa cho bà Phú: cô mau cầm lấy đi, cẩn thận đừng làm đổ ra tay. Cái thứ này mà dính vào người là toàn thân cô sẽ thối rữa thành thứ nước đen ngòm hôi thối y như này đấy.
Thầy không nhắc thì bà Phú không sợ. Thầy nói vậy làm bà run tay suýt nữa đánh đổ. Thầy quát: cẩn thận, đừng làm đổ ra ngoài.
- Vâng, mong thầy đừng giận. Con sẽ cẩn thận.
Thầy từ từ mang thứ nước ấy ra trước ngọn đèn rồi đốt cháy. Thứ nước ấy bốc cháy tựa như người ta châm lửa vào dầu. Tuy nhiên ánh sáng nó bùng lên lại không phải màu đỏ của lửa mà mang màu xanh kèm theo hơi khét như mùi thịt cháy. Bà Phú nhăn mặt: sao cái mùi nó gây thế hả thầy?
- cô thấy nó giống cái gì? Giống mùi thịt cháy chứ?
Bà Phú gật đầu lia lịa. Thầy nhếch mép cười: nó vốn dĩ là mùi thịt cháy khét. Chỉ có điều cái phần thịt ấy đã hoá lỏng thành nước mà thôi. Trong này có quỷ linh nhi ta đã thuần phục. Giờ chỉ cần ta đánh thức quỷ linh nhi này rồi tiến hành luyện ngải nữa là xong.
- Vậy cần lấy máu thằng bé kia không thầy?
- Có! Khi nào dùng ta sẽ bảo bà. Ta chỉ cần 7 giọt máu của thằng bé đó để luyện ngải. Quỷ linh nhi sẽ lập tức đi tìm ngải chủ để tiêu diệt. Từ nay tới đó cần 28 canh giờ nữa.
Thầy trải một tấm khăn ra sàn nhà rồi đặt chiếc hộp đang bốc cháy kia xuống chính giữa. Thầy lấy quả cầu đen ban nãy cất vào trong túi rồi lần lượt đem những thứ bà Phú tìm về bỏ vào trong ngọn lửa đang bốc cháy bùng bùng kia. Từng thứ bị bỏ vào trong ấy quả nhiên bị hoá lỏng và bốc cháy. Tuy nhiên ngọn lửa càng lúc cành xanh ngặt một cách khó hiểu.
Thầy lệnh cho bà Phú lập tức rời khỏi căn phòng và chờ 21 canh giờ sau mới được vào phòng. Thầy yêu cầu bà cho người canh gác căn phòng không cho phép người lạ tiến lại gần và tuyệt nhiên không được để căn phòng có ánh sáng mặt trời.
Bà Phú lập tức nghe lệnh mà rời đi. 21 canh giờ chờ đợi bà không dám ngủ. Bà hồi hộp đi ra đi vào căn phòng tới hàng trăm lần. Lâu lâu bà lại ngóng về hướng căn phòng bí mật và thở dài
- Bà chủ ơi! Ông chủ đang gào thét ầm ĩ. Ông ấy đang tự cắn tay ăn thịt mình.
Tiếng người làm bẩm báo làm cho bà Phú hoảng sợ. Bà giục: mau, mau mang gà đến cho ông chủ. Tụi bay làm gì để ông đói thế?
Bà vội vã chạy tới phòng giam ông phú. Ông đang ra sức cắn thịt trên cánh tay phải của mình mà nhai. Miệng ông bê bết máu. Tay ông cũng bị gặm nham nhở. Bà nhìn thấy mà phát ói vì ghê tởm. Bà quát: tụi bay đâu, mau tìm gà cho ông.
Bọn người làm lập tức mang tiết gà đến nhưng ông không uống. Bà dỗ dành: mình chịu khó một chút nữa thôi. Thầy Mùi sắp luyện thành công ngải đồng tử giải cứu cho ông rồi.
Mắt ông bỗng long lên sòng sọc. Ông há mồm ra ngoạm lấy tay mình một miếng rồi nhai nhồm nhoàm. Miệng ông trào máu tươi nhìn vô cùng đáng sợ. Ông cất tiếng nói: ngon...ngon quá! Tôi muốn ăn...ăn nhiều!
Bà sai người làm: mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Ông không thích gà thì mang chó mang mèo mang lợn tới cho ông. Chúng mày để ông tự ăn thịt thế kia sao?
Bọn người làm lập tức vâng dạ rồi chạy đi. Quả nhiên khi ông Phú uống tiết mèo thì lại thấy thoả mãn và không còn cắn tay mình nữa. Ông sung sướng lim dim đôi mắt rồi ngủ gục xuống. Bà Phú lập tức sai người đắp thuốc lên vết thương trên tay chồng để cầm máu rồi băng bó lại. Bà cũng dùng dây thừng trói chặt cánh tay ông lại tránh cho ông có thể lại tự cắn tay mình
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi. Cả một ngày dài ròng rã bà ra ngóng vào trông.
Một ngày trôi qua,
hai ngày trôi qua
Bà Phú lẩm nhẩm tính giờ rồi bước lại phía căn phòng kín kia từ từ mở cửa ra.
Căn phòng tối thui khiến bà thấy lạnh người. Bà cất tiếng hỏi: thưa thầy, đã qua 21 canh giờ, chẳng hay ngải đã xong hay chưa ạ?
- Chưa xong, còn một ít thời gian nữa. Đêm 5 canh, ngày 6 khắc...vậy nên còn 2 giờ đồng hồ nữa mới hoàn thành việc luyện ngải.
Bà Phú rón rén đóng cánh cửa phòng rồi bước sát về một phía đứng yên chờ đợi. Thời gian 2 giờ đồng hồ mà dài lê thê khiến bà nôn nao và lo lắng. Tiếng thầy Mùi vang lên: cô mau thắp nến cho sáng. Chúng ta sắp xong rồi.
Bà Phú vội vàng tiến tới thắp đèn đốt nến. Ánh sáng lửa bập bùng soi lên gương mặt xanh đỏ nhằng nhịt màu sắc quái dị của thầy Mùi khiến bà Phú hơi run tay. Bà nuốt nước bọt liên tục nhưng không dám hỏi thầy câu nào. Thầy bèn lên tiếng giải thích: cô thấy khuôn mặt ta lạ lắm đúng không? Là do quỷ linh nhi làm đấy. Nó tạm thời nhập vào ta trước khi đi tìm ngải chủ.
Bà Phú bấy giờ mới à lên một tiếng như thể để giải quyết được nghi vấn trong lòng.
Thầy hít một hơi thật dài ngửa cổ ra phía sau rồi nhếch mép cười: xong rồi! Ngải đồng tử đã xong. Giờ cô đưa thằng bé này tới cho chồng cô ăn thịt đi.
Bà Phú nhìn thằng bé nơi góc nhà kia bị lả đi tự khi nào không rõ kinh hãi lắp bắp: sao..,sao lại ăn thịt?thầy..,thầy làm vậy là sao?
Thầy Mùi lắc đầu: không cần, cắt lưỡi nó là xong.
Thằng bé nghe thầy Mùi nói sợ tái mặt. Nó ú ớ mấy âm thanh trong cổ họng nhưng không thốt ra thành lời.
Thầy Mùi tiến lại bên thằng bé đưa tay giữ lấy cằm nó rồi từ từ nói: ngải trinh nữ vốn dùng đồng nữ để luyện, chủ ngải tự lấy thân mình nuôi ngải sống. Muốn giải ngải buộc phải dùng máu đồng tử để luyện, hơn thế nữa muốn giết chết chủ ngải thì buộc phải lấy đồng tử sống luyện mới hiệu quả.
Bà Phú nuốt nước bọt ừng ực nhìn thằng bé: luyện ngải xong thằng bé này còn sống chứ thầy?
Thầy đưa đôi mắt quét một tia lạnh lẽo nhìn bà Phú mà đáp: nó mà sống thì ngải chủ kia sẽ sống. Muốn yểm ngải giết chết kẻ đang điều khiển ngải trinh nữ hại chồng cô Bắt buộc phải hi sinh nó.
Bà Phú không chần chừ gật đầu: được! Mong thầy giúp gia đình con. Một đứa không đủ con sẽ kiếm thêm cho thầy vài đứa nữa. Miễn sao có thể một nhát giết chết kẻ đang hãm hại gia đình con, giá nào con cũng làm!
Thầy gật đầu, ánh mắt thầy sáng quắc rồi chuyển sang màu hơi đỏ quỷ dị theo không gian u ám của căn phòng kín. Mấy ngọn nến đang bập bùng cháy tựa như nhảy múa theo bước đi của thầy. Bà Phú thấy thầy bước sang ngang rồi lại đi giật lùi bèn thắc mắc: thầy sao lại cứ đi ngang và đi lùi thế kia?
Thầy không đáp mà phẩy tay ra hiệu cho bà Phú ngưng nói chuyện. Bà Phú hiểu ý lập tức đứng gọn sang một bên.
Một lúc sau, thầy cầm ngọn nến soi xuống dưới sàn nhà. Khu đất thầy vừa bước ấy đột ngột bừng sáng. Thứ ánh sáng lấp lánh tựa như dạ quang đang hắt lên kết hợp ánh sáng ngọn nến làm cho nó càng thêm huyền bí.
Bà Phú há miệng trợn mắt vì ngạc nhiên: đất...đất phát sáng kìa thầy.
Thầy gật gù: ta đang làm phép mở bát quái đồ trận pháp để truy tìm chủ ngải. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ta ả ta.
Thầy nói xong lấy trong túi ra quả cầu đen đặt vào chính giữa bát quái trận vừa lập khi nãy rồi xoay người ngồi thụp xuống vùng đất bên cạnh.
Bà Phú chăm chú theo dõi từng cử chỉ và hành động của thầy Mùi. Bà thấy thầy ngồi lặng thinh không nhúc nhích rất lâu. Bà mỏi chân tới mức đứng không nổi mới thở dài khẽ thì thầm: thầy tính làm gì vậy? Sắp qua giờ ty mất rồi. Vậy thì sao mà luyện ngải đồng tử được đây?
Bà cố gắng chờ thầy. Thằng bé bị trói nằm một góc đang ngước ánh mắt đầy sợ sệt mà nhìn về phía thầy. Nó đang sợ, cực kì hoảng sợ vì nó tự biết thời khắc nguy hiểm của nó đang đến. Nó sẽ bị người ta giết chết để luyện bùa ngải giết hại một người khác.
Bà Phú chờ lâu thì càng sốt ruột. Thứ ánh sáng dưới mặt đất kia từ từ yếu dần và tắt lịm. Thầy Mùi vẫn ngồi lặng thinh không nói năng gì làm bà Phú thêm lo lắng.
Chờ mãi, bà mạnh dạn bước tới cạnh thầy hỏi: thầy ơi! Qua giờ Ty mất rồi. Thầy có luyện ngải không hay chờ tới ngày mai ạ?
Thầy không trả lời bà Phú. Bà hỏi lại tới mấy câu cũng không nghe thầy trả lời. Bà mạnh dạn dùng tay vỗ mạnh lên vai thầy thì người thầy bỗng cứng đơ rồi đổ rạp ra đất.
Bà Phú hốt hoảng: ối thầy ơi! Có chuyện gì thế này? Thầy đừng doạ con, con sợ lắm!
Thầy ngã trong tư thế vẫn ngồi khoanh chân và tay đặt lên đùi. Bà Phú rón rén đưa tay sờ thử lên mũi thầy rồi nhanh chóng rụt tay lại: chết rồi ư? Sao lại không thấy thở nữa rồi?
Bà hoang mang nhìn sang phía góc nhà nơi thằng bé đang nằm mà lẩm bẩm: sao có thể chứ? Mới đó thôi mà thầy thăng thiên rồi sao?
Bà dường như phát hiện ra chuyện kì quái lập tức quỳ xuống đất vái lạy: ối thầy ơi! Thầy mau mau tỉnh lại giúp chúng con. Thầy mà đi thế này chúng con biết nhờ cậy vào ai? Chồng con đang chờ từng giờ từng phút để được thầy cứu giúp. Con lạy thầy...thầy đừng chết.
Bà Phú cứ thế vái lạy mà khóc rống lên. Cơ thể thầy vẫn nguyên tư thế lúc thầy đang ngồi mà không hề động đậy. Thằng bé trong góc sợ tới đái cả ra quần. Bà Phú cũng hoang mang không kém. Bà đang dự liệu trong đầu làm cách nào giải quyết thằng bé kia cùng xác thầy Mùi cho hợp lý. Bà đứng bật dậy đi lại quanh phòng một lượt rồi lẩm bẩm: chết thật rồi? Làm thế nào bây giờ? Thầy tự dưng lăn đùng ra chết đúng lúc này. Không có nhẽ thầy bị ngải quật hay sao?
Ánh mắt bà lo lắng nhìn về phía thầy. Bà gật đầu: phải rồi, mau chóng giải quyết...
- Cô lảm nhảm cái gì thế? Tính giải quyết cái gì vậy?
Tiếng thầy Mùi vang lên làm tìm bà Phú muốn văng khỏi lồng ngực. Bà đấm ngực thùm thụp vì bất ngờ: thầy...thầy chưa chết sao?
- Không phải cô đang tính cho người mang vứt xác tôi đi đấy chứ?
- Ôi trời ơi! Thầy còn sống. Sao...sao lúc nãy con thấy thầy không thở. Người thầy lại cứng đơ nữa. Thầy làm con sợ quá!
- Có cái gì đâu, ta chỉ là thoát xác đi tìm hiểu chút việc thôi. Ta cũng có lỗi không cho chị biết trước làm chị giật mình. Thiếu chút nữa chị mang ta vứt đi thì hồn không nhập được về xác thì mới chết thật.
Bà Phú mừng rỡ: vâng, thầy giỏi quá! Thầy cũng làm con sợ chết khiếp! Thế thầy đã tìm được cái con bỏ ngải chưa thầy?
Thầy bấy giờ gật gù: thấy! Không những thấy mà còn biết nó đang ở đâu nữa.
Bà Phú mừng rỡ: thầy cho con biết nó là ai đi. Con cho người giết sống nó. Nó dám đắc tội với nhà con thì cả nhà nó chết không toàn thây.
Thầy nhìn gương mặt bà Phú đang hùng hổ khẽ lắc đầu: ta không rõ mặt, chỉ nhìn thấy bóng người thôi. Nếu không phải tại cô tính mang xác ta đi phi tang ta phải gấp rút quay trở lại thì có thể nhìn rõ hơn.
Bà Phú bấy giờ tiếc hùi hụi liếc ánh mắt tội lỗi về phía thầy đáp: con xin lỗi! Tại con bị thầy làm cho hoảng loạn nên mới gây ra chuyện tày đình đến vậy.
- Không sao! Chúng ta không cần bắt cô ta lại cũng một tay giết chết cô ta trong nháy mắt.
- Thầy phải làm sao cho con quỷ đó chết trong đau đớn. Tốt nhất thầy hãy khiến nó đau đớn. Thầy cho ngải ăn sạch lục phủ ngũ tạng, hút khô máu của nó rồi để nó chết từ từ, cơ thể nó phải bị thối rữa từ trong ra ngoài con mới hả cơn giận này được.
Thầy Mùi nhíu mày nhìn bà Phú rồi đáp: cô ít có ác lắm. Tuy nhiên việc này ta giúp cô được. Chúng ta sẽ nhanh chóng giải ngải cho chồng cô rồi cho cô ta trả cái giá thích đáng.
Thầy bắt đầu luyện ngải. Bà Phú thắc mắc chuyện đã qua giờ Tý nhưng thầy chỉ cười mà không đáp lại. Đỉa, nhện, rồng đất đều được người làm nhà bà Phú chuẩn bị sẵn. Thầy bấy giờ mới lấy trong bọc ra một chiếc hộp cẩn thận mở lắp. Thứ nước sóng sánh đen ngòm trong chiếc hộp bốc ra mùi hôi thối khó chịu làm bà Phú buột miệng thốt lên: thối quá! Thầy dùng cái gì mà ghê vậy?
Thầy đáp: bí mật! Ta cho cô biết thì còn gì là bí truyền của ta nữa. Cái chất này nó cực kì quý hiếm, mỗi đời nhà ta chỉ chân truyền cho duy nhất 1 người mà thôi.
Thầy lấy chiếc hộp nhỏ khác đưa cho bà Phú: cô mau cầm lấy đi, cẩn thận đừng làm đổ ra tay. Cái thứ này mà dính vào người là toàn thân cô sẽ thối rữa thành thứ nước đen ngòm hôi thối y như này đấy.
Thầy không nhắc thì bà Phú không sợ. Thầy nói vậy làm bà run tay suýt nữa đánh đổ. Thầy quát: cẩn thận, đừng làm đổ ra ngoài.
- Vâng, mong thầy đừng giận. Con sẽ cẩn thận.
Thầy từ từ mang thứ nước ấy ra trước ngọn đèn rồi đốt cháy. Thứ nước ấy bốc cháy tựa như người ta châm lửa vào dầu. Tuy nhiên ánh sáng nó bùng lên lại không phải màu đỏ của lửa mà mang màu xanh kèm theo hơi khét như mùi thịt cháy. Bà Phú nhăn mặt: sao cái mùi nó gây thế hả thầy?
- cô thấy nó giống cái gì? Giống mùi thịt cháy chứ?
Bà Phú gật đầu lia lịa. Thầy nhếch mép cười: nó vốn dĩ là mùi thịt cháy khét. Chỉ có điều cái phần thịt ấy đã hoá lỏng thành nước mà thôi. Trong này có quỷ linh nhi ta đã thuần phục. Giờ chỉ cần ta đánh thức quỷ linh nhi này rồi tiến hành luyện ngải nữa là xong.
- Vậy cần lấy máu thằng bé kia không thầy?
- Có! Khi nào dùng ta sẽ bảo bà. Ta chỉ cần 7 giọt máu của thằng bé đó để luyện ngải. Quỷ linh nhi sẽ lập tức đi tìm ngải chủ để tiêu diệt. Từ nay tới đó cần 28 canh giờ nữa.
Thầy trải một tấm khăn ra sàn nhà rồi đặt chiếc hộp đang bốc cháy kia xuống chính giữa. Thầy lấy quả cầu đen ban nãy cất vào trong túi rồi lần lượt đem những thứ bà Phú tìm về bỏ vào trong ngọn lửa đang bốc cháy bùng bùng kia. Từng thứ bị bỏ vào trong ấy quả nhiên bị hoá lỏng và bốc cháy. Tuy nhiên ngọn lửa càng lúc cành xanh ngặt một cách khó hiểu.
Thầy lệnh cho bà Phú lập tức rời khỏi căn phòng và chờ 21 canh giờ sau mới được vào phòng. Thầy yêu cầu bà cho người canh gác căn phòng không cho phép người lạ tiến lại gần và tuyệt nhiên không được để căn phòng có ánh sáng mặt trời.
Bà Phú lập tức nghe lệnh mà rời đi. 21 canh giờ chờ đợi bà không dám ngủ. Bà hồi hộp đi ra đi vào căn phòng tới hàng trăm lần. Lâu lâu bà lại ngóng về hướng căn phòng bí mật và thở dài
- Bà chủ ơi! Ông chủ đang gào thét ầm ĩ. Ông ấy đang tự cắn tay ăn thịt mình.
Tiếng người làm bẩm báo làm cho bà Phú hoảng sợ. Bà giục: mau, mau mang gà đến cho ông chủ. Tụi bay làm gì để ông đói thế?
Bà vội vã chạy tới phòng giam ông phú. Ông đang ra sức cắn thịt trên cánh tay phải của mình mà nhai. Miệng ông bê bết máu. Tay ông cũng bị gặm nham nhở. Bà nhìn thấy mà phát ói vì ghê tởm. Bà quát: tụi bay đâu, mau tìm gà cho ông.
Bọn người làm lập tức mang tiết gà đến nhưng ông không uống. Bà dỗ dành: mình chịu khó một chút nữa thôi. Thầy Mùi sắp luyện thành công ngải đồng tử giải cứu cho ông rồi.
Mắt ông bỗng long lên sòng sọc. Ông há mồm ra ngoạm lấy tay mình một miếng rồi nhai nhồm nhoàm. Miệng ông trào máu tươi nhìn vô cùng đáng sợ. Ông cất tiếng nói: ngon...ngon quá! Tôi muốn ăn...ăn nhiều!
Bà sai người làm: mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Ông không thích gà thì mang chó mang mèo mang lợn tới cho ông. Chúng mày để ông tự ăn thịt thế kia sao?
Bọn người làm lập tức vâng dạ rồi chạy đi. Quả nhiên khi ông Phú uống tiết mèo thì lại thấy thoả mãn và không còn cắn tay mình nữa. Ông sung sướng lim dim đôi mắt rồi ngủ gục xuống. Bà Phú lập tức sai người đắp thuốc lên vết thương trên tay chồng để cầm máu rồi băng bó lại. Bà cũng dùng dây thừng trói chặt cánh tay ông lại tránh cho ông có thể lại tự cắn tay mình
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi. Cả một ngày dài ròng rã bà ra ngóng vào trông.
Một ngày trôi qua,
hai ngày trôi qua
Bà Phú lẩm nhẩm tính giờ rồi bước lại phía căn phòng kín kia từ từ mở cửa ra.
Căn phòng tối thui khiến bà thấy lạnh người. Bà cất tiếng hỏi: thưa thầy, đã qua 21 canh giờ, chẳng hay ngải đã xong hay chưa ạ?
- Chưa xong, còn một ít thời gian nữa. Đêm 5 canh, ngày 6 khắc...vậy nên còn 2 giờ đồng hồ nữa mới hoàn thành việc luyện ngải.
Bà Phú rón rén đóng cánh cửa phòng rồi bước sát về một phía đứng yên chờ đợi. Thời gian 2 giờ đồng hồ mà dài lê thê khiến bà nôn nao và lo lắng. Tiếng thầy Mùi vang lên: cô mau thắp nến cho sáng. Chúng ta sắp xong rồi.
Bà Phú vội vàng tiến tới thắp đèn đốt nến. Ánh sáng lửa bập bùng soi lên gương mặt xanh đỏ nhằng nhịt màu sắc quái dị của thầy Mùi khiến bà Phú hơi run tay. Bà nuốt nước bọt liên tục nhưng không dám hỏi thầy câu nào. Thầy bèn lên tiếng giải thích: cô thấy khuôn mặt ta lạ lắm đúng không? Là do quỷ linh nhi làm đấy. Nó tạm thời nhập vào ta trước khi đi tìm ngải chủ.
Bà Phú bấy giờ mới à lên một tiếng như thể để giải quyết được nghi vấn trong lòng.
Thầy hít một hơi thật dài ngửa cổ ra phía sau rồi nhếch mép cười: xong rồi! Ngải đồng tử đã xong. Giờ cô đưa thằng bé này tới cho chồng cô ăn thịt đi.
Bà Phú nhìn thằng bé nơi góc nhà kia bị lả đi tự khi nào không rõ kinh hãi lắp bắp: sao..,sao lại ăn thịt?thầy..,thầy làm vậy là sao?
Bình luận facebook