Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Bà Chiêu và Tín chắc mẩm trong lòng rằng Hân sẽ không thể cải tử hoàn sinh khi bị tráo mất lá bùa. Tuy nhiên đáng tiếc cho họ ngay hôm sau Hân đã tỉnh dậy.
Bà Chiêu dậy sớm bê cơm nguội thả cho mấy con gà thì nghe tiếng cô Lê gọi ời ời ngoài cổng: bà Chiêu ơi, cô Hân tỉnh rồi, chú Minh nhờ cháu nhắc cho gia đình mừng. Chú ấy dặn nếu ai vào viện thăm cô ấy thì cho con Trinh vào chơi với mẹ nó bà ạ.
Lúc nghe tin con dâu đã tỉnh bà Chiêu ngạc nhiên đánh rơi cả tô cơm nguội xuống sân.
Cô Lê bật cười: chúc mừng nhà bà nhé. May thật bà nhỉ. Cô ấy bị con ma nó bắt mất hồn mê man cả chục ngày rồi ấy chứ ít gì đâu.
Cô Lê xoay người ra về bà lao ngay vào nhà gọi Tín: này, mau dậy xem cái cô Lê vừa nói cái gì thế? Con Hân tỉnh lại rồi.
Tín đang ngái ngủ nghe mẹ nói bật dậy như lò xo: sao có thể chứ? Sao chị ta lại tỉnh dậy?
Tín nhào ra cửa: mẹ...mà ai nói thế? Mẹ có nhầm không?
Bà Chiêu chẹp miệng: cô Lê nuôi mẹ trên viện cùng khu với con Hân. Cô ấy nói không sai đâu. Thằng Minh nó nhờ cô ấy báo tin thì nhầm thế quái nào được?
- Sao lại như vậy?
- Mày hỏi mẹ thì mẹ hỏi ai? Mau lên viện xem sao rồi về báo tin cho mẹ.
Tin vâng dạ rồi nhanh chóng chạy như bay tới viện. Trên đường đi hắn từng hi vọng cô Lê nghe nhầm nhưng tới khi tận mắt thấy Hân ngồi trên giường nói chuyện với Minh mới làm hắn sững sờ. Hai bàn tay hắn nắm chặt, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt đang bừng bừng lên vì giận. Hắn thầm nguyền rủa: chị đúng là sống dai thật đấy, đã bị ma nữ hút cạn dương khí mà còn sống lại được.
Hắn nghĩ ngay đến chuyện chiếc bùa của thầy mo đã phát huy tác dụng cứu sống Hân và thầm trách mình đã không ra tay sớm hơn vài ngày.
Minh thấy em trai đến bèn tươi cười: Chú đến rồi sao? Chị Hân tỉnh lại rồi. Thật may mắn quá!
Hắn cười gượng: vâng, đúng là phúc nhà mình lớn nên chị Hân mới bảo toàn được mạng sống. Con ma nữ ấy quả đúng là tàn độc anh ạ. Cũng may nó bị tiêu diệt rồi chứ không đúng là hoạ lớn.
Minh đưa tay ra hiệu cho Tín không nhắc lại chuyện không vui trước đó. Anh đổi chủ đề: sao chú không cho bé Trinh lên cùng? Tôi đã dặn cô Lê nhắn với mẹ đưa con bé lên chơi với mẹ cơ mà?
Tín chữa ngượng: à..thì em nghe tin mừng quá chạy vội tới đây ngay. Với lại con Trinh còn ngủ, em không lỡ đánh thức con bé dậy.
Khuôn mặt của Hân có chút buồn. Tuy nhiên cô nhanh chóng nở một nụ cười cất tiếng nói: chú Tín nói phải, em cũng tỉnh lại rồi. Hôm nay em thấy mình đã khoẻ, lát nữa anh xin bác sỹ cho em về nhà với con đi. Em nhớ con lắm.
- Không được! Em đang bệnh lại yếu lắm. Em phải ở lại đây cho bác sẽ kiểm tra và theo dõi. Chừng nào khuôn mặt em hồng hào béo tốt trở lại thì anh mới cho em ra viện
- Nhưng em đã ngủ mê man cả chục ngày. Em nhớ nhà, em nhớ con lắm. Không biết con có khóc đòi em không? Không biết con có ăn ngon, ngủ ngon hay không? Từ bé tới giờ con chưa ngủ xa em hôm nào cả.
- Em yên tâm, con khoẻ. Nhà còn ông bà và chú Tín cơ mà, vài hôm nữa em khoẻ lại sẽ được về với con.
Hân nghe chồng nhắc tới ông bà có vẻ hơi mất bình tĩnh tuy nhiên vì không muốn để chồng lo lắng nên đành lặng im. Tín dĩ nhiên hiểu được diễn biến tâm lý của Hân thời khắc bấy giờ nên cười thầm trong bụng. Hân đúng là người phụ nữ nhu nhược tới mức đáng ghét. Tín vốn dĩ không có ác cảm với Hân nhưng bởi cô quá hiền lành, quá cam chịu nên anh khinh thường và dần dần sinh lòng ghét bỏ. Không biết tự bao giờ Hân biến thành một thứ gì đó vô cùng khó chịu mỗi khi Tín nhìn thấy.
Người ta vẫn nói gái một con trông mòn con mắt đằng này Hân chả khác gì bà mẹ sề già nua xấu xí. Quần áo Hân mặc luôn nhàu nhĩ, luộm thuộm. Hân làm việc quần quật cả ngày nên không có thời gian chăm chút cho bẢn thân lại thêm phần bị nhà chồng hành hạ sớm tối nên thân tàn ma dại chẳng có sức sống. Ngày Hân về làm dâu cơ thể còn tròn trịa cho tới thời khắc này chẳng khác gì con cá mắm. Tín nhìn khuôn mặt xanh xao không có sức sống kia khẽ cười nhạt cho cái thái độ sợ sệt luôn co mình lại trốn tránh không dám phản kháng và bằng lòng trước mọi điều kiện ấy mà thêm phần khinh khi.
Tín nói chuyện qua loa vài câu rồi lấy cớ đi có việc để rời khỏi bệnh viện. Đúng lúc ấy bác sỹ vào phòng bệnh kiểm tra sức khoẻ bệnh nhân. Sức khoẻ của Hân rất yếu. Thậm chí Hân không thể tự mình bước đi. Minh ngao ngán lắc đầu: anh đã nói em còn rất yếu thì để anh giúp, việc gì em phải tự làm khổ mình như vậy? Hay em thích tự đày đọa mình? Em làm vậy anh đau lòng lắm, em có biết hay không?
Nước mắt Hân rơi. Giọt nước mắt của hạnh phúc, cùng với nó là những ám ảnh cho tháng ngày xa chồng mà Hân phải chịu đựng suốt mấy năm qua.
Minh vỗ về an ủi: được rồi! Anh không nên nói như vậy với vợ. Anh quyết định rồi, qua năm anh sẽ chuyển về làm gần nhà. Gia đình là quan trọng nhất. Anh muốn về nhà chăm sóc hai mẹ con.
Hân Nghe Minh nói thì lập tức sợ sệt: không...anh đừng làm vậy. Bố mẹ mong anh phát triển sự nghiệp. Anh mà bỏ về thì mọi người sẽ không vui. Mẹ sẽ lại khó chịu.
- Ai không vui hả em? Vậy chứ anh đi quanh năm suốt tháng em và con có vui hay không? Anh muốn gia đình gần nhau, lúc em và con ốm đau bệnh tật có anh đỡ dần, như vậy cũng sai sao? Mình là vợ chồng cơ mà. Bố mẹ buồn có giận cũng chỉ vài ngày sẽ qua thôi em.
Hân muốn khuyên Minh suy nghĩ lại nhưng Minh quyết tâm và khẳng định chắc như đinh đóng cột chuyện anh sẽ trở về nhà. Hân nửa vui mừng vì được gần chồng nhưng lại lo lắng cơn bão mẹ chồng nàng dâu sắp ập xuống đầu.
Vài ngày sau sức khoẻ Hân đã hoàn toàn bình phục. Ngày Hân ra viện bà Chiêu khó chịu nên lấy cớ đi thăm họ hàng xa mà không ở nhà. Trinh thì vui mừng nhào vô lòng mẹ ôm lấy ôm để. Dường như đây là lần đầu tiên Trinh sống xa mẹ lâu đến vậy. Trinh vừa cười lại vừa khóc, khiến Minh bật cười. Anh bế Trinh đặt lên vai kiệu đi quanh nhà trêu đùa làm Trinh lại bật cười khanh khách. Anh nịnh con: con gái cưng của bố đừng làm phiền mẹ nghỉ ngơi. Mẹ bệnh nên rất mệt. Con phải giúp mẹ để mẹ có thời gian nghỉ ngơi nghe không?
Con bé tỉnh bơ hỏi lại: sao ông bà với chú Tín không ai phụ mẹ hết. Bố phải bảo ông bà với chú làm giúp mẹ chứ cái gì mẹ cũng phải làm. Với cả mọi người không ai yêu mẹ với con cả
Hân nghe con nói sợ tái cả mặt bèn nói lớn nạt con: con còn nhỏ đừng nói linh tinh. Mọi người ai cũng yêu thương mẹ con mình cả.
- Mẹ nói dối. Bà toàn đánh mẹ.
Hân quát con: Trinh, con đừng nói bậy. Con nói nữa mẹ đánh đít đấy
Minh nghe con gái nói nụ cười bỗng tắt lịm. Anh đặt con gái ngồi nghiêm chỉnh lên ghế rồi hỏi: con nói cho bố nghe, con thấy ai đánh mẹ?
Trinh ngước đôi mắt liếc nhìn sang mẹ rồi lấy tay che miệng lại lắc đầu lia lịa. Minh nhíu mày: sao con không nói? Có phải mẹ Hân ở nhà bị bà bắt nạt không?
- Con không nói là bà đánh mẹ Hân với không cho mẹ ăn cơm đâu.
Minh hít một hơi thật sâu rồi thở dài thườn thượt. Hân vội xua tay: anh đừng nghe con nói bậy. Con mới vài tuổi chưa biết gì đâu.
- Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ. Em hiểu câu nói này hay không?
Hân lặng thinh không đáp. Minh mở lời: em không cần nói gì đâu. Ngay tháng sau anh sẽ về nhà làm, không cần chờ qua năm nữa.
- Mày nói gì vậy thằng kia?
Ông Chiêu từ ngoài sân hằm hằm mặt quát tháo. Minh đứng dậy từ tốn đáp: con muốn chuyển về gần nhà làm cho gần gia đình.
Ông Chiêu nghe rõ một một câu trả lời của Minh thì nổi giận đùng đùng: thằng mất dạy này. Ai cho mày cái quyền tự quyết định như thế hả? Mày có biết để cho mày có được vị trí hôm nay cái thân già này phải tốn bao nhiêu tiền của để lót đường cho mày hay không?
- Bố! Chuyện bố mẹ làm cho con tất thảy con đều hiểu. Tuy nhiên con đã có gia đình riêng. Trách nhiệm của con là phải lo chu toàn cho gia đình. Vợ con của con sống khổ sở thì con có yên tâm được hay không?
- Á à, thằng này giỏi. Mày giờ đủ lông đủ cánh rồi tính cãi bố mày có phải không? Ngày xưa mày hiền lành và ngoan ngoãn, chưa khi nÀo dám cãi bố mẹ nửa lời.
Ông nói xong nhìn về phía Hân rồi nghiến hai hàm răng ken két: tại mày...chỉ tại con đĩ khốn nạn này mà mày trở mặt cả với bố mẹ mày có đúng không?
- Bố! Bố không được xúc phạm vợ con.
- Ông cứ thích nói đấy. Loại nó không đĩ thì là cái gì? Loại con gái con đứa nứt mắt ra đã tụt quần ngủ với trai ễnh cả bụng lên thì tốt đẹp gì mà không phải đĩ. Phải cái nhà này chịu cưới nó về chứ không chắc cũng xắn váy với trăm thằng đàn ông.
Minh tức giận: bố...sao bố cứ đay nghiến cái chuyện vợ con chửa trước thế? Là tại con...bản thân con không giữ gìn cho cô ấy. Có chửi thì bố chửi con đây này.
- Cha tiên sư nhà mày. Mày thách ông à? Ông đẻ ra mày được nhá. Mày đừng tưởng mày to lắm.
Ông lao vào góc nhà vớ cái gậy đập túi bụi. Hân thấy vậy vội lao vào ngăn chồng: anh bớt nói vài câu đi, đừng làm bố giận.
Minh đáp: thì ra ở nhà này hàng ngày là thế này đây đúng không?
- không phải như anh nghĩ đâu. Bố đang giận, anh nhịn đi.
- Tại sao phải nhịn? Anh về gần nhà lo cho gia đình mình thì có gì là sai? Bố đẻ ra anh nhưng không phải cứ muốn gì thì anh nhất nhất phải nghe theo. Anh là thằng đàn ông, phải có chứng kiến của bản thân mình.
Ông Chiêu nghe rõ không sót một từ nào của Minh lại đùng đùng nổi giận. Vừa hay bà Chiêu cũng về tới đầu ngõ. Ông lao ra kéo tay vợ : đây, bà về thì dạy dỗ lại thằng con trai quý báu của bà đi. Nó dám vênh mặt lên cãi lại cả lời tôi đây này. Đúng là cứt lộn lên đầu mà.
Bà Chiêu cau có khuôn mặt: sao thế? Tôi đi có nửa ngày mà nhà bát nháo như tuồng chèo thế này à?
- Thằng quý tử của bà nghe lời con vợ nó đòi bỏ làm về nhà kia kìa. Bà vào mà xem.
Bà Chiêu nghe chuyện giật mình thoảng thốt. Bà há hốc cả mồm ra chỉ vào chồng lại chỉ sang con: cái gì? Thằng Minh đòi bỏ việc về quê á?
Hân ở trong nhà bấy giờ bước ra giải thích: không phải như vậy đâu ạ! Anh Minh...
Minh kéo vợ lại: em không cần giấu, mọi người biết sớm hay muộn cũng đều là biết. Biết sớm thì chuẩn bị tinh thần từ sớm.
Anh dõng dạc tuyên bố lại một lần nữa cho bố mẹ nghe quyết định của mình: con đã quyết định hết tháng này sẽ nghỉ việc trên thành phố về quê cho gần gia đình.
Bà Chiêu nghe xong giãy nảy như đỉa phải vôi: ối dồi ơi, con ăn phải cái gì rồi phải không hả Minh ơi là Minh?
Bà nhìn sang Hân rồi nhíu mày: thôi chết rồi, chắc là tại con Hân kia đúng không? Con chết bầm này, mày lại xúi dại chồng mày bỏ việc về quê có đúng không? Loại đàn bà trắc nết này, tao đánh chết mày.
Bà nói rồi nhào tới túm lấy tóm Hân mà giậu liên hồi. Hân không hề phản kháng mà co rúm lại chịu trận. Minh nhìn thấy toàn cảnh mẹ mình đánh vợ như đánh quân thù mà đau lòng quát lên: mẹ có thôi ngay đi không? Tại sao mẹ đánh vợ con như thế?
Bà Chiêu không dừng tay mà tát tới tấp và liên mồm chửi rủa: cha tiên sư cái con nặc nô này. Loại mày nuôi cũng chỉ tốn cơm nhà bà. Người ta thì làm lụng nuôi chồng phát triển sự nghiệp, loại mày ăn tàn phá hoại. Mày đúng là không được cái nết gì.
Minh kéo tay Hân tránh khỏi trận mưa cào xé của mẹ. Hân chỉ biết co người lại núp sang cạnh người Minh. Anh choàng tay ôm lấy vợ rồi nghiêm mặt: mẹ đánh đủ chưa? Mẹ muốn đánh thì nhằm vào con mà đánh. Người muốn về quê là con chứ không phải Hân. Cô ấy đã khuyên con ở lại thành phố nhưng con muốn về.
Bà Chiêu vẫn cay cú vì Hân được Minh bảo vệ. Bà nhào tới tính tát Hân thêm mấy cái thì bị Minh gạt tay khiến bà xiêu vẹo suýt chút nữa ngã xuống đất.
Bà Chiêu chắp tay lên trời mà gào: ối trời ôi! Ông trời ơi! Ông mở to mắt ra đây mà xem thằng con trai tôi nó báo hiếu tôi thế nào đi. Sao tôi lại đẻ ra cái thằng chẳng đáng mặt làm người thế này hả trời. Con người ta thì làm ông nọ bà kia về báo hiếu bố mẹ ăn sung mặc sướng ở nhà cao cửa rộng, đằng này chúng tôi dọn đường lót thảm cho nó đi nó không đi còn về đánh cả mẹ bênh con đĩ vợ. Sao tôi lại đẻ ra cái thằng đội vợ lên đầu mà sống thế này.
Bà Chiêu kêu gào làm cả xóm nghe thấy xúm sang xem. Ông Chiêu thấy mọi người sang đông cũng gào lên thảm thiết. Hai ông bà người tấu kẻ khóc ầm ĩ cả nhà. Trinh ở trong nhà chứng kiến một màn ông bà đánh mẹ sợ hãi ôm người ngồi co ro một xó. Minh lên tiếng giải thích với bà con lối xóm: gia đình em chỉ bất đồng quan điểm một chút chứ không có chuyện gì to tát đâu nên mong người người đừng để ý. Bố mẹ em giận chuyện em chuyển về nhà làm việc nên bức xúc một tý thôi.
Mọi người nghe chuyện gật gù kéo nhau ra về. Có người tiếc thay cho ông bà Chiêu bèn nói: kể về thì gần nhà cũng tốt mà tiếc cái công bố mẹ cậu lo lót cho cậu trên thành phố. Nghe đâu cậu làm tới trưởng phòng rồi nhỉ? Giờ bỏ thì phí quá. Ông bà tiếc là lẽ đương nhiên thôi.
Bà Chiêu nghe vậy lại làm mình làm mẩy gào lên: đấy đấy mọi người xem đi, gia đình tôi bán bao nhiêu của cải đi mới lo cho nó được tý chức như hôm nay. Ấy thế mà nó nghe lời con vợ nó bỏ ngoắt về nhà. Về cái vùng này lấy cám mà ăn à?
Ông Chiêu tiếp lời: cá không ăn muối cá ươn, ngày nó đòi sống chết cưới con vợ nó tôi đã không bằng lòng rồi, giờ thì mọi người thấy chưa? Con này nó đúng là hãm tài mà.
Bà Chiêu nhớ đến lời Tín từng nói chuyện Hân nặng đường gia đạo và mẹ con Hân sẽ chặn đứng đường công danh sự nghiệp của các con nên càng thêm phần tức giận. Bà cau có: được, giờ tôi cho anh chọn, giữa về nhà và cút ra đường với hai bàn tay trắng, ko tiền bạc, không người thân vì chúng tôi từ mặt anh và quay lại thành phố tiếp tục làm việc thì anh chọn cái nào?
Bà Chiêu dậy sớm bê cơm nguội thả cho mấy con gà thì nghe tiếng cô Lê gọi ời ời ngoài cổng: bà Chiêu ơi, cô Hân tỉnh rồi, chú Minh nhờ cháu nhắc cho gia đình mừng. Chú ấy dặn nếu ai vào viện thăm cô ấy thì cho con Trinh vào chơi với mẹ nó bà ạ.
Lúc nghe tin con dâu đã tỉnh bà Chiêu ngạc nhiên đánh rơi cả tô cơm nguội xuống sân.
Cô Lê bật cười: chúc mừng nhà bà nhé. May thật bà nhỉ. Cô ấy bị con ma nó bắt mất hồn mê man cả chục ngày rồi ấy chứ ít gì đâu.
Cô Lê xoay người ra về bà lao ngay vào nhà gọi Tín: này, mau dậy xem cái cô Lê vừa nói cái gì thế? Con Hân tỉnh lại rồi.
Tín đang ngái ngủ nghe mẹ nói bật dậy như lò xo: sao có thể chứ? Sao chị ta lại tỉnh dậy?
Tín nhào ra cửa: mẹ...mà ai nói thế? Mẹ có nhầm không?
Bà Chiêu chẹp miệng: cô Lê nuôi mẹ trên viện cùng khu với con Hân. Cô ấy nói không sai đâu. Thằng Minh nó nhờ cô ấy báo tin thì nhầm thế quái nào được?
- Sao lại như vậy?
- Mày hỏi mẹ thì mẹ hỏi ai? Mau lên viện xem sao rồi về báo tin cho mẹ.
Tin vâng dạ rồi nhanh chóng chạy như bay tới viện. Trên đường đi hắn từng hi vọng cô Lê nghe nhầm nhưng tới khi tận mắt thấy Hân ngồi trên giường nói chuyện với Minh mới làm hắn sững sờ. Hai bàn tay hắn nắm chặt, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt đang bừng bừng lên vì giận. Hắn thầm nguyền rủa: chị đúng là sống dai thật đấy, đã bị ma nữ hút cạn dương khí mà còn sống lại được.
Hắn nghĩ ngay đến chuyện chiếc bùa của thầy mo đã phát huy tác dụng cứu sống Hân và thầm trách mình đã không ra tay sớm hơn vài ngày.
Minh thấy em trai đến bèn tươi cười: Chú đến rồi sao? Chị Hân tỉnh lại rồi. Thật may mắn quá!
Hắn cười gượng: vâng, đúng là phúc nhà mình lớn nên chị Hân mới bảo toàn được mạng sống. Con ma nữ ấy quả đúng là tàn độc anh ạ. Cũng may nó bị tiêu diệt rồi chứ không đúng là hoạ lớn.
Minh đưa tay ra hiệu cho Tín không nhắc lại chuyện không vui trước đó. Anh đổi chủ đề: sao chú không cho bé Trinh lên cùng? Tôi đã dặn cô Lê nhắn với mẹ đưa con bé lên chơi với mẹ cơ mà?
Tín chữa ngượng: à..thì em nghe tin mừng quá chạy vội tới đây ngay. Với lại con Trinh còn ngủ, em không lỡ đánh thức con bé dậy.
Khuôn mặt của Hân có chút buồn. Tuy nhiên cô nhanh chóng nở một nụ cười cất tiếng nói: chú Tín nói phải, em cũng tỉnh lại rồi. Hôm nay em thấy mình đã khoẻ, lát nữa anh xin bác sỹ cho em về nhà với con đi. Em nhớ con lắm.
- Không được! Em đang bệnh lại yếu lắm. Em phải ở lại đây cho bác sẽ kiểm tra và theo dõi. Chừng nào khuôn mặt em hồng hào béo tốt trở lại thì anh mới cho em ra viện
- Nhưng em đã ngủ mê man cả chục ngày. Em nhớ nhà, em nhớ con lắm. Không biết con có khóc đòi em không? Không biết con có ăn ngon, ngủ ngon hay không? Từ bé tới giờ con chưa ngủ xa em hôm nào cả.
- Em yên tâm, con khoẻ. Nhà còn ông bà và chú Tín cơ mà, vài hôm nữa em khoẻ lại sẽ được về với con.
Hân nghe chồng nhắc tới ông bà có vẻ hơi mất bình tĩnh tuy nhiên vì không muốn để chồng lo lắng nên đành lặng im. Tín dĩ nhiên hiểu được diễn biến tâm lý của Hân thời khắc bấy giờ nên cười thầm trong bụng. Hân đúng là người phụ nữ nhu nhược tới mức đáng ghét. Tín vốn dĩ không có ác cảm với Hân nhưng bởi cô quá hiền lành, quá cam chịu nên anh khinh thường và dần dần sinh lòng ghét bỏ. Không biết tự bao giờ Hân biến thành một thứ gì đó vô cùng khó chịu mỗi khi Tín nhìn thấy.
Người ta vẫn nói gái một con trông mòn con mắt đằng này Hân chả khác gì bà mẹ sề già nua xấu xí. Quần áo Hân mặc luôn nhàu nhĩ, luộm thuộm. Hân làm việc quần quật cả ngày nên không có thời gian chăm chút cho bẢn thân lại thêm phần bị nhà chồng hành hạ sớm tối nên thân tàn ma dại chẳng có sức sống. Ngày Hân về làm dâu cơ thể còn tròn trịa cho tới thời khắc này chẳng khác gì con cá mắm. Tín nhìn khuôn mặt xanh xao không có sức sống kia khẽ cười nhạt cho cái thái độ sợ sệt luôn co mình lại trốn tránh không dám phản kháng và bằng lòng trước mọi điều kiện ấy mà thêm phần khinh khi.
Tín nói chuyện qua loa vài câu rồi lấy cớ đi có việc để rời khỏi bệnh viện. Đúng lúc ấy bác sỹ vào phòng bệnh kiểm tra sức khoẻ bệnh nhân. Sức khoẻ của Hân rất yếu. Thậm chí Hân không thể tự mình bước đi. Minh ngao ngán lắc đầu: anh đã nói em còn rất yếu thì để anh giúp, việc gì em phải tự làm khổ mình như vậy? Hay em thích tự đày đọa mình? Em làm vậy anh đau lòng lắm, em có biết hay không?
Nước mắt Hân rơi. Giọt nước mắt của hạnh phúc, cùng với nó là những ám ảnh cho tháng ngày xa chồng mà Hân phải chịu đựng suốt mấy năm qua.
Minh vỗ về an ủi: được rồi! Anh không nên nói như vậy với vợ. Anh quyết định rồi, qua năm anh sẽ chuyển về làm gần nhà. Gia đình là quan trọng nhất. Anh muốn về nhà chăm sóc hai mẹ con.
Hân Nghe Minh nói thì lập tức sợ sệt: không...anh đừng làm vậy. Bố mẹ mong anh phát triển sự nghiệp. Anh mà bỏ về thì mọi người sẽ không vui. Mẹ sẽ lại khó chịu.
- Ai không vui hả em? Vậy chứ anh đi quanh năm suốt tháng em và con có vui hay không? Anh muốn gia đình gần nhau, lúc em và con ốm đau bệnh tật có anh đỡ dần, như vậy cũng sai sao? Mình là vợ chồng cơ mà. Bố mẹ buồn có giận cũng chỉ vài ngày sẽ qua thôi em.
Hân muốn khuyên Minh suy nghĩ lại nhưng Minh quyết tâm và khẳng định chắc như đinh đóng cột chuyện anh sẽ trở về nhà. Hân nửa vui mừng vì được gần chồng nhưng lại lo lắng cơn bão mẹ chồng nàng dâu sắp ập xuống đầu.
Vài ngày sau sức khoẻ Hân đã hoàn toàn bình phục. Ngày Hân ra viện bà Chiêu khó chịu nên lấy cớ đi thăm họ hàng xa mà không ở nhà. Trinh thì vui mừng nhào vô lòng mẹ ôm lấy ôm để. Dường như đây là lần đầu tiên Trinh sống xa mẹ lâu đến vậy. Trinh vừa cười lại vừa khóc, khiến Minh bật cười. Anh bế Trinh đặt lên vai kiệu đi quanh nhà trêu đùa làm Trinh lại bật cười khanh khách. Anh nịnh con: con gái cưng của bố đừng làm phiền mẹ nghỉ ngơi. Mẹ bệnh nên rất mệt. Con phải giúp mẹ để mẹ có thời gian nghỉ ngơi nghe không?
Con bé tỉnh bơ hỏi lại: sao ông bà với chú Tín không ai phụ mẹ hết. Bố phải bảo ông bà với chú làm giúp mẹ chứ cái gì mẹ cũng phải làm. Với cả mọi người không ai yêu mẹ với con cả
Hân nghe con nói sợ tái cả mặt bèn nói lớn nạt con: con còn nhỏ đừng nói linh tinh. Mọi người ai cũng yêu thương mẹ con mình cả.
- Mẹ nói dối. Bà toàn đánh mẹ.
Hân quát con: Trinh, con đừng nói bậy. Con nói nữa mẹ đánh đít đấy
Minh nghe con gái nói nụ cười bỗng tắt lịm. Anh đặt con gái ngồi nghiêm chỉnh lên ghế rồi hỏi: con nói cho bố nghe, con thấy ai đánh mẹ?
Trinh ngước đôi mắt liếc nhìn sang mẹ rồi lấy tay che miệng lại lắc đầu lia lịa. Minh nhíu mày: sao con không nói? Có phải mẹ Hân ở nhà bị bà bắt nạt không?
- Con không nói là bà đánh mẹ Hân với không cho mẹ ăn cơm đâu.
Minh hít một hơi thật sâu rồi thở dài thườn thượt. Hân vội xua tay: anh đừng nghe con nói bậy. Con mới vài tuổi chưa biết gì đâu.
- Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ. Em hiểu câu nói này hay không?
Hân lặng thinh không đáp. Minh mở lời: em không cần nói gì đâu. Ngay tháng sau anh sẽ về nhà làm, không cần chờ qua năm nữa.
- Mày nói gì vậy thằng kia?
Ông Chiêu từ ngoài sân hằm hằm mặt quát tháo. Minh đứng dậy từ tốn đáp: con muốn chuyển về gần nhà làm cho gần gia đình.
Ông Chiêu nghe rõ một một câu trả lời của Minh thì nổi giận đùng đùng: thằng mất dạy này. Ai cho mày cái quyền tự quyết định như thế hả? Mày có biết để cho mày có được vị trí hôm nay cái thân già này phải tốn bao nhiêu tiền của để lót đường cho mày hay không?
- Bố! Chuyện bố mẹ làm cho con tất thảy con đều hiểu. Tuy nhiên con đã có gia đình riêng. Trách nhiệm của con là phải lo chu toàn cho gia đình. Vợ con của con sống khổ sở thì con có yên tâm được hay không?
- Á à, thằng này giỏi. Mày giờ đủ lông đủ cánh rồi tính cãi bố mày có phải không? Ngày xưa mày hiền lành và ngoan ngoãn, chưa khi nÀo dám cãi bố mẹ nửa lời.
Ông nói xong nhìn về phía Hân rồi nghiến hai hàm răng ken két: tại mày...chỉ tại con đĩ khốn nạn này mà mày trở mặt cả với bố mẹ mày có đúng không?
- Bố! Bố không được xúc phạm vợ con.
- Ông cứ thích nói đấy. Loại nó không đĩ thì là cái gì? Loại con gái con đứa nứt mắt ra đã tụt quần ngủ với trai ễnh cả bụng lên thì tốt đẹp gì mà không phải đĩ. Phải cái nhà này chịu cưới nó về chứ không chắc cũng xắn váy với trăm thằng đàn ông.
Minh tức giận: bố...sao bố cứ đay nghiến cái chuyện vợ con chửa trước thế? Là tại con...bản thân con không giữ gìn cho cô ấy. Có chửi thì bố chửi con đây này.
- Cha tiên sư nhà mày. Mày thách ông à? Ông đẻ ra mày được nhá. Mày đừng tưởng mày to lắm.
Ông lao vào góc nhà vớ cái gậy đập túi bụi. Hân thấy vậy vội lao vào ngăn chồng: anh bớt nói vài câu đi, đừng làm bố giận.
Minh đáp: thì ra ở nhà này hàng ngày là thế này đây đúng không?
- không phải như anh nghĩ đâu. Bố đang giận, anh nhịn đi.
- Tại sao phải nhịn? Anh về gần nhà lo cho gia đình mình thì có gì là sai? Bố đẻ ra anh nhưng không phải cứ muốn gì thì anh nhất nhất phải nghe theo. Anh là thằng đàn ông, phải có chứng kiến của bản thân mình.
Ông Chiêu nghe rõ không sót một từ nào của Minh lại đùng đùng nổi giận. Vừa hay bà Chiêu cũng về tới đầu ngõ. Ông lao ra kéo tay vợ : đây, bà về thì dạy dỗ lại thằng con trai quý báu của bà đi. Nó dám vênh mặt lên cãi lại cả lời tôi đây này. Đúng là cứt lộn lên đầu mà.
Bà Chiêu cau có khuôn mặt: sao thế? Tôi đi có nửa ngày mà nhà bát nháo như tuồng chèo thế này à?
- Thằng quý tử của bà nghe lời con vợ nó đòi bỏ làm về nhà kia kìa. Bà vào mà xem.
Bà Chiêu nghe chuyện giật mình thoảng thốt. Bà há hốc cả mồm ra chỉ vào chồng lại chỉ sang con: cái gì? Thằng Minh đòi bỏ việc về quê á?
Hân ở trong nhà bấy giờ bước ra giải thích: không phải như vậy đâu ạ! Anh Minh...
Minh kéo vợ lại: em không cần giấu, mọi người biết sớm hay muộn cũng đều là biết. Biết sớm thì chuẩn bị tinh thần từ sớm.
Anh dõng dạc tuyên bố lại một lần nữa cho bố mẹ nghe quyết định của mình: con đã quyết định hết tháng này sẽ nghỉ việc trên thành phố về quê cho gần gia đình.
Bà Chiêu nghe xong giãy nảy như đỉa phải vôi: ối dồi ơi, con ăn phải cái gì rồi phải không hả Minh ơi là Minh?
Bà nhìn sang Hân rồi nhíu mày: thôi chết rồi, chắc là tại con Hân kia đúng không? Con chết bầm này, mày lại xúi dại chồng mày bỏ việc về quê có đúng không? Loại đàn bà trắc nết này, tao đánh chết mày.
Bà nói rồi nhào tới túm lấy tóm Hân mà giậu liên hồi. Hân không hề phản kháng mà co rúm lại chịu trận. Minh nhìn thấy toàn cảnh mẹ mình đánh vợ như đánh quân thù mà đau lòng quát lên: mẹ có thôi ngay đi không? Tại sao mẹ đánh vợ con như thế?
Bà Chiêu không dừng tay mà tát tới tấp và liên mồm chửi rủa: cha tiên sư cái con nặc nô này. Loại mày nuôi cũng chỉ tốn cơm nhà bà. Người ta thì làm lụng nuôi chồng phát triển sự nghiệp, loại mày ăn tàn phá hoại. Mày đúng là không được cái nết gì.
Minh kéo tay Hân tránh khỏi trận mưa cào xé của mẹ. Hân chỉ biết co người lại núp sang cạnh người Minh. Anh choàng tay ôm lấy vợ rồi nghiêm mặt: mẹ đánh đủ chưa? Mẹ muốn đánh thì nhằm vào con mà đánh. Người muốn về quê là con chứ không phải Hân. Cô ấy đã khuyên con ở lại thành phố nhưng con muốn về.
Bà Chiêu vẫn cay cú vì Hân được Minh bảo vệ. Bà nhào tới tính tát Hân thêm mấy cái thì bị Minh gạt tay khiến bà xiêu vẹo suýt chút nữa ngã xuống đất.
Bà Chiêu chắp tay lên trời mà gào: ối trời ôi! Ông trời ơi! Ông mở to mắt ra đây mà xem thằng con trai tôi nó báo hiếu tôi thế nào đi. Sao tôi lại đẻ ra cái thằng chẳng đáng mặt làm người thế này hả trời. Con người ta thì làm ông nọ bà kia về báo hiếu bố mẹ ăn sung mặc sướng ở nhà cao cửa rộng, đằng này chúng tôi dọn đường lót thảm cho nó đi nó không đi còn về đánh cả mẹ bênh con đĩ vợ. Sao tôi lại đẻ ra cái thằng đội vợ lên đầu mà sống thế này.
Bà Chiêu kêu gào làm cả xóm nghe thấy xúm sang xem. Ông Chiêu thấy mọi người sang đông cũng gào lên thảm thiết. Hai ông bà người tấu kẻ khóc ầm ĩ cả nhà. Trinh ở trong nhà chứng kiến một màn ông bà đánh mẹ sợ hãi ôm người ngồi co ro một xó. Minh lên tiếng giải thích với bà con lối xóm: gia đình em chỉ bất đồng quan điểm một chút chứ không có chuyện gì to tát đâu nên mong người người đừng để ý. Bố mẹ em giận chuyện em chuyển về nhà làm việc nên bức xúc một tý thôi.
Mọi người nghe chuyện gật gù kéo nhau ra về. Có người tiếc thay cho ông bà Chiêu bèn nói: kể về thì gần nhà cũng tốt mà tiếc cái công bố mẹ cậu lo lót cho cậu trên thành phố. Nghe đâu cậu làm tới trưởng phòng rồi nhỉ? Giờ bỏ thì phí quá. Ông bà tiếc là lẽ đương nhiên thôi.
Bà Chiêu nghe vậy lại làm mình làm mẩy gào lên: đấy đấy mọi người xem đi, gia đình tôi bán bao nhiêu của cải đi mới lo cho nó được tý chức như hôm nay. Ấy thế mà nó nghe lời con vợ nó bỏ ngoắt về nhà. Về cái vùng này lấy cám mà ăn à?
Ông Chiêu tiếp lời: cá không ăn muối cá ươn, ngày nó đòi sống chết cưới con vợ nó tôi đã không bằng lòng rồi, giờ thì mọi người thấy chưa? Con này nó đúng là hãm tài mà.
Bà Chiêu nhớ đến lời Tín từng nói chuyện Hân nặng đường gia đạo và mẹ con Hân sẽ chặn đứng đường công danh sự nghiệp của các con nên càng thêm phần tức giận. Bà cau có: được, giờ tôi cho anh chọn, giữa về nhà và cút ra đường với hai bàn tay trắng, ko tiền bạc, không người thân vì chúng tôi từ mặt anh và quay lại thành phố tiếp tục làm việc thì anh chọn cái nào?
Bình luận facebook