Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Mẹ Ái chần chừ hồi lâu rồi đáp: bí mật cho họ chính là an toàn cho họ. Chuyện này càng ít người biết tới càng tốt. Sau này khi mọi chuyện được giải quyết ổn thoả con sẽ hiểu tâm ý của mọi người.
Bảo Nam không tiện hỏi bởi cậu biết mẹ cậu làm gì cũng luôn suy nghĩ cặn kẽ mọi điều.Cậu chuyển chủ đề: sáng nay lúc con về nhà mình bị sơn đầu lâu lên cổng, hai bên còn bị tạt máu chó. Mẹ nghĩ sao về việc này?
Mẹ Ái dường như không hề bất ngờ khi nghe Bảo Nam nhắc tới chuyện này. Ái khẽ cười: coi bộ mẹ con ta đã chạm tới nọc rắn rồi. Có khi vài ngày nữa lại có kịch hay để xem.
- Mẹ biết ai gây ra chuyện này sao?
- Con nghĩ chúng ta còn có bao nhiêu kẻ thù chứ? Tuy nhiên với cách hành xử này mẹ có thể khẳng định kẻ địch đang bị chúng ta làm cho phát điên. Con yên tâm đi. Từ mai chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.
Bảo Nam không biết mẹ mình dựa vào đâu mà khẳng định chắc chắn mọi chuyện như thế. Tuy nhiên cậu lại có lòng tin tuyệt đối về mẹ.
Ngày hôm sau Bảo Nam theo lệnh của mẹ chuyển vào Nam liên hệ với các đối tác mới về chiến dịch phát triển công ty. Bà ở nhà bắt tay vào giải quyết các vấn đề còn lại của quỷ tinh. Bọn người của Duyên cử đi giám sát nhất cử nhất động của hai mẹ con Ái đều gặp chuyện giữa đường và không tài nào hoàn thành được nhiệm vụ.
Ái tiến thẳng tới ngôi nhà của thầy mo và chạm mặt vợ chồng Cương ngay đầu ngõ. Ánh mắt Ái hơi loé lên tia sáng rồi nhanh chóng trầm xuống. Tài xế lên tiếng hỏi: xin hai vị cho chúng tôi hỏi thăm nhà thầy mo tên Phụng?
Hân nhanh chóng chỉ vào ngôi nhà phía trước: chính là ngôi nhà phía trước, vừa hay chúng tôi cũng cần tới đó. Mọi người đỗ xe bên ngoài thì hơn bởi trong ấy ngõ nhỏ, xe ô tô không có chỗ đỗ.
Chiếc kính xe lập tức từ từ hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ đáp lại lời của Hân: cũng tốt, vậy chúng ta cùng vào một lượt.
Tài xế bước xuống mở cửa xe cho Ái rồi nhanh chóng đỗ xe sát vào lề đường. Bốn người nhanh chóng tiến về phía ngôi nhà của thầy mo.
Dường như thầy mo được thông báo từ trước có khách ghé thăm nên đã sớm chuẩn bị trà nước đợi sẵn trong nhà. Thấy khách đồng loạt tiến vào thầy vội đứng lên cất tiếng chào: quý hoá quá, sao nhà Phụng tôi hôm nay lại có khách quý tới thăm thế này?
Hân nghĩ thầy mo nhắc tới hai người một nam một nữ vừa bước trên xe ô tô xuống bèn kéo chồng đi chậm lại một chút: có lẽ chúng ta nhường họ xem trước.
Ái nhanh chóng quay lại bỏ cặp kinh mắt rồi mỉm cười: cô gái xinh đẹp, chúng tôi ở xa tới đây, nhưng là chậm hơn 1 bước. Vậy nhường hai người trò chuyện với thầy trước.
Thầy mo nhìn sắc mặt của Ái rồi vui vẻ: không sao, tôi biết các vị tới nên đã chuẩn bị tinh thần từ sớm. Ngày hôm nay tôi giành tất cả quỹ thời gian tiếp đón các vị.
Mọi người ngồi vào ghế giành cho khách. Thầy mo đứng dậy chắp tay vái mấy lần bên ban thờ lớn rồi quay lại đáp: các vị hôm nay tới đây tuy không chung đoàn nhưng lại chung một vấn đề. Vậy chúng ta nói luôn một thể.
Ái ngạc nhiên: thầy có thể đoán trước được tương lai hay sao? Quả đúng là danh bất hư truyền. Chẳng hay thầy nói xem chúng tôi tới đây vì cái gì?
Thầy mo đáp: chỉ có thể liên quan tới quỷ tinh.
Hân tròn đôi mắt hết nhìn chồng rồi lại nhìn sang phía thầy mo thăm dò. Thầy đáp: cô Hân đây vốn từng là nạn nhân của quỷ tinh và được tôi ra tay cứu giúp. Đáng tiếc khi ấy sức tôi có hạn nên chưa thể tiêu diệt quỷ tinh và làm cho nó biến mất hoàn toàn.
Ái sửng sốt: ồ! Trùng hợp quá! Không ngờ chuyến đi này của chúng tôi lại gặp được người trong cuộc. Vậy tôi cũng chẳng giấu gì thầy, con trai tôi hiện tại đã bị quỷ tinh nhìn trúng. Tôi khó khăn lắm mới biết tới danh tính của thầy. Thầy làm ơn chỉ cho chúng tôi con đường sáng.
Thầy mo nhìn sang Ái ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng thu lại. Ông khẽ mỉm cười: vậy quý bà đây cho tôi hỏi danh tính vị thầy cao tay đã nhìn ra quỷ tinh được chứ?
Ái nhanh chóng rút một chiếc hộp trong tay đưa tới cho thầy mo: thứ này người đó nhờ tôi đưa tới làm quà gặp mặt thầy. Người đó nói vật về với chủ, mong thầy nhận cái tâm người gửi.
Thầy mo nhìn cái hộp hai mắt sáng rực lên. Ái nhìn rõ trong mắt thầy mo hiện lên hai tia lửa bùng cháy. Thầy mo toan lấy tay mở chiếc hộp ra nhưng Ái nhanh tay chặn lại: thầy ạ, bây giờ chưa phải lúc mở nó ra, có chuyện quan trọng hơn, mong thầy giúp đỡ.
Thầy mo tiếc nuối nhìn sang chiếc hộp rồi quay lại nhìn vợ chồng Hân: cô Hân đây cũng vì quỷ tinh mà tới đúng không?
Bác Cương mau miệng trả lời: vợ chồng tôi mong được thầy giúp đỡ. Vợ tôi vốn trước đây từng bị quỷ tinh kia bắt giữ. Thời gian gần đây con gái tôi vẫn thường mơ thấy quỷ tinh xuất hiện.
Thầy mo nhìn chằm chằm vào bác Cương mà đáp: chẳng phải có báu vật hộ thân rồi sao? Tại sao cần tôi?
- Chẳng giấu gì thầy, báu vật cũng chỉ là tạm thời, còn về lâu dài nhất định phải nhờ tới thầy giúp sức.
Thầy mo nhìn sang hai vợ chồng một hồi rồi đáp: muốn tôi hao tổn sức lực giúp sức cũng được, nhưng đổi lại cô gái này giúp tôi một việc.
Hân nhanh chóng mở lời: thầy chịu giúp là tốt quá rồi. Cám ơn thầy rất nhiều.
Thầy mo tỏ vẻ miễn cưỡng: quỷ tinh cùng mạng số với cô. Hiện tại muốn tìm ra quỷ tinh thì cô phải dụ cô ta xuất hiện. Việc này rất nguy hiểm.
Hân vội vã gật đầu: vậy tốt quá, mong thầy giúp đỡ, tôi nhất định sẽ làm theo lời thầy dặn dò.
Thầy mo liền gật đầu vui vẻ: vậy hai người mau để lại số điện thoại liên lạc rồi về trước, tôi sẽ chuẩn bị một chút. Ngày 16 trăng tròn là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến hành.
Vợ chồng Hân cám ơn thầy mo rồi trở về. Ái nhìn theo bóng hai người ta tận đầu ngõ rồi khẽ mỉm cười: bọn họ quả nhiên rất tình cảm.
Thầy mo lắc đầu: vốn là rổ rá cạp lại thôi. Cô gái ấy trước làm dâu một gia đình giàu có trong vùng này. Tiếc là chồng cô ấy không may mắn qua đời sớm. Hai mẹ con họ cũng bị đuổi khỏi nhà. May mắn được người đàn ông này cưu mang và cưới làm vợ.
- Thầy có vẻ hiểu rất rõ về gia đình họ.
- Trước đây cô gái đó thường xuyên lui tới nhờ giúp đỡ. Chính tôi cũng cứu cô ấy một mạng khỏi tay quỷ tinh rồi. Đáng tiếc là số trời xoay vần, cô gái ấy phải trải qua bao kiếp nạn, sống đi chết lại tới mấy lần nhưng số kiếp vẫn long đong.
- Ý thầy là sao? Cô gái đó....
Thầy nhìn Ái thở dài: tôi nhìn thấy tướng mạo người này không có hậu. Tuy là hiện tại có người bảo hộ nhưng chắc chắn sẽ khó lòng thoát đại hạn.
- Vậy thầy làm việc tích đức, cứu người ta thêm một mạng là xong thôi. Người ta nói tiễn phật tiễn tới tây thiên, thầy từng giúp cô ấy một mạng vậy giúp thêm lần nữa chẳng có khó khăn gì đúng không?
Thầy mo cười: vậy cô nghĩ rằng ta làm diêm vương muốn cứu ai thì cứu, giết ai thì giết được hay sao?
Thầy nói rồi nhanh tay cầm lấy chiếc hộp toan mở ra thì Ái lại ngăn lại: chủ nhân cũ của chiếc hộp nhắn tôi nhắc thầy rằng chiếc hộp còn thiếu một thứ. Nếu thầy giúp tôi tiêu diệt quỷ tinh thì lập tức nói cho thầy biết thứ còn thiếu kia đang ở đâu.
Thầy mo không vội mở chiếc hộp ra mà ngắm nghía hồi lâu rồi bật cười: quả là lão già luôn có cách làm người ta phải chịu thiệt. Rõ ràng lão ta không tiêu diệt được quỷ tinh mới phải nhờ tới ta. Thế nhưng mọi chuyện giờ ra sao? Vật này vốn của ta nhưng khi nhận lại vẫn bị lão ra điều kiện. Ông trời đúng là không công bằng.
- Tôi không biết, tôi chỉ chuyển lời thôi. Người đó nói thầy từ bi bác ái nhất định sẽ giúp đỡ.
Thầy mo gật gù: chẳng mấy khi được khen, vậy tôi giúp các người. Cũng vừa hay cô gái kia tới tìm nhờ chuyện quỷ tinh. Vậy lần này tôi giúp hai người một thể.
Ái đặt chiếc danh thiếp lên bàn: số của tôi, thầy cứ giữ lấy. Ngày 15 tháng này tôi sẽ liên hệ trước với thầy bàn cụ thể. Xong việc tôi còn có quà hậu tạ thầy xứng đáng.
Thầy mo nhìn chiếc danh thiếp trên bàn ghi tên Phạm Ngọc Ái liền vui vẻ nhận lấy. Thầy tiễn chân hai người ra tận xe và đứng nhìn chiếc xe rời bánh cho đến khi mất hút cuối con đường mới trở vào nhà.
Tài xế trên xe bèn thắc mắc: bà chủ, tại sao lại tặng ông ta thứ đó? Nếu có nó thì chẳng phải sẽ giúp ông ta tăng cường sức mạnh và khả năng tâm linh sao?
Ái chẹp miệng: thả con săn sắt, bắt con cá rô. Đạo lý này cậu không phải không biết.
- Nhưng làm vậy là giao trứng cho ác. Bà biết tâm ông ta không thiện sao còn đánh liều như thế?
- Kịch hay về khúc cuối. Bố tôi tự có dự liệu. Cậu không cần quá bận tâm.
- Vậy lỡ như làm hại tới cô gái kia thì sao?
Ái nhớ lại khuôn mặt của Hân lúc thành khẩn mong thầy mo giúp đỡ. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy nhìn tới 7 phần bi thương chợt hơi khó thở.
Tài xế lo lắng: bà chủ, bệnh của bà tái phát sao?
- Không sao! Cậu cứ chạy xe đi. Tôi đang nghĩ tới cô Hân kia. Khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu ấy mà phải vùi dập ở vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này. Đúng là sống không dễ dàng gì. Tôi sẽ cố gắng không làm cô ấy thêm tổn thương nào nữa. Đời người chẳng đáng bao nhiêu, đi nửa cuộc đời toàn bi thương với nước mắt, bấy nhiêu cũng quá đủ rồi.
Vợ chồng Cương sau khi rời khỏi nhà thầy mo bèn tới thẳng miếu gặp bé Bin. Hân lên mua đồ thăm con rồi trò chuyện việc 16 trăng tròn sẽ nhờ thầy giúp đỡ tiêu diệt quỷ tinh. Bin nghe mẹ nói thì không vui đáp: thầy mo đó là người xấu. Sao mẹ tới gặp ông ta? Mẹ không sợ ông ấy làm hại mẹ hay sao?
- Nhưng ở đây còn ai có thể tiêu diệt quỷ tinh được nữa? Mẹ phải liều một phen. Hơn nữa mẹ không phải là chưa từng đối mặt với quỷ tinh.
Bác Cương cũng lên tiếng: lần này thầy mo chắc chắn không hại mẹ Hân của Bin nữa. Thầy ấy đã tìm ra nguồn sức mạnh lớn hơn nắm giữ linh hồn người khác rồi. Bin yên tâm đi.
Bin hậm hực không chịu tin nhưng bác Cương và mẹ động viên mãi cậu mới xuôi theo: vậy ngày rằm mẹ hãy lên miếu xin nước trên ban phật uống 3 ngụm. Từ nay đến đó mẹ nhớ ăn chay. Ngoài ra mẹ xin sư cô một ít tro trên bát hương phật đeo bên mình. Mẹ tới đâu Bin cũng nhìn thấy mẹ. Lỡ như có chuyện gấp Bin có thể giúp mẹ một tay. Bin là con của trời, thầy mo kia to gan tới đâu cũng không dám ra tay với Bin.
Chia tay Bin hai vợ chồng Hân trở về nhà đã quá trưa. Hân hỏi chồng: hai người buổi sáng nay chúng ta gặp sao em thấy quen mắt quá! Hình như em từng mơ thấy bà ấy rồi.
Cương cười cười trêu vợ: chắc em có quý nhân phù trợ nên nhìn thấy quen mắt. Anh cũng thấy quen và cảm giác đôi mắt rất giống em. Một đôi mắt buồn nhưng sâu thăm thẳm, cố nhìn cũng chỉ thấy sâu càng thêm sâu.
- Em hơi lo lắng. Quỷ tinh kia liệu có gây hại con gái hay không? Từ nay tới 16 còn tới 10 ngày nữa. Em chỉ sợ lỡ như không kịp.
- Người cần lo là em mới đúng. Anh rất sợ quỷ tinh ra tay với em trước vì em hợp mệnh số. Bé Trinh chẳng qua hồn vía bị đánh cắp nên có thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa anh đã cho con bé đeo sợi dây chuyền rồi, con bé sẽ nhanh chóng bình thường trở lại.
- Nếu vậy con sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy có đúng không anh?
- Phải! Nhưng phải cho con bé sống với kí ức của chính mình. Một người mất kí ức dù chỉ là một khoảng thì sẽ luôn cảm thấy mình thật vô dụng.
Hai vợ chồng vừa về nhà thì có giấy mời của công an. Hân ngạc nhiên: có chuyện gì vậy? Tại sao bên công an lại mời em?
Bác Cương nhìn tờ giấy mời liền đáp: chắc không có chuyện gì đâu em. Đây cũng chỉ là giấy mời thôi, cũng chẳng phải giấy triệu tập quan trọng gì. Em không muốn đi thì không cần phải đi.
Bác Cương nói xong vo luôn tờ giấy mời ném thẳng vào thùng rác. Hân muốn cản lại cũng không nổi.
Ngày hôm sau Hân cũng nhận được giấy mời y chang như vậy. Trong lòng Hân nôn nóng nên không tài nào tập trung làm việc. Hân nghĩ tới ông bà Ngoan liền điện thoại về hỏi thăm. Mọi người nói không có bất cứ chuyện gì dính dáng tới Pháp luật. Cương mỉm cười: em cứ yên tâm ở nhà đi, ngày mai sẽ lại có giấy mời tiếp. Em cứ đợi 3 ngày rồi anh sẽ đưa em đi.
Quả nhiên ngày thứ 3 Hân vẫn nhận được giấy mời bên phía công an. Lần này Hân cùng chồng lên gặp thì được biết Tín muốn gặp Hân nói chuyện.
Hân nghe nhắc tới tên Tín lập tức đứng dậy và từ chối: tôi không muốn gặp người này. Tôi và anh ta cũng không có bất cứ mối liên hệ nào. Mong phía bên công an đừng gửi giấy mời về cho tôi.
Hân nói xong lập tức bỏ về. Trên đường về Hân ngồi sau xe Cương hậm hực: cái kẻ chết bầm này không dưng lại đòi gặp mặt em. Anh nghĩ xem rốt cuộc là hắn ta có ý định gì?
- Thì chắc là bị nhốt trong ấy nên có thời gian kiểm điểm lại bản thân mình nên muốn nói chuyện với người xưa.
- Em và hắn vốn chẳng có mối quan hệ nào cả. Nếu cho em được ước chắc em sẽ ước hắn phạm tội tày đình rồi bị công an xử bắn đi. Hắn chết sớm ngày nào xã hội an bình thêm ngày đấy.
- Em rất ghét người này sao?
-Em căm thù hắn tới tận xương tuỷ. Ngày trước khi anh Minh mất chính hắn đã cho em uống thuốc ngủ rồi sai người làm nhục em để cả gia đình bắt gian tại trận rồi đuổi cổ mẹ con em khỏi nhà. Hắn đã một tay dàn dựng kịch bản hoàn hảo chiếm đoạt tất cả mọi thứ của mẹ con em . Cái kế sách bẩn thỉu của hắn như vậy đủ để hắn chết rồi. Thời gian qua hắn dùng công ty mà chồng em vất vả gầy dựng rồi lừa đảo không biết bao nhiêu người. Cũng vì hắn mà bao nhiêu cô gái nhà lành bị tan cửa nát nhà. Tội của hắn đáng ra phải chết vài lần. Chợ mà bán thịt người chắc em xẻ thịt hắn ra bán cho người ta mua về cho chó ăn.
- Chó cũng chả thèm cái thứ thịt thối đấy. Em yên tâm, mọi thứ hắn nợ em chúng ta từ từ tính sổ với chúng. Nhưng sao em biết hắn cho em uống thuốc ngủ?
- Ngoài hắn ra thì còn ai có thể làm như thế? Nếu không phải hắn thì là mẹ con hắn hợp mưu hòng đuổi em đi.
Bác Cương gật đầu: vậy em muốn gặp lại người chứng kiến sự việc hôm ấy không?
Bảo Nam không tiện hỏi bởi cậu biết mẹ cậu làm gì cũng luôn suy nghĩ cặn kẽ mọi điều.Cậu chuyển chủ đề: sáng nay lúc con về nhà mình bị sơn đầu lâu lên cổng, hai bên còn bị tạt máu chó. Mẹ nghĩ sao về việc này?
Mẹ Ái dường như không hề bất ngờ khi nghe Bảo Nam nhắc tới chuyện này. Ái khẽ cười: coi bộ mẹ con ta đã chạm tới nọc rắn rồi. Có khi vài ngày nữa lại có kịch hay để xem.
- Mẹ biết ai gây ra chuyện này sao?
- Con nghĩ chúng ta còn có bao nhiêu kẻ thù chứ? Tuy nhiên với cách hành xử này mẹ có thể khẳng định kẻ địch đang bị chúng ta làm cho phát điên. Con yên tâm đi. Từ mai chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.
Bảo Nam không biết mẹ mình dựa vào đâu mà khẳng định chắc chắn mọi chuyện như thế. Tuy nhiên cậu lại có lòng tin tuyệt đối về mẹ.
Ngày hôm sau Bảo Nam theo lệnh của mẹ chuyển vào Nam liên hệ với các đối tác mới về chiến dịch phát triển công ty. Bà ở nhà bắt tay vào giải quyết các vấn đề còn lại của quỷ tinh. Bọn người của Duyên cử đi giám sát nhất cử nhất động của hai mẹ con Ái đều gặp chuyện giữa đường và không tài nào hoàn thành được nhiệm vụ.
Ái tiến thẳng tới ngôi nhà của thầy mo và chạm mặt vợ chồng Cương ngay đầu ngõ. Ánh mắt Ái hơi loé lên tia sáng rồi nhanh chóng trầm xuống. Tài xế lên tiếng hỏi: xin hai vị cho chúng tôi hỏi thăm nhà thầy mo tên Phụng?
Hân nhanh chóng chỉ vào ngôi nhà phía trước: chính là ngôi nhà phía trước, vừa hay chúng tôi cũng cần tới đó. Mọi người đỗ xe bên ngoài thì hơn bởi trong ấy ngõ nhỏ, xe ô tô không có chỗ đỗ.
Chiếc kính xe lập tức từ từ hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ đáp lại lời của Hân: cũng tốt, vậy chúng ta cùng vào một lượt.
Tài xế bước xuống mở cửa xe cho Ái rồi nhanh chóng đỗ xe sát vào lề đường. Bốn người nhanh chóng tiến về phía ngôi nhà của thầy mo.
Dường như thầy mo được thông báo từ trước có khách ghé thăm nên đã sớm chuẩn bị trà nước đợi sẵn trong nhà. Thấy khách đồng loạt tiến vào thầy vội đứng lên cất tiếng chào: quý hoá quá, sao nhà Phụng tôi hôm nay lại có khách quý tới thăm thế này?
Hân nghĩ thầy mo nhắc tới hai người một nam một nữ vừa bước trên xe ô tô xuống bèn kéo chồng đi chậm lại một chút: có lẽ chúng ta nhường họ xem trước.
Ái nhanh chóng quay lại bỏ cặp kinh mắt rồi mỉm cười: cô gái xinh đẹp, chúng tôi ở xa tới đây, nhưng là chậm hơn 1 bước. Vậy nhường hai người trò chuyện với thầy trước.
Thầy mo nhìn sắc mặt của Ái rồi vui vẻ: không sao, tôi biết các vị tới nên đã chuẩn bị tinh thần từ sớm. Ngày hôm nay tôi giành tất cả quỹ thời gian tiếp đón các vị.
Mọi người ngồi vào ghế giành cho khách. Thầy mo đứng dậy chắp tay vái mấy lần bên ban thờ lớn rồi quay lại đáp: các vị hôm nay tới đây tuy không chung đoàn nhưng lại chung một vấn đề. Vậy chúng ta nói luôn một thể.
Ái ngạc nhiên: thầy có thể đoán trước được tương lai hay sao? Quả đúng là danh bất hư truyền. Chẳng hay thầy nói xem chúng tôi tới đây vì cái gì?
Thầy mo đáp: chỉ có thể liên quan tới quỷ tinh.
Hân tròn đôi mắt hết nhìn chồng rồi lại nhìn sang phía thầy mo thăm dò. Thầy đáp: cô Hân đây vốn từng là nạn nhân của quỷ tinh và được tôi ra tay cứu giúp. Đáng tiếc khi ấy sức tôi có hạn nên chưa thể tiêu diệt quỷ tinh và làm cho nó biến mất hoàn toàn.
Ái sửng sốt: ồ! Trùng hợp quá! Không ngờ chuyến đi này của chúng tôi lại gặp được người trong cuộc. Vậy tôi cũng chẳng giấu gì thầy, con trai tôi hiện tại đã bị quỷ tinh nhìn trúng. Tôi khó khăn lắm mới biết tới danh tính của thầy. Thầy làm ơn chỉ cho chúng tôi con đường sáng.
Thầy mo nhìn sang Ái ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng thu lại. Ông khẽ mỉm cười: vậy quý bà đây cho tôi hỏi danh tính vị thầy cao tay đã nhìn ra quỷ tinh được chứ?
Ái nhanh chóng rút một chiếc hộp trong tay đưa tới cho thầy mo: thứ này người đó nhờ tôi đưa tới làm quà gặp mặt thầy. Người đó nói vật về với chủ, mong thầy nhận cái tâm người gửi.
Thầy mo nhìn cái hộp hai mắt sáng rực lên. Ái nhìn rõ trong mắt thầy mo hiện lên hai tia lửa bùng cháy. Thầy mo toan lấy tay mở chiếc hộp ra nhưng Ái nhanh tay chặn lại: thầy ạ, bây giờ chưa phải lúc mở nó ra, có chuyện quan trọng hơn, mong thầy giúp đỡ.
Thầy mo tiếc nuối nhìn sang chiếc hộp rồi quay lại nhìn vợ chồng Hân: cô Hân đây cũng vì quỷ tinh mà tới đúng không?
Bác Cương mau miệng trả lời: vợ chồng tôi mong được thầy giúp đỡ. Vợ tôi vốn trước đây từng bị quỷ tinh kia bắt giữ. Thời gian gần đây con gái tôi vẫn thường mơ thấy quỷ tinh xuất hiện.
Thầy mo nhìn chằm chằm vào bác Cương mà đáp: chẳng phải có báu vật hộ thân rồi sao? Tại sao cần tôi?
- Chẳng giấu gì thầy, báu vật cũng chỉ là tạm thời, còn về lâu dài nhất định phải nhờ tới thầy giúp sức.
Thầy mo nhìn sang hai vợ chồng một hồi rồi đáp: muốn tôi hao tổn sức lực giúp sức cũng được, nhưng đổi lại cô gái này giúp tôi một việc.
Hân nhanh chóng mở lời: thầy chịu giúp là tốt quá rồi. Cám ơn thầy rất nhiều.
Thầy mo tỏ vẻ miễn cưỡng: quỷ tinh cùng mạng số với cô. Hiện tại muốn tìm ra quỷ tinh thì cô phải dụ cô ta xuất hiện. Việc này rất nguy hiểm.
Hân vội vã gật đầu: vậy tốt quá, mong thầy giúp đỡ, tôi nhất định sẽ làm theo lời thầy dặn dò.
Thầy mo liền gật đầu vui vẻ: vậy hai người mau để lại số điện thoại liên lạc rồi về trước, tôi sẽ chuẩn bị một chút. Ngày 16 trăng tròn là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến hành.
Vợ chồng Hân cám ơn thầy mo rồi trở về. Ái nhìn theo bóng hai người ta tận đầu ngõ rồi khẽ mỉm cười: bọn họ quả nhiên rất tình cảm.
Thầy mo lắc đầu: vốn là rổ rá cạp lại thôi. Cô gái ấy trước làm dâu một gia đình giàu có trong vùng này. Tiếc là chồng cô ấy không may mắn qua đời sớm. Hai mẹ con họ cũng bị đuổi khỏi nhà. May mắn được người đàn ông này cưu mang và cưới làm vợ.
- Thầy có vẻ hiểu rất rõ về gia đình họ.
- Trước đây cô gái đó thường xuyên lui tới nhờ giúp đỡ. Chính tôi cũng cứu cô ấy một mạng khỏi tay quỷ tinh rồi. Đáng tiếc là số trời xoay vần, cô gái ấy phải trải qua bao kiếp nạn, sống đi chết lại tới mấy lần nhưng số kiếp vẫn long đong.
- Ý thầy là sao? Cô gái đó....
Thầy nhìn Ái thở dài: tôi nhìn thấy tướng mạo người này không có hậu. Tuy là hiện tại có người bảo hộ nhưng chắc chắn sẽ khó lòng thoát đại hạn.
- Vậy thầy làm việc tích đức, cứu người ta thêm một mạng là xong thôi. Người ta nói tiễn phật tiễn tới tây thiên, thầy từng giúp cô ấy một mạng vậy giúp thêm lần nữa chẳng có khó khăn gì đúng không?
Thầy mo cười: vậy cô nghĩ rằng ta làm diêm vương muốn cứu ai thì cứu, giết ai thì giết được hay sao?
Thầy nói rồi nhanh tay cầm lấy chiếc hộp toan mở ra thì Ái lại ngăn lại: chủ nhân cũ của chiếc hộp nhắn tôi nhắc thầy rằng chiếc hộp còn thiếu một thứ. Nếu thầy giúp tôi tiêu diệt quỷ tinh thì lập tức nói cho thầy biết thứ còn thiếu kia đang ở đâu.
Thầy mo không vội mở chiếc hộp ra mà ngắm nghía hồi lâu rồi bật cười: quả là lão già luôn có cách làm người ta phải chịu thiệt. Rõ ràng lão ta không tiêu diệt được quỷ tinh mới phải nhờ tới ta. Thế nhưng mọi chuyện giờ ra sao? Vật này vốn của ta nhưng khi nhận lại vẫn bị lão ra điều kiện. Ông trời đúng là không công bằng.
- Tôi không biết, tôi chỉ chuyển lời thôi. Người đó nói thầy từ bi bác ái nhất định sẽ giúp đỡ.
Thầy mo gật gù: chẳng mấy khi được khen, vậy tôi giúp các người. Cũng vừa hay cô gái kia tới tìm nhờ chuyện quỷ tinh. Vậy lần này tôi giúp hai người một thể.
Ái đặt chiếc danh thiếp lên bàn: số của tôi, thầy cứ giữ lấy. Ngày 15 tháng này tôi sẽ liên hệ trước với thầy bàn cụ thể. Xong việc tôi còn có quà hậu tạ thầy xứng đáng.
Thầy mo nhìn chiếc danh thiếp trên bàn ghi tên Phạm Ngọc Ái liền vui vẻ nhận lấy. Thầy tiễn chân hai người ra tận xe và đứng nhìn chiếc xe rời bánh cho đến khi mất hút cuối con đường mới trở vào nhà.
Tài xế trên xe bèn thắc mắc: bà chủ, tại sao lại tặng ông ta thứ đó? Nếu có nó thì chẳng phải sẽ giúp ông ta tăng cường sức mạnh và khả năng tâm linh sao?
Ái chẹp miệng: thả con săn sắt, bắt con cá rô. Đạo lý này cậu không phải không biết.
- Nhưng làm vậy là giao trứng cho ác. Bà biết tâm ông ta không thiện sao còn đánh liều như thế?
- Kịch hay về khúc cuối. Bố tôi tự có dự liệu. Cậu không cần quá bận tâm.
- Vậy lỡ như làm hại tới cô gái kia thì sao?
Ái nhớ lại khuôn mặt của Hân lúc thành khẩn mong thầy mo giúp đỡ. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy nhìn tới 7 phần bi thương chợt hơi khó thở.
Tài xế lo lắng: bà chủ, bệnh của bà tái phát sao?
- Không sao! Cậu cứ chạy xe đi. Tôi đang nghĩ tới cô Hân kia. Khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu ấy mà phải vùi dập ở vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này. Đúng là sống không dễ dàng gì. Tôi sẽ cố gắng không làm cô ấy thêm tổn thương nào nữa. Đời người chẳng đáng bao nhiêu, đi nửa cuộc đời toàn bi thương với nước mắt, bấy nhiêu cũng quá đủ rồi.
Vợ chồng Cương sau khi rời khỏi nhà thầy mo bèn tới thẳng miếu gặp bé Bin. Hân lên mua đồ thăm con rồi trò chuyện việc 16 trăng tròn sẽ nhờ thầy giúp đỡ tiêu diệt quỷ tinh. Bin nghe mẹ nói thì không vui đáp: thầy mo đó là người xấu. Sao mẹ tới gặp ông ta? Mẹ không sợ ông ấy làm hại mẹ hay sao?
- Nhưng ở đây còn ai có thể tiêu diệt quỷ tinh được nữa? Mẹ phải liều một phen. Hơn nữa mẹ không phải là chưa từng đối mặt với quỷ tinh.
Bác Cương cũng lên tiếng: lần này thầy mo chắc chắn không hại mẹ Hân của Bin nữa. Thầy ấy đã tìm ra nguồn sức mạnh lớn hơn nắm giữ linh hồn người khác rồi. Bin yên tâm đi.
Bin hậm hực không chịu tin nhưng bác Cương và mẹ động viên mãi cậu mới xuôi theo: vậy ngày rằm mẹ hãy lên miếu xin nước trên ban phật uống 3 ngụm. Từ nay đến đó mẹ nhớ ăn chay. Ngoài ra mẹ xin sư cô một ít tro trên bát hương phật đeo bên mình. Mẹ tới đâu Bin cũng nhìn thấy mẹ. Lỡ như có chuyện gấp Bin có thể giúp mẹ một tay. Bin là con của trời, thầy mo kia to gan tới đâu cũng không dám ra tay với Bin.
Chia tay Bin hai vợ chồng Hân trở về nhà đã quá trưa. Hân hỏi chồng: hai người buổi sáng nay chúng ta gặp sao em thấy quen mắt quá! Hình như em từng mơ thấy bà ấy rồi.
Cương cười cười trêu vợ: chắc em có quý nhân phù trợ nên nhìn thấy quen mắt. Anh cũng thấy quen và cảm giác đôi mắt rất giống em. Một đôi mắt buồn nhưng sâu thăm thẳm, cố nhìn cũng chỉ thấy sâu càng thêm sâu.
- Em hơi lo lắng. Quỷ tinh kia liệu có gây hại con gái hay không? Từ nay tới 16 còn tới 10 ngày nữa. Em chỉ sợ lỡ như không kịp.
- Người cần lo là em mới đúng. Anh rất sợ quỷ tinh ra tay với em trước vì em hợp mệnh số. Bé Trinh chẳng qua hồn vía bị đánh cắp nên có thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa anh đã cho con bé đeo sợi dây chuyền rồi, con bé sẽ nhanh chóng bình thường trở lại.
- Nếu vậy con sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy có đúng không anh?
- Phải! Nhưng phải cho con bé sống với kí ức của chính mình. Một người mất kí ức dù chỉ là một khoảng thì sẽ luôn cảm thấy mình thật vô dụng.
Hai vợ chồng vừa về nhà thì có giấy mời của công an. Hân ngạc nhiên: có chuyện gì vậy? Tại sao bên công an lại mời em?
Bác Cương nhìn tờ giấy mời liền đáp: chắc không có chuyện gì đâu em. Đây cũng chỉ là giấy mời thôi, cũng chẳng phải giấy triệu tập quan trọng gì. Em không muốn đi thì không cần phải đi.
Bác Cương nói xong vo luôn tờ giấy mời ném thẳng vào thùng rác. Hân muốn cản lại cũng không nổi.
Ngày hôm sau Hân cũng nhận được giấy mời y chang như vậy. Trong lòng Hân nôn nóng nên không tài nào tập trung làm việc. Hân nghĩ tới ông bà Ngoan liền điện thoại về hỏi thăm. Mọi người nói không có bất cứ chuyện gì dính dáng tới Pháp luật. Cương mỉm cười: em cứ yên tâm ở nhà đi, ngày mai sẽ lại có giấy mời tiếp. Em cứ đợi 3 ngày rồi anh sẽ đưa em đi.
Quả nhiên ngày thứ 3 Hân vẫn nhận được giấy mời bên phía công an. Lần này Hân cùng chồng lên gặp thì được biết Tín muốn gặp Hân nói chuyện.
Hân nghe nhắc tới tên Tín lập tức đứng dậy và từ chối: tôi không muốn gặp người này. Tôi và anh ta cũng không có bất cứ mối liên hệ nào. Mong phía bên công an đừng gửi giấy mời về cho tôi.
Hân nói xong lập tức bỏ về. Trên đường về Hân ngồi sau xe Cương hậm hực: cái kẻ chết bầm này không dưng lại đòi gặp mặt em. Anh nghĩ xem rốt cuộc là hắn ta có ý định gì?
- Thì chắc là bị nhốt trong ấy nên có thời gian kiểm điểm lại bản thân mình nên muốn nói chuyện với người xưa.
- Em và hắn vốn chẳng có mối quan hệ nào cả. Nếu cho em được ước chắc em sẽ ước hắn phạm tội tày đình rồi bị công an xử bắn đi. Hắn chết sớm ngày nào xã hội an bình thêm ngày đấy.
- Em rất ghét người này sao?
-Em căm thù hắn tới tận xương tuỷ. Ngày trước khi anh Minh mất chính hắn đã cho em uống thuốc ngủ rồi sai người làm nhục em để cả gia đình bắt gian tại trận rồi đuổi cổ mẹ con em khỏi nhà. Hắn đã một tay dàn dựng kịch bản hoàn hảo chiếm đoạt tất cả mọi thứ của mẹ con em . Cái kế sách bẩn thỉu của hắn như vậy đủ để hắn chết rồi. Thời gian qua hắn dùng công ty mà chồng em vất vả gầy dựng rồi lừa đảo không biết bao nhiêu người. Cũng vì hắn mà bao nhiêu cô gái nhà lành bị tan cửa nát nhà. Tội của hắn đáng ra phải chết vài lần. Chợ mà bán thịt người chắc em xẻ thịt hắn ra bán cho người ta mua về cho chó ăn.
- Chó cũng chả thèm cái thứ thịt thối đấy. Em yên tâm, mọi thứ hắn nợ em chúng ta từ từ tính sổ với chúng. Nhưng sao em biết hắn cho em uống thuốc ngủ?
- Ngoài hắn ra thì còn ai có thể làm như thế? Nếu không phải hắn thì là mẹ con hắn hợp mưu hòng đuổi em đi.
Bác Cương gật đầu: vậy em muốn gặp lại người chứng kiến sự việc hôm ấy không?
Bình luận facebook