• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long chủ ở rể (1 Viewer)

  • Chương 67: Quỳ suốt một đêm

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 67: Quỳ suốt một đêm



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhìn thấy điều này, bà cụ Giang lập tức quỳ xuống, những người còn lại thì thấy nhà họ Giang cùng lắm là phá sản, nhưng nếu không được Giang Ngọc Hằng tha thứ thì bà ta sẽ là một bà lão mà người ta coi là phiền phức, thậm chí là thành một bà lão cô độc. Không có chốn dung thân!



Sau đó bà ta kêu lên: "Ngọc Hằng! Bà nội quỳ xuống xin cháu thứ lỗi! Chỉ cần cháu tha thứ, bà có thể làm bất cứ việc gì!" "Cháu nhìn những người sau lưng bà đi, nếu nhà họ Giang không còn thì họ cũng không chăm sóc bà nữa! Bà nội sẽ phải ra đường xin ăn!" "Ăn mày thì đã làm sao! Đáng đời!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nghe vậy, Ngô Tâm hét lên với vẻ khinh thường.



Theo Ngô Tâm thấy thì bà già kia phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về những việc mình làm.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Ngọc Hằng trong lòng cũng biết điều này, nhưng nhìn bà nội quỳ trước mặt mình trong nước mắt, cô không đành lòng.



Tô Hoài Dương cũng thấy biểu hiện của Giang Ngọc Hằng thay đổi, nếu là chuyện khác, anh ấy sẽ để Giang Ngọc Hằng tự quyết định.



Anh nợ em một câu yêu thương!









Nhưng những người nhà họ Giang này lại là những kẻ vô ơn xa lạ, cho dù có cho bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa, họ cũng không thể thay đổi bản chất tham lam được.



Sau đó Tô Hoài Dương bước lên, chuẩn bị làm nhân vật phản diện thay cho Giang Ngọc Hằng.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhưng lần này, Tô Hoài Dương đã bị Giang Ngọc Hằng ngăn lại.



Nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Giang Ngọc Hằng, Tô Hoài Dương biết lần này cô không cần anh đóng vai phản diện.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Ngọc Hằng hít một hơi thật sâu, sau đó nói với bà cụ đang quỳ trên mặt đất: "Cháu sẽ không trở lại nhà họ Giang nữa, bà ơi, bà dậy đi! Trên đời này không có lý do gì để bà nội quỳ gối với cháu gái."



Bà cụ xấu hổ khi nghe những lời đó, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, đập trán kêu lên: "Ngọc Hằng! Cháu phải cho bà một con đường sống! Nếu không, bà chỉ có thể quỳ ở đây một đêm!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Khi nhìn thấy điều này, Giang Minh Nguyên cũng kéo Giang Trúc Nhi quỳ trên mặt đất, cầu xin sự thương xót: "Em họ! Chúng tôi thực sự biết rằng chúng tôi đã sai. Cho dù em không quan tâm đến chúng tôi, em cũng phải cho bà một con đường để sống!"



Giang Ngọc Hằng quay đầu lại khi cô ấy nghe thấy những lời đó, cô chỉ làm vậy để bảo vệ gia đình của mình.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Về phần bà nội, cách sống sót ư, đơn giản là để nhà họ Giang cho bà ta con đường ấy!



Đặc biệt là Giang Minh nguyên lúc này vẫn đang nói đạo lý, Giang Ngọc Hằng cũng đã quen với phong thái của anh ta, nhưng cô không thể mềm lòng!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương nhìn bà cụ Giang quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng cũng chỉ thầm nghĩ, nếu biết thế thì từ đầu đừng gây điều ác.



Khi người nhà họ Giang nhìn thấy Giang Ngọc Hằng rời đi, tất cả đều lo lắng, họ định xông vào trong.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngô Tâm thấy vậy đã ở cửa ngăn lại và sau đó hét lên giận dữ: "Dừng lại! Nếu còn đụng vào Ngọc Hằng nhà chúng tôi, hãy cẩn thận tập đoàn Ánh



Dương sẽ không để các người được yên đâu!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bây giờ cứ nghe thấy tiếng Ảnh Dương là mấy người nhà họ Giang đều không thể ngừng run như con chuột khi nhìn thấy một con mèo.



Ngô Tâm chế giễu khi nhìn thấy điều này, giọng đầy chế nhạo: "Mấy người đúng là người rẻ tiền. Đã từng bắt nạt Ngọc Hằng nhà tôi nhiều như thế mà bây giờ lại muốn Ngọc Hằng tha thứ cho. Tôi thực sự muốn lập một đài tưởng niệm cho các người!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bị Ngô Tâm chế giễu như vậy, người nhà họ Giang thậm chí không dám nói một lời, hôm nay họ đã biết được địa vị của Giang Ngọc Hằng tại tập đoàn Ánh Dương.



Ngô Tâm càng tự hào hơn khi nhìn thấy điều này, bà ta chưa bao có khí thế như vậy trong nhà họ Giang.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lập tức, Ngô Tâm đi tới chỗ bà cụ Giang đang quỳ xuống, tỏ vẻ trịch thượng: "Không phải nói muốn quỳ cả đêm sao? Vậy thì quỳ đi!"



Giang Chí Lâm nhìn cảnh này cũng không chịu nổi, những người này quả nhiên đáng tội, nhưng đều là người thân của bọn họ!



Anh nợ em một câu yêu thương!










Sau đó Giang Chí Lâm bước đến và nói với



Ngô Tâm: "Bỏ đi! Dù sao đó cũng là mẹ tôi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngô Tâm cười nói: "Được! Vậy thì bỏ đi."



Nói rồi, Ngô Tâm tức giận như thế lòng tốt của mình bị người ta hiểu thành lòng lang dạ sói vậy: "Vốn dĩ, nếu họ quỳ ở đây cả đêm, tôi sẽ sẵn sàng nhờ Ngọc Hằng giúp họ đối câu! Bây giờ ông nói bỏ nó đi, vậy thì bỏ nó đi. "Không tính! Không tính!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngô Tâm vừa dứt lời, người nhà họ Giang liên hét lên.



Ngay lập tức, Giang Chí Lâm nhìn thấy người nhà họ Giang quỳ xuống, nhìn Ngô Tâm với vẻ mặt ninh not.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Sau đó có người van xin Ngô Tâm: "Hai người phải nói những câu kia phải làm thật đấy nhé!"



Giang Chí Lâm thấy không có thiện cảm với những người này, Ngọc Hằng không để cho tập đoàn Ánh Dương tiệt đường sống của họ! Bây giờ họ cầu xin Ngọc Hằng quay trở lại giúp đỡ thì cũng là vì tiền thôi! Cập nhật chương mới nhất tạ*i Truyện88.vip



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vì tiền mà đê tiện như vậy, Giang Chí Lâm thật sự không biết nói gì về những người ruột thịt của mình nữa!



Ngô Tâm đã bật cười khi nhìn thấy điều này, sau đó bà ta nói một cách vô tư: "Các người cũng để tiện đấy! Nhưng đừng lo, ngày mai tôi sẽ nói giúp mọi người đội câu!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngô Tâm vừa đóng cửa vừa nói.



Người nhà họ Giang ở ngoài cửa cúi đầu, không dám nhìn nhau, cũng không ai dám đứng lên, có lẽ lúc này Ngô Tâm đang nhìn bọn họ qua mắt mèo!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trong phòng của Giang Ngọc Hằng, Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng đã đứng trước cửa sổ kiểu Pháp từ nãy giờ.



Cuối cùng Tô Hoài Dương hỏi: "Lần này quyết định thế nào?" “Hừ!” Giang Ngọc Hằng khịt mũi, rồi nói: “Ngày mai em sẽ đến Ánh Dương, Chu Hoàng Nhật đã giúp em vài lần, em còn chưa cảm ơn họ!”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương nghe xong, hỏi: "Sau đó thì sao?"



Giang Ngọc Hằng sửng sốt trong chốc lát, sau đó đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kiên định, "Trước tiên tìm việc đã! Phải ăn cơm."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương không biết rằng Giang Ngọc Hằng đang có kế hoạch tìm một công việc trước, sau đó thành lập công ty để kinh doanh sau khi cô ấy có một số tiền tiết kiệm.



Chỉ là cô học quản trị kinh doanh, cô có thể tìm được công việc gì cho phù hợp đây?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương nửa đùa nửa thật nói: "Em quên rằng chồng em có 35 tỷ hay sao? Đến hôn anh đi, anh sẽ cho em toàn bộ của cải!"



Tô Hoài Dương nói xong liền nhìn thấy đôi mắt đẹp buồn bã của Giang Ngọc Hằng nhìn mình, đôi mắt đó có vẻ ngoan cường và kiêu ngạo, còn có tia sáng làm cho người ta không khỏi động lòng, nhưng cô cũng không có ý muốn hôn anh



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhìn thấy thế này Tô Hoài Dương cũng bất lực, Giang Ngọc Hằng tính tình ương ngạnh, trừ phi phải như vậy, còn không cô còn không nói cho chồng của mình biết mình gặp khó khăn nào.



Nghĩ đến đây, Tô Hoài Dương tiếc nuối nói: "Thôi vậy! Không làm khó em nữa"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngay lập tức Tô Hoài Dương lấy thẻ ngân hàng 35 tỷ nhét vào túi Giang Ngọc Hằng



Lúc này, Giang Ngọc Hằng đỏ bừng mặt, hôn lên má anh.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tô Hoài Dương đột nhiên bật cười: "Bà xã, em thật tốt bụng!"



Giang Ngọc Hằng khịt mũi nói: "Thật là tốt, nhanh lên tầng ngủ đi!"



Anh nợ em một câu yêu thương!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 196-200
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom