• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long chủ ở rể (11 Viewers)

  • Chương 15: Tô Hoài Dương là thần giàu

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn lên phía cầu thang xoắn ốc trong đại sảnh.



Quả nhiên, vừa rồi khi Triệu Hồng làm rơi chai rượu, một mảnh thủy tinh đã đâm trúng vào bức tranh sơn dầu ở bậc thang xoắn ốc, hở ra một vết rách lớn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sau khi Triệu Hồng nhìn thấy “kiệt tác” của mình, sự tức giận trong nháy mắt cũng không còn nữa.



Ba tỷ rưỡi sao? Làm sao cô ta có thể đền noi?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Lúc này Trần Thiên Hậu cũng lúng túng, Triệu Hồng là người đặc biệt ưa thể diện, vì vậy đã chọn một khách sạn cao cấp như vậy để tổ chức hôn lễ, chỉ riêng tiền tổ chức đã đến ba tỷ rưỡi, đây gần như là toàn bộ số tiền bọn họ đã tích lũy, mà bây giờ còn phải đền bức tranh ba tỷ rưỡi này, anh ấy hoàn toàn không thể đền nổi.



Thái độ của quản lý khách sạn rất kiên quyết nói: “Bức tranh đó chúng tôi có biên bản đầu giả, là ông chủ của chúng tôi đã mua nó từ Sotheby's với giá ba tỷ rưỡi. Tôi không cần biết hai người bản nhà bán xe hay bán sắt vụn gì, bắt buộc phải có ba tỷ rưỡi này, một đồng cũng không thể thiếu. Nếu không chúng tôi sẽ bảo cảnh sát.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!









Nụ cười trên gương mặt Trần Thiên Hậu mất đi, năn nỉ hỏi: “Ngài đây, hôn lễ của tôi đã không được tổ chức vậy có thể được trả lại chút tiền không?”



Quản lý khách sạn cười khẩy nói: “Anh muốn cái gì vậy? Mọi thứ cần chuẩn bị thì chúng tôi đều đã chuẩn bị xong cho anh cả rồi, tất cả mâm cỗ đều đã đem ra, rượu nước cũng đã ở trên bàn, tiền hôn lễ một xu cũng không thể thiếu.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Thiên Hậu nghe vậy liền lộ rõ vẻ mặt đau khổ, nhưng cũng không chậm trễ nói với



Triệu Hồng: “Tất cả phong bao lì xì chúng ta nhận được đều lấy hết ra, xem chúng ta có bao nhiêu tiền”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Triệu Hồng đến lúc này cũng không gây gổ, vội vàng làm theo lời Trần Thiên Hậu nói, lấy hết tất cả tiền quà cũng như tiền lì xì ra. Cuối cùng, tất cả tiền quà tính toán lại mới có hơn một tỷ tư, vẫn còn thiếu hai tỷ mốt nữa.



Trần Thiên Hậu lúc này không biết nên làm như thế nào, thế chấp nhà cửa xe cộ thì không có gì để dùng, hai tỷ mốt còn thiếu này, anh ấy không biết làm thế nào để bù vào.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Quản lý khách sạn lúc này hỏi rất vênh váo hung hăng: “Tập hợp ra đây rồi sao?” Trần Thiên Hậu mang vẻ mặt tươi cười, nói một cách nhỏ giọng mềm mại: “Tạm thời chỉ gom được hơn một tỷ tư.” VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Đột nhiên Trần Thiên Hậu giống như nhớ tới cái gì đó, từ trong túi áo lấy ra một phong bao lì xì, nói: “Ồ đúng rồi, ở đây vẫn còn một chút."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Triệu Hồng vừa nhìn phong bao lì xì Trần Thiên Hậu lấy ra chính là của Tô Hoài Dương, liền thấp giọng lạnh lùng chế nhạo: “Năm trăm ngàn của tên nghèo nàn đó thì có thể có ích gì.



Trần Thiên Hậu trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Nhiều hơn ba trăm ngàn là nhiều hơn rồi, những lời nói nhảm của em ở đâu mà nhiều vậy hả?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Triệu Hồng biết rằng mình đã gây ra tai họa nên cũng không dám tiếp tục làm ầm ĩ với anh.



Trần Thiên Hậu mở phong bao lì xì Tôi Hoài Dương đưa cho, anh ấy cho rằng ở bên trong chắc chỉ có một năm trăm ngàn tiền mặt, nhưng sau khi mở ra lại phát hiện, bên trong có một tấm chi phiếu.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Thiên Hậu lấy tấm chi phiếu ra, vừa nhìn số tiền thì cả người trợn mắt há hốc mồm không nói ra lời.



Bảy tỷ!



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trên tấm chi phiếu này viết bảy tỷ. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.



Lúc này, Triệu Hồng nhìn tấm chi phiếu bảy tỷ trong tay Trần Thiên Hậu thì liên sửng sốt, cảm thấy khó có thể tin được.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Thật sự là bảy tỷ.



Sao có thể như vậy.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!










Nhìn bộ dạng tên đó như bán hàng rong vỉa hè, vậy mà vừa lấy ra thì là phong bao lì xì bảy tỷ.



Với lại, bản thân vừa rồi còn ghét bỏ phong bao lì xì của người ta quá ít.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Triệu Hồng nghĩ đến đây thì cảm thấy bản thân vừa mới làm chuyện vô cùng não tàn, ngay lập tức vội vàng nắm lấy cánh tay của Trần Thiên Hậu nói: “Chồng ơi, đó là người anh em của anh sao? Anh mau mời người ta quay lại đi.



Trần Thiên Hậu nhìn Triệu Hồng với ảnh mắt trống rỗng, ý nghĩ đó không thể rõ ràng hơn, vừa rồi em còn đuổi người ta đi, bây giờ lại bảo anh mời người ta quay lại, sao anh có thể làm được?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dù sao hai người cũng là vợ chồng, Triệu Hồng đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Trần Thiên Hậu, sắc mặt đỏ bừng, không dám nói lời nào.



Vừa rồi còn có người khác chế giễu Tôi Hoài Dương rất hằng hải, đều đã ngậm miệng lại, mặt lộ vẻ xấu hổ.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Bảy tỷ quả thực là một số con số rất lớn. Người có thể tùy ý bỏ ra bảy tỷ này, là có thể là người bình thường sao? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn



Lúc này Trần Thiên Hậu chỉ cảm thấy mặt mày nhẹ bằng, bất giác nói với Triệu Hồng ở bên cạnh: “Người anh em này của anh không tồi đúng không?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Triệu Hồng ngay lập tức gật đầu nói: “Không tồi! Không tồi



Trần Thiên Hậu tự cảm thấy thoải mái, anh ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, bản thân quả nhiên không nhìn nhầm người anh em Tô Hoài Dương này, sĩ diện lần này thật sự quá lớn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nói lý ra, mình nhất định phải cảm ơn người anh em này của mình.



Bên này.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tô Hoài Dương rời khỏi khách sạn cũng không vội vàng trở về nhà.



Vừa rồi anh nhìn thấy Triệu Hồng đeo một sợ dây chuyền đá quý rất cao quý, đột nhiên anh cảm thấy, nếu như vợ anh Giang Ngọc Hằng cũng có thể đeo một sợi dây chuyền đá quý nhất định sẽ càng thể hiện khí chất hơn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Vì vậy anh dự định đi dạo ở cửa hàng trang sức mua cho vợ một sợi dây chuyền.



Thực ra, Tô Hoài Dương luôn có tiền để tiêu, chỉ là lúc đầu vào ở rể nên lấy thân phận là kẻ nghèo nàn, vì vậy chưa bao giờ để lộ trước mặt vợ mình.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tuy nhiên, vài ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của họ nên anh muốn tặng cho vợ một món quà thể hiện lên khí chất của cô.



Anh đi vòng quanh trung tâm thương mại một vòng và đến một cửa hàng trang sức tên là Thụy Phương.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tô Hoài Dương bước vào cửa hàng, nhìn lướt qua, liếc mắt một cái liền bắt gặp một chiếc vòng cổ bằng Sapphire trong tủ kính ở giữa cửa hàng.



Nhìn thấy nhân viên bản hàng đứng bên trong cửa hàng, Tô Hoài Dương liền mở miệng hỏi: "Có thể lấy chiếc vòng cổ đó cho tôi xem một chút không?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nữ nhân viên bán hàng trang điểm đậm quay đầu lại, nhìn lướt qua phía Tô Hoài Dương, quát lớn nói: “Xem cái gì mà xem? Không nhìn thấy giá tiền sao? Ba tỷ rưỡi, anh không mua được đâu.



Tô Hoài Dương cũng không muốn tranh luận với người bình thường đó, anh nói rõ: “Đồ ba tỷ rưỡi tôi vẫn có thể mua được, cô lấy cho tôi xem, nếu như vừa ý tôi sẽ mua.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Nhân viên bán hàng cười khẩy, vẻ mặt chế nhạo lộ rõ không một chút giấu diếm: “Anh có thể mua được? Anh có từng nhìn thấy ba tỷ rưỡi là bao nhiêu tiền không? Mà dám chạy vào đây giả vờ hả?"



VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 196-200
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom