Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Dám vô lễ với cậu Dương?
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương vô cớ bị người ta nhạo bảng mấy câu, cũng đã trào lên lửa giận, lời nói trở nên cứng rắn: "Cô chỉ việc lấy cho tôi xem, còn mua nổi hay không là việc của tôi!"
Đúng lúc này, một đôi nam nữ bước vào, người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, người đàn ông mặt to, bụng phệ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng to tổ chảng, đúng kiểu cách của một tên nhà giàu mới phất lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy phong cách này, lập tức nghênh tiếp, đi ngang qua còn chế giễu Tô Hoài Dương: "Nhìn thấy không! Người thế này mới là phong cách của người không thiếu tiền!"
Ngay khi người phụ nữ diễm dúa kia bước vào, liền thích thú với chiếc vòng cổ sapphire mà Tô Hoài Dương nhìn trúng cô g kéo tay người đàn ông bên cạnh nũng nịu nói: "Ba nuôi... người ta muốn chiếc vòng cổ sapphire đó…….….
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người giàu mới phất lên này trưng ra bộ dạng không thiếu tiền, cười híp mắt nói: "Được, em muốn thứ gì anh đều sẽ mua hết cho em. Mau, đem chiếc vòng cổ đó ra đây
Nghe vậy, nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, mở miệng nịnh nọt: "Anh trai đúng là có tầm mắt, đây là thứ tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, cũng chỉ những người giàu có như anh đây mới có thể mua nồi
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong, nhân viên bán hàng định đi lấy chiếc vòng cổ đó ra, trong lòng thầm nghĩ vụ mua bản này mà thành, hoa hồng trích ra cũng được tới mấy triệu
Tô Hoài Dương nhìn thấy vậy thì cau mày, ngăn nhân viên bán hàng đó lại: "Là tôi đến trước, vì sao lại đem bán cho bọn họ mua sắm nhất định phải theo thứ tự trước sau
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sắc mặt của nhân viên bán hàng lập tức chìm xuống, chỉ tay về phía cửa và hết lên: "Cút ngay đi! Đừng cản trở người ta làm ăn, một viên gạch trong cửa hàng này cũng không phải là thứ mà anh có thể mua nổi, anh ở đây vờ làm người giàu làm quái gì chứ!"
Tô Hoài Dương cũng đã trở nên tức giận, chưa nói đến việc là anh đến trước, nhưng mà kêu khách cút đi thì quá đáng lắm rồi đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương lập tức nói: "Gọi người phụ trách của các người ra đây, tôi muốn hỏi người đó rốt cuộc là tuyển người theo tiêu chuẩn gì thế?"
Nghe xong, nhân viên bán hàng trở nên kích động: "Con mẹ nó giả vờ cái quái gì ở đây! Trong cửa hàng này tôi nói là được, tôi kêu anh cút thì phải cút, nếu anh không muốn vào bệnh viện nằm hai tháng, thì cút xéo ngay di!" Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một nhân viên cửa hàng nhỏ nhoi mà lại hung hăng như vậy, Tô Hoài Dương cũng nổi lên hứng thú, bèn hỏi: "Cô chắc chắn muốn tôi cút ra ngoài chứ?"
Nhân viên bán hàng cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: "Kêu anh cút thì anh mau cút đi, cũng không biết ngõ soi vào bãi nước tiểu xem bộ dạng của mình ra cái giống gì. Cửa hàng trang sức cao cấp của chúng tôi là nơi anh có thể vào sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này người phụ nữ diêm dúa bên cạnh cũng mỉa mai nói: "Một tên nghèo nàn mà cũng dám chạy đến đây để tìm cảm giác tồn tại, lại còn muốn giành đồ với tôi, tôi nhổ!"
Lão nhà giàu mới phất lên kia cũng vênh váo hống hách nói với Tô Hoài Dương: "Thằng nhóc, không có tiền thì đừng khoe khoang, bộ dạng nghèo nàn kiết xác của mày mà cũng muốn mua thứ đồ mà người phụ nữ của tao thích sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh tiếp tục giễu cợt: "Anh có biết chỗ này là nơi nào không, mà dám làm bộ làm tịch hả? Đây là cửa hàng dưới trướng của tập đoàn Quang Diệu, với bối cảnh của tập đoàn Quang Diệu, chỉ cần động đậy một ngón tay cũng có thể nghiền chết anh!"
Tô Hoài Dương càng tức giận hơn khi nghe nói cửa hàng này dưới trướng của Quang Diệu, làm sao mà một cửa hàng dưới danh nghĩa của mình lại có loại nhân viên thiếu chuyên nghiệp như vậy chứ!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghĩ đến đây Tô Hoài Dương liền lấy điện thoại di động ra bẩm số của Chu Hoàng Nhật, điện thoại vang lên một tiếng liền được kết noi.
Giây tiếp theo, giọng nói cung kính của Chu Hoàng Nhật vang lên: "Cậu Dương, anh có dặn dò gì sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nhàn nhạt nói: "Trang sức Thuy Phương nằm dưới trướng Quang Diệu phải không?" "Đúng vậy, sao cậu Dương lại đột nhiên hỏi đến chuyện vụn vặt này vậy?"
Tô Hoài Dương nhìn nhân viên bán hàng, bình tĩnh nói: "Nhân viên bán hàng ở đây muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi cho ông thời gian mười phút qua đây xử lý, bằng không, cái chức chủ tịch đó ông không cần làm nữa."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi Tô Hoài Dương cúp điện thoại, Chu Hoàng Nhật liền vội vàng phóng như bay tới Trang sức Thụy Phương.
Cùng lúc này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tên nhà giàu mới phất lên nhìn Tô Hoài
Dương với vẻ khinh thường, nói: "Chủ tịch tập đoàn Quang Diệu là một trong những doanh nhân nổi tiếng nhất ở Sài Gòn, là người mà tên nhà quê như mày có thể quen biết nổi sao? Con mẹ mày còn dám giả vờ ở đây nữa chứ!" Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người phụ nữ diễm dúa đưa tay lên trước mũi quạt quạt vài cái, tỏ ra kinh tởm, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh: "Em thực sự là không chịu nổi nữa, thằng cha này có mùi chua nồng nặc, thực khiến người ta buồn nôn, mau đuổi gã ra khỏi đây đi!"
Người đàn ông giàu có bật cười, trắng trợn mân mê thân thể người phụ nữ diêm dúa một chút, sau đó từ trong túi móc ra một xấp tiền giấy đập vào người Tô Hoài Dương, đồng thời ra lệnh cho Tô Hoài Dương: "Cho mày một cơ hội, quỳ xuống cho tao rồi cút ra ngoài, xấp tiền này sẽ là của mày"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương lập tức lạnh lùng ném lại cho đối phương những gì gã vừa nói: "Tôi cho ông một cơ hội, bây giờ ông lập tức cút đi, nếu không, sau năm phút, tự mà gánh lấy hậu quả."
Tên nhà giàu mới phất lên nghe thấy lời này, càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi chửi bởi: "Được, ông mày lại muốn xem mày có bản lĩnh gì. Năm phút đúng không, được, ông mày chờ!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong, hai tay ông ta khoanh trước ngực, nhìn Tô Hoài Dương một cách khinh bỉ.
Rất nhanh sau đó, một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn sang trọng dừng lại trước cửa hàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chủ tịch tập đoàn Quang Diệu, Chu Hoàng Nhật bước xuống ô tô.
Nhân viên bán hàng lập tức hoảng hốt khi nhận ra thân phận của Chu Hoàng Nhật
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chủ tịch thực sự đến đây ư? Lẽ nào tên thanh niên thất bại này thực sự có quen biết với chủ tịch sao?
Sau khi thầm nghĩ như vậy, lại cảm thấy khả năng đó không cao lắm, chắc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chủ tịch chỉ là thuận đường ghé qua xem xét tình hình cửa hàng thôi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vì vậy cô ta vội vàng tiến lên nghênh đón, kính cẩn nói: "Xin chào chủ tịch"
Nhưng Chu Hoàng Nhật hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cô ta, đi thẳng đến chỗ Tô Hoài Dương.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa bước tới đã nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Hoài Dương, trong lòng lập tức căng thẳng, vội vàng bước tới cúi đầu nói: "Cậu Dương, xin lỗi đã đề cậu chịu thiệt thòi!"
Giây tiếp theo, Chu Hoàng Nhật tát thẳng vào mặt cô nhân viên bán hàng một bạt tai, khiến toàn thân của cô ta lảo đảo. "Đồ ti tiện, ai cho phép cô vô lễ với với cậu Dương hả?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên bán hàng bị tát mạnh đến chảy máu ở khóe miệng, má mặt sưng phù, vô cùng thê thảm, buột miệng hỏi: "Cái gì mà cậu Dương? Chủ tịch, ý của ngài là sao?"
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương vô cớ bị người ta nhạo bảng mấy câu, cũng đã trào lên lửa giận, lời nói trở nên cứng rắn: "Cô chỉ việc lấy cho tôi xem, còn mua nổi hay không là việc của tôi!"
Đúng lúc này, một đôi nam nữ bước vào, người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, người đàn ông mặt to, bụng phệ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng to tổ chảng, đúng kiểu cách của một tên nhà giàu mới phất lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy phong cách này, lập tức nghênh tiếp, đi ngang qua còn chế giễu Tô Hoài Dương: "Nhìn thấy không! Người thế này mới là phong cách của người không thiếu tiền!"
Ngay khi người phụ nữ diễm dúa kia bước vào, liền thích thú với chiếc vòng cổ sapphire mà Tô Hoài Dương nhìn trúng cô g kéo tay người đàn ông bên cạnh nũng nịu nói: "Ba nuôi... người ta muốn chiếc vòng cổ sapphire đó…….….
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người giàu mới phất lên này trưng ra bộ dạng không thiếu tiền, cười híp mắt nói: "Được, em muốn thứ gì anh đều sẽ mua hết cho em. Mau, đem chiếc vòng cổ đó ra đây
Nghe vậy, nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, mở miệng nịnh nọt: "Anh trai đúng là có tầm mắt, đây là thứ tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, cũng chỉ những người giàu có như anh đây mới có thể mua nồi
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong, nhân viên bán hàng định đi lấy chiếc vòng cổ đó ra, trong lòng thầm nghĩ vụ mua bản này mà thành, hoa hồng trích ra cũng được tới mấy triệu
Tô Hoài Dương nhìn thấy vậy thì cau mày, ngăn nhân viên bán hàng đó lại: "Là tôi đến trước, vì sao lại đem bán cho bọn họ mua sắm nhất định phải theo thứ tự trước sau
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sắc mặt của nhân viên bán hàng lập tức chìm xuống, chỉ tay về phía cửa và hết lên: "Cút ngay đi! Đừng cản trở người ta làm ăn, một viên gạch trong cửa hàng này cũng không phải là thứ mà anh có thể mua nổi, anh ở đây vờ làm người giàu làm quái gì chứ!"
Tô Hoài Dương cũng đã trở nên tức giận, chưa nói đến việc là anh đến trước, nhưng mà kêu khách cút đi thì quá đáng lắm rồi đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương lập tức nói: "Gọi người phụ trách của các người ra đây, tôi muốn hỏi người đó rốt cuộc là tuyển người theo tiêu chuẩn gì thế?"
Nghe xong, nhân viên bán hàng trở nên kích động: "Con mẹ nó giả vờ cái quái gì ở đây! Trong cửa hàng này tôi nói là được, tôi kêu anh cút thì phải cút, nếu anh không muốn vào bệnh viện nằm hai tháng, thì cút xéo ngay di!" Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một nhân viên cửa hàng nhỏ nhoi mà lại hung hăng như vậy, Tô Hoài Dương cũng nổi lên hứng thú, bèn hỏi: "Cô chắc chắn muốn tôi cút ra ngoài chứ?"
Nhân viên bán hàng cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: "Kêu anh cút thì anh mau cút đi, cũng không biết ngõ soi vào bãi nước tiểu xem bộ dạng của mình ra cái giống gì. Cửa hàng trang sức cao cấp của chúng tôi là nơi anh có thể vào sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này người phụ nữ diêm dúa bên cạnh cũng mỉa mai nói: "Một tên nghèo nàn mà cũng dám chạy đến đây để tìm cảm giác tồn tại, lại còn muốn giành đồ với tôi, tôi nhổ!"
Lão nhà giàu mới phất lên kia cũng vênh váo hống hách nói với Tô Hoài Dương: "Thằng nhóc, không có tiền thì đừng khoe khoang, bộ dạng nghèo nàn kiết xác của mày mà cũng muốn mua thứ đồ mà người phụ nữ của tao thích sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh tiếp tục giễu cợt: "Anh có biết chỗ này là nơi nào không, mà dám làm bộ làm tịch hả? Đây là cửa hàng dưới trướng của tập đoàn Quang Diệu, với bối cảnh của tập đoàn Quang Diệu, chỉ cần động đậy một ngón tay cũng có thể nghiền chết anh!"
Tô Hoài Dương càng tức giận hơn khi nghe nói cửa hàng này dưới trướng của Quang Diệu, làm sao mà một cửa hàng dưới danh nghĩa của mình lại có loại nhân viên thiếu chuyên nghiệp như vậy chứ!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghĩ đến đây Tô Hoài Dương liền lấy điện thoại di động ra bẩm số của Chu Hoàng Nhật, điện thoại vang lên một tiếng liền được kết noi.
Giây tiếp theo, giọng nói cung kính của Chu Hoàng Nhật vang lên: "Cậu Dương, anh có dặn dò gì sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nhàn nhạt nói: "Trang sức Thuy Phương nằm dưới trướng Quang Diệu phải không?" "Đúng vậy, sao cậu Dương lại đột nhiên hỏi đến chuyện vụn vặt này vậy?"
Tô Hoài Dương nhìn nhân viên bán hàng, bình tĩnh nói: "Nhân viên bán hàng ở đây muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi cho ông thời gian mười phút qua đây xử lý, bằng không, cái chức chủ tịch đó ông không cần làm nữa."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi Tô Hoài Dương cúp điện thoại, Chu Hoàng Nhật liền vội vàng phóng như bay tới Trang sức Thụy Phương.
Cùng lúc này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tên nhà giàu mới phất lên nhìn Tô Hoài
Dương với vẻ khinh thường, nói: "Chủ tịch tập đoàn Quang Diệu là một trong những doanh nhân nổi tiếng nhất ở Sài Gòn, là người mà tên nhà quê như mày có thể quen biết nổi sao? Con mẹ mày còn dám giả vờ ở đây nữa chứ!" Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người phụ nữ diễm dúa đưa tay lên trước mũi quạt quạt vài cái, tỏ ra kinh tởm, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh: "Em thực sự là không chịu nổi nữa, thằng cha này có mùi chua nồng nặc, thực khiến người ta buồn nôn, mau đuổi gã ra khỏi đây đi!"
Người đàn ông giàu có bật cười, trắng trợn mân mê thân thể người phụ nữ diêm dúa một chút, sau đó từ trong túi móc ra một xấp tiền giấy đập vào người Tô Hoài Dương, đồng thời ra lệnh cho Tô Hoài Dương: "Cho mày một cơ hội, quỳ xuống cho tao rồi cút ra ngoài, xấp tiền này sẽ là của mày"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương lập tức lạnh lùng ném lại cho đối phương những gì gã vừa nói: "Tôi cho ông một cơ hội, bây giờ ông lập tức cút đi, nếu không, sau năm phút, tự mà gánh lấy hậu quả."
Tên nhà giàu mới phất lên nghe thấy lời này, càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi chửi bởi: "Được, ông mày lại muốn xem mày có bản lĩnh gì. Năm phút đúng không, được, ông mày chờ!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong, hai tay ông ta khoanh trước ngực, nhìn Tô Hoài Dương một cách khinh bỉ.
Rất nhanh sau đó, một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn sang trọng dừng lại trước cửa hàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chủ tịch tập đoàn Quang Diệu, Chu Hoàng Nhật bước xuống ô tô.
Nhân viên bán hàng lập tức hoảng hốt khi nhận ra thân phận của Chu Hoàng Nhật
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chủ tịch thực sự đến đây ư? Lẽ nào tên thanh niên thất bại này thực sự có quen biết với chủ tịch sao?
Sau khi thầm nghĩ như vậy, lại cảm thấy khả năng đó không cao lắm, chắc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chủ tịch chỉ là thuận đường ghé qua xem xét tình hình cửa hàng thôi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vì vậy cô ta vội vàng tiến lên nghênh đón, kính cẩn nói: "Xin chào chủ tịch"
Nhưng Chu Hoàng Nhật hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cô ta, đi thẳng đến chỗ Tô Hoài Dương.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa bước tới đã nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Hoài Dương, trong lòng lập tức căng thẳng, vội vàng bước tới cúi đầu nói: "Cậu Dương, xin lỗi đã đề cậu chịu thiệt thòi!"
Giây tiếp theo, Chu Hoàng Nhật tát thẳng vào mặt cô nhân viên bán hàng một bạt tai, khiến toàn thân của cô ta lảo đảo. "Đồ ti tiện, ai cho phép cô vô lễ với với cậu Dương hả?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhân viên bán hàng bị tát mạnh đến chảy máu ở khóe miệng, má mặt sưng phù, vô cùng thê thảm, buột miệng hỏi: "Cái gì mà cậu Dương? Chủ tịch, ý của ngài là sao?"
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bình luận facebook