-
Chương 516-520
Chương 516 Kiệt ngạo không thuần
Theo lý thuyết gia tộc hẳn phải có rất nhiều lão gia hỏa mới đúng? Nhưng rõ ràng so với trong tưởng tượng của hắn thì số cường giả ít hơn rất nhiều.
Lục Phi Tuyết trầm ngâm một lát mới nói:
- Đáng ra những chuyện này ngươi không tư cách được biết, chẳng qua ngươi đã hỏi, ta liền nói cho ngươi biết một chút.
- Được!
Nét mặt Lục Ly hiện lên một tia hứng thú, xem ra đây là bí mật chỉ cao tầng Lục gia mới được biết.
Lục Phi Tuyết thăm dò thoáng qua tình huống bên ngoài, sau đó mới thấp giọng nói:
- Lục Ly, ngươi có biết nơi chúng ta đang ở đây gọi là gì không?
Lục Ly kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Đây chẳng phải Trung Châu, Thần Khải Vực ư?
- Cũng đúng, nhưng chưa đủ.
Lục Phi Tuyết lắc đầu nói:
- Trên thực tế, Bắc Mạc, Thanh Châu, Trung Châu... vân vân thật ra đều là cùng một nơi, gọi là Thần Châu đại địa. Thần Châu đại địa chia làm chín châu, đều là nơi Nhân tộc chúng ta cư trú, Trung Châu chỉ là châu lớn nhất trong Thần Châu đại địa thôi.
- Thần Châu đại địa chia chín châu?
Lục Ly nhíu mày, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm:
- Chẳng lẽ thế giới này còn có đại địa nào khác?
- Đúng vậy!
Lục Phi Tuyết gật đầu nói:
- Toàn bộ thế giới chúng ta gọi là Đấu Thiên Giới, bên trong có năm mảnh đại địa, Thần Châu đại địa nằm ở chính giữa, là nơi Nhân tộc trú ngụ. Mặt bắc, mặt đông, mặt nam và mặt tây còn có bốn mảnh đại địa khác, bốn nơi đó không nằm trong tay Nhân tộc chúng ta, ngươi hẳn còn nhớ được lời đồn khi trước, nói gia gia ngươi một thân một mình xông vào Thánh Tiên đại địa, sau đó trọng thương mà về chứ? Thánh Tiên đại địa nằm ở mặt nam, nơi đó là địa bàn Vu tộc. Mặt tây gọi là Tây Vũ đại địa, là nơi ở của Vũ tộc. Mặt phía bắc là Bắc Man đại địa, là nơi ở của Man tộc, mặt đông thì là Thần Doanh đại địa, đó là nơi ở của Ma tộc tà ác tàn bạo.
- Đấu Thiên Giới, Thần Châu đại địa, Bắc Man đại địa, Tây Vũ đại địa, Thánh Tiên đại địa, Thần Doanh đại địa?
Lục Ly cảm giác như được mở ra một thế giới mới, hắn vạn vạn không nghĩ tới thế giới này lại lớn như vậy, không ngờ Trung Châu bao la vô ngần lại chỉ là một trong chín châu của Thần Châu đại địa.
Lục Phi Tuyết để Lục Ly tiêu hóa tin tức một lát mới tiếp tục nói:
- Chẳng phải ngươi hỏi các tiền bối gia tộc đi đâu rồi ư? Bọn hắn đều đi Thí Ma chiến trường bên ngoài Thần Châu đại địa. Không chỉ Lục gia chúng ta, còn có vô số cường giả tiền bối đều ở nơi đó, trấn thủ Thần Châu đại địa, chống cự ngoại địch, thủ hộ Nhân tộc bình an!
- Thí Ma chiến trường!
Nghe được cái tên này, trong người Lục Ly ẩn ẩn có chút nhiệt huyết sôi trào. Lục Phi Tuyết nói không nhiều, trong đầu hắn lại tự động hiển hiện một bức trường cảnh... cường giả Vu tộc, Man tộc, Vũ tộc, Ma tộc từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, muốn chiếm cứ Thần Châu đại địa, chiếm cứ mảnh thổ địa phú nhiêu mỹ lệ này. Các tiền bối Nhân tộc hăng say tắm máu phấn chiến, lần lượt từng người chiến tử sa trường, chém giết từng mảnh từng mảnh cường giả bốn tộc kia, chỉ để thủ hộ Thần Châu đại địa, thủ hộ ngàn ngàn vạn vạn Nhân tộc.
- Xem ra có cơ hội phải đi Thí Ma chiến trường một chuyến.
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, sau đó lại cười khổ, hiện tại cảnh giới hắn thật sự quá thấp, đừng nói Hồn Đàm Cảnh, dù là Quân Hầu Cảnh sợ rằng đều chưa hẳn có tư cách tới nơi như thế.
- Tu luyện, tu luyện!
Lục Ly không dám lãng phí thời gian, huyết nguyên chính là thứ tốt, mỗi từng phút từng giây phỏng chừng đều sẽ có năng lượng tản vào trong thiên địa.
Hắn lập tức về phòng bế quan, tiếp tục tu luyện Luyện Hồn Thuật. Hồn Đàm Cảnh chủ yếu tu luyện linh hồn, tu luyện Huyền lực ngược lại trở thành thứ yếu, hơn nữa phương pháp tu luyện Huyền lực của Lục gia cũng đơn giản, đan dược Lục gia so ra thì tốt hơn Thanh Loan Đan rất nhiều.
Vừa vận chuyển Luyện Hồn Thuật, huyết nguyên tiềm phục trong cơ thể lập tức dũng mãnh tuôn ra, tiến vào trong Hồn Đàm không ngừng tăng phúc Hồn Đàm, gia tốc khiến cho tốc độ tu luyện cực nhanh, mỗi phút mỗi giây Lục Ly đều có thể cảm giác được Hồn Đàm đang biến lớn.
Nếu cứ tu luyện thế này, nếu huyết nguyên vẫn cứ tiếp tục không ngừng tuôn ra, Lục Ly tin tưởng tối đa một tháng, hắn liền có thể đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, đến lúc đó lại hỏi Lục gia muốn một ít linh tài liền có thể xung kích Mệnh Luân Cảnh.
Thời gian sau đó rất bình tĩnh.
Lục Phi Tuyết bế quan, lại không ngay lập tức xung kích Quân Hầu Cảnh, nàng đã lâu không tu luyện, cần có một đoạn thời gian thích ứng. Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng bế quan, Lục Ly dứt khoát để hộ vệ bên ngoài từ chối khéo, bất kỳ người nào cũng không gặp.
Tùy theo thời gian này Lục Ly đê điệu tu luyện, phong ba mà hắn dẫn lên khi vừa trở về cũng từ từ lắng lại. Đám người Bát trưởng lão biết Lục Ly đang tu luyện, càng sẽ không tới quấy rầy, dù sao huyết nguyên trân quý như vậy, càng hấp thu nhiều lại càng có lợi ích đối với thân thể.
Qua mấy ngày Lục Lân và Lục Hồng Ngư lại tới bái phỏng một lần, chẳng qua Lục Ly đang tu luyện nên đóng cửa từ chối tiếp khách, hai người không tiện quấy rầy, đành phải tiu nghỉu quay về.
Giữa trưa mười mấy ngày sau, phía nam một chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến, lại không dừng lại ở ngoài thành mà tiến thẳng vào trong.
Người trên tường thành không ai dám ngăn cản, bởi vì trên phi thuyền thiết giáp có một chữ “Lục” to lớn, chiếc phi thuyền thiết giáp này còn có màu vàng, trọn cả Lục gia chỉ có được hai chiếc, đều là vật cưỡi của đại nhân vật trong gia tộc.
Hưu
Mười mấy tên cường giả dồn dập lao vút ra từ trong Thần Khải Thành và Thần Khải Sơn, đứng sừng sững trên Thần Khải Sơn, chờ sau khi phi thuyền thiết giáp dừng lại, bọn họ mới khom lưng chắp tay nói:
- Cung nghênh gia chủ.
Tiếng hét lớn của đám người kia đánh thức Lục Ly, hắn nghe được hai chữ “gia chủ”, trong mắt lóe lên tinh mang, tung người lao ra đứng ở trong sân, ngửa mặt nhìn lên.
Phi thuyền thiết giáp thu lại, một lão giả hoa bào dẫn theo hai tên công tử trẻ tuổi cùng một đám người bay vụt xuống, trực tiếp tiến vào Trưởng Lão Đường.
Chương 517 Kiệt ngạo bất thuần
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ Lục Phi Tuyết đều bị kinh động, cũng theo đi ra, Lục Ly nhìn thấy Lục Phi Tuyết, lập tức nghi hoặc hỏi dò:
- Gia chủ là ai?
Lục Phi Tuyết nói:
- Còn có thể là ai? Đại gia gia ngươi chứ ai.
- Gia chủ không phải gia gia ư?
Lục Ly nghi hoặc hỏi ngược lại.
- Gia gia ngươi là tộc Vương.
Lục Phi Tuyết thấp giọng giải thích nói:
- Chẳng phải phụ thân xảy ra chuyện sao, nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ. Chẳng qua phụ thân không chết, hơn nữa sự tình cũng không thể truyền ra, đại gia gia ngươi chỉ có thể tấn phong gia chủ. Nếu đại gia gia ngươi làm tộc Vương, sự tình nhất định sẽ truyền ra, bên ngoài cũng sẽ hoài nghi phụ thân xảy ra chuyện. Hiện tại chỉ mới tuyên bố với bên ngoài, rằng phụ thân bế quan xung kích cảnh giới càng cao, đại gia gia ngươi làm thay gia chủ, quản lý Lục gia.
- À à!
Lục Ly không khỏi thất vọng, tự dưng cao hứng hụt một trận, hắn nghe được gia chủ, còn tưởng rằng gia gia đi ra.
Hắn nhớ tới vừa rồi đi theo bên người đại gia gia còn có hai công tử trẻ tuổi, thế là trầm giọng hỏi:
- Đại gia gia mang theo Lục Toan Lục Nghê đi ra? Bọn hắn ra ngoài làm gì?
- Ta làm sao biết được?
Lục Phi Tuyết lắc đầu, sau đó sắc mặt thoáng trầm xuống, nói:
- Lục Ly, gần đây ngươi phải cẩn thận chút, đừng đi ra. Lục Toan Lục Nghê không phải hạng tốt đẹp gì, ngươi ra ngoài bọn hắn nhất định sẽ tìm ngươi gây chuyện. Tranh đấu giữa con em trẻ tuổi với nhau, trưởng bối đều mặc kệ, chỉ cần không chết người là được.
Trước đó Lục Lân cũng đã nói việc này, Lục Ly không hiểu hỏi:
- Vì sao gia tộc lại không quản? Chẳng lẽ cứ để mặc con em trẻ tuổi trong tộc nội đấu, như thế không ảnh hưởng đến đoàn kết ư?
- Ha ha, không chỉ Lục gia, tất cả các đại gia tộc đều như thế.
Lục Phi Tuyết cười khổ nói:
- Con em trẻ tuổi trong đại gia tộc thì nhiều lắm, đều là hổ tử, tự nhiên khó tránh khỏi phát sinh tranh chấp. Ở trong mắt trưởng bối, muốn làm Hổ Vương nhất định phải ngạo nghễ đồng bối, ép cho đồng bối không ngóc đầu lên được, như thế về sau thượng vị mới có thể phục chúng. Con em trong gia tộc ngươi đều ép không được, ra ngoài làm sao lực áp thiên tài trẻ tuổi của các gia tộc còn lại? Làm sao vẻ vang thay cho gia tộc?
- Nghe có vẻ cũng có đạo lý!
Lục Ly sờ lên cánh mũi, chẳng qua hắn lại không thích tranh đấu với đồng bối, cùng là tộc nhân thân thích, sao cứ phải làm cho giống như cừu nhân, thế thì nghĩa lý gì? Nếu dựa vào trấn áp đường huynh đường đệ mới có thể thượng vị, hắn tình nguyện không thượng vị.
- Ta đi về tu luyện.
Lục Ly đã tu luyện gần nửa tháng, Hồn Đàm sắp đạt tới Hồn Đàm Cảnh hậu kỳ, hắn làm gì có hứng thú ra ngoài gây chuyện, cứ dứt khoát trốn ở Đằng Long Các ngày ngày bế quan, vừa tiết kiệm lại thanh tịnh.
Hưu
Hắn muốn thanh tịnh, khăng khăng sự tình cứ tìm tới hắn. Một tên binh sĩ nhanh chân đi đến, tiến vào Đằng Long Các bẩm báo nói:
- Ly thiếu gia, gia chủ muốn triệu kiến ngươi.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều có chút căng thẳng, Lục Phi Tuyết nhíu mày trầm ngâm một lát, thấp giọng nói bên tai Lục Ly:
- Lục Ly, nhớ quy củ chút, đừng chống đối đại gia gia ngươi. Hiện tại hắn là gia chủ, thống soái Lục gia, tất cả con em Lục gia đều phải nghe lời hắn. Nếu ngươi đắc tội hắn, sợ rằng sau này chúng ta không thể sống được ở Thần Khải Sơn nữa.
- Ừ!
Lục Ly nhìn Lục Phi Tuyết một cái, quyết định vạn sự đều ẩn nhẫn, bây giờ đại gia gia là gia chủ Lục gia, chứ không phải đám trưởng lão bình thường kia. Nếu đắc tội, hắn thì không sao, chỉ là Lục Phi Tuyết vừa mới được an ổn, nếu lại bị khu trục ra khỏi Thần Khải Sơn, nàng biết đi đâu?
Lục Ly nhanh chân đi theo tên binh sĩ kia hướng tới Trưởng Lão Đường, tiến vào đại điện Trưởng Lão Đường, hắn thấy được rất nhiều cường giả xa lạ, tổng cộng khoảng chừng hai ba mươi, đều đang đứng chờ trong viện. Có mấy người rõ ràng đều là Nhân Hoàng, xem ra là các trưởng lão Ngoại Đường.
- Ly thiếu gia chờ ở ngoài này, lát nữa gia chủ sẽ triệu kiến ngươi.
Một tên chấp sự Quân Hầu Cảnh nhìn thấy Lục Ly đi vào, vội vàng bước tới dặn dò. Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, đành phải tìm một góc trong đại viện đứng chờ.
Rất nhiều người tại trường đều nhìn sang Lục Ly, trong mắt toàn là hiếu kì, chẳng qua không ai tới tra hỏi. Trong đại viện không ngừng có người được đưa vào Trưởng Lão Đường, bên trong thỉnh thoảng cũng có người đi ra, không ai kêu Lục Ly, hắn đành phải trầm mặc đứng đợi ngoài này.
Cứ thế đứng đợi nguyên một buổi chiều, sắc trời đã tối sầm, bên trong vẫn không gọi hắn đi vào.
Sắc mặt Lục Ly càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn không phát tác, hắn tiếp tục trầm mặc đứng chờ. Bên trong Trưởng lão Viện không ngừng có người đi ra, có người tiến vào, Ngoại Đường lại tới một ít trưởng lão, song mãi vẫn không thấy đến lượt Lục Ly đi vào.
Lần nữa đợi một canh giờ, sắc trời đã tối hẳn, Lục Ly nhịn hết nổi. Hắn hướng về phía tên chấp sự kia, chắp tay nói:
- Hôm nay sắc trời đã tối, ta mệt nhọc đi về ngủ trước, ngày sau có thời gian lại đến bái kiến gia chủ.
Nói xong, Lục Ly nhanh chân đi ra phía ngoài, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Trong đại viện còn đứng một đám chấp sự và trưởng lão Ngoại Đường, bọn họ thấy cảnh đó không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, vị tiểu gia này quả nhiên đúng như lời đồn, kiệt ngạo không thuần.
Trong Trưởng Lão Đường, hiện nhiệm gia chủ Lục gia Lục Chính Đàn chính đang triệu kiến một đám trưởng lão Ngoại Đường, lắng nghe bọn họ báo cáo công tác trong đoạn thời gian gần đây.
Lục Chính Đàn đi ra một đoạn thời gian tương đối dài, thân là gia chủ tự nhiên phải hiểu rõ tình huống Lục gia trong thời gian qua.
Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, trọn khắp đông bộ Trung Châu đều là phạm vi thế lực Lục gia, rất nhiều khoáng mạch, bảo địa, dược điền đều bị Lục gia chiếm cứ. Lục gia phong thành chỉ là con em gia tộc không được đi ra, không có nghĩa là từ bỏ lợi ích bên ngoài.
Đúng lúc này, một tên chấp sự nội vụ đột nhiên đi đến, định tiến lại nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Lục Chính Đàn.
Chương 518 Mãnh phu sơn dã
Lục Chính Đàn khoát tay nói:
- Có chuyện thì cứ nói ra trước mặt mọi người, đều là người trong nhà, cớ gì mà phải che che lấp lấp.
Lục Chính Đàn nhìn qua không hề già, hồng quang đầy mặt, tướng mạo đường đường, chẳng qua đầu tóc có chút xám trắng. Hắn mắt hổ âm trầm, nét mặt cương nghị, trong lúc giơ tay nhấc chân bá khí tiết ra, trên thân cũng có một loại khí trường khó mà dùng lời diễn tả, khiến người bất giác cảm thấy đè nén, không dám nhìn thẳng.
Lục Chính Đàn đã nói như vậy, chấp sự đành phải cắn răng nói:
- Vừa rồi Ly thiếu gia đi, hắn nói... buồn ngủ, đi về trước nghỉ ngơi một phen, ngày sau lại đến bái phỏng gia chủ.
Xoạt!
Lời chấp sự khiến đại điện bỗng chốc tạc nồi, lúc này bên trong điện đứng rất nhiều người, loại trừ Đại trưởng lão bế quan ra thì tất cả các trưởng lão còn lại đều có mặt. Lục Toan Lục Nghê đứng ở sau lưng Lục Phong Hỏa, trưởng lão Ngoại Đường cũng có mười mấy người, cộng thêm mấy tên chấp sự trọng yếu thì nhân số tổng cộng phải đến hai ba mươi người.
Lục Chính Đàn muốn triệu kiến Lục Ly, Lục Ly lại dám trực tiếp rời đi? Đây chính là xem thường gia chủ. Nếu người người đều như vậy, Lục Chính Đàn cũng không cần làm gia chủ nữa, mệnh lệnh ngươi tộc nhân Lục gia đều không nghe, còn làm sao thống soái gia tộc?
- Hỗn xược!
Lục Phong Hỏa bạo nộ, Lục Chính Đàn là phụ thân hắn, không tôn trọng Lục Chính Đàn khác gì là đánh bạt tai lên mặt hắn. Thế là lập tức đứng bật dậy nói:
- Người đâu, đi bắt lại Lục Ly, trực tiếp đánh vào đại lao, chờ đợi phát lạc.
Chuyện lần trước có Thái Thượng trưởng lão đè xuống, Lục Phong Hỏa một bụng lửa giận không chỗ phát tiết. Hiện tại Lục Chính Đàn đã trở về, không ngờ Lục Ly còn dám lớn lối như thế? Không cho đứa này chút bài học, ngày sau bọn hắn làm sao quản nổi?
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, thần sắc hai người đều có chút đắng chát, cái tên Lục Ly này không gây chuyện liền không thoải mái chắc? Lục Chính Đàn vừa mới trở về, thế mà đứa này đã giơ đầu lên trước họng súng.
Một đám binh sĩ từ bên ngoài tràn vào, nghe được lệnh Lục Phong Hỏa, cả đám nhìn về phía Lục Chính Đàn. Lục Chính Đàn lại không hề tức giận, mỉm cười vuốt râu nói:
- Một đứa nhóc mà thôi, Phong Hỏa ngươi rống cái gì? Chuyện Lục Ly ta có nghe qua một chút, vừa mới trở về gia tộc, không hiểu phép tắc lễ nghĩa, hoàn toàn có thể thông cảm, quay đầu từ từ dạy bảo là được.
- Gia chủ thánh minh!
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liền vội vàng đứng lên, chắp tay hô. Hai người chính đang không biết làm sao, giờ Lục Chính Đàn lại nói như vậy, bọn hắn tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Một ít trưởng lão Ngoại Đường cũng khẽ gật đầu, Lục Chính Đàn rộng lượng như vậy, đây mới là phong thái của người làm gia chủ. Dù sao đó cũng là con trai Lục Nhân Hoàng, tộc Vương Lục gia tộc còn đâu có chết.
- Hừ!
Lục Phong Hỏa cười lạnh nói:
- Lục Ly chẳng cầm ra được nhân chứng vật chứng gì, cũng không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, chúng ta còn chưa nhận định hắn là con trai Nhân Hoàng. Thế mà giờ đã không coi ai ra gì, nếu xác định thân phận hắn, chẳng phải còn muốn lật trời?
Lục Chính Đàn khoát tay nói:
- Ngũ thúc chẳng phải đã nói rồi sao? Cũng đã xác định thân phận con em Lục gia của hắn. Bất luận hắn có phải con trai Nhân Hoàng hay không, hắn có thể lấy tu vi Hồn Đàm Cảnh đánh trọng thương Khâu Văn Trạch, thiên tư như thế hẳn cũng chẳng kém Nhân Hoàng là bao. Con em thiên tài, có chút ngạo khí là điều rất bình thường, tính tình dã, không hiểu quy củ, những điều này đều không phải vấn đề. Gần đây nhiều chuyện, quay đầu ta sẽ đích thân gặp hắn, dạy bảo một phen, nếu có thể thành tài cũng là chuyện tốt đối với gia tộc.
- Vâng!
Lục Chính Đàn đã nói như vậy, Lục Phong Hỏa sao dám tiếp tục gây sự? Mấy tên trưởng lão liếc nhau, ngược lại nghe ra được ý ngầm trong mấy lời kia, đám trưởng lão Ngoại Đường đều không phải đứa ngốc, tự nhiên đều nghe ra được ngụ ý trong đó.
Lục Ly là con em Lục gia, điểm ấy không thể nghi ngờ! Lục Ly thiên tư kiêu hoành, điểm ấy cũng có thể xác định.
Nhưng có phải là con trai Lục Nhân Hoàng hay không, Lục Chính Đàn vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Lục Chính Đàn còn nói Lục Ly không hiểu quy củ, quay đầu dạy bảo một phen, đây cũng là một loại tín hiệu rất rõ ràng, ngầm nói rõ hắn không thích Lục Ly, nếu vị trưởng lão đi lại tương đối gần với Lục Ly, nhất định sẽ rước lấy ghét bỏ từ hắn.
Chủ một nhà với vua một nước thật ra cũng không quá khác biệt, nhất là với đại gia tộc như Lục gia, bá chủ vùng đông bộ Trung Châu.
Trước kia Lục Chính Dương là tộc Vương, vậy chính là Vương ở đông bộ Trung Châu, hiện tại Lục Chính Đàn thay vào đó, hắn đang im ắng nói cho mọi người, các ngươi đừng chọn sai đội, bằng không hắn sẽ rất không cao hứng.
- Mãnh phu sơn dã!
Lục Toan khe khẽ phun ra bốn chữ, hắn và Lục Nghê di truyền từ Lục Phong Hỏa, tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, hai người đều không tỏ thái độ quá rõ ràng, từ đầu đến cuối một mực bình tĩnh đứng sau lưng Lục Phong Hỏa. Thẳng đến khi Lục Chính Đàn dứt lời, hai người mới khẽ nhìn nhau, khóe miệng cùng lộ ra một tia hàn ý.
Suy đoán của Lục Hồng Ngư và Lục Lân đều đúng, Lục Toan Lục Nghê nhìn Lục Ly rất không vừa mắt. Không phải là lòng dạ hai huynh đệ bọn hắn không đủ khoáng đạt, thậm chí Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên làm khó dễ Lục Ly như thế, cũng không phải phẩm hạnh hai người không đoan chính.
Hết thảy đều là vì lợi ích!
Lục Ly trở về không phù hợp với lợi ích của mạch bọn hắn. Bọn hắn không phải không tin tưởng Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, ngược lại còn thâm tín không nghi, hơn nữa bọn hắn còn hoài nghi Lục Ly là do Lục Nhân Hoàng phái trở về đi tiền trạm, bằng không Lục Ly sao dám gan lớn bằng trời như thế?
Trước kia không nắm quyền, không biết chỗ tốt của quyền lực.
Sau khi cầm quyền rồi, đám người Lục Phong Hỏa đều nếm đến lợi lộc, toàn bộ tài nguyên gia tộc đều nằm hết trong tay bọn hắn. Ba huynh đệ Lục Phong Hỏa, còn cả Lục Toan Lục Nghê, bọn hắn muốn tài nguyên nào có tài nguyên đó, muốn bảo vật gì có bảo vật đó.
Chương 519 Bình tĩnh quỷ dị
Lần này Lục Toan Lục Nghê theo Lục Chính Đàn đi ra, bên ngoài đều lấy quy cách hoàng trưởng tôn Lục gia tiếp đãi hai người, vô số tiểu thư đại gia tộc đều hận không thể bò lên giường hầu hạ bọn hắn.
Bao gồm cả Lục Chính Đàn, trước kia hắn một mực đứng ở sau lưng Lục Chính Dương, tất cả mọi người đều vây quanh Lục Chính Dương, không ai để ý hắn lấy một lần. Mặc dù thực lực hắn đúng là không yếu thua Lục Chính Dương bao nhiêu, nhưng tộc Vương chính là tộc Vương, thứ tộc Vương đại diện không phải bản thân, mà là toàn bộ Lục gia!
Bởi thế ..
Những mâu thuẫn này thật ra không thể điều hòa, hôm nay ý của Lục Chính Đàn đã hết sức rõ ràng. Chính là cố ý gõ đánh Lục Ly, đồng thời thắng được nhân tâm, uy hiếp quần hùng, nói cho tất cả trưởng lão, giờ đang là thời điểm Lục Chính Đàn hắn làm chủ, nếu đứng sai đội, tự gánh lấy hậu quả.
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ đắng chát, nếu hai người tiếp tục thân cận Lục Ly, sợ rằng sẽ phải bị Lục Chính Đàn chèn ép, không chừng sau này còn mất đi vị trí trưởng lão.
- Ai, nếu tộc Vương có thể tỉnh lại, hết thảy đều có thể cải biến, đáng tiếc!
Trong lòng Bát trưởng lão khe khẽ thở dài, thời gian mười năm, cách cục Lục gia đã yên ắng biến hóa, Lục gia đã cải triều hoán đại.
Trừ phi Lục Chính Dương tỉnh lại, bằng không dù Lục Nhân Hoàng có trở về đều không thay đổi được gì, càng đừng nói chỉ dựa vào Lục Ly.
Đúng vậy!
Lời đồn Lục Phi Tuyết nghe được không sai, Lục Chính Dương quả thực đã tới Thánh Tiên đại địa, còn bị thương nặng, trúng phải một loại vu độc vô cùng khủng bố.
Hắn đã ngủ say suốt mười năm, vô số trưởng lão Lục gia, thậm chí bao gồm cả Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão, trong lòng kỳ thực đã tuyệt vọng.
Lục gia nghĩ tới vô số cách, vận dụng vô số thiên tài địa bảo, lại đều không có chút hiệu quả nào. Lấy thực lực Lục Chính Dương mà mười năm vẫn chưa tỉnh lại được, như vậy khả năng đời này hắn có thể sẽ không tỉnh lại nữa...
Lục Ly không biết tình huống ở sau đó, mà có biết hắn cũng không để ý.
Từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ Lục Linh, người ta nể mặt hắn, hắn tự nhiên cũng nể mặt người ta. Người khác có ân với hắn, hắn đền trả gấp mười. Nếu có người muốn đối phó hắn, hắn nhất định lấy máu trả máu.
Trước đó hắn lo lắng Lục Phi Tuyết, kết quả nhịn suốt buổi chiều, trời tối rồi mà Lục Chính Đàn vẫn không ngó ngàng tới. Hắn có thể cảm giác được đây là Lục Chính Đàn đang cố ý làm nhục hắn, hoặc là mượn làm nhục hắn để lập uy, hoặc cũng có thể muốn chờ hắn nổi giận để gây sự.
Hắn không phải người không có tính tình, lúc này đã không quản được nhiều như vậy, trực tiếp về lại Đằng Long Các, Lục Chính Đàn muốn tìm phiền phức hắn cũng nhận.
Đương nhiên, hắn trở về Đằng Long Các lại giả bộ điềm nhiên như không việc gì. Lục Phi Tuyết hỏi thăm tình hình, hắn chỉ nói hôm nay Lục Chính Đàn quá bận rộn, không có thời gian gặp hắn, để hắn trước đi về tu luyện.
Về lại phòng, Lục Ly ào ào ngủ say, chẳng quan tâm gì sất, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy bồi Lục Phi Tuyết ăn sáng, sau đó lại trở về phòng tu luyện.
Hắn vốn định bế quan, đợi Lục Chính Đàn tìm hẵng lại đi ra, binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn. Kết quả sau đó lại khiến hắn rất kinh ngạc... không ngờ Lục Chính Đàn lại không phái người tới, hơn nữa nguyên suốt ba ngày tiếp sau đều gió êm sóng lặng, Lục Toan Lục Nghê cũng không tìm đến gây sự.
Lục Ly xuất quan, cẩn thận hỏi dò binh sĩ bên ngoài, xác định không có bất kỳ người nào đến tìm. Hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, suy nghĩ một lát, lại trở về bế quan.
Gần đây tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, cảm giác huyết nguyên dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn. Tốc độ tu luyện như thế khiến hắn rất là hưng phấn và trân quý, hận không thể một ngày tu luyện mười hai canh giờ.
Mấy ngày sau đó, không chỉ Lục Ly Lục Phi Tuyết, ngay cả Tứ trưởng lão Bát trưởng lão đều nghi hoặc không hiểu. Không chỉ Lục Chính Đàn không tiếp tục tìm Lục Ly, ngay cả hai người Lục Toan Lục Nghê thích gây chuyện nhất đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Toan Lục Nghê là công tử đỉnh cấp nhất tại Lục gia, ngay cả Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều không sánh bằng. Bình thường ở Lục gia và Thần Khải Thành, hai huynh đệ bọn họ đều mắt cao hơn đỉnh, kiêu căng khinh người, không lý nào lại dễ dàng bỏ qua người khiêu hấn địa vị bọn hắn như Lục Ly.
Sau khi trở về, hai người liền lập tức bế quan, hơn nữa còn tiến vào phòng tu luyện đỉnh cấp trong gia tộc, tựa hồ chuyến đi ra ngoài này hai người thu hoạch không ít, hận không thể lập tức đề thăng thực lực.
Hai người không gây chuyện, rất nhiều người trong gia tộc đều yên tâm, Lục Ly cũng đang bế quan, sẽ không xảy ra xung đột. Lục Chính Đàn ở lại Thần Khải Sơn mấy ngày lại đi ra, chẳng qua lần này là ra ngoài tuần tra sản nghiệp gia tộc, hắn đi vắng thời gian dài như vậy, sau khi trở về nhất định phải tuần tra một phen, điều này rất bình thường.
Thần Khải Thành trở nên vô cùng an tĩnh, Lục Ly tu luyện mấy ngày liền triệt để vứt chuyện kia sang một bên, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm tâm sự với Lục Phi Tuyết, thời gian còn lại đều dành cho tu luyện.
Nửa tháng qua đi.
Đám người Bát trưởng lão dần yên tâm, xem ra Lục Chính Đàn dặn dò khiến bọn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên Lục Toan Lục Nghê không dám sinh sự, kết quả như thế đối với đám người Bát trưởng lão Tứ trưởng lão là điều không gì tốt bằng.
Người Lam Sư Phủ hẳn là đã đến Thanh Châu, chỉ cần đón về Lục Linh, liền có thể xác định thân phận Lục Ly, đồng thời có khả năng biết được hành tung Lục Nhân Hoàng.
Tuy nhiên...
Đám người Bát trưởng lão cũng rất rõ ràng, dù Lục Nhân Hoàng trở về hẳn đều không thay đổi được gì. Song bọn hắn vẫn có chút mong đợi đối với vị thiếu tộc trưởng thiên tư tuyệt thế kia, hai mươi năm đi qua, vạn nhất Lục Nhân Hoàng đột phá Địa Tiên thì sao?
Mười tám ngày sau, hừng đông, Lục Ly mở mắt ra, trong mắt toàn là vẻ hưng phấn như trút được gánh nặng.
Chương 520 Bình tĩnh quỷ dị 2
Huyết nguyên trong người đã không còn nhiều, từ mấy ngày trước mức độ tuôn ra rõ ràng có giảm bớt, cũng may hắn rốt cục đã tu luyện tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
…
Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong và Mệnh Luân Cảnh chỉ cách nhau một bước, thiên tư của hắn hẳn cũng không sai, cộng thêm Lục gia không thiếu linh dược đỉnh cấp. Lui một vạn bước mà nói, dù không cấp linh dược cho hắn, chính hắn cũng có được Thiên Xà Quả, đột phá Mệnh Luân Cảnh đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Hồn Đàm lớn gấp mấy lần trước kia, Huyền lực trong Thần Hải càng thêm dâng trào hùng hậu, đã có xu thế từ chất lỏng ngưng kết thành dạng rắn, đây là hình thái khi đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
Tâm tình Lục Ly rất tốt, chuẩn bị xuất quan, hắn đứng dậy liếc nhìn Tiểu Bạch nằm sấp trong góc, kẻ sau nhìn thấy Lục Ly đứng dậy, lập tức hưng phấn bay vọt lên, nhảy vào trong ngực Lục Ly.
Lục Ly vứt cho Tiểu Bạch mất viên Hồn Tinh, nó lại không ăn, ánh mắt có chút u oán. Lục Ly yêu chiều khẽ vuốt đầu Tiểu Bạch, biết đây là Tiểu Bạch buồn bực trong này lâu rồi.
Tiểu Bạch trời sinh hiếu động, lúc ở Bắc Mạc còn có nơi để chạy loạn, giờ về lại Thần Khải Sơn, Lục Ly làm sao có thể để nó đi ra chạy lung tung.
- Tiểu Bạch, nhịn thêm chút, quay đầu có cơ hội ta mang ngươi ra ngoài đi dạo.
Lục Ly khe khẽ thở dài, giờ hắn cũng hết cách, một là hắn phải tu luyện, hai là Lục gia đang phong thành. Hắn không khả năng rảnh rỗi lại ra ngoài đi dạo, gia tộc khẳng định sẽ không cho phép.
Mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài, lại thấy Lục Phi Tuyết không tu luyện, mà đang ngơ ngẩn ngồi một mình.
Tiếng bước chân của Lục Ly kinh động đến nàng, nàng quét mắt tới, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi:
- Lục Ly, ngươi xuất quan?
- Ừm, ta đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng.
- Không sai!
Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, không vẻ gì là quá kinh ngạc. Một là Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, thiên tư nhất định không sai, hai là Lục Ly hấp thu một ao huyết nguyên. Lục Ly không hiểu rõ diệu dụng của huyết nguyên, Lục Phi Tuyết lại vô cùng rõ ràng.
Lục Ly thấy Lục Phi Tuyết không tu luyện liền quan tâm hỏi:
- Cô cô, sao ngươi không đi xung kích Quân Hầu Cảnh? Có chuyện gì khó xử ư?
- Không vội!
Lục Phi Tuyết cười nói:
- Ta đã rất lâu không tu luyện, hơn nữa trước kia thể cốt hơi yếu, cần điều dưỡng một đoạn thời gian, để thân thể trở lại trạng thái đỉnh phong. Bằng không cứ vậy xung kích, khác gì lãng phí linh tài.
- À à!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Gần đây gia tộc có động tĩnh gì không?
- Không thấy có động tĩnh gì!
Lục Phi Tuyết nhíu mày nói:
- Đại gia gia ngươi ra ngoài tuần tra, Lục Toan Lục Nghê đều đang bế quan, Nhị trưởng lão Tam trưởng lão cũng không thấy có động tĩnh gì.
- Lục Chính Đàn đi ra?
Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, lập tức đứng dậy nói:
- Ta đang muốn đi tìm Bát trưởng lão lấy một ít linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Lục Chính Đàn không ở trong gia tộc là tốt nhất. Ta đi trước đây.
- Không biết lớn nhỏ, sau này phải gọi đại gia gia.
Lục Phi Tuyết trừng Lục Ly một cái, thấy Lục Ly tất tả đi ra ngoài, nhếch môi cười một tiếng. Sau đó thần sắc nàng lại trở nên phức tạp, trong đôi mắt đẹp chất đầy vẻ u sầu không cách nào giấu đi.
Lục Ly sải bước đi ra, trực tiếp phóng thẳng tới Trưởng Lão Đường. Lần này hắn không lập tức để người đi vào thông báo, mà tươi cười bắt chuyện với đám binh sĩ:
- Bên trong có những ai?
Đám binh sĩ vừa thấy bộ dạng này của Lục Ly, liền biết chắc không phải chuyện tốt. Đương nhiên bọn hắn không dám nói gì, một người trong đó đáp:
- Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều ở trong.
Nháy mắt, hai hàng lông mày Lục Ly giãn ra, cười nói:
- Thế à! Vậy là tốt rồi, nhanh đi thông báo, nói ta có đại hỉ sự.
Binh sĩ đi vào thông báo, sau đó dẫn Lục Ly đi vào, Lục Ly vừa gặp Tứ trưởng lão Bát trưởng lão liền vội vàng cung kính hành lễ nói:
- Gặp qua Tứ trưởng lão, gặp qua Bát trưởng lão.
Hai vị trưởng lão liếc nhau, bất giác cảm nhận được một tia không ổn, Lục Ly khách khí như vậy nhất định là không có chuyện tốt, Bát trưởng lão mở miệng nói:
- Đại hỉ sự lừa cái gì? Muốn lừa chúng ta, cẩn thận ta đánh ngươi!
- Tự nhiên là chuyện tốt, hắc hắc!
Lục Ly ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Trải qua quá trình ngày đêm không ngừng tu luyện gian khổ, cuối cùng sau một tháng ta đã từ Hồn Đàm Cảnh sơ kỳ đột phá đến Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, đây không phải chuyện tốt thì là gì?
Hai vị trưởng lão tròn mắt, Lục Ly hấp thu một ao huyết nguyên, tiến độ tu luyện như thế hoàn toàn nằm trong dự liệu của hai người, có đáng để tính là hỉ sự không?
Lục Ly thấy hai vị trưởng lão không có phản ứng, bèn cười hì hì nói tiếp:
- Hai vị trưởng lão, các ngươi thấy ta chăm chỉ như thế, liệu có nên ban thưởng thứ gì đó không? Tỷ như đan dược tu luyện đỉnh cấp, binh khí chiến giáp Thánh giai, linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Thiên Xà Quả, Thăng Long Thảo, Hồn Tinh... mỗi thứ lại cho một ít.
- Cút đi!
Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão đồng thanh gầm lên.
Đối với bất cứ gia tộc nào, ban thưởng linh tài bảo vật đều có quy định riêng, dù có là thiếu tộc trưởng phỏng chừng cũng không thể muốn gì được nấy, bằng không tất cả con em đều sẽ không phục, ảnh hưởng gia tộc đoàn kết.
Đương nhiên, nếu thiếu tộc trưởng này thiên tư tung hoành, gia tộc sẽ nghiêng lệch tài nguyên cho hắn, các con em còn lại cũng sẽ không nói cái gì.
Tỉ như Lục Nhân Hoàng năm xưa, dù sao thực lực Lục Nhân Hoàng tăng lên, đối với Lục gia cũng là chuyện cực tốt.
Thân phận Lục Ly còn kém xa Lục Nhân Hoàng năm đó, thậm chí không bằng cả Lục Toan Lục Nghê. Hơn nũa giờ đang là thời điểm Lục Chính Đàn đương gia, Tứ trưởng lão Bát trưởng lão làm sao dám tùy ý ban linh tài bảo vật cho Lục Ly?
Bởi thế cuối cùng Lục Ly chỉ lấy được một phần linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Thiên Xà Quả cũng được một trái. Vốn là ban phát loại linh tài này nhất định phải được Lục Chính Đàn gật đầu, chẳng qua Lục Ly thân phận đặc thù, cộng thêm thiên tư không sai, hai vị trưởng lão mới tự tiện làm chủ, nghĩ chắc chút linh tài cỏn con đó Lục Chính Đàn cũng sẽ không nói gì.
Theo lý thuyết gia tộc hẳn phải có rất nhiều lão gia hỏa mới đúng? Nhưng rõ ràng so với trong tưởng tượng của hắn thì số cường giả ít hơn rất nhiều.
Lục Phi Tuyết trầm ngâm một lát mới nói:
- Đáng ra những chuyện này ngươi không tư cách được biết, chẳng qua ngươi đã hỏi, ta liền nói cho ngươi biết một chút.
- Được!
Nét mặt Lục Ly hiện lên một tia hứng thú, xem ra đây là bí mật chỉ cao tầng Lục gia mới được biết.
Lục Phi Tuyết thăm dò thoáng qua tình huống bên ngoài, sau đó mới thấp giọng nói:
- Lục Ly, ngươi có biết nơi chúng ta đang ở đây gọi là gì không?
Lục Ly kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Đây chẳng phải Trung Châu, Thần Khải Vực ư?
- Cũng đúng, nhưng chưa đủ.
Lục Phi Tuyết lắc đầu nói:
- Trên thực tế, Bắc Mạc, Thanh Châu, Trung Châu... vân vân thật ra đều là cùng một nơi, gọi là Thần Châu đại địa. Thần Châu đại địa chia làm chín châu, đều là nơi Nhân tộc chúng ta cư trú, Trung Châu chỉ là châu lớn nhất trong Thần Châu đại địa thôi.
- Thần Châu đại địa chia chín châu?
Lục Ly nhíu mày, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm:
- Chẳng lẽ thế giới này còn có đại địa nào khác?
- Đúng vậy!
Lục Phi Tuyết gật đầu nói:
- Toàn bộ thế giới chúng ta gọi là Đấu Thiên Giới, bên trong có năm mảnh đại địa, Thần Châu đại địa nằm ở chính giữa, là nơi Nhân tộc trú ngụ. Mặt bắc, mặt đông, mặt nam và mặt tây còn có bốn mảnh đại địa khác, bốn nơi đó không nằm trong tay Nhân tộc chúng ta, ngươi hẳn còn nhớ được lời đồn khi trước, nói gia gia ngươi một thân một mình xông vào Thánh Tiên đại địa, sau đó trọng thương mà về chứ? Thánh Tiên đại địa nằm ở mặt nam, nơi đó là địa bàn Vu tộc. Mặt tây gọi là Tây Vũ đại địa, là nơi ở của Vũ tộc. Mặt phía bắc là Bắc Man đại địa, là nơi ở của Man tộc, mặt đông thì là Thần Doanh đại địa, đó là nơi ở của Ma tộc tà ác tàn bạo.
- Đấu Thiên Giới, Thần Châu đại địa, Bắc Man đại địa, Tây Vũ đại địa, Thánh Tiên đại địa, Thần Doanh đại địa?
Lục Ly cảm giác như được mở ra một thế giới mới, hắn vạn vạn không nghĩ tới thế giới này lại lớn như vậy, không ngờ Trung Châu bao la vô ngần lại chỉ là một trong chín châu của Thần Châu đại địa.
Lục Phi Tuyết để Lục Ly tiêu hóa tin tức một lát mới tiếp tục nói:
- Chẳng phải ngươi hỏi các tiền bối gia tộc đi đâu rồi ư? Bọn hắn đều đi Thí Ma chiến trường bên ngoài Thần Châu đại địa. Không chỉ Lục gia chúng ta, còn có vô số cường giả tiền bối đều ở nơi đó, trấn thủ Thần Châu đại địa, chống cự ngoại địch, thủ hộ Nhân tộc bình an!
- Thí Ma chiến trường!
Nghe được cái tên này, trong người Lục Ly ẩn ẩn có chút nhiệt huyết sôi trào. Lục Phi Tuyết nói không nhiều, trong đầu hắn lại tự động hiển hiện một bức trường cảnh... cường giả Vu tộc, Man tộc, Vũ tộc, Ma tộc từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, muốn chiếm cứ Thần Châu đại địa, chiếm cứ mảnh thổ địa phú nhiêu mỹ lệ này. Các tiền bối Nhân tộc hăng say tắm máu phấn chiến, lần lượt từng người chiến tử sa trường, chém giết từng mảnh từng mảnh cường giả bốn tộc kia, chỉ để thủ hộ Thần Châu đại địa, thủ hộ ngàn ngàn vạn vạn Nhân tộc.
- Xem ra có cơ hội phải đi Thí Ma chiến trường một chuyến.
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, sau đó lại cười khổ, hiện tại cảnh giới hắn thật sự quá thấp, đừng nói Hồn Đàm Cảnh, dù là Quân Hầu Cảnh sợ rằng đều chưa hẳn có tư cách tới nơi như thế.
- Tu luyện, tu luyện!
Lục Ly không dám lãng phí thời gian, huyết nguyên chính là thứ tốt, mỗi từng phút từng giây phỏng chừng đều sẽ có năng lượng tản vào trong thiên địa.
Hắn lập tức về phòng bế quan, tiếp tục tu luyện Luyện Hồn Thuật. Hồn Đàm Cảnh chủ yếu tu luyện linh hồn, tu luyện Huyền lực ngược lại trở thành thứ yếu, hơn nữa phương pháp tu luyện Huyền lực của Lục gia cũng đơn giản, đan dược Lục gia so ra thì tốt hơn Thanh Loan Đan rất nhiều.
Vừa vận chuyển Luyện Hồn Thuật, huyết nguyên tiềm phục trong cơ thể lập tức dũng mãnh tuôn ra, tiến vào trong Hồn Đàm không ngừng tăng phúc Hồn Đàm, gia tốc khiến cho tốc độ tu luyện cực nhanh, mỗi phút mỗi giây Lục Ly đều có thể cảm giác được Hồn Đàm đang biến lớn.
Nếu cứ tu luyện thế này, nếu huyết nguyên vẫn cứ tiếp tục không ngừng tuôn ra, Lục Ly tin tưởng tối đa một tháng, hắn liền có thể đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, đến lúc đó lại hỏi Lục gia muốn một ít linh tài liền có thể xung kích Mệnh Luân Cảnh.
Thời gian sau đó rất bình tĩnh.
Lục Phi Tuyết bế quan, lại không ngay lập tức xung kích Quân Hầu Cảnh, nàng đã lâu không tu luyện, cần có một đoạn thời gian thích ứng. Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng bế quan, Lục Ly dứt khoát để hộ vệ bên ngoài từ chối khéo, bất kỳ người nào cũng không gặp.
Tùy theo thời gian này Lục Ly đê điệu tu luyện, phong ba mà hắn dẫn lên khi vừa trở về cũng từ từ lắng lại. Đám người Bát trưởng lão biết Lục Ly đang tu luyện, càng sẽ không tới quấy rầy, dù sao huyết nguyên trân quý như vậy, càng hấp thu nhiều lại càng có lợi ích đối với thân thể.
Qua mấy ngày Lục Lân và Lục Hồng Ngư lại tới bái phỏng một lần, chẳng qua Lục Ly đang tu luyện nên đóng cửa từ chối tiếp khách, hai người không tiện quấy rầy, đành phải tiu nghỉu quay về.
Giữa trưa mười mấy ngày sau, phía nam một chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến, lại không dừng lại ở ngoài thành mà tiến thẳng vào trong.
Người trên tường thành không ai dám ngăn cản, bởi vì trên phi thuyền thiết giáp có một chữ “Lục” to lớn, chiếc phi thuyền thiết giáp này còn có màu vàng, trọn cả Lục gia chỉ có được hai chiếc, đều là vật cưỡi của đại nhân vật trong gia tộc.
Hưu
Mười mấy tên cường giả dồn dập lao vút ra từ trong Thần Khải Thành và Thần Khải Sơn, đứng sừng sững trên Thần Khải Sơn, chờ sau khi phi thuyền thiết giáp dừng lại, bọn họ mới khom lưng chắp tay nói:
- Cung nghênh gia chủ.
Tiếng hét lớn của đám người kia đánh thức Lục Ly, hắn nghe được hai chữ “gia chủ”, trong mắt lóe lên tinh mang, tung người lao ra đứng ở trong sân, ngửa mặt nhìn lên.
Phi thuyền thiết giáp thu lại, một lão giả hoa bào dẫn theo hai tên công tử trẻ tuổi cùng một đám người bay vụt xuống, trực tiếp tiến vào Trưởng Lão Đường.
Chương 517 Kiệt ngạo bất thuần
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ Lục Phi Tuyết đều bị kinh động, cũng theo đi ra, Lục Ly nhìn thấy Lục Phi Tuyết, lập tức nghi hoặc hỏi dò:
- Gia chủ là ai?
Lục Phi Tuyết nói:
- Còn có thể là ai? Đại gia gia ngươi chứ ai.
- Gia chủ không phải gia gia ư?
Lục Ly nghi hoặc hỏi ngược lại.
- Gia gia ngươi là tộc Vương.
Lục Phi Tuyết thấp giọng giải thích nói:
- Chẳng phải phụ thân xảy ra chuyện sao, nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ. Chẳng qua phụ thân không chết, hơn nữa sự tình cũng không thể truyền ra, đại gia gia ngươi chỉ có thể tấn phong gia chủ. Nếu đại gia gia ngươi làm tộc Vương, sự tình nhất định sẽ truyền ra, bên ngoài cũng sẽ hoài nghi phụ thân xảy ra chuyện. Hiện tại chỉ mới tuyên bố với bên ngoài, rằng phụ thân bế quan xung kích cảnh giới càng cao, đại gia gia ngươi làm thay gia chủ, quản lý Lục gia.
- À à!
Lục Ly không khỏi thất vọng, tự dưng cao hứng hụt một trận, hắn nghe được gia chủ, còn tưởng rằng gia gia đi ra.
Hắn nhớ tới vừa rồi đi theo bên người đại gia gia còn có hai công tử trẻ tuổi, thế là trầm giọng hỏi:
- Đại gia gia mang theo Lục Toan Lục Nghê đi ra? Bọn hắn ra ngoài làm gì?
- Ta làm sao biết được?
Lục Phi Tuyết lắc đầu, sau đó sắc mặt thoáng trầm xuống, nói:
- Lục Ly, gần đây ngươi phải cẩn thận chút, đừng đi ra. Lục Toan Lục Nghê không phải hạng tốt đẹp gì, ngươi ra ngoài bọn hắn nhất định sẽ tìm ngươi gây chuyện. Tranh đấu giữa con em trẻ tuổi với nhau, trưởng bối đều mặc kệ, chỉ cần không chết người là được.
Trước đó Lục Lân cũng đã nói việc này, Lục Ly không hiểu hỏi:
- Vì sao gia tộc lại không quản? Chẳng lẽ cứ để mặc con em trẻ tuổi trong tộc nội đấu, như thế không ảnh hưởng đến đoàn kết ư?
- Ha ha, không chỉ Lục gia, tất cả các đại gia tộc đều như thế.
Lục Phi Tuyết cười khổ nói:
- Con em trẻ tuổi trong đại gia tộc thì nhiều lắm, đều là hổ tử, tự nhiên khó tránh khỏi phát sinh tranh chấp. Ở trong mắt trưởng bối, muốn làm Hổ Vương nhất định phải ngạo nghễ đồng bối, ép cho đồng bối không ngóc đầu lên được, như thế về sau thượng vị mới có thể phục chúng. Con em trong gia tộc ngươi đều ép không được, ra ngoài làm sao lực áp thiên tài trẻ tuổi của các gia tộc còn lại? Làm sao vẻ vang thay cho gia tộc?
- Nghe có vẻ cũng có đạo lý!
Lục Ly sờ lên cánh mũi, chẳng qua hắn lại không thích tranh đấu với đồng bối, cùng là tộc nhân thân thích, sao cứ phải làm cho giống như cừu nhân, thế thì nghĩa lý gì? Nếu dựa vào trấn áp đường huynh đường đệ mới có thể thượng vị, hắn tình nguyện không thượng vị.
- Ta đi về tu luyện.
Lục Ly đã tu luyện gần nửa tháng, Hồn Đàm sắp đạt tới Hồn Đàm Cảnh hậu kỳ, hắn làm gì có hứng thú ra ngoài gây chuyện, cứ dứt khoát trốn ở Đằng Long Các ngày ngày bế quan, vừa tiết kiệm lại thanh tịnh.
Hưu
Hắn muốn thanh tịnh, khăng khăng sự tình cứ tìm tới hắn. Một tên binh sĩ nhanh chân đi đến, tiến vào Đằng Long Các bẩm báo nói:
- Ly thiếu gia, gia chủ muốn triệu kiến ngươi.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều có chút căng thẳng, Lục Phi Tuyết nhíu mày trầm ngâm một lát, thấp giọng nói bên tai Lục Ly:
- Lục Ly, nhớ quy củ chút, đừng chống đối đại gia gia ngươi. Hiện tại hắn là gia chủ, thống soái Lục gia, tất cả con em Lục gia đều phải nghe lời hắn. Nếu ngươi đắc tội hắn, sợ rằng sau này chúng ta không thể sống được ở Thần Khải Sơn nữa.
- Ừ!
Lục Ly nhìn Lục Phi Tuyết một cái, quyết định vạn sự đều ẩn nhẫn, bây giờ đại gia gia là gia chủ Lục gia, chứ không phải đám trưởng lão bình thường kia. Nếu đắc tội, hắn thì không sao, chỉ là Lục Phi Tuyết vừa mới được an ổn, nếu lại bị khu trục ra khỏi Thần Khải Sơn, nàng biết đi đâu?
Lục Ly nhanh chân đi theo tên binh sĩ kia hướng tới Trưởng Lão Đường, tiến vào đại điện Trưởng Lão Đường, hắn thấy được rất nhiều cường giả xa lạ, tổng cộng khoảng chừng hai ba mươi, đều đang đứng chờ trong viện. Có mấy người rõ ràng đều là Nhân Hoàng, xem ra là các trưởng lão Ngoại Đường.
- Ly thiếu gia chờ ở ngoài này, lát nữa gia chủ sẽ triệu kiến ngươi.
Một tên chấp sự Quân Hầu Cảnh nhìn thấy Lục Ly đi vào, vội vàng bước tới dặn dò. Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, đành phải tìm một góc trong đại viện đứng chờ.
Rất nhiều người tại trường đều nhìn sang Lục Ly, trong mắt toàn là hiếu kì, chẳng qua không ai tới tra hỏi. Trong đại viện không ngừng có người được đưa vào Trưởng Lão Đường, bên trong thỉnh thoảng cũng có người đi ra, không ai kêu Lục Ly, hắn đành phải trầm mặc đứng đợi ngoài này.
Cứ thế đứng đợi nguyên một buổi chiều, sắc trời đã tối sầm, bên trong vẫn không gọi hắn đi vào.
Sắc mặt Lục Ly càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn không phát tác, hắn tiếp tục trầm mặc đứng chờ. Bên trong Trưởng lão Viện không ngừng có người đi ra, có người tiến vào, Ngoại Đường lại tới một ít trưởng lão, song mãi vẫn không thấy đến lượt Lục Ly đi vào.
Lần nữa đợi một canh giờ, sắc trời đã tối hẳn, Lục Ly nhịn hết nổi. Hắn hướng về phía tên chấp sự kia, chắp tay nói:
- Hôm nay sắc trời đã tối, ta mệt nhọc đi về ngủ trước, ngày sau có thời gian lại đến bái kiến gia chủ.
Nói xong, Lục Ly nhanh chân đi ra phía ngoài, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Trong đại viện còn đứng một đám chấp sự và trưởng lão Ngoại Đường, bọn họ thấy cảnh đó không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, vị tiểu gia này quả nhiên đúng như lời đồn, kiệt ngạo không thuần.
Trong Trưởng Lão Đường, hiện nhiệm gia chủ Lục gia Lục Chính Đàn chính đang triệu kiến một đám trưởng lão Ngoại Đường, lắng nghe bọn họ báo cáo công tác trong đoạn thời gian gần đây.
Lục Chính Đàn đi ra một đoạn thời gian tương đối dài, thân là gia chủ tự nhiên phải hiểu rõ tình huống Lục gia trong thời gian qua.
Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, trọn khắp đông bộ Trung Châu đều là phạm vi thế lực Lục gia, rất nhiều khoáng mạch, bảo địa, dược điền đều bị Lục gia chiếm cứ. Lục gia phong thành chỉ là con em gia tộc không được đi ra, không có nghĩa là từ bỏ lợi ích bên ngoài.
Đúng lúc này, một tên chấp sự nội vụ đột nhiên đi đến, định tiến lại nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Lục Chính Đàn.
Chương 518 Mãnh phu sơn dã
Lục Chính Đàn khoát tay nói:
- Có chuyện thì cứ nói ra trước mặt mọi người, đều là người trong nhà, cớ gì mà phải che che lấp lấp.
Lục Chính Đàn nhìn qua không hề già, hồng quang đầy mặt, tướng mạo đường đường, chẳng qua đầu tóc có chút xám trắng. Hắn mắt hổ âm trầm, nét mặt cương nghị, trong lúc giơ tay nhấc chân bá khí tiết ra, trên thân cũng có một loại khí trường khó mà dùng lời diễn tả, khiến người bất giác cảm thấy đè nén, không dám nhìn thẳng.
Lục Chính Đàn đã nói như vậy, chấp sự đành phải cắn răng nói:
- Vừa rồi Ly thiếu gia đi, hắn nói... buồn ngủ, đi về trước nghỉ ngơi một phen, ngày sau lại đến bái phỏng gia chủ.
Xoạt!
Lời chấp sự khiến đại điện bỗng chốc tạc nồi, lúc này bên trong điện đứng rất nhiều người, loại trừ Đại trưởng lão bế quan ra thì tất cả các trưởng lão còn lại đều có mặt. Lục Toan Lục Nghê đứng ở sau lưng Lục Phong Hỏa, trưởng lão Ngoại Đường cũng có mười mấy người, cộng thêm mấy tên chấp sự trọng yếu thì nhân số tổng cộng phải đến hai ba mươi người.
Lục Chính Đàn muốn triệu kiến Lục Ly, Lục Ly lại dám trực tiếp rời đi? Đây chính là xem thường gia chủ. Nếu người người đều như vậy, Lục Chính Đàn cũng không cần làm gia chủ nữa, mệnh lệnh ngươi tộc nhân Lục gia đều không nghe, còn làm sao thống soái gia tộc?
- Hỗn xược!
Lục Phong Hỏa bạo nộ, Lục Chính Đàn là phụ thân hắn, không tôn trọng Lục Chính Đàn khác gì là đánh bạt tai lên mặt hắn. Thế là lập tức đứng bật dậy nói:
- Người đâu, đi bắt lại Lục Ly, trực tiếp đánh vào đại lao, chờ đợi phát lạc.
Chuyện lần trước có Thái Thượng trưởng lão đè xuống, Lục Phong Hỏa một bụng lửa giận không chỗ phát tiết. Hiện tại Lục Chính Đàn đã trở về, không ngờ Lục Ly còn dám lớn lối như thế? Không cho đứa này chút bài học, ngày sau bọn hắn làm sao quản nổi?
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, thần sắc hai người đều có chút đắng chát, cái tên Lục Ly này không gây chuyện liền không thoải mái chắc? Lục Chính Đàn vừa mới trở về, thế mà đứa này đã giơ đầu lên trước họng súng.
Một đám binh sĩ từ bên ngoài tràn vào, nghe được lệnh Lục Phong Hỏa, cả đám nhìn về phía Lục Chính Đàn. Lục Chính Đàn lại không hề tức giận, mỉm cười vuốt râu nói:
- Một đứa nhóc mà thôi, Phong Hỏa ngươi rống cái gì? Chuyện Lục Ly ta có nghe qua một chút, vừa mới trở về gia tộc, không hiểu phép tắc lễ nghĩa, hoàn toàn có thể thông cảm, quay đầu từ từ dạy bảo là được.
- Gia chủ thánh minh!
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liền vội vàng đứng lên, chắp tay hô. Hai người chính đang không biết làm sao, giờ Lục Chính Đàn lại nói như vậy, bọn hắn tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Một ít trưởng lão Ngoại Đường cũng khẽ gật đầu, Lục Chính Đàn rộng lượng như vậy, đây mới là phong thái của người làm gia chủ. Dù sao đó cũng là con trai Lục Nhân Hoàng, tộc Vương Lục gia tộc còn đâu có chết.
- Hừ!
Lục Phong Hỏa cười lạnh nói:
- Lục Ly chẳng cầm ra được nhân chứng vật chứng gì, cũng không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, chúng ta còn chưa nhận định hắn là con trai Nhân Hoàng. Thế mà giờ đã không coi ai ra gì, nếu xác định thân phận hắn, chẳng phải còn muốn lật trời?
Lục Chính Đàn khoát tay nói:
- Ngũ thúc chẳng phải đã nói rồi sao? Cũng đã xác định thân phận con em Lục gia của hắn. Bất luận hắn có phải con trai Nhân Hoàng hay không, hắn có thể lấy tu vi Hồn Đàm Cảnh đánh trọng thương Khâu Văn Trạch, thiên tư như thế hẳn cũng chẳng kém Nhân Hoàng là bao. Con em thiên tài, có chút ngạo khí là điều rất bình thường, tính tình dã, không hiểu quy củ, những điều này đều không phải vấn đề. Gần đây nhiều chuyện, quay đầu ta sẽ đích thân gặp hắn, dạy bảo một phen, nếu có thể thành tài cũng là chuyện tốt đối với gia tộc.
- Vâng!
Lục Chính Đàn đã nói như vậy, Lục Phong Hỏa sao dám tiếp tục gây sự? Mấy tên trưởng lão liếc nhau, ngược lại nghe ra được ý ngầm trong mấy lời kia, đám trưởng lão Ngoại Đường đều không phải đứa ngốc, tự nhiên đều nghe ra được ngụ ý trong đó.
Lục Ly là con em Lục gia, điểm ấy không thể nghi ngờ! Lục Ly thiên tư kiêu hoành, điểm ấy cũng có thể xác định.
Nhưng có phải là con trai Lục Nhân Hoàng hay không, Lục Chính Đàn vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Lục Chính Đàn còn nói Lục Ly không hiểu quy củ, quay đầu dạy bảo một phen, đây cũng là một loại tín hiệu rất rõ ràng, ngầm nói rõ hắn không thích Lục Ly, nếu vị trưởng lão đi lại tương đối gần với Lục Ly, nhất định sẽ rước lấy ghét bỏ từ hắn.
Chủ một nhà với vua một nước thật ra cũng không quá khác biệt, nhất là với đại gia tộc như Lục gia, bá chủ vùng đông bộ Trung Châu.
Trước kia Lục Chính Dương là tộc Vương, vậy chính là Vương ở đông bộ Trung Châu, hiện tại Lục Chính Đàn thay vào đó, hắn đang im ắng nói cho mọi người, các ngươi đừng chọn sai đội, bằng không hắn sẽ rất không cao hứng.
- Mãnh phu sơn dã!
Lục Toan khe khẽ phun ra bốn chữ, hắn và Lục Nghê di truyền từ Lục Phong Hỏa, tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, hai người đều không tỏ thái độ quá rõ ràng, từ đầu đến cuối một mực bình tĩnh đứng sau lưng Lục Phong Hỏa. Thẳng đến khi Lục Chính Đàn dứt lời, hai người mới khẽ nhìn nhau, khóe miệng cùng lộ ra một tia hàn ý.
Suy đoán của Lục Hồng Ngư và Lục Lân đều đúng, Lục Toan Lục Nghê nhìn Lục Ly rất không vừa mắt. Không phải là lòng dạ hai huynh đệ bọn hắn không đủ khoáng đạt, thậm chí Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên làm khó dễ Lục Ly như thế, cũng không phải phẩm hạnh hai người không đoan chính.
Hết thảy đều là vì lợi ích!
Lục Ly trở về không phù hợp với lợi ích của mạch bọn hắn. Bọn hắn không phải không tin tưởng Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, ngược lại còn thâm tín không nghi, hơn nữa bọn hắn còn hoài nghi Lục Ly là do Lục Nhân Hoàng phái trở về đi tiền trạm, bằng không Lục Ly sao dám gan lớn bằng trời như thế?
Trước kia không nắm quyền, không biết chỗ tốt của quyền lực.
Sau khi cầm quyền rồi, đám người Lục Phong Hỏa đều nếm đến lợi lộc, toàn bộ tài nguyên gia tộc đều nằm hết trong tay bọn hắn. Ba huynh đệ Lục Phong Hỏa, còn cả Lục Toan Lục Nghê, bọn hắn muốn tài nguyên nào có tài nguyên đó, muốn bảo vật gì có bảo vật đó.
Chương 519 Bình tĩnh quỷ dị
Lần này Lục Toan Lục Nghê theo Lục Chính Đàn đi ra, bên ngoài đều lấy quy cách hoàng trưởng tôn Lục gia tiếp đãi hai người, vô số tiểu thư đại gia tộc đều hận không thể bò lên giường hầu hạ bọn hắn.
Bao gồm cả Lục Chính Đàn, trước kia hắn một mực đứng ở sau lưng Lục Chính Dương, tất cả mọi người đều vây quanh Lục Chính Dương, không ai để ý hắn lấy một lần. Mặc dù thực lực hắn đúng là không yếu thua Lục Chính Dương bao nhiêu, nhưng tộc Vương chính là tộc Vương, thứ tộc Vương đại diện không phải bản thân, mà là toàn bộ Lục gia!
Bởi thế ..
Những mâu thuẫn này thật ra không thể điều hòa, hôm nay ý của Lục Chính Đàn đã hết sức rõ ràng. Chính là cố ý gõ đánh Lục Ly, đồng thời thắng được nhân tâm, uy hiếp quần hùng, nói cho tất cả trưởng lão, giờ đang là thời điểm Lục Chính Đàn hắn làm chủ, nếu đứng sai đội, tự gánh lấy hậu quả.
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ đắng chát, nếu hai người tiếp tục thân cận Lục Ly, sợ rằng sẽ phải bị Lục Chính Đàn chèn ép, không chừng sau này còn mất đi vị trí trưởng lão.
- Ai, nếu tộc Vương có thể tỉnh lại, hết thảy đều có thể cải biến, đáng tiếc!
Trong lòng Bát trưởng lão khe khẽ thở dài, thời gian mười năm, cách cục Lục gia đã yên ắng biến hóa, Lục gia đã cải triều hoán đại.
Trừ phi Lục Chính Dương tỉnh lại, bằng không dù Lục Nhân Hoàng có trở về đều không thay đổi được gì, càng đừng nói chỉ dựa vào Lục Ly.
Đúng vậy!
Lời đồn Lục Phi Tuyết nghe được không sai, Lục Chính Dương quả thực đã tới Thánh Tiên đại địa, còn bị thương nặng, trúng phải một loại vu độc vô cùng khủng bố.
Hắn đã ngủ say suốt mười năm, vô số trưởng lão Lục gia, thậm chí bao gồm cả Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão, trong lòng kỳ thực đã tuyệt vọng.
Lục gia nghĩ tới vô số cách, vận dụng vô số thiên tài địa bảo, lại đều không có chút hiệu quả nào. Lấy thực lực Lục Chính Dương mà mười năm vẫn chưa tỉnh lại được, như vậy khả năng đời này hắn có thể sẽ không tỉnh lại nữa...
Lục Ly không biết tình huống ở sau đó, mà có biết hắn cũng không để ý.
Từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ Lục Linh, người ta nể mặt hắn, hắn tự nhiên cũng nể mặt người ta. Người khác có ân với hắn, hắn đền trả gấp mười. Nếu có người muốn đối phó hắn, hắn nhất định lấy máu trả máu.
Trước đó hắn lo lắng Lục Phi Tuyết, kết quả nhịn suốt buổi chiều, trời tối rồi mà Lục Chính Đàn vẫn không ngó ngàng tới. Hắn có thể cảm giác được đây là Lục Chính Đàn đang cố ý làm nhục hắn, hoặc là mượn làm nhục hắn để lập uy, hoặc cũng có thể muốn chờ hắn nổi giận để gây sự.
Hắn không phải người không có tính tình, lúc này đã không quản được nhiều như vậy, trực tiếp về lại Đằng Long Các, Lục Chính Đàn muốn tìm phiền phức hắn cũng nhận.
Đương nhiên, hắn trở về Đằng Long Các lại giả bộ điềm nhiên như không việc gì. Lục Phi Tuyết hỏi thăm tình hình, hắn chỉ nói hôm nay Lục Chính Đàn quá bận rộn, không có thời gian gặp hắn, để hắn trước đi về tu luyện.
Về lại phòng, Lục Ly ào ào ngủ say, chẳng quan tâm gì sất, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy bồi Lục Phi Tuyết ăn sáng, sau đó lại trở về phòng tu luyện.
Hắn vốn định bế quan, đợi Lục Chính Đàn tìm hẵng lại đi ra, binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn. Kết quả sau đó lại khiến hắn rất kinh ngạc... không ngờ Lục Chính Đàn lại không phái người tới, hơn nữa nguyên suốt ba ngày tiếp sau đều gió êm sóng lặng, Lục Toan Lục Nghê cũng không tìm đến gây sự.
Lục Ly xuất quan, cẩn thận hỏi dò binh sĩ bên ngoài, xác định không có bất kỳ người nào đến tìm. Hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, suy nghĩ một lát, lại trở về bế quan.
Gần đây tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, cảm giác huyết nguyên dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn. Tốc độ tu luyện như thế khiến hắn rất là hưng phấn và trân quý, hận không thể một ngày tu luyện mười hai canh giờ.
Mấy ngày sau đó, không chỉ Lục Ly Lục Phi Tuyết, ngay cả Tứ trưởng lão Bát trưởng lão đều nghi hoặc không hiểu. Không chỉ Lục Chính Đàn không tiếp tục tìm Lục Ly, ngay cả hai người Lục Toan Lục Nghê thích gây chuyện nhất đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Toan Lục Nghê là công tử đỉnh cấp nhất tại Lục gia, ngay cả Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều không sánh bằng. Bình thường ở Lục gia và Thần Khải Thành, hai huynh đệ bọn họ đều mắt cao hơn đỉnh, kiêu căng khinh người, không lý nào lại dễ dàng bỏ qua người khiêu hấn địa vị bọn hắn như Lục Ly.
Sau khi trở về, hai người liền lập tức bế quan, hơn nữa còn tiến vào phòng tu luyện đỉnh cấp trong gia tộc, tựa hồ chuyến đi ra ngoài này hai người thu hoạch không ít, hận không thể lập tức đề thăng thực lực.
Hai người không gây chuyện, rất nhiều người trong gia tộc đều yên tâm, Lục Ly cũng đang bế quan, sẽ không xảy ra xung đột. Lục Chính Đàn ở lại Thần Khải Sơn mấy ngày lại đi ra, chẳng qua lần này là ra ngoài tuần tra sản nghiệp gia tộc, hắn đi vắng thời gian dài như vậy, sau khi trở về nhất định phải tuần tra một phen, điều này rất bình thường.
Thần Khải Thành trở nên vô cùng an tĩnh, Lục Ly tu luyện mấy ngày liền triệt để vứt chuyện kia sang một bên, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm tâm sự với Lục Phi Tuyết, thời gian còn lại đều dành cho tu luyện.
Nửa tháng qua đi.
Đám người Bát trưởng lão dần yên tâm, xem ra Lục Chính Đàn dặn dò khiến bọn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên Lục Toan Lục Nghê không dám sinh sự, kết quả như thế đối với đám người Bát trưởng lão Tứ trưởng lão là điều không gì tốt bằng.
Người Lam Sư Phủ hẳn là đã đến Thanh Châu, chỉ cần đón về Lục Linh, liền có thể xác định thân phận Lục Ly, đồng thời có khả năng biết được hành tung Lục Nhân Hoàng.
Tuy nhiên...
Đám người Bát trưởng lão cũng rất rõ ràng, dù Lục Nhân Hoàng trở về hẳn đều không thay đổi được gì. Song bọn hắn vẫn có chút mong đợi đối với vị thiếu tộc trưởng thiên tư tuyệt thế kia, hai mươi năm đi qua, vạn nhất Lục Nhân Hoàng đột phá Địa Tiên thì sao?
Mười tám ngày sau, hừng đông, Lục Ly mở mắt ra, trong mắt toàn là vẻ hưng phấn như trút được gánh nặng.
Chương 520 Bình tĩnh quỷ dị 2
Huyết nguyên trong người đã không còn nhiều, từ mấy ngày trước mức độ tuôn ra rõ ràng có giảm bớt, cũng may hắn rốt cục đã tu luyện tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
…
Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong và Mệnh Luân Cảnh chỉ cách nhau một bước, thiên tư của hắn hẳn cũng không sai, cộng thêm Lục gia không thiếu linh dược đỉnh cấp. Lui một vạn bước mà nói, dù không cấp linh dược cho hắn, chính hắn cũng có được Thiên Xà Quả, đột phá Mệnh Luân Cảnh đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Hồn Đàm lớn gấp mấy lần trước kia, Huyền lực trong Thần Hải càng thêm dâng trào hùng hậu, đã có xu thế từ chất lỏng ngưng kết thành dạng rắn, đây là hình thái khi đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
Tâm tình Lục Ly rất tốt, chuẩn bị xuất quan, hắn đứng dậy liếc nhìn Tiểu Bạch nằm sấp trong góc, kẻ sau nhìn thấy Lục Ly đứng dậy, lập tức hưng phấn bay vọt lên, nhảy vào trong ngực Lục Ly.
Lục Ly vứt cho Tiểu Bạch mất viên Hồn Tinh, nó lại không ăn, ánh mắt có chút u oán. Lục Ly yêu chiều khẽ vuốt đầu Tiểu Bạch, biết đây là Tiểu Bạch buồn bực trong này lâu rồi.
Tiểu Bạch trời sinh hiếu động, lúc ở Bắc Mạc còn có nơi để chạy loạn, giờ về lại Thần Khải Sơn, Lục Ly làm sao có thể để nó đi ra chạy lung tung.
- Tiểu Bạch, nhịn thêm chút, quay đầu có cơ hội ta mang ngươi ra ngoài đi dạo.
Lục Ly khe khẽ thở dài, giờ hắn cũng hết cách, một là hắn phải tu luyện, hai là Lục gia đang phong thành. Hắn không khả năng rảnh rỗi lại ra ngoài đi dạo, gia tộc khẳng định sẽ không cho phép.
Mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài, lại thấy Lục Phi Tuyết không tu luyện, mà đang ngơ ngẩn ngồi một mình.
Tiếng bước chân của Lục Ly kinh động đến nàng, nàng quét mắt tới, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi:
- Lục Ly, ngươi xuất quan?
- Ừm, ta đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng.
- Không sai!
Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, không vẻ gì là quá kinh ngạc. Một là Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, thiên tư nhất định không sai, hai là Lục Ly hấp thu một ao huyết nguyên. Lục Ly không hiểu rõ diệu dụng của huyết nguyên, Lục Phi Tuyết lại vô cùng rõ ràng.
Lục Ly thấy Lục Phi Tuyết không tu luyện liền quan tâm hỏi:
- Cô cô, sao ngươi không đi xung kích Quân Hầu Cảnh? Có chuyện gì khó xử ư?
- Không vội!
Lục Phi Tuyết cười nói:
- Ta đã rất lâu không tu luyện, hơn nữa trước kia thể cốt hơi yếu, cần điều dưỡng một đoạn thời gian, để thân thể trở lại trạng thái đỉnh phong. Bằng không cứ vậy xung kích, khác gì lãng phí linh tài.
- À à!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Gần đây gia tộc có động tĩnh gì không?
- Không thấy có động tĩnh gì!
Lục Phi Tuyết nhíu mày nói:
- Đại gia gia ngươi ra ngoài tuần tra, Lục Toan Lục Nghê đều đang bế quan, Nhị trưởng lão Tam trưởng lão cũng không thấy có động tĩnh gì.
- Lục Chính Đàn đi ra?
Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, lập tức đứng dậy nói:
- Ta đang muốn đi tìm Bát trưởng lão lấy một ít linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Lục Chính Đàn không ở trong gia tộc là tốt nhất. Ta đi trước đây.
- Không biết lớn nhỏ, sau này phải gọi đại gia gia.
Lục Phi Tuyết trừng Lục Ly một cái, thấy Lục Ly tất tả đi ra ngoài, nhếch môi cười một tiếng. Sau đó thần sắc nàng lại trở nên phức tạp, trong đôi mắt đẹp chất đầy vẻ u sầu không cách nào giấu đi.
Lục Ly sải bước đi ra, trực tiếp phóng thẳng tới Trưởng Lão Đường. Lần này hắn không lập tức để người đi vào thông báo, mà tươi cười bắt chuyện với đám binh sĩ:
- Bên trong có những ai?
Đám binh sĩ vừa thấy bộ dạng này của Lục Ly, liền biết chắc không phải chuyện tốt. Đương nhiên bọn hắn không dám nói gì, một người trong đó đáp:
- Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều ở trong.
Nháy mắt, hai hàng lông mày Lục Ly giãn ra, cười nói:
- Thế à! Vậy là tốt rồi, nhanh đi thông báo, nói ta có đại hỉ sự.
Binh sĩ đi vào thông báo, sau đó dẫn Lục Ly đi vào, Lục Ly vừa gặp Tứ trưởng lão Bát trưởng lão liền vội vàng cung kính hành lễ nói:
- Gặp qua Tứ trưởng lão, gặp qua Bát trưởng lão.
Hai vị trưởng lão liếc nhau, bất giác cảm nhận được một tia không ổn, Lục Ly khách khí như vậy nhất định là không có chuyện tốt, Bát trưởng lão mở miệng nói:
- Đại hỉ sự lừa cái gì? Muốn lừa chúng ta, cẩn thận ta đánh ngươi!
- Tự nhiên là chuyện tốt, hắc hắc!
Lục Ly ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Trải qua quá trình ngày đêm không ngừng tu luyện gian khổ, cuối cùng sau một tháng ta đã từ Hồn Đàm Cảnh sơ kỳ đột phá đến Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, đây không phải chuyện tốt thì là gì?
Hai vị trưởng lão tròn mắt, Lục Ly hấp thu một ao huyết nguyên, tiến độ tu luyện như thế hoàn toàn nằm trong dự liệu của hai người, có đáng để tính là hỉ sự không?
Lục Ly thấy hai vị trưởng lão không có phản ứng, bèn cười hì hì nói tiếp:
- Hai vị trưởng lão, các ngươi thấy ta chăm chỉ như thế, liệu có nên ban thưởng thứ gì đó không? Tỷ như đan dược tu luyện đỉnh cấp, binh khí chiến giáp Thánh giai, linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Thiên Xà Quả, Thăng Long Thảo, Hồn Tinh... mỗi thứ lại cho một ít.
- Cút đi!
Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão đồng thanh gầm lên.
Đối với bất cứ gia tộc nào, ban thưởng linh tài bảo vật đều có quy định riêng, dù có là thiếu tộc trưởng phỏng chừng cũng không thể muốn gì được nấy, bằng không tất cả con em đều sẽ không phục, ảnh hưởng gia tộc đoàn kết.
Đương nhiên, nếu thiếu tộc trưởng này thiên tư tung hoành, gia tộc sẽ nghiêng lệch tài nguyên cho hắn, các con em còn lại cũng sẽ không nói cái gì.
Tỉ như Lục Nhân Hoàng năm xưa, dù sao thực lực Lục Nhân Hoàng tăng lên, đối với Lục gia cũng là chuyện cực tốt.
Thân phận Lục Ly còn kém xa Lục Nhân Hoàng năm đó, thậm chí không bằng cả Lục Toan Lục Nghê. Hơn nũa giờ đang là thời điểm Lục Chính Đàn đương gia, Tứ trưởng lão Bát trưởng lão làm sao dám tùy ý ban linh tài bảo vật cho Lục Ly?
Bởi thế cuối cùng Lục Ly chỉ lấy được một phần linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Thiên Xà Quả cũng được một trái. Vốn là ban phát loại linh tài này nhất định phải được Lục Chính Đàn gật đầu, chẳng qua Lục Ly thân phận đặc thù, cộng thêm thiên tư không sai, hai vị trưởng lão mới tự tiện làm chủ, nghĩ chắc chút linh tài cỏn con đó Lục Chính Đàn cũng sẽ không nói gì.