-
Chương 546-550
Chương 546 Môi hồng liệt diễm
Vũ Hóa Thần thở dài, lại không biết làm sao an ủi Lục Ly, Minh Vũ cũng mở miệng nói:
- Thiếu chủ đừng quá nhụt chí, lần này không được lần sau ngươi còn có thể thử lại. Cảm ngộ áo nghĩa không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được, Thiên Đảo Hồ có một nơi thường xuyên xuất hiện vòi rồng, quay đầu ngươi lại đi nhìn xem.
- Được rồi!
Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, một lần không được liền thử lại lần nữa, rồi sẽ có cơ hội tìm tới loại cảm giác vừa rồi. Chỉ cần tìm đúng cảm giác, sớm muộn đều có thể cảm ngộ ra được.
- Ta đi suy nghĩ một lát, nhìn xem có thể lĩnh hội được gì không.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền về lại trong khoang thuyền, lộ trình tiếp theo cứ để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đi, hắn phải thử xem liệu có thể hồi tưởng được gì không.
Lục Ly trở về bế quan, phi thuyền thiết giáp tiếp tục bay về phía Lưu Vân Thành.
Con đường tiếp theo một mực rất bình tĩnh, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mười ngày sau liền thuận lợi đi tới Lưu Vân Vực.
Từ một thành nhỏ xác định phương vị, Minh Vũ đánh thức Lục Ly, đồng thời cũng kêu luôn Lục Phi Tuyết.
Lục Ly đi ra, nhìn thành nhỏ phía dưới một cái, lại lật nhìn địa đồ, gật đầu nói:
- Đúng là Lưu Vân vực, mọi người chuẩn bị chút, chúng ta xuống thuyền vào thành.
Minh Vũ Vũ Hóa Thần lấy ra mặt nạ Thiên Huyễn, cải trang một phen, Lục Ly cũng mang lên mặt nạ Thiên Huyễn. Đáng tiếc chỉ có ba tấm mặt nạ, Lục Ly để Lục Phi Tuyết mang tạm mặt nạ Quỷ Sát, quay đầu sẽ giúp nàng mua một tấm khác.
Mấy người cứ thế lặng lẽ xuống thuyền ở ngoài thành, thu lại phi thuyền thiết giáp rồi vào thành. Đây là một quận thành, không có cường giả, bốn người khí độ bất phàm không ai dám ngăn cản, giao ra Huyền Tinh liền được thuận lợi truyền tống.
Lần này là truyền tống đi một phủ thành, sau khi đến phủ thành Lục Ly để Vũ Hóa Thần đi mua một tấm mặt nạ Thiên Huyễn. Ở chỗ này chỉ cần tìm được đại thương hội, rất nhẹ nhàng liền có thể mua được một tấm mặt nạ Thiên Huyễn.
Tiếp tục truyền tống!
Lục Ly đã tới Mệnh Luân Cảnh, Hồn Đàm lớn hơn trước mấy lần, linh hồn cũng cường đại lên nhiều, truyền tống không còn cảm giác chóng mặt, nôn mửa như trước.
Như thế tốc độ truyền tống cũng nhanh, bốn người không ngừng truyền thống, vừa ra truyền tống trận này lập tức đi tới một truyền tống trận khác, lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống tới bắc bộ Trung Châu.
Truyền tống cũng cần thời gian, nhất là truyền tống giữa vực thành và vực thành, cự ly rất xa, một lần ít nhất cần nửa canh giờ, xa hơn thậm chí cần một canh giờ.
Ba người Lục Phi Tuyết đều là Quân Hầu Cảnh, linh hồn cường đại, có thể tùy tiện truyền tống mấy ngày mấy đêm liên tục. Lục Ly lại không chống nổi, chỉ mới truyền tống hai ngày một đêm đã có chút choáng váng.
Tìm khách sạn, nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau khi tỉnh lại lần nữa tiếp tục truyền tống. Thái Thượng trưởng lão cho mấy trăm ức Huyền Tinh, Lục Ly xài căn bản không đau lòng, tiền là vương bát đản, xài hết lại kiếm!
Vốn Lục Ly và Lục Phi Tuyết là con em Vương tộc, nếu có được lệnh bài truyền tống của Vương tộc, phí tổn truyền tống sẽ rất thấp. Đáng tiếc Lục Ly không được ban cho lệnh bài, Lục Phi Tuyết lập gia đình cũng không có được lệnh bài truyền tống.
Cứ thế liên tục truyền tống, vẻn vẹn bảy tám ngày, bốn người liền đã tới bắc bộ Trung Châu, dự tính lại thêm bốn năm ngày liền có thể đến Bạch Vân Thành.
- Rốt cục sắp về Bắc Mạc.
Trong lòng Lục Ly ẩn ẩn có chút chờ mong, không biết đám người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương Tử Liên Nhi Liễu Di Dạ Tra đã khỏe chưa?
- Thiếu chủ, có cần tới Đỗ gia đi dạo một chuyến?
Lúc vào thành nghỉ ngơi, Vũ Hóa Thần đột nhiên hỏi một câu, hắn nói:
- Ngươi muốn nhất thống Bắc Mạc, vậy thì nhất định phải diệt đi ba đại vương quốc, vạn nhất Đỗ gia Thiên Hàn Quốc có quan hệ với Đỗ gia Trung Châu thì sao?
Lục Ly và Minh Vũ khẽ nhíu mày, Đỗ Tranh từng nói không sao, nhưng vạn nhất có quan hệ, bọn hắn lại mạo muội hành động, như thế sẽ chọc giận Đỗ gia.
Chỉ là Lục Ly đi vào Tà Vu Sơn, Đỗ gia tưởng rằng Lục Ly chết rồi, giờ lại đột nhiên xuất hiện, Đỗ gia sẽ nghĩ thế nào? Trước kia Đỗ gia nịnh bợ hắn là bởi hắn là con em Lục gia, hiện tại hắn đã bị Lục gia lưu đày, nếu Đỗ gia biết được thực tình, liệu sẽ đối xử với hắn thế nào?
- Không đi!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Trước về Bắc Mạc, đi bàn bạc với Đỗ Tranh rồi tính.
- Cũng được!
Vũ Hóa Thần khẽ gật đầu, nghỉ ngơi khoảnh khắc, bốn người tiếp tục truyền tống, đoạn thời gian này bọn hắn truyền tống rất cẩn thận, không đi vực thành mà chỉ truyền tống ở các phủ thành, hơn nữa còn đường vòng mà đi, không xuất hiện ở địa bàn Tần gia. Như vậy mặc dù hơi phiền toái một chút, nhưng sẽ càng thêm an toàn.
Lần nữa truyền tống hai ngày, bốn người đi tới địa bàn Đỗ gia, lại truyền tống về phía bắc thêm một ngày, tiếp sau liền có thể đến Bạch Vân Thành, từ đó truyền tống về Bắc Mạc.
- Nghỉ ngơi một lát.
Lục Ly lại chịu không được, đoạn thời gian này cơ bản không ngủ được giấc nào, mỗi lần đều chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ. Giờ chỉ còn một ngày lộ trình, hắn quyết định ngủ một giấc, sau đó trực tiếp truyền tống về Bắc Mạc.
Vũ Hóa Thần tìm tới khách sạn, bao xuống thành bảo ở hậu viện, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm. Lục Ly về phòng liền ngủ, tính ngủ thẳng đến sáng mai rồi đi.
Chỉ là lúc nửa đêm, cửa phòng hắn đột nhiên bị gõ vang.
Lục Ly ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở cửa, rất nhanh tròng mắt liền tỉnh táo sáng rực. Bởi vì bên ngoài Vũ Hóa Thần dẫn đến một người, lại là Đỗ Nhiễm trưởng lão, đường ca của Đỗ Tranh.
Đỗ Nhiễm vẫn là bộ dạng râu tóc bạc trắng như lúc trước, hắn thần sắc u oán, cười khổ chắp tay nói:
- Lục công tử, ngươi giấu diếm chúng ta thật khổ.
Nếu người Đỗ gia đã tìm tới cửa, Lục Ly không thể cự tuyệt không tiếp, hơn nữa Đỗ Nhiễm này đối xử với hắn cũng không sai. Thế là bèn mời Đỗ Nhiễm tiến vào, để Vũ Hóa Thần dâng trà, sau đó mới hỏi:
- Đỗ trưởng lão, làm sao ngươi biết chúng ta ở đây?
- Nơi này là địa bàn Đỗ gia chúng ta.
Chương 547 Môi hồng liệt diễm 2
Đỗ Nhiễm cười khổ nói:
- Dù ba người các ngươi cải trang thế nào, người của chúng ta đều có thể đoán ra được. Ta chủ quản mảnh tình báo, vừa nhận được tin liền đoán là các ngươi.
Đỗ Nhiễm thoáng ngừng một lát, hiếu kì hỏi:
- Lục công tử, ta nghe người Linh Lung Các nói các ngươi ngồi thi thuyền thiết giáp, còn rơi vào Thiên Quỷ Sơn? Sau đó ngươi trở về Lục gia?
Trong lòng Lục Ly âm thầm phỏng đoán, xem ra Đỗ Nhiễm còn chưa biết chuyện Lục gia. Chẳng qua Lục gia phong thành, bên ngoài khó mà tìm hiểu được bất cứ tin tức gì, điều này kể ra cũng rất bình thường.
Hắn trầm tư thoáng chốc rồi nói:
- Ta chưa trở về Lục gia, nghe nói Lục gia bên kia đã phong thành, bất kỳ người nào đều không được phép tiến vào. Bởi thế ta chuẩn bị về Bắc Mạc trước, có một số việc ở Bắc Mạc ta cần phải xử lý.
- Về Bắc Mạc?
Đỗ Nhiễm không khỏi nghi hoặc khó hiểu, Lục Ly chính là con trai của Lục Nhân Hoàng, cháu đích tôn của Lục Chính Dương, chẳng ngờ lại không trở về Lục gia mà chạy đi Bắc Mạc xa xôi?
Thấy trong lời nói của Lục Ly còn có ý giấu diếm, hắn cũng không tiện hỏi thêm cái gì, đành gật đầu nói:
- Lục công tử có thể đi ra từ Tà Vu Sơn, đấy cũng là hồng phúc tề thiên. Lục gia không thể vĩnh viễn phong thành mãi được, Lục công tử lại có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế tu luyện tới Mệnh Luân Cảnh, tư chất đúng là nghịch thiên, sau này thực lực mạnh lên, trở về nhất định có thể trở thành trụ cột của Lục gia.
Trong lòng Lục Ly không khỏi cười lạnh, ngoài mặt lại vẫn bất động thanh sắc, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Đỗ trưởng lão, ta muốn hỏi xem, quốc chủ Thiên Hàn Quốc Bắc Mạc Đỗ Hành có quan hệ gì với Đỗ gia các ngươi không?
- Đỗ Hành?
Đỗ Nhiễm nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Không có quan hệ gì, hắn không phải con em Đỗ gia chúng ta, sao Lục công tử lại hỏi như vậy?
- À, thế thì không sao!
Lục Ly triệt để yên tâm, hắn nhếch môi cười nói:
- Lần này Lục mỗ định về lại Bắc Mạc một đoạn thời gian, tập trung tu luyện, ngày sau còn hy vọng Đỗ gia chiếu cố nhiều hơn.
- Lục công tử khách khí.
Trên mặt Đỗ Nhiễm lộ ra một tia áy náy nói:
- Sự tình lần trước đều là trách nhiệm của Đỗ mỗ, Lục công tử không trách tội chúng ta, chúng ta đã cảm động đến rơi nước mắt.
Mấy lời sau đó toàn là nói nhảm, Đỗ Nhiễm và Lục Ly khách sáo với nhau một phen. Đỗ Nhiễm muốn dò thăm dò chút ít tình báo, đáng tiếc Lục Ly miệng rất chặt, chẳng hỏi ra được cái gì.
Hàn huyên nửa canh giờ, Đỗ Nhiễm liên tục yêu cầu Lục Ly đi Hàm Thành làm khách, đều bị Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt. Đỗ Nhiễm chỉ có thể cáo từ đi về, Lục Ly để Đỗ Nhiễm giúp hắn giấu diếm tin tức, Đỗ Nhiễm cũng biết nặng nhẹ, gật đầu rời đi.
Tin tức tiết ra ngoài, Lục Ly không dám tiếp tục ở lại, ngay trong đêm liền cùng ba người Lục Phi Tuyết lần nữa truyền tống, đến trưa ngày thứ hai, rốt cục đã tới Bạch Vân Thành.
- Thiếu chủ có cần nghỉ ngơi một chút không?
Đến Bạch Vân Thành, Vũ Hóa Thần thấy sắc mặt Lục Ly có chút tái nhợt, vội quan tâm hỏi.
Lục Ly lắc đầu, Bạch Vân Thành là địa bàn Thái Thiên Điện, lần trước ở đây thiếu chút nữa xảy ra chuyện, hắn làm sao dám đợi lâu?
Hưu
Đúng lúc này, một võ giả trung niên chạy vội mà đến, Lục Ly nhìn một cái, trên mặt chớp qua một tia kinh ngạc. Người này hắn biết, chính là Khương Hoằng, người của Khương gia.
Khương Hoằng rõ ràng cũng nhận ra Lục Ly, đang lao thẳng về phía này, hắn đi đến trước mặt Lục Ly, chắp tay nói:
- Công tử, tiểu thư nhà ta cho mời.
Nói xong Khương Hoằng chỉ lên một tòa lầu các, bên kia cửa sổ yên ắng mở ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mỹ miều, trong tay nàng còn bưng một chén rượu ngon đỏ hồng.
Huyết Tinh Mân Côi, Khương Khinh Linh!
Đầu Lục Ly lập tức lớn như cái đấu, bị Đỗ Nhiễm phát hiện thì cũng thôi, không ngờ Khương Khinh Linh cũng có thể biết được tin tức nhanh như vậy? Chẳng lẽ là Đỗ Nhiễm thông báo?
Cửa sổ rất nhanh liền đóng lại, trong thành không thấy có động tĩnh gì, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Dẫn đường.
Khương Hoằng mang theo bốn người Lục Ly đi vào trong một khách sạn, Lục Ly suy nghĩ rồi nói:
- Các ngươi trước tìm chỗ nghỉ ngơi, ta đi gặp cố nhân một lát.
Lục Phi Tuyết không khỏi hiếu kỳ, lại vẫn không hỏi nhiều. Hai người Vũ Hóa Thần hiểu ý cười một tiếng, Lục Ly đi theo Khương Hoằng tiến vào một gian phòng lịch sự trang nhã.
Đẩy cửa, Lục Ly ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, một trong những loại rượu mạnh nhất trần đời, Huyết Tinh Mân Côi.
Hắn đảo mắt nhìn vào bên trong, thấy được một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc, váy đỏ nóng bỏng, da thịt trắng như tuyết, môi hồng như liệt diễm, mắt hồ ly yêu dị, nữ tử này vẫn cứ yêu diễm như thế. Giờ đây chính đang bưng một chén Huyết Tinh Mân Côi, tựa ở bên giường, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Khương Hoằng lui xuống, Lục Ly lại ngập ngừng không dám tiến vào, dù sao đây cũng là phòng riêng chứ không phải phòng khách.
- Lục Ly, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lại đột phá Mệnh Luân Cảnh.
Khương Khinh Linh hé môi son khẽ cười một tiếng, Lục Ly theo bản năng cảm ứng khí tức Khương Khinh Linh một cái, nháy mắt thần sắc hiện đầy vẻ kinh động.
Bởi vì Khương Khinh Linh đã là Bất Diệt Cảnh, hơn nữa theo như khí tức cảm ứng được thì tựa hồ đã tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong!
Hắn nhớ rất rõ ràng, lần trước lúc gặp Khương Khinh Linh, nàng mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh hậu kỳ. Giờ mới qua bao lâu? Cùng lắm chỉ nửa năm, tốc độ tu luyện đúng là khủng bố.
Mệnh Luân Cảnh hậu kỳ, ba tầng Mệnh Luân, trong khi Bất Diệt cảnh đỉnh phong lại có được chín tầng Mệnh Luân. Nói cách khác trong thời gian nửa năm Khương Khinh Linh đã liên tục ngưng tụ sáu chiếc Mệnh Luân!
Trước kia Lục Ly chưa hiểu quá rõ, nhưng hiện tại hắn cũng có được Mệnh Luân, hắn rất rõ ràng, ngưng tụ những Mệnh Luân tiếp sau khó khăn cỡ nào. Cho dù có được linh tài vô tận, muốn đột phá cũng không phải chuyện đơn giản.
- Hì hì!!
Khương Khinh Linh nhấp một ngụm Huyết Tinh Mân Côi, môi hồng như liệt diễm tựa hồ được bôi lên một tầng máu tươi, nàng cười lên, nhìn Lục Ly chế nhạo nói:
- Làm sao? Bị dọa sợ?
Chương 548 Ta bảo kê ngươi
- Thiên tư bản tiểu thư chính là vạn năm khó gặp. Chỉ cần ta dụng tâm tu luyện, Địa Tiên Cảnh hoàn toàn ở trong tầm tay. Lục Ly ngươi chuẩn bị dập đầu rửa chân cho ta đi.
Ông ngoại Khương Khinh Linh chết ở Thiên Quỷ Sơn, khi đó Lục Ly vì kích thích nàng, từng cùng nàng đánh cược một phen.
Lục Ly nói ra hai điều kiện, nếu Khương Khinh Linh có thể để cho phụ thân nàng đi quỳ xuống trước mộ người yêu, có thể khiến cho con dân Trung Châu tế bái ông ngoại, Lục Ly liền dập đầu rửa chân cho Khương Khinh Linh.
Theo như Lục Ly nghĩ, hai điều này là tuyệt đối không khả năng làm được, ít nhất điều đầu tiên Khương Khinh Linh rất khó làm được, tộc Vương Khương gia là thân phận cỡ nào? Chiến lực ra sao?
Nếu Khương Khinh Linh muốn làm được điểm thứ nhất, chiến lực nhất định phải triệt để áp chế phụ thân nàng, ít nhất cũng là Địa Tiên Cảnh.
Địa Tiên dễ đột phá vậy ư?
Lục Ly biết, hiện tại Lục gia chỉ có được ba vị Địa Tiên, Lục Chính Dương còn bị trọng thương, rất khó tỉnh lại. Con em Lục gia nhiều vô số, tài nguyên Lục gia cũng vô cùng vô tận, thế mà vẫn rất khó xuất hiện Địa Tiên, Khương Khinh Linh tùy tiện liền có thể đột phá?
Chẳng qua...
Giờ khắc này, trong lòng Lục Ly có cảm giác, không chừng Khương Khinh Linh thật có thể làm được, thậm chí có thể vượt qua phụ thân, trở thành đệ nhất nhân Linh Lung Các.
Bởi vì, nữ tử này quá khùng cuồng!
Một khi sa vào điên ma với chuyện nào đó, thành tựu của nàng sẽ vô cùng khủng bố. Khương Khinh Linh xem ra đã điên ma, nhân sinh của nàng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, thứ duy nhất chèo chống khiến nàng sống tiếp chính là đánh cược với Lục Ly.
Thiên tư Khương Khinh Linh khẳng định vô cùng nghịch thiên, Khương gia lại có được tài nguyên vô tận, Khương Khinh Linh có thể trong nửa năm đột phá đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, nói không chừng mấy năm sau liền là Nhân Hoàng...
Lục Ly quả thực bị dọa sợ, con em mười hai Vương tộc quả nhiên không thể xem thường. Khương Khinh Linh còn có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, nếu tiếp tục duy trì tốc độ như thế, trên Chiến Thần Bảng Trung Châu tương lai tuyệt đối có tên của nàng.
Sửng sốt mất mười mấy giây, cuối cùng Lục Ly mới hồi thần lại, hắn đi vào gian phòng nhưng không đóng cửa. Đi đến trước bàn vuông, rót một chén Huyết Tinh Mân Côi, cầm lên nhấp một ngụm, sau đó mới cảm khái nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia có câu nói ta không hiểu nhiều lắm, lúc này mới thật sự được thể hội, câu đó là... sĩ biệt ba ngày, lau mắt mà nhìn.
- Ha ha ha.
Khương Khinh Linh cười, cười đến cả người run lên, trên mặt thoáng hiện một mạt đỏ ửng yêu diễm, rất là tự đắc nói:
- Đấy còn là ngươi xuất hiện sớm, nếu qua hai tháng lại tới, bản tiểu thư nhất định có thể đột phá Quân Hầu Cảnh.
- Lợi hại!
Lục Ly chân thành cảm khái, nói:
- Khinh tiểu thư là người thiên tư tốt nhất mà ta gặp qua, có lẽ một ngày, Lục mỗ thật phải dập đầu rửa chân cho ngươi.
- Chắc chắn vậy rồi!
Sắc mặt Khương Khinh Linh chợt trở nên trang nghiêm, nghiêm mặt nói:
- Lục Ly, đến lúc đó nhớ đừng đổi ý.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Lục Ly ta đỉnh thiên lập địa, có chơi có chịu, đương nhiên sẽ không đổi ý.
Khương Khinh Linh khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Lục Ly, không phải ngươi về lại Lục gia ư? Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Ta trở lại Linh Lung Các mới biết, thì ra ngươi là con trai của Lục Nhân Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, xem ra trước đây ta đã thất kính rồi.
Lục Ly híp mắt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Là Đỗ Nhiễm nói cho ngươi? Ta xuất hiện ở đây cũng là Đỗ Nhiễm thông báo?
- Ha ha!
Khương Khinh Linh vuốt tóc nói:
- Ngươi quá coi thường Linh Lung Các chúng ta, trên thực tế ta sớm đã được đến tin tức về chuyện của ngươi ở Thần Khải Thành. Chuyện ngươi bị lưu vong Thiên Ma Đảo, nửa đường được người cứu đi ta cũng biết. Ngươi từ Bắc Mạc mà đến, ta đoán hẳn cũng sẽ về lại Bắc Mạc, bởi thế mới đợi ở đây nửa tháng, mục đích chính là vì chờ ngươi.
Mười hai Vương tộc quả nhiên cường đại!
Lục Ly lần nữa không khỏi cảm khái, sợ là trong Thần Khải Thành cũng có tai mắt Linh Lung Các. Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, mười hai Vương tộc là thế lực cường đại nhất trên thế giới này, trinh sát gián điệp tai mắt của bọn hắn hẳn là trải rộng khắp toàn bộ Trung Châu. Xúc tu dày đặc vươn dài đến từng ngõ ngách, như vậy mới có thể khống chế tuyệt đối Trung Châu được.
Lục Ly nhớ đến mười tên trưởng lão và mấy trăm chấp sự Ngoại đường Lục gia. Ngày ấy lúc Lục Chính Đàn trở về từng triệu kiến trên trăm tên chấp sự, đoán rằng trong đó cũng có người phụ trách tình báo.
- Để Khinh tiểu thư chê cười.
Nghĩ đến Khương Khinh Linh đã biết chuyện mình bị Lục gia lưu vong, đây dù sao cũng là việc xấu trong nhà Lục gia, Lục Ly không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Nét mặt Khương Khinh Linh rất trang nghiêm, chân thành nói:
- Lục Ly, nói thật cho ngươi biết, nội bộ Lục gia các ngươi đã đưa ra thông cáo, nói ngươi và cô cô ngươi đã không còn là con em Lục gia. Ngươi có từng nghĩ tới gia nhập thế lực khác? Nếu ngươi muốn gia nhập Linh Lung Các, ta có thể an bài, để ngươi trở thành đệ tử tinh anh, gia tộc sẽ cung cấp cho ngươi hết thảy tài nguyên, chỉ cần ngươi đột phá Quân Hầu Cảnh, ta giúp ngươi có được thân phận trưởng lão Ngoại đường. Ở Linh Lung Các ngươi cũng không cần phải nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào, bản tiểu thư bảo kê ngươi!
- Không còn là con em Lục gia?
Nét mặt Lục Ly thoáng trầm xuống, dù hắn không phải quá coi trọng thân phận này, đối với Lục gia cũng không có cảm tình. Nhưng suy cho cùng trong thân thể hắn vẫn chảy dòng máu Lục gia, giờ đây bị người khu trục ra khỏi gia tộc, sau khi chết không vào được tông miếu, biến thành cô hồn dã quỷ
Khương Khinh Linh yên ắng quan sát thần sắc Lục Ly, một lúc sau mới nói tiếp:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đau buồn, tới Linh Lung Các, Khương gia chính là nhà của ngươi, chỉ cần một ngày còn có ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Chương 549 Sát tinh trở về
Lục Ly miễn cưỡng cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia ta đã nói qua, con người ta không thích ăn cơm mềm, càng không thích ăn nhờ ở đậu. Lục gia không muốn ta, chính ta kiến tạo một Lục gia mới là được, đến lúc đó nếu gia tộc ta lớn mạnh hơn Lục gia, bên này của ta liền là chính thống!
- Ha ha.
Khương Khinh Linh nhấp môi cười khẽ, thật ra đáp án này nàng đã sớm biết, chẳng qua nàng vẫn có chút không muốn từ bỏ mới hỏi vậy. Nếu Lục Ly gia nhập Linh Lung Các, vậy thì đấy không phải là Lục Ly mà nàng quen biết.
Lục Ly thoáng trầm ngâm, rất nhanh liền vứt chuyện Lục gia trục xuất hắn sang một bên, lần này thậm chí Lục Chính Đàn còn muốn giết hắn, so với khu trục thì càng thêm đáng hận, bởi thế hắn không mấy bận tâm.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Khinh tiểu thư, ta có thể cầu ngươi giúp chút chuyện không?
Khương Khinh Linh không khỏi kinh ngạc, theo lý thuyết Lục Ly không phải người chịu dễ dàng mở miệng, khóe môi nàng bất giác nhếch lên một đường cong, hỏi lại:
- Nói đi, là chuyện gì?
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Ta muốn cầu ngươi phong tỏa mặt bắc Trung Châu, ta không muốn bất luận người Trung Châu nào đi tới Bắc Mạc, ít nhất trong vòng mười năm không thể đi, ta cần thời gian!
Khương Khinh Linh rất thông minh, thoáng chốc liền đoán được phần nào, nàng trầm tư một lúc rồi nói:
- Lục Ly, so với đi Bắc Mạc, không bằng ngươi tìm chỗ nào đó ngay trong Trung Châu, tỉ như bắc bộ chẳng hạn. Đầu tiên ngươi có thể tranh đoạt một phủ thành, sau đó lại tranh đoạt vực thành. Dù chỉ là tài nguyên một vực ở Trung Châu cũng phong phú hơn Bắc Mạc nhiều lắm, nơi hoang vu hẻo lánh như Bắc Mạc thì có gì?
- Không được!
Lục Ly biết chỉ cần hắn mở miệng, Khương Khinh Linh nhất định sẽ giúp hắn làm chủ một vực, chẳng qua ân tình này quá lớn, hơn nữa nội bộ Linh Lung Các khẳng định cũng sẽ có ý kiến, đến lúc đó ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Được rồi!
Thấy Lục Ly kiên trì, Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Ta sẽ cố hết sức giúp ngươi, chẳng qua nếu người Lục gia cường hành muốn đi, ta cũng ngăn không được, chỉ có thể sớm một bước thông báo cho ngươi.
Lục Ly cảm kích nhìn Khương Khinh Linh, thổ ra hai chữ:
- Cảm ơn!
Khương Khinh Linh híp mắt lại, đột nhiên sáp lại gần Lục Ly, như tên trộm nói:
- Ngươi nói không cho bất cứ kẻ nào đi Bắc Mạc, không bao gồm ta đấy chứ…
- Ngươi...
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, vị này chính là Hỗn Thế Ma Vương. Nàng chạy tới Bắc Mạc, bên kia còn không phải gà bay chó sủa, hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, ngươi không cần tu luyện sao? Ta còn chờ quỳ xuống rửa chân cho ngươi đây.
- Hắc hắc
Khương Khinh Linh nghiêng đầu, cười hì hì nói:
- Tu luyện cũng cần nghỉ ngơi, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma mất. Bản tiểu thư chỉ thỉnh thoảng đi qua giải sầu chút thôi, chẳng lẽ cũng không được? Nếukhông được, vậy chuyện ngươi nói vừa rồi, ta phải suy nghĩ kỹ ...
- Được rồi!
Đầu Lục Ly lớn như cái đấu, thực sự hết cách với tiểu ma nữ này, hắn nghĩ nghĩ bèn nói:
- Đi qua chơi đùa cũng được, nhưng không thể gây chuyện, ngươi biết tính tình ta rồi đấy.
- Thành giao, hì hì!
Khương Khinh Linh lè lưỡi, cười tít cả mắt, vũ mị dị thường.
Gần đây Thiên Hàn Thành rất yên tĩnh, bởi vì Đỗ Hành bế quan, lần trước sau khi trở về từ Thiên Ngục Thành Đỗ Hành liền bế quan, chuẩn bị xung kích Nhân Hoàng Cảnh.
Linh tài sớm đã chuẩn bị đầy đủ, trước kia Đỗ Hành một mực không xung kích là bởi không hoàn toàn nắm chắc. Số linh tài này tiêu tốn mấy năm tích súc của Đỗ gia, nếu xung kích thất bại, toàn bộ công sức trước đó đều đổ xuống sông xuống biển.
Ở Thiên Ngục Thành, Đỗ Tranh phản bội, đứng về phía Lục Ly, khiến Đỗ Hành cảm nhận được nguy cơ.
Hắn không biết Lục Ly rất nhanh liền rời đi, tưởng là Lục Ly sớm muộn sẽ nhất thống Bắc Mạc, bởi thế mới liều mạng chuẩn bị một phen. Nếu có thể đột phá Nhân Hoàng, hắn liền có thể nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp.
Đỗ Hành bế quan, Thiên Hàn Thành cũng giới nghiêm, con dân trong thành không ai dám gây sự, sợ chọc giận sẽ bị Đỗ gia lập tức chém giết.
Đỗ Hành bế quan rất lâu, mới đầu là định xung kích Nhân Hoàng Cảnh, đến sau biết được Lục Ly rời đi, hắn lại không dám xung kích. Nhưng cũng không xuất quan mà vẫn tiếp tục tu luyện, chuẩn bị một hơi xung kích Nhân Hoàng Cảnh, bởi thế đoạn thời gian gần đây Thiên Hàn Thành một mực trong trạng thái giới nghiêm.
Ông!
Sáng sớm, một truyền tống trận trên quảng trường Thiên Hàn Thành đột nhiên phát sáng, dẫn lên vô số người bị kinh động, thống lĩnh thủ vệ truyền tống trận lập tức đi thông báo trưởng lão Đỗ gia. Bởi vì truyền tống trận này nối thông với Trung Châu, thông với Bạch Vân Thành.
Người Trung Châu đến đây.
Bạch Vân Thành là địa bàn Thái Thiên Điện, muốn truyền tống từ Bạch Vân thành tới, nhất định phải tiêu tốn một ức Huyền Tinh. Người Trung Châu không việc gì sẽ không truyền tống đến Bắc Mạc. Ở trong mắt người Trung Châu, Bắc Mạc chỉ là vùng hoang vu hẻo lánh.
Có thể truyền tống đến Bắc Mạc đều là đại nhân vật. Đương nhiên chẳng ai liên tưởng đến Lục Ly, bởi vì Lục Ly chính là con trai Lục Nhân Hoàng, điểm này ở trong các đại gia tộc đã không còn là bí mật, Lục Ly khẳng định là về lại Lục gia Trung Châu, làm sao còn sẽ trở về?
Mấy tên trưởng lão Đỗ gia đi ra, đệ nhất thiếu gia Đỗ gia Đỗ Tử Lăng cũng đi ra, cả đám cung kính đứng bên ngoài truyền tống trận, chờ đợi đại nhân vật Trung Châu.
TừTrung Châu truyền tống tới cần thời gian rất lâu, ít nhất hơn một canh giờ, chúng nhân đều không vội, cứ thế an tĩnh chờ đợi.
Truyền tống trận lấp lánh không ngừng, đợi chừng nửa canh giờ, quang mang truyền tống trận mới dần yếu đi, bốn nhân ảnh xuất hiện trong đó.
- Hả?
Đám người Đỗ Tử Lăng nhìn mấy lượt, phát hiện mấy người này rất là xa lạ, hơn nữa căn bản không cảm ứng ra được cảnh giới, Đỗ Tử Lăng vội vàng dẫn người đi tới, khom lưng nói:
- Tham kiến chư vị đại nhân.
- Tham kiến chư vị đại nhân!
Từng mảnh binh sĩ trong thành quỳ xuống, bốn người này đều khí độ bất phàm, không thăm dò ra được cảnh giới, lại tới từ Trung Châu, khẳng định đều là người của đại gia tộc.
Chương 550 Sát tinh trở về
Bốn người sải bước đi ra, đứng ở bên ngoài truyền tống trận, đột nhiên một thiếu niên trong đó quát khẽ:
- Vũ Hóa Thần, phá hủy truyền tống trận.
Bốn người này tự nhiên chính là đám người Lục Ly, ai nấy đều đeo mặt nạ Thiên Huyễn, bọn Đỗ Tử Lăng tự nhiên không nhìn ra được.
Nghe được mệnh lệnh, Vũ Hóa Thần có chút kinh ngạc, kiến tạo truyền tống trận rất là không dễ dàng, tiêu tốn cực lớn, hủy đi truyền tống trận này chính là hủy đi trên trăm ức Huyền Tinh.
Lục Ly lạnh lùng liếc qua, Vũ Hóa Thần cắn răng đánh ra một đạo Huyền lực, truyền tống trận sau lưng lập tức nổ tung, triệt để bị phá hủy.
Mấy người Đỗ Tử Lăng trợn tròn mắt, đám người này là ai?
Làm sao vừa đến liền hủy đi truyền tống trận? Mặc dù truyền tống trận này không phải do Đỗ gia kiến tạo, mà là một đại gia tộc trước đây kiến tạo nên, nhưng hủy đi truyền tống trận chính là đại kỵ.
- Vũ Hóa Thần?
Đỗ Tử Lăng hồi tưởng lại tiếng hô vừa rồi của Lục Ly, tròng mắt lập tức co rụt lại, mắt khóa chặt Lục Ly, càng nhìn càng giống, loại trừ đeo mặt nạ, thân hình cao lớn hơn một chút ra, thì khí chất ngoại hình đều cực giống Lục Ly.
Lục Ly thấy đám người kia nhìn mình chằm chằm, hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay lấy xuống mặt nạ Thiên Huyễn, lộ ra bộ dạng vốn có, nói:
- Đỗ Tử Lăng, mới mấy ngày không gặp, đã không nhận ra ta?
- Lục Ly!
Thần sắc toàn bộ người có mặt tại trường đều đại biến, ai nấy như lâm đại địch, tên ma đầu Lục Ly kia lại trở về, hơn nữa vừa đến liền hủy đi truyền tống trận. Nếu nói Lục Ly tới làm khách, đánh chết người Đỗ gia đều không tin.
Đỗ Tử Lăng lập tức bóp nát một tấm ngọc phù, đây là ngọc phủ cảnh báo, bóp nát xong Đỗ Hành sẽ lập tức biết đã xảy ra đại sự.
Hưu hưu hưu
Vô số cường giả vụt tới từ trong hoàng thành, chẳng qua đa phần là Mệnh Luân Cảnh và Bất Diệt Cảnh, Đỗ gia chỉ là Vương tộc ngũ phẩm, có được hai tên Quân Hầu Cảnh. Một người là Đỗ Hành, người còn lại là đại quốc sư Thiên Hàn quốc.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một tiếng rống như lôi đình truyền ra từ trong hoàng cung, tiếp đó hai thân ảnh bay vụt tới. Khí huyết hai người này đều như rồng như hổ, trấn áp khiến con dân toàn thành hoảng sợ bất an, chính là Đỗ Hành đang bế quan và đại quốc sư Thiên Hàn Quốc.
- Lục Ly?
Đỗ Hành vừa nhìn thấy Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến. Hắn dẫn theo đại quốc sư bay thấp xuống, đứng ở trước mặt Đỗ Tử Lăng, ánh mắt băng lãnh nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi làm thế là có ý gì? Vì sao lai hủy đi truyền tống trận?
- Không có ý gì!
Lục Ly nhún vai nói:
- Truyền tống trận đi Trung Châu chỉ cần lưu một cái là được rồi, hai cái còn lại đều phải hủy.
- Hừ!
Đỗ Hành tức đến bốc khói, lạnh giọng nói:
- Ngươi nói hủy liền hủy? Ngươi tưởng mình là Vương của Bắc Mạc?
- Ngươi nói đúng!
Lục Ly khẽ cười, mục quang liếc nhìn vô số võ giả chung quanh, quát lạnh nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Lục Ly ta chính là Vương của Bắc Mạc, ai dám không phục giết không tha. Đỗ Hành, ta cho ngươi một cơ hội, thần phục với ta, hoặc là chết!
Không sai, Lục Ly vừa về đến liền chuẩn bị động thủ, hơn nữa còn chọn Đỗ gia để khai đao.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, dựa vào mồm mép khẳng định không được, nhất định phải chết người, phải đổ máu, giờ hắn cho Đỗ gia cơ hội, liền xem Đỗ Hành lựa chọn thế nào.
Đỗ gia có hai tên Quân Hầu Cảnh, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, một cái Quân Hầu Cảnh trung kỳ, bên phía hắn lại có ba tên Quân Hầu Cảnh. Chính hắn cũng có được huyết trảo, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ vừa đi ra liền tán phát thần niệm, xác định trong thành chỉ có hai tên Quân Hầu Cảnh, hắn tự nhiên không có gì phải sợ hãi.
Hoa
Toàn bộ quảng trường đều sôi trào, trên quảng trường tới không ít người Đỗ gia, còn có rất nhiều gia tộc phụ dung vây lại xem náo nhiệt. Vốn định nhìn xem đại nhân vật Trung Châu nào tới, lại không ngờ là tên sát tinh Lục Ly kia. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục Ly nói hắn muốn nhất thống Bắc Mạc, muốn tuyên chiến với Đỗ gia!
Sát khí tung trào trên thân Đỗ Hành, đám người Đỗ Tử Lăng lập tức lui lại. Bụng dưới các trưởng lão Đỗ gia đều lấp lánh quang mang, tùy thời chuẩn bị phóng thích Mệnh Luân.
Đỗ Hành quét qua trên thân Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, lại liếc mắt nhìn Lục Phi Tuyết, trong lòng âm thầm tính toán. Vũ Hóa Thần là Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Minh Vũ cũng chỉ là Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, Lục Phi Tuyết thì rõ ràng mới chỉ vừa đột phá Quân Hầu Cảnh, mặc dù bên phía Lục Ly nhiều hơn một Quân Hầu Cảnh, nhưng hắn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, hoàn toàn không phải không đủ sức đánh một trận!
Khai chiến rất dễ, vấn đề là xử lý sự tình tiếp sau như thế nào?
Lục Ly có quan hệ không sai với Đỗ Tranh, hơn nữa lần trước ở Thiên Ngục Thành, bên người Lục Ly tựa hồ còn có mấy tên Quân Hầu Cảnh, nếu giết Lục Ly liệu có gặp phiền phức gì không?
Nhưng nếu không chiến!
Liền phải thần phục Lục Ly, Thiên Hàn Quốc cũng theo đó tan biến, Đỗ gia sẽ trở thành gia tộc phụ dung của Lục gia. Sau này tài nguyên của Thiên Hàn Quốc đều về tay Lục Ly, cứ thế, chẳng mấy chốc Đỗ gia liền có thể bị diệt tộc.
- Bắc Mạc Vương?
Đỗ Hành đột nhiên như chợt nghĩ đến điều gì, hắn cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi là con em Lục gia Trung Châu, mười hai vương tộc Trung Châu từng có ước định. Bất luận gia tộc Trung Châu nào đều không được can thiệp sự vụ bên ngoài Trung Châu, ngươi không sợ Vương tộc liên thủ tiêu diệt?
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, giễu cợt nói:
- Ngươi nghe được lời đồn ấy từ đâu? Lục Ly ta xuất thân bộ lạc Địch Long Vũ Lăng Quận Thiên Vũ Quốc, trưởng thành ở Bắc Mạc, ta là người Bắc Mạc điển hình. Dù ta mang họ Lục, nhưng không có chút quan hệ nào với Lục gia Trung Châu cả. Nếu ta là con em Lục gia, vậy cần gì phải trở về Bắc Mạc? Đỗ Hành, mức kiên nhẫn của ta có hạn, trả lời dứt khoát đi. Hàng hay không? Không hàng, ta liền giết người...
Thật ra Lục Ly vốn không cần để ý suy nghĩ trong lòng đám người ở đây, trên cái thế giới này nắm đấm chính là đạo lí lớn nhất, những chuyện còn lại đều không cần quá để tâm.
Vũ Hóa Thần thở dài, lại không biết làm sao an ủi Lục Ly, Minh Vũ cũng mở miệng nói:
- Thiếu chủ đừng quá nhụt chí, lần này không được lần sau ngươi còn có thể thử lại. Cảm ngộ áo nghĩa không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được, Thiên Đảo Hồ có một nơi thường xuyên xuất hiện vòi rồng, quay đầu ngươi lại đi nhìn xem.
- Được rồi!
Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, một lần không được liền thử lại lần nữa, rồi sẽ có cơ hội tìm tới loại cảm giác vừa rồi. Chỉ cần tìm đúng cảm giác, sớm muộn đều có thể cảm ngộ ra được.
- Ta đi suy nghĩ một lát, nhìn xem có thể lĩnh hội được gì không.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền về lại trong khoang thuyền, lộ trình tiếp theo cứ để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đi, hắn phải thử xem liệu có thể hồi tưởng được gì không.
Lục Ly trở về bế quan, phi thuyền thiết giáp tiếp tục bay về phía Lưu Vân Thành.
Con đường tiếp theo một mực rất bình tĩnh, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mười ngày sau liền thuận lợi đi tới Lưu Vân Vực.
Từ một thành nhỏ xác định phương vị, Minh Vũ đánh thức Lục Ly, đồng thời cũng kêu luôn Lục Phi Tuyết.
Lục Ly đi ra, nhìn thành nhỏ phía dưới một cái, lại lật nhìn địa đồ, gật đầu nói:
- Đúng là Lưu Vân vực, mọi người chuẩn bị chút, chúng ta xuống thuyền vào thành.
Minh Vũ Vũ Hóa Thần lấy ra mặt nạ Thiên Huyễn, cải trang một phen, Lục Ly cũng mang lên mặt nạ Thiên Huyễn. Đáng tiếc chỉ có ba tấm mặt nạ, Lục Ly để Lục Phi Tuyết mang tạm mặt nạ Quỷ Sát, quay đầu sẽ giúp nàng mua một tấm khác.
Mấy người cứ thế lặng lẽ xuống thuyền ở ngoài thành, thu lại phi thuyền thiết giáp rồi vào thành. Đây là một quận thành, không có cường giả, bốn người khí độ bất phàm không ai dám ngăn cản, giao ra Huyền Tinh liền được thuận lợi truyền tống.
Lần này là truyền tống đi một phủ thành, sau khi đến phủ thành Lục Ly để Vũ Hóa Thần đi mua một tấm mặt nạ Thiên Huyễn. Ở chỗ này chỉ cần tìm được đại thương hội, rất nhẹ nhàng liền có thể mua được một tấm mặt nạ Thiên Huyễn.
Tiếp tục truyền tống!
Lục Ly đã tới Mệnh Luân Cảnh, Hồn Đàm lớn hơn trước mấy lần, linh hồn cũng cường đại lên nhiều, truyền tống không còn cảm giác chóng mặt, nôn mửa như trước.
Như thế tốc độ truyền tống cũng nhanh, bốn người không ngừng truyền thống, vừa ra truyền tống trận này lập tức đi tới một truyền tống trận khác, lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống tới bắc bộ Trung Châu.
Truyền tống cũng cần thời gian, nhất là truyền tống giữa vực thành và vực thành, cự ly rất xa, một lần ít nhất cần nửa canh giờ, xa hơn thậm chí cần một canh giờ.
Ba người Lục Phi Tuyết đều là Quân Hầu Cảnh, linh hồn cường đại, có thể tùy tiện truyền tống mấy ngày mấy đêm liên tục. Lục Ly lại không chống nổi, chỉ mới truyền tống hai ngày một đêm đã có chút choáng váng.
Tìm khách sạn, nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau khi tỉnh lại lần nữa tiếp tục truyền tống. Thái Thượng trưởng lão cho mấy trăm ức Huyền Tinh, Lục Ly xài căn bản không đau lòng, tiền là vương bát đản, xài hết lại kiếm!
Vốn Lục Ly và Lục Phi Tuyết là con em Vương tộc, nếu có được lệnh bài truyền tống của Vương tộc, phí tổn truyền tống sẽ rất thấp. Đáng tiếc Lục Ly không được ban cho lệnh bài, Lục Phi Tuyết lập gia đình cũng không có được lệnh bài truyền tống.
Cứ thế liên tục truyền tống, vẻn vẹn bảy tám ngày, bốn người liền đã tới bắc bộ Trung Châu, dự tính lại thêm bốn năm ngày liền có thể đến Bạch Vân Thành.
- Rốt cục sắp về Bắc Mạc.
Trong lòng Lục Ly ẩn ẩn có chút chờ mong, không biết đám người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương Tử Liên Nhi Liễu Di Dạ Tra đã khỏe chưa?
- Thiếu chủ, có cần tới Đỗ gia đi dạo một chuyến?
Lúc vào thành nghỉ ngơi, Vũ Hóa Thần đột nhiên hỏi một câu, hắn nói:
- Ngươi muốn nhất thống Bắc Mạc, vậy thì nhất định phải diệt đi ba đại vương quốc, vạn nhất Đỗ gia Thiên Hàn Quốc có quan hệ với Đỗ gia Trung Châu thì sao?
Lục Ly và Minh Vũ khẽ nhíu mày, Đỗ Tranh từng nói không sao, nhưng vạn nhất có quan hệ, bọn hắn lại mạo muội hành động, như thế sẽ chọc giận Đỗ gia.
Chỉ là Lục Ly đi vào Tà Vu Sơn, Đỗ gia tưởng rằng Lục Ly chết rồi, giờ lại đột nhiên xuất hiện, Đỗ gia sẽ nghĩ thế nào? Trước kia Đỗ gia nịnh bợ hắn là bởi hắn là con em Lục gia, hiện tại hắn đã bị Lục gia lưu đày, nếu Đỗ gia biết được thực tình, liệu sẽ đối xử với hắn thế nào?
- Không đi!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Trước về Bắc Mạc, đi bàn bạc với Đỗ Tranh rồi tính.
- Cũng được!
Vũ Hóa Thần khẽ gật đầu, nghỉ ngơi khoảnh khắc, bốn người tiếp tục truyền tống, đoạn thời gian này bọn hắn truyền tống rất cẩn thận, không đi vực thành mà chỉ truyền tống ở các phủ thành, hơn nữa còn đường vòng mà đi, không xuất hiện ở địa bàn Tần gia. Như vậy mặc dù hơi phiền toái một chút, nhưng sẽ càng thêm an toàn.
Lần nữa truyền tống hai ngày, bốn người đi tới địa bàn Đỗ gia, lại truyền tống về phía bắc thêm một ngày, tiếp sau liền có thể đến Bạch Vân Thành, từ đó truyền tống về Bắc Mạc.
- Nghỉ ngơi một lát.
Lục Ly lại chịu không được, đoạn thời gian này cơ bản không ngủ được giấc nào, mỗi lần đều chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ. Giờ chỉ còn một ngày lộ trình, hắn quyết định ngủ một giấc, sau đó trực tiếp truyền tống về Bắc Mạc.
Vũ Hóa Thần tìm tới khách sạn, bao xuống thành bảo ở hậu viện, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm. Lục Ly về phòng liền ngủ, tính ngủ thẳng đến sáng mai rồi đi.
Chỉ là lúc nửa đêm, cửa phòng hắn đột nhiên bị gõ vang.
Lục Ly ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở cửa, rất nhanh tròng mắt liền tỉnh táo sáng rực. Bởi vì bên ngoài Vũ Hóa Thần dẫn đến một người, lại là Đỗ Nhiễm trưởng lão, đường ca của Đỗ Tranh.
Đỗ Nhiễm vẫn là bộ dạng râu tóc bạc trắng như lúc trước, hắn thần sắc u oán, cười khổ chắp tay nói:
- Lục công tử, ngươi giấu diếm chúng ta thật khổ.
Nếu người Đỗ gia đã tìm tới cửa, Lục Ly không thể cự tuyệt không tiếp, hơn nữa Đỗ Nhiễm này đối xử với hắn cũng không sai. Thế là bèn mời Đỗ Nhiễm tiến vào, để Vũ Hóa Thần dâng trà, sau đó mới hỏi:
- Đỗ trưởng lão, làm sao ngươi biết chúng ta ở đây?
- Nơi này là địa bàn Đỗ gia chúng ta.
Chương 547 Môi hồng liệt diễm 2
Đỗ Nhiễm cười khổ nói:
- Dù ba người các ngươi cải trang thế nào, người của chúng ta đều có thể đoán ra được. Ta chủ quản mảnh tình báo, vừa nhận được tin liền đoán là các ngươi.
Đỗ Nhiễm thoáng ngừng một lát, hiếu kì hỏi:
- Lục công tử, ta nghe người Linh Lung Các nói các ngươi ngồi thi thuyền thiết giáp, còn rơi vào Thiên Quỷ Sơn? Sau đó ngươi trở về Lục gia?
Trong lòng Lục Ly âm thầm phỏng đoán, xem ra Đỗ Nhiễm còn chưa biết chuyện Lục gia. Chẳng qua Lục gia phong thành, bên ngoài khó mà tìm hiểu được bất cứ tin tức gì, điều này kể ra cũng rất bình thường.
Hắn trầm tư thoáng chốc rồi nói:
- Ta chưa trở về Lục gia, nghe nói Lục gia bên kia đã phong thành, bất kỳ người nào đều không được phép tiến vào. Bởi thế ta chuẩn bị về Bắc Mạc trước, có một số việc ở Bắc Mạc ta cần phải xử lý.
- Về Bắc Mạc?
Đỗ Nhiễm không khỏi nghi hoặc khó hiểu, Lục Ly chính là con trai của Lục Nhân Hoàng, cháu đích tôn của Lục Chính Dương, chẳng ngờ lại không trở về Lục gia mà chạy đi Bắc Mạc xa xôi?
Thấy trong lời nói của Lục Ly còn có ý giấu diếm, hắn cũng không tiện hỏi thêm cái gì, đành gật đầu nói:
- Lục công tử có thể đi ra từ Tà Vu Sơn, đấy cũng là hồng phúc tề thiên. Lục gia không thể vĩnh viễn phong thành mãi được, Lục công tử lại có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế tu luyện tới Mệnh Luân Cảnh, tư chất đúng là nghịch thiên, sau này thực lực mạnh lên, trở về nhất định có thể trở thành trụ cột của Lục gia.
Trong lòng Lục Ly không khỏi cười lạnh, ngoài mặt lại vẫn bất động thanh sắc, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Đỗ trưởng lão, ta muốn hỏi xem, quốc chủ Thiên Hàn Quốc Bắc Mạc Đỗ Hành có quan hệ gì với Đỗ gia các ngươi không?
- Đỗ Hành?
Đỗ Nhiễm nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Không có quan hệ gì, hắn không phải con em Đỗ gia chúng ta, sao Lục công tử lại hỏi như vậy?
- À, thế thì không sao!
Lục Ly triệt để yên tâm, hắn nhếch môi cười nói:
- Lần này Lục mỗ định về lại Bắc Mạc một đoạn thời gian, tập trung tu luyện, ngày sau còn hy vọng Đỗ gia chiếu cố nhiều hơn.
- Lục công tử khách khí.
Trên mặt Đỗ Nhiễm lộ ra một tia áy náy nói:
- Sự tình lần trước đều là trách nhiệm của Đỗ mỗ, Lục công tử không trách tội chúng ta, chúng ta đã cảm động đến rơi nước mắt.
Mấy lời sau đó toàn là nói nhảm, Đỗ Nhiễm và Lục Ly khách sáo với nhau một phen. Đỗ Nhiễm muốn dò thăm dò chút ít tình báo, đáng tiếc Lục Ly miệng rất chặt, chẳng hỏi ra được cái gì.
Hàn huyên nửa canh giờ, Đỗ Nhiễm liên tục yêu cầu Lục Ly đi Hàm Thành làm khách, đều bị Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt. Đỗ Nhiễm chỉ có thể cáo từ đi về, Lục Ly để Đỗ Nhiễm giúp hắn giấu diếm tin tức, Đỗ Nhiễm cũng biết nặng nhẹ, gật đầu rời đi.
Tin tức tiết ra ngoài, Lục Ly không dám tiếp tục ở lại, ngay trong đêm liền cùng ba người Lục Phi Tuyết lần nữa truyền tống, đến trưa ngày thứ hai, rốt cục đã tới Bạch Vân Thành.
- Thiếu chủ có cần nghỉ ngơi một chút không?
Đến Bạch Vân Thành, Vũ Hóa Thần thấy sắc mặt Lục Ly có chút tái nhợt, vội quan tâm hỏi.
Lục Ly lắc đầu, Bạch Vân Thành là địa bàn Thái Thiên Điện, lần trước ở đây thiếu chút nữa xảy ra chuyện, hắn làm sao dám đợi lâu?
Hưu
Đúng lúc này, một võ giả trung niên chạy vội mà đến, Lục Ly nhìn một cái, trên mặt chớp qua một tia kinh ngạc. Người này hắn biết, chính là Khương Hoằng, người của Khương gia.
Khương Hoằng rõ ràng cũng nhận ra Lục Ly, đang lao thẳng về phía này, hắn đi đến trước mặt Lục Ly, chắp tay nói:
- Công tử, tiểu thư nhà ta cho mời.
Nói xong Khương Hoằng chỉ lên một tòa lầu các, bên kia cửa sổ yên ắng mở ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mỹ miều, trong tay nàng còn bưng một chén rượu ngon đỏ hồng.
Huyết Tinh Mân Côi, Khương Khinh Linh!
Đầu Lục Ly lập tức lớn như cái đấu, bị Đỗ Nhiễm phát hiện thì cũng thôi, không ngờ Khương Khinh Linh cũng có thể biết được tin tức nhanh như vậy? Chẳng lẽ là Đỗ Nhiễm thông báo?
Cửa sổ rất nhanh liền đóng lại, trong thành không thấy có động tĩnh gì, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Dẫn đường.
Khương Hoằng mang theo bốn người Lục Ly đi vào trong một khách sạn, Lục Ly suy nghĩ rồi nói:
- Các ngươi trước tìm chỗ nghỉ ngơi, ta đi gặp cố nhân một lát.
Lục Phi Tuyết không khỏi hiếu kỳ, lại vẫn không hỏi nhiều. Hai người Vũ Hóa Thần hiểu ý cười một tiếng, Lục Ly đi theo Khương Hoằng tiến vào một gian phòng lịch sự trang nhã.
Đẩy cửa, Lục Ly ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, một trong những loại rượu mạnh nhất trần đời, Huyết Tinh Mân Côi.
Hắn đảo mắt nhìn vào bên trong, thấy được một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc, váy đỏ nóng bỏng, da thịt trắng như tuyết, môi hồng như liệt diễm, mắt hồ ly yêu dị, nữ tử này vẫn cứ yêu diễm như thế. Giờ đây chính đang bưng một chén Huyết Tinh Mân Côi, tựa ở bên giường, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Khương Hoằng lui xuống, Lục Ly lại ngập ngừng không dám tiến vào, dù sao đây cũng là phòng riêng chứ không phải phòng khách.
- Lục Ly, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lại đột phá Mệnh Luân Cảnh.
Khương Khinh Linh hé môi son khẽ cười một tiếng, Lục Ly theo bản năng cảm ứng khí tức Khương Khinh Linh một cái, nháy mắt thần sắc hiện đầy vẻ kinh động.
Bởi vì Khương Khinh Linh đã là Bất Diệt Cảnh, hơn nữa theo như khí tức cảm ứng được thì tựa hồ đã tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong!
Hắn nhớ rất rõ ràng, lần trước lúc gặp Khương Khinh Linh, nàng mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh hậu kỳ. Giờ mới qua bao lâu? Cùng lắm chỉ nửa năm, tốc độ tu luyện đúng là khủng bố.
Mệnh Luân Cảnh hậu kỳ, ba tầng Mệnh Luân, trong khi Bất Diệt cảnh đỉnh phong lại có được chín tầng Mệnh Luân. Nói cách khác trong thời gian nửa năm Khương Khinh Linh đã liên tục ngưng tụ sáu chiếc Mệnh Luân!
Trước kia Lục Ly chưa hiểu quá rõ, nhưng hiện tại hắn cũng có được Mệnh Luân, hắn rất rõ ràng, ngưng tụ những Mệnh Luân tiếp sau khó khăn cỡ nào. Cho dù có được linh tài vô tận, muốn đột phá cũng không phải chuyện đơn giản.
- Hì hì!!
Khương Khinh Linh nhấp một ngụm Huyết Tinh Mân Côi, môi hồng như liệt diễm tựa hồ được bôi lên một tầng máu tươi, nàng cười lên, nhìn Lục Ly chế nhạo nói:
- Làm sao? Bị dọa sợ?
Chương 548 Ta bảo kê ngươi
- Thiên tư bản tiểu thư chính là vạn năm khó gặp. Chỉ cần ta dụng tâm tu luyện, Địa Tiên Cảnh hoàn toàn ở trong tầm tay. Lục Ly ngươi chuẩn bị dập đầu rửa chân cho ta đi.
Ông ngoại Khương Khinh Linh chết ở Thiên Quỷ Sơn, khi đó Lục Ly vì kích thích nàng, từng cùng nàng đánh cược một phen.
Lục Ly nói ra hai điều kiện, nếu Khương Khinh Linh có thể để cho phụ thân nàng đi quỳ xuống trước mộ người yêu, có thể khiến cho con dân Trung Châu tế bái ông ngoại, Lục Ly liền dập đầu rửa chân cho Khương Khinh Linh.
Theo như Lục Ly nghĩ, hai điều này là tuyệt đối không khả năng làm được, ít nhất điều đầu tiên Khương Khinh Linh rất khó làm được, tộc Vương Khương gia là thân phận cỡ nào? Chiến lực ra sao?
Nếu Khương Khinh Linh muốn làm được điểm thứ nhất, chiến lực nhất định phải triệt để áp chế phụ thân nàng, ít nhất cũng là Địa Tiên Cảnh.
Địa Tiên dễ đột phá vậy ư?
Lục Ly biết, hiện tại Lục gia chỉ có được ba vị Địa Tiên, Lục Chính Dương còn bị trọng thương, rất khó tỉnh lại. Con em Lục gia nhiều vô số, tài nguyên Lục gia cũng vô cùng vô tận, thế mà vẫn rất khó xuất hiện Địa Tiên, Khương Khinh Linh tùy tiện liền có thể đột phá?
Chẳng qua...
Giờ khắc này, trong lòng Lục Ly có cảm giác, không chừng Khương Khinh Linh thật có thể làm được, thậm chí có thể vượt qua phụ thân, trở thành đệ nhất nhân Linh Lung Các.
Bởi vì, nữ tử này quá khùng cuồng!
Một khi sa vào điên ma với chuyện nào đó, thành tựu của nàng sẽ vô cùng khủng bố. Khương Khinh Linh xem ra đã điên ma, nhân sinh của nàng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, thứ duy nhất chèo chống khiến nàng sống tiếp chính là đánh cược với Lục Ly.
Thiên tư Khương Khinh Linh khẳng định vô cùng nghịch thiên, Khương gia lại có được tài nguyên vô tận, Khương Khinh Linh có thể trong nửa năm đột phá đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, nói không chừng mấy năm sau liền là Nhân Hoàng...
Lục Ly quả thực bị dọa sợ, con em mười hai Vương tộc quả nhiên không thể xem thường. Khương Khinh Linh còn có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, nếu tiếp tục duy trì tốc độ như thế, trên Chiến Thần Bảng Trung Châu tương lai tuyệt đối có tên của nàng.
Sửng sốt mất mười mấy giây, cuối cùng Lục Ly mới hồi thần lại, hắn đi vào gian phòng nhưng không đóng cửa. Đi đến trước bàn vuông, rót một chén Huyết Tinh Mân Côi, cầm lên nhấp một ngụm, sau đó mới cảm khái nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia có câu nói ta không hiểu nhiều lắm, lúc này mới thật sự được thể hội, câu đó là... sĩ biệt ba ngày, lau mắt mà nhìn.
- Ha ha ha.
Khương Khinh Linh cười, cười đến cả người run lên, trên mặt thoáng hiện một mạt đỏ ửng yêu diễm, rất là tự đắc nói:
- Đấy còn là ngươi xuất hiện sớm, nếu qua hai tháng lại tới, bản tiểu thư nhất định có thể đột phá Quân Hầu Cảnh.
- Lợi hại!
Lục Ly chân thành cảm khái, nói:
- Khinh tiểu thư là người thiên tư tốt nhất mà ta gặp qua, có lẽ một ngày, Lục mỗ thật phải dập đầu rửa chân cho ngươi.
- Chắc chắn vậy rồi!
Sắc mặt Khương Khinh Linh chợt trở nên trang nghiêm, nghiêm mặt nói:
- Lục Ly, đến lúc đó nhớ đừng đổi ý.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Lục Ly ta đỉnh thiên lập địa, có chơi có chịu, đương nhiên sẽ không đổi ý.
Khương Khinh Linh khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Lục Ly, không phải ngươi về lại Lục gia ư? Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Ta trở lại Linh Lung Các mới biết, thì ra ngươi là con trai của Lục Nhân Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, xem ra trước đây ta đã thất kính rồi.
Lục Ly híp mắt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Là Đỗ Nhiễm nói cho ngươi? Ta xuất hiện ở đây cũng là Đỗ Nhiễm thông báo?
- Ha ha!
Khương Khinh Linh vuốt tóc nói:
- Ngươi quá coi thường Linh Lung Các chúng ta, trên thực tế ta sớm đã được đến tin tức về chuyện của ngươi ở Thần Khải Thành. Chuyện ngươi bị lưu vong Thiên Ma Đảo, nửa đường được người cứu đi ta cũng biết. Ngươi từ Bắc Mạc mà đến, ta đoán hẳn cũng sẽ về lại Bắc Mạc, bởi thế mới đợi ở đây nửa tháng, mục đích chính là vì chờ ngươi.
Mười hai Vương tộc quả nhiên cường đại!
Lục Ly lần nữa không khỏi cảm khái, sợ là trong Thần Khải Thành cũng có tai mắt Linh Lung Các. Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, mười hai Vương tộc là thế lực cường đại nhất trên thế giới này, trinh sát gián điệp tai mắt của bọn hắn hẳn là trải rộng khắp toàn bộ Trung Châu. Xúc tu dày đặc vươn dài đến từng ngõ ngách, như vậy mới có thể khống chế tuyệt đối Trung Châu được.
Lục Ly nhớ đến mười tên trưởng lão và mấy trăm chấp sự Ngoại đường Lục gia. Ngày ấy lúc Lục Chính Đàn trở về từng triệu kiến trên trăm tên chấp sự, đoán rằng trong đó cũng có người phụ trách tình báo.
- Để Khinh tiểu thư chê cười.
Nghĩ đến Khương Khinh Linh đã biết chuyện mình bị Lục gia lưu vong, đây dù sao cũng là việc xấu trong nhà Lục gia, Lục Ly không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Nét mặt Khương Khinh Linh rất trang nghiêm, chân thành nói:
- Lục Ly, nói thật cho ngươi biết, nội bộ Lục gia các ngươi đã đưa ra thông cáo, nói ngươi và cô cô ngươi đã không còn là con em Lục gia. Ngươi có từng nghĩ tới gia nhập thế lực khác? Nếu ngươi muốn gia nhập Linh Lung Các, ta có thể an bài, để ngươi trở thành đệ tử tinh anh, gia tộc sẽ cung cấp cho ngươi hết thảy tài nguyên, chỉ cần ngươi đột phá Quân Hầu Cảnh, ta giúp ngươi có được thân phận trưởng lão Ngoại đường. Ở Linh Lung Các ngươi cũng không cần phải nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào, bản tiểu thư bảo kê ngươi!
- Không còn là con em Lục gia?
Nét mặt Lục Ly thoáng trầm xuống, dù hắn không phải quá coi trọng thân phận này, đối với Lục gia cũng không có cảm tình. Nhưng suy cho cùng trong thân thể hắn vẫn chảy dòng máu Lục gia, giờ đây bị người khu trục ra khỏi gia tộc, sau khi chết không vào được tông miếu, biến thành cô hồn dã quỷ
Khương Khinh Linh yên ắng quan sát thần sắc Lục Ly, một lúc sau mới nói tiếp:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đau buồn, tới Linh Lung Các, Khương gia chính là nhà của ngươi, chỉ cần một ngày còn có ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Chương 549 Sát tinh trở về
Lục Ly miễn cưỡng cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia ta đã nói qua, con người ta không thích ăn cơm mềm, càng không thích ăn nhờ ở đậu. Lục gia không muốn ta, chính ta kiến tạo một Lục gia mới là được, đến lúc đó nếu gia tộc ta lớn mạnh hơn Lục gia, bên này của ta liền là chính thống!
- Ha ha.
Khương Khinh Linh nhấp môi cười khẽ, thật ra đáp án này nàng đã sớm biết, chẳng qua nàng vẫn có chút không muốn từ bỏ mới hỏi vậy. Nếu Lục Ly gia nhập Linh Lung Các, vậy thì đấy không phải là Lục Ly mà nàng quen biết.
Lục Ly thoáng trầm ngâm, rất nhanh liền vứt chuyện Lục gia trục xuất hắn sang một bên, lần này thậm chí Lục Chính Đàn còn muốn giết hắn, so với khu trục thì càng thêm đáng hận, bởi thế hắn không mấy bận tâm.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Khinh tiểu thư, ta có thể cầu ngươi giúp chút chuyện không?
Khương Khinh Linh không khỏi kinh ngạc, theo lý thuyết Lục Ly không phải người chịu dễ dàng mở miệng, khóe môi nàng bất giác nhếch lên một đường cong, hỏi lại:
- Nói đi, là chuyện gì?
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Ta muốn cầu ngươi phong tỏa mặt bắc Trung Châu, ta không muốn bất luận người Trung Châu nào đi tới Bắc Mạc, ít nhất trong vòng mười năm không thể đi, ta cần thời gian!
Khương Khinh Linh rất thông minh, thoáng chốc liền đoán được phần nào, nàng trầm tư một lúc rồi nói:
- Lục Ly, so với đi Bắc Mạc, không bằng ngươi tìm chỗ nào đó ngay trong Trung Châu, tỉ như bắc bộ chẳng hạn. Đầu tiên ngươi có thể tranh đoạt một phủ thành, sau đó lại tranh đoạt vực thành. Dù chỉ là tài nguyên một vực ở Trung Châu cũng phong phú hơn Bắc Mạc nhiều lắm, nơi hoang vu hẻo lánh như Bắc Mạc thì có gì?
- Không được!
Lục Ly biết chỉ cần hắn mở miệng, Khương Khinh Linh nhất định sẽ giúp hắn làm chủ một vực, chẳng qua ân tình này quá lớn, hơn nữa nội bộ Linh Lung Các khẳng định cũng sẽ có ý kiến, đến lúc đó ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Được rồi!
Thấy Lục Ly kiên trì, Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Ta sẽ cố hết sức giúp ngươi, chẳng qua nếu người Lục gia cường hành muốn đi, ta cũng ngăn không được, chỉ có thể sớm một bước thông báo cho ngươi.
Lục Ly cảm kích nhìn Khương Khinh Linh, thổ ra hai chữ:
- Cảm ơn!
Khương Khinh Linh híp mắt lại, đột nhiên sáp lại gần Lục Ly, như tên trộm nói:
- Ngươi nói không cho bất cứ kẻ nào đi Bắc Mạc, không bao gồm ta đấy chứ…
- Ngươi...
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, vị này chính là Hỗn Thế Ma Vương. Nàng chạy tới Bắc Mạc, bên kia còn không phải gà bay chó sủa, hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, ngươi không cần tu luyện sao? Ta còn chờ quỳ xuống rửa chân cho ngươi đây.
- Hắc hắc
Khương Khinh Linh nghiêng đầu, cười hì hì nói:
- Tu luyện cũng cần nghỉ ngơi, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma mất. Bản tiểu thư chỉ thỉnh thoảng đi qua giải sầu chút thôi, chẳng lẽ cũng không được? Nếukhông được, vậy chuyện ngươi nói vừa rồi, ta phải suy nghĩ kỹ ...
- Được rồi!
Đầu Lục Ly lớn như cái đấu, thực sự hết cách với tiểu ma nữ này, hắn nghĩ nghĩ bèn nói:
- Đi qua chơi đùa cũng được, nhưng không thể gây chuyện, ngươi biết tính tình ta rồi đấy.
- Thành giao, hì hì!
Khương Khinh Linh lè lưỡi, cười tít cả mắt, vũ mị dị thường.
Gần đây Thiên Hàn Thành rất yên tĩnh, bởi vì Đỗ Hành bế quan, lần trước sau khi trở về từ Thiên Ngục Thành Đỗ Hành liền bế quan, chuẩn bị xung kích Nhân Hoàng Cảnh.
Linh tài sớm đã chuẩn bị đầy đủ, trước kia Đỗ Hành một mực không xung kích là bởi không hoàn toàn nắm chắc. Số linh tài này tiêu tốn mấy năm tích súc của Đỗ gia, nếu xung kích thất bại, toàn bộ công sức trước đó đều đổ xuống sông xuống biển.
Ở Thiên Ngục Thành, Đỗ Tranh phản bội, đứng về phía Lục Ly, khiến Đỗ Hành cảm nhận được nguy cơ.
Hắn không biết Lục Ly rất nhanh liền rời đi, tưởng là Lục Ly sớm muộn sẽ nhất thống Bắc Mạc, bởi thế mới liều mạng chuẩn bị một phen. Nếu có thể đột phá Nhân Hoàng, hắn liền có thể nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp.
Đỗ Hành bế quan, Thiên Hàn Thành cũng giới nghiêm, con dân trong thành không ai dám gây sự, sợ chọc giận sẽ bị Đỗ gia lập tức chém giết.
Đỗ Hành bế quan rất lâu, mới đầu là định xung kích Nhân Hoàng Cảnh, đến sau biết được Lục Ly rời đi, hắn lại không dám xung kích. Nhưng cũng không xuất quan mà vẫn tiếp tục tu luyện, chuẩn bị một hơi xung kích Nhân Hoàng Cảnh, bởi thế đoạn thời gian gần đây Thiên Hàn Thành một mực trong trạng thái giới nghiêm.
Ông!
Sáng sớm, một truyền tống trận trên quảng trường Thiên Hàn Thành đột nhiên phát sáng, dẫn lên vô số người bị kinh động, thống lĩnh thủ vệ truyền tống trận lập tức đi thông báo trưởng lão Đỗ gia. Bởi vì truyền tống trận này nối thông với Trung Châu, thông với Bạch Vân Thành.
Người Trung Châu đến đây.
Bạch Vân Thành là địa bàn Thái Thiên Điện, muốn truyền tống từ Bạch Vân thành tới, nhất định phải tiêu tốn một ức Huyền Tinh. Người Trung Châu không việc gì sẽ không truyền tống đến Bắc Mạc. Ở trong mắt người Trung Châu, Bắc Mạc chỉ là vùng hoang vu hẻo lánh.
Có thể truyền tống đến Bắc Mạc đều là đại nhân vật. Đương nhiên chẳng ai liên tưởng đến Lục Ly, bởi vì Lục Ly chính là con trai Lục Nhân Hoàng, điểm này ở trong các đại gia tộc đã không còn là bí mật, Lục Ly khẳng định là về lại Lục gia Trung Châu, làm sao còn sẽ trở về?
Mấy tên trưởng lão Đỗ gia đi ra, đệ nhất thiếu gia Đỗ gia Đỗ Tử Lăng cũng đi ra, cả đám cung kính đứng bên ngoài truyền tống trận, chờ đợi đại nhân vật Trung Châu.
TừTrung Châu truyền tống tới cần thời gian rất lâu, ít nhất hơn một canh giờ, chúng nhân đều không vội, cứ thế an tĩnh chờ đợi.
Truyền tống trận lấp lánh không ngừng, đợi chừng nửa canh giờ, quang mang truyền tống trận mới dần yếu đi, bốn nhân ảnh xuất hiện trong đó.
- Hả?
Đám người Đỗ Tử Lăng nhìn mấy lượt, phát hiện mấy người này rất là xa lạ, hơn nữa căn bản không cảm ứng ra được cảnh giới, Đỗ Tử Lăng vội vàng dẫn người đi tới, khom lưng nói:
- Tham kiến chư vị đại nhân.
- Tham kiến chư vị đại nhân!
Từng mảnh binh sĩ trong thành quỳ xuống, bốn người này đều khí độ bất phàm, không thăm dò ra được cảnh giới, lại tới từ Trung Châu, khẳng định đều là người của đại gia tộc.
Chương 550 Sát tinh trở về
Bốn người sải bước đi ra, đứng ở bên ngoài truyền tống trận, đột nhiên một thiếu niên trong đó quát khẽ:
- Vũ Hóa Thần, phá hủy truyền tống trận.
Bốn người này tự nhiên chính là đám người Lục Ly, ai nấy đều đeo mặt nạ Thiên Huyễn, bọn Đỗ Tử Lăng tự nhiên không nhìn ra được.
Nghe được mệnh lệnh, Vũ Hóa Thần có chút kinh ngạc, kiến tạo truyền tống trận rất là không dễ dàng, tiêu tốn cực lớn, hủy đi truyền tống trận này chính là hủy đi trên trăm ức Huyền Tinh.
Lục Ly lạnh lùng liếc qua, Vũ Hóa Thần cắn răng đánh ra một đạo Huyền lực, truyền tống trận sau lưng lập tức nổ tung, triệt để bị phá hủy.
Mấy người Đỗ Tử Lăng trợn tròn mắt, đám người này là ai?
Làm sao vừa đến liền hủy đi truyền tống trận? Mặc dù truyền tống trận này không phải do Đỗ gia kiến tạo, mà là một đại gia tộc trước đây kiến tạo nên, nhưng hủy đi truyền tống trận chính là đại kỵ.
- Vũ Hóa Thần?
Đỗ Tử Lăng hồi tưởng lại tiếng hô vừa rồi của Lục Ly, tròng mắt lập tức co rụt lại, mắt khóa chặt Lục Ly, càng nhìn càng giống, loại trừ đeo mặt nạ, thân hình cao lớn hơn một chút ra, thì khí chất ngoại hình đều cực giống Lục Ly.
Lục Ly thấy đám người kia nhìn mình chằm chằm, hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay lấy xuống mặt nạ Thiên Huyễn, lộ ra bộ dạng vốn có, nói:
- Đỗ Tử Lăng, mới mấy ngày không gặp, đã không nhận ra ta?
- Lục Ly!
Thần sắc toàn bộ người có mặt tại trường đều đại biến, ai nấy như lâm đại địch, tên ma đầu Lục Ly kia lại trở về, hơn nữa vừa đến liền hủy đi truyền tống trận. Nếu nói Lục Ly tới làm khách, đánh chết người Đỗ gia đều không tin.
Đỗ Tử Lăng lập tức bóp nát một tấm ngọc phù, đây là ngọc phủ cảnh báo, bóp nát xong Đỗ Hành sẽ lập tức biết đã xảy ra đại sự.
Hưu hưu hưu
Vô số cường giả vụt tới từ trong hoàng thành, chẳng qua đa phần là Mệnh Luân Cảnh và Bất Diệt Cảnh, Đỗ gia chỉ là Vương tộc ngũ phẩm, có được hai tên Quân Hầu Cảnh. Một người là Đỗ Hành, người còn lại là đại quốc sư Thiên Hàn quốc.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một tiếng rống như lôi đình truyền ra từ trong hoàng cung, tiếp đó hai thân ảnh bay vụt tới. Khí huyết hai người này đều như rồng như hổ, trấn áp khiến con dân toàn thành hoảng sợ bất an, chính là Đỗ Hành đang bế quan và đại quốc sư Thiên Hàn Quốc.
- Lục Ly?
Đỗ Hành vừa nhìn thấy Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến. Hắn dẫn theo đại quốc sư bay thấp xuống, đứng ở trước mặt Đỗ Tử Lăng, ánh mắt băng lãnh nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi làm thế là có ý gì? Vì sao lai hủy đi truyền tống trận?
- Không có ý gì!
Lục Ly nhún vai nói:
- Truyền tống trận đi Trung Châu chỉ cần lưu một cái là được rồi, hai cái còn lại đều phải hủy.
- Hừ!
Đỗ Hành tức đến bốc khói, lạnh giọng nói:
- Ngươi nói hủy liền hủy? Ngươi tưởng mình là Vương của Bắc Mạc?
- Ngươi nói đúng!
Lục Ly khẽ cười, mục quang liếc nhìn vô số võ giả chung quanh, quát lạnh nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Lục Ly ta chính là Vương của Bắc Mạc, ai dám không phục giết không tha. Đỗ Hành, ta cho ngươi một cơ hội, thần phục với ta, hoặc là chết!
Không sai, Lục Ly vừa về đến liền chuẩn bị động thủ, hơn nữa còn chọn Đỗ gia để khai đao.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, dựa vào mồm mép khẳng định không được, nhất định phải chết người, phải đổ máu, giờ hắn cho Đỗ gia cơ hội, liền xem Đỗ Hành lựa chọn thế nào.
Đỗ gia có hai tên Quân Hầu Cảnh, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, một cái Quân Hầu Cảnh trung kỳ, bên phía hắn lại có ba tên Quân Hầu Cảnh. Chính hắn cũng có được huyết trảo, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ vừa đi ra liền tán phát thần niệm, xác định trong thành chỉ có hai tên Quân Hầu Cảnh, hắn tự nhiên không có gì phải sợ hãi.
Hoa
Toàn bộ quảng trường đều sôi trào, trên quảng trường tới không ít người Đỗ gia, còn có rất nhiều gia tộc phụ dung vây lại xem náo nhiệt. Vốn định nhìn xem đại nhân vật Trung Châu nào tới, lại không ngờ là tên sát tinh Lục Ly kia. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục Ly nói hắn muốn nhất thống Bắc Mạc, muốn tuyên chiến với Đỗ gia!
Sát khí tung trào trên thân Đỗ Hành, đám người Đỗ Tử Lăng lập tức lui lại. Bụng dưới các trưởng lão Đỗ gia đều lấp lánh quang mang, tùy thời chuẩn bị phóng thích Mệnh Luân.
Đỗ Hành quét qua trên thân Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, lại liếc mắt nhìn Lục Phi Tuyết, trong lòng âm thầm tính toán. Vũ Hóa Thần là Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Minh Vũ cũng chỉ là Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, Lục Phi Tuyết thì rõ ràng mới chỉ vừa đột phá Quân Hầu Cảnh, mặc dù bên phía Lục Ly nhiều hơn một Quân Hầu Cảnh, nhưng hắn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, hoàn toàn không phải không đủ sức đánh một trận!
Khai chiến rất dễ, vấn đề là xử lý sự tình tiếp sau như thế nào?
Lục Ly có quan hệ không sai với Đỗ Tranh, hơn nữa lần trước ở Thiên Ngục Thành, bên người Lục Ly tựa hồ còn có mấy tên Quân Hầu Cảnh, nếu giết Lục Ly liệu có gặp phiền phức gì không?
Nhưng nếu không chiến!
Liền phải thần phục Lục Ly, Thiên Hàn Quốc cũng theo đó tan biến, Đỗ gia sẽ trở thành gia tộc phụ dung của Lục gia. Sau này tài nguyên của Thiên Hàn Quốc đều về tay Lục Ly, cứ thế, chẳng mấy chốc Đỗ gia liền có thể bị diệt tộc.
- Bắc Mạc Vương?
Đỗ Hành đột nhiên như chợt nghĩ đến điều gì, hắn cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi là con em Lục gia Trung Châu, mười hai vương tộc Trung Châu từng có ước định. Bất luận gia tộc Trung Châu nào đều không được can thiệp sự vụ bên ngoài Trung Châu, ngươi không sợ Vương tộc liên thủ tiêu diệt?
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, giễu cợt nói:
- Ngươi nghe được lời đồn ấy từ đâu? Lục Ly ta xuất thân bộ lạc Địch Long Vũ Lăng Quận Thiên Vũ Quốc, trưởng thành ở Bắc Mạc, ta là người Bắc Mạc điển hình. Dù ta mang họ Lục, nhưng không có chút quan hệ nào với Lục gia Trung Châu cả. Nếu ta là con em Lục gia, vậy cần gì phải trở về Bắc Mạc? Đỗ Hành, mức kiên nhẫn của ta có hạn, trả lời dứt khoát đi. Hàng hay không? Không hàng, ta liền giết người...
Thật ra Lục Ly vốn không cần để ý suy nghĩ trong lòng đám người ở đây, trên cái thế giới này nắm đấm chính là đạo lí lớn nhất, những chuyện còn lại đều không cần quá để tâm.