-
Chương 556-560
Chương 556 Người không biến, địa vị biến
Tộc trưởng hai gia tộc ngũ phẩm kia đều rất thức thời, mười mấy gia tộc tổng cộng hơn trăm người ùn ùn đi tới, ngước mắt nhìn lên Lục Ly một cái, sau đó dồn dập quỳ gối quát khẽ nói:
- Tham kiến công tử.
Lục Ly không tuyên bố thành lập vương quốc hay đế quốc, đám người này chỉ có thể hô công tử. Lục Ly không nói gì, mắt lạnh quét nhìn đám người bên dưới, đợi chừng một nén hương mới mở miệng nói:
- Đều đứng lên hết đi.
Sau lưng rất nhiều người phía dưới đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa rồi Lục Ly im lìm không nói nửa lời khiến bọn họ tưởng là Lục Ly muốn đại khai sát giới.
Chúng nhân dồn dập đứng dậy, nhìn lên Lục Ly cao cao tại thượng trên ngôi quốc chủ, dù tuổi tác còn rất nhỏ, nhưng không ai dám khinh thường hắn, bên cạnh hắn chính là một đám Quân Hầu Cảnh.
- Ta tên Lục Ly!
Tiếng nói lạnh lùng của Lục Ly lần nữa vang lên:
- Chắc hẳn người tới hôm nay đều nghe nói qua sự tích về ta. Hôm nay ta muốn thông báo cho các ngươi một số chuyện: Thứ nhất, ta giết qua rất nhiều người, cũng tự tay chém giết qua mấy tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Quân Hầu Cảnh càng là giết không ít, nếu các ngươi nghi ngờ chiến lực của ta, có thể đứng ra thử một lần. Thứ hai, hiện tại dưới tay ta có rất nhiều cường giả, tổng cộng tám tên Quân Hầu Cảnh, hơn nữa về sau số lượng còn sẽ gia tăng. Thứ ba, ta muốn nhất thống Bắc Mạc, việc này không ai ngăn cản được, các ngươi nếu muốn ngăn cản thì cứ việc thử xem. Cuối cùng, con người của ta đối xử với địch nhân rất vô tình, đối xử với người nhà lại rất tốt. Ừ, tạm thời chỉ thế thôi, nếu các ngươi muốn đi theo ta thì lưu lại, không muốn theo ta, có thể ra ngoài truyền tống rời đi, chẳng qua sau này sợ rằng sẽ là đao binh tương kiến.
Bịch!
Lục Ly vừa dứt lời, gần như toàn bộ người tại trường đều đồng loạt quỳ xuống, không ai có bất kỳ chút chần chừ nào. Bọn hắn đã có thể tới đây ngay trong ngày đầu tiên, chứng tỏ bọn hắn thật tâm muốn quy hàng, mặc kệ Lục Ly có được chiến lực chém giết Quân Hầu Cảnh hay không, bên cạnh hắn đứng một đám Quân Hầu Cảnh lại không giả đi đâu được.
Không ai có thể ngăn trở Lục Ly nhất thống Bắc Mạc, đã không thể ngăn trở, bọn hắn lại không muốn nhà tan cửa nát, vậy chỉ còn nước thuần phục.
- Chúng ta nguyện đi theo công tử, nhất thống Bắc Mạc, thành tựu thiên cổ bá nghiệp!
Một tên tộc trưởng gia tộc ngũ phẩm quát nói, những người còn lại lập tức hét lớn theo:
- Chúng ta nguyện đi theo công tử, nhất thống Bắc Mạc, thành tựu thiên cổ bá nghiệp!
- Rất tốt!
Lục Ly khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Vũ Hóa Thần!
Thân hình Vũ Hóa Thần lóe lên, đi ra khom lưng nói:
- Thiếu chủ, có thuộc hạ!
Lục Ly vung tay nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thượng tướng quân, những người này đều nghe ngươi tiết chế. Năm ngày sau nếu còn tộc trưởng gia tộc nào không quy thuận, lập tức dẫn binh chinh phạt, trong một tháng bình định toàn bộ Thiên Hàn Quốc, có vấn đề gì không?
Vũ Hóa Thần khẽ run lên, mặt đỏ bừng, Lục Ly giao binh quyền cho hắn, về sau hắn chính là đại tướng số một của đế quốc, dưới một người, trên vạn người.
Hắn lập tức khom lưng nói:
- Xin thiếu chủ yên tâm, trong một tháng không bình định được Thiên Hàn Quốc, Vũ Hóa Thần đưa đầu tới gặp!
Lục Ly không an bài đám người Dạ Tra đi ra thống soái đám gia tộc quy hàng kia, chỉ cần một mình Vũ Hóa Thần là đủ. Vũ Hóa Thần đã từng là bá chủ một phương, có được năng lực và thủ đoạn rất mạnh.
Đám người Dạ Tra Lục Ly có bố trí khác, bốn vị trưởng lão đều được yên ắng phái ra, điều bọn hắn cần làm là thăm dò tình hình, nắm giữ tình báo trên khắp toàn Bắc Mạc.
Hiện tại trên tay Lục Ly người có thể dùng còn quá ít, mặc dù nhất thống Bắc Mạc sẽ không quá khó, nhưng không nắm trọn hết thảy tình báo trong lòng bàn tay, Lục Ly vẫn không thực sự yên tâm.
Thanh Loan Tộc có được tốc độ vô cùng khủng bố, kỹ năng ám sát độc bộ thiên hạ, phái bọn hắn đi thăm dò tình hình quả thực là đại tài tiểu dụng. Hơn nữa Lục Ly còn đưa cho bọn hắn bốn tấm mặt nạ Thiên Huyễn, có thể tuỳ ý cải trang lẻn vào trong bất cứ thành trì nào.
Minh Vũ Lục Ly không được phái đi ra, bản thân Minh Vũ tính tình lạnh lùng, không thích náo nhiệt, một mực độc lai độc vãng, cũng không thích mang binh, phái hắn đi làm những chuyện này không thích hợp.
Ngày thứ hai, truyền tống trận lại không ngừng lấp lánh, rất nhiều tộc trưởng các gia tộc lớn nhỏ lũ lượt kéo tới, Lục Ly lại không ra mặt, mặc cho Vũ Hóa Thần đi tiết chế chỉnh biên.
Vũ Hóa Thần rất biết lôi kéo nhân tâm, hắn bổ nhiệm tộc trưởng hai gia tộc ngũ phẩm Thiên Hàn Quốc làm đại tướng quân, lại bổ nhiệm mấy tên Bất Diệt Cảnh đỉnh phong làm tướng quân. Sau đó bắt đầu chỉnh biên võ giả các gia tộc, tổ kiến đại quân.
Võ giả các gia tộc đều bị phân tán ra, như vậy quân đội gây dựng nên càng dễ quản lý, có thể giám thị lẫn nhau, cũng khó mà phát sinh phản biến, mức độ trung thành được đề thăng không ít.
Vũ Hóa Thần ban bố mấy điều quân lệnh, vẽ ra từng khối bánh lớn, võ giả các gia tộc đều rất động tâm. Đây chính là đội quân đầu tiên Lục Ly gây dựng, sau này nhất thống Bắc Mạc, nhất định có thể được đến ban thưởng cực hậu hĩnh.
Đến lúc hoàng hôn, truyền tống trận lần nữa sáng lên, lần này truyền tống tới không phải một hai người, mà là mấy chục người, thấp nhất đều là Mệnh Luân Cảnh.
Trong nhóm người này có một trung niên tóc trắng như tuyết, một thiếu phụ mỹ diễm khiến người lóa mắt, một tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên.
Đôi mắt đẹp của thiếu phụ quét qua quảng trường một lượt, phát hiện trong thành ngay ngắn trật tự, đám binh sĩ ai nấy đều hăng hái bừng bừng, không khỏi âm thầm gật đầu, mở miệng nói:
- Thỉnh cầu thông báo Lục công tử một tiếng, nói Bạch Yên suất lĩnh Bạch Lãnh Bạch Hạ Sương và tất cả trưởng lão Bạch gia đến đây bái kiến.
Yên phu nhân tới, hơn nữa còn mang theo Bạch Lãnh và tất cả trưởng lão Bạch gia. Cánh tay gãy của Bạch Lãnh đã được chữa khỏi, lành lặn như lúc ban đầu. Bạch gia phú khả địch quốc, trị liệu cánh tay cho Bạch Lãnh tự nhiên không thành vấn đề, đáng tiếc Bạch Lãnh vẫn chưa đột phá Quân Hầu Cảnh.
Chương 557 Người không biến, địa vị biến
- Lục Ly giờ uy phong thật đấy!
Bạch Hạ Sương khịt khịt mũi, có chút khó chịu nói, Yên phu nhân quở trách nhìn nàng, nói khẽ:
- Sương nhi, lúc ở riêng các ngươi nói chuyện thế nào cũng được, nhưng trước mặt công chúng nhất định phải tôn trọng Lục Ly, điều này trực tiếp liên quan đến tiền đồ Bạch gia.
Bạch Hạ Sương mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, thanh tú động người, nàng lè lưỡi, trên gương mặt xinh đẹp lại vẫn chớp qua một tia khó chịu.
Lát sau, cửa lớn hoàng cung mở ra, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ Dạ Tra Vũ Hóa Thần nhanh chân đi tới. Yên phu nhân và Bạch Lãnh liếc nhau, trên mặt hai người đều hiện ý cười, hơn nửa năm không gặp, Lục Ly vẫn là Lục Ly khi trước, vẫn là Lục Ly trọng tình trọng nghĩa mà các nàng quen biết.
- Chào Sương tiểu thư, Lãnh gia, phu nhân!
Lục Ly dẫn người đi đến, khẽ cười một tiếng nhưng không hành lễ. Hắn đi ra nghênh tiếp đã là nể mặt Bạch gia, không có nghĩa là hắn còn phải khách khí và cung kính như trước đây. Hiện tại địa vị song phương đã hoàn toàn biến chuyển, Lục Ly công khai nói rõ muốn làm Bắc Mạc Vương, làm sao có thể tùy tiện hành lễ với người khác?
Yên phu nhân và Bạch Lãnh cười khổ một tiếng, khom lưng hành lễ nói:
- Gặp qua Lục công tử.
Đám trưởng lão Bạch gia cũng đều khom lưng lễ, chỉ có Bạch Hạ Sương là tức tối trừng nhìn Lục Ly, miệng nhỏ cong lên, lát sau mới cắn môi nói:
- Lục Ly, ngươi biến?
- Ta không biến.
Lục Ly mỉm cười, nhìn thẳng Bạch Hạ Sương nói:
- Đạo lý này về sau ngươi sẽ hiểu, nếu hôm nay tỷ tỷ ngươi ở đây, nàng cũng sẽ hiểu được, chư vị vào điện đi.
Bạch Hạ Sương còn muốn nói gì đó, Lục Ly lại đã dẫn người tiến vào trong. Tròng mắt Bạch Hạ Sương thoáng đỏ lên, dậm chân một cái, định quay người rời đi.
Yên phu nhân vội vàng kéo tay Bạch Hạ Sương, thấp giọng nói:
- Con người Lục Ly không biến, nhưng địa vị biến. Sương nhi ngươi còn nhỏ, không hiểu đạo lý trong đó. Một người ở vào vị trí nào, liền phải hành sự tương xứng với vị trí đó. Nếu hôm nay Lục Ly vẫn còn như trước, vậy liền không đáng cho Bạch gia chúng ta nương nhờ, đi thôi.
Bạch Hạ Sương cái hiểu cái không, nét mặt tràn đầy ủy khuất đi theo Yên phu nhân tiến vào trong. Bạch Lãnh híp mắt lại, nhìn Lục Ly long hành hổ bộ đi ở trước mặt, rõ ràng chỉ là Mệnh Luân Cảnh, lại mang đến cho hắn cảm giác có chút đè nén, không khỏi cảm khái nói:
- Thiếu niên từng rất ngây ngô, chỉ chớp mắt lại sắp vấn đỉnh Bắc Mạc, hơn nữa còn trưởng thành nhanh như vậy, đúng là khiến người nhìn mà than thở.
Sau khi tiến vào đại điện, Lục Ly ngồi trên vương tọa, khiến người càng cảm thấy khí độ bất phàm, mặc dù tuổi nhỏ, lại đã có phong thái của bậc bá chủ.
Lục Ly không nói nửa lời, từ trên cao nhìn xuống Yên phu nhân Bạch Lãnh. Yên phu nhân không chần chờ quá lâu, lập tức dẫn theo chúng nhân quỳ một chân xuống sàn nói:
- Bạch Yên suất lĩnh toàn bộ trưởng lão Bạch gia tới đây quy thuận, nguyện đời đời đi theo công tử, phụ trợ công tử nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp!
Bạch Hạ Sương vốn không muốn quỳ, lại bị một tên trưởng lão cường hành đè xuống, mắt nàng bất giác đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ngẩng đầu trừng nhìn Lục Ly.
Lục Ly mặt không biểu tình ngồi đó, thần tình lạnh buốt dị thường, khiến Bạch Hạ Sương nhìn mà không khỏi chấn động trong lòng. Lúc này ở trong mắt nàng Lục Ly đã không còn là vị thiếu niên trước kia, mà là một bậc Đế Vương cao cao tại thượng, một vị quân vương chủ tể sinh tử người Bắc Mạc.
Lúc này, Bạch Hạ Sương đột nhiên có chút hiểu ra, con người Lục Ly quả thực không biến, mà là địa vị biến. Địa vị hiện tại khiến hắn không thể không làm một vài chuyện vốn không tình nguyện, bằng không làm sao thống soái quần hùng, làm sao có uy nghi của bậc Đế Vương?
Lục Ly đột nhiên đứng dậy, nét mặt trang trọng giơ tay lên nói:
- Lục Ly ta tiếp nhận Bạch gia quy hàng, cũng lập thệ ở đây, chỉ cần Lục Ly ta không chết, quyết không phụ Bạch gia!
Yên phu nhân và Bạch Lãnh đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, không ngờ Lục Ly lại lập thệ trước mặt bao người. Hắn căn bản không cần phải nói như thế, dù có muốn nói cũng không cần nói trước mặt bao người, có được lời thề này, ngày sau Bạch gia nhất định một bước lên trời.
- Lục Ly quả nhiên vẫn là Lục Ly trước đây!
Nét mặt Yên phu nhân không giấu được vẻ kích động, lại không nói gì, lần nữa trùng trùng cúi người xuống, lúc này ánh mắt Bạch Lãnh cũng trở nên kiên định dị thường.
Hắn đã một lần xung kích Quân Hầu Cảnh thất bại, Bạch gia lại loạn trong giặc ngoài, muốn phát triển lớn mạnh là điều vô cùng khó khăn. Nhưng giờ thì khác, có lời thề này của Lục Ly, chỉ cần Bạch gia đi theo Lục Ly chinh chiến thiên hạ, chờ Lục Ly nhất thống Bắc Mạc, Bạch gia liền có thể được đến tài nguyên vô tận, khoái tộc lớn mạnh.
Tròng mắt Bạch Hạ Sương lần nữa đỏ lên!
Tính cách nàng đơn thuần ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc. Rất nhanh nàng liền hiểu được dụng ý của Lục Ly khi làm vậy, Lục Ly đang yên ắng nói cho nàng và Bạch Thu Tuyết, hắn nhớ rõ ân tình hai tỷ muội, chỉ cần hắn còn sống, Bạch gia không chỉ không bị thôn tính, mà còn được đến lợi ích không nhỏ.
Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Bạch Hạ Sương, bên trong mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất song vẫn bị Bạch Hạ Sương bắt giữ được.
Bạch Hạ Sương cũng cười theo, đẹp đến khiến người lóa mắt.
Yên phu nhân được Lục Ly trọng dụng, học theo Thiên Hàn Quốc bổ nhiệm làm đại quốc sư.
Chiến lực Yên phu nhân thực ra cũng không cao, chỉ là Bất Diệt Cảnh, chẳng qua điều Lục Ly cần ở Yên phu nhân không phải chiến lực, chiến lực dưới tay hắn đã đủ rồi, hắn cần chính là mưu trí và sự cay độc của Yên phu nhân.
Yên phu nhân có một cái ngoại hiệu gọi là Độc Quả Phụ, âm mưu quỷ kế dùng ra rất tiện tay, khiến người bất tri bất giác liền sập bẫy, bị chôn giết đều không biết.
Ở ngoài sáng, Vũ Hóa Thần là chiến tướng của hắn, Yên phu nhân thì lại phụ trách những chuyện trong bóng tối, làm những chuyện nhận không ra người.
Chương 558 Diệt Thiên Hàn Quốc
Hai người một văn một võ, có thể chế ước lẫn nhau, cũng không phải hắn không tín nhiệm Vũ Hóa Thần, nhưng làm Đế Vương hắn cần khống chế cân bằng, đây chính là đạo Đế Vương mà Lục Linh từng nói.
Thật ra bọn Dạ Tra càng thích hợp làm những chuyện âm ám, nhưng thân phận Thanh Loan Tộc rất mẫn cảm, Lục Ly không định dùng bọn hắn quá nhiều. Đám người Dạ Tra toàn tâm toàn ý đi theo hắn, hắn tự nhiên phải suy xét cân nhắc từ góc độ Thanh Loan Tộc.
Kẻ địch của đám người Dạ Tra quá cường đại, một khi bị mấy đại thế lực như Khiếu Thiên Cung biết được, sợ rằng trọn cả Bắc Mạc phải cuộn lên gió tanh mưa máu. Người Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều phải chết, hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Bởi thế hắn bổ nhiệm Yên phu nhân làm đại quốc sư nắm hết toàn cục, trước kia mọi chuyện ở Bạch gia đều là Yên phu nhân quản, Thiên Đảo Hồ lớn như vậy đều nằm hết trong tầm khống chế của Yên phu nhân, đủ thấy năng lực nàng không cạn.
Mặt khác Lục Ly còn chuẩn bị thành lập một ám tổ, nằm dưới quyền điều khiển của Minh Vũ.
Tác dụng của ám tổ này chính là giám thị Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần, ba người Minh Vũ Vũ Hóa Thần Yên phu nhân tương hỗ giám sát, tương hỗ chế hành, như vậy Lục Ly liền có thể kê cao gối mà ngủ.
Yên phu nhân được đến bổ nhiệm, nét mặt thoáng đỏ ửng. Đám người Bạch Lãnh nghe được như vậy cũng phấn chấn không thôi, Lục Ly quả thực rất coi trọng Bạch gia, chỉ cần đi theo Lục Ly chăm chú làm việc, Bạch gia thăng thiên là chuyện nằm trong tầm tay.
Yên phu nhân lĩnh mệnh đi xuống, bắt đầu thống trù toàn cục. Vũ Hóa Thần biết được Yên phu nhân được bổ nhiệm, trong lòng có chút buồn bực. Dù sao Yên phu nhân có thể tiết chế hắn, mặc dù tác chiến bên ngoài Yên phu nhân không quản được, nhưng hắn luôn cảm thấy trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm, một khi hắn có hai lòng, cả hắn và Vũ gia đều sẽ tiêu thành tro bụi.
Trước kia hắn cũng là bá chủ một phương, hiểu được Lục Ly làm vậy không phải là không tín nhiệm hắn, chỉ là thủ đoạn chế hành của thượng vị giả mà thôi. Hắn liền cũng không suy nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý đi theo Lục Ly làm việc, trước lập đại công rồi tính.
Trọn cả Thiên Hàn Thành bắt đầu bận rộn lu bù, thời gian đã đi qua mấy ngày, còn có tộc trưởng một vài gia tộc không đến. Những gia tộc này khẳng định đều là phần tử tuyệt đối trung thành với Đỗ gia, nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ.
Yên phu nhân đã bắt đầu dẫn người mưu đồ, mục tiêu mưu đồ không phải Thiên Hàn Quốc, mà là toàn bộ Bắc Mạc. Bắc Mạc còn có Thiên Lương Quốc và Thiên Vũ Quốc. Lấy ra cái giá thấp nhất nắm xuống hai quốc gia kia, đây trở thành nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Yên phu nhân.
Kỳ hạn năm ngày vừa đến, Vũ Hóa Thần suất lĩnh đại quân xuất chinh, bắt đầu chinh phạt mười mấy vực vẫn chưa thuần phục.
Mười mấy vực này đều do gia tộc tứ phẩm khống chế, Vũ Hóa Thần mang theo hai tên Quân Hầu cảnh, không hề có bất kỳ chút áp lực nào. Đừng nói một tháng, phỏng chừng nhiều nhất hai mươi ngày liền có thể quét ngang Thiên Hàn Quốc.
Chuyện bên này rất nhanh liền truyền khắp toàn Bắc Mạc, Thần Miếu và Đỗ Tranh đều nhận được thiếp mời từ Lục Ly.
Đỗ Tranh rất khách khí, nói hắn tùy thời chờ đợi ở Thiên Ngục Thành, chờ Lục Ly đi qua uống rượu. Đỗ Tranh biểu lộ ý tứ rất rõ ràng, hắn toàn lực ủng hộ Lục Ly.
Thần Miếu cũng truyền đến một phong thư, ý là Lục Ly đừng hủy đi Thần Miếu ở các thành, những chuyện còn lại Thần Miếu sẽ không xen vào.
Thiên Lương Quốc sa vào khủng hoảng, Vương tộc Dạ gia càng là nhân tâm bàng hoàng, không biết làm thế nào cho phải.
Thiên Vũ Quốc cũng luống cuống, nội bộ Tử gia nhao lật trời, có người mắng Lục Ly vô tình vô nghĩa, có người nói đại thế không thể kháng cự, có người lại đề nghị liên hợp Thiên Lương Quốc quyết một trận tử chiến với Lục Ly.
Thiên Lương Quốc Dạ gia và Thiên Vũ Quốc Vũ gia, đó chính là một trong hai đại bá chủ Bắc Mạc, tài nguyên ở hai nước đều nằm hết trong tay hai gia tộc này.
Một khi đầu hàng Lục Ly, đại bộ phận tài nguyên nhất định sẽ bị Lục Ly lấy đi, không có tài nguyên, gia tộc làm sao lớn mạnh? Một khi tài nguyên dành cho gia tộc giảm thiểu, võ giả Ngoại đường sẽ dồn dập làm phản, gia tộc cũng sẽ càng lúc càng suy yếu, cuối cùng sợ rằng khó mà tránh khỏi diệt vong
Thiên Lương Quốc còn đề nghị đi tìm Linh Lung Các khiếu nại, nói Lục Ly là con em Lục gia, lại chạy tới nhất thống Bắc Mạc, điều này trái với ước định giữa các Vương tộc Trung Châu.
Đến sau Thiên Lương Quốc thật chuẩn bị phái người đi Trung Châu, nhưng mở ra truyền tống trận lại phát hiện truyền tống trận phía Bạch Vân Thành bị quan bế.
Từ điều này, các đại gia tộc Thiên Lương Quốc ngửi ra được một tia chẳng lành. Đám người Lục Ly vừa mới truyền tống tới, truyền tống trận liền quan bế, chẳng lẽ Lục Ly đã mua chuộc được Thái Thiên Điện, thượng cấp của Bạch Vân Thành.
…
Bên kia đại gia tộc hai nước nhân tâm hốt hoảng, bên này Vũ Hóa Thần lại thế như chẻ tre. Chỉ cần ba tên Quân Hầu Cảnh liền đã đủ quét ngang toàn bộ Thiên Hàn Quốc, quân đội còn lại căn bản không cần phải đi.
Ở Bắc Mạc thậm chí là Trung Châu, trong chiến tranh cường giả có thể nảy đến tác dụng quyết định. Tỉ như Bắc Mạc xuất hiện một tên Nhân Hoàng, đều không cần ra tay, trực tiếp truyền lệnh toàn bộ Bắc Mạc, tự nhiên sẽ có vô số gia tộc nương nhờ, nhất thống Bắc Mạc là chuyện quá đơn giản.
Dù là ở Trung Châu, nếu Thái Thượng trưởng lão Lục gia muốn chinh phạt một đại vực, tùy tiện liền có thể đánh xuống. Cảnh giới chênh lệch như giữa trời với đất, không phải cứ dựa vào nhân số là có thể bù đắp được.
Vũ Hóa Thần một đường đồ sát, những gia tộc không đến Thiên Hàn Thành lần lượt bị diệt, không có bất kỳ tình diện nào để nói cả.
Dù đến lúc đại quân áp cảnh, gia tộc nào đó muốn quy hàng thì cũng đã muộn, Lục Ly đã cho bọn hắn cơ hội, chính mình không trân quý, vậy liền chỉ còn huyết tẩy.
Vẻn vẹn mười mấy ngày, Vũ Hóa Thần dẫn theo đại quân quét ngang toàn bộ Bắc Mạc, tất cả gia tộc không quy phục đều tan thành tro bụi.
Chương 559 Quyết định sai lầm nhất
Thiên Hàn Thành triệt để đổi chủ, dấu tích Đỗ gia bị triệt để xóa đi khỏi vùng đất này. Hiện tại phiến đại địa này chỉ còn một chủ nhân duy nhất, đó chính là Lục Ly.
Đám người Dạ Tra cũng xuất động, tới hải vực cực nam Thiên Hàn Quốc. Có người muốn chạy trốn khỏi Bắc Mạc, vượt biển đi Trung Châu, tất cả đều bị đám người Dạ Tra chém giết sạch sẽ.
Ngày thứ mười tám, Vũ Hóa Thần khải hoàn hồi triều, chuyện sau đó liền là của Yên phu nhân. Đánh thiên hạ dễ, ngồi thiên hạ khó, mặc dù đã có hơn phân nửa gia tộc Thiên Hàn Quốc quy hàng, nhưng ai biết những gia tộc kia có thật lòng quy hàng hay không?
Tất cả khoáng mạch, dược điền, linh địa, tài nguyên đều phải được thống kê, lợi ích phải được lần nữa phân phối, địa bàn phải một lần nữa phân chia, Yên phu nhân và các trưởng lão Bạch gia bận đến đầu óc quay cuồng.
Lục Ly không vội vã tiến công hai nước còn lại, mà trước tiêu hóa địa bàn bên này, hậu phương bất ổn lại đi tấn công hai nước còn lại thì được ích lợi gì?
Ai nấy đều bận đến chân không chạm đất, Lục Ly lại rất nhàn nhã, lúc này chính đang bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ, Bạch Hạ Sương cũng ngồi ở một bên.
Chẳng qua Bạch Hạ Sương ngồi không yên được, thỉnh thoảng lại chỉ điểm Lục Ly một cái, cờ phẩm khá là kém cỏi. Thương thế Lục Phi Tuyết đã gần khỏi hẳn, nàng thấy vậy lại cũng không giận, thỉnh thoảng còn mỉm cười nhìn Bạch Hạ Sương và Lục Ly.
Đánh xong một vạn, Lục Ly trừng Bạch Hạ Sương nói:
- Ngươi không thể yên tĩnh chút được à? Nếu không phải ngươi, ta sớm đã thắng rồi.
- Là chính ngươi trình độ kém, còn trách người ta!
Bạch Hạ Sương bĩu môi, bất mãn nói.
Lục Ly lắc đầu, đột nhiên nhớ tới điều gì hỏi:
- Bạch Hạ Sương, tỷ tỷ ngươi đâu? Đang tọa trấn ở Bạch Đế Sơn ư?
Người của Bạch gia đều tới, chỉ có Bạch Thu Tuyết là không đến, Lục Ly tưởng rằng Bạch Thu Tuyết đang tọa trấn trong nhà, thế nên một mực không hỏi tới. Lúc này nhớ đến cảnh đánh cờ với Bạch Thu Tuyết lúc trước mới thuận miệng hỏi.
- Không!
Thần sắc Bạch Hạ Sương thoáng ảm đạm, than nhẹ một tiếng nói:
- Tỷ tỷ một mình đi tiểu thế giới rèn luyện, đã tiến vào hơn nửa năm, cũng không biết hiện tại thế nào?
- À!
Lục Ly có chút động dung, Bạch Thu Tuyết vẫn quật cường và chấp nhất như thế. Không ngờ lại một mình tiến vào tiểu thế giới rèn luyện, chẳng lẽ nàng không sợ bị thổ dân trong tiểu thế giới giết đi?
Hơn nửa năm qua đi, thực lực Bạch Hạ Sương không có tiến bộ gì quá lớn, chỉ là từ Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thăng lên hậu kỳ, so với tốc độ tu luyện của Lục Ly mà nói thì thực sự quá chậm.
Lục Ly không khỏi có chút hiếu kỳ về cảnh giới Bạch Thu Tuyết, bèn nhìn sang Bạch Hạ Sương hỏi dò:
- Hiện tại cảnh giới tỷ tỷ ngươi là gì?
Nói đến chỗ này, trên mặt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia ngạo nghễ, nói:
- Tỷ tỷ đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, hừ hừ! Lục Ly, ngươi đừng xem thường người khác, tỷ tỷ tu luyện rất liều mạng. Lần này tiến vào tiểu thế giới rèn luyện lâu như vậy, nói không chừng đã đột phá Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, trong lòng lại không cho là đúng, chiến lực thực tế của hắn đã vượt xa Bất Diệt Cảnh, võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường hắn có thể đồ sát nhẹ nhàng. Bởi thế Bạch Thu Tuyết đột phá cũng không khiến hắn quá mức ngạc nhiên. Khương Khinh Linh kia mới gọi là biến thái, tốc độ tu luyện không khác gì ngồi hỏa tiễn...
Bạch Thu Tuyết ngoài mặt hòa khí, trong lòng lại cực kì kiên cường, Bạch Hạ Sương vừa khéo lại tương phản, bề ngoài nhìn như toàn thân là gai, bên trong lại cực kì yếu đuối.
Hắn nhớ tới gương mặt quật cường kia của Bạch Thu Tuyết, trên môi bất giác hiện lên ý cười, hỏi:
- Tiểu thế giới mà tỷ tỷ ngươi tiến vào có cường giả không? Liệu có gặp nguy hiểm?
- Nguy hiểm khẳng định là có!
Bạch Hạ Sương nhíu mày nói:
- Tiểu thế giới kia chính là thế giới của Lục Ải Nhân, mặc dù Lục Ải Nhân cường đại đều bị giết sạch, nhưng Lục Ải Nhân bình thường vẫn còn lại rất nhiều. Chẳng qua tỷ tỷ đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, có thể bay lên không trung, Lục Ải Nhân hẳn là không thương hại được đến nàng.
- Ừm, quay đầu ta sẽ vào tiểu thế giới đi tìm nàng.
Lục Ly không nói gì thêm, hiện tại hắn phải chinh chiến bình định toàn bộ Bắc Mạc, nào có thời gian đi bận tâm Bạch Thu Tuyết.
Sa sa sa!
Lúc Lục Ly đang định tiếp tục bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân. Minh Vũ đi đến, thấp giọng nói ở bên tai Lục Ly:
- Thiếu chủ, Tử Liên Nhi tiểu thư tới.
- Ách?
Lục Ly thoáng chút kinh ngạc, sau đó hỏi:
- Nàng đi cùng ai? Tử Hoàn Kiều tới không?
Minh Vũ lắc đầu:
- Không, chỉ mang theo một tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh!
Lục Ly híp mắt lại, rất nhanh liền đoán được dụng ý tới lần này của Tử Liên Nhi. Xem ra Tử Hoàn Kiều không muốn trở mặt với hắn, lại cũng không muốn dễ dàng thần phục, dù sao một khi thần phục, lợi ích Tử gia không cách nào được bảo đảm.
Phái Tử Liên Nhi tới là để thăm dò ý mình, hơn nữa Tử Liên Nhi cũng được tính là bằng hữu của hắn, lôi ra Tử Liên Nhi, Lục Ly làm sao có thể trở mặt vô tình?
- Bạch Hạ Sương, ngươi bồi cô cô đánh cờ, ta đi ra ngoài một chuyến.
Lục Ly phất phất tay với Bạch Hạ Sương, Lục Phi Tuyết cười tủm tỉm kéo Bạch Hạ Sương ngồi xuống. Nàng rất thích tính cách Bạch Hạ Sương, thẳng đến thẳng đi, ngây thơ hồn nhiên, không có tâm cơ, huyết mạch cũng là thất phẩm, dung mạo động người, làm cô cô tự nhiên rất hứng thú đối với nữ nhân bên người cháu trai mình.
Lục Ly đi theo Minh Vũ tiến vào một thiền điện, vừa tiến vào liền thấy một nữ tử mặc váy tím đứng đưa lưng về phía mình.
Hơn nửa năm không thấy, Tử Liên Nhi lại cao lớn hơn một chút, càng thêm duyên dáng yêu kiều. Ấn ký tiểu hoa màu đỏ trên cổ nàng hết sức rõ ràng, trong tay vẫn cầm theo chiếc tiêu ngọc màu trắng.
- Lục công tử!
Tên trưởng lão Tử gia một mực nhìn ra bên ngoài, thấy hắn đi đến liền vội vàng khom người hành lễ, Tử Liên Nhi xoay người, chạm mặt với Lục Ly.
- À, cũng tới Mệnh Luân Cảnh, xem ra Tử Liên Nhi không lười biếng.
Chương 560 Quyết định sai lầm nhất
Lục Ly cảm ứng khí tức Tử Liên Nhi một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, phát hiện Tử Liên Nhi gầy gò mấy phần, lại càng lộ vẻ động người. Nàng nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt chất đầy tình tự phức tạp.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
- Liên Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi gầy rồi.
Khóe miệng Tử Liên Nhi hiện lên ý cười, khiến cho cả thiền điện như chợt sáng lên mấy phần, nàng liếc nhìn trưởng lão bên người nói:
- Tam thúc, ngươi lui xuống trước đi.
Trưởng lão Tử gia chắp tay với Lục Ly rồi quay người đi ra, Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang vung tay với Minh Vũ, Minh Vũ cũng theo đi ra.
Lục Ly ngồi lên chủ vị, khẽ vươn tay nói:
- Liên Nhi tiểu thư mời ngồi.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trầm mặc thoáng chốc mới hé môi son nói:
- Lục Ly, ngươi hẳn đã biết mục đích ta tới lần này. Thật ra gặp mặt thế này, ta rất không vui.
Tử Liên Nhi đã trưởng thành, chỉ trong một câu ngắn ngủi lại ẩn chứa ý vị sâu xa.
Nàng tỏ rõ mình chính là đại biểu Tử gia tới hoà đàm, nhưng lại không muốn đại biểu, ngược lại muốn làm bằng hữu tới gặp mặt Lục Ly. Ý trong lời vừa rồi là, nàng một mực xem Lục Ly là bằng hữu, không muốn đàm phán theo kiểu việc công thế này.
Lục Ly mím môi một cái, cười cười nói:
- Nếu ngươi không muốn đại biểu Tử gia, ngươi cũng có thể đại biểu chính mình, vô luận thế nào ngươi đều là bằng hữu của ta.
Ánh mắt Tử Liên Nhi khẽ sáng lên, trên mặt chớp qua một tia kinh hỉ, nàng kinh ngạc nhìn Lục Ly một lúc, sau đó mới u ám thở dài nói:
- Dù xem như bằng hữu lại đã sao? Ngươi chẳng phải vẫn muốn công chiếm Thiên Vũ Quốc? Ta biết ngươi đã hạ quyết tâm, lần này ngươi quyết phải thực hiện cho bằng được.
- Đúng!
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Bắc Mạc nhất định phải nhất thống, đây là nguyên tắc, không có gì phải bàn cãi. Chẳng qua nếu ngươi đã đại biểu Tử gia tới đây, ta tự nhiên phải cố cập đến tình nghĩa, Thiên Vũ Quốc không thể tồn tại, nhưng Tử gia các ngươi có thể giữ lại tám thành tài nguyên Thiên Vũ Quốc, đây là giao kèo tối đa mà ta có thể hứa với ngươi.
- Tám thành?
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Tử Liên Nhi hơi mở ra, ý Lục Ly đã rất rõ ràng, hắn chỉ cần Tử gia thần phục, lợi ích tại Thiên Vũ Quốc vẫn thuộc về Tử gia, hắn chỉ từ trong đó rút ra hai thành. Điều kiện này quá ưu đãi, ưu đãi đến mức Tử Liên Nhi không dám tin tưởng.
Nhìn vẻ chân thành trong mắt Lục Ly, Tử Liên Nhi cười, nàng trầm ngâm một lát rồi trùng trùng gật đầu nói:
- Cảm ơn, cám ơn ngươi Lục Ly.
Lục Ly mỉm cười lắc đầu nói:
- Ta cũng hết cách, bằng không đã không chạy đến Bắc Mạc giành ăn với các gia tộc. Ta có nỗi khổ tâm riêng, hy vọng ngươi có thể hiểu được. Hơn nữa ta sẽ không ở lại Bắc Mạc quá lâu, chờ đến ngày ta rời đi, Tử gia các ngươi vẫn là bá chủ Thiên Vũ Quốc.
Chuyện Tử gia, Lục Ly đã suy tính mấy ngày mấy đêm. Lúc Tử Liên Nhi tới, hắn đã đưa ra được quyết định.
Nếu Tử gia không phái Tử Liên Nhi đến, mà vẫn ngoan cố đến cùng, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kì cố kỵ gì, trực tiếp phái binh tiêu diệt Thiên Vũ Quốc.
Hắn làm người trước nay vẫn luôn như thế, ăn mềm không ăn cứng, người khác đối tốt với hắn, hắn đối tốt với người ta. Trận chiến Bạch Đế Sơn Tử gia không ra tay, từ đó giành được hữu nghị của Lục Ly.
Nhưng Bắc Mạc nhất định phải nhất thống!
Bắc Mạc chỉ cần một tiếng nói duy nhất, bởi thế Thiên Vũ Quốc không thể tiếp tục tồn tại. Nếu Tử gia biết điều, hắn có thể trả lại lợi ích cho Tử gia, còn về rút ra hai thành, đó là tránh cho thủ hạ bất mãn. Hiện giờ hắn đã không còn một thân một mình, mà đang đại diện cho lợi ích của vô số người, hắn không thể không tỏ vẻ hành xử công bằng được.
- Vậy ta cáo từ trước, đi về thông báo cho phụ hoàng và gia tộc, rất nhanh sẽ có tin tức hồi đáp.
Tử Liên Nhi lập tức đứng dậy, Lục Ly đưa ra điều kiện hậu đãi như thế, nàng tính là lập được công lớn. Nàng muốn mau chóng trở về truyền tin này cho Tử Hoàn Kiều, Tử Hoàn Kiều đã mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon giấc.
Lục Ly mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, Tử Liên Nhi đi tới cửa đột nhiên ngoái nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Lục Ly, lúc ở Vũ Lăng Thành ta không dẫn ngươi về Tử gia, đó là quyết định sai lầm nhất đời ta, sau này ta hy vọng có thể bù đắp sai lầm kia.
Nói xong, trên mặt Tử Liên Nhi hiện lên hai mạt ráng hồng, nhanh chân chạy vội đi như một cơn gió.
Trước khi đi Tử Liên Nhi tự nhiên bỏ lại một câu, Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, hắn cũng không nghĩ nhiều, trong lòng thở dài một hơi.
Sự tình Tử gia khiến hắn băn khoăn rất nhiều ngày, lần này xem như đã được xử lý viên mãn, Thiên Vũ Quốc đầu hàng, giờ chỉ còn lại duy nhất mỗi Thiên Lương Quốc.
Hiện tại quốc chủ Thiên Lương Quốc là Dạ Lệ, người này từng khai chiến với Dạ Tra ở Bạch Đế Sơn, Lục Ly không hề có chút hảo cảm nào với đối phương. Hơn nữa thật ra hắn cũng không có ý định thu phục Dạ gia, bởi vì hắn muốn độc chiếm tài nguyên Thiên Lương Quốc.
Đã vứt bỏ tài nguyên Thiên Vũ Quốc, tài nguyên hai quốc gia còn lại tuyệt đối phải được nắm giữ trong tay. Bằng không hắn về lại Bắc Mạc làm gì? Không nắm được tài nguyên thì dù có làm Đại Đế Bắc Mạc cũng vô dụng.
Tử Liên Nhi trở lại Thiên Vũ Thành, vừa nói ra hứa hẹn của Lục Ly, đám người Tử Hoàn Kiều lập tức đại hỉ, bằng vào Tử gia thì ngăn sao nổi Lục Ly, đối kháng Lục Ly kết cục chỉ có thể là tiêu thành tro bụi.
Tử gia lập tức khai mở đại đường hội, rất nhanh liền đưa ra quyết nghị, ngay ngày hôm sau đã tuyên bố quy hàng. Từ nay Thiên Vũ Quốc không còn tồn tại, tất cả gia tộc thống nhất quy thuận Lục Ly, ai dám không phục tùng, Tử gia sẽ xuất binh chinh phạt.
Các gia tộc Thiên Vũ Quốc thấy lão đại đều đầu hàng, ai còn dám có ý kiến? Lập tức dồn dập hưởng ứng, biểu thị nguyện đi theo Tử gia quy thuận dưới trướng Lục Ly.
Tộc trưởng hai gia tộc ngũ phẩm kia đều rất thức thời, mười mấy gia tộc tổng cộng hơn trăm người ùn ùn đi tới, ngước mắt nhìn lên Lục Ly một cái, sau đó dồn dập quỳ gối quát khẽ nói:
- Tham kiến công tử.
Lục Ly không tuyên bố thành lập vương quốc hay đế quốc, đám người này chỉ có thể hô công tử. Lục Ly không nói gì, mắt lạnh quét nhìn đám người bên dưới, đợi chừng một nén hương mới mở miệng nói:
- Đều đứng lên hết đi.
Sau lưng rất nhiều người phía dưới đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa rồi Lục Ly im lìm không nói nửa lời khiến bọn họ tưởng là Lục Ly muốn đại khai sát giới.
Chúng nhân dồn dập đứng dậy, nhìn lên Lục Ly cao cao tại thượng trên ngôi quốc chủ, dù tuổi tác còn rất nhỏ, nhưng không ai dám khinh thường hắn, bên cạnh hắn chính là một đám Quân Hầu Cảnh.
- Ta tên Lục Ly!
Tiếng nói lạnh lùng của Lục Ly lần nữa vang lên:
- Chắc hẳn người tới hôm nay đều nghe nói qua sự tích về ta. Hôm nay ta muốn thông báo cho các ngươi một số chuyện: Thứ nhất, ta giết qua rất nhiều người, cũng tự tay chém giết qua mấy tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Quân Hầu Cảnh càng là giết không ít, nếu các ngươi nghi ngờ chiến lực của ta, có thể đứng ra thử một lần. Thứ hai, hiện tại dưới tay ta có rất nhiều cường giả, tổng cộng tám tên Quân Hầu Cảnh, hơn nữa về sau số lượng còn sẽ gia tăng. Thứ ba, ta muốn nhất thống Bắc Mạc, việc này không ai ngăn cản được, các ngươi nếu muốn ngăn cản thì cứ việc thử xem. Cuối cùng, con người của ta đối xử với địch nhân rất vô tình, đối xử với người nhà lại rất tốt. Ừ, tạm thời chỉ thế thôi, nếu các ngươi muốn đi theo ta thì lưu lại, không muốn theo ta, có thể ra ngoài truyền tống rời đi, chẳng qua sau này sợ rằng sẽ là đao binh tương kiến.
Bịch!
Lục Ly vừa dứt lời, gần như toàn bộ người tại trường đều đồng loạt quỳ xuống, không ai có bất kỳ chút chần chừ nào. Bọn hắn đã có thể tới đây ngay trong ngày đầu tiên, chứng tỏ bọn hắn thật tâm muốn quy hàng, mặc kệ Lục Ly có được chiến lực chém giết Quân Hầu Cảnh hay không, bên cạnh hắn đứng một đám Quân Hầu Cảnh lại không giả đi đâu được.
Không ai có thể ngăn trở Lục Ly nhất thống Bắc Mạc, đã không thể ngăn trở, bọn hắn lại không muốn nhà tan cửa nát, vậy chỉ còn nước thuần phục.
- Chúng ta nguyện đi theo công tử, nhất thống Bắc Mạc, thành tựu thiên cổ bá nghiệp!
Một tên tộc trưởng gia tộc ngũ phẩm quát nói, những người còn lại lập tức hét lớn theo:
- Chúng ta nguyện đi theo công tử, nhất thống Bắc Mạc, thành tựu thiên cổ bá nghiệp!
- Rất tốt!
Lục Ly khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Vũ Hóa Thần!
Thân hình Vũ Hóa Thần lóe lên, đi ra khom lưng nói:
- Thiếu chủ, có thuộc hạ!
Lục Ly vung tay nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thượng tướng quân, những người này đều nghe ngươi tiết chế. Năm ngày sau nếu còn tộc trưởng gia tộc nào không quy thuận, lập tức dẫn binh chinh phạt, trong một tháng bình định toàn bộ Thiên Hàn Quốc, có vấn đề gì không?
Vũ Hóa Thần khẽ run lên, mặt đỏ bừng, Lục Ly giao binh quyền cho hắn, về sau hắn chính là đại tướng số một của đế quốc, dưới một người, trên vạn người.
Hắn lập tức khom lưng nói:
- Xin thiếu chủ yên tâm, trong một tháng không bình định được Thiên Hàn Quốc, Vũ Hóa Thần đưa đầu tới gặp!
Lục Ly không an bài đám người Dạ Tra đi ra thống soái đám gia tộc quy hàng kia, chỉ cần một mình Vũ Hóa Thần là đủ. Vũ Hóa Thần đã từng là bá chủ một phương, có được năng lực và thủ đoạn rất mạnh.
Đám người Dạ Tra Lục Ly có bố trí khác, bốn vị trưởng lão đều được yên ắng phái ra, điều bọn hắn cần làm là thăm dò tình hình, nắm giữ tình báo trên khắp toàn Bắc Mạc.
Hiện tại trên tay Lục Ly người có thể dùng còn quá ít, mặc dù nhất thống Bắc Mạc sẽ không quá khó, nhưng không nắm trọn hết thảy tình báo trong lòng bàn tay, Lục Ly vẫn không thực sự yên tâm.
Thanh Loan Tộc có được tốc độ vô cùng khủng bố, kỹ năng ám sát độc bộ thiên hạ, phái bọn hắn đi thăm dò tình hình quả thực là đại tài tiểu dụng. Hơn nữa Lục Ly còn đưa cho bọn hắn bốn tấm mặt nạ Thiên Huyễn, có thể tuỳ ý cải trang lẻn vào trong bất cứ thành trì nào.
Minh Vũ Lục Ly không được phái đi ra, bản thân Minh Vũ tính tình lạnh lùng, không thích náo nhiệt, một mực độc lai độc vãng, cũng không thích mang binh, phái hắn đi làm những chuyện này không thích hợp.
Ngày thứ hai, truyền tống trận lại không ngừng lấp lánh, rất nhiều tộc trưởng các gia tộc lớn nhỏ lũ lượt kéo tới, Lục Ly lại không ra mặt, mặc cho Vũ Hóa Thần đi tiết chế chỉnh biên.
Vũ Hóa Thần rất biết lôi kéo nhân tâm, hắn bổ nhiệm tộc trưởng hai gia tộc ngũ phẩm Thiên Hàn Quốc làm đại tướng quân, lại bổ nhiệm mấy tên Bất Diệt Cảnh đỉnh phong làm tướng quân. Sau đó bắt đầu chỉnh biên võ giả các gia tộc, tổ kiến đại quân.
Võ giả các gia tộc đều bị phân tán ra, như vậy quân đội gây dựng nên càng dễ quản lý, có thể giám thị lẫn nhau, cũng khó mà phát sinh phản biến, mức độ trung thành được đề thăng không ít.
Vũ Hóa Thần ban bố mấy điều quân lệnh, vẽ ra từng khối bánh lớn, võ giả các gia tộc đều rất động tâm. Đây chính là đội quân đầu tiên Lục Ly gây dựng, sau này nhất thống Bắc Mạc, nhất định có thể được đến ban thưởng cực hậu hĩnh.
Đến lúc hoàng hôn, truyền tống trận lần nữa sáng lên, lần này truyền tống tới không phải một hai người, mà là mấy chục người, thấp nhất đều là Mệnh Luân Cảnh.
Trong nhóm người này có một trung niên tóc trắng như tuyết, một thiếu phụ mỹ diễm khiến người lóa mắt, một tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên.
Đôi mắt đẹp của thiếu phụ quét qua quảng trường một lượt, phát hiện trong thành ngay ngắn trật tự, đám binh sĩ ai nấy đều hăng hái bừng bừng, không khỏi âm thầm gật đầu, mở miệng nói:
- Thỉnh cầu thông báo Lục công tử một tiếng, nói Bạch Yên suất lĩnh Bạch Lãnh Bạch Hạ Sương và tất cả trưởng lão Bạch gia đến đây bái kiến.
Yên phu nhân tới, hơn nữa còn mang theo Bạch Lãnh và tất cả trưởng lão Bạch gia. Cánh tay gãy của Bạch Lãnh đã được chữa khỏi, lành lặn như lúc ban đầu. Bạch gia phú khả địch quốc, trị liệu cánh tay cho Bạch Lãnh tự nhiên không thành vấn đề, đáng tiếc Bạch Lãnh vẫn chưa đột phá Quân Hầu Cảnh.
Chương 557 Người không biến, địa vị biến
- Lục Ly giờ uy phong thật đấy!
Bạch Hạ Sương khịt khịt mũi, có chút khó chịu nói, Yên phu nhân quở trách nhìn nàng, nói khẽ:
- Sương nhi, lúc ở riêng các ngươi nói chuyện thế nào cũng được, nhưng trước mặt công chúng nhất định phải tôn trọng Lục Ly, điều này trực tiếp liên quan đến tiền đồ Bạch gia.
Bạch Hạ Sương mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, thanh tú động người, nàng lè lưỡi, trên gương mặt xinh đẹp lại vẫn chớp qua một tia khó chịu.
Lát sau, cửa lớn hoàng cung mở ra, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ Dạ Tra Vũ Hóa Thần nhanh chân đi tới. Yên phu nhân và Bạch Lãnh liếc nhau, trên mặt hai người đều hiện ý cười, hơn nửa năm không gặp, Lục Ly vẫn là Lục Ly khi trước, vẫn là Lục Ly trọng tình trọng nghĩa mà các nàng quen biết.
- Chào Sương tiểu thư, Lãnh gia, phu nhân!
Lục Ly dẫn người đi đến, khẽ cười một tiếng nhưng không hành lễ. Hắn đi ra nghênh tiếp đã là nể mặt Bạch gia, không có nghĩa là hắn còn phải khách khí và cung kính như trước đây. Hiện tại địa vị song phương đã hoàn toàn biến chuyển, Lục Ly công khai nói rõ muốn làm Bắc Mạc Vương, làm sao có thể tùy tiện hành lễ với người khác?
Yên phu nhân và Bạch Lãnh cười khổ một tiếng, khom lưng hành lễ nói:
- Gặp qua Lục công tử.
Đám trưởng lão Bạch gia cũng đều khom lưng lễ, chỉ có Bạch Hạ Sương là tức tối trừng nhìn Lục Ly, miệng nhỏ cong lên, lát sau mới cắn môi nói:
- Lục Ly, ngươi biến?
- Ta không biến.
Lục Ly mỉm cười, nhìn thẳng Bạch Hạ Sương nói:
- Đạo lý này về sau ngươi sẽ hiểu, nếu hôm nay tỷ tỷ ngươi ở đây, nàng cũng sẽ hiểu được, chư vị vào điện đi.
Bạch Hạ Sương còn muốn nói gì đó, Lục Ly lại đã dẫn người tiến vào trong. Tròng mắt Bạch Hạ Sương thoáng đỏ lên, dậm chân một cái, định quay người rời đi.
Yên phu nhân vội vàng kéo tay Bạch Hạ Sương, thấp giọng nói:
- Con người Lục Ly không biến, nhưng địa vị biến. Sương nhi ngươi còn nhỏ, không hiểu đạo lý trong đó. Một người ở vào vị trí nào, liền phải hành sự tương xứng với vị trí đó. Nếu hôm nay Lục Ly vẫn còn như trước, vậy liền không đáng cho Bạch gia chúng ta nương nhờ, đi thôi.
Bạch Hạ Sương cái hiểu cái không, nét mặt tràn đầy ủy khuất đi theo Yên phu nhân tiến vào trong. Bạch Lãnh híp mắt lại, nhìn Lục Ly long hành hổ bộ đi ở trước mặt, rõ ràng chỉ là Mệnh Luân Cảnh, lại mang đến cho hắn cảm giác có chút đè nén, không khỏi cảm khái nói:
- Thiếu niên từng rất ngây ngô, chỉ chớp mắt lại sắp vấn đỉnh Bắc Mạc, hơn nữa còn trưởng thành nhanh như vậy, đúng là khiến người nhìn mà than thở.
Sau khi tiến vào đại điện, Lục Ly ngồi trên vương tọa, khiến người càng cảm thấy khí độ bất phàm, mặc dù tuổi nhỏ, lại đã có phong thái của bậc bá chủ.
Lục Ly không nói nửa lời, từ trên cao nhìn xuống Yên phu nhân Bạch Lãnh. Yên phu nhân không chần chờ quá lâu, lập tức dẫn theo chúng nhân quỳ một chân xuống sàn nói:
- Bạch Yên suất lĩnh toàn bộ trưởng lão Bạch gia tới đây quy thuận, nguyện đời đời đi theo công tử, phụ trợ công tử nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp!
Bạch Hạ Sương vốn không muốn quỳ, lại bị một tên trưởng lão cường hành đè xuống, mắt nàng bất giác đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ngẩng đầu trừng nhìn Lục Ly.
Lục Ly mặt không biểu tình ngồi đó, thần tình lạnh buốt dị thường, khiến Bạch Hạ Sương nhìn mà không khỏi chấn động trong lòng. Lúc này ở trong mắt nàng Lục Ly đã không còn là vị thiếu niên trước kia, mà là một bậc Đế Vương cao cao tại thượng, một vị quân vương chủ tể sinh tử người Bắc Mạc.
Lúc này, Bạch Hạ Sương đột nhiên có chút hiểu ra, con người Lục Ly quả thực không biến, mà là địa vị biến. Địa vị hiện tại khiến hắn không thể không làm một vài chuyện vốn không tình nguyện, bằng không làm sao thống soái quần hùng, làm sao có uy nghi của bậc Đế Vương?
Lục Ly đột nhiên đứng dậy, nét mặt trang trọng giơ tay lên nói:
- Lục Ly ta tiếp nhận Bạch gia quy hàng, cũng lập thệ ở đây, chỉ cần Lục Ly ta không chết, quyết không phụ Bạch gia!
Yên phu nhân và Bạch Lãnh đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, không ngờ Lục Ly lại lập thệ trước mặt bao người. Hắn căn bản không cần phải nói như thế, dù có muốn nói cũng không cần nói trước mặt bao người, có được lời thề này, ngày sau Bạch gia nhất định một bước lên trời.
- Lục Ly quả nhiên vẫn là Lục Ly trước đây!
Nét mặt Yên phu nhân không giấu được vẻ kích động, lại không nói gì, lần nữa trùng trùng cúi người xuống, lúc này ánh mắt Bạch Lãnh cũng trở nên kiên định dị thường.
Hắn đã một lần xung kích Quân Hầu Cảnh thất bại, Bạch gia lại loạn trong giặc ngoài, muốn phát triển lớn mạnh là điều vô cùng khó khăn. Nhưng giờ thì khác, có lời thề này của Lục Ly, chỉ cần Bạch gia đi theo Lục Ly chinh chiến thiên hạ, chờ Lục Ly nhất thống Bắc Mạc, Bạch gia liền có thể được đến tài nguyên vô tận, khoái tộc lớn mạnh.
Tròng mắt Bạch Hạ Sương lần nữa đỏ lên!
Tính cách nàng đơn thuần ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc. Rất nhanh nàng liền hiểu được dụng ý của Lục Ly khi làm vậy, Lục Ly đang yên ắng nói cho nàng và Bạch Thu Tuyết, hắn nhớ rõ ân tình hai tỷ muội, chỉ cần hắn còn sống, Bạch gia không chỉ không bị thôn tính, mà còn được đến lợi ích không nhỏ.
Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Bạch Hạ Sương, bên trong mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất song vẫn bị Bạch Hạ Sương bắt giữ được.
Bạch Hạ Sương cũng cười theo, đẹp đến khiến người lóa mắt.
Yên phu nhân được Lục Ly trọng dụng, học theo Thiên Hàn Quốc bổ nhiệm làm đại quốc sư.
Chiến lực Yên phu nhân thực ra cũng không cao, chỉ là Bất Diệt Cảnh, chẳng qua điều Lục Ly cần ở Yên phu nhân không phải chiến lực, chiến lực dưới tay hắn đã đủ rồi, hắn cần chính là mưu trí và sự cay độc của Yên phu nhân.
Yên phu nhân có một cái ngoại hiệu gọi là Độc Quả Phụ, âm mưu quỷ kế dùng ra rất tiện tay, khiến người bất tri bất giác liền sập bẫy, bị chôn giết đều không biết.
Ở ngoài sáng, Vũ Hóa Thần là chiến tướng của hắn, Yên phu nhân thì lại phụ trách những chuyện trong bóng tối, làm những chuyện nhận không ra người.
Chương 558 Diệt Thiên Hàn Quốc
Hai người một văn một võ, có thể chế ước lẫn nhau, cũng không phải hắn không tín nhiệm Vũ Hóa Thần, nhưng làm Đế Vương hắn cần khống chế cân bằng, đây chính là đạo Đế Vương mà Lục Linh từng nói.
Thật ra bọn Dạ Tra càng thích hợp làm những chuyện âm ám, nhưng thân phận Thanh Loan Tộc rất mẫn cảm, Lục Ly không định dùng bọn hắn quá nhiều. Đám người Dạ Tra toàn tâm toàn ý đi theo hắn, hắn tự nhiên phải suy xét cân nhắc từ góc độ Thanh Loan Tộc.
Kẻ địch của đám người Dạ Tra quá cường đại, một khi bị mấy đại thế lực như Khiếu Thiên Cung biết được, sợ rằng trọn cả Bắc Mạc phải cuộn lên gió tanh mưa máu. Người Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều phải chết, hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Bởi thế hắn bổ nhiệm Yên phu nhân làm đại quốc sư nắm hết toàn cục, trước kia mọi chuyện ở Bạch gia đều là Yên phu nhân quản, Thiên Đảo Hồ lớn như vậy đều nằm hết trong tầm khống chế của Yên phu nhân, đủ thấy năng lực nàng không cạn.
Mặt khác Lục Ly còn chuẩn bị thành lập một ám tổ, nằm dưới quyền điều khiển của Minh Vũ.
Tác dụng của ám tổ này chính là giám thị Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần, ba người Minh Vũ Vũ Hóa Thần Yên phu nhân tương hỗ giám sát, tương hỗ chế hành, như vậy Lục Ly liền có thể kê cao gối mà ngủ.
Yên phu nhân được đến bổ nhiệm, nét mặt thoáng đỏ ửng. Đám người Bạch Lãnh nghe được như vậy cũng phấn chấn không thôi, Lục Ly quả thực rất coi trọng Bạch gia, chỉ cần đi theo Lục Ly chăm chú làm việc, Bạch gia thăng thiên là chuyện nằm trong tầm tay.
Yên phu nhân lĩnh mệnh đi xuống, bắt đầu thống trù toàn cục. Vũ Hóa Thần biết được Yên phu nhân được bổ nhiệm, trong lòng có chút buồn bực. Dù sao Yên phu nhân có thể tiết chế hắn, mặc dù tác chiến bên ngoài Yên phu nhân không quản được, nhưng hắn luôn cảm thấy trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm, một khi hắn có hai lòng, cả hắn và Vũ gia đều sẽ tiêu thành tro bụi.
Trước kia hắn cũng là bá chủ một phương, hiểu được Lục Ly làm vậy không phải là không tín nhiệm hắn, chỉ là thủ đoạn chế hành của thượng vị giả mà thôi. Hắn liền cũng không suy nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý đi theo Lục Ly làm việc, trước lập đại công rồi tính.
Trọn cả Thiên Hàn Thành bắt đầu bận rộn lu bù, thời gian đã đi qua mấy ngày, còn có tộc trưởng một vài gia tộc không đến. Những gia tộc này khẳng định đều là phần tử tuyệt đối trung thành với Đỗ gia, nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ.
Yên phu nhân đã bắt đầu dẫn người mưu đồ, mục tiêu mưu đồ không phải Thiên Hàn Quốc, mà là toàn bộ Bắc Mạc. Bắc Mạc còn có Thiên Lương Quốc và Thiên Vũ Quốc. Lấy ra cái giá thấp nhất nắm xuống hai quốc gia kia, đây trở thành nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Yên phu nhân.
Kỳ hạn năm ngày vừa đến, Vũ Hóa Thần suất lĩnh đại quân xuất chinh, bắt đầu chinh phạt mười mấy vực vẫn chưa thuần phục.
Mười mấy vực này đều do gia tộc tứ phẩm khống chế, Vũ Hóa Thần mang theo hai tên Quân Hầu cảnh, không hề có bất kỳ chút áp lực nào. Đừng nói một tháng, phỏng chừng nhiều nhất hai mươi ngày liền có thể quét ngang Thiên Hàn Quốc.
Chuyện bên này rất nhanh liền truyền khắp toàn Bắc Mạc, Thần Miếu và Đỗ Tranh đều nhận được thiếp mời từ Lục Ly.
Đỗ Tranh rất khách khí, nói hắn tùy thời chờ đợi ở Thiên Ngục Thành, chờ Lục Ly đi qua uống rượu. Đỗ Tranh biểu lộ ý tứ rất rõ ràng, hắn toàn lực ủng hộ Lục Ly.
Thần Miếu cũng truyền đến một phong thư, ý là Lục Ly đừng hủy đi Thần Miếu ở các thành, những chuyện còn lại Thần Miếu sẽ không xen vào.
Thiên Lương Quốc sa vào khủng hoảng, Vương tộc Dạ gia càng là nhân tâm bàng hoàng, không biết làm thế nào cho phải.
Thiên Vũ Quốc cũng luống cuống, nội bộ Tử gia nhao lật trời, có người mắng Lục Ly vô tình vô nghĩa, có người nói đại thế không thể kháng cự, có người lại đề nghị liên hợp Thiên Lương Quốc quyết một trận tử chiến với Lục Ly.
Thiên Lương Quốc Dạ gia và Thiên Vũ Quốc Vũ gia, đó chính là một trong hai đại bá chủ Bắc Mạc, tài nguyên ở hai nước đều nằm hết trong tay hai gia tộc này.
Một khi đầu hàng Lục Ly, đại bộ phận tài nguyên nhất định sẽ bị Lục Ly lấy đi, không có tài nguyên, gia tộc làm sao lớn mạnh? Một khi tài nguyên dành cho gia tộc giảm thiểu, võ giả Ngoại đường sẽ dồn dập làm phản, gia tộc cũng sẽ càng lúc càng suy yếu, cuối cùng sợ rằng khó mà tránh khỏi diệt vong
Thiên Lương Quốc còn đề nghị đi tìm Linh Lung Các khiếu nại, nói Lục Ly là con em Lục gia, lại chạy tới nhất thống Bắc Mạc, điều này trái với ước định giữa các Vương tộc Trung Châu.
Đến sau Thiên Lương Quốc thật chuẩn bị phái người đi Trung Châu, nhưng mở ra truyền tống trận lại phát hiện truyền tống trận phía Bạch Vân Thành bị quan bế.
Từ điều này, các đại gia tộc Thiên Lương Quốc ngửi ra được một tia chẳng lành. Đám người Lục Ly vừa mới truyền tống tới, truyền tống trận liền quan bế, chẳng lẽ Lục Ly đã mua chuộc được Thái Thiên Điện, thượng cấp của Bạch Vân Thành.
…
Bên kia đại gia tộc hai nước nhân tâm hốt hoảng, bên này Vũ Hóa Thần lại thế như chẻ tre. Chỉ cần ba tên Quân Hầu Cảnh liền đã đủ quét ngang toàn bộ Thiên Hàn Quốc, quân đội còn lại căn bản không cần phải đi.
Ở Bắc Mạc thậm chí là Trung Châu, trong chiến tranh cường giả có thể nảy đến tác dụng quyết định. Tỉ như Bắc Mạc xuất hiện một tên Nhân Hoàng, đều không cần ra tay, trực tiếp truyền lệnh toàn bộ Bắc Mạc, tự nhiên sẽ có vô số gia tộc nương nhờ, nhất thống Bắc Mạc là chuyện quá đơn giản.
Dù là ở Trung Châu, nếu Thái Thượng trưởng lão Lục gia muốn chinh phạt một đại vực, tùy tiện liền có thể đánh xuống. Cảnh giới chênh lệch như giữa trời với đất, không phải cứ dựa vào nhân số là có thể bù đắp được.
Vũ Hóa Thần một đường đồ sát, những gia tộc không đến Thiên Hàn Thành lần lượt bị diệt, không có bất kỳ tình diện nào để nói cả.
Dù đến lúc đại quân áp cảnh, gia tộc nào đó muốn quy hàng thì cũng đã muộn, Lục Ly đã cho bọn hắn cơ hội, chính mình không trân quý, vậy liền chỉ còn huyết tẩy.
Vẻn vẹn mười mấy ngày, Vũ Hóa Thần dẫn theo đại quân quét ngang toàn bộ Bắc Mạc, tất cả gia tộc không quy phục đều tan thành tro bụi.
Chương 559 Quyết định sai lầm nhất
Thiên Hàn Thành triệt để đổi chủ, dấu tích Đỗ gia bị triệt để xóa đi khỏi vùng đất này. Hiện tại phiến đại địa này chỉ còn một chủ nhân duy nhất, đó chính là Lục Ly.
Đám người Dạ Tra cũng xuất động, tới hải vực cực nam Thiên Hàn Quốc. Có người muốn chạy trốn khỏi Bắc Mạc, vượt biển đi Trung Châu, tất cả đều bị đám người Dạ Tra chém giết sạch sẽ.
Ngày thứ mười tám, Vũ Hóa Thần khải hoàn hồi triều, chuyện sau đó liền là của Yên phu nhân. Đánh thiên hạ dễ, ngồi thiên hạ khó, mặc dù đã có hơn phân nửa gia tộc Thiên Hàn Quốc quy hàng, nhưng ai biết những gia tộc kia có thật lòng quy hàng hay không?
Tất cả khoáng mạch, dược điền, linh địa, tài nguyên đều phải được thống kê, lợi ích phải được lần nữa phân phối, địa bàn phải một lần nữa phân chia, Yên phu nhân và các trưởng lão Bạch gia bận đến đầu óc quay cuồng.
Lục Ly không vội vã tiến công hai nước còn lại, mà trước tiêu hóa địa bàn bên này, hậu phương bất ổn lại đi tấn công hai nước còn lại thì được ích lợi gì?
Ai nấy đều bận đến chân không chạm đất, Lục Ly lại rất nhàn nhã, lúc này chính đang bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ, Bạch Hạ Sương cũng ngồi ở một bên.
Chẳng qua Bạch Hạ Sương ngồi không yên được, thỉnh thoảng lại chỉ điểm Lục Ly một cái, cờ phẩm khá là kém cỏi. Thương thế Lục Phi Tuyết đã gần khỏi hẳn, nàng thấy vậy lại cũng không giận, thỉnh thoảng còn mỉm cười nhìn Bạch Hạ Sương và Lục Ly.
Đánh xong một vạn, Lục Ly trừng Bạch Hạ Sương nói:
- Ngươi không thể yên tĩnh chút được à? Nếu không phải ngươi, ta sớm đã thắng rồi.
- Là chính ngươi trình độ kém, còn trách người ta!
Bạch Hạ Sương bĩu môi, bất mãn nói.
Lục Ly lắc đầu, đột nhiên nhớ tới điều gì hỏi:
- Bạch Hạ Sương, tỷ tỷ ngươi đâu? Đang tọa trấn ở Bạch Đế Sơn ư?
Người của Bạch gia đều tới, chỉ có Bạch Thu Tuyết là không đến, Lục Ly tưởng rằng Bạch Thu Tuyết đang tọa trấn trong nhà, thế nên một mực không hỏi tới. Lúc này nhớ đến cảnh đánh cờ với Bạch Thu Tuyết lúc trước mới thuận miệng hỏi.
- Không!
Thần sắc Bạch Hạ Sương thoáng ảm đạm, than nhẹ một tiếng nói:
- Tỷ tỷ một mình đi tiểu thế giới rèn luyện, đã tiến vào hơn nửa năm, cũng không biết hiện tại thế nào?
- À!
Lục Ly có chút động dung, Bạch Thu Tuyết vẫn quật cường và chấp nhất như thế. Không ngờ lại một mình tiến vào tiểu thế giới rèn luyện, chẳng lẽ nàng không sợ bị thổ dân trong tiểu thế giới giết đi?
Hơn nửa năm qua đi, thực lực Bạch Hạ Sương không có tiến bộ gì quá lớn, chỉ là từ Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thăng lên hậu kỳ, so với tốc độ tu luyện của Lục Ly mà nói thì thực sự quá chậm.
Lục Ly không khỏi có chút hiếu kỳ về cảnh giới Bạch Thu Tuyết, bèn nhìn sang Bạch Hạ Sương hỏi dò:
- Hiện tại cảnh giới tỷ tỷ ngươi là gì?
Nói đến chỗ này, trên mặt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia ngạo nghễ, nói:
- Tỷ tỷ đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, hừ hừ! Lục Ly, ngươi đừng xem thường người khác, tỷ tỷ tu luyện rất liều mạng. Lần này tiến vào tiểu thế giới rèn luyện lâu như vậy, nói không chừng đã đột phá Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, trong lòng lại không cho là đúng, chiến lực thực tế của hắn đã vượt xa Bất Diệt Cảnh, võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường hắn có thể đồ sát nhẹ nhàng. Bởi thế Bạch Thu Tuyết đột phá cũng không khiến hắn quá mức ngạc nhiên. Khương Khinh Linh kia mới gọi là biến thái, tốc độ tu luyện không khác gì ngồi hỏa tiễn...
Bạch Thu Tuyết ngoài mặt hòa khí, trong lòng lại cực kì kiên cường, Bạch Hạ Sương vừa khéo lại tương phản, bề ngoài nhìn như toàn thân là gai, bên trong lại cực kì yếu đuối.
Hắn nhớ tới gương mặt quật cường kia của Bạch Thu Tuyết, trên môi bất giác hiện lên ý cười, hỏi:
- Tiểu thế giới mà tỷ tỷ ngươi tiến vào có cường giả không? Liệu có gặp nguy hiểm?
- Nguy hiểm khẳng định là có!
Bạch Hạ Sương nhíu mày nói:
- Tiểu thế giới kia chính là thế giới của Lục Ải Nhân, mặc dù Lục Ải Nhân cường đại đều bị giết sạch, nhưng Lục Ải Nhân bình thường vẫn còn lại rất nhiều. Chẳng qua tỷ tỷ đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, có thể bay lên không trung, Lục Ải Nhân hẳn là không thương hại được đến nàng.
- Ừm, quay đầu ta sẽ vào tiểu thế giới đi tìm nàng.
Lục Ly không nói gì thêm, hiện tại hắn phải chinh chiến bình định toàn bộ Bắc Mạc, nào có thời gian đi bận tâm Bạch Thu Tuyết.
Sa sa sa!
Lúc Lục Ly đang định tiếp tục bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân. Minh Vũ đi đến, thấp giọng nói ở bên tai Lục Ly:
- Thiếu chủ, Tử Liên Nhi tiểu thư tới.
- Ách?
Lục Ly thoáng chút kinh ngạc, sau đó hỏi:
- Nàng đi cùng ai? Tử Hoàn Kiều tới không?
Minh Vũ lắc đầu:
- Không, chỉ mang theo một tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh!
Lục Ly híp mắt lại, rất nhanh liền đoán được dụng ý tới lần này của Tử Liên Nhi. Xem ra Tử Hoàn Kiều không muốn trở mặt với hắn, lại cũng không muốn dễ dàng thần phục, dù sao một khi thần phục, lợi ích Tử gia không cách nào được bảo đảm.
Phái Tử Liên Nhi tới là để thăm dò ý mình, hơn nữa Tử Liên Nhi cũng được tính là bằng hữu của hắn, lôi ra Tử Liên Nhi, Lục Ly làm sao có thể trở mặt vô tình?
- Bạch Hạ Sương, ngươi bồi cô cô đánh cờ, ta đi ra ngoài một chuyến.
Lục Ly phất phất tay với Bạch Hạ Sương, Lục Phi Tuyết cười tủm tỉm kéo Bạch Hạ Sương ngồi xuống. Nàng rất thích tính cách Bạch Hạ Sương, thẳng đến thẳng đi, ngây thơ hồn nhiên, không có tâm cơ, huyết mạch cũng là thất phẩm, dung mạo động người, làm cô cô tự nhiên rất hứng thú đối với nữ nhân bên người cháu trai mình.
Lục Ly đi theo Minh Vũ tiến vào một thiền điện, vừa tiến vào liền thấy một nữ tử mặc váy tím đứng đưa lưng về phía mình.
Hơn nửa năm không thấy, Tử Liên Nhi lại cao lớn hơn một chút, càng thêm duyên dáng yêu kiều. Ấn ký tiểu hoa màu đỏ trên cổ nàng hết sức rõ ràng, trong tay vẫn cầm theo chiếc tiêu ngọc màu trắng.
- Lục công tử!
Tên trưởng lão Tử gia một mực nhìn ra bên ngoài, thấy hắn đi đến liền vội vàng khom người hành lễ, Tử Liên Nhi xoay người, chạm mặt với Lục Ly.
- À, cũng tới Mệnh Luân Cảnh, xem ra Tử Liên Nhi không lười biếng.
Chương 560 Quyết định sai lầm nhất
Lục Ly cảm ứng khí tức Tử Liên Nhi một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, phát hiện Tử Liên Nhi gầy gò mấy phần, lại càng lộ vẻ động người. Nàng nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt chất đầy tình tự phức tạp.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
- Liên Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi gầy rồi.
Khóe miệng Tử Liên Nhi hiện lên ý cười, khiến cho cả thiền điện như chợt sáng lên mấy phần, nàng liếc nhìn trưởng lão bên người nói:
- Tam thúc, ngươi lui xuống trước đi.
Trưởng lão Tử gia chắp tay với Lục Ly rồi quay người đi ra, Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang vung tay với Minh Vũ, Minh Vũ cũng theo đi ra.
Lục Ly ngồi lên chủ vị, khẽ vươn tay nói:
- Liên Nhi tiểu thư mời ngồi.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trầm mặc thoáng chốc mới hé môi son nói:
- Lục Ly, ngươi hẳn đã biết mục đích ta tới lần này. Thật ra gặp mặt thế này, ta rất không vui.
Tử Liên Nhi đã trưởng thành, chỉ trong một câu ngắn ngủi lại ẩn chứa ý vị sâu xa.
Nàng tỏ rõ mình chính là đại biểu Tử gia tới hoà đàm, nhưng lại không muốn đại biểu, ngược lại muốn làm bằng hữu tới gặp mặt Lục Ly. Ý trong lời vừa rồi là, nàng một mực xem Lục Ly là bằng hữu, không muốn đàm phán theo kiểu việc công thế này.
Lục Ly mím môi một cái, cười cười nói:
- Nếu ngươi không muốn đại biểu Tử gia, ngươi cũng có thể đại biểu chính mình, vô luận thế nào ngươi đều là bằng hữu của ta.
Ánh mắt Tử Liên Nhi khẽ sáng lên, trên mặt chớp qua một tia kinh hỉ, nàng kinh ngạc nhìn Lục Ly một lúc, sau đó mới u ám thở dài nói:
- Dù xem như bằng hữu lại đã sao? Ngươi chẳng phải vẫn muốn công chiếm Thiên Vũ Quốc? Ta biết ngươi đã hạ quyết tâm, lần này ngươi quyết phải thực hiện cho bằng được.
- Đúng!
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Bắc Mạc nhất định phải nhất thống, đây là nguyên tắc, không có gì phải bàn cãi. Chẳng qua nếu ngươi đã đại biểu Tử gia tới đây, ta tự nhiên phải cố cập đến tình nghĩa, Thiên Vũ Quốc không thể tồn tại, nhưng Tử gia các ngươi có thể giữ lại tám thành tài nguyên Thiên Vũ Quốc, đây là giao kèo tối đa mà ta có thể hứa với ngươi.
- Tám thành?
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Tử Liên Nhi hơi mở ra, ý Lục Ly đã rất rõ ràng, hắn chỉ cần Tử gia thần phục, lợi ích tại Thiên Vũ Quốc vẫn thuộc về Tử gia, hắn chỉ từ trong đó rút ra hai thành. Điều kiện này quá ưu đãi, ưu đãi đến mức Tử Liên Nhi không dám tin tưởng.
Nhìn vẻ chân thành trong mắt Lục Ly, Tử Liên Nhi cười, nàng trầm ngâm một lát rồi trùng trùng gật đầu nói:
- Cảm ơn, cám ơn ngươi Lục Ly.
Lục Ly mỉm cười lắc đầu nói:
- Ta cũng hết cách, bằng không đã không chạy đến Bắc Mạc giành ăn với các gia tộc. Ta có nỗi khổ tâm riêng, hy vọng ngươi có thể hiểu được. Hơn nữa ta sẽ không ở lại Bắc Mạc quá lâu, chờ đến ngày ta rời đi, Tử gia các ngươi vẫn là bá chủ Thiên Vũ Quốc.
Chuyện Tử gia, Lục Ly đã suy tính mấy ngày mấy đêm. Lúc Tử Liên Nhi tới, hắn đã đưa ra được quyết định.
Nếu Tử gia không phái Tử Liên Nhi đến, mà vẫn ngoan cố đến cùng, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kì cố kỵ gì, trực tiếp phái binh tiêu diệt Thiên Vũ Quốc.
Hắn làm người trước nay vẫn luôn như thế, ăn mềm không ăn cứng, người khác đối tốt với hắn, hắn đối tốt với người ta. Trận chiến Bạch Đế Sơn Tử gia không ra tay, từ đó giành được hữu nghị của Lục Ly.
Nhưng Bắc Mạc nhất định phải nhất thống!
Bắc Mạc chỉ cần một tiếng nói duy nhất, bởi thế Thiên Vũ Quốc không thể tiếp tục tồn tại. Nếu Tử gia biết điều, hắn có thể trả lại lợi ích cho Tử gia, còn về rút ra hai thành, đó là tránh cho thủ hạ bất mãn. Hiện giờ hắn đã không còn một thân một mình, mà đang đại diện cho lợi ích của vô số người, hắn không thể không tỏ vẻ hành xử công bằng được.
- Vậy ta cáo từ trước, đi về thông báo cho phụ hoàng và gia tộc, rất nhanh sẽ có tin tức hồi đáp.
Tử Liên Nhi lập tức đứng dậy, Lục Ly đưa ra điều kiện hậu đãi như thế, nàng tính là lập được công lớn. Nàng muốn mau chóng trở về truyền tin này cho Tử Hoàn Kiều, Tử Hoàn Kiều đã mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon giấc.
Lục Ly mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, Tử Liên Nhi đi tới cửa đột nhiên ngoái nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Lục Ly, lúc ở Vũ Lăng Thành ta không dẫn ngươi về Tử gia, đó là quyết định sai lầm nhất đời ta, sau này ta hy vọng có thể bù đắp sai lầm kia.
Nói xong, trên mặt Tử Liên Nhi hiện lên hai mạt ráng hồng, nhanh chân chạy vội đi như một cơn gió.
Trước khi đi Tử Liên Nhi tự nhiên bỏ lại một câu, Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, hắn cũng không nghĩ nhiều, trong lòng thở dài một hơi.
Sự tình Tử gia khiến hắn băn khoăn rất nhiều ngày, lần này xem như đã được xử lý viên mãn, Thiên Vũ Quốc đầu hàng, giờ chỉ còn lại duy nhất mỗi Thiên Lương Quốc.
Hiện tại quốc chủ Thiên Lương Quốc là Dạ Lệ, người này từng khai chiến với Dạ Tra ở Bạch Đế Sơn, Lục Ly không hề có chút hảo cảm nào với đối phương. Hơn nữa thật ra hắn cũng không có ý định thu phục Dạ gia, bởi vì hắn muốn độc chiếm tài nguyên Thiên Lương Quốc.
Đã vứt bỏ tài nguyên Thiên Vũ Quốc, tài nguyên hai quốc gia còn lại tuyệt đối phải được nắm giữ trong tay. Bằng không hắn về lại Bắc Mạc làm gì? Không nắm được tài nguyên thì dù có làm Đại Đế Bắc Mạc cũng vô dụng.
Tử Liên Nhi trở lại Thiên Vũ Thành, vừa nói ra hứa hẹn của Lục Ly, đám người Tử Hoàn Kiều lập tức đại hỉ, bằng vào Tử gia thì ngăn sao nổi Lục Ly, đối kháng Lục Ly kết cục chỉ có thể là tiêu thành tro bụi.
Tử gia lập tức khai mở đại đường hội, rất nhanh liền đưa ra quyết nghị, ngay ngày hôm sau đã tuyên bố quy hàng. Từ nay Thiên Vũ Quốc không còn tồn tại, tất cả gia tộc thống nhất quy thuận Lục Ly, ai dám không phục tùng, Tử gia sẽ xuất binh chinh phạt.
Các gia tộc Thiên Vũ Quốc thấy lão đại đều đầu hàng, ai còn dám có ý kiến? Lập tức dồn dập hưởng ứng, biểu thị nguyện đi theo Tử gia quy thuận dưới trướng Lục Ly.
Bình luận facebook