-
Chương 551-555
Chương 551 Thần Khải cấp sáu
Hắn còn nhờ Khương Khinh Linh giúp một chuyện, sau khi bọn hắn truyền tống về Bắc Mạc, phía Bạch Vân Thành sẽ tạm thời quan bế truyền tống trận. Khương Khinh Linh sẽ dặn dò người Thái Thiên Điện, phàm là con dân Bắc Mạc tới liền bắt hết lại!
Khương Khinh Linh là con gái tộc Vương Khương gia, Thái Thiên Điện sao dám ngỗ nghịch ý chí của nàng? Lui một vạn bước mà nói, nếu thật có người tới Trung Châu cáo trạng, hắn và Lục Phi Tuyết cũng đã bị Lục gia trục xuất gia môn, đã không còn là con em Lục gia. Chạy về bên này nhất thống Bắc Mạc không tính là vi phạm quy củ, mười hai Vương tộc đương nhiên sẽ không phái người trấn áp.
Có Khương Khinh Linh hỗ trợ, Lục Ly không có gì còn phải cố kỵ nữa, ở trong mắt hắn Bắc Mạc chỉ là một cái ao nhỏ, cá bên trong có quẫy đạp thế nào đều trốn không thoát lòng bàn tay hắn.
Hắn tuyên bố trước mặt mọi người nói muốn làm Bắc Mạc Vương, chính là muốn để việc này truyền khắp Bắc Mạc, để các đại gia tộc có tâm lý chuẩn bị.
Trước kia Đỗ Tranh muốn dâng Bắc Mạc cho Lục Ly, khi đó Lục Ly nhìn không vừa mắt, một lòng muốn về lại Lục gia. Lúc này hắn lại coi trọng, cũng có được thực lực và thủ đoạn tuyệt đối để trấn áp quần hùng, trở thành Đại Đế mới của Bắc Mạc.
Đỗ Hành trầm mặc, trong lòng vô cùng quấn quít, hắn và Đại Quốc sư liếc nhau, trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng làm ra quyết định.
Hắn dẫn đại quốc sư tiến lên trước vài bước, đám trưởng lão cũng theo sau, Đỗ Hành quỳ gối xuống, quát khẽ nói:
- Đỗ Hành suất lĩnh Đỗ gia, nguyện ý thần phục Lục công tử!
Đỗ Hành còn chưa dứt lời, toàn thành lập tức ồ lên một mảnh xôn xao. Đỗ Hành nói xong, cả người cúi xuống thật sâu, tựa hồ hoàn toàn thần phục.
Ông!
Lúc này trên thân Lục Ly lại không ngừng lấp lánh quang mang, thoáng chốc liền huyễn hóa ra mười mấy phân thân, trong tay áo chớp hiện ngân quang, đồng thời với đó, Thế của Minh Vũ cũng lập tức trấn áp mà ra.
Xuy xuy
Ấn ký huyết mạch trên cổ Đỗ Hành sáng lên, một tiểu ấn bay vụt lên giữa không trung, gặp gió biến lớn, hóa thành một tòa núi nhỏ. Bụng dưới Đỗ Hành bắn ra Bản Mệnh Châu, cấp tốc xoay tròn, tràn ra hào quang màu vàng đất.
Bản Mệnh Châu của hắn vừa xuất hiện, toàn bộ chúng nhân trên quảng trường và đám đông xung quanh lập tức cảm giác trọng lực đột nhiên tăng vọt, rất nhiều võ giả cấp thấp bị trấn áp đến độ cả người bò rạp trên đất.
Đỗ Hành không lựa chọn thần phục, mà chọn liều mạng tử chiến một trận.
Trọng lực áo nghĩa của hắn vô cùng khủng bố, hắn tự tin có thể nhẹ nhàng trấn áp Vũ Hóa Thần và Minh Vũ. Chỉ cần đánh chết hai người này, sau đó đánh chết luôn Lục Phi Tuyết, hắn liền có thể dễ dàng bắt lại Lục Ly!
Bắt lại Lục Ly, hắn liền có tư cách đàm phán, tiến thoái tự nhiên.
Để hắn thần phục Lục Ly, sau đó trơ mắt nhìn gia tộc từ từ bị thâu tóm, cuối cùng diệt vong, điều đó còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Thật ra mấy người Lục Ly sớm đã đoán được Đỗ Hành sẽ không thần phục, bởi thế ngay từ khoảnh khắc Đỗ Hành quỳ xuống, bọn hắn liền kịp phản ứng.
- Thần Khải hiện!
Ấn ký màu đen trên cổ Lục Phi Tuyết sáng lấp lánh, trên thân cấp tốc ngưng tụ ra một kiện Thần Khải màu lam, đây là đặc trưng của Thần Khải cấp sáu.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ phối hợp rất nhịp nhàng, hai người đồng thời vọt ra sau lưng Lục Phi Tuyết, đột nhiên đánh ra một chưởng, cả người Lục Phi Tuyết bay vụt lên, bắn thẳng về phía Đỗ Hành.
- Đi
Lục Ly cảm thấy trên thân bị một ngọn núi lớn đè ép, tất cả phân thân cũng đều có cảm giác tương tự, hắn vốn định điều khiển phân thân từ bốn phương tám hướng phóng tới, nhưng giờ đây tốc độ lại chậm đi vô số lần.
Chiến thuật này bốn người sớm đã thôi diễn một phen, Lục Phi Tuyết ngăn trở đợt công kích đầu tiên của đám người Đỗ Hành, sau đó Lục Ly và Minh Vũ Vũ Hóa Thần phối hợp, nháy mắt diệt sát Đỗ Hành.
Song lúc này trọng lực vượt ngoài dự tính của Lục Ly, khiến hắn không khỏi âm thầm kêu khổ. Lục Phi Tuyết bị đẩy ra, thoáng chốc liền áp sát đám người Đỗ Hành, trong tay nàng hiện ra một thanh trường kiếm màu đỏ, huyễn hóa ra mấy chục đạo kiếm ảnh, hung hăng đâm tới Đỗ Hành.
- Hừ!
Đỗ Hành là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Trong tay hắn lập tức hiện ra một thanh chiến đao, trùng trùng chém tới trường kiếm của Lục Phi Tuyết.
Trọng lực áo nghĩa là do hắn thả ra, tự nhiên không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, bởi thế đao kia của hắn lướt nhanh như gió. Ngược lại trường kiếm của Lục Phi Tuyết lại bị kéo chậm, vừa nhìn liền có thể quan sát được quỹ tích công kích.
Ầm!
Trường đao Đỗ Hành đột ngột chém lên thân kiếm Lục Phi Tuyết, một cỗ lực lượng cường đại truyền tới, trường kiếm Lục Phi Tuyết bỗng chốc bị đánh bay. Đỗ Hành vung chiến đao lên, hung hăng bổ xuống đầu Lục Phi Tuyết.
Công kích cường đại nhất của Đỗ Hành chính là huyết mạch thần kỹ, sau đó liền là đại ấn. Vấn đề là nơi này đều là người Đỗ gia, bản thân Đỗ Hành cũng ở bên dưới, nếu trấn áp xuống, chính hắn cũng phải bị thương
- Chết đi!
Đại quốc sư Đỗ gia cũng động, mặc dù tốc độ bị trọng lực ảnh hưởng, nhưng phản ứng của hắn rõ ràng nhanh hơn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ một nhịp. Trong tay xuất hiện một chiếc phất trần, thân thể xoay tròn, lao tới triền đấu với Vũ Hóa Thần.
Lông thú trên phất trần biến thành mấy vạn mũi cương châm, mặt trên lấp lánh u quang, lại có kịch độc. Nếu là bị đâm trúng, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ trúng độc, mất mạng đương trường.
- Cô cô!
Lục Ly từ phía sau vọt tới, thả ra Mệnh Luân, lại chỉ có thể phi hành sát mặt đất, kéo ra một đạo tia lửa sáng ngời. Dù hắn biết phòng ngự của Lục Phi Tuyết rất cường đại, công kích của Đỗ Hành lại chỉ là đòn tấn công bình thường, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Trừ mắt mũi miệng, toàn thân Lục Phi Tuyết đều được bao phủ trong Thần Khải màu lam, tựa như một nữ chiến thần. Nàng thấy chiến đao kia bổ tới, lại không hề có chút nào căng thẳng. Nếu Thần Khải Lục gia có thể bị người tuỳ tiện bổ ra, Lục gia làm sao sẽ có được uy danh lớn như thế?
Chương 552 Chém tận giết tuyệt
Trọng lực trên người rất khủng bố, Lục Phi Tuyết rõ ràng mình khó mà tránh thoát được, cho nên nàng đứng yên không nhúc nhích, đầu khẽ chếch sang bên, hai tay giơ lên chộp tới.
Ầm!
Chiến đao của Đỗ Hành hung hăng bổ trúng vai Lục Phi Tuyết, cả người Lục Phi Tuyết thoáng khẽ trầm xuống, mặt đất dưới hai chân nứt ra từng mảnh, hai chân cắm sâu vào lòng đất.
Trong mắt nàng lại không có bất kỳ một tia thống khổ nào, chiến đao cũng không đâm sâu vào trong Thần Khải được dù chỉ một tấc, hai tay nàng đột nhiên chộp hướng chiến đao. Thần Khải bao phủ toàn thân, trên tay nàng tựa hồ cũng được phủ lên một chiếc bao tay màu lam, thoáng chốc liền tóm lấy chiến đao.
- Ách?
Nét mặt Đỗ Hành tràn đầy vẻ chấn kinh, chiến đao này của hắn chính là Huyền khí Thiên giai, sắc bén dị thường. Hắn toàn lực chém xuống, chẳng ngờ lại không cách nào phá mở chiến khải trên thân nữ tử này? Chẳng lẽ đây là chiến khải Thánh giai?
- Huyết mạch thần kỹ, Thần Khải!
Nhớ đến vừa rồi trên cổ Lục Phi Tuyết lấp lánh hắc quang, sau đó trên thân đột ngột hiện ra chiến khải, Đỗ Hành không khỏi cả kinh. Đây là Kim Cương huyết mạch trong truyền thuyết của Lục gia, Thần Khải chiến kỹ.
Hắn còn đang sững sờ, Lục Phi Tuyết đã bắt lấy chiến đao, đột nhiên kéo mạnh ra sau lưng, Đỗ Hành vốn đang vọt tới bên này, thoáng chốc liền sáp lại gần Lục Phi Tuyết.
- Lục Ly!
Lục Phi Tuyết khẽ kêu một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Đỗ Hành, nàng có Thần Khải, Đỗ Hành không giết được. Chỉ cần cuốn lấy Đỗ Hành, huyết trảo của Lục Ly liền có thể nhẹ nhàng xé rách hắn.
Xoẹt
Lục Ly khống chế Mệnh Luân vạch ra một đạo tia lửa bay vụt đến, trên thân hắn lóe lên bạch quang, lần nữa huyễn hóa ra mười mấy phân thân, sau đó đồng loạt phóng vụt về phía Đỗ Hành.
- Cút!
Đỗ Hành bạo nộ, vung lên tay còn lại mãnh kích tới bụng dưới Lục Phi Tuyết, nắm đấm nện tới như thiểm điện. Dù hắn không biết Lục Ly áp sát lại đây là muốn làm gì, nhưng bị người cuốn lấy cũng không phải chuyện tốt.
Hơn nữa Lục Ly biến ra mười mấy phân thân, thần niệm hắn không cách nào phát hiện chân thân, điều này khiến hắn có cảm giác rất là không ổn.
Ầm!
Lục Phi Tuyết có Thần Khải, nắm đấm tựa như đánh lên khối sắt, Đỗ Hành nổi giận dùng đầu đụng lên mặt Lục Phi Tuyết. Cả người nàng chỉ có trên mặt là không được Thần Khải bao trùm, cú va chạm đụng gãy mũi nàng, máu thịt be bét trên mặt.
- Chết đi!
Lục Ly rốt cục lao đến, chân thân xuất hiện ở bên trái Đỗ Hành, nhìn thấy Đỗ Hành vung nắm đấm lên nện tới đầu Lục Phi Tuyết, hắn lập tức phát điên, huyết trảo xoắn lấy tay Đỗ Hành.
Lần này không có bất kỳ ngoài ý nào, dù tốc độ Lục Ly bị trọng lực áp chế. Nhưng bốn phương tám hướng khắp nơi toàn là Lục Ly, tất cả đều đồng loạt chộp tới, Đỗ Hành căn bản không cách nào phán đoán ra móng vuốt nào là thật.
Răng rắc
Một tay Đỗ Hành bị nhẹ nhàng xoắn thành thịt vụn, bởi vì hắn đang bị Lục Phi Tuyết gắt gao ôm cứng, không cách nào giãy thoát ra được, móng vuốt Lục Ly cứ thế cắm thẳng, trực tiếp bắt lấy đầu Đỗ Hành.
Thẳng đến lúc này, Đỗ Hành rốt cuộc mới có phản ứng, vừa rồi đau nhức kịch liệt truyền đến từ cánh tay khiến hắn thống khổ vạn phần, thiếu chút tinh thần băng liệt.
Khoảnh khắc trước khi chết, mắt hắn đỏ ngầu, không nghĩ cách đào tẩu, ngược lại điên cuồng điều khiển tiểu ấn từ trên cao nghiền ép xuống.
Hắn biết rõ, nếu hắn chết, người Đỗ gia đừng hòng sống nổi một ai, đã như vậy không bằng thà chết chung luôn với đám người Lục Ly Minh Vũ Lục Phi Tuyết.
- Chết đi!
Huyết trảo Lục Ly trùng trùng chộp tới, nhẹ nhàng bẻ vụn đầu Đỗ Hành, não tương tung tóe cả ra.
Đỗ Hành vừa chết, trọng lực áo nghĩa lập tức giải trừ. Nhưng giữa không trung cự ấn như núi nhỏ vẫn đang gào thét lao xuống, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần theo bản năng định tránh ra.
Nhưng đến sát na sau cùng, hai người hồi thần lại, có lẽ bọn hắn sẽ đào thoát được, nhưng tốc độ Lục Ly chậm chút, nói không chừng không cách nào chạy đi.
- Đứng vững!
Minh Vũ quát lớn, bất ngờ điều khiển Bản Mệnh Châu lao vút lên không, hắn muốn dùng Bản Mệnh Châu đụng bay đại ấn hoặc ít ra là ngăn lại phần nào xung lực từ đại ấn.
Hưu
Vũ Hóa Thần học theo, cũng thả ra Bản Mệnh Châu hung hăng đánh tới. Đại quốc sư Thiên Hàn Quốc đang triền đấu với hắn lại hoảng sợ lui nhanh, căn bản không quản đám trưởng lão và binh lính trên quảng trường sau lưng.
Phanh phanh!
Hai tiếng va chạm trầm muộn vang lên, tốc độ đại ấn hoãn chậm phần nào, lại vẫn lấy một tốc độ khủng bố hung hăng nện xuống, Bản Mệnh Châu của Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không tạo được tác dụng hoãn xung nào đáng kể.
Hai người đánh giá thấp huyết mạch thần kỹ của Đỗ gia, đây chính là huyết mạch thần kỹ thất phẩm, nếu có thể tùy tiện đụng bay, vậy còn là thất phẩm nữa sao?
Mặt Lục Phi Tuyết bị thương nặng, máu thịt be bét, lúc này cảm nhận được bóng đen từ trên trời đổ ập xuống, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo Lục Ly ôm vào trong ngực, sau đó khom người xuống.
Nàng biết rõ sức phòng ngự của Thần Khải, dù có là núi lớn đổ xuống cũng ép không chết nàng, cùng lắm chỉ là bị chút tổn thương thôi.
Lục Ly không dám cậy mạnh, hắn không có chiến giáp cường đại, nhục thân dù mạnh đến mấy cũng chịu không được nghiền ép cỡ đó. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức dùng ngân trảo xoắn xuống đất.
Oanh
Đại ấn như vẫn thạch nện xuống, ít nhất có hơn trăm người bị nghiền ép, trọn cả Thiên Hàn Thành chấn rung kịch liệt, rất nhiều phòng ốc sụp đổ, mặt đất quảng trường lõm sâu mười mấy mét.
Toàn trường tĩnh lặng, nhìn tiểu ấn như núi kia, đám đông gần đó ngơ ngác nhìn nhau, đại ấn này phải nặng đến mấy trăm vạn cân, đè xuống như thế, người phía dưới còn có thể sống được ư?
Oanh
Đại ấn đột nhiên nổ tung, một người toàn thân đầy máu, ôm theo một người khoác chiến khải màu lam bay vút ra. Bộ dạng Lục Ly rất thê thảm, cả người bê bết máu, xương cốt cũng đứt gãy mấy đoạn, chẳng qua máu trên người không phải của hắn, mà đều của Lục Phi Tuyết phun ra.
Hưu
Một nơi khác, mặt đất ầm ầm nứt tung, hai đạo nhân ảnh bắn ra, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần rất thông minh kịp thời đào hang trốn xuống đất, tránh thoát khỏi nghiền ép.
Chương 553 Chém tận giết tuyệt
- Giết, giết sạch toàn bộ võ giả Đỗ gia!
Nhìn Lục Phi Tuyết đã ngất đi, Lục Ly nổi giận rống to. Nếu không phải có Lục Phi Tuyết ôm hắn, che chắn đại bộ phận lực lượng, lúc này hắn tuyệt đối không chỉ gãy mỗi mấy chiếc xương sườn.
Ông
Thế của Minh Vũ trấn áp ra, ấn ký hỏa diễm của Vũ Hóa Thần cũng phát sáng lên, vô số Hỏa Long gào thét lao tới, hai người từ hai hướng khóa chặt đại quốc sư Đỗ gia.
Tên đại quốc sư này chỉ là Quân Hầu cảnh trung kỳ, lại không phải con em Đỗ gia, không thức tỉnh huyết mạch. Sau khi bị Thế của Minh Vũ trấn áp, tốc độ lập tức giảm mạnh.
Vũ Hóa Thần có được huyết mạch thần kỹ lục phẩm, còn dung hợp hoàn mỹ với Tinh Hỏa áo nghĩa, bản thân lại là Quân Hầu cảnh trung kỳ, chiến lực rất không tầm thường.
Dưới sự liên thủ của hai người, rất nhanh đại quốc sư liền bị hỏa diễm cuốn lấy, cả người bùng lên liệt hỏa hừng hực, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng bị Minh Vũ vung kiếm chém giết.
Đám người Đỗ Tử Lăng trợn tròn mắt!
Tất cả các trưởng lão Đỗ gia đều choáng váng, bọn hắn đều là Bất Diệt Cảnh, chỉ bằng một mình Minh Vũ liền đã có thể nhẹ nhàng trấn áp, càng đừng nói còn có thêm Vũ Hóa Thần.
Một tên trưởng lão quỳ rạp xuống đất, hét lớn:
- Ta đầu hàng. Lục Ly! Chúng ta đầu hàng!
- Đã muộn, giết!
Lục Ly chính đang lấy ra đan dược chữa thương trị liệu cho Lục Phi Tuyết, lúc này trong lòng hắn hối hận không thôi.
Sớm biết thế hắn đã không lỗ mãng tuyên chiến, trước về lại Thiên Đảo Hồ tìm tới đám người Dạ Tra, sau đó liền có thể nhẹ nhàng huyết tẩy Thiên Hàn Quốc. Hắn phạm vào đại kị khinh địch, may mà Lục Phi Tuyết chỉ bị trọng thương, nếu chết rồi, cả đời này hắn đều khó mà tha thứ cho chính mình.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thấy Lục Ly phẫn nộ như thế, làm sao dám trái ý hắn?
Hai người vốn đều là kiêu hùng, giết người không chớp mắt, lúc này Minh Vũ lập tức dùng Thế trấn áp, Vũ Hóa Thần bắn ra hoa lửa đầy trời, lần lượt từng tên võ giả Bất Diệt Cảnh, từng tên trưởng lão Đỗ gia bị thiêu sống.
- Lục Ly, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Đỗ Tử Lăng chạy không được, cũng bị thiêu sống, hắn gầm lên giận dữ, sau đó cả người liền bị đốt thành than đen.
Lục Ly không nhìn Đỗ Tử Lăng lấy một lần, trên mặt chẳng hề có chút biểu tình nào. Từ sau lần đầu tiên giết người ở bộ lạc Địch Long, trái tim hắn đã cứng rắn như đá, đối xử kẻ địch hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, muốn nhất thống Bắc Mạc, làm sao có thể không chết người?
Hắn không phải không cho Đỗ Hành cơ hội, nếu Đỗ Hành thật tâm quy thuận, hắn dù có âm thầm đề phòng, nhưng cũng sẽ thu nhận bọn hắn, đối xử công bằng như thuộc hạ bình thường.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không chút ngưng tay, phàm là người mặc chiến giáp màu bạc của võ giả Đỗ gia đều bị hai người chém giết thành từng mảnh từng mảnh. Vũ Hóa Thần còn xông vào trong hoàng cung, dùng thần niệm truy quét một phen, vừa thấy võ giả Đỗ gia liền lập tức đồ sát.
Lục Ly ra lệnh, chỉ cần võ giả Đỗ gia đều phải chém tận giết tuyệt. Trong đó then chốt nhất là hai chữ võ giả, nếu Lục Ly hạ lệnh là người của Đỗ gia đều giết sạch, sợ rằng lúc này Vũ Hóa Thần đã trực tiếp thả ra vô số hỏa diễm, biến toàn bộ Hoàng cung thành biển lửa, rất nhiều nữ quyến và trẻ nhỏ đều sẽ bị thiêu chết.
Trong thành chìm trong khung cảnh rối loạn, vô số người điên cuồng bôn tẩu, một số đệ tử gia tộc rất thông minh, quỳ gối bên mép quảng trường, miệng không ngừng hét lớn:
- Chúng ta không phải người Đỗ gia, đừng giết chúng ta, chúng ta đầu hàng.
- Người toàn thành nghe đấy!
Minh Vũ thấy trong thành quá loạn, liền bay lên giữa không trung rống to:
- Lần này chúng ta chỉ giết võ giả Đỗ gia, hết thảy những gia tộc còn lại đều được ân xá, bình dân cũng được an toàn. Tộc trưởng tất cả các gia tộc ra đây trình diện, toàn bộ con dân về lại trong nhà, ai dám cả gan chạy loạn, giết không cần luận!
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Không thể để cho võ giả Đỗ gia trốn đi dù chỉ một tên, trong thành đại loạn, làm sao phân biệt ai có phải là người Đỗ gia hay không? Bởi thế Minh Vũ nghĩ đến chiêu hàng các gia tộc lớn nhỏ trong thành, như vậy liền có thể triệt để khống chế Thiên Hàn Thành, truy quét sạch sẽ người Đỗ gia.
Hưu
Minh Vũ vừa lên tiếng, tộc trưởng các gia tộc lớn nhỏ trong thành lập tức vội vàng đi ra trình diện, những con dân đang điên cuồng đào tẩu cũng không dám chạy loạn, vội chạy về lại trong gia tộc.
Sự tình sau đó Lục Ly không muốn quản, hắn ôm Lục Phi Tuyết tiến vào trong hoàng cung, tuỳ tiện tìm tới một thiền điện.
Lúc tiến vào thiền điện, hắn nhìn sang Vũ Hóa Thần, quát lạnh nói:
- Vũ Hóa Thần, chuyện tiếp sau các ngươi xử lý, mau chóng khống chế Thiên Hàn Thành. Giết sạch người phản kháng, đừng thương tới bình dân vô tội, người già trẻ nhỏ cũng không cần giết. Ừ, cứ tạm thế cái đã!
Vũ Hóa Thần là một kiêu hùng, từng là bá chủ một phương. Lúc này Thiên Hàn thành đã không có cường giả, nếu còn không thể khống chế toàn thành, vậy chẳng phải uổng trước kia làm tộc trưởng Vũ gia.
Lục Ly vô cùng rõ ràng, hắn vừa hạ xuống mệnh lệnh kia, trọn cả Thiên Hàn Thành nhất định sẽ máu chảy thành sông, hàng ngàn hàng vạn người phải rơi đầu xuống đất.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Đây là chí lý, muốn thượng vị không chết người sao được? Không có thủ đoạn sắt và máu, làm sao có thể chấn nhiếp quần hùng? Dựa vào nhân nghĩa phẩm đức cảm hóa chúng nhân, để bọn hắn cam tâm tình nguyện thần phục, đó là cứt chó!
Thế giới này võ giả nhiều lắm, gia tộc nhiều lắm, muốn trở thành cường giả, vậy thì nhất định phải có được tài nguyên vô tận, mà muốn có được tài nguyên vậy thì nhất định phải có địa bàn.
Vô luận là ai, nếu muốn nhất thống Bắc Mạc, vậy liền sẽ thành là kẻ thù chung của tất cả gia tộc Bắc Mạc. Bởi vì ngươi muốn cướp đoạt địa bàn của người khác, muốn cướp đoạt tài nguyên của các gia tộc, ai sẽ bị nhân đức của ngươi cảm hóa? Chỉ có thiết huyết trấn áp, chỉ có gác lưỡi kiếm sắc bén lơ lửng trên đỉnh đầu tất cả gia tộc Bắc Mạc, bắt buộc bọn hắn phải thần phục!
Chương 554 Huyết tẩy
Từ thời điểm Lục Ly quyết định về lại Bắc Mạc liền đã hạ quyết tâm. Hắn không phải người tốt, thế giới này cũng không có chính nghĩa và tà ác, chỉ có quyền đầu cứng mới là chân lý.
Hắn cần dựa chính bản thân để cứu ra phụ mẫu, tìm tới tỷ tỷ, hắn cần trở nên cường đại, dưới tay cũng cần một cỗ thế lực đủ mạnh. Hắn muốn kiến lập nên một Lục gia hoàn toàn mới, muốn khiến cho Lục Chính Đàn và tất cả con em Lục gia đều phải hối hận!
Con đường này vô cùng gian nan, vô cùng nguy hiểm, nhất thời không cẩn thận liền sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tính cách hắn rất quật cường, đã nhận định chuyện gì nhất định sẽ đi tới cùng, dù phải tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Rất nhanh, toàn bộ gia tộc trong thành đều quy hàng, Đỗ Hành và đại quốc sư bị giết, Thiên Hàn Quốc đã đổi chủ. Ai dám phản kháng liền sẽ đối mặt với huyết tẩy vô tình. Hơn nữa Lục Ly nói muốn nhất thống Bắc Mạc, hiện tại bọn hắn là nhóm đầu tiên quy hàng, về sau cũng có thể lấy đó làm tư bản, mưu cầu lợi ích cho gia tộc chính mình.
Thiên Hàn Thành có tổng cộng tám gia tộc tứ phẩm, đều phụ dung vào Đỗ gia, giờ đây bọn họ quy hàng, dưới tay Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liền có binh để dùng. Vũ Hóa Thần làm qua bá chủ, Minh Vũ giao sự tình lại cho hắn xử lý.
Vũ Hóa Thần hạ lệnh phong thành, tám gia tộc xuất động toàn bộ võ giả, vây Thiên Hàn Thành chặt như nêm cối. Vũ Hóa Thần rất rõ ràng, diệt cỏ nhất định phải trừ tận gốc, nhất định phải chém giết toàn bộ võ giả Đỗ gia, bằng không lúc nào cũng có thể sẽ phải gánh chịu đánh lén và ám sát.
Thiên Hàn thành vừa mới đổi chủ, Đỗ gia lại kinh doanh ở đây nhiều năm, khẳng định có tử sĩ trung thành, Vũ Hóa Thần cần tìm ra tất cả những người này, giết sạch không bỏ sót.
Ngoài ra còn cần phải loại bỏ một ít gia tộc giao tình rất sâu với Đỗ gia, khi đó Vũ Hóa Thần mới tính là triệt để khống chế Thiên Hàn thành.
Sự tình sau đó Lục Ly không đi quản, mang Lục Phi Tuyết đưa vào trong thiền điện, lại để Minh Vũ đưa tới ngự y tốt nhất trong hoàng cung, đến trong quốc khố Đỗ gia tìm ra linh dược tốt nhất.
Trên thế giới này có rất nhiều thiên tài địa bảo, chuyện tay gãy mọc lại thật ra cũng không quá khó, bên trong Thiên Hàn Quốc cũng có linh dược như thế.
Ngự y tìm tới linh dược tốt nhất đưa cho Lục Phi Tuyết nuốt vào, Lục Ly quan sát một phen, xác định thương thế Lục Phi Tuyết khôi phục cực nhanh, trong lòng theo đó cũng dần an tâm.
Chẳng qua hắn lại không đi ra ngoài, mà khoanh chân ngồi xuống ngay trong thiền điện.
Hắn rất tín nhiệm Vũ Hóa Thần, chính hắn cũng không có năng lực quản lý, đi nhúng tay ngược lại sẽ quấy nhiễu Vũ Hóa Thần, không bằng trực tiếp buông tay mặc đối phương xử lý.
Vũ Hóa Thần là người thông minh, hắn đã toàn tâm toàn ý thần phục, khẳng định sẽ dụng tâm làm việc. Đây chính là trận đầu sau khi Lục Ly về lại Bắc Mạc, không xử lý tốt, khẳng định sẽ khiến Lục Ly hoài nghi năng lực hắn.
Một ngày một đêm!
Vũ Hóa Thần bận rộn nguyên suốt một ngày một đêm, đến tận lúc nửa đêm trong thành vẫn còn văng vẳng tiếng la giết, thỉnh thoảng còn có thể nghe được kêu thảm, đồ sát vẫn còn đang tiếp tục
Thẳng đến hừng đông, trong thành mới dần an tĩnh, Lục Ly vẫn chưa đi ra, hắn đang đợi Vũ Hóa Thần tới phục mệnh.
Hưu
Hừng đông, một đạo quỷ ảnh đột nhiên bay vào hoàng cung, Minh Vũ một mực ngồi ở bên cạnh Lục Ly, lúc này tròng mắt lập tức mở ra, trong mắt đằng đằng sát khí.
Lục Ly không có thần niệm, cũng không cần phải thăm dò, thoáng khẽ mở mắt ra, khóe miệng lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói:
- Hẳn là Dạ Tra tới.
- Thánh Chủ, Dạ Tra cầu kiến!
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu kích động, ý cười nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, Thiên Hàn Thành xảy ra chuyện, dự tính nửa ngày liền có thể truyền khắp Bắc Mạc, Dạ Tra khởi hành trong đêm, lúc này có thể chạy tới đã tính là tốc độ cực nhanh.
- Vào đi!
Lục Ly mở miệng, bên ngoài một đạo bóng người nhẹ nhàng tiến vào. Là một tiểu lão đầu, trên mặt chất đầy vẻ kích động, không phải tộc trưởng Thanh Loan Tộc Dạ Tra thì còn là ai?
- Tham kiến Thánh Chủ!
Dạ Tra quỳ xuống bái lạy, Lục Ly mỉm cười nói:
- Dạ tộc trưởng đừng khách khí như vậy, đã lâu không gặp, Dạ tộc trưởng vẫn khỏe chứ?
- Khỏe, khỏe. Thánh Chủ trở về, mọi chuyện đều tốt!
Dạ Tra đứng dậy, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hoán phát hồng quang.
Lục Ly khẽ gật đầu, hỏi:
- Tình hình các nơi khác ở Bắc Mạc thế nào?
- Vẫn như cũ!
Dạ Tra chỉ đáp chữ, trong lòng Lục Ly lại càng đại định. Hắn thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Ta bị khu trục khỏi Lục gia, giờ quay về chuẩn bị nhất thống Bắc Mạc, Dạ tộc trưởng thấy thế nào?
- Toàn bằng ý chỉ Thánh Chủ.
Dạ Tra khom lưng nói:
- Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc nguyện vĩnh viễn đi theo Thánh Chủ, phụ trợ Thánh Chủ thành tựu bá nghiệp.
- Được!
Lục Ly đột ngột đứng dậy nói:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần Lục mỗ không chết, sớm muộn sẽ có một ngày dẫn các ngươi giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Dạ Tra khẽ gật đầu không nói gì, Lục Ly nghĩ nghĩ lại có chút kinh ngạc hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ta nhớ được ngươi nói cừu gia của các ngươi là sáu trong mười đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu? Ta đi Trung Châu một chuyến, hình như ở Trung Châu bây giờ mạnh nhất không phải mười gia tộc, mà là mười hai Vương tộc.
Dạ Tra nhíu mày nói:
- Điều này ta cũng không quá rõ ràng, có thể là trong mấy ngàn năm qua lại xuất hiện thêm hai đại tộc.
Lục Ly lại hỏi:
- Cừu gia của các ngươi là những gia tộc nào? Tổ địa các ngươi nằm ở đâu?
Dạ Tra nhìn ra bên ngoài một cái, giải thích nói:
- Tổ địa chúng ta ở mặt tây nam Trung Châu. Cừu gia của chúng ta gồm Quỷ Xoa Tộc, Vấn Tiên Điện, Khiếu Thiên Cung, Đại Phật Tự, Luân Hồi Cung, còn có Bách Hoa Các.
- Khiếu Thiên Cung!
Lục Ly và Minh Vũ liếc nhau, bọn hắn đã từng đi ngang qua địa bàn Khiếu Thiên Cung, không ngờ Khiếu Thiên Cung cũng tham dự hành động diệt sát Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc.
Tất cả đều là thế lực bát phẩm, một trong mười hai Vương tộc!
Chương 555 Đưa đầu tới gặp
Nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống, hiện tại Trung Châu có mười hai đại tộc mạnh nhất, giờ hắn lại phải giúp Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc đối kháng với sáu đại tộc trong đó, nói là châu chấu đá xe cũng không quá đáng.
Dạ Tra thấy sắc mặt Lục Ly có chút khó coi, vội trấn an nói:
- Thánh Chủ, ngươi đừng có áp lực quá lớn, chúng ta cũng biết điều này vô cùng khó khăn. Chỉ cần Thánh Chủ tận lực là được, chúng ta sẽ không trách cứ Thánh Chủ.
- Được rồi, vậy chúng ta trước nhất thống Bắc Mạc, biến nơi này thành địa bàn của mình!
Lục Ly dõi mắt nhìn về phương xa, ánh mắt càng thêm kiên định. Muốn tranh đoạt Trung Châu, vậy nhất định phải có được chiến lực mạnh mẽ và thế lực cường đại. Nếu ngay cả Bắc Mạc cỏn con này đều không chiếm giữ được, Lục Ly hắn lại dựa vào cái gì để một bước lên trời?
Vẻn vẹn một ngày một đêm, Vũ Hóa Thần liền triệt để nắm xuống Thiên Hàn Thành. Trong thành người bị hắn đồ sát không biết bao nhiêu mà kể, ít nhất cũng phải lên tới hàng vạn.
Đương nhiên, hắn không dám giết bình dân, cũng không dám giết người già phụ nữ trẻ em. Không chỉ là Lục Ly dặn dò, mà đây còn là quy tắc ngầm giữa các đại gia tộc với nhau.
Hai gia tộc giao chiến, có thể chém giết toàn bộ võ giả đối phương, nhưng nếu ngay cả bình dân, người già phụ nữ trẻ em đều giết, vậy thì khác gì ma đầu? Tất sẽ bị liên hợp tấn công.
Có ba gia tộc trong thành cũng bị diệt, ba gia tộc này đều có giao tình sâu dày với Đỗ gia. Một gia tộc là chi nhánh của Đỗ gia, một gia tộc là đi theo Đỗ gia rất nhiều năm, gia tộc còn lại thì nhiều đời thông hôn với Đỗ gia. Mặc dù ba gia tộc này đều đầu hàng, song Vũ Hóa Thần vẫn huyết tẩy vô tình.
Trong Thiên Hàn Quốc còn có mấy đại thành và gia tộc khác cũng có quan hệ rất sâu với Đỗ gia, hiện tại Vũ Hóa Thần chưa có thời gian để ý tới, trước khống chế toàn thành lại nói.
Đợi Vũ Hóa Thần tiến vào phục mệnh, Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó hạ lệnh nói:
- Dán ra thông cáo, để tộc trưởng các gia tộc tam phẩm trở lên trong Thiên Hàn Quốc trong vòng năm ngày phải tới Thiên Hàn Thành trình diện, ai không đến, giết không tha.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, không phải chỉ cần hét lớn một tiếng, các gia tộc liền sẽ ngoan ngoãn tới thần phục. Lục Ly trước chuẩn bị nhất thống Thiên Hàn Quốc, ai không phục sẽ trực tiếp diệt tộc.
Cơm phải ăn từng miếng, địa bàn phải chiếm cứ dần dần, người cũng phải từ từ thu phục.
Đợi Vũ Hóa Thần đi xuống, Lục Ly mới nhìn sang Dạ Tra, hỏi:
- Ngươi đã thông báo cho các trưởng lão còn lại? Để bọn hắn lưu một người ở nhà, còn lại đều qua đây hết.
Dạ Tra gật đầu nói:
- Trước khi đi ta đã sắp xếp xong xuôi, bốn tên trưởng lão đều sẽ tới, bên kia chúng ta tạm thời phong bế, trước giúp Thánh Chủ làm xong sự tình ở đây lại nói.
- Cũng được!
Hiện tại Bắc Mạc đã biến thành chiếc lồng sắt, Lục Ly không sợ ngoài ý, hắn nghĩ nghĩ liền quay sang nói với Minh Vũ:
- Đi đưa thiếp mời cho tổng quản Thần Miếu và Đỗ Tranh, nói rõ ý của ta, quay đầu ta sẽ lên cửa hội kiến bọn hắn.
Tổng quản Thần Miếu là đệ nhất Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Đỗ Tranh là đệ nhị Chiến Thần Bảng Bắc Mạc. Mặc dù Thần Miếu sẽ không xen vào nội vụ Bắc Mạc, Đỗ Tranh khẳng định cũng sẽ đứng về phía hắn, nhưng lễ nghĩa vẫn phải làm đến nơi đến chốn.
Lục Ly trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Đưa một phong thư cho Yên phu nhân, mời nàng tới đây thương nghị đại sự nhất thống.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, Thiên Đảo Hồ tự nhiên cũng phải nắm xuống. Hắn và Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương là bằng hữu, đương nhiên sẽ không đao binh tương kiến, hắn tin tưởng lấy sự thông minh của Yên phu nhân tự nhiên sẽ biết phải làm sao.
Bạch gia đã không còn Quân Hầu Cảnh, nếu không nhờ Lục Ly, Bạch gia sớm đã bị người chém tận giết tuyệt. Vương của Thiên Đảo Hồ thật ra đã là Lục Ly. Hiện tại Lục Ly muốn nhất thống Bắc Mạc, nếu Yên phu nhân còn không quá ngu, hẳn sẽ lập tức tới hiệu lực, đến lúc đó cũng có thể phân được lợi ích tương đối lớn.
Phân phó sự tình xong xuôi, Lục Ly không khỏi có chút đau đầu, phía Thiên Lương Quốc hắn không hề có chút giao tình nào, sau này cứ việc trực tiếp điều động đại quân nghiền ép thẳng tới là được.
Vấn đề là phải làm thế nào với Thiên Vũ Quốc? Tử Liên Nhi cũng tính là bằng hữu của hắn, lần trước ở Thiên Vũ Thành người Tử gia cũng đối xử với hắn không sai, hắn không thể cũng trực tiếp điều động đại quân giết vào Thiên Vũ Quốc được.
- Sau này lại tính.
Lục Ly nghĩ nghĩ, trước tiên cứ thống nhất Thiên Hàn Quốc Thiên Lương Quốc cái đã. Nếu Tử gia thông minh, chủ động quy hàng, Lục Ly liền sẽ tiếp tục giao Thiên Vũ Quốc cho Tử gia, bọn họ chỉ cần thần phục trên danh nghĩa, lợi ích cũng không bị tổn hại.
Đêm hôm ấy, bốn tên trưởng lão Thanh Loan Tộc đều tới, Lục Ly triệt để yên tâm. Có trong tay nhiều Quân Hầu Cảnh như vậy, diệt Thiên Hàn Quốc là điều dễ như trở bàn tay, dù tất cả các gia tộc đều không thần phục, phải một đường nghiền ép tới, thời gian cũng chỉ mất một tháng là cùng.
Lục Phi Tuyết tỉnh lại, thương thế trên mặt đang dần phục hồi, chẳng qua còn cần thêm mấy ngày mới hoàn toàn khỏe lại. Lục Ly yên tâm đi ra ngoài, buổi tối truyền tống trận trong thành vẫn không ngừng sáng lên lấp lánh, chỉ trong một ngày liền đã có rất nhiều tộc trưởng gia tộc đi đến, hiển nhiên những người này đều rất thức thời.
Lục Ly giao sự tình cho Vũ Hóa Thần, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng phải để Vũ Hóa Thần đi làm, bằng không Đại Đế của Bắc Mạc sẽ là Vũ Hóa Thần, chứ không phải Lục Ly hắn.
Hắn dẫn theo đám người Dạ Tra đi tới đại điện hoàng cung Thiên Hàn Quốc, nét mặt năm người Dạ Tra đều mơ hồ, thấy không rõ hình dạng, tin tức về Thanh Loan Tộc tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không sẽ phiền phức to.
Lục Ly còn đưa mặt nạ Thiên Huyễn cho đám người Dạ Tra, sau đó ngồi lên bảo tọa quốc chủ Thiên Hàn Quốc, để Vũ Hóa Thần dẫn theo tộc trưởng các gia tộc đi vào.
Thiên Hàn Quốc có rất nhiều gia tộc tam phẩm tứ phẩm, gia tộc ngũ phẩm cũng có hai nơi, chẳng qua hai gia tộc này đều chỉ có được một tên Quân Hầu Cảnh.
Hắn còn nhờ Khương Khinh Linh giúp một chuyện, sau khi bọn hắn truyền tống về Bắc Mạc, phía Bạch Vân Thành sẽ tạm thời quan bế truyền tống trận. Khương Khinh Linh sẽ dặn dò người Thái Thiên Điện, phàm là con dân Bắc Mạc tới liền bắt hết lại!
Khương Khinh Linh là con gái tộc Vương Khương gia, Thái Thiên Điện sao dám ngỗ nghịch ý chí của nàng? Lui một vạn bước mà nói, nếu thật có người tới Trung Châu cáo trạng, hắn và Lục Phi Tuyết cũng đã bị Lục gia trục xuất gia môn, đã không còn là con em Lục gia. Chạy về bên này nhất thống Bắc Mạc không tính là vi phạm quy củ, mười hai Vương tộc đương nhiên sẽ không phái người trấn áp.
Có Khương Khinh Linh hỗ trợ, Lục Ly không có gì còn phải cố kỵ nữa, ở trong mắt hắn Bắc Mạc chỉ là một cái ao nhỏ, cá bên trong có quẫy đạp thế nào đều trốn không thoát lòng bàn tay hắn.
Hắn tuyên bố trước mặt mọi người nói muốn làm Bắc Mạc Vương, chính là muốn để việc này truyền khắp Bắc Mạc, để các đại gia tộc có tâm lý chuẩn bị.
Trước kia Đỗ Tranh muốn dâng Bắc Mạc cho Lục Ly, khi đó Lục Ly nhìn không vừa mắt, một lòng muốn về lại Lục gia. Lúc này hắn lại coi trọng, cũng có được thực lực và thủ đoạn tuyệt đối để trấn áp quần hùng, trở thành Đại Đế mới của Bắc Mạc.
Đỗ Hành trầm mặc, trong lòng vô cùng quấn quít, hắn và Đại Quốc sư liếc nhau, trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng làm ra quyết định.
Hắn dẫn đại quốc sư tiến lên trước vài bước, đám trưởng lão cũng theo sau, Đỗ Hành quỳ gối xuống, quát khẽ nói:
- Đỗ Hành suất lĩnh Đỗ gia, nguyện ý thần phục Lục công tử!
Đỗ Hành còn chưa dứt lời, toàn thành lập tức ồ lên một mảnh xôn xao. Đỗ Hành nói xong, cả người cúi xuống thật sâu, tựa hồ hoàn toàn thần phục.
Ông!
Lúc này trên thân Lục Ly lại không ngừng lấp lánh quang mang, thoáng chốc liền huyễn hóa ra mười mấy phân thân, trong tay áo chớp hiện ngân quang, đồng thời với đó, Thế của Minh Vũ cũng lập tức trấn áp mà ra.
Xuy xuy
Ấn ký huyết mạch trên cổ Đỗ Hành sáng lên, một tiểu ấn bay vụt lên giữa không trung, gặp gió biến lớn, hóa thành một tòa núi nhỏ. Bụng dưới Đỗ Hành bắn ra Bản Mệnh Châu, cấp tốc xoay tròn, tràn ra hào quang màu vàng đất.
Bản Mệnh Châu của hắn vừa xuất hiện, toàn bộ chúng nhân trên quảng trường và đám đông xung quanh lập tức cảm giác trọng lực đột nhiên tăng vọt, rất nhiều võ giả cấp thấp bị trấn áp đến độ cả người bò rạp trên đất.
Đỗ Hành không lựa chọn thần phục, mà chọn liều mạng tử chiến một trận.
Trọng lực áo nghĩa của hắn vô cùng khủng bố, hắn tự tin có thể nhẹ nhàng trấn áp Vũ Hóa Thần và Minh Vũ. Chỉ cần đánh chết hai người này, sau đó đánh chết luôn Lục Phi Tuyết, hắn liền có thể dễ dàng bắt lại Lục Ly!
Bắt lại Lục Ly, hắn liền có tư cách đàm phán, tiến thoái tự nhiên.
Để hắn thần phục Lục Ly, sau đó trơ mắt nhìn gia tộc từ từ bị thâu tóm, cuối cùng diệt vong, điều đó còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Thật ra mấy người Lục Ly sớm đã đoán được Đỗ Hành sẽ không thần phục, bởi thế ngay từ khoảnh khắc Đỗ Hành quỳ xuống, bọn hắn liền kịp phản ứng.
- Thần Khải hiện!
Ấn ký màu đen trên cổ Lục Phi Tuyết sáng lấp lánh, trên thân cấp tốc ngưng tụ ra một kiện Thần Khải màu lam, đây là đặc trưng của Thần Khải cấp sáu.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ phối hợp rất nhịp nhàng, hai người đồng thời vọt ra sau lưng Lục Phi Tuyết, đột nhiên đánh ra một chưởng, cả người Lục Phi Tuyết bay vụt lên, bắn thẳng về phía Đỗ Hành.
- Đi
Lục Ly cảm thấy trên thân bị một ngọn núi lớn đè ép, tất cả phân thân cũng đều có cảm giác tương tự, hắn vốn định điều khiển phân thân từ bốn phương tám hướng phóng tới, nhưng giờ đây tốc độ lại chậm đi vô số lần.
Chiến thuật này bốn người sớm đã thôi diễn một phen, Lục Phi Tuyết ngăn trở đợt công kích đầu tiên của đám người Đỗ Hành, sau đó Lục Ly và Minh Vũ Vũ Hóa Thần phối hợp, nháy mắt diệt sát Đỗ Hành.
Song lúc này trọng lực vượt ngoài dự tính của Lục Ly, khiến hắn không khỏi âm thầm kêu khổ. Lục Phi Tuyết bị đẩy ra, thoáng chốc liền áp sát đám người Đỗ Hành, trong tay nàng hiện ra một thanh trường kiếm màu đỏ, huyễn hóa ra mấy chục đạo kiếm ảnh, hung hăng đâm tới Đỗ Hành.
- Hừ!
Đỗ Hành là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Trong tay hắn lập tức hiện ra một thanh chiến đao, trùng trùng chém tới trường kiếm của Lục Phi Tuyết.
Trọng lực áo nghĩa là do hắn thả ra, tự nhiên không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, bởi thế đao kia của hắn lướt nhanh như gió. Ngược lại trường kiếm của Lục Phi Tuyết lại bị kéo chậm, vừa nhìn liền có thể quan sát được quỹ tích công kích.
Ầm!
Trường đao Đỗ Hành đột ngột chém lên thân kiếm Lục Phi Tuyết, một cỗ lực lượng cường đại truyền tới, trường kiếm Lục Phi Tuyết bỗng chốc bị đánh bay. Đỗ Hành vung chiến đao lên, hung hăng bổ xuống đầu Lục Phi Tuyết.
Công kích cường đại nhất của Đỗ Hành chính là huyết mạch thần kỹ, sau đó liền là đại ấn. Vấn đề là nơi này đều là người Đỗ gia, bản thân Đỗ Hành cũng ở bên dưới, nếu trấn áp xuống, chính hắn cũng phải bị thương
- Chết đi!
Đại quốc sư Đỗ gia cũng động, mặc dù tốc độ bị trọng lực ảnh hưởng, nhưng phản ứng của hắn rõ ràng nhanh hơn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ một nhịp. Trong tay xuất hiện một chiếc phất trần, thân thể xoay tròn, lao tới triền đấu với Vũ Hóa Thần.
Lông thú trên phất trần biến thành mấy vạn mũi cương châm, mặt trên lấp lánh u quang, lại có kịch độc. Nếu là bị đâm trúng, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ trúng độc, mất mạng đương trường.
- Cô cô!
Lục Ly từ phía sau vọt tới, thả ra Mệnh Luân, lại chỉ có thể phi hành sát mặt đất, kéo ra một đạo tia lửa sáng ngời. Dù hắn biết phòng ngự của Lục Phi Tuyết rất cường đại, công kích của Đỗ Hành lại chỉ là đòn tấn công bình thường, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Trừ mắt mũi miệng, toàn thân Lục Phi Tuyết đều được bao phủ trong Thần Khải màu lam, tựa như một nữ chiến thần. Nàng thấy chiến đao kia bổ tới, lại không hề có chút nào căng thẳng. Nếu Thần Khải Lục gia có thể bị người tuỳ tiện bổ ra, Lục gia làm sao sẽ có được uy danh lớn như thế?
Chương 552 Chém tận giết tuyệt
Trọng lực trên người rất khủng bố, Lục Phi Tuyết rõ ràng mình khó mà tránh thoát được, cho nên nàng đứng yên không nhúc nhích, đầu khẽ chếch sang bên, hai tay giơ lên chộp tới.
Ầm!
Chiến đao của Đỗ Hành hung hăng bổ trúng vai Lục Phi Tuyết, cả người Lục Phi Tuyết thoáng khẽ trầm xuống, mặt đất dưới hai chân nứt ra từng mảnh, hai chân cắm sâu vào lòng đất.
Trong mắt nàng lại không có bất kỳ một tia thống khổ nào, chiến đao cũng không đâm sâu vào trong Thần Khải được dù chỉ một tấc, hai tay nàng đột nhiên chộp hướng chiến đao. Thần Khải bao phủ toàn thân, trên tay nàng tựa hồ cũng được phủ lên một chiếc bao tay màu lam, thoáng chốc liền tóm lấy chiến đao.
- Ách?
Nét mặt Đỗ Hành tràn đầy vẻ chấn kinh, chiến đao này của hắn chính là Huyền khí Thiên giai, sắc bén dị thường. Hắn toàn lực chém xuống, chẳng ngờ lại không cách nào phá mở chiến khải trên thân nữ tử này? Chẳng lẽ đây là chiến khải Thánh giai?
- Huyết mạch thần kỹ, Thần Khải!
Nhớ đến vừa rồi trên cổ Lục Phi Tuyết lấp lánh hắc quang, sau đó trên thân đột ngột hiện ra chiến khải, Đỗ Hành không khỏi cả kinh. Đây là Kim Cương huyết mạch trong truyền thuyết của Lục gia, Thần Khải chiến kỹ.
Hắn còn đang sững sờ, Lục Phi Tuyết đã bắt lấy chiến đao, đột nhiên kéo mạnh ra sau lưng, Đỗ Hành vốn đang vọt tới bên này, thoáng chốc liền sáp lại gần Lục Phi Tuyết.
- Lục Ly!
Lục Phi Tuyết khẽ kêu một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Đỗ Hành, nàng có Thần Khải, Đỗ Hành không giết được. Chỉ cần cuốn lấy Đỗ Hành, huyết trảo của Lục Ly liền có thể nhẹ nhàng xé rách hắn.
Xoẹt
Lục Ly khống chế Mệnh Luân vạch ra một đạo tia lửa bay vụt đến, trên thân hắn lóe lên bạch quang, lần nữa huyễn hóa ra mười mấy phân thân, sau đó đồng loạt phóng vụt về phía Đỗ Hành.
- Cút!
Đỗ Hành bạo nộ, vung lên tay còn lại mãnh kích tới bụng dưới Lục Phi Tuyết, nắm đấm nện tới như thiểm điện. Dù hắn không biết Lục Ly áp sát lại đây là muốn làm gì, nhưng bị người cuốn lấy cũng không phải chuyện tốt.
Hơn nữa Lục Ly biến ra mười mấy phân thân, thần niệm hắn không cách nào phát hiện chân thân, điều này khiến hắn có cảm giác rất là không ổn.
Ầm!
Lục Phi Tuyết có Thần Khải, nắm đấm tựa như đánh lên khối sắt, Đỗ Hành nổi giận dùng đầu đụng lên mặt Lục Phi Tuyết. Cả người nàng chỉ có trên mặt là không được Thần Khải bao trùm, cú va chạm đụng gãy mũi nàng, máu thịt be bét trên mặt.
- Chết đi!
Lục Ly rốt cục lao đến, chân thân xuất hiện ở bên trái Đỗ Hành, nhìn thấy Đỗ Hành vung nắm đấm lên nện tới đầu Lục Phi Tuyết, hắn lập tức phát điên, huyết trảo xoắn lấy tay Đỗ Hành.
Lần này không có bất kỳ ngoài ý nào, dù tốc độ Lục Ly bị trọng lực áp chế. Nhưng bốn phương tám hướng khắp nơi toàn là Lục Ly, tất cả đều đồng loạt chộp tới, Đỗ Hành căn bản không cách nào phán đoán ra móng vuốt nào là thật.
Răng rắc
Một tay Đỗ Hành bị nhẹ nhàng xoắn thành thịt vụn, bởi vì hắn đang bị Lục Phi Tuyết gắt gao ôm cứng, không cách nào giãy thoát ra được, móng vuốt Lục Ly cứ thế cắm thẳng, trực tiếp bắt lấy đầu Đỗ Hành.
Thẳng đến lúc này, Đỗ Hành rốt cuộc mới có phản ứng, vừa rồi đau nhức kịch liệt truyền đến từ cánh tay khiến hắn thống khổ vạn phần, thiếu chút tinh thần băng liệt.
Khoảnh khắc trước khi chết, mắt hắn đỏ ngầu, không nghĩ cách đào tẩu, ngược lại điên cuồng điều khiển tiểu ấn từ trên cao nghiền ép xuống.
Hắn biết rõ, nếu hắn chết, người Đỗ gia đừng hòng sống nổi một ai, đã như vậy không bằng thà chết chung luôn với đám người Lục Ly Minh Vũ Lục Phi Tuyết.
- Chết đi!
Huyết trảo Lục Ly trùng trùng chộp tới, nhẹ nhàng bẻ vụn đầu Đỗ Hành, não tương tung tóe cả ra.
Đỗ Hành vừa chết, trọng lực áo nghĩa lập tức giải trừ. Nhưng giữa không trung cự ấn như núi nhỏ vẫn đang gào thét lao xuống, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần theo bản năng định tránh ra.
Nhưng đến sát na sau cùng, hai người hồi thần lại, có lẽ bọn hắn sẽ đào thoát được, nhưng tốc độ Lục Ly chậm chút, nói không chừng không cách nào chạy đi.
- Đứng vững!
Minh Vũ quát lớn, bất ngờ điều khiển Bản Mệnh Châu lao vút lên không, hắn muốn dùng Bản Mệnh Châu đụng bay đại ấn hoặc ít ra là ngăn lại phần nào xung lực từ đại ấn.
Hưu
Vũ Hóa Thần học theo, cũng thả ra Bản Mệnh Châu hung hăng đánh tới. Đại quốc sư Thiên Hàn Quốc đang triền đấu với hắn lại hoảng sợ lui nhanh, căn bản không quản đám trưởng lão và binh lính trên quảng trường sau lưng.
Phanh phanh!
Hai tiếng va chạm trầm muộn vang lên, tốc độ đại ấn hoãn chậm phần nào, lại vẫn lấy một tốc độ khủng bố hung hăng nện xuống, Bản Mệnh Châu của Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không tạo được tác dụng hoãn xung nào đáng kể.
Hai người đánh giá thấp huyết mạch thần kỹ của Đỗ gia, đây chính là huyết mạch thần kỹ thất phẩm, nếu có thể tùy tiện đụng bay, vậy còn là thất phẩm nữa sao?
Mặt Lục Phi Tuyết bị thương nặng, máu thịt be bét, lúc này cảm nhận được bóng đen từ trên trời đổ ập xuống, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo Lục Ly ôm vào trong ngực, sau đó khom người xuống.
Nàng biết rõ sức phòng ngự của Thần Khải, dù có là núi lớn đổ xuống cũng ép không chết nàng, cùng lắm chỉ là bị chút tổn thương thôi.
Lục Ly không dám cậy mạnh, hắn không có chiến giáp cường đại, nhục thân dù mạnh đến mấy cũng chịu không được nghiền ép cỡ đó. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức dùng ngân trảo xoắn xuống đất.
Oanh
Đại ấn như vẫn thạch nện xuống, ít nhất có hơn trăm người bị nghiền ép, trọn cả Thiên Hàn Thành chấn rung kịch liệt, rất nhiều phòng ốc sụp đổ, mặt đất quảng trường lõm sâu mười mấy mét.
Toàn trường tĩnh lặng, nhìn tiểu ấn như núi kia, đám đông gần đó ngơ ngác nhìn nhau, đại ấn này phải nặng đến mấy trăm vạn cân, đè xuống như thế, người phía dưới còn có thể sống được ư?
Oanh
Đại ấn đột nhiên nổ tung, một người toàn thân đầy máu, ôm theo một người khoác chiến khải màu lam bay vút ra. Bộ dạng Lục Ly rất thê thảm, cả người bê bết máu, xương cốt cũng đứt gãy mấy đoạn, chẳng qua máu trên người không phải của hắn, mà đều của Lục Phi Tuyết phun ra.
Hưu
Một nơi khác, mặt đất ầm ầm nứt tung, hai đạo nhân ảnh bắn ra, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần rất thông minh kịp thời đào hang trốn xuống đất, tránh thoát khỏi nghiền ép.
Chương 553 Chém tận giết tuyệt
- Giết, giết sạch toàn bộ võ giả Đỗ gia!
Nhìn Lục Phi Tuyết đã ngất đi, Lục Ly nổi giận rống to. Nếu không phải có Lục Phi Tuyết ôm hắn, che chắn đại bộ phận lực lượng, lúc này hắn tuyệt đối không chỉ gãy mỗi mấy chiếc xương sườn.
Ông
Thế của Minh Vũ trấn áp ra, ấn ký hỏa diễm của Vũ Hóa Thần cũng phát sáng lên, vô số Hỏa Long gào thét lao tới, hai người từ hai hướng khóa chặt đại quốc sư Đỗ gia.
Tên đại quốc sư này chỉ là Quân Hầu cảnh trung kỳ, lại không phải con em Đỗ gia, không thức tỉnh huyết mạch. Sau khi bị Thế của Minh Vũ trấn áp, tốc độ lập tức giảm mạnh.
Vũ Hóa Thần có được huyết mạch thần kỹ lục phẩm, còn dung hợp hoàn mỹ với Tinh Hỏa áo nghĩa, bản thân lại là Quân Hầu cảnh trung kỳ, chiến lực rất không tầm thường.
Dưới sự liên thủ của hai người, rất nhanh đại quốc sư liền bị hỏa diễm cuốn lấy, cả người bùng lên liệt hỏa hừng hực, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng bị Minh Vũ vung kiếm chém giết.
Đám người Đỗ Tử Lăng trợn tròn mắt!
Tất cả các trưởng lão Đỗ gia đều choáng váng, bọn hắn đều là Bất Diệt Cảnh, chỉ bằng một mình Minh Vũ liền đã có thể nhẹ nhàng trấn áp, càng đừng nói còn có thêm Vũ Hóa Thần.
Một tên trưởng lão quỳ rạp xuống đất, hét lớn:
- Ta đầu hàng. Lục Ly! Chúng ta đầu hàng!
- Đã muộn, giết!
Lục Ly chính đang lấy ra đan dược chữa thương trị liệu cho Lục Phi Tuyết, lúc này trong lòng hắn hối hận không thôi.
Sớm biết thế hắn đã không lỗ mãng tuyên chiến, trước về lại Thiên Đảo Hồ tìm tới đám người Dạ Tra, sau đó liền có thể nhẹ nhàng huyết tẩy Thiên Hàn Quốc. Hắn phạm vào đại kị khinh địch, may mà Lục Phi Tuyết chỉ bị trọng thương, nếu chết rồi, cả đời này hắn đều khó mà tha thứ cho chính mình.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thấy Lục Ly phẫn nộ như thế, làm sao dám trái ý hắn?
Hai người vốn đều là kiêu hùng, giết người không chớp mắt, lúc này Minh Vũ lập tức dùng Thế trấn áp, Vũ Hóa Thần bắn ra hoa lửa đầy trời, lần lượt từng tên võ giả Bất Diệt Cảnh, từng tên trưởng lão Đỗ gia bị thiêu sống.
- Lục Ly, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Đỗ Tử Lăng chạy không được, cũng bị thiêu sống, hắn gầm lên giận dữ, sau đó cả người liền bị đốt thành than đen.
Lục Ly không nhìn Đỗ Tử Lăng lấy một lần, trên mặt chẳng hề có chút biểu tình nào. Từ sau lần đầu tiên giết người ở bộ lạc Địch Long, trái tim hắn đã cứng rắn như đá, đối xử kẻ địch hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, muốn nhất thống Bắc Mạc, làm sao có thể không chết người?
Hắn không phải không cho Đỗ Hành cơ hội, nếu Đỗ Hành thật tâm quy thuận, hắn dù có âm thầm đề phòng, nhưng cũng sẽ thu nhận bọn hắn, đối xử công bằng như thuộc hạ bình thường.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không chút ngưng tay, phàm là người mặc chiến giáp màu bạc của võ giả Đỗ gia đều bị hai người chém giết thành từng mảnh từng mảnh. Vũ Hóa Thần còn xông vào trong hoàng cung, dùng thần niệm truy quét một phen, vừa thấy võ giả Đỗ gia liền lập tức đồ sát.
Lục Ly ra lệnh, chỉ cần võ giả Đỗ gia đều phải chém tận giết tuyệt. Trong đó then chốt nhất là hai chữ võ giả, nếu Lục Ly hạ lệnh là người của Đỗ gia đều giết sạch, sợ rằng lúc này Vũ Hóa Thần đã trực tiếp thả ra vô số hỏa diễm, biến toàn bộ Hoàng cung thành biển lửa, rất nhiều nữ quyến và trẻ nhỏ đều sẽ bị thiêu chết.
Trong thành chìm trong khung cảnh rối loạn, vô số người điên cuồng bôn tẩu, một số đệ tử gia tộc rất thông minh, quỳ gối bên mép quảng trường, miệng không ngừng hét lớn:
- Chúng ta không phải người Đỗ gia, đừng giết chúng ta, chúng ta đầu hàng.
- Người toàn thành nghe đấy!
Minh Vũ thấy trong thành quá loạn, liền bay lên giữa không trung rống to:
- Lần này chúng ta chỉ giết võ giả Đỗ gia, hết thảy những gia tộc còn lại đều được ân xá, bình dân cũng được an toàn. Tộc trưởng tất cả các gia tộc ra đây trình diện, toàn bộ con dân về lại trong nhà, ai dám cả gan chạy loạn, giết không cần luận!
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Không thể để cho võ giả Đỗ gia trốn đi dù chỉ một tên, trong thành đại loạn, làm sao phân biệt ai có phải là người Đỗ gia hay không? Bởi thế Minh Vũ nghĩ đến chiêu hàng các gia tộc lớn nhỏ trong thành, như vậy liền có thể triệt để khống chế Thiên Hàn Thành, truy quét sạch sẽ người Đỗ gia.
Hưu
Minh Vũ vừa lên tiếng, tộc trưởng các gia tộc lớn nhỏ trong thành lập tức vội vàng đi ra trình diện, những con dân đang điên cuồng đào tẩu cũng không dám chạy loạn, vội chạy về lại trong gia tộc.
Sự tình sau đó Lục Ly không muốn quản, hắn ôm Lục Phi Tuyết tiến vào trong hoàng cung, tuỳ tiện tìm tới một thiền điện.
Lúc tiến vào thiền điện, hắn nhìn sang Vũ Hóa Thần, quát lạnh nói:
- Vũ Hóa Thần, chuyện tiếp sau các ngươi xử lý, mau chóng khống chế Thiên Hàn Thành. Giết sạch người phản kháng, đừng thương tới bình dân vô tội, người già trẻ nhỏ cũng không cần giết. Ừ, cứ tạm thế cái đã!
Vũ Hóa Thần là một kiêu hùng, từng là bá chủ một phương. Lúc này Thiên Hàn thành đã không có cường giả, nếu còn không thể khống chế toàn thành, vậy chẳng phải uổng trước kia làm tộc trưởng Vũ gia.
Lục Ly vô cùng rõ ràng, hắn vừa hạ xuống mệnh lệnh kia, trọn cả Thiên Hàn Thành nhất định sẽ máu chảy thành sông, hàng ngàn hàng vạn người phải rơi đầu xuống đất.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Đây là chí lý, muốn thượng vị không chết người sao được? Không có thủ đoạn sắt và máu, làm sao có thể chấn nhiếp quần hùng? Dựa vào nhân nghĩa phẩm đức cảm hóa chúng nhân, để bọn hắn cam tâm tình nguyện thần phục, đó là cứt chó!
Thế giới này võ giả nhiều lắm, gia tộc nhiều lắm, muốn trở thành cường giả, vậy thì nhất định phải có được tài nguyên vô tận, mà muốn có được tài nguyên vậy thì nhất định phải có địa bàn.
Vô luận là ai, nếu muốn nhất thống Bắc Mạc, vậy liền sẽ thành là kẻ thù chung của tất cả gia tộc Bắc Mạc. Bởi vì ngươi muốn cướp đoạt địa bàn của người khác, muốn cướp đoạt tài nguyên của các gia tộc, ai sẽ bị nhân đức của ngươi cảm hóa? Chỉ có thiết huyết trấn áp, chỉ có gác lưỡi kiếm sắc bén lơ lửng trên đỉnh đầu tất cả gia tộc Bắc Mạc, bắt buộc bọn hắn phải thần phục!
Chương 554 Huyết tẩy
Từ thời điểm Lục Ly quyết định về lại Bắc Mạc liền đã hạ quyết tâm. Hắn không phải người tốt, thế giới này cũng không có chính nghĩa và tà ác, chỉ có quyền đầu cứng mới là chân lý.
Hắn cần dựa chính bản thân để cứu ra phụ mẫu, tìm tới tỷ tỷ, hắn cần trở nên cường đại, dưới tay cũng cần một cỗ thế lực đủ mạnh. Hắn muốn kiến lập nên một Lục gia hoàn toàn mới, muốn khiến cho Lục Chính Đàn và tất cả con em Lục gia đều phải hối hận!
Con đường này vô cùng gian nan, vô cùng nguy hiểm, nhất thời không cẩn thận liền sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tính cách hắn rất quật cường, đã nhận định chuyện gì nhất định sẽ đi tới cùng, dù phải tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Rất nhanh, toàn bộ gia tộc trong thành đều quy hàng, Đỗ Hành và đại quốc sư bị giết, Thiên Hàn Quốc đã đổi chủ. Ai dám phản kháng liền sẽ đối mặt với huyết tẩy vô tình. Hơn nữa Lục Ly nói muốn nhất thống Bắc Mạc, hiện tại bọn hắn là nhóm đầu tiên quy hàng, về sau cũng có thể lấy đó làm tư bản, mưu cầu lợi ích cho gia tộc chính mình.
Thiên Hàn Thành có tổng cộng tám gia tộc tứ phẩm, đều phụ dung vào Đỗ gia, giờ đây bọn họ quy hàng, dưới tay Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liền có binh để dùng. Vũ Hóa Thần làm qua bá chủ, Minh Vũ giao sự tình lại cho hắn xử lý.
Vũ Hóa Thần hạ lệnh phong thành, tám gia tộc xuất động toàn bộ võ giả, vây Thiên Hàn Thành chặt như nêm cối. Vũ Hóa Thần rất rõ ràng, diệt cỏ nhất định phải trừ tận gốc, nhất định phải chém giết toàn bộ võ giả Đỗ gia, bằng không lúc nào cũng có thể sẽ phải gánh chịu đánh lén và ám sát.
Thiên Hàn thành vừa mới đổi chủ, Đỗ gia lại kinh doanh ở đây nhiều năm, khẳng định có tử sĩ trung thành, Vũ Hóa Thần cần tìm ra tất cả những người này, giết sạch không bỏ sót.
Ngoài ra còn cần phải loại bỏ một ít gia tộc giao tình rất sâu với Đỗ gia, khi đó Vũ Hóa Thần mới tính là triệt để khống chế Thiên Hàn thành.
Sự tình sau đó Lục Ly không đi quản, mang Lục Phi Tuyết đưa vào trong thiền điện, lại để Minh Vũ đưa tới ngự y tốt nhất trong hoàng cung, đến trong quốc khố Đỗ gia tìm ra linh dược tốt nhất.
Trên thế giới này có rất nhiều thiên tài địa bảo, chuyện tay gãy mọc lại thật ra cũng không quá khó, bên trong Thiên Hàn Quốc cũng có linh dược như thế.
Ngự y tìm tới linh dược tốt nhất đưa cho Lục Phi Tuyết nuốt vào, Lục Ly quan sát một phen, xác định thương thế Lục Phi Tuyết khôi phục cực nhanh, trong lòng theo đó cũng dần an tâm.
Chẳng qua hắn lại không đi ra ngoài, mà khoanh chân ngồi xuống ngay trong thiền điện.
Hắn rất tín nhiệm Vũ Hóa Thần, chính hắn cũng không có năng lực quản lý, đi nhúng tay ngược lại sẽ quấy nhiễu Vũ Hóa Thần, không bằng trực tiếp buông tay mặc đối phương xử lý.
Vũ Hóa Thần là người thông minh, hắn đã toàn tâm toàn ý thần phục, khẳng định sẽ dụng tâm làm việc. Đây chính là trận đầu sau khi Lục Ly về lại Bắc Mạc, không xử lý tốt, khẳng định sẽ khiến Lục Ly hoài nghi năng lực hắn.
Một ngày một đêm!
Vũ Hóa Thần bận rộn nguyên suốt một ngày một đêm, đến tận lúc nửa đêm trong thành vẫn còn văng vẳng tiếng la giết, thỉnh thoảng còn có thể nghe được kêu thảm, đồ sát vẫn còn đang tiếp tục
Thẳng đến hừng đông, trong thành mới dần an tĩnh, Lục Ly vẫn chưa đi ra, hắn đang đợi Vũ Hóa Thần tới phục mệnh.
Hưu
Hừng đông, một đạo quỷ ảnh đột nhiên bay vào hoàng cung, Minh Vũ một mực ngồi ở bên cạnh Lục Ly, lúc này tròng mắt lập tức mở ra, trong mắt đằng đằng sát khí.
Lục Ly không có thần niệm, cũng không cần phải thăm dò, thoáng khẽ mở mắt ra, khóe miệng lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói:
- Hẳn là Dạ Tra tới.
- Thánh Chủ, Dạ Tra cầu kiến!
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu kích động, ý cười nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, Thiên Hàn Thành xảy ra chuyện, dự tính nửa ngày liền có thể truyền khắp Bắc Mạc, Dạ Tra khởi hành trong đêm, lúc này có thể chạy tới đã tính là tốc độ cực nhanh.
- Vào đi!
Lục Ly mở miệng, bên ngoài một đạo bóng người nhẹ nhàng tiến vào. Là một tiểu lão đầu, trên mặt chất đầy vẻ kích động, không phải tộc trưởng Thanh Loan Tộc Dạ Tra thì còn là ai?
- Tham kiến Thánh Chủ!
Dạ Tra quỳ xuống bái lạy, Lục Ly mỉm cười nói:
- Dạ tộc trưởng đừng khách khí như vậy, đã lâu không gặp, Dạ tộc trưởng vẫn khỏe chứ?
- Khỏe, khỏe. Thánh Chủ trở về, mọi chuyện đều tốt!
Dạ Tra đứng dậy, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hoán phát hồng quang.
Lục Ly khẽ gật đầu, hỏi:
- Tình hình các nơi khác ở Bắc Mạc thế nào?
- Vẫn như cũ!
Dạ Tra chỉ đáp chữ, trong lòng Lục Ly lại càng đại định. Hắn thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Ta bị khu trục khỏi Lục gia, giờ quay về chuẩn bị nhất thống Bắc Mạc, Dạ tộc trưởng thấy thế nào?
- Toàn bằng ý chỉ Thánh Chủ.
Dạ Tra khom lưng nói:
- Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc nguyện vĩnh viễn đi theo Thánh Chủ, phụ trợ Thánh Chủ thành tựu bá nghiệp.
- Được!
Lục Ly đột ngột đứng dậy nói:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần Lục mỗ không chết, sớm muộn sẽ có một ngày dẫn các ngươi giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Dạ Tra khẽ gật đầu không nói gì, Lục Ly nghĩ nghĩ lại có chút kinh ngạc hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ta nhớ được ngươi nói cừu gia của các ngươi là sáu trong mười đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu? Ta đi Trung Châu một chuyến, hình như ở Trung Châu bây giờ mạnh nhất không phải mười gia tộc, mà là mười hai Vương tộc.
Dạ Tra nhíu mày nói:
- Điều này ta cũng không quá rõ ràng, có thể là trong mấy ngàn năm qua lại xuất hiện thêm hai đại tộc.
Lục Ly lại hỏi:
- Cừu gia của các ngươi là những gia tộc nào? Tổ địa các ngươi nằm ở đâu?
Dạ Tra nhìn ra bên ngoài một cái, giải thích nói:
- Tổ địa chúng ta ở mặt tây nam Trung Châu. Cừu gia của chúng ta gồm Quỷ Xoa Tộc, Vấn Tiên Điện, Khiếu Thiên Cung, Đại Phật Tự, Luân Hồi Cung, còn có Bách Hoa Các.
- Khiếu Thiên Cung!
Lục Ly và Minh Vũ liếc nhau, bọn hắn đã từng đi ngang qua địa bàn Khiếu Thiên Cung, không ngờ Khiếu Thiên Cung cũng tham dự hành động diệt sát Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc.
Tất cả đều là thế lực bát phẩm, một trong mười hai Vương tộc!
Chương 555 Đưa đầu tới gặp
Nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống, hiện tại Trung Châu có mười hai đại tộc mạnh nhất, giờ hắn lại phải giúp Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc đối kháng với sáu đại tộc trong đó, nói là châu chấu đá xe cũng không quá đáng.
Dạ Tra thấy sắc mặt Lục Ly có chút khó coi, vội trấn an nói:
- Thánh Chủ, ngươi đừng có áp lực quá lớn, chúng ta cũng biết điều này vô cùng khó khăn. Chỉ cần Thánh Chủ tận lực là được, chúng ta sẽ không trách cứ Thánh Chủ.
- Được rồi, vậy chúng ta trước nhất thống Bắc Mạc, biến nơi này thành địa bàn của mình!
Lục Ly dõi mắt nhìn về phương xa, ánh mắt càng thêm kiên định. Muốn tranh đoạt Trung Châu, vậy nhất định phải có được chiến lực mạnh mẽ và thế lực cường đại. Nếu ngay cả Bắc Mạc cỏn con này đều không chiếm giữ được, Lục Ly hắn lại dựa vào cái gì để một bước lên trời?
Vẻn vẹn một ngày một đêm, Vũ Hóa Thần liền triệt để nắm xuống Thiên Hàn Thành. Trong thành người bị hắn đồ sát không biết bao nhiêu mà kể, ít nhất cũng phải lên tới hàng vạn.
Đương nhiên, hắn không dám giết bình dân, cũng không dám giết người già phụ nữ trẻ em. Không chỉ là Lục Ly dặn dò, mà đây còn là quy tắc ngầm giữa các đại gia tộc với nhau.
Hai gia tộc giao chiến, có thể chém giết toàn bộ võ giả đối phương, nhưng nếu ngay cả bình dân, người già phụ nữ trẻ em đều giết, vậy thì khác gì ma đầu? Tất sẽ bị liên hợp tấn công.
Có ba gia tộc trong thành cũng bị diệt, ba gia tộc này đều có giao tình sâu dày với Đỗ gia. Một gia tộc là chi nhánh của Đỗ gia, một gia tộc là đi theo Đỗ gia rất nhiều năm, gia tộc còn lại thì nhiều đời thông hôn với Đỗ gia. Mặc dù ba gia tộc này đều đầu hàng, song Vũ Hóa Thần vẫn huyết tẩy vô tình.
Trong Thiên Hàn Quốc còn có mấy đại thành và gia tộc khác cũng có quan hệ rất sâu với Đỗ gia, hiện tại Vũ Hóa Thần chưa có thời gian để ý tới, trước khống chế toàn thành lại nói.
Đợi Vũ Hóa Thần tiến vào phục mệnh, Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó hạ lệnh nói:
- Dán ra thông cáo, để tộc trưởng các gia tộc tam phẩm trở lên trong Thiên Hàn Quốc trong vòng năm ngày phải tới Thiên Hàn Thành trình diện, ai không đến, giết không tha.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, không phải chỉ cần hét lớn một tiếng, các gia tộc liền sẽ ngoan ngoãn tới thần phục. Lục Ly trước chuẩn bị nhất thống Thiên Hàn Quốc, ai không phục sẽ trực tiếp diệt tộc.
Cơm phải ăn từng miếng, địa bàn phải chiếm cứ dần dần, người cũng phải từ từ thu phục.
Đợi Vũ Hóa Thần đi xuống, Lục Ly mới nhìn sang Dạ Tra, hỏi:
- Ngươi đã thông báo cho các trưởng lão còn lại? Để bọn hắn lưu một người ở nhà, còn lại đều qua đây hết.
Dạ Tra gật đầu nói:
- Trước khi đi ta đã sắp xếp xong xuôi, bốn tên trưởng lão đều sẽ tới, bên kia chúng ta tạm thời phong bế, trước giúp Thánh Chủ làm xong sự tình ở đây lại nói.
- Cũng được!
Hiện tại Bắc Mạc đã biến thành chiếc lồng sắt, Lục Ly không sợ ngoài ý, hắn nghĩ nghĩ liền quay sang nói với Minh Vũ:
- Đi đưa thiếp mời cho tổng quản Thần Miếu và Đỗ Tranh, nói rõ ý của ta, quay đầu ta sẽ lên cửa hội kiến bọn hắn.
Tổng quản Thần Miếu là đệ nhất Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Đỗ Tranh là đệ nhị Chiến Thần Bảng Bắc Mạc. Mặc dù Thần Miếu sẽ không xen vào nội vụ Bắc Mạc, Đỗ Tranh khẳng định cũng sẽ đứng về phía hắn, nhưng lễ nghĩa vẫn phải làm đến nơi đến chốn.
Lục Ly trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Đưa một phong thư cho Yên phu nhân, mời nàng tới đây thương nghị đại sự nhất thống.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, Thiên Đảo Hồ tự nhiên cũng phải nắm xuống. Hắn và Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương là bằng hữu, đương nhiên sẽ không đao binh tương kiến, hắn tin tưởng lấy sự thông minh của Yên phu nhân tự nhiên sẽ biết phải làm sao.
Bạch gia đã không còn Quân Hầu Cảnh, nếu không nhờ Lục Ly, Bạch gia sớm đã bị người chém tận giết tuyệt. Vương của Thiên Đảo Hồ thật ra đã là Lục Ly. Hiện tại Lục Ly muốn nhất thống Bắc Mạc, nếu Yên phu nhân còn không quá ngu, hẳn sẽ lập tức tới hiệu lực, đến lúc đó cũng có thể phân được lợi ích tương đối lớn.
Phân phó sự tình xong xuôi, Lục Ly không khỏi có chút đau đầu, phía Thiên Lương Quốc hắn không hề có chút giao tình nào, sau này cứ việc trực tiếp điều động đại quân nghiền ép thẳng tới là được.
Vấn đề là phải làm thế nào với Thiên Vũ Quốc? Tử Liên Nhi cũng tính là bằng hữu của hắn, lần trước ở Thiên Vũ Thành người Tử gia cũng đối xử với hắn không sai, hắn không thể cũng trực tiếp điều động đại quân giết vào Thiên Vũ Quốc được.
- Sau này lại tính.
Lục Ly nghĩ nghĩ, trước tiên cứ thống nhất Thiên Hàn Quốc Thiên Lương Quốc cái đã. Nếu Tử gia thông minh, chủ động quy hàng, Lục Ly liền sẽ tiếp tục giao Thiên Vũ Quốc cho Tử gia, bọn họ chỉ cần thần phục trên danh nghĩa, lợi ích cũng không bị tổn hại.
Đêm hôm ấy, bốn tên trưởng lão Thanh Loan Tộc đều tới, Lục Ly triệt để yên tâm. Có trong tay nhiều Quân Hầu Cảnh như vậy, diệt Thiên Hàn Quốc là điều dễ như trở bàn tay, dù tất cả các gia tộc đều không thần phục, phải một đường nghiền ép tới, thời gian cũng chỉ mất một tháng là cùng.
Lục Phi Tuyết tỉnh lại, thương thế trên mặt đang dần phục hồi, chẳng qua còn cần thêm mấy ngày mới hoàn toàn khỏe lại. Lục Ly yên tâm đi ra ngoài, buổi tối truyền tống trận trong thành vẫn không ngừng sáng lên lấp lánh, chỉ trong một ngày liền đã có rất nhiều tộc trưởng gia tộc đi đến, hiển nhiên những người này đều rất thức thời.
Lục Ly giao sự tình cho Vũ Hóa Thần, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng phải để Vũ Hóa Thần đi làm, bằng không Đại Đế của Bắc Mạc sẽ là Vũ Hóa Thần, chứ không phải Lục Ly hắn.
Hắn dẫn theo đám người Dạ Tra đi tới đại điện hoàng cung Thiên Hàn Quốc, nét mặt năm người Dạ Tra đều mơ hồ, thấy không rõ hình dạng, tin tức về Thanh Loan Tộc tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không sẽ phiền phức to.
Lục Ly còn đưa mặt nạ Thiên Huyễn cho đám người Dạ Tra, sau đó ngồi lên bảo tọa quốc chủ Thiên Hàn Quốc, để Vũ Hóa Thần dẫn theo tộc trưởng các gia tộc đi vào.
Thiên Hàn Quốc có rất nhiều gia tộc tam phẩm tứ phẩm, gia tộc ngũ phẩm cũng có hai nơi, chẳng qua hai gia tộc này đều chỉ có được một tên Quân Hầu Cảnh.
Bình luận facebook