-
Chương 661-665
Chương 661 Tổ gia gia 2
- Tốc độ thế này mà chậm...
Khương Khinh Linh còn chưa dứt lời, Mệnh Luân tầng bốn dưới chân Lục Ly đã cấp tốc xoay tròn, tiếp đó hóa thành một đạo bóng trắng bay vút đi, tốc độ chí ít phải nhanh gấp mười Khương Khinh Linh.
Hô hô
Nghe được tiếng gió gào thét bên tai, nhìn núi đồi hai không ngừng lùi ra khỏi tầm mắt, hai mắt Khương Khinh Linh trợn tròn, thần sắc đầy vẻ không dám tin nói:
- Lục Ly, ngươi, tốc độ ngươi sao nhanh thế này? Còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, sao ngươi làm được?
Hơn một năm trước, Lục Ly từng đấu qua một trận với Mông Họa, khi đó liền đã cảm ngộ ra được cách dùng của Tốc Độ áo nghĩa, nhờ vậy tốc độ hắn có thể sánh ngang Nhân Hoàng. Đến sau lại ngưng tụ ra thêm hai tầng Mệnh Luân, cộng thêm hiểu biết và cảm ngộ đối với Tốc Độ áo nghĩa được thêm sâu, tốc độ lần nữa tăng lên mấy lần, lúc này tuyệt đối đã siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ.
- Hắc hắc!
Lục Ly cười thần bí, thuận miệng giải thích nói:
- Ta cảm ngộ được một loại áo nghĩa, nhờ đó mà tăng cường thêm tốc độ.
- Áo nghĩa?
Trong mắt Khương Khinh Linh chớp qua một tia hâm mộ, tấm tắc xưng tán nói:
- Ngươi đúng là thiên tài, áo nghĩa thế này ít nhất cũng phải là thất phẩm trở lên? Trời ạ, thiên tư ngươi còn khủng bố hơn cả cha ngươi.
- Hắc hắc!
Lục Ly lần nữa khẽ cười, lại không lên tiếng giải thích. Thật ra hắn rất rõ ràng, cấp bậc Tốc Độ áo nghĩa không cao, tốc độ có thể đề thăng lớn như vậy hoàn toàn là nhờ công Mệnh Luân dưới chân. Đương nhiên những chuyện này hắn sẽ không nói cho bất cứ người nào, Khương Khinh Linh cũng không ngoại lệ.
- Tốt, tốt!
Khương Khinh Linh hưng phấn hô lên, trong mắt hồ ly toàn là khoái ý, gật đầu nói:
- Với tốc độ này của ngươi, cộng thêm huyết mạch thần kỹ của ta, hai người chúng ta hoàn toàn có thể quét ngang thiên kiêu các tộc trogn tiểu chiến trường, điểm tích lũy sẽ ùn ùn vào tay.
- Chờ đã!
Lục Ly tạt cho Khương Khinh Linh một chậu nước lạnh, nói:
- Khương tiểu thư, không phải chúng ta, mà là ta! Ta sẽ một mình tiến vào tiểu chiến trường, còn ngươi phải thành thành thật thật đi về, nơi này không phải chỗ để chơi đùa.
- Hừ hừ!
Khương Khinh Linh ngước đầu kiêu ngạo nói:
- Lục Ly, đừng tưởng cảm ngộ được áo nghĩa liền lợi hại lắm. Bản tiểu thư đã cảm ngộ Phệ Hồn Ma Điệp tới cấp thứ sáu, có thể nhẹ nhàng quét ngang Quân Hầu Cảnh. Không có ta, ngươi muốn lấy được lượng lớn điểm tích lũy, nằm mơ!
- Quét ngang Quân Hầu Cảnh?
Lục Ly nhếch môi nói:
- Từ một năm rưỡi trước, ta đã có thể quét ngang Quân Hầu Cảnh. Kinh nghiệm thực chiến của ngươi quá yếu, tiến vào chỉ có thể là gánh nặng cho ta.
- Kìa, mau nhìn, trên trời có trâu đang bay!
Nét mặt Khương Khinh Linh đầy vẻ không tin tưởng, lườm Lục Ly một cái nói:
- Nơi này là một mê trận, không có ta dẫn đường, ngươi đừng hòng ra ngoài, càng đừng nói tìm tới Thí Ma Điện. Tiếp sau người của Đỗ gia khẳng định sẽ đuổi tới, chính ngươi tự quyết định đi, là mang theo ta đi vào, hay là bị người Đỗ gia bắt về?
- …
Lục Ly thực sự bó tay hết cách, giờ hắn rốt cục đã biết vì sao Khương Vô Ngã không quản được Khương Khinh Linh. Nếu hắn sinh đứa con gái kiểu này, sợ rằng sớm đã tức điên mà chết.
- Được rồi!
Lục Ly đành chịu, thở dài nói:
- Đi vào cũng được, chẳng qua ngươi nhất định phải nghe lệnh ta, bằng không ta liền vứt ngươi lại không quản, mặc cho ngươi bị dị tộc ăn thịt.
Hai hàng chân mày Khương Khinh Linh lập tức giãn ra, cười nói:
- Nghe ngươi, nghe ngươi, ta gì cũng nghe ngươi, đi mau, đi mau!
Dựa theo lẽ thường mà nói, Nhân Hoàng trong tiểu chiến trường sẽ vô cùng ít, hơn nữa tốc độ Lục Ly còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, bởi thế chỉ cần cẩn thận một chút, ít nhất sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Lục Ly từng tận mắt thấy qua Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh, huyết mạch bát phẩm cường đại cỡ nào chắc không cần phải nói nhiều, chỉ cần phối hợp tốt, ngược lại sẽ là một trợ lực rất lớn.
Lục Ly điều khiển Mệnh Luân một đường bay thẳng mà đi, sau khi bay được mấy nén hương, trước mặt đột nhiên gió nổi, cuốn lên cát bụi đầy trời, tầm nhìn đều bị ảnh hưởng.
- Bay trở về!
Khương Khinh Linh quát khẽ, Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Bay trở về? Vạn nhất bị tộc trưởng Đỗ gia đuổi kịp thì sao?
- Đồ đần!
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Đã nói với ngươi nơi này có mê trận, ngươi cứ một mực bay tới trước như thế, cả đời cũng đừng nghĩ bay ra.
- À à.
Lục Ly vội vàng quay đầu bay thuận theo hướng gió, được chừng mấy nén hương, lại bất ngờ không gặp được bất cứ kẻ nào. Rất nhanh gió ngừng lại, chỉ là không lâu sau trước mặt lại nổi gió, lần này hướng gió thổi về bên trái.
- Bay về bên trái, rất nhanh liền có thể đi ra.
Khương Khinh Linh khẽ cười một tiếng, giới chỉ sáng lên, trong tay hiện ra một chiếc mặt nạ, nàng cầm đeo lên mặt, mặt nạ bỗng chốc biến mất. Bộ dạng nàng cũng theo đó đại biến, chuyển thành một thiếu phụ văn tĩnh đoan trang.
- Ách? Sao phải đeo mặt nạ? Sợ gặp được người quen?
Lục Ly hiếu kì hỏi.
- Đần độn!
Khương Khinh Linh trừng Lục Ly một cái nói:
- Thí Ma Điện có người của Linh Lung Các chúng ta, hơn nữa gia gia của ta cũng ở ngay trong Thí Ma Điện. Vạn nhất bị phát hiện, ta liền không vào được tiểu chiến trường. Đúng rồi, tổ gia gia ngươi cũng ở Thí Ma Điện, ta nhớ hình như còn là trưởng lão chấp pháp!
- Tổ gia gia?
Cả người Lục Ly khẽ run lên. Tổ gia gia? Đó chính là phụ thân của gia gia hắn. Vì sao gia gia hôn mê bất tỉnh bởi Vu độc, có thể chết đi bất cứ lúc nào, thế mà tổ gia gia lại bỏ mặc không quản?
Lúc Lục Ly nói ra nghi hoặc trong lòng, Khương Khinh Linh thoáng ngừng một lát, sau đó mới thấp giọng giải thích nói:
- Thật ra nơi này có một bí mật, là Khương Vô Ngã nói cho ta biết, ngươi nhớ đừng truyền ra ngoài.
Lục Ly khẽ gật đầu, Khương Khinh Linh nói:
- Trước kia ta từng nói với ngươi Thí Ma Điện có một quy củ, đó là một khi bước vào Thí Ma Điện thì đến chết đều là người Thí Ma Điện, tuyệt đối không được can thiệp tới phân tranh ở Thần Châu đại địa. Đây là thiết luật hàng đầu của Thí Ma Điện, những người chấp hành thiết luật này là trưởng lão chấp pháp, cũng là cương vị tổ gia gia ngươi đang nắm hiện tại.
Chương 662 Thí Ma Thành
Trước kia Khương Khinh Linh quả thực từng nói qua về quy củ Thí Ma Điện, nhưng Lục Ly chưa từng nghĩ tới tổ gia gia hắn lại có quyền lực lớn đến thế. Trưởng lão chấp pháp tuyệt đối phải là trưởng lão nằm trong top ba Thí Ma Điện.
- Ngươi cứ nghĩ mà xem!
Khương Khinh Linh nghiêng đầu nói tiếp:
- Người Thí Ma Điện đều là cường giả các gia tộc các thế lực, nếu bản thân trưởng lão chấp pháp không công bằng nghiêm chính, thiên vị Lục gia, âm thầm trợ giúp Lục gia các ngươi, Thí Ma Điện sẽ thế nào? Phải biết mặt trên còn có điện chủ phó điện chủ nữa? Vạn nhất điện chủ cũng thiên vị gia tộc mình thì sao? Như thế Thí Ma Điện nhất định sẽ đại loạn! Không chừng nảy sinh rạn nứt từ bên trong, cuối cùng dẫn phát nội chiến, kết cục sẽ là Thí Ma Điện sụp đổ, tứ tộc xâm lấn Thần Châu đại địa, Nhân tộc chúng ta bị huyết tẩy.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, lát sau liền cũng gật đầu tán đồng:
- Đúng là có khả năng này.
- Nhưng ích kỷ là bản tính của con người!
Khương Khinh Linh lại tiếp tục nói:
- Tỉ như tổ gia gia ngươi, biết được gia gia ngươi trúng Vu độc, lúc nào cũng có thể tử vong, sao hắn có thể yên tâm? Hắn nắm trong tay quyền lực lớn như vậy, tuỳ tiện phái người đưa đi giải dược là được. Vu độc đối với Thí Ma Điện mà nói thì không phải vấn đề to tát gì.
Lục Ly kinh nghi hỏi lại:
- Thế vì sao tổ gia gia ta lại thờ ơ?
- Bởi vì hắn đã không phải tổ gia gia ngươi!
Khương Khinh Linh ném ra một đáp án kinh thiên:
- Điện chủ Thí Ma Điện, hai vị phó điện chủ và mười vị trưởng lão, tất cả đều bị tái tạo linh hồn. Trong linh hồn bọn hắn đã không có bất cứ ký ức nào trước đây, bọn hắn đều như có được cuộc sống mới, trong lòng bọn họ chỉ có Thí Ma Điện, chỉ có Nhân tộc, không còn chỗ của gia tộc.
- Vậy thì ác quá!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại ngấm ngầm cảm khái, lau đi toàn bộ ký ức khi trước, đây không phải phong ấn ký ức, mà là xóa đi hết thảy ký ức.
Nói cách khác hắn của trước kia đã triệt để chết rồi, biến thành một cái xác không hồn, chỉ sống vì Thí Ma Điện, là cỗ máy chiến tranh tồn tại vì Nhân tộc.
- Đúng vậy!
Khương Khinh Linh cảm khái:
- Chẳng qua bọn hắn đều là anh hùng chân chính, là đại Thánh Nhân của Nhân tộc. Vì thủ vệ Thần Châu đại địa, vì Thí Ma Điện không loạn, bọn hắn tình nguyện chết đi một lần, nếu không có Thí Ma Điện, sợ rằng Nhân tộc sớm đã sụp đổ.
Khẩu hiệu người người đều kêu lên được, vì Nhân tộc rất nhiều võ giả cũng có thể nối tiếp nhau xông pha khói lửa. Nhưng tái tạo linh hồn, biến thành một cái xác rỗng không có quá khứ, không có tương lai, cần phải có dũng khí lớn đến đâu mới làm được như vậy?
Con cái ở ngay trước mắt, lại căn bản không biết, thậm chí thê tử đứng ở bên cạnh đều chỉ như người qua đường, đây là bi ai thống khổ cỡ nào?
Khương Khinh Linh mím môi nói:
- Thật ra chiến lực gia gia ta đã có thể tấn thăng làm trưởng lão, chẳng qua hắn không nỡ rời bỏ chúng ta, bởi thế mới không tái tạo linh hồn. Nếu đổi lại là ta, ta tình nguyện chết đi cũng không muốn quên mất quá khứ. Lục Ly, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta không biết, chí ít hiện tại còn không biết!
- Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, sắp đi ra rồi.
Khương Khinh Linh nghiêm mặt dặn dò:
- Mặt nạ này của ta rất cao cấp, chỉ cần gia gia không ở bên cạnh, người khác nhất định không cách nào nhìn thấu. Thế nên sau này ngươi đừng gọi thẳng tên ta, chúng ta gọi nhau bằng biệt danh, được không? Ta tên Tiên Nhi, thế nào?
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, bĩu môi nói:
- Ngươi nào có nửa điểm tiên khí? Phải gọi là Hồ Yêu Nhi mới đúng.
- Hồ Yêu Nhi cũng được, cứ gọi thế đi!
Khương Khinh Linh không những không giận, ngược lại đôi mắt hồ ly còn cười thành vầng trăng khuyết, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lục Ly, hay ta gọi ngươi là thư sinh? Chẳng phải Hồ Ly Tinh chuyên mê hoặc thư sinh ư?
Lục Ly lườm nàng nói:
- Không dễ nghe, vô dụng nhất là thư sinh. Gọi Huyết Thủ Đồ Phu, thế nào? Bá khí đúng không?
- Được thôi!
Khương Khinh Linh run run cánh mũi, trước mặt lại nổi gió, cuốn lên bão cát đầy trời.
Lần này Khương Khinh Linh để Lục Ly trực tiếp phi hành tới trước, bay qua bão cát, cảnh sắc trước mặt đột nhiên đại biến, một mảnh hoang dã hiện ra. Nơi xa còn có một ngọn núi lớn, trên đỉnh núi là một tòa thành trì.
- Ồ?
Lục Ly ngắm nhìn thành trì to lớn phía xa xa, trong lòng chấn động không thôi. Từ bên này nhìn lại, cảm giác tòa thành trì kia cứ như đang lơ lửng giữa không trung, trên đó phiêu miểu tiên khí, càng hệt như một tòa Tiên Thành, là nơi cư trú của thần tiên.
- Đó chính là Thí Ma Thành, mau đi vào!
Khương Khinh Linh hưng phấn vỗ tay nói:
- Thành trì đó rất lớn, chỉ cần tiến vào Đỗ Vũ Khương Dực rất khó tìm được chúng ta. Quan trọng nhất chính là trong thành không ai được động võ, dù là gia gia của ta cũng không được, chúng ta vào thành liền triệt để an toàn.
Ánh mắt Lục Ly sáng rực lên, cưỡi Mệnh Luân bay thẳng tới ngọn núi to lớn kia. Còn chưa tới gần liền đã có mấy đạo thần niệm cường đại quét tới, thần niệm kia không phải yên ắng dò xét, mà như dao bén thổi qua hai người, khiến Lục Ly và Khương Khinh Linh đều có chút không rét mà run.
Lục Ly giảm bớt tốc độ, rất nhanh liền đi tới quảng trường khổng lồ bên ngoài thành. Trong quảng trường toàn là võ giả mặc chiến giáp đen, nét mặt ai nấy trang nghiêm, trên người có khí tức sát phạt khó mà che đậy.
- Tất cả đều là Quân Hầu cảnh!
Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, Khương Khinh Linh thấp giọng giải thích nói:
- Muốn gia nhập Thí Ma Điện ít nhất đều phải là Quân Hầu cảnh, Lục Ly, ở đây ngươi phải nghe ta, bằng không xảy ra chuyện ai cũng không cứu được.
Lục Ly khẽ gật đầu, thu hồi Mệnh Luân, ngước mắt nhìn về phía cửa thành to lớn trước mặt, thấy được trên đó có ba chữ lớn.
- Thí Ma Thành!
Ba chữ lớn này tựa hồ có được một loại ma lực thần kỳ, vừa thoáng nhìn liền hấp dẫn Lục Ly. Tròng mắt Lục Ly bất giác trở nên đỏ ngầu, sát khí không ngừng tuôn ra trên người.
Chương 663 Thiên kiêu đời tiếp theo
Một bàn tay ngọc ngà che mặt Lục Ly lại, giọng Khương Khinh Linh vang lên bên tai:
- Chữ kia là do một thiên kiêu Nhân tộc viết ra, bên trong ẩn chứa áo nghĩa khủng bố của thiên kiêu. Là áo nghĩa Thị Huyết bát phẩm, đừng nhìn nữa, đừng nói ngươi, dù là Nhân Hoàng nhìn lâu đều phải lạc mất bản thân.
Áo nghĩa bát phẩm, thật khủng bố!
Lục Ly không khỏi líu lưỡi, vừa rồi hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân như đang sôi trào, trong đầu toàn là sát ý, hận không thể giết sạch hết thảy sinh linh.
Vẻn vẹn chỉ ba chữ lớn mà đã khủng bố như thế, nếu là bị Thị Huyết áo nghĩa này bao phủ, sợ rằng lập tức sẽ biến thành cỗ máy giết chóc mất?
Khương Khinh Linh đi đến trước cửa thành, Lục Ly thành thành thật thật đi theo, không dám nhìn loạn, cũng không dám lên tiếng.
Hai người nhẹ nhàng tiến vào trong thành, hộ vệ ngoài cửa không hề kiểm tra, cũng không ngăn cản. Đi qua cửa thành, lại là một quảng trường cực lớn, vừa tiến vào ánh mắt Lục Ly lập tức bị một pho tượng to lớn trong quảng trường hấp dẫn.
Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, lông mày lại đen tuyền. Trên tay hắn bưng lấy một quyển kinh thư, trong mắt toàn là quang mang duệ trí, cảm giác không giống như một võ giả, ngược lại càng giống một bậc đại nho.
- Lục Ly, đi bái lạy một cái, đây chính là tượng thiên kiêu tuyệt thế của Nhân tộc chúng ta, Đấu Thiên Đại Đế!
Giọng Khương Khinh Linh vang lên, nét mặt Lục Ly thoáng chốc trở nên trang nghiêm sùng kính.
Đấu Thiên Thiên Đế, Đấu Thiên Giới được đặt tên theo phong hào của hắn. Đờng thời vị này cũng là Thần Nhân duy nhất phá toái hư không, bạch nhật phi thăng.
Ngay lúc hai người đi đến trước mặt pho tượng, còn chưa kịp quỳ lạy, Lục Ly đột nhiên dừng bước, linh hồn kịch chấn.
Bởi vì
Con Ngân Long trong Hồn Đàm hắn bất ngờ tự động du tẩu, hơn nữa huyết mạch toàn thân hắn cũng đột nhiên sôi trào.
- Sao thế này?
Trong lòng Lục Ly không khỏi thấp thỏm lo âu, trước đây hắn chưa từng gặp qua tình cảnh này, chẳng lẽ Đấu Thiên Đại Đế có liên hệ gì đó với huyết mạch Ngân Long, thế nên huyết mạch Ngân Long mới bị kích thích?
- Lục...!
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly sững sờ đứng ngây ra đó, vội vàng thấp giọng nói:
- Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bái lạy, vô lễ với Đấu Thiên Đại Đế chính là tội lớn.
Lục Ly hồi thần lại, vội vàng cùng theo Khương Khinh Linh quỳ xuống bái lạy. Vị này là thiên kiêu Nhân tộc, công tích của hắn không người nào dám chất nghi, ngay cả đám người Dạ Tra đều xưng tán hắn là thiên kiêu tuyệt thế.
Nhân vật như vậy, đáng để bái lạy, đáng để cho vạn người kính ngưỡng.
Chỉ là, lúc này huyết dịch Lục Ly càng lúc càng sôi trào, Ngân Long trong Hồn Đàm cũng không ngừng du tẩu, một cảm giác rất không thoải mái bất giác hiện lên trong đầu Lục Ly, tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly phải rời xa pho tượng này.
Lúc bái lạy, Lục Ly theo bản năng khe khẽ di động ra sau một chút, hắn quyết định bái lạy ba lần sau đó lập tức rời đi, không tiếp tục ở gần pho tượng này.
Ông
Ngay sau khi Lục Ly và Khương Khinh Linh bái lạy ba lượt xong, kinh thư trong tay pho tượng đột ngột sáng lên, tựa như một viên trân châu hiện ra giữa trời đêm, chói mắt dị thường.
Hoa
Nháy mắt, trọn cả quảng trường và khu vực phụ cận ồ lên một mảnh xôn xao, rất nhiều thần niệm cường đại quét tới, tiếp đó vô số cường giả đằng không mà lên, bay vụt tới bên này.
- Ách?
Khương Khinh Linh ngẩng đầu nhìn một cái, chứng kiến kinh thư trong tay Đấu Thiên Đại Đế phát sáng, lại thấy được vô số cường giả bay vụt đến, mặt nhỏ tức thì trắng bệch.
Nàng có chút nghĩ không thông, không phải chỉ là bái lạy một cái thôi sao? Trước kia nàng cũng đã từng tới đây bái lạy qua một lần, vì sao lần này pho tượng lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là vì hai người mạo phạm Đấu Thiên Đại Đế, khiến hắn hiển linh trách phạt?
- Lục, đi mau!
Khương Khinh Linh không khỏi hốt hoảng, đang định lặng yên đứng dậy dẫn theo Lục Ly chạy lẫn vào trong đám đông, chợt một tiếng hét lớn kinh thiên nổ vang trong tai hai người:
- Tất cả đứng yên!
Bị nhiều thần niệm cường đại như vậy khóa chặt, hai người đều biết chuồn không được, cũng không dám động, đành phải tiếp tục quỳ xuống.
Trong lòng Lục Ly còn sợ hãi hơn cả Khương Khinh Linh, hắn rất rõ ràng kinh thư này phát sáng nhất định là có liên quan đến mình. Bằng không huyết mạch hắn đã không sôi trào, Ngân Long trong Hồn Đàm cũng sẽ không tự động du tẩu.
Hắn không biết kinh thư trên tay tượng Đấu Thiên Đại Đế sáng lên là có ý gì? Nhưng thấy nhiều cường giả như vậy tuôn hết về đây, hơn nữa số lượng Địa Tiên còn không phải ít, hắn biết lần này nhất định lớn chuyện rồi, không khéo hai người liền bị chém giết ở đây.
Rất nhiều cường giả Thí Ma Điện đều bị tái tạo linh hồn, trong lòng bọn họ chỉ có đại nghĩa Nhân tộc, không có tư tình cá nhân. Dù tổ gia gia Lục Ly ở chỗ này, một khi phạm với thiết luật Thí Ma Điện, sợ rằng hắn cũng sẽ vô tình giết chết mình.
Ông
Kinh thư càng lúc càng sáng, một cột sáng chói lòa bắn ra từ trong kinh thư, xông thẳng trời cao, lúc này đã gần hoàng hôn, bởi thế càng thêm bắt mắt dị thường.
Đột nhiên!
Kinh thư bay lên từ trong tay pho tượng, chậm rãi xoay chuyển giữa không trung, cột sáng tự nhiên cũng theo đó thay đổi phương hướng, không ngừng đè xuống, rõ ràng là đang định chiếu xuống hai người.
Quanh bốn phía đã bay tới trên trăm vị cường giả giáp đen, Nhân Hoàng rất nhiều, Địa Tiên e là cũng không ít. Ai nấy đều khóa chặt cột sáng kia, nhìn xem cuối cùng sẽ dừng lại trên người ai.
Cột sáng chậm rãi di chuyển xuống, tới gần Lục Ly, vô số ánh mắt nóng rực lập tức khóa chặt về phía này, rất nhiều thần niệm cường đại khóa chặt lấy Lục Ly. Khiến Lục Ly cảm thấy mình như biến thành một thiếu nữ không mảnh vải che thân, bị một đám lưu manh vây quanh
- Đừng chiếu ta, đừng chiếu ta!
Lục Ly âm thầm cầu nguyện trong lòng, hắn ẩn ẩn cảm giác được không ổn, nếu mình bị cột sáng chiếu tới, kết cục hẳn sẽ rất thảm. Đám lão gia hỏa Thí Ma Điện kia sẽ biến hắn thành chuột bạch thí nghiệm, từng chút từng chút phá giải bí mật trên người hắn, tất cả những gì hắn cố giấu kín sẽ đều lộ ra hết dưới ánh sáng.
Chương 664 Thiên kiêu đời tiếp theo 2
Cột sáng cuối cùng vẫn chiếu tới Lục Ly.
Tức thì, tròng mắt vô số người xung quanh sáng lên như sao trời. Đúng lúc này, ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm Lục Ly đột ngột tán phát kim quang vạn trượng, tựa hồ như đang vô hình kháng cự lại quang mang từ kinh thư.
- Ách?
Khiến Lục Ly và đám đông quanh bốn phía kinh ngạc là, quang mang trên kinh thư đột nhiên thoáng ảm đạm, sau đó lần nữa di động, cuối cùng chiếu lên Khương Khinh Linh ở bên cạnh!
Hí hí
Tiểu Bạch giấu trong tay áo Lục Ly thò đầu ra, liếc nhìn cột sáng kia, sau đó bất ngờ bay vọt ra, nhảy lên bả vai Khương Khinh Linh, thoải mái nằm sấp xuống.
Khương Khinh Linh nhìn sang Tiểu Bạch, biết là linh sủng của Lục Ly nên cũng không để ý. Nàng có chút căng thẳng, rất muốn đứng dậy, tránh né không để cột sáng này chiếu rọi.
- Linh Nhi, đừng nhúc nhích! Đây là thần quang, là thứ cực tốt, tuyệt đối đừng động!
Một tiếng truyền âm đột nhiên vang lên trong tai Khương Khinh Linh, khóe miệng Khương Khinh Linh nhếch lên vẻ cười khổ, nàng đeo mặt nạ nhưng vẫn bị gia gia nhìn ra được.
Rất nhanh kinh thư liền lần nữa sáng lên quang mang vạn trượng, sau đó chuyện thần kỳ xảy ra, trong kinh thư đột ngột bay ra từng chữ nhỏ màu vàng, những tự phù kia bay vụt đến, lần lượt chui vào trong người Khương Khinh Linh.
- Thần lực!
Ánh mắt đám đông chung quanh nóng rực lên, một lão giả không nhịn được phun ra hai chữ. Sau đó sắc mặt trở nên kích động dị thường, thậm chí thân thể đều có chút run rẩy.
Tiểu Bạch nẳm trên vai Khương Khinh Linh, có mấy tự phù màu vàng khó mà tránh được chui vào trong người nó, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hiện lên vẻ mãn nguyện và hớn hở, tựa như ăn được mỹ vị ngon nhất trên thế giới này.
Thân hình Khương Khinh Linh khẽ rung lên, mỗi một tự phù màu vàng đánh vào trong người, thân thể nàng lại khe khẽ run lên.
Nàng nhắm mắt lại, trên mặt tán phát quang mang thánh khiết, lúc này nàng tựa như biến thành Thần Nữ trên chín tầng trời, tràn đầy quang trạch thần thánh, khiến người bất giác có xung động quỳ xuống bái lạy.
- Cái này...
Lục Ly ở ngay sau lưng Khương Khinh Linh, đến cả thở mạnh đều không dám, trong đầu lại không khỏi có chút kinh nghi. Vừa rồi rõ ràng cột sáng nhắm đến hắn, sao cuối cùng lại đột nhiên dời đi?
Chẳng lẽ bởi vì huyết mạch Ngân Long kháng cự, bởi thế cột sáng hết cách mới phải lựa chọn Khương Khinh Linh? Tự phù màu vàng kia là gì? Là có ích hay có hại với Khương Khinh Linh và Tiểu Bạch?
Thời gian từng chút trôi qua, trên quảng trường yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được, ai nấy nín thở, lẳng lặng chờ đợi.
Tận sau ba nén hương, quang mang phát ra từ trong kinh thư mới dần yếu bớt, trong kinh thư cũng không còn phát ra tự phù màu vàng, cuối cùng triệt để an tĩnh, rơi lại vào trong tay tượng Đấu Thiên Đại Đế.
Hưu!
Gần như cùng lúc, bên người Lục Ly và Khương Khinh Linh hiện ra năm lão giả. Một người trong đó vung tay lên, không gian bên cạnh Lục Ly và Khương Khinh Linh ba động, sau đó Lục Ly cảm giác có bóng trắng lóe lên, cảnh sắc trước mắt chợt biến, hai người đã xuất hiện trong một đại điện.
Hưu
Tiểu Bạch lập tức bay vụt vào trong tay áo Lục Ly, Khương Khinh Linh cũng mở mắt ra, nàng và Lục Ly vẫn đang giữ nguyên tư thế quỳ xuống. Hai người liếc mắt nhìn quanh, phát hiện trong đại điện còn đứng năm người, ánh mắt năm người nhìn Khương Khinh Linh đều nóng rực dị thường.
- Gia gia...
Khương Khinh Linh đứng dậy, đưa tay vuốt lên mặt, lấy xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ vốn có. Lục Ly cũng cùng theo đứng lên, chẳng qua rất là đê điệu nép sau lưng Khương Khinh Linh, mắt lạnh bàng quan.
Tuổi tác gia gia Khương Khinh Linh nhìn có vẻ không lớn lắm, chỉ như một trung niên bốn mươi năm mươi tuổi. Bộ dạng hắn có chút tương tự Khương Vô Ngã, lúc này chính đang thần sắc kích động chỉ vào lão giả đứng ở chính giữa nói:
- Linh Nhi, còn không mau yết kiến trưởng lão chấp pháp và bốn vị trưởng lão đây?
- Trưởng lão chấp pháp?
Lục Ly thoáng kinh ngạc, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía lão giả đứng ở chính giữa. Quan sát một lúc quả nhiên phát hiện trưởng lão chấp pháp khá là giống Lục Chính Đàn, càng giống phụ thân hắn, chẳng qua tuổi tác tương đối lớn, nhìn có vẻ hơi chút già nua.
- Tổ gia gia!
Lục Ly mấp máy môi, song cuối cùng vẫn không kêu ra tiếng. Hắn biết trưởng lão chấp pháp đã dứt bỏ duyên tình với Lục gia, dù hắn có quỳ chết ở trước mặt, đối phương sợ rằng cũng sẽ không liếc lấy một lần.
Từ đầu chí cuối trưởng lão chấp pháp không hề nhìn Lục Ly, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Khương Khinh Linh, khẽ gật đầu nói:
- Khương Khinh Linh đúng không? Ngươi rất không sai, có thể được Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, ngươi chính là thiên kiêu đời tiếp theo của Nhân tộc chúng ta!
Thiên kiêu!
Hai chữ này dọa sợ Lục Ly và Khương Khinh Linh, bởi vì danh từ này không phải có thể tùy tiện dùng. Tỷ như mấy vị trước mặt đây, ai dám tự xưng thiên kiêu?
Nhân tộc trải qua lịch sử mấy trăm vạn năm, lại có bao nhiêu thiên kiêu từng xuất hiện? Chưa đến hai mươi người.
Hai tiếng thiên kiêu này không phải có thể tùy tiện phong, không chỉ cần chiến lực thông thiên, còn cần có cống hiến to lớn đối với Nhân tộc. Nói cách khác có thể một người lực áp tứ tộc, vì thủ hộ Nhân tộc mà làm ra cống hiến trác tuyệt.
Muốn một người lực áp tứ tộc, phải có được chiến lực cỡ nào? Riêng điểm này Khương Khinh Linh và Lục Ly đều tưởng tượng không ra. Chỉ vì pho tượng Đấu Thiên Đại Đế xuất hiện một chút dị trạng, trưởng lão chấp pháp liền phán định Khương Khinh Linh có thể trở thành thiên kiêu Nhân tộc?
Thấy được vẻ nghi hoặc của hai người, gia gia Khương Khinh Linh mỉm cười giải thích nói:
- Linh Nhi, có lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ, từ sau khi pho tượng Đấu Thiên Đại Đế này được dựng lên, tổng cộng mới ba lần xuất hiện dị tượng, mỗi lần xuất hiện dị tượng, Nhân tộc đều sẽ đản sinh một vị thiên kiêu. Những tự phù màu vàng phát ra từ trong kinh thư chính là thần lực Đấu Thiên Đại Đế lưu lại, rất có lợi ích với ngươi.
Chấp pháp trưởng lão tiếp lời, nói:
- Khương Khinh Linh, hiện tại ta đại biểu Thí Ma Điện chính thức thỉnh mời ngươi. Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thí Ma Điện, ngươi lập tức sẽ có thể trở thành trưởng lão.
Chương 665 Ngươi thật vô tình
- Hơn nữa hiện tại ngươi không cần tái tạo linh hồn vẫn sẽ nhận được vô số tài nguyên bồi dưỡng đến từ Thí Ma Điện.
- Trưởng lão!
Trong mắt Lục Ly và Khương Khinh Linh chất đầy vẻ kinh ngạc, trưởng lão Thí Ma Điện, đây chính là đại thế lực đỉnh cấp của Nhân tộc. Trở thành trưởng lão Thí Ma Điện, đồng nghĩa với đứng sừng sững trên đỉnh Nhân tộc, nháy mắt liền có thể được đến đãi ngộ vạn dân triều bái như ngoại công nàng đang được hưởng, cũng có thể khiến Khương Vô Ngã tới quỳ bái trước mộ người yêu.
Chẳng qua rất nhanh Khương Khinh Linh liền hồi thần lại, vội vàng khoát tay nói:
- Không được, ta không cần gia nhập Thí Ma Điện. Ở đây ta sẽ chết ngạt mất, ta không muốn ở lại chỗ này.
Thí Ma Điện có rất nhiều quy củ, bình thường không được phép rời khỏi Thí Ma chiến trường. Khương Khinh Linh muốn gặp gia gia đều phải tới tận đây mới được, theo như trong trí nhớ của nàng thì gia gia chưa từng lần nào trở lại gia tộc.
Cả đời đều ở trong thành này, như thế còn khó chịu hơn cả giết Khương Khinh Linh.
Trưởng lão chấp pháp thoáng trầm ngâm, biết điều này đối với Khương Khinh Linh mà nói thì quả thực vô cùng khó khăn. Dù sao tiểu cô nương còn trẻ như vậy, còn chưa hưởng thụ qua trần thế phồn hoa, làm sao có thể nhẫn nại tính tình, cô độc hiu quạnh sống ở đây cả đời.
Vì sao vô số võ giả Thần Châu đại địa khi đến tuổi đều nối tiếp nhau tiến vào Thí Ma chiến trường
Không chỉ bởi vì thủ vệ Nhân tộc, mà phần lớn chính là bởi bọn hắn đã vượt qua năm tháng dài dằng dặc, trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấu trần thế phồn hoa, chứng kiến thương hải tang điền, sinh tử biệt ly.
Bọn hắn có được truy cầu càng cao.
Đó chính là học theo Đấu Thiên Đại Đế phá toái hư không, vũ hóa thành tiên. Muốn chứng đạo, vậy chỉ còn cách tránh ra phàm trần, dứt bỏ trần duyên, một lòng vấn đạo. Không ngừng du tẩu giữa lằn ranh sinh tử, chỉ như vậy mới có thể có được cơ hội siêu thoát phàm tục, có được cơ hội vấn đỉnh võ đạo.
Một người có trói buộc, có lo lắng, làm việc thường thường sẽ có chỗ sợ sệt, không dám buông tay đánh cược một lần.
Con đường võ đạo là con đường nghịch thiên cải mệnh, muốn nghịch thiên há là chuyện dễ dàng? Tâm ngươi không đủ kiên định, đến cả tử vong đều sợ, lại làm sao có thể nghịch thiên? Làm sao có thể lên thẳng mây xanh?
Thí Ma Điện có được linh dược trân quý nhất trên thế giới này, trong Thí Ma chiến trường cũng có rất nhiều chỗ kỳ diệu, ở đây thường niên còn có thể chiến đấu với tứ tộc.
Nơi đây không vướng bận phàm trần, không có bất kỳ việc vặt gì trói buộc. Bởi thế rất nhiều người sau khi tiến vào đều quên đi quá khứ, một lòng tiềm tu, chiến đấu, đột phá, cuối cùng hóa thành một đống bụi đất hoặc bị dị tộc xé nát.
Thử hỏi một thiếu nữ đang tuổi hoa quý như Khương Khinh Linh, làm sao có thể chịu được nhàm chán và cô độc, ở lại đây bồi cùng một đám lão già suốt ngày bế quan tu luyện.
Gia gia Khương Khinh Linh Khương Thiên Thuận càng rõ ràng tính cách điêu ngoa của đứa cháu gái này, hắn cười khổ nói:
- Thế Linh Nhi ngươi về lại Linh Lung Các tu luyện đi, trở về truyền báo cho phụ thân, tuyển định ngươi làm thiếu tộc trưởng, hết thảy tài nguyên gia tộc ngươi đều có thể sử dụng.
Khương Khinh Linh tròn mắt nói:
- Ta không quay về, ta phải vào tiểu chiến trường. Ta muốn đi cùng Lục Ly, chúng ta phải được đến điểm tích lũy trong tiểu chiến trường, đổi lấy thần dược, hắn có một người bạn bị trúng Thần Tiên Tử.
- Hồ nháo!
Nét mặt Khương Thiên Thuận thoáng trầm xuống, nổi giận nói:
- Cảnh giới ngươi quá thấp, không đạt tới Nhân Hoàng Cảnh tuyệt đối không cho phép tiến vào tiểu chiến trường. Dù ta không quản chuyện Linh Lung Các, nhưng chuyện Khương gia vẫn là do ta quyết định.
- Không đi vào cũng được, đưa thần dược cho chúng ta!
Khương Khinh Linh đưa tay nói:
- Chẳng phải các ngươi nói ta là thiên kiêu ư? Đưa chút thần dược giải độc chắc không quá phận chứ?
- Không được!
Trưởng lão chấp pháp nói:
- Thí Ma Điện có quy củ của Thí Ma Điện, nếu ngươi gia nhập Thí Ma Điện, trở thành trưởng lão, ngươi tu luyện cần những thần dược gì, chúng ta đều có thể nghĩ cách cung cấp. Nhưng thần dược cũng là cho ngươi dùng, không thể dùng cho người khác, hơn nữa bây giờ ngươi còn chưa nguyện ý gia nhập Thí Ma Điện.
- Sao ngươi cứng nhắc thế nhỉ, không thể biến báo chút được ư?
Tính khí Khương Khinh Linh trước nay vẫn luôn rất lớn, giờ mọi người lại nói nàng là thiên kiêu đời tiếp theo, lá gan theo đó không khỏi càng lớn, trừng trưởng lão chấp pháp một cái nói:
- Vị này chính là tằng tôn tử của ngươi, đúng rồi, con ngươi cũng trúnng Vu độc, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, ngươi thật không quản không nhìn, trơ mắt mặc hắn chết đi?
- Hỗn xược!
Khương Thiên Thuận giận mắng một tiếng:
- Sao dám ăn nói như thế với trưởng lão chấp pháp? Nhanh dập đầu xin lỗi.
- Không cần!
Chòm râu bạc của trưởng lão chấp pháp khẽ run lên, mặt không biểu tình nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Ngươi là con cháu Lục gia?
Lục Ly vội vàng quỳ gối xuống đáp:
- Lục Ly gặp qua tổ gia gia. Ta là cháu trai ruột của Lục Chính Dương, chỉ là hiện tại đã bị Lục gia trục xuất khỏi gia tộc. Bây giờ gia gia đang trúng Vu độc, đã mê man hơn mười năm, Lục gia hiện tại đang do đại gia gia Lục Chính Đàn chủ sự.
- Được rồi!
Trưởng lão chấp pháp trực tiếp ngắt lời Lục Ly, hờ hững nói:
- Bản tọa đã tái tạo linh hồn, không còn là tổ gia gia của ngươi, Lục gia và ta cũng đã không còn nửa điểm liên quan. Chuyện Lục gia ta sẽ không quản, cũng không quản được.
Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn nói nhiều như vậy, bản ý vốn là định câu lên cảm tình của tổ gia gia đối với Lục gia, nhưng giờ xem ra không mấy tác dụng.
Người này quả thực không phải tổ gia gia của hắn, mà đã biến thành một người khác, một người không có quá khứ, không có cảm tình.
- Ngươi thật vô tình!
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Nếu các ngươi đã không đưa thần dược, vậy chúng ta chỉ còn cách tiến vào giết địch kiếm lấy điểm tích lũy.
- Tốc độ thế này mà chậm...
Khương Khinh Linh còn chưa dứt lời, Mệnh Luân tầng bốn dưới chân Lục Ly đã cấp tốc xoay tròn, tiếp đó hóa thành một đạo bóng trắng bay vút đi, tốc độ chí ít phải nhanh gấp mười Khương Khinh Linh.
Hô hô
Nghe được tiếng gió gào thét bên tai, nhìn núi đồi hai không ngừng lùi ra khỏi tầm mắt, hai mắt Khương Khinh Linh trợn tròn, thần sắc đầy vẻ không dám tin nói:
- Lục Ly, ngươi, tốc độ ngươi sao nhanh thế này? Còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, sao ngươi làm được?
Hơn một năm trước, Lục Ly từng đấu qua một trận với Mông Họa, khi đó liền đã cảm ngộ ra được cách dùng của Tốc Độ áo nghĩa, nhờ vậy tốc độ hắn có thể sánh ngang Nhân Hoàng. Đến sau lại ngưng tụ ra thêm hai tầng Mệnh Luân, cộng thêm hiểu biết và cảm ngộ đối với Tốc Độ áo nghĩa được thêm sâu, tốc độ lần nữa tăng lên mấy lần, lúc này tuyệt đối đã siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ.
- Hắc hắc!
Lục Ly cười thần bí, thuận miệng giải thích nói:
- Ta cảm ngộ được một loại áo nghĩa, nhờ đó mà tăng cường thêm tốc độ.
- Áo nghĩa?
Trong mắt Khương Khinh Linh chớp qua một tia hâm mộ, tấm tắc xưng tán nói:
- Ngươi đúng là thiên tài, áo nghĩa thế này ít nhất cũng phải là thất phẩm trở lên? Trời ạ, thiên tư ngươi còn khủng bố hơn cả cha ngươi.
- Hắc hắc!
Lục Ly lần nữa khẽ cười, lại không lên tiếng giải thích. Thật ra hắn rất rõ ràng, cấp bậc Tốc Độ áo nghĩa không cao, tốc độ có thể đề thăng lớn như vậy hoàn toàn là nhờ công Mệnh Luân dưới chân. Đương nhiên những chuyện này hắn sẽ không nói cho bất cứ người nào, Khương Khinh Linh cũng không ngoại lệ.
- Tốt, tốt!
Khương Khinh Linh hưng phấn hô lên, trong mắt hồ ly toàn là khoái ý, gật đầu nói:
- Với tốc độ này của ngươi, cộng thêm huyết mạch thần kỹ của ta, hai người chúng ta hoàn toàn có thể quét ngang thiên kiêu các tộc trogn tiểu chiến trường, điểm tích lũy sẽ ùn ùn vào tay.
- Chờ đã!
Lục Ly tạt cho Khương Khinh Linh một chậu nước lạnh, nói:
- Khương tiểu thư, không phải chúng ta, mà là ta! Ta sẽ một mình tiến vào tiểu chiến trường, còn ngươi phải thành thành thật thật đi về, nơi này không phải chỗ để chơi đùa.
- Hừ hừ!
Khương Khinh Linh ngước đầu kiêu ngạo nói:
- Lục Ly, đừng tưởng cảm ngộ được áo nghĩa liền lợi hại lắm. Bản tiểu thư đã cảm ngộ Phệ Hồn Ma Điệp tới cấp thứ sáu, có thể nhẹ nhàng quét ngang Quân Hầu Cảnh. Không có ta, ngươi muốn lấy được lượng lớn điểm tích lũy, nằm mơ!
- Quét ngang Quân Hầu Cảnh?
Lục Ly nhếch môi nói:
- Từ một năm rưỡi trước, ta đã có thể quét ngang Quân Hầu Cảnh. Kinh nghiệm thực chiến của ngươi quá yếu, tiến vào chỉ có thể là gánh nặng cho ta.
- Kìa, mau nhìn, trên trời có trâu đang bay!
Nét mặt Khương Khinh Linh đầy vẻ không tin tưởng, lườm Lục Ly một cái nói:
- Nơi này là một mê trận, không có ta dẫn đường, ngươi đừng hòng ra ngoài, càng đừng nói tìm tới Thí Ma Điện. Tiếp sau người của Đỗ gia khẳng định sẽ đuổi tới, chính ngươi tự quyết định đi, là mang theo ta đi vào, hay là bị người Đỗ gia bắt về?
- …
Lục Ly thực sự bó tay hết cách, giờ hắn rốt cục đã biết vì sao Khương Vô Ngã không quản được Khương Khinh Linh. Nếu hắn sinh đứa con gái kiểu này, sợ rằng sớm đã tức điên mà chết.
- Được rồi!
Lục Ly đành chịu, thở dài nói:
- Đi vào cũng được, chẳng qua ngươi nhất định phải nghe lệnh ta, bằng không ta liền vứt ngươi lại không quản, mặc cho ngươi bị dị tộc ăn thịt.
Hai hàng chân mày Khương Khinh Linh lập tức giãn ra, cười nói:
- Nghe ngươi, nghe ngươi, ta gì cũng nghe ngươi, đi mau, đi mau!
Dựa theo lẽ thường mà nói, Nhân Hoàng trong tiểu chiến trường sẽ vô cùng ít, hơn nữa tốc độ Lục Ly còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, bởi thế chỉ cần cẩn thận một chút, ít nhất sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Lục Ly từng tận mắt thấy qua Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh, huyết mạch bát phẩm cường đại cỡ nào chắc không cần phải nói nhiều, chỉ cần phối hợp tốt, ngược lại sẽ là một trợ lực rất lớn.
Lục Ly điều khiển Mệnh Luân một đường bay thẳng mà đi, sau khi bay được mấy nén hương, trước mặt đột nhiên gió nổi, cuốn lên cát bụi đầy trời, tầm nhìn đều bị ảnh hưởng.
- Bay trở về!
Khương Khinh Linh quát khẽ, Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Bay trở về? Vạn nhất bị tộc trưởng Đỗ gia đuổi kịp thì sao?
- Đồ đần!
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Đã nói với ngươi nơi này có mê trận, ngươi cứ một mực bay tới trước như thế, cả đời cũng đừng nghĩ bay ra.
- À à.
Lục Ly vội vàng quay đầu bay thuận theo hướng gió, được chừng mấy nén hương, lại bất ngờ không gặp được bất cứ kẻ nào. Rất nhanh gió ngừng lại, chỉ là không lâu sau trước mặt lại nổi gió, lần này hướng gió thổi về bên trái.
- Bay về bên trái, rất nhanh liền có thể đi ra.
Khương Khinh Linh khẽ cười một tiếng, giới chỉ sáng lên, trong tay hiện ra một chiếc mặt nạ, nàng cầm đeo lên mặt, mặt nạ bỗng chốc biến mất. Bộ dạng nàng cũng theo đó đại biến, chuyển thành một thiếu phụ văn tĩnh đoan trang.
- Ách? Sao phải đeo mặt nạ? Sợ gặp được người quen?
Lục Ly hiếu kì hỏi.
- Đần độn!
Khương Khinh Linh trừng Lục Ly một cái nói:
- Thí Ma Điện có người của Linh Lung Các chúng ta, hơn nữa gia gia của ta cũng ở ngay trong Thí Ma Điện. Vạn nhất bị phát hiện, ta liền không vào được tiểu chiến trường. Đúng rồi, tổ gia gia ngươi cũng ở Thí Ma Điện, ta nhớ hình như còn là trưởng lão chấp pháp!
- Tổ gia gia?
Cả người Lục Ly khẽ run lên. Tổ gia gia? Đó chính là phụ thân của gia gia hắn. Vì sao gia gia hôn mê bất tỉnh bởi Vu độc, có thể chết đi bất cứ lúc nào, thế mà tổ gia gia lại bỏ mặc không quản?
Lúc Lục Ly nói ra nghi hoặc trong lòng, Khương Khinh Linh thoáng ngừng một lát, sau đó mới thấp giọng giải thích nói:
- Thật ra nơi này có một bí mật, là Khương Vô Ngã nói cho ta biết, ngươi nhớ đừng truyền ra ngoài.
Lục Ly khẽ gật đầu, Khương Khinh Linh nói:
- Trước kia ta từng nói với ngươi Thí Ma Điện có một quy củ, đó là một khi bước vào Thí Ma Điện thì đến chết đều là người Thí Ma Điện, tuyệt đối không được can thiệp tới phân tranh ở Thần Châu đại địa. Đây là thiết luật hàng đầu của Thí Ma Điện, những người chấp hành thiết luật này là trưởng lão chấp pháp, cũng là cương vị tổ gia gia ngươi đang nắm hiện tại.
Chương 662 Thí Ma Thành
Trước kia Khương Khinh Linh quả thực từng nói qua về quy củ Thí Ma Điện, nhưng Lục Ly chưa từng nghĩ tới tổ gia gia hắn lại có quyền lực lớn đến thế. Trưởng lão chấp pháp tuyệt đối phải là trưởng lão nằm trong top ba Thí Ma Điện.
- Ngươi cứ nghĩ mà xem!
Khương Khinh Linh nghiêng đầu nói tiếp:
- Người Thí Ma Điện đều là cường giả các gia tộc các thế lực, nếu bản thân trưởng lão chấp pháp không công bằng nghiêm chính, thiên vị Lục gia, âm thầm trợ giúp Lục gia các ngươi, Thí Ma Điện sẽ thế nào? Phải biết mặt trên còn có điện chủ phó điện chủ nữa? Vạn nhất điện chủ cũng thiên vị gia tộc mình thì sao? Như thế Thí Ma Điện nhất định sẽ đại loạn! Không chừng nảy sinh rạn nứt từ bên trong, cuối cùng dẫn phát nội chiến, kết cục sẽ là Thí Ma Điện sụp đổ, tứ tộc xâm lấn Thần Châu đại địa, Nhân tộc chúng ta bị huyết tẩy.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, lát sau liền cũng gật đầu tán đồng:
- Đúng là có khả năng này.
- Nhưng ích kỷ là bản tính của con người!
Khương Khinh Linh lại tiếp tục nói:
- Tỉ như tổ gia gia ngươi, biết được gia gia ngươi trúng Vu độc, lúc nào cũng có thể tử vong, sao hắn có thể yên tâm? Hắn nắm trong tay quyền lực lớn như vậy, tuỳ tiện phái người đưa đi giải dược là được. Vu độc đối với Thí Ma Điện mà nói thì không phải vấn đề to tát gì.
Lục Ly kinh nghi hỏi lại:
- Thế vì sao tổ gia gia ta lại thờ ơ?
- Bởi vì hắn đã không phải tổ gia gia ngươi!
Khương Khinh Linh ném ra một đáp án kinh thiên:
- Điện chủ Thí Ma Điện, hai vị phó điện chủ và mười vị trưởng lão, tất cả đều bị tái tạo linh hồn. Trong linh hồn bọn hắn đã không có bất cứ ký ức nào trước đây, bọn hắn đều như có được cuộc sống mới, trong lòng bọn họ chỉ có Thí Ma Điện, chỉ có Nhân tộc, không còn chỗ của gia tộc.
- Vậy thì ác quá!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại ngấm ngầm cảm khái, lau đi toàn bộ ký ức khi trước, đây không phải phong ấn ký ức, mà là xóa đi hết thảy ký ức.
Nói cách khác hắn của trước kia đã triệt để chết rồi, biến thành một cái xác không hồn, chỉ sống vì Thí Ma Điện, là cỗ máy chiến tranh tồn tại vì Nhân tộc.
- Đúng vậy!
Khương Khinh Linh cảm khái:
- Chẳng qua bọn hắn đều là anh hùng chân chính, là đại Thánh Nhân của Nhân tộc. Vì thủ vệ Thần Châu đại địa, vì Thí Ma Điện không loạn, bọn hắn tình nguyện chết đi một lần, nếu không có Thí Ma Điện, sợ rằng Nhân tộc sớm đã sụp đổ.
Khẩu hiệu người người đều kêu lên được, vì Nhân tộc rất nhiều võ giả cũng có thể nối tiếp nhau xông pha khói lửa. Nhưng tái tạo linh hồn, biến thành một cái xác rỗng không có quá khứ, không có tương lai, cần phải có dũng khí lớn đến đâu mới làm được như vậy?
Con cái ở ngay trước mắt, lại căn bản không biết, thậm chí thê tử đứng ở bên cạnh đều chỉ như người qua đường, đây là bi ai thống khổ cỡ nào?
Khương Khinh Linh mím môi nói:
- Thật ra chiến lực gia gia ta đã có thể tấn thăng làm trưởng lão, chẳng qua hắn không nỡ rời bỏ chúng ta, bởi thế mới không tái tạo linh hồn. Nếu đổi lại là ta, ta tình nguyện chết đi cũng không muốn quên mất quá khứ. Lục Ly, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta không biết, chí ít hiện tại còn không biết!
- Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, sắp đi ra rồi.
Khương Khinh Linh nghiêm mặt dặn dò:
- Mặt nạ này của ta rất cao cấp, chỉ cần gia gia không ở bên cạnh, người khác nhất định không cách nào nhìn thấu. Thế nên sau này ngươi đừng gọi thẳng tên ta, chúng ta gọi nhau bằng biệt danh, được không? Ta tên Tiên Nhi, thế nào?
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, bĩu môi nói:
- Ngươi nào có nửa điểm tiên khí? Phải gọi là Hồ Yêu Nhi mới đúng.
- Hồ Yêu Nhi cũng được, cứ gọi thế đi!
Khương Khinh Linh không những không giận, ngược lại đôi mắt hồ ly còn cười thành vầng trăng khuyết, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lục Ly, hay ta gọi ngươi là thư sinh? Chẳng phải Hồ Ly Tinh chuyên mê hoặc thư sinh ư?
Lục Ly lườm nàng nói:
- Không dễ nghe, vô dụng nhất là thư sinh. Gọi Huyết Thủ Đồ Phu, thế nào? Bá khí đúng không?
- Được thôi!
Khương Khinh Linh run run cánh mũi, trước mặt lại nổi gió, cuốn lên bão cát đầy trời.
Lần này Khương Khinh Linh để Lục Ly trực tiếp phi hành tới trước, bay qua bão cát, cảnh sắc trước mặt đột nhiên đại biến, một mảnh hoang dã hiện ra. Nơi xa còn có một ngọn núi lớn, trên đỉnh núi là một tòa thành trì.
- Ồ?
Lục Ly ngắm nhìn thành trì to lớn phía xa xa, trong lòng chấn động không thôi. Từ bên này nhìn lại, cảm giác tòa thành trì kia cứ như đang lơ lửng giữa không trung, trên đó phiêu miểu tiên khí, càng hệt như một tòa Tiên Thành, là nơi cư trú của thần tiên.
- Đó chính là Thí Ma Thành, mau đi vào!
Khương Khinh Linh hưng phấn vỗ tay nói:
- Thành trì đó rất lớn, chỉ cần tiến vào Đỗ Vũ Khương Dực rất khó tìm được chúng ta. Quan trọng nhất chính là trong thành không ai được động võ, dù là gia gia của ta cũng không được, chúng ta vào thành liền triệt để an toàn.
Ánh mắt Lục Ly sáng rực lên, cưỡi Mệnh Luân bay thẳng tới ngọn núi to lớn kia. Còn chưa tới gần liền đã có mấy đạo thần niệm cường đại quét tới, thần niệm kia không phải yên ắng dò xét, mà như dao bén thổi qua hai người, khiến Lục Ly và Khương Khinh Linh đều có chút không rét mà run.
Lục Ly giảm bớt tốc độ, rất nhanh liền đi tới quảng trường khổng lồ bên ngoài thành. Trong quảng trường toàn là võ giả mặc chiến giáp đen, nét mặt ai nấy trang nghiêm, trên người có khí tức sát phạt khó mà che đậy.
- Tất cả đều là Quân Hầu cảnh!
Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, Khương Khinh Linh thấp giọng giải thích nói:
- Muốn gia nhập Thí Ma Điện ít nhất đều phải là Quân Hầu cảnh, Lục Ly, ở đây ngươi phải nghe ta, bằng không xảy ra chuyện ai cũng không cứu được.
Lục Ly khẽ gật đầu, thu hồi Mệnh Luân, ngước mắt nhìn về phía cửa thành to lớn trước mặt, thấy được trên đó có ba chữ lớn.
- Thí Ma Thành!
Ba chữ lớn này tựa hồ có được một loại ma lực thần kỳ, vừa thoáng nhìn liền hấp dẫn Lục Ly. Tròng mắt Lục Ly bất giác trở nên đỏ ngầu, sát khí không ngừng tuôn ra trên người.
Chương 663 Thiên kiêu đời tiếp theo
Một bàn tay ngọc ngà che mặt Lục Ly lại, giọng Khương Khinh Linh vang lên bên tai:
- Chữ kia là do một thiên kiêu Nhân tộc viết ra, bên trong ẩn chứa áo nghĩa khủng bố của thiên kiêu. Là áo nghĩa Thị Huyết bát phẩm, đừng nhìn nữa, đừng nói ngươi, dù là Nhân Hoàng nhìn lâu đều phải lạc mất bản thân.
Áo nghĩa bát phẩm, thật khủng bố!
Lục Ly không khỏi líu lưỡi, vừa rồi hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân như đang sôi trào, trong đầu toàn là sát ý, hận không thể giết sạch hết thảy sinh linh.
Vẻn vẹn chỉ ba chữ lớn mà đã khủng bố như thế, nếu là bị Thị Huyết áo nghĩa này bao phủ, sợ rằng lập tức sẽ biến thành cỗ máy giết chóc mất?
Khương Khinh Linh đi đến trước cửa thành, Lục Ly thành thành thật thật đi theo, không dám nhìn loạn, cũng không dám lên tiếng.
Hai người nhẹ nhàng tiến vào trong thành, hộ vệ ngoài cửa không hề kiểm tra, cũng không ngăn cản. Đi qua cửa thành, lại là một quảng trường cực lớn, vừa tiến vào ánh mắt Lục Ly lập tức bị một pho tượng to lớn trong quảng trường hấp dẫn.
Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, lông mày lại đen tuyền. Trên tay hắn bưng lấy một quyển kinh thư, trong mắt toàn là quang mang duệ trí, cảm giác không giống như một võ giả, ngược lại càng giống một bậc đại nho.
- Lục Ly, đi bái lạy một cái, đây chính là tượng thiên kiêu tuyệt thế của Nhân tộc chúng ta, Đấu Thiên Đại Đế!
Giọng Khương Khinh Linh vang lên, nét mặt Lục Ly thoáng chốc trở nên trang nghiêm sùng kính.
Đấu Thiên Thiên Đế, Đấu Thiên Giới được đặt tên theo phong hào của hắn. Đờng thời vị này cũng là Thần Nhân duy nhất phá toái hư không, bạch nhật phi thăng.
Ngay lúc hai người đi đến trước mặt pho tượng, còn chưa kịp quỳ lạy, Lục Ly đột nhiên dừng bước, linh hồn kịch chấn.
Bởi vì
Con Ngân Long trong Hồn Đàm hắn bất ngờ tự động du tẩu, hơn nữa huyết mạch toàn thân hắn cũng đột nhiên sôi trào.
- Sao thế này?
Trong lòng Lục Ly không khỏi thấp thỏm lo âu, trước đây hắn chưa từng gặp qua tình cảnh này, chẳng lẽ Đấu Thiên Đại Đế có liên hệ gì đó với huyết mạch Ngân Long, thế nên huyết mạch Ngân Long mới bị kích thích?
- Lục...!
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly sững sờ đứng ngây ra đó, vội vàng thấp giọng nói:
- Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bái lạy, vô lễ với Đấu Thiên Đại Đế chính là tội lớn.
Lục Ly hồi thần lại, vội vàng cùng theo Khương Khinh Linh quỳ xuống bái lạy. Vị này là thiên kiêu Nhân tộc, công tích của hắn không người nào dám chất nghi, ngay cả đám người Dạ Tra đều xưng tán hắn là thiên kiêu tuyệt thế.
Nhân vật như vậy, đáng để bái lạy, đáng để cho vạn người kính ngưỡng.
Chỉ là, lúc này huyết dịch Lục Ly càng lúc càng sôi trào, Ngân Long trong Hồn Đàm cũng không ngừng du tẩu, một cảm giác rất không thoải mái bất giác hiện lên trong đầu Lục Ly, tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly phải rời xa pho tượng này.
Lúc bái lạy, Lục Ly theo bản năng khe khẽ di động ra sau một chút, hắn quyết định bái lạy ba lần sau đó lập tức rời đi, không tiếp tục ở gần pho tượng này.
Ông
Ngay sau khi Lục Ly và Khương Khinh Linh bái lạy ba lượt xong, kinh thư trong tay pho tượng đột ngột sáng lên, tựa như một viên trân châu hiện ra giữa trời đêm, chói mắt dị thường.
Hoa
Nháy mắt, trọn cả quảng trường và khu vực phụ cận ồ lên một mảnh xôn xao, rất nhiều thần niệm cường đại quét tới, tiếp đó vô số cường giả đằng không mà lên, bay vụt tới bên này.
- Ách?
Khương Khinh Linh ngẩng đầu nhìn một cái, chứng kiến kinh thư trong tay Đấu Thiên Đại Đế phát sáng, lại thấy được vô số cường giả bay vụt đến, mặt nhỏ tức thì trắng bệch.
Nàng có chút nghĩ không thông, không phải chỉ là bái lạy một cái thôi sao? Trước kia nàng cũng đã từng tới đây bái lạy qua một lần, vì sao lần này pho tượng lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là vì hai người mạo phạm Đấu Thiên Đại Đế, khiến hắn hiển linh trách phạt?
- Lục, đi mau!
Khương Khinh Linh không khỏi hốt hoảng, đang định lặng yên đứng dậy dẫn theo Lục Ly chạy lẫn vào trong đám đông, chợt một tiếng hét lớn kinh thiên nổ vang trong tai hai người:
- Tất cả đứng yên!
Bị nhiều thần niệm cường đại như vậy khóa chặt, hai người đều biết chuồn không được, cũng không dám động, đành phải tiếp tục quỳ xuống.
Trong lòng Lục Ly còn sợ hãi hơn cả Khương Khinh Linh, hắn rất rõ ràng kinh thư này phát sáng nhất định là có liên quan đến mình. Bằng không huyết mạch hắn đã không sôi trào, Ngân Long trong Hồn Đàm cũng sẽ không tự động du tẩu.
Hắn không biết kinh thư trên tay tượng Đấu Thiên Đại Đế sáng lên là có ý gì? Nhưng thấy nhiều cường giả như vậy tuôn hết về đây, hơn nữa số lượng Địa Tiên còn không phải ít, hắn biết lần này nhất định lớn chuyện rồi, không khéo hai người liền bị chém giết ở đây.
Rất nhiều cường giả Thí Ma Điện đều bị tái tạo linh hồn, trong lòng bọn họ chỉ có đại nghĩa Nhân tộc, không có tư tình cá nhân. Dù tổ gia gia Lục Ly ở chỗ này, một khi phạm với thiết luật Thí Ma Điện, sợ rằng hắn cũng sẽ vô tình giết chết mình.
Ông
Kinh thư càng lúc càng sáng, một cột sáng chói lòa bắn ra từ trong kinh thư, xông thẳng trời cao, lúc này đã gần hoàng hôn, bởi thế càng thêm bắt mắt dị thường.
Đột nhiên!
Kinh thư bay lên từ trong tay pho tượng, chậm rãi xoay chuyển giữa không trung, cột sáng tự nhiên cũng theo đó thay đổi phương hướng, không ngừng đè xuống, rõ ràng là đang định chiếu xuống hai người.
Quanh bốn phía đã bay tới trên trăm vị cường giả giáp đen, Nhân Hoàng rất nhiều, Địa Tiên e là cũng không ít. Ai nấy đều khóa chặt cột sáng kia, nhìn xem cuối cùng sẽ dừng lại trên người ai.
Cột sáng chậm rãi di chuyển xuống, tới gần Lục Ly, vô số ánh mắt nóng rực lập tức khóa chặt về phía này, rất nhiều thần niệm cường đại khóa chặt lấy Lục Ly. Khiến Lục Ly cảm thấy mình như biến thành một thiếu nữ không mảnh vải che thân, bị một đám lưu manh vây quanh
- Đừng chiếu ta, đừng chiếu ta!
Lục Ly âm thầm cầu nguyện trong lòng, hắn ẩn ẩn cảm giác được không ổn, nếu mình bị cột sáng chiếu tới, kết cục hẳn sẽ rất thảm. Đám lão gia hỏa Thí Ma Điện kia sẽ biến hắn thành chuột bạch thí nghiệm, từng chút từng chút phá giải bí mật trên người hắn, tất cả những gì hắn cố giấu kín sẽ đều lộ ra hết dưới ánh sáng.
Chương 664 Thiên kiêu đời tiếp theo 2
Cột sáng cuối cùng vẫn chiếu tới Lục Ly.
Tức thì, tròng mắt vô số người xung quanh sáng lên như sao trời. Đúng lúc này, ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm Lục Ly đột ngột tán phát kim quang vạn trượng, tựa hồ như đang vô hình kháng cự lại quang mang từ kinh thư.
- Ách?
Khiến Lục Ly và đám đông quanh bốn phía kinh ngạc là, quang mang trên kinh thư đột nhiên thoáng ảm đạm, sau đó lần nữa di động, cuối cùng chiếu lên Khương Khinh Linh ở bên cạnh!
Hí hí
Tiểu Bạch giấu trong tay áo Lục Ly thò đầu ra, liếc nhìn cột sáng kia, sau đó bất ngờ bay vọt ra, nhảy lên bả vai Khương Khinh Linh, thoải mái nằm sấp xuống.
Khương Khinh Linh nhìn sang Tiểu Bạch, biết là linh sủng của Lục Ly nên cũng không để ý. Nàng có chút căng thẳng, rất muốn đứng dậy, tránh né không để cột sáng này chiếu rọi.
- Linh Nhi, đừng nhúc nhích! Đây là thần quang, là thứ cực tốt, tuyệt đối đừng động!
Một tiếng truyền âm đột nhiên vang lên trong tai Khương Khinh Linh, khóe miệng Khương Khinh Linh nhếch lên vẻ cười khổ, nàng đeo mặt nạ nhưng vẫn bị gia gia nhìn ra được.
Rất nhanh kinh thư liền lần nữa sáng lên quang mang vạn trượng, sau đó chuyện thần kỳ xảy ra, trong kinh thư đột ngột bay ra từng chữ nhỏ màu vàng, những tự phù kia bay vụt đến, lần lượt chui vào trong người Khương Khinh Linh.
- Thần lực!
Ánh mắt đám đông chung quanh nóng rực lên, một lão giả không nhịn được phun ra hai chữ. Sau đó sắc mặt trở nên kích động dị thường, thậm chí thân thể đều có chút run rẩy.
Tiểu Bạch nẳm trên vai Khương Khinh Linh, có mấy tự phù màu vàng khó mà tránh được chui vào trong người nó, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hiện lên vẻ mãn nguyện và hớn hở, tựa như ăn được mỹ vị ngon nhất trên thế giới này.
Thân hình Khương Khinh Linh khẽ rung lên, mỗi một tự phù màu vàng đánh vào trong người, thân thể nàng lại khe khẽ run lên.
Nàng nhắm mắt lại, trên mặt tán phát quang mang thánh khiết, lúc này nàng tựa như biến thành Thần Nữ trên chín tầng trời, tràn đầy quang trạch thần thánh, khiến người bất giác có xung động quỳ xuống bái lạy.
- Cái này...
Lục Ly ở ngay sau lưng Khương Khinh Linh, đến cả thở mạnh đều không dám, trong đầu lại không khỏi có chút kinh nghi. Vừa rồi rõ ràng cột sáng nhắm đến hắn, sao cuối cùng lại đột nhiên dời đi?
Chẳng lẽ bởi vì huyết mạch Ngân Long kháng cự, bởi thế cột sáng hết cách mới phải lựa chọn Khương Khinh Linh? Tự phù màu vàng kia là gì? Là có ích hay có hại với Khương Khinh Linh và Tiểu Bạch?
Thời gian từng chút trôi qua, trên quảng trường yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được, ai nấy nín thở, lẳng lặng chờ đợi.
Tận sau ba nén hương, quang mang phát ra từ trong kinh thư mới dần yếu bớt, trong kinh thư cũng không còn phát ra tự phù màu vàng, cuối cùng triệt để an tĩnh, rơi lại vào trong tay tượng Đấu Thiên Đại Đế.
Hưu!
Gần như cùng lúc, bên người Lục Ly và Khương Khinh Linh hiện ra năm lão giả. Một người trong đó vung tay lên, không gian bên cạnh Lục Ly và Khương Khinh Linh ba động, sau đó Lục Ly cảm giác có bóng trắng lóe lên, cảnh sắc trước mắt chợt biến, hai người đã xuất hiện trong một đại điện.
Hưu
Tiểu Bạch lập tức bay vụt vào trong tay áo Lục Ly, Khương Khinh Linh cũng mở mắt ra, nàng và Lục Ly vẫn đang giữ nguyên tư thế quỳ xuống. Hai người liếc mắt nhìn quanh, phát hiện trong đại điện còn đứng năm người, ánh mắt năm người nhìn Khương Khinh Linh đều nóng rực dị thường.
- Gia gia...
Khương Khinh Linh đứng dậy, đưa tay vuốt lên mặt, lấy xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ vốn có. Lục Ly cũng cùng theo đứng lên, chẳng qua rất là đê điệu nép sau lưng Khương Khinh Linh, mắt lạnh bàng quan.
Tuổi tác gia gia Khương Khinh Linh nhìn có vẻ không lớn lắm, chỉ như một trung niên bốn mươi năm mươi tuổi. Bộ dạng hắn có chút tương tự Khương Vô Ngã, lúc này chính đang thần sắc kích động chỉ vào lão giả đứng ở chính giữa nói:
- Linh Nhi, còn không mau yết kiến trưởng lão chấp pháp và bốn vị trưởng lão đây?
- Trưởng lão chấp pháp?
Lục Ly thoáng kinh ngạc, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía lão giả đứng ở chính giữa. Quan sát một lúc quả nhiên phát hiện trưởng lão chấp pháp khá là giống Lục Chính Đàn, càng giống phụ thân hắn, chẳng qua tuổi tác tương đối lớn, nhìn có vẻ hơi chút già nua.
- Tổ gia gia!
Lục Ly mấp máy môi, song cuối cùng vẫn không kêu ra tiếng. Hắn biết trưởng lão chấp pháp đã dứt bỏ duyên tình với Lục gia, dù hắn có quỳ chết ở trước mặt, đối phương sợ rằng cũng sẽ không liếc lấy một lần.
Từ đầu chí cuối trưởng lão chấp pháp không hề nhìn Lục Ly, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Khương Khinh Linh, khẽ gật đầu nói:
- Khương Khinh Linh đúng không? Ngươi rất không sai, có thể được Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, ngươi chính là thiên kiêu đời tiếp theo của Nhân tộc chúng ta!
Thiên kiêu!
Hai chữ này dọa sợ Lục Ly và Khương Khinh Linh, bởi vì danh từ này không phải có thể tùy tiện dùng. Tỷ như mấy vị trước mặt đây, ai dám tự xưng thiên kiêu?
Nhân tộc trải qua lịch sử mấy trăm vạn năm, lại có bao nhiêu thiên kiêu từng xuất hiện? Chưa đến hai mươi người.
Hai tiếng thiên kiêu này không phải có thể tùy tiện phong, không chỉ cần chiến lực thông thiên, còn cần có cống hiến to lớn đối với Nhân tộc. Nói cách khác có thể một người lực áp tứ tộc, vì thủ hộ Nhân tộc mà làm ra cống hiến trác tuyệt.
Muốn một người lực áp tứ tộc, phải có được chiến lực cỡ nào? Riêng điểm này Khương Khinh Linh và Lục Ly đều tưởng tượng không ra. Chỉ vì pho tượng Đấu Thiên Đại Đế xuất hiện một chút dị trạng, trưởng lão chấp pháp liền phán định Khương Khinh Linh có thể trở thành thiên kiêu Nhân tộc?
Thấy được vẻ nghi hoặc của hai người, gia gia Khương Khinh Linh mỉm cười giải thích nói:
- Linh Nhi, có lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ, từ sau khi pho tượng Đấu Thiên Đại Đế này được dựng lên, tổng cộng mới ba lần xuất hiện dị tượng, mỗi lần xuất hiện dị tượng, Nhân tộc đều sẽ đản sinh một vị thiên kiêu. Những tự phù màu vàng phát ra từ trong kinh thư chính là thần lực Đấu Thiên Đại Đế lưu lại, rất có lợi ích với ngươi.
Chấp pháp trưởng lão tiếp lời, nói:
- Khương Khinh Linh, hiện tại ta đại biểu Thí Ma Điện chính thức thỉnh mời ngươi. Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thí Ma Điện, ngươi lập tức sẽ có thể trở thành trưởng lão.
Chương 665 Ngươi thật vô tình
- Hơn nữa hiện tại ngươi không cần tái tạo linh hồn vẫn sẽ nhận được vô số tài nguyên bồi dưỡng đến từ Thí Ma Điện.
- Trưởng lão!
Trong mắt Lục Ly và Khương Khinh Linh chất đầy vẻ kinh ngạc, trưởng lão Thí Ma Điện, đây chính là đại thế lực đỉnh cấp của Nhân tộc. Trở thành trưởng lão Thí Ma Điện, đồng nghĩa với đứng sừng sững trên đỉnh Nhân tộc, nháy mắt liền có thể được đến đãi ngộ vạn dân triều bái như ngoại công nàng đang được hưởng, cũng có thể khiến Khương Vô Ngã tới quỳ bái trước mộ người yêu.
Chẳng qua rất nhanh Khương Khinh Linh liền hồi thần lại, vội vàng khoát tay nói:
- Không được, ta không cần gia nhập Thí Ma Điện. Ở đây ta sẽ chết ngạt mất, ta không muốn ở lại chỗ này.
Thí Ma Điện có rất nhiều quy củ, bình thường không được phép rời khỏi Thí Ma chiến trường. Khương Khinh Linh muốn gặp gia gia đều phải tới tận đây mới được, theo như trong trí nhớ của nàng thì gia gia chưa từng lần nào trở lại gia tộc.
Cả đời đều ở trong thành này, như thế còn khó chịu hơn cả giết Khương Khinh Linh.
Trưởng lão chấp pháp thoáng trầm ngâm, biết điều này đối với Khương Khinh Linh mà nói thì quả thực vô cùng khó khăn. Dù sao tiểu cô nương còn trẻ như vậy, còn chưa hưởng thụ qua trần thế phồn hoa, làm sao có thể nhẫn nại tính tình, cô độc hiu quạnh sống ở đây cả đời.
Vì sao vô số võ giả Thần Châu đại địa khi đến tuổi đều nối tiếp nhau tiến vào Thí Ma chiến trường
Không chỉ bởi vì thủ vệ Nhân tộc, mà phần lớn chính là bởi bọn hắn đã vượt qua năm tháng dài dằng dặc, trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấu trần thế phồn hoa, chứng kiến thương hải tang điền, sinh tử biệt ly.
Bọn hắn có được truy cầu càng cao.
Đó chính là học theo Đấu Thiên Đại Đế phá toái hư không, vũ hóa thành tiên. Muốn chứng đạo, vậy chỉ còn cách tránh ra phàm trần, dứt bỏ trần duyên, một lòng vấn đạo. Không ngừng du tẩu giữa lằn ranh sinh tử, chỉ như vậy mới có thể có được cơ hội siêu thoát phàm tục, có được cơ hội vấn đỉnh võ đạo.
Một người có trói buộc, có lo lắng, làm việc thường thường sẽ có chỗ sợ sệt, không dám buông tay đánh cược một lần.
Con đường võ đạo là con đường nghịch thiên cải mệnh, muốn nghịch thiên há là chuyện dễ dàng? Tâm ngươi không đủ kiên định, đến cả tử vong đều sợ, lại làm sao có thể nghịch thiên? Làm sao có thể lên thẳng mây xanh?
Thí Ma Điện có được linh dược trân quý nhất trên thế giới này, trong Thí Ma chiến trường cũng có rất nhiều chỗ kỳ diệu, ở đây thường niên còn có thể chiến đấu với tứ tộc.
Nơi đây không vướng bận phàm trần, không có bất kỳ việc vặt gì trói buộc. Bởi thế rất nhiều người sau khi tiến vào đều quên đi quá khứ, một lòng tiềm tu, chiến đấu, đột phá, cuối cùng hóa thành một đống bụi đất hoặc bị dị tộc xé nát.
Thử hỏi một thiếu nữ đang tuổi hoa quý như Khương Khinh Linh, làm sao có thể chịu được nhàm chán và cô độc, ở lại đây bồi cùng một đám lão già suốt ngày bế quan tu luyện.
Gia gia Khương Khinh Linh Khương Thiên Thuận càng rõ ràng tính cách điêu ngoa của đứa cháu gái này, hắn cười khổ nói:
- Thế Linh Nhi ngươi về lại Linh Lung Các tu luyện đi, trở về truyền báo cho phụ thân, tuyển định ngươi làm thiếu tộc trưởng, hết thảy tài nguyên gia tộc ngươi đều có thể sử dụng.
Khương Khinh Linh tròn mắt nói:
- Ta không quay về, ta phải vào tiểu chiến trường. Ta muốn đi cùng Lục Ly, chúng ta phải được đến điểm tích lũy trong tiểu chiến trường, đổi lấy thần dược, hắn có một người bạn bị trúng Thần Tiên Tử.
- Hồ nháo!
Nét mặt Khương Thiên Thuận thoáng trầm xuống, nổi giận nói:
- Cảnh giới ngươi quá thấp, không đạt tới Nhân Hoàng Cảnh tuyệt đối không cho phép tiến vào tiểu chiến trường. Dù ta không quản chuyện Linh Lung Các, nhưng chuyện Khương gia vẫn là do ta quyết định.
- Không đi vào cũng được, đưa thần dược cho chúng ta!
Khương Khinh Linh đưa tay nói:
- Chẳng phải các ngươi nói ta là thiên kiêu ư? Đưa chút thần dược giải độc chắc không quá phận chứ?
- Không được!
Trưởng lão chấp pháp nói:
- Thí Ma Điện có quy củ của Thí Ma Điện, nếu ngươi gia nhập Thí Ma Điện, trở thành trưởng lão, ngươi tu luyện cần những thần dược gì, chúng ta đều có thể nghĩ cách cung cấp. Nhưng thần dược cũng là cho ngươi dùng, không thể dùng cho người khác, hơn nữa bây giờ ngươi còn chưa nguyện ý gia nhập Thí Ma Điện.
- Sao ngươi cứng nhắc thế nhỉ, không thể biến báo chút được ư?
Tính khí Khương Khinh Linh trước nay vẫn luôn rất lớn, giờ mọi người lại nói nàng là thiên kiêu đời tiếp theo, lá gan theo đó không khỏi càng lớn, trừng trưởng lão chấp pháp một cái nói:
- Vị này chính là tằng tôn tử của ngươi, đúng rồi, con ngươi cũng trúnng Vu độc, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, ngươi thật không quản không nhìn, trơ mắt mặc hắn chết đi?
- Hỗn xược!
Khương Thiên Thuận giận mắng một tiếng:
- Sao dám ăn nói như thế với trưởng lão chấp pháp? Nhanh dập đầu xin lỗi.
- Không cần!
Chòm râu bạc của trưởng lão chấp pháp khẽ run lên, mặt không biểu tình nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Ngươi là con cháu Lục gia?
Lục Ly vội vàng quỳ gối xuống đáp:
- Lục Ly gặp qua tổ gia gia. Ta là cháu trai ruột của Lục Chính Dương, chỉ là hiện tại đã bị Lục gia trục xuất khỏi gia tộc. Bây giờ gia gia đang trúng Vu độc, đã mê man hơn mười năm, Lục gia hiện tại đang do đại gia gia Lục Chính Đàn chủ sự.
- Được rồi!
Trưởng lão chấp pháp trực tiếp ngắt lời Lục Ly, hờ hững nói:
- Bản tọa đã tái tạo linh hồn, không còn là tổ gia gia của ngươi, Lục gia và ta cũng đã không còn nửa điểm liên quan. Chuyện Lục gia ta sẽ không quản, cũng không quản được.
Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn nói nhiều như vậy, bản ý vốn là định câu lên cảm tình của tổ gia gia đối với Lục gia, nhưng giờ xem ra không mấy tác dụng.
Người này quả thực không phải tổ gia gia của hắn, mà đã biến thành một người khác, một người không có quá khứ, không có cảm tình.
- Ngươi thật vô tình!
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Nếu các ngươi đã không đưa thần dược, vậy chúng ta chỉ còn cách tiến vào giết địch kiếm lấy điểm tích lũy.
Bình luận facebook