-
Chương 666-670
Chương 666 Đệ nhất tiểu thư
Nét mặt trang nghiêm của Khương Thiên lần nữa khẽ biến, lạnh lùng nói:
- Không được, ngươi lập tức trở về Linh Lung Các cho ta, bằng không...
- Bằng không thì sao?
Khương Khinh Linh trừng Khương Thiên Thuận một cái nói:
- Tiểu chiến trường này ta vào chắc rồi, Thí Ma Thành không thể động võ, gia gia ngươi dám bắt ta về, thế chính là vi phạm thiết luật. Hơn nữa các ngươi đã nói ta là thiên kiêu Nhân tộc, vậy có từng gặp qua thiên kiêu dễ dàng chết đi không? Gặp qua thiên kiêu nào ngày ngày tu luyện ở trong nhà, không trải qua chiến đấu sinh tử, làm sao ta có thể trở thành thiên kiêu? Làm sao thủ vệ được Nhân tộc?
Khương Thiên Thuận á khẩu không cách nào phản bác, trưởng lão chấp pháp nhìn Khương Khinh Linh một lúc, cuối cùng vung tay lên nói:
- Nha đầu này nói không sai, không trải qua rèn luyện máu và lửa, làm sao trở thành thiên kiêu? Sống chết có số, Khương Thiên Thuận ngươi còn không nhìn thấu ư? Không cách nào vứt bỏ phàm trần quyến luyến, không thể dứt bỏ thân tình, đời này ngươi vĩnh viễn không cách nào chứng đạo.
- Được rồi!
Khương Thiên Thuận cắn răng nói:
- Khương Khinh Linh, ngươi đi tu luyện hơn nửa tháng, luyện hóa thần lực trong cơ thể, sau đó các ngươi hẵng tiến vào tiểu chiến trường.
Tiểu chiến trường còn chưa bóc mở, Khương Khinh Linh hấp thu thần lực cần phải luyện hóa, trưởng lão chấp pháp không quản mà giao hết mọi chuyện còn lại cho Khương Thiên Thuận.
Chẳng qua trước khi đi, trưởng lão chấp pháp lại nhìn Lục Ly một cái, sau đó nhìn xuống tay áo hắn, dặn dò nói:
- Lục Ly, linh sủng này của ngươi cũng hấp thu thần lực, phải bảo hộ nó cho tốt, đừng để nó chết đi. Chờ khi trưởng thành, chiến lực của nó tuyệt đối sẽ không tầm thường.
Lục Ly mới đầu còn có chút mong đợi, tưởng là tổ gia gia muốn nói với hắn về chuyện Lục gia, không ngờ lại chỉ dặn dò điều này. Hắn khẽ gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ thất vọng, lại không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo đám người trưởng lão chấp pháp rời đi.
- Đi theo ta!
Khương Thiên dẫn Khương Khinh Linh và Lục Ly đi ra ngoài, qua mấy đoạn hành lang, tới trong một thành bảo nhỏ.
- Những ngày này các ngươi ở lại đây, đây là phủ đệ của ta.
Khương Thiên Thuận dặn dò nói:
- Đoạn thời gian này các ngươi đừng đi đâu cả, chỉ ở trong này. Tiểu tử ngươi chờ ở đây, Linh Nhi đi theo ta.
Khương Thiên mang theo Khương Khinh Linh tiến vào trong một gian phòng, chắc là chỉ cho nàng cách làm sao luyện hóa thần lực, Lục Ly thì đứng ở trong đại sảnh.
Hắn chờ một lúc liền lôi Tiểu Bạch ra, xem xem Tiểu Bạch hấp thu những tự phù màu vàng kia, trên thân liệu có thay đổi gì không. Chẳng ngờ Tiểu Bạch lại đã lần nữa ngủ say, từ vẻ ngoài thì thấy không khác gì trước kia cả.
Mỗi lần hấp thu đủ nhiều năng lượng, Tiểu Bạch đều sẽ ngủ say, dù sao nó vẫn còn quá nhỏ, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ mới mấy năm, đối với Huyền thú mà nói thì vẫn là trẻ nhỏ. Hấp thu năng lượng quá nhiều nhất định cần phải ngủ say, như vậy mới có thể triệt để luyện hóa năng lượng, càng thêm nhanh chóng trưởng thành.
Lục Ly đứng lẻ loi một mình trong đại sảnh, hồi tưởng lại dị tượng vừa nãy.
Trong lòng hắn rất là nghi hoặc
Hắn có thể dám chắc, dị tượng là do hắn dẫn phát lên. Trước kia Khương Khinh Linh hẳn từng tới qua nơi này, cũng bái lạy qua pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, nhưng không hề có bất kỳ dị tượng nào.
Điều này chứng tỏ dị tượng là do hắn dẫn phát.
Đương thời ấn ký Ngân Long không ngừng du tẩu, huyết mạch hắn cũng sôi trào, tất cả đều chứng minh điểm này. Điều hắn nghi hoặc là vì sao mới đầu cột sáng nhắm đến hắn, cuối cùng lại dời tới Khương Khinh Linh, đồng thời truyền lại thần lực cho nàng?
Thần lực hẳn nên là thứ cực tốt, từ bộ dạng của đám người Khương Thiên Thuận liền có thể thấy phần nào. Được ban cho thần lực, Khương Khinh Linh lập tức bị phán định là thiên kiêu, có thể thấy thần lực thần kỳ cỡ nào.
Không được đến thần lực, nhưng Lục Ly không hề hối hận.
Bởi vì khi ấy huyết mạch Ngân Long rất phản cảm và kháng cự, Lục Ly không biết nguyên nhân do đâu. Nhưng huyết mạch Ngân Long là một thể với hắn, huyết mạch Ngân Long kháng cự, hắn tự nhiên cũng sẽ kháng cự.
Huống hồ Khương Khinh Linh là bằng hữu của hắn, Tiểu Bạch càng là thân như ruột thịt, một người một thú này được đến thần lực, đối với Lục Ly mà nói thì đó là kết cục tốt nhất.
Một khi hắn được đến thần lực, phỏng chừng hết thảy bí mật của hắn đều lộ ra ánh sáng, hắn không thích cảm giác bị vạn người nhìn vào như thế, đám người Dạ Tra Mông Thần rất nhanh cũng sẽ bị điều tra ra. Hắn được đến thần lực mà lại không gia nhập Thí Ma Điện, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm, Lục Chính Đàn khẳng định không dung hắn.
- Điện chủ và hai vị phó điện chủ đâu nhỉ?
Đại sự như thế ba vị điện chủ lại không ra mặt, điểm này khiến Lục Ly rất là hiếu kì. Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Khương Thiên Thuận chợt đi ra.
Ánh mắt Khương Thiên Thuận nhìn Lục Ly có chút là lạ, hắn ngồi lên chủ vị, uống một ngụm trà hỏi:
- Ngươi tên Lục Ly?Là con trai Lục Nhân Hoàng?
- Đúng vậy, tiền bối!
Lục Ly cung kính nói.
Khương Thiên Thuận khẽ gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói:
- Chuyện của ngươi ta đã tìm hiểu qua, nghe nói Vô Ngã phản đối ngươi đi lại với Linh Nhi?
- Đi lại?
Lục Ly thoáng cau mày nói:
- Tiền bối, có thể là ngươi hiểu lầm, ta và Khương Khinh Linh chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường.
- Hừ!
Khương Thiên Thuận lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Ngươi không cần nói mấy lời này, ta chỉ muốn nói ta cũng phản đối. Ngươi cũng thấy rồi đấy, Linh Nhi được đến thần lực, sau này nàng sẽ thành thiên kiêu Nhân tộc, mà ngươi chỉ mới là Bất Diệt Cảnh, còn bị Lục gia trục xuất khỏi gia tộc. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Lục Ly không đáp, người Khương gia đúng là cùng một đức tính, hắn cũng chẳng muốn giải thích, một mực trầm mặc.
- Thế này đi!
Khương Thiên Thuận nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lần này nếu ngươi còn mạng đi ra được tiểu chiến trường, quay đầu ta sẽ để Vô Ngã đưa cho ngươi mấy ngàn ước Huyền Tinh, ngươi tu luyện cho tốt, đừng tới quấy nhiễu Linh Nhi.
- Mấy ngàn ức Huyền Tinh?
Vẻ tươi cười tắt ngúm trên mặt Lục Ly, lần đầu tiên giao dịch giữa hắn với Linh Lung Các đã có giá trị lên đến mấy ngàn ức Huyền Tinh.
Chương 667 Thần niệm
Chỉ bằng mấy ngàn ức Huyền Tinh liền muốn thu mua hắn? Có phải Khương Thiên Thuận ở trong Thí Ma Điện lâu rồi, đầu óc có chút không được bình thường?
Hắn nhếch môi cười cười, lại không có ý tranh cãi với Khương Thiên Thuận mà chỉ khẽ gật đầu nói:
- Ta nghe tiền bối.
- Tốt.
Khương Thiên Thuận rất hài lòng, gật đầu nói:
- Được rồi, mấy ngày nay ngươi cứ ở lại chỗ này. Vào trong tiểu chiến trường, ngươi chỉ cần đi theo Linh Nhi liền sẽ không xảy ra chuyện, ta sẽ nói cho Linh Nhi cách làm sao giữ mạng.
Khương Thiên Thuận rời đi, Lục Ly tiến vào một gian phòng khác trong thành bảo. Hắn chẳng nghĩ gì sất, bắt đầu bế quan tu luyện. Hắn vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh, cảnh giới còn chưa ổn định, cũng chưa tu luyện ra được thần niệm, mười mấy ngày này vừa khéo có thể tu luyện một phen.
Tộc trưởng Đỗ gia Đỗ Vũ rất nhanh liền tìm tới, Khương Dực cũng theo sát ngay sau. Chẳng qua ván đã đóng thuyền, trưởng lão chấp pháp và Khương Thiên Thuận đều đồng ý cho Khương Khinh Linh tiến vào tiểu chiến trường, bọn hắn còn dám nói gì? Đành phải ảo não đi về bẩm báo.
Chẳng qua Khương Thiên Thuận có nói cho hai người chuyện Khương Khinh Linh dẫn động pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, được ban cho thần lực.
Hai người lập tức đại hỉ, có được tin tức này, trở về Khương Vô Ngã chắc chắn sẽ không trách cứ hai người.
Gần đây Thí Ma thành rất náo nhiệt, chỉ sau một canh giờ chuyện Khương Khinh Linh được đến thần lực, có khả năng trở thành thiên kiêu Nhân tộc đời tiếp theo đã truyền khắp trong thành.
Phần nhiều võ giả Thí Ma Điện đều rất là hưng phấn, bởi vì một khi Nhân tộc xuất hiện thiên kiêu, như vậy mấy ngàn năm sau Nhân tộc liền có thể hoàn toàn lực áp tứ tộc. Thậm chí có thể thượng nặng tứ tộc, mang đến cho Nhân tộc mấy vạn năm bình an và ổn định.
Chuyện này còn được truyền ra bên ngoài, chỉ sau hai ngày liền đã truyền khắp toàn bộ Thần Châu đại địa.
Cái tên Khương Khinh Linh bỗng chốc danh chấn Cửu Châu, Khương Vô Ngã và Linh Lung Các đại hỉ, lập tức phán định Khương Khinh Linh là thiếu tộc trưởng. Giá trị Khương Khinh Linh đột ngột tăng vọt, nhảy lên trở thành tiểu thư số một đại lục.
Thiếu tộc trưởng Khương gia, một trong mười hai Vương tộc, tương lai sẽ thành là thiên kiêu Nhân tộc, chỉ bằng vài gạch đầu dòng kể trên Khương Khinh Linh đã nhẹ nhàng ngồi lên vị trí đệ nhất trên bảng xếp hạng, đè xuống tiểu thư Cơ Mộng Điềm của Luân Hồi Cung.
Vốn lần bóc mở tiểu chiến trường này sẽ không có quá nhiều công tử tiểu thư đến tham chiến, nhưng tin tức vừa truyền ra, vô số công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp lập tức khởi hành ngay trong đêm. Lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống tới một trong ba lối vào, ý đồ cũng muốn tiến vào tiểu chiến trường.
Những công tử ca kia tự nhiên là đến vì Khương Khinh Linh, có thể trở thành phu quân của thiên kiêu tương lai, đây là chuyện vinh diệu cỡ nào?
Các tiểu thư lại có chút không phục, muốn tranh phong với Khương Khinh Linh, đè xuống vị đệ nhất tiểu thư này, từ đó chứng minh sự bất phàm của bản thân.
Khương Khinh Linh và Lục Ly đều không ngờ được rằng, bởi vì sự xuất hiện của hai người mà tranh đấu tại tiểu chiến trường lần này bỗng chốc trở nên náo nhiệt dị thường.
Quy cách cao, nhân số nhiều, không nói sau này sẽ không tái diễn, chí ít cũng là trước nay chưa từng có.
Lục Ly bế quan mấy ngày, năm ngày đầu dùng hết vào tu luyện Huyền lực, ổn định cảnh giới.
Vừa tu luyện hắn liền phát hiện một chuyện quái dị, bởi vì một khi tu luyện, thiên địa Huyền lực lập tức không ngừng cuộn trào toát ra trong phòng, mức độ đậm đặc khiến hắn không khỏi ngấm ngầm líu lưỡi.
Thiên địa Huyền khí trong phòng này ít nhất cũng phải gấp mấy chục lần bên ngoài, nói cách khác tu luyện ở đây, dù không cần đan dược, tốc độ tu luyện cũng sẽ gấp mấy chục lần bên ngoài.
Hắn ẩn ẩn hiểu ra, lý do tiểu thế giới bên ngoài không có thiên địa Huyền khí liệu có phải là vì bị Thí Ma Thành hấp thu? Phía dưới Thí Ma Thành hẳn là có một Tụ Linh đại trận khổng lồ, hấp thu toàn bộ Huyền khí của tiểu thế giới.
Tu luyện năm ngày, Lục Ly bắt đầu chuyển sang nghiên cứu thần niệm, thần niệm chính là thứ tốt!
Thần niệm là tinh thần vươn dài, lấy tinh thần đi thăm dò thế giới, chứ không phải thông qua tròng mắt mũi lỗ tai đi cảm giác thế giới. Nói thông tục thì là linh hồn xuất khiếu, thông qua linh hồn đi cảm nhận thế giới.
Lục Ly sớm đã biết được phương pháp phóng thích thần niệm, Hồn Đàm hắn sớm đã đạt đến trình độ có thể phóng thích thần niệm, bằng không hắn đã không cách nào đột phá Bất Diệt Cảnh.
Trong không gian linh hồn của hắn, một Hồn Đàm cực lớn lơ lửng trên đó, chiếm cứ hai phần ba không gian linh hồn, đây là cường độ Hồn Đàm tiêu chuẩn của võ giả Bất Diệt Cảnh.
Hồn Đàm càng lớn, linh hồn càng mạnh, đợi khi linh hồn đạt tới mức độ nhất định, liền có thể “xuất khiếu”, chẳng qua xuất khiếu ở đây không phải xuất khiếu theo nghĩa nghiêm cách nhất. Mà chỉ là linh hồn vươn dài, tán phát ra, có thể cảm giác được tình hình chung quanh.
Lúc này Lục Ly chính đang mò mẫm cách vận dụng thần niệm, hắn sử dụng phương pháp Yên phu nhân chỉ dạy, một lần lại một lần minh tưởng, để cảm giác lực xung kích tường lũy Hồn Đàm, tiếp đó xông ra não hải, tán phát ra ngoài.
Hắn đã xung kích rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại.
Hắn phát hiện một vấn đề, tường lũy Hồn Đàm của hắn tựa hồ mạnh hơn người khác không ít. Bởi thế linh hồn hắn mới bị trói buộc trong Hồn Đàm, mãi không cách nào tán phát ra được.
- Chẳng lẽ là bởi vì ấn ký Ngân Long?
Trong Hồn Đàm Lục Ly có ấn ký một con Ngân Long, nhờ có ấn ký này mà hắn gần như không sợ công kích linh hồn bình thường. Thậm chí cả Thái Thượng trưởng lão Lục gia chuyên tu linh hồn đều không thể dò xét linh hồn hắn, nữ vương Dạ Xoa Tộc Nghiệp Cơ cũng không cách nào mị hoặc hắn.
Năng lực phòng ngự linh hồn của hắn rất mạnh, bởi thế tường lũy Hồn Đàm cũng rất kiên cố.
Theo như Lục Ly hiểu thì là như thế, chẳng qua hắn vẫn không nản chí. Thần niệm chính là thứ tốt, nếu hắn không thể phóng thích thần niệm, chiến lực sẽ giảm bớt đi nhiều. Người khác có thể nhẹ nhàng thăm dò được hắn, hắn lại không cách nào phát hiện kẻ địch.
Chương 668 Thần niệm
Lục Ly không cam tâm, hắn hung hăng quyết tâm phải xung kích tường lũy Hồn Đàm cho bằng được, mỗi lần hắn đều dùng hết toàn lực, cảm giác như tinh thần sắp sụp đổ.
Trăm lần, nghìn lần, vạn lần!
Lục Ly không biết đã xung kích bao nhiêu lần, có cảm giác như sắp phát điên, hắn không biết cứ tiếp tục xung kích thế này linh hồn mình có bị ảnh hưởng không. Nhưng trong lòng hắn có một cỗ chấp niệm, có lẽ chỉ cần xung kích thêm lần nữa, hắn liền có thể có được thần niệm.
Oanh!
Ba ngày sau, trong đầu Lục Ly rền vang một tiếng, ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm sáng lên quang mang vạn trượng. Lúc này trước mắt Lục Ly tựa như mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới, hắn rốt cục đã xông phá tường lũy Hồn Đàm.
Lục Ly nhắm mắt, lại cảm giác có thể nhìn thấy hết thảy cảnh vật trong phòng, bao gồm Tiểu Bạch chính đang ngủ say. Hết thảy bài trí trong phòng, thậm chí cả chút gió nhẹ đều có thể cảm nhận được.
- Thật thần kỳ!
Lục Ly hưng phấn không thôi, hắn hệt như đứa trẻ được đến đồ chơi mới. Cứ thế tán phát tinh thần tràn ra, rất nhanh liền thấy được thị nữ và hộ vệ ở bên ngoài, có hai thị nữ chính đang thấp giọng trò chuyện, chủ đề là chuyện về Khương Khinh Linh.
- Khương Khinh Linh? Đi thăm dò Khương Khinh Linh xem sao!
Thần niệm Lục Ly tiếp tục tản ra, chẳng mấy chốc liền tìm đến gian phòng Khương Khinh Linh đang ở, thần niệm hắn xuyên qua tường. Chẳng qua đúng lúc này, hắn cảm giác được trên vách tường có một tầng hộ tráo cực mỏng, ngăn cách thần niệm hắn lại.
- Hừ!
Lục Ly không khỏi có chút khó chịu, khống chế thần niệm tựa như xung kích tường lũy Hồn Đàm khi trước, hung hăng đụng lên hộ tráo trên vách tường. Rất nhanh hắn liền cảm thấy hai mắt chói lòa, thần niệm xông qua bức tường, thấy được Khương Khinh Linh đang lặng lẽ ngồi xếp bằng bên trong.
- Hả?
Hai mắt Khương Khinh Linh đột nhiên mở ra, trong mắt hạnh chứa đầy hàn khí, ẩn ẩn còn có thể thấy được mấy tự phù màu vàng. Khiến người cảm thấy nàng không còn là nữ tử phóng đãng yêu mị, ngược lại hệt như là một nữ la sát.
Ông
Đồng thời với đó, vách tường gian phòng Khương Khinh Linh sáng lên quang mang rực rỡ, thị nữ hộ vệ thủ ở bên ngoài không khỏi kinh hãi, một tên hộ vệ quát khẽ:
- Ai dám mạo phạm Khinh tiểu thư? Muốn chết ư?
Lục Ly giật mình, vội vàng thu hồi thần niệm, Khương Khinh Linh bước nhanh đi ra, thần niệm một mực khóa chặt thần niệm Lục Ly, truy tung theo, cuối cùng tìm tới Lục Ly.
- À!
Khương Khinh Linh thoáng chút kinh ngạc, sau đó vung tay lên nói:
- Không việc gì, đừng hốt hoảng, cũng đừng bẩm báo việc này cho gia gia ta, biết chưa?
Hộ vệ và thị nữ vội vàng gật đầu, Khương Khinh Linh nhanh chân tiến vào phòng Lục Ly, sau đó khép chặt cửa lại. Tay đặt lên cơ quan nhô ra trong phòng, khẽ vỗ, quang mang lóe lên, cấm chế được mở, tiếp sau Khương Khinh Linh mới hỏi:
- Lục Ly, vừa rồi là ngươi đang thăm dò ta?
- Đúng vậy!
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Vừa mới học xong cách dùng thần niệm, tuỳ tiện dò xét thử xem.
- Ách?
Nét mặt Khương Khinh Linh càng thêm chấn kinh, nghi hoặc dạo quanh Lục Ly vài vòng, miệng nói:
- Lục Ly, ngươi đúng là quái vật, bọn hắn nói ta có thể trở thành thiên kiêu, chính ta đều cảm thấy buồn cười. Nhưng theo ta cảm nhận, nếu ngươi không chết yểu, sớm muộn cũng sẽ trở thành thiên kiêu tuyệt thế.
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, lúng túng hỏi:
- Sao lại nói thế?
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly quả thật không hiểu, thoáng ngừng một lúc mới giải thích nói:
- Trong phòng này có cấm chế, có thể ngăn cách thần thức thăm dò. Đừng nói thần niệm Bất Diệt Cảnh, sợ là thần niệm Quân Hầu Cảnh bình thường đều rất khó xuyên vào. Ngươi vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh không lâu, thần niệm lại đã cường đại như thế. Còn có tốc độ ngươi nữa, Bất Diệt Cảnh mà đã mạnh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, quái thai như ngươi mà không thể trở thành thiên kiêu, vậy ai có tư cách trở thành thiên kiêu?
- Sao vậy được?
Lục Ly chớp chớp mắt, có chút khó mà tin tưởng.
Hồn Đàm của hắn cũng chỉ tương tự như Bất Diệt Cảnh bình thường, sao thần niệm hắn lại có thể mạnh hơn cả Quân Hầu Cảnh sơ kỳ? Điều này không hợp lẽ thường.
- Ta còn có thể gạt ngươi?
Khương Khinh Linh hiếu kỳ nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sao ngươi làm được như vậy? Nhanh dạy ta, đây là tuyệt học của Lục gia các ngươi?
- Ta chỉ là một tên bị Lục gia trục xuất khỏi gia môn, làm gì có tư cách gì học được tuyệt học Lục gia? Chiến Thần Đồ Lục ta còn chưa được học nữa là?
Lục Ly khẽ nhíu mày trầm tư suy nghĩ, hẳn là chỉ có ấn ký Ngân Long bên trong Hồn Đàm mới có thể giải thích thông.
Trong Mệnh Luân hắn có thêm một ấn ký Ngân Long, sau đó tốc độ Mệnh Luân đột nhiên tăng mạnh, giờ trong Hồn Đàm cũng có ấn ký Ngân Long, sau đó uy lực thần niệm đại tăng…
- Răng thú, chắc một phần là đến từ răng thú!
Lục Ly vô thức sờ soạng lên cổ, răng thú sớm đã không thấy tung tích, hắn hơi có chút tiếc nuối. Lai lịch răng thú kia chắc chỉ phải đợi sau khi Lục Nhân Hoàng đi ra mới có thể giải đáp được.
Nghĩ một lúc mà vẫn không thông suốt, Lục Ly bèn dứt khoát không nghĩ nữa mà quay sang hỏi lại Khương Khinh Linh:
- Ngươi thì sao, luyện hóa thần lực đến đâu rồi? Còn nữa, thần lực rốt cục là thứ gì, có tác dụng tăng cường chiến lực thế nào?
- Luyện hóa bảy tám phần.
Khương Khinh Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát, sau đó nhíu mày nói:
- Diệu dụng cụ thể thế nào ta còn chưa mò mẫm ra, chẳng qua ta cảm thấy nếu luyện hóa xong toàn bộ thần lực, chiến lực của ta có lẽ sẽ tăng gấp mấy lần, Phệ Hồn Ma Điệp cũng có đề thăng. Đúng rồi, Lục Ly, Đấu Thiên Đại Đế đột nhiên ban cho thần lực, có phải là có liên quan đến ngươi?
- Sao lại nói thế?
Lục Ly hơi híp mắt, sau đó lắc đầu nói:
- Sao lại có liên quan đến ta, nếu ta có liên quan, thần lực hẳn phải ban cho ta, chứ không phải ban cho ngươi.
- Lục Ly, ngươi nói dối.
Khương Khinh Linh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, miệng nói:
- Con người ngươi không quen nói dối, lúc nói dối tròng mắt ngươi sẽ co rụt lại, ta hiểu rất rõ. Hơn nữa đừng quên ta là nữ nhân, cảm giác lực của ta rất mạnh, ngươi không lừa được đâu.
Chương 669 Quả nhiên là ngươi
Lục Ly... nói ta biết nguyên nhân được không? Ta tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, bất kỳ ai đều không nói.
Lục Ly lườm nàng một cái, hắn đúng là không giỏi nói dối. Nhưng nói dối không phải vì hắn không tin tưởng Khương Khinh Linh, mà vì việc này đến chính hắn đều không rõ ràng, nói xem hắn phải giải thích thế nào?
Hắn trầm ngâm thoáng chốc rồi đáp:
- Chắc thế, chắc là có liên quan đến ta. Khương Khinh Linh ngươi đừng hỏi nữa, ta không biết, cũng không muốn nói.
- Quả nhiên!
Tròng mắt Khương Khinh Linh sáng rực lên, nói:
- Lần trước ta bái lạy pho tượng Đại Đế nhưng chẳng hề có dị tượng gì. Khi chúng ta bái lạy, ta cảm giác được huyết mạch toàn thân ngươi sôi trào, lúc ấy ta đã biết là ngươi dẫn phát dị tượng. Hơn nữa cột sáng kia vốn là nhắm đến ngươi, cuối cùng lại tiện nghi ta, Lục Ly... những thần lực này vốn nên thuộc về ngươi!
Lục Ly cười khổ nói:
- Của ngươi với của ta, có khác biệt ư?
Khương Khinh Linh hơi ngớ, sau đó mắt hồ ly híp lại thành vầng trăng khuyết, cười ngọt ngào nói:
- Không sai, của ta chính là của ngươi. Con người ta đều là của ngươi, quả thực không có gì khác biệt.
Lục Ly nhếch môi không tiếp tục chủ đề này mà lảng sang chuyện khác:
- Khương Khinh Linh, Thí Ma chiến trường ở đâu? Tiểu chiến trường kia lại ở đâu?
- Không biết!
Khương Khinh Linh lắc đầu nói:
- Chẳng qua khẳng định không phải ở trong tiểu thế giới này, Thí Ma chiến trường và tiểu chiến trường thật ra đều là hai tiểu thế giới cỡ lớn. Còn tiểu thế giới này chỉ là nơi có thông đạo nối liền với hai chiến trường, có thể truyền tống đi vào mà thôi.
- Ta có chút không hiểu!
Lục Ly nhíu mày nói:
- Vì sao Ma tộc Man tộc Vu tộc Vũ tộc không vượt biển mà đến, trực tiếp tiến công Thần Châu đại địa, khăng khăng cứ phải đấu đến ngươi chết ta sống ở Thí Ma chiến trường?
- Vì xa thôi...
Khương Khinh Linh giải thích nói:
- Bốn khối đại địa kia cách chỗ chúng ta không biết bao xa, muốn điều động đại quân tới, không mất mười năm tám năm thì đừng hòng làm được. Hơn nữa trong biển có hải thú cường đại, sợ rằng người còn chưa tới đã chết hơn phân nửa.
- Thí Ma chiến trường là một tiểu thế giới vô cùng lớn, tiểu thế giới này rất thần kỳ, có rất nhiều thông đạo, nối thông với cả năm khối đại địa. Bởi thế ai có thể chiếm giữ được tiểu thế giới này, liền sẽ có được quyền chủ động tiến công. Qua nhiều năm như vậy, chúng ta không ngừng điều động võ giả tiến vào chiến đấu, mục đích chính là vì trấn thủ thông đạo nối liền Thần Châu đại địa, phòng ngừa đại quân dị tộc thông qua Thí Ma chiến trường giết vào Thần Châu đại địa.
- Tiểu chiến trường chắc cũng tương tự, có thể nối liền với năm khối đại địa. Tiểu thế giới kia không tính quá lớn, được một vị thiên kiêu Nhân tộc sử dụng thần thuật kinh thiên dựng lên tiểu kết giới, Nhân tộc và tứ tộc ba mươi tuổi trở lên đều không thể tiến vào.
Điểm này Lục Ly lại phần nào hiểu được, năm đó một Long Đế mà hắn từng tiến vào cũng tương tự. Chẳng qua mộ Long Đế nói thế nào cũng chỉ là một phần mộ, diện tích bên trong không lớn. Còn nếu muốn bố trí ra kết giới trong tiểu thế giới, còn có thể duy trì nhiều năm như vậy, thần thông của vị thiên kiêu Nhân tộc kia sợ là đã nghịch thiên.
Tán gẫu một lát, Khương Khinh Linh trở về phòng, nàng vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa thần lực. Hiện tại đã qua đi năm ngày, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian, tiểu chiến trường đã sắp bóc mở.
Lục Ly cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao lập tức sẽ tiến vào, hết thảy vấn đề chỉ cần tiến vào liền sẽ được đến giải thích.
...
Thí Ma Thành càng lúc càng náo nhiệt, vẻn vẹn mấy ngày, trong thành chí ít đã nhiều thêm mấy ngàn người, đều là công tử tiểu thư và võ giả các gia tộc.
Không phải đại gia tộc thì không được phép tiến vào Thí Ma chiến trường, chẳng qua trên có chính sách, dưới có đối sách. Rất nhiều con em gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm sẽ giả vờ bái nhập dưới trướng đại gia tộc, cùng theo vào rèn luyện.
Những đại gia tộc kia không mấy để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này, dù sao những gia tộc này đều là phụ dụng của bọn hắn, võ giả thế lực dưới tay được tăng cường chiến lực, đối với bọn hắn cũng là chuyện tốt.
Trên thực tế!
Những con em tiểu gia tộc vụng trộm trà trộn tiến vào kia, phần lớn thời gian đều là dùng để nịnh bợ công tử tiểu thư đại gia tộc. Bình thường ông tử tiểu thư bên người đi theo một đám người, các nàng bọn hắn nào có cơ hội đồng sinh cộng tử, lấy lòng nịnh nọt? Công tử tiểu thư các đại gia tộc được một đám người theo đuôi cũng sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, đều mặc nhận cho phép loại người này theo gót.
Bởi thế gần đây Thí Ma thành mới tràn vào nhiều người đến vậy, chứ thực ra số con em hào môn chân chính cũng không nhiều. Trong mười hai Vương tộc, trừ Khương Khinh Linh ra thì chỉ có người sáu đại thế lực tới.
Luân Hồi Cung, Lục gia, Thiên Địa Trủng, Khiếu Thiên Cung, U Minh Giáo và Bách Hoa Các.
Cho đến trước mắt hào môn đỉnh cấp mới chỉ có sáu đại thế lực này, bọn họ lần lượt phái ra con em thiên tài đỉnh cấp nhất. Còn người gia tộc hoặc thế lực thất phẩm thì là tới rất nhiều, đếm không hết được.
Phía Linh Lung Các, Đỗ gia, Thái Thiên Điện, Tần gia, mấy đại thế lực trong Linh Lung Thành và bản tộc Khương gia đều dồn dập phái ra công tử tiểu thư đỉnh cấp nhất.
Mục đích không cần nói cũng biết, tự nhiên là vì bảo hộ Khương Khinh Linh. Một khi cục diện nguy cấp, những người này sẽ phụ trách đoạn hậu, chết thay cho Khương Khinh Linh.
Thiên kiêu tương lai không thể vẫn lạc trong tiểu chiến trường. Trước khi đến tộc trưởng các gia tộc đã đích thân hạ tử lệnh với con em trong tộc, nếu Khương Khinh Linh chết rồi, tất cả bọn họ đều không cần trở về.
Khương Khinh Linh là hi vọng của Linh Lung Các, cũng là hi vọng của các gia tộc bọn hắn. Bất luận Linh Lung Các hay là mấy đại gia tộc, tuyệt không cho phép Khương Khinh Linh chịu bất cứ tổn hại nào trong tiểu chiến trường.
Lại qua năm sáu ngày, Khương Khinh Linh rốt cục luyện hóa xong toàn bộ thần lực, dung hợp với Huyền lực. Sau đó nàng xuất quan, theo như dự tính, lối vào tiểu thế giới cũng sắp bóc mở.
Khương Khinh Linh đánh thức Lục Ly, hai người đi ra thành bảo.
Chương 670 Quần anh hội tụ
Khương Thiên Thuận sớm đã chờ ở bên ngoài, vừa thấy hai người xuất quan, lập tức dẫn tiến vào trong một đại điện.
Trong đại điện đứng tổng cộng mười một người, tuổi tác ai nấy đều không nhỏ, ít nhất hẳn cũng phải hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, rất nhiều người phỏng chừng đều gần tới ba mươi.
Nhóm người ngày gồm tám nam, ba nữ, đều mặc chiến khải, tư thế hiên ngang. Lục Ly liếc nhìn một cái, trong lòng không khỏi thất kinh, bởi vì tất cả mười một người này đều là Quân Hầu Cảnh, có một người thậm chí đã đạt tới Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
- Gặp qua Khinh tiểu thư!
Ánh mắt toàn bộ mười một người khóa chặt lên thân Khương Khinh Linh, sau đó khom mình hành lễ, còn về Lục Ly đứng phía sau, bọn họ đều tự động lơ là.
- Linh Nhi!
Khương Thiên Thuận chỉ vào mười một người nói:
- Đây đều là con em ưu tú nhất của các thế lực phụ thuộc Linh Lung Các, có người chắc ngươi cũng biết. Mục đích bọn hắn tới đây lần này chính là bảo hộ ngươi, nếu ngươi chết, bọn hắn chỉ còn nước tuẫn táng theo, bởi thế trong tiểu chiến trường lần này, ngươi tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng.
- Khương Hỗ!
Khương Thiên Thuận quát khẽ một tiếng, một tên thanh niên tuổi tác có vẻ hơi lớn bước ra, khom người nói:
- Lão các chủ, Khương Hỗ có mặt!
Khương Thiên Thuận gật đầu nói:
- Lần này do ngươi dẫn đội, nếu Linh Nhi làm loạn, ngươi có thể trực tiếp đánh ngất nàng, sau đó mang về đại doanh. Đợi nửa năm qua đi, lập tức mang về.
- Vâng!
Khương Hỗ chắp tay lĩnh mệnh, Lục Ly khẽ nhếch môi, hắn sớm đoán được Khương Thiên Thuận tất có bố trí. Chẳng qua hắn không phản cảm, bởi vì hắn cũng không hi vọng Khương Khinh Linh xảy ra chuyện.
Ánh mắt hắn có chút mong chờ, tiểu chiến trường sắp bóc mở, thiên tài thế hệ này của tứ tộc đều sẽ hội tụ về đây.
Có thể cứu sống được Bạch Thu Tuyết cứu sống, có thể tìm ra Lục Linh, cứu được Lục Nhân Hoàng hay không, hết thảy đều dựa hết vào chuyến đi tiểu chiến trường lần này.
Một ngày sau, phía thành bắc, trên một quảng trường nhỏ bên ngoài đại điện, đám đông đứng chật ních, liếc nhìn chỉ thấy chi chi chít chít, không tìm ra điểm cuối, ít nhất phải có trên vạn người.
Bình thường tối đa chỉ chừng khoảng bốn năm ngàn người tiến vào tiểu chiến trường, giờ đây nhân số lại đã quá vạn, có thể thấy lần này náo nhiệt cỡ nào. Nếu võ giả thanh niên tứ tộc không nhiều, tuyệt đối sẽ bị phía Nhân tộc nghiền áp.
Lúc Lục Ly và Khương Khinh Linh đi đến quảng trường, cả hai đều bị dọa cho không nhẹ. Nhiều người tiến vào thế này? Sợ là võ giả tuổi trẻ tứ tộc không đủ cho bọn hắn giết? Không thể đánh giết dị tộc, bọn hắn làm sao giành được điểm tích lũy?
Hoa
Khương Khinh Linh vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đặc biệt là đám công tử trẻ tuổi, tròng mắt ai nấy đều sáng rực lên.
Khương Khinh Linh là mỹ nữ không tệ, dung mạo cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong hàng ngũ tiểu thư các đại gia tộc. Trước kia không có công tử nào để ý là bởi thanh danh nàng không được tốt cho lắm, nghe đồn khá là phóng đãng, sinh hoạt cá nhân không được lành mạnh.
Công tử đại gia tộc tự nhiên không thể qua loa với chuyện hôn nhân, tuyệt đối sẽ không cưới về nữ tử lắm điều tiếng, bởi thế có rất ít công tử đại gia tộc theo đuổi Khương Khinh Linh.
Giờ thì khác!
Khương Khinh Linh mang trên mình đầu hàm “thiên kiêu tương lai”, chẳng khác gì trên thân tự mang hào quang. Cùng là nữ tử tư sắc tương đồng, một người là tiên nữ, một người lại là cô bé lọ lem, kẻ trước tự nhiên sẽ cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn kẻ sau rất nhiều, cũng càng thêm hấp dẫn nam nhân.
Lúc này Khương Khinh Linh cũng cảm thấy tự thân mang thần quang, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều như muốn câu hồn đoạt phách, nhất là đôi mắt hồ ly kia, vạch đi hồn phách không ít công tử tại trường.
Trái lại, các tiểu thư đại gia tộc đều nhìn Khương Khinh Linh bằng ánh mắt có chút khinh thường. Mặc dù trên mặt, trong mắt không biểu lộ quá nhiều thần tình, nhưng nội tâm lại đều âm thầm khó chịu. Phỏng chừng đang mắng con điếm này chẳng qua là vận khí tốt chút, dù sau này trở thành thiên kiêu, cũng vẫn là một con điếm.
Lục Ly rất đê điều, không đi sát bên cạnh Khương Khinh Linh, mà đứng ở sau lưng đám người Khương Hỗ, lặng lẽ quan sát đám công tử tiểu thư quanh bốn phía.
Rất nhanh, tròng mắt hắn sáng lên, bởi vì hắn thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư. Đây là hai thiên tài tuổi trẻ Lục gia duy nhất được đến cảm tình từ Lục Ly, không ngờ lần này bọn họ cũng tới.
- Lục Toan Lục Nghê cũng tới!
Song rất nhanh sắc mặt Lục Ly lại trầm xuống, Lục Lân và Lục Hồng Ngư đứng bên người công tử áo bào hoa, được một đám đông vây quanh như là chúng tinh ủng nguyệt, không phải Lục Toan Lục Nghê thì còn là ai?
Ánh mắt bốn người Lục Toan Lục Nghê Lục Lân Lục Hồng Ngư không nhìn về phía Khương Khinh Linh, mà đang tìm kiếm trong đội ngũ theo phía sau, cuối cùng toàn bộ đều khóa chặt lên thân Lục Ly.
Lục Ly lần lượt chạm mắt với bốn người, ánh mắt hắn nhìn Lục Lân Lục Hồng Ngư rất thân thiết, đến lúc nhìn sang Lục Toan Lục Nghê cũng là mỉm cười, nhưng ý cười này nhìn thế nào đều giống như là đang cười lạnh.
Đám công tử tiểu thư khoái tốc đi tới, dù là các tiểu thư vừa rồi lộ vẻ khinh thường đối với Khương Khinh Linh, lúc này cũng đều cười mỉm tiến lại.
Bất luận trong lòng chán ghét Khương Khinh Linh thế nào, bất luận sau lưng đấu đá ra làm sao, ngoài mặt đại gia tộc vẫn rất chú trọng lễ nghi. Tuyệt sẽ không ngay mặt vạch trần nhau, làm vậy sẽ chỉ khiến người ngoài chê cười.
Lục Ly thu lại ánh mắt từ trên thân mấy người Lục Toan Lục Nghê, lặng lẽ quan sát đám công tử đại gia tộc đi tới. Sau khi quét nhìn một lượt, hắn ngấm ngầm gật đầu, các công tử tiểu thư của mười hai Vương tộc quả nhiên đều không sai, toàn là Quân Hầu Cảnh, không hề thấy được một tên võ giả Bất Diệt Cảnh nào.
Ba mươi tuổi trở lên không thể tiến vào tiểu chiến trường, trong nhóm này có mấy người Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới chừng hai mươi, thiên tư như thế đã tính là vô cùng biến thái.
Trong nhóm này nổi bật nhất là năm người, Lục Toan tự nhiên là một trong số đó, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Kim Cương huyết mạch.
Nét mặt trang nghiêm của Khương Thiên lần nữa khẽ biến, lạnh lùng nói:
- Không được, ngươi lập tức trở về Linh Lung Các cho ta, bằng không...
- Bằng không thì sao?
Khương Khinh Linh trừng Khương Thiên Thuận một cái nói:
- Tiểu chiến trường này ta vào chắc rồi, Thí Ma Thành không thể động võ, gia gia ngươi dám bắt ta về, thế chính là vi phạm thiết luật. Hơn nữa các ngươi đã nói ta là thiên kiêu Nhân tộc, vậy có từng gặp qua thiên kiêu dễ dàng chết đi không? Gặp qua thiên kiêu nào ngày ngày tu luyện ở trong nhà, không trải qua chiến đấu sinh tử, làm sao ta có thể trở thành thiên kiêu? Làm sao thủ vệ được Nhân tộc?
Khương Thiên Thuận á khẩu không cách nào phản bác, trưởng lão chấp pháp nhìn Khương Khinh Linh một lúc, cuối cùng vung tay lên nói:
- Nha đầu này nói không sai, không trải qua rèn luyện máu và lửa, làm sao trở thành thiên kiêu? Sống chết có số, Khương Thiên Thuận ngươi còn không nhìn thấu ư? Không cách nào vứt bỏ phàm trần quyến luyến, không thể dứt bỏ thân tình, đời này ngươi vĩnh viễn không cách nào chứng đạo.
- Được rồi!
Khương Thiên Thuận cắn răng nói:
- Khương Khinh Linh, ngươi đi tu luyện hơn nửa tháng, luyện hóa thần lực trong cơ thể, sau đó các ngươi hẵng tiến vào tiểu chiến trường.
Tiểu chiến trường còn chưa bóc mở, Khương Khinh Linh hấp thu thần lực cần phải luyện hóa, trưởng lão chấp pháp không quản mà giao hết mọi chuyện còn lại cho Khương Thiên Thuận.
Chẳng qua trước khi đi, trưởng lão chấp pháp lại nhìn Lục Ly một cái, sau đó nhìn xuống tay áo hắn, dặn dò nói:
- Lục Ly, linh sủng này của ngươi cũng hấp thu thần lực, phải bảo hộ nó cho tốt, đừng để nó chết đi. Chờ khi trưởng thành, chiến lực của nó tuyệt đối sẽ không tầm thường.
Lục Ly mới đầu còn có chút mong đợi, tưởng là tổ gia gia muốn nói với hắn về chuyện Lục gia, không ngờ lại chỉ dặn dò điều này. Hắn khẽ gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ thất vọng, lại không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo đám người trưởng lão chấp pháp rời đi.
- Đi theo ta!
Khương Thiên dẫn Khương Khinh Linh và Lục Ly đi ra ngoài, qua mấy đoạn hành lang, tới trong một thành bảo nhỏ.
- Những ngày này các ngươi ở lại đây, đây là phủ đệ của ta.
Khương Thiên Thuận dặn dò nói:
- Đoạn thời gian này các ngươi đừng đi đâu cả, chỉ ở trong này. Tiểu tử ngươi chờ ở đây, Linh Nhi đi theo ta.
Khương Thiên mang theo Khương Khinh Linh tiến vào trong một gian phòng, chắc là chỉ cho nàng cách làm sao luyện hóa thần lực, Lục Ly thì đứng ở trong đại sảnh.
Hắn chờ một lúc liền lôi Tiểu Bạch ra, xem xem Tiểu Bạch hấp thu những tự phù màu vàng kia, trên thân liệu có thay đổi gì không. Chẳng ngờ Tiểu Bạch lại đã lần nữa ngủ say, từ vẻ ngoài thì thấy không khác gì trước kia cả.
Mỗi lần hấp thu đủ nhiều năng lượng, Tiểu Bạch đều sẽ ngủ say, dù sao nó vẫn còn quá nhỏ, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ mới mấy năm, đối với Huyền thú mà nói thì vẫn là trẻ nhỏ. Hấp thu năng lượng quá nhiều nhất định cần phải ngủ say, như vậy mới có thể triệt để luyện hóa năng lượng, càng thêm nhanh chóng trưởng thành.
Lục Ly đứng lẻ loi một mình trong đại sảnh, hồi tưởng lại dị tượng vừa nãy.
Trong lòng hắn rất là nghi hoặc
Hắn có thể dám chắc, dị tượng là do hắn dẫn phát lên. Trước kia Khương Khinh Linh hẳn từng tới qua nơi này, cũng bái lạy qua pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, nhưng không hề có bất kỳ dị tượng nào.
Điều này chứng tỏ dị tượng là do hắn dẫn phát.
Đương thời ấn ký Ngân Long không ngừng du tẩu, huyết mạch hắn cũng sôi trào, tất cả đều chứng minh điểm này. Điều hắn nghi hoặc là vì sao mới đầu cột sáng nhắm đến hắn, cuối cùng lại dời tới Khương Khinh Linh, đồng thời truyền lại thần lực cho nàng?
Thần lực hẳn nên là thứ cực tốt, từ bộ dạng của đám người Khương Thiên Thuận liền có thể thấy phần nào. Được ban cho thần lực, Khương Khinh Linh lập tức bị phán định là thiên kiêu, có thể thấy thần lực thần kỳ cỡ nào.
Không được đến thần lực, nhưng Lục Ly không hề hối hận.
Bởi vì khi ấy huyết mạch Ngân Long rất phản cảm và kháng cự, Lục Ly không biết nguyên nhân do đâu. Nhưng huyết mạch Ngân Long là một thể với hắn, huyết mạch Ngân Long kháng cự, hắn tự nhiên cũng sẽ kháng cự.
Huống hồ Khương Khinh Linh là bằng hữu của hắn, Tiểu Bạch càng là thân như ruột thịt, một người một thú này được đến thần lực, đối với Lục Ly mà nói thì đó là kết cục tốt nhất.
Một khi hắn được đến thần lực, phỏng chừng hết thảy bí mật của hắn đều lộ ra ánh sáng, hắn không thích cảm giác bị vạn người nhìn vào như thế, đám người Dạ Tra Mông Thần rất nhanh cũng sẽ bị điều tra ra. Hắn được đến thần lực mà lại không gia nhập Thí Ma Điện, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm, Lục Chính Đàn khẳng định không dung hắn.
- Điện chủ và hai vị phó điện chủ đâu nhỉ?
Đại sự như thế ba vị điện chủ lại không ra mặt, điểm này khiến Lục Ly rất là hiếu kì. Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Khương Thiên Thuận chợt đi ra.
Ánh mắt Khương Thiên Thuận nhìn Lục Ly có chút là lạ, hắn ngồi lên chủ vị, uống một ngụm trà hỏi:
- Ngươi tên Lục Ly?Là con trai Lục Nhân Hoàng?
- Đúng vậy, tiền bối!
Lục Ly cung kính nói.
Khương Thiên Thuận khẽ gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói:
- Chuyện của ngươi ta đã tìm hiểu qua, nghe nói Vô Ngã phản đối ngươi đi lại với Linh Nhi?
- Đi lại?
Lục Ly thoáng cau mày nói:
- Tiền bối, có thể là ngươi hiểu lầm, ta và Khương Khinh Linh chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường.
- Hừ!
Khương Thiên Thuận lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Ngươi không cần nói mấy lời này, ta chỉ muốn nói ta cũng phản đối. Ngươi cũng thấy rồi đấy, Linh Nhi được đến thần lực, sau này nàng sẽ thành thiên kiêu Nhân tộc, mà ngươi chỉ mới là Bất Diệt Cảnh, còn bị Lục gia trục xuất khỏi gia tộc. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Lục Ly không đáp, người Khương gia đúng là cùng một đức tính, hắn cũng chẳng muốn giải thích, một mực trầm mặc.
- Thế này đi!
Khương Thiên Thuận nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lần này nếu ngươi còn mạng đi ra được tiểu chiến trường, quay đầu ta sẽ để Vô Ngã đưa cho ngươi mấy ngàn ước Huyền Tinh, ngươi tu luyện cho tốt, đừng tới quấy nhiễu Linh Nhi.
- Mấy ngàn ức Huyền Tinh?
Vẻ tươi cười tắt ngúm trên mặt Lục Ly, lần đầu tiên giao dịch giữa hắn với Linh Lung Các đã có giá trị lên đến mấy ngàn ức Huyền Tinh.
Chương 667 Thần niệm
Chỉ bằng mấy ngàn ức Huyền Tinh liền muốn thu mua hắn? Có phải Khương Thiên Thuận ở trong Thí Ma Điện lâu rồi, đầu óc có chút không được bình thường?
Hắn nhếch môi cười cười, lại không có ý tranh cãi với Khương Thiên Thuận mà chỉ khẽ gật đầu nói:
- Ta nghe tiền bối.
- Tốt.
Khương Thiên Thuận rất hài lòng, gật đầu nói:
- Được rồi, mấy ngày nay ngươi cứ ở lại chỗ này. Vào trong tiểu chiến trường, ngươi chỉ cần đi theo Linh Nhi liền sẽ không xảy ra chuyện, ta sẽ nói cho Linh Nhi cách làm sao giữ mạng.
Khương Thiên Thuận rời đi, Lục Ly tiến vào một gian phòng khác trong thành bảo. Hắn chẳng nghĩ gì sất, bắt đầu bế quan tu luyện. Hắn vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh, cảnh giới còn chưa ổn định, cũng chưa tu luyện ra được thần niệm, mười mấy ngày này vừa khéo có thể tu luyện một phen.
Tộc trưởng Đỗ gia Đỗ Vũ rất nhanh liền tìm tới, Khương Dực cũng theo sát ngay sau. Chẳng qua ván đã đóng thuyền, trưởng lão chấp pháp và Khương Thiên Thuận đều đồng ý cho Khương Khinh Linh tiến vào tiểu chiến trường, bọn hắn còn dám nói gì? Đành phải ảo não đi về bẩm báo.
Chẳng qua Khương Thiên Thuận có nói cho hai người chuyện Khương Khinh Linh dẫn động pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, được ban cho thần lực.
Hai người lập tức đại hỉ, có được tin tức này, trở về Khương Vô Ngã chắc chắn sẽ không trách cứ hai người.
Gần đây Thí Ma thành rất náo nhiệt, chỉ sau một canh giờ chuyện Khương Khinh Linh được đến thần lực, có khả năng trở thành thiên kiêu Nhân tộc đời tiếp theo đã truyền khắp trong thành.
Phần nhiều võ giả Thí Ma Điện đều rất là hưng phấn, bởi vì một khi Nhân tộc xuất hiện thiên kiêu, như vậy mấy ngàn năm sau Nhân tộc liền có thể hoàn toàn lực áp tứ tộc. Thậm chí có thể thượng nặng tứ tộc, mang đến cho Nhân tộc mấy vạn năm bình an và ổn định.
Chuyện này còn được truyền ra bên ngoài, chỉ sau hai ngày liền đã truyền khắp toàn bộ Thần Châu đại địa.
Cái tên Khương Khinh Linh bỗng chốc danh chấn Cửu Châu, Khương Vô Ngã và Linh Lung Các đại hỉ, lập tức phán định Khương Khinh Linh là thiếu tộc trưởng. Giá trị Khương Khinh Linh đột ngột tăng vọt, nhảy lên trở thành tiểu thư số một đại lục.
Thiếu tộc trưởng Khương gia, một trong mười hai Vương tộc, tương lai sẽ thành là thiên kiêu Nhân tộc, chỉ bằng vài gạch đầu dòng kể trên Khương Khinh Linh đã nhẹ nhàng ngồi lên vị trí đệ nhất trên bảng xếp hạng, đè xuống tiểu thư Cơ Mộng Điềm của Luân Hồi Cung.
Vốn lần bóc mở tiểu chiến trường này sẽ không có quá nhiều công tử tiểu thư đến tham chiến, nhưng tin tức vừa truyền ra, vô số công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp lập tức khởi hành ngay trong đêm. Lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống tới một trong ba lối vào, ý đồ cũng muốn tiến vào tiểu chiến trường.
Những công tử ca kia tự nhiên là đến vì Khương Khinh Linh, có thể trở thành phu quân của thiên kiêu tương lai, đây là chuyện vinh diệu cỡ nào?
Các tiểu thư lại có chút không phục, muốn tranh phong với Khương Khinh Linh, đè xuống vị đệ nhất tiểu thư này, từ đó chứng minh sự bất phàm của bản thân.
Khương Khinh Linh và Lục Ly đều không ngờ được rằng, bởi vì sự xuất hiện của hai người mà tranh đấu tại tiểu chiến trường lần này bỗng chốc trở nên náo nhiệt dị thường.
Quy cách cao, nhân số nhiều, không nói sau này sẽ không tái diễn, chí ít cũng là trước nay chưa từng có.
Lục Ly bế quan mấy ngày, năm ngày đầu dùng hết vào tu luyện Huyền lực, ổn định cảnh giới.
Vừa tu luyện hắn liền phát hiện một chuyện quái dị, bởi vì một khi tu luyện, thiên địa Huyền lực lập tức không ngừng cuộn trào toát ra trong phòng, mức độ đậm đặc khiến hắn không khỏi ngấm ngầm líu lưỡi.
Thiên địa Huyền khí trong phòng này ít nhất cũng phải gấp mấy chục lần bên ngoài, nói cách khác tu luyện ở đây, dù không cần đan dược, tốc độ tu luyện cũng sẽ gấp mấy chục lần bên ngoài.
Hắn ẩn ẩn hiểu ra, lý do tiểu thế giới bên ngoài không có thiên địa Huyền khí liệu có phải là vì bị Thí Ma Thành hấp thu? Phía dưới Thí Ma Thành hẳn là có một Tụ Linh đại trận khổng lồ, hấp thu toàn bộ Huyền khí của tiểu thế giới.
Tu luyện năm ngày, Lục Ly bắt đầu chuyển sang nghiên cứu thần niệm, thần niệm chính là thứ tốt!
Thần niệm là tinh thần vươn dài, lấy tinh thần đi thăm dò thế giới, chứ không phải thông qua tròng mắt mũi lỗ tai đi cảm giác thế giới. Nói thông tục thì là linh hồn xuất khiếu, thông qua linh hồn đi cảm nhận thế giới.
Lục Ly sớm đã biết được phương pháp phóng thích thần niệm, Hồn Đàm hắn sớm đã đạt đến trình độ có thể phóng thích thần niệm, bằng không hắn đã không cách nào đột phá Bất Diệt Cảnh.
Trong không gian linh hồn của hắn, một Hồn Đàm cực lớn lơ lửng trên đó, chiếm cứ hai phần ba không gian linh hồn, đây là cường độ Hồn Đàm tiêu chuẩn của võ giả Bất Diệt Cảnh.
Hồn Đàm càng lớn, linh hồn càng mạnh, đợi khi linh hồn đạt tới mức độ nhất định, liền có thể “xuất khiếu”, chẳng qua xuất khiếu ở đây không phải xuất khiếu theo nghĩa nghiêm cách nhất. Mà chỉ là linh hồn vươn dài, tán phát ra, có thể cảm giác được tình hình chung quanh.
Lúc này Lục Ly chính đang mò mẫm cách vận dụng thần niệm, hắn sử dụng phương pháp Yên phu nhân chỉ dạy, một lần lại một lần minh tưởng, để cảm giác lực xung kích tường lũy Hồn Đàm, tiếp đó xông ra não hải, tán phát ra ngoài.
Hắn đã xung kích rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại.
Hắn phát hiện một vấn đề, tường lũy Hồn Đàm của hắn tựa hồ mạnh hơn người khác không ít. Bởi thế linh hồn hắn mới bị trói buộc trong Hồn Đàm, mãi không cách nào tán phát ra được.
- Chẳng lẽ là bởi vì ấn ký Ngân Long?
Trong Hồn Đàm Lục Ly có ấn ký một con Ngân Long, nhờ có ấn ký này mà hắn gần như không sợ công kích linh hồn bình thường. Thậm chí cả Thái Thượng trưởng lão Lục gia chuyên tu linh hồn đều không thể dò xét linh hồn hắn, nữ vương Dạ Xoa Tộc Nghiệp Cơ cũng không cách nào mị hoặc hắn.
Năng lực phòng ngự linh hồn của hắn rất mạnh, bởi thế tường lũy Hồn Đàm cũng rất kiên cố.
Theo như Lục Ly hiểu thì là như thế, chẳng qua hắn vẫn không nản chí. Thần niệm chính là thứ tốt, nếu hắn không thể phóng thích thần niệm, chiến lực sẽ giảm bớt đi nhiều. Người khác có thể nhẹ nhàng thăm dò được hắn, hắn lại không cách nào phát hiện kẻ địch.
Chương 668 Thần niệm
Lục Ly không cam tâm, hắn hung hăng quyết tâm phải xung kích tường lũy Hồn Đàm cho bằng được, mỗi lần hắn đều dùng hết toàn lực, cảm giác như tinh thần sắp sụp đổ.
Trăm lần, nghìn lần, vạn lần!
Lục Ly không biết đã xung kích bao nhiêu lần, có cảm giác như sắp phát điên, hắn không biết cứ tiếp tục xung kích thế này linh hồn mình có bị ảnh hưởng không. Nhưng trong lòng hắn có một cỗ chấp niệm, có lẽ chỉ cần xung kích thêm lần nữa, hắn liền có thể có được thần niệm.
Oanh!
Ba ngày sau, trong đầu Lục Ly rền vang một tiếng, ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm sáng lên quang mang vạn trượng. Lúc này trước mắt Lục Ly tựa như mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới, hắn rốt cục đã xông phá tường lũy Hồn Đàm.
Lục Ly nhắm mắt, lại cảm giác có thể nhìn thấy hết thảy cảnh vật trong phòng, bao gồm Tiểu Bạch chính đang ngủ say. Hết thảy bài trí trong phòng, thậm chí cả chút gió nhẹ đều có thể cảm nhận được.
- Thật thần kỳ!
Lục Ly hưng phấn không thôi, hắn hệt như đứa trẻ được đến đồ chơi mới. Cứ thế tán phát tinh thần tràn ra, rất nhanh liền thấy được thị nữ và hộ vệ ở bên ngoài, có hai thị nữ chính đang thấp giọng trò chuyện, chủ đề là chuyện về Khương Khinh Linh.
- Khương Khinh Linh? Đi thăm dò Khương Khinh Linh xem sao!
Thần niệm Lục Ly tiếp tục tản ra, chẳng mấy chốc liền tìm đến gian phòng Khương Khinh Linh đang ở, thần niệm hắn xuyên qua tường. Chẳng qua đúng lúc này, hắn cảm giác được trên vách tường có một tầng hộ tráo cực mỏng, ngăn cách thần niệm hắn lại.
- Hừ!
Lục Ly không khỏi có chút khó chịu, khống chế thần niệm tựa như xung kích tường lũy Hồn Đàm khi trước, hung hăng đụng lên hộ tráo trên vách tường. Rất nhanh hắn liền cảm thấy hai mắt chói lòa, thần niệm xông qua bức tường, thấy được Khương Khinh Linh đang lặng lẽ ngồi xếp bằng bên trong.
- Hả?
Hai mắt Khương Khinh Linh đột nhiên mở ra, trong mắt hạnh chứa đầy hàn khí, ẩn ẩn còn có thể thấy được mấy tự phù màu vàng. Khiến người cảm thấy nàng không còn là nữ tử phóng đãng yêu mị, ngược lại hệt như là một nữ la sát.
Ông
Đồng thời với đó, vách tường gian phòng Khương Khinh Linh sáng lên quang mang rực rỡ, thị nữ hộ vệ thủ ở bên ngoài không khỏi kinh hãi, một tên hộ vệ quát khẽ:
- Ai dám mạo phạm Khinh tiểu thư? Muốn chết ư?
Lục Ly giật mình, vội vàng thu hồi thần niệm, Khương Khinh Linh bước nhanh đi ra, thần niệm một mực khóa chặt thần niệm Lục Ly, truy tung theo, cuối cùng tìm tới Lục Ly.
- À!
Khương Khinh Linh thoáng chút kinh ngạc, sau đó vung tay lên nói:
- Không việc gì, đừng hốt hoảng, cũng đừng bẩm báo việc này cho gia gia ta, biết chưa?
Hộ vệ và thị nữ vội vàng gật đầu, Khương Khinh Linh nhanh chân tiến vào phòng Lục Ly, sau đó khép chặt cửa lại. Tay đặt lên cơ quan nhô ra trong phòng, khẽ vỗ, quang mang lóe lên, cấm chế được mở, tiếp sau Khương Khinh Linh mới hỏi:
- Lục Ly, vừa rồi là ngươi đang thăm dò ta?
- Đúng vậy!
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Vừa mới học xong cách dùng thần niệm, tuỳ tiện dò xét thử xem.
- Ách?
Nét mặt Khương Khinh Linh càng thêm chấn kinh, nghi hoặc dạo quanh Lục Ly vài vòng, miệng nói:
- Lục Ly, ngươi đúng là quái vật, bọn hắn nói ta có thể trở thành thiên kiêu, chính ta đều cảm thấy buồn cười. Nhưng theo ta cảm nhận, nếu ngươi không chết yểu, sớm muộn cũng sẽ trở thành thiên kiêu tuyệt thế.
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, lúng túng hỏi:
- Sao lại nói thế?
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly quả thật không hiểu, thoáng ngừng một lúc mới giải thích nói:
- Trong phòng này có cấm chế, có thể ngăn cách thần thức thăm dò. Đừng nói thần niệm Bất Diệt Cảnh, sợ là thần niệm Quân Hầu Cảnh bình thường đều rất khó xuyên vào. Ngươi vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh không lâu, thần niệm lại đã cường đại như thế. Còn có tốc độ ngươi nữa, Bất Diệt Cảnh mà đã mạnh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, quái thai như ngươi mà không thể trở thành thiên kiêu, vậy ai có tư cách trở thành thiên kiêu?
- Sao vậy được?
Lục Ly chớp chớp mắt, có chút khó mà tin tưởng.
Hồn Đàm của hắn cũng chỉ tương tự như Bất Diệt Cảnh bình thường, sao thần niệm hắn lại có thể mạnh hơn cả Quân Hầu Cảnh sơ kỳ? Điều này không hợp lẽ thường.
- Ta còn có thể gạt ngươi?
Khương Khinh Linh hiếu kỳ nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sao ngươi làm được như vậy? Nhanh dạy ta, đây là tuyệt học của Lục gia các ngươi?
- Ta chỉ là một tên bị Lục gia trục xuất khỏi gia môn, làm gì có tư cách gì học được tuyệt học Lục gia? Chiến Thần Đồ Lục ta còn chưa được học nữa là?
Lục Ly khẽ nhíu mày trầm tư suy nghĩ, hẳn là chỉ có ấn ký Ngân Long bên trong Hồn Đàm mới có thể giải thích thông.
Trong Mệnh Luân hắn có thêm một ấn ký Ngân Long, sau đó tốc độ Mệnh Luân đột nhiên tăng mạnh, giờ trong Hồn Đàm cũng có ấn ký Ngân Long, sau đó uy lực thần niệm đại tăng…
- Răng thú, chắc một phần là đến từ răng thú!
Lục Ly vô thức sờ soạng lên cổ, răng thú sớm đã không thấy tung tích, hắn hơi có chút tiếc nuối. Lai lịch răng thú kia chắc chỉ phải đợi sau khi Lục Nhân Hoàng đi ra mới có thể giải đáp được.
Nghĩ một lúc mà vẫn không thông suốt, Lục Ly bèn dứt khoát không nghĩ nữa mà quay sang hỏi lại Khương Khinh Linh:
- Ngươi thì sao, luyện hóa thần lực đến đâu rồi? Còn nữa, thần lực rốt cục là thứ gì, có tác dụng tăng cường chiến lực thế nào?
- Luyện hóa bảy tám phần.
Khương Khinh Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát, sau đó nhíu mày nói:
- Diệu dụng cụ thể thế nào ta còn chưa mò mẫm ra, chẳng qua ta cảm thấy nếu luyện hóa xong toàn bộ thần lực, chiến lực của ta có lẽ sẽ tăng gấp mấy lần, Phệ Hồn Ma Điệp cũng có đề thăng. Đúng rồi, Lục Ly, Đấu Thiên Đại Đế đột nhiên ban cho thần lực, có phải là có liên quan đến ngươi?
- Sao lại nói thế?
Lục Ly hơi híp mắt, sau đó lắc đầu nói:
- Sao lại có liên quan đến ta, nếu ta có liên quan, thần lực hẳn phải ban cho ta, chứ không phải ban cho ngươi.
- Lục Ly, ngươi nói dối.
Khương Khinh Linh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, miệng nói:
- Con người ngươi không quen nói dối, lúc nói dối tròng mắt ngươi sẽ co rụt lại, ta hiểu rất rõ. Hơn nữa đừng quên ta là nữ nhân, cảm giác lực của ta rất mạnh, ngươi không lừa được đâu.
Chương 669 Quả nhiên là ngươi
Lục Ly... nói ta biết nguyên nhân được không? Ta tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, bất kỳ ai đều không nói.
Lục Ly lườm nàng một cái, hắn đúng là không giỏi nói dối. Nhưng nói dối không phải vì hắn không tin tưởng Khương Khinh Linh, mà vì việc này đến chính hắn đều không rõ ràng, nói xem hắn phải giải thích thế nào?
Hắn trầm ngâm thoáng chốc rồi đáp:
- Chắc thế, chắc là có liên quan đến ta. Khương Khinh Linh ngươi đừng hỏi nữa, ta không biết, cũng không muốn nói.
- Quả nhiên!
Tròng mắt Khương Khinh Linh sáng rực lên, nói:
- Lần trước ta bái lạy pho tượng Đại Đế nhưng chẳng hề có dị tượng gì. Khi chúng ta bái lạy, ta cảm giác được huyết mạch toàn thân ngươi sôi trào, lúc ấy ta đã biết là ngươi dẫn phát dị tượng. Hơn nữa cột sáng kia vốn là nhắm đến ngươi, cuối cùng lại tiện nghi ta, Lục Ly... những thần lực này vốn nên thuộc về ngươi!
Lục Ly cười khổ nói:
- Của ngươi với của ta, có khác biệt ư?
Khương Khinh Linh hơi ngớ, sau đó mắt hồ ly híp lại thành vầng trăng khuyết, cười ngọt ngào nói:
- Không sai, của ta chính là của ngươi. Con người ta đều là của ngươi, quả thực không có gì khác biệt.
Lục Ly nhếch môi không tiếp tục chủ đề này mà lảng sang chuyện khác:
- Khương Khinh Linh, Thí Ma chiến trường ở đâu? Tiểu chiến trường kia lại ở đâu?
- Không biết!
Khương Khinh Linh lắc đầu nói:
- Chẳng qua khẳng định không phải ở trong tiểu thế giới này, Thí Ma chiến trường và tiểu chiến trường thật ra đều là hai tiểu thế giới cỡ lớn. Còn tiểu thế giới này chỉ là nơi có thông đạo nối liền với hai chiến trường, có thể truyền tống đi vào mà thôi.
- Ta có chút không hiểu!
Lục Ly nhíu mày nói:
- Vì sao Ma tộc Man tộc Vu tộc Vũ tộc không vượt biển mà đến, trực tiếp tiến công Thần Châu đại địa, khăng khăng cứ phải đấu đến ngươi chết ta sống ở Thí Ma chiến trường?
- Vì xa thôi...
Khương Khinh Linh giải thích nói:
- Bốn khối đại địa kia cách chỗ chúng ta không biết bao xa, muốn điều động đại quân tới, không mất mười năm tám năm thì đừng hòng làm được. Hơn nữa trong biển có hải thú cường đại, sợ rằng người còn chưa tới đã chết hơn phân nửa.
- Thí Ma chiến trường là một tiểu thế giới vô cùng lớn, tiểu thế giới này rất thần kỳ, có rất nhiều thông đạo, nối thông với cả năm khối đại địa. Bởi thế ai có thể chiếm giữ được tiểu thế giới này, liền sẽ có được quyền chủ động tiến công. Qua nhiều năm như vậy, chúng ta không ngừng điều động võ giả tiến vào chiến đấu, mục đích chính là vì trấn thủ thông đạo nối liền Thần Châu đại địa, phòng ngừa đại quân dị tộc thông qua Thí Ma chiến trường giết vào Thần Châu đại địa.
- Tiểu chiến trường chắc cũng tương tự, có thể nối liền với năm khối đại địa. Tiểu thế giới kia không tính quá lớn, được một vị thiên kiêu Nhân tộc sử dụng thần thuật kinh thiên dựng lên tiểu kết giới, Nhân tộc và tứ tộc ba mươi tuổi trở lên đều không thể tiến vào.
Điểm này Lục Ly lại phần nào hiểu được, năm đó một Long Đế mà hắn từng tiến vào cũng tương tự. Chẳng qua mộ Long Đế nói thế nào cũng chỉ là một phần mộ, diện tích bên trong không lớn. Còn nếu muốn bố trí ra kết giới trong tiểu thế giới, còn có thể duy trì nhiều năm như vậy, thần thông của vị thiên kiêu Nhân tộc kia sợ là đã nghịch thiên.
Tán gẫu một lát, Khương Khinh Linh trở về phòng, nàng vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa thần lực. Hiện tại đã qua đi năm ngày, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian, tiểu chiến trường đã sắp bóc mở.
Lục Ly cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao lập tức sẽ tiến vào, hết thảy vấn đề chỉ cần tiến vào liền sẽ được đến giải thích.
...
Thí Ma Thành càng lúc càng náo nhiệt, vẻn vẹn mấy ngày, trong thành chí ít đã nhiều thêm mấy ngàn người, đều là công tử tiểu thư và võ giả các gia tộc.
Không phải đại gia tộc thì không được phép tiến vào Thí Ma chiến trường, chẳng qua trên có chính sách, dưới có đối sách. Rất nhiều con em gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm sẽ giả vờ bái nhập dưới trướng đại gia tộc, cùng theo vào rèn luyện.
Những đại gia tộc kia không mấy để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này, dù sao những gia tộc này đều là phụ dụng của bọn hắn, võ giả thế lực dưới tay được tăng cường chiến lực, đối với bọn hắn cũng là chuyện tốt.
Trên thực tế!
Những con em tiểu gia tộc vụng trộm trà trộn tiến vào kia, phần lớn thời gian đều là dùng để nịnh bợ công tử tiểu thư đại gia tộc. Bình thường ông tử tiểu thư bên người đi theo một đám người, các nàng bọn hắn nào có cơ hội đồng sinh cộng tử, lấy lòng nịnh nọt? Công tử tiểu thư các đại gia tộc được một đám người theo đuôi cũng sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, đều mặc nhận cho phép loại người này theo gót.
Bởi thế gần đây Thí Ma thành mới tràn vào nhiều người đến vậy, chứ thực ra số con em hào môn chân chính cũng không nhiều. Trong mười hai Vương tộc, trừ Khương Khinh Linh ra thì chỉ có người sáu đại thế lực tới.
Luân Hồi Cung, Lục gia, Thiên Địa Trủng, Khiếu Thiên Cung, U Minh Giáo và Bách Hoa Các.
Cho đến trước mắt hào môn đỉnh cấp mới chỉ có sáu đại thế lực này, bọn họ lần lượt phái ra con em thiên tài đỉnh cấp nhất. Còn người gia tộc hoặc thế lực thất phẩm thì là tới rất nhiều, đếm không hết được.
Phía Linh Lung Các, Đỗ gia, Thái Thiên Điện, Tần gia, mấy đại thế lực trong Linh Lung Thành và bản tộc Khương gia đều dồn dập phái ra công tử tiểu thư đỉnh cấp nhất.
Mục đích không cần nói cũng biết, tự nhiên là vì bảo hộ Khương Khinh Linh. Một khi cục diện nguy cấp, những người này sẽ phụ trách đoạn hậu, chết thay cho Khương Khinh Linh.
Thiên kiêu tương lai không thể vẫn lạc trong tiểu chiến trường. Trước khi đến tộc trưởng các gia tộc đã đích thân hạ tử lệnh với con em trong tộc, nếu Khương Khinh Linh chết rồi, tất cả bọn họ đều không cần trở về.
Khương Khinh Linh là hi vọng của Linh Lung Các, cũng là hi vọng của các gia tộc bọn hắn. Bất luận Linh Lung Các hay là mấy đại gia tộc, tuyệt không cho phép Khương Khinh Linh chịu bất cứ tổn hại nào trong tiểu chiến trường.
Lại qua năm sáu ngày, Khương Khinh Linh rốt cục luyện hóa xong toàn bộ thần lực, dung hợp với Huyền lực. Sau đó nàng xuất quan, theo như dự tính, lối vào tiểu thế giới cũng sắp bóc mở.
Khương Khinh Linh đánh thức Lục Ly, hai người đi ra thành bảo.
Chương 670 Quần anh hội tụ
Khương Thiên Thuận sớm đã chờ ở bên ngoài, vừa thấy hai người xuất quan, lập tức dẫn tiến vào trong một đại điện.
Trong đại điện đứng tổng cộng mười một người, tuổi tác ai nấy đều không nhỏ, ít nhất hẳn cũng phải hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, rất nhiều người phỏng chừng đều gần tới ba mươi.
Nhóm người ngày gồm tám nam, ba nữ, đều mặc chiến khải, tư thế hiên ngang. Lục Ly liếc nhìn một cái, trong lòng không khỏi thất kinh, bởi vì tất cả mười một người này đều là Quân Hầu Cảnh, có một người thậm chí đã đạt tới Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
- Gặp qua Khinh tiểu thư!
Ánh mắt toàn bộ mười một người khóa chặt lên thân Khương Khinh Linh, sau đó khom mình hành lễ, còn về Lục Ly đứng phía sau, bọn họ đều tự động lơ là.
- Linh Nhi!
Khương Thiên Thuận chỉ vào mười một người nói:
- Đây đều là con em ưu tú nhất của các thế lực phụ thuộc Linh Lung Các, có người chắc ngươi cũng biết. Mục đích bọn hắn tới đây lần này chính là bảo hộ ngươi, nếu ngươi chết, bọn hắn chỉ còn nước tuẫn táng theo, bởi thế trong tiểu chiến trường lần này, ngươi tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng.
- Khương Hỗ!
Khương Thiên Thuận quát khẽ một tiếng, một tên thanh niên tuổi tác có vẻ hơi lớn bước ra, khom người nói:
- Lão các chủ, Khương Hỗ có mặt!
Khương Thiên Thuận gật đầu nói:
- Lần này do ngươi dẫn đội, nếu Linh Nhi làm loạn, ngươi có thể trực tiếp đánh ngất nàng, sau đó mang về đại doanh. Đợi nửa năm qua đi, lập tức mang về.
- Vâng!
Khương Hỗ chắp tay lĩnh mệnh, Lục Ly khẽ nhếch môi, hắn sớm đoán được Khương Thiên Thuận tất có bố trí. Chẳng qua hắn không phản cảm, bởi vì hắn cũng không hi vọng Khương Khinh Linh xảy ra chuyện.
Ánh mắt hắn có chút mong chờ, tiểu chiến trường sắp bóc mở, thiên tài thế hệ này của tứ tộc đều sẽ hội tụ về đây.
Có thể cứu sống được Bạch Thu Tuyết cứu sống, có thể tìm ra Lục Linh, cứu được Lục Nhân Hoàng hay không, hết thảy đều dựa hết vào chuyến đi tiểu chiến trường lần này.
Một ngày sau, phía thành bắc, trên một quảng trường nhỏ bên ngoài đại điện, đám đông đứng chật ních, liếc nhìn chỉ thấy chi chi chít chít, không tìm ra điểm cuối, ít nhất phải có trên vạn người.
Bình thường tối đa chỉ chừng khoảng bốn năm ngàn người tiến vào tiểu chiến trường, giờ đây nhân số lại đã quá vạn, có thể thấy lần này náo nhiệt cỡ nào. Nếu võ giả thanh niên tứ tộc không nhiều, tuyệt đối sẽ bị phía Nhân tộc nghiền áp.
Lúc Lục Ly và Khương Khinh Linh đi đến quảng trường, cả hai đều bị dọa cho không nhẹ. Nhiều người tiến vào thế này? Sợ là võ giả tuổi trẻ tứ tộc không đủ cho bọn hắn giết? Không thể đánh giết dị tộc, bọn hắn làm sao giành được điểm tích lũy?
Hoa
Khương Khinh Linh vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đặc biệt là đám công tử trẻ tuổi, tròng mắt ai nấy đều sáng rực lên.
Khương Khinh Linh là mỹ nữ không tệ, dung mạo cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong hàng ngũ tiểu thư các đại gia tộc. Trước kia không có công tử nào để ý là bởi thanh danh nàng không được tốt cho lắm, nghe đồn khá là phóng đãng, sinh hoạt cá nhân không được lành mạnh.
Công tử đại gia tộc tự nhiên không thể qua loa với chuyện hôn nhân, tuyệt đối sẽ không cưới về nữ tử lắm điều tiếng, bởi thế có rất ít công tử đại gia tộc theo đuổi Khương Khinh Linh.
Giờ thì khác!
Khương Khinh Linh mang trên mình đầu hàm “thiên kiêu tương lai”, chẳng khác gì trên thân tự mang hào quang. Cùng là nữ tử tư sắc tương đồng, một người là tiên nữ, một người lại là cô bé lọ lem, kẻ trước tự nhiên sẽ cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn kẻ sau rất nhiều, cũng càng thêm hấp dẫn nam nhân.
Lúc này Khương Khinh Linh cũng cảm thấy tự thân mang thần quang, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều như muốn câu hồn đoạt phách, nhất là đôi mắt hồ ly kia, vạch đi hồn phách không ít công tử tại trường.
Trái lại, các tiểu thư đại gia tộc đều nhìn Khương Khinh Linh bằng ánh mắt có chút khinh thường. Mặc dù trên mặt, trong mắt không biểu lộ quá nhiều thần tình, nhưng nội tâm lại đều âm thầm khó chịu. Phỏng chừng đang mắng con điếm này chẳng qua là vận khí tốt chút, dù sau này trở thành thiên kiêu, cũng vẫn là một con điếm.
Lục Ly rất đê điều, không đi sát bên cạnh Khương Khinh Linh, mà đứng ở sau lưng đám người Khương Hỗ, lặng lẽ quan sát đám công tử tiểu thư quanh bốn phía.
Rất nhanh, tròng mắt hắn sáng lên, bởi vì hắn thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư. Đây là hai thiên tài tuổi trẻ Lục gia duy nhất được đến cảm tình từ Lục Ly, không ngờ lần này bọn họ cũng tới.
- Lục Toan Lục Nghê cũng tới!
Song rất nhanh sắc mặt Lục Ly lại trầm xuống, Lục Lân và Lục Hồng Ngư đứng bên người công tử áo bào hoa, được một đám đông vây quanh như là chúng tinh ủng nguyệt, không phải Lục Toan Lục Nghê thì còn là ai?
Ánh mắt bốn người Lục Toan Lục Nghê Lục Lân Lục Hồng Ngư không nhìn về phía Khương Khinh Linh, mà đang tìm kiếm trong đội ngũ theo phía sau, cuối cùng toàn bộ đều khóa chặt lên thân Lục Ly.
Lục Ly lần lượt chạm mắt với bốn người, ánh mắt hắn nhìn Lục Lân Lục Hồng Ngư rất thân thiết, đến lúc nhìn sang Lục Toan Lục Nghê cũng là mỉm cười, nhưng ý cười này nhìn thế nào đều giống như là đang cười lạnh.
Đám công tử tiểu thư khoái tốc đi tới, dù là các tiểu thư vừa rồi lộ vẻ khinh thường đối với Khương Khinh Linh, lúc này cũng đều cười mỉm tiến lại.
Bất luận trong lòng chán ghét Khương Khinh Linh thế nào, bất luận sau lưng đấu đá ra làm sao, ngoài mặt đại gia tộc vẫn rất chú trọng lễ nghi. Tuyệt sẽ không ngay mặt vạch trần nhau, làm vậy sẽ chỉ khiến người ngoài chê cười.
Lục Ly thu lại ánh mắt từ trên thân mấy người Lục Toan Lục Nghê, lặng lẽ quan sát đám công tử đại gia tộc đi tới. Sau khi quét nhìn một lượt, hắn ngấm ngầm gật đầu, các công tử tiểu thư của mười hai Vương tộc quả nhiên đều không sai, toàn là Quân Hầu Cảnh, không hề thấy được một tên võ giả Bất Diệt Cảnh nào.
Ba mươi tuổi trở lên không thể tiến vào tiểu chiến trường, trong nhóm này có mấy người Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới chừng hai mươi, thiên tư như thế đã tính là vô cùng biến thái.
Trong nhóm này nổi bật nhất là năm người, Lục Toan tự nhiên là một trong số đó, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Kim Cương huyết mạch.
Bình luận facebook