-
Chương 776-780
Chương 776 Quay về 2
Tinh thần Lục Ly có chút uể oải, rời đi Bắc Mạc hơn nửa năm, hắn muốn mau chóng trở về nhìn xem, mong là đừng xảy ra chuyện gì.
Tròng mắt Đỗ Vũ lấp lóe mấy lần, không dám cường hành ép Lục Ly ở lại, song cũng không dám cứ vậy bỏ mặc Lục Ly rời đi, vạn nhất cường giả tứ đại thế lực đuổi tới, hỏi hắn đòi người thì sao?
Hắn nghĩ nghĩ bèn nói:
- Đỗ Nhiễm, ngươi bồi cùng Lục công tử về Bắc Mạc một chuyến. Xem ra tâm tình Lục công tử không được tốt, ngươi an ủi hắn nhiều chút.
Đỗ Nhiễm đi cùng tự nhiên là để giám thị Lục Ly, cũng tiện cho người Đỗ gia biết được hành tung của Lục Ly. Lục Ly không muốn nói phá, Đỗ Nhiễm đi theo cũng không sao cả, còn giảm thiểu phiền phức gặp phải trên đường.
Lập tức, hắn và Đỗ Nhiễm đi đến truyền tống trận trong thành, Đỗ Vũ thì lại lập tức phái người tiến vào Thí Ma chiến trường hỏi dò tình hình, đồng thời báo lại chuyện Lục Ly đi đến Hàm Thành.
...
Liên tục truyền tống, Lục Ly và Đỗ Nhiễm cuối cùng cũng tới Bạch Vân Thành, sau đó trực tiếp truyền tống về Linh Đế Thành.
- Tham kiến Đại Đế!
Lục Ly vừa xuất hiện ở quảng trường Linh Đế Thành, lập tức dẫn lên oanh động. Hắn đã hơn nửa năm không xuất hiện, trong Linh Đế Thành xuất hiện không ít đồn thổi, lúc này nhìn thấy Lục Ly trở lại, trong thành lập tức náo nhiệt lên.
Vù vù
Yên phu nhân, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ dẫn một đám người bay ra, nghênh đón Lục Ly trở về. Chuyện Lục Ly đi Thí Ma chiến trường chỉ có vài người được biết, mấy người Yên phu nhân che giấu hành tung Lục Ly rất kỹ, bởi thế trong khoảng thời gian này không ít người Bắc Mạc sống trong lo lắng hoảng sợ, giờ thấy Lục Ly trở về, ai nấy đều yên tâm, hết thảy lời đồn tự nhiên cũng theo đó tan biến.
Lục Ly và Yên phu nhân trao đổi ánh mắt một phen, biết Bắc Mạc không có đại sự, hắn thoáng yên tâm phần nào.
Hắn không hàn huyên quá nhiều với đám người Yên phu nhân, mà mang theo Đỗ Nhiễm đi thẳng vào, để Yên phu nhân khoản đãi Đỗ Nhiễm, còn hắn thì hỏi dò một ít tình hình, sau đó định một mình truyền tống đi Hoang giới thăm Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương.
- Đúng rồi!
Nhớ tới Bạch Thu Tuyết, Lục Ly quay mắt nhìn về phía Đỗ Nhiễm hỏi:
- Đỗ trưởng lão, cầu ngươi bí mật giúp ta điều tra một chuyện, ta muốn mua sắm một loại linh quả, tên là Bồ Đề Quả!
Lục Ly tìm đến giấy bút, vẽ ra hình dáng đại khái của Bồ Đề Quả, còn viết kèm tư liệu về Bồ Đề Quả ra giấy, sau đó mới trầm giọng nói:
- Việc này nhất định phải giữ bí mật, cũng đừng nói cho tộc trưởng nhà các ngươi. Chỉ cần có tin tức, truyền lời cho ta là được, còn lại ta sẽ xử lý. Nếu có thể tìm tới quả này, Lục Ly ta thiếu nợ ngươi một đại nhân tình.
Quay đầu Đại điện chủ tất sẽ dặn dò Linh Lung Các không được trợ giúp Lục Ly, việc này Lục Ly tự nhiên không thể lộ ra, đành phải nhờ Đỗ Nhiễm bí mật điều tra.
Thấy Lục Ly trịnh trọng như vậy, đây lại chỉ là một chuyện nhỏ, Đỗ Nhiễm tự nhiên mở miệng đáp ứng. Lục Ly gật đầu quay người rời đi, một đường trực tiếp truyền tống đi Hoang giới, sau đó lại truyền tống tới Thiên Long Tuyết Sơn.
- Đi chơi đi
Trở lại Tuyết Sơn, Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, trong mắt nhỏ chất đầy hưng phấn. Lục Ly vứt nó trên đất, phất phất tay, bây giờ thực lực Tiểu Bạch đã rất khủng bố, Lục Ly không lo lắng có người sẽ tổn hại được nó.
- Thánh Chủ!
Bên ngoài đại điện có một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc trấn thủ, thấy Lục Ly trở về người đó có chút hưng phấn hành lễ. Lục Ly khẽ gật đầu, tiến vào trong đại điện, ở bên trong lại không thấy được Bạch Hạ Sương, hẳn là đang tu luyện trong thành bảo.
Đẩy ra cửa phòng băng, ánh mắt Lục Ly khóa chặt Bạch Thu Tuyết trong băng phong, nhìn gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt kia, trái tim Lục Ly ẩn ẩn đau nhói.
Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống, một tay cách qua tầng băng khẽ vuốt mặt Bạch Thu Tuyết, khóe miệng lộ ra một tia áy náy, nói:
- Thu Tuyết, ta về rồi, đoạn thời gian này ta không ở đây, ngươi nhất định rất cô đơn đúng không? Là lỗi của ta. Nói cho ngươi một tin xấu... Lần này ra ngoài, ta không tìm được thuốc giải, bởi thế ngươi còn phải ở trong này thêm một đoạn thời gian nữa, xin lỗi, là ta vô dụng...
Lục Ly thì thào lẩm bẩm như người mê sảng, hắn nói rất nhiều, cũng không biết Bạch Thu Tuyết có thể nghe được hay không.
Ngồi bên trong hồi lâu, lại không sử dụng Huyền lực chống cự hàn khí, bởi thế rất nhanh trên lông mày liền hiện ra băng sương, bên ngoài thân chậm rãi xuất hiện một tầng băng, cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ bị đóng băng lại mất.
Chỉ là Lục Ly mặc kệ không quản, vẫn như tượng gỗ ngồi đó, không hề nhúc nhích, miệng không ngừng thì thào kể lể.
Lát sau, đến cả giọng Lục Ly đều bắt đầu run run, bên ngoài thân thể đã ngưng tụ ra một tầng băng phong mỏng, hắn biến thành một bức tượng băng.
Lục Ly tựa hồ nói mệt, không nói tiếp nữa, mà cứ vậy lẳng lặng nhìn Bạch Thu Tuyết , mặc cho băng phong trên thân càng lúc càng dày...
Két két.
Nửa canh giờ sau, cửa bị đẩy ra, Bạch Hạ Sương tiến vào, nhìn thấy một người ngồi ở bên giường, người kia thâm tình nhìn chăm chú Bạch Thu Tuyết, thân thể đã biến thành một pho tượng băng.
Tốc tốc.
Bạch Hạ Sương không nói gì, nước mắt yên ắng trượt xuống, đáng tiếc nhiệt độ trong này thực sự quá thấp, nước mắt nàng rất nhanh liền cũng đông kết, hóa thành hạt băng nện xuống trên sàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Gần đây Bạch Hạ Sương sống rất khổ sở, nhưng nàng biết Bạch Thu Tuyết càng khổ. Lại thêm chứng kiến bộ dáng Lục Ly lúc này, nàng sợ Bạch Thu Tuyết còn sẽ khổ muộn thêm mấy phần.
...
Lục Ly trở lại Bắc Mạc, mấy ngày sau đómột mực ở lại trong Hoang giới, có lẽ là vì áy náy đối với Bạch Thu Tuyết, đồng thời cũng là suy nghĩ xem con đường tiếp theo nên đi như thế nào.
Mặc dù Đại điện chủ ra mặt giải quyết sự tình, nhưng lại chỉ có kỳ hạn mười năm.
Kết quả như vậy Lục Ly cũng có thể tiếp nhận, nếu không phải pho tượng Đấu Thiên Đại Đế phát sinh dị tượng, lúc này sợ rằng hắn đã chết, thủ hạ ở Bắc Mạc phỏng chừng cũng sẽ bị tàn sát sạch sẽ.
Chương 777 Cửu Châu
Hắn vẫn quá ngây thơ...
Ở trong tiểu thế giới hắn tưởng là lấy tính mạng đám người Cơ Mộng Điềm ra áp chế, lại làm lớn chuyện lên, sau cùng có thể nhất lao vĩnh dật giải quyết chuyện này.
Thẳng đến khi đi ra tiểu thế giới, thế cục nhiều lần vượt ngoài tầm khống chế của hắn. Hắn mới hiểu được đánh mặt tứ đại thế lực là điều ngu xuẩn cỡ nào, giờ phút này hắn còn có thể sống được đã là kỳ tích.
Đối với chuyện cầm tù năm người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên, Lục Ly lại không có gì hối hận.
Nhân sinh có một số việc nhất định phải làm, không cần đi cân nhắc hậu quả, nếu chuyện gì cũng sợ sợ sợ đuôi, vậy đời này còn sống có ý nghĩa gì? Nếu chuyện gì cũng đều có thể tiếp nhận, đều có thể chịu đựng. Hắn cũng đừng làm Đại Đế Bắc Mạc nữa, uất uất ức ức sống hết đời là được.
Sự tình đã xảy ra, đi quấn quít quá nhiều cũng chẳng nghĩa lý gì.
Hiện tại Lục Ly phải nghĩ cách làm sao ứng phó với cục diện sau này, Đại điện chủ nói bảo vệ hắn mười năm, mười năm này hắn sẽ được an toàn, nhưng mười năm sau tứ đại thế lực nhất định sẽ tới tìm về mặt mũi.
Lục gia, U Minh Giáo, Bách Hoa Các, Luân Hồi Cung!
Đây là tứ đại thế lực đứng trên đỉnh Trung Châu, hiện tại thế lực Lục gia hẳn là yếu nhất, nhưng vẫn có được hai vị Địa Tiên, Đại trưởng lão Lục gia có thể cũng sắp đột phá.
Luân Hồi cung!
Đó là thế lực mạnh nhất Trung Châu, bọn hắn có bao nhiêu Địa Tiên Lục Ly không cách nào biết được, nhưng nếu đã mạnh nhất, bốn năm tên Địa Tiên nhất định là phải có. Số Địa Tiên của tứ đại thế lực cộng lại tuyệt đối vượt quá mười đầu ngón tay, còn về Nhân Hoàng... vậy lại không cần phải nói.
Lấy thực lực Bắc Mạc bây giờ, đừng nói Địa Tiên, chỉ cần hai tên Nhân Hoàng đi đến liền có thể san bằng. Mười năm nhìn như rất dài, nhưng mười năm có thể làm được gì? Có thể bồi dưỡng ra được mấy tên Nhân Hoàng? Mà dù có thể bồi dưỡng ra được bốn năm tên Nhân Hoàng, vậy cũng ích gì?
Lục Ly không khỏi có chút tuyệt vọng, xem ra nếu thực sự không được thì chỉ còn cách chuyển người Bắc Mạc vào trong Hoang giới, sau đó cả đời trốn ở bên trong. Đồng thời hủy đi thông đạo, bên ngoài không vào được thì làm sao giết được bọn hắn?
- Trong mười năm cố gắng nỗ lực tu luyện, nghĩ cách tìm tới Bồ Đề quả, lại nghĩ cách tìm ra tỷ tỷ, tốt nhất có thể cứu ra phụ thân mẫu thân!
Lục Ly âm thầm quyết định chú ý, trước nay hắn hành sự luôn rất quyết đoán, xác định xong xuôi lập tức đi ra thành bảo, tìm tới trưởng lão Thanh Loan Tộc:
- Truyền lời của ta để Mông Thần tới đây.
Tam trưởng lão Thanh Loan Tộc khẽ gật đầu, đi xuống dạo quanh một vòng, truyền lời cho Nghiệp Cơ sau đó liền trở về.
Lục Ly thuận miệng hỏi dò:
- Dạ Tra đâu? Sao không thấy hắn? Nửa năm nay Thanh Loan Tộc các ngươi và Mãnh Tượng Tộc phát triển thế nào rồi?
- Tộc trưởng trở về.
Tam trưởng lão bẩm nói:
- Tiểu công chúa đang xung kích Bất Diệt Cảnh, tộc trưởng không yên tâm nên trở về nhìn xem. Hai tộc chúng ta phát triển cũng tạm ổn, có Thánh Chủ cung cấp linh tài, nửa năm gần đây lại đột phá bốn tên Quân Hầu Cảnh, tất cả đều đã tiến vào Hoang giới.
- Tiểu công chúa?
Lục Ly nhớ tới cô bé đanh đá điêu ngoa khi trước, khẽ mỉm cười gật đầu nói:
- Thiên tư Tịch công chúa đúng là biến thái, nàng mới mười ba tuổi đúng không? Vậy mà đã sắp đột phá Bất Diệt Cảnh, thiên tư này quả thực không kém công tử tiểu thư đỉnh cấp của mười hai Vương tộc là bao.
Trên mặt Tam trưởng lão chớp qua một tia ý cười sủng nịnh, nói:
- Đứa nhỏ này đúng là không sai, chỉ là quá đanh đá điêu ngoa chút.
Đông đông đông
Hàn huyên một lát, nơi xa chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập, một người khổng lồ nhanh chân đi đến, là Mông Thần tới. Trong Hoang giới đã được kiến tạo không ít truyền tống trận, hiện giờ Mông Thần muốn di chuyển cũng đã rất thuận tiện.
Lục Ly tiến vào tiểu chiến trường gặp được rất nhiều Man tộc, đối với hình thể Thái Thản Tộc đã không còn quá để ý, không hề có nửa điểm cảm giác áp bách. Chẳng qua Mông Thần là Nhân Hoàng, khí huyết vẫn rất khủng bố, từ rất xa liền đã khiến người cảm thấy đè nén.
- Thánh Chủ!
Mông Thần đi lên sau khom lưng hành lễ, sau đó nhìn xuống Lục Ly một cái, gật đầu nói:
- Xem ra thực lực Thánh Chủ đã có tiến bộ rất lớn.
- Hả?
Tam trưởng lão thoáng kinh ngạc nhìn lại Lục Ly, Lục Ly vẫn là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, vì sao Mông Thần lại nói thực lực hắn tiến bộ rất lớn?
- Cảm giác của Nhân Hoàng quả thực nhạy bén.
Lục Ly âm thầm gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thực lực của ta đúng là có một ít tiến bộ, cảm ngộ được một loại công kích linh hồn, hiện tại chỉ cần Quân Hầu Cảnh đỉnh phong không có bảo vật phòng ngự linh hồn cường đại, ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chấn nhiếp! Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bình thường, ta đều có thể miểu sát.
- Công kích linh hồn?
Tam trưởng lão trợn tròn mắt, chỉ mới qua nửa năm không ngờ Lục Ly đã trở thành võ giả linh hồn? Còn có thể chấn nhiếp linh hồn Quân Hầu Cảnh đỉnh phong?
- Lợi hại!
Mông Thần chân thành cảm khái nói, hắn không nhìn lầm Lục Ly, đây đích thật là một thiên tài. Đúng lúc này Tiểu Bạch đột nhiên theo dưới núi bay vụt tới, nhảy lên vai Lục Ly.
Lục Ly sờ đầu Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:
- Chút tiến bộ ấy của ta đã tính là gì, Tiểu Bạch mới thực sự biến thái. Bán Thần khí nó đều có thể hủy đi, năng lực phòng ngự phỏng chừng có thể ngăn đỡ được một kích toàn lực của cường giả Nhân Hoàng mà không chết.
- Cái gì?
Lần này ngay cả Mông Thần đều bị kinh hãi, Lục Ly mỉm cười nói với Tiểu Bạch:
- Thả Man Thần Đỉnh ra cho bọn hắn xem.
Ông
Sừng thú trên đầu Tiểu Bạch sáng lên, Man Thần Đỉnh xuất hiện, lơ lửng giữa không trung. Tiểu Bạch bắn ra một ít lôi điện, Man Thần Đỉnh đột ngột lấp lánh quang mang, có khí lưu màu đen vờn quanh, tự phù thần bí lấp lánh, một luồng khí tức cổ phác theo đó lan tràn ra.
- Bán Thần khí!
Mông Thần và Tam trưởng lão đều là người biết hàng, tròng mắt hai người lập tức sáng rực như thái dương.
Lục Ly rất hài lòng với phản ứng của hai người.
Chương 778 Hết thảy đều sẽ tốt lên
Hắn là Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc, thực lực hắn tăng nhanh, thủ đoạn cường đại, liền có thể chấn nhiếp cường giả ba tộc. Nếu không dù đám người Dạ Tra Mông Thần Mông Trí chịu tuân phục, đám thủ hạ bên dưới chưa hẳn đã chịu tuân phục.
Hắn cũng cân nhắc từ góc độ này mới nói ra chuyện mình biết được công kích linh hồn, còn để Tiểu Bạch lấy ra Man Thần Đỉnh, bằng không căn bản sẽ không nhắc tới.
- Không nói mấy cái này!
Những thứ này chỉ cần nhắc tới qua là được, Lục Ly để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, sau đó quay sang Mông Thần hỏi dò:
- Hiện tại trong Hoang giới có bao nhiêu thông đạo nối liền với bên ngoài?
- Thông đạo?
Mông Thần nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp:
- Có ba nơi, một nơi là thông với Bắc Mạc, một nơi thông với Trung Châu, một nơi khác thì thông với U Châu. Hai thông đạo kể sau ta đã sai người phong bế, những thông đạo này người Trung Châu và U Châu còn chưa biết, đều rất bí mật.
- U Châu?
Lục Ly nhíu mày, từ trong giới chỉ lấy ra một tấm địa đồ, cúi xuống xem xét hồi lâu. Hắn biết Thần Châu đại địa chia làm chín châu, chẳng qua hắn chỉ biết mỗi Trung Châu Thanh Châu Bắc Mạc, còn lại thì đều không quá quen thuộc.
- Trung Châu, Thanh Châu, Dực Châu, Duyện Châu, Lương Châu, Bắc Mạc, Vân Châu, Hải Châu, U Châu. U Châu nằm ở tây nam bộ Trung Châu, không ngờ lại xa như vậy?
Lục Ly chăm chú xem xét địa đồ, tìm đến U Châu, bản đồ này là hắn mua được từ Trung Châu, hẳn là sai lệch với thực địa sẽ không lớn.
Thần Châu đại địa chia làm chín châu, Trung Châu là lớn nhất, tám châu kia cộng lại đều không lớn bằng Trung Châu. Bắc Mạc càng là cực nhỏ, so ra chỉ lớn hơn Hải Châu một chút.
Quan sát địa đồ một lúc, trong lòng Lục Ly đột nhiên khẽ động, trầm giọng lẩm bẩm nói:
- Ta một mực tìm tỷ tỷ ở Trung Châu, có khi nào tỷ tỷ bị mang đến mấy châu còn lại không?
Càng nghĩ tròng mắt Lục Ly càng sáng lên, Linh Lung Các đi nghe ngóng cũng là chỉ nghe ngóng ở Trung Châu, tới Thần Điện mở ra nhiệm vụ cũng là trong phạm vi Trung Châu, lại quên đi các châu còn lại.
Theo như trên bản đồ thì thấy, địa bàn Vân Châu, Dực Châu, U Châu đều rất lớn, lớn gấp mấy chục lần Bắc Mạc. Cường giả ở ba nơi này khẳng định rất nhiều, nói không chừng liền có cường giả cảm ngộ được Thánh Quang áo nghĩa thất bát phẩm.
Đấu Thiên Giới phân làm năm khối đại địa, Thần Châu đại địa, Thần Doanh đại địa, Bắc Man đại địa, Thánh Tiên đại địa, Tây Vũ đại địa.
Trong đó Thần Châu đại địa lại chia làm chín châu, Trung Châu ở trung tâm nhất, cũng là đại lục lớn nhất, tám châu kia gộp lại đều không lớn bằng Trung Châu.
Bởi thế.
Ở trong ấn tượng của Lục Ly, cho rằng mấy nơi còn lại kia không khác Bắc Mạc Thanh Châu là bao, đều là xứ khỉ ho cò gáy, nghèo nàn lạc hậu. Giờ nhìn địa đồ mới biết, thực ra có ba châu địa vực rất lớn, đó là Vân Châu Dực Châu và U Châu.
Địa bàn lớn, đồng nghĩa với người cũng nhiều, tài nguyên cũng nhiều, cường giả cũng sẽ nhiều.
Tư duy Lục Ly tiến vào điểm mù, đám người Khương Khinh Linh cũng tương tự, ở trong mắt đám người Khương Khinh Linh, trừ Trung Châu ra thì những nơi còn lại đều là vùng xa xôi hẻo lánh, có thể ra được mấy tên cường giả?
- Ừm, quay đầu để Yên phu nhân sắp xếp người tới mấy nơi Vân Châu Dực Châu kia nghe ngóng xem sao.
Lục Ly quyết định chủ ý, tạm thời vứt chuyện Lục Linh sang một bên, lần nữa quan sát địa đồ vài lần, sau đó hỏi:
- Bắc Mạc chúng ta ở phương bắc, Trung Châu ở trung tâm, U Châu thì ở góc tây nam Trung Châu, cách nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, vì sao ba thông đạo trong Hoang giới lại có thể liên thông được với ba nơi này?
Theo như Lục Ly thấy thì Hoang giới là một tiểu thế giới cố định, nằm ở trong một không gian nào đó chứ sẽ không di động, vì sao nơi này lại có thể nối thông với U Châu cách xa ở ức vạn dặm?
Mông Thần và Tam trưởng lão nhìn nhau, cả hai đều nhấp hé môi cười khẽ, Mông Thần nhìn sang Tam trưởng lão một cái, kẻ sau giải thích nói:
- Thánh Chủ, tiểu thế giới nằm trong tầng không gian chồng điệp, cũng có thể hiểu là ở trong vết nứt không gian. Không gian nơi này khác với không gian trong tiểu thế giới của chúng ta, không gian có nhiều tầng chồng điệp, đây là thứ rất kỳ diệu...
- Giải thích thế này cho dễ hiểu!
Tam trưởng lão nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Có người đi một đoạn đường phải mất một tháng, có người lại chỉ mất một ngày, còn có người có thể đâm xuyên không gian trong nháy mắt. Chỉ cần hiểu được Không Gian áo nghĩa, xoải ngang hư không, một giây ngàn dặm đều không thành vấn đề. Trong không gian có không gian áo nghĩa và pháp tắc, tiểu thế giới không cùng ở trong đại không gian của Đấu Thiên Giới, bởi thế nó không chịu sự ước thúc từ không gian pháp tắc của Đấu Thiên Giới...
Lục Ly càng nghe càng mơ hồ, những đạo lý này quá thâm ảo, dù sao trải nghiệm của hắn cũng quá ít, những thứ hiểu được không nhiều, nhất thời khó mà hiểu rõ ràng cho được.
Mông Thần thấy Tam trưởng lão càng giải thích càng phức tạp, bèn khoát tay nói:
- Để ta giải thích cho, trong Đấu Thiên Giới là một vùng không gian ổn định, trong không gian này có rất nhiều vết nứt không gian và không gian điệp tầng. Những vết nứt không gian và điệp tầng này giao xoa với nhau trong khắp không gian Đấu Thiên Giới, Hoang giới chính là xuất hiện ở trong những vết nứt không gian và điệp tầng kia.
- Những vết nứt không gian và điệp tầng này thỉnh thoảng lại có biến hóa, sản sinh ra không gian thông đạo. Những thông đạo này có thể tùy tiện nối liền với bất kỳ nơi nào trong Đấu Thiên Giới, không hề cố định ở một nơi nào cả. Tiểu thế giới càng lớn, khả năng xuất hiện thông đạo sẽ càng nhiều, bởi thế Hoang giới mới có được ba thông đạo nối liền với Đấu Thiên Giới, bởi vì không gian điệp tầng, những nơi được nối liền cũng khác nhau...
Mông Thần giảng giải ngay ngắn rõ ràng hơn một chút, đương nhiên nguyên lý sâu bên trong Lục Ly vẫn cái hiểu cái không. Hắn cũng lười đi nghiên cứu, thế là bèn dặn dò nói:
- Trước hủy đi thông đạo nối liền với Trung Châu, thông đạo nối liền U Châu thì phái người canh giữ cẩn mật, một khi có người U Châu phát hiện thông đạo, lập tức hủy đi.
Chương 779 Hết thảy đều sẽ tốt lên
Kỳ hạn mười năm chớp mắt liền qua, Lục Ly chuẩn bị lấy Hoang giới làm đường lui sau cùng, bởi vậy không thể để cho bên ngoài biết được, đồng thời cũng phải đoạn tuyệt khả năng bên ngoài tiến được vào đây.
Hai thông đạo kia quá nguy hiểm, nếu không phải Lục Ly tính phái người đi U Châu điều tra một phen, lúc này hắn cũng đã hạ lệnh hủy đi thông đạo nối liền với U Châu.
- Được rồi, để ta đi về xử lý!
Mông Thần khẽ gật đầu, vừa định rời đi, Lục Ly lại gọi lại, nói:
- Ngươi đi thu thập linh tài trong Hoang giới một phen, chỉ cần không dùng đến thì cứ tận hết khả năng thu thập, ta đi đổi thành linh tài cho các ngươi tu luyện.
- Linh tài tu luyện còn đủ dùng.
Mông Thần nhíu mày nói:
- Lần trước ngươi nói qua mấy năm lại đi đổi một lần, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác của Mông Thần rất nhạy bén, Lục Ly lại không quá muốn nói, thế là khoát tay nói:
- Không có gì, ngươi cứ nghe ta là được.
Mông Thần thoáng trầm ngâm, lại không nói gì mà đi xuống an bài.
Lục Ly khẽ nhíu mày, chuyện lần này có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ giữa hắn và Linh Lung Các, tốt nhất vẫn nên mau chóng đi đổi lấy một nhóm linh tài, vậy mới càng thêm ổn thỏa. Bằng không một khi Khương Vô Ngã hạ lệnh, dù hắn có Huyền Thạch cũng không mua được linh tài trân quý.
Lục Ly để Tam trưởng lão đi gọi Minh Vũ tới, chính hắn thì lại tiến vào trong thành bảo bế quan tu luyện.
Vô luận thế nào cũng phải cố gắng một phen, vạn nhất xuất hiện kỳ tích thì sao?
Cả đời trốn trong Hoang giới, như rùa đen rụt đầu, sống như vậy quá khó chịu. Huống hồ Lục Linh còn chưa tìm được, Bạch Thu Tuyết còn chưa giải độc, phụ mẫu cũng chưa cứu ra.
Còn về Lục Chính Dương, Lục Ly tạm thời từ bỏ, không phải hắn không có hiếu tâm, mà là hắn thật sự không có năng lực này. Nếu là Lục Chính Dương dễ dàng cứu trị chút, chắc hẳn vị tổ gia gia trưởng lão chấp pháp kia sớm đã đã ra tay.
Thực ra trong lòng Lục Ly vẫn còn một số lo lắng
Mặc dù Đại điện chủ ra mặt bảo vệ hắn mười năm, ngoài sáng tứ đại thế lực khẳng định không dám loạn động. Song nếu len lén làm chút âm mưu quỷ kế thì sao? Chỉ cần không lộ ra chứng cứ, Đại điện chủ cũng không tiện ra mặt.
Tỷ như...
Bọn hắn len lén mời một tên Nhân Hoàng không thuộc về bất kỳ thế lực nào, “ngẫu nhiên” đi ngang quang Bắc Mạc, lại “ngẫu nhiên” phát sinh xung đột, cuối cùng huyết tẩy Bắc Mạc.
Sau đó lại diệt khẩu tên Nhân Hoàng kia đi, như thế dù Đại điện chủ có đoán ra là các thế lực từ đằng sau giật dây, không có chứng cứ hắn lại có thể làm gì?
Hô hô...
Nghĩ tới điểm này, Lục Ly không khỏi cảm thấy áp lực trên lưng càng nặng, một hai năm sau có lẽ không ai dám động tâm tư, nhưng qua hai năm liền chưa hẳn.
Hắn nhất định phải nhanh chóng đề thăng chiến lực, trước nhất phải tu luyện cảnh giới tới Quân Hầu Cảnh. Nếu có thể xung kích Nhân Hoàng là tốt nhất, như vậy tứ đại thế lực không đến nỗi phái một tên Địa Tiên tới gây chuyện được?
- Lục Ly!
Giữa lúc Lục Ly đang trầm tư, một thân ảnh tuyệt mỹ tiến ra từ gian phòng trong thành bảo, Bạch Hạ Sương đứng ở cửa nhìn Lục Ly, thần sắc đáng thương nói:
- Ta có thể đi ra ngoài một chuyến không? Ta nhớ... tiểu cô.
Lục Ly nhìn qua Bạch Hạ Sương, nét mặt cứng rắn kiên định thoáng nhu hòa mấy phần, hắn nhấp hé môi nói:
- Có thể, đợi lát nữa Minh Vũ đi đến, ngươi theo hắn ra ngoài một đoạn thời gian, dù sao có ta ở đây rồi. Đoạn thời gian này... Ủy khuất ngươi.
Bạch Thu Tuyết thích tĩnh, Bạch Hạ Sương thích động, nếu là trước đây Bạch Hạ Sương sao chịu ở yên một chỗ. Lần này lại lẻ loi một mình ở lại đây hơn nửa năm, tính cách cũng trở nên trầm ổn rất nhiều.
Bạch Hạ Sương cúi đầu trầm tư một lát, trong mắt lấp lánh lệ quang, ngẩng đầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, tỷ tỷ ta... lúc nào mới có thể tỉnh lại. Ta... rất sợ!
Nhìn bộ dạng khóc lóc như mưa của Bạch Hạ Sương, trong lòng Lục Ly bất giác dâng lên cảm giác áy náy và đau lòng, hắn đứng dậy tiến lại, nhẹ nhàng ôm Bạch Hạ Sương vào trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Đừng sợ, có ta ở đây, trời không sập xuống được. Ta sẽ cứu sống tỷ tỷ ngươi, tin tưởng ta.
Hu hu…
Bạch Hạ Sương bị đè nén hơn nửa năm, một thân một mình lẻ loi hiu quạnh ở chỗ này hơn nửa năm, không có ai nói chuyện với nơi, không có gì để giải khuây, còn lúc nào cũng phải lo lắng Bạch Thu Tuyết sẽ chết đi, tâm lý nàng đã đứng bên bờ sụp đổ.
Giờ đây được một đôi cánh tay rắn rỏi ôm lấy, tựa lên bờ vai cường tráng kia, nàng triệt để thả lỏng, nhịn không được ôm lấy Lục Ly oa oa khóc lớn.
- Sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt lên!
Lục Ly vỗ vai Bạch Hạ Sương, nhỏ giọng an ủi nàng, tựa hồ cũng là đang an ủi chính mình.
Hai ngày sau Minh Vũ đi vào, Minh Vũ là bộ hạ trung thành nhất của Lục Ly, so với Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần thì càng được Lục Ly tín nhiệm.
Hơn nửa năm, nhờ được Lục Ly cung cấp lượng lớn linh dược đỉnh cấp, cộng thêm trước kia thường xuyên bế quan tu luyện, cảnh giới Minh Vũ đã đề thăng với tốc độ cực nhanh, đạt tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ.
Đáng tiếc Minh Vũ không thức tỉnh bất cứ huyết mạch gì, áo nghĩa cảm ngộ được cũng chỉ là áo nghĩa nhị phẩm cấp thấp, bởi thế tiềm năng phát triển tương lai khả năng sẽ không lớn. Đến hậu kỳ, áo nghĩa cường đại và cấp bậc huyết mạch sẽ quyết định thực lực võ giả rốt cục mạnh hay yếu.
Tỷ như Khương Khinh Linh có được huyết mạch bát phẩm, như vậy dù nàng chỉ là Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, song lại có thể nhẹ nhàng diệt sát Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Nếu không cảm ngộ được áo nghĩa cường đại, linh tài chồng ở trên người Minh Vũ sẽ thành lãng phí.
Lục Ly lại không cảm thấy lãng phí, con người hắn trọng tình trọng nghĩa, dù Minh Vũ có cầm linh tài đi ném xuống biển hắn cũng sẽ không nói gì. Hơn nữa tuổi tác Minh Vũ cũng không lớn, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trước kia lại không gia nhập bất kỳ thế lực nào, có thể tu luyện tới cảnh giới như thế đã tính là thiên tư rất tốt.
Chương 780 Bí thuật linh hồn
Chính hắn đã cảm ngộ được hai áo nghĩa khác nhau, đời này Minh Vũ liệu có cảm ngộ được áo nghĩa khác nữa không, ai cũng không nói chắc được. Rốt cuộc áo nghĩa là thứ mà nếu cơ duyên tới, có thể thoáng chốc liền đốn ngộ.
Mông Thần đã không ngừng phái người đưa linh tài tới, Lục Ly lại để Minh Vũ mang đến Linh Lung Các giao dịch. Đồng thời phái người đi các nơi khác như Vân Châu Dực Châu U Châu thăm dò tung tích Lục Linh, ngoài ra cũng phái người tới Trung Châu bí mật tìm hiểu tin tức về Bồ Đề Quả.
Đương nhiên, Thần Điện phỏng chừng không dựa được.
Đó là thương hội dưới trướng Luân Hồi Cung, chuyện Lục Linh Cơ Mộng Điềm đều biết được, có thể thấy đối với Luân Hồi Cung, không có bí mật nào của Thần Điện mà bọn họ không biết. Lần này hắn đánh mặt Luân Hồi, vậy nên đừng hòng trông cậy vào Luân Hồi Cung mua Bồ Đề Quả.
Thực ra trong lòng Lục Ly không ôm quá nhiều hi vọng vào việc tìm mua được Bồ Đề Quả ở Trung Châu. Bằng không “Thần Tiên Tử” đã không thành là kịch độc không thuốc giải tại Trung Châu, mặc dù thứ Đại điện chủ cho hắn xem có thể là bí quyển của Thí Ma Điện, nhưng bí phương cứu người này hẳn ở bên ngoài cũng có.
Song có hi vọng ít ra vẫn hơn không, Lục Ly tuyệt không từ bỏ ý định đi tìm. Lục Ly còn để Minh Vũ mang theo Bạch Hạ Sương ra ngoài, dặn dò Bạch Hạ Sương vài câu, nói nàng đừng tiết lộ bất cứ tin tức gì về Hoang giới ra ngoài, dù có là Yên phu nhân cũng không thể nói. Ở trong này bí bách lâu như vậy, cũng làm khó Bạch Hạ Sương.
Minh Vũ đi, ngày thứ năm Dạ Tra tiến vào, thần sắc đầy vẻ vui mừng, tôn nữ bảo bối kia của hắn đã đột phá Bất Diệt Cảnh, khiến hắn thấy được hi vọng Thanh Loan Tộc quật khởi.
Nếu Dạ Tra đã tới, đoạn thời gian này Lục Ly quyết định không ra ngoài, hắn phái Tam trưởng lão đi ra. Trực tiếp men theo thông đạo trong Hoang giới đi đến U Châu, tìm hiểu một phen xem liệu Lục Linh có ở U Châu.
Tốc độ trưởng lão Thanh Loan Tộc rất nhanh, là thám báo cực lợi hại, không ai thích hợp hơn Tam trưởng lão đi U Châu tìm hiểu tin tức.
Quan hệ giữa Dạ Tra và Lục Ly cực tốt, Lục Ly cũng hoàn toàn tín nhiệm Dạ Tra, chuyện trong tiểu chiến trường lần này, Lục Ly không có ý giấu diếm Dạ Tra. Đương nhiên chuyện Đại điện chủ nói sẽ bảo vệ mười năm hắn lại không nói, chỉ nói Đại điện chủ lực áp các thế lực, sau này bốn đại thế lực sẽ không dám đối phó hắn.
Sau khi nghe xong, hai hàng lông mày xám trắng của Dạ Tra khẽ nhíu lại, hắn có thể nghe ra được khong ít thông tin từ trong ngữ điệu của Lục Ly, trầm tư thoáng chốc, lát hắn hắn mới đứng dậy cúi người nói:
- Đa tạ Thánh Chủ giúp chúng ta xả giận, mặc dù lần này không thể chém giết Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, nhưng cũng tính là thay chúng ta xả cơn phẫn nộ trong lòng. Sự tình đã xảy ra rồi, có suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng được gì, nếu bốn đại thế lực muốn tới huyết tẩy Bắc Mạc, chúng ta liều mình tử chiến một trận là được.
Năm đó trong sáu đại thế lực hủy diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, Luân Hồi Cung Bách Hoa Các cũng có trong đó. Dù Lục Ly làm chuyện này không hoàn toàn là vì Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, song cũng khiến Dạ Tra cảm thấy rất thống khoái.
- Công kích linh hồn?
Dạ Tra không đợi Lục Ly lên tiếng đã nói tiếp:
- Ta nhớ được trong tộc hình như có một bản tàn quyển liên quan tới tu luyện linh hồn, Thanh Loan Tộc chúng ta không am hiểu công kích linh hồn, bởi thế một mực nhét trong Tổ phòng. Bản tàn quyển kia là do... Tổ Thần lưu lại, để ta quay về mang tới, xem xem có trợ giúp gì đối với Thánh Chủ không?
- Tàn quyển?
Lục Ly lập tức hứng thú, trước đây công kích linh hồn toàn là do hắn tự mình tìm tòi, căn bản không có người dẫn đường dạy bảo. Nếu có thể được đến bí quyển thì không còn gì tốt bằng, huống chi còn là do Tổ Thần Thanh Loan Tộc lưu lại.
Lục Ly lập tức để Dạ Tra trở về lấy, dù sao có ở lại đây cũng không việc gì, chính hắn thì lại tiến vào trong thành bảo bế quan tu luyện.
Nếu Khương Khinh Linh về trở lại Linh Lung Các, nhất định sẽ nghĩ cách tìm hắn, hắn đi tìm Khương Khinh Linh không thực tế. Bởi thế Lục Ly đành phải chôn sâu nhớ nhung Khương Khinh Linh vào trong thâm tâm, một lòng dành cho tu luyện.
Hắn chuyên tâm xung kích cảnh giới, tiếp tục ngưng tụ Mệnh Luân. Dù sao trong tay có được vô cùng vô tận linh tài đỉnh cấp, chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, cảnh giới liền có thể tiếp tục tăng trưởng.
Vài ngày sau, Dạ Tra trở lại, còn mang vào phong thư Linh Lung Các đưa tới. Lục Ly lập tức mở ra, sau khi xem xong sắc mặt không khỏi giấu được vẻ đắng chát.
Khương Khinh Linh bị lưu lại trong Thí Ma Điện!
Thực ra điều này sớm nằm trong dự liệu của Lục Ly, thiên kiêu tương lai ở lại Thí Ma Điện, như vậy tu luyện sẽ càng nhanh. Khương Thiên Thuận hẳn là không muốn để cho Khương Khinh Linh ở cùng một chỗ với mình, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giữ lại Khương Khinh Linh.
Dù tâm tình có chút khó chịu, chẳng qua Lục Ly không thể không thừa nhận, Khương Khinh Linh lưu tại Thí Ma Điện sẽ càng tốt. Đấu Thiên Đại Đế truyền thâu cho nàng một thứ rất kỳ diệu, nếu nàng có thể cảm ngộ, thực lực nhất định có thể nhảy vọt.
Thả nàng về lại Linh Lung Các, nói không chừng sẽ thường xuyên chạy đến Bắc Mạc, đến lúc đó mâu thuẫn với Khương Vô Ngã sẽ càng lúc càng sâu, khó tránh khỏi xảy ra đại sự, khiến cho Khương Khinh Linh không cách nào chuyên tâm tu luyện.
Lắc đầu, Lục Ly tạm vứt chuyện Khương Khinh Linh sang một bên, tiếp lấy quyển trục da thú rất lớn mà Dạ Tra đưa tới.
Quyển da thú không trọn vẹn, trên đó viết một ít ký tự thần bí mà hắn xem không hiểu, chi chi chít chít phỏng chừng phải mấy ngàn chữ.
Lục Ly nhìn một lát, nhướng mày đưa cho Dạ Tra nói:
- Trên này là cổ ngữ? Ta đọc không hiểu, ngươi phiên dịch ta nghe.
Dạ Tra hiểu được cổ ngữ, hắn tiếp lại quyển trục nhìn mấy lượt, sau đó nói:
- Trên này đoạn đầu ghi lại năm loại bí thuật linh hồn, đáng tiếc quyển da thú bị xé đi một nửa, chỉ còn hai loại hoàn chỉnh, ba loại còn lại không cách nào tu luyện được.
- Có hai loại là hoàn chỉnh?
Tinh thần Lục Ly có chút uể oải, rời đi Bắc Mạc hơn nửa năm, hắn muốn mau chóng trở về nhìn xem, mong là đừng xảy ra chuyện gì.
Tròng mắt Đỗ Vũ lấp lóe mấy lần, không dám cường hành ép Lục Ly ở lại, song cũng không dám cứ vậy bỏ mặc Lục Ly rời đi, vạn nhất cường giả tứ đại thế lực đuổi tới, hỏi hắn đòi người thì sao?
Hắn nghĩ nghĩ bèn nói:
- Đỗ Nhiễm, ngươi bồi cùng Lục công tử về Bắc Mạc một chuyến. Xem ra tâm tình Lục công tử không được tốt, ngươi an ủi hắn nhiều chút.
Đỗ Nhiễm đi cùng tự nhiên là để giám thị Lục Ly, cũng tiện cho người Đỗ gia biết được hành tung của Lục Ly. Lục Ly không muốn nói phá, Đỗ Nhiễm đi theo cũng không sao cả, còn giảm thiểu phiền phức gặp phải trên đường.
Lập tức, hắn và Đỗ Nhiễm đi đến truyền tống trận trong thành, Đỗ Vũ thì lại lập tức phái người tiến vào Thí Ma chiến trường hỏi dò tình hình, đồng thời báo lại chuyện Lục Ly đi đến Hàm Thành.
...
Liên tục truyền tống, Lục Ly và Đỗ Nhiễm cuối cùng cũng tới Bạch Vân Thành, sau đó trực tiếp truyền tống về Linh Đế Thành.
- Tham kiến Đại Đế!
Lục Ly vừa xuất hiện ở quảng trường Linh Đế Thành, lập tức dẫn lên oanh động. Hắn đã hơn nửa năm không xuất hiện, trong Linh Đế Thành xuất hiện không ít đồn thổi, lúc này nhìn thấy Lục Ly trở lại, trong thành lập tức náo nhiệt lên.
Vù vù
Yên phu nhân, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ dẫn một đám người bay ra, nghênh đón Lục Ly trở về. Chuyện Lục Ly đi Thí Ma chiến trường chỉ có vài người được biết, mấy người Yên phu nhân che giấu hành tung Lục Ly rất kỹ, bởi thế trong khoảng thời gian này không ít người Bắc Mạc sống trong lo lắng hoảng sợ, giờ thấy Lục Ly trở về, ai nấy đều yên tâm, hết thảy lời đồn tự nhiên cũng theo đó tan biến.
Lục Ly và Yên phu nhân trao đổi ánh mắt một phen, biết Bắc Mạc không có đại sự, hắn thoáng yên tâm phần nào.
Hắn không hàn huyên quá nhiều với đám người Yên phu nhân, mà mang theo Đỗ Nhiễm đi thẳng vào, để Yên phu nhân khoản đãi Đỗ Nhiễm, còn hắn thì hỏi dò một ít tình hình, sau đó định một mình truyền tống đi Hoang giới thăm Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương.
- Đúng rồi!
Nhớ tới Bạch Thu Tuyết, Lục Ly quay mắt nhìn về phía Đỗ Nhiễm hỏi:
- Đỗ trưởng lão, cầu ngươi bí mật giúp ta điều tra một chuyện, ta muốn mua sắm một loại linh quả, tên là Bồ Đề Quả!
Lục Ly tìm đến giấy bút, vẽ ra hình dáng đại khái của Bồ Đề Quả, còn viết kèm tư liệu về Bồ Đề Quả ra giấy, sau đó mới trầm giọng nói:
- Việc này nhất định phải giữ bí mật, cũng đừng nói cho tộc trưởng nhà các ngươi. Chỉ cần có tin tức, truyền lời cho ta là được, còn lại ta sẽ xử lý. Nếu có thể tìm tới quả này, Lục Ly ta thiếu nợ ngươi một đại nhân tình.
Quay đầu Đại điện chủ tất sẽ dặn dò Linh Lung Các không được trợ giúp Lục Ly, việc này Lục Ly tự nhiên không thể lộ ra, đành phải nhờ Đỗ Nhiễm bí mật điều tra.
Thấy Lục Ly trịnh trọng như vậy, đây lại chỉ là một chuyện nhỏ, Đỗ Nhiễm tự nhiên mở miệng đáp ứng. Lục Ly gật đầu quay người rời đi, một đường trực tiếp truyền tống đi Hoang giới, sau đó lại truyền tống tới Thiên Long Tuyết Sơn.
- Đi chơi đi
Trở lại Tuyết Sơn, Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, trong mắt nhỏ chất đầy hưng phấn. Lục Ly vứt nó trên đất, phất phất tay, bây giờ thực lực Tiểu Bạch đã rất khủng bố, Lục Ly không lo lắng có người sẽ tổn hại được nó.
- Thánh Chủ!
Bên ngoài đại điện có một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc trấn thủ, thấy Lục Ly trở về người đó có chút hưng phấn hành lễ. Lục Ly khẽ gật đầu, tiến vào trong đại điện, ở bên trong lại không thấy được Bạch Hạ Sương, hẳn là đang tu luyện trong thành bảo.
Đẩy ra cửa phòng băng, ánh mắt Lục Ly khóa chặt Bạch Thu Tuyết trong băng phong, nhìn gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt kia, trái tim Lục Ly ẩn ẩn đau nhói.
Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống, một tay cách qua tầng băng khẽ vuốt mặt Bạch Thu Tuyết, khóe miệng lộ ra một tia áy náy, nói:
- Thu Tuyết, ta về rồi, đoạn thời gian này ta không ở đây, ngươi nhất định rất cô đơn đúng không? Là lỗi của ta. Nói cho ngươi một tin xấu... Lần này ra ngoài, ta không tìm được thuốc giải, bởi thế ngươi còn phải ở trong này thêm một đoạn thời gian nữa, xin lỗi, là ta vô dụng...
Lục Ly thì thào lẩm bẩm như người mê sảng, hắn nói rất nhiều, cũng không biết Bạch Thu Tuyết có thể nghe được hay không.
Ngồi bên trong hồi lâu, lại không sử dụng Huyền lực chống cự hàn khí, bởi thế rất nhanh trên lông mày liền hiện ra băng sương, bên ngoài thân chậm rãi xuất hiện một tầng băng, cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ bị đóng băng lại mất.
Chỉ là Lục Ly mặc kệ không quản, vẫn như tượng gỗ ngồi đó, không hề nhúc nhích, miệng không ngừng thì thào kể lể.
Lát sau, đến cả giọng Lục Ly đều bắt đầu run run, bên ngoài thân thể đã ngưng tụ ra một tầng băng phong mỏng, hắn biến thành một bức tượng băng.
Lục Ly tựa hồ nói mệt, không nói tiếp nữa, mà cứ vậy lẳng lặng nhìn Bạch Thu Tuyết , mặc cho băng phong trên thân càng lúc càng dày...
Két két.
Nửa canh giờ sau, cửa bị đẩy ra, Bạch Hạ Sương tiến vào, nhìn thấy một người ngồi ở bên giường, người kia thâm tình nhìn chăm chú Bạch Thu Tuyết, thân thể đã biến thành một pho tượng băng.
Tốc tốc.
Bạch Hạ Sương không nói gì, nước mắt yên ắng trượt xuống, đáng tiếc nhiệt độ trong này thực sự quá thấp, nước mắt nàng rất nhanh liền cũng đông kết, hóa thành hạt băng nện xuống trên sàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Gần đây Bạch Hạ Sương sống rất khổ sở, nhưng nàng biết Bạch Thu Tuyết càng khổ. Lại thêm chứng kiến bộ dáng Lục Ly lúc này, nàng sợ Bạch Thu Tuyết còn sẽ khổ muộn thêm mấy phần.
...
Lục Ly trở lại Bắc Mạc, mấy ngày sau đómột mực ở lại trong Hoang giới, có lẽ là vì áy náy đối với Bạch Thu Tuyết, đồng thời cũng là suy nghĩ xem con đường tiếp theo nên đi như thế nào.
Mặc dù Đại điện chủ ra mặt giải quyết sự tình, nhưng lại chỉ có kỳ hạn mười năm.
Kết quả như vậy Lục Ly cũng có thể tiếp nhận, nếu không phải pho tượng Đấu Thiên Đại Đế phát sinh dị tượng, lúc này sợ rằng hắn đã chết, thủ hạ ở Bắc Mạc phỏng chừng cũng sẽ bị tàn sát sạch sẽ.
Chương 777 Cửu Châu
Hắn vẫn quá ngây thơ...
Ở trong tiểu thế giới hắn tưởng là lấy tính mạng đám người Cơ Mộng Điềm ra áp chế, lại làm lớn chuyện lên, sau cùng có thể nhất lao vĩnh dật giải quyết chuyện này.
Thẳng đến khi đi ra tiểu thế giới, thế cục nhiều lần vượt ngoài tầm khống chế của hắn. Hắn mới hiểu được đánh mặt tứ đại thế lực là điều ngu xuẩn cỡ nào, giờ phút này hắn còn có thể sống được đã là kỳ tích.
Đối với chuyện cầm tù năm người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên, Lục Ly lại không có gì hối hận.
Nhân sinh có một số việc nhất định phải làm, không cần đi cân nhắc hậu quả, nếu chuyện gì cũng sợ sợ sợ đuôi, vậy đời này còn sống có ý nghĩa gì? Nếu chuyện gì cũng đều có thể tiếp nhận, đều có thể chịu đựng. Hắn cũng đừng làm Đại Đế Bắc Mạc nữa, uất uất ức ức sống hết đời là được.
Sự tình đã xảy ra, đi quấn quít quá nhiều cũng chẳng nghĩa lý gì.
Hiện tại Lục Ly phải nghĩ cách làm sao ứng phó với cục diện sau này, Đại điện chủ nói bảo vệ hắn mười năm, mười năm này hắn sẽ được an toàn, nhưng mười năm sau tứ đại thế lực nhất định sẽ tới tìm về mặt mũi.
Lục gia, U Minh Giáo, Bách Hoa Các, Luân Hồi Cung!
Đây là tứ đại thế lực đứng trên đỉnh Trung Châu, hiện tại thế lực Lục gia hẳn là yếu nhất, nhưng vẫn có được hai vị Địa Tiên, Đại trưởng lão Lục gia có thể cũng sắp đột phá.
Luân Hồi cung!
Đó là thế lực mạnh nhất Trung Châu, bọn hắn có bao nhiêu Địa Tiên Lục Ly không cách nào biết được, nhưng nếu đã mạnh nhất, bốn năm tên Địa Tiên nhất định là phải có. Số Địa Tiên của tứ đại thế lực cộng lại tuyệt đối vượt quá mười đầu ngón tay, còn về Nhân Hoàng... vậy lại không cần phải nói.
Lấy thực lực Bắc Mạc bây giờ, đừng nói Địa Tiên, chỉ cần hai tên Nhân Hoàng đi đến liền có thể san bằng. Mười năm nhìn như rất dài, nhưng mười năm có thể làm được gì? Có thể bồi dưỡng ra được mấy tên Nhân Hoàng? Mà dù có thể bồi dưỡng ra được bốn năm tên Nhân Hoàng, vậy cũng ích gì?
Lục Ly không khỏi có chút tuyệt vọng, xem ra nếu thực sự không được thì chỉ còn cách chuyển người Bắc Mạc vào trong Hoang giới, sau đó cả đời trốn ở bên trong. Đồng thời hủy đi thông đạo, bên ngoài không vào được thì làm sao giết được bọn hắn?
- Trong mười năm cố gắng nỗ lực tu luyện, nghĩ cách tìm tới Bồ Đề quả, lại nghĩ cách tìm ra tỷ tỷ, tốt nhất có thể cứu ra phụ thân mẫu thân!
Lục Ly âm thầm quyết định chú ý, trước nay hắn hành sự luôn rất quyết đoán, xác định xong xuôi lập tức đi ra thành bảo, tìm tới trưởng lão Thanh Loan Tộc:
- Truyền lời của ta để Mông Thần tới đây.
Tam trưởng lão Thanh Loan Tộc khẽ gật đầu, đi xuống dạo quanh một vòng, truyền lời cho Nghiệp Cơ sau đó liền trở về.
Lục Ly thuận miệng hỏi dò:
- Dạ Tra đâu? Sao không thấy hắn? Nửa năm nay Thanh Loan Tộc các ngươi và Mãnh Tượng Tộc phát triển thế nào rồi?
- Tộc trưởng trở về.
Tam trưởng lão bẩm nói:
- Tiểu công chúa đang xung kích Bất Diệt Cảnh, tộc trưởng không yên tâm nên trở về nhìn xem. Hai tộc chúng ta phát triển cũng tạm ổn, có Thánh Chủ cung cấp linh tài, nửa năm gần đây lại đột phá bốn tên Quân Hầu Cảnh, tất cả đều đã tiến vào Hoang giới.
- Tiểu công chúa?
Lục Ly nhớ tới cô bé đanh đá điêu ngoa khi trước, khẽ mỉm cười gật đầu nói:
- Thiên tư Tịch công chúa đúng là biến thái, nàng mới mười ba tuổi đúng không? Vậy mà đã sắp đột phá Bất Diệt Cảnh, thiên tư này quả thực không kém công tử tiểu thư đỉnh cấp của mười hai Vương tộc là bao.
Trên mặt Tam trưởng lão chớp qua một tia ý cười sủng nịnh, nói:
- Đứa nhỏ này đúng là không sai, chỉ là quá đanh đá điêu ngoa chút.
Đông đông đông
Hàn huyên một lát, nơi xa chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập, một người khổng lồ nhanh chân đi đến, là Mông Thần tới. Trong Hoang giới đã được kiến tạo không ít truyền tống trận, hiện giờ Mông Thần muốn di chuyển cũng đã rất thuận tiện.
Lục Ly tiến vào tiểu chiến trường gặp được rất nhiều Man tộc, đối với hình thể Thái Thản Tộc đã không còn quá để ý, không hề có nửa điểm cảm giác áp bách. Chẳng qua Mông Thần là Nhân Hoàng, khí huyết vẫn rất khủng bố, từ rất xa liền đã khiến người cảm thấy đè nén.
- Thánh Chủ!
Mông Thần đi lên sau khom lưng hành lễ, sau đó nhìn xuống Lục Ly một cái, gật đầu nói:
- Xem ra thực lực Thánh Chủ đã có tiến bộ rất lớn.
- Hả?
Tam trưởng lão thoáng kinh ngạc nhìn lại Lục Ly, Lục Ly vẫn là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, vì sao Mông Thần lại nói thực lực hắn tiến bộ rất lớn?
- Cảm giác của Nhân Hoàng quả thực nhạy bén.
Lục Ly âm thầm gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thực lực của ta đúng là có một ít tiến bộ, cảm ngộ được một loại công kích linh hồn, hiện tại chỉ cần Quân Hầu Cảnh đỉnh phong không có bảo vật phòng ngự linh hồn cường đại, ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chấn nhiếp! Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bình thường, ta đều có thể miểu sát.
- Công kích linh hồn?
Tam trưởng lão trợn tròn mắt, chỉ mới qua nửa năm không ngờ Lục Ly đã trở thành võ giả linh hồn? Còn có thể chấn nhiếp linh hồn Quân Hầu Cảnh đỉnh phong?
- Lợi hại!
Mông Thần chân thành cảm khái nói, hắn không nhìn lầm Lục Ly, đây đích thật là một thiên tài. Đúng lúc này Tiểu Bạch đột nhiên theo dưới núi bay vụt tới, nhảy lên vai Lục Ly.
Lục Ly sờ đầu Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:
- Chút tiến bộ ấy của ta đã tính là gì, Tiểu Bạch mới thực sự biến thái. Bán Thần khí nó đều có thể hủy đi, năng lực phòng ngự phỏng chừng có thể ngăn đỡ được một kích toàn lực của cường giả Nhân Hoàng mà không chết.
- Cái gì?
Lần này ngay cả Mông Thần đều bị kinh hãi, Lục Ly mỉm cười nói với Tiểu Bạch:
- Thả Man Thần Đỉnh ra cho bọn hắn xem.
Ông
Sừng thú trên đầu Tiểu Bạch sáng lên, Man Thần Đỉnh xuất hiện, lơ lửng giữa không trung. Tiểu Bạch bắn ra một ít lôi điện, Man Thần Đỉnh đột ngột lấp lánh quang mang, có khí lưu màu đen vờn quanh, tự phù thần bí lấp lánh, một luồng khí tức cổ phác theo đó lan tràn ra.
- Bán Thần khí!
Mông Thần và Tam trưởng lão đều là người biết hàng, tròng mắt hai người lập tức sáng rực như thái dương.
Lục Ly rất hài lòng với phản ứng của hai người.
Chương 778 Hết thảy đều sẽ tốt lên
Hắn là Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc, thực lực hắn tăng nhanh, thủ đoạn cường đại, liền có thể chấn nhiếp cường giả ba tộc. Nếu không dù đám người Dạ Tra Mông Thần Mông Trí chịu tuân phục, đám thủ hạ bên dưới chưa hẳn đã chịu tuân phục.
Hắn cũng cân nhắc từ góc độ này mới nói ra chuyện mình biết được công kích linh hồn, còn để Tiểu Bạch lấy ra Man Thần Đỉnh, bằng không căn bản sẽ không nhắc tới.
- Không nói mấy cái này!
Những thứ này chỉ cần nhắc tới qua là được, Lục Ly để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, sau đó quay sang Mông Thần hỏi dò:
- Hiện tại trong Hoang giới có bao nhiêu thông đạo nối liền với bên ngoài?
- Thông đạo?
Mông Thần nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp:
- Có ba nơi, một nơi là thông với Bắc Mạc, một nơi thông với Trung Châu, một nơi khác thì thông với U Châu. Hai thông đạo kể sau ta đã sai người phong bế, những thông đạo này người Trung Châu và U Châu còn chưa biết, đều rất bí mật.
- U Châu?
Lục Ly nhíu mày, từ trong giới chỉ lấy ra một tấm địa đồ, cúi xuống xem xét hồi lâu. Hắn biết Thần Châu đại địa chia làm chín châu, chẳng qua hắn chỉ biết mỗi Trung Châu Thanh Châu Bắc Mạc, còn lại thì đều không quá quen thuộc.
- Trung Châu, Thanh Châu, Dực Châu, Duyện Châu, Lương Châu, Bắc Mạc, Vân Châu, Hải Châu, U Châu. U Châu nằm ở tây nam bộ Trung Châu, không ngờ lại xa như vậy?
Lục Ly chăm chú xem xét địa đồ, tìm đến U Châu, bản đồ này là hắn mua được từ Trung Châu, hẳn là sai lệch với thực địa sẽ không lớn.
Thần Châu đại địa chia làm chín châu, Trung Châu là lớn nhất, tám châu kia cộng lại đều không lớn bằng Trung Châu. Bắc Mạc càng là cực nhỏ, so ra chỉ lớn hơn Hải Châu một chút.
Quan sát địa đồ một lúc, trong lòng Lục Ly đột nhiên khẽ động, trầm giọng lẩm bẩm nói:
- Ta một mực tìm tỷ tỷ ở Trung Châu, có khi nào tỷ tỷ bị mang đến mấy châu còn lại không?
Càng nghĩ tròng mắt Lục Ly càng sáng lên, Linh Lung Các đi nghe ngóng cũng là chỉ nghe ngóng ở Trung Châu, tới Thần Điện mở ra nhiệm vụ cũng là trong phạm vi Trung Châu, lại quên đi các châu còn lại.
Theo như trên bản đồ thì thấy, địa bàn Vân Châu, Dực Châu, U Châu đều rất lớn, lớn gấp mấy chục lần Bắc Mạc. Cường giả ở ba nơi này khẳng định rất nhiều, nói không chừng liền có cường giả cảm ngộ được Thánh Quang áo nghĩa thất bát phẩm.
Đấu Thiên Giới phân làm năm khối đại địa, Thần Châu đại địa, Thần Doanh đại địa, Bắc Man đại địa, Thánh Tiên đại địa, Tây Vũ đại địa.
Trong đó Thần Châu đại địa lại chia làm chín châu, Trung Châu ở trung tâm nhất, cũng là đại lục lớn nhất, tám châu kia gộp lại đều không lớn bằng Trung Châu.
Bởi thế.
Ở trong ấn tượng của Lục Ly, cho rằng mấy nơi còn lại kia không khác Bắc Mạc Thanh Châu là bao, đều là xứ khỉ ho cò gáy, nghèo nàn lạc hậu. Giờ nhìn địa đồ mới biết, thực ra có ba châu địa vực rất lớn, đó là Vân Châu Dực Châu và U Châu.
Địa bàn lớn, đồng nghĩa với người cũng nhiều, tài nguyên cũng nhiều, cường giả cũng sẽ nhiều.
Tư duy Lục Ly tiến vào điểm mù, đám người Khương Khinh Linh cũng tương tự, ở trong mắt đám người Khương Khinh Linh, trừ Trung Châu ra thì những nơi còn lại đều là vùng xa xôi hẻo lánh, có thể ra được mấy tên cường giả?
- Ừm, quay đầu để Yên phu nhân sắp xếp người tới mấy nơi Vân Châu Dực Châu kia nghe ngóng xem sao.
Lục Ly quyết định chủ ý, tạm thời vứt chuyện Lục Linh sang một bên, lần nữa quan sát địa đồ vài lần, sau đó hỏi:
- Bắc Mạc chúng ta ở phương bắc, Trung Châu ở trung tâm, U Châu thì ở góc tây nam Trung Châu, cách nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, vì sao ba thông đạo trong Hoang giới lại có thể liên thông được với ba nơi này?
Theo như Lục Ly thấy thì Hoang giới là một tiểu thế giới cố định, nằm ở trong một không gian nào đó chứ sẽ không di động, vì sao nơi này lại có thể nối thông với U Châu cách xa ở ức vạn dặm?
Mông Thần và Tam trưởng lão nhìn nhau, cả hai đều nhấp hé môi cười khẽ, Mông Thần nhìn sang Tam trưởng lão một cái, kẻ sau giải thích nói:
- Thánh Chủ, tiểu thế giới nằm trong tầng không gian chồng điệp, cũng có thể hiểu là ở trong vết nứt không gian. Không gian nơi này khác với không gian trong tiểu thế giới của chúng ta, không gian có nhiều tầng chồng điệp, đây là thứ rất kỳ diệu...
- Giải thích thế này cho dễ hiểu!
Tam trưởng lão nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Có người đi một đoạn đường phải mất một tháng, có người lại chỉ mất một ngày, còn có người có thể đâm xuyên không gian trong nháy mắt. Chỉ cần hiểu được Không Gian áo nghĩa, xoải ngang hư không, một giây ngàn dặm đều không thành vấn đề. Trong không gian có không gian áo nghĩa và pháp tắc, tiểu thế giới không cùng ở trong đại không gian của Đấu Thiên Giới, bởi thế nó không chịu sự ước thúc từ không gian pháp tắc của Đấu Thiên Giới...
Lục Ly càng nghe càng mơ hồ, những đạo lý này quá thâm ảo, dù sao trải nghiệm của hắn cũng quá ít, những thứ hiểu được không nhiều, nhất thời khó mà hiểu rõ ràng cho được.
Mông Thần thấy Tam trưởng lão càng giải thích càng phức tạp, bèn khoát tay nói:
- Để ta giải thích cho, trong Đấu Thiên Giới là một vùng không gian ổn định, trong không gian này có rất nhiều vết nứt không gian và không gian điệp tầng. Những vết nứt không gian và điệp tầng này giao xoa với nhau trong khắp không gian Đấu Thiên Giới, Hoang giới chính là xuất hiện ở trong những vết nứt không gian và điệp tầng kia.
- Những vết nứt không gian và điệp tầng này thỉnh thoảng lại có biến hóa, sản sinh ra không gian thông đạo. Những thông đạo này có thể tùy tiện nối liền với bất kỳ nơi nào trong Đấu Thiên Giới, không hề cố định ở một nơi nào cả. Tiểu thế giới càng lớn, khả năng xuất hiện thông đạo sẽ càng nhiều, bởi thế Hoang giới mới có được ba thông đạo nối liền với Đấu Thiên Giới, bởi vì không gian điệp tầng, những nơi được nối liền cũng khác nhau...
Mông Thần giảng giải ngay ngắn rõ ràng hơn một chút, đương nhiên nguyên lý sâu bên trong Lục Ly vẫn cái hiểu cái không. Hắn cũng lười đi nghiên cứu, thế là bèn dặn dò nói:
- Trước hủy đi thông đạo nối liền với Trung Châu, thông đạo nối liền U Châu thì phái người canh giữ cẩn mật, một khi có người U Châu phát hiện thông đạo, lập tức hủy đi.
Chương 779 Hết thảy đều sẽ tốt lên
Kỳ hạn mười năm chớp mắt liền qua, Lục Ly chuẩn bị lấy Hoang giới làm đường lui sau cùng, bởi vậy không thể để cho bên ngoài biết được, đồng thời cũng phải đoạn tuyệt khả năng bên ngoài tiến được vào đây.
Hai thông đạo kia quá nguy hiểm, nếu không phải Lục Ly tính phái người đi U Châu điều tra một phen, lúc này hắn cũng đã hạ lệnh hủy đi thông đạo nối liền với U Châu.
- Được rồi, để ta đi về xử lý!
Mông Thần khẽ gật đầu, vừa định rời đi, Lục Ly lại gọi lại, nói:
- Ngươi đi thu thập linh tài trong Hoang giới một phen, chỉ cần không dùng đến thì cứ tận hết khả năng thu thập, ta đi đổi thành linh tài cho các ngươi tu luyện.
- Linh tài tu luyện còn đủ dùng.
Mông Thần nhíu mày nói:
- Lần trước ngươi nói qua mấy năm lại đi đổi một lần, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác của Mông Thần rất nhạy bén, Lục Ly lại không quá muốn nói, thế là khoát tay nói:
- Không có gì, ngươi cứ nghe ta là được.
Mông Thần thoáng trầm ngâm, lại không nói gì mà đi xuống an bài.
Lục Ly khẽ nhíu mày, chuyện lần này có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ giữa hắn và Linh Lung Các, tốt nhất vẫn nên mau chóng đi đổi lấy một nhóm linh tài, vậy mới càng thêm ổn thỏa. Bằng không một khi Khương Vô Ngã hạ lệnh, dù hắn có Huyền Thạch cũng không mua được linh tài trân quý.
Lục Ly để Tam trưởng lão đi gọi Minh Vũ tới, chính hắn thì lại tiến vào trong thành bảo bế quan tu luyện.
Vô luận thế nào cũng phải cố gắng một phen, vạn nhất xuất hiện kỳ tích thì sao?
Cả đời trốn trong Hoang giới, như rùa đen rụt đầu, sống như vậy quá khó chịu. Huống hồ Lục Linh còn chưa tìm được, Bạch Thu Tuyết còn chưa giải độc, phụ mẫu cũng chưa cứu ra.
Còn về Lục Chính Dương, Lục Ly tạm thời từ bỏ, không phải hắn không có hiếu tâm, mà là hắn thật sự không có năng lực này. Nếu là Lục Chính Dương dễ dàng cứu trị chút, chắc hẳn vị tổ gia gia trưởng lão chấp pháp kia sớm đã đã ra tay.
Thực ra trong lòng Lục Ly vẫn còn một số lo lắng
Mặc dù Đại điện chủ ra mặt bảo vệ hắn mười năm, ngoài sáng tứ đại thế lực khẳng định không dám loạn động. Song nếu len lén làm chút âm mưu quỷ kế thì sao? Chỉ cần không lộ ra chứng cứ, Đại điện chủ cũng không tiện ra mặt.
Tỷ như...
Bọn hắn len lén mời một tên Nhân Hoàng không thuộc về bất kỳ thế lực nào, “ngẫu nhiên” đi ngang quang Bắc Mạc, lại “ngẫu nhiên” phát sinh xung đột, cuối cùng huyết tẩy Bắc Mạc.
Sau đó lại diệt khẩu tên Nhân Hoàng kia đi, như thế dù Đại điện chủ có đoán ra là các thế lực từ đằng sau giật dây, không có chứng cứ hắn lại có thể làm gì?
Hô hô...
Nghĩ tới điểm này, Lục Ly không khỏi cảm thấy áp lực trên lưng càng nặng, một hai năm sau có lẽ không ai dám động tâm tư, nhưng qua hai năm liền chưa hẳn.
Hắn nhất định phải nhanh chóng đề thăng chiến lực, trước nhất phải tu luyện cảnh giới tới Quân Hầu Cảnh. Nếu có thể xung kích Nhân Hoàng là tốt nhất, như vậy tứ đại thế lực không đến nỗi phái một tên Địa Tiên tới gây chuyện được?
- Lục Ly!
Giữa lúc Lục Ly đang trầm tư, một thân ảnh tuyệt mỹ tiến ra từ gian phòng trong thành bảo, Bạch Hạ Sương đứng ở cửa nhìn Lục Ly, thần sắc đáng thương nói:
- Ta có thể đi ra ngoài một chuyến không? Ta nhớ... tiểu cô.
Lục Ly nhìn qua Bạch Hạ Sương, nét mặt cứng rắn kiên định thoáng nhu hòa mấy phần, hắn nhấp hé môi nói:
- Có thể, đợi lát nữa Minh Vũ đi đến, ngươi theo hắn ra ngoài một đoạn thời gian, dù sao có ta ở đây rồi. Đoạn thời gian này... Ủy khuất ngươi.
Bạch Thu Tuyết thích tĩnh, Bạch Hạ Sương thích động, nếu là trước đây Bạch Hạ Sương sao chịu ở yên một chỗ. Lần này lại lẻ loi một mình ở lại đây hơn nửa năm, tính cách cũng trở nên trầm ổn rất nhiều.
Bạch Hạ Sương cúi đầu trầm tư một lát, trong mắt lấp lánh lệ quang, ngẩng đầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, tỷ tỷ ta... lúc nào mới có thể tỉnh lại. Ta... rất sợ!
Nhìn bộ dạng khóc lóc như mưa của Bạch Hạ Sương, trong lòng Lục Ly bất giác dâng lên cảm giác áy náy và đau lòng, hắn đứng dậy tiến lại, nhẹ nhàng ôm Bạch Hạ Sương vào trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Đừng sợ, có ta ở đây, trời không sập xuống được. Ta sẽ cứu sống tỷ tỷ ngươi, tin tưởng ta.
Hu hu…
Bạch Hạ Sương bị đè nén hơn nửa năm, một thân một mình lẻ loi hiu quạnh ở chỗ này hơn nửa năm, không có ai nói chuyện với nơi, không có gì để giải khuây, còn lúc nào cũng phải lo lắng Bạch Thu Tuyết sẽ chết đi, tâm lý nàng đã đứng bên bờ sụp đổ.
Giờ đây được một đôi cánh tay rắn rỏi ôm lấy, tựa lên bờ vai cường tráng kia, nàng triệt để thả lỏng, nhịn không được ôm lấy Lục Ly oa oa khóc lớn.
- Sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt lên!
Lục Ly vỗ vai Bạch Hạ Sương, nhỏ giọng an ủi nàng, tựa hồ cũng là đang an ủi chính mình.
Hai ngày sau Minh Vũ đi vào, Minh Vũ là bộ hạ trung thành nhất của Lục Ly, so với Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần thì càng được Lục Ly tín nhiệm.
Hơn nửa năm, nhờ được Lục Ly cung cấp lượng lớn linh dược đỉnh cấp, cộng thêm trước kia thường xuyên bế quan tu luyện, cảnh giới Minh Vũ đã đề thăng với tốc độ cực nhanh, đạt tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ.
Đáng tiếc Minh Vũ không thức tỉnh bất cứ huyết mạch gì, áo nghĩa cảm ngộ được cũng chỉ là áo nghĩa nhị phẩm cấp thấp, bởi thế tiềm năng phát triển tương lai khả năng sẽ không lớn. Đến hậu kỳ, áo nghĩa cường đại và cấp bậc huyết mạch sẽ quyết định thực lực võ giả rốt cục mạnh hay yếu.
Tỷ như Khương Khinh Linh có được huyết mạch bát phẩm, như vậy dù nàng chỉ là Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, song lại có thể nhẹ nhàng diệt sát Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Nếu không cảm ngộ được áo nghĩa cường đại, linh tài chồng ở trên người Minh Vũ sẽ thành lãng phí.
Lục Ly lại không cảm thấy lãng phí, con người hắn trọng tình trọng nghĩa, dù Minh Vũ có cầm linh tài đi ném xuống biển hắn cũng sẽ không nói gì. Hơn nữa tuổi tác Minh Vũ cũng không lớn, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trước kia lại không gia nhập bất kỳ thế lực nào, có thể tu luyện tới cảnh giới như thế đã tính là thiên tư rất tốt.
Chương 780 Bí thuật linh hồn
Chính hắn đã cảm ngộ được hai áo nghĩa khác nhau, đời này Minh Vũ liệu có cảm ngộ được áo nghĩa khác nữa không, ai cũng không nói chắc được. Rốt cuộc áo nghĩa là thứ mà nếu cơ duyên tới, có thể thoáng chốc liền đốn ngộ.
Mông Thần đã không ngừng phái người đưa linh tài tới, Lục Ly lại để Minh Vũ mang đến Linh Lung Các giao dịch. Đồng thời phái người đi các nơi khác như Vân Châu Dực Châu U Châu thăm dò tung tích Lục Linh, ngoài ra cũng phái người tới Trung Châu bí mật tìm hiểu tin tức về Bồ Đề Quả.
Đương nhiên, Thần Điện phỏng chừng không dựa được.
Đó là thương hội dưới trướng Luân Hồi Cung, chuyện Lục Linh Cơ Mộng Điềm đều biết được, có thể thấy đối với Luân Hồi Cung, không có bí mật nào của Thần Điện mà bọn họ không biết. Lần này hắn đánh mặt Luân Hồi, vậy nên đừng hòng trông cậy vào Luân Hồi Cung mua Bồ Đề Quả.
Thực ra trong lòng Lục Ly không ôm quá nhiều hi vọng vào việc tìm mua được Bồ Đề Quả ở Trung Châu. Bằng không “Thần Tiên Tử” đã không thành là kịch độc không thuốc giải tại Trung Châu, mặc dù thứ Đại điện chủ cho hắn xem có thể là bí quyển của Thí Ma Điện, nhưng bí phương cứu người này hẳn ở bên ngoài cũng có.
Song có hi vọng ít ra vẫn hơn không, Lục Ly tuyệt không từ bỏ ý định đi tìm. Lục Ly còn để Minh Vũ mang theo Bạch Hạ Sương ra ngoài, dặn dò Bạch Hạ Sương vài câu, nói nàng đừng tiết lộ bất cứ tin tức gì về Hoang giới ra ngoài, dù có là Yên phu nhân cũng không thể nói. Ở trong này bí bách lâu như vậy, cũng làm khó Bạch Hạ Sương.
Minh Vũ đi, ngày thứ năm Dạ Tra tiến vào, thần sắc đầy vẻ vui mừng, tôn nữ bảo bối kia của hắn đã đột phá Bất Diệt Cảnh, khiến hắn thấy được hi vọng Thanh Loan Tộc quật khởi.
Nếu Dạ Tra đã tới, đoạn thời gian này Lục Ly quyết định không ra ngoài, hắn phái Tam trưởng lão đi ra. Trực tiếp men theo thông đạo trong Hoang giới đi đến U Châu, tìm hiểu một phen xem liệu Lục Linh có ở U Châu.
Tốc độ trưởng lão Thanh Loan Tộc rất nhanh, là thám báo cực lợi hại, không ai thích hợp hơn Tam trưởng lão đi U Châu tìm hiểu tin tức.
Quan hệ giữa Dạ Tra và Lục Ly cực tốt, Lục Ly cũng hoàn toàn tín nhiệm Dạ Tra, chuyện trong tiểu chiến trường lần này, Lục Ly không có ý giấu diếm Dạ Tra. Đương nhiên chuyện Đại điện chủ nói sẽ bảo vệ mười năm hắn lại không nói, chỉ nói Đại điện chủ lực áp các thế lực, sau này bốn đại thế lực sẽ không dám đối phó hắn.
Sau khi nghe xong, hai hàng lông mày xám trắng của Dạ Tra khẽ nhíu lại, hắn có thể nghe ra được khong ít thông tin từ trong ngữ điệu của Lục Ly, trầm tư thoáng chốc, lát hắn hắn mới đứng dậy cúi người nói:
- Đa tạ Thánh Chủ giúp chúng ta xả giận, mặc dù lần này không thể chém giết Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, nhưng cũng tính là thay chúng ta xả cơn phẫn nộ trong lòng. Sự tình đã xảy ra rồi, có suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng được gì, nếu bốn đại thế lực muốn tới huyết tẩy Bắc Mạc, chúng ta liều mình tử chiến một trận là được.
Năm đó trong sáu đại thế lực hủy diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, Luân Hồi Cung Bách Hoa Các cũng có trong đó. Dù Lục Ly làm chuyện này không hoàn toàn là vì Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, song cũng khiến Dạ Tra cảm thấy rất thống khoái.
- Công kích linh hồn?
Dạ Tra không đợi Lục Ly lên tiếng đã nói tiếp:
- Ta nhớ được trong tộc hình như có một bản tàn quyển liên quan tới tu luyện linh hồn, Thanh Loan Tộc chúng ta không am hiểu công kích linh hồn, bởi thế một mực nhét trong Tổ phòng. Bản tàn quyển kia là do... Tổ Thần lưu lại, để ta quay về mang tới, xem xem có trợ giúp gì đối với Thánh Chủ không?
- Tàn quyển?
Lục Ly lập tức hứng thú, trước đây công kích linh hồn toàn là do hắn tự mình tìm tòi, căn bản không có người dẫn đường dạy bảo. Nếu có thể được đến bí quyển thì không còn gì tốt bằng, huống chi còn là do Tổ Thần Thanh Loan Tộc lưu lại.
Lục Ly lập tức để Dạ Tra trở về lấy, dù sao có ở lại đây cũng không việc gì, chính hắn thì lại tiến vào trong thành bảo bế quan tu luyện.
Nếu Khương Khinh Linh về trở lại Linh Lung Các, nhất định sẽ nghĩ cách tìm hắn, hắn đi tìm Khương Khinh Linh không thực tế. Bởi thế Lục Ly đành phải chôn sâu nhớ nhung Khương Khinh Linh vào trong thâm tâm, một lòng dành cho tu luyện.
Hắn chuyên tâm xung kích cảnh giới, tiếp tục ngưng tụ Mệnh Luân. Dù sao trong tay có được vô cùng vô tận linh tài đỉnh cấp, chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, cảnh giới liền có thể tiếp tục tăng trưởng.
Vài ngày sau, Dạ Tra trở lại, còn mang vào phong thư Linh Lung Các đưa tới. Lục Ly lập tức mở ra, sau khi xem xong sắc mặt không khỏi giấu được vẻ đắng chát.
Khương Khinh Linh bị lưu lại trong Thí Ma Điện!
Thực ra điều này sớm nằm trong dự liệu của Lục Ly, thiên kiêu tương lai ở lại Thí Ma Điện, như vậy tu luyện sẽ càng nhanh. Khương Thiên Thuận hẳn là không muốn để cho Khương Khinh Linh ở cùng một chỗ với mình, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giữ lại Khương Khinh Linh.
Dù tâm tình có chút khó chịu, chẳng qua Lục Ly không thể không thừa nhận, Khương Khinh Linh lưu tại Thí Ma Điện sẽ càng tốt. Đấu Thiên Đại Đế truyền thâu cho nàng một thứ rất kỳ diệu, nếu nàng có thể cảm ngộ, thực lực nhất định có thể nhảy vọt.
Thả nàng về lại Linh Lung Các, nói không chừng sẽ thường xuyên chạy đến Bắc Mạc, đến lúc đó mâu thuẫn với Khương Vô Ngã sẽ càng lúc càng sâu, khó tránh khỏi xảy ra đại sự, khiến cho Khương Khinh Linh không cách nào chuyên tâm tu luyện.
Lắc đầu, Lục Ly tạm vứt chuyện Khương Khinh Linh sang một bên, tiếp lấy quyển trục da thú rất lớn mà Dạ Tra đưa tới.
Quyển da thú không trọn vẹn, trên đó viết một ít ký tự thần bí mà hắn xem không hiểu, chi chi chít chít phỏng chừng phải mấy ngàn chữ.
Lục Ly nhìn một lát, nhướng mày đưa cho Dạ Tra nói:
- Trên này là cổ ngữ? Ta đọc không hiểu, ngươi phiên dịch ta nghe.
Dạ Tra hiểu được cổ ngữ, hắn tiếp lại quyển trục nhìn mấy lượt, sau đó nói:
- Trên này đoạn đầu ghi lại năm loại bí thuật linh hồn, đáng tiếc quyển da thú bị xé đi một nửa, chỉ còn hai loại hoàn chỉnh, ba loại còn lại không cách nào tu luyện được.
- Có hai loại là hoàn chỉnh?
Bình luận facebook