-
Chương 931-935
Chương 931 Mai phục
Mai phục
Đừng nói mười mấy triệu Tử Huyền Tinh, cho dù trăm tỷ Tử Huyền Tinh Lục Ly cũng không có bất kỳ tâm động.
- Như vậy... Được rồi, ta nhất định chuyển lời của Lục công tử tới tộc trưởng!
Lục Ly đã nói như vậy rồi, Vệ Nguyên không thể nói thêm cái gì, hắn âm thầm bội phục Lục Ly biết làm người. Chuyện này truyền về Vệ gia, tộc trưởng Vệ gia và các trưởng lão sẽ xem trọng Lục Ly vài phần.
- Hồ Lang, xem còn có thứ tốt không, nếu không có thể lên rồi.
Lục Ly quét nhìn trong điện, thành công dời lực chú ý của mọi người đi. Vệ Nguyên và hai người Vệ gia bắt đầu dùng thần niệm quét nhìn bên trong, sợ bỏ sót thứ tốt.
Ánh mắt một tên Quân Hầu cảnh Vệ gia rơi vào bên trong hoàng kim cự quan, muốn dùng thần niệm dò xét nhưng lại bị cấm chế bên trong cổ quan ngăn cản, trong mắt của hắn léo lên lãnh mang, định giơ tay lên chém về phía nắp quan.
- Đừng động vào!
Lục Ly quan sát trong phòng, thấy người Vệ gia lại muốn nện quan tài, nhất thời gầm lên. Hồ Lang lập tức đứng ở phía trước Lục Ly, như gặp đại địch.
- Phanh!
Quân Hầu cảnh Vệ gia không có dừng tay, vỗ một chưởng lên nắp quan tài, tính toán đẩy nắp quan ra, xem bên trong có phải có tàng bảo gì không.
- Oanh...
Nắp quan tài sáng rực, quan tài không có một chút chấn động, thế nhưng đồ án phía trên lại sáng lên. Một sợi tơ nhanh chóng xâu chuỗi, tiếp theo một đạo năng lượng màu xanh thẫm chui vào trong lòng bàn tay Quân Hầu cảnh Vệ gia nhanh như chớp.
Tiếp theo có chuyện kinh khủng xảy ra...
- A...
Tên Quân Hầu cảnh Vệ gia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bàn tay của hắn bị ăn mòn với một tốc độ khủng bố, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, da thịt trên một cánh tay đã biến thành huyết thủy, tiếp theo lan ra toàn thân. Lục Ly vốn định lấy long đế thần binh ra cắt đứt bả vai hắn, nhưng tốc độ độc dịch kia ăn mòn quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng...
Rất nhanh, tên Vệ gia kia đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Ly khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang Hồ Lang. Hồ Lang lại bĩu môi, vừa rồi hắn có năng lực chém đứt tay người nọ, nhưng hắn không có ra tay, nhất định là vì nhìn hai người Vệ gia này khó chịu.
Vệ Nguyên và một người khác bị doạ sợ, thấy ánh mắt Vệ Nguyên quăng tới đây, Lục Ly khe khẽ thở dài nói:
- Chủ nhân cái địa cung này đã đặt toàn bộ bảo tàng ở bên ngoài rồi, nên bên trong cổ quan không có bảo vật. Cổ quan là nơi hắn đặt thi thể của mình, làm sao cho phép người khác tùy ý khinh nhờn? Người này tinh thông cấm chế, trận pháp, tự nhiên sẽ lưu lại hậu thủ.
Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, gật gật đầu, sau đó cách xa cổ quan một chút theo bản năng. Thần niệm quét một vòng ở bên trong, sau khi xác định không có bảo tàng quyết định trước tiên lui ra, sau này lại phái người đi vào cẩn thận tìm tòi một thoáng.
- Đi thôi!
Hồ Lang tra xét rõ ràng một lần, xác định không có bảo vật, cũng không muốn ngây ngốc ở đây. Cấm chế của chủ nhân cái địa cung này rất biến thái, không cẩn thận sẽ bị vây chết ở bên trong.
Bốn người đi ra phía ngoài, quét nhìn một vòng, sau đó đều tiến vào cái hắc động kia. Hắc động chợt lóe lên, bọn họ lại xuất hiện ở trong vết nứt, Hồ Lang dẫn đầu bay lên trên, Lục Ly theo sát phía sau, hai người Vệ Nguyên đi ở sau cùng.
- Có cái gì không đúng...
Còn chưa bay lên đảo nhỏ, đột nhiên Hồ Lang ngừng lại, Lục Ly và Vệ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly nghi ngờ hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không thấy người bên ngoài!
Thần niệm của Hồ Lang mạnh hơn so với tất cả mọi người, cho nên có thể sớm dò xét được tình huống phía trên. Sắc mặt hắn khẽ trở nên âm trầm, con ngươi chớp động mấy lần, trầm giọng nói ra:
- Có điều kỳ lạ, khả năng đã xảy ra chuyện!
- Cái gì...
Sắc mặt hai người Vệ Nguyên thay đổi, một vị Quân Hầu cảnh khác của Vệ gia lập tức bay vụt lên, nhưng còn không có đi lên, trên bầu trời đã có một vòng sáng như trăng rằm bắn thẳng xuống, lập tức chém tên Quân Hầu cảnh Vệ gia này thành hai mảnh.
- Triệu Mặc Dương? Có mai phục, lui...
Hồ Lang gầm lên, trong nháy mắt lôi kéo Lục Ly bay xuống phía dưới. Thần niệm Lục Ly cũng mơ hồ cảm ứng được, phía trên có ba bóng người đang gào thét bay xuống vết nứt.
- Ba vị Nhân Hoàng, Long Dương cư sĩ?
Lục Ly kinh hô, hắn dò xét được một người đầu trọc và hai tên Nhân Hoàng xa lạ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Trước tiên ánh mắt của hắn nhìn sang Vệ Nguyên, nhưng cũng thấy đối phương đầy mặt kinh hoàng, mới biết được chuyện này không có quan hệ với Vệ gia.
- Trốn vào bên trong địa cung!
Lục Ly quát lên, thức tỉnh Vệ Nguyên, Vệ Nguyên vội vàng bay vụt xuống. Hắn bị hù doạ rồi, thế nhưng rất nhanh trên mặt nổi lên vẻ giận dữ, vừa bay vụt xuống vừa hét:
- Các ngươi dám giết người Vệ gia chúng ta, lá gan các ngươi thật to, chẳng lẽ không sợ Đại Phật Tự diệt tam tộc các ngươi sao?
- Ngu xuẩn...
Lục Ly cười một tiếng trong lòng, đây rõ ràng là một cái âm mưu được sắp đặt cẩn thận. Vừa rồi hắn cũng có chút nghi hoặc, tại sao lôi bạo lại có thể bổ tiểu đảo ra một vết nứt sâu như vậy, bây giờ nhìn lại đây đều là do con người tạo ra.
Thậm chí lúc này Lục Ly còn hoài nghi, lôi bạo này có phải là do thiên nhiên hình thành hay không? Hay là có người chế tạo ra để giết hắn.
Thủ pháp bố cục tinh vi, vô thanh vô tức khiến cho bọn họ chui vào trong cạm bẫy, loại thủ pháp này khiến Lục Ly cảm thấy hết sức quen thuộc. Trong đầu hắn hiện lên một gương mặt anh tuấn và một dung nhan tuyệt mỹ.
Lục Toan và Cơ Mộng Điềm!
Nếu như nói cái bố cục này không có quan hệ tới hai người, Lục Ly nguyện ý nuốt hai con khôi lỗi thú kia.
Cửu U Đảo nằm ở trên biển, không thuộc Trung Châu, không thuộc Vân Châu, đây là một cái địa điểm vô cùng tốt.
Người phục kích Lục Ly, Hồ Lang chính là Long Dương cư sĩ và hai tên Nhân Hoàng xa lạ, từ ánh mắt nổi giận của Hồ Lang, Lục Ly đoán được thân phận của hai người này chính là hai tên Nhân Hoàng chạy ra khỏi U Châu.
Long Dương cư sĩ bị hắn làm tổn thương Hồn Đàm, không có nửa năm tuyệt đối không thể khôi phục. Nếu hắn có thể khôi phục nhanh như vậy, khẳng định là có người âm thầm cho hắn thần dược chữa thương.
Chương 932 Phong trận cổ thuật
Chương 932: Phong trận cổ thuật
Lúc đám người Lục Ly đi Trung Châu, nghe nói hai tên Nhân Hoàng U Châu đã đi chạy rồi. Chạy đi đơn giản là có hai cái mục đích, một là tìm một nơi ẩn nấp trước, từ từ mưu đồ, hai là đi Trung Châu tìm một cái đại gia tộc nương tựa.
Cho dù là con đường nào, thì hai tên Nhân Hoàng này cũng không nên xuất hiện ở đây.
Cộng thêm Long Dương cư sĩ, nếu nơi này không có một cái thế lực mạnh mẽ điều hành, ba người này tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.
Có thể ung dung nắm trong tay hành tung của bọn họ, có thể bố trí bàn cờ lớn như vậy, trừ mười hai Vương tộc ra, Lục Ly không nghĩ ra được thế lực nào có năng lực như thế.
Tùy ý suy luận, dĩ nhiên mũi giáo nhắm ngay mấy người Lục Toan, Cơ Mộng Điềm và Dương Hiên rồi.
Long Dương cư sĩ và hai đại Nhân Hoàng U Châu đều có thù với Lục Ly, ba người đánh chết Lục Ly, trở về hắc thủ phía sau màn sẽ giết chết ba người, tất cả liền không chê vào đâu được. Cho dù điện chủ Thí Ma Điện có chỗ hoài nghi, không có chứng cớ, thì có thể làm cái gì chứ?
- Oanh...
Lục Ly, Hồ Lang cùng Vệ Nguyên xông vào bên trong địa cung, Lục Ly đã không nghĩ đến chuyện hắc thủ phía sau màn nữa. Suy nghĩ những chuyện kia không có ý nghĩa, chuyện quan trọng hiện tại là làm sao sống sót rời khỏi nơi này.
Nếu như chỉ có một Nhân Hoàng, Lục Ly và Hồ Lang liên thủ sẽ không có áp lực, nếu là hai cái, áp lực sẽ chút lớn, nhưng ba cái thì...
- Tiến vào trong điện đi!
Sau khi tới địa cung, Hồ Lang không chần chờ, mang theo Lục Ly tiến vào trong điện. Ngoài điện không có bất kỳ chỗ dựa nào, so với bên ngoài đảo không có gì khác nhau.
Hiện tại Vệ Nguyên đã hoàn toàn luống cuống, chỉ biết đi theo sau Lục Ly và Hồ Lang. Sau khi tiến vào bên trong điện, Hồ Lang lập tức đánh ra từng đạo huyền lực, hai cánh cửa nhanh chóng khép kín.
Mặc dù cánh cửa ngăn cách bên trong điện và bên ngoài điện, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt Vệ Nguyên lại không có biến mất. Nếu Hồ Lang có thể tìm ra cơ quan mở cánh cửa, chẳng lẽ ba tên Nhân Hoàng bên ngoài không có cách nào mở ra sao?
- Oanh...
Rất nhanh Vệ Nguyên đã tỉnh ngộ lại, lấy ra một khối ngọc phù cảnh báo bóp nát, đây là ngọc phù cảnh báo cấp bậc cao nhất của Vệ gia. Sau khi bóp nát trưởng lão Vệ gia sẽ biết được Cửu U Đảo bên này đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ phái cường giả gấp rút tiếp viện.
Hồ Lang cũng lấy ra một khối ngọc phù bóp nát, đây là báo cho Lục Linh, mặc dù hắn không biết báo cho Lục Linh có ích lợi gì...
Truyền tống trận từ Cửu U Đảo đi Vân Châu đã bị hủy rồi, cường giả Vân Châu căn bản không cách nào nhanh chóng truyền tống tới đây, thời gian bay tới rất lâu. Thế nhưng hắn vẫn bóp nát ngọc phù, để Lục Linh biết bên này đã xảy ra chuyện.
- Đừng quản những tên kia!
Lục Ly nhìn chằm chằm vào cánh cửa nói:
- Hồ Lang, ngươi nhanh nghĩ biện pháp điều khiển cấm chế của cánh cửa này, chỉ cần bên ngoài không mở ra được, chúng ta nhất định an toàn.
- Ừm...
Hồ Lang tập trung tinh thần đi quan sát cấm chế trên cánh cửa, nghĩ biện pháp điều khiển cái cấm chế này, hoặc là thay đổi cấm chế, khiến người ở bên ngoài không cách nào mở cửa ra. Đợi đến khi Nhân Hoàng Vệ gia và Vân Vũ đế quốc chạy tới, bọn họ liền an toàn.
- Phanh!
Rất nhanh bên ngoài vang lên một tiếng chấn động rất nhỏ, rõ ràng ba tên Nhân Hoàng đuổi theo đã bắt đầu công kích cánh cửa từ bên ngoài, ý đồ phá hủy nó.
Vệ Nguyên lo lắng, nhưng Lục Ly lại hết sức bình tĩnh, nếu dựa vào man lực mà nói... Nhân Hoàng không thể nào dễ dàng phá hủy cánh cửa này, Địa Tiên đến còn tạm được.
Hồ Lang cũng biết rõ điểm này, sau khi hắn suy nghĩ hết thời gian hai nén hương, đôi mắt phát sáng nói:
- Ta có thể dùng một loại biện pháp giam cầm cấm chế của cánh cửa, nhưng Thổ Tinh Thạch trên người ta không nhiều lắm, nên chỉ có giam cầm nhiều nhất một ngày thời gian.
- Cứ giam cầm đi đã!
Một ngày thời gian không có nhiều ý nghĩa lắm, địa bàn Vệ gia cũng không phải là ở bờ biển, cho dù liên tục truyền tống tới đây ít nhất cũng cần hai ba ngày.
Về phần Lục Linh phái người giúp đỡ, tiêu phí thời gian càng lâu hơn. Có thể giam cầm cấm chế một ngày cũng đã tốt, nói không chừng sau khi ba tên Nhân Hoàng bên ngoài oanh kích một ngày cho rằng không cách nào phá vỡ cấm chế, chủ động buông tha rút lui thì sao?
Hồ Lang lấy ra một viên tinh thạch màu vàng to lớn, nhanh chóng luyện hóa thành từng đoàn từng đoàn năng lượng màu vàng. Sau đó dùng một bàn tay to khác dán lên cánh cửa, từng đạo năng lượng màu vàng từ trong bàn tay to của hắn tuôn ra, giống như vô số đại xà dài hẹp màu vàng, dựa theo quy luật đặc biệt dũng mãnh lao tới chỗ cánh cửa.
- Phong trận cổ thuật?
Vệ Nguyên nhìn mấy lần, nghi hoặc lẩm bẩm, hắn thấy những đường nét màu vàng kia đang ngưng tụ thành một cái đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận trên cánh cửa, thì gật đầu nói:
- Quả nhiên là loại cổ thuật này, Hồ đại nhân thông hiểu xưa nay, lợi hại.
Hồ Lang không nói gì tiếp tục luyện hóa Thổ Tinh Thạch, khiến cái đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận kia trở nên càng thêm ngưng luyện. Đợi đến khi Thổ Hoàng Tinh Thạch hoàn toàn luyện hóa xong, toàn bộ năng lượng rót vào trên đồ án, hắn mới ngừng lại, giải thích cho Lục Ly:
- Loại cổ thuật này do một cái chủng tộc viễn cổ sáng tạo, có thể tăng phúc cấm chế pháp trận, còn có thể phá trận, cấm trận, biến trận. Ta chỉ có được một phần tàn quyển, nên chỉ có thể giam cầm trận pháp một ngày, Thổ Tinh Thạch quá ít, nếu không có thể chống đỡ mấy ngày thời gian.
Trận pháp trên cánh cửa bị giam cầm rồi, người ở phía ngoài sẽ không thể phá trận, cường hoành phá trận càng khó hơn, nên ba người này không có năng lực trong thời gian ngắn phá trận.
- Rầm rầm rầm...
Cánh cửa không ngừng chấn động, ba người bên ngoài liên tục tấn công, ba người Lục Ly khẩn trương đứng ở phía sau cửa, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Một nén nhang, ba nén nhang, nửa canh giờ!
Ba người bên ngoài công kích trọn vẹn nửa canh giờ, đại môn cũng không có bất kỳ dấu hiệu hủy hoại, ba người Lục Ly như trút được gánh nặng. Xem ra lấy lực phá trận vô cùng khó khăn, ít nhất trong thời gian ngắn không đánh ra được.
Chương 933 Thú Thần chi trảo
Chương 933: Thú Thần chi trảo
Bên ngoài là ba tên Nhân Hoàng, nên ba người Lục Ly căn bản không có ý chí chiến đấu, nếu để ba người xông tới mà nói... Lục Ly cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
- Hai người khác là Nhân Hoàng U Châu sao?
Lục Ly nói ra nghi hoặc trong lòng.
Hồ Lang gật đầu nói:
- Đúng vậy, một tên là cung chủ Thủy Tinh Cung, Triệu Mặc Dương, Nhân Hoàng trung kỳ, cảm ngộ được thất phẩm áo nghĩa. Tên còn lại là thái thượng trưởng lão Tinh Minh, Lực Ương, Nhân Hoàng sơ kỳ, còn tên đầu trọc kia thì ngươi cũng đã biết, Long Dương lão quy.
- Hừ hừ!
Lục Ly hừ lạnh mấy tiếng, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, cứ ôm oán hận sẽ không làm nên chuyện gì, không bằng thử nghĩ xem làm như thế nào ở trong khoảng thời gian ngắn nâng cao một chút chiến lực, tăng thêm khả năng sống sót.
Nhưng làm sao trong vòng một ngày nâng cao chiến lực?
Cho dù có thể nâng cao một ít chiến lực, cho dù là có một ít đột phá trên áo nghĩa cũng không làm nên chuyện gì. Cũng giống như Toái Hồn Bí Thuật, cho dù lực lượng và sóng chấn động linh hồn đạt đến tầng mấy trăm, có thể một chiêu đánh chết Nhân Hoàng, thì điều kiện tiên quyết cũng là Lục Ly có thể đến gần Nhân Hoàng...
Nhân Hoàng mở ra vực trường, Lục Ly cũng chỉ có thể chờ chết.
- Đúng rồi khôi lỗi thú!
Lục Ly nhớ tới bí thuật luyện chế khôi lỗi thú, nội tâm hơi động.
Nếu như có thể sửa chữa hai con khôi lỗi thú bị huỷ diệt kia, sẽ là một đại trợ lực. Có hai con khôi lỗi thú cộng thêm Hồ Lang, sẽ có thể chống lại ba tên Nhân Hoàng, hắn sẽ tìm cơ hội đánh lén, cũng không phải là không có hy vọng thắng lợi.
- Các ngươi trông chừng một chút!
Lục Ly quyết định đi thử, xem một ngày thời gian có thể cảm ngộ được khôi lỗi thuật hay không, hắn không cần luyện chế khôi lỗi thú, chỉ cần có thể chữa trị hai con khôi lỗi thú này và khống chế chúng nó là được.
Lục Ly đi vào bên trong trong điện, lấy bí thuật ra tìm hiểu, hai người Hồ Lang nhìn mấy lần, lại nở nụ cười khổ.
Nước tới chân mới nhảy sao?
Ý nghĩ này của Lục Ly quá ngây thơ rồi? Một cái bí thuật có thể tăng phúc bao nhiêu chiến lực? Nếu như một cái bí thuật có thể làm cho Bất Diệt cảnh nhẹ nhàng chém giết Nhân Hoàng mà nói... bí thuật này cũng không phải là bí thuật mà là thần thuật rồi.
Được rồi, coi như là thần thuật, Lục Ly có thể dùng một ngày cảm ngộ sao? Người si nói mộng!
Vệ Nguyên khe khẽ thở dài, không nói gì, mà chăm chú quan sát cánh cửa như cũ, chú ý tình huống bên ngoài. Hồ Lang không dám rời đi, lúc nào cũng thủ ở sau cánh cửa, chuẩn bị liều mạng.
Lục Ly học cổ ngữ được một đoạn thời gian, không nói tinh thông, nhưng có thể lĩnh hội ý nghĩa bên trong. Hắn đang cầm quyển da thú cổ cẩn thận đọc, quyển da thú này rất lớn, bên trên có mấy vạn chữ, đọc thôi cũng thấy hơi mệt.
Ước chừng hao tốn hơn hai canh giờ, Lục Ly mới đọc xong tất cả các chữ, hiểu rõ ý tứ bên trong.
Hơn hai canh giờ trôi qua nhưng cánh cửa vẫn còn không ngừng truyền đến tiếng nổ nặng nề, ba tên Nhân Hoàng bên ngoài cũng không có buông tha cho, lúc nào cũng đang cưỡng chế phá trận.
Bất kỳ cấm chế nào cũng cần năng lượng chống đỡ, mỗi một lần tấn công sẽ tiêu hao năng lượng chống đỡ cấm chế. Ba người công kích rất hung tàn, có lẽ bọn họ cảm thấy chỉ cần công kích thêm một chút nữa, sớm muộn gì năng lượng trên cấm chế cũng sẽ tiêu hao hết, đến lúc đó sẽ có thể phá hủy cánh cửa.
- Ai...
Đầu tiên Lục Ly dò xét một thoáng tình huống bên ngoài, sau đó mới khe khẽ thở dài, sau khi xem xong toàn bộ chữ trên cuốn da thú cổ, Lục Ly mới biết mình căn bản không có khả năng chữa trị khôi lỗi thú.
Bởi vì khôi lỗi thú cần thú hồn, không có thú hồn khôi lỗi thú chính là một đống sắt vụn, hiện tại Lục Ly bị vây ở bên trong cung điện, đi đâu lấy thú hồn cường đại?
Hơn nữa phương pháp luyện chế khôi lỗi thú vô cùng phức tạp rườm rà, cho dù Lục Ly có được thú hồn, không có người hỗ trợ, không tốn mấy ngày thời gian căn bản không cách nào chữa trị được khôi lỗi thú.
Lục Ly dứt khoát ném sách cổ vào không gian giới chỉ, nghĩ những biện pháp khác.
Hơn hai canh giờ trôi qua, bên ngoài vẫn không ngừng công kích, chuyện này nói rõ ba người Long Dương cư sĩ chắc chắn sẽ không dễ dàng thối lui. Bọn họ dám đến đây vây giết đám người Lục Ly, tự nhiên biết trong thời gian ngắn viện quân Vệ gia không đến được.
Lục Ly không có đứng dậy, tiếp tục ngồi xếp bằng ở một góc trầm ngâm, suy nghĩ một hai canh giờ, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì.
- Ầm ầm ầm...
Hình như âm thanh công kích bên ngoài càng lúc càng lớn? Lục Ly nhìn lướt qua Hồ Lang và Vệ Nguyên, phát hiện sắc mặt hai người hơi có chút âm trầm, sắc mặt Vệ Nguyên càng trắng bệch.
- Năng lượng địa cung giảm bớt sao?
Lục Ly đứng dậy dò hỏi, Hồ Lang khổ sở gật đầu nói:
- Đúng vậy, địa cung này tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, năng lượng chống đỡ trận pháp cấm chế không còn nhiều lắm. Bị ba tên Nhân Hoàng liên tục tấn công, sợ không chống đỡ được bao lâu nữa...
- Thế nhưng, Ly thiếu không cần lo lắng.
Hồ Lang bổ sung:
- Đợi lát nữa nếu như cánh cửa bị phá hủy, ta sẽ liều mạng giết ra, tạm thời áp chế ba người Long Dương. Ngươi thừa cơ chạy đến lối ra, chờ sau khi ngươi chạy đi ta sẽ lập tức hủy diệt lối đi. Mặc dù không trói chân được ba người quá lâu, nhưng mấy nén hương thời gian khẳng định không thành vấn đề, ngươi có thể lập tức truyền tống rời khỏi Cửu U Đảo.
Vừa rồi Hồ Lang vẫn đang nghĩ cái vấn đề này, suy tính thật lâu, hắn có thể nói ra kế hoạch này cho thấy hắn có mấy phần lòng tin.
Sắc mặt Vệ Nguyên càng thêm tái nhợt, Hồ Lang chế tạo cơ hội chạy trốn cho Lục Ly, chắc chắn sẽ không quản đến sống chết của hắn.
Sắc mặt hắn biến ảo mấy lần, cắn răng nói ra:
- Lục công tử, đợi lát nữa ta cũng liều mạng cuốn lấy một người. Nếu Lục công tử thoát hiểm, xin hãy báo cho tộc trưởng nhà ta một câu, xin tộc trưởng đối xử tử tế với gia nhân của ta là đủ.
Vệ Nguyên đã chuẩn bị cùng Hồ Lang đi chịu chết, dù sao cũng đều là chết, không bằng nghĩ biện pháp trợ giúp Lục Ly chạy trốn.
Chương 934 Thú Thần chi trảo
Chương 934: Thú Thần chi trảo
Lục Ly có thể được lão chủ trì Đại Phật Tự tiếp kiến, vậy chính là khách nhân tôn quý nhất của Đại Phật Tự, tộc trưởng Vệ gia cũng phải khách khí đối với hắn. Nếu như Lục Ly nhớ kỹ cái ân tình này, về sau người nhà của hắn sẽ có cuộc sống tốt ở Vệ gia.
Lục Ly biết ý tứ của Vệ Nguyên, hắn cũng không nói gì, sự tình còn chưa tới bước kia, không cần thiết đi nói nhữn cái này.
Vì để tạo ra cơ hội sống sót cho hắn, mà khiến người khác đi chịu chết thì Lục Ly không làm được, cho dù Hồ Lang đi theo tới đây bản thân nhất định chết thay.
Đương nhiên, nếu thật sự đến tuyệt cảnh, Lục Ly cũng sẽ không ngu ngốc cùng chết với Hồ Lang. Đây không phải là nghĩa khí huynh đệ, mà là ngu ngốc, nếu quả thật đến tuyệt cảnh, hắn sẽ tìm biện pháp chạy trốn, sau đó nghĩ hết các biện pháp báo thù thay Hồ Lang và Vệ Nguyên.
Không tới tuyệt cảnh, Lục Ly sẽ không buông tha, hắn đi qua đi lại nghĩ biện pháp ở bên trong.
Đáng tiếc Tiểu Bạch không có ở đây, nếu không có thể thêm một phần lực lượng, chiến lực Tiểu Bạch không yếu. Có điều nghĩ lại Tiểu Bạch không có ở đây cũng là chuyện tốt, sẽ không liên lụy Tiểu Bạch cùng chết.
- Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ nặng nề càng lúc càng lớn, chuyện này cho thấy năng lượng địa cung chứa đựng càng ngày càng ít, cấm chế càng lúc càng yếu đi.
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, không có bất kỳ biện pháp nào, bất đắc dĩ lại lấy cái bí thuật luyện chế khôi lỗi thú ra, muốn tiếp tục nghiên cứu một phen.
- Ồ?
Lục Ly dùng thần niệm quét qua một cái không gian giới chỉ, không gian giới chỉ và quyển da thú đặt ở cạnh nhau, đây là bảo vật lấy được trong địa cung, hình như bên trong như có thú trảo.
Trước kia Lục Ly không thèm để ý, lúc này nội tâm có chút rung động, hắn lấy cái không gian giới chỉ kia ra, dùng thần niệm quét vào.
- Oanh!
Đột nhiên hai mắt Lục Ly sáng như sao, cả người kích động đến run rẩy, mỗi một cái lông tóc đều dựng đứng lên, trên mặt toàn là vẻ kích động.
- Làm sao vậy?
Hồ Lang nhận thấy dị dạng của Lục Ly, nghi ngờ hỏi, Vệ Nguyên cũng không giải thích được nhìn sang.
Lục Ly không nói, nguyên lực trong tay lấp lánh, luyện hóa cái không gian giới chỉ trong tay, sau đó lấy cái thú trảo to lớn bên trong ra.
- Oanh...
Một cái cự trảo to bằng hai người lớn xuất hiện ở bên trong cung điện, toàn thân móng vuốt ánh vàng, có vô số lân phiến thật nhỏ, móng vuốt thò ra, thoạt nhìn vô cùng sắc bén. Ngoại hình rất giống ưng trảo, thế nhưng có năm móng vuốt, thú trảo bị đứt từ cổ tay, bên trên có vết cắt gọn gàng.
Khí tức của cái thú trảo này rất mạnh, mặc dù nằm trong không gian giới chỉ mấy chục vạn năm, nhưng khi xuất hiện ở bên ngoài, thú uy và khí huyết bên trong vẫn khiến người ta cảm thấy hít thở không thông như cũ, ngay cả Hồ Lang cũng cảm thấy bị đè nén.
- Cái thú trảo này...
Trước đó không lâu, Lục Ly và Vệ Nguyên đều dò xét qua cái thú trảo này. Nhưng dùng thần niệm dò xét và cảm thụ lúc này lại là hai cái khái niệm hoàn toàn nhau. Dùng thần niệm dò xét thú trảo cảm giác nó giống như là móng vuốt thú hoàng, cho dù là móng vuốt thú hoàng cũng không hề quý giá.
Nhưng sau khi Lục Ly lấy thú trảo ra, trong đầu Hồ Lang và Vệ Nguyên lập tức hiện lên một cái ý niệm... đây tuyệt đối không phải móng vuốt thú hoàng, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy thú hoàng, trước kia Hồ Lang còn chém giết qua thú hoàng.
Một cái thú trảo bị lưu trữ không biết bao nhiêu năm, lúc này hiển lộ ra thú uy lại làm cho Hồ Lang cảm thấy bị đè nén, có thể tưởng tượng chủ nhân cái thú trảo này đã từng mạnh đến cỡ nào?
- Chẳng lẽ là... thú thần chi trảo trong truyền thuyết?
Hồ Lang và Vệ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, trong đầu hai người đều hiện ra một cái suy nghĩ như vậy.
Theo truyền thuyết thời kỳ viễn cổ có một con vạn thú chi thần, thực lực có thể sánh bằng thiên kiêu nhân tộc. Quét ngang toàn bộ Đấu Thiên Giới không đối thủ, về sau vẫn là Đấu Thiên đại đế tự mình xuất thủ mới chém giết được.
Lục Ly mặc kệ Hồ Lang và Vệ Nguyên thấy thú trảo này như thế nào, thậm chí kể cả ba tên Nhân Hoàng bên ngoài xông tới, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong mắt của hắn chỉ có thú trảo màu hoàng kim!
Con ngươi hắn ngân quang chớp loé, huyết dịch toàn thân sôi trào, hình vẽ hai con rồng bên trong Hồn Đàm và Mệnh Luân đều phát ra ánh sáng vạn trượng, cuồng bạo bay lượn. Huyết mạch bạo động, khiến mỗi một tấc thịt và linh hồn trên người hắn đều đang rung động.
Trước kia hắn cũng đã gặp phải tình huống như thế, hơn nữa còn gặp phải hai lần.
Một lần là do thấy một giọt bổn nguyên tinh huyết ở bên trong Thiên Phạt đấu giá hội Thiên Ngục thành, một lần là ở đông bắc Trung Châu thấy một cái thú trảo màu hoàng kim.
Cái thú trảo kia và cái này nhìn cũng không khác biệt lắm, thế nhưng Lục Ly có thể rõ ràng cảm ứng được... cái thú trảo này mạnh hơn nhiều, ít nhất mạnh hơn cái thú trảo kia gấp trăm lần trở lên.
Bên trong cái thú trảo kia có ba giọt bổn nguyên tinh huyết, cái này chỉ có một giọt. Nhưng một giọt bổn nguyên tinh huyết này, lại khiến Lục Ly cảm giác mạnh hơn gấp trăm lần so với ba giọt kia!
Lần đầu Lục Ly luyện hóa bổn nguyên tinh huyết, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch long ngâm. Lần thứ hai luyện hóa cái thú trảo kia, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch khác, gọi là huyết trảo!
Về sau hắn vẫn luôn đi tìm kiếm loại bổn nguyên tinh huyết này, hắn đã tìm qua trong quốc khố Vân Vũ đế quốc, cũng bí mật hỏi thăm qua ở Trung Châu, nhưng không có tìm được.
Rốt cục hôm nay hắn cũng gặp được bổn nguyên tinh huyết có thể làm cho huyết mạch hắn sôi trào lần nữa, nội tâm của hắn vô cùng kích động, giọt bổn nguyên tinh huyết hàm chứa năng lượng khủng bố này, sẽ cho hắn cái thần kỹ huyết mạch gì đây?
Hắn rất muốn biết.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, con ngươi tản ra ánh sáng của dã thú nhìn Hồ Lang nói:
- Hồ Lang, lát nữa ta luyện hóa cái thú trảo này, ngươi ngàn vạn lần không được đụng đến ta. Nếu như ta thống khổ quay cuồng lên, ngươi lập tức dùng vực trường trấn áp ta, đừng để ta lộn xộn là được.
Chương 935 Tuyệt địa cô lang
- Tóm lại... trên người ta phát sinh bất kỳ tình huống gì, ngươi cũng không cần quản ta, ta không có việc gì.
- Luyện hóa?
Hồ Lang và Vệ Nguyên không hiểu ý tứ Lục Ly, loại thú trảo cường đại như thế có thể luyện hóa sao? Sợ là Hồ Lang cầm binh khí Thánh giai toàn lực bổ một cái cũng không hủy được ấy chứ?
Thế nhưng Lục Ly trịnh trọng lạ thường như thế, Hồ Lang chỉ có thể gật đầu. Lục Ly không quan tâm hai người nữa, ánh mắt quăng về phía thú trảo, lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay, rất nhanh lòng bàn tay tràn ra máu tươi, theo ngón tay rơi xuống, nhỏ lên phía trên thú trảo to lớn.
- Xì xì...!
Không nằm ngoài dự liệu của Lục Ly, rất nhanh thú trảo đã bốc lên khói trắng, từng đạo năng lượng màu hoàng kim theo ngón tay Lục Ly nhanh chóng tràn vào trong tay của hắn. Tiếp theo mãnh liệt tràn vào toàn thân hắn như nước sông, thẩm thấu đến mỗi một bắp thịt cốt nhục.
- Hưu...
Giọt bổn nguyên tinh huyết giấu ở bên trong thú trảo xông vào lòng bàn tay Lục Ly tựa như tia chớp, một loại cảm giác nóng rực như bị lửa đốt, nhất thời tản ra khắp người Lục Ly và linh hồn.
- A...
Lục Ly phát ra một tiếng kêu tê tâm phế liệt, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm chặt thú trảo không buông, thân thể quay cuồng trên mặt đất, nét mặt dữ tợn như bị lệ quỷ quấn thân.
- Ly thiếu!
- Lục công tử!
Hồ Lang và Vệ Nguyên cực kỳ hoảng sợ, Hồ Lang vốn muốn xông qua, nhưng nghĩ đến lời nói của Lục Ly, thì lại hắn lập tức mở ra vực trường. Trung tâm cung điện có một khối cổ quan, cái cổ quan kia không đụng chạm được, nếu như Lục Ly đụng vào cổ quan, hắn sẽ biến thành một bộ hài cốt.
Vực trường mở ra, không gian bị đóng băng, Lục Ly động cũng không động được, chỉ có thể không ngừng phát ra từng tiếng gào thét nặng nề, bộ dạng thống khổ kia khiến Hồ Lang nhìn thấy cũng nhíu mắt.
Thú trảo to lớn nhanh chóng tan rã, từ từ biến thành năng lượng màu vàng kim tràn vào bên trong thân thể Lục Ly. Một cái thú trảo so với người còn muốn lớn hơn, một cái thú trảo kinh khủng như thế, lại bị Lục Ly dễ dàng luyện hóa, chuyện này khiến Hồ Lang âm thầm líu lưỡi.
Thời gian từ từ trôi qua, nhưng sự đau khổ của Lục Ly lại không giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Lục Ly cảm giác mỗi một khối thịt, đốt xương trên người, bao gồm cả linh hồn đều đang bị thiêu đốt, cái loại cảm giác sống không bằng chết này, không thua gì ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn.
May mà ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn, khiến năng lực chịu đựng đau khổ của hắn tăng mạnh. Lục Ly cố gắng không hôn mê, hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có thể nắm cục diện trong tay, biết rõ toàn bộ sự tình phát sinh bên trong thân thể.
Thú trảo biến thành năng lượng màu hoàng kim nhanh chóng cải tạo nhục thể của hắn, tăng cường thân thể, hắn có thể cảm ứng rõ ràng điểm này. Lần trước cái tiểu thú trảo kia chỉ tăng phúc thân xác của hắn, so sánh với lần này như là gặp sư phụ, nếu như tiếp tục tăng phúc theo cái cường độ này, Lục Ly cũng không biết cuối cùng nhục thân hắn mạnh bao nhiêu nữa.
Nguồn gốc sự thống khổ bên trong thân thể, thật ra là giọt bổn nguyên tinh huyết kia. Tinh huyết tản ra, tràn vào toàn thân, bao gồm cả bên trong linh hồn, cho nên toàn thân và linh hồn mới có cảm giác bị thiêu đốt.
Ba nén hương, nửa canh giờ...
Toàn bộ thú trảo tan rã, biến thành năng lượng tiến vào bên trong thân thể Lục Ly. Hồ Lang vẫn đang mở ra vực trường, trấn áp Lục Ly. Bởi vì lúc này sự đau khổ của Lục Ly còn chưa có biến mất, chỉ không tiếp tục gia tăng cường độ mà thôi, nếu không hắn đã sớm chết ngất rồi.
Thấy toàn thân Lục Ly đều ướt đẫm, vẻ mặt dữ tợn, bắp thịt trên người đều đang rung động, nhưng lại cắn răng chống đỡ chết cũng không có ngất đi. Hồ Lang và Vệ Nguyên âm thầm sợ hãi than, đặc biệt là Hồ Lang, mặc dù hắn biết Lục Ly rất biến thái, nhưng không nghĩ rằng Lục Ly có được ý chí mạnh mẽ như vậy.
- Người phi thường làm chuyện phi thường, không có phẩm chất trân quý như thế, Ly thiếu cũng không đi tới ngày hôm nay.
Hồ Lang cảm khái một tiếng, nếu như một người không có phẩm chất tốt, không có năng lực xuất chúng, hắn dựa vào cái gì bộc lộ tài năng? Dựa vào cái gì được điện chủ Thí Ma Điện vừa ý? Dựa vào cái gì bay thẳng tới mây xanh, danh chấn Thần Châu đại địa?
Muốn nổi bật hơn người, muốn đứng ngạo nghễ trên đỉnh, nhất định phải chịu đựng sự đau khổ và cô độc mà thường nhân không thể chịu, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, ngươi và người bình thường có cái gì khác biệt chứ?
Hồ Lang đã sớm hiểu rõ điểm này, hắn có thể thành tựu Nhân Hoàng, trở thành bá chủ Thiên Lang Sơn, tự nhiên không phải dựa vào vận khí.
Cái thế giới này rất hiện thực, muốn có được càng nhiều, ngươi càng phải trả giá nhiều. Có lẽ ngươi bỏ ra chưa chắc đã đạt được, nhưng không trả giá mà nói... Ngươi cái gì cũng không chiếm được...
- Ầm ầm ầm...
Đang trầm tư, tiếng nổ nặng nề bên ngoài thức tỉnh Hồ Lang. Đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận trên cánh cửa nhanh chóng ảm đạm xuống, rất rõ ràng, cấm chế tren cửa đã sắp bị phá mở, phong trận cổ thuật hắn bố trí mất đi hiệu lực rồi.
Vệ Nguyên giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, lại nhìn Lục Ly vẫn đang đau khổ không gì sánh được, hắn hơi luống cuống, nới với Hồ Lang:
- Hồ đại nhân, Lục công tử như vậy, căn bản không cách nào thoát đi. Cánh cửa sẽ lập tức bị phá vỡ, bây giờ nên làm cái gì?
Hồ Lang nhức đầu rồi, ánh mắt quét nhìn Lục Ly mấy lần, chần chờ mười mấy giây, cắn răng nói:
- Nếu như lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, mà Ly thiếu vẫn chưa khôi phục, thì ngươi mang theo hắn tìm cơ hội xông ra ngoài, sự tình còn lại giao cho ta.
- Chuyện này...
Vệ Nguyên có một ít chần chờ, vừa rồi hắn đã quyết định liều chết sáng tạo cơ hội cho Lục Ly chạy trốn. Nhưng lúc này Lục Ly như vậy có thể đi một mình sao? Hắn suy nghĩ một chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu như chạy không thoát, ta sẽ hết sức ném Lục công tử vào trong thông đạo!
Hồ Lang không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, chiến phủ và chiến giáp hiện lên trong tay, sát khí trên người như cầu vồng, con ngươi băng lãnh giống như là một con cô lang lâm vào tuyệt địa.
Mai phục
Đừng nói mười mấy triệu Tử Huyền Tinh, cho dù trăm tỷ Tử Huyền Tinh Lục Ly cũng không có bất kỳ tâm động.
- Như vậy... Được rồi, ta nhất định chuyển lời của Lục công tử tới tộc trưởng!
Lục Ly đã nói như vậy rồi, Vệ Nguyên không thể nói thêm cái gì, hắn âm thầm bội phục Lục Ly biết làm người. Chuyện này truyền về Vệ gia, tộc trưởng Vệ gia và các trưởng lão sẽ xem trọng Lục Ly vài phần.
- Hồ Lang, xem còn có thứ tốt không, nếu không có thể lên rồi.
Lục Ly quét nhìn trong điện, thành công dời lực chú ý của mọi người đi. Vệ Nguyên và hai người Vệ gia bắt đầu dùng thần niệm quét nhìn bên trong, sợ bỏ sót thứ tốt.
Ánh mắt một tên Quân Hầu cảnh Vệ gia rơi vào bên trong hoàng kim cự quan, muốn dùng thần niệm dò xét nhưng lại bị cấm chế bên trong cổ quan ngăn cản, trong mắt của hắn léo lên lãnh mang, định giơ tay lên chém về phía nắp quan.
- Đừng động vào!
Lục Ly quan sát trong phòng, thấy người Vệ gia lại muốn nện quan tài, nhất thời gầm lên. Hồ Lang lập tức đứng ở phía trước Lục Ly, như gặp đại địch.
- Phanh!
Quân Hầu cảnh Vệ gia không có dừng tay, vỗ một chưởng lên nắp quan tài, tính toán đẩy nắp quan ra, xem bên trong có phải có tàng bảo gì không.
- Oanh...
Nắp quan tài sáng rực, quan tài không có một chút chấn động, thế nhưng đồ án phía trên lại sáng lên. Một sợi tơ nhanh chóng xâu chuỗi, tiếp theo một đạo năng lượng màu xanh thẫm chui vào trong lòng bàn tay Quân Hầu cảnh Vệ gia nhanh như chớp.
Tiếp theo có chuyện kinh khủng xảy ra...
- A...
Tên Quân Hầu cảnh Vệ gia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bàn tay của hắn bị ăn mòn với một tốc độ khủng bố, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, da thịt trên một cánh tay đã biến thành huyết thủy, tiếp theo lan ra toàn thân. Lục Ly vốn định lấy long đế thần binh ra cắt đứt bả vai hắn, nhưng tốc độ độc dịch kia ăn mòn quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng...
Rất nhanh, tên Vệ gia kia đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Ly khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang Hồ Lang. Hồ Lang lại bĩu môi, vừa rồi hắn có năng lực chém đứt tay người nọ, nhưng hắn không có ra tay, nhất định là vì nhìn hai người Vệ gia này khó chịu.
Vệ Nguyên và một người khác bị doạ sợ, thấy ánh mắt Vệ Nguyên quăng tới đây, Lục Ly khe khẽ thở dài nói:
- Chủ nhân cái địa cung này đã đặt toàn bộ bảo tàng ở bên ngoài rồi, nên bên trong cổ quan không có bảo vật. Cổ quan là nơi hắn đặt thi thể của mình, làm sao cho phép người khác tùy ý khinh nhờn? Người này tinh thông cấm chế, trận pháp, tự nhiên sẽ lưu lại hậu thủ.
Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, gật gật đầu, sau đó cách xa cổ quan một chút theo bản năng. Thần niệm quét một vòng ở bên trong, sau khi xác định không có bảo tàng quyết định trước tiên lui ra, sau này lại phái người đi vào cẩn thận tìm tòi một thoáng.
- Đi thôi!
Hồ Lang tra xét rõ ràng một lần, xác định không có bảo vật, cũng không muốn ngây ngốc ở đây. Cấm chế của chủ nhân cái địa cung này rất biến thái, không cẩn thận sẽ bị vây chết ở bên trong.
Bốn người đi ra phía ngoài, quét nhìn một vòng, sau đó đều tiến vào cái hắc động kia. Hắc động chợt lóe lên, bọn họ lại xuất hiện ở trong vết nứt, Hồ Lang dẫn đầu bay lên trên, Lục Ly theo sát phía sau, hai người Vệ Nguyên đi ở sau cùng.
- Có cái gì không đúng...
Còn chưa bay lên đảo nhỏ, đột nhiên Hồ Lang ngừng lại, Lục Ly và Vệ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly nghi ngờ hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không thấy người bên ngoài!
Thần niệm của Hồ Lang mạnh hơn so với tất cả mọi người, cho nên có thể sớm dò xét được tình huống phía trên. Sắc mặt hắn khẽ trở nên âm trầm, con ngươi chớp động mấy lần, trầm giọng nói ra:
- Có điều kỳ lạ, khả năng đã xảy ra chuyện!
- Cái gì...
Sắc mặt hai người Vệ Nguyên thay đổi, một vị Quân Hầu cảnh khác của Vệ gia lập tức bay vụt lên, nhưng còn không có đi lên, trên bầu trời đã có một vòng sáng như trăng rằm bắn thẳng xuống, lập tức chém tên Quân Hầu cảnh Vệ gia này thành hai mảnh.
- Triệu Mặc Dương? Có mai phục, lui...
Hồ Lang gầm lên, trong nháy mắt lôi kéo Lục Ly bay xuống phía dưới. Thần niệm Lục Ly cũng mơ hồ cảm ứng được, phía trên có ba bóng người đang gào thét bay xuống vết nứt.
- Ba vị Nhân Hoàng, Long Dương cư sĩ?
Lục Ly kinh hô, hắn dò xét được một người đầu trọc và hai tên Nhân Hoàng xa lạ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Trước tiên ánh mắt của hắn nhìn sang Vệ Nguyên, nhưng cũng thấy đối phương đầy mặt kinh hoàng, mới biết được chuyện này không có quan hệ với Vệ gia.
- Trốn vào bên trong địa cung!
Lục Ly quát lên, thức tỉnh Vệ Nguyên, Vệ Nguyên vội vàng bay vụt xuống. Hắn bị hù doạ rồi, thế nhưng rất nhanh trên mặt nổi lên vẻ giận dữ, vừa bay vụt xuống vừa hét:
- Các ngươi dám giết người Vệ gia chúng ta, lá gan các ngươi thật to, chẳng lẽ không sợ Đại Phật Tự diệt tam tộc các ngươi sao?
- Ngu xuẩn...
Lục Ly cười một tiếng trong lòng, đây rõ ràng là một cái âm mưu được sắp đặt cẩn thận. Vừa rồi hắn cũng có chút nghi hoặc, tại sao lôi bạo lại có thể bổ tiểu đảo ra một vết nứt sâu như vậy, bây giờ nhìn lại đây đều là do con người tạo ra.
Thậm chí lúc này Lục Ly còn hoài nghi, lôi bạo này có phải là do thiên nhiên hình thành hay không? Hay là có người chế tạo ra để giết hắn.
Thủ pháp bố cục tinh vi, vô thanh vô tức khiến cho bọn họ chui vào trong cạm bẫy, loại thủ pháp này khiến Lục Ly cảm thấy hết sức quen thuộc. Trong đầu hắn hiện lên một gương mặt anh tuấn và một dung nhan tuyệt mỹ.
Lục Toan và Cơ Mộng Điềm!
Nếu như nói cái bố cục này không có quan hệ tới hai người, Lục Ly nguyện ý nuốt hai con khôi lỗi thú kia.
Cửu U Đảo nằm ở trên biển, không thuộc Trung Châu, không thuộc Vân Châu, đây là một cái địa điểm vô cùng tốt.
Người phục kích Lục Ly, Hồ Lang chính là Long Dương cư sĩ và hai tên Nhân Hoàng xa lạ, từ ánh mắt nổi giận của Hồ Lang, Lục Ly đoán được thân phận của hai người này chính là hai tên Nhân Hoàng chạy ra khỏi U Châu.
Long Dương cư sĩ bị hắn làm tổn thương Hồn Đàm, không có nửa năm tuyệt đối không thể khôi phục. Nếu hắn có thể khôi phục nhanh như vậy, khẳng định là có người âm thầm cho hắn thần dược chữa thương.
Chương 932 Phong trận cổ thuật
Chương 932: Phong trận cổ thuật
Lúc đám người Lục Ly đi Trung Châu, nghe nói hai tên Nhân Hoàng U Châu đã đi chạy rồi. Chạy đi đơn giản là có hai cái mục đích, một là tìm một nơi ẩn nấp trước, từ từ mưu đồ, hai là đi Trung Châu tìm một cái đại gia tộc nương tựa.
Cho dù là con đường nào, thì hai tên Nhân Hoàng này cũng không nên xuất hiện ở đây.
Cộng thêm Long Dương cư sĩ, nếu nơi này không có một cái thế lực mạnh mẽ điều hành, ba người này tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.
Có thể ung dung nắm trong tay hành tung của bọn họ, có thể bố trí bàn cờ lớn như vậy, trừ mười hai Vương tộc ra, Lục Ly không nghĩ ra được thế lực nào có năng lực như thế.
Tùy ý suy luận, dĩ nhiên mũi giáo nhắm ngay mấy người Lục Toan, Cơ Mộng Điềm và Dương Hiên rồi.
Long Dương cư sĩ và hai đại Nhân Hoàng U Châu đều có thù với Lục Ly, ba người đánh chết Lục Ly, trở về hắc thủ phía sau màn sẽ giết chết ba người, tất cả liền không chê vào đâu được. Cho dù điện chủ Thí Ma Điện có chỗ hoài nghi, không có chứng cớ, thì có thể làm cái gì chứ?
- Oanh...
Lục Ly, Hồ Lang cùng Vệ Nguyên xông vào bên trong địa cung, Lục Ly đã không nghĩ đến chuyện hắc thủ phía sau màn nữa. Suy nghĩ những chuyện kia không có ý nghĩa, chuyện quan trọng hiện tại là làm sao sống sót rời khỏi nơi này.
Nếu như chỉ có một Nhân Hoàng, Lục Ly và Hồ Lang liên thủ sẽ không có áp lực, nếu là hai cái, áp lực sẽ chút lớn, nhưng ba cái thì...
- Tiến vào trong điện đi!
Sau khi tới địa cung, Hồ Lang không chần chờ, mang theo Lục Ly tiến vào trong điện. Ngoài điện không có bất kỳ chỗ dựa nào, so với bên ngoài đảo không có gì khác nhau.
Hiện tại Vệ Nguyên đã hoàn toàn luống cuống, chỉ biết đi theo sau Lục Ly và Hồ Lang. Sau khi tiến vào bên trong điện, Hồ Lang lập tức đánh ra từng đạo huyền lực, hai cánh cửa nhanh chóng khép kín.
Mặc dù cánh cửa ngăn cách bên trong điện và bên ngoài điện, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt Vệ Nguyên lại không có biến mất. Nếu Hồ Lang có thể tìm ra cơ quan mở cánh cửa, chẳng lẽ ba tên Nhân Hoàng bên ngoài không có cách nào mở ra sao?
- Oanh...
Rất nhanh Vệ Nguyên đã tỉnh ngộ lại, lấy ra một khối ngọc phù cảnh báo bóp nát, đây là ngọc phù cảnh báo cấp bậc cao nhất của Vệ gia. Sau khi bóp nát trưởng lão Vệ gia sẽ biết được Cửu U Đảo bên này đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ phái cường giả gấp rút tiếp viện.
Hồ Lang cũng lấy ra một khối ngọc phù bóp nát, đây là báo cho Lục Linh, mặc dù hắn không biết báo cho Lục Linh có ích lợi gì...
Truyền tống trận từ Cửu U Đảo đi Vân Châu đã bị hủy rồi, cường giả Vân Châu căn bản không cách nào nhanh chóng truyền tống tới đây, thời gian bay tới rất lâu. Thế nhưng hắn vẫn bóp nát ngọc phù, để Lục Linh biết bên này đã xảy ra chuyện.
- Đừng quản những tên kia!
Lục Ly nhìn chằm chằm vào cánh cửa nói:
- Hồ Lang, ngươi nhanh nghĩ biện pháp điều khiển cấm chế của cánh cửa này, chỉ cần bên ngoài không mở ra được, chúng ta nhất định an toàn.
- Ừm...
Hồ Lang tập trung tinh thần đi quan sát cấm chế trên cánh cửa, nghĩ biện pháp điều khiển cái cấm chế này, hoặc là thay đổi cấm chế, khiến người ở bên ngoài không cách nào mở cửa ra. Đợi đến khi Nhân Hoàng Vệ gia và Vân Vũ đế quốc chạy tới, bọn họ liền an toàn.
- Phanh!
Rất nhanh bên ngoài vang lên một tiếng chấn động rất nhỏ, rõ ràng ba tên Nhân Hoàng đuổi theo đã bắt đầu công kích cánh cửa từ bên ngoài, ý đồ phá hủy nó.
Vệ Nguyên lo lắng, nhưng Lục Ly lại hết sức bình tĩnh, nếu dựa vào man lực mà nói... Nhân Hoàng không thể nào dễ dàng phá hủy cánh cửa này, Địa Tiên đến còn tạm được.
Hồ Lang cũng biết rõ điểm này, sau khi hắn suy nghĩ hết thời gian hai nén hương, đôi mắt phát sáng nói:
- Ta có thể dùng một loại biện pháp giam cầm cấm chế của cánh cửa, nhưng Thổ Tinh Thạch trên người ta không nhiều lắm, nên chỉ có giam cầm nhiều nhất một ngày thời gian.
- Cứ giam cầm đi đã!
Một ngày thời gian không có nhiều ý nghĩa lắm, địa bàn Vệ gia cũng không phải là ở bờ biển, cho dù liên tục truyền tống tới đây ít nhất cũng cần hai ba ngày.
Về phần Lục Linh phái người giúp đỡ, tiêu phí thời gian càng lâu hơn. Có thể giam cầm cấm chế một ngày cũng đã tốt, nói không chừng sau khi ba tên Nhân Hoàng bên ngoài oanh kích một ngày cho rằng không cách nào phá vỡ cấm chế, chủ động buông tha rút lui thì sao?
Hồ Lang lấy ra một viên tinh thạch màu vàng to lớn, nhanh chóng luyện hóa thành từng đoàn từng đoàn năng lượng màu vàng. Sau đó dùng một bàn tay to khác dán lên cánh cửa, từng đạo năng lượng màu vàng từ trong bàn tay to của hắn tuôn ra, giống như vô số đại xà dài hẹp màu vàng, dựa theo quy luật đặc biệt dũng mãnh lao tới chỗ cánh cửa.
- Phong trận cổ thuật?
Vệ Nguyên nhìn mấy lần, nghi hoặc lẩm bẩm, hắn thấy những đường nét màu vàng kia đang ngưng tụ thành một cái đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận trên cánh cửa, thì gật đầu nói:
- Quả nhiên là loại cổ thuật này, Hồ đại nhân thông hiểu xưa nay, lợi hại.
Hồ Lang không nói gì tiếp tục luyện hóa Thổ Tinh Thạch, khiến cái đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận kia trở nên càng thêm ngưng luyện. Đợi đến khi Thổ Hoàng Tinh Thạch hoàn toàn luyện hóa xong, toàn bộ năng lượng rót vào trên đồ án, hắn mới ngừng lại, giải thích cho Lục Ly:
- Loại cổ thuật này do một cái chủng tộc viễn cổ sáng tạo, có thể tăng phúc cấm chế pháp trận, còn có thể phá trận, cấm trận, biến trận. Ta chỉ có được một phần tàn quyển, nên chỉ có thể giam cầm trận pháp một ngày, Thổ Tinh Thạch quá ít, nếu không có thể chống đỡ mấy ngày thời gian.
Trận pháp trên cánh cửa bị giam cầm rồi, người ở phía ngoài sẽ không thể phá trận, cường hoành phá trận càng khó hơn, nên ba người này không có năng lực trong thời gian ngắn phá trận.
- Rầm rầm rầm...
Cánh cửa không ngừng chấn động, ba người bên ngoài liên tục tấn công, ba người Lục Ly khẩn trương đứng ở phía sau cửa, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Một nén nhang, ba nén nhang, nửa canh giờ!
Ba người bên ngoài công kích trọn vẹn nửa canh giờ, đại môn cũng không có bất kỳ dấu hiệu hủy hoại, ba người Lục Ly như trút được gánh nặng. Xem ra lấy lực phá trận vô cùng khó khăn, ít nhất trong thời gian ngắn không đánh ra được.
Chương 933 Thú Thần chi trảo
Chương 933: Thú Thần chi trảo
Bên ngoài là ba tên Nhân Hoàng, nên ba người Lục Ly căn bản không có ý chí chiến đấu, nếu để ba người xông tới mà nói... Lục Ly cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
- Hai người khác là Nhân Hoàng U Châu sao?
Lục Ly nói ra nghi hoặc trong lòng.
Hồ Lang gật đầu nói:
- Đúng vậy, một tên là cung chủ Thủy Tinh Cung, Triệu Mặc Dương, Nhân Hoàng trung kỳ, cảm ngộ được thất phẩm áo nghĩa. Tên còn lại là thái thượng trưởng lão Tinh Minh, Lực Ương, Nhân Hoàng sơ kỳ, còn tên đầu trọc kia thì ngươi cũng đã biết, Long Dương lão quy.
- Hừ hừ!
Lục Ly hừ lạnh mấy tiếng, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, cứ ôm oán hận sẽ không làm nên chuyện gì, không bằng thử nghĩ xem làm như thế nào ở trong khoảng thời gian ngắn nâng cao một chút chiến lực, tăng thêm khả năng sống sót.
Nhưng làm sao trong vòng một ngày nâng cao chiến lực?
Cho dù có thể nâng cao một ít chiến lực, cho dù là có một ít đột phá trên áo nghĩa cũng không làm nên chuyện gì. Cũng giống như Toái Hồn Bí Thuật, cho dù lực lượng và sóng chấn động linh hồn đạt đến tầng mấy trăm, có thể một chiêu đánh chết Nhân Hoàng, thì điều kiện tiên quyết cũng là Lục Ly có thể đến gần Nhân Hoàng...
Nhân Hoàng mở ra vực trường, Lục Ly cũng chỉ có thể chờ chết.
- Đúng rồi khôi lỗi thú!
Lục Ly nhớ tới bí thuật luyện chế khôi lỗi thú, nội tâm hơi động.
Nếu như có thể sửa chữa hai con khôi lỗi thú bị huỷ diệt kia, sẽ là một đại trợ lực. Có hai con khôi lỗi thú cộng thêm Hồ Lang, sẽ có thể chống lại ba tên Nhân Hoàng, hắn sẽ tìm cơ hội đánh lén, cũng không phải là không có hy vọng thắng lợi.
- Các ngươi trông chừng một chút!
Lục Ly quyết định đi thử, xem một ngày thời gian có thể cảm ngộ được khôi lỗi thuật hay không, hắn không cần luyện chế khôi lỗi thú, chỉ cần có thể chữa trị hai con khôi lỗi thú này và khống chế chúng nó là được.
Lục Ly đi vào bên trong trong điện, lấy bí thuật ra tìm hiểu, hai người Hồ Lang nhìn mấy lần, lại nở nụ cười khổ.
Nước tới chân mới nhảy sao?
Ý nghĩ này của Lục Ly quá ngây thơ rồi? Một cái bí thuật có thể tăng phúc bao nhiêu chiến lực? Nếu như một cái bí thuật có thể làm cho Bất Diệt cảnh nhẹ nhàng chém giết Nhân Hoàng mà nói... bí thuật này cũng không phải là bí thuật mà là thần thuật rồi.
Được rồi, coi như là thần thuật, Lục Ly có thể dùng một ngày cảm ngộ sao? Người si nói mộng!
Vệ Nguyên khe khẽ thở dài, không nói gì, mà chăm chú quan sát cánh cửa như cũ, chú ý tình huống bên ngoài. Hồ Lang không dám rời đi, lúc nào cũng thủ ở sau cánh cửa, chuẩn bị liều mạng.
Lục Ly học cổ ngữ được một đoạn thời gian, không nói tinh thông, nhưng có thể lĩnh hội ý nghĩa bên trong. Hắn đang cầm quyển da thú cổ cẩn thận đọc, quyển da thú này rất lớn, bên trên có mấy vạn chữ, đọc thôi cũng thấy hơi mệt.
Ước chừng hao tốn hơn hai canh giờ, Lục Ly mới đọc xong tất cả các chữ, hiểu rõ ý tứ bên trong.
Hơn hai canh giờ trôi qua nhưng cánh cửa vẫn còn không ngừng truyền đến tiếng nổ nặng nề, ba tên Nhân Hoàng bên ngoài cũng không có buông tha cho, lúc nào cũng đang cưỡng chế phá trận.
Bất kỳ cấm chế nào cũng cần năng lượng chống đỡ, mỗi một lần tấn công sẽ tiêu hao năng lượng chống đỡ cấm chế. Ba người công kích rất hung tàn, có lẽ bọn họ cảm thấy chỉ cần công kích thêm một chút nữa, sớm muộn gì năng lượng trên cấm chế cũng sẽ tiêu hao hết, đến lúc đó sẽ có thể phá hủy cánh cửa.
- Ai...
Đầu tiên Lục Ly dò xét một thoáng tình huống bên ngoài, sau đó mới khe khẽ thở dài, sau khi xem xong toàn bộ chữ trên cuốn da thú cổ, Lục Ly mới biết mình căn bản không có khả năng chữa trị khôi lỗi thú.
Bởi vì khôi lỗi thú cần thú hồn, không có thú hồn khôi lỗi thú chính là một đống sắt vụn, hiện tại Lục Ly bị vây ở bên trong cung điện, đi đâu lấy thú hồn cường đại?
Hơn nữa phương pháp luyện chế khôi lỗi thú vô cùng phức tạp rườm rà, cho dù Lục Ly có được thú hồn, không có người hỗ trợ, không tốn mấy ngày thời gian căn bản không cách nào chữa trị được khôi lỗi thú.
Lục Ly dứt khoát ném sách cổ vào không gian giới chỉ, nghĩ những biện pháp khác.
Hơn hai canh giờ trôi qua, bên ngoài vẫn không ngừng công kích, chuyện này nói rõ ba người Long Dương cư sĩ chắc chắn sẽ không dễ dàng thối lui. Bọn họ dám đến đây vây giết đám người Lục Ly, tự nhiên biết trong thời gian ngắn viện quân Vệ gia không đến được.
Lục Ly không có đứng dậy, tiếp tục ngồi xếp bằng ở một góc trầm ngâm, suy nghĩ một hai canh giờ, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì.
- Ầm ầm ầm...
Hình như âm thanh công kích bên ngoài càng lúc càng lớn? Lục Ly nhìn lướt qua Hồ Lang và Vệ Nguyên, phát hiện sắc mặt hai người hơi có chút âm trầm, sắc mặt Vệ Nguyên càng trắng bệch.
- Năng lượng địa cung giảm bớt sao?
Lục Ly đứng dậy dò hỏi, Hồ Lang khổ sở gật đầu nói:
- Đúng vậy, địa cung này tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, năng lượng chống đỡ trận pháp cấm chế không còn nhiều lắm. Bị ba tên Nhân Hoàng liên tục tấn công, sợ không chống đỡ được bao lâu nữa...
- Thế nhưng, Ly thiếu không cần lo lắng.
Hồ Lang bổ sung:
- Đợi lát nữa nếu như cánh cửa bị phá hủy, ta sẽ liều mạng giết ra, tạm thời áp chế ba người Long Dương. Ngươi thừa cơ chạy đến lối ra, chờ sau khi ngươi chạy đi ta sẽ lập tức hủy diệt lối đi. Mặc dù không trói chân được ba người quá lâu, nhưng mấy nén hương thời gian khẳng định không thành vấn đề, ngươi có thể lập tức truyền tống rời khỏi Cửu U Đảo.
Vừa rồi Hồ Lang vẫn đang nghĩ cái vấn đề này, suy tính thật lâu, hắn có thể nói ra kế hoạch này cho thấy hắn có mấy phần lòng tin.
Sắc mặt Vệ Nguyên càng thêm tái nhợt, Hồ Lang chế tạo cơ hội chạy trốn cho Lục Ly, chắc chắn sẽ không quản đến sống chết của hắn.
Sắc mặt hắn biến ảo mấy lần, cắn răng nói ra:
- Lục công tử, đợi lát nữa ta cũng liều mạng cuốn lấy một người. Nếu Lục công tử thoát hiểm, xin hãy báo cho tộc trưởng nhà ta một câu, xin tộc trưởng đối xử tử tế với gia nhân của ta là đủ.
Vệ Nguyên đã chuẩn bị cùng Hồ Lang đi chịu chết, dù sao cũng đều là chết, không bằng nghĩ biện pháp trợ giúp Lục Ly chạy trốn.
Chương 934 Thú Thần chi trảo
Chương 934: Thú Thần chi trảo
Lục Ly có thể được lão chủ trì Đại Phật Tự tiếp kiến, vậy chính là khách nhân tôn quý nhất của Đại Phật Tự, tộc trưởng Vệ gia cũng phải khách khí đối với hắn. Nếu như Lục Ly nhớ kỹ cái ân tình này, về sau người nhà của hắn sẽ có cuộc sống tốt ở Vệ gia.
Lục Ly biết ý tứ của Vệ Nguyên, hắn cũng không nói gì, sự tình còn chưa tới bước kia, không cần thiết đi nói nhữn cái này.
Vì để tạo ra cơ hội sống sót cho hắn, mà khiến người khác đi chịu chết thì Lục Ly không làm được, cho dù Hồ Lang đi theo tới đây bản thân nhất định chết thay.
Đương nhiên, nếu thật sự đến tuyệt cảnh, Lục Ly cũng sẽ không ngu ngốc cùng chết với Hồ Lang. Đây không phải là nghĩa khí huynh đệ, mà là ngu ngốc, nếu quả thật đến tuyệt cảnh, hắn sẽ tìm biện pháp chạy trốn, sau đó nghĩ hết các biện pháp báo thù thay Hồ Lang và Vệ Nguyên.
Không tới tuyệt cảnh, Lục Ly sẽ không buông tha, hắn đi qua đi lại nghĩ biện pháp ở bên trong.
Đáng tiếc Tiểu Bạch không có ở đây, nếu không có thể thêm một phần lực lượng, chiến lực Tiểu Bạch không yếu. Có điều nghĩ lại Tiểu Bạch không có ở đây cũng là chuyện tốt, sẽ không liên lụy Tiểu Bạch cùng chết.
- Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ nặng nề càng lúc càng lớn, chuyện này cho thấy năng lượng địa cung chứa đựng càng ngày càng ít, cấm chế càng lúc càng yếu đi.
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, không có bất kỳ biện pháp nào, bất đắc dĩ lại lấy cái bí thuật luyện chế khôi lỗi thú ra, muốn tiếp tục nghiên cứu một phen.
- Ồ?
Lục Ly dùng thần niệm quét qua một cái không gian giới chỉ, không gian giới chỉ và quyển da thú đặt ở cạnh nhau, đây là bảo vật lấy được trong địa cung, hình như bên trong như có thú trảo.
Trước kia Lục Ly không thèm để ý, lúc này nội tâm có chút rung động, hắn lấy cái không gian giới chỉ kia ra, dùng thần niệm quét vào.
- Oanh!
Đột nhiên hai mắt Lục Ly sáng như sao, cả người kích động đến run rẩy, mỗi một cái lông tóc đều dựng đứng lên, trên mặt toàn là vẻ kích động.
- Làm sao vậy?
Hồ Lang nhận thấy dị dạng của Lục Ly, nghi ngờ hỏi, Vệ Nguyên cũng không giải thích được nhìn sang.
Lục Ly không nói, nguyên lực trong tay lấp lánh, luyện hóa cái không gian giới chỉ trong tay, sau đó lấy cái thú trảo to lớn bên trong ra.
- Oanh...
Một cái cự trảo to bằng hai người lớn xuất hiện ở bên trong cung điện, toàn thân móng vuốt ánh vàng, có vô số lân phiến thật nhỏ, móng vuốt thò ra, thoạt nhìn vô cùng sắc bén. Ngoại hình rất giống ưng trảo, thế nhưng có năm móng vuốt, thú trảo bị đứt từ cổ tay, bên trên có vết cắt gọn gàng.
Khí tức của cái thú trảo này rất mạnh, mặc dù nằm trong không gian giới chỉ mấy chục vạn năm, nhưng khi xuất hiện ở bên ngoài, thú uy và khí huyết bên trong vẫn khiến người ta cảm thấy hít thở không thông như cũ, ngay cả Hồ Lang cũng cảm thấy bị đè nén.
- Cái thú trảo này...
Trước đó không lâu, Lục Ly và Vệ Nguyên đều dò xét qua cái thú trảo này. Nhưng dùng thần niệm dò xét và cảm thụ lúc này lại là hai cái khái niệm hoàn toàn nhau. Dùng thần niệm dò xét thú trảo cảm giác nó giống như là móng vuốt thú hoàng, cho dù là móng vuốt thú hoàng cũng không hề quý giá.
Nhưng sau khi Lục Ly lấy thú trảo ra, trong đầu Hồ Lang và Vệ Nguyên lập tức hiện lên một cái ý niệm... đây tuyệt đối không phải móng vuốt thú hoàng, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy thú hoàng, trước kia Hồ Lang còn chém giết qua thú hoàng.
Một cái thú trảo bị lưu trữ không biết bao nhiêu năm, lúc này hiển lộ ra thú uy lại làm cho Hồ Lang cảm thấy bị đè nén, có thể tưởng tượng chủ nhân cái thú trảo này đã từng mạnh đến cỡ nào?
- Chẳng lẽ là... thú thần chi trảo trong truyền thuyết?
Hồ Lang và Vệ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, trong đầu hai người đều hiện ra một cái suy nghĩ như vậy.
Theo truyền thuyết thời kỳ viễn cổ có một con vạn thú chi thần, thực lực có thể sánh bằng thiên kiêu nhân tộc. Quét ngang toàn bộ Đấu Thiên Giới không đối thủ, về sau vẫn là Đấu Thiên đại đế tự mình xuất thủ mới chém giết được.
Lục Ly mặc kệ Hồ Lang và Vệ Nguyên thấy thú trảo này như thế nào, thậm chí kể cả ba tên Nhân Hoàng bên ngoài xông tới, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong mắt của hắn chỉ có thú trảo màu hoàng kim!
Con ngươi hắn ngân quang chớp loé, huyết dịch toàn thân sôi trào, hình vẽ hai con rồng bên trong Hồn Đàm và Mệnh Luân đều phát ra ánh sáng vạn trượng, cuồng bạo bay lượn. Huyết mạch bạo động, khiến mỗi một tấc thịt và linh hồn trên người hắn đều đang rung động.
Trước kia hắn cũng đã gặp phải tình huống như thế, hơn nữa còn gặp phải hai lần.
Một lần là do thấy một giọt bổn nguyên tinh huyết ở bên trong Thiên Phạt đấu giá hội Thiên Ngục thành, một lần là ở đông bắc Trung Châu thấy một cái thú trảo màu hoàng kim.
Cái thú trảo kia và cái này nhìn cũng không khác biệt lắm, thế nhưng Lục Ly có thể rõ ràng cảm ứng được... cái thú trảo này mạnh hơn nhiều, ít nhất mạnh hơn cái thú trảo kia gấp trăm lần trở lên.
Bên trong cái thú trảo kia có ba giọt bổn nguyên tinh huyết, cái này chỉ có một giọt. Nhưng một giọt bổn nguyên tinh huyết này, lại khiến Lục Ly cảm giác mạnh hơn gấp trăm lần so với ba giọt kia!
Lần đầu Lục Ly luyện hóa bổn nguyên tinh huyết, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch long ngâm. Lần thứ hai luyện hóa cái thú trảo kia, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch khác, gọi là huyết trảo!
Về sau hắn vẫn luôn đi tìm kiếm loại bổn nguyên tinh huyết này, hắn đã tìm qua trong quốc khố Vân Vũ đế quốc, cũng bí mật hỏi thăm qua ở Trung Châu, nhưng không có tìm được.
Rốt cục hôm nay hắn cũng gặp được bổn nguyên tinh huyết có thể làm cho huyết mạch hắn sôi trào lần nữa, nội tâm của hắn vô cùng kích động, giọt bổn nguyên tinh huyết hàm chứa năng lượng khủng bố này, sẽ cho hắn cái thần kỹ huyết mạch gì đây?
Hắn rất muốn biết.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, con ngươi tản ra ánh sáng của dã thú nhìn Hồ Lang nói:
- Hồ Lang, lát nữa ta luyện hóa cái thú trảo này, ngươi ngàn vạn lần không được đụng đến ta. Nếu như ta thống khổ quay cuồng lên, ngươi lập tức dùng vực trường trấn áp ta, đừng để ta lộn xộn là được.
Chương 935 Tuyệt địa cô lang
- Tóm lại... trên người ta phát sinh bất kỳ tình huống gì, ngươi cũng không cần quản ta, ta không có việc gì.
- Luyện hóa?
Hồ Lang và Vệ Nguyên không hiểu ý tứ Lục Ly, loại thú trảo cường đại như thế có thể luyện hóa sao? Sợ là Hồ Lang cầm binh khí Thánh giai toàn lực bổ một cái cũng không hủy được ấy chứ?
Thế nhưng Lục Ly trịnh trọng lạ thường như thế, Hồ Lang chỉ có thể gật đầu. Lục Ly không quan tâm hai người nữa, ánh mắt quăng về phía thú trảo, lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay, rất nhanh lòng bàn tay tràn ra máu tươi, theo ngón tay rơi xuống, nhỏ lên phía trên thú trảo to lớn.
- Xì xì...!
Không nằm ngoài dự liệu của Lục Ly, rất nhanh thú trảo đã bốc lên khói trắng, từng đạo năng lượng màu hoàng kim theo ngón tay Lục Ly nhanh chóng tràn vào trong tay của hắn. Tiếp theo mãnh liệt tràn vào toàn thân hắn như nước sông, thẩm thấu đến mỗi một bắp thịt cốt nhục.
- Hưu...
Giọt bổn nguyên tinh huyết giấu ở bên trong thú trảo xông vào lòng bàn tay Lục Ly tựa như tia chớp, một loại cảm giác nóng rực như bị lửa đốt, nhất thời tản ra khắp người Lục Ly và linh hồn.
- A...
Lục Ly phát ra một tiếng kêu tê tâm phế liệt, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm chặt thú trảo không buông, thân thể quay cuồng trên mặt đất, nét mặt dữ tợn như bị lệ quỷ quấn thân.
- Ly thiếu!
- Lục công tử!
Hồ Lang và Vệ Nguyên cực kỳ hoảng sợ, Hồ Lang vốn muốn xông qua, nhưng nghĩ đến lời nói của Lục Ly, thì lại hắn lập tức mở ra vực trường. Trung tâm cung điện có một khối cổ quan, cái cổ quan kia không đụng chạm được, nếu như Lục Ly đụng vào cổ quan, hắn sẽ biến thành một bộ hài cốt.
Vực trường mở ra, không gian bị đóng băng, Lục Ly động cũng không động được, chỉ có thể không ngừng phát ra từng tiếng gào thét nặng nề, bộ dạng thống khổ kia khiến Hồ Lang nhìn thấy cũng nhíu mắt.
Thú trảo to lớn nhanh chóng tan rã, từ từ biến thành năng lượng màu vàng kim tràn vào bên trong thân thể Lục Ly. Một cái thú trảo so với người còn muốn lớn hơn, một cái thú trảo kinh khủng như thế, lại bị Lục Ly dễ dàng luyện hóa, chuyện này khiến Hồ Lang âm thầm líu lưỡi.
Thời gian từ từ trôi qua, nhưng sự đau khổ của Lục Ly lại không giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Lục Ly cảm giác mỗi một khối thịt, đốt xương trên người, bao gồm cả linh hồn đều đang bị thiêu đốt, cái loại cảm giác sống không bằng chết này, không thua gì ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn.
May mà ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn, khiến năng lực chịu đựng đau khổ của hắn tăng mạnh. Lục Ly cố gắng không hôn mê, hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có thể nắm cục diện trong tay, biết rõ toàn bộ sự tình phát sinh bên trong thân thể.
Thú trảo biến thành năng lượng màu hoàng kim nhanh chóng cải tạo nhục thể của hắn, tăng cường thân thể, hắn có thể cảm ứng rõ ràng điểm này. Lần trước cái tiểu thú trảo kia chỉ tăng phúc thân xác của hắn, so sánh với lần này như là gặp sư phụ, nếu như tiếp tục tăng phúc theo cái cường độ này, Lục Ly cũng không biết cuối cùng nhục thân hắn mạnh bao nhiêu nữa.
Nguồn gốc sự thống khổ bên trong thân thể, thật ra là giọt bổn nguyên tinh huyết kia. Tinh huyết tản ra, tràn vào toàn thân, bao gồm cả bên trong linh hồn, cho nên toàn thân và linh hồn mới có cảm giác bị thiêu đốt.
Ba nén hương, nửa canh giờ...
Toàn bộ thú trảo tan rã, biến thành năng lượng tiến vào bên trong thân thể Lục Ly. Hồ Lang vẫn đang mở ra vực trường, trấn áp Lục Ly. Bởi vì lúc này sự đau khổ của Lục Ly còn chưa có biến mất, chỉ không tiếp tục gia tăng cường độ mà thôi, nếu không hắn đã sớm chết ngất rồi.
Thấy toàn thân Lục Ly đều ướt đẫm, vẻ mặt dữ tợn, bắp thịt trên người đều đang rung động, nhưng lại cắn răng chống đỡ chết cũng không có ngất đi. Hồ Lang và Vệ Nguyên âm thầm sợ hãi than, đặc biệt là Hồ Lang, mặc dù hắn biết Lục Ly rất biến thái, nhưng không nghĩ rằng Lục Ly có được ý chí mạnh mẽ như vậy.
- Người phi thường làm chuyện phi thường, không có phẩm chất trân quý như thế, Ly thiếu cũng không đi tới ngày hôm nay.
Hồ Lang cảm khái một tiếng, nếu như một người không có phẩm chất tốt, không có năng lực xuất chúng, hắn dựa vào cái gì bộc lộ tài năng? Dựa vào cái gì được điện chủ Thí Ma Điện vừa ý? Dựa vào cái gì bay thẳng tới mây xanh, danh chấn Thần Châu đại địa?
Muốn nổi bật hơn người, muốn đứng ngạo nghễ trên đỉnh, nhất định phải chịu đựng sự đau khổ và cô độc mà thường nhân không thể chịu, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, ngươi và người bình thường có cái gì khác biệt chứ?
Hồ Lang đã sớm hiểu rõ điểm này, hắn có thể thành tựu Nhân Hoàng, trở thành bá chủ Thiên Lang Sơn, tự nhiên không phải dựa vào vận khí.
Cái thế giới này rất hiện thực, muốn có được càng nhiều, ngươi càng phải trả giá nhiều. Có lẽ ngươi bỏ ra chưa chắc đã đạt được, nhưng không trả giá mà nói... Ngươi cái gì cũng không chiếm được...
- Ầm ầm ầm...
Đang trầm tư, tiếng nổ nặng nề bên ngoài thức tỉnh Hồ Lang. Đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận trên cánh cửa nhanh chóng ảm đạm xuống, rất rõ ràng, cấm chế tren cửa đã sắp bị phá mở, phong trận cổ thuật hắn bố trí mất đi hiệu lực rồi.
Vệ Nguyên giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, lại nhìn Lục Ly vẫn đang đau khổ không gì sánh được, hắn hơi luống cuống, nới với Hồ Lang:
- Hồ đại nhân, Lục công tử như vậy, căn bản không cách nào thoát đi. Cánh cửa sẽ lập tức bị phá vỡ, bây giờ nên làm cái gì?
Hồ Lang nhức đầu rồi, ánh mắt quét nhìn Lục Ly mấy lần, chần chờ mười mấy giây, cắn răng nói:
- Nếu như lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, mà Ly thiếu vẫn chưa khôi phục, thì ngươi mang theo hắn tìm cơ hội xông ra ngoài, sự tình còn lại giao cho ta.
- Chuyện này...
Vệ Nguyên có một ít chần chờ, vừa rồi hắn đã quyết định liều chết sáng tạo cơ hội cho Lục Ly chạy trốn. Nhưng lúc này Lục Ly như vậy có thể đi một mình sao? Hắn suy nghĩ một chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu như chạy không thoát, ta sẽ hết sức ném Lục công tử vào trong thông đạo!
Hồ Lang không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, chiến phủ và chiến giáp hiện lên trong tay, sát khí trên người như cầu vồng, con ngươi băng lãnh giống như là một con cô lang lâm vào tuyệt địa.