• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (3 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941 Nộ hải phá vòng vây

Chương 941: Nộ hải phá vòng vây

Trong trăm vạn năm này, có rất nhiều bảo vật thần kỳ được sáng tạo ra, nhất định lục sắc tinh thạch này là một món trong đó.

Lục sắc tinh thạch gọi là truy tung thạch, nếu như bị đối phương lặng lẽ thả một viên truy tung thạch nhỏ mà nói... là có thể lợi dụng mẫu thạch lần theo. Chỉ cần không vứt truy tung thạch đi, Lục Ly và Hồ Lang mãi mãi không thể nào thoát khỏi hai người truy tung.

- Khả năng Hồ Lang vẫn luôn cảnh giác, nếu không không có khả năng luôn luôn không dừng lại, đều đã đuổi theo hai ngày một đêm rồi.

Long Dương cư sĩ nhìn lục sắc tinh thạch liên tục lấp loé trong tay, con ngươi hiện lên một chút ngưng trọng. Huyền Vũ Thành chiến bại, Long Dương Đảo không còn là cõi yên vui, lấy lòng dạ thủ đoạn độc ác của Lục Linh, nếu hắn không dời người Long Dương Đảo đi, nơi đó tuyệt đối là chó gà không tha.

Nhưng nếu di chuyển... thì phải di chuyển đi đâu?

Trừ Trung Châu ra, hắn không có chỗ nào có thể đi. Hơn nữa ở trên Long Dương Đảo cũng không có quá nhiều tài nguyên, đã nhiều năm như vậy cảnh giới của hắn không có chút tiến bộ nào, điều này làm cho hắn rất không cam lòng.

Lần này là cơ hội duy nhất của hắn, chỉ cần giết chết Lục Ly, là hắn có thể trở lại Trung Châu, được thế lực lớn che chở, có thể nắm lấy một cái đại vực. Hắn không chỉ có được vô tận tài nguyên, còn có thể có được vô số mỹ...

- Tiếp tục đuổi theo!

Sắc mặt Triệu Mặc Dương hơi có chút khổ, bất đắc dĩ thở dài nói:

- Chúng ta trừ tiếp tục đuổi theo, còn có đường khác có thể chọn sao? Trong thời gian ngắn viện quân của Vệ Nguyên và Vân Vũ đế quốc không tới được, chúng ta còn có cơ hội.

- Ừm...

Long Dương cư sĩ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đông bắc nói:

- Tiếp tục đi về phía bắc một ngày, chính là Tịch Diệt hải vực. Bên kia rất nhiều thú hoàng, có khoảng mấy chục con, nói không chừng không cần chúng ta đuổi theo, Hồ Lang và Lục Ly đã vùi thân trong miệng thú hoàng.

- Không nên chủ quan như vậy!

Triệu Mặc Dương trầm trầm thở dài nói:

- Trong cung điện dưới mặt đất cũng là loại cục diện này, chúng ta đều cho rằng tất thắng, nhưng kết quả lại là Lực Ương chết không toàn thây. Cho nên... Chúng ta ngàn vạn không thể khinh thường, nếu như chúng ta có thể đuổi theo bọn họ, đó chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không thể đánh mất.

- Ừ, ta biết rồi.

Long Dương cư sĩ gật đầu, vẻ ngạo mạn và hận ý trên mặt biến mất, trở nên càng thận trọng và trầm ổn. Triệu Mặc Dương nói không sai, bọn họ... Chỉ còn lại có một cơ hội cuối cùng này.

Phi hành ở trên hải vực mênh mông vô bờ thường là sự tình khô khan. Bởi vì khắp nơi đều là một cảnh tượng không thay đổi, trừ bầu trời thì chính là biển cả, tình cờ mới có mấy cái hòn đảo nhỏ.

Liên tục phi hành sẽ hao phí thể lực và tinh lực, đương nhiên chuyện này đối với cường giả cấp Nhân Hoàng mà nói không đáng kể chút nào, ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ.

Hồ Lang cũng rất mệt mỏi!

Bởi vì hắn luôn luôn cảm giác sau lưng có người đi theo, thủy chung không cách nào thoát khỏi, loại cảm giác này rất kỳ lạ, có một chút không giải thích được, nhưng lại vô cùng chân thực.

Hắn thử nghiệm thay đổi phương hướng mấy lần, nhưng bất kể hắn thay đổi như thế nào, cảm giác này vẫn luôn quẩn quanh ở trong đầu hắn, hiện lên ở sâu trong linh hồn hắn.

Phía trước chính là Tịch Diệt hải vực, hắn chờ đợi ở Vân Châu nhiều năm như vậy, nên rất quen thuộc đối với cái hải vực này. Nơi này còn gọi là Tử Vong hải vực, cái hải vực này rất nhiều thú hoàng..., lúc nào cũng có khả năng gặp phải.

Vấn đề là cái hải vực này rất lớn, hắn không cách nào đi vòng qua, trừ phi hắn thay đổi phương hướng, chuyển sang ba phương hướng đông nam tây, không thể tiếp tục đi về hướng bắc.

Nhưng hắn không dám thay đổi phương hướng, bởi vì hắn sợ ba phương hướng còn lại càng nguy hiểm hơn. Phía đông là phương hướng Vân Châu, thoạt nhìn là an toàn nhất, nhưng hắn tin tưởng người giật dây sẽ không dễ dàng để hắn và Lục Ly trở lại Vân Châu.

Phía tây là Trung Châu, đi Trung Châu lại càng dễ dê vào miệng cọp, phía nam có cường giả đuổi theo, hắn trừ hướng bắc ra không còn đường nào khác.

Hắn nhìn thoáng qua Lục Ly trên lưng, mặc dù sắc mặt tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn ngủ mê man như cũ. Ba ngày hai đêm còn đang trong hôn mê, có thể thấy được lần này Lục Ly bị thương nghiêm trọng như nào.

- Ngao...

Bay về phía trước hai canh giờ, một tiếng gầm kinh khủng từ dưới biển truyền tới, nước biển cuồn cuộn nổi lên ngàn cơn sóng, một cái đuôi khổng lồ vung lên trời bắn thẳng đến chỗ Hồ Lang và Lục Ly.

Mặc dù biết Tịch Diệt hải vực tương đối nhiều thú hoàng, nhưng không nghĩ rằng nhanh như vậy đã gặp phải. Trong tay Hồ Lang xuất hiện cự phủ, xoay tròn như chong chóng, ngưng tụ hư ảnh một con cự thú hung hăng bổ xuống phía dưới.

- Ầm!

Hư ảnh cự thú va chạm vào cái đuôi khổng lồ, Hồ Lang cứng rắn nện cái đuôi xuống, sóng khí mạnh mẽ ép nước biển trầm xuống trăm trượng, bốn phương tám hướng nhấc lên sóng lớn ngập trời, như đã xảy ra biển động.

- Đi!

Thân thể Hồ Lang bắn lên trời cao, một đường chạy trốn căn bản không dám dừng lại, cũng không dám dây dưa cùng thú hoàng.

- Xuy...

Còn chưa chạy được đi quá xa, một cái cái đuôi khổng lồ mang theo ngàn tầng sóng lại từ phía sau vung tới, lần này Hồ Lang không kịp phóng thích áo nghĩa nữa, chỉ có trở tay vung cự phủ bổ tới.

- Phanh...

Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, lực lượng mạnh mẽ nện bay Hồ Lang ra ngoài, cánh tay đau đớn khiến cự phủ suýt chút nữa bay ra ngoài. Thế nhưng thân thể Hồ Lang cũng nhờ vào lực lượng này tăng tốc rất nhiều, tiếp tục chạy trốn.

- Hưu!

Thú hoàng theo sát không bỏ, cái đuôi lớn không ngừng vung lên, lần lượt đánh bay Hồ Lang, Hồ Lang chỉ biết đau khổ chống đỡ. Nếu đã lựa chọn tiến vào Tịch Diệt hải vực, trong lòng Hồ Lang cũng đã chuẩn bị đối mặt thú hoàng liên tục truy sát.

Hồ Lang không còn đường để lui, chỉ có thể liều mạng mang theo Lục Ly tiếp tục chạy nhanh. Một đường bị thú hoàng truy sát, liều mạng chạy trốn trọn ba canh giờ, ngực Hồ Lang đã bị máu của chính mình phun ra nhiễm đỏ, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi thú hoàng.

- A a!
Chương 942 Nộ hải phá vòng vây

Chương 942: Nộ hải phá vòng vây

Thấy nước biển phía trước cuồn cuộn, khóe miệng Hồ Lang lộ ra một nụ cười tàn. Giờ hắn mới biết không phải là mình thoát khỏi con thú hoàng kia, mà là đi tới lãnh địa của một con thú hoàng khác rồi, hiện tại đổi thành một con thú hoàng khác truy sát hắn và Lục Ly...

- Ly thiếu, ngươi mau tỉnh lại đi, ta sợ là mình không kiên trì được quá lâu nữa!

Hồ Lang lau máu tươi trên miệng lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục cắn răng bay về phía trước, từ khi đi vào Tịch Diệt hải vực, hắn trừ liều mạng trốn ra, không có bất kỳ biện pháp nào.

- Xuy...

Vừa mới bay về phía trước được mấy hơi thời gian, nước biển phía dưới đã hóa thành từng đạo thủy tiễn bắn lên. Thủy tiễn tựa như từng mũi tên chân thực từ bốn phương tám hướng bay vụt đến, bên trong mỗi một mũi tên đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, tốc độ không kém bao nhiêu so với huyền lực hắn bắn ra.

Phía dưới có một con thú hoàng hiểu thần thông thủy hệ.

Trong lòng Hồ Lang khổ sở, loại thú hoàng này so với con vừa rồi càng thêm khó dây dưa, bởi vì phía dưới là biển cả, nên uy lực thần thông thủy hệ càng lớn hơn nữa.

- Uống...

Hắn vung cự phủ chém bên trái chém bên phải, chấn vỡ từng mũi thủy tiễn, khó khăn phá vòng vây. Hắn dùng thân thể đi ngăn cản sóng chấn động cường đại, không để cho Lục Ly nhận một chút thương tổn, khóe miệng lại càng tuôn ra nhiều huyết dịch.

Một canh giờ, hai canh giờ...

Hồ Lang lại phá vòng vây thoát ra một lần nữa, thú hoàng sau lưng không bắn thủy tiễn, nhưng trong lòng Hồ Lang không có bất kỳ buông lỏng nào.

Rời khỏi lãnh địa của con thú hoàng kia, lại sắp bước vào lãnh địa một con thú hoàng khác. Hắn không biết còn có thể kiên trì bao lâu, quan trọng hơn chính là... Hắn cảm giác dường như truy binh phía sau càng lúc càng gần rồi.

- Ly thiếu, ngươi còn bất tỉnh nữa, chúng ta sẽ cùng nhau vùi thân ở Tịch Diệt hải mất.

Thân thể Hồ Lang rơi xuống một cái đảo nhỏ, hắn nuốt hai viên đan dược chữa thương, rồi nhìn thoáng qua Lục Ly đang ngủ mê man khe khẽ thở dài.

Nhưng cho dù Lục Ly có tỉnh lại, hai người có thể chạy thoát sao?

Nghĩ tới đây, mắt Hồ Lang lộ ra một chút tuyệt vọng, cho dù Lục Ly đã tỉnh, có thể làm cái gì chứ? Hai người có thể đối phó được truy binh ở phía sau sao? Cho dù hắn lưu lại liều chết chặn đánh, Lục Ly thụ thương có thể xuyên qua Tịch Diệt hải vực, chịu được từng con thú hoàng truy sát sao?

Nghỉ ngơi chốc lát, Hồ Lang cảm giác truy binh phía sau càng lúc càng gần, hắn chỉ biết cắn răng tiếp tục bay đi.

- Hi vọng thú hoàng phía trước không quá mạnh!

Hồ Lang âm thầm cầu nguyện, dùng thần niệm dò xét hải vực phía dưới, cố hết sức bay cao một chút. Mặc dù vùng trời này giăng đầy mây đen, lôi xà lấp lánh, bay càng cao càng nguy hiểm, nhưng hắn không có biện pháp nào chỉ có thể mạo hiểm thôi.

- Thình thịch...

Bọt nước bắn ra bốn phía, phía dưới có một bóng đen khổng lồ từ trong nước hiện lên, Hồ Lang nhìn lướt qua sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Bởi vì phía dưới là một con hải sư to lớn phá nước mà ra, vậy mà thoát khỏi mặt biển truy sát đến.

Đó là một con hải sư màu lam vô cùng xinh đẹp, toàn thân có lân phiến màu thủy lam, từ trên đầu đến đuôi đều có gai nhọn màu lam, cái đuôi đặc biệt dài, mũi nhọn có móc câu, trong con ngươi to như chuông đồng toàn là băng hàn, thấy vậy khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Hải sư màu lam cao đến trăm trượng, so sánh với nó Hồ Lang Lục Ly giống như người trưởng thành và con muỗi vậy. Loại chênh lệch hình thể này, khiến người ta cảm thấy bị đè nén và tim đập nhanh. Khí huyết cường đại trong cơ thể thú hoàng, càng ép cho Hồ Lang không thở nổi.

- Ngao!

Lam Sư mở miệng máu phát ra một tiếng rống kinh thiên, tiếng hô kia giống như thần kỹ long ngâm của Lục Ly, chấn cho màng nhĩ Hồ Lang đau nhức, không gian cũng bị cuộn lên. Khắp nơi là cuồng phong gào thét, đẩy lui thân thể Hồ Lang ra xa mấy trượng.

- Ách...

Lục Ly đang hôn mê, lại bị tiếng gầm của cự thú chấn tỉnh. Hắn suy yếu mở mắt, thấy Hồ Lang cõng mình bị cự thú chấn tổn thương, máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt, trong mắt vô thần, thì biết mấy ngày này hắn khổ cực rồi.

Hắn nhìn con cự thú đang bay tới, trầm ngâm hai tức thời gian, đưa tay vỗ vỗ bả vai Hồ Lang nói:

- Tốt lắm, Hồ Lang, giao con thú hoàng cho ta đi, ngươi nghỉ ngơi chốc lát.

- Ly thiếu tỉnh rồi sao?

Hồ Lang giật mình tỉnh lại, trên mặt vui mừng, sau đó lắc đầu nói:

- Ly thiếu, ngươi đã tỉnh thì nhanh trốn đi. Truy binh phía sau sẽ lập tức đuổi tới đây, ta ngăn cản con thú hoàng này trước, sau sẽ nghĩ biện pháp kéo chân truy binh, nếu vận khí ngươi tốt mà nói... Có thể trốn về Vân Châu.

- Hưu...

Cự thú phía trước di động như một tòa núi lớn, nổ bắn mà đến, Hồ Lang dùng một tay bắt lấy tay Lục Ly, đột nhiên ném hắn ra ngoài. Còn mình thì ngạo nghễ vung cự phủ bổ tới cự thú.

- Phanh!

Cự thú vươn ra một cái cự trảo to lớn hơn nhiều lần so với con người, chộp về phía tầng tầng lớp lớp cự phủ của Hồ Lang, một tiếng nổ nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi. Thân thể cự thú bị đánh bay ra mấy trượng, cự phủ trong tay Hồ Lang bị đánh bay, thân thể nện bay ra ngoài, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.

- Grào...

Dường như móng vuốt cự thú bị Hồ Lang làm tổn thương, nên nó nổi giận ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh bay về phía Hồ Lang. Trong miệng ngưng tụ ra khí lưu màu lam, giống như chuẩn bị ra đòn tấn công mạnh mẽ.

- Hưu...

Cùng lúc đó, phía cuối chân trời phía nam có hai điểm đen phá không bay đến, một tiếng cười lớn từ xa truyền đến:

- Ha ha ha, Hồ Lang, tiểu tạp chủng, hôm nay ta xem các ngươi trốn đi nơi nào?

- Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương!

Hồ Lang quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên ảm đạm, hắn điên cuồng hét to:

- Ly thiếu, chạy mau, để ta cầm chân chúng. Nếu ngươi không trốn, lão hồ ta chết cũng không nhắm mắt.

- Trốn cái gì?

Mệnh Luân xuất hiện phía dưới bụng Lục Ly, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh xông vào giữa Hồ Lang và Lam Sư. Hắn không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, trong mắt chỉ lấp lánh ngân quang, một luồng khí tức khó hiểu tràn ngập thân thể mà ra.
Chương 943 Thần thú chi uy

Chương 943: Thần thú chi uy

- Ngao...

Tốc độ Lam Sư rất nhanh, giơ móng vuốt khổng lồ lên chỉ muốn một trảo chụp chết tên nhân loại nhỏ bé trước mặt. Hồ Lang cực kỳ hoảng sợ, giận dữ hét:

- Ly thiếu, ngươi điên rồi sao?

Lục Ly không chút biến sắc, không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Sư phía trước, ngân quang trong mắt càng thịnh. Thân thể hắn có khí lưu nhàn nhạt vờn quanh, khiến khí tức khó hiểu bên trong thân thể hắn càng phát tán mạnh hơn.

Loại khí tức này khiến Hồ Lang có một ít quen thuộc, hắn xa xa nhìn Lục Ly, đột nhiên cảm giác Lục Ly không giống một nhân loại nhỏ bé.

Mà giống là một đầu cự long!

Hồ Lang giật mình tỉnh lại, khí tức trên người Lục Ly, nhất định là khí tức ngân sắc cự long phong thích bên trong cung điện dưới mặt đất. Khí lưu mơ hồ lưu chuyển trên người hắn, chính là long khí lưu chuyển trên người thần long.

- Ngao...

Thú hoàng ngửa mặt lên trời rống to, cự trảo nặng nề đập về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lục Ly.

Nhưng...

Cái cự trảo cứng rắn kia lại ngừng ở trước mặt Lục Ly một trượng, lúc này xuất hiện giống như dừng hình vậy.

Một con cự thú có hình thể vượt qua trăm trượng như một tòa núi lớn, cùng một nhân loại nhỏ bé, bản thân nó đã có cảm giác chênh lệch thị giác to lớn. Lúc này thú trảo to lớn sắp chụp chết nhân loại nhỏ bé, nhưng lại dừng ở giữa không trung, chậm chạp không dám chụp xuống, hình tượng này quá không hợp, khiến đám tâm thần người bị xung kích vô cùng lớn...

Thời điểm Hồ Lang ngoảnh đầu lại nhìn thú hoàng, thấy mắt nó lộ ra vẻ hoảng sợ, hình tượng này cảm càng thêm không đúng, khiến đầu Hồ Lang cũng có chút không xoay chuyển được.

- Súc sinh, quỳ xuống!

Ngân quang trong mắt Lục Ly tăng thêm lần nữa, nếu như Hồ Lang đứng ở đối diện hắn mà nói... Nhất định có thể thấy trong con ngươi hắn có hai con ngân long đang gào thét uốn lượn. Từ phía đối diện đến nhìn Lục Ly, Lục Ly càng giống như là một đầu cự long hình người.

- Ngao... ô...

Cự thú màu lam vốn định phát ra một tiếng gầm nổi giận, nhưng cuối cùng lại trở thành một tiếng kêu nức nở ai oán như chó con. Sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồ Lang, con cự thú kia thật sự gập tứ chi lại, quỳ ở giữa không trung...

- Chuyện này!

Hồ Lang ngẩn người, hắn sống hơn ba trăm năm, đây là lần đầu gặp qua chuyện lạ như thế. Nếu như không phải phía sau còn có Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương càng lúc càng gần, hắn đều cho rằng mình đang nằm mơ.

Thú hoàng!

Thú hoàng có thể sánh ngang Nhân Hoàng cảnh, đó là hoàng giả trong thú, không dám tấn công Lục Ly thì thôi, vậy mà lại ở dưới một tiếng gầm của Lục Ly, quỳ ở giữa không trung?

Lừa thiên hạ sao!

Đừng nói Lục Ly là một nhân loại, cho dù là một con thú hoàng, cũng không thể khiến thú hoàng khác quỳ xuống? Trừ phi Lục Ly là thú thần, mới có thể ép thú hoàng mạnh mẽ quỳ xuống?

- Thú thần!

Đột nhiên hai mắt Hồ Lang phát sáng, hắn nhớ tới móng vuốt nhìn thấy ở bên trong địa cung, cái thú trảo bị Lục Ly luyện hóa!

Khí tức cái thú trảo kia quá bá đạo quá mạnh mẽ, so với thú trảo của thú hoàng mạnh hơn gấp trăm lần vạn lần. Khi đó hắn đã hoài nghi cái thú trảo kia có phải là thú thần chi trảo trong truyền thuyết hay không.

Liên hệ với cảnh tượng ở hiện tại, suy đoán trong lòng Hồ Lang càng thêm kiên định... Lục Ly luyện hóa thú thần chi trảo, trên người có được thú thần chi uy, cho nên mới có năng lực trấn áp thú hoàng, khiến nó quỳ xuống!

Cấp bậc của Huyền Thú rất nghiêm, Huyền Thú mạnh mẽ dựa vào thú uy là có thể uy hiếp vạn thú, cũng chỉ có thú uy mạnh hơn mới có thể uy hiếp thú hoàng.

- Tốt!

Hồ Lang lớn tiếng khen ngợi trong lòng, hắn thấy Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương càng lúc càng gần, thì gầm lên với Lục Ly:

- Ly thiếu, thử xem có thể khống chế đầu thú hoàng này đi tấn công hai người Triệu Mặc Dương hay không!

- Nhìn ta!

Thân thể Lục Ly bay vụt lên, vậy mà đứng trên đầu thú hoàng. Con thú hoàng kia nổi giận gầm to mấy tiếng, giống như cảm giác thấy rất khuất nhục, khí tức trên người Lục Ly tăng lên, con Lam Sư này chỉ có thể nức nở mấy tiếng.

- Tấn công hai tên nhân loại kia!

Lục Ly dùng một ngón tay chỉ về phía Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ ở nơi xa, Lam Sư lắc đầu bất mãn gầm lên mấy tiếng, Lục Ly hung hăng giẫm mấy cái lên đầu Lam Sư, Lam Sư nổi giận phóng về phía Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ.

- Thật sự khống chế được thú hoàng...

Hồ Lang kích động đến mức thân thể cũng run rẩy lên, vậy mà Lục Ly có thể khống chế thú hoàng, năng lực này quá nghịch thiên rồi. Mặc dù cái thế giới này có rất nhiều thú hoàng bị chém chết, nhưng thú hoàng còn sót lại không có một ngàn cũng có tám trăm.

Nếu như khống chế được toàn bộ những thú hoàng này, vậy đó chính là một luồng lực lượng kinh khủng, một luồng lực lượng có thể làm cho Vương Tộc Trung Châu cũng phải run rẩy!

- Chuyện này, này...

Nơi xa có hai bóng người phá không bay đến như lưu tinh, thấy một con cự thú bay tới, đột nhiên hai người dừng lại ở giữa không trung.

Sau khi hai người thấy Lục Ly đứng ở trên đầu cự thú, thì đều có chút trợn tròn mắt.

Thú hoàng chính là hoàng giả trong thú, không chỉ có linh trí cao, mà còn có ngạo khí và tôn nghiêm vô thượng. Không phải trong lịch sử không có nhân tộc muốn khống chế Huyền Thú, các đời trước đã nghĩ hết biện pháp, nhưng vẫn chỉ có thể khống chế một ít Huyền Thú cấp thấp. Khống chế thú hoàng chính là nằm mơ, trong lịch sử chưa có người nào có thể thuần phục thú hoàng.

Cho dù có người thuần hóa thú hoàng từ nhỏ, nhưng sau khi nó lớn lên trở thành thú hoàng chân chính, nó cũng sẽ lặng lẽ rời đi, trở về núi rừng. Thú hoàng có ngạo khí và sự tôn nghiêm, sẽ không để cho mình biến thành tọa kỵ và linh thú của nhân loại.

Ở trong mắt thú hoàng, cho dù nhân loại có được thần thông và lực lượng to lớn, đó cũng là sinh vật nhỏ bé, bọn chúng sẽ tuyệt đối không thần phục dưới chân nhân loại.

Hôm nay Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đã gặp quỷ, rõ ràng Lục Ly đứng ở trên đầu một con thú hoàng, lúc này thú hoàng còn bị hắn khống chế tới tấn công hai người.
Chương 944 Tình thế nghịch chuyển

Chương 944: Tình thế nghịch chuyển

- Ngao...

Lam Sư giận dữ phát ra một tiếng gầm kinh thiên, điên cuồng bắn ra khí lưu màu lam trong miệng, hóa thành một dòng nước lạnh, thoáng cái bao phủ không gian trăm dặm phía trước. Nơi dòng nước lạnh đi qua, toàn bộ không gian bị đóng băng, uy thế kinh thiên.

- Lui!

Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương thấy Lam Sư đánh ra thần thông kinh thiên như thế, thì thân thể lập tức rút lui, sợ bị đông lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không có chạy trốn, mà chuẩn bị liều chết chiến một trận.

Đây là cơ hội cuối cùng của hai người, hoặc là giết chết Lục Ly, hoặc là hai người vùi thân phía trên biển cả này.

Một con thú hoàng, một tên Hồ Lang thụ thương và Lục Ly thoạt nhìn bị thương cũng rất nghiêm trọng. Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương cảm giác không phải hai người không có cơ hội, chỉ cần đánh chết Lục Ly, là mọi việc thuận lợi, có giết Hồ Lang hay không cũng không sao cả.

Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, lập tức hạ quyết tâm. Hai người tách ra, từ hai bên trái phải bay đi, sau đó bắn thẳng đến Lam Sư như mũi tên nhọn.

Hai người quyết định liều mạng xuất thủ, cho dù bị Lam Sư giết chết một người, người còn lại đánh chết Lục Ly, thì tất cả đều đáng giá.

- Hưu...

Hồ Lang nhìn thấu mục đích hai người, liều mạng bay vụt lên, chuẩn bị cùng Lam Sư phân biệt đối kháng một người, không cho hai người cơ hội giáp công Lục Ly.

- Cút!

Long Dương cư sĩ vung thiết côn trong tay, biến nó trở nên to lớn đến cực hạn, bắn ra uy thế kinh thiên, quét ngang đến chỗ Hồ Lang.

Cự phủ trong tay Hồ Lang bị đánh bay rồi, không có binh khí chống cự, chỉ có thể nhanh chóng phi hành tránh né, nhưng không cẩn thận bị Long Dương cư sĩ đập trúng, thân thể bay ngang mà đi.

Hồ Lang liên tục xuyên qua lĩnh địa của hai con thú hoàng, vừa rồi lại bị Lam Sư đánh bay, thụ thương rất nghiêm trọng. Tốc độ và lực phản ứng đều suy giảm lớn, trên người Long Dương cư sĩ không có nửa điểm thương thế, cho dù là Nhân Hoàng trung kỳ, bị nện bay cũng bình thường.

- Yaa!

Sau khi Long Dương cư sĩ nện bay Hồ Lang, liền vung thiết côn đánh về phía đầu Lam Sư, thiết côn bắn ra kim quang vạn trượng, khí lưu màu xanh lưu chuyển, uy thế kinh thiên. Nếu một gậy này đập trúng mà nói... có lẽ Lam Sư không sao, nhưng Lục Ly nhất định sẽ biến thành thịt nát.

- Chết đi!

Triệu Mặc Dương nảy sinh ác độc, phía trước cầm một tấm khiên to lớn, phía sau quơ chiến đao, cũng bắn đến. Chiến đao trong tay của hắn nhanh chóng biến dài, từ một phương hướng khác bay về phía Lục Ly nặng nề bổ xuống.

- A a!

Lục Ly cười một tiếng lạnh buốt, không chút áp lực, hắn chỉ vào Long Dương cư sĩ hét lớn:

- Lam Sư, đóng băng hắn lại!

- Ngao...

Lam Sư phun ra nuốt vào khí lưu màu lam, há mồm phun ra một dòng nước lạnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đóng băng Long Dương cư sĩ lại.

- Thăng Long Thuật!

Lục Ly gầm lên, sau lưng của hắn lấp lánh ngân quang, trong mắt có thần long uốn lượn, một cái hư ảnh ngân long to lớn ngưng hiện ở sau lưng hắn, nhe nanh múa vuốt uốn lượn trên không một vòng, sau đó gào thét bay lên trời cao, rất nhanh đã biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

- Hả?

Triệu Mặc Dương thấy một màn như vậy thì sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, một chiêu này đã từng giết chết Lực Ương, mặc dù sau đó Lục Ly lại phóng ra chiêu này nhưng là để phô trương thanh thế. Còn hiện tại Triệu Mặc Dương lại cảm thụ được một luồng uy áp mạnh mẽ không gì sánh được bao phủ hắn, sâu trong linh hồn hắn hiện lên nguy cơ trí mạng.

Một chiêu này là sát chiêu chân chính, không phải là phô trương thanh thế.

- Xì xì...

Không gian trên đầu Triệu Mặc Dương bị xé rách, tiếp theo một cái thú trảo ngân sắc to lớn ngưng hiện, hung hăng chộp về phía hắn. Trên ngân quang cự trảo tràn ngập khí tức, khiến Triệu Mặc Dương cảm giác đây là một cái long trảo chân chính, móng vuốt của một con thú thần.

- Grào!

Ở thời điểm sống còn, Triệu Mặc Dương chỉ có thể điên cuồng tập trung huyền lực, dùng hai tay đẩy tấm khiến lên trời cao, ý đồ dựa vào tấm khiên này ngăn trở một kích cuồng bạo.

- Răng rắc!

Thú trảo to lớn màu trắng nặng nề nghiền ép xuống, trong nháy mắt tấm khiên bị chia năm xẻ bảy, tiếp theo thân thể Triệu Mặc Dương cũng bị nghiền ép thành thịt nát. Thú trảo to lớn vẫn tiếp tục gào thét đánh xuống dưới, vỗ vào phía trên biển cả, sóng khí khủng bố khiến nước biển phía dưới bị ép sâu vào, giống như xuất hiện một cái vòng xoáy to lớn...

- Lam Sư, xé rách hắn!

Sau khi Lục Ly phóng thích một chiêu, dường như toàn thân rất yếu ớt, thân thể xụi lơ ở trên đầu Lam Sư, trên trán và sau lưng đổ mồ hôi như mưa, gương mặt thật vất vả mới khôi phục được một ít huyết sắc lại trở nên trắng bệch như tuyết.

- Grào...

Dường như trong mắt Lam Sư còn một chút kinh hoàng, vừa rồi Lục Ly phóng thích ngân long khiến nó bị doạ cho hỏng rồi. Bởi vì nó cảm nhận được thú thần chi uy chân chính bên trong ngân long, chứ không phải là chiêu thức mô phỏng chân long đơn thuần.

Lục Ly ra lệnh, Lam Sư không dám chậm trễ, ở trong lòng nó Lục Ly đã không phải là một nhân loại, mà là một con cự long hình người, một đầu vạn thú chi thần.

Nó gầm gừ bay đi, quơ móng vuốt to lớn, mạnh mẽ đập về phía đầu Long Dương cư sĩ đang bị đóng băng.

- Răng rắc...

Trước khi thú trảo của Lam Sư chụp đến, khối băng giam cầm Long Dương cư sĩ bị tan vỡ, thân thể Long Dương cư sĩ bắn ra. Thế nhưng móng vuốt to lớn đã đánh tới rồi, hắn chỉ có thể giơ cao cự côn trong tay chống đỡ một trảo này.

- Phanh!

Long Dương cư sĩ bị vỗ xuống như một con diều bị đứt dây, nặng nề nhập vào trong biển. Rất nhanh hắn từ trong biển bay vụt lên, không tiếp tục công kích nữa, mà hóa thành một đạo lưu tinh chạy trốn về nơi xa.

Triệu Mặc Dương bị chụp chết rồi, hắn biết lần này đã thua, thua thảm hại. Nếu như hắn còn không trốn, cuối cùng sẽ biến thành một đoàn thịt nhão, biến thành bữa ăn trong bụng Lam Sư.

- Còn muốn chạy trốn sao?

Mặc dù Lục Ly hết sức suy yếu, nhưng cố nén không hôn mê, hắn cười lạnh một tiếng nói với Lam Sư:

- Truy sát hắn!
Chương 945 Thú hoàng bạo động?

Thú hoàng bạo động?

Mấy lần đều để Long Dương cư sĩ chạy trốn, lần này Lục Ly tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn. Cho hắn dù bỏ chạy đến chân trời góc biển, cho dù bỏ chạy đến Luân Hồi Cung Trung Châu, Lục Ly cũng muốn giết chết Long Dương cư sĩ.

- Hưu...

Phía sau Hồ Lang nổ bắn mà đến, vẻ mặt hưng phấn và mừng như điên. Hắn bị đuổi giết mấy ngày mấy đêm, hiện tại tình thế nghịch chuyển, đến phiên bọn hắn phản truy sát Long Dương cư sĩ rồi.

- Hồ Lang đi lên đây!

Lục Ly thấy Hồ Lang theo sát ở phía sau không bỏ, thì vẫy vẫy tay với Hồ Lang. Hồ Lang có một chút chần chờ, dù sao đây cũng là thú hoàng, làm sao cho phép hắn đứng ở phía trên?

Sửng sốt một thoáng, Hồ Lang vẫn lựa chọn tin tưởng Lục Ly, thân thể bay vụt lên, muốn đứng ở bên cạnh Lục Ly. Lam Sư đã nhận ra ý nghĩ của Hồ Lang, cái đầu to lớn vòng qua, hai con ngươi băng lãnh quét về phía Hồ Lang, suýt chút nữa hù dọa Hồ Lang đái ra quần.

- Nghiệt súc!

Lục Ly hừ lạnh một tiếng, phóng thích khí tức không tên, Lam Sư nức nở một tiếng, tủi thân quay đầu sang chỗ khác. Hồ Lang thấy vậy thì vui mừng, thân thể bay vụt lên đứng ở bên cạnh Lục Ly, hưng phấn như một đứa bé, nhếch miệng không ngừng cười ngây ngô.

Tốc độ của Long Dương cư sĩ rất nhanh, tốc độ của Lam Sư không tính là quá nhanh, miễn cưỡng ngang bằng Long Dương cư sĩ, cho nên song phương vẫn luôn giữ vững khoảng cách một hai ngàn trượng.

Lục Ly cũng không phải gấp, nuốt hai viên đan dược chữa thương ngồi xếp bằng lại, nhìn Hồ Lang rách rưới đứng yên ở trên đầu Lam Sư, hơi thở dài nói:

- Trước chữa thương đi, ngộ nhỡ kẻ địch còn có mai phục thì sao?

Hồ Lang gãi gãi đầu, có một ít xấu hổ, lấy ra hai viên đan dược chữa thương nuốt xuống, tiếp theo lại học Lục Ly ngồi xếp bằng chữa thương. Tốc độ của hắn không nhanh bằng Lam Sư, cho dù hắn toàn lực đuổi theo cũng không đuổi kịp Long Dương cư sĩ.

Nơi này là Tịch Diệt hải vực, khắp nơi đều là thú hoàng, Long Dương cư sĩ có thể bỏ chạy sao? Chỉ cần bị một con thú hoàng ngăn lại, Long Dương cư sĩ cũng chỉ có thể chờ chết.

Quả nhiên...

Chỉ qua nửa canh giờ, nước biển phía trước nhấc lên sóng lớn kinh thiên, một cái đầu to lớn từ trong biển xông ra, tiếp theo là chín cái xúc tua khổng lồ, bắn thẳng đến chỗ Long Dương cư sĩ, muốn cuốn lấy hắn.

Sắc mặt Long Dương cư sĩ thay đổi, nếu như bị con bạch tuộc này quấn lấy, chắc chắn hôm nay hắn sẽ vùi thân nơi biển rộng.

Hai mắt hắn hơi chuyển, lộ ra một chút hung tàn, một đạo ánh áng màu tím trên cổ sáng lên, quyết định phóng thích thần kỹ huyết mạch bảo mệnh, hắn không muốn phóng thích thần kỹ huyết mạch này chút nào.

Long Dương cư sĩ rất ít phóng thích thần kỹ huyết mạch của mình, bởi vì hắn cảm giác cái thần kỹ huyết mạch này rất mất thể diện, nhưng lần này vì bảo mệnh không thể không phóng thích.

Trên cổ của hắn có ánh sáng màu tím lấp lánh, một đầu xà nữ hiện lên. Nửa người trên của xà nữ loã lồ, thoạt nhìn hết sức dâm tà, một đại nam nhân mà phóng thích thần kỹ huyết mạch như thế, cho dù đổi lại là bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Bởi vì cái thần kỹ huyết mạch này, mà từ nhỏ Long Dương cư sĩ đã bị rất nhiều người cười nhạo, tâm lý của hắn cũng từ từ trở nên biến thái.

Xà nữ bay vụt xuống, chìm vào trong thân thể bạch tuộc, chính cái xúc tu của bạch tuộc vương thoáng bất động. Thân thể Long Dương cư sĩ từ vùng trời này gào thét mà đi, biến mất ở phương xa.

- Hưu!

Lục Ly và Hồ Lang ngồi trên Lam Sư đuổi sát theo, thấy Long Dương cư sĩ chấn nhiếp thú hoàng phía trước trong nháy mắt, hai người hơi kinh ngạc. Vậy mà Long Dương cư sĩ còn cất dấu thần kỹ huyết mạch thất phẩm mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn là loại linh hồn, vô cùng bá đạo.

- Cô...

Rất nhanh bạch tuộc vương đã tỉnh lại, Long Dương cư sĩ đã chạy trốn, sáu con mắt của nó chỉ có thể nhìn về phía Lam Sư, Lục Ly và Hồ Lang.

- Cô!

Bạch tuộc vương nổi giận gầm lên quái dị, bên trong sáu con mắt đều là vẻ hung ác bạo ngược, giống như đang trách cứ Lam Sư vượt biên, tiến vào địa bàn của nó rồi. Bên trong cũng có chút xem thường Lam Sư, vậy mà bị hai tên nhân loại cưỡi lên.

Chín cái xúc tu mang theo răng cưa dò xét tới, muốn cuốn lấy đám người Lam Sư và Lục Ly, Lam Sư nổi giận rống to, trong miệng có khí lưu màu lam vờn quanh, muốn phản kích.

- Oanh!

Khí lưu nhàn nhạt vờn quanh bên ngoài cơ thể Lục Ly, phóng thích khí tức không tên trên người, khiến Hồ Lang ở bên cạnh cũng cảm thấy bị đè nén. Chín cái xúc tu kia thoáng dừng lại ở giữa không trung, bên trong sáu con mắt bạch tuộc phía dưới toàn là vẻ hoảng sợ.

- Súc sinh, đi theo chúng ta truy sát người phía trước!

Lục Ly chợt quát một tiếng, trong con ngươi có hai con ngân long hiện lên uốn lượn, sáu con mắt của bạch tuộc vương tràn đầy vẻ kinh hoàng. Lục Ly thấy bạch tuộc vương bất động, từ trên đầu Lam Sư nhảy xuống, đứng ở trên đầu bạch tuộc, tức giận quát:

- Nghiệt súc? Không tuân lệnh sao?

Bạch tuộc thu hồi sáu cái xúc tu lại, sáu con ngươi lấp lánh, sau khi dừng lại một hơi thở thời gian, thì nhanh chóng chạy về phía trước.

- Lam Sư, ngươi đi theo!

Lục Ly quay đầu lại kêu một tiếng với Lam Sư trên bầu trời, Lam Sư tủi thân, chỉ có đi theo phía sau. Hồ Lang mặt mày hớn hở, cảm giác như hắn thuần phục được Lam Sư vậy, chỉ hận xung quanh không có người thấy vẻ uy phong khí phách của hắn.

Một con thú hoàng biến thành hai con, tiếp tục điên cuồng đuổi theo. Quả thực tốc độ của Long Dương cư sĩ không tồi, tốc độ hai con thú hoàng đều đạt đến cực hạn, đuổi theo mấy canh giờ, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen nho nhỏ ở nơi xa, không cách nào kéo gần khoảng cách.

Hồ Lang có một ít nóng nảy, cứ đuổi theo như vậy không phải một cái biện pháp, ưu thế duy nhất của bọn họ là không cần tự mình bay, Long Dương cư sĩ phải tự mình bay. Vốn dĩ với thực lực của Long Dương, bay nửa tháng không ngủ không nghỉ thì tốc độ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Lục Ly không nói gì, hắn quyết tâm muốn truy sát đến cùng, trong lòng của hắn chỉ có một ràng buộc duy nhất là Tiểu Bạch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom