-
Chương 976-980
Chương 976 Ảnh thiền châu
- Đúng rồi!
Đột nhiên Lục Ly nhớ tới vừa rồi hắn đi ngang qua một tòa núi lớn, bên trong có hai con Hỗn Độn Thú? Không biết ba người này có loại bảo vật như phật châu hay không? Nếu như không có bảo vật như vậy, hắn có thể mượn Hỗn Độn Thú tấn công ba người, từ đó ung dung chạy trốn.
- Được!
Mắt hắn lộ ra một chút hi vọng, sau đó thay đổi phương hướng, bay về phía tòa cự sơn. Sau khi xông vào sơn mạch, Long Đế Thần Binh trong tay của hắn sáng lên, xông qua địa bàn một con Hỗn Độn Thú trông coi, đột nhiên hắn bổ ra một đạo đao mang.
- Oanh!
Đao mang đánh lên phía trên một tảng đá màu vàng kim ở dưới kim sơn, tảng đá kia lập tức động, bên trong tảng đá có một cái đầu thò ra, trong nháy mắt con ngươi lấp lánh kim quang quét tới chỗ Lục Ly.
Thế nhưng...
Con Hỗn Độn Thú này chỉ nhìn lướt qua chỗ hắn, lại lập tức quét về phía sau, rất nhanh ánh mắt khóa chặt Hạo Dương theo sát phía sau.
- Băng...
Cự thú phát ra một tiếng gầm nặng nề, thân thể to lớn đứng lên, đó là một con Hỗn Độn Thú tương tự cự viên. Toàn thân đều là kim loại màu vàng nhạt đúc thành, tản ra hơi thở hung lệ, lúc này nó nổi giận gầm to, mở cái miệng rộng màu vàng nhạt chứa đầy răng nanh ra.
- Ha ha!
Hạo Dương ở phía sau cười lạnh một tiếng, thấy Hỗn Độn Thú phóng tới, cũng không có kinh hãi quá nhiều, hắn vung cự kiếm trong tay lên, đánh ra thiết quyền về phía Hỗn Độn Thú.
- Oanh!
Lúc sắp bổ trúng Hỗn Độn Thú, trên cổ Hạo Dương có hắc sắc quang mang lấp lánh, tiếp theo hơi thở bên trong thân thể của hắn trầm trọng như núi, hùng hậu đến cực hạn.
- Phanh!
Trọng kiếm và bàn tay to lớn của Hỗn Độn Thú chạm vào nhau, phát ra một tiếng va chạm nặng nề, thanh âm kia có thể khiến người bình thường chấn động đến hộc máu. Một tia lửa sáng lên, sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra, vậy mà cự viên lại bị Hạo Dương dùng một kiếm nện bay, còn thân thể Hạo Dương chỉ vẻn vẹn lui về phía sau mấy trượng...
- Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Lục Ly âm thầm líu lưỡi, Hỗn Độn Thú to lớn chiến lực tuyệt đối không kém gì Hỏa Báo Vương bên trong Hỏa Ngục, tức là cũng đạt được thực lực thú hoàng. Một con cự thú kinh thiên như thế, lại bị nhẹ nhàng nện bay, phương diện lực lượng không bằng nhân loại?
- Xem ra tên Hạo Dương này được huyết mạch tăng phúc lực lượng, ừ... bát phẩm huyết mạch, đúng là rất mạnh.
Lục Ly không dám dừng lại, tiếp tục điên cuồng bay về phía trước, hắn biết bên trong vùng núi này còn có một con Hỗn Độn Thú, không biết có bao nhiêu?
- Hưu hưu hưu...
Lục Ly dứt khoát bắn ra huyền lực, tấn công khắp nơi, xem phía dưới sơn mạch có còn Hỗn Độn Thú ẩn nấp hay không? Hắn loạn đánh một trận, quả thực có chuyện lớn xảy ra, bên trong các sơn mạch vang lên từng tiếng gầm gừ trầm thấp, tiếp theo từng con Hỗn Độn Thú lớn nhỏ bắn ra, chúng nó quét nhìn một vòng đều coi thường Lục Ly, nhắm về phía Hạo Dương ở đằng sau bay đến.
Tiểu bạch kiểm thanh tú ngồi chiến xa màu đồng thau ở phía sau Hạo Dương, kỳ lạ là Hỗn Độn Thú cũng không nhìn thấy hai người này. Rất rõ ràng cái chiến xa đồng thau kia và phật châu Lục Ly đeo trên cổ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều có thể ngăn cách cảm giác của Hỗn Độn Thú.
- Băng...
- Lỗ lỗ...
- Kèn kẹt...
Từng con Hỗn Độn Thú lớn nhỏ từ phía dưới bay vụt lên, chen chúc về phía Hạo Dương. Tiểu bạch kiểm thanh tú bên trong chiến xa nhướng mày, nói với một thanh niên khác:
- Ngươi ở đây giúp Hạo Dương một tay, giết chết hoặc là đánh lui những Hỗn Độn Thú này, ta sẽ tự mình đi săn giết tên kia.
- Hạo Xuyên công tử!
Một người khác lại lắc đầu nói:
- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi, tiểu tử kia có một chút quỷ dị, công tử vẫn không nên đi mạo hiểm, nếu không... Ta sẽ đuổi theo giết hắn?
- Mệnh Luân không lừa được người, cho dù tiểu tử này có một ít bản lĩnh thì có thể mạnh đến mức nào?
Hạo Xuyên công tử không cho là đúng, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của thanh niên này, thì hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Đi, ngươi đuổi theo giết hắn, đừng để hắn chạy, mau đi đi. Ta đi giúp Hạo Dương, thuận tiện hoạt động gân cốt, lịch luyện một phen.
Hạo Xuyên công tử thu hồi chiến xa, bạch ngân chiến giáp bên ngoài cơ thể sáng lấp lánh, khí lưu không tên lưu chuyển, mơ hồ có phù văn thần bí lấp lánh, rõ ràng là bán thần khí.
- Hạo Xuyên công tử, các ngươi chờ ta ở đây, rất nhanh ta sẽ trở lại.
Trên người thanh niên chợt lóe tia sáng, dưới chân xuất hiện bản mạng châu, từ bên cạnh lướt đi như một con u hồ, cảnh giới chỉ có Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng tốc độ lại đạt đến Nhân Hoàng hậu kỳ.
Thân hình của hắn rất mờ ảo, như quỷ ảnh, Hỗn Độn Thú bên kia đều bị Hạo Xuyên và Hạo Dương hấp dẫn, không có chú ý hắn. Hắn ung dung một đường bay đi, không ngừng kéo gần khoảng cách với Lục Ly.
- Rầm rầm rầm oanh...
Lục Ly phóng thích huyền lực tấn công khắp nơi, sau khi thấy kinh động ít nhất mấy chục con Hỗn Độn Thú lớn mạnh không giống nhau, mới ngưng tấn công lại.
- Đi...
Hắn không dám dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy hai bóng người bị Hỗn Độn Thú cuốn lấy, nội tâm của hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Hai người? Không đúng!
Nội tâm Lục Ly chấn động, thần niệm lập tức phán tán ra bốn phía, rất nhanh khóa chặt một bóng dáng như quỷ hồn bên trái khe suối, bóng dáng kia lấy tốc độ khủng bố đang áp sát tới hắn.
- Đi!
Ánh mắt Lục Ly hơi chuyển bay về nơi xa, một người đuổi theo hắn cũng không sợ, hơn nữa hắn có thể không ngừng dẫn dắt Hỗn Độn Thú tấn công.
Nếu hai người bên kia bị quấn lấy, tự nhiên Lục Ly không thể bỏ qua cơ hội như thế, tốc độ hắn đạt đến cực hạn lần nữa, bay về nơi xa.
Thanh niên theo sát không bỏ, Lục Ly không hề tấn công Hỗn Độn Thú ở xung quanh nữa. Không biết tên thanh niên này dùng biện pháp gì thu liễm khí tức trên người, vậy mà cũng không làm kinh động bất kỳ một con Hỗn Độn Thú nào.
Tốc độ của thanh niên nhanh hơn so với Lục Ly, khoảng cách song phương không ngừng gần hơn, chỉ nửa nén hương thời gian, khoảng cách song phương chỉ còn mấy trăm trượng.
Chương 977 Diệt Nhân Hoàng
Lục Ly không dám tiếp tục trốn, nếu như lại gần hơn, hắn sẽ rất nguy hiểm, ai biết thanh niên phía sau có được thần thông dạng gì?
- Phía trước có một con Hỗn Độn Thú!
Lục Ly thấy phía trước có một con cự đại Hỗn Độn Thú đang lang thang, thì lập tức vung vẩy thần binh trong tay, đánh ra một đạo huyền lực, sau đó lại đánh ra một đạo huyền lực về phía sau.
- Oanh! Oanh!
Đạo huyền lực thứ nhất đánh vào trên người Hỗn Độn Thú, đạo huyền lực thứ hai bị thanh niên phía sau ung dung né tránh, đánh vào trên núi lớn màu đen, khiến núi lớn bạo liệt, kim loại đen rơi rụng.
- Cô...
Hỗn Độn Thú giận tím mặt, quét nhìn chung quanh, nhưng khiến Lục Ly kinh ngạc chính là... Hỗn Độn Thú lại không nhìn thấy thanh niên phía sau, mờ mịt quét nhìn một vòng, liền điên cuồng chạy về phía Hạo Xuyên và Hạo Dương đang chiến đấu nơi xa.
- Ha ha!
Một tiếng cười lạnh vang lên, âm thanh châm chọc của thanh niên truyền đến:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi có Ảnh Thiền Châu sao? Ngươi chạy không thoát đâu, chịu chết đi!
Thần niệm của Lục Ly đảo qua trên người thanh niên, quả nhiên thấy trên cổ tay hắn cũng mang một viên phật châu giống như đúc với bản thân. Lục Ly cười khổ một tiếng, sắc mặt lặng ngắt, trong lòng nghĩ các loại biện pháp, chuẩn bị liều chết chiến một trận.
- Hưu...
Thanh niên phía sau càng lúc càng gần, khoảng cách đã kéo đến hai trăm trượng, trong tay người nọ xuất hiện một thanh trọng kiếm, phía trên lấp lánh ánh sáng sắc bén, thoạt nhìn không phải là bán thần khí, nhưng khẳng định vô cùng sắc bén.
Trọng kiếm vô phong, nhưng thanh trọng kiếm này lại khác, mũi kiếm vô cùng sắc bén, bổ vào trên người tuyệt đối không dễ chịu.
Vũ khí không quan trọng, quan trọng nhất là Lục Ly không biết người này cảm ngộ loại áo nghĩa gì, có được thần kỹ huyết mạch quỷ dị như nào!
Rõ ràng người này và Hạo Xuyên Hạo Dương cùng một cái gia tộc, tự nhiên thức tỉnh huyết mạch rồi, thấp nhất hẳn là bát phẩm.
- Oanh...
Lục Ly thử phân thân, xem người này có thể khám phá ra hay không, hắn phân thân ra mấy chục người, bay ra bốn phương tám hướng, tạo thành cảnh tượng chạy trốn giả.
- Ha ha...
Rất nhanh hắn nở nụ cười khổ, ánh mắt thanh niên kia một mực khóa chặt chân thân của hắn, hoàn toàn không để ý tới phân thân chạy trốn ở bốn phương tám hướng, tiếp tục kéo gần khoảng cách song phương.
Lục Ly có được ba cái áo nghĩa, nhưng hai cái trong đó không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có không gian chấn động là loại công kích, thế nhưng cần thông qua bí thuật Toái Hồn thả ra.
Mà bí thuật Toái Hồn, thì phải tới gần tấn công mới có hiệu quả, mặt khác hắn còn có huyết trảo, hết sức sắc bén, đồng dạng cũng cần tấn công gần.
Thần thông mạnh nhất của hắn, chính là thần kỹ huyết mạch Thăng Long Thuật mới dựa vào thú thần chi trảo thức tỉnh,!
Một khi cái thần kỹ huyết mạch này thả ra, nếu như không có chiến giáp bán thần khí, Lục Ly nắm chắc giết chết Nhân Hoàng trung kỳ. Nhất định thanh niên đuổi theo là Nhân Hoàng trung kỳ, Lục Ly có bảy thành nắm chắc giết chết hắn.
Vấn đề là...
Hắn phóng thích thần kỹ huyết mạch này rất miễn cưỡng, sau khi phóng thích, hắn sẽ cực kỳ suy yếu, thậm chí khống chế Mệnh Luân bay đi cũng khó. Bởi vì phi hành cần sử dụng áo nghĩa và huyền lực, cần hao phí tinh lực khống chế Mệnh Luân...
Người phía sau càng lúc càng gần, đã không cho Lục Ly lo lắng nhiều nữa. Đôi mắt thanh niên kia sáng lấp lánh, hắc quang trên người sục sôi, đột nhiên tốc độ tăng nhiều, đột nhiên bổ ra một đạo lưu quang về phía trước.
- Xuy...
Lưu quang ngưng tụ thành một con hắc long ở giữa không trung, mang theo hơi thở diệt tuyệt tất cả cuồng bạo tiến tới, không gian bốn phía không ngừng chấn động, cuồng phong gào thét, thiên địa huyền khí xung quanh đều bị dẫn dắt.
- Áo nghĩa!
Đây không phải là đòn tấn công bình thường, tuyệt đối là áo nghĩa, thế nhưng có lẽ không phải là áo nghĩa rất lợi hại, thanh niên này chỉ muốn thử dò xét thực hư của hắn một thoáng.
Lục Ly cắn răng chuẩn bị giấu dốt, xem có cơ hội sử dụng bí thuật Toái Hồn kích sát thanh niên này hay không, nếu như thật sự không được, chỉ có thể sử dụng Thăng Long Thuật rồi.
Mệnh Luân dưới chân hắn vạch ra một cái độ cong, thân thể chuyển hướng sang bên cạnh, Long Đế Thần Binh sáng lấp lánh, trở tay bổ về phía đầu thanh niên đang áp sát tới gần.
- Oanh!
Hắc long gào thét mà ra, nổ nát một tòa núi lớn màu vàng nhạt phía trước. Thanh niên thấy Lục Ly phá không bay đến tựa như tia chớp, thì khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, không có phóng thích công kích đặc biệt quỷ dị, vung trọng kiếm bổ lên Long Đế Thần Binh.
- Oanh...
Thế nhưng tại thời điểm hai cây kiếm chạm vào nhau, một cái ấn ký màu đen xuất hiện trên cổ thanh niên, khí thế trên người hắn lập tức trở nên hùng hậu như núi. Thanh kiếm kia bổ ra uy thế kinh thiên, giống như có thể phá nát bầu trời.
- Oanh!
Hai cây kiếm nện vào nhau, hai mươi bảy đạo sóng chấn động Lục Ly theo trọng kiếm đối phương truyền vào, mười hai đạo sóng chấn động linh hồn theo sát phía sau.
Thực ra toái hồn bí thuật bổ vào đầu của đối phương, càng dễ dàng đánh lén thành công. Vấn đề là Lục Ly không có cơ hội này, nếu như hắn đánh vào đầu của đối phương, có lẽ trọng kiếm của thanh niên có thể đánh nát đầu của hắn trước.
- Phốc...
Hai cây kiếm chạm vào nhau, một luồng lực lượng khủng bố từ trên Long Đế Thần Binh truyền tới, trong nháy mắt Lục Ly cảm giác toàn thân tê dại, Long Đế Thần Binh bay ngang ra.
Tiếp theo xương tay phải hắn rạn nứt, lực lượng to lớn tràn vào trong thân thể của hắn, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh rách tả tơi, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài.
Giờ khắc này, Lục Ly cảm giác mình như bổ vào một viên vẫn thạch to lớn từ trên trời rơi xuống, lực lượng mạnh mẽ thiếu chút nữa chấn vỡ xương toàn thân hắn. Lực lượng này quá kinh khủng, ít nhất phải trăm vạn cân trở lên!
- Hả?
Lục Ly kinh ngạc, nội tâm thanh niên ở phía đối diện cũng chấn động, trong phun ra máu tươi. Hai mươi bảy đạo sóng chấn động của Lục Ly tràn vào thân thể hắn, Lục Ly không kịp khống chế sóng chấn động đi tấn công Hồn Đàm của thanh niên, chỉ có thể mạnh mẽ chấn động lục phủ ngũ tạng hắn.
Chương 978 Ồn ào
Mặc kệ một người mặc chiến giáp mạnh như nào, nhục thân cứng rắn ra sao, thì lực phòng ngự của lục phủ ngũ tạng cũng sẽ không quá mạnh.
Hai mươi bảy đạo sóng chấn động của Lục Ly đánh rách tả tơi lục phủ ngũ tạng thanh niên, thế nhưng sóng chấn động linh hồn lại bởi vì Lục Ly bị thương, không có biện pháp khống chế, nên đã tiêu tán ở bên trong thân thể thanh niên.
- Oanh...
Lục Ly nặng nề đập lên phía trên một tòa kim sơn to lớn, thân thể bị ghim vào trong. Thanh niên đưa tay lau máu tươi trên miệng, mặt lộ ra một chút nổi giận, nhanh chóng bay tới, lạnh lẽo quát lên:
- Tiểu tử, xem ra ta còn đánh giá thấp ngươi, bí thuật này của ngươi rất quỷ dị. Không sai! Bây giờ ngươi có tư cách chết dưới áo nghĩa mạnh nhất của ta rồi, chịu chết đi!
Thanh niên kia nhanh chóng biến lớn trọng kiếm của mình, biến thành dài hơn mười trượng, rộng vài trượng, hắn đứng giữa không trung múa may, dẫn dắt vô số thiên địa huyền lực, sau đó nặng nề đánh xuống Lục Ly ở trong kim sơn.
Trong nháy mắt đó, xung quanh phong lôi mãnh liệt, trọng kiếm mang theo thiên địa chi thế, tiếng rít xuyên kim liệt thạch. Một kiếm kinh thiên này, khiến người ta cảm giác được tuyệt vọng. Cũng cảm giác bất kỳ chiến giáp và phòng ngự nào ở dưới một kiếm này, đều không thể ngăn cản, cuối cùng sẽ biến thành một đoàn thịt nát.
- Không có biện pháp rồi...
Lục Ly khe khẽ thở dài, thanh niên này quá mạnh, Toái Hồn bí thuật không giết được hắn, linh hồn công kích khẳng định quá mức, Lục Ly chỉ có thể sử dụng thần kỹ huyết mạch mạnh nhất, Thăng Long Thuật.
- Ngươi cũng có tư cách thừa nhận một chiêu mạnh nhất của ta rồi!
Lục Ly gào thét, sau lưng loé lên ngân quang, tiếp theo một đầu ngân long to lớn nhe nanh múa vuốt, không tiếng động gào thét bay lên giữa không trung.
- Cái này?
Thanh niên kia nhìn ngân long bay lên trời, trong đôi mắt hiện lên một chút sợ hãi, hắn cảm giác con rồng này không phải là hư ảnh, mà giống như một đầu long thần chân chính.
- Ồ?
Sau đó ngân long bay thẳng lên cửu thiên, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, điều này làm cho thanh niên có một chút kinh ngạc, cự kiếm đang đánh xuống hơi trì trệ một chút ở giữa không trung.
- Xì xì...
Một thoáng chần chờ này, lại muốn mạng của hắn. Đột nhiên không gian trên đỉnh đầu hắn mấy chục trượng nứt ra, một cái long trảo to lớn màu trắng gào thét hạ xuống, lấy uy thế nghiền ép tất cả mà đến, tốc độ nhanh đến mức thanh niên không cách nào tránh né.
- Không...
Thanh niên phát ra một tiếng gầm giận dữ không cam lòng, hắn vung trọng kiếm nặng nề bổ tới ngân trảo đang trấn áp xuống đỉnh đầu.
Nhưng mà bên trong cái ngân trảo kia giống như mang theo chân long chi lực, bỗng chốc trọng kiếm trên tay thanh niên bị nghiền ép thành những mãnh nhỏ lộn xộn không hoàn chỉnh, tiếp theo thân thể của hắn hóa thành một đống thịt nát, toàn bộ mặt đất đều bị đánh ra một cái hố sâu to lớn.
- Đi!
Thân thể Lục Ly từ bên trong kim sơn bắn ra, một tay nắm lấy Long Đế Thần Binh và một cái không gian giới của thanh niên đã biến thành huyết nhục, ngồi Mệnh Luân nhanh chóng bay về một cái phương hướng.
Sau khi phóng ra Thăng Long Thuật, thân thể hắn cực kỳ suy yếu, cần mấy ngày mới có thể khôi phục. Cho nên hắn nhất định phải mau chóng chạy trốn tới chỗ an toàn ẩn nấp, nếu không sẽ bị Hạo Xuyên và Hạo Dương đuổi kịp, xé thành mảnh nhỏ.
- Hưu...
Tốc độ Lục Ly đạt tới cực hạn, mắt mở to, hắn khống chế Mệnh Luân bay rất cao, hướng thẳng về phía trước chạy đi, bất kể phía dưới có lão quái tiềm ẩn hay không.
Hắn biết rõ, bay như vậy không được bao lâu hắn sẽ bởi vì hao phí quá nhiều tinh lực, linh hồn không trụ được mà trực tiếp hôn mê.
Nhưng hắn không có biện pháp nào nữa, bởi vì không bao lâu nữa Hạo Xuyên và Hạo Dương sẽ phát hiện thanh niên kia chết đi, bắt đầu truy sát hắn. Hắn chỉ có thể ở trước lúc hôn mê cố hết sức chạy trốn xa một chút, như vậy mới có thể còn sống sót.
Bay thẳng tắp mà nói tốc độ rất nhanh, mấy chục tức thời gian là bay ra ngoài mấy trăm dặm rồi. Lục Ly cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng, linh hồn càng lúc càng suy yếu.
Sau khi phóng ra Thăng Long Thuật hắn vốn nên nghỉ ngơi khôi phục, lúc này lại liều mạng bay đi, tự nhiên sẽ khiến thân thể và linh hồn trở nên càng thêm suy yếu, huống chi hắn còn thụ thương nghiêm trọng.
- Oanh...
Lục Ly tìm mấy loại linh quả tẩm bổ linh hồn không gian giới, sau đó vặn nát nuốt xuống, từng đạo năng lượng đặc thù truyền vào trong linh hồn, khiến tinh thần hắn hơi chấn động.
Đáng tiếc xương cánh tay phải hắn rạn nứt, lục phủ ngũ tạng bị thương, nguyên khí hao tổn nhiều. Nếu không phải vậy, dựa vào linh dược này là có thể lập tức khôi phục rồi, giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một đoạn thời gian, tinh thần lực vẫn đang tiêu hao, càng lúc càng suy yếu.
Sau nửa nén hương thời gian, Lục Ly trốn ra mấy vạn dặm, ánh mắt hắn đã không thể mở ra được nữa, nhưng vẫn cố chấp bay về phía trước, sắc mặt tái nhợt như tuyết, giống như một bệnh nhân bệnh nặng chưa lành.
Tiếp tục kiên trì bay hơn nửa nén hương, Lục Ly cảm giác hai mắt tối sầm, rốt cuộc không cách nào khống chế Mệnh Luân rơi xuống phía dưới. Thời điểm ý thức trở nên tĩnh lặng, Lục Ly cũng cắn răng thu Mệnh Luân vào, sau đó vận dụng súc cốt thuật biến mình thành một người khác, chui xuống phía dưới một toà kim sơn, ngất đi.
...
- Hạo Long chết rồi!
Bên kia, Hạo Xuyên công tử và Hạo Dương còn đang rèn luyện với Hỗn Độn Thú, hai người nhẹ nhàng đánh bay từng con Hỗn Độn Thú, tươi sống nện chết những con Hỗn Độn Thú còn nhỏ. Đột nhiên một khối ngọc phù trên người Hạo Xuyên công tử vỡ vụn, khiến sắc mặt hai người thay đổi.
Hạo Xuyên công tử nhìn bản mạng ngọc phù vỡ vụn thành hai mảnh trong tay, nét mặt âm nhu tuấn tú trở nên cực kỳ khó coi, hắn lẩm bẩm:
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ tiểu tử này không phải là Bất Diệt cảnh, mà là một cường giả ngụy trang? Cái kia không phải là Mệnh Luân? Mà là một món bảo vật?
Trong mắt Hạo Dương đằng đằng sát khí, giận dữ hét:
- Giết, giết chết hắn, báo thù cho Hạo Long ca!
- Đuổi theo...
Hạo Xuyên lấy ra chiếc chiến xa đồng thau kia, hai người không để ý tới những con Hỗn Độn Thú này nữa, khống chế chiến xa đâm phá trường không bay đi.
Chương 979 Ồn ào
Dường như hai người có thể cảm ứng được vị trí di thể của Hạo Long, thẳng tắp bay đi, không mất thời gian quá lâu liền tìm thấy tàn thi của Hạo Long.
Nhìn tàn thi biến thành một đống thịt nát, không thấy rõ bộ dạng, mắt hai người đều đỏ lên, nét mặt anh tuấn trở nên dữ tợn, như biến thành hai tên lệ quỷ.
- Hạo Long ca, a...
Hạo Dương bay vụt xuống, quỳ gối trước di thể của Hạo Long, ngửa mặt lên trời gào thét thê lương. Hạo Xuyên nhìn mặt đất lõm xuống, nhìn trọng kiếm của Hạo Long bị nghiền ép thành những mảnh nhỏ lộn xộn không chỉnh tề, thì hít vào một hơi lãnh khí.
Hắn hoài nghi lẩm bẩm:
- Khẳng định người này là cường giả ngụy trang, hắn đang giả heo ăn thịt hổ, lực công kích này mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không phải là một tên Bất Diệt cảnh có thể phát ra được, cho dù có được cửu phẩm huyết mạch cũng không có khả năng!
Hạo Dương tỉnh ngộ lại, hắn nhìn hố sâu nơi xa, nhìn những mảnh trọng kiếm rơi lả tả ở bốn phía, nhìn Hạo Long bị nghiền thành thịt nát, bi phẫn nói:
- Hạo Xuyên công tử? Chẳng lẽ cứ quên chuyện này đi? Không báo thù cho Hạo Long ca sao?
Hạo Xuyên công tử không nói, giống như có một ít chần chờ. Thù tự nhiên phải báo, nhưng nếu như người nọ là một cường giả ngụy trang, bọn họ chẳng những không báo được thù, còn có thể biếu mạng một cách vô ích.
Hạo Xuyên quan sát bốn phía mấy lần, rất nhanh trong đôi mắt lại lộ ra vẻ mờ mịt, bởi vì hắn thấy Lục Ly phun ra huyết dịch, còn thấy sông núi bị Lục Ly nện nứt ra.
Từ dấu vết chiến đấu suy đoán lên, có lẽ Lục Ly bị Hạo Long đánh trọng thương rồi? Nếu như Lục Ly là cường giả ngụy trang mà nói. Làm sao có thể bị thụ thương? Chuyện này không phù hợp logic.
- Hạo Dương!
Hạo Xuyên suy nghĩ chốc lát dò hỏi:
- Gần đây Trung Hoàng Giới có một tuyệt thế thiên tài như vậy sao?
Hạo Dương từ trong nổi giận tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút nói:
- Không có, người nọ chỉ hơn mười tuổi, nếu như có được thần thông biến thái như thế, không có khả năng ẩn tàng được. Hơn nữa chiến giáp trên người hắn rất bình thường, trừ một viên Ảnh Thiền Châu ra, cũng không có bảo vật mạnh mẽ nào khác.
- Vậy có phải hắn là thiên tài hai giới còn lại hay không?
Hạo Xuyên suy nghĩ một chút lại hỏi.
- Cũng rất có khả năng...
Hạo Dương trầm ngâm chốc lát nói:
- Tuyệt thế thiên tài tứ đại giới diện không thể ẩn tàng, trừ phi người này không lộ diện, lần đầu xuất hiện đã tới Hỗn Độn Luyện Ngục. Ta cảm thấy hoài nghi hắn là thiên tài tam đại giới diện, không bằng hoài nghi hắn là đồ đệ lão quái ẩn nấp trong Kim Ngục, khả năng có thể lớn hơn nữa.
- Đuổi theo sao!
Hạo Xuyên suy nghĩ một chút cắn răng nói:
- Lấy nơi đây làm trung tâm, truy đuổi mười ngày, nếu như mười ngày không đuổi kịp, trước hết ghi nhớ mối thù này, sớm muộn gì ta cũng có thể báo thù giúp Hạo Long.
- Được!
Hạo Dương thu hồi di thể Hạo Long, bay lên trên chiến xa, Hạo Xuyên công tử cũng không biết đuổi theo hướng nào. Thế nhưng bọn hắn nghĩ phương hướng trước mặt chắc chắn sẽ không có, hắn suy nghĩ một chút rồi tùy tiện chọn một cái phương hướng đuổi theo.
Tốc độ thanh đồng chiến xa rất nhanh, đạt đến tốc độ Nhân Hoàng hậu kỳ, mặc dù bọn họ chậm trễ một ít thời gian, nhưng với tốc độ của chiến xa vẫn không coi vào đâu.
Hai người bắt đầu đi vòng quanh xung quanh, từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm, một đường tìm kiếm hành tung Lục Ly, thần niệm luôn luôn quét nhìn, không buông tha bất kỳ dấu vết nào.
Sau nửa canh giờ, đột nhiên hai mắt Hạo Xuyên phát sáng, chỉ vào một tảng đá phía trước nói:
- Nhìn xem, nơi đó có một giọt máu.
Thần niệm Hạo Dương quét tới, quả nhiên phát hiện một giọt máu vô cùng nhỏ, nếu như dựa vào mắt nhìn, khả năng không phát hiện được.
- Đuổi theo!
Xác định Lục Ly bị thương, tinh thần hai người đại chấn, bất kể Lục Ly là tuyệt thế thiên tài của giới diện nào, hoặc là đồ đệ của một ít lão quái không chết, bọn họ cũng quyết định giết rồi nói.
Lục Ly bị thương, phun ra máu tươi, khóe miệng và quần áo trên người đều có máu, dưới tình huống phi hành tốc độ cao, khó tránh khỏi có chút huyết dịch bay ra, lưu lại một ít dấu vết là quá mức bình thường.
Lần này cũng không có đuổi theo quá lâu, chỉ bay khoảng một nén nhang thời gian, thần niệm hai người đã khóa chặt Lục Ly đang hôn mê dưới một tòa kim sơn.
Lục Ly lợi dụng súc cốt thuật biến thành một người khác, thế nhưng trên người vẫn có rất nhiều sơ hở. Dù sao hắn cũng không đổi quần áo, trong bụng hắn lại có chín tầng Mệnh Luân, tay phải bị gãy xương, lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn thương!
Sau khi xác định là Lục Ly, Hạo Dương nhất thời tuôn ra sát khí, gầm lên:
- Rác rưởi, chịu chết đi!
Hắn lấy binh khí ra muốn chặt đứt đầu Lục Ly, nhưng Hạo Xuyên lại ngăn hắn lại. Có một ít đề phòng nhìn Lục Ly, môi hơi chuyển động truyền âm nói:
- Hạo Dương, không vội, tiểu tử này ưa thích giả heo ăn thịt hổ, đừng trúng kế.
- Chẳng lẽ hắn đang giả bộ chết?
Hạo Dương hoài nghi nhìn Lục Ly mấy lần, hai mắt hơi chuyển, rống to lần nữa:
- Tiểu rác rưởi, giả chết sao? Quỷ kế của ngươi đã bị ta khám phá, chịu chết đi...
Tiếng hô này vô cùng lớn, chấn động đến mức màng nhĩ Lục Ly cũng nổ vang ầm ầm, nếu như Lục Ly giả chết, nhất định thân thể sẽ khác thường.
Nhưng sau khi rống to, hai người dò xét thấy hô hấp Lục Ly không có dồn dập chút nào, trái tim đập vô cùng chậm chạp, không có bất kỳ khác thường.
Hạo Dương không nhịn được nữa, trọng kiếm trong tay phát ra tia sáng lấp lánh, ngưng tụ một đạo kiếm khí đánh về phía Lục Ly, miệng gầm lên lần nữa:
- Nhận lấy cái chết đi!
- Ồn ào!
Vào thời khắc này, bên trong một tòa kim sơn cách đó không xa lại truyền đến một đạo âm thanh hơi có chút tức giận:
- Giết người thì giết đi, gầm cái gì mà gầm? Cút!
Giọng nói này vô cùng già nua và có chút mờ ảo, có thể cảm giác nó từ bên trong một tòa kim sơn truyền ra, nhưng không biết cụ thể là ở phương nào!
Hạo Dương không dám vung trường kiếm trong tay xuống, trước tiên dùng thần niệm men theo thanh âm quét vào bên trong kim sơn. Trong Kim Ngục có rất nhiều võ giả trẻ tuổi và lớn tuổi, thế nhưng phần lớn các võ giả lớn tuổi là lão quái tiềm ẩn tại đây.
Chương 980 Lão giả thần bí
Lão giả thần bí
Phần lớn những lão quái này là người không được các giới diện hoan nghênh, hoặc là có thù với các gia tộc lớn bên trong đại giới diện, nên tiềm ẩn hoặc tị nạn ở đây.
Binh thường tính cách đám người kia đều rất quái dị, có rất ít người tính tình tốt, mặc dù không đến nỗi gặp người là giết, nhưng chọc giận bọn họ, không biết chừng kết cục cũng rất thảm.
Hạo Xuyên công tử dùng thần niệm quét qua trước tiên, nhưng thần niệm hai người tìm kiếm bên trong kim sơn, lại không tìm được người ở phương nào. Hai người tiếp tục dùng thần niệm tìm kiếm xung quanh, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào, thậm chí khí tức sinh mệnh cũng không có.
Hạo Dương liếc mắt nhìn Hạo Xuyên một cái, người sau suy nghĩ một chút rồi chắp tay nói:
- Tiền bối, tại hạ là Hạo Xuyên, con cháu Hạo gia Địa Hoàng Giới. Quấy nhiễu tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi, tên này giết chết người gia tộc ta, chúng ta nhất định phải giết hắn.
- Cút!
Hạo Xuyên nói xong chỉ nhận lại được một chữ, giòn nói vẫn từ bên trong tòa kim sơn này truyền đến, hai người không tin lại dùng thần niệm dò xét một lần nữa.
Kết quả...
Đột nhiên không gian phía trước hai người nổi lên sóng gió kịch liệt, trong nháy mắt thiên địa huyền khí ngưng tụ ra một cái huyết sắc hài cốt đại thủ, nặng nề nện về phía hai người.
- Phanh!
Hai người bay rớt ra ngoài, bán thần khí Hạo Xuyên mặc trên người loé lên tia sáng lấp lánh, ngăn cản lực lượng mạnh mẽ. Nhưng Hạo Dương lại thảm rồi, chiến giáp trước người vỡ vụn, nửa thân thể bị đánh cho huyết nhục mơ hồ.
Hai người bị đánh bay ra mấy trăm trượng, đập vào một ngọn núi nhỏ màu vàng nhạt, đánh cho ngọn núi sụp đổ, sau đó tiếp tục lăn lộn vài vòng, Hạo Dương trực tiếp ngất đi.
Không thể không nói lực phòng ngự của bán thần khí mạnh mẽ, Hạo Xuyên không có bị thương quá nặng, khóe miệng chỉ tuôn ra một ít máu tươi.
Mắt hắn lộ ra một chút tức giận, nhưng không dám nhiều lời. Vừa rồi lão quái này đã hạ thủ lưu tình, nếu không lúc này Hạo Dương đã bị chụp chết.
Cuối cùng Hạo Xuyên công tử oán hận nhìn Lục Ly đang hôn mê một cái, không nói gì thêm, ôm lấy Hạo Dương hôn mê, lấy ra thanh đồng chiến xa bay về nơi xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường chân trời.
Lục Ly vẫn còn trong hôn mê, hắn không biết vừa rồi hắn tránh được một kiếp nạn. Hắn bị thương rất nghiêm trọng, quan trọng nhất là linh hồn vô cùng suy yếu, không có mấy ngày thì không cách nào phục hồi như cũ.
- Oanh...
Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão đầu thấp bé, tóc tai trắng muốt xuất hiện ở trước người hắn, lão đầu này nhiều nhất chỉ cao một thước bốn gì đó, vóc người nhỏ gầy, gần như là da bọc xương, mặc màu trường bào đỏ như máu.
Một đầu tóc trắng kéo dài chạm đất, lông mi trắng dài, đứng ở trước mặt Lục Ly không biểu cảm, lão nhìn ra ngoài một hồi mới lẩm bẩm:
- Thật sự là Bất Diệt cảnh đỉnh phong mà, tại sao lại có thể chém giết Nhân Hoàng? Cái vuốt rồng kia là thần thông gì? Áo nghĩa sao? Hay là thần kỹ huyết mạch? Ồ... Bên trong Hồn Đàm tiểu tử này có dị bảo, vậy mà có thể ngăn cách linh hồn của lão phu dò xét. Đây là con cháu nhà ai? Với cảnh giới như thế đã dám xông xáo Hỗn Độn Luyện Ngục, còn dám giết người Hạo gia?
Lão đầu nhỏ gầy rất già, trên mặt trên tay đều là da lốm đốm, lão nhìn một hồi, tiếp theo suy nghĩ gì đó, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, tiện tay vứt xuống trước người Lục Ly, nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, có khí phách, tính tình giống hệt với lão phu năm đó. Lão phu sắp phải bế quan, nếu như mấy năm sau lão phu thành công xuất quan, ngươi cũng có thể sống sót ở trong Kim Ngục mà nói... Lão phu sẽ thu ngươi làm đồ đệ, giờ chỉ có thể xem số phận của ngươi thôi.
- Oanh...
Lão đầu thấp bé đột ngột biến mất ở giữa không trung, xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại Lục Ly nằm trên mặt đất như một khối tử thi.
...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly yếu ớt tỉnh lại, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi, mí mắt mở ra cũng có chút khó khăn.
Hắn hít thật sâu vài hơi, sau đó dùng thần niệm dò xét bốn phía, sau khi xác định không có ai hắn như trút được gánh nặng. Khó khăn ngồi xếp bằng lên, nuốt hai viên đan dược chữa thương bắt đầu khôi phục.
Một lúc lâu sau, thương thế của hắn đã khôi phục được một ít, rốt cục mắt cũng mở ra. Hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt mờ mịt quan sát cảnh vật bốn phía, vừa mới đi lại trong Kim Ngục không bao lâu, thiếu chút nữa đã muốn mạng của hắn, con đường sau đó sẽ khó đi như nào?
- Ồ?
Rất nhanh hắn phát hiện có cái gì không đúng, rõ ràng trong một tòa núi nhỏ nơi xa có dấu vết chiến đấu qua, hắn còn nhìn thấy có vết máu, hơn nữa vết máu không có hoàn toàn khô cạn, nhiều nhất thì mới mấy ngày thời gian.
- Tình huống gì đây?
Lục Ly nghĩ không ra, rõ ràng kia là vết máu của nhân loại, nếu mấy ngày trước có người chiến đấu ở gần đây, vì sao hắn vẫn còn sống?
- Đây là?
Rốt cục Lục Ly cũng nhìn thấy lệnh bài lão đầu nhỏ gầy để lại ở bên chân, đó là một khối mộc bài màu đỏ không biết được làm từ chất liệu gì, phía trên điêu khắc đồ án tinh xảo, còn có một chữ “Huyết” thật to. Trên lệnh bài kia có mùi máu tươi mãnh liệt, quan sát một lúc cũng cảm thấy huyết dịch toàn thân bắt đầu sôi trào, sát khí trên người không khống chế được tuôn ra.
Không cần đoán, lệnh bài kia tuyệt đối không phải mặt hàng bình thường. Hai mắt Lục Ly loé lên, trong lòng mơ hồ đoán được một chút chân tướng, rất có thể đám người Hạo Xuyên đã đuổi tới, nhưng lại bị một cường giả thần bí đánh lui.
- Huyết?
Lục Ly cẩn thận lật xem lệnh bài, thân thể đứng lên, thần niệm quét nhìn xung quanh. Nhưng hắn không cảm ứng được bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, xung quanh đây không có người.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Lục Ly suốt đời không quên!
Lục Ly suy nghĩ một chút, tùy tiện cúi người về một cái phương hướng bái tạ, có ân tất báo, có thù tất trả, đây là tính cách của hắn. Có lẽ vị cường giả thần bí này chỉ tiện tay cứu hắn như cứu một con chó con mèo lưu lạc, nhưng hắn không thể không nhớ kỹ cái ân tình này.
- Đúng rồi!
Đột nhiên Lục Ly nhớ tới vừa rồi hắn đi ngang qua một tòa núi lớn, bên trong có hai con Hỗn Độn Thú? Không biết ba người này có loại bảo vật như phật châu hay không? Nếu như không có bảo vật như vậy, hắn có thể mượn Hỗn Độn Thú tấn công ba người, từ đó ung dung chạy trốn.
- Được!
Mắt hắn lộ ra một chút hi vọng, sau đó thay đổi phương hướng, bay về phía tòa cự sơn. Sau khi xông vào sơn mạch, Long Đế Thần Binh trong tay của hắn sáng lên, xông qua địa bàn một con Hỗn Độn Thú trông coi, đột nhiên hắn bổ ra một đạo đao mang.
- Oanh!
Đao mang đánh lên phía trên một tảng đá màu vàng kim ở dưới kim sơn, tảng đá kia lập tức động, bên trong tảng đá có một cái đầu thò ra, trong nháy mắt con ngươi lấp lánh kim quang quét tới chỗ Lục Ly.
Thế nhưng...
Con Hỗn Độn Thú này chỉ nhìn lướt qua chỗ hắn, lại lập tức quét về phía sau, rất nhanh ánh mắt khóa chặt Hạo Dương theo sát phía sau.
- Băng...
Cự thú phát ra một tiếng gầm nặng nề, thân thể to lớn đứng lên, đó là một con Hỗn Độn Thú tương tự cự viên. Toàn thân đều là kim loại màu vàng nhạt đúc thành, tản ra hơi thở hung lệ, lúc này nó nổi giận gầm to, mở cái miệng rộng màu vàng nhạt chứa đầy răng nanh ra.
- Ha ha!
Hạo Dương ở phía sau cười lạnh một tiếng, thấy Hỗn Độn Thú phóng tới, cũng không có kinh hãi quá nhiều, hắn vung cự kiếm trong tay lên, đánh ra thiết quyền về phía Hỗn Độn Thú.
- Oanh!
Lúc sắp bổ trúng Hỗn Độn Thú, trên cổ Hạo Dương có hắc sắc quang mang lấp lánh, tiếp theo hơi thở bên trong thân thể của hắn trầm trọng như núi, hùng hậu đến cực hạn.
- Phanh!
Trọng kiếm và bàn tay to lớn của Hỗn Độn Thú chạm vào nhau, phát ra một tiếng va chạm nặng nề, thanh âm kia có thể khiến người bình thường chấn động đến hộc máu. Một tia lửa sáng lên, sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra, vậy mà cự viên lại bị Hạo Dương dùng một kiếm nện bay, còn thân thể Hạo Dương chỉ vẻn vẹn lui về phía sau mấy trượng...
- Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Lục Ly âm thầm líu lưỡi, Hỗn Độn Thú to lớn chiến lực tuyệt đối không kém gì Hỏa Báo Vương bên trong Hỏa Ngục, tức là cũng đạt được thực lực thú hoàng. Một con cự thú kinh thiên như thế, lại bị nhẹ nhàng nện bay, phương diện lực lượng không bằng nhân loại?
- Xem ra tên Hạo Dương này được huyết mạch tăng phúc lực lượng, ừ... bát phẩm huyết mạch, đúng là rất mạnh.
Lục Ly không dám dừng lại, tiếp tục điên cuồng bay về phía trước, hắn biết bên trong vùng núi này còn có một con Hỗn Độn Thú, không biết có bao nhiêu?
- Hưu hưu hưu...
Lục Ly dứt khoát bắn ra huyền lực, tấn công khắp nơi, xem phía dưới sơn mạch có còn Hỗn Độn Thú ẩn nấp hay không? Hắn loạn đánh một trận, quả thực có chuyện lớn xảy ra, bên trong các sơn mạch vang lên từng tiếng gầm gừ trầm thấp, tiếp theo từng con Hỗn Độn Thú lớn nhỏ bắn ra, chúng nó quét nhìn một vòng đều coi thường Lục Ly, nhắm về phía Hạo Dương ở đằng sau bay đến.
Tiểu bạch kiểm thanh tú ngồi chiến xa màu đồng thau ở phía sau Hạo Dương, kỳ lạ là Hỗn Độn Thú cũng không nhìn thấy hai người này. Rất rõ ràng cái chiến xa đồng thau kia và phật châu Lục Ly đeo trên cổ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều có thể ngăn cách cảm giác của Hỗn Độn Thú.
- Băng...
- Lỗ lỗ...
- Kèn kẹt...
Từng con Hỗn Độn Thú lớn nhỏ từ phía dưới bay vụt lên, chen chúc về phía Hạo Dương. Tiểu bạch kiểm thanh tú bên trong chiến xa nhướng mày, nói với một thanh niên khác:
- Ngươi ở đây giúp Hạo Dương một tay, giết chết hoặc là đánh lui những Hỗn Độn Thú này, ta sẽ tự mình đi săn giết tên kia.
- Hạo Xuyên công tử!
Một người khác lại lắc đầu nói:
- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi, tiểu tử kia có một chút quỷ dị, công tử vẫn không nên đi mạo hiểm, nếu không... Ta sẽ đuổi theo giết hắn?
- Mệnh Luân không lừa được người, cho dù tiểu tử này có một ít bản lĩnh thì có thể mạnh đến mức nào?
Hạo Xuyên công tử không cho là đúng, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của thanh niên này, thì hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Đi, ngươi đuổi theo giết hắn, đừng để hắn chạy, mau đi đi. Ta đi giúp Hạo Dương, thuận tiện hoạt động gân cốt, lịch luyện một phen.
Hạo Xuyên công tử thu hồi chiến xa, bạch ngân chiến giáp bên ngoài cơ thể sáng lấp lánh, khí lưu không tên lưu chuyển, mơ hồ có phù văn thần bí lấp lánh, rõ ràng là bán thần khí.
- Hạo Xuyên công tử, các ngươi chờ ta ở đây, rất nhanh ta sẽ trở lại.
Trên người thanh niên chợt lóe tia sáng, dưới chân xuất hiện bản mạng châu, từ bên cạnh lướt đi như một con u hồ, cảnh giới chỉ có Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng tốc độ lại đạt đến Nhân Hoàng hậu kỳ.
Thân hình của hắn rất mờ ảo, như quỷ ảnh, Hỗn Độn Thú bên kia đều bị Hạo Xuyên và Hạo Dương hấp dẫn, không có chú ý hắn. Hắn ung dung một đường bay đi, không ngừng kéo gần khoảng cách với Lục Ly.
- Rầm rầm rầm oanh...
Lục Ly phóng thích huyền lực tấn công khắp nơi, sau khi thấy kinh động ít nhất mấy chục con Hỗn Độn Thú lớn mạnh không giống nhau, mới ngưng tấn công lại.
- Đi...
Hắn không dám dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy hai bóng người bị Hỗn Độn Thú cuốn lấy, nội tâm của hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Hai người? Không đúng!
Nội tâm Lục Ly chấn động, thần niệm lập tức phán tán ra bốn phía, rất nhanh khóa chặt một bóng dáng như quỷ hồn bên trái khe suối, bóng dáng kia lấy tốc độ khủng bố đang áp sát tới hắn.
- Đi!
Ánh mắt Lục Ly hơi chuyển bay về nơi xa, một người đuổi theo hắn cũng không sợ, hơn nữa hắn có thể không ngừng dẫn dắt Hỗn Độn Thú tấn công.
Nếu hai người bên kia bị quấn lấy, tự nhiên Lục Ly không thể bỏ qua cơ hội như thế, tốc độ hắn đạt đến cực hạn lần nữa, bay về nơi xa.
Thanh niên theo sát không bỏ, Lục Ly không hề tấn công Hỗn Độn Thú ở xung quanh nữa. Không biết tên thanh niên này dùng biện pháp gì thu liễm khí tức trên người, vậy mà cũng không làm kinh động bất kỳ một con Hỗn Độn Thú nào.
Tốc độ của thanh niên nhanh hơn so với Lục Ly, khoảng cách song phương không ngừng gần hơn, chỉ nửa nén hương thời gian, khoảng cách song phương chỉ còn mấy trăm trượng.
Chương 977 Diệt Nhân Hoàng
Lục Ly không dám tiếp tục trốn, nếu như lại gần hơn, hắn sẽ rất nguy hiểm, ai biết thanh niên phía sau có được thần thông dạng gì?
- Phía trước có một con Hỗn Độn Thú!
Lục Ly thấy phía trước có một con cự đại Hỗn Độn Thú đang lang thang, thì lập tức vung vẩy thần binh trong tay, đánh ra một đạo huyền lực, sau đó lại đánh ra một đạo huyền lực về phía sau.
- Oanh! Oanh!
Đạo huyền lực thứ nhất đánh vào trên người Hỗn Độn Thú, đạo huyền lực thứ hai bị thanh niên phía sau ung dung né tránh, đánh vào trên núi lớn màu đen, khiến núi lớn bạo liệt, kim loại đen rơi rụng.
- Cô...
Hỗn Độn Thú giận tím mặt, quét nhìn chung quanh, nhưng khiến Lục Ly kinh ngạc chính là... Hỗn Độn Thú lại không nhìn thấy thanh niên phía sau, mờ mịt quét nhìn một vòng, liền điên cuồng chạy về phía Hạo Xuyên và Hạo Dương đang chiến đấu nơi xa.
- Ha ha!
Một tiếng cười lạnh vang lên, âm thanh châm chọc của thanh niên truyền đến:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi có Ảnh Thiền Châu sao? Ngươi chạy không thoát đâu, chịu chết đi!
Thần niệm của Lục Ly đảo qua trên người thanh niên, quả nhiên thấy trên cổ tay hắn cũng mang một viên phật châu giống như đúc với bản thân. Lục Ly cười khổ một tiếng, sắc mặt lặng ngắt, trong lòng nghĩ các loại biện pháp, chuẩn bị liều chết chiến một trận.
- Hưu...
Thanh niên phía sau càng lúc càng gần, khoảng cách đã kéo đến hai trăm trượng, trong tay người nọ xuất hiện một thanh trọng kiếm, phía trên lấp lánh ánh sáng sắc bén, thoạt nhìn không phải là bán thần khí, nhưng khẳng định vô cùng sắc bén.
Trọng kiếm vô phong, nhưng thanh trọng kiếm này lại khác, mũi kiếm vô cùng sắc bén, bổ vào trên người tuyệt đối không dễ chịu.
Vũ khí không quan trọng, quan trọng nhất là Lục Ly không biết người này cảm ngộ loại áo nghĩa gì, có được thần kỹ huyết mạch quỷ dị như nào!
Rõ ràng người này và Hạo Xuyên Hạo Dương cùng một cái gia tộc, tự nhiên thức tỉnh huyết mạch rồi, thấp nhất hẳn là bát phẩm.
- Oanh...
Lục Ly thử phân thân, xem người này có thể khám phá ra hay không, hắn phân thân ra mấy chục người, bay ra bốn phương tám hướng, tạo thành cảnh tượng chạy trốn giả.
- Ha ha...
Rất nhanh hắn nở nụ cười khổ, ánh mắt thanh niên kia một mực khóa chặt chân thân của hắn, hoàn toàn không để ý tới phân thân chạy trốn ở bốn phương tám hướng, tiếp tục kéo gần khoảng cách song phương.
Lục Ly có được ba cái áo nghĩa, nhưng hai cái trong đó không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có không gian chấn động là loại công kích, thế nhưng cần thông qua bí thuật Toái Hồn thả ra.
Mà bí thuật Toái Hồn, thì phải tới gần tấn công mới có hiệu quả, mặt khác hắn còn có huyết trảo, hết sức sắc bén, đồng dạng cũng cần tấn công gần.
Thần thông mạnh nhất của hắn, chính là thần kỹ huyết mạch Thăng Long Thuật mới dựa vào thú thần chi trảo thức tỉnh,!
Một khi cái thần kỹ huyết mạch này thả ra, nếu như không có chiến giáp bán thần khí, Lục Ly nắm chắc giết chết Nhân Hoàng trung kỳ. Nhất định thanh niên đuổi theo là Nhân Hoàng trung kỳ, Lục Ly có bảy thành nắm chắc giết chết hắn.
Vấn đề là...
Hắn phóng thích thần kỹ huyết mạch này rất miễn cưỡng, sau khi phóng thích, hắn sẽ cực kỳ suy yếu, thậm chí khống chế Mệnh Luân bay đi cũng khó. Bởi vì phi hành cần sử dụng áo nghĩa và huyền lực, cần hao phí tinh lực khống chế Mệnh Luân...
Người phía sau càng lúc càng gần, đã không cho Lục Ly lo lắng nhiều nữa. Đôi mắt thanh niên kia sáng lấp lánh, hắc quang trên người sục sôi, đột nhiên tốc độ tăng nhiều, đột nhiên bổ ra một đạo lưu quang về phía trước.
- Xuy...
Lưu quang ngưng tụ thành một con hắc long ở giữa không trung, mang theo hơi thở diệt tuyệt tất cả cuồng bạo tiến tới, không gian bốn phía không ngừng chấn động, cuồng phong gào thét, thiên địa huyền khí xung quanh đều bị dẫn dắt.
- Áo nghĩa!
Đây không phải là đòn tấn công bình thường, tuyệt đối là áo nghĩa, thế nhưng có lẽ không phải là áo nghĩa rất lợi hại, thanh niên này chỉ muốn thử dò xét thực hư của hắn một thoáng.
Lục Ly cắn răng chuẩn bị giấu dốt, xem có cơ hội sử dụng bí thuật Toái Hồn kích sát thanh niên này hay không, nếu như thật sự không được, chỉ có thể sử dụng Thăng Long Thuật rồi.
Mệnh Luân dưới chân hắn vạch ra một cái độ cong, thân thể chuyển hướng sang bên cạnh, Long Đế Thần Binh sáng lấp lánh, trở tay bổ về phía đầu thanh niên đang áp sát tới gần.
- Oanh!
Hắc long gào thét mà ra, nổ nát một tòa núi lớn màu vàng nhạt phía trước. Thanh niên thấy Lục Ly phá không bay đến tựa như tia chớp, thì khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, không có phóng thích công kích đặc biệt quỷ dị, vung trọng kiếm bổ lên Long Đế Thần Binh.
- Oanh...
Thế nhưng tại thời điểm hai cây kiếm chạm vào nhau, một cái ấn ký màu đen xuất hiện trên cổ thanh niên, khí thế trên người hắn lập tức trở nên hùng hậu như núi. Thanh kiếm kia bổ ra uy thế kinh thiên, giống như có thể phá nát bầu trời.
- Oanh!
Hai cây kiếm nện vào nhau, hai mươi bảy đạo sóng chấn động Lục Ly theo trọng kiếm đối phương truyền vào, mười hai đạo sóng chấn động linh hồn theo sát phía sau.
Thực ra toái hồn bí thuật bổ vào đầu của đối phương, càng dễ dàng đánh lén thành công. Vấn đề là Lục Ly không có cơ hội này, nếu như hắn đánh vào đầu của đối phương, có lẽ trọng kiếm của thanh niên có thể đánh nát đầu của hắn trước.
- Phốc...
Hai cây kiếm chạm vào nhau, một luồng lực lượng khủng bố từ trên Long Đế Thần Binh truyền tới, trong nháy mắt Lục Ly cảm giác toàn thân tê dại, Long Đế Thần Binh bay ngang ra.
Tiếp theo xương tay phải hắn rạn nứt, lực lượng to lớn tràn vào trong thân thể của hắn, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh rách tả tơi, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài.
Giờ khắc này, Lục Ly cảm giác mình như bổ vào một viên vẫn thạch to lớn từ trên trời rơi xuống, lực lượng mạnh mẽ thiếu chút nữa chấn vỡ xương toàn thân hắn. Lực lượng này quá kinh khủng, ít nhất phải trăm vạn cân trở lên!
- Hả?
Lục Ly kinh ngạc, nội tâm thanh niên ở phía đối diện cũng chấn động, trong phun ra máu tươi. Hai mươi bảy đạo sóng chấn động của Lục Ly tràn vào thân thể hắn, Lục Ly không kịp khống chế sóng chấn động đi tấn công Hồn Đàm của thanh niên, chỉ có thể mạnh mẽ chấn động lục phủ ngũ tạng hắn.
Chương 978 Ồn ào
Mặc kệ một người mặc chiến giáp mạnh như nào, nhục thân cứng rắn ra sao, thì lực phòng ngự của lục phủ ngũ tạng cũng sẽ không quá mạnh.
Hai mươi bảy đạo sóng chấn động của Lục Ly đánh rách tả tơi lục phủ ngũ tạng thanh niên, thế nhưng sóng chấn động linh hồn lại bởi vì Lục Ly bị thương, không có biện pháp khống chế, nên đã tiêu tán ở bên trong thân thể thanh niên.
- Oanh...
Lục Ly nặng nề đập lên phía trên một tòa kim sơn to lớn, thân thể bị ghim vào trong. Thanh niên đưa tay lau máu tươi trên miệng, mặt lộ ra một chút nổi giận, nhanh chóng bay tới, lạnh lẽo quát lên:
- Tiểu tử, xem ra ta còn đánh giá thấp ngươi, bí thuật này của ngươi rất quỷ dị. Không sai! Bây giờ ngươi có tư cách chết dưới áo nghĩa mạnh nhất của ta rồi, chịu chết đi!
Thanh niên kia nhanh chóng biến lớn trọng kiếm của mình, biến thành dài hơn mười trượng, rộng vài trượng, hắn đứng giữa không trung múa may, dẫn dắt vô số thiên địa huyền lực, sau đó nặng nề đánh xuống Lục Ly ở trong kim sơn.
Trong nháy mắt đó, xung quanh phong lôi mãnh liệt, trọng kiếm mang theo thiên địa chi thế, tiếng rít xuyên kim liệt thạch. Một kiếm kinh thiên này, khiến người ta cảm giác được tuyệt vọng. Cũng cảm giác bất kỳ chiến giáp và phòng ngự nào ở dưới một kiếm này, đều không thể ngăn cản, cuối cùng sẽ biến thành một đoàn thịt nát.
- Không có biện pháp rồi...
Lục Ly khe khẽ thở dài, thanh niên này quá mạnh, Toái Hồn bí thuật không giết được hắn, linh hồn công kích khẳng định quá mức, Lục Ly chỉ có thể sử dụng thần kỹ huyết mạch mạnh nhất, Thăng Long Thuật.
- Ngươi cũng có tư cách thừa nhận một chiêu mạnh nhất của ta rồi!
Lục Ly gào thét, sau lưng loé lên ngân quang, tiếp theo một đầu ngân long to lớn nhe nanh múa vuốt, không tiếng động gào thét bay lên giữa không trung.
- Cái này?
Thanh niên kia nhìn ngân long bay lên trời, trong đôi mắt hiện lên một chút sợ hãi, hắn cảm giác con rồng này không phải là hư ảnh, mà giống như một đầu long thần chân chính.
- Ồ?
Sau đó ngân long bay thẳng lên cửu thiên, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, điều này làm cho thanh niên có một chút kinh ngạc, cự kiếm đang đánh xuống hơi trì trệ một chút ở giữa không trung.
- Xì xì...
Một thoáng chần chờ này, lại muốn mạng của hắn. Đột nhiên không gian trên đỉnh đầu hắn mấy chục trượng nứt ra, một cái long trảo to lớn màu trắng gào thét hạ xuống, lấy uy thế nghiền ép tất cả mà đến, tốc độ nhanh đến mức thanh niên không cách nào tránh né.
- Không...
Thanh niên phát ra một tiếng gầm giận dữ không cam lòng, hắn vung trọng kiếm nặng nề bổ tới ngân trảo đang trấn áp xuống đỉnh đầu.
Nhưng mà bên trong cái ngân trảo kia giống như mang theo chân long chi lực, bỗng chốc trọng kiếm trên tay thanh niên bị nghiền ép thành những mãnh nhỏ lộn xộn không hoàn chỉnh, tiếp theo thân thể của hắn hóa thành một đống thịt nát, toàn bộ mặt đất đều bị đánh ra một cái hố sâu to lớn.
- Đi!
Thân thể Lục Ly từ bên trong kim sơn bắn ra, một tay nắm lấy Long Đế Thần Binh và một cái không gian giới của thanh niên đã biến thành huyết nhục, ngồi Mệnh Luân nhanh chóng bay về một cái phương hướng.
Sau khi phóng ra Thăng Long Thuật, thân thể hắn cực kỳ suy yếu, cần mấy ngày mới có thể khôi phục. Cho nên hắn nhất định phải mau chóng chạy trốn tới chỗ an toàn ẩn nấp, nếu không sẽ bị Hạo Xuyên và Hạo Dương đuổi kịp, xé thành mảnh nhỏ.
- Hưu...
Tốc độ Lục Ly đạt tới cực hạn, mắt mở to, hắn khống chế Mệnh Luân bay rất cao, hướng thẳng về phía trước chạy đi, bất kể phía dưới có lão quái tiềm ẩn hay không.
Hắn biết rõ, bay như vậy không được bao lâu hắn sẽ bởi vì hao phí quá nhiều tinh lực, linh hồn không trụ được mà trực tiếp hôn mê.
Nhưng hắn không có biện pháp nào nữa, bởi vì không bao lâu nữa Hạo Xuyên và Hạo Dương sẽ phát hiện thanh niên kia chết đi, bắt đầu truy sát hắn. Hắn chỉ có thể ở trước lúc hôn mê cố hết sức chạy trốn xa một chút, như vậy mới có thể còn sống sót.
Bay thẳng tắp mà nói tốc độ rất nhanh, mấy chục tức thời gian là bay ra ngoài mấy trăm dặm rồi. Lục Ly cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng, linh hồn càng lúc càng suy yếu.
Sau khi phóng ra Thăng Long Thuật hắn vốn nên nghỉ ngơi khôi phục, lúc này lại liều mạng bay đi, tự nhiên sẽ khiến thân thể và linh hồn trở nên càng thêm suy yếu, huống chi hắn còn thụ thương nghiêm trọng.
- Oanh...
Lục Ly tìm mấy loại linh quả tẩm bổ linh hồn không gian giới, sau đó vặn nát nuốt xuống, từng đạo năng lượng đặc thù truyền vào trong linh hồn, khiến tinh thần hắn hơi chấn động.
Đáng tiếc xương cánh tay phải hắn rạn nứt, lục phủ ngũ tạng bị thương, nguyên khí hao tổn nhiều. Nếu không phải vậy, dựa vào linh dược này là có thể lập tức khôi phục rồi, giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một đoạn thời gian, tinh thần lực vẫn đang tiêu hao, càng lúc càng suy yếu.
Sau nửa nén hương thời gian, Lục Ly trốn ra mấy vạn dặm, ánh mắt hắn đã không thể mở ra được nữa, nhưng vẫn cố chấp bay về phía trước, sắc mặt tái nhợt như tuyết, giống như một bệnh nhân bệnh nặng chưa lành.
Tiếp tục kiên trì bay hơn nửa nén hương, Lục Ly cảm giác hai mắt tối sầm, rốt cuộc không cách nào khống chế Mệnh Luân rơi xuống phía dưới. Thời điểm ý thức trở nên tĩnh lặng, Lục Ly cũng cắn răng thu Mệnh Luân vào, sau đó vận dụng súc cốt thuật biến mình thành một người khác, chui xuống phía dưới một toà kim sơn, ngất đi.
...
- Hạo Long chết rồi!
Bên kia, Hạo Xuyên công tử và Hạo Dương còn đang rèn luyện với Hỗn Độn Thú, hai người nhẹ nhàng đánh bay từng con Hỗn Độn Thú, tươi sống nện chết những con Hỗn Độn Thú còn nhỏ. Đột nhiên một khối ngọc phù trên người Hạo Xuyên công tử vỡ vụn, khiến sắc mặt hai người thay đổi.
Hạo Xuyên công tử nhìn bản mạng ngọc phù vỡ vụn thành hai mảnh trong tay, nét mặt âm nhu tuấn tú trở nên cực kỳ khó coi, hắn lẩm bẩm:
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ tiểu tử này không phải là Bất Diệt cảnh, mà là một cường giả ngụy trang? Cái kia không phải là Mệnh Luân? Mà là một món bảo vật?
Trong mắt Hạo Dương đằng đằng sát khí, giận dữ hét:
- Giết, giết chết hắn, báo thù cho Hạo Long ca!
- Đuổi theo...
Hạo Xuyên lấy ra chiếc chiến xa đồng thau kia, hai người không để ý tới những con Hỗn Độn Thú này nữa, khống chế chiến xa đâm phá trường không bay đi.
Chương 979 Ồn ào
Dường như hai người có thể cảm ứng được vị trí di thể của Hạo Long, thẳng tắp bay đi, không mất thời gian quá lâu liền tìm thấy tàn thi của Hạo Long.
Nhìn tàn thi biến thành một đống thịt nát, không thấy rõ bộ dạng, mắt hai người đều đỏ lên, nét mặt anh tuấn trở nên dữ tợn, như biến thành hai tên lệ quỷ.
- Hạo Long ca, a...
Hạo Dương bay vụt xuống, quỳ gối trước di thể của Hạo Long, ngửa mặt lên trời gào thét thê lương. Hạo Xuyên nhìn mặt đất lõm xuống, nhìn trọng kiếm của Hạo Long bị nghiền ép thành những mảnh nhỏ lộn xộn không chỉnh tề, thì hít vào một hơi lãnh khí.
Hắn hoài nghi lẩm bẩm:
- Khẳng định người này là cường giả ngụy trang, hắn đang giả heo ăn thịt hổ, lực công kích này mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không phải là một tên Bất Diệt cảnh có thể phát ra được, cho dù có được cửu phẩm huyết mạch cũng không có khả năng!
Hạo Dương tỉnh ngộ lại, hắn nhìn hố sâu nơi xa, nhìn những mảnh trọng kiếm rơi lả tả ở bốn phía, nhìn Hạo Long bị nghiền thành thịt nát, bi phẫn nói:
- Hạo Xuyên công tử? Chẳng lẽ cứ quên chuyện này đi? Không báo thù cho Hạo Long ca sao?
Hạo Xuyên công tử không nói, giống như có một ít chần chờ. Thù tự nhiên phải báo, nhưng nếu như người nọ là một cường giả ngụy trang, bọn họ chẳng những không báo được thù, còn có thể biếu mạng một cách vô ích.
Hạo Xuyên quan sát bốn phía mấy lần, rất nhanh trong đôi mắt lại lộ ra vẻ mờ mịt, bởi vì hắn thấy Lục Ly phun ra huyết dịch, còn thấy sông núi bị Lục Ly nện nứt ra.
Từ dấu vết chiến đấu suy đoán lên, có lẽ Lục Ly bị Hạo Long đánh trọng thương rồi? Nếu như Lục Ly là cường giả ngụy trang mà nói. Làm sao có thể bị thụ thương? Chuyện này không phù hợp logic.
- Hạo Dương!
Hạo Xuyên suy nghĩ chốc lát dò hỏi:
- Gần đây Trung Hoàng Giới có một tuyệt thế thiên tài như vậy sao?
Hạo Dương từ trong nổi giận tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút nói:
- Không có, người nọ chỉ hơn mười tuổi, nếu như có được thần thông biến thái như thế, không có khả năng ẩn tàng được. Hơn nữa chiến giáp trên người hắn rất bình thường, trừ một viên Ảnh Thiền Châu ra, cũng không có bảo vật mạnh mẽ nào khác.
- Vậy có phải hắn là thiên tài hai giới còn lại hay không?
Hạo Xuyên suy nghĩ một chút lại hỏi.
- Cũng rất có khả năng...
Hạo Dương trầm ngâm chốc lát nói:
- Tuyệt thế thiên tài tứ đại giới diện không thể ẩn tàng, trừ phi người này không lộ diện, lần đầu xuất hiện đã tới Hỗn Độn Luyện Ngục. Ta cảm thấy hoài nghi hắn là thiên tài tam đại giới diện, không bằng hoài nghi hắn là đồ đệ lão quái ẩn nấp trong Kim Ngục, khả năng có thể lớn hơn nữa.
- Đuổi theo sao!
Hạo Xuyên suy nghĩ một chút cắn răng nói:
- Lấy nơi đây làm trung tâm, truy đuổi mười ngày, nếu như mười ngày không đuổi kịp, trước hết ghi nhớ mối thù này, sớm muộn gì ta cũng có thể báo thù giúp Hạo Long.
- Được!
Hạo Dương thu hồi di thể Hạo Long, bay lên trên chiến xa, Hạo Xuyên công tử cũng không biết đuổi theo hướng nào. Thế nhưng bọn hắn nghĩ phương hướng trước mặt chắc chắn sẽ không có, hắn suy nghĩ một chút rồi tùy tiện chọn một cái phương hướng đuổi theo.
Tốc độ thanh đồng chiến xa rất nhanh, đạt đến tốc độ Nhân Hoàng hậu kỳ, mặc dù bọn họ chậm trễ một ít thời gian, nhưng với tốc độ của chiến xa vẫn không coi vào đâu.
Hai người bắt đầu đi vòng quanh xung quanh, từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm, một đường tìm kiếm hành tung Lục Ly, thần niệm luôn luôn quét nhìn, không buông tha bất kỳ dấu vết nào.
Sau nửa canh giờ, đột nhiên hai mắt Hạo Xuyên phát sáng, chỉ vào một tảng đá phía trước nói:
- Nhìn xem, nơi đó có một giọt máu.
Thần niệm Hạo Dương quét tới, quả nhiên phát hiện một giọt máu vô cùng nhỏ, nếu như dựa vào mắt nhìn, khả năng không phát hiện được.
- Đuổi theo!
Xác định Lục Ly bị thương, tinh thần hai người đại chấn, bất kể Lục Ly là tuyệt thế thiên tài của giới diện nào, hoặc là đồ đệ của một ít lão quái không chết, bọn họ cũng quyết định giết rồi nói.
Lục Ly bị thương, phun ra máu tươi, khóe miệng và quần áo trên người đều có máu, dưới tình huống phi hành tốc độ cao, khó tránh khỏi có chút huyết dịch bay ra, lưu lại một ít dấu vết là quá mức bình thường.
Lần này cũng không có đuổi theo quá lâu, chỉ bay khoảng một nén nhang thời gian, thần niệm hai người đã khóa chặt Lục Ly đang hôn mê dưới một tòa kim sơn.
Lục Ly lợi dụng súc cốt thuật biến thành một người khác, thế nhưng trên người vẫn có rất nhiều sơ hở. Dù sao hắn cũng không đổi quần áo, trong bụng hắn lại có chín tầng Mệnh Luân, tay phải bị gãy xương, lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn thương!
Sau khi xác định là Lục Ly, Hạo Dương nhất thời tuôn ra sát khí, gầm lên:
- Rác rưởi, chịu chết đi!
Hắn lấy binh khí ra muốn chặt đứt đầu Lục Ly, nhưng Hạo Xuyên lại ngăn hắn lại. Có một ít đề phòng nhìn Lục Ly, môi hơi chuyển động truyền âm nói:
- Hạo Dương, không vội, tiểu tử này ưa thích giả heo ăn thịt hổ, đừng trúng kế.
- Chẳng lẽ hắn đang giả bộ chết?
Hạo Dương hoài nghi nhìn Lục Ly mấy lần, hai mắt hơi chuyển, rống to lần nữa:
- Tiểu rác rưởi, giả chết sao? Quỷ kế của ngươi đã bị ta khám phá, chịu chết đi...
Tiếng hô này vô cùng lớn, chấn động đến mức màng nhĩ Lục Ly cũng nổ vang ầm ầm, nếu như Lục Ly giả chết, nhất định thân thể sẽ khác thường.
Nhưng sau khi rống to, hai người dò xét thấy hô hấp Lục Ly không có dồn dập chút nào, trái tim đập vô cùng chậm chạp, không có bất kỳ khác thường.
Hạo Dương không nhịn được nữa, trọng kiếm trong tay phát ra tia sáng lấp lánh, ngưng tụ một đạo kiếm khí đánh về phía Lục Ly, miệng gầm lên lần nữa:
- Nhận lấy cái chết đi!
- Ồn ào!
Vào thời khắc này, bên trong một tòa kim sơn cách đó không xa lại truyền đến một đạo âm thanh hơi có chút tức giận:
- Giết người thì giết đi, gầm cái gì mà gầm? Cút!
Giọng nói này vô cùng già nua và có chút mờ ảo, có thể cảm giác nó từ bên trong một tòa kim sơn truyền ra, nhưng không biết cụ thể là ở phương nào!
Hạo Dương không dám vung trường kiếm trong tay xuống, trước tiên dùng thần niệm men theo thanh âm quét vào bên trong kim sơn. Trong Kim Ngục có rất nhiều võ giả trẻ tuổi và lớn tuổi, thế nhưng phần lớn các võ giả lớn tuổi là lão quái tiềm ẩn tại đây.
Chương 980 Lão giả thần bí
Lão giả thần bí
Phần lớn những lão quái này là người không được các giới diện hoan nghênh, hoặc là có thù với các gia tộc lớn bên trong đại giới diện, nên tiềm ẩn hoặc tị nạn ở đây.
Binh thường tính cách đám người kia đều rất quái dị, có rất ít người tính tình tốt, mặc dù không đến nỗi gặp người là giết, nhưng chọc giận bọn họ, không biết chừng kết cục cũng rất thảm.
Hạo Xuyên công tử dùng thần niệm quét qua trước tiên, nhưng thần niệm hai người tìm kiếm bên trong kim sơn, lại không tìm được người ở phương nào. Hai người tiếp tục dùng thần niệm tìm kiếm xung quanh, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào, thậm chí khí tức sinh mệnh cũng không có.
Hạo Dương liếc mắt nhìn Hạo Xuyên một cái, người sau suy nghĩ một chút rồi chắp tay nói:
- Tiền bối, tại hạ là Hạo Xuyên, con cháu Hạo gia Địa Hoàng Giới. Quấy nhiễu tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi, tên này giết chết người gia tộc ta, chúng ta nhất định phải giết hắn.
- Cút!
Hạo Xuyên nói xong chỉ nhận lại được một chữ, giòn nói vẫn từ bên trong tòa kim sơn này truyền đến, hai người không tin lại dùng thần niệm dò xét một lần nữa.
Kết quả...
Đột nhiên không gian phía trước hai người nổi lên sóng gió kịch liệt, trong nháy mắt thiên địa huyền khí ngưng tụ ra một cái huyết sắc hài cốt đại thủ, nặng nề nện về phía hai người.
- Phanh!
Hai người bay rớt ra ngoài, bán thần khí Hạo Xuyên mặc trên người loé lên tia sáng lấp lánh, ngăn cản lực lượng mạnh mẽ. Nhưng Hạo Dương lại thảm rồi, chiến giáp trước người vỡ vụn, nửa thân thể bị đánh cho huyết nhục mơ hồ.
Hai người bị đánh bay ra mấy trăm trượng, đập vào một ngọn núi nhỏ màu vàng nhạt, đánh cho ngọn núi sụp đổ, sau đó tiếp tục lăn lộn vài vòng, Hạo Dương trực tiếp ngất đi.
Không thể không nói lực phòng ngự của bán thần khí mạnh mẽ, Hạo Xuyên không có bị thương quá nặng, khóe miệng chỉ tuôn ra một ít máu tươi.
Mắt hắn lộ ra một chút tức giận, nhưng không dám nhiều lời. Vừa rồi lão quái này đã hạ thủ lưu tình, nếu không lúc này Hạo Dương đã bị chụp chết.
Cuối cùng Hạo Xuyên công tử oán hận nhìn Lục Ly đang hôn mê một cái, không nói gì thêm, ôm lấy Hạo Dương hôn mê, lấy ra thanh đồng chiến xa bay về nơi xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường chân trời.
Lục Ly vẫn còn trong hôn mê, hắn không biết vừa rồi hắn tránh được một kiếp nạn. Hắn bị thương rất nghiêm trọng, quan trọng nhất là linh hồn vô cùng suy yếu, không có mấy ngày thì không cách nào phục hồi như cũ.
- Oanh...
Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão đầu thấp bé, tóc tai trắng muốt xuất hiện ở trước người hắn, lão đầu này nhiều nhất chỉ cao một thước bốn gì đó, vóc người nhỏ gầy, gần như là da bọc xương, mặc màu trường bào đỏ như máu.
Một đầu tóc trắng kéo dài chạm đất, lông mi trắng dài, đứng ở trước mặt Lục Ly không biểu cảm, lão nhìn ra ngoài một hồi mới lẩm bẩm:
- Thật sự là Bất Diệt cảnh đỉnh phong mà, tại sao lại có thể chém giết Nhân Hoàng? Cái vuốt rồng kia là thần thông gì? Áo nghĩa sao? Hay là thần kỹ huyết mạch? Ồ... Bên trong Hồn Đàm tiểu tử này có dị bảo, vậy mà có thể ngăn cách linh hồn của lão phu dò xét. Đây là con cháu nhà ai? Với cảnh giới như thế đã dám xông xáo Hỗn Độn Luyện Ngục, còn dám giết người Hạo gia?
Lão đầu nhỏ gầy rất già, trên mặt trên tay đều là da lốm đốm, lão nhìn một hồi, tiếp theo suy nghĩ gì đó, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, tiện tay vứt xuống trước người Lục Ly, nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, có khí phách, tính tình giống hệt với lão phu năm đó. Lão phu sắp phải bế quan, nếu như mấy năm sau lão phu thành công xuất quan, ngươi cũng có thể sống sót ở trong Kim Ngục mà nói... Lão phu sẽ thu ngươi làm đồ đệ, giờ chỉ có thể xem số phận của ngươi thôi.
- Oanh...
Lão đầu thấp bé đột ngột biến mất ở giữa không trung, xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại Lục Ly nằm trên mặt đất như một khối tử thi.
...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly yếu ớt tỉnh lại, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi, mí mắt mở ra cũng có chút khó khăn.
Hắn hít thật sâu vài hơi, sau đó dùng thần niệm dò xét bốn phía, sau khi xác định không có ai hắn như trút được gánh nặng. Khó khăn ngồi xếp bằng lên, nuốt hai viên đan dược chữa thương bắt đầu khôi phục.
Một lúc lâu sau, thương thế của hắn đã khôi phục được một ít, rốt cục mắt cũng mở ra. Hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt mờ mịt quan sát cảnh vật bốn phía, vừa mới đi lại trong Kim Ngục không bao lâu, thiếu chút nữa đã muốn mạng của hắn, con đường sau đó sẽ khó đi như nào?
- Ồ?
Rất nhanh hắn phát hiện có cái gì không đúng, rõ ràng trong một tòa núi nhỏ nơi xa có dấu vết chiến đấu qua, hắn còn nhìn thấy có vết máu, hơn nữa vết máu không có hoàn toàn khô cạn, nhiều nhất thì mới mấy ngày thời gian.
- Tình huống gì đây?
Lục Ly nghĩ không ra, rõ ràng kia là vết máu của nhân loại, nếu mấy ngày trước có người chiến đấu ở gần đây, vì sao hắn vẫn còn sống?
- Đây là?
Rốt cục Lục Ly cũng nhìn thấy lệnh bài lão đầu nhỏ gầy để lại ở bên chân, đó là một khối mộc bài màu đỏ không biết được làm từ chất liệu gì, phía trên điêu khắc đồ án tinh xảo, còn có một chữ “Huyết” thật to. Trên lệnh bài kia có mùi máu tươi mãnh liệt, quan sát một lúc cũng cảm thấy huyết dịch toàn thân bắt đầu sôi trào, sát khí trên người không khống chế được tuôn ra.
Không cần đoán, lệnh bài kia tuyệt đối không phải mặt hàng bình thường. Hai mắt Lục Ly loé lên, trong lòng mơ hồ đoán được một chút chân tướng, rất có thể đám người Hạo Xuyên đã đuổi tới, nhưng lại bị một cường giả thần bí đánh lui.
- Huyết?
Lục Ly cẩn thận lật xem lệnh bài, thân thể đứng lên, thần niệm quét nhìn xung quanh. Nhưng hắn không cảm ứng được bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, xung quanh đây không có người.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Lục Ly suốt đời không quên!
Lục Ly suy nghĩ một chút, tùy tiện cúi người về một cái phương hướng bái tạ, có ân tất báo, có thù tất trả, đây là tính cách của hắn. Có lẽ vị cường giả thần bí này chỉ tiện tay cứu hắn như cứu một con chó con mèo lưu lạc, nhưng hắn không thể không nhớ kỹ cái ân tình này.