-
Chương 966-970
Chương 966 Đại thế giới tiểu thế giới
Dạ Tra và Mông Thần bị vây ở trong cánh hoa, nhưng có thể nghe được lời nói bên ngoài, có điều sau đó hai người bị đánh hôn mê. Cuối cùng không nghe được chuyện Lãnh Vô Hinh yêu cầu Lục Ly đi cùng nàng, giúp nàng làm ba việc.
Sau khi Lục Linh nghe xong nhắm hai mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lời nói của Diêm Chấn, trong đầu hiện ra từng bức họa.
Lục Linh trầm tư khoảng một nén nhang thời gian, mới mở mắt thở dài nói:
- Hai kiện bán thần khí? Cửu phẩm huyết mạch? Linh hồn công kích? Vị Lãnh tiểu thư này tuyệt đối không phải người Trung Châu. Có lẽ nàng là dân bản địa bên trong Hỏa Ngục, hoặc là nàng đến từ giới diện khác, đến từ một cái giới diện rất cường đại.
- Giới diện khác?
Diêm Chấn nhướng mày, có một ít hoài nghi hỏi:
- Thánh nữ nói là tiểu thế giới? Tiểu thế giới tương đối mạnh mẽ?
- Không phải tiểu thế giới! Mà là giới diện, giới diện giống với Đấu Thiên Giới!
Lục Linh rất khẳng định nói:
- Trừ Đấu Thiên Giới ra, không gian xung quanh chúng ta còn có giới diện khác. Thực ra tiểu thế giới cũng có thể coi là giới diện, chẳng qua là nó rất nhỏ mà thôi. Ở trong mắt chúng ta Hoang Giới cũng là một loại tiểu thế giới, ở trong mắt cường giả giới diện khác, Đấu Thiên Giới chính là tiểu thế giới.
- Thổ dân!
Vẻ mặt Lục Linh ngưng trọng nói:
- Ý tứ hai chữ này đã rất rõ ràng rồi, chúng ta gọi các chủng tộc nhỏ yếu của tiểu thế giới là thổ dân. Vị Lãnh tiểu thư kia gọi các ngươi là thổ dân, từ điểm này có thể suy đoán, khả năng Lãnh tiểu thư đến từ giới diện mạnh hơn.
- Trong lịch sử Đấu Thiên Giới chỉ xuất hiện một cái cửu phẩm huyết mạch, chính là Đấu Thiên đại đế, trăm vạn năm qua chưa từng nghe nói có cửu phẩm huyết mạch. Ngươi cũng biết huyết mạch là thứ di truyền, điều này nói rõ gia tộc cô gái kia có rất nhiều cửu phẩm huyết mạch.
- Cho nên thiếu nữ này không có khả năng đến từ Đấu Thiên Giới, cũng không có khả năng là chủng tộc thời xa xưa trốn vào Hỏa Ngục. Chỉ có hai loại khả năng, hoặc là dân bản địa bên trong Hỏa Ngục, hoặc là đến từ giới diện khác!
- Các ngươi đã từng dò xét qua bên trong Hỏa Ngục, vài chục vạn dặm đều không có dấu hiệu hoạt động của nhân loại. Thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện, còn là một người, cho nên ta càng tin tưởng khả năng thứ hai...thiếu nữ này đến từ giới diện cường đại khác!
Lục Linh càng nói ngữ khí càng kiên định, trong lòng đã xác định loại thuyết pháp này. Nhưng Diêm Chấn lại nửa tin nửa ngờ, dù sao suy đoán của Lục Linh cũng quá kinh thế hãi tục.
Bên ngoài Đấu Thiên Giới còn có giới diện cường đại khác?
Nếu như tin tức này truyền đi, không phải toàn bộ Đấu Thiên Giới sẽ khủng hoảng sao? Thiếu nữ này có thể xuất hiện ở trong Hỏa Ngục, thì cường giả giới diện bọn họ cũng có thể không ngừng tới đây, cuối cùng chiếm lấy Đấu Thiên Giới, nô dịch toàn bộ sinh linh ở đây.
Dưới cái nhìn của Diêm Chấn, suy đoán của Lục Linh có một chút hoang đường, Đấu Thiên Giới ở trong lòng hắn chính là toàn bộ thế giới, là trung tâm thế giới! Cho dù bên trong vết nứt không gian có một ít tiểu thế giới tồn tại, Đấu Thiên Giới cũng là chính thống, là thế giới lớn nhất. Làm sao có thể có những giới diện khác, mạnh hơn so với Đấu Thiên Giới chứ?
Nếu như có giới diện mạnh hơn so với Đấu Thiên Giới, vậy chẳng phải là Thần Giới trong truyền thuyết sao? Nơi Đấu Thiên đại đế phi thăng đến.
Chẳng lẽ Lãnh Vô Hinh đến từ Thần Giới? Chuyện này càng hoang đường rồi, nếu như người Thần Giới có thể xuống, tại sao Đấu Thiên đại đế không trở về đi dạo?
Cho nên Diêm Chấn chần chờ trong chốc lát, nói:
- Thánh nữ, mặc dù suy đoán này của người rất có lý, nhưng ta cảm giác không quá chân thực. Nếu có giới diện cường đại khác tồn tại, sợ là Đấu Thiên Giới đã sớm bị chiếm cứ nô dịch rồi?
- Ngươi biết cái gì?
Lục Linh lạnh nhạt chế giễu một tiếng, khiến Diêm Chấn không biết nói gì, hắn đã sống mấy trăm năm rồi, nha đầu Lục Linh này mới sống hơn hai mươi năm, vậy mà nàng lại nói hắn biết cái gì? Thế nhưng hắn là phượng nô của Lục Linh, nên không dám biểu lộ ra nửa điểm bất mãn.
Giới chỉ trong tay Lục Linh phát sáng, một quyển sách cổ xuất hiện, nàng chỉ vào sách cổ nói:
- Khoảng hơn một trăm vạn năm trước, đã từng có cường giả dị giới phủ xuống, khi đó Đấu Thiên đại đế còn chưa có ra đời. Lúc ấy chính là lúc cường thế của vạn tộc, ba vị cường giả vị diện khác hạ xuống, giết hại trọn ba cái tộc quần, sau đó ba cường giả thần bí vị diện khác biến mất, không có dừng lại quá lâu ở Đấu Thiên Giới. Cuốn sách cổ này là ta tình cờ biết được, phía trên có ghi lại cặn kẽ, đây là ghi chép của một cái chủng tộc tồn tại hai trăm vạn năm trước.
- A?
Hai mắt Diêm Chấn trợn to, đột nhiên nhìn sang sách cổ, đáng tiếc hắn không hiểu cổ ngữ, xem không hiểu, hắn tin tưởng Lục Linh sẽ không lừa gạt hắn. Sau khi thống nhất Vân Châu, tiếp theo lại đánh hạ U Châu, Lục Linh lập tức sai người tìm kiếm các loại sách cổ, bí tịch trước tiên, không nghĩ tới còn có ghi chép cổ xưa như vậy.
- Thật sự có giới diện cường đại sao?
Trong mắt Diêm Chấn toàn là vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Vậy Lãnh tiểu thư kia đến từ giới diện cường đại?
- Hiện tại nhận định vãn còn quá sớm!
Lục Linh vung tay áo nói:
- Đợi đám người Hồ Lang đi vào rồi hãy nói, sau khi đi vào các ngươi chia thành ba tiểu đội, tra xét Hỏa Ngục mấy lần cho ta, cho dù không tìm được Lục Ly, cũng phải tra ra được hắn đã đi đâu!
- Dạ!
Mặc dù nội tâm Diêm Chấn có một chút hoảng sợ, nhưng Lục Linh hạ lệnh rồi, hắn có thể nói gì? Hắn chỉ âm thầm cầu nguyện, không nên gặp phải dân bản địa mạnh mẽ bên trong Hỏa Ngục, nếu không toàn bộ mọi người đều phải chết.
...
Đám người Hồ Lang chỉ tốn bốn ngày thời gian đã chạy tới Thiên Huyễn Thành, Dạ Tra và Mông Thần còn chưa có trở lại, Lục Linh không đợi, phái toàn bộ Nhân Hoàng đi vào.
Hiện tại số lượng Nhân Hoàng của Lục Linh rất nhiều, Vân Châu sáu người, sau đó một người đột phá là bảy. U Châu có chín vị Nhân Hoàng bị nàng thu phục năm người, cộng dồn lại có mười hai Nhân Hoàng.
Lục Linh để mười hai Nhân Hoàng chia thành ba tổ, bốn người một tổ, bắt đầu tìm kiếm toàn bộ Hỏa Ngục.
Chương 967 Thông thiên sơn
Bên trong Hỏa Ngục rất nhiều quái thú hung tàn, còn có thú hoàng tồn tại. Thế nhưng bốn vị Nhân Hoàng ở chung một chỗ mà nói, có thể dễ dàng phá vòng vây mà đi, cho dù bên trong thú đàn có hai ba con thú hoàng cũng không cách nào giữ bọn họ lại.
Lục Linh còn báo cho mười hai Nhân Hoàng, nếu như gặp phải Dạ Tra và Mông Thần, thì bảo cho bọn họ gia nhập vào trong đội ngũ, không thể một mình hành động.
Lục Linh phân biệt cho mỗi Nhân Hoàng một cái ngọc phù, ước định ám hiệu, gặp phải các loại tình huống khác nhau, bóp nát ngọc phù khác nhau. Nếu như phát hiện không cách nào nắm cục diện trong tay, lập tức lui về phía sau bẩm báo.
Kha Lư mở cấm chế ra, đưa mười hai Nhân Hoàng đi vào, mấy vị trưởng lão Thanh Loan Tộc cùng nhau hành động, mỗi một vị trưởng lão đi theo một tổ, như vậy có thể dễ dàng hành sự hơn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, lối đi Hỏa Ngục lại bị khép kín lần nữa, Lục Linh đã làm tất cả những việc nên làm rồi, chỉ có thể đợi tin tức mà thôi.
Nàng bắt đầu điều khiển đại cục Vân Châu U Châu, toàn bộ Nhân Hoàng bên kia đã điều đi rồi, một thoáng sẽ rối loạn, khói lửa nổi lên bốn phía. Nghe nói những thế lực lớn ở Lương Châu còn nhìn chằm chằm vào, nàng nhất định phải cố gắng nghĩ biện pháp khống chế cục diện, nếu không những nỗ lực lúc trước có thể là kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Lục Linh gần như không ngủ không nghỉ xử lý quân vụ chính vụ, trong khoảng thời gian này nàng không lộ ra bất kỳ khác thường nào ở trước mặt người ngoài, kiên cường đến mức làm cho Lục Phi Tuyết, Minh Vũ thấy vậy đau lòng.
Tiểu Bạch vẫn chưa tìm về được, Bạch Thu Tuyết còn chưa tỉnh, chuyện đáng mừng duy nhất chính là Trung Châu rất bình tĩnh. Các thế lực Trung Châu không dám làm ra hành động thiêu thân gì, Lục Ly ở trước mặt mọi người Lũng Thành chém giết Long Dương cư sĩ làm khiếp sợ quần hùng.
Thời gian trôi qua từng ngày, không khí bên trong Thiên Huyễn Thành càng ngày càng nặng nề hơn, rất nhiều người đều cảm giác ở trong thành áp lực hơn ngoài thành, giống như một khắc khiến người ta hít thở không thông trước bão táp.
Mười ngày, nửa tháng, hai mươi ngày, hai mươi tám ngày!
Rốt cục truyền tống trận bên trong Thiên Huyễn Thành cũng sáng lên, Dạ Tra, Mông Thần cùng với bốn vị Nhân Hoàng cộng thêm trưởng lão Thanh Loan Tộc xuất hiện. Vẻ mặt bảy người hết sức tiều tụy và lam lũ, trong ánh mắt mọi người đều là tia máu, mệt mỏi không chịu nổi.
Sau khi bảy người xuất hiện, không có một chút dừng lại bay vào trong phủ thành chủ nhanh như gió, đi đến chô ở của Lục Linh.
Lục Linh đang ngồi ở sau cái bàn, trong tay cầm một quyển tình báo, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai cây lợi kiếm loại chặt Dạ Tra dẫn đầu tới.
- Rầm!
Sau khi Dạ Tra đi vào quỳ trên mặt đất, dùng giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào nói:
- Linh tiểu thư, bọn ta có tội, khả năng thánh chủ bị yêu nữ kia, mang đến giới diện còn lại rồi!
- Rầm...
Quyển tình báo trong tay Lục Linh rơi xuống, rải khắp nơi, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân vô lực, thậm chí mí mắt đều không mở ra được.
Rốt cục sự tình nàng lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Nếu như Lục Ly ở bên trong Hỏa Ngục, cho dù dân bản địa Hỏa Ngục có nhiều cường giả, cũng không phải là không có biện pháp giải cứu, nàng có thể cầu viện Thí Ma Điện.
Bên cạnh Đấu Thiên Giới xuất hiện một cái giới diện mạnh mẽ, có một ít dân bản địa cường đại, chắc hẳn Thí Ma Điện sẽ không an tâm. Thần Châu đại địa tụ tập lực lượng đối kháng, như vậy Lục Ly sẽ có hy vọng được giải cứu.
Hiện tại Lục Ly bị mang đến giới diện khác, nhìn vẻ mặt Dạ Tra, Lục Linh mơ hồ đoán được rất nhiều chuyện, lúc này nàng mới có một loại cảm giác vô lực thật sâu.
Đám người Mông Thần đi đến, cũng quỳ một gối xuống, trầm mặc không nói, Lục Linh nghỉ ngơi đủ một nén nhang thời gian mới miễn cưỡng mở mắt ra, thở dài nói:
- Nói một chút tình huống đi!
Dạ Tra thấy đám người Mông Thần trầm mặc không nói, chỉ có thể cắn răng nói ra:
- Chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi trong Hỏa Ngục, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu tồn tại của nhân loại nào. Chỉ phát hiện một thềm đá trong ngọn núi lớn ở phương bắc, nối thẳng lên trời, phía trên không nhìn thấy đỉnh, mọi người chúng ta đều không thể đi lên!
Dạ Tra dừng một chút, càng thêm khổ sở nói:
- Chúng ta phát hiện mấy chữ ở trên vách bên cạnh thềm đá, mấy chữ này vừa mới khắc lên không lâu, là lời thánh chủ lưu lại!
Hai mắt Lục Linh thoáng mở to, trầm giọng hỏi:
- Hắn lưu lại cái gì?
Dạ Tra nói ra từng chữ:
- Không cần tìm ta, chờ ta trở lại!
- Ừm...
Lục Linh phun ra một ngụm trọc khí, mấp máy miệng miễn cưỡng cười cười, để cho sắc mặt chính mình trở nên không khó coi nữa, nàng trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Đường đi an toàn chứ? Ta muốn đi đến thang đá bên kia nhìn một chút.
Hồ Lang mở miệng, giải thích:
- Có chúng ta hộ vệ thì không thành vấn đề, hiện tại thánh nữ muốn đi sao?
- Các ngươi nghỉ ngơi trước đi!
Lục Linh phất phất tay nói:
- Mặt khác bóp nát ngọc phù, báo cho những người còn lại tập hợp ở cửa vào Hỏa Ngục.
- Dạ!
Đám người Hồ Lang chắp tay lĩnh mệnh, Mông Thần và Dạ Tra không có đi, Dạ Tra cúi đầu lần nữa nói:
- Linh tiểu thư, là chúng ta vô năng, không bảo vệ tốt thánh chủ, xin linh tiểu thư trách phạt.
Mông Thần cúi thấp đầu, hắn biết Lục Linh có được thế lực kinh người bực nào, còn bị trí tuệ và năng lực của nàng thuyết phục thật sâu, Lục Ly bị bắt đi, đúng là do sự bất lực của bọn hắn, điều này làm cho hắn không còn mặt mũi nào đối mặt Lục Linh.
- Không quan hệ đến các ngươi?
Lục Linh lắc đầu nói:
- Đệ đệ ta có lựa chọn của mình, các ngươi không nên âm thầm tự trách, tu luyện thật tốt đi, đừng để hắn mất công cứu các ngươi.
- Vâng!
Dạ Tra và Mông Thần liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hai người vẫn hết sức sầu muộn như cũ, hiển nhiên lo lắng đối với sinh tử của Lục Ly.
- Chớ có suy nghĩ quá nhiều!
Lục Linh phất tay nói:
- Hiện tại bản mạng ngọc phù của Lục Ly còn chưa vỡ, lại có thể để lại chữ viết, điều này nói rõ tình huống không có quá tệ.
Chương 968 Thông thiên sơn
- Ta tin tưởng đệ đệ ta, nhất định hắn có thể trở lại. Đương nhiên chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp cứu hắn trở lại, đi xuống nghỉ ngơi đi, chờ các ngươi nghỉ ngơi tốt rồi, ta muốn vào Hỏa Ngục xem một chút.
- Được!
Hai người không dám tiếp tục lưu lại nơi này nữa, đều xoay người rời đi, bước đi hết sức trầm trọng.
- Tí tách, tí tách!
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lục Linh vô lực ngồi xuống, khóe mắt có hai giọt nước mắt không tiếng động chảy xuống, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh tí tách.
Trong khoảng thời gian này mọi người tiếp nhận áp lực rất lớn, nội tâm vô cùng thống khổ. Nhưng có ai tiếp nhận áp lực lớn hơn, đau khổ hơn Lục Linh chứ?
...
Một ngày sau, Lục Linh và đám người Dạ Tra tiến vào Hỏa Ngục, để lại Minh Vũ và Lục Phi Tuyết ở Trấn Thiên Huyễn Thành. Về phần sự tình Vân Châu và U Châu, Lục Linh đã dặn dò xuống, có xảy ra biến cố gì hay không, Lục Linh đã quản không được nhiều như vậy.
Mặc dù bóp nát ngọc phù, báo cho mấy đội Nhân Hoàng còn lại tập hợp ở đại bản doanh, nhưng Hỏa Ngục quá rộng lớn, mọi người muốn nhanh chóng trở về cũng cần có thời gian.
Lục Linh để một vị trưởng lão Thanh Loan Tộc ở lại đại bản doanh và bản đồ giản đơn mà Dạ Tra khắc, để những Nhân Hoàng khác trở lại dựa vào bản đồ đi tìm các nàng.
Bốn đội nhân mã tiến vào Hỏa Ngục, dò xét gần một tháng, bản mạng ngọc phù đều không có nứt vỡ. Điều này nói rõ bên trong Hỏa Ngục không có dân bản địa, Lãnh Vô Hinh và gia tộc của nàng không phải cư ngụ ở bên trong Hỏa Ngục, có lẽ Hỏa Ngục vẫn an toàn.
Dạ Tra dò xét ở phía trước, Mông Thần dẫn đường, một nhóm người vây quanh Lục Linh bay về phía trước. Hồ Lang thấy Lục Linh thật sự quá mệt mỏi, liền để Lục Linh ở trên bản mạng châu của hắn, giúp Lục Linh ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Quả thực Lục Linh mệt muốn chết, một tháng này nàng gần như không ngủ được một giấc ngon lành, thường xuyên ỉu xìu không chịu nổi mới ngủ trên ghế, rất nhanh lại gặp ác mộng tỉnh lại. Lúc này ngồi xếp bằng ở trên bản mạng châu của Hồ Lang, rất nhanh liền ngủ thật say rồi.
Có nhiều Nhân Hoàng như vậy, trên đường rất an toàn, năng lực dò đường của Dạ Tra rất mạnh. Nếu như có thể đi vòng qua, sẽ không trọn đối đầu. Nếu như không vòng qua được, cũng có thể tìm kiếm nơi ít Huyền Thú nhất đi qua.
Sau khi nhóm người bay ba ngày, đã gặp được một tiểu đội Nhân Hoàng khác. Tiểu đội này cũng không có phát hiện bất kỳ tin tức hữu dụng nào, không gặp phải bất kỳ nhân loại nào ở bên trong Hỏa Ngục, càng không có phát hiện dấu vết sinh hoạt của nhân loại.
Nhân Hoàng nhiều như vậy càng thêm an toàn, bất cứ chuyện gì cũng không cần Lục Linh quan tâm. Nàng cũng không có ý tứ quản qua, trong khoảng thời gian này luôn luôn ngồi xếp bằng ở trên bản mạng châu Hồ Lang tu luyện, giống như muốn quên đi sự lo lắng và nhớ mong Lục Ly.
Mọi người xuyên thẳng một đường, bay thẳng về phía bắc. Hỏa Ngục lớn đến mức khiến tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ, mọi người đều là Nhân Hoàng, tốc độ nhanh như vậy, mà bay nửa tháng mới tới đích. Hơn nữa nơi đây còn không phải là cực bắc, phía bắc còn có bao nhiêu lãnh thổ rộng lớn nữa.
Nơi cần đến là một tòa núi lớn có thể thông thiên, đâm thẳng bầu trời, không biết cao bao nhiêu. Bởi vì phần cuối tầm nhìn mọi người là một đám mây, đỉnh núi bị tầng mây che lấp rồi.
Tuy nói đây là một ngọn núi thông thiên, nhưng nhìn nó càng giống như là một cái kinh thiên thần bổng to lớn. Bởi vì bốn bề đỉnh núi thẳng tắp, xa xa nhìn lại giống như là một cây thiết côn to lớn vươn lên, đâm thẳng vào bầu trời, nối liền thiên địa.
Trên ngọn núi không có bất kỳ cây cối nào, toàn là nham thạch trơ trụi màu nâu đỏ, chỉ có một con đường mòn xoay tròn quanh co đi lên, phần cuối nằm ở trên tầng mây.
- Đây là một cái thông thiên lộ, chẳng lẽ đệ đệ bị mang đến thiên giới?
Lục Linh híp mắt lẩm bẩm, nhìn một lúc lâu thân thể mới bay lên, chậm rãi đạp trên đường mòn.
Đầu con đường có một tảng đá nhẵn bóng, phía trên bị người dùng lưỡi dao sắc bén khắc tám chữ... không cần tìm ta, chờ ta trở lại!
- Là bút tích của Lục Ly!
Lục Linh nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve chữ, hé miệng cười. Chữ viết cực kỳ thong dong, cứng cáp mạnh mẽ, khiến Lục Linh thấy được một chút hi vọng. Có lẽ sự tình cũng không có tồi tệ như trong tưởng tượng của các nàng, có lẽ một ngày nào đó Lục Ly sẽ từ phía trên đi xuống!
- Cái thang đá này có trọng lực khủng bố!
Hồ Lang đi tới, giải thích một câu:
- Với trọng lực phía trên, coi như là ta cũng không thể bước được mười bậc thềm một lần. Hơn nữa càng đi lên trọng lực càng khủng bố, ta nghĩ coi như là Hình Mục tới, cũng không đi lên được một trăm bậc thềm đá.
- Một trăm bậc!
Lục Linh lẩm bẩm một tiếng, nhấc chân bước lên bậc thềm đầu tiên, đầu vai của nàng khẽ run lên, nàng đứng đó một lúc lâu, lại nhấc chân lùi về sau.
Lui về gần chỗ tảng đá khắc chữ, Lục Linh trầm tư chốc lát hạ lệnh:
- Đồ Nghịch, ngươi lập tức trở về Vân Thủy Thành giải quyết sự vụ Vân Châu U Châu. Những người còn lại dẫn đội quét sạch Huyền Thú trong Hỏa Ngục, mặt khác mời Kha Lư Kha Mang và các chủng tộc hiểu cấm chế, trận pháp trong Hoang Giới tới đây, lại từ Vân Châu U Châu tìm kiếm người phá trận. Nếu Lãnh Vô Hinh và đệ đệ của ta có thể đi tới, chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp đi tới!
Chữ đúng là do Lục Ly khắc lên.
Lúc ở trên thông thiên lộ, Lục Ly mãnh liệt yêu cầu lưu lại chữ, nếu không sẽ tự sát. Lãnh Vô Hinh cũng không ngại, thả hắn ra, cho hắn lưu lại tám chữ, làm yên lòng đám người Lục Linh.
Lục Ly theo Lãnh Vô Hinh đi qua thông thiên lộ, nếu như không phải Lãnh Vô Hinh mà nói. Hắn căn bản không đi lên được. Lãnh Vô Hinh lấy ra một món pháp bảo, phóng ra một cái lá chắn bảo vệ hai người vào, sau đó nhẹ nhàng đi tới.
Đi lên đám mây, Lục Ly phát hiện mình ở trong một cái thế giới kì dị khác, vậy mà phía trên Hỏa Ngục lại có một tầng khác.
Đây là một cái thế giới cây, khắp nơi đều là cây lớn chọc trời.
Chương 969 Hôn độn luyện ngục
Các loại cây hình thù kỳ quái, rất nhiều cây lớn đâm thẳng vào bầu trời, cây khô cũng như một tòa núi nhỏ, không biết cao bao nhiêu. Lục Ly đi qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn là lần đầu thấy cây cối cao lớn như vậy.
Rất kỳ quái chính là...
Cái thế giới này trừ rừng rậm mênh mông vô bờ ra, cũng không có Huyền Thú mạnh mẽ, chỉ nhìn thấy một ít chim nhỏ, tiểu thú các loại. Hơn nữa phần lớn là động vật ăn cỏ, nhị giai Huyền Thú cũng không nhìn thấy.
Nhưng nơi đây rất nhiều linh quả, tràn ngập mặt đất, Lục Ly thấy vậy đều chảy nước miếng, nhiều linh quả như vậy nếu như ngắt lấy toàn bộ, có thể đổi được bao nhiêu huyền tinh chứ?
Lãnh Vô Hinh cũng không phải là không thấy những linh quả này, nhưng không có động tâm, càng không có đi ngắt lấy, khiến Lục Ly hết sức nghi hoặc.
Lục Ly không có ngồi ở trong một đóa hoa sen khác, mà là ngồi cùng Lãnh Vô Hinh. Lãnh Vô Hinh bảo Lục Ly tìm một con sông tắm sạch một phen, cũng không sợ hắn chạy.
Đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Lãnh Vô Hinh lại dùng roi trói tay Lục Ly lại, ngồi bên trong một đóa hoa sen. Bên trong hoa sen rất lớn, đừng nói hai người, cho dù tám đến mười người cũng ngồi được.
Lãnh Vô Hinh ngồi xếp bằng ở một bên, để Lục Ly ngồi xếp bằng ở một bên, căn bản không e ngại hắn làm xằng làm bậy. Tốc độ hoa sen rất khủng bố, bay thẳng về hướng đông, sau khi bay mười ngày lại tới một tòa thông thiên sơn.
Tòa thông thiên sơn này và tòa thông thiên sơn bên trong Hỏa Ngục giống nhau như đúc, đều đâm thẳng vào bầu trời, nhìn không thấy phần cuối, phía trên có một cái thông thiên lộ quanh co.
Mười ngày nay Lãnh Vô Hinh cũng không có nói với Lục Ly một câu, lúc tới thông thiên sơn, liền thu hồi hoa sen, lấy ra một hạt châu màu thổ hoàng phóng thích hào quang bao phủ nàng và Lục Ly vào. Hai người nhẹ nhàng đi lên thông thiên sơn, lại tiến vào một cái thế giới kỳ lạ.
Cái thế giới này không có gì cả, chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ, đây là một cái thế giới cát. Trong cái thế giới này cũng bay mười ngày, mười ngày này trừ cát vàng ra vẫn chỉ là cát vàng. Lục Ly không nhìn thấy bất kỳ cây cối, bất kỳ Huyền Thú nào, giống như nơi này chính là một mảnh tử địa.
Phi hành mười ngày lại tới trước một tòa thông thiên sơn, thời gian đã qua một tháng, thương thế của Lục Ly khôi phục gần hết. Hắn thấy thông thiên sơn bên trong cát vàng phía trước, mắt lộ ra một chút mơ hồ, chẳng lẽ nơi này có vô số tầng? Nơi này là một tầng thế giới kì dị?
- Hưu...
Đã tới thông thiên lộ, Lãnh Vô Hinh thu hồi trường tiên trong tay lại, dẫn đầu bay đi.
Lục Ly cảm giác có thể vận chuyển huyền lực, đôi mắt hơi chuyển, bay vụt theo, ngưng tiếng hỏi:
- Lãnh tiểu thư, ngươi thả ta ra, không sợ ta sẽ làm bậy à?
Thời gian dài như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu Lãnh Vô Hinh mở miệng, nàng nhàn nhạt liếc Lục Ly một cái, nói:
- Xằng bậy? Ngươi có thể giết ta? Hay có thể chạy trốn à? Với chút thực lực này của ngươi, không đủ tư cách giết ta, chạy trốn mà nói... Ngươi có thể thử một chút, nếu như ngươi có thể còn sống đi ra khoảng cách một vạn trượng, ta sẽ thả ngươi trở về!
- Hả?
Trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh ngạc, đúng là Lãnh Vô Hinh không có nói đùa, một tầng này trừ cát vàng ra ngoài, hắn cũng không có cảm thụ được bất kỳ nguy hiểm nào.
Hắn dừng lại một thoáng, liếc mắt nhìn nơi xa, hỏi:
- Thật sao?
Lãnh Vô Hinh cười, hơi gật đầu nói:
- Lãnh Vô Hinh ta không gạt người, nếu ngươi có thể đi ra khoảng cách vạn trượng, ta thả ngươi trở về.
- Được!
Lục Ly lập tức phóng Mệnh Luân ra, nhuyễn giáp ngưng hiện bên ngoài cơ thể, long đế thần binh xuất hiện ở trong tay, chậm rãi bay về nơi xa.
Bay được mười trượng, hắn lại nhìn về phía Lãnh Vô Hinh, sau khi thấy nàng không có bất kỳ dị động nào, lại to gan tiếp tục bay về phía trước.
Hai mươi trượng, năm mươi trượng, một trăm trượng!
Tất cả đều rất bình thường, không có bất kỳ cấm chế gì dao động, không có cảm giác được bất kỳ khí tức sinh linh, gan Lục Ly lớn vài phần, tiếp tục bay về phía trước.
- Phanh!
Sau khi Lục Ly bay về phía trước mấy trượng, đột nhiên cát vàng nổ tung. Tiếp theo một con quái thú to lớn từ dưới đất chui ra, đó là một con Hoàng Kim Hạt Tử to lớn, chiều cao đạt đến trăm trượng, toàn thân đều có lớp vỏ màu hoàng kim, một luồng khí huyết khủng bố từ bên trong thân thể nó tràn ngập mà ra.
- Thú hoàng!
Nội tâm Lục Ly lộp bộp, không đợi hắn kịp phản ứng, hai khu vực cát vàng bên trái phía trước đồng thời nổ tung, hai con quái thú từ bên trong cát vàng bắn ra.
- Lại là thú hoàng...
Lục Ly có một chút câm nín, vậy mà những thú hoàng này lại ẩn nấp ở trong lòng đất. Thật ra hắn không hề sợ hãi, trong mắt lấp lánh ngân quang, hai con ngân long uốn lượn bay múa trong con ngươi, trên người hiện lên khí tức không tên, bên ngoài cơ thể có khí lưu nhàn nhạt vờn quanh, hắn phóng ra long uy.
Long uy cũng không phải là thần kỹ huyết mạch, mà là một loại thần thông sau khi luyện hóa cái thú thần chi trảo kia có được, Lục Ly dựa vào long uy có thể chấn nhiếp thú hoàng, hắn ở trong vân hải đã chấn nhiếp mấy con thú hoàng.
Sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra...
Rõ ràng ba con thú hoàng kia không có nửa điểm sợ hãi, trong mắt to đều là vẻ lạnh lùng, không mang theo một chút tâm tình, sau khi Lục Ly quan sát ánh mắt ba con thú hoàng, dứt khoát lựa chọn lui về phía sau!
- Hưu...
Tốc độ hắn đạt đến cực hạn, không hề yếu hơn so với thú hoàng, hắn chỉ cách thông thiên sơn trăm trượng, một thoáng là sẽ bay trở lại. Tại thời điểm hắn tiến vào thông thiên lộ, ba con thú hoàng lập tức ngừng lại.
- Sa sa sa...
Ba con thú hoàng trở về chỗ cũ, chui xuống dưới cát vàng, rất nhanh đã biến mất không thấy, khí tức cũng biến mất. Nếu như không phải trên mặt đất có ba cái hố to, có lẽ Lục Ly cũng cho rằng vừa rồi hắn hoa mắt.
- Nhiều thú hoàng như vậy sao?
Trong lòng Lục Ly vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm, sau đó nhướng mày, hỏi Lãnh Vô Hinh theo bản năng:
- Đây không phải là thú hoàng sao? Thoạt nhìn quái thú bên trong Hỏa Ngục cũng không giống Huyền Thú, những quái vật này là gì vậy?
Chương 970 Giết một người
- Những con này gọi là Hỗn Độn Thú!
Lãnh Vô Hinh thuận miệng giải thích:
- Đều là kỳ thú do Hỗn Độn Luyện Ngục thai nghén ra, khác biệt Huyền Thú, linh trí của bọn chúng rất thấp. Thú uy của ngươi rất mạnh, đáng tiếc không có hữu dụng đối với những Hỗn Độn Thú này!
Cuối cùng Lãnh Vô Hinh cười hai tiếng, giống như đang đùa cợt Lục Ly, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo. Thấy sắc mặt Lục Ly có chút khó coi, nàng lại tiếp tục nói:
- Như thế nào? Không phải ngươi muốn trốn sao? Tại sao không trốn nữa rồi? Bổn tiểu thư nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi có thể chạy trốn ra khoảng cách vạn trượng, ta sẽ để ngươi trở về. Không, ta sẽ tự mình đưa ngươi trở về, như thế nào?
Lục Ly trợn mắt, vạn trượng? Hắn sợ là năm trăm trượng cũng không đi được. Khó trách Lãnh Vô Hinh không hề trói buộc hắn, nàng căn bản không sợ hắn chạy trốn.
- Tại sao địa phương quỷ quái này lại nhiều thú hoàng cấp Hỗn Độn Thú như vậy?
Lục Ly bĩu môi thầm nói.
- Ha ha!
Lãnh Vô Hinh cười nhạt nói:
- Hỗn Độn Luyện Ngục, tổng cộng có mười tầng, Hỏa Ngục của các ngươi chỉ là tầng thứ nhất, nơi này là tầng thứ ba. Nếu như ngươi đi lên tầng sáu trở lên, ngươi mới biết được cái gì gọi là khủng bố. Nếu không trốn được, vậy thì ngoan ngoãn đi theo ta đi.
Lãnh Vô Hinh nói xong xoay người đi lên phía trên, căn bản không để ý tới Lục Ly. Lục Ly chỉ có thể cắn răng nhanh chóng đuổi theo, không đi theo nàng, chẳng lẽ ở lại chờ chết?
- Hỗn Độn Luyện Ngục? Rốt cuộc đây là nơi nào?
Trong đầu Lục Ly tràn đầy nghi hoặc, Hỏa Ngục là tầng thứ nhất? Tầng thứ hai là rừng rậm, chẳng lẽ là mộc ngục, nơi đây toàn là cát vàng, chẳng lẽ là thổ ngục? Không phải phía trên còn thủy ngục, Kim Ngục chứ?
Rốt cuộc vị tiểu thư lai lịch thần bí, một thân toàn là bảo vật này có địa vị gì? Tại sao nàng lại xuất hiện ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục, tại sao lại đi Hỏa Ngục? Hiện tại nàng muốn đi đâu?
Có màn hào quang do hạt châu của Lãnh Vô Hinh bao phủ, Lục Ly ung dung đi lên thông thiên sơn. Sau khi đi lên tầng mây, thế giới lại thay đổi lần nữa, bọn họ xuất hiện ở trong biển rộng mênh mông vô bờ.
- Quả nhiên là thủy ngục!
Lục Ly trợn mắt, nhìn quanh bốn phía mấy lần, trầm giọng dò hỏi Lãnh Vô Hinh:
- Có phải tầng tiếp theo là Kim Ngục hay không? Tầng thứ sáu tên là gì?
- Không sai!
Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, không có ý tứ giấu giếm, thuận miệng giải thích:
- Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi. Đây chính là mười ngục hỗn độn, nếu như ngươi có thể tiến vào tầng thứ mười, đồng thời lên thông thiên lộ mà nói. Ngươi sẽ có thể phá toái hư không, bạch nhật phi thăng. Động tâm không? Nếu không một mình ngươi xông vào một lần xem?
Xông vào một lần?
Lục Ly ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Lãnh Vô Hinh nói mười ngục hỗn độn một tầng so với một tầng càng khủng bố hơn, hắn ở tầng thứ ba đã sống không nổi, còn đi lên tầng thứ mười làm gì? Chuyện này và lão thọ tinh treo ngược có gì khác biệt sao?
Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi!
Lục Ly âm thầm nhớ kỹ, phía trước là ngũ hành rất dễ nhớ, băng ngục phong ngục lôi ngục rất dễ hiểu, ám ngục và hồn ngục là cái gì? Chẳng lẽ ám ngục là một mảnh đen tối, hồn ngục có rất nhiều Hỗn Độn Thú hiểu công kích linh hồn sao?
Lôi ngục!
Đây là tầng tối cao trong hỗn độn luyện ngục, xông qua lôi ngục là có thể bạch nhật phi thăng, có được năng lực của thần sao? Thật ra Lục Ly cũng có một chút ước mơ với chuyện này, mục tiêu tối cao của võ giả không phải là phá toái hư không, đạp đất thành thần giống như Đấu Thiên đại đế sao?
- Lôi ngục sẽ khủng bố cỡ nào? Chẳng lẽ bên trong đều là lôi đình cuồng bạo? Và bên trong lôi đình thai nghén ra Diệt Thế Thần Thú sao?
Thời điểm Lục Ly trầm ngâm, Lãnh Vô Hinh đã phóng hoa sen ra, thân thể bay vọt lên, quay mắt nhìn Lục Ly một cái nói:
- Có đi không?
Lục Ly vội vàng phi thân lên, gật đầu nói:
- Đi!
Đây là thủy ngục, tầng thứ tư trong hỗn độn luyện ngục, tầng thứ ba đã kinh khủng như thế rồi, tầng thứ tư sẽ có bao nhiêu khủng bố đây? Lục Ly không cách nào tưởng tượng!
Cánh hoa khép lại, tiếp theo phát ra tia sáng nhanh chóng bay về nơi xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ mấy chục tức thời gian đã đạt được tốc độ của Địa Tiên cảnh. Có lẽ tốc độ nhanh nhất của hoa sen nên chính là như vậy, Lục Ly có thể nhìn ra Lãnh Vô Hinh muốn nhanh chóng trở về.
Cuộc sống sau đó lại là trầm mặc và tĩnh mịch, Lãnh Vô Hinh luôn luôn ngồi xếp bằng bế quan, mặc dù ngồi xếp bằng ở phía trước Lục Ly một trượng, Lục Ly giơ tay lên là có thể chụp chết nàng. Nhưng Lục Ly không dám động, hắn không có xúc động như vậy, không muốn uổng phí chịu chết.
Trong lòng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn phóng thích một chút sát ý, sợ không kịp động thủ, Lãnh Vô Hinh đã lập tức biết. Toàn thân cô gái này đều là bảo vật, Lục Ly không có nắm chắc trong nháy mắt giết chết nàng.
Cô gái này vô cùng máu lạnh, trên tay nhuộm dần máu tươi, hơn nữa đối với nàng mà nói, Lục Ly chỉ là thổ dân một tiểu thế giới. Thử hỏi Lục Ly sẽ nhân từ nương tay với một tên thổ dân sao? Nếu như tên thổ dân này muốn giết mình, nhất định Lục Ly sẽ một chiêu giết hắn.
Cho nên Lục Ly không dám động!
Hắn rất quý trọng sinh mệnh của mình, hắn không hoàn toàn sống cho mình. Hắn còn sống vì Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, Lục Phi Tuyết, vì Minh Vũ, Mông Thần, Mông Trí, Dạ Tra, Bạch gia, Tử gia, Vũ gia mà sống, vì vô số người có quan hệ với hắn.
Kỳ hạn mười năm sắp tới, đao phong tứ đại thế lực vẫn trực chỉ, Vân Châu, Bắc Mạc, U Châu, Hoang Giới cũng sẽ biến thành núi thây biển máu. Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp sống sót, phải nghĩ biện pháp trở nên mạnh mẽ, phải nghĩ biện pháp trở về trước khi kỳ hạn mười năm đến!
- Trở về, ta nhất định phải trở về, bất kể có khổ sở, khó khăn bao nhiêu, ta cũng nhất định phải sống sót, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly âm thầm gào thét trong nội tâm, ép buộc chính mình khu trừ tạp niệm, bắt đầu toàn tâm toàn lực tu luyện. Hắn muốn đột phá Quân Hầu cảnh rồi, linh tài hắn có, hắn chỉ còn kém chút ít tích lũy.
Dạ Tra và Mông Thần bị vây ở trong cánh hoa, nhưng có thể nghe được lời nói bên ngoài, có điều sau đó hai người bị đánh hôn mê. Cuối cùng không nghe được chuyện Lãnh Vô Hinh yêu cầu Lục Ly đi cùng nàng, giúp nàng làm ba việc.
Sau khi Lục Linh nghe xong nhắm hai mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lời nói của Diêm Chấn, trong đầu hiện ra từng bức họa.
Lục Linh trầm tư khoảng một nén nhang thời gian, mới mở mắt thở dài nói:
- Hai kiện bán thần khí? Cửu phẩm huyết mạch? Linh hồn công kích? Vị Lãnh tiểu thư này tuyệt đối không phải người Trung Châu. Có lẽ nàng là dân bản địa bên trong Hỏa Ngục, hoặc là nàng đến từ giới diện khác, đến từ một cái giới diện rất cường đại.
- Giới diện khác?
Diêm Chấn nhướng mày, có một ít hoài nghi hỏi:
- Thánh nữ nói là tiểu thế giới? Tiểu thế giới tương đối mạnh mẽ?
- Không phải tiểu thế giới! Mà là giới diện, giới diện giống với Đấu Thiên Giới!
Lục Linh rất khẳng định nói:
- Trừ Đấu Thiên Giới ra, không gian xung quanh chúng ta còn có giới diện khác. Thực ra tiểu thế giới cũng có thể coi là giới diện, chẳng qua là nó rất nhỏ mà thôi. Ở trong mắt chúng ta Hoang Giới cũng là một loại tiểu thế giới, ở trong mắt cường giả giới diện khác, Đấu Thiên Giới chính là tiểu thế giới.
- Thổ dân!
Vẻ mặt Lục Linh ngưng trọng nói:
- Ý tứ hai chữ này đã rất rõ ràng rồi, chúng ta gọi các chủng tộc nhỏ yếu của tiểu thế giới là thổ dân. Vị Lãnh tiểu thư kia gọi các ngươi là thổ dân, từ điểm này có thể suy đoán, khả năng Lãnh tiểu thư đến từ giới diện mạnh hơn.
- Trong lịch sử Đấu Thiên Giới chỉ xuất hiện một cái cửu phẩm huyết mạch, chính là Đấu Thiên đại đế, trăm vạn năm qua chưa từng nghe nói có cửu phẩm huyết mạch. Ngươi cũng biết huyết mạch là thứ di truyền, điều này nói rõ gia tộc cô gái kia có rất nhiều cửu phẩm huyết mạch.
- Cho nên thiếu nữ này không có khả năng đến từ Đấu Thiên Giới, cũng không có khả năng là chủng tộc thời xa xưa trốn vào Hỏa Ngục. Chỉ có hai loại khả năng, hoặc là dân bản địa bên trong Hỏa Ngục, hoặc là đến từ giới diện khác!
- Các ngươi đã từng dò xét qua bên trong Hỏa Ngục, vài chục vạn dặm đều không có dấu hiệu hoạt động của nhân loại. Thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện, còn là một người, cho nên ta càng tin tưởng khả năng thứ hai...thiếu nữ này đến từ giới diện cường đại khác!
Lục Linh càng nói ngữ khí càng kiên định, trong lòng đã xác định loại thuyết pháp này. Nhưng Diêm Chấn lại nửa tin nửa ngờ, dù sao suy đoán của Lục Linh cũng quá kinh thế hãi tục.
Bên ngoài Đấu Thiên Giới còn có giới diện cường đại khác?
Nếu như tin tức này truyền đi, không phải toàn bộ Đấu Thiên Giới sẽ khủng hoảng sao? Thiếu nữ này có thể xuất hiện ở trong Hỏa Ngục, thì cường giả giới diện bọn họ cũng có thể không ngừng tới đây, cuối cùng chiếm lấy Đấu Thiên Giới, nô dịch toàn bộ sinh linh ở đây.
Dưới cái nhìn của Diêm Chấn, suy đoán của Lục Linh có một chút hoang đường, Đấu Thiên Giới ở trong lòng hắn chính là toàn bộ thế giới, là trung tâm thế giới! Cho dù bên trong vết nứt không gian có một ít tiểu thế giới tồn tại, Đấu Thiên Giới cũng là chính thống, là thế giới lớn nhất. Làm sao có thể có những giới diện khác, mạnh hơn so với Đấu Thiên Giới chứ?
Nếu như có giới diện mạnh hơn so với Đấu Thiên Giới, vậy chẳng phải là Thần Giới trong truyền thuyết sao? Nơi Đấu Thiên đại đế phi thăng đến.
Chẳng lẽ Lãnh Vô Hinh đến từ Thần Giới? Chuyện này càng hoang đường rồi, nếu như người Thần Giới có thể xuống, tại sao Đấu Thiên đại đế không trở về đi dạo?
Cho nên Diêm Chấn chần chờ trong chốc lát, nói:
- Thánh nữ, mặc dù suy đoán này của người rất có lý, nhưng ta cảm giác không quá chân thực. Nếu có giới diện cường đại khác tồn tại, sợ là Đấu Thiên Giới đã sớm bị chiếm cứ nô dịch rồi?
- Ngươi biết cái gì?
Lục Linh lạnh nhạt chế giễu một tiếng, khiến Diêm Chấn không biết nói gì, hắn đã sống mấy trăm năm rồi, nha đầu Lục Linh này mới sống hơn hai mươi năm, vậy mà nàng lại nói hắn biết cái gì? Thế nhưng hắn là phượng nô của Lục Linh, nên không dám biểu lộ ra nửa điểm bất mãn.
Giới chỉ trong tay Lục Linh phát sáng, một quyển sách cổ xuất hiện, nàng chỉ vào sách cổ nói:
- Khoảng hơn một trăm vạn năm trước, đã từng có cường giả dị giới phủ xuống, khi đó Đấu Thiên đại đế còn chưa có ra đời. Lúc ấy chính là lúc cường thế của vạn tộc, ba vị cường giả vị diện khác hạ xuống, giết hại trọn ba cái tộc quần, sau đó ba cường giả thần bí vị diện khác biến mất, không có dừng lại quá lâu ở Đấu Thiên Giới. Cuốn sách cổ này là ta tình cờ biết được, phía trên có ghi lại cặn kẽ, đây là ghi chép của một cái chủng tộc tồn tại hai trăm vạn năm trước.
- A?
Hai mắt Diêm Chấn trợn to, đột nhiên nhìn sang sách cổ, đáng tiếc hắn không hiểu cổ ngữ, xem không hiểu, hắn tin tưởng Lục Linh sẽ không lừa gạt hắn. Sau khi thống nhất Vân Châu, tiếp theo lại đánh hạ U Châu, Lục Linh lập tức sai người tìm kiếm các loại sách cổ, bí tịch trước tiên, không nghĩ tới còn có ghi chép cổ xưa như vậy.
- Thật sự có giới diện cường đại sao?
Trong mắt Diêm Chấn toàn là vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Vậy Lãnh tiểu thư kia đến từ giới diện cường đại?
- Hiện tại nhận định vãn còn quá sớm!
Lục Linh vung tay áo nói:
- Đợi đám người Hồ Lang đi vào rồi hãy nói, sau khi đi vào các ngươi chia thành ba tiểu đội, tra xét Hỏa Ngục mấy lần cho ta, cho dù không tìm được Lục Ly, cũng phải tra ra được hắn đã đi đâu!
- Dạ!
Mặc dù nội tâm Diêm Chấn có một chút hoảng sợ, nhưng Lục Linh hạ lệnh rồi, hắn có thể nói gì? Hắn chỉ âm thầm cầu nguyện, không nên gặp phải dân bản địa mạnh mẽ bên trong Hỏa Ngục, nếu không toàn bộ mọi người đều phải chết.
...
Đám người Hồ Lang chỉ tốn bốn ngày thời gian đã chạy tới Thiên Huyễn Thành, Dạ Tra và Mông Thần còn chưa có trở lại, Lục Linh không đợi, phái toàn bộ Nhân Hoàng đi vào.
Hiện tại số lượng Nhân Hoàng của Lục Linh rất nhiều, Vân Châu sáu người, sau đó một người đột phá là bảy. U Châu có chín vị Nhân Hoàng bị nàng thu phục năm người, cộng dồn lại có mười hai Nhân Hoàng.
Lục Linh để mười hai Nhân Hoàng chia thành ba tổ, bốn người một tổ, bắt đầu tìm kiếm toàn bộ Hỏa Ngục.
Chương 967 Thông thiên sơn
Bên trong Hỏa Ngục rất nhiều quái thú hung tàn, còn có thú hoàng tồn tại. Thế nhưng bốn vị Nhân Hoàng ở chung một chỗ mà nói, có thể dễ dàng phá vòng vây mà đi, cho dù bên trong thú đàn có hai ba con thú hoàng cũng không cách nào giữ bọn họ lại.
Lục Linh còn báo cho mười hai Nhân Hoàng, nếu như gặp phải Dạ Tra và Mông Thần, thì bảo cho bọn họ gia nhập vào trong đội ngũ, không thể một mình hành động.
Lục Linh phân biệt cho mỗi Nhân Hoàng một cái ngọc phù, ước định ám hiệu, gặp phải các loại tình huống khác nhau, bóp nát ngọc phù khác nhau. Nếu như phát hiện không cách nào nắm cục diện trong tay, lập tức lui về phía sau bẩm báo.
Kha Lư mở cấm chế ra, đưa mười hai Nhân Hoàng đi vào, mấy vị trưởng lão Thanh Loan Tộc cùng nhau hành động, mỗi một vị trưởng lão đi theo một tổ, như vậy có thể dễ dàng hành sự hơn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, lối đi Hỏa Ngục lại bị khép kín lần nữa, Lục Linh đã làm tất cả những việc nên làm rồi, chỉ có thể đợi tin tức mà thôi.
Nàng bắt đầu điều khiển đại cục Vân Châu U Châu, toàn bộ Nhân Hoàng bên kia đã điều đi rồi, một thoáng sẽ rối loạn, khói lửa nổi lên bốn phía. Nghe nói những thế lực lớn ở Lương Châu còn nhìn chằm chằm vào, nàng nhất định phải cố gắng nghĩ biện pháp khống chế cục diện, nếu không những nỗ lực lúc trước có thể là kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Lục Linh gần như không ngủ không nghỉ xử lý quân vụ chính vụ, trong khoảng thời gian này nàng không lộ ra bất kỳ khác thường nào ở trước mặt người ngoài, kiên cường đến mức làm cho Lục Phi Tuyết, Minh Vũ thấy vậy đau lòng.
Tiểu Bạch vẫn chưa tìm về được, Bạch Thu Tuyết còn chưa tỉnh, chuyện đáng mừng duy nhất chính là Trung Châu rất bình tĩnh. Các thế lực Trung Châu không dám làm ra hành động thiêu thân gì, Lục Ly ở trước mặt mọi người Lũng Thành chém giết Long Dương cư sĩ làm khiếp sợ quần hùng.
Thời gian trôi qua từng ngày, không khí bên trong Thiên Huyễn Thành càng ngày càng nặng nề hơn, rất nhiều người đều cảm giác ở trong thành áp lực hơn ngoài thành, giống như một khắc khiến người ta hít thở không thông trước bão táp.
Mười ngày, nửa tháng, hai mươi ngày, hai mươi tám ngày!
Rốt cục truyền tống trận bên trong Thiên Huyễn Thành cũng sáng lên, Dạ Tra, Mông Thần cùng với bốn vị Nhân Hoàng cộng thêm trưởng lão Thanh Loan Tộc xuất hiện. Vẻ mặt bảy người hết sức tiều tụy và lam lũ, trong ánh mắt mọi người đều là tia máu, mệt mỏi không chịu nổi.
Sau khi bảy người xuất hiện, không có một chút dừng lại bay vào trong phủ thành chủ nhanh như gió, đi đến chô ở của Lục Linh.
Lục Linh đang ngồi ở sau cái bàn, trong tay cầm một quyển tình báo, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai cây lợi kiếm loại chặt Dạ Tra dẫn đầu tới.
- Rầm!
Sau khi Dạ Tra đi vào quỳ trên mặt đất, dùng giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào nói:
- Linh tiểu thư, bọn ta có tội, khả năng thánh chủ bị yêu nữ kia, mang đến giới diện còn lại rồi!
- Rầm...
Quyển tình báo trong tay Lục Linh rơi xuống, rải khắp nơi, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân vô lực, thậm chí mí mắt đều không mở ra được.
Rốt cục sự tình nàng lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Nếu như Lục Ly ở bên trong Hỏa Ngục, cho dù dân bản địa Hỏa Ngục có nhiều cường giả, cũng không phải là không có biện pháp giải cứu, nàng có thể cầu viện Thí Ma Điện.
Bên cạnh Đấu Thiên Giới xuất hiện một cái giới diện mạnh mẽ, có một ít dân bản địa cường đại, chắc hẳn Thí Ma Điện sẽ không an tâm. Thần Châu đại địa tụ tập lực lượng đối kháng, như vậy Lục Ly sẽ có hy vọng được giải cứu.
Hiện tại Lục Ly bị mang đến giới diện khác, nhìn vẻ mặt Dạ Tra, Lục Linh mơ hồ đoán được rất nhiều chuyện, lúc này nàng mới có một loại cảm giác vô lực thật sâu.
Đám người Mông Thần đi đến, cũng quỳ một gối xuống, trầm mặc không nói, Lục Linh nghỉ ngơi đủ một nén nhang thời gian mới miễn cưỡng mở mắt ra, thở dài nói:
- Nói một chút tình huống đi!
Dạ Tra thấy đám người Mông Thần trầm mặc không nói, chỉ có thể cắn răng nói ra:
- Chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi trong Hỏa Ngục, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu tồn tại của nhân loại nào. Chỉ phát hiện một thềm đá trong ngọn núi lớn ở phương bắc, nối thẳng lên trời, phía trên không nhìn thấy đỉnh, mọi người chúng ta đều không thể đi lên!
Dạ Tra dừng một chút, càng thêm khổ sở nói:
- Chúng ta phát hiện mấy chữ ở trên vách bên cạnh thềm đá, mấy chữ này vừa mới khắc lên không lâu, là lời thánh chủ lưu lại!
Hai mắt Lục Linh thoáng mở to, trầm giọng hỏi:
- Hắn lưu lại cái gì?
Dạ Tra nói ra từng chữ:
- Không cần tìm ta, chờ ta trở lại!
- Ừm...
Lục Linh phun ra một ngụm trọc khí, mấp máy miệng miễn cưỡng cười cười, để cho sắc mặt chính mình trở nên không khó coi nữa, nàng trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Đường đi an toàn chứ? Ta muốn đi đến thang đá bên kia nhìn một chút.
Hồ Lang mở miệng, giải thích:
- Có chúng ta hộ vệ thì không thành vấn đề, hiện tại thánh nữ muốn đi sao?
- Các ngươi nghỉ ngơi trước đi!
Lục Linh phất phất tay nói:
- Mặt khác bóp nát ngọc phù, báo cho những người còn lại tập hợp ở cửa vào Hỏa Ngục.
- Dạ!
Đám người Hồ Lang chắp tay lĩnh mệnh, Mông Thần và Dạ Tra không có đi, Dạ Tra cúi đầu lần nữa nói:
- Linh tiểu thư, là chúng ta vô năng, không bảo vệ tốt thánh chủ, xin linh tiểu thư trách phạt.
Mông Thần cúi thấp đầu, hắn biết Lục Linh có được thế lực kinh người bực nào, còn bị trí tuệ và năng lực của nàng thuyết phục thật sâu, Lục Ly bị bắt đi, đúng là do sự bất lực của bọn hắn, điều này làm cho hắn không còn mặt mũi nào đối mặt Lục Linh.
- Không quan hệ đến các ngươi?
Lục Linh lắc đầu nói:
- Đệ đệ ta có lựa chọn của mình, các ngươi không nên âm thầm tự trách, tu luyện thật tốt đi, đừng để hắn mất công cứu các ngươi.
- Vâng!
Dạ Tra và Mông Thần liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hai người vẫn hết sức sầu muộn như cũ, hiển nhiên lo lắng đối với sinh tử của Lục Ly.
- Chớ có suy nghĩ quá nhiều!
Lục Linh phất tay nói:
- Hiện tại bản mạng ngọc phù của Lục Ly còn chưa vỡ, lại có thể để lại chữ viết, điều này nói rõ tình huống không có quá tệ.
Chương 968 Thông thiên sơn
- Ta tin tưởng đệ đệ ta, nhất định hắn có thể trở lại. Đương nhiên chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp cứu hắn trở lại, đi xuống nghỉ ngơi đi, chờ các ngươi nghỉ ngơi tốt rồi, ta muốn vào Hỏa Ngục xem một chút.
- Được!
Hai người không dám tiếp tục lưu lại nơi này nữa, đều xoay người rời đi, bước đi hết sức trầm trọng.
- Tí tách, tí tách!
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lục Linh vô lực ngồi xuống, khóe mắt có hai giọt nước mắt không tiếng động chảy xuống, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh tí tách.
Trong khoảng thời gian này mọi người tiếp nhận áp lực rất lớn, nội tâm vô cùng thống khổ. Nhưng có ai tiếp nhận áp lực lớn hơn, đau khổ hơn Lục Linh chứ?
...
Một ngày sau, Lục Linh và đám người Dạ Tra tiến vào Hỏa Ngục, để lại Minh Vũ và Lục Phi Tuyết ở Trấn Thiên Huyễn Thành. Về phần sự tình Vân Châu và U Châu, Lục Linh đã dặn dò xuống, có xảy ra biến cố gì hay không, Lục Linh đã quản không được nhiều như vậy.
Mặc dù bóp nát ngọc phù, báo cho mấy đội Nhân Hoàng còn lại tập hợp ở đại bản doanh, nhưng Hỏa Ngục quá rộng lớn, mọi người muốn nhanh chóng trở về cũng cần có thời gian.
Lục Linh để một vị trưởng lão Thanh Loan Tộc ở lại đại bản doanh và bản đồ giản đơn mà Dạ Tra khắc, để những Nhân Hoàng khác trở lại dựa vào bản đồ đi tìm các nàng.
Bốn đội nhân mã tiến vào Hỏa Ngục, dò xét gần một tháng, bản mạng ngọc phù đều không có nứt vỡ. Điều này nói rõ bên trong Hỏa Ngục không có dân bản địa, Lãnh Vô Hinh và gia tộc của nàng không phải cư ngụ ở bên trong Hỏa Ngục, có lẽ Hỏa Ngục vẫn an toàn.
Dạ Tra dò xét ở phía trước, Mông Thần dẫn đường, một nhóm người vây quanh Lục Linh bay về phía trước. Hồ Lang thấy Lục Linh thật sự quá mệt mỏi, liền để Lục Linh ở trên bản mạng châu của hắn, giúp Lục Linh ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Quả thực Lục Linh mệt muốn chết, một tháng này nàng gần như không ngủ được một giấc ngon lành, thường xuyên ỉu xìu không chịu nổi mới ngủ trên ghế, rất nhanh lại gặp ác mộng tỉnh lại. Lúc này ngồi xếp bằng ở trên bản mạng châu của Hồ Lang, rất nhanh liền ngủ thật say rồi.
Có nhiều Nhân Hoàng như vậy, trên đường rất an toàn, năng lực dò đường của Dạ Tra rất mạnh. Nếu như có thể đi vòng qua, sẽ không trọn đối đầu. Nếu như không vòng qua được, cũng có thể tìm kiếm nơi ít Huyền Thú nhất đi qua.
Sau khi nhóm người bay ba ngày, đã gặp được một tiểu đội Nhân Hoàng khác. Tiểu đội này cũng không có phát hiện bất kỳ tin tức hữu dụng nào, không gặp phải bất kỳ nhân loại nào ở bên trong Hỏa Ngục, càng không có phát hiện dấu vết sinh hoạt của nhân loại.
Nhân Hoàng nhiều như vậy càng thêm an toàn, bất cứ chuyện gì cũng không cần Lục Linh quan tâm. Nàng cũng không có ý tứ quản qua, trong khoảng thời gian này luôn luôn ngồi xếp bằng ở trên bản mạng châu Hồ Lang tu luyện, giống như muốn quên đi sự lo lắng và nhớ mong Lục Ly.
Mọi người xuyên thẳng một đường, bay thẳng về phía bắc. Hỏa Ngục lớn đến mức khiến tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ, mọi người đều là Nhân Hoàng, tốc độ nhanh như vậy, mà bay nửa tháng mới tới đích. Hơn nữa nơi đây còn không phải là cực bắc, phía bắc còn có bao nhiêu lãnh thổ rộng lớn nữa.
Nơi cần đến là một tòa núi lớn có thể thông thiên, đâm thẳng bầu trời, không biết cao bao nhiêu. Bởi vì phần cuối tầm nhìn mọi người là một đám mây, đỉnh núi bị tầng mây che lấp rồi.
Tuy nói đây là một ngọn núi thông thiên, nhưng nhìn nó càng giống như là một cái kinh thiên thần bổng to lớn. Bởi vì bốn bề đỉnh núi thẳng tắp, xa xa nhìn lại giống như là một cây thiết côn to lớn vươn lên, đâm thẳng vào bầu trời, nối liền thiên địa.
Trên ngọn núi không có bất kỳ cây cối nào, toàn là nham thạch trơ trụi màu nâu đỏ, chỉ có một con đường mòn xoay tròn quanh co đi lên, phần cuối nằm ở trên tầng mây.
- Đây là một cái thông thiên lộ, chẳng lẽ đệ đệ bị mang đến thiên giới?
Lục Linh híp mắt lẩm bẩm, nhìn một lúc lâu thân thể mới bay lên, chậm rãi đạp trên đường mòn.
Đầu con đường có một tảng đá nhẵn bóng, phía trên bị người dùng lưỡi dao sắc bén khắc tám chữ... không cần tìm ta, chờ ta trở lại!
- Là bút tích của Lục Ly!
Lục Linh nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve chữ, hé miệng cười. Chữ viết cực kỳ thong dong, cứng cáp mạnh mẽ, khiến Lục Linh thấy được một chút hi vọng. Có lẽ sự tình cũng không có tồi tệ như trong tưởng tượng của các nàng, có lẽ một ngày nào đó Lục Ly sẽ từ phía trên đi xuống!
- Cái thang đá này có trọng lực khủng bố!
Hồ Lang đi tới, giải thích một câu:
- Với trọng lực phía trên, coi như là ta cũng không thể bước được mười bậc thềm một lần. Hơn nữa càng đi lên trọng lực càng khủng bố, ta nghĩ coi như là Hình Mục tới, cũng không đi lên được một trăm bậc thềm đá.
- Một trăm bậc!
Lục Linh lẩm bẩm một tiếng, nhấc chân bước lên bậc thềm đầu tiên, đầu vai của nàng khẽ run lên, nàng đứng đó một lúc lâu, lại nhấc chân lùi về sau.
Lui về gần chỗ tảng đá khắc chữ, Lục Linh trầm tư chốc lát hạ lệnh:
- Đồ Nghịch, ngươi lập tức trở về Vân Thủy Thành giải quyết sự vụ Vân Châu U Châu. Những người còn lại dẫn đội quét sạch Huyền Thú trong Hỏa Ngục, mặt khác mời Kha Lư Kha Mang và các chủng tộc hiểu cấm chế, trận pháp trong Hoang Giới tới đây, lại từ Vân Châu U Châu tìm kiếm người phá trận. Nếu Lãnh Vô Hinh và đệ đệ của ta có thể đi tới, chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp đi tới!
Chữ đúng là do Lục Ly khắc lên.
Lúc ở trên thông thiên lộ, Lục Ly mãnh liệt yêu cầu lưu lại chữ, nếu không sẽ tự sát. Lãnh Vô Hinh cũng không ngại, thả hắn ra, cho hắn lưu lại tám chữ, làm yên lòng đám người Lục Linh.
Lục Ly theo Lãnh Vô Hinh đi qua thông thiên lộ, nếu như không phải Lãnh Vô Hinh mà nói. Hắn căn bản không đi lên được. Lãnh Vô Hinh lấy ra một món pháp bảo, phóng ra một cái lá chắn bảo vệ hai người vào, sau đó nhẹ nhàng đi tới.
Đi lên đám mây, Lục Ly phát hiện mình ở trong một cái thế giới kì dị khác, vậy mà phía trên Hỏa Ngục lại có một tầng khác.
Đây là một cái thế giới cây, khắp nơi đều là cây lớn chọc trời.
Chương 969 Hôn độn luyện ngục
Các loại cây hình thù kỳ quái, rất nhiều cây lớn đâm thẳng vào bầu trời, cây khô cũng như một tòa núi nhỏ, không biết cao bao nhiêu. Lục Ly đi qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn là lần đầu thấy cây cối cao lớn như vậy.
Rất kỳ quái chính là...
Cái thế giới này trừ rừng rậm mênh mông vô bờ ra, cũng không có Huyền Thú mạnh mẽ, chỉ nhìn thấy một ít chim nhỏ, tiểu thú các loại. Hơn nữa phần lớn là động vật ăn cỏ, nhị giai Huyền Thú cũng không nhìn thấy.
Nhưng nơi đây rất nhiều linh quả, tràn ngập mặt đất, Lục Ly thấy vậy đều chảy nước miếng, nhiều linh quả như vậy nếu như ngắt lấy toàn bộ, có thể đổi được bao nhiêu huyền tinh chứ?
Lãnh Vô Hinh cũng không phải là không thấy những linh quả này, nhưng không có động tâm, càng không có đi ngắt lấy, khiến Lục Ly hết sức nghi hoặc.
Lục Ly không có ngồi ở trong một đóa hoa sen khác, mà là ngồi cùng Lãnh Vô Hinh. Lãnh Vô Hinh bảo Lục Ly tìm một con sông tắm sạch một phen, cũng không sợ hắn chạy.
Đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Lãnh Vô Hinh lại dùng roi trói tay Lục Ly lại, ngồi bên trong một đóa hoa sen. Bên trong hoa sen rất lớn, đừng nói hai người, cho dù tám đến mười người cũng ngồi được.
Lãnh Vô Hinh ngồi xếp bằng ở một bên, để Lục Ly ngồi xếp bằng ở một bên, căn bản không e ngại hắn làm xằng làm bậy. Tốc độ hoa sen rất khủng bố, bay thẳng về hướng đông, sau khi bay mười ngày lại tới một tòa thông thiên sơn.
Tòa thông thiên sơn này và tòa thông thiên sơn bên trong Hỏa Ngục giống nhau như đúc, đều đâm thẳng vào bầu trời, nhìn không thấy phần cuối, phía trên có một cái thông thiên lộ quanh co.
Mười ngày nay Lãnh Vô Hinh cũng không có nói với Lục Ly một câu, lúc tới thông thiên sơn, liền thu hồi hoa sen, lấy ra một hạt châu màu thổ hoàng phóng thích hào quang bao phủ nàng và Lục Ly vào. Hai người nhẹ nhàng đi lên thông thiên sơn, lại tiến vào một cái thế giới kỳ lạ.
Cái thế giới này không có gì cả, chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ, đây là một cái thế giới cát. Trong cái thế giới này cũng bay mười ngày, mười ngày này trừ cát vàng ra vẫn chỉ là cát vàng. Lục Ly không nhìn thấy bất kỳ cây cối, bất kỳ Huyền Thú nào, giống như nơi này chính là một mảnh tử địa.
Phi hành mười ngày lại tới trước một tòa thông thiên sơn, thời gian đã qua một tháng, thương thế của Lục Ly khôi phục gần hết. Hắn thấy thông thiên sơn bên trong cát vàng phía trước, mắt lộ ra một chút mơ hồ, chẳng lẽ nơi này có vô số tầng? Nơi này là một tầng thế giới kì dị?
- Hưu...
Đã tới thông thiên lộ, Lãnh Vô Hinh thu hồi trường tiên trong tay lại, dẫn đầu bay đi.
Lục Ly cảm giác có thể vận chuyển huyền lực, đôi mắt hơi chuyển, bay vụt theo, ngưng tiếng hỏi:
- Lãnh tiểu thư, ngươi thả ta ra, không sợ ta sẽ làm bậy à?
Thời gian dài như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu Lãnh Vô Hinh mở miệng, nàng nhàn nhạt liếc Lục Ly một cái, nói:
- Xằng bậy? Ngươi có thể giết ta? Hay có thể chạy trốn à? Với chút thực lực này của ngươi, không đủ tư cách giết ta, chạy trốn mà nói... Ngươi có thể thử một chút, nếu như ngươi có thể còn sống đi ra khoảng cách một vạn trượng, ta sẽ thả ngươi trở về!
- Hả?
Trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh ngạc, đúng là Lãnh Vô Hinh không có nói đùa, một tầng này trừ cát vàng ra ngoài, hắn cũng không có cảm thụ được bất kỳ nguy hiểm nào.
Hắn dừng lại một thoáng, liếc mắt nhìn nơi xa, hỏi:
- Thật sao?
Lãnh Vô Hinh cười, hơi gật đầu nói:
- Lãnh Vô Hinh ta không gạt người, nếu ngươi có thể đi ra khoảng cách vạn trượng, ta thả ngươi trở về.
- Được!
Lục Ly lập tức phóng Mệnh Luân ra, nhuyễn giáp ngưng hiện bên ngoài cơ thể, long đế thần binh xuất hiện ở trong tay, chậm rãi bay về nơi xa.
Bay được mười trượng, hắn lại nhìn về phía Lãnh Vô Hinh, sau khi thấy nàng không có bất kỳ dị động nào, lại to gan tiếp tục bay về phía trước.
Hai mươi trượng, năm mươi trượng, một trăm trượng!
Tất cả đều rất bình thường, không có bất kỳ cấm chế gì dao động, không có cảm giác được bất kỳ khí tức sinh linh, gan Lục Ly lớn vài phần, tiếp tục bay về phía trước.
- Phanh!
Sau khi Lục Ly bay về phía trước mấy trượng, đột nhiên cát vàng nổ tung. Tiếp theo một con quái thú to lớn từ dưới đất chui ra, đó là một con Hoàng Kim Hạt Tử to lớn, chiều cao đạt đến trăm trượng, toàn thân đều có lớp vỏ màu hoàng kim, một luồng khí huyết khủng bố từ bên trong thân thể nó tràn ngập mà ra.
- Thú hoàng!
Nội tâm Lục Ly lộp bộp, không đợi hắn kịp phản ứng, hai khu vực cát vàng bên trái phía trước đồng thời nổ tung, hai con quái thú từ bên trong cát vàng bắn ra.
- Lại là thú hoàng...
Lục Ly có một chút câm nín, vậy mà những thú hoàng này lại ẩn nấp ở trong lòng đất. Thật ra hắn không hề sợ hãi, trong mắt lấp lánh ngân quang, hai con ngân long uốn lượn bay múa trong con ngươi, trên người hiện lên khí tức không tên, bên ngoài cơ thể có khí lưu nhàn nhạt vờn quanh, hắn phóng ra long uy.
Long uy cũng không phải là thần kỹ huyết mạch, mà là một loại thần thông sau khi luyện hóa cái thú thần chi trảo kia có được, Lục Ly dựa vào long uy có thể chấn nhiếp thú hoàng, hắn ở trong vân hải đã chấn nhiếp mấy con thú hoàng.
Sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra...
Rõ ràng ba con thú hoàng kia không có nửa điểm sợ hãi, trong mắt to đều là vẻ lạnh lùng, không mang theo một chút tâm tình, sau khi Lục Ly quan sát ánh mắt ba con thú hoàng, dứt khoát lựa chọn lui về phía sau!
- Hưu...
Tốc độ hắn đạt đến cực hạn, không hề yếu hơn so với thú hoàng, hắn chỉ cách thông thiên sơn trăm trượng, một thoáng là sẽ bay trở lại. Tại thời điểm hắn tiến vào thông thiên lộ, ba con thú hoàng lập tức ngừng lại.
- Sa sa sa...
Ba con thú hoàng trở về chỗ cũ, chui xuống dưới cát vàng, rất nhanh đã biến mất không thấy, khí tức cũng biến mất. Nếu như không phải trên mặt đất có ba cái hố to, có lẽ Lục Ly cũng cho rằng vừa rồi hắn hoa mắt.
- Nhiều thú hoàng như vậy sao?
Trong lòng Lục Ly vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm, sau đó nhướng mày, hỏi Lãnh Vô Hinh theo bản năng:
- Đây không phải là thú hoàng sao? Thoạt nhìn quái thú bên trong Hỏa Ngục cũng không giống Huyền Thú, những quái vật này là gì vậy?
Chương 970 Giết một người
- Những con này gọi là Hỗn Độn Thú!
Lãnh Vô Hinh thuận miệng giải thích:
- Đều là kỳ thú do Hỗn Độn Luyện Ngục thai nghén ra, khác biệt Huyền Thú, linh trí của bọn chúng rất thấp. Thú uy của ngươi rất mạnh, đáng tiếc không có hữu dụng đối với những Hỗn Độn Thú này!
Cuối cùng Lãnh Vô Hinh cười hai tiếng, giống như đang đùa cợt Lục Ly, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo. Thấy sắc mặt Lục Ly có chút khó coi, nàng lại tiếp tục nói:
- Như thế nào? Không phải ngươi muốn trốn sao? Tại sao không trốn nữa rồi? Bổn tiểu thư nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi có thể chạy trốn ra khoảng cách vạn trượng, ta sẽ để ngươi trở về. Không, ta sẽ tự mình đưa ngươi trở về, như thế nào?
Lục Ly trợn mắt, vạn trượng? Hắn sợ là năm trăm trượng cũng không đi được. Khó trách Lãnh Vô Hinh không hề trói buộc hắn, nàng căn bản không sợ hắn chạy trốn.
- Tại sao địa phương quỷ quái này lại nhiều thú hoàng cấp Hỗn Độn Thú như vậy?
Lục Ly bĩu môi thầm nói.
- Ha ha!
Lãnh Vô Hinh cười nhạt nói:
- Hỗn Độn Luyện Ngục, tổng cộng có mười tầng, Hỏa Ngục của các ngươi chỉ là tầng thứ nhất, nơi này là tầng thứ ba. Nếu như ngươi đi lên tầng sáu trở lên, ngươi mới biết được cái gì gọi là khủng bố. Nếu không trốn được, vậy thì ngoan ngoãn đi theo ta đi.
Lãnh Vô Hinh nói xong xoay người đi lên phía trên, căn bản không để ý tới Lục Ly. Lục Ly chỉ có thể cắn răng nhanh chóng đuổi theo, không đi theo nàng, chẳng lẽ ở lại chờ chết?
- Hỗn Độn Luyện Ngục? Rốt cuộc đây là nơi nào?
Trong đầu Lục Ly tràn đầy nghi hoặc, Hỏa Ngục là tầng thứ nhất? Tầng thứ hai là rừng rậm, chẳng lẽ là mộc ngục, nơi đây toàn là cát vàng, chẳng lẽ là thổ ngục? Không phải phía trên còn thủy ngục, Kim Ngục chứ?
Rốt cuộc vị tiểu thư lai lịch thần bí, một thân toàn là bảo vật này có địa vị gì? Tại sao nàng lại xuất hiện ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục, tại sao lại đi Hỏa Ngục? Hiện tại nàng muốn đi đâu?
Có màn hào quang do hạt châu của Lãnh Vô Hinh bao phủ, Lục Ly ung dung đi lên thông thiên sơn. Sau khi đi lên tầng mây, thế giới lại thay đổi lần nữa, bọn họ xuất hiện ở trong biển rộng mênh mông vô bờ.
- Quả nhiên là thủy ngục!
Lục Ly trợn mắt, nhìn quanh bốn phía mấy lần, trầm giọng dò hỏi Lãnh Vô Hinh:
- Có phải tầng tiếp theo là Kim Ngục hay không? Tầng thứ sáu tên là gì?
- Không sai!
Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, không có ý tứ giấu giếm, thuận miệng giải thích:
- Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi. Đây chính là mười ngục hỗn độn, nếu như ngươi có thể tiến vào tầng thứ mười, đồng thời lên thông thiên lộ mà nói. Ngươi sẽ có thể phá toái hư không, bạch nhật phi thăng. Động tâm không? Nếu không một mình ngươi xông vào một lần xem?
Xông vào một lần?
Lục Ly ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Lãnh Vô Hinh nói mười ngục hỗn độn một tầng so với một tầng càng khủng bố hơn, hắn ở tầng thứ ba đã sống không nổi, còn đi lên tầng thứ mười làm gì? Chuyện này và lão thọ tinh treo ngược có gì khác biệt sao?
Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi!
Lục Ly âm thầm nhớ kỹ, phía trước là ngũ hành rất dễ nhớ, băng ngục phong ngục lôi ngục rất dễ hiểu, ám ngục và hồn ngục là cái gì? Chẳng lẽ ám ngục là một mảnh đen tối, hồn ngục có rất nhiều Hỗn Độn Thú hiểu công kích linh hồn sao?
Lôi ngục!
Đây là tầng tối cao trong hỗn độn luyện ngục, xông qua lôi ngục là có thể bạch nhật phi thăng, có được năng lực của thần sao? Thật ra Lục Ly cũng có một chút ước mơ với chuyện này, mục tiêu tối cao của võ giả không phải là phá toái hư không, đạp đất thành thần giống như Đấu Thiên đại đế sao?
- Lôi ngục sẽ khủng bố cỡ nào? Chẳng lẽ bên trong đều là lôi đình cuồng bạo? Và bên trong lôi đình thai nghén ra Diệt Thế Thần Thú sao?
Thời điểm Lục Ly trầm ngâm, Lãnh Vô Hinh đã phóng hoa sen ra, thân thể bay vọt lên, quay mắt nhìn Lục Ly một cái nói:
- Có đi không?
Lục Ly vội vàng phi thân lên, gật đầu nói:
- Đi!
Đây là thủy ngục, tầng thứ tư trong hỗn độn luyện ngục, tầng thứ ba đã kinh khủng như thế rồi, tầng thứ tư sẽ có bao nhiêu khủng bố đây? Lục Ly không cách nào tưởng tượng!
Cánh hoa khép lại, tiếp theo phát ra tia sáng nhanh chóng bay về nơi xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ mấy chục tức thời gian đã đạt được tốc độ của Địa Tiên cảnh. Có lẽ tốc độ nhanh nhất của hoa sen nên chính là như vậy, Lục Ly có thể nhìn ra Lãnh Vô Hinh muốn nhanh chóng trở về.
Cuộc sống sau đó lại là trầm mặc và tĩnh mịch, Lãnh Vô Hinh luôn luôn ngồi xếp bằng bế quan, mặc dù ngồi xếp bằng ở phía trước Lục Ly một trượng, Lục Ly giơ tay lên là có thể chụp chết nàng. Nhưng Lục Ly không dám động, hắn không có xúc động như vậy, không muốn uổng phí chịu chết.
Trong lòng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn phóng thích một chút sát ý, sợ không kịp động thủ, Lãnh Vô Hinh đã lập tức biết. Toàn thân cô gái này đều là bảo vật, Lục Ly không có nắm chắc trong nháy mắt giết chết nàng.
Cô gái này vô cùng máu lạnh, trên tay nhuộm dần máu tươi, hơn nữa đối với nàng mà nói, Lục Ly chỉ là thổ dân một tiểu thế giới. Thử hỏi Lục Ly sẽ nhân từ nương tay với một tên thổ dân sao? Nếu như tên thổ dân này muốn giết mình, nhất định Lục Ly sẽ một chiêu giết hắn.
Cho nên Lục Ly không dám động!
Hắn rất quý trọng sinh mệnh của mình, hắn không hoàn toàn sống cho mình. Hắn còn sống vì Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, Lục Phi Tuyết, vì Minh Vũ, Mông Thần, Mông Trí, Dạ Tra, Bạch gia, Tử gia, Vũ gia mà sống, vì vô số người có quan hệ với hắn.
Kỳ hạn mười năm sắp tới, đao phong tứ đại thế lực vẫn trực chỉ, Vân Châu, Bắc Mạc, U Châu, Hoang Giới cũng sẽ biến thành núi thây biển máu. Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp sống sót, phải nghĩ biện pháp trở nên mạnh mẽ, phải nghĩ biện pháp trở về trước khi kỳ hạn mười năm đến!
- Trở về, ta nhất định phải trở về, bất kể có khổ sở, khó khăn bao nhiêu, ta cũng nhất định phải sống sót, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly âm thầm gào thét trong nội tâm, ép buộc chính mình khu trừ tạp niệm, bắt đầu toàn tâm toàn lực tu luyện. Hắn muốn đột phá Quân Hầu cảnh rồi, linh tài hắn có, hắn chỉ còn kém chút ít tích lũy.
Bình luận facebook