-
Chương 126-130
Chương 126 Mang đi
Cường giả gia tộc chết sạch rồi, Thất trưởng lão trở thành người mạnh nhất, có uy vọng nhất của Liễu gia. Hắn chỉ trầm tư nửa nén hương liền vô cùng kiên định nói:
- Lập tức đi ngay, lão Cửu, lão thập tam, các ngươi đi truyền lệnh của ta, toàn bộ con em Liễu gia tụ lại, thu dọn đồ đạc rời khỏi Vũ Lăng thành ngay trong đêm.
Hai vị trưởng lão khẽ gật đầu, lập tức xoay người đi bố trí, Liễu Di ngẩng đầu mờ mịt nhìn Thất trưởng lão hỏi:
- Đi, chúng ta còn có thể đi đâu? Vũ đại nhân khẳng định sẽ phái người đuổi giết. Bắc Mạc rất lớn, nhưng không có chỗ cho Liễu gia chúng ta dung thân.
- Có!
Thất trưởng lão ngước mắt nhìn về hướng nam nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể tiến vào Thiên Đảo Hồ trước khi truy binh đuổi tới, chúng ta liền có hi vọng sống sót.
- Thiên Đảo Hồ?
Trong mắt Liễu Di chớp qua một tia thần thái, chẳng qua nàng nghĩ một lát rồi lại cười khổ nói:
- Thất gia gia, gia tộc an trí nhiều phụ nữ trẻ nhỏ trong sơn cốc như vậy, chờ tiếp những người này ra, muốn cùng lúc mang đến Thiên Đảo Hồ ít nhất phải hai tháng. Vũ đại nhân sao có thể cho chúng ta thời gian dài như vậy?
- Không mang theo các nàng!
Ánh mắt Thất trưởng lão chớp qua một tia kiên định, vô cùng quả quyết nói:
- Chúng ta đi trước, nhanh thì nửa tháng có thể đến nơi, còn nếu mang theo các nàng, tất cả đều phải chết.
- Hả?
Cả người Liễu Di run lên, không ngờ Thất trưởng lão cư lại ngoan tâm đến thế, lưu lại toàn bộ gia quyến, những người kia rất có thể sẽ bị giết sạch...
Cộc cộc cộc!
Vẻn vẹn qua nửa canh giờ, từ cửa Nam Vũ Lăng thành, hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh mà ra. Thất trưởng lão quả nhiên ngoan tâm, chỉ sai người thu thập tài vật trọng yếu, dẫn theo hơn ba trăm người còn lại ngồi chiến xa ra khỏi thành.
Trước đại chiến, Liễu gia đưa tất cả phụ nữ trẻ em đến các cứ điểm ẩn núp, tổng cộng có hai, ba ngàn người. Nếu mang theo hết toàn bộ hai ba ngàn người già phụ nữ trẻ em này, cần tiêu tốn rất nhiều ngày thời gian, tốc độ không thể nào nhanh được, trên trăm chiếc chiến xa mục tiêu cũng sẽ càng lớn, khả năng bị đuổi kịp rất cao.
Minh Xà bà bà giết sạch người bốn đại gia tộc ngay trước mặt Vũ đại nhân, còn giết cả Vũ Hận Triệu Hi, thậm chí sau cùng Vũ đại nhân cũng bị ép nhếch nhác đào tẩu.
Lúc này lửa giận trong lòng Vũ đại nhân thế nào chắc không cần nói cũng biết, hắn nhất định sẽ quay về mời tộc trưởng và cường giả Vũ gia ra tay truy sát Minh Xà bà bà. Nhưng Minh Xà bà bà ngồi phi thuyền thiết giáp, tốc độ nhanh cỡ nào? Khả năng lớn là không thể đuổi kịp.
Một khi đuổi không kịp, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, Vũ đại nhân sẽ chuyển sự chú ý về phía Liễu gia, đến lúc đó Liễu gia tuyệt đối gà bay chó sủa.
Bởi thế vì bảo toàn Liễu gia, Thất trưởng lão đành phải bỏ mặc những người già phụ nữ trẻ em kia để đào tẩu trước. Chỉ cần bọn hắn trốn, Vũ đại nhân sẽ không nhắm đến gia quyến, dù sao làm vậy thanh danh không dễ nghe.
Còn về dư nghiệt bốn đại gia tộc liệu có trả thù, liệu có tàn sát những phụ nữ trẻ em đang ẩn núp kia, vậy chỉ còn biết phó mặc cho ý trời.
Hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh trong đêm, chẳng mấy chốc đã tan biến trong sơn đạo mênh mông, mỗi chiến xa đều được kéo bởi hai con Ngân Lang, tốc độ rất nhanh, một đêm qua đi đoán chừng đã cách xa Vũ Lăng thành mấy trăm dặm.
Trước khi đi Thất trưởng lão sai người thả một mồi lửa, dội dầu đen lên toàn bộ đại viện Liễu gia. Lúc này đại viện Liễu gia sớm đã hừng hực liệt hỏa, thế lửa xung thiên, chiếu rọi nửa góc trời.
Rời đi vội vàng, rất nhiều thứ không cách nào mang theo, bọn hắn phải tận lực nhanh chóng đến Thiên Đảo Hồ, không thể mang theo quá nhiều tài bảo linh tài. Vì không muốn cho dư nghiệt bốn đại gia tộc giành được, Thất trưởng lão đành phải một mồi lửa đốt trụi.
Trọn cả Vũ Lăng thành chìm trong hỗn loạn, Liễu gia chạy trốn, cường giả bốn đại gia tộc đều bị giết, trong thành không muốn loạn cũng không được.
Rất nhiều võ giả Ngoại đường của bốn đại gia tộc may mắn sống sót, lúc này bắt đầu điên cuồng cướp bóc tài vật bảo vật. Một ít tiểu gia tộc cũng nhúng tay vào tranh cướp, trong thành khó tránh khỏi dẫn phát hỗn chiến, Vũ Lăng thành vốn dĩ đã thây ngang khắp đồng, sau đêm nay xem ra sẽ triệt để biến thành thi thành.
Trời dần sáng tỏ, loạn chiến Vũ Lăng thành cũng đi đến hồi kết thúc, tài phú bốn đại gia tộc tích lũy nhiều năm bị cướp bóc sạch sẽ. Những võ giả Ngoại đường bốn đại gia tộc và một số tiểu gia tộc tham dự cướp đoạt đều bỏ trốn.
Lửa nơi đại viện Liễu gia cũng đã tắt, đại viện xưa kia xa hoa nhất trong thành, lúc này đã biến thành một phiến đất hoang vu. Khắp nơi trong thành toàn là thi thể, nước trong cống rãnh bị nhuộm đỏ ngầu.
Rất nhiều con dân trong thành bị ngộ sát, dù trời đã sáng hỗn loạn cũng đã kết thúc, song phần đông con dân vẫn thấp thỏm lo âu, không dám đi loạn. Phần đông bắt đầu đào tẩu, rời xa toà thi thành này.
Vẻn vẹn một đêm, Vũ Lăng thành vốn phồn hoa náo nhiệt bỗng chốc biến dạng.
Chẳng qua tình cảnh này rất thường thấy ở Bắc Mạc, mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra, đây chính là quy tắc của Bắc Mạc.
Trong sơn đạo cách Vũ Lăng thành mấy trăm dặm về phía tây nam, ba mươi chiếc chiến xa vẫn đang bôn tẩu. Một đêm vô sự, chiến xa rời xa Vũ Lăng thành vài trăm dặm, nhưng thế không có nghĩa là đã an toàn, chưa đến Thiên Đảo Hồ liền vĩnh viễn chưa tính an toàn.
Chiến xa chỉ có hơn ba mươi chiếc, bởi thế một chiếc phải chen mười người trở lên, rất nhiều võ giả Liễu gia chen trong chiến xa, thần sắc ảm đạm, như người mất hồn.
Còn có càng nhiều võ giả bị thương ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau, dù được băng bó, phục dụng thuốc chữa thương, nhưng đường núi xóc nảy thường xuyên kích động thương thế, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Lục Ly ngồi trong chiếc xe ngựa thứ ba, trong xe ngựa này chỉ có hắn và Liễu Di, đường núi xóc nảy Lục Ly lại vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, hắn bị thương quá nặng.
Chương 127 Chờ đợi ta
Toàn bộ xương cốt trước ngực đều đứt gẫy, lục phủ ngũ tạng bị đánh cho bầm dập, đấy còn là nhờ hắn mặc vào chiến giáp Huyền khí Địa giai của Triệu Duệ, bằng không sớm đã chết từ lâu.
Tiểu Bạch sấp ở bên người Lục Ly, cũng đang ngủ say, con thú nhỏ này Liễu Di không biết thuộc chủng loại gì, chỉ tưởng là tiểu sủng vật Lục Ly nuôi. Bởi vì nó một mực đi theo Lục Ly, nàng liền cũng mang theo Tiểu Bạch.
Liễu Di ngồi ở một bên, đầu tóc nàng rất loạn, trên người trên mặt đều có vệt bùn, sớm đã không còn phong thái và khí độ đại tiểu thư Liễu gia.
Nàng tựa lưng bên cửa sổ, trong mắt không một tia thần thái, cả người lung la lung lay theo chiến xa, tựa như một cái xác không hồn.
Đám người Thất trưởng lão không dám có chút nào chủ quan, một mực phái mấy tên trưởng lão Thần Hải Cảnh tản ra quanh năm mươi dặm trinh sát, vạn nhất gặp phải truy binh hoặc có võ giả chặn đường liền có thể sớm cảnh báo.
Lo lắng của đám người Thất trưởng lão là dư thừa, đêm qua một đêm vô sự, hai ngày bôn tẩu sau đó cũng bình an vô sự, không thấy có bất kỳ truy binh nào đuổi theo.
Gia tộc Vũ đại nhân cách Vũ Lăng thành rất xa, hắn muốn trở về cần phải có thời gian. Mà dù trở về, cường giả Vũ gia xuất động tất cũng phải trước đuổi theo truy sát Minh Xà bà bà, trong thời gian ngắn làm sao lại đi để ý tới Liễu gia cỏn con làm gì.
Ngày thứ ba, đội xe Liễu gia đã bôn tẩu được hơn ba ngàn dặm, đi cả ngày lẫn đêm, Ngân Lang không một phút ngừng nghỉ.
Đến lúc hoàng hôn, Lục Ly tỉnh lại!
Liễu Di cho hắn nuốt mấy viên đan dược chữa thương cao cấp, răng thú bên trong chiến giáp Huyền khí sáng lên le lói, tăng cường dược lực đến cực hạn.
Ba ngày qua đi, thương thế Lục Ly đã khôi phục rất nhiều, lục phủ ngũ tạng bầm dập sắp lành lại, xương cốt đứt gãy cũng bắt đầu khôi phục.
Lục Ly mở mắt ra, mê mang nhìn trần xe lay động, trong mắt rốt cục có một tia tinh thần. Hắn đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Liễu Di ngồi ở một bên ngủ say, Tiểu Bạch cũng ngủ say bên người hắn.
Hắn không nói gì, nhắm mắt lại hồi tưởng chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ và lo lắng.
- Tỷ tỷ...
Hắn thì thào, nhớ đến cảnh Lục Linh bị đốt thành một đoàn than đen, lập tức tim đau như đao cắt, lại nghĩ tới Lục Linh bị người mang đi, lúc này sinh tử chưa biết, hai người không biết có còn cơ hội gặp lại nhau, trong lòng hắn càng thêm đau đớn, co thắt lại.
Phốc
Trong người có máu tụ, hắn cứ nghĩ miên man, phẫn nộ công tâm, thế là phun ra máu, kinh động đến Liễu Di.
Liễu Di thấy mặt Lục Ly nhầy nhụa máu, thần sắc dữ tợn, ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng nói:
- Lục Ly, ngươi sao vậy?
Hí hí
Tiểu Bạch bị đánh thức, mắt nhỏ lo lắng nhìn Lục Ly, duỗi ra đầu lưỡi liêm liếm lòng bàn tay hắn.
Lục Ly hít sâu mấy hơi, sắc mặt dần khôi phục bình tĩnh, hắn mở mắt hỏi:
- Mang tỷ tỷ ta đi là ai? Bọn họ mang tỷ tỷ ta đến đâu?
Liễu Di thấy thần sắc Lục Ly dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng yên tâm, giải thích nói:
- Là Minh Xà bà bà của Thần Nữ cung Thanh Châu, các nàng hẳn là về trở lại Thanh Châu. Lục Ly ngươi đừng lo lắng, Thần Nữ cung rất cường đại, tỷ tỷ ngươi không sao đâu.
- Thanh Châu ở chỗ nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp:
- Từ chỗ chúng ta đến Thanh Châu cần mất bao lâu?
- Ngươi không đi được!
Liễu Di lắc đầu thở dài:
- Chí ít trong thời gian ngắn ngươi không đi được, Thanh Châu ở phía đông nam Bắc Mạc, cách nguyên cả Quỷ Sát hải. Không đến Bất Diệt cảnh, không ngồi truyền tống trận hoặc phi thuyền thiết giáp, ngươi căn bản không đi được Thanh Châu.
- Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nhắm mắt lại, trầm tư một lát, sau đó mở mắt nhìn qua ngoài xe lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, ta sẽ mau chóng tu luyện tới Bất Diệt cảnh, cứu ngươi trở về. Ngươi phải thật tốt, chờ đợi ta, chờ đợi ta...
Sau khi Lục Ly sinh ra, phụ thân liền mất tích, từ nhỏ hắn và Lục Linh đã sống dựa vào nhau. Lục Linh vừa là tỷ tỷ hắn, vừa là mẫu thân hắn, tình cảm hắn dành cho Lục Linh lớn hơn hết thảy, Lục Linh chính là tất cả đối với hắn.
Bốn tuổi Lục Linh đã mất đi cha mẹ, lại phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Lục Ly, còn cần đề phòng minh thương ám tiễn trong bộ lạc, chịu đủ khi nhục từ người bộ lạc.
Những năm qua Lục Linh chịu đựng quá nhiều gian khổ, thay Lục Ly làm rất rất nhiều chuyện, có dành cả đời Lục Ly đều không trả hết được.
Trừ lúc năm mười tuổi Lục Linh từng mất tích mấy ngày ra, Lục Ly gần như chưa từng chia tách quá lâu với Lục Linh. Nghĩ đến lần này không biết phải cách xa bao lâu, thậm chí có thể cả đời đều không gặp mặt lại được, lòng Lục Ly lại quặn thắt.
Khắc đó hắn âm thầm phát thề, nhất định phải tìm tới Lục Linh, nhất định phải trở thành cường giả, phải thủ hộ Lục Linh cả đời, không để nàng chịu thêm chút khổ, chịu thêm chút tổn thương nào.
...
Nhìn nét mặt cương nghị của Lục Ly, Liễu Di khe khẽ thở dài, vốn định nói mấy câu lại không đành lòng đả kích hắn.
Bất Diệt cảnh há là dễ đột phá vậy ư? Gia gia nàng cố gắng cả đời đều không thể rèn đúc Mệnh Luân, đột phá Mệnh Luân cảnh, càng đừng nói tới Bất Diệt cảnh xa xôi.
Hơn nữa, dù Lục Ly có thể đột phá Bất Diệt cảnh, chẳng lẽ như thế liền có thể tìm về Lục Linh?
Thần Nữ cung Liễu Di từng nghe nói qua, đó là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất Thanh Châu, cường giả như mây, Bất Diệt cảnh đối với Thần Nữ cung mà nói thì cũng chỉ là kiến hôi.
Liễu Di trầm mặc, Lục Ly cũng trầm mặc. Tiểu Bạch nhìn Lục Ly vài lần, thấy hắn không mở lời, liền lần nữa cuộn mình thành một đoàn thiếp đi bên người Lục Ly.
Qua gần nửa canh giờ, Lục Ly mới mở mắt, nhìn sang Liễu Di nói:
- Có nước không? Đúng rồi, giờ chúng ta đi đâu?
Bánh xe một mực lăn động, chiến xa xóc nảy, Lục Ly không cần nhìn cũng biết mình đang đi trên đường. Liễu Di rót một chén nước, đỡ Lục Ly ngồi dậy cho hắn uống, sau đó mới giải thích nói:
- Chúng ta đang tiến về hướng nam, tới Thiên Đảo Hồ.
Chương 128 Thiên Đảo Hồ
Lục Ly uống một ngụm, miệng lưỡi không còn cảm giác phát khô như trước, hắn nhíu mày hỏi:
- Thiên Đảo Hồ ở đâu? Sao phải đi Thiên Đảo Hồ?
Ánh mắt Liễu Di thoáng ảm đạm, đắng chát nói:
- Không đi Thiên Đảo Hồ chúng ta đều phải chết, đi Thiên Đảo Hồ chúng ta mới có thể giữ được mạng nhỏ.
Liễu Di kể lại một lượt tình hình đêm đó cho Lục Ly nghe, Lục Ly đại khái đã hiểu, chẳng qua vẫn không biết vì sao phải đi Thiên Đảo Hồ, hắn hỏi:
- Thiên Đảo Hồ không phải ở Bắc Mạc ư? Nếu là ở Bắc Mạc, như vậy Vũ gia phái chút ít cường giả tới, chẳng phải cũng xong đời?
- Ở Bắc Mạc!
Liễu Di rất khẳng định nói:
- Chẳng qua ở Thiên Đảo Hồ, đừng nói Vũ gia, dù có là ba đại Vương tộc cũng không dám phái người tiến vào. Thiên Đảo Hồ có quy củ, bất kỳ người gia tộc siêu cấp nào dám tiến vào, giết không cần luận!
Lục Ly nhướng mày kinh ngạc, hỏi:
- Quy củ này ai định?
- Vương giả Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân!
Liễu Di rất là sùng bái nói:
- Hai ngàn năm trước Thiên Ngục lão nhân xuất hiện ở Thiên Đảo Hồ, định ra quy củ này, hơn hai nghìn năm qua quy củ đó chưa từng bị đánh phá.
Nghe Liễu Di giải thích cặn kẽ, Lục Ly mới hiểu ra, vì sao Liễu gia phải trốn đến Thiên Đảo Hồ.
Thiên Đảo Hồ nằm trong Bắc Mạc, trên giao giới giữa ba nước Thiên Vũ quốc Thiên Lương quốc Thiên Hàn quốc. Hồ này rộng lớn phi thường, diện tích phải gấp mười Vũ Lăng quận, bên trong có hơn ngàn đảo lớn, đảo nhỏ càng là đếm không hết, bởi thế mới được mệnh danh là Thiên Đảo Hồ.
Nằm ở giao giới ba nước, nơi này tự nhiên thành là khu vực không ai quản lí, trước giờ luôn là nhạc viên của võ giả lưu lãng. Hai ngàn năm trước, sau khi Thiên Ngục lão nhân tới Thiên Đảo Hồ, nơi này càng trở thành nhạc thổ độc lập với ba đại vương quốc bên ngoài.
Bắc Mạc có vô số quận thành, cũng có vô số gia tộc, mỗi ngày đều diễn ra chiến đấu tranh quyền đoạt lợi như ở Vũ Lăng thành. Mỗi ngày đều có vô số gia tộc bị tiêu diệt, bị đuổi giết. Võ giả những gia tộc bị diệt kia không nơi dung thân, sau cùng đều đi đến Thiên Đảo Hồ.
Bởi vì!
Thiên Đảo Hồ là nơi tuyệt đối an toàn, ở đó có quy củ riêng, dù cho bên trong khắp nơi đều có giết chóc, nhưng ít ra gia tộc ở ba đại vương quốc không dám tiến vào truy sát.
Còn có vô số võ giả giết người cướp của, hoặc là kích sát đệ tử đại gia tộc, sau đó bị người đuổi giết, cuối cùng đều trốn vào Thiên Đảo Hồ.
Thiên Đảo Hồ càng lúc càng cường đại, mấy năm gần đây nghiễm nhiên có xu thế trở thành thế lực lớn thứ tư Bắc Mạc.
Ba đại Vương tộc cũng đã từng điều binh, thậm chí liên thủ xâm nhập Thiên Đảo Hồ, song rốt cuộc đều sắp thành lại bại, hao binh tổn tướng lui ra.
Bởi vì bên trong có Thiên Ngục lão nhân, một lão bất tử sống hơn hai nghìn năm, chiến lực kinh thiên.
Không ai biết chiến lực chân thực của Thiên Ngục lão nhân, chẳng qua rất nhiều người đều biết trên Chiến Thần bảng Bắc Mạc, Thiên Ngục lão nhân xếp hàng thứ ba, trên cả tộc trưởng ba đại Vương tộc.
Thiên Đảo Hồ là thiên đường của tội phạm, là nhạc viên của người mạo hiểm, là nhà của võ giả lưu lãng, cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất Bắc Mạc.
Vũ đại nhân sớm muộn sẽ tìm tới tiêu diệt Liễu gia, dù Liễu gia có chạy tới Thiên Hàn quốc Thiên Lương quốc cũng không an toàn, Vũ đại nhân tuỳ ý phái một tên cường giả đi qua đều có thể diệt đi Liễu gia, bởi thế chỉ còn cách trốn đến Thiên Đảo Hồ.
- Trước đây Thất gia gia từng quen biết một đảo chủ trong Thiên Đảo Hồ, lần này chúng ta qua đó chí ít sẽ có chỗ an thân, trước ẩn náu một thời gian rồi tính tiếp.
Sau cùng Liễu Di nói một câu, trong mắt lại mất đi thần thái, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia, giờ đây lại chạy trốn như chó nhà có tang, tiền đồ mờ mịt.
Lúc mạnh nhất Liễu gia có được ba tên Hồn Đàm cảnh, thậm chí Liễu Như Phong còn có hi vọng rất lớn xung kích Mệnh Luân cảnh. Hiện tại gia tộc lại chẳng có nổi một tên Hồn Đàm cảnh nào, võ giả Thần Hải Cảnh cũng chỉ sót lại hơn hai mươi người, sa sút thành gia tộc nhị phẩm, còn là gia tộc nhị phẩm vô cùng nhỏ yếu.
Liễu Di không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy tiền đồ dành cho Liễu gia. Nói không chừng chuyến này đi Thiên Đảo Hồ, kết cục sau cùng vẫn là bị gia tộc hay thế lực nào đó thôn tính, triệt để trầm luân...
Liễu Di buồn bã ngồi trong chiến xa, Lục Ly cũng trầm mặc, hắn đang nghĩ tới đường đi cho mình.
Lúc trước hắn và Lục Linh vốn định trốn khỏi Thiên Vũ thành, sau đó nghĩ cách gia nhập Vương tộc ngũ phẩm, truyền tống đi Trung Châu, trở lại Lục gia.
Giờ xem ra con đường này đi không thông, Lục Linh khó tránh khỏi liên quan đến cái chết của Vũ Hận và Triệu Hi. Lấy năng lực Vũ đại nhân, nhất định có thể điều tra rõ ràng tình huống của hắn và Lục Linh, nếu Vũ đại nhân đuổi không kịp Minh Xà bà bà, y tất sẽ nghĩ hết mọi cách chém giết mình và Liễu gia để tiết hận.
Càng nghĩ...
Lục Ly phát hiện mình chỉ còn nước đi theo Liễu gia tới Thiên Đảo Hồ, chỉ có thể vào trong Thiên Đảo Hồ tiềm ẩn một đoạn thời gian. Chờ Vũ đại nhân quên đi chuyện Liễu gia và mình, sau đó mới có thể lại nghĩ cách đi gia nhập ba đại Vương tộc, tìm kiếm tỷ tỷ.
- Ai...
Phụ mẫu còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh lại bị mang đi Thanh Châu xa xôi, Lục Ly phát hiện đường trước mắt mình càng lúc càng khó đi.
- Khó đến mấy cũng phải đi!
Lát sau, ánh mắt Lục Ly khôi phục vẻ kiên định, hắn có huyết mạch Ngân Long, hắn có Tiểu Bạch, hắn là con cháu Lục gia, hắn có thiên phú không sai.
Chỉ cần có thể tìm lại Lục Linh, cứu ra phụ mẫu, chịu khổ chịu tội đến mấy hắn đều cam tâm tình nguyện.
Hắn phải cường đại, càng cường đại hơn nữa, hắn không muốn tiếp tục phải trơ mắt nhìn Lục Linh bị người mang đi!
Khắc này, cường giả chi tâm trong lòng Lục Ly càng thêm phần mãnh liệt, tâm thái cũng trở nên trầm ổn dị thường.
Hai ngày sau đó một mực gió êm sóng lặng, chiến xa đi cả ngày lẫn đêm đã vượt qua vạn dặm lộ trình, mấy chục con Ngân Lang đều mệt đến thở hồng hộc, tốc độ giảm mạnh.
Chương 129 Người Vũ gia tới
Sau cùng Thất trưởng lão để cho đại bộ đội ngừng lại, dừng ở trong sơn cốc bên ngoài một thành nhỏ, tiếp đó hắn phái mười mấy tên chiến sĩ, chia nhau điều khiển chiến xa di chuyển về hướng đông nam.
Đây là sách lược cố tình bày bố nghi trận rất đơn giản, Lục Ly vừa nhìn liền hiểu ngay. Thất trưởng lão còn phái hai tên trưởng lão tới quận thành phụ cận, rõ ràng là đi tìm công cụ di chuyển khác.
Rời khỏi Vũ Lăng thành đã được mấy ngày, rất nhiều người dần khôi phục thương thế, Lục Ly cũng đã khỏe lại bảy tám phần.
Hắn và Liễu Di đi xuống từ trong cùng một chiếc chiến xa, dẫn lên rất nhiều đệ tử Liễu gia chú ý, đa số đệ tử Nội đường không nhận ra Lục Ly, dồn dập hiếu kì nghe ngóng.
Chuyện về Lục Ly, Liễu Di và đám người Thất trưởng lão chưa hề truyền ra, bởi thế căn bản nghe ngóng không được gì, chỉ loáng tháng nghe được một ít tin tức từ mấy tên võ giả ngày đó chiến đấu ở cửa Tây.
Dù chỉ là chút xíu tin tức, rất nhiều người cũng phải lau mắt mà nhìn đối với Lục Ly.
Lục Ly đại khai sát giới trong Khách Đường, chém giết mấy tên Thần Hải Cảnh, trong đó bao gồm một tên võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ của Triệu gia, thành công xoay chuyển bại cục tại cửa Tây.
Cường giả vĩnh viễn luôn được người tôn trọng, nhất là lúc này Liễu gia không còn một Hồn Đàm cảnh nào, Thần Hải Cảnh cũng chỉ còn hơn hai mươi người. Trong lòng mọi người đã xem Lục Ly như một nhân vật, lại thấy hắn ngồi chung chiến xa với Liễu Di, còn tưởng hắn là tình lang Liễu Di ngưỡng mộ trong lòng.
Lục Ly không để tâm tới ánh mắt chúng nhân, trầm mặc ngồi xuống trong sơn cốc tu luyện chữa thương. Liễu Di mặt không biểu tình tu luyện ở bên, trận chiến Vũ Lăng thành khiến Liễu Di trưởng thành lên nhiều, tu luyện cũng càng thêm chăm chỉ.
Một canh giờ sau, nơi xa một thương đội lao nhanh mà đến, đi đầu rõ ràng là hai vị trưởng lão Liễu gia.
Thất trưởng lão khẽ gật đầu tán thưởng, bước lên trước nghênh đón, trao đổi vài câu với hai vị trưởng lão, sau đó quay trở về quát khẽ nói:
- Một trăm người cởi chiến giáp đổi trang phục, ngụy trang thành thương đội, những người còn lại vào trong xe ngựa!
Ngụy trang thành thương đội, dù tốc độ hành tẩu sẽ chậm chút, nhưng hành tung càng khó bại lộ. Hơn nữa thương đội thuê tới lần này là thương đội nổi danh ở mấy quận thành phụ cận, thường xuyên hành tẩu quanh khu vực này, càng sẽ không dẫn người chú ý.
Với thân phận Lục Ly và Liễu Di tự nhiên không cần phải ngụy trang thành hộ vệ thương đội, hai người tiến vào trong một cỗ xe ngựa sang trọng. Sau nửa canh giờ thương đội nhanh chóng khởi trình, vì là chiến mã kéo xe, tốc độ khó tránh khỏi chậm hơn một chút.
Chẳng qua có một trăm người ngụy trang thành hộ vệ cưỡi ngựa đi theo, lần này số xe ngựa đã ít đi, chỉ còn hai mươi chiếc, đi đường càng linh hoạt, mục tiêu cũng không lớn.
Ba trăm võ giả thay phiên ngụy trang hộ vệ đi đường, Lộc trưởng lão Thám Báo đường bố trí người thăm dò chung quanh, an toàn rất được bảo chứng. Rất nhiều người không để ý tới tình hình bên ngoài, lặng lẽ ngồi trong xe ngựa tu luyện.
Lần nữa an tĩnh bôn tẩu hai ngày, thương thế Lục Ly đã khỏi hẳn, hắn một mực chìm trong tu luyện, ltrừ hỏi Liễu Di xin một ít Hỏa Ngọc thạch cho Tiểu Bạch, trên đường gần như không bắt chuyện với Liễu Di.
Liễu Di cũng một mực tu luyện, trừ lúc ăn cơm tán gẫu mấy câu ra thì không có vẻ gì là nhiệt tình cả. Ngữ điệu ngược lại cung kính rất nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo của tiểu thư đại gia tộc như trước nữa.
Tình thế không bằng người a!
Trước khi đi Minh Xà bà bà cảnh cáo Liễu gia phải đối xử thật tốt với Lục Ly, hơn nữa nếu không nhờ chị em Lục Ly, người Liễu gia đều chết sạch cả rồi. Liễu Di biết đạo cảm ân.
Đương nhiên, chiến lực Lục Ly cũng nhận được sự tôn trọng từ Liễu Di, Triệu Duệ Nghê Thúc chính là Thần Hải Cảnh trung kỳ, Liễu Di tận mắt thấy bọn họ bị Lục Ly đánh chết.
Cộc cộc cộc!
Nơi xa vang lên tiếng bôn chạy, Thất trưởng lão trong chiếc xe ngựa đi đầu nhướng mày, quát khẽ nói:
- Toàn bộ dừng lại!
Tất cả võ giả điều khiển chiến xa đều ngừng lại, Thất trưởng lão vén rèm, nhìn thám báo cuồng chạy mà đến hỏi:
- Có chuyện gì?
- Sơn phỉ!
Thám báo kia bẩm báo nói:
- Sơn đạo phía trước là hạp cốc, hai bên mai phục mấy trăm sơn phỉ, Lộc trưởng lão sai ta về bẩm báo cho trưởng lão.
- À!
Thất trưởng lão thở dài một hơi, chỉ cần không phải truy binh Vũ đại nhân phái ra là được, hắn hỏi:
- Chiến lực mấy trăm người kia thế nào?
- Không mạnh lắm!
Thám báo bẩm báo nói:
- Lộc trưởng lão nói là nhóm sơn phỉ nhỏ, không nói cụ thể có bao nhiêu cường giả.
- Đi thôi.
Thất trưởng lão khua tay nói, hắn rất tin tưởng Lộc trưởng lão, nếu Lộc trưởng lão đã không nhắn bọn hắn chạy trốn, chỉ là nhắc nhở cẩn thận, vậy nhất định là đám sơn phỉ chẳng ra gì.
Thương đội tiếp tục tiến lên, một trăm hộ vệ hai bên thần sắc ngưng trọng, nắm chặt binh khí trong tay, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Lục Ly lại chẳng hề để ý, Liễu gia có hơn hai mươi trưởng lão Thần Hải Cảnh, còn chưa đến lượt hắn ra tay. Hắn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, rất nhiều con em Liễu gia lại có chút căng thẳng, dõi mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đi về phía trước hơn mười dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một hạp cốc, Thất trưởng lão không hạ lệnh, thương đội tiếp tục tiến lên. Sau khi tiến vào hạp cốc, trên núi nơi xa đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó hai bên hạp cốc xuất hiện rất nhiều võ giả, toàn bộ đều cầm cung tiễn trong tay.
- Quả nhiên là một đám ô hợp!
Thất trưởng lão đứng trên càng xe nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đám sơn phỉ này chỉ có ba tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, trên mặt chớp qua một tia giễu cợt, hắn vung tay lên nói:
- Lão thập tam, dẫn người đi xuống thanh lý.
- Hưu!
Bảy tám tên Thần Hải Cảnh từ trong xe ngựa lao vút xuống, toàn bộ một trăm hộ vệ cũng vút theo, như từng thanh lợi kiếm lao tới hai bên hạp cốc. Tốc độ Thần Hải Cảnh nhanh như hồng quang, nhảy mấy bước liền xông lên đỉnh núi.
- Rút lui, rút lui!!
Chương 130 Dương đông kích tây
Thủ lĩnh sơn phỉ nhìn thấy nhiều Thần Hải Cảnh như vậy liền biết gặp phải xương cứng, hét lớn một tiếng trực tiếp vút vào trong núi, căn bản không dám chiến đấu.
Chuyện sau đó liền đơn giản, bảy tám tên trưởng lão và Lộc trưởng lão tiềm phục trong núi cùng ra tay với hơn trăm võ giả Liễu gia. Như gió thu quét lá rụng chém giết chừng trăm người, thu được một đống cung tiễn binh khí đại thắng mà về.
Thương đội tiếp tục tiến lên, bầu không khí không còn đè nén như mấy ngày trước đó. Có lẽ lần này giết hơn trăm sơn phỉ khiến bọn hắn phát tiết lệ khí tích ứ trong ngực, thần tình rất nhiều người thư hoãn chút ít, trên đường dần thỉnh thoảng vang lên tiếng cười.
Huy hoàng ở Vũ Lăng thành đã thành quá khứ, người chết cũng đã chết rồi, người sống còn phải tiếp tục sống. Bi thương không giải quyết được vấn đề, chỉ có kiên cường đối mặt cuộc sống mới có thể xứng đáng với những người đã khuất.
Lần nữa bôn tẩu ba ngày, trên đường lại gặp thêm một đám sơn phỉ, lần này nhân số tương đối nhiều, khoảng chừng năm sáu trăm người, chẳng qua số Thần Hải Cảnh vẫn quá ít.
Thất trưởng lão để ba trăm võ giả toàn lực xuất động, Thần Hải Cảnh cũng xuất động hơn mười người, chúng nhân vung lên đồ đao đại chặt một phen, lần nữa đại thắng, lần nữa phát tiết lệ khí đè nén trong lòng.
Đã đi đường mười ngày, Thiên Đảo Hồ không còn xa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cùng lắm là năm ngày nữa liền có thể đến nơi, tảng đá lơ lửng trong lòng chúng nhân dần hạ xuống.
Thất trưởng lão lại không dám chủ quan, đến một quận thành gần đó, hắn lại sai người đi thuê ba thương đội.
Không sai!
Là chỉnh chỉnh ba thương đội, hắn để ba thương đội bôn tẩu thành ba hướng, chúng nhân lần nữa ngụy trang thành một thương đội khác, sau đó tiếp tục tiến hướng Thiên Đảo Hồ.
Đồng thời hắn sai Lộc trưởng lão dẫn theo hai mươi mấy người đi quận thành tìm hiểu tin tức, thăm dò bốn phía. Đã qua mười ngày, nếu Vũ đại nhân muốn đuổi giết bọn hắn, giờ chắc cũng phải có động tác rồi.
Sự lo lắng của hắn không phải là không có đạo lý!
Ba ngày sau, Lộc trưởng lão thần sắc ngưng trọng trở lại, mang về một tin tức rất không ổn, trong ba quận thành phía đông bắc Thiên Đảo Hồ đều phát hiện tung tích người Vũ gia.
Lộc trưởng lão chỉ mới thăm dò ba quận thành phụ cận, còn có rất nhiều quận thành chưa điều tra, ai cũng không biết những nơi đó có người Vũ gia hay không.
Vũ gia là gia tộc ngũ phẩm, ở cùng đẳng cấp với ba Vương tộc ngũ phẩm.
Dù không có uy danh được như ba đại Vương tộc, nhưng đã là gia tộc ngũ phẩm thì làm sao có thể kém cho được? Để uẩn của gia tộc siêu cấp như thế thực sự quá mạnh.
Vũ gia khống chế nguyên một vực, vị trí nằm ở đông bộ Thiên Vũ Quốc, bên này lại là tây nam bộ Thiên Vũ Quốc. Trong tình huống bình thường, võ giả Vũ gia sẽ không xuất hiện ở chỗ này, mục đích của bọn hắn không cần nói cũng biết, rõ ràng là vì Liễu gia mà tới.
Trên thực tế!
Những người này đúng thật là đến vì Liễu gia và Lục Ly, Minh Xà bà bà đánh mặt Vũ Phi Giáp, cũng chính là đánh mặt Vũ gia. Tộc trưởng Vũ gia cả giận dẫn người truy sát, còn xuất động một cường giả Tử gia, nguyên một đám người vận dụng truyền tống trận tới Thiên Hàn quốc ở phía nam để chặn đường, phát động vô số người truy tra hành tung Minh Xà bà bà, song rốt cục vẫn không tìm được
Thời gian đã đi qua lâu như vậy, giờ mà còn tìm không được, sau này tự nhiên càng khó tìm được. Trong phi thuyền thiết giáp có cấm chế cường đại, có thể che giấu hành tung, người bình thường không cách nào phát hiện. Vũ gia không phải Vương tộc, không khả năng triệu tập cường giả tất cả các đại gia tộc Bắc Mạc hỗ trợ điều tra, tìm không thấy cũng là điều bình thường.
Vũ Phi Giáp cảm giác rất mất mặt, lúc này mới nhớ đến tìm đệ đệ Lục Linh và Liễu gia trút giận, bù lại chút mặt mũi. Hắn không phái người truy tung, chỉ từ trong số ít tin tình báo suy đoán vị trí Liễu gia.
Cái này thật ra không cần phải đoán...
Ở Bắc Mạc, muốn tránh né truy sát, nơi duy nhất tìm tới chính là Thiên Hồ Đảo, cũng chỉ trốn vào Thiên Hồ Đảo mới có thể triệt để an toàn.
Bởi thế Vũ Phi Giáp tuỳ ý hạ một đạo mệnh lệnh, Vũ gia xuất động vài người tới quận thành mặt đông bắc Thiên Hồ Đảo ôm cây đợi thỏ. Liễu gia cỏn con Vũ đại nhân còn không để ở trong lòng, chỉ cần tìm được, liền có thể nhẹ nhàng trấn áp.
- Có bao nhiêu người, cảnh giới gì?
Thất trưởng lão âm trầm dò hỏi, trong chiến xa của hắn còn ngồi ba người, đều là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, đây là ba tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ duy nhất còn lại của Liễu gia.
Lộc trưởng lão nhíu mày nói:
- Nhân số cũng không nhiều, mỗi thành trì ba năm người, ta không dám áp sát quá gần, chẳng qua mỗi thành trì ít nhất đều có một võ giả Hồn Đàm cảnh.
- ...
Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão Thập Tam trưởng lão nhìn nhau, ba người đều không biết phải nói gì. Để uẩn gia tộc ngũ phẩm quá mạnh, tuỳ ý phái vài ba người đều là cường giả Hồn Đàm cảnh. Đừng nói mấy tên, dù chỉ tới một tên đều đủ hủy diệt toàn bộ người Liễu gia.
Lộc trưởng lão lần nữa ném ra một tin khiến sắc mặt ba vị trưởng lão càng thêm khó coi:
- Theo như tin tình báo trả về, lần này Vũ gia mời mấy quận thành phụ cận xuất động vô số thám báo, ẩn núp bên ngoài Thiên Đảo Hồ. Nếu chúng ta dám đi Thiên Đảo Hồ, phỏng chừng còn chưa tới gần trăm dặm thì đã bị phát hiện.
Quận thành bình thường đều là địa bàn khống chế của gia tộc nhị phẩm tam phẩm, người Vũ gia ra mặt, những gia tộc kia khẳng định cuống quít chạy đi hỗ trợ, dù sao giúp đỡ Vũ gia làm việc là chuyện hết sức vinh hạnh.
Mấy vị trưởng lão bàn bạc một lúc, phát hiện giờ chỉ có hai con đường để đi, hoặc là phân tán hành động, lẻn vào Thiên Đảo Hồ. Người Vũ Phi Giáp phái tới chưa từng gặp qua người Liễu gia, cải trang ăn mặc một phen thì vẫn có cơ hội trà trộn vào Thiên Đảo Hồ, chẳng qua phỏng chừng sẽ có một bộ phận rất lớn bị giết.
Con đường còn lại chính là đi vòng về hướng nam, từ hướng nam tiến vào Thiên Đảo Hồ. Thiên Đảo Hồ lớn như vậy, Vũ gia không khả năng xuất động mấy chục vạn võ giả bao vây khắp bốn phía được.
Cường giả gia tộc chết sạch rồi, Thất trưởng lão trở thành người mạnh nhất, có uy vọng nhất của Liễu gia. Hắn chỉ trầm tư nửa nén hương liền vô cùng kiên định nói:
- Lập tức đi ngay, lão Cửu, lão thập tam, các ngươi đi truyền lệnh của ta, toàn bộ con em Liễu gia tụ lại, thu dọn đồ đạc rời khỏi Vũ Lăng thành ngay trong đêm.
Hai vị trưởng lão khẽ gật đầu, lập tức xoay người đi bố trí, Liễu Di ngẩng đầu mờ mịt nhìn Thất trưởng lão hỏi:
- Đi, chúng ta còn có thể đi đâu? Vũ đại nhân khẳng định sẽ phái người đuổi giết. Bắc Mạc rất lớn, nhưng không có chỗ cho Liễu gia chúng ta dung thân.
- Có!
Thất trưởng lão ngước mắt nhìn về hướng nam nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể tiến vào Thiên Đảo Hồ trước khi truy binh đuổi tới, chúng ta liền có hi vọng sống sót.
- Thiên Đảo Hồ?
Trong mắt Liễu Di chớp qua một tia thần thái, chẳng qua nàng nghĩ một lát rồi lại cười khổ nói:
- Thất gia gia, gia tộc an trí nhiều phụ nữ trẻ nhỏ trong sơn cốc như vậy, chờ tiếp những người này ra, muốn cùng lúc mang đến Thiên Đảo Hồ ít nhất phải hai tháng. Vũ đại nhân sao có thể cho chúng ta thời gian dài như vậy?
- Không mang theo các nàng!
Ánh mắt Thất trưởng lão chớp qua một tia kiên định, vô cùng quả quyết nói:
- Chúng ta đi trước, nhanh thì nửa tháng có thể đến nơi, còn nếu mang theo các nàng, tất cả đều phải chết.
- Hả?
Cả người Liễu Di run lên, không ngờ Thất trưởng lão cư lại ngoan tâm đến thế, lưu lại toàn bộ gia quyến, những người kia rất có thể sẽ bị giết sạch...
Cộc cộc cộc!
Vẻn vẹn qua nửa canh giờ, từ cửa Nam Vũ Lăng thành, hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh mà ra. Thất trưởng lão quả nhiên ngoan tâm, chỉ sai người thu thập tài vật trọng yếu, dẫn theo hơn ba trăm người còn lại ngồi chiến xa ra khỏi thành.
Trước đại chiến, Liễu gia đưa tất cả phụ nữ trẻ em đến các cứ điểm ẩn núp, tổng cộng có hai, ba ngàn người. Nếu mang theo hết toàn bộ hai ba ngàn người già phụ nữ trẻ em này, cần tiêu tốn rất nhiều ngày thời gian, tốc độ không thể nào nhanh được, trên trăm chiếc chiến xa mục tiêu cũng sẽ càng lớn, khả năng bị đuổi kịp rất cao.
Minh Xà bà bà giết sạch người bốn đại gia tộc ngay trước mặt Vũ đại nhân, còn giết cả Vũ Hận Triệu Hi, thậm chí sau cùng Vũ đại nhân cũng bị ép nhếch nhác đào tẩu.
Lúc này lửa giận trong lòng Vũ đại nhân thế nào chắc không cần nói cũng biết, hắn nhất định sẽ quay về mời tộc trưởng và cường giả Vũ gia ra tay truy sát Minh Xà bà bà. Nhưng Minh Xà bà bà ngồi phi thuyền thiết giáp, tốc độ nhanh cỡ nào? Khả năng lớn là không thể đuổi kịp.
Một khi đuổi không kịp, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, Vũ đại nhân sẽ chuyển sự chú ý về phía Liễu gia, đến lúc đó Liễu gia tuyệt đối gà bay chó sủa.
Bởi thế vì bảo toàn Liễu gia, Thất trưởng lão đành phải bỏ mặc những người già phụ nữ trẻ em kia để đào tẩu trước. Chỉ cần bọn hắn trốn, Vũ đại nhân sẽ không nhắm đến gia quyến, dù sao làm vậy thanh danh không dễ nghe.
Còn về dư nghiệt bốn đại gia tộc liệu có trả thù, liệu có tàn sát những phụ nữ trẻ em đang ẩn núp kia, vậy chỉ còn biết phó mặc cho ý trời.
Hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh trong đêm, chẳng mấy chốc đã tan biến trong sơn đạo mênh mông, mỗi chiến xa đều được kéo bởi hai con Ngân Lang, tốc độ rất nhanh, một đêm qua đi đoán chừng đã cách xa Vũ Lăng thành mấy trăm dặm.
Trước khi đi Thất trưởng lão sai người thả một mồi lửa, dội dầu đen lên toàn bộ đại viện Liễu gia. Lúc này đại viện Liễu gia sớm đã hừng hực liệt hỏa, thế lửa xung thiên, chiếu rọi nửa góc trời.
Rời đi vội vàng, rất nhiều thứ không cách nào mang theo, bọn hắn phải tận lực nhanh chóng đến Thiên Đảo Hồ, không thể mang theo quá nhiều tài bảo linh tài. Vì không muốn cho dư nghiệt bốn đại gia tộc giành được, Thất trưởng lão đành phải một mồi lửa đốt trụi.
Trọn cả Vũ Lăng thành chìm trong hỗn loạn, Liễu gia chạy trốn, cường giả bốn đại gia tộc đều bị giết, trong thành không muốn loạn cũng không được.
Rất nhiều võ giả Ngoại đường của bốn đại gia tộc may mắn sống sót, lúc này bắt đầu điên cuồng cướp bóc tài vật bảo vật. Một ít tiểu gia tộc cũng nhúng tay vào tranh cướp, trong thành khó tránh khỏi dẫn phát hỗn chiến, Vũ Lăng thành vốn dĩ đã thây ngang khắp đồng, sau đêm nay xem ra sẽ triệt để biến thành thi thành.
Trời dần sáng tỏ, loạn chiến Vũ Lăng thành cũng đi đến hồi kết thúc, tài phú bốn đại gia tộc tích lũy nhiều năm bị cướp bóc sạch sẽ. Những võ giả Ngoại đường bốn đại gia tộc và một số tiểu gia tộc tham dự cướp đoạt đều bỏ trốn.
Lửa nơi đại viện Liễu gia cũng đã tắt, đại viện xưa kia xa hoa nhất trong thành, lúc này đã biến thành một phiến đất hoang vu. Khắp nơi trong thành toàn là thi thể, nước trong cống rãnh bị nhuộm đỏ ngầu.
Rất nhiều con dân trong thành bị ngộ sát, dù trời đã sáng hỗn loạn cũng đã kết thúc, song phần đông con dân vẫn thấp thỏm lo âu, không dám đi loạn. Phần đông bắt đầu đào tẩu, rời xa toà thi thành này.
Vẻn vẹn một đêm, Vũ Lăng thành vốn phồn hoa náo nhiệt bỗng chốc biến dạng.
Chẳng qua tình cảnh này rất thường thấy ở Bắc Mạc, mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra, đây chính là quy tắc của Bắc Mạc.
Trong sơn đạo cách Vũ Lăng thành mấy trăm dặm về phía tây nam, ba mươi chiếc chiến xa vẫn đang bôn tẩu. Một đêm vô sự, chiến xa rời xa Vũ Lăng thành vài trăm dặm, nhưng thế không có nghĩa là đã an toàn, chưa đến Thiên Đảo Hồ liền vĩnh viễn chưa tính an toàn.
Chiến xa chỉ có hơn ba mươi chiếc, bởi thế một chiếc phải chen mười người trở lên, rất nhiều võ giả Liễu gia chen trong chiến xa, thần sắc ảm đạm, như người mất hồn.
Còn có càng nhiều võ giả bị thương ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau, dù được băng bó, phục dụng thuốc chữa thương, nhưng đường núi xóc nảy thường xuyên kích động thương thế, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Lục Ly ngồi trong chiếc xe ngựa thứ ba, trong xe ngựa này chỉ có hắn và Liễu Di, đường núi xóc nảy Lục Ly lại vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, hắn bị thương quá nặng.
Chương 127 Chờ đợi ta
Toàn bộ xương cốt trước ngực đều đứt gẫy, lục phủ ngũ tạng bị đánh cho bầm dập, đấy còn là nhờ hắn mặc vào chiến giáp Huyền khí Địa giai của Triệu Duệ, bằng không sớm đã chết từ lâu.
Tiểu Bạch sấp ở bên người Lục Ly, cũng đang ngủ say, con thú nhỏ này Liễu Di không biết thuộc chủng loại gì, chỉ tưởng là tiểu sủng vật Lục Ly nuôi. Bởi vì nó một mực đi theo Lục Ly, nàng liền cũng mang theo Tiểu Bạch.
Liễu Di ngồi ở một bên, đầu tóc nàng rất loạn, trên người trên mặt đều có vệt bùn, sớm đã không còn phong thái và khí độ đại tiểu thư Liễu gia.
Nàng tựa lưng bên cửa sổ, trong mắt không một tia thần thái, cả người lung la lung lay theo chiến xa, tựa như một cái xác không hồn.
Đám người Thất trưởng lão không dám có chút nào chủ quan, một mực phái mấy tên trưởng lão Thần Hải Cảnh tản ra quanh năm mươi dặm trinh sát, vạn nhất gặp phải truy binh hoặc có võ giả chặn đường liền có thể sớm cảnh báo.
Lo lắng của đám người Thất trưởng lão là dư thừa, đêm qua một đêm vô sự, hai ngày bôn tẩu sau đó cũng bình an vô sự, không thấy có bất kỳ truy binh nào đuổi theo.
Gia tộc Vũ đại nhân cách Vũ Lăng thành rất xa, hắn muốn trở về cần phải có thời gian. Mà dù trở về, cường giả Vũ gia xuất động tất cũng phải trước đuổi theo truy sát Minh Xà bà bà, trong thời gian ngắn làm sao lại đi để ý tới Liễu gia cỏn con làm gì.
Ngày thứ ba, đội xe Liễu gia đã bôn tẩu được hơn ba ngàn dặm, đi cả ngày lẫn đêm, Ngân Lang không một phút ngừng nghỉ.
Đến lúc hoàng hôn, Lục Ly tỉnh lại!
Liễu Di cho hắn nuốt mấy viên đan dược chữa thương cao cấp, răng thú bên trong chiến giáp Huyền khí sáng lên le lói, tăng cường dược lực đến cực hạn.
Ba ngày qua đi, thương thế Lục Ly đã khôi phục rất nhiều, lục phủ ngũ tạng bầm dập sắp lành lại, xương cốt đứt gãy cũng bắt đầu khôi phục.
Lục Ly mở mắt ra, mê mang nhìn trần xe lay động, trong mắt rốt cục có một tia tinh thần. Hắn đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Liễu Di ngồi ở một bên ngủ say, Tiểu Bạch cũng ngủ say bên người hắn.
Hắn không nói gì, nhắm mắt lại hồi tưởng chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ và lo lắng.
- Tỷ tỷ...
Hắn thì thào, nhớ đến cảnh Lục Linh bị đốt thành một đoàn than đen, lập tức tim đau như đao cắt, lại nghĩ tới Lục Linh bị người mang đi, lúc này sinh tử chưa biết, hai người không biết có còn cơ hội gặp lại nhau, trong lòng hắn càng thêm đau đớn, co thắt lại.
Phốc
Trong người có máu tụ, hắn cứ nghĩ miên man, phẫn nộ công tâm, thế là phun ra máu, kinh động đến Liễu Di.
Liễu Di thấy mặt Lục Ly nhầy nhụa máu, thần sắc dữ tợn, ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng nói:
- Lục Ly, ngươi sao vậy?
Hí hí
Tiểu Bạch bị đánh thức, mắt nhỏ lo lắng nhìn Lục Ly, duỗi ra đầu lưỡi liêm liếm lòng bàn tay hắn.
Lục Ly hít sâu mấy hơi, sắc mặt dần khôi phục bình tĩnh, hắn mở mắt hỏi:
- Mang tỷ tỷ ta đi là ai? Bọn họ mang tỷ tỷ ta đến đâu?
Liễu Di thấy thần sắc Lục Ly dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng yên tâm, giải thích nói:
- Là Minh Xà bà bà của Thần Nữ cung Thanh Châu, các nàng hẳn là về trở lại Thanh Châu. Lục Ly ngươi đừng lo lắng, Thần Nữ cung rất cường đại, tỷ tỷ ngươi không sao đâu.
- Thanh Châu ở chỗ nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp:
- Từ chỗ chúng ta đến Thanh Châu cần mất bao lâu?
- Ngươi không đi được!
Liễu Di lắc đầu thở dài:
- Chí ít trong thời gian ngắn ngươi không đi được, Thanh Châu ở phía đông nam Bắc Mạc, cách nguyên cả Quỷ Sát hải. Không đến Bất Diệt cảnh, không ngồi truyền tống trận hoặc phi thuyền thiết giáp, ngươi căn bản không đi được Thanh Châu.
- Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nhắm mắt lại, trầm tư một lát, sau đó mở mắt nhìn qua ngoài xe lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, ta sẽ mau chóng tu luyện tới Bất Diệt cảnh, cứu ngươi trở về. Ngươi phải thật tốt, chờ đợi ta, chờ đợi ta...
Sau khi Lục Ly sinh ra, phụ thân liền mất tích, từ nhỏ hắn và Lục Linh đã sống dựa vào nhau. Lục Linh vừa là tỷ tỷ hắn, vừa là mẫu thân hắn, tình cảm hắn dành cho Lục Linh lớn hơn hết thảy, Lục Linh chính là tất cả đối với hắn.
Bốn tuổi Lục Linh đã mất đi cha mẹ, lại phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Lục Ly, còn cần đề phòng minh thương ám tiễn trong bộ lạc, chịu đủ khi nhục từ người bộ lạc.
Những năm qua Lục Linh chịu đựng quá nhiều gian khổ, thay Lục Ly làm rất rất nhiều chuyện, có dành cả đời Lục Ly đều không trả hết được.
Trừ lúc năm mười tuổi Lục Linh từng mất tích mấy ngày ra, Lục Ly gần như chưa từng chia tách quá lâu với Lục Linh. Nghĩ đến lần này không biết phải cách xa bao lâu, thậm chí có thể cả đời đều không gặp mặt lại được, lòng Lục Ly lại quặn thắt.
Khắc đó hắn âm thầm phát thề, nhất định phải tìm tới Lục Linh, nhất định phải trở thành cường giả, phải thủ hộ Lục Linh cả đời, không để nàng chịu thêm chút khổ, chịu thêm chút tổn thương nào.
...
Nhìn nét mặt cương nghị của Lục Ly, Liễu Di khe khẽ thở dài, vốn định nói mấy câu lại không đành lòng đả kích hắn.
Bất Diệt cảnh há là dễ đột phá vậy ư? Gia gia nàng cố gắng cả đời đều không thể rèn đúc Mệnh Luân, đột phá Mệnh Luân cảnh, càng đừng nói tới Bất Diệt cảnh xa xôi.
Hơn nữa, dù Lục Ly có thể đột phá Bất Diệt cảnh, chẳng lẽ như thế liền có thể tìm về Lục Linh?
Thần Nữ cung Liễu Di từng nghe nói qua, đó là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất Thanh Châu, cường giả như mây, Bất Diệt cảnh đối với Thần Nữ cung mà nói thì cũng chỉ là kiến hôi.
Liễu Di trầm mặc, Lục Ly cũng trầm mặc. Tiểu Bạch nhìn Lục Ly vài lần, thấy hắn không mở lời, liền lần nữa cuộn mình thành một đoàn thiếp đi bên người Lục Ly.
Qua gần nửa canh giờ, Lục Ly mới mở mắt, nhìn sang Liễu Di nói:
- Có nước không? Đúng rồi, giờ chúng ta đi đâu?
Bánh xe một mực lăn động, chiến xa xóc nảy, Lục Ly không cần nhìn cũng biết mình đang đi trên đường. Liễu Di rót một chén nước, đỡ Lục Ly ngồi dậy cho hắn uống, sau đó mới giải thích nói:
- Chúng ta đang tiến về hướng nam, tới Thiên Đảo Hồ.
Chương 128 Thiên Đảo Hồ
Lục Ly uống một ngụm, miệng lưỡi không còn cảm giác phát khô như trước, hắn nhíu mày hỏi:
- Thiên Đảo Hồ ở đâu? Sao phải đi Thiên Đảo Hồ?
Ánh mắt Liễu Di thoáng ảm đạm, đắng chát nói:
- Không đi Thiên Đảo Hồ chúng ta đều phải chết, đi Thiên Đảo Hồ chúng ta mới có thể giữ được mạng nhỏ.
Liễu Di kể lại một lượt tình hình đêm đó cho Lục Ly nghe, Lục Ly đại khái đã hiểu, chẳng qua vẫn không biết vì sao phải đi Thiên Đảo Hồ, hắn hỏi:
- Thiên Đảo Hồ không phải ở Bắc Mạc ư? Nếu là ở Bắc Mạc, như vậy Vũ gia phái chút ít cường giả tới, chẳng phải cũng xong đời?
- Ở Bắc Mạc!
Liễu Di rất khẳng định nói:
- Chẳng qua ở Thiên Đảo Hồ, đừng nói Vũ gia, dù có là ba đại Vương tộc cũng không dám phái người tiến vào. Thiên Đảo Hồ có quy củ, bất kỳ người gia tộc siêu cấp nào dám tiến vào, giết không cần luận!
Lục Ly nhướng mày kinh ngạc, hỏi:
- Quy củ này ai định?
- Vương giả Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân!
Liễu Di rất là sùng bái nói:
- Hai ngàn năm trước Thiên Ngục lão nhân xuất hiện ở Thiên Đảo Hồ, định ra quy củ này, hơn hai nghìn năm qua quy củ đó chưa từng bị đánh phá.
Nghe Liễu Di giải thích cặn kẽ, Lục Ly mới hiểu ra, vì sao Liễu gia phải trốn đến Thiên Đảo Hồ.
Thiên Đảo Hồ nằm trong Bắc Mạc, trên giao giới giữa ba nước Thiên Vũ quốc Thiên Lương quốc Thiên Hàn quốc. Hồ này rộng lớn phi thường, diện tích phải gấp mười Vũ Lăng quận, bên trong có hơn ngàn đảo lớn, đảo nhỏ càng là đếm không hết, bởi thế mới được mệnh danh là Thiên Đảo Hồ.
Nằm ở giao giới ba nước, nơi này tự nhiên thành là khu vực không ai quản lí, trước giờ luôn là nhạc viên của võ giả lưu lãng. Hai ngàn năm trước, sau khi Thiên Ngục lão nhân tới Thiên Đảo Hồ, nơi này càng trở thành nhạc thổ độc lập với ba đại vương quốc bên ngoài.
Bắc Mạc có vô số quận thành, cũng có vô số gia tộc, mỗi ngày đều diễn ra chiến đấu tranh quyền đoạt lợi như ở Vũ Lăng thành. Mỗi ngày đều có vô số gia tộc bị tiêu diệt, bị đuổi giết. Võ giả những gia tộc bị diệt kia không nơi dung thân, sau cùng đều đi đến Thiên Đảo Hồ.
Bởi vì!
Thiên Đảo Hồ là nơi tuyệt đối an toàn, ở đó có quy củ riêng, dù cho bên trong khắp nơi đều có giết chóc, nhưng ít ra gia tộc ở ba đại vương quốc không dám tiến vào truy sát.
Còn có vô số võ giả giết người cướp của, hoặc là kích sát đệ tử đại gia tộc, sau đó bị người đuổi giết, cuối cùng đều trốn vào Thiên Đảo Hồ.
Thiên Đảo Hồ càng lúc càng cường đại, mấy năm gần đây nghiễm nhiên có xu thế trở thành thế lực lớn thứ tư Bắc Mạc.
Ba đại Vương tộc cũng đã từng điều binh, thậm chí liên thủ xâm nhập Thiên Đảo Hồ, song rốt cuộc đều sắp thành lại bại, hao binh tổn tướng lui ra.
Bởi vì bên trong có Thiên Ngục lão nhân, một lão bất tử sống hơn hai nghìn năm, chiến lực kinh thiên.
Không ai biết chiến lực chân thực của Thiên Ngục lão nhân, chẳng qua rất nhiều người đều biết trên Chiến Thần bảng Bắc Mạc, Thiên Ngục lão nhân xếp hàng thứ ba, trên cả tộc trưởng ba đại Vương tộc.
Thiên Đảo Hồ là thiên đường của tội phạm, là nhạc viên của người mạo hiểm, là nhà của võ giả lưu lãng, cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất Bắc Mạc.
Vũ đại nhân sớm muộn sẽ tìm tới tiêu diệt Liễu gia, dù Liễu gia có chạy tới Thiên Hàn quốc Thiên Lương quốc cũng không an toàn, Vũ đại nhân tuỳ ý phái một tên cường giả đi qua đều có thể diệt đi Liễu gia, bởi thế chỉ còn cách trốn đến Thiên Đảo Hồ.
- Trước đây Thất gia gia từng quen biết một đảo chủ trong Thiên Đảo Hồ, lần này chúng ta qua đó chí ít sẽ có chỗ an thân, trước ẩn náu một thời gian rồi tính tiếp.
Sau cùng Liễu Di nói một câu, trong mắt lại mất đi thần thái, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia, giờ đây lại chạy trốn như chó nhà có tang, tiền đồ mờ mịt.
Lúc mạnh nhất Liễu gia có được ba tên Hồn Đàm cảnh, thậm chí Liễu Như Phong còn có hi vọng rất lớn xung kích Mệnh Luân cảnh. Hiện tại gia tộc lại chẳng có nổi một tên Hồn Đàm cảnh nào, võ giả Thần Hải Cảnh cũng chỉ sót lại hơn hai mươi người, sa sút thành gia tộc nhị phẩm, còn là gia tộc nhị phẩm vô cùng nhỏ yếu.
Liễu Di không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy tiền đồ dành cho Liễu gia. Nói không chừng chuyến này đi Thiên Đảo Hồ, kết cục sau cùng vẫn là bị gia tộc hay thế lực nào đó thôn tính, triệt để trầm luân...
Liễu Di buồn bã ngồi trong chiến xa, Lục Ly cũng trầm mặc, hắn đang nghĩ tới đường đi cho mình.
Lúc trước hắn và Lục Linh vốn định trốn khỏi Thiên Vũ thành, sau đó nghĩ cách gia nhập Vương tộc ngũ phẩm, truyền tống đi Trung Châu, trở lại Lục gia.
Giờ xem ra con đường này đi không thông, Lục Linh khó tránh khỏi liên quan đến cái chết của Vũ Hận và Triệu Hi. Lấy năng lực Vũ đại nhân, nhất định có thể điều tra rõ ràng tình huống của hắn và Lục Linh, nếu Vũ đại nhân đuổi không kịp Minh Xà bà bà, y tất sẽ nghĩ hết mọi cách chém giết mình và Liễu gia để tiết hận.
Càng nghĩ...
Lục Ly phát hiện mình chỉ còn nước đi theo Liễu gia tới Thiên Đảo Hồ, chỉ có thể vào trong Thiên Đảo Hồ tiềm ẩn một đoạn thời gian. Chờ Vũ đại nhân quên đi chuyện Liễu gia và mình, sau đó mới có thể lại nghĩ cách đi gia nhập ba đại Vương tộc, tìm kiếm tỷ tỷ.
- Ai...
Phụ mẫu còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh lại bị mang đi Thanh Châu xa xôi, Lục Ly phát hiện đường trước mắt mình càng lúc càng khó đi.
- Khó đến mấy cũng phải đi!
Lát sau, ánh mắt Lục Ly khôi phục vẻ kiên định, hắn có huyết mạch Ngân Long, hắn có Tiểu Bạch, hắn là con cháu Lục gia, hắn có thiên phú không sai.
Chỉ cần có thể tìm lại Lục Linh, cứu ra phụ mẫu, chịu khổ chịu tội đến mấy hắn đều cam tâm tình nguyện.
Hắn phải cường đại, càng cường đại hơn nữa, hắn không muốn tiếp tục phải trơ mắt nhìn Lục Linh bị người mang đi!
Khắc này, cường giả chi tâm trong lòng Lục Ly càng thêm phần mãnh liệt, tâm thái cũng trở nên trầm ổn dị thường.
Hai ngày sau đó một mực gió êm sóng lặng, chiến xa đi cả ngày lẫn đêm đã vượt qua vạn dặm lộ trình, mấy chục con Ngân Lang đều mệt đến thở hồng hộc, tốc độ giảm mạnh.
Chương 129 Người Vũ gia tới
Sau cùng Thất trưởng lão để cho đại bộ đội ngừng lại, dừng ở trong sơn cốc bên ngoài một thành nhỏ, tiếp đó hắn phái mười mấy tên chiến sĩ, chia nhau điều khiển chiến xa di chuyển về hướng đông nam.
Đây là sách lược cố tình bày bố nghi trận rất đơn giản, Lục Ly vừa nhìn liền hiểu ngay. Thất trưởng lão còn phái hai tên trưởng lão tới quận thành phụ cận, rõ ràng là đi tìm công cụ di chuyển khác.
Rời khỏi Vũ Lăng thành đã được mấy ngày, rất nhiều người dần khôi phục thương thế, Lục Ly cũng đã khỏe lại bảy tám phần.
Hắn và Liễu Di đi xuống từ trong cùng một chiếc chiến xa, dẫn lên rất nhiều đệ tử Liễu gia chú ý, đa số đệ tử Nội đường không nhận ra Lục Ly, dồn dập hiếu kì nghe ngóng.
Chuyện về Lục Ly, Liễu Di và đám người Thất trưởng lão chưa hề truyền ra, bởi thế căn bản nghe ngóng không được gì, chỉ loáng tháng nghe được một ít tin tức từ mấy tên võ giả ngày đó chiến đấu ở cửa Tây.
Dù chỉ là chút xíu tin tức, rất nhiều người cũng phải lau mắt mà nhìn đối với Lục Ly.
Lục Ly đại khai sát giới trong Khách Đường, chém giết mấy tên Thần Hải Cảnh, trong đó bao gồm một tên võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ của Triệu gia, thành công xoay chuyển bại cục tại cửa Tây.
Cường giả vĩnh viễn luôn được người tôn trọng, nhất là lúc này Liễu gia không còn một Hồn Đàm cảnh nào, Thần Hải Cảnh cũng chỉ còn hơn hai mươi người. Trong lòng mọi người đã xem Lục Ly như một nhân vật, lại thấy hắn ngồi chung chiến xa với Liễu Di, còn tưởng hắn là tình lang Liễu Di ngưỡng mộ trong lòng.
Lục Ly không để tâm tới ánh mắt chúng nhân, trầm mặc ngồi xuống trong sơn cốc tu luyện chữa thương. Liễu Di mặt không biểu tình tu luyện ở bên, trận chiến Vũ Lăng thành khiến Liễu Di trưởng thành lên nhiều, tu luyện cũng càng thêm chăm chỉ.
Một canh giờ sau, nơi xa một thương đội lao nhanh mà đến, đi đầu rõ ràng là hai vị trưởng lão Liễu gia.
Thất trưởng lão khẽ gật đầu tán thưởng, bước lên trước nghênh đón, trao đổi vài câu với hai vị trưởng lão, sau đó quay trở về quát khẽ nói:
- Một trăm người cởi chiến giáp đổi trang phục, ngụy trang thành thương đội, những người còn lại vào trong xe ngựa!
Ngụy trang thành thương đội, dù tốc độ hành tẩu sẽ chậm chút, nhưng hành tung càng khó bại lộ. Hơn nữa thương đội thuê tới lần này là thương đội nổi danh ở mấy quận thành phụ cận, thường xuyên hành tẩu quanh khu vực này, càng sẽ không dẫn người chú ý.
Với thân phận Lục Ly và Liễu Di tự nhiên không cần phải ngụy trang thành hộ vệ thương đội, hai người tiến vào trong một cỗ xe ngựa sang trọng. Sau nửa canh giờ thương đội nhanh chóng khởi trình, vì là chiến mã kéo xe, tốc độ khó tránh khỏi chậm hơn một chút.
Chẳng qua có một trăm người ngụy trang thành hộ vệ cưỡi ngựa đi theo, lần này số xe ngựa đã ít đi, chỉ còn hai mươi chiếc, đi đường càng linh hoạt, mục tiêu cũng không lớn.
Ba trăm võ giả thay phiên ngụy trang hộ vệ đi đường, Lộc trưởng lão Thám Báo đường bố trí người thăm dò chung quanh, an toàn rất được bảo chứng. Rất nhiều người không để ý tới tình hình bên ngoài, lặng lẽ ngồi trong xe ngựa tu luyện.
Lần nữa an tĩnh bôn tẩu hai ngày, thương thế Lục Ly đã khỏi hẳn, hắn một mực chìm trong tu luyện, ltrừ hỏi Liễu Di xin một ít Hỏa Ngọc thạch cho Tiểu Bạch, trên đường gần như không bắt chuyện với Liễu Di.
Liễu Di cũng một mực tu luyện, trừ lúc ăn cơm tán gẫu mấy câu ra thì không có vẻ gì là nhiệt tình cả. Ngữ điệu ngược lại cung kính rất nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo của tiểu thư đại gia tộc như trước nữa.
Tình thế không bằng người a!
Trước khi đi Minh Xà bà bà cảnh cáo Liễu gia phải đối xử thật tốt với Lục Ly, hơn nữa nếu không nhờ chị em Lục Ly, người Liễu gia đều chết sạch cả rồi. Liễu Di biết đạo cảm ân.
Đương nhiên, chiến lực Lục Ly cũng nhận được sự tôn trọng từ Liễu Di, Triệu Duệ Nghê Thúc chính là Thần Hải Cảnh trung kỳ, Liễu Di tận mắt thấy bọn họ bị Lục Ly đánh chết.
Cộc cộc cộc!
Nơi xa vang lên tiếng bôn chạy, Thất trưởng lão trong chiếc xe ngựa đi đầu nhướng mày, quát khẽ nói:
- Toàn bộ dừng lại!
Tất cả võ giả điều khiển chiến xa đều ngừng lại, Thất trưởng lão vén rèm, nhìn thám báo cuồng chạy mà đến hỏi:
- Có chuyện gì?
- Sơn phỉ!
Thám báo kia bẩm báo nói:
- Sơn đạo phía trước là hạp cốc, hai bên mai phục mấy trăm sơn phỉ, Lộc trưởng lão sai ta về bẩm báo cho trưởng lão.
- À!
Thất trưởng lão thở dài một hơi, chỉ cần không phải truy binh Vũ đại nhân phái ra là được, hắn hỏi:
- Chiến lực mấy trăm người kia thế nào?
- Không mạnh lắm!
Thám báo bẩm báo nói:
- Lộc trưởng lão nói là nhóm sơn phỉ nhỏ, không nói cụ thể có bao nhiêu cường giả.
- Đi thôi.
Thất trưởng lão khua tay nói, hắn rất tin tưởng Lộc trưởng lão, nếu Lộc trưởng lão đã không nhắn bọn hắn chạy trốn, chỉ là nhắc nhở cẩn thận, vậy nhất định là đám sơn phỉ chẳng ra gì.
Thương đội tiếp tục tiến lên, một trăm hộ vệ hai bên thần sắc ngưng trọng, nắm chặt binh khí trong tay, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Lục Ly lại chẳng hề để ý, Liễu gia có hơn hai mươi trưởng lão Thần Hải Cảnh, còn chưa đến lượt hắn ra tay. Hắn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, rất nhiều con em Liễu gia lại có chút căng thẳng, dõi mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đi về phía trước hơn mười dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một hạp cốc, Thất trưởng lão không hạ lệnh, thương đội tiếp tục tiến lên. Sau khi tiến vào hạp cốc, trên núi nơi xa đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó hai bên hạp cốc xuất hiện rất nhiều võ giả, toàn bộ đều cầm cung tiễn trong tay.
- Quả nhiên là một đám ô hợp!
Thất trưởng lão đứng trên càng xe nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đám sơn phỉ này chỉ có ba tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, trên mặt chớp qua một tia giễu cợt, hắn vung tay lên nói:
- Lão thập tam, dẫn người đi xuống thanh lý.
- Hưu!
Bảy tám tên Thần Hải Cảnh từ trong xe ngựa lao vút xuống, toàn bộ một trăm hộ vệ cũng vút theo, như từng thanh lợi kiếm lao tới hai bên hạp cốc. Tốc độ Thần Hải Cảnh nhanh như hồng quang, nhảy mấy bước liền xông lên đỉnh núi.
- Rút lui, rút lui!!
Chương 130 Dương đông kích tây
Thủ lĩnh sơn phỉ nhìn thấy nhiều Thần Hải Cảnh như vậy liền biết gặp phải xương cứng, hét lớn một tiếng trực tiếp vút vào trong núi, căn bản không dám chiến đấu.
Chuyện sau đó liền đơn giản, bảy tám tên trưởng lão và Lộc trưởng lão tiềm phục trong núi cùng ra tay với hơn trăm võ giả Liễu gia. Như gió thu quét lá rụng chém giết chừng trăm người, thu được một đống cung tiễn binh khí đại thắng mà về.
Thương đội tiếp tục tiến lên, bầu không khí không còn đè nén như mấy ngày trước đó. Có lẽ lần này giết hơn trăm sơn phỉ khiến bọn hắn phát tiết lệ khí tích ứ trong ngực, thần tình rất nhiều người thư hoãn chút ít, trên đường dần thỉnh thoảng vang lên tiếng cười.
Huy hoàng ở Vũ Lăng thành đã thành quá khứ, người chết cũng đã chết rồi, người sống còn phải tiếp tục sống. Bi thương không giải quyết được vấn đề, chỉ có kiên cường đối mặt cuộc sống mới có thể xứng đáng với những người đã khuất.
Lần nữa bôn tẩu ba ngày, trên đường lại gặp thêm một đám sơn phỉ, lần này nhân số tương đối nhiều, khoảng chừng năm sáu trăm người, chẳng qua số Thần Hải Cảnh vẫn quá ít.
Thất trưởng lão để ba trăm võ giả toàn lực xuất động, Thần Hải Cảnh cũng xuất động hơn mười người, chúng nhân vung lên đồ đao đại chặt một phen, lần nữa đại thắng, lần nữa phát tiết lệ khí đè nén trong lòng.
Đã đi đường mười ngày, Thiên Đảo Hồ không còn xa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cùng lắm là năm ngày nữa liền có thể đến nơi, tảng đá lơ lửng trong lòng chúng nhân dần hạ xuống.
Thất trưởng lão lại không dám chủ quan, đến một quận thành gần đó, hắn lại sai người đi thuê ba thương đội.
Không sai!
Là chỉnh chỉnh ba thương đội, hắn để ba thương đội bôn tẩu thành ba hướng, chúng nhân lần nữa ngụy trang thành một thương đội khác, sau đó tiếp tục tiến hướng Thiên Đảo Hồ.
Đồng thời hắn sai Lộc trưởng lão dẫn theo hai mươi mấy người đi quận thành tìm hiểu tin tức, thăm dò bốn phía. Đã qua mười ngày, nếu Vũ đại nhân muốn đuổi giết bọn hắn, giờ chắc cũng phải có động tác rồi.
Sự lo lắng của hắn không phải là không có đạo lý!
Ba ngày sau, Lộc trưởng lão thần sắc ngưng trọng trở lại, mang về một tin tức rất không ổn, trong ba quận thành phía đông bắc Thiên Đảo Hồ đều phát hiện tung tích người Vũ gia.
Lộc trưởng lão chỉ mới thăm dò ba quận thành phụ cận, còn có rất nhiều quận thành chưa điều tra, ai cũng không biết những nơi đó có người Vũ gia hay không.
Vũ gia là gia tộc ngũ phẩm, ở cùng đẳng cấp với ba Vương tộc ngũ phẩm.
Dù không có uy danh được như ba đại Vương tộc, nhưng đã là gia tộc ngũ phẩm thì làm sao có thể kém cho được? Để uẩn của gia tộc siêu cấp như thế thực sự quá mạnh.
Vũ gia khống chế nguyên một vực, vị trí nằm ở đông bộ Thiên Vũ Quốc, bên này lại là tây nam bộ Thiên Vũ Quốc. Trong tình huống bình thường, võ giả Vũ gia sẽ không xuất hiện ở chỗ này, mục đích của bọn hắn không cần nói cũng biết, rõ ràng là vì Liễu gia mà tới.
Trên thực tế!
Những người này đúng thật là đến vì Liễu gia và Lục Ly, Minh Xà bà bà đánh mặt Vũ Phi Giáp, cũng chính là đánh mặt Vũ gia. Tộc trưởng Vũ gia cả giận dẫn người truy sát, còn xuất động một cường giả Tử gia, nguyên một đám người vận dụng truyền tống trận tới Thiên Hàn quốc ở phía nam để chặn đường, phát động vô số người truy tra hành tung Minh Xà bà bà, song rốt cục vẫn không tìm được
Thời gian đã đi qua lâu như vậy, giờ mà còn tìm không được, sau này tự nhiên càng khó tìm được. Trong phi thuyền thiết giáp có cấm chế cường đại, có thể che giấu hành tung, người bình thường không cách nào phát hiện. Vũ gia không phải Vương tộc, không khả năng triệu tập cường giả tất cả các đại gia tộc Bắc Mạc hỗ trợ điều tra, tìm không thấy cũng là điều bình thường.
Vũ Phi Giáp cảm giác rất mất mặt, lúc này mới nhớ đến tìm đệ đệ Lục Linh và Liễu gia trút giận, bù lại chút mặt mũi. Hắn không phái người truy tung, chỉ từ trong số ít tin tình báo suy đoán vị trí Liễu gia.
Cái này thật ra không cần phải đoán...
Ở Bắc Mạc, muốn tránh né truy sát, nơi duy nhất tìm tới chính là Thiên Hồ Đảo, cũng chỉ trốn vào Thiên Hồ Đảo mới có thể triệt để an toàn.
Bởi thế Vũ Phi Giáp tuỳ ý hạ một đạo mệnh lệnh, Vũ gia xuất động vài người tới quận thành mặt đông bắc Thiên Hồ Đảo ôm cây đợi thỏ. Liễu gia cỏn con Vũ đại nhân còn không để ở trong lòng, chỉ cần tìm được, liền có thể nhẹ nhàng trấn áp.
- Có bao nhiêu người, cảnh giới gì?
Thất trưởng lão âm trầm dò hỏi, trong chiến xa của hắn còn ngồi ba người, đều là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, đây là ba tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ duy nhất còn lại của Liễu gia.
Lộc trưởng lão nhíu mày nói:
- Nhân số cũng không nhiều, mỗi thành trì ba năm người, ta không dám áp sát quá gần, chẳng qua mỗi thành trì ít nhất đều có một võ giả Hồn Đàm cảnh.
- ...
Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão Thập Tam trưởng lão nhìn nhau, ba người đều không biết phải nói gì. Để uẩn gia tộc ngũ phẩm quá mạnh, tuỳ ý phái vài ba người đều là cường giả Hồn Đàm cảnh. Đừng nói mấy tên, dù chỉ tới một tên đều đủ hủy diệt toàn bộ người Liễu gia.
Lộc trưởng lão lần nữa ném ra một tin khiến sắc mặt ba vị trưởng lão càng thêm khó coi:
- Theo như tin tình báo trả về, lần này Vũ gia mời mấy quận thành phụ cận xuất động vô số thám báo, ẩn núp bên ngoài Thiên Đảo Hồ. Nếu chúng ta dám đi Thiên Đảo Hồ, phỏng chừng còn chưa tới gần trăm dặm thì đã bị phát hiện.
Quận thành bình thường đều là địa bàn khống chế của gia tộc nhị phẩm tam phẩm, người Vũ gia ra mặt, những gia tộc kia khẳng định cuống quít chạy đi hỗ trợ, dù sao giúp đỡ Vũ gia làm việc là chuyện hết sức vinh hạnh.
Mấy vị trưởng lão bàn bạc một lúc, phát hiện giờ chỉ có hai con đường để đi, hoặc là phân tán hành động, lẻn vào Thiên Đảo Hồ. Người Vũ Phi Giáp phái tới chưa từng gặp qua người Liễu gia, cải trang ăn mặc một phen thì vẫn có cơ hội trà trộn vào Thiên Đảo Hồ, chẳng qua phỏng chừng sẽ có một bộ phận rất lớn bị giết.
Con đường còn lại chính là đi vòng về hướng nam, từ hướng nam tiến vào Thiên Đảo Hồ. Thiên Đảo Hồ lớn như vậy, Vũ gia không khả năng xuất động mấy chục vạn võ giả bao vây khắp bốn phía được.
Bình luận facebook