• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (6 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương 146 Răng thú lập công

Liễu Di kích động bắt lấy Lục Ly, kẻ sau lại quay sang nhìn Tiểu Bạch một cái, trong mắt chớp qua một tia kinh nghi. Vừa rồi Tiểu Bạch bẻ gãy dây thừng khiến răng thú rớt xuống Huyết Trì là vô tình hay cố ý? Chẳng lẽ nó biết sự thần kỳ của răng thú?

- Tộc trưởng, ngươi theo ta đi ra một lát.

Bên kia mấy tên võ giả Liễu gia cũng phát hiện sự dị thường của mấy chục gốc Huyết Trùng thảo này, ngạc nhiên vây lại. Lục Ly vội vàng kéo Liễu Di ra bên ngoài sơn cốc, đi đến một nơi không người, hắn mới trịnh trọng dị thường nói:

- Tộc trưởng, răng thú này của ta có lẽ có thể khiến huyết dịch trở nên càng thêm cô đọng, hẳn là sẽ có tác dụng tăng phúc đối với bồi dưỡng Huyết Trùng thảo.

- Ừ ừ!

Liễu Di kích động phi thường, mặt mũi đỏ ửng lên, tựa như một đứa trẻ tìm được đường sống trong cõi chết.

- Ta có thể giúp một tay, chẳng qua…

Ngữ khí Lục Ly khẽ chuyển, dị thường nghiêm túc nói:

- Chuyện vòng răng thú liên này của ta, ngoại trừ ngươi ra bất cứ kẻ nào cũng đều không thể biết, bằng không ta lập tức rời khỏi Huyết Long Đảo.

- Ách

Liễu Di không ngờ Lục Ly lại nói chuyện nghiêm trọng đến vậy, nhưng nàng vừa nghĩ lại liền ẩn ẩn có chút hiểu được. Lộc trưởng lão phỏng đoán Lục Ly còn có một lá bài tẩy, một con át chủ bài có thể vượt cấp giết người, chẳng lẽ át chủ bài chính là vòng răng thú kia.

Nếu đã là át chủ bài của Lục Ly, vậy khẳng định không thể để cho người ngoài biết được, Liễu Di bèn nghiêm mặt gật đầu nói:

- Được, ta thề tuyệt đối không truyền ra ngoài, bất kỳ người nào đều không nói.

- Chẳng qua!

Liễu Di nghĩ nghĩ lại nói tiếp:

- Biến hóa của Huyết Trùng thảo có hơi lớn, mấy người Thất trưởng lão sớm muộn cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó làm sao giải thích với bọn họ?

- Cái này thì đơn giản.

Tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, nói:

- Ngươi có thể nói là ta dùng một loại bột thuốc đặc thù, cải tiến huyết dịch. Cách mấy ngày ta sẽ tới một chuyến, dùng răng thú cải tiến huyết dịch, ngươi đừng để người khác vào quan sát là được.

- Cái này không vấn đề.

Chỉ cần Huyết Trùng thảo có thể chuyển tốt, có thể bán ra giá cao, điều gì Liễu Di cũng có thể đáp ứng, nàng bách không kịp đợi nói:

- Lục Ly, ngươi ném răng thú vào trong Huyết Trì một lát nữa đi? Để ta sai người tưới tiêu cho toàn bộ Huyết Trùng thảo.

- Không được!

Lục Ly lắc đầu nói:

- Trước tưới tiêu cho mấy chục gốc kia đã, quan sát thêm mấy ngày xác định hiệu quả rồi hẵng đẩy rộng, vạn nhất hư mất hết thì sao?

- Đúng đúng đúng!

Liễu Di dẫn Lục Ly vào lại trong dược điền, lúc này toàn bộ võ giả bên trong đang vây quanh mấy chục gốc Huyết Trùng thảo kia, ngay cả vị trưởng lão ngồi xếp bằng tu luyện gần đó cũng bị kinh động.

- Toàn bộ đều ra ngoài!

Liễu Di vung tay lên, lại quay sang giải thích một câu với vị trưởng lão nọ:

- Lục Ly tìm được một cách bồi dưỡng Huyết Trùng thảo, chúng ta hiện đang thử nghiệm. Việc này các ngươi nhất định phải giữ bí mật, không được truyền cho bất kỳ người nào. Ngay cả mấy người Thất trưởng lão cũng không được nói, chờ mấy ngày nhìn xem hiệu quả rồi ta sẽ đích thân trình bày với bọn họ.

- Thật ư?

Ánh mắt tên trưởng lão Liễu gia kia khẽ sánh lên, đám võ giả Huyền Vũ cảnh còn lại cũng ồ lên thành một mảnh, hưng phấn dị thường.

Hiện tại Huyết Trùng thảo chính là toàn bộ hy vọng của Liễu gia, nếu quả thật có thể bồi dưỡng thành công bán được giá cao, Liễu gia liền có hy vọng.

Đợi toàn bộ mọi người lui ra ngoài sơn cốc, Lục Ly lại ném vòng răng thú vào trong Huyết Trì, huyết dịch trong Huyết Trì lập tức lần nữa lăn lộn phun trào, thời gian phun trào kéo dài nguyên một nén nhang mới ngừng lại.

Đợi lúc trời tối, Liễu Di đích thân tưới tiêu huyết dịch cho mấy chục gốc Huyết Trùng thảo kia. Sau đó cũng không quay về mà ngồi xuống chăm chú quan sát ngay trong nhà gỗ.

Lục Ly cũng không quay về, trong lòng có chút căng thẳng, nếu răng thú thật có hiệu quả, có thể bồi dưỡng ra Huyết Trùng thảo để bán lấy Huyền Tinh, hắn liền có thể được phân rất nhiều tài nguyên.

Hai người ngồi xuống tu luyện một đêm trong nhà gỗ, ngày mới vừa sáng hai người liền tới trong dược điền quan sát. Đập vào mắt hai người là một cảnh tượng hết sức chấn kinh... toàn bộ mấy chục gốc Huyết Trùng thảo kia không ngờ đều đã mọc ra thêm bốn phiến lá.

Trong dược điền, Huyết Trùng thảo phổ thông chỉ có bốn phiến lá, Huyết Trùng thảo bên Huyết Sát đảo lại có sáu phiến, đây chính là lý do khiến mọi người cho rằng bên này không thích hợp gieo trồng Huyết Trùng thảo.

Hiện tại mấy chục gốc Huyết Trùng thảo này không ngờ lại mọc ra thêm bốn phiến lá, biến thành Bát Diệp Huyết Trùng thảo. Hơn nữa trên thân mấy chục gốc Huyết Trùng thảo này đều lóng lánh ánh sáng đỏ, sinh cơ bừng bừng, rõ ràng cao thêm một đoạn.

- Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Lục Ly không hiểu nhiều về Huyết Trùng thảo, vuốt vuốt cánh mũi hỏi. Liễu Di cũng không hiểu, nàng thoáng chút căng thẳng nói:

- Cái này phải hỏi Thất gia gia, hắn đi Huyết Sát đảo quan sát Huyết Trùng thảo mấy lần, cũng là người hiểu rõ nhiều nhất đối với Huyết Trùng thảo.

- Gọi hắn tới đây, chẳng qua phải nhớ kỹ không được lộ bí mật.

Lục Ly nói xong, Liễu Di lập tức ra đi ra hạp cốc, sai người đi mời tất cả trưởng lão tới. Nửa nén hương sau Thất trưởng lão dẫn người đến nơi, nhìn thấy mấy chục gốc Huyết Trùng thảo kia, ai nấy đều kinh hãi, Thất trưởng lão nhìn kỹ vài lần mới ngạc nhiên hỏi:

- Tộc trưởng, sao ngươi làm được?

Liễu Di quay đầu nhìn sang Lục Ly nói:

- Đều là công lao của Lục Ly, hắn có một loại bột thuốc bí truyền. À, hắn muốn giữ bí mật, thế nên không thể nói với các ngươi.

- Bột thuốc?

Đám người Thất trưởng lão không khỏi thất kinh nhìn Lục Ly, trước kia Lục Linh cứu được Liễu gia, chúng nhân đều không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhìn Lục Ly lại như đang nhìn Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Liễu Di hơi ngừng một lát rồi hỏi Thất trưởng lão:

- Thất gia gia, ngươi thấy những Huyết Trùng thảo này có vấn đề nào không? Liệu có phải là biến dị? Đến lúc đó sẽ có kết quả gì? Giờ ta không dám tưới tiêu thêm, sợ hủy đi toàn bộ Huyết Trùng thảo.
Chương 147 Thiên Ngục đảo

Thất trưởng lão dẫn người quan sát hồi lâu, cũng là không dám xác định, dù sao bọn hắn đều chưa từng gieo trồng qua Huyết Trùng thảo, Huyết Trùng quả kết xuất ra có vấn đề hay không, ai cũng không biết.

Thất trưởng lão và mấy vị trưởng lão thương nghị hồi lâu, quyết định lần nữa kiến tạo một Huyết Trì mới, sau đó tách số Huyết Trùng thảo để tưới tiêu. Một nửa dùng huyết dịch do Lục Ly cải tiến qua, một nửa dùng huyết dịch phổ thông, như thế vạn nhất xảy ra chuyện cũng không hủy đi toàn bộ Huyết Trùng thảo.

Chúng nhân lu bù công việc, Thất trưởng lão hạ tử lệnh, chuyện nơi này trừ trưởng lão mà mấy con em Huyền Vũ cảnh biết chuyện trước đây, bất kỳ người nào cũng không thể truyền ra ngoài, nếu không giết không cần luận.

Thất trưởng lão còn sai hai vị trưởng lão thay phiên trấn thủ dược điền, bất kỳ người nào đều không được tới gần. Vạn nhất một nửa Huyết Trùng thảo kia thật có thể kết xuất ra Huyết Trùng quả phẩm chất cao, việc này lại bị Huyết Long Đảo biết được, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Huyết Sát bang nhiều người như vậy, toàn dựa vào Huyết Trùng thảo nuôi sống. Giả như biết được Liễu gia có thể gieo trồng Huyết Trùng thảo phẩm chất càng cao, không cần nói cũng biết sẽ lập tức trở mặt cướp đoạt, dù sao Huyết Trùng thảo chính là mệnh mạch của Huyết Sát bang, bởi thế tin tức tuyệt đối không thể truyền ra.

Lục Ly lập được đại công, Liễu Di mượn cơ hội yêu cầu Thất trưởng lão sai người đi mua một ít Hỏa Ngọc thạch. Dù yêu cầu này có chút khó hiểu, Huyền Tinh còn lại của Liễu gia cũng không nhiều, nhưng nghe nói là Lục Ly yêu cầu, Thất trưởng lão lập tức sai người đi Lạc Thần đảo mua sắm.

Thời gian này Lục Ly và Liễu Di trừ trở về đi ngủ ăn cơm tắm rửa ra, ngày ngày đều có mặt ở dược điền. Mỗi cách mấy ngày khi huyết dịch trong Huyết Trì được sử dụng hết, lúc quán chú huyết dịch mới, Lục Ly lại sẽ ném răng thú vào.

Chẳng qua lúc Lục Ly làm việc này, trừ Liễu Di ra, không còn bất kỳ người nào được ở lại trong sơn cốc, đây chính là “dược phương bí mật” của hắn.

Thời gian từng ngày trôi qua, Huyết Trùng thảo được tưới tiêu bởi huyết dịch do Lục Ly cải tiến càng lớn càng tốt, sau bảy ngày đã sớm kết quả, sớm hơn thời gian dự tính ba ngày. Một nửa Huyết Trùng thảo còn lại kia thì vẫn chưa kết quả, xem tình hình chí ít phải cần thêm năm sáu ngày.

Nhìn vô số trái cây đỏ ửng như côn trùng, trên mặt Liễu Di chất đầy ý cười xán lạn, trong mắt tràn đầy vui mừng hớn hở.

Hai ngày sau, Huyết Trùng Quả rớt đất, quả nào quả nấy đều thô dài chừng ngón giữa, quanh co khúc khuỷu như một con rắn nhỏ.

Đám người Thất trưởng lão càng thêm chấn phấn, bởi vì quả này so ra còn lớn hơn quả tại Huyết Sát đảo một chút, màu sắc đỏ sậm, ẩn ẩn có quang trạch đỏ lóng lánh, nhìn rất không sai.

- Thất ca, sáng mai chúng ta liền đi Lạc Thần đảo, tìm người giám định bán ra?

Cửu trưởng lão siết chặt nắm tay hưng phấn nói, Lục Ly lại lạnh giọng nhắc nhở:

- Đi Lạc Thần đảo bán? Ngươi muốn chúng ta chết cả nút ư?

Cửu trưởng lão biến sắc, tưởng là Lục Ly nhắm vào hắn, đang định nói chuyện thì Thất trưởng lão khoát tay chặn lại:

- Lục Ly nói có lý, quả này không thể bán ở Lạc Thần đảo, thậm chí không thể để cho người xung quanh biết chuyện. Muốn bán, cũng phải bán ở Thiên Ngục đảo!

- Đúng!

Liễu Di tỉnh ngộ ra, Cửu trưởng lão sau một thoáng bình tĩnh lại thì cũng không phản bác.

Ý tứ Lục Ly hắn đã hiểu, Huyết Trùng thảo là mệnh căn của Huyết Sát bang. Liễu gia bồi dưỡng ra Huyết Trùng Quả tốt như vậy, tuyệt đối không thể để cho Huyết Sát bang biết được, mà một khi những trái này xuất hiện ở Lạc Thần đảo, Huyết Sát bang chắc chắn sẽ biết.

Cửu trưởng lão trầm tư, lại tiếp tục đưa ra một vấn đề mới:

- Chỉ là Thiên Ngục đảo xa như vậy, chính chúng ta đi thuyền khẳng định không được. Trong phạm vi Lạc Thần đảo còn được an toàn, chứ ra bên ngoài phỏng chừng sẽ bị người chặn giết. Muốn đi Thiên Ngục đảo chỉ có ngồi thuyền Lạc Thần đảo, hoặc là ngồi truyền tống trận mà đi, cái trước hao phí thời gian quá lâu, cái sau lại cần rất nhiều Huyền Tinh!

Thiên Ngục đảo Lục Ly biết, đó là hòn đảo lớn nhất phồn hoa nhất trong Thiên Đảo Hồ, cũng là nơi ở của cường giả mạnh nhất Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân.

Thiên Ngục đảo nằm ở trung tâm Thiên Đảo Hồ, đi thuyền cả đi cả về cần thời gian một tháng, trên Lạc Thần đảo có truyền tống trận cỡ nhỏ có thể đi Thiên Ngục đảo, nhưng một lần truyền tống cần phải lượng Huyền Tinh trên trời.

- Cưỡi truyền tống trận đi!

Sau một thoáng trầm ngâm, Thất trưởng lão cắn răng nói:

- Chỉ đi hai người, cứ để tộc trưởng và Lục Ly đi. Nếu nhóm quả này thật có thể bán được giá tốt, chút Huyền Tinh kia tiêu ra cũng đáng, sau này Liễu gia chúng ta sẽ không vì Huyền Tinh mà phát sầu.

- Chúng ta đi?

Liễu Di và Lục Ly liếc nhau, dồn dập tỏ vẻ kinh ngạc, đại sự như thế sai Thất trưởng lão lại yên tâm giao cho các nàng.

Cửu trưởng lão và các trưởng lão còn lại cũng rất kinh ngạc, đại sự thế này chẳng phải nên do Thất trưởng lão đích thân đi ư? Vạn nhất làm hư chuyện thì sao? Vạn nhất hai người đi ra bị người bên ngoài để mắt chặn giết thì sao?

Thất trưởng lão giải thích nói:

- Đám lão gia hỏa chúng ta thường xuyên đi Lạc Thần đảo, rất dễ bị người nhận ra. Nếu thám báo Huyết Sát đảo biết chúng ta đi Thiên Ngục đảo, há lý nào lại không đem lòng sinh nghi? Đến lúc đó Thiên Ngục đảo xuất hiện một nhóm Huyết Trùng quả phẩm chất cao, liệu có phải sẽ lập tức liên tưởng đến chúng ta?

Thất trưởng lão dừng một cái, đảo mắt nhìn về phía Lục Ly và Liễu Di, sau đó tiếp tục nói:

- Tộc trưởng và Lục Ly đi ra sẽ không bị người hoài nghi, hai người bọn hắn chưa từng đi qua Lạc Thần đảo. Hơn nữa còn có thể ngụy trang thành công tử tiểu thư nhà giàu, tiêu xài Huyền Tinh cưỡi truyền tống trận sẽ không dẫn phát quá nhiều hoài nghi. Còn đám lão già chúng ta, với chút thực lực như vậy, lại xa xỉ đến độ ngồi truyền tống trận? Người ngoài không nghi ngờ mới là lạ.
Chương 148 Mở một gian phòng

- Còn nữa, dù các nàng bị người Huyết Sát đảo biết được, thì cũng có thể giải thích nói rằng hai người vụng trộm chạy tới Thiên Ngục đảo chơi đùa, người trẻ tuổi không hiểu chuyện mà, hoàn toàn có thể hiểu được. Về phần an toàn, căn bản không cần cân nhắc, trong Lạc Thần đảo và Thiên Ngục đảo tuyệt đối không thể động võ, các nàng chỉ cần cẩn thận chút là sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Lời giải thích của Thất trưởng lão hợp tình hợp lý, sự tình cứ thế rất nhanh liền được xác định. Sáng sớm hôm sau Lục Ly và Liễu Di lên đường, mang theo năm trăm Huyết Trùng Quả đi Thiên Ngục đảo.

Năm trăm quả không nhiều, chỉ vừa đủ trong một gói nhỏ.

Liễu Di và Lục Ly cải trang ăn diện một chút, Liễu Di mặt bịt kín lụa mỏng, mặc vào áo bào hoa lệ. Lục Ly thì khoác chiến giáp sáng bóng, còn mang theo mũ giáp, ngụy trang thành hộ vệ cho Liễu Di.

Thất trưởng lão sai một vị trưởng lão tương đối ít khi ra ngoài, dẫn theo mấy tên Huyền Vũ cảnh dùng chiến thuyền đưa hai người tới Lạc Thần đảo.

Lạc Thần đảo thoải mái hơn Lạc Nhật đảo nhiều, người người đều có thể lên đảo, hai người Lục Ly Liễu Di vừa xuống thuyền liền trực tiếp đi vào trong đảo, sau đó lại tiêu tốn nửa canh giờ để đi tới Lạc Thần thành.

Thành trì này rất khí phái, so ra còn lớn hơn cả Vũ Lăng thành, con dân trong thành đông vô số kể, ước chừng chí ít phải có mười mấy vạn người, trên đường phố ngựa xe như nước, tới lui không dứt.

Ngoài cửa thành và trên đường phố đều có thể nhìn thấy quân hộ vệ Lạc Thần đảo, bọn họ khoác chiến giáp trắng như tuyết, mỗi tiểu đội đều có võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ dẫn đầu, Lạc Thần đảo không hổ là thế lực tứ phẩm, cường giả như mây.

Dựa theo Thất trưởng lão phân phó, sau khi vào thành Lục Ly thuê một cỗ xe ngựa sang trọng, sau đó đi tới một khách sạn xa hoa trong nội thành, tiếp sau lại dạo chơi nguyên một buổi chiều trên đường phố phồn hoa.

Liễu Di vui vẻ chơi đùa, Lục Ly lại một mực thận trọng quan sát bốn phía, nhìn xem phải chăng có người đang theo dõi.

Lạc Thần thành quá lớn, phồn hoa dị thường, trong thành có vô số thứ cổ quái kỳ lạ, rất nhiều trong số đó Lục Ly đều chưa thấy qua, ngược lại khiến hai người được một phen đại khai nhãn giới.

Điều khiến hai người ấn tượng sâu nhất chính là võ giả trong thành, võ giả nơi này rất rất nhiều, Thần Hải Cảnh đâu đâu cũng thấy, Hồn Đàm cảnh hai người cũng gặp qua không ít.

Đợi lúc trời tối hai người mới bắt đầu hành động, đi tới quảng trường trong thành, trực tiếp tiến về phía tế đàn truyền tống cổ phác được rất nhiều võ giả vây quanh.

- Đây chính là truyền tống trận a!

Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, muốn đi Trung Châu chỉ có ngồi truyền tống trận, đi Thanh Châu tìm Lục Linh cũng phải ngồi truyền tống trận, nhưng đây mới là lần đầu tiên Lục Ly tận mắt nhìn thấy truyền tống trận.

- Dừng lại!

Còn chưa tới gần, quân hộ vệ Lạc Thần đảo liền đã vây quanh, một người trung niên Thần Hải Cảnh hậu kỳ sắc mặt cảnh giác nhìn hai người nói:

- Nơi này không được đến gần, lui ra!

Liễu Di không tiếp lời, Lục Ly tiến lên trước một bước nói:

- Tiểu thư nhà ta phải muốn ngồi truyền tống trận tới Thiên Ngục đảo, có vấn đề gì không?

- Hả?

Võ giả trung niên liếc nhìn hai người vài lần, nói:

- Ngồi không vấn đề, chẳng qua mỗi người cần một ngàn Huyền Tinh!

Hai ngàn Huyền Tinh có thể mua rất nhiều linh tài đan dược, một lần ngồi truyền tống trận đúng là giá trên trời. Lục Ly lại không thèm để ý, bởi vì Huyền Tinh tiêu tốn không phải của hắn, từ trong ngực lấy ra một bao Huyền Tinh sớm đã chuẩn sẵn, ném tới nói:

- Bóc mở truyền tống trận đi.

Võ giả trung niên tiếp lấy Huyền Tinh, lại không bóc mở truyền tống trận mà hỏi ngược lại:

- Hai vị là người gia tộc nào? Có mang theo lệnh bài thân phận không?

Liễu Di trong lòng cả kinh, Lục Ly lại mặt không đổi sắc, lạnh giọng nói:

- Lắm lời thế? Các ngươi có truyền tống hay là không? Không truyền tống thì trả lại Huyền Tinh đây, chúng ta cũng không ngồi nữa. Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi chúng ta tới Thiên Ngục đảo làm loạn?

Câu nói sau cùng này của Lục Ly phát huy tác dụng, võ giả trung niên tiêu trừ cảnh giác. Thiên Ngục đảo là nơi nào? Ai dám làm loạn ở Thiên Ngục đảo? Sợ là con em ngũ đại Vương tộc cũng không có lá gan đó.

- Mở ra truyền tống trận!

Thái độ của Lục Ly khiến võ giả trung niên tưởng lầm Liễu Di là tiểu thư đại gia tộc, sợ hỏi nhiều đắc tội với người. Bèn vung tay ra lệnh cho mười tên võ giả cạnh đó không ngừng rót Huyền lực lên tế đàn, đồng thời lấy ra một ít tinh thạch khảm vào trong rãnh tế đàn.

Lục Ly và Liễu Di tiến vào, hai người ngoài mặt không biểu tình, trong lòng lại đều rất thấp thỏm. Cả hai đều chưa từng ngồi qua truyền tống trận, sợ vạn nhất xảy ra chuyện khiến hai người trực tiếp bị giảo sát.

- Ông!

Truyền tống trận sáng ngời quang mang, tiếp đó hào quang ngút trời mà lên, bỗng chốc chiếu sáng toàn bộ quảng trường. Vô số người bị kinh động, dồn dập hiếu kì nhìn sang, muốn xem xem là đại nhân vật nào? Rốt cuộc có thể ngồi truyền tống trận đều không phải hạng người bình thường.

Rất nhiều người quét mắt nhìn, lại phát hiện chỉ là hai thanh niên trẻ tuổi, một tiểu thư mặt còn che lên lụa mỏng. Chẳng qua bọn hắn cũng chỉ thoáng nhìn được một lát, sau đó quang mang truyền tống trận liền triệt để bao phủ, hai người cứ thế tan biến trong truyền tống trận.

Quảng trường bỗng chốc ồn ào náo nhiệt, đám đông dồn dập suy đoán đây rốt cuộc là tiểu thư nhà ai? Không phải tiểu thư đại gia tộc, ai dám tiêu pha hai ngàn Huyền Tinh đi ngồi truyền tống trận?

- Ọe

Truyền tống trận tại quảng trường Thiên Ngục thành đột ngột sáng lên, hai đạo bóng người rất nhanh ngưng hiện, tiếp đó cả hai người đồng thời quỳ gối trong Truyền Tống Trận, nôn thốc nôn tháo một trận.

Vừa rồi hai người chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người tựa hồ xoay tròn mấy vạn vòng, thiếu chút ngất đi. Lúc này vừa rơi xuống đất, dạ dày lập tức quay cuồng, không kìm được nôn khan. Cũng may hai người ăn qua cơm chiều lâu rồi, bằng không nhất định đã nôn ra đầy đất.

- Hí hí!

Tiểu Bạch giấu trong áo bào Lục Ly lại chẳng hề bị gì, thò ra nửa cái đầu kêu lên đầy vẻ quan tâm. Lục Ly lo lắng Tiểu Bạch ở lại một mình trên Huyết Long Đảo, thế nên một mực mang theo bên người.
Chương 149 Không thể động võ

- Nôn xong chưa? Xong rồi thì mau rời đi!

Có tiếng nói lạnh lùng vang lên, hai người ngẩng đầu nhìn, phát hiện một đám võ giả mặc chiến giáp màu xám đang mắt nhìn nhìn hai người. Lục Ly cảm ứng khí tức võ giả nói chuyện một cái, trong lòng lập tức kinh hãi, không ngờ là võ giả Hồn Đàm cảnh.

Thiên Ngục đảo quả nhiên cường đại, võ giả Hồn Đàm cảnh lại dùng để trông giữ truyền tống trận? Lục Ly cố nén cảm giác nôn mửa, để Tiểu Bạch ẩn đi, sau đó đỡ lấy Liễu Di, đi ra bên ngoài.

Ngước mắt nhìn phía trước vài lần, Lục Ly lần nữa chấn động, trước mặt là từng tòa thạch bảo cực lớn, mỗi tòa đều cao chừng mười trượng, lớn trăm trượng, vô cùng khôi hoằng khí phái.

Đi vài bước, Liễu Di dễ chịu phần nào, khăn che mặt sớm đã lấy xuống, nét mặt lại vẫn cứ trắng bệch.

- Đi trước tìm khách sạn nào đó nghỉ ngơi cái đã.

Lục Ly thấp giọng nói, Liễu Di khẽ gật đầu, đã vào đêm, muốn bán Huyết Trùng Quả cũng phải đợi ngày mai.

Hai người di chuyển tứ xứ, phát hiện một thành bảo rất lớn bên ngoài viết bốn chữ Thiên Ngục khách sạn, lại nhìn quanh phụ cận, thấy chỉ có mỗi khách sạn này, thế là đành đi tới thành bảo kia.

Tiểu nhị rất khách khí, mặt cười như gió mùa xuân, Lục Ly Liễu Di được dẫn đến trước quầy, một tên chưởng quỹ mập mạp mỉm cười nói:

- Hai vị muốn ở trọ? Cần phòng chữ Thiên, phòng chữ Địa hay là phòng chữ Nhân?

Lục Ly thuận miệng nói:

- Lấy hai phòng chữ Thiên.

- Được rồi!

Chưởng quỹ mỉm cười nói tiếp:

- Tổng cộng ba trăm Huyền Tinh.

- Cái gì?

Lục Ly và Liễu Di tưởng mình nghe lầm, Liễu Di không dám tin tưởng hỏi lại:

- Ngươi nói bao nhiêu? Ba trăm Huyền Tinh? Ngươi xác định là Huyền Tinh chứ không phải kim diệp tử (vàng lá)?

Khách sạn ở trọ mà thôi, không ngờ cũng cần Huyền Tinh? Còn là ba trăm? Hai người ngồi truyền tống trận cũng mới chỉ tiêu tốn hai ngàn Huyền Tinh.

Chưởng quỹ vẫn ý cười đầy mặt, giải thích nói:

- Tất cả khách sạn tại Thiên Ngục thành đều cần Huyền Tinh, nơi này chính là Thiên Ngục thành, vương thành của Thiên Đảo Hồ. Hai vị muốn tiêu tốn kim diệp tử ở trọ, đó là điều không thể? Ở Thiên Ngục thành, kim diệp tử cơ bản vô dụng, đại đa số đều dùng Huyền Tinh.

Thái độ tiểu nhị cũng không sai, không bởi vì hai người là từ nơi khác tới mà cười nhạo, hắn bổ sung nói:

- Trong phòng chữ Thiên của chúng ta có tụ huyền pháp trận, ở bên trong tốc độ tu luyện có thể tăng gấp năm lần, cho nên mới cần nhiều Huyền Tinh như vậy.

- Gấp năm lần? Khó trách…

Lục Ly và Liễu Di đều không khỏi lúng túng, Lục Ly áy náy nói:

- Xin lỗi, chúng ta từ nơi khác tới, không hiểu quy củ, khiến các ngươi chê cười. Thế phòng chữ Nhân cần bao nhiêu Huyền Tinh?

Chưởng quỹ vẫn rất khách khí nói:

- Hai mươi Huyền Tinh một đêm, ở bên trong tốc độ tu luyện là gấp hai, hơn nữa chúng ta còn sẽ cung cấp miễn phí cho các ngươi bất cứ tin tức gì về Thiên Ngục thành, đương nhiên chỉ là một ít tin tức cơ bản.

- Tin tức?

Mắt Lục Ly Liễu Di sáng lên, đối với Thiên Ngục thành hai người đều hai mắt đen thui, cái gì cũng không biết. Nếu có thể được đến một ít tin tức cơ bản, tỉ như đi đâu bán Huyết Trùng Quả, vậy thì tiện lợi nhiều.

- Lục Ly, vậy mở một gian phòng thôi.

Liễu Di nghĩ nghĩ một lát mới có chút ngượng ngùng nói, lần này hai người mang theo không nhiều Huyền Tinh, còn là hơn phân nửa số Huyền Tinh sót lại của Liễu gia. Nếu hai người tiêu pha quá nhiều, Huyết Trùng Quả lại không bán được, cả hai chỉ còn nước bơi về Huyết Long Đảo.

Hai người thuê một gian phòng, được tiểu nhị dẫn lên tầng hai, trang trí trong phòng rất xa hoa, không kém thua Thính Vũ Các của Liễu gia là bao, trên sàn trải kín thảm lông trắng muốt, đèn dầu chiếu sáng trưng đến tận từng ngóc ngách.

Quan trọng nhất là sau khi tiến vào, tiểu nhị mở ra cấm chế, linh khí thiên địa trong phòng lập tức nồng nặc lên rất nhiều, hít thở đều cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Gian phòng không lớn không nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, ngoài ra còn một phòng tắm nho nhỏ. Tiểu nhị dâng lên nước trà, Lục Ly vội vàng hỏi dò:

- Tiểu nhị ca, Thiên Ngục thành có quy củ đặc biệt nào không? Tỉ như phạm vào sẽ bị bắt bị giết ấy?

- Không thể động võ!

Tiểu nhị cười giải thích nói:

- Có tranh chấp nào, có thể ra quyết đấu trường ngoài thành giải quyết, trong thành tuyệt không thể động võ, dù ngươi là Bất Diệt cảnh đỉnh phong, dám động thủ trong thành cũng tất phải chết không nghi ngờ.

Tiểu nhị nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp:

- Còn có không thể trộm cắp, lừa gạt… một khi Thiên Ngục quân bắt được sẽ bị cầm tù. Còn lại thì không sao, Thiên Ngục thành rất an toàn, nếu có người vô sự tìm ngươi gây chuyện, ngươi có thể lớn tiếng hô to, rất nhanh liền sẽ có Thiên Ngục quân tới. Dù đối phương là cường giả Mệnh Luân Bất Diệt, chỉ cần ngươi có lý liền sẽ không sao cả.

- Không sai!

Lục Ly khẽ gật đầu, thành trì luật pháp sâm nghiêm, ở chỗ này có thể khiến người cảm giác vô cùng an tâm.

Đương nhiên, Lục Ly cũng biết thành trì này an toàn như thế là bởi được xây dựng trên uy danh vô thượng của Thiên Ngục lão nhân vô. Nếu không có Thiên Ngục lão nhân, trong thành làm sao có thể không loạn? Tựa như Vũ Lăng thành, Liễu gia là bá chủ, nhưng chẳng phải vẫn bị mấy đại gia tộc liên công?

Sau đó Lục Ly lại hỏi dò mấy vấn đề khác, nghe qua đều rất tùy ý, nhờ đó tìm hiểu được rất nhiều tin tức quan trọng.

Tố chất tiểu nhị nơi này phi thường cao, không hề có vẻ gì là phiền chán, ngược lại một mực mỉm cười đáp lời, ngôn ngữ chân thành, khiến người như tắm gió xuân.

Hỏi suốt hai nén nhang, Lục Ly để tiểu nhị lui xuống, tình huống cơ bản đều đã hiểu rõ. Liễu Di một mực cao lãnh ngồi đó, không mở lời, chờ người đi xong nàng mới lập tức hỏi:

- Lục Ly, ngày mai chúng ta đi đâu bán Huyết Trùng Quả?

Từ trong lời tiểu nhị, hai người biết được có hai nơi có thể bán Huyết Trùng Quả. Nơi đầu tiên là phòng đấu giá, giá cả tương đối cao một chút, chẳng qua thời gian sẽ tương đối lâu, rốt cuộc không phải ngày ngày đều có đấu giá.
Chương 150 Hữu tình làm một lần

Hơn nữa còn rất dễ bại lộ thân phận, phòng đấu giá người nhiều mắt tạp, thế lực khắp các nơi đều chú ý bên kia, nói không chừng ngày thứ nhất đấu giá, ngày thứ hai liền sẽ bị người biết là các nàng bán.

Một cách khác là tìm bán cho thương hội, giá cả khẳng định sẽ thấp chút, dù sao thương hội cũng phải kiếm lời từ chênh lệch giá. Chẳng qua như thế có thể bán ra ngay lập tức, đồng thời thương hội sẽ không tiết lộ tin tức về ngươi, người ngoài khẳng định không thể biết được.

Lục Ly không suy nghĩ quá lâu, ngẩng đầu liền nói:

- Đi Thiên Ngục thương hội, giá cả thấp chút cũng được, miễn là cam đoan không tiết lộ tin tức ra ngoài.

Thiên Ngục thương hội là thương hội của gia tộc Thiên Ngục lão nhân, đó là bá chủ Thiên Đảo Hồ, tài phú kinh thiên, há sẽ nhìn trúng chút Huyết Trùng Quả cỏn con kia?

Còn nếu bán cho thương hội khác, một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, nói không chừng Huyết Long Đảo sẽ bị người vây công, tranh đoạt bí phương giúp bọn hắn bồi dưỡng ra Huyết Trùng quả phẩm chất cao.

Giành được bí phương này, đồng nghĩa với giành được nguồn cung Huyền Tinh liên tục không ngừng, rất nhiều thế lực khẳng định đều sẽ đỏ mắt.

Tỷ như Huyết Sát đảo, nếu Huyết Sát bang không có nhiều cường giả như vậy, thế lực gia tộc khác nhất định sẽ công chiếm. Lại tỷ như bí phương nuôi tằm của Lạc Nhật đảo, nếu không phải được Lạc Thần đảo che chở, khẳng định cũng sẽ có gia tộc nghĩ cách chiếm đoạt...

- Được!

Liễu Di rất tín nhiệm Lục Ly, nàng biết tình hình Liễu gia, thực lực hiện tại quá yếu, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị diệt tộc.

Xác định sự thể xong xuôi, hai người không còn biết phải làm gì, Lục Ly ngồi một lát phát hiện bầu không khí có chút lúng túng, bèn dứt khoát ngồi xếp bằng trên đất chuẩn bị tu luyện.

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, trên thân Liễu Di lại khẽ truyền đến mùi thơm xử nữ nhàn nhạt, cảnh này khiến Lục Ly khó miễn có chút tâm viên ý mã, đồng thời khá là xấu hổ.

Liễu Di cũng rất lúng túng, thấy Lục Ly nhập định, nàng ngồi một lát liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lục Ly vốn định tu luyện, nghe được Liễu Di đi phòng tắm, tâm tình bỗng loạn, căn bản không cách nào nhập định. Đợi một lát nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng hắt nước, nhịp thở Lục Ly càng thêm phần gấp rút.

Trong phòng tắm chỉ có một chiếc rèm, bằng với chỉ cần Lục Ly đứng dậy vén rèm lên liền có thể nhìn thấy trường cảnh mỹ nhân tắm gội.

Nghĩ đến dáng hình yểu điệu của Liễu Di, trong đầu Lục Ly không khỏi mường tượng ra cảnh tượng mỹ nhân đi tắm, hô hấp và nhịp tim càng thêm gấp rút.

Lục Ly sắp tròn mười sáu tuổi, chính là cái tuổi huyết khí phương cương, đối với thân thể người khác phái khó tránh khỏi có chút huyễn tưởng và mong mỏi. Nếu là lúc bình thường thì còn không sao, nhưng trường cảnh thời khắc này không thể không khiến hắn suy nghĩ nhiều.

Quan trọng nhất là hắn biết thái độ Liễu gia, biết thái độ Liễu Di. Chỉ cần hắn nguyện ý, sợ là tối nay liền có thể động phòng. Hiện tại hắn rất quan trọng đối với Liễu gia, Liễu Di tựa hồ cũng không ghét hắn.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Liễu Di đã tắm xong, vén rèm đi ra, nàng đổi một thân áo bào sạch sẽ, đầu tóc ướt sũng, trên người tỏa mùi thơm nức mũi.

Nàng liếc nhìn Lục Ly một cái, thấy Lục Ly nhắm mắt ngồi đó, sắc mặt thoáng đỏ lên, mắt đẹp chớp động, mơ hồ đoán được điều gì.

Nàng tiến lại, cố ý chậm rãi đi qua bên người Lục Ly, sau đó ngồi xuống giường, nhẹ giọng nói:

- Lục Ly, ngươi cũng tắm đi, hôm nay dạo chơi Lạc Thần thành ra một thân mồ hôi.

Lục Ly lúng túng mở mắt ra, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Được rồi.

Từ trong bao lấy ra áo bào sạch sẽ, Lục Ly tiến vào phòng tắm, vừa vào hắn liền trợn tròn mắt, cả người run lên.

Bởi vì trên móc áo trong phòng đang treo lên váy áo Liễu Di vừa thay, một chiếc yếm màu hồng phấn và áo lót treo ngay hàng đầu, dị thường gai mắt, vừa tiến vào liền nhìn thấy được.

Yếm và áo lót đều là đồ mặc bên trong của phái nữ, Lục Ly thân là một con gà tơ làm gì gặp qua cảnh thế này? Trước kia đi qua cửa hàng bán yếm áo lót đều đỏ mặt không dám nhìn nhiều.

- Ai nha…

Liễu Di ở bên ngoài tựa hồ cũng nhớ tới chuyện này, như một cơn gió bò dậy, xông vào trong phòng tắm, đỏ mặt ôm lấy đồ áo vừa thay chạy ra ngoài.

Lục Ly sờ sờ cánh mũi, cảm giác nhịp tim càng nhanh, hô hấp cũng càng dồn dập. Hắn tẩy qua một lượt, đổi đồ áo đi ra ngoài. Không dám nhìn Liễu Di, cứ thế xếp bằng ngồi trên thảm sàn, trầm giọng nói:

- Tộc trưởng, ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta tu luyện một đêm là được.

Liễu Di lau khô đầu tóc, cả người trùm trong chăn mền, nàng không tiếp lời, đợi chừng nửa nén hương sau mới lấy hết dũng khí nói:

- Hay là... ngươi lên giường ngủ một lát đi? Sáng mai còn phải đi bán Huyết Trùng Quả? Giường lớn lắm, chúng ta tách ra ngủ, không có gì phải ngại cả.

- Oanh!

Trong đầu Lục Ly như bị sét đánh, cả người căng cứng, không ngừng nuốt nước bọt, ý tứ Liễu Di đã hết sức rõ ràng, đây chính là gậy ông đập lưng ông a.

- Khắc chế, khắc chế!

Lục Ly hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, hắn nhớ tới cha mẹ còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, nhớ tới Lục Linh ở Thanh Châu xa xôi, rất nhanh liền ổn định tâm thần.

Chẳng qua khắc sau, Liễu Di lại tiếp một câu khiến tâm thần vốn đã ổn định của hắn lần nữa nhộn nhạo, Liễu Di đỏ mặt nói:

- Cái kia, Lục Ly, ngươi không đừng nghĩ nhiều. Ta vĩnh viễn sẽ không ép buộc ngươi gia nhập Liễu gia, cũng không cần ngươi... chịu trách nhiệm. Từ khoảnh khắc ta trở thành tộc trưởng Liễu gia, đời này ta vĩnh viễn sẽ không gả người…

Lời nói Liễu Di rất mịt mờ, ý tứ Lục Ly lại nghe hiểu, hắn có thể hữu tình làm một lần với Liễu Di, không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì, cũng không cần phải để ý đến Liễu gia.

Liễu Di nói rất chân thành, trong lòng nàng cũng là nghĩ như vậy. Đối với Lục Ly nàng chưa nói tới yêu, chẳng qua cũng không ghét, ở chung rất là thoải mái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom