• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (7 Viewers)

  • Chương 181-185

Chương 181 Hồn Đàm cảnh chi uy

Dù hai người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão cắn thuốc, trong thời gian ngắn chiến lực đề thăng không ít, nhưng so với Hồn Đàm cảnh chân chính thì chênh lệch càng lớn, ba người căn bản không để ở trong lòng.

Xuy xuy Ba người đồng thời phóng ra Huyền lực, Huyền lực sáng ngời tựa như ba đạo quang sóng bay đi, xé rách không gian, phát ra tiếng rít khủng Chẳng qua ba đạo đao mang này không đi công kích Lục Ải Nhân, mà chia nhau bắn về phía Lục Ly Liễu Di và Thất trưởng lão. Đám người Huyết Cừu sớm đã thấy rõ ràng, Lục Ải Nhân là do Lục Ly và Liễu Di khống chế, chỉ cần chém giết hai người này, Lục Ải Nhân mất đi người khống chế, bọn hắn tự nhiên sẽ được an toàn.

Nếu có thể hủy đi ngọc phù trên tay Lục Ly và Liễu Di, như vậy thì càng hoàn mỹ. Không có ngọc phù, Lục Ải Nhân hoàn toàn không bị khống chế, hoặc là đào tẩu, hoặc là tùy ý đồ sát, ngay cả Liễu Di và Lục Ly cũng sẽ bị công kích.

- Hå?

Ngay lúc ánh mắt Huyết Cừu khóa chặt Lục Ly, hắn đã sớm có cảnh giác, cấp tốc lấy ra một viên Thần Phong đan từ trong ngực nuốt vào.

Đan dược hóa thành khí nóng chảy khắp toàn thân, Lục Ly cảm thấy cả người chợt trở nên nhẹ nhàng dị thường, chân sau khẽ điểm, lao nhanh như gió tránh sang một bên. Liễu Di không nuốt đan dược mà khống chế một tên Lục Ải Nhân vọt tới chắn ở trước mặt, giúp nàng ngăn trở một kích này. Thất trưởng lão thì vẫn một mực cắn thuốc, tốc độ phản ứng cực nhanh, lập tức tránh thoát đi.

Rám rám rám!

Ba đạo đao mang Huyền lực bắn trúng Lục Ải Nhân, trên thân Lục Ải Nhân tức thì hiện ra lân phiến xanh lục, bị đao mang đánh trúng, từng mảnh lân phiến nổ tung, máu xanh phiêu tán giữa trời. Lục Ải Nhân lui ra mấy trượng, sau đó lại lần nữa vọt tới. Nhưng Lục Ải Nhân này đều bị gieo xuống hồn trùng, dù thương nặng cũng sẽ liều chết xông lên. Lục Ải Nhân đã vọt đến trước mặt, ba người Huyết Cừu không còn cơ hội phóng ra Huyền lực, vội dồn dập nhấc lên binh khí bắt đầu huyết chiến. Liễu Di không dám tới gần, Thất trưởng lão và Lục Ly thì lại cuồng chạy mà tới, tìm cơ hội ra tay đánh lén. Tám tên Lục Ải Nhân chia làm ba đội, Đại trưởng lão thực lực mạnh nhất bị Lục Ly khống chế bốn tên Lục Ải Nhân vây công, Huyết Cừu và Tứ trưởng lão thì được phái ra hai tên Lục Ải Nhân vây giết.

Âm!

Thực lực Đại trưởng lão Huyết Sát đảo quả thật cường hoành, binh khí trong tay hắn là một thanh thiết côn màu đen, vừa đối mặt liền quét ngang một vòng, lập tức đánh bay một tên Lục Ải Nhân, sau đó xoay người lần nữa quét tới, lại một tên Lục Ải Nhân bị nện văng.

Tốc độ, phản ứng và cảm giác lực của Hồn Đàm cảnh đều quá mạnh, Lục Ải Nhân còn chưa kịp tới gần, Đại trưởng lão đã tính ra được quỹ tích công kích, sớm một bước ra tay, bằng vào thực lực cường đại nhẹ nhàng đánh bay Lục Ải Nhân. Huyết Cừu và Tứ trưởng lão kém hơn một chút, đối mặt hai tên Lục Ải Nhân vây công, hai người một bên tránh né một bên phản kích, mặc dù miễn cưỡng có thể ứng phó, nhưng trong thời gian ngắn khẳng định không cách nào chiến thắng.

- Giết!

Lục Ly và Thất trưởng lão liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng lao vút về phía Đại trưởng lão Huyết Sát đảo. Nếu hai người không động thủ, Lục Ải Nhân căn bản không có cơ hội đánh giết Đại trưởng lão, vạn nhất bị Đại trưởng lão nện chết mấy tên như Lục Ải Nhân, Liễu gia liền triệt để bại.

Cửu trưởng lão cũng dẫn theo ba người lao đến, ba người này không chút nào do dự, hướng trong miệng ném vào một viên đan dược, hai người một tổ chia nhau lao về phía Huyết Cừu và Tứ trưởng lão. Bọn hắn cũng nghĩ như Lục Ly Thất trưởng lão, cố gắng quấy rối Huyết Cừu và Tứ trưởng lão khoảnh khắc, để cho Lục Ải Nhân có cơ hội đánh giết hai người.

Ám!

Nhưng cách nghĩ của bọn hắn vẫn quá ngây thơ, Thất trưởng lão vừa mới xông tới, đang định đánh lén lại bị Đại trưởng lão Huyết Sát đảo trở tay nện cho một côn, nháy mắt liền văng ra, bả vai trái đầm đìa máu me, nháy mắt tay trái đã phế...

- Mạnh vậy ư?

Lục Ly vừa xông lên không khỏi âm thầm kinh hãi, Thất trưởng lão cắn thuốc, lúc này chiến lực đã miễn cưỡng sánh ngang với Hồn Đàm cảnh, không ngờ lại bị đối phương một chiêu trọng thương, hắn mà xông lên chẳng phải cũng bị một chiêu nện chết?

Xông lên hay không?

Đây là một vấn đề, Thất trưởng lão đều bị một chiêu trọng thương, tốc độ phản ứng của hắn chậm thua Thất trưởng lão không ít. Xông đi lên hậu quả khẳng định cũng là bị nện bay, còn bị nện chết hay không thì không biết.

Ngây người vẻn vẹn một giây, Lục Ly quyết định xông lên, lần này tình cảnh Liễu gia rất ác liệt, nhưng Lục Ly chưa từng nghĩ qua đến chuyện đào tẩu.

Hắn biết mình và Liễu gia đã cột lên cùng một chiến xa, không có Liễu gia hắn liền như lục bình không rễ, rất khó tiếp tục tồn tại ở Thiên Ở tại Liễu gia hắn cũng rất thoải mái, không ai dám trêu chọc hắn, hắn giúp Liễu gia kiếm Huyền Tinh, Liễu gia giúp hắn mua sắm tài nguyên đan dược, cung cấp cho hắn hoàn cảnh tu luyện an tĩnh, đấy chính là điều hắn cần. Thật ra hắn cũng nghĩ tới đào tẩu, chạy đi nương nhờ Yên phu nhân, chẳng qua hắn không mấy tín nhiệm Yên phu nhân. Phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng có thù với người ở Bắc Mạc, vạn nhất thù địch ấy chính là Bạch gia thì sao? Yên phu nhân đối với hắn quá tốt, điều này khiến trong lòng hắn có chút bất an, vô thức tưởng muốn cách xa nàng một chút. Bởi thế hắn chỉ có thể liều mạng, viện quân đã sắp tới nơi, nếu hắn không lên Lục Ải Nhân khẳng định không cách nào giết Đại trưởng lão Đảo Hồ.

Huyết Sát đảo, trận chiến này liền triệt để thua, Liễu gia diệt vong, hắn cũng sẽ chết. Hắn cấp tốc lấy ra một viên Thần Phong đan và một viên Lực Thần đan nuốt vào, sau đó như một con báo lao vút về phía Đại trưởng lão. Đan dược vào miệng liền tan, một cỗ lực lượng mênh mông truyền khắp toàn thân, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng, phi nhanh như gió. Đại trưởng lão Huyết Sát đảo lại vung côn nện bay một tên Lục Ải Nhân áp sát lại gần, sau đó quất tới một tên Lục Ải Nhân khác ở bên trái. Ánh mắt Lục Ly chợt sáng lên, tốc độ đột ngột tăng nhanh, vung lên Kình Thiên Kích nện tới sau ót Đại trưởng lão.

Ầm!

- Hừ!
Chương 182 Làm tốt lắm

Đại trưởng lão dù không nhìn Lục Ly, nhưng sau ót hắn tựa như mọc mắt, thân người lướt ngang một đoạn cự ly, thiết côn tiếp tục nện tới Lục Ải Nhân, nhẹ nhàng đánh bay Lục Ải Nhân kia. Tiếp sau thiết côn trong tay không ngừng, như một cành liễu uốn thành đường cong nện hướng Lục Ly.

- Tốc độ phản ứng nhanh quá!

Lục Ly vốn tưởng rằng có thể một kích đánh trúng Đại trưởng lão, lại bị Đại trưởng lão né nhẹ như không, chiến kích nện vào khoảng không. Thiết côn trong tay Đại trưởng lão lại đã quét ngang mà đến, tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh né.

Mắt thấy sắp bị đánh trúng, đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển. Lúc này hắn có hai lựa chọn, một là dùng chiến kích ngăn đỡ, hai là không để ý tới thiết côn Đại trưởng lão quét tới, tiếp tục dùng chiến kích tấn công Đại trưởng lão, lưỡng bại câu thương.

- Liều!

Lục Ly không biết lực lượng Hồn Đàm cảnh trung kỳ rốt cục lớn bao nhiêu, hơn nữa đối phương lại biến chiêu quá nhanh, dù ngăn đỡ thành công, Lục Ly cũng sẽ bị công kích tiếp sau đó đánh trúng.

Hắn cắn răng mặc kệ thế công từ Đại trưởng lão, vung lên Kình Thiên Kích hung hăng quét tới phần eo Đại trưởng lão, chọn cách lấy mạng đổi mạng.

- Hừ!

Trong mắt Đại trưởng lão chớp qua một tia giễu cợt, không ngờ Lục Ly lại muốn lưỡng bại câu thương với mình? Một côn này của hắn hoàn toàn đủ sức đánh trọng thương Lục Ly, thậm chí là trực tiếp giết chết.

Còn kích kia của Lục Ly có thể thương được hắn không? Trên người hắn khoác theo bảo giáp Địa giai bát phẩm, mặc cho Lục Ly bổ đều chưa hẳn bổ chết được?

Ý niệm chợt lóe trong đầu Đại trưởng lão, thế là hắn chọn cách tiếp tục tấn công Lục Ly, bởi vì mấy tên Lục Ải Nhân này đều do Lục Ly điều khiển. Chỉ cần nện chết Lục Ly, đám Lục Ải Nhân liền mất đi khống chế, trận chiến này liền tất thắng.

Xùy

Thiết côn huyễn hóa ra từng đạo huyễn ảnh hung hăng nhắm ngay đầu Lục Ly nện tới, mắt thấy sắp đập trúng Lục Ly. Dù Lục Ly mặc vào chiến giáp, nhưng không có mũ giáp che chắn, bị một côn nện trúng nhất định cũng phải nát gáo.

Thời khắc sống còn, Lục Ly vươn ra tay còn lại giơ lên đầu ngăn đỡ, đồng thời khẽ uốn người sang bên. Hắn biết giơ lên cản thế này xương cốt cánh tay hắn tất sẽ vỡ nát, nhưng xương tay không nát thì đầu sẽ nát...

- Răng rắc!

- Ầm!

Nháy mắt, xương cánh tay Lục Ly bị nện thành phấn vụn, trọn cả cánh tay đầm đìa máu me, thiết côn cự đại thuận thế nện xuống, song hắn đã mượn cơ hội này nghiêng đầu dời đi. Thiết côn trùng trùng nện lên bả vai, xương quai xanh theo đó vỡ vụn.

Chẳng qua...

Chiến kích Lục Ly cũng hung hăng nện ngang eo Đại trưởng lão Huyết Sát đảo, lực lượng khủng bố truyền ra, ánh mắt Đại trưởng lão chớp qua một tia kinh ngạc và thống khổ, thân thể bị nện bay ra sau, hắn vạn vạn không nghĩ tới lực lượng Lục Ly lại lớn đến thế!

- Oanh!

Lục Ly và Đại trưởng lão cùng bị đánh bay, khác biệt là Lục Ly vỡ vụn xương tay và xương quai xanh vai trái, Đại trưởng lão lại chỉ bị đánh văng, xương lưng nứt vỡ, nội tạng tổn thương.

- Được lắm!

Nơi xa truyền đến một tiếng quát lớn, Thất trưởng lão nửa người toàn là máu tươi vọt tới như mãnh hổ, vung lên trường kiếm nhắm thẳng Đại trưởng lão đang ngã sóng xoài trên đất đâm tới. Cùng lúc, mấy tên Lục Ải Nhân cũng tựa như tia chớp phóng về phía Đại trưởng lão.

Âm!

Đại trưởng lão dù bị thương, cả người ngã vật trên đất, song vẫn dũng mãnh vô song, hắn vung lên thiết côn nện hướng Thất trưởng lão đang từ không trung bổ xuống, Thất trưởng lão lần nữa bị đánh bay.

A...

Nhưng mà, mục đích lần này của Thất trưởng lão cũng đã thành công, bốn tên Lục Ải Nhân chen chúc mà đến, móng vuốt sắc bén của ba tên Lục Ải Nhân chộp trúng Đại trưởng lão, một trảo chộp vào cánh tay, hai trảo chộp trúng lên đùi.

Chiến giáp Đại trưởng lão chỉ có thể bảo vệ nửa người trên, cánh tay và đùi lại không được bảo vệ, móng vuốt Lục Ải Nhân sắc bén cỡ nào? Thoáng chốc liền đã phế đi một tay và hai chân Đại trưởng lão, xương cốt đều bị bẻ gãy...

Phốc!

Thất trưởng lão bị nện bay ra sau, miệng cuồng phún máu tươi, hắn bò dậy, nhìn thấy Đại trưởng lão Huyết Sát đảo bởi vì kịch đau mà đang lăn lộn trên đất, lập tức đại hỉ, phun ra một búng máu, cười ha hả nói:

- Lục Ly làm tốt lắm, ngươi không sao chứ?

Lục Ly cũng bị đánh bay, nửa người toàn là máu, cánh tay trái đã mất đi tri giác. Bởi vì kịch đau, cơ thịt trên mặt đều co quắp lại, chẳng qua nhìn thấy Đại trưởng lão lăn lộn dưới đất, trên mặt mới miễn cưỡng lộ ra ý cười, gầm nói:

- Đừng công kích lão đầu này, đi giết hai người kia!

Hai chân Đại trưởng lão đã phế, không còn uy hiếp quá lớn, chỉ cần giết đi Huyết Cừu và Tứ trưởng lão, Liễu gia liền còn có hi vọng thắng.

Bốn tên Lục Ải Nhân đều bị thương, một tên Lục Ải Nhân còn bị nện đứt chân, nghe được mệnh lệnh từ Lục Ly lại đều không chút do dự lao về phía hai người Huyết Cừu.

Huyết Cừu và Tứ trưởng lão âm thầm kêu khổ, đám người Cửu trưởng lão xông đến, áp lực lên bọn hắn vốn đã tăng nhiều, giờ lại thêm bốn tên Lục Ải Nhân, tình cảnh bọn hắn càng thêm đáng lo.

Huu huu huu

Chẳng qua, khắc sau nơi xa từng đội từng đội nhân mã cuồng chạy mà tới, ánh mắt Huyết Cừu và Tứ trưởng lão bất giác sáng rực, viện quân rốt cuộc đã đến.

Trên đường lớn vào đảo, mấy trăm người chen chúc mà đến, đây rõ ràng là người thuộc ba phương thế lực khác nhau, bởi vì mấy trăm người này mặc vào chiến giáp màu sắc khác biệt, đồng thời cũng chia thành ba phương trận riêng rẽ.

- Ba tên Hồn Đàm cảnh?

Liễu Di quay đầu nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến, tới ba tên Hồn Đàm cảnh, gần trăm tên Thần Hải Cảnh, bằng vào chút người hiện tại của Liễu gia, làm sao đánh lại?

Ba đội nhân mã một đội khoác chiến giáp màu lam, một đội khoác chiến giáp màu đen, một đội khoác chiến giáp màu đỏ. Ba tên Hồn Đàm cảnh lĩnh đội liếc nhìn hiện trường, trên mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Bọn hắn biết Huyết Sát đảo khai chiến với một gia tộc nhị phẩm phụ dung là Liễu gia, lại không ngờ rằng chiến đấu sẽ thảm liệt đến vậy.

- Huyết Cừu à, Huyết Sát Đảo các ngươi đúng là vô dụng.
Chương 183 Minh Vũ

Tên võ giả trung niên Hồn Đàm cảnh lĩnh đội nhân mã giáp đỏ cười cợt nói:

- Không ngờ lại bị gia tộc phụ dung của chính mình làm cho thành thế này, mấy năm nay Huyết Cừu ngươi làm ăn kiểu gì đấy?

Trong ba đội nhân mã này có mấy người Huyết Sát đảo, Huyết Bất Quy cũng ở trong đó, vừa rồi Huyết Bất Quy không có mặt trên đảo, chính là hắn dẫn người ra ngoài cầu viện.

Hắn thấy người trung niên buông lời giễu cợt, sắc mặt lập tức chuyển vẻ âm trầm, bất mãn nói:

- Lữ Phong Tử, chúng ta mời ngươi tới là để hỗ trợ, không phải để ngươi khích bác. Mau ra tay, thứ đáp ứng các ngươi, chiến đấu kết thúc chúng ta lập tức thực hiện.

Huyết Bất Quy vừa lên tiếng, tên Hồn Đàm cảnh giáp đỏ lập tức khó chịu, cười lạnh nói:

- Huyết Bất Quy, ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói với ta như thế? Hôm nay Phong Tử gia gia đây tâm tình không tốt, không có ý định giúp các ngươi.

Hai phe thế lực còn lại cũng không động thủ mà đều đứng ngoài mắt lạnh bàng quan, Huyết Cừu và Tứ trưởng lão bị một đám Lục Ải Nhân vây công khổ không thể tả. Nghe vậy không khỏi đại nộ, thầm mắng thằng ngu Huyết Bất Quy này, giờ là lúc nào rồi mà còn dám chọc giận Lữ Phong Tử...

Huyết Cừu một búa bức lui Cửu trưởng lão, lại tung cước đánh bay một tên Lục Ải Nhân, quay đầu nhìn sang Lữ Phong Tử quát:

- Lữ huynh, con nít không hiểu chuyện, mau ra tay đi!

Khóe miệng Lữ Phong Tử nhếch lên ý cười, nhún vai nói:

- Ra tay cũng được, chẳng qua thù lao các ngươi hứa hẹn phải tăng gấp đôi, bằng không chúng ta lập tức quay về.

- Không sai, gấp đôi!

- Không gấp đôi, chúng ta liền đi!

Thủ lĩnh hai phe thế lực còn lại cũng hét lớn, ba phương thế lực tới nơi lại không lập tức động thủ, mục đích rõ ràng chính là muốn giành thêm chút lợi ích. Tình cảnh hiện tại của đám người Huyết Cừu rất đáng ngại, dưới tình huống như vậy mà còn không dọa dẫm, bọn hắn chẳng phải đều thành kẻ ngu?

Huyết Cừu tức đến độ cả người run lên, nhất thời không cẩn thận cánh tay bị Lục Ải Nhân vồ trúng, hắn nổi giận rống to:

- Gấp đôi thì gấp đôi, mau ra tay!

Lục Ly vừa nuốt xuống một viên đan dược chữa thương, tròng mắt khẽ chuyển, cũng vội la lên:

- Ba vị bằng hữu, các ngươi giúp chúng ta, chúng ta trả các ngươi gấp ba số thù lao Huyết Cừu hứa hẹn!

Liễu Di cũng hồi thần, vội vàng nói tiếp:

- Đúng đúng, chư vị tiền bối, chỉ cần các ngươi giúp Liễu gia chúng ta, Huyết Sát đảo trả cho các ngươi bao nhiêu thù lao, chúng ta trả các ngươi gấp ba!

Đám người Huyết Cừu Huyết Bất Quy nghe xong tức đến thiếu chút thổ huyết, nét mặt bọn Lữ Phong Tử lại vui đến nở hoa, Lữ Phong Tử cười to nói:

- Huyết Cừu, ngươi nghe được không? Có người ra giá cao, ngươi nói xem chúng ta nên giúp ai bây giờ.

Huyết Cừu đè nén nộ ý trong lòng, rống to:

- Gấp ba thì gấp ba, chúng ta cũng ra gấp ba, mau ra tay.

- Được, động thủ!

Lữ Phong Tử vung tay lên, từng đội võ giả giáp đỏ vút tới, hai phe thế lực còn lại cũng xuất động. Ba tên Hồn Đàm cảnh như một cơn gió vọt về phía đám người Lục Ly, định giúp sức đánh giết Lục Ải Nhân.

- Gấp mười!

Lục Ly rống to, hắn gắng gượng đứng thẳng dậy, cắn răng hô lớn:

- Ba vị đại nhân, chúng ta ra thù lao gấp mười, các ngươi giúp chúng ta xử lý Huyết Cừu.

Xùy

Đáp lại Lục Ly là một đạo kiếm mang sáng ngời, trường kiếm trong tay Lữ Phong Tử bắn ra một đạo kiếm mang, chớp mắt liền đánh trúng ngực Lục Ly.

Âm!

Chiến giáp Địa giai trên người Lục Ly vỡ vụn từng khúc, ngực bị tạc cho máu thịt be bét, cả người bị đánh văng ra sau mấy chục thước. Lữ Phong Tử bay vụt mà đến, cười lạnh nói:

- Tưởng chúng ta là kẻ ngu chắc? Gia tộc nhị phẩm cỏn con các ngươi lấy ra nổi thù lao gấp mười? Lại nói... chúng ta là loại người thấy lợi quên nghĩa ư?

- Xong rồi!

Lục Ly tuyệt vọng thì thào một tiếng, ba tên Hồn Đàm cảnh gia nhập chiến cuộc, nháy mắt liền có hai tên Lục Ải Nhân bị giết, đại cục đã không cách nào nghịch chuyển. Giờ khắc này trong mắt toàn bộ võ giả Liễu gia đều hiện đầy vẻ tuyệt vọng, rõ ràng ba phương thế lực đều không tin tưởng các nàng. Dù đưa ra thù lao gấp trăm, ba phương cũng sẽ không cân nhắc, hôm nay sợ rằng Liễu gia đừng hòng thoát được một ai.

- Thế mà vẫn chưa vận dụng huyết mạch thần kỹ?

Trên không trung ánh mắt Yên phu nhân chớp qua một tia kinh ngạc, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ Lục Ly không phải con em Lục gia? Bằng không với tình trạng như thế, tại sao còn không sử dụng Thần Khải thần kỹ?

Một người khi bị ép vào đường cùng, nhất định sẽ không giấu diếm thực lực, nếu Lục Ly có được huyết mạch Kim Cương của Lục gia, lúc này tuyệt đối sẽ phải phóng ra. Bạch quản sự nhíu mày nhìn vài lần, hỏi:

- Phu nhân, liệu có phải Lục Ly thức tỉnh thất bại?

Con em Lục gia cũng không khả năng người người đều thức tỉnh huyết mạch Kim Cương được cả.

- Không thể nào!

Yên phu nhân vô cùng xác định nói:

- Lục Nhân Hoàng là con em trực hệ Lục gia, còn là Nhân Hoàng cảnh, con hắn làm sao có thể thức tỉnh thất bại? Trăm năm qua con em Lục gia cũng chưa từng xuất hiện tình huống thức tỉnh thất bại!

Bạch quản sự in lặng, hắn đã bị quở mắng mấy lần, không dám nhắc đến chuyện ra tay cứu Lục Ly nữa. Hắn biết một khi Yên phu nhân quyết định chủ ý, chắc chắn sẽ không sửa đổi, dù Lục Ly chết rồi, Yên phu nhân cũng sẽ không ra tay.

- Được rồi, hắn tới...

Yên phu nhân đột nhiên quét mắt nhìn về phía tây bắc một cái, nói:

- Lục Ly có phải con em Lục gia hay không, đợi lát nữa liền có thể nhẹ nhàng phán định!

- Ách?

Bạch quản sự cũng nhìn về hướng tây bắc, thấy có một chấm đen nhỏ đang cấp tốc phóng đại, thở ra một hơi nói:

- Rốt cục hắn đã chạy tới.

- Toàn bộ dừng tay, bằng không giết không cần luận!

Từ phía tây bắc, một tiếng bạo rống kinh thiên đột ngột vang lên, tiếng rống kia so với tiếng hét như thiên lôi của Liễu Như Phong ở Vũ Lăng thành khi trước thì càng thêm khủng bố, hệt như là tiếng nộ hống chấn thiên của Thú Hoàng trong vực sâu hàn băng, chấn cho toàn bộ võ giả phía dưới khí huyết quay cuồng, màng nhĩ đau nhói, nội tâm khiếp đảm.
Chương 184 Sao có thể không khiếp sợ

Võ giả đang giao chiến phía dưới theo bản năng ngừng lại, có thể phát ra thanh âm khủng bố như thế, người tới nhất định là cường giả đỉnh cấp, nếu chọc giận cường giả cỡ đó, tất chết không chỗ táng thân.

Đám người Huyết Cừu Lữ Phong Tử lập tức ngưng chiến, bọn Thất trưởng lão cũng bị dọa sợ, vội vàng nói một tiếng với Lục Ly Liễu Di, để hai người khống chế Lục Ải Nhân dừng lại.

Chúng nhân hoảng sợ nhìn về hướng tây bắc, lại chỉ có thể thấy được một chấm đen nhỏ. Người kia dù còn đang cách hơn mười dặm, một cỗ khí tức khiến người đè nén vô cùng lại đã ập tới, cảm giác tựa như trời sắp sập đến nơi.

- Chuyện gì vậy?

Đám người Lục Ly chớp chớp mắt nghi hoặc, bọn Huyết Cừu cũng lo lắng bất an, người tới là ai? Võ giả cường đại như thế sao lại can thiệp phân tranh giữa loại thế lực như bọn hắn?

Gần, gần rồi!

Chấm đen không ngừng phóng đại, thị lực võ giả Hồn Đàm cảnh rất tốt, đã mơ hồ thấy được người tới. Bọn người Huyết Cừu nhìn kỹ vài lần, dồn dập thốt lên kinh ngạc:

- Là hắn? Hắn tới đây làm gì? Thế này thì còn đánh đấm gì nữa, mau dừng tay, bằng không chúng ta đều đi đứt!

Huu

Chấm đen đằng xa càng lúc càng gần, Lục Ly cũng mơ hồ thấy được, nhưng thứ hắn nhìn thấy không phải là người, mà là một con sư tử màu đỏ lửa cực lớn, một con sư tử có cánh!

Sư tử này lớn hơn một chút so với sư tử bình thường, da lông toàn thân màu đỏ lửa, tựa như cả người đang thiêu đốt liệt hỏa hừng hực. Trên lưng có hai phiến cánh chim đỏ rực, con người sư tử cũng màu đỏ, toàn thân tràn ra khí tức hung lệ, khiến người bất giác cảm thấy đè nén và sợ hãi.

- Tử Đồng Hỏa Sư!

Có người kinh hô, tiếp sau lại bổ sung một câu:

- Là người đứng đầu ngũ quái Thiên Đảo Hồ, Minh Vũ đại nhân! Mọi người chú ý chút, đắc tội hắn chúng ta đều phải chết.

- Minh Vũ đại nhân!

Đám người Liễu Di Thất trưởng lão tựa hồ cũng nghe nói qua người này, chỉ có Lục Ly là đầy vẻ mê mang, hắn quá bận rộn tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài, không biết cũng là điều bình thường.

Trên thực tế, sống ở Thiên Đảo Hồ mà không biết người này thì quả thực không nhiều, bởi vậy rất dễ nhận ra, nguyên nhân là bởi vì tọa kỵ của người này là một con Tử Đồng Hỏa Sư. Hơn nữa người này còn là người đứng đầu ngũ quái tiếng tăm lừng lẫy Thiên Đảo Hồ.

Chúng nhân lo lắng bất an, không ai dám nhúc nhích, đã mang danh ngũ quái, tính cách người nọ tự nhiên là rất quái dị.

Minh Vũ là quái nhân nổi danh khắp Thiên Đảo Hồ, người chết dưới tay nhiều không đếm xuể, nếu ai dám chọc giận hắn, sợ rằng nháy mắt Huyết Sát đảo sẽ bị huyết tẩy, gà chó không tha.

Tử Đồng Hỏa Sư là Huyền thú rất cao cấp, tốc độ cực nhanh, chỉ chưa đến mười cái nháy mắt, Tử Đồng Hỏa Sư đã bay đến trên không trung Huyết Sát đảo.

Tầm mắt chúng nhân đều khóa chặt nơi lưng Tử Đồng Hỏa Sư, đứng trên đó là một hán tử lãnh khốc. Người này nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, vác theo một thanh bảo kiếm màu bạc, áo trắng như tuyết, ngay cả đầu tóc cũng màu trắng, nét mặt anh tuấn, thần sắc lạnh lùng, mang đến cho người cảm giác hết sức lãnh khốc.

Hắn ngước mắt nhìn lên cao, tựa hồ có thể cảm giác được sự tồn tại của Yên phu nhân và Bạch quản sự. Chẳng qua hắn chỉ nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, sau đó tung người nhảy lên, từ trên cao bay vút xuống, nháy mắt đã đứng trước mặt thành bảo Huyết Sát đảo.

Sau đó...

Dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, hắn quỳ gối hướng tới Lục Ly cách đó một trượng, cúi người trầm giọng quát:

- Minh Vũ cứu giá chậm trễ, mong thiếu chủ thứ tội.

Toàn trường hóa đá!

Bắc Mạc rất lớn, con dân hàng tỉ, võ giả nhiều vô số kể, chỉ có điều gần như tất cả võ giả Bắc Mạc đều y phụ các đại gia tộc hoặc thế lực tu luyện.

Bởi vì không có gia tộc hoặc thế lực, đồng nghĩa với không có tài nguyên, vô luận thiên tư ngươi tốt đến đâu, không có tài nguyên thì đều không thể trở thành cường giả đỉnh cấp.

Thần Hải Cảnh cần lượng lớn đan dược phụ trợ tu luyện, Hồn Đàm cảnh cần vô số linh dược bổ trợ linh hồn, Mệnh Luân cảnh càng là cần phải linh tài đếm không xiết, bằng không căn bản không cách nào rèn đúc Mệnh Luân.

Không có gia tộc hoặc thế lực chống đỡ, không có tài nguyên, dựa vào cá nhân làm sao được đến nhiều tài nguyên như vậy? Dù ngươi ngày ngày ra vào hiểm địa Đại Hoang, liều mạng xông pha khắp các tiểu thế giới, chỉ với một mình thì giành được bao nhiêu linh tài bảo vật?

Lại nói, một tên Võ giả ngày ngày bôn ba vì linh tài bảo vật, ngày ngày nghĩ cách kiếm lấy Huyền Tinh, làm gì còn có thời gian tu luyện? Làm sao có thể biến thành cường giả?

Thế nên, cường giả Bắc Mạc cơ hồ đều xuất thân từ đại gia tộc đại thế lực, có rất ít độc hành hiệp có thể trở thành cường giả. Minh Vũ lại là ngoại lệ!

Ngũ quái Thiên Đảo Hồ đều là độc hành hiệp, chưa từng gia nhập bất cứ gia tộc hay thế lực nào. Bản thân cũng không kiến tạo thế lực gia tộc, một mực độc lại độc vãng, hết thảy đều dựa vào bản thân, hơn nữa đều trở thành cường giả!

Tiếng tăm Minh Vũ ở Thiên Đảo Hồ rất lớn, đứng đầu ngũ quái, thực lực cường đại, tâm ngoan thủ lạt, tính cách quái dị, vừa chính vừa tà. Quan trọng hơn, Minh Vũ là người duy nhất cự tuyệt Bạch gia mời chào mà vẫn có thể còn sống sót.

Từng có một sự kiện oanh động toàn bộ Thiên Đảo Hồ, Minh Vũ công khai cự tuyệt một tiểu thư Bạch gia theo đuổi ngay trước mắt bao người, dẫn đến tiểu thư Bạch gia kia bi phẫn quá độ, tự sát thân vong. Việc này vốn rất chấn động, khăng khăng Bạch gia lại không xuất động cường giả truy sát Minh Vũ. Điều này dẫn đến tiếng vang lớn hơn, cái tên Minh Vũ cũng theo đó truyền khắp Thiên Đảo Hồ.

Lúc này, quái nhân vang danh Thiện Đảo Hồ kia lại quỳ xuống trước mặt một tên tiểu võ giả Liễu gia, còn xưng hộ đối phương là thiếu chủ? Thiếu chủ là ý gì? Như vậy chẳng phải phụ thân Lục Ly là chủ nhân Minh Vũ, Minh Vũ là bộc nhân nhà Lục Ly. Điều này sao khiến mọi người không chấn kinh, không khiếp hãi cho được?
Chương 185 Ma Vương giết người

Đám Huyết Cừu há hốc mồm, khóe miệng bọn Lữ Phong Tử cũng co quắp, tròng mắt mấy người Liễu Di Thất trưởng lão Cửu trưởng lão đều trợn tròn, tưởng như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. Đừng nói đám Huyết Cừu không dám tin, ngay cả Liễu Di quen biết Lục Ly lâu như vậy rồi đều cảm thấy quá mức hoang đường.

Tư liệu về Lục Ly Liễu Di rõ ràng hơn bất kỳ ai, từ nhỏ trưởng thành ở bộ lạc Địch Long, cha mẹ mất tích, ông ngoại chết thảm, trong bộ lạc luôn bị ức hiếp, chỉ là con dân trong một bộ lạc nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thế mà giờ một cường giả vô cùng cường đại lại nói Lục Ly là thiếu chủ của hắn? Vậy chẳng phải đại biểu cho gia đình Lục Ly cực kỳ có bối cảnh? Nhưng nếu Lục Ly có bối cảnh, thế tại sao lại bị người bắt nạt suốt mấy chục năm ở bộ lạc Địch Long?

Lục Ly cũng sửng sốt.

Chẳng qua nội tâm hắn lại không phải không thể tiếp nhận sự thực này, bởi vì cha hắn là Lục Nhân Hoàng, là cường giả Nhân Hoàng cảnh.

Cường giả Nhân Hoàng cảnh có được mấy tên bộc nhân chẳng phải là điều hết sức bình thường?

Không quản tình huống như thế nào, Lục Ly ngược lại phản ứng rất nhanh, đã có một tên tay chân miễn phí chạy tới trước mặt, không cần dùng chẳng phải thành là kẻ ngu?!

Hắn lập tức quát khẽ:

- Ngươi tới khéo lắm, giết sạch võ giả Huyết Sát đảo cho ta.

Bá bá bá

Nháy mắt, sắc mặt vô số người bỗng chợt tái nhợt như giấy, không còn một tia huyết sắc, Huyết Cừu miệng môi mấp máy, run rẩy nói:

- Minh Vũ đại nhân, có phải người lầm lẫn gì hay không? Hắn? Hắn sao thành là thiếu chủ của ngươi? Hắn...

Huyết Cừu không nói tiếp, bởi vì Minh Vũ đã đứng lên, mắt lạnh quét tới. Khắc này Huyết Cừu cảm giác như bị một con Huyền thú ngũ lục phẩm nhìn chằm chằm, toàn thân cứng ngắc, tê dại như đóng băng. Minh Vũ quét mắt nhìn về phía đám người Lữ Phong Tử, lạnh giọng nói:

- Không phải người Huyết Sát đảo, cút đi ra!

Huu

Đám Lữ Phong Tử không có lấy một tia do dự, như con thỏ bị kinh hãi cuống cuồng lao vút ra ngoài đảo, một khắc đều không dám dừng. Sau lưng ai nấy đều túa đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi mừng thầm... may mà Minh Vũ tới sớm, bằng không nếu bọn hắn giết Lục Ly rồi, sợ rằng cả ba phương thế lực đều đi đứt.

Đám Huyết Cừu triệt để trợn tròn mắt, Huyết Cừu và Tứ trưởng lão liếc nhau, hai người phốc thông một tiếng quỳ xuống, Huyết Cừu ngước nhìn Lục Ly trông mong nói:

- Vị tiểu ca này, không đúng... đại nhân, chúng ta có mắt không tròng, chúng ta sai rồi. Ngươi tha cho chúng ta một mạng, về sau Huyết Sát đảo tuyệt đối nghe ngươi điều khiển...

Huyết Cừu không thể không cúi đầu, thậm chí lúc này hắn không có nổi một tia ý niệm động thủ với Minh Vũ. Bởi vì chiến lực Minh Vũ được xếp hạng thứ chín trên Chiến Thần bảng Thiên Đảo Hồ, là cường giả Bất Diệt cảnh.

Lục Ly không có gì để phải suy xét cả, quát lạnh nói:

- Giết!

Tranh tranh!

Trường kiếm sau lưng Minh Vũ xuất vỏ, vung lên quét tới, một đạo kiếm mang hình bán nguyệt bay đi. Huyết Cừu và Tứ trưởng lão còn chưa thấy được rõ ràng, kiếm mang đã cắt ngang cổ hai người, hai chiếc đầu lâu bay lên, chết thảm đương trường.

Vù vù!

- Mạnh quá!

Thân hình Minh Vũ hóa thành tàn ảnh, xông vào giữa đám võ giả Huyết Sát đảo, chúng nhân không ai thấy rõ được hắn, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh bay múa. Tàn ảnh đi qua đâu, từng chiếc đầu lâu rớt đất, tựa như lúa nước giữa đồng, bị thu gặt thành từng mảng từng mảng. Lục Ly cảm khái, bởi vì nói chuyện xúc động vết thương, miệng thở ra một hơi khí lạnh, đau đến mức cả người run rẩy. Liễu Di liếc thấy, vội vàng đi tới, cho hắn nuốt một viên đan dược chữa thương. Nàng suy nghĩ một lát sau đó sáp lại bên tai Lục Ly thấp giọng nói nhỏ:

- Lục Ly, ta cảm giác được có cường giả đang dùng thần niệm thăm dò chúng ta.

- Còn có cường giả ẩn núp?

Lục Ly nhướng mày, thấp giọng hỏi lại:

- Cấp bậc thế nào?

- Không biết!

Liễu Di giải thích thêm:

- Có thể phát ra thần niệm ít nhất phải là Bất Diệt cảnh trở lên.

Lục Ly đã hiểu, không nói gì thêm mà quay sang nhìn chằm chằm Minh Vũ còn đang thu gặt đầu người, trong đầu chớp qua vô số ý niệm, phỏng đoán các loại khả năng.

Huu

Nửa nén hương, vẻn vẹn chỉ nửa nén hương, Minh Vũ liền đã hóa thành một đạo huyễn ảnh ngưng tụ trước mặt Lục Ly, hắn lạnh lùng nói:

- Thiếu chủ, toàn bộ võ giả Huyết Sát đảo đều đã chết.

Lục Ly còn đang trầm tư, lúc này mới bừng tỉnh liếc nhìn một vòng, theo bản năng hít sâu một hơi khí lạnh. Hắn nhìn sang đám người Thất trưởng lão Cửu trưởng lão một cái, thấy trong mắt chúng nhân đều là sợ hãi, nhìn Minh Vũ không khác gì đang nhìn ác ma. Chí ít Huyết Sát đảo còn sót lại gần ngàn Võ giả, lại bị Minh Vũ giết sạch chỉ trong nửa nén hương, hơn nữa chúng nhân đều không cách nào. Quan trọng hơn là trong gần ngàn đầu lâu bị bổ xuống, không ít đầu lâu còn đang lăn lộn dưới đất, con mắt trợn trừng. Gần ngàn thi thể động đậy, chỉ biết trơ mắt chờ bị giết.

Gần ngàn người!

Thi thể không đầu nằm ngả nghiêng, rất nhiều thi thể vẫn đang phun trào máu Cảnh tượng như thế dù là loại người quen với việc giết chóc như Thất trưởng lão đều có chút chịu không được, ngũ quái Thiên Đảo Hồ quả nhiên cổ quái, giết người chỉ chém đầu, không lưu một ai toàn thây.

- Đây đúng là Ma Vương giết người.

Liễu Di có chút sợ hãi nép mình sau lưng Lục Ly, Lục Ly lại không sao cả, chết như thế nào chẳng là chết? Đã chết rồi, lưu toàn thây hay không còn quan trọng nữa không? Hơn nữa lệnh chém giết võ giả Huyết Sát đảo còn là chính hắn đưa ra.

- Thiếu chủ!

Minh Vũ thấy Lục Ly không lên tiếng, liền lần nữa hỏi:

- Còn cần giết người nào nữa không? Ba nhóm người vừa rồi có cần giết luôn?

Bá bá bá!

Một mảnh ánh mắt quét tới Lục Ly, giờ khắc này ở trong mắt đám người Thất trưởng lão, Lục Ly đã biến thành Diêm Vương Địa Ngục. Chỉ cần hắn vứt ra Diêm Vương lệnh, vô số đầu người liền phải rớt đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom