-
Chương 201-205
Chương 201 Cửu Trảo Chương Ngư
Lục Ly vung tay lên, năm tên Lục Ải Nhân sau lưng lao vút tới, tốc độ Lục Ải Nhân rất nhanh, thoáng chốc đã xông vào sơn cốc, như lợi kiếm cắm thẳng vào trong nước.
- Thiên Đà Tử, dẫn dụ Huyền thú cho Lục Ải Nhân công kích.
Lục Ly quát khẽ một tiếng, Thiên Đà Tử lại cười giễu cợt nói.
- Lục đảo chủ, phòng ngự của Cửu Trảo Chương Ngư này rất cường đại, Lục Ải Nhân không phá được.
Trong tay Thiên Đà Tử xách theo một thanh chiến đao hẹp dài màu vòng, gánh lấy lưng còng nhìn chẳng khác gì lạc đà, tốc độ lại nhanh như gió, hóa thành từng đạo huyễn ảnh chợt tới chợt lui giữa từng tòa núi nhỏ. Chiến đao trong tay hắn thỉnh thoảng lại va chạm với xúc tu chương ngư (bạch tuộc), mỗi lần như thế không ngờ lại đều chẳng thể lưu lại vết thương nào trên xúc tu.
- Để Lục Ải Nhân kiềm chế chương ngư, lão phu đi công kích bản thể nó.
Thiên Đà Tử bạo rống một tiếng, Lục Ly và Cửu trưởng lão phía xa xa lập tức hạ lệnh, để cho Lục Ải Nhân di chuyển tản khắp núi đồng bốn phía, hấp dẫn chú ý từ Cửu Trảo Chương Ngư.
Hưu!
Thiên Đà Tử vọt tới sau mình sau núi, chờ chương ngư bị Lục Ải Nhân hấp dẫn, sau đó lặng lẽ ẩn mình trong hồ nước sơn cốc, tiềm hành về phía bản thể chương ngư.
Xùy
Lúc Thiên Đà Tử sắp tiếp cận bản thể chương ngư, chương ngư đột ngột phát hiện ra, ba chiếc xúc tu hóa thành tàn ảnh đập vào trong nước. Rất nhanh Thiên Đà Tử bay vút ra từ dưới làn nước, chẳng qua làn nước đục ngầu lại bỗng toát ra từng đạo chất lỏng màu xanh biếc, một mảnh thủy vực bị nhuộm thành màu xanh.
- Làm tốt lắm!
Cửu trưởng lão hét lớn, máu Cửu Trảo Chương Ngư có màu xanh, xem ra Thiên Đà Tử đã đánh lén thành công, đả thương đến Cửu Trảo Chương Ngư, chỉ cần Thiên Đà Tử lại đến mấy lần, con chương ngư này liền đi đứt.
- Không sai!
Hôm nay Lục Ly tính là đã được kiến thức chiến lực Thiên Đà Tử, Hồn Đàm cảnh đỉnh phong quả nhiên rất mạnh, tốc độ cực nhanh. Nếu Thiên Đà Tử muốn giết hắn, sợ là hắn ngay cả phản ứng đều không kịp, sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
Thiên Đà Tử lao ra, bổ một đao lên xúc tu chương ngư, mượn lực phản xạ bắn ngược xuống, lần nữa xông vào dưới nước. Rất nhanh lại lần nữa vọt ra, làn nước phía dưới nháy mắt lại đã tuôn ra từng đoàn chất lỏng màu xanh lục.
Thiên Đà Tử sống hơn một trăm tuổi, mặc dù xung kích hơn tám mươi lần Mệnh Luân cảnh đều thất bại, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú. Thân hình hắn không ngừng đảo quanh giữa đám xúc tu, thỉnh thoảng lại cho bản thể chương ngư một đao, rõ ràng là định sống sờ sờ mài chết Huyền thú tam phẩm này.
Nửa nén hương sau, nước hồ trong sơn cốc chuyển hẳn thành màu xanh sẫm, tốc độ công kích của chương ngư bắt đầu chậm dần, Lục Ly và Cửu trưởng lão liếc nhau, trong lòng đại định.
Hưu!
Nơi xa một đạo bóng người bay vụt đến, vọt tới chỗ Cửu trưởng lão bẩm báo một tiếng, Cửu trưởng lão biến sắc quát khẽ với Lục Ly.
- Đảo chủ, trong núi lửa lần nữa phun ra mười mấy con Huyền thú nhị phẩm, Huyền thú nhất phẩm lại càng nhiều, bên này giao cho Thiên Đà Tử, chúng ta qua đó trấn áp.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, triệu hồi Lục Ải Nhân trở về, dặn dò Thiên Đà Tử một tiếng, sau đó xông tới mảnh núi đồi phía bên trái.
Trong phiến núi đồi kia toàn là nước hồ cuộn trào mãnh liệt, bên trong ẩn ẩn có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật cấp thấp, Lục Ly không khỏi càng thêm nghi hoặc.
Núi lửa không phun nham tương, lại phun nước? Việc này thực sự quá quỷ dị.
Địa thế hòn đảo không tính quá cao, nhưng so với Thiên Đảo Hồ thì cao rất nhiều. Nước chảy chỗ trũng, nếu là nước Thiên Đảo Hồ, làm sao có thể phun ra từ chỗ này, nếu vậy thì nước đến từ đâu?
Bôn tẩu hơn mười dặm, Lục Ly thấy được một tòa núi lửa không tính quá cao, cũng không tính quá lớn. Lúc này từ trong miệng núi lửa kia chính đang phun ra từng luồng cột nước cực lớn, trong cột nước ẩn ẩn có thể thấy được một ít Huyền thú bị phun ra theo.
- Nước lớn thế này? Ở đâu ra?
Đây căn bản không thể là nước Thiên Đảo Hồ, hơn nữa nước phun ra không mang theo sương mù, điều này chứng tỏ cũng không phải tiền triệu cho núi lửa phun trào, bên trong núi lửa không khả năng có nhiều nước như vậy được.
Không phải nước Thiên Đảo Hồ, chẳng lẽ nước này là từ một thế giới khác phun ra?
Lục Ly nghĩ không thông, lượng Huyền thú bị phun ra quá nhiều, hắn đã không có thời gian đi nghĩ kỹ, nhất định phải lập tức thanh lý. Con dân bộ lạc trên đảo vẫn chưa hoàn toàn chuyển di, một khi khuếch tán, chính là một trận hạo kiếp.
Đường kính miệng núi lửa chừng hơn mười trượng, cột nước phun ra lúc này cũng cao đến hơn mười trượng, bởi vậy thế nước lớn vô cùng. Nếu không có gì ngoài ý, nhiều nhất nửa canh giờ, hòn đảo sẽ chìm ngập trong nước.
Hiện tại đi xây dựng cống rãnh đã không kịp, căn bản vô dụng, chẳng qua cư dân trên đảo đều biết bơi, chỉ cần không bị Huyền thú công kích thì không cần lo lắng tính mạng.
- Giết, đánh chết toàn bộ Huyền thú!
Lục Ly chợt quát một tiếng, đám Lục Ải Nhân lập tức như lợi kiếm xông lên. Cửu trưởng lão mang đến năm tên Lục Ải Nhân, hắn cũng mang đến bảy tên, ngoài ra còn có ba tên tọa trấn Huyết Sát đảo.
Lục Ly, Cửu trưởng lão và toàn bộ võ giả còn lại đều động thủ, hai người Lục Ly và Cửu trưởng lão tìm tới Huyền thú nhị phẩm, Huyền Vũ cảnh bình thường thì tìm tới Huyền thú nhất phẩm, chia nhau ra chém giết.
Lục Ly không phóng thích huyết mạch thần kỹ, thời gian duy trì huyết mạch thần kỹ chỉ khoảng nửa canh giờ, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể vận dụng.
Dù vậy, chiến lực hắn vẫn rất bưu hãn, Liễu Di giúp hắn mua một thân chiến giáp Địa giai, trong tay cũng cầm Huyền khí Địa giai, vận dụng Bôn Lôi Huyền Kỹ, lực lượng hắn đạt đến mười vạn cân, có thể nhẹ nhàng chém giết Huyền thú nhị phẩm bình thường.
Phù!
Trong nước bắn ra một con ngư thú cực lớn, miệng rộng há ra còn lớn hơn cả người Lục Ly, trong miệng toàn là răng nhọn. Lục Ly không thèm liếc mắt nhìn, trở tay quét qua một kích, ngư thú kia tức thì bị nện bay, đầu rơi máu chảy.
Chương 202 Dị bảo
Lục Ải Nhân càng mạnh, chiến đấu với Huyền thú nhị phẩm không cần tốn nhiều sức, một trảo vung ra liền là một con, đến sau thậm chí không cần Lục Ly và Cửu trưởng lão động thủ, Lục Ải Nhân đã có thể nhẹ nhàng trấn áp.
Hưu!
Nơi xa một đạo bóng dáng bay vút mà đến, Thiên Đà Tử tới, xem ra bên kia Cửu Trảo Chương Ngư đã bị hắn xử lý. Huyền thú tam phẩm sánh ngang với Hồn Đàm cảnh, nhưng Thiên Đà Tử lại là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, có thể nhẹ nhàng xử lý Cửu Trảo Chương Ngư cũng là điều nằm trong dự liệu của Lục Ly.
- Cửu trưởng lão!
Lục Ly lao với chỗ Cửu trưởng lão, dặn dò nói.
- Nơi này ta và Thiên Đà Tử trấn thủ, ngươi mang theo ba tên Lục Ải Nhân đến những chỗ khác trên đảo xem xem, đánh chết toàn bộ Huyền thú còn lại.
- Được!
Ở đây có Thiên Đà Tử và Lục Ải Nhân, Cửu trưởng lão triệt để yên tâm, bèn lập tức dẫn theo ba tên Lục Ải Nhân rời đi. Lục Ly và Thiên Đà Tử đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, nhìn chằm chằm núi lửa phía xa xa, để cho Lục Ải Nhân du tẩu xung quanh, tiêu diệt toàn bộ Huyền thú trong nước.
- Thiên Đà Tử, núi lửa này thế nào?
Tạm thời không còn nguy hiểm, Lục Ly bèn hỏi dò, Thiên Đà Tử suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Địa thế Thiên Đảo Hồ thấp hơn ở đây, bởi thế nước nơi này không thể là từ Thiên Đảo Hồ, như vậy chỉ có hai loại khả năng.
- À?
Thiên Đà Tử sống hơn một trăm năm, thấy nhiều biết rộng, Lục Ly rất hiếu kì hỏi tiếp:
- Nói nghe xem nào?
Thiên Đà Tử có chút ngạo nghễ vuốt chòm râu mép lưa thưa, bộ dạng ra vẻ cao thâm, Lục Ly trừng mắt một cái, hắn lập tức cười bồi nói:
- Hoặc là một mạch nước ngầm cực lớn cải đạo (thay đổi lộ tuyến), liên thông với đáy núi lửa. Hoặc là bên trong núi lửa xuất hiện dị bảo, hoặc là Huyền thú hệ thủy cường đại khiên động thế nước. Ngoài ra, không còn lời giải thích nào khác.
- Mạch nước ngầm cải đạo?
Lục Ly có chút tin tưởng suy đoán này, còn về Huyền thú hệ thủy cường đại? Đây chỉ là một núi lửa nhỏ, không gian bên trong không lớn, làm sao có thể xuất hiện Huyền thú cường đại? Phải biết Huyền thú càng mạnh thể tích lại càng lớn a.
- Dị bảo?
Lời này dẫn lên Lục Ly hứng thú, võ giả có ai mà không thích bảo vật? Nếu đúng thật là bởi vì xuất hiện dị bảo hệ thủy, dẫn động nước hồ Thiên Đảo Hồ phun trào, cũng không phải là không thể giải thích thông.
Miệng núi lửa còn đang phun nước, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy có Huyền thú bị phun ra, Lục Ly tự nhiên không dám phái người vào trong thăm dò, chỉ có thể trước lặng lẽ theo dõi biến hóa.
Cũng may sau đó Huyền thú phun ra ngoài đều không mạnh, toàn là một ít Huyền thú nhất nhị phẩm, không còn xuất hiện Huyền thú tam phẩm nữa. Thiên Đà Tử cũng không cần xuất thủ, một mực do Lục Ải Nhân ra tay tiêu diệt.
Cửu trưởng lão trở về một lần, Huyền thú phía ngoài đã bị thanh trừ triệt để, Lục Ly để hắn lưu lại Lục Ải Nhân, giúp Liễu Di tổ chức người di chuyển con dân bộ lạc trên đảo. Núi lửa vẫn đang phun nước, dân thường nên được chuyển đi thì hơn.
Hai canh giờ đi qua.
Cột nước phun ra từ miệng núi lửa bắt đầu giảm yếu, Lục Ly như trút được gánh nặng, xem ra rất có thể là một mạch nước ngầm lớn cải đạo, dẫn lên núi lửa phun nước.
Dưới lòng đất có rất nhiều mạch nước ngầm, cũng có hồ sâu dưới đất, bên trong sinh hoạt một ít Huyền thú, điều này hết sức bình thường.
Cư dân trên đảo có mấy ngàn người, bị giết hơn một ngàn, còn lại đều đang được chuyển đi, lúc này chắc cũng sắp xong. Chẳng qua trước khi triệt để xác định an toàn, Lục Ly không dám rời đi.
Lại qua nửa canh giờ, núi lửa không phun nước nữa, cột nước trên miệng núi lửa cũng đang cấp tốc hạ xuống. Lục Ly và Thiên Đà Tử đi lên miệng núi lửa, xem xét một lúc, hai người đều trầm mặc không nói.
- Thiên Đà Tử, hay là xuống dưới thăm dò một phen?
Một hồi lâu sau, Lục Ly trầm tư rồi nói:
- Vạn nhất phía dưới thật có dị bảo thì sao?
Thiên Đà Tử có chút động tâm, nhìn lướt qua Lục Ải Nhân đi theo sau lưng Lục Ly, nói:
- Lão phu không dám xuống dưới một mình, trừ phi ngươi mang theo Lục Ải Nhân xuống cùng với ta.
Có Lục Ải Nhân, dù gặp phải Huyền thú cường đại, Thiên Đà Tử cũng có cơ hội đào tẩu. Bằng không hắn một mình đi xuống dưới, một khi gặp phải Huyền thú tứ phẩm, ngay cả cơ hội đào mạng đều không có.
Lục Ly nhìn vào miệng núi lửa sâu không thấy đáy, trong lòng có chút ngập ngừng, cuối cùng cắn răng nói:
- Được, để ta sai người đi tìm dây thừng.
Nếu có dây thừng, trên có người kéo, hắn có thể nhẹ nhàng đi lên, có Lục Ải Nhân và Thiên Đà Tử ở bên, chắc hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Núi lửa này đột nhiên phun nước, không đi thăm dò một phen trong lòng luôn cảm thấy bất an, Thất trưởng lão và Lộc trưởng lão không ở đây, Cửu trưởng lão thì đang bố trí rút lui con dân trên đảo, hắn thân là đảo chủ, việc này đành phải đích thân làm.
Lục Ly phái người tới trong bộ lạc tìm được mấy sợi dây thừng, để vài người ở lại trên miệng núi lửa chờ, bản thân hắn thì dùng dây thừng trói ngang eo, vung tay nói:
- Đi, xuống dưới!
Thiên Đà Tử thực lực cường đại căn bản không cần dây thừng, lợi trảo Lục Ải Nhân có thể nhẹ nhàng đâm vào vách đá, cũng không cần dây thừng. Lục Ly và mấy người trên miệng núi lửa hẹn sẵn ám hiệu, sau đó chậm rãi leo xuống.
Ở đây thực lực Thiên Đà Tử mạnh nhất, xung phong đi đầu, Huyền lực lấp lánh trực tiếp vọt xuống. Người giữa không trung, chiến đao vàng óng trong tay đột nhiên đâm mạnh vào vách núi lửa, ngừng lại thế rơi. Tám tên Lục Ải Nhân cũng tương tự, lợi trảo cắm vào vách đá, một đường nhẹ nhàng leo xuống.
Thiên Đà Tử phóng ra Huyền lực, chiếu sáng cảnh tượng bên dưới. Thế nước trong miệng núi lửa hạ xuống rất nhanh, chúng nhân đi xuống chừng mấy trăm trượng mà vẫn chưa thấy nước.
Bên trong núi lửa rất an tĩnh, bóng tối âm trầm khiến người không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, có Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân, Lục Ly trời sinh lá gan cũng lớn, ngược lại không cảm thấy gì.
Chương 203 Hang động
Tiếp tục leo xuống, đi suốt hơn một ngàn trượng, hai người rốt cục tới được đáy núi lửa. Dưới này bất ngờ lại không có nước, cũng không có nham tương, chỉ có mặt đất ướt sũng và rất nhiều rong rêu.
- Nơi này có hang động!
Đáy núi lửa không lớn, phương viên chỉ rộng chừng ngàn trượng, Thiên Đà Tử dạo quanh một vòng, ở trong góc thấy được một hố to, chạy dọc hướng xuống lòng đất.
- Chẳng lẽ thông với mạch nước ngầm?
Lục Ly mở ra dây thừng, đi tới xem xét vài lần nói:
- Đi, vào huyệt động thăm dò xem sao.
Đã xuống đây rồi, nhất định phải thăm dò rõ ràng. Nếu là mạch nước ngầm, quay đầu sai người lấp lại thông đạo này là được, lần sau không đến mức sinh thảm kịch, chết nhiều người như vậy.
Thiên Đà Tử ở trước, Lục Ải Nhân theo sát, Lục Ly đi ở sau cùng. Hai người dọc theo thông đạo trơn ướt tiến xuống lòng đất, thông đạo này một mực nghiêng nghiêng hướng xuống, cũng không biết rốt cục thông đến chỗ nào?
Nửa canh giờ sau!
Lục Ly và Thiên Đà Tử mải miết đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng mới thấy lối ra, hai người liếc nhìn xa xa một lúc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Hai người thấy được một hồ dưới đất, nếu chỉ là hồ dưới đất bình thường hai người không cần kinh ngạc như thế. Nhưng hồ này không bình thường, bởi vì nó phát sáng, đáy hồ sáng lên từng đạo hào quang rực rỡ, chiếu rọi khắp cả mặt hồ.
- Có dị bảo?
Thiên Đà Tử và Lục Ly liếc nhau, sắc mặt hai người đều có chút kích động, nếu không phải dị bảo, làm sao có thể ra phát ra ánh sáng như thế?
- Tiểu tử!
Thiên Đà Tử nhìn hồ dưới đất kia mấy lần, nói:
- Nếu phía dưới thật có dị bảo, chúng ta chia hai tám, ta tám ngươi hai.
- Cút đi!
Lục Ly trừng mắt nói:
- Ngươi có còn định rèn đúc Mệnh Luân hay không? Xung kích Mệnh Luân cảnh một lần cần ba trăm vạn Huyền Tinh, mười lần chính là ba ngàn vạn, ngươi xác định phía dưới thật có dị bảo? Dù có liệu có thể đáng ba ngàn vạn? Hoặc là chia đều năm năm, hoặc là ngươi lăn ra Huyết Sát đảo.
Lục Ly vừa phát uy, Thiên Đà Tử liền sợ, không dám nói tiếp. Lục Ly khoát tay nói:
- Đừng nói nhảm, phía dưới là cái gì còn không biết, đi thăm dò một phen rồi tính.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, hắn tiềm phục đến cửa động, nhắm mắt lại cảm ứng một phen, rất nhanh liền kinh ngạc trợn tròn mắt nói:
- Trong hồ không có Huyền thú cường đại nào? Chẳng lẽ vừa rồi đã phun ra hết?
- Một con Huyền thú cường đại cũng không có?
Lục Ly nghi hoặc hỏi lại, Thiên Đà Tử lần nữa cảm ứng một phen, rất xác định nói:
- Một con đều không có!
- Đi.
Lục Ly vung tay lên, Thiên Đà Tử đi trước dẫn đường, Lục Ly để Lục Ải Nhân bước theo Thiên Đà Tử, bản thân đi ở sau cùng.
Xuống hồ Lục Ly cảm ứng một phen, nơi này quả thực không có Huyền thú cường đại nào.
Hồ không lớn, hai người rất nhanh liền bơi quanh hồ một vòng, Thiên Đà Tử lại cảm ứng lần nữa, xác định không có Huyền thú cường đại, sau đó hắn nói:
- Đảo chủ, ta xuống dưới thăm dò xem sao.
- Đi thôi.
Lục Ly không sợ Thiên Đà Tử độc chiếm, nếu hắn thật muốn nuốt một mình, Lục Ly sẽ đá hắn ra khỏi Huyết Sát đảo. Có lá bài Minh Vũ nơi tay, Thiên Đà Tử tuyệt đối không dám làm loạn.
Thiên Đà Tử lặn xuống đáy hồ, Lục Ly xuyên qua mặt nước trong veo, thấy được Thiên Đà Tử đang không ngừng tiếp cận điểm sáng.
Đáy hồ không sâu, phỏng chừng chỉ hơn ngàn trượng, tốc độ Thiên Đà Tử lại rất nhanh, chỉ một nén hương liền tới. Vừa ngoi lên hắn liền hít sâu mấy hơi, thất vọng nói:
- Không phải bảo vật, chỉ là một khối đá phát sáng thôi. Khối đá quá lớn, lão phu nâng không nổi. Trong khối đá cũng chẳng có bất kỳ ba động nào, hẳn không phải là bảo vật.
- Hả?
Lục Ly chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Làm sao nín thở trong nước? Để ta xuống xem xem.
- Đần!
Thiên Đà Tử nghiêng mắt liếc Lục Ly một cái, giải thích nói:
- Ở trong nước ngươi vận chuyển Huyền lực, tự nhiên liền có thể nín thở, tuỳ ý chống đỡ mấy nén hương.
- Đi xuống.
Lục Ly ngừng thở, vận chuyển Huyền lực lặn xuống, Thiên Đà Tử đi theo bên cạnh, Lục Ải Nhân cũng theo sau. Bọn chúng không có Huyền lực, ở trong nước không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, bộ dạng rất là nhẹ nhàng.
Cự ly hơn ngàn trượng Lục Ly lặn nửa nén hương liền tới, Thiên Đà Tử không gạt người, phía dưới quả nhiên là một khối đá màu trắng cực lớn. Chu vi khối đá khoảng chừng mười trượng, nửa đoạn vùi sâu vào trong cát bùn, ngoài ra không thấy có gì khác thường.
Lục Ly nghĩ nghĩ, nhấc lên Kình Thiên Kích đâm vào bùn cát bên cạnh khối đá, Kình Thiên Kích nhẹ nhàng đâm tiến vào. Lục Ly dùng sức đẩy bùn cát ra, hắn muốn nhìn xem khối đá này rốt cục chôn bao sâu.
Chỉ là…
Hắn đào sâu nửa trượng, khối đá vẫn chìm trong cát bùn. Hắn nghĩ nghĩ liền vác Kình Thiên Kích trên lưng, quay sang Thiên Đà Tử nháy mắt ra dấu, hai người một trái một phải giơ tay bắt lấy một góc khối đá, muốn cường hoành lôi nó ra.
Không nhúc nhích tí nào!
Lục lượng Lục Ly cường đại như thế, Thiên Đà Tử lại càng mạnh, thế mà bọn họ vẫn không cách nào rung chuyển dù chỉ một tia. Hai người liếc nhau, đều cùng nghẹn lời không nói, khối đá này bọn hắn kéo bất động, như vậy có tìm người tới cũng vô dụng.
Lục Ly bơi vòng quanh khối đá vài vòng, có chút thất vọng, mất công toi một trận. Hắn nghĩ nghĩ liền rút ra Kình Thiên Kích nhắm chuẩn khối đá trùng trùng nện xuống, xem xem có thể bổ ra một khối nhỏ mang về giám định, để biết là khoáng thạch gì.
Ông!
Lúc Kình Thiên Kích nện trúng khối đá màu trắng, khối đá đột ngột phát ra quang mang chói mắt, khiến trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử sáng lòa, căn bản không thấy rõ được gì.
Đám Lục Ải Nhân một mực đi theo Lục Ly cũng bị quang mang chói mắt bắn cho tầm nhìn mơ hồ.
- A!!!
Nội tâm Thiên Đà Tử đột ngột khẽ run, hắn cảm giác được trong đầu tràn ra ba động mãnh liệt, là ba động của cấm chế. Hắn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, định vươn tay bắt lấy Lục Ly đào thoát đi, nào ngờ một cỗ lực lượng kỳ dị tràn ra từ trong khối đá.
Chương 204 Tiểu thế giới
Giờ khắc này hắn chỉ thấy như bị thiên địa trấn áp, đừng nói thân thể, dù có là ngón tay đều không cách nào động đậy.
- Không hay!
Lục Ly cũng phát hiện mình không cách nào cử động, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm tự trách mình lỗ mãng. Cấm chế cường đại bị mình lỡ tay kích phát, lần này không khéo hắn, Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân đều phải thịt nát xương tan.
Tầm nhìn Lục Ải Nhân thấy không rõ thứ gì, trong mắt toàn là hoảng sợ và bối rối, ba động cấm chế trên khối đá này quá cường đại, khiến bọn hắn theo bản năng cảm giác được sợ hãi.
- Cấm chế này là người làm, hay là tự nhiên?
Một ý niệm chớp qua trong đầu Thiên Đà Tử, nếu là người làm, có lẽ bọn hắn còn có cơ hội sống sót. Còn nếu là cấm chế tự nhiên, hai người liền triệt để đi đứt.
- Nguy rồi, là cấm chế truyền tống!
Lực lượng thần bí bao phủ trên thân chúng nhân đột nhiên tăng mạnh, Thiên Đà Tử rõ ràng cảm ứng được lực lượng kia đang kéo bọn hắn về phía khối đá. Trong lòng âm thầm kêu khổ, cấm chế truyền tống mới càng đáng sợ, không khéo sẽ truyền tống bọn hắn vào trong tiểu thế giới, bọn hắn có thể mãi mãi không trở về được.
Ông!
Quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng nuốt trọn chúng nhân, Lục Ly Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân đồng loạt biến mất bên trong khối đá.
Ánh sáng trắng trên khối đá chậm rãi thu lại, cuối cùng triệt để ảm đạm, trọn mặt hồ dưới đất lại chìm trong hắc ám.
- Mẹ kiếp, mẹ kiếp...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly bị một trận tiếng gầm gừ thức tỉnh. Hắn chớp chớp mắt, thấy được mình đang ở trong một rừng cây xanh um tươi tốt, Thiên Đà Tử cũng ở bên cạnh, đang không ngừng mắng chửi.
- Ồ? Chúng ta tới chỗ nào?
Lục Ly đánh giá chung quanh một phen, sau khi xuyên qua tán cây rậm rạp, phát hiện bầu trời có hai vầng thái dương, hắn đột ngột ngồi dậy, dụi dụi con mắt nói:
- Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Trên trời sao lại có hai thái dương?
Tám tên Lục Ải Nhân đã sớm tỉnh, tròng mắt xanh mơn mởn đánh giá bốn phía, có chút thấp thỏm bất an. Thiên Đà Tử phát hiện Lục Ly đã tỉnh, lập tức quay đầu gầm hét nói:
- Tiểu tử, lão phu bị ngươi hại chết, bị ngươi hại chết! Ngươi hơi đâu tự nhiên đi đập khối đá đó làm gì? Làm cái gì?!
Nội tâm Lục Ly bất giác cảm thấy chẳng lành, lần nữa đánh giá chung quanh một phen, lúc này mới nói:
- Thiên Đà Tử, ngươi rống cái gì? Rống có thể giải quyết vấn đề không? Ngươi trước nói cho ta, giờ chúng ta đang ở đâu?
- Ở đâu?
Ánh mắt Thiên Đà Tử chớp qua một tia tuyệt vọng, lắc đầu thì thào:
- Còn có thể ở đâu được nữa? Đây rõ ràng là một tiểu thế giới, còn là một tiểu thế giới chưa từng bị phát hiện. Lấy thực lực chúng ta, tuyệt đối không đi ra được.
- Tiểu thế giới?
Lục Ly hơi ngớ, đối với tiểu thế giới hắn cũng không hiểu nhiều, chỉ biết bên ngoài thế giới của bọn hắn có rất nhiều khe nứt không gian, bên trong ẩn giấu một ít tiểu thế giới kỳ dị.
Có tiểu thế giới là do tự nhiên hình thành, có thì là do cường giả tuyệt đỉnh luyện hóa ra, những nơi như thế được xưng là bí cảnh.
Tiểu thế giới mà Thiên Đà Tử nói này rất có thể là do tự nhiên hình thành. Trong Thiên Đảo Hồ từng phát hiện thông đạo nối liền với ba tiểu thế giới, Lục Ải Nhân bên cạnh hắn đây chính là nô lệ chộp tới từ một tiểu thế giới trong đó.
Cơ duyên xảo hợp, bọn hắn không ngờ lại phát hiện ra lối vào một tiểu thế giới, sau đó tùy theo Lục Ly bất cẩn vung ra một kích, cả đám bị truyền tống đến đây.
Lục Ly nghĩ nghĩ, có chút khó hiểu hỏi:
- Thiên Đà Tử, Thiên Đảo Hồ chẳng phải cũng từng phát hiện ba tiểu thế giới ư? Những Lục Ải Nhân này chính là bắt ra từ trong tiểu thế giới, nếu thế lực khác có thể tùy ý ra vào tiểu thế giới, chúng ta cẩn thận một chút hẳn cũng có thể ra ngoài được chứ?
- Ngươi biết cái gì!
Thiên Đà Tử phẫn nộ hét lên:
- Những tiểu thế giới kia sau khi được phát hiện đều là Thiên Ngục lão nhân đích thân dẫn theo cường giả xuất động, chém giết thổ dân cường giả bên trong, nhờ đó Bạch gia mới có thể nhẹ nhàng ra vào. Thiên địa Huyền khí ở tiểu thế giới này so với bên ngoài chúng ta thì nồng đậm gấp đôi, cường giả thổ dân nơi này khẳng định nhiều đến dọa người, bằng vào ngươi ta đừng nói ra ngoài, có thể an ổn sống mấy ngày trong đây đều tính vận khí nghịch thiên.
- Nồng đậm gấp đôi?
Lục Ly khoanh chân ngồi xuống, nhập định tu luyện một phen, phát hiện tốc độ tu luyện quả nhiên tăng nhanh, không khác gì là đang tu luyện trong phòng Thiên Ngục khách sạn.
Hắn mở mắt ra, sắc mặt dần chuyển vẻ ngưng trọng. Thiên địa Huyền khí nơi này nồng đậm, nếu có thổ dân, tự nhiên rất dễ sinh ra cường giả.
Thiên Đảo Hồ có ba tiểu thế giới, Thiên Đà Tử nói đều là Thiên Ngục lão nhân đích thân dẫn đội tiến vào trấn áp. Cảnh giới cụ thể của Thiên Ngục lão nhân là gì Lục Ly không biết, nhưng có thể xếp hàng top ba trên Chiến Thần bảng Bắc Mạc, vậy tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong.
Nói cách khác… thổ dân trong tiểu thế giới hẳn rất mạnh, khoan nói Quân Hầu cảnh, Bất Diệt cảnh khẳng định là có. Mà Thiên Đà Tử chỉ là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, đừng nói Bất Diệt cảnh, dù là Mệnh Luân cảnh hắn đều chống không được.
- Đúng là quá lỗ mãng...
Lục Ly âm thầm thở dài, lúc này đã không còn gì để nói, có hối hận cũng vô dụng. Hết thảy chỉ còn biết tận hết sức mình, nghe theo ý trời.
Thiên Đà Tử bạo nộ một lát, tâm thần dần ổn định, đành chịu thở dài nói:
- Đi thôi, dạo quanh bốn phía một phen, nếu trời cao phù hộ chúng ta, tiểu thế giới này không có thổ dân, chúng ta còn có thể nghĩ cách trở về. Bằng không... chúng ta chuẩn bị chôn xương ở đây thôi.
Lục Ly đứng dậy để Lục Ải Nhân đi theo, hai người chậm rãi tiến vào trong rừng, Thiên Đà Tử đi đường rất cẩn thận, một mực nhìn quét thăm dò bốn phía.
Sa sa sa!!!
Chương 205 Ăn thịt người?
Đi được hơn mười dặm, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng ma sát mặt đất. Thiên Đà Tử lập tức căng thẳng, tung người bay vọt lên đại thụ, hướng nơi xa nhìn vài lần, đột nhiên quát to:
- Độc giác mãng, mau trốn!
Độc giác mãng Lục Ly từng nghe nói qua, là Huyền thú tam phẩm, điều khiến hắn khó hiểu là, Thiên Đà Tử đã là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, tại sao lại e ngại một con độc giác mãng
Thiên Đà Tử quay người cuồng chạy ra sau, Lục Ly không dám hỏi nhiều, để một tên Lục Ải Nhân cõng mình lao nhanh. Trong tình trạng không phóng thích huyết mạch thần kỹ, tốc độ hắn không đáng là gì.
Sa sa sa
Tiếng ma sát mặt đất càng lúc càng lớn, Lục Ly rốt cục biết vì sao Thiên Đà Tử phải trốn. Bởi vì tiếng vang lên đằng sau không phải một đạo, mà là một mảnh, chứng tỏ ít nhất phải có hơn mười con độc giác mãng.
- Để một tên Lục Ải Nhân chặn hậu, bằng không ngươi chạy không thoát!
Tiếng rống Thiên Đà Tử từ đằng trước truyền đến, hắn không chạy trước một mình, từ đầu đến cuối chưa hề mở hết tốc lực. Lục Ly cắn răng hạ lệnh cho một tên Lục Ải Nhân:
- Đi ngăn lại Huyền thú phía sau.
Trong đầu Lục Ải Nhân có hồn trùng, không cách nào kháng cự mệnh lệnh chủ nhân, trong đôi mắt xanh lục chớp qua một tia hoảng sợ, lại chỉ có thể quay đầu chạy ngược ra sau.
Hưu
Lục Ly không dám dừng lại, để một tên Lục Ải Nhân tương đối cường đại cõng mình lao nhanh mà đi. Đằng sau rất nhanh vang lên từng tiếng xì xì, chẳng mấy chốc tên Lục Ải Nhân kia đã hét thảm, đoán chừng là dữ nhiều lành ít, bị độc giác mãng cắn xé.
Lục Ly khống chế Lục Ải Nhân liều mạng lao nhanh, một mực bôn tẩu mấy chục dặm mới phát hiện thân ảnh Thiên Đà Tử. Thiên Đà Tử đứng trên một gốc đại thụ, nhìn quanh một lát rồi nói:
- Không đuổi theo nữa rồi, đây là chỗ quỷ quái nào? Một hơi chui ra hơn chục con độc giác mãng.
Huyền thú càng cường đại, số lượng thường thường sẽ càng ít, đạo lý trong đó cũng tương tự như võ giả nhân loại. Ở bên ngoài Huyền thú tam phẩm ngược lại không ít, nhưng một hơi xuất hiện hơn mười con độc giác mãng, Thiên Đà Tử quả thực chưa từng thấy qua.
Chết mất một tên Lục Ải Nhân, trong lòng Lục Ly không khỏi đắng chát. Từ lúc tiến vào đây, Thiên Đà Tử cũng đã không còn nghe lời như trước, Lục Ải Nhân chết một tên thiếu một tên, không có Lục Ải Nhân với tình huống như vừa rồi hắn tất chết không nghi ngờ.
- Đi thôi!
Thiên Đà Tử chờ khoảnh khắc, sau đó phất tay ra hiệu Lục Ly đi theo. Lúc này cảm quan của Lục Ly đối với Thiên Đà Tử đã rất kém, phỏng chừng giờ Thiên Đà Tử còn mang theo hắn, chính là để thời khắc mấu chốt dùng hắn ngăn trở Huyền thú hoặc kẻ địch thôi.
Chẳng qua đứng ở góc độ Thiên Đà Tử mà đi suy xét vấn đề, đây cũng là điều bình thường. Lần này rất có thể hai người không ra được, mạng cũng mất, xung kích Mệnh Luân cảnh chỉ còn là mộng tưởng viển vông. Lục Ly không còn tác dụng với Thiên Đà Tử, đương nhiên sẽ không cần nghe lời như trước, dù sao giữa hắn và Lục Ly cũng chẳng có tình nghĩa thân thiết gì.
Hai người trầm mặc tiến lên, bảy tên Lục Ải Nhân theo sau lưng, Thiên Đà Tử tiếp tục thăm dò, lần này càng thêm cẩn thận.
Bôn tẩu hơn hai mươi dặm, Thiên Đà Tử lần nữa gầm thét:
- Trước mặt xuất hiện một con Huyền thú tứ phẩm, để hai tên Lục Ải Nhân đi ra ngăn trở, bằng không chúng ta đều phải chết.
- Huyền thú tứ phẩm?
Cả người Lục Ly run lên, đôi mắt lấp lóe có chút chần chờ, nơi xa một cỗ thú uy như Hồng Hoang mãnh thú tràn ngập tới, vẻ do dự trong mắt tức thì tan biến.
Hắn phái hai tên Lục Ải Nhân lao tới trước mặt, để một tên Lục Ải Nhân cõng mình và Thiên Đà Tử đổi hướng lao nhanh về bên trái.
Rống
Một tiếng rống vang trời vọng lại, toàn bộ sơn lâm đều run rẩy, Lục Ly bị chấn cho khí huyết quay cuồng. Hắn không ngừng thúc giục Lục Ải Nhân tăng tốc, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau, sợ quái vật khổng lồ kia đuổi theo.
Thiên Đà Tử quả nhiên muốn kéo hắn làm đệm lưng, đã chạy không thấy bóng dáng đâu. Lục Ly âm thầm chửi đổng một tiếng, lại cũng đành bó tay hết cách, chỉ có thể tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Rống!
Mặt sau lần nữa truyền đến tiếng rống kinh thiên, thú uy lại bao trùm Lục Ly, hơn nữa còn truyền đến tiếng bước chân rầm rập. Lục Ly âm thầm kêu khổ, đành phải lần nữa điều ra hai tên Lục Ải Nhân đi ngăn chặn, bằng không chỉ cần Huyền thú tứ phẩm kia áp sát, hắn tất chết không nghi ngờ.
Tổng cộng mang vào tám tên Lục Ải Nhân, giờ mới chỉ qua thoáng chốc đã tổn thất năm tên. Ánh mắt Lục Ly không khỏi ảm đạm, ẩn ẩn có cảm giác tựa hồ mình và Thiên Đà Tử thật phải chết ở chỗ này.
Lục Ải Nhân tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, hai tên Lục Ải Nhân một trước một sau xoay người quay lại.
Một mực bôn tẩu chừng hai nén hương, Lục Ly đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, hắn lập tức đại hỉ, rốt cục đi ra khỏi rừng?
Gào
Rầm rầm rầm!
Còn chưa lao ra, Lục Ly liền nghe được ở bên ngoài vang lên tiếng hét phẫn nộ của Thiên Đà Tử, còn có tiếng nổ do Huyền lực phóng ra đánh lên đất đá.
- Chẳng lẽ bên ngoài cũng có Huyền thú?
Lục Ly lao nhanh mà ra, đảo mắt liếc nhìn bốn phía, rất nhanh liền phát hiện ra Thiên Đà Tử, hắn nhìn lại mấy lần, sắc mặt đầy vẻ chấn kinh.
Đang chiến đấu với Thiên Đà Tử không phải Huyền thú, mà là bốn người, bốn thiếu nữ.
Tuổi tác bốn người này tương tự như hắn, nhưng cả bốn đều là Hồn Đàm cảnh, quan trọng hơn là tốc độ cực nhanh, nhanh hơn cả Thiên Đà Tử, không khác gì bốn bóng quỷ.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên một tòa núi nhỏ phía bên trái còn đứng một cô bé xinh đẹp chừng mười một mười hai tuổi. Cô bé kia không ra tay, lạnh lùng nhìn hiện trường chiến đấu, Lục Ly tùy ý cảm ứng một cái, phát hiện cô bé này cũng là Hồn Đàm cảnh!
Thiên Đà Tử bất hạnh nói trúng, nơi này thiên địa Huyền khí đặc biệt nồng đậm, chỉ cần có thổ dân, thực lực khẳng định đều rất cường đại.
Năm thiếu nữ này ăn mặc rất kỳ dị, đều mặc áo vải, tóc chải bím, lỗ tai có vẻ rất nhọn, rõ ràng là thổ dân ở tiểu thế giới này.
Lục Ly vung tay lên, năm tên Lục Ải Nhân sau lưng lao vút tới, tốc độ Lục Ải Nhân rất nhanh, thoáng chốc đã xông vào sơn cốc, như lợi kiếm cắm thẳng vào trong nước.
- Thiên Đà Tử, dẫn dụ Huyền thú cho Lục Ải Nhân công kích.
Lục Ly quát khẽ một tiếng, Thiên Đà Tử lại cười giễu cợt nói.
- Lục đảo chủ, phòng ngự của Cửu Trảo Chương Ngư này rất cường đại, Lục Ải Nhân không phá được.
Trong tay Thiên Đà Tử xách theo một thanh chiến đao hẹp dài màu vòng, gánh lấy lưng còng nhìn chẳng khác gì lạc đà, tốc độ lại nhanh như gió, hóa thành từng đạo huyễn ảnh chợt tới chợt lui giữa từng tòa núi nhỏ. Chiến đao trong tay hắn thỉnh thoảng lại va chạm với xúc tu chương ngư (bạch tuộc), mỗi lần như thế không ngờ lại đều chẳng thể lưu lại vết thương nào trên xúc tu.
- Để Lục Ải Nhân kiềm chế chương ngư, lão phu đi công kích bản thể nó.
Thiên Đà Tử bạo rống một tiếng, Lục Ly và Cửu trưởng lão phía xa xa lập tức hạ lệnh, để cho Lục Ải Nhân di chuyển tản khắp núi đồng bốn phía, hấp dẫn chú ý từ Cửu Trảo Chương Ngư.
Hưu!
Thiên Đà Tử vọt tới sau mình sau núi, chờ chương ngư bị Lục Ải Nhân hấp dẫn, sau đó lặng lẽ ẩn mình trong hồ nước sơn cốc, tiềm hành về phía bản thể chương ngư.
Xùy
Lúc Thiên Đà Tử sắp tiếp cận bản thể chương ngư, chương ngư đột ngột phát hiện ra, ba chiếc xúc tu hóa thành tàn ảnh đập vào trong nước. Rất nhanh Thiên Đà Tử bay vút ra từ dưới làn nước, chẳng qua làn nước đục ngầu lại bỗng toát ra từng đạo chất lỏng màu xanh biếc, một mảnh thủy vực bị nhuộm thành màu xanh.
- Làm tốt lắm!
Cửu trưởng lão hét lớn, máu Cửu Trảo Chương Ngư có màu xanh, xem ra Thiên Đà Tử đã đánh lén thành công, đả thương đến Cửu Trảo Chương Ngư, chỉ cần Thiên Đà Tử lại đến mấy lần, con chương ngư này liền đi đứt.
- Không sai!
Hôm nay Lục Ly tính là đã được kiến thức chiến lực Thiên Đà Tử, Hồn Đàm cảnh đỉnh phong quả nhiên rất mạnh, tốc độ cực nhanh. Nếu Thiên Đà Tử muốn giết hắn, sợ là hắn ngay cả phản ứng đều không kịp, sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
Thiên Đà Tử lao ra, bổ một đao lên xúc tu chương ngư, mượn lực phản xạ bắn ngược xuống, lần nữa xông vào dưới nước. Rất nhanh lại lần nữa vọt ra, làn nước phía dưới nháy mắt lại đã tuôn ra từng đoàn chất lỏng màu xanh lục.
Thiên Đà Tử sống hơn một trăm tuổi, mặc dù xung kích hơn tám mươi lần Mệnh Luân cảnh đều thất bại, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú. Thân hình hắn không ngừng đảo quanh giữa đám xúc tu, thỉnh thoảng lại cho bản thể chương ngư một đao, rõ ràng là định sống sờ sờ mài chết Huyền thú tam phẩm này.
Nửa nén hương sau, nước hồ trong sơn cốc chuyển hẳn thành màu xanh sẫm, tốc độ công kích của chương ngư bắt đầu chậm dần, Lục Ly và Cửu trưởng lão liếc nhau, trong lòng đại định.
Hưu!
Nơi xa một đạo bóng người bay vụt đến, vọt tới chỗ Cửu trưởng lão bẩm báo một tiếng, Cửu trưởng lão biến sắc quát khẽ với Lục Ly.
- Đảo chủ, trong núi lửa lần nữa phun ra mười mấy con Huyền thú nhị phẩm, Huyền thú nhất phẩm lại càng nhiều, bên này giao cho Thiên Đà Tử, chúng ta qua đó trấn áp.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, triệu hồi Lục Ải Nhân trở về, dặn dò Thiên Đà Tử một tiếng, sau đó xông tới mảnh núi đồi phía bên trái.
Trong phiến núi đồi kia toàn là nước hồ cuộn trào mãnh liệt, bên trong ẩn ẩn có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật cấp thấp, Lục Ly không khỏi càng thêm nghi hoặc.
Núi lửa không phun nham tương, lại phun nước? Việc này thực sự quá quỷ dị.
Địa thế hòn đảo không tính quá cao, nhưng so với Thiên Đảo Hồ thì cao rất nhiều. Nước chảy chỗ trũng, nếu là nước Thiên Đảo Hồ, làm sao có thể phun ra từ chỗ này, nếu vậy thì nước đến từ đâu?
Bôn tẩu hơn mười dặm, Lục Ly thấy được một tòa núi lửa không tính quá cao, cũng không tính quá lớn. Lúc này từ trong miệng núi lửa kia chính đang phun ra từng luồng cột nước cực lớn, trong cột nước ẩn ẩn có thể thấy được một ít Huyền thú bị phun ra theo.
- Nước lớn thế này? Ở đâu ra?
Đây căn bản không thể là nước Thiên Đảo Hồ, hơn nữa nước phun ra không mang theo sương mù, điều này chứng tỏ cũng không phải tiền triệu cho núi lửa phun trào, bên trong núi lửa không khả năng có nhiều nước như vậy được.
Không phải nước Thiên Đảo Hồ, chẳng lẽ nước này là từ một thế giới khác phun ra?
Lục Ly nghĩ không thông, lượng Huyền thú bị phun ra quá nhiều, hắn đã không có thời gian đi nghĩ kỹ, nhất định phải lập tức thanh lý. Con dân bộ lạc trên đảo vẫn chưa hoàn toàn chuyển di, một khi khuếch tán, chính là một trận hạo kiếp.
Đường kính miệng núi lửa chừng hơn mười trượng, cột nước phun ra lúc này cũng cao đến hơn mười trượng, bởi vậy thế nước lớn vô cùng. Nếu không có gì ngoài ý, nhiều nhất nửa canh giờ, hòn đảo sẽ chìm ngập trong nước.
Hiện tại đi xây dựng cống rãnh đã không kịp, căn bản vô dụng, chẳng qua cư dân trên đảo đều biết bơi, chỉ cần không bị Huyền thú công kích thì không cần lo lắng tính mạng.
- Giết, đánh chết toàn bộ Huyền thú!
Lục Ly chợt quát một tiếng, đám Lục Ải Nhân lập tức như lợi kiếm xông lên. Cửu trưởng lão mang đến năm tên Lục Ải Nhân, hắn cũng mang đến bảy tên, ngoài ra còn có ba tên tọa trấn Huyết Sát đảo.
Lục Ly, Cửu trưởng lão và toàn bộ võ giả còn lại đều động thủ, hai người Lục Ly và Cửu trưởng lão tìm tới Huyền thú nhị phẩm, Huyền Vũ cảnh bình thường thì tìm tới Huyền thú nhất phẩm, chia nhau ra chém giết.
Lục Ly không phóng thích huyết mạch thần kỹ, thời gian duy trì huyết mạch thần kỹ chỉ khoảng nửa canh giờ, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể vận dụng.
Dù vậy, chiến lực hắn vẫn rất bưu hãn, Liễu Di giúp hắn mua một thân chiến giáp Địa giai, trong tay cũng cầm Huyền khí Địa giai, vận dụng Bôn Lôi Huyền Kỹ, lực lượng hắn đạt đến mười vạn cân, có thể nhẹ nhàng chém giết Huyền thú nhị phẩm bình thường.
Phù!
Trong nước bắn ra một con ngư thú cực lớn, miệng rộng há ra còn lớn hơn cả người Lục Ly, trong miệng toàn là răng nhọn. Lục Ly không thèm liếc mắt nhìn, trở tay quét qua một kích, ngư thú kia tức thì bị nện bay, đầu rơi máu chảy.
Chương 202 Dị bảo
Lục Ải Nhân càng mạnh, chiến đấu với Huyền thú nhị phẩm không cần tốn nhiều sức, một trảo vung ra liền là một con, đến sau thậm chí không cần Lục Ly và Cửu trưởng lão động thủ, Lục Ải Nhân đã có thể nhẹ nhàng trấn áp.
Hưu!
Nơi xa một đạo bóng dáng bay vút mà đến, Thiên Đà Tử tới, xem ra bên kia Cửu Trảo Chương Ngư đã bị hắn xử lý. Huyền thú tam phẩm sánh ngang với Hồn Đàm cảnh, nhưng Thiên Đà Tử lại là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, có thể nhẹ nhàng xử lý Cửu Trảo Chương Ngư cũng là điều nằm trong dự liệu của Lục Ly.
- Cửu trưởng lão!
Lục Ly lao với chỗ Cửu trưởng lão, dặn dò nói.
- Nơi này ta và Thiên Đà Tử trấn thủ, ngươi mang theo ba tên Lục Ải Nhân đến những chỗ khác trên đảo xem xem, đánh chết toàn bộ Huyền thú còn lại.
- Được!
Ở đây có Thiên Đà Tử và Lục Ải Nhân, Cửu trưởng lão triệt để yên tâm, bèn lập tức dẫn theo ba tên Lục Ải Nhân rời đi. Lục Ly và Thiên Đà Tử đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, nhìn chằm chằm núi lửa phía xa xa, để cho Lục Ải Nhân du tẩu xung quanh, tiêu diệt toàn bộ Huyền thú trong nước.
- Thiên Đà Tử, núi lửa này thế nào?
Tạm thời không còn nguy hiểm, Lục Ly bèn hỏi dò, Thiên Đà Tử suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Địa thế Thiên Đảo Hồ thấp hơn ở đây, bởi thế nước nơi này không thể là từ Thiên Đảo Hồ, như vậy chỉ có hai loại khả năng.
- À?
Thiên Đà Tử sống hơn một trăm năm, thấy nhiều biết rộng, Lục Ly rất hiếu kì hỏi tiếp:
- Nói nghe xem nào?
Thiên Đà Tử có chút ngạo nghễ vuốt chòm râu mép lưa thưa, bộ dạng ra vẻ cao thâm, Lục Ly trừng mắt một cái, hắn lập tức cười bồi nói:
- Hoặc là một mạch nước ngầm cực lớn cải đạo (thay đổi lộ tuyến), liên thông với đáy núi lửa. Hoặc là bên trong núi lửa xuất hiện dị bảo, hoặc là Huyền thú hệ thủy cường đại khiên động thế nước. Ngoài ra, không còn lời giải thích nào khác.
- Mạch nước ngầm cải đạo?
Lục Ly có chút tin tưởng suy đoán này, còn về Huyền thú hệ thủy cường đại? Đây chỉ là một núi lửa nhỏ, không gian bên trong không lớn, làm sao có thể xuất hiện Huyền thú cường đại? Phải biết Huyền thú càng mạnh thể tích lại càng lớn a.
- Dị bảo?
Lời này dẫn lên Lục Ly hứng thú, võ giả có ai mà không thích bảo vật? Nếu đúng thật là bởi vì xuất hiện dị bảo hệ thủy, dẫn động nước hồ Thiên Đảo Hồ phun trào, cũng không phải là không thể giải thích thông.
Miệng núi lửa còn đang phun nước, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy có Huyền thú bị phun ra, Lục Ly tự nhiên không dám phái người vào trong thăm dò, chỉ có thể trước lặng lẽ theo dõi biến hóa.
Cũng may sau đó Huyền thú phun ra ngoài đều không mạnh, toàn là một ít Huyền thú nhất nhị phẩm, không còn xuất hiện Huyền thú tam phẩm nữa. Thiên Đà Tử cũng không cần xuất thủ, một mực do Lục Ải Nhân ra tay tiêu diệt.
Cửu trưởng lão trở về một lần, Huyền thú phía ngoài đã bị thanh trừ triệt để, Lục Ly để hắn lưu lại Lục Ải Nhân, giúp Liễu Di tổ chức người di chuyển con dân bộ lạc trên đảo. Núi lửa vẫn đang phun nước, dân thường nên được chuyển đi thì hơn.
Hai canh giờ đi qua.
Cột nước phun ra từ miệng núi lửa bắt đầu giảm yếu, Lục Ly như trút được gánh nặng, xem ra rất có thể là một mạch nước ngầm lớn cải đạo, dẫn lên núi lửa phun nước.
Dưới lòng đất có rất nhiều mạch nước ngầm, cũng có hồ sâu dưới đất, bên trong sinh hoạt một ít Huyền thú, điều này hết sức bình thường.
Cư dân trên đảo có mấy ngàn người, bị giết hơn một ngàn, còn lại đều đang được chuyển đi, lúc này chắc cũng sắp xong. Chẳng qua trước khi triệt để xác định an toàn, Lục Ly không dám rời đi.
Lại qua nửa canh giờ, núi lửa không phun nước nữa, cột nước trên miệng núi lửa cũng đang cấp tốc hạ xuống. Lục Ly và Thiên Đà Tử đi lên miệng núi lửa, xem xét một lúc, hai người đều trầm mặc không nói.
- Thiên Đà Tử, hay là xuống dưới thăm dò một phen?
Một hồi lâu sau, Lục Ly trầm tư rồi nói:
- Vạn nhất phía dưới thật có dị bảo thì sao?
Thiên Đà Tử có chút động tâm, nhìn lướt qua Lục Ải Nhân đi theo sau lưng Lục Ly, nói:
- Lão phu không dám xuống dưới một mình, trừ phi ngươi mang theo Lục Ải Nhân xuống cùng với ta.
Có Lục Ải Nhân, dù gặp phải Huyền thú cường đại, Thiên Đà Tử cũng có cơ hội đào tẩu. Bằng không hắn một mình đi xuống dưới, một khi gặp phải Huyền thú tứ phẩm, ngay cả cơ hội đào mạng đều không có.
Lục Ly nhìn vào miệng núi lửa sâu không thấy đáy, trong lòng có chút ngập ngừng, cuối cùng cắn răng nói:
- Được, để ta sai người đi tìm dây thừng.
Nếu có dây thừng, trên có người kéo, hắn có thể nhẹ nhàng đi lên, có Lục Ải Nhân và Thiên Đà Tử ở bên, chắc hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Núi lửa này đột nhiên phun nước, không đi thăm dò một phen trong lòng luôn cảm thấy bất an, Thất trưởng lão và Lộc trưởng lão không ở đây, Cửu trưởng lão thì đang bố trí rút lui con dân trên đảo, hắn thân là đảo chủ, việc này đành phải đích thân làm.
Lục Ly phái người tới trong bộ lạc tìm được mấy sợi dây thừng, để vài người ở lại trên miệng núi lửa chờ, bản thân hắn thì dùng dây thừng trói ngang eo, vung tay nói:
- Đi, xuống dưới!
Thiên Đà Tử thực lực cường đại căn bản không cần dây thừng, lợi trảo Lục Ải Nhân có thể nhẹ nhàng đâm vào vách đá, cũng không cần dây thừng. Lục Ly và mấy người trên miệng núi lửa hẹn sẵn ám hiệu, sau đó chậm rãi leo xuống.
Ở đây thực lực Thiên Đà Tử mạnh nhất, xung phong đi đầu, Huyền lực lấp lánh trực tiếp vọt xuống. Người giữa không trung, chiến đao vàng óng trong tay đột nhiên đâm mạnh vào vách núi lửa, ngừng lại thế rơi. Tám tên Lục Ải Nhân cũng tương tự, lợi trảo cắm vào vách đá, một đường nhẹ nhàng leo xuống.
Thiên Đà Tử phóng ra Huyền lực, chiếu sáng cảnh tượng bên dưới. Thế nước trong miệng núi lửa hạ xuống rất nhanh, chúng nhân đi xuống chừng mấy trăm trượng mà vẫn chưa thấy nước.
Bên trong núi lửa rất an tĩnh, bóng tối âm trầm khiến người không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, có Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân, Lục Ly trời sinh lá gan cũng lớn, ngược lại không cảm thấy gì.
Chương 203 Hang động
Tiếp tục leo xuống, đi suốt hơn một ngàn trượng, hai người rốt cục tới được đáy núi lửa. Dưới này bất ngờ lại không có nước, cũng không có nham tương, chỉ có mặt đất ướt sũng và rất nhiều rong rêu.
- Nơi này có hang động!
Đáy núi lửa không lớn, phương viên chỉ rộng chừng ngàn trượng, Thiên Đà Tử dạo quanh một vòng, ở trong góc thấy được một hố to, chạy dọc hướng xuống lòng đất.
- Chẳng lẽ thông với mạch nước ngầm?
Lục Ly mở ra dây thừng, đi tới xem xét vài lần nói:
- Đi, vào huyệt động thăm dò xem sao.
Đã xuống đây rồi, nhất định phải thăm dò rõ ràng. Nếu là mạch nước ngầm, quay đầu sai người lấp lại thông đạo này là được, lần sau không đến mức sinh thảm kịch, chết nhiều người như vậy.
Thiên Đà Tử ở trước, Lục Ải Nhân theo sát, Lục Ly đi ở sau cùng. Hai người dọc theo thông đạo trơn ướt tiến xuống lòng đất, thông đạo này một mực nghiêng nghiêng hướng xuống, cũng không biết rốt cục thông đến chỗ nào?
Nửa canh giờ sau!
Lục Ly và Thiên Đà Tử mải miết đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng mới thấy lối ra, hai người liếc nhìn xa xa một lúc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Hai người thấy được một hồ dưới đất, nếu chỉ là hồ dưới đất bình thường hai người không cần kinh ngạc như thế. Nhưng hồ này không bình thường, bởi vì nó phát sáng, đáy hồ sáng lên từng đạo hào quang rực rỡ, chiếu rọi khắp cả mặt hồ.
- Có dị bảo?
Thiên Đà Tử và Lục Ly liếc nhau, sắc mặt hai người đều có chút kích động, nếu không phải dị bảo, làm sao có thể ra phát ra ánh sáng như thế?
- Tiểu tử!
Thiên Đà Tử nhìn hồ dưới đất kia mấy lần, nói:
- Nếu phía dưới thật có dị bảo, chúng ta chia hai tám, ta tám ngươi hai.
- Cút đi!
Lục Ly trừng mắt nói:
- Ngươi có còn định rèn đúc Mệnh Luân hay không? Xung kích Mệnh Luân cảnh một lần cần ba trăm vạn Huyền Tinh, mười lần chính là ba ngàn vạn, ngươi xác định phía dưới thật có dị bảo? Dù có liệu có thể đáng ba ngàn vạn? Hoặc là chia đều năm năm, hoặc là ngươi lăn ra Huyết Sát đảo.
Lục Ly vừa phát uy, Thiên Đà Tử liền sợ, không dám nói tiếp. Lục Ly khoát tay nói:
- Đừng nói nhảm, phía dưới là cái gì còn không biết, đi thăm dò một phen rồi tính.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, hắn tiềm phục đến cửa động, nhắm mắt lại cảm ứng một phen, rất nhanh liền kinh ngạc trợn tròn mắt nói:
- Trong hồ không có Huyền thú cường đại nào? Chẳng lẽ vừa rồi đã phun ra hết?
- Một con Huyền thú cường đại cũng không có?
Lục Ly nghi hoặc hỏi lại, Thiên Đà Tử lần nữa cảm ứng một phen, rất xác định nói:
- Một con đều không có!
- Đi.
Lục Ly vung tay lên, Thiên Đà Tử đi trước dẫn đường, Lục Ly để Lục Ải Nhân bước theo Thiên Đà Tử, bản thân đi ở sau cùng.
Xuống hồ Lục Ly cảm ứng một phen, nơi này quả thực không có Huyền thú cường đại nào.
Hồ không lớn, hai người rất nhanh liền bơi quanh hồ một vòng, Thiên Đà Tử lại cảm ứng lần nữa, xác định không có Huyền thú cường đại, sau đó hắn nói:
- Đảo chủ, ta xuống dưới thăm dò xem sao.
- Đi thôi.
Lục Ly không sợ Thiên Đà Tử độc chiếm, nếu hắn thật muốn nuốt một mình, Lục Ly sẽ đá hắn ra khỏi Huyết Sát đảo. Có lá bài Minh Vũ nơi tay, Thiên Đà Tử tuyệt đối không dám làm loạn.
Thiên Đà Tử lặn xuống đáy hồ, Lục Ly xuyên qua mặt nước trong veo, thấy được Thiên Đà Tử đang không ngừng tiếp cận điểm sáng.
Đáy hồ không sâu, phỏng chừng chỉ hơn ngàn trượng, tốc độ Thiên Đà Tử lại rất nhanh, chỉ một nén hương liền tới. Vừa ngoi lên hắn liền hít sâu mấy hơi, thất vọng nói:
- Không phải bảo vật, chỉ là một khối đá phát sáng thôi. Khối đá quá lớn, lão phu nâng không nổi. Trong khối đá cũng chẳng có bất kỳ ba động nào, hẳn không phải là bảo vật.
- Hả?
Lục Ly chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Làm sao nín thở trong nước? Để ta xuống xem xem.
- Đần!
Thiên Đà Tử nghiêng mắt liếc Lục Ly một cái, giải thích nói:
- Ở trong nước ngươi vận chuyển Huyền lực, tự nhiên liền có thể nín thở, tuỳ ý chống đỡ mấy nén hương.
- Đi xuống.
Lục Ly ngừng thở, vận chuyển Huyền lực lặn xuống, Thiên Đà Tử đi theo bên cạnh, Lục Ải Nhân cũng theo sau. Bọn chúng không có Huyền lực, ở trong nước không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, bộ dạng rất là nhẹ nhàng.
Cự ly hơn ngàn trượng Lục Ly lặn nửa nén hương liền tới, Thiên Đà Tử không gạt người, phía dưới quả nhiên là một khối đá màu trắng cực lớn. Chu vi khối đá khoảng chừng mười trượng, nửa đoạn vùi sâu vào trong cát bùn, ngoài ra không thấy có gì khác thường.
Lục Ly nghĩ nghĩ, nhấc lên Kình Thiên Kích đâm vào bùn cát bên cạnh khối đá, Kình Thiên Kích nhẹ nhàng đâm tiến vào. Lục Ly dùng sức đẩy bùn cát ra, hắn muốn nhìn xem khối đá này rốt cục chôn bao sâu.
Chỉ là…
Hắn đào sâu nửa trượng, khối đá vẫn chìm trong cát bùn. Hắn nghĩ nghĩ liền vác Kình Thiên Kích trên lưng, quay sang Thiên Đà Tử nháy mắt ra dấu, hai người một trái một phải giơ tay bắt lấy một góc khối đá, muốn cường hoành lôi nó ra.
Không nhúc nhích tí nào!
Lục lượng Lục Ly cường đại như thế, Thiên Đà Tử lại càng mạnh, thế mà bọn họ vẫn không cách nào rung chuyển dù chỉ một tia. Hai người liếc nhau, đều cùng nghẹn lời không nói, khối đá này bọn hắn kéo bất động, như vậy có tìm người tới cũng vô dụng.
Lục Ly bơi vòng quanh khối đá vài vòng, có chút thất vọng, mất công toi một trận. Hắn nghĩ nghĩ liền rút ra Kình Thiên Kích nhắm chuẩn khối đá trùng trùng nện xuống, xem xem có thể bổ ra một khối nhỏ mang về giám định, để biết là khoáng thạch gì.
Ông!
Lúc Kình Thiên Kích nện trúng khối đá màu trắng, khối đá đột ngột phát ra quang mang chói mắt, khiến trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử sáng lòa, căn bản không thấy rõ được gì.
Đám Lục Ải Nhân một mực đi theo Lục Ly cũng bị quang mang chói mắt bắn cho tầm nhìn mơ hồ.
- A!!!
Nội tâm Thiên Đà Tử đột ngột khẽ run, hắn cảm giác được trong đầu tràn ra ba động mãnh liệt, là ba động của cấm chế. Hắn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, định vươn tay bắt lấy Lục Ly đào thoát đi, nào ngờ một cỗ lực lượng kỳ dị tràn ra từ trong khối đá.
Chương 204 Tiểu thế giới
Giờ khắc này hắn chỉ thấy như bị thiên địa trấn áp, đừng nói thân thể, dù có là ngón tay đều không cách nào động đậy.
- Không hay!
Lục Ly cũng phát hiện mình không cách nào cử động, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm tự trách mình lỗ mãng. Cấm chế cường đại bị mình lỡ tay kích phát, lần này không khéo hắn, Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân đều phải thịt nát xương tan.
Tầm nhìn Lục Ải Nhân thấy không rõ thứ gì, trong mắt toàn là hoảng sợ và bối rối, ba động cấm chế trên khối đá này quá cường đại, khiến bọn hắn theo bản năng cảm giác được sợ hãi.
- Cấm chế này là người làm, hay là tự nhiên?
Một ý niệm chớp qua trong đầu Thiên Đà Tử, nếu là người làm, có lẽ bọn hắn còn có cơ hội sống sót. Còn nếu là cấm chế tự nhiên, hai người liền triệt để đi đứt.
- Nguy rồi, là cấm chế truyền tống!
Lực lượng thần bí bao phủ trên thân chúng nhân đột nhiên tăng mạnh, Thiên Đà Tử rõ ràng cảm ứng được lực lượng kia đang kéo bọn hắn về phía khối đá. Trong lòng âm thầm kêu khổ, cấm chế truyền tống mới càng đáng sợ, không khéo sẽ truyền tống bọn hắn vào trong tiểu thế giới, bọn hắn có thể mãi mãi không trở về được.
Ông!
Quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng nuốt trọn chúng nhân, Lục Ly Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân đồng loạt biến mất bên trong khối đá.
Ánh sáng trắng trên khối đá chậm rãi thu lại, cuối cùng triệt để ảm đạm, trọn mặt hồ dưới đất lại chìm trong hắc ám.
- Mẹ kiếp, mẹ kiếp...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly bị một trận tiếng gầm gừ thức tỉnh. Hắn chớp chớp mắt, thấy được mình đang ở trong một rừng cây xanh um tươi tốt, Thiên Đà Tử cũng ở bên cạnh, đang không ngừng mắng chửi.
- Ồ? Chúng ta tới chỗ nào?
Lục Ly đánh giá chung quanh một phen, sau khi xuyên qua tán cây rậm rạp, phát hiện bầu trời có hai vầng thái dương, hắn đột ngột ngồi dậy, dụi dụi con mắt nói:
- Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Trên trời sao lại có hai thái dương?
Tám tên Lục Ải Nhân đã sớm tỉnh, tròng mắt xanh mơn mởn đánh giá bốn phía, có chút thấp thỏm bất an. Thiên Đà Tử phát hiện Lục Ly đã tỉnh, lập tức quay đầu gầm hét nói:
- Tiểu tử, lão phu bị ngươi hại chết, bị ngươi hại chết! Ngươi hơi đâu tự nhiên đi đập khối đá đó làm gì? Làm cái gì?!
Nội tâm Lục Ly bất giác cảm thấy chẳng lành, lần nữa đánh giá chung quanh một phen, lúc này mới nói:
- Thiên Đà Tử, ngươi rống cái gì? Rống có thể giải quyết vấn đề không? Ngươi trước nói cho ta, giờ chúng ta đang ở đâu?
- Ở đâu?
Ánh mắt Thiên Đà Tử chớp qua một tia tuyệt vọng, lắc đầu thì thào:
- Còn có thể ở đâu được nữa? Đây rõ ràng là một tiểu thế giới, còn là một tiểu thế giới chưa từng bị phát hiện. Lấy thực lực chúng ta, tuyệt đối không đi ra được.
- Tiểu thế giới?
Lục Ly hơi ngớ, đối với tiểu thế giới hắn cũng không hiểu nhiều, chỉ biết bên ngoài thế giới của bọn hắn có rất nhiều khe nứt không gian, bên trong ẩn giấu một ít tiểu thế giới kỳ dị.
Có tiểu thế giới là do tự nhiên hình thành, có thì là do cường giả tuyệt đỉnh luyện hóa ra, những nơi như thế được xưng là bí cảnh.
Tiểu thế giới mà Thiên Đà Tử nói này rất có thể là do tự nhiên hình thành. Trong Thiên Đảo Hồ từng phát hiện thông đạo nối liền với ba tiểu thế giới, Lục Ải Nhân bên cạnh hắn đây chính là nô lệ chộp tới từ một tiểu thế giới trong đó.
Cơ duyên xảo hợp, bọn hắn không ngờ lại phát hiện ra lối vào một tiểu thế giới, sau đó tùy theo Lục Ly bất cẩn vung ra một kích, cả đám bị truyền tống đến đây.
Lục Ly nghĩ nghĩ, có chút khó hiểu hỏi:
- Thiên Đà Tử, Thiên Đảo Hồ chẳng phải cũng từng phát hiện ba tiểu thế giới ư? Những Lục Ải Nhân này chính là bắt ra từ trong tiểu thế giới, nếu thế lực khác có thể tùy ý ra vào tiểu thế giới, chúng ta cẩn thận một chút hẳn cũng có thể ra ngoài được chứ?
- Ngươi biết cái gì!
Thiên Đà Tử phẫn nộ hét lên:
- Những tiểu thế giới kia sau khi được phát hiện đều là Thiên Ngục lão nhân đích thân dẫn theo cường giả xuất động, chém giết thổ dân cường giả bên trong, nhờ đó Bạch gia mới có thể nhẹ nhàng ra vào. Thiên địa Huyền khí ở tiểu thế giới này so với bên ngoài chúng ta thì nồng đậm gấp đôi, cường giả thổ dân nơi này khẳng định nhiều đến dọa người, bằng vào ngươi ta đừng nói ra ngoài, có thể an ổn sống mấy ngày trong đây đều tính vận khí nghịch thiên.
- Nồng đậm gấp đôi?
Lục Ly khoanh chân ngồi xuống, nhập định tu luyện một phen, phát hiện tốc độ tu luyện quả nhiên tăng nhanh, không khác gì là đang tu luyện trong phòng Thiên Ngục khách sạn.
Hắn mở mắt ra, sắc mặt dần chuyển vẻ ngưng trọng. Thiên địa Huyền khí nơi này nồng đậm, nếu có thổ dân, tự nhiên rất dễ sinh ra cường giả.
Thiên Đảo Hồ có ba tiểu thế giới, Thiên Đà Tử nói đều là Thiên Ngục lão nhân đích thân dẫn đội tiến vào trấn áp. Cảnh giới cụ thể của Thiên Ngục lão nhân là gì Lục Ly không biết, nhưng có thể xếp hàng top ba trên Chiến Thần bảng Bắc Mạc, vậy tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong.
Nói cách khác… thổ dân trong tiểu thế giới hẳn rất mạnh, khoan nói Quân Hầu cảnh, Bất Diệt cảnh khẳng định là có. Mà Thiên Đà Tử chỉ là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, đừng nói Bất Diệt cảnh, dù là Mệnh Luân cảnh hắn đều chống không được.
- Đúng là quá lỗ mãng...
Lục Ly âm thầm thở dài, lúc này đã không còn gì để nói, có hối hận cũng vô dụng. Hết thảy chỉ còn biết tận hết sức mình, nghe theo ý trời.
Thiên Đà Tử bạo nộ một lát, tâm thần dần ổn định, đành chịu thở dài nói:
- Đi thôi, dạo quanh bốn phía một phen, nếu trời cao phù hộ chúng ta, tiểu thế giới này không có thổ dân, chúng ta còn có thể nghĩ cách trở về. Bằng không... chúng ta chuẩn bị chôn xương ở đây thôi.
Lục Ly đứng dậy để Lục Ải Nhân đi theo, hai người chậm rãi tiến vào trong rừng, Thiên Đà Tử đi đường rất cẩn thận, một mực nhìn quét thăm dò bốn phía.
Sa sa sa!!!
Chương 205 Ăn thịt người?
Đi được hơn mười dặm, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng ma sát mặt đất. Thiên Đà Tử lập tức căng thẳng, tung người bay vọt lên đại thụ, hướng nơi xa nhìn vài lần, đột nhiên quát to:
- Độc giác mãng, mau trốn!
Độc giác mãng Lục Ly từng nghe nói qua, là Huyền thú tam phẩm, điều khiến hắn khó hiểu là, Thiên Đà Tử đã là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, tại sao lại e ngại một con độc giác mãng
Thiên Đà Tử quay người cuồng chạy ra sau, Lục Ly không dám hỏi nhiều, để một tên Lục Ải Nhân cõng mình lao nhanh. Trong tình trạng không phóng thích huyết mạch thần kỹ, tốc độ hắn không đáng là gì.
Sa sa sa
Tiếng ma sát mặt đất càng lúc càng lớn, Lục Ly rốt cục biết vì sao Thiên Đà Tử phải trốn. Bởi vì tiếng vang lên đằng sau không phải một đạo, mà là một mảnh, chứng tỏ ít nhất phải có hơn mười con độc giác mãng.
- Để một tên Lục Ải Nhân chặn hậu, bằng không ngươi chạy không thoát!
Tiếng rống Thiên Đà Tử từ đằng trước truyền đến, hắn không chạy trước một mình, từ đầu đến cuối chưa hề mở hết tốc lực. Lục Ly cắn răng hạ lệnh cho một tên Lục Ải Nhân:
- Đi ngăn lại Huyền thú phía sau.
Trong đầu Lục Ải Nhân có hồn trùng, không cách nào kháng cự mệnh lệnh chủ nhân, trong đôi mắt xanh lục chớp qua một tia hoảng sợ, lại chỉ có thể quay đầu chạy ngược ra sau.
Hưu
Lục Ly không dám dừng lại, để một tên Lục Ải Nhân tương đối cường đại cõng mình lao nhanh mà đi. Đằng sau rất nhanh vang lên từng tiếng xì xì, chẳng mấy chốc tên Lục Ải Nhân kia đã hét thảm, đoán chừng là dữ nhiều lành ít, bị độc giác mãng cắn xé.
Lục Ly khống chế Lục Ải Nhân liều mạng lao nhanh, một mực bôn tẩu mấy chục dặm mới phát hiện thân ảnh Thiên Đà Tử. Thiên Đà Tử đứng trên một gốc đại thụ, nhìn quanh một lát rồi nói:
- Không đuổi theo nữa rồi, đây là chỗ quỷ quái nào? Một hơi chui ra hơn chục con độc giác mãng.
Huyền thú càng cường đại, số lượng thường thường sẽ càng ít, đạo lý trong đó cũng tương tự như võ giả nhân loại. Ở bên ngoài Huyền thú tam phẩm ngược lại không ít, nhưng một hơi xuất hiện hơn mười con độc giác mãng, Thiên Đà Tử quả thực chưa từng thấy qua.
Chết mất một tên Lục Ải Nhân, trong lòng Lục Ly không khỏi đắng chát. Từ lúc tiến vào đây, Thiên Đà Tử cũng đã không còn nghe lời như trước, Lục Ải Nhân chết một tên thiếu một tên, không có Lục Ải Nhân với tình huống như vừa rồi hắn tất chết không nghi ngờ.
- Đi thôi!
Thiên Đà Tử chờ khoảnh khắc, sau đó phất tay ra hiệu Lục Ly đi theo. Lúc này cảm quan của Lục Ly đối với Thiên Đà Tử đã rất kém, phỏng chừng giờ Thiên Đà Tử còn mang theo hắn, chính là để thời khắc mấu chốt dùng hắn ngăn trở Huyền thú hoặc kẻ địch thôi.
Chẳng qua đứng ở góc độ Thiên Đà Tử mà đi suy xét vấn đề, đây cũng là điều bình thường. Lần này rất có thể hai người không ra được, mạng cũng mất, xung kích Mệnh Luân cảnh chỉ còn là mộng tưởng viển vông. Lục Ly không còn tác dụng với Thiên Đà Tử, đương nhiên sẽ không cần nghe lời như trước, dù sao giữa hắn và Lục Ly cũng chẳng có tình nghĩa thân thiết gì.
Hai người trầm mặc tiến lên, bảy tên Lục Ải Nhân theo sau lưng, Thiên Đà Tử tiếp tục thăm dò, lần này càng thêm cẩn thận.
Bôn tẩu hơn hai mươi dặm, Thiên Đà Tử lần nữa gầm thét:
- Trước mặt xuất hiện một con Huyền thú tứ phẩm, để hai tên Lục Ải Nhân đi ra ngăn trở, bằng không chúng ta đều phải chết.
- Huyền thú tứ phẩm?
Cả người Lục Ly run lên, đôi mắt lấp lóe có chút chần chờ, nơi xa một cỗ thú uy như Hồng Hoang mãnh thú tràn ngập tới, vẻ do dự trong mắt tức thì tan biến.
Hắn phái hai tên Lục Ải Nhân lao tới trước mặt, để một tên Lục Ải Nhân cõng mình và Thiên Đà Tử đổi hướng lao nhanh về bên trái.
Rống
Một tiếng rống vang trời vọng lại, toàn bộ sơn lâm đều run rẩy, Lục Ly bị chấn cho khí huyết quay cuồng. Hắn không ngừng thúc giục Lục Ải Nhân tăng tốc, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau, sợ quái vật khổng lồ kia đuổi theo.
Thiên Đà Tử quả nhiên muốn kéo hắn làm đệm lưng, đã chạy không thấy bóng dáng đâu. Lục Ly âm thầm chửi đổng một tiếng, lại cũng đành bó tay hết cách, chỉ có thể tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Rống!
Mặt sau lần nữa truyền đến tiếng rống kinh thiên, thú uy lại bao trùm Lục Ly, hơn nữa còn truyền đến tiếng bước chân rầm rập. Lục Ly âm thầm kêu khổ, đành phải lần nữa điều ra hai tên Lục Ải Nhân đi ngăn chặn, bằng không chỉ cần Huyền thú tứ phẩm kia áp sát, hắn tất chết không nghi ngờ.
Tổng cộng mang vào tám tên Lục Ải Nhân, giờ mới chỉ qua thoáng chốc đã tổn thất năm tên. Ánh mắt Lục Ly không khỏi ảm đạm, ẩn ẩn có cảm giác tựa hồ mình và Thiên Đà Tử thật phải chết ở chỗ này.
Lục Ải Nhân tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, hai tên Lục Ải Nhân một trước một sau xoay người quay lại.
Một mực bôn tẩu chừng hai nén hương, Lục Ly đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, hắn lập tức đại hỉ, rốt cục đi ra khỏi rừng?
Gào
Rầm rầm rầm!
Còn chưa lao ra, Lục Ly liền nghe được ở bên ngoài vang lên tiếng hét phẫn nộ của Thiên Đà Tử, còn có tiếng nổ do Huyền lực phóng ra đánh lên đất đá.
- Chẳng lẽ bên ngoài cũng có Huyền thú?
Lục Ly lao nhanh mà ra, đảo mắt liếc nhìn bốn phía, rất nhanh liền phát hiện ra Thiên Đà Tử, hắn nhìn lại mấy lần, sắc mặt đầy vẻ chấn kinh.
Đang chiến đấu với Thiên Đà Tử không phải Huyền thú, mà là bốn người, bốn thiếu nữ.
Tuổi tác bốn người này tương tự như hắn, nhưng cả bốn đều là Hồn Đàm cảnh, quan trọng hơn là tốc độ cực nhanh, nhanh hơn cả Thiên Đà Tử, không khác gì bốn bóng quỷ.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên một tòa núi nhỏ phía bên trái còn đứng một cô bé xinh đẹp chừng mười một mười hai tuổi. Cô bé kia không ra tay, lạnh lùng nhìn hiện trường chiến đấu, Lục Ly tùy ý cảm ứng một cái, phát hiện cô bé này cũng là Hồn Đàm cảnh!
Thiên Đà Tử bất hạnh nói trúng, nơi này thiên địa Huyền khí đặc biệt nồng đậm, chỉ cần có thổ dân, thực lực khẳng định đều rất cường đại.
Năm thiếu nữ này ăn mặc rất kỳ dị, đều mặc áo vải, tóc chải bím, lỗ tai có vẻ rất nhọn, rõ ràng là thổ dân ở tiểu thế giới này.