-
Chương 211-215
Chương 211 Nghi vấn trùng trùng
Tiếp đó Dạ Tra lại sai người dâng lên rất nhiều món ngon, mấy bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới dẫn theo mấy lão giả kích động đi ra. Để Lục Ly an tâm tĩnh dưỡng, ổn định cảm xúc, chỉnh lý một chút tâm tư còn đang hỗn loạn.
Một bàn món ngon Lục Ly căn bản không ăn, dược thảo cũng không dùng, hắn nuốt thuốc chữa thương, trên người chỉ là chút thương tích ngoài da, lúc này sớm đã không sao.
Hắn mờ mịt ngồi trong phòng, phải mất một nén hương mới ngẩng đầu nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Việc này ngươi tin không?
- Không tin!
Thiên Đà Tử lắc đầu, sau đó bổ sung thêm:
- Vấn đề là văn bia kia giải thích thế nào? Những chữ đó ta đều biết, quả thực viết ngươi đeo vòng răng thú, trên lưng có ấn ký Ngân Long, then chốt nhất còn là họ Lục!
Lục Ly hờ hững không phản bác, Thiên Đà Tử nghĩ nghĩ lại nói:
- Mười đại thần thuật là có thật, Thiên Sách Thuật ta cũng được nghe nói qua. Nếu đúng là Thiên Sách Thuật, không phải là không khả năng, dù sao cũng là thần thuật.
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Cái gì là thần thuật?
Thiên Đà Tử giải thích nói:
- Thần thuật, tự nhiên là pháp thuật của Thần Linh, là thủ đoạn của Thần Linh. Thời đại Thượng Cổ, nghe nói thế giới này của chúng ta đản sinh rất nhiều Thần Linh, có được năng lực không thể tưởng tượng. Đến sau không biết vì lý do gì toàn bộ Thần Linh đều vẫn lạc, lưu lại mười đại thần thuật, nghe nói chỉ cần được đến một trong mười đại thần thuật liền có thể ngạo thị quần hùng, trở thành cường giả đỉnh phong trên thế giới này, còn có cơ hội phá toái hư không, bất tử bất diệt.
Lục Ly hỏi ngược lại:
- Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, đúng rồi... ngươi biết Thanh Loan tộc?
Thiên Đà Tử gật đầu nói:
- Rất nhiều người Bắc Mạc hẳn đều nghe nói qua, dù sao cũng là một trong những bá chủ Trung Châu năm đó. Thanh Loan tộc có được tốc độ biến thái, độc bộ thiên hạ. Còn cả hoàng kim cự nhân kia nữa, đó là Mãnh Tượng tộc, một mực đi theo bên cạnh Thanh Loan tộc, Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc được xưng là cặp đôi hoàn mỹ nhất.
- Bởi vì một cái có được lực lượng mạnh nhất, một cái có được tốc độ biến thái nhất, Mãnh Tượng tộc tấn công chính diện, Thanh Loan tộc từ đằng sau đánh lén. Hô ứng với nhau, gần như hoàn mỹ, sức chiến đấu bưu hãn vô cùng. Đầu óc Mãnh Tượng tộc phổ biến không được tốt, Thanh Loan tộc lại nổi danh âm hiểm, bởi thế Mãnh Tượng tộc một mực đi theo Thanh Loan tộc.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly khẽ gật đầu, hoàng kim cự nhân và Thanh Loan tộc ra tay, hắn đã thấy được, hai tộc cộng tác đúng là vô địch.
Hắn không nói gì thêm mà sa vào trầm tư. Thiên Đà Tử cũng đang tự hỏi, qua nửa canh giờ, Lục Ly mới ngẩng đầu nói:
- Thật không có nửa điểm vấn đề?
Biểu tình và lời giải thích của đám người Dạ Tra đều rất hợp tình hợp lý, Lục Ly hồi tưởng mấy lần, không tìm ra được nghi điểm.
Hơn nữa, điểm then chốt nhất chính là, hắn chỉ là một tiểu tử Thần Hải Cảnh, Dạ Tra hoàn toàn không cần phải phí trắc trở bố trí ra âm mưu lớn bằng trời như thế làm gì. Với chút thực lực của hắn, đến cả Dạ Tiểu Tịch đều đánh không lại, Dạ Tra lừa hắn làm gì?
Dù Dạ Tra một mực phái người ra thế giới bên ngoài thăm dò tin tức, biết được hắn họ Lục, biết hắn đeo vòng răng thú, thậm chí biết sau lưng hắn có ấn ký Ngân Long, sớm bố cục từ trước.
Nhưng văn bia lại giải thích thế nào?
Văn bia này nhìn qua rõ ràng không phải mới khắc lên, tuyệt đối đã có chút niên đại, hắn thức tỉnh huyết mạch mới không bao lâu, điều này căn bản giải thích không thông.
- Có vấn đề!
Thiên Đà Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nói:
- Có một chỗ có vấn đề!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, trầm giọng quát:
- Nói!
- Văn bia!
Thiên Đà Tử nhướng mày nói:
- Bia đá có mấy ngàn năm, điểm ấy không cần hoài nghi, chẳng qua văn bia... ta cảm giác thời gian khắc lên không hề dài.
- Là thật?
Lục Ly quát khẽ nói:
- Nếu văn bia đúng là mới khắc lên, đây rất có thể là một âm mưu.
- Không phải mới khắc lên.
Thiên Đà Tử lắc đầu nói:
- Nếu là mới khắc lên, ngươi cũng có thể nhìn ra sơ hở. Ta cảm giác tựa hồ khắc lên chưa nhiều năm, chắc cũng chỉ mới vài chục năm thôi. Đương nhiên, cũng có thể là ta cảm giác sai, tấm bia đá này vốn là bảo vật, nét chữ không bị mài mòn quá nhiều cũng là điều bình thường.
- Vài chục năm?
Cả người Lục Ly khẽ chấn, trong đầu hiện ra một loại khả năng. Mười mấy năm trước phụ thân hắn còn ở Bắc Mạc, liệu có phải là phụ thân hắn từng đến nơi này, sau đó khắc chữ lên...
- Không đúng…
Lục Ly suy nghĩ một lát liền phủ quyết, phụ thân hắn không biết Thiên Sách Thuật, sao có thể dự đoán mình thức tỉnh huyết mạch Ngân Long, sao có thể dự đoán mình sẽ tiến vào tiểu thế giới này?
Lại nói, nếu là hậu thủ do phụ thân hắn lưu lại, hoàn toàn không cần thiết phải làm đến phức tạp đến thế, Thanh Loan tộc cứ trực tiếp nói thẳng là bằng hữu phụ thân hắn, như vậy chẳng phải được rồi?
Ở bộ lạc Địch Long, ở Vũ Lăng thành, ở Thiên Đảo Hồ Lục Ly nhiều lần gặp qua nguy cơ sinh tử, Lục Linh còn chết một lần, nếu không phải Hỏa Phượng Thiên Thai, phỏng chừng giờ này đã hồn bay Thiên quốc. Nếu phụ thân hắn sớm lưu lại hậu thủ, chị em hắn làm sao phải nhiều lần đi giữa lằn ranh sống chết như thế?
- Không phải hậu thủ phụ thân lưu lại, chẳng lẽ trên thế giới này thật có thần thuật? Ta đúng là Thánh Chủ Thanh Loan tộc, tương lai có thể dẫn dắt Thanh Loan tộc trở lại chốn cũ? Đúc lại huy hoàng?
Lục Ly triệt để mê mang.
Ngồi suốt một buổi chiều, đến lúc hoàng hôn Lục Ly vẫn chưa nghĩ thông.
Bên ngoài có thị nữ tới bẩm báo, nói Dạ Tra đã chuẩn bị tiệc tối, lát nữa sẽ đích thân tới mời Lục Ly đi qua.
Lục Ly lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu sang một bên, hắn quyết định không thèm nghĩ nữa. Bởi vì bất luận nói thế nào, trước mắt việc này đối với hắn là có lợi, hắn không gặp nguy hiểm tính mạng, ngược lại được đến một đám thủ hạ.
Chương 212 Cừu gia của Thanh Loan tộc
Chân tướng sự tình thế nào không quan trọng! Chí ít bề ngoài hắn là Thánh Chủ của Thanh Loan tộc Mãnh Tượng tộc, làm chủ tử dù sao cũng hơn bị người ăn sống.
Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều phải có lợi ích thúc đẩy, Thanh Loan tộc có thể thu hoạc được lợi ích gì từ trên người hắn? Với chút chiến lực của hắn, đến cả Dạ Tiểu Tịch đều đánh không lại, đối với Thanh Loan tộc mà nói thì chẳng có chút nghĩa lý gì.
Đi đến đâu hay đến đó thôi.
Tâm thái Lục Ly rất lạc quan, hắn không nghĩ nữa, được làm chủ tử cớ gì phải từ chối? Bên kia Thiên Đà Tử lại không nghĩ nhiều đến vậy, thần tình trên mặt lộ vẻ hâm mộ. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, hai người từ tù nhân biến thành thượng khách a.
Lát sau, Dạ Tra dẫn theo bốn tên trưởng lão Thanh Loan đích thân đến mời hai người Lục Ly, thái độ cung kính mà hèn mọn, phong thái hạ nhân diễn đủ mười phần.
Lục Ly lại không dám diễn vai chủ tử quá lố, khách khí đi theo Dạ Tra tiến vào trong một đại điện. Nơi này sớm đã bày sẵn một chiếc bàn vuông cực lớn, trên bàn toàn là món ngon, còn có mấy tên thị nữ xinh đẹp ở bên hầu hạ.
Dạ Tra để Lục Ly ngồi lên chủ vị, lúc này mới bưng lên bát sứ kính rượu, Lục Ly uống một hớp xong, phát hiện rượu nơi này rất nồng, cháy cổ a.
- Thánh Chủ nếm thử đồ ăn nơi này của chúng ta, tiểu thế giới này không lớn, cũng không có quá nhiều mỹ thực, Thánh Chủ ăn tạm vậy.
Dạ Tra chỉ vào một bàn mỹ thực cười ha hả nói, Lục Ly duỗi đũa ra định kẹp một miếng thịt, đột nhiên nhớ tới Dạ Tiểu Tịch nói muốn ăn thịt người, tay run lên hỏi:
- Dạ tộc trưởng, thịt này không phải thịt người chứ?
- Ha ha ha!
Dạ Tra và bốn vị trưởng lão đều cười ha hả, Dạ Tra mỉm cười giải thích nói:
- Thánh Chủ, tiểu Tịch nói đùa thôi, Thanh Loan tộc chúng ta không có thói quen ăn thịt người. Đây là chiêu tiểu Tịch dung để hù dọa người, con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, khiến Thánh Chủ chê cười.
- À à.
Lục Ly giờ mới yên tâm, ăn một miếng thịt, vào miệng liền tan, hơn nữa còn cảm giác được từ dưới dạ dày truyền lên một đạo khí nóng, cả người thoải mái dị thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Dạ tộc trưởng, đây là thịt gì? Sao ta cảm thấy rất bổ dưỡng?
Dạ Tra nhẹ nhàng nói:
- Đây là thịt Huyền thú tứ phẩm Thiên Phượng Điểu, hai ngày trước tới xâm phạm bộ lạc chúng ta, bị lão tứ một đao chém giết. Thịt Thiên Phượng Điểu có thể bổ dưỡng khí huyết, cường thân kiện thể, Thánh Chủ ăn nhiều một chút.
- ...
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng hai người bất giác co rúm lại, Huyền thú tứ phẩm... một đao chém giết... Như vậy chẳng phải chiến lực Tứ trưởng lão Thanh Loan tộc tuyệt đối đạt đến Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nghĩ một lát, không nhịn được hiếu kì hỏi:
- Dạ tộc trưởng, có câu này không biết có tiện hỏi hay không?
- Đối với Thánh Chủ, chúng ta không có bí mật!
Dạ Tra rất là chân thành nói:
- Thánh Chủ muốn hỏi cái gì, chúng ta biết gì nói nấy.
Lục Ly khẽ gật đầu hỏi:
- Cảnh giới năm người các ngươi là gì?
Dạ Tra nghĩ đều không nghĩ, trực tiếp nói:
- Năm người chúng ta đều là Bất Diệt cảnh đỉnh phong, đáng tiếc trong tiểu thế giới này thiếu khuyết mấy loại linh tài, bằng không chúng ta đều sớm đã rèn đúc mệnh châu, đột phá Quân Hầu cảnh.
- Quân Hầu cảnh!
Trong lòng Lục Ly và Thiên Đà Tử đều không khỏi chấn động, Quân Hầu cảnh? Đó chính là cường giả đỉnh phong nhất Bắc Mạc. Bắc Mạc không có Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh liền là Chí Tôn, nơi này lại có năm vị cường giả có thể đột phá Quân Hầu cảnh bất cứ lúc nào.
- Mãnh Tượng tộc thì sao? Tình huống bên kia thế nào?
Thiên Đà Tử không nhịn được hiếu kỳ hỏi, Lục Ly cũng bổ sung thêm:
- Mãnh Tượng tộc không ở cùng các ngươi?
- Bọn hắn ở phía tây dãy núi, cách nơi này chừng hơn mười dặm.
Dạ Tra chỉ về hướng tây nói, sau đó nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm:
- Tộc trưởng Mãnh Tượng tộc và ba vị trưởng lão cũng đều đạt đến Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng vì thiếu khuyết mấy loại linh tài mà chưa thể rèn đúc mệnh châu, không cách nào đột phá.
- Ba người...
Thiên Đà Tử có chút cảm khái, hai tộc này có chín tên Bất Diệt cảnh đỉnh phong. Nếu xuất hiện ở Bắc Mạc có thể dễ dàng quét ngang rất nhiều gia tộc và thế lực, một khi bọn hắn đều đột phá, phỏng chừng có thể đối đầu với Vương tộc ngũ phẩm.
Lục Ly tiêu hóa tin tức, ăn mấy miếng thịt, sau đó hỏi tới vấn đề quan trọng nhất:
- Dạ tộc trưởng, tiểu thế giới này của các ngươi có thể ra ngoài không? Chúng ta tiến vào đây từ Thiên Đảo Hồ Bắc Mạc, liệu có thể có cách nào về lại được Thiên Đảo Hồ?
Dạ Tra gật đầu nói:
- Các ngươi có thể đi vào, tự nhiên cũng có thể đi ra. Các ngươi xúc động cấm chế truyền tống, truyền tống đến nơi nào, phụ cận nơi đó khẳng định cũng phải có cấm chế truyền tống. Lát nữa ta liền phái người đi tìm, Thánh Chủ yên tâm, ngươi muốn rời đi lúc nào cũng được.
- À... Ừm!
Lục Ly và Thiên Đà Tử như trút được gánh nặng, tảng đá lơ lửng trong lòng hai người rốt cục triệt để rớt xuống. Hai người yên tâm cơm no rượu say, Lục Ly còn cụng bát với mấy vị trưởng lão còn lại. Lát sau, hắn mới như chợt nhớ tới điều gì, nghi ngờ hỏi:
- Phái người tìm kiếm cấm chế truyền tống? Dạ Tra tộc trưởng, chẳng lẽ năm ngàn năm qua, các ngươi đều chưa từng đi ra ngoài?
- Chưa hề!
Ánh mắt Dạ Tra chớp qua một tia đắng chát, nói:
- Tiên tổ có lưu di huấn, Thánh Chủ không xuất hiện, chúng ta không thể ra ngoài. Hơn nữa cấm chế truyền tống ở chỗ này là do tiên tổ bố trí, không đạt tới Quân Hầu cảnh, người hai tộc chúng ta ra không được. Khăng khăng trong tiểu thế giới này lại thiếu khuyết mấy loại linh tài, bởi thế mấy ngàn năm qua, người hai tộc chúng ta chưa từng có ai ra ngoài.
- Đương nhiên, dù có đột phá Quân Hầu cảnh chúng ta cũng không dám đi ra!
Dạ Tra thoáng dừng một lát, sắc mặt càng thêm ảm đạm, thở dài nói:
- Kẻ địch của hai tộc chúng ta quá mạnh, một khi con dân chúng ta xuất hiện bên ngoài. Tin tức bị cừu gia biết được, hai tộc chúng ta lập tức sẽ bị diệt tộc.
Chương 213 Dốc hết toàn lực
Lục Ly nhướng mày, khó hiểu nói:
- Dạ tộc trưởng, nếu các ngươi đều chưa từng ra ngoài, làm sao các ngươi biết cừu gia các ngươi còn sống? Vạn nhất bọn hắn diệt tộc rồi thì sao? Vạn nhất bọn hắn sa sút rồi thì sao?
- Diệt tộc? Không thể nào!
Dạ Tra lắc đầu cười nói:
- Thánh Chủ ngươi có lẽ còn không biết cừu gia của chúng ta cường đại đến cỡ nào, bọn hắn sừng sững trên đỉnh cao Trung Châu, là gia tộc cường đại nhất trên thế giới này. Mới qua mấy ngàn năm, gia tộc cường đại như thế làm sao có thể diệt vong? Hơn nữa cừu gia hai tộc chúng ta không phải chỉ một gia tộc, mà là sáu gia tộc, sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu.
- ...
Lục Ly ngượng ngùng sờ lên cánh mũi, Trung Châu nghe nói là đại lục bao la nhất trên thế giới này, so với Bắc Mạc thì lớn gấp mấy chục lần. Trung Châu là nơi chiến lực võ giả mạnh nhất, tùy tiện một gia tộc cường đại nơi đó đều có thể quét ngang Bắc Mạc.
Cừu gia Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc lại là sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu. Mà Lục Ly làm Thánh Chủ của bọn hắn, phải dẫn dắt bọn hắn quay về tổ địa, khôi phục vinh quang năm xưa?
Nói cách khác...
Lục Ly phải giúp hai tộc đối kháng sáu đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu?
Nghĩ tới đây, Lục Ly nhíu mày, khóe miệng co quắp. Hiện tại đến cả Trung Châu hắn đều không đi được, càng đừng nói đến đối kháng với sáu đại gia tộc Trung Châu, sáu đại gia tộc tuỳ ý đi ra một tên quét rác đều có thể một chưởng vỗ chết hắn.
Dạ Tra nhìn Lục Ly vài lần, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt lộ ra một tia ý cười nói:
- Thánh Chủ không cần áp lực quá lớn, Thánh Chủ còn trẻ, chúng ta có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi Thánh Chủ quật khởi. Nếu Thánh Chủ đã là người tiên tổ vận dụng Thiên Sách Thuật tính ra, như vậy rốt cục sẽ có một ngày ngươi thẳng tới mây xanh, chúng ta cũng sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi.
Dốc hết toàn lực!
Bốn chữ này khiến tròng mắt của Thiên Đà Tử đột nhiên co rụt lại, nhìn sang Lục Ly, trong mắt toàn là hâm mộ và đố kỵ, tiểu thế giới này không tính quá lớn, nhưng dù nhỏ đến mấy cũng là tiểu thế giới.
Then chốt là thiên địa huyền khí ở tiểu thế giới này quá nồng nặc, nhất định có thể dựng dục ra vô số thiên tài địa bảo. Dạ Tiểu Tịch mười một mười hai tuổi liền có thể đạt tới Hồn Đàm cảnh, không cần phải nói cũng biết từ nhỏ nhất định đã nuốt thiên tài địa bảo như là ăn cơm...
Giờ hết thảy đều là của Lục Ly? Như vậy Lục Ly sẽ có trong tay bao nhiêu tài nguyên? Có thể đổi được bao nhiêu Huyền Tinh? Quả thực không cách nào tưởng tượng…
Lục Ly cũng có chút kích động, hắn nuốt nuốt nước miếng nói:
- Đa tạ Dạ tộc trưởng, Lục Ly thực lực nhỏ yếu, sợ cô phụ kỳ vọng Dạ tộc trưởng.
- Không sao!
Dạ Tra rất khẳng định nói:
- Thánh Chủ là người Tiên Tổ chọn, dù cho sau cùng không cách nào dẫn dắt hai tộc chúng ta trở lại tổ địa, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi. Chỉ cần Thánh Chủ tận lực, trong lòng nhớ kỹ hai tộc chúng ta là được.
- Được rồi!
Nói như vậy Lục Ly không còn cảm thấy áp lực quá lớn, bất kể thế nào hiện tại đối với hắn mà nói vẫn là trăm lợi không một hại. Còn về chuyện sau này, sau này hẵng nói, nếu có thể giúp hai tộc, hắn tự nhiên sẽ giúp, ân giọt nước sẽ báo đáp bằng suối nguồn.
Ục ục...
Thiên Đà Tử nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, có chút căng thẳng hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ở chỗ này của các ngươi có tinh tài rèn đúc Mệnh Luân không?
Dạ Tra nhàn nhạt quét nhìn Thiên Đà Tử một cái, thuận miệng nói:
- Có, linh tài ngưng tụ mấy trăm lần Mệnh Luân ta đều có.
Thiên Đà Tử bỗng chốc kích động, đưa mắt nhìn về phía Lục Ly. Ý tứ rất rõ ràng, để Lục Ly giúp hắn xin một chút tài liệu, hắn muốn lập tức xung kích Mệnh Luân Cảnh.
Lục Ly trực tiếp không nhìn ánh mắt Thiên Đà Tử, ở trong rừng cây Thiên Đà Tử bỏ hắn lại, một mình đào tẩu, lúc này Lục Ly vẫn còn canh cánh trong lòng. Muốn hắn hỗ trợ xin linh tài, nằm mơ! Thậm chí Lục Ly còn cân nhắc sau khi rời khỏi đây, sẽ để Thiên Đà Tử cút đi.
Dạ Tra quét mắt nhìn Lục Ly một cái, lại nhìn Thiên Đà Tử, tựa hồ đoán được điều gì, hắn như cười mà không phải cười liếc sang Thiên Đà Tử nói:
- Ngươi xung kích Mệnh Luân cảnh rất nhiều lần rồi đúng không? Thân thế nguyên khí đều bị tổn thương, dù cho ngươi vô tận tài liệu, đời này ngươi cũng đừng hòng rèn đúc Mệnh Luân.
- Hả?
Thiên Đà Tử biến sắc, tròng mắt lấp lánh đảo quanh, chắp tay nói:
- Mong Dạ tộc trưởng chỉ điểm.
- Không cần chỉ điểm.
Dạ Tra cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu ta giúp ngươi, chỉ cần ba ngày ngươi liền có thể rèn đúc Mệnh Luân.
Oanh!
Trong đầu Thiên Đà Tử tựa như rền vang kinh lôi, thân thể già nua rung động kịch liệt, thiếu chút quỳ xuống trước mặt Dạ Tra, hắn đứng bật dậy chắp tay nói:
- Mong Dạ tộc trưởng giúp ta, đại ân Thanh Loan Tộc, Thiên Đà Tử ghi khắc trong tim, đời này không dám quên.
- Ngươi cầu ta cũng vô dụng.
Dạ Tra khoát tay, hắn nhìn sang một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc, nói:
- Lão Tam, ngươi trước mang hắn đi ra, ta có vài lời muốn nói với Thánh Chủ.
Trưởng lão kia làm động tác thỉnh mời, Thiên Đà Tử thấp thỏm liếc nhìn Lục Ly. Kẻ sau không nhìn hắn lấy một lần, Thiên Đà Tử đành chỉ còn biết thất thểu đi theo ra ngoài.
- Thánh Chủ!
Đợi Thiên Đà Tử rời đi, Dạ Tra mới nhìn vào Lục Ly nói:
- Tên Thiên Đà Tử này là người thế nào với Thánh Chủ? Cần ta giúp hắn không?
- Không cần!
Lục Ly cười nhạt nói:
- Hắn chỉ là một con bạch nhãn lang, trong rừng rậm ta thiếu chút bị Huyền thú giết, hắn lại bỏ chạy một mình, loại người như thế thì giúp làm gì?
Dạ Tra nhìn ra thái độ khó chịu của Lục Ly đối với Thiên Đà Tử, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là thế này, ta trồng hồn trùng vào trong đầu Thiên Đà Tử để hắn hoàn toàn nghe lệnh ngươi, sau đó lại giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân? Thiếu chủ muốn đi ra ngoài, bên người có tên võ giả Mệnh Luân cảnh bảo hộ cũng an toàn chút, dù sao hiện giờ chúng ta vẫn chưa ra ngoài được.
Chương 214 Thiên Xà Quả
“Hồn trùng”, khóe mắt Lục Ly hơi nhảy, nói:
- Thế không tốt lắm đâu...
Trồng xuống hồn trùng, Thiên Đà Tử liền không khác gì Lục Ải Nhân, triệt để biến thành nô lệ, nếu là người dị tộc thì cũng thôi, nhưng cùng là Nhân tộc, làm vậy Lục Ly cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Dạ Tra cười cười không nói, ngược lại sai người gọi Thiên Đà Tử vào. Đợi sau khi Thiên Đà Tử về lại trong điện, hắn đi thẳng vào vấn đề nói:
- Thiên Đà Tử, ta có thể giúp ngươi đột phá Mệnh Luân Cảnh, thậm chí có thể cung cấp vô tận linh tài cho ngươi xung kích cảnh giới tiếp theo, nếu ngươi có khả năng đột phá, chúng ta còn có thể giúp ngươi xung kích đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
- Hả?
Thiên Đà Tử cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, hai đầu gối mềm nhũn đang định quỳ xuống, Dạ Tra lại cười lạnh nói:
- Ngươi đừng vội tạ ơn, ta có điều kiện.
Thiên Đà Tử gật đầu lia lịa nói:
- Dạ tộc trưởng mời nói.
Dạ Tra chỉ vào Lục Ly nói:
- Ta muốn trồng hồn trùng vào đầu ngươi, để ngươi làm nô bộc cho Thánh Chủ nhà ta trăm năm, trăm năm sau sẽ trả lại tự do. Ta không ép buộc, chính ngươi lựa chọn đi.
- Hồn trùng...
Thiên Đà Tử kinh hô một tiếng, theo bản năng có chút sợ hãi, trồng xuống hồn trùng, sinh tử của hắn liền triệt để nắm giữ trong tay người khác, rất nhiều cường giả tình nguyện chết cũng không muốn bị người trồng xuống hồn trùng.
- Được rồi!
Chẳng qua Thiên Đà Tử chỉ suy tư mấy nhịp thở liền hạ định quyết tâm. Thọ nguyên hắn vốn đã không nhiều, không đột phá Mệnh Luân cảnh hắn liền phải chết già.
Rèn đúc được một Mệnh Luân sẽ khiến hắn có thêm năm trăm năm thọ nguyên, rèn đúc hai Mệnh Luân liền có ngàn năm thọ nguyên, làm nô bộc trăm năm cho Lục Ly thì có tính là gì?
Hơn nữa, hiện tại kể ra Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều là hạ nhân của Lục Ly, hắn làm hạ nhân cho Lục Ly cũng đâu mất mặt.
- Ách?
Lục Ly không nghĩ tới Thiên Đà Tử sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, đứng bên cũng không tiện nói gì. Dù sao nếu Thiên Đà Tử bị trồng xuống hồn trùng, từ nay về sau sẽ hoàn toàn nghe lệnh hắn, có một tên Mệnh Luân cảnh làm nô lệ, an toàn sẽ được bảo chứng rất nhiều.
- Lão Tam!
Dạ Tra quay sang nói với một lão giả:
- Trước đi giúp hắn ngưng tụ Mệnh Luân, sử dụng một trái Thiên Xà Quả, sau khi rèn đúc Mệnh Luân xong lập tức trồng xuống hồn trùng. Nếu phản kháng, trực tiếp giết chết.
- Thiên Xà Quả, các ngươi có Thiên Xà Quả?
Nháy mắt Thiên Đà Tử đã hiểu vì sao Dạ Tra nói có thể nhẹ nhàng giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân. Thiên Xà Quả, đây chính là linh dược rèn đúc Mệnh Luân đỉnh cấp nhất. Có được linh dược này, khả năng rèn đúc Mệnh Luân sẽ cao đến tám thành, trước kia hắn vẫn luôn muốn mua Thiên Xà quả, nhưng thứ này có tiền cũng không mua được.
- Đi thôi!
Tam trưởng lão nhàn nhạt kêu một tiếng, Thiên Đà Tử hấp tấp đi theo. Lục Ly thấy vẻ mặt Thiên Đà Tử như vậy, có chút hiếu kì hỏi:
- Dạ tộc trưởng, Thiên Xà Quả là cái gì?
- Một loại linh tài rất quý hiếm.
Dạ Tra nói tiếp:
- Quả này ở Trung Châu ngược lại tương đối nhiều, chẳng qua ở Bắc Mạc hẳn là vô cùng ít. Bởi vì địa thế Bắc Mạc thiên về phía bắc, khí hậu khá lạnh, quả này là thánh quả rèn đúc Mệnh Luân, có được quả này, cơ hội rèn đúc thành công đạt tới tám thành, dù ở Trung Châu cũng được tính là linh dược giá trên trời.
Lục Ly truy hỏi:
- Giá trên trời... cụ thể là bao nhiêu?
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bây giờ tình hình bên thế nào ta cũng không rõ lắm, nếu là lúc trước, bán ra ở Bắc Mạc hẳn là sẽ đấu giá, giá chừng bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh một trái.
- Bốn năm ngàn vạn!
Lục Ly cảm giác như từng tòa núi cao Huyền Tinh đang chồng chất trước mặt mình, hắn không phải chưa từng gặp qua Huyền Tinh. Nếu Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn có thể bán ra giá tốt, một năm hắn cũng có thể nhẹ nhàng kiếm được mấy trăm vạn Huyền Tinh. Nhưng cái giá một trái tận bốn năm ngàn vạn vẫn dọa sợ hắn.
- Thế đã tính là gì.
Dạ Tra khoát tay nói:
- Thiên Xà Quả chỉ có thể gia tăng xác suất rèn đúc Mệnh Luân, nếu như là Thăng Long Thảo, vậy thì càng đáng tiền, một gốc Thăng Long Thảo xuất hiện, dù là ở Trung Châu cũng có thể báo giá tám ức mười ức Huyền Tinh. Bởi vì Thăng Long thảo có thể đề thăng xác suất ngưng tụ mệnh châu, trong các loại linh tài chúng ta thiếu khuyết cũng có Thăng Long Thảo.
- Tám ức mười ức Huyền Tinh...
Lục Ly đã không thốt được ra lời, hắn lại lần nữa cảm nhận sâu sắc đến tầm quan trọng của thế lực gia tộc. Bằng vào cá nhân võ giả, làm sao có thể giành được nhiều Huyền Tinh đến vậy, làm sao có thể mua được nhiều linh tài trân quý đến vậy?
Đây chỉ là một loại linh tài cần cho đột phá Quân Hầu Cảnh, vậy nếu muốn đột phá Nhân Hoàng Cảnh thì còn cần bao nhiêu linh tài? Giá trị bao nhiêu Huyền Tinh?
Tu luyện tới Nhân Hoàng đỉnh phong lại cần bao nhiêu linh tài?
Thực sự không cách nào tưởng tượng.
- Thánh Chủ!
Dạ Tra đột nhiên từ trong ngực lấy ra một chiếc giới chỉ sắt màu đen, đưa tới nói:
- Trong này có một ít đan dược, đủ cho ngươi tu luyện tới Thần Hải Cảnh đỉnh phong. Bên trong còn có một trái Thiên Xà Quả, sau khi rời khỏi đây ngươi có thể cầm đi bán, đổi lấy linh tài xung kích Hồn Đàm Cảnh. Chờ ngươi đột phá Hồn Đàm Cảnh, ngươi lại đi vào một chuyến, chúng ta sẽ cho ngươi càng nhiều đan dược, phụ trợ ngươi tu luyện.
- Cái gì thế này?
Lục Ly nghi hoặc tiếp lấy giới chỉ quan sát một lúc lâu, trong chiếc giới chỉ cỏn con này có thể chứa được nhiều đồ như vậy? Còn có Thiên Xà Quả? Dạ Tra không đùa hắn chứ?
Dạ Tra mỉm cười nói:
- Ngươi dùng cứ Huyền lực luyện hóa liền biết.
Lục Ly nửa tin nửa ngờ thả ra Huyền lực, giới chỉ sắt màu đen phỏng chừng là vật vô chủ, thoáng chốc liền sáng lên bạch quang. Trong đầu Lục Ly bỗng chốc hiện ra một không gian lớn bằng gian phòng, bên trong có rất nhiều bình ngọc, còn có một hộp ngọc tinh xảo.
- Thử dùng tâm niệm tập trung vào bình nhỏ kia xem.
Chương 215 Không Gian Giới Chỉ
Giọng nói Dạ Tra vang lên, tâm niệm Lục Ly lặng lẽ tập trung vào bình nhỏ, khắc sau giới chỉ sắt màu đen lóe lên quang mang, một chiếc bình ngọc xuất hiện giữa không trung trên đầu giới chỉ.
Lục Ly giật nảy mình, không dám đi tiếp bình ngọc, chiếc bình lập tức rơi rớt trên bàn.
- Cái này, cái này... đây chẳng lẽ là Không Gian Giới Chỉ trong truyền thuyết?
Lục Ly không dám xác định hỏi, hắn đã từng thấy qua trên tay Minh Vũ cũng có một chiếc giới chỉ, như làm ảo thuật biến ra một tấm ngọc phù. Đến sau hắn hỏi dò qua Liễu Di, biết được đó là Không Gian Giới Chỉ trong truyền thuyết.
Dạ Tra gật đầu nói:
- Đây đích xác là một chiếc Không Gian Giới Chỉ, chẳng qua ta sợ ngươi bị người đoạt mất mới luyện chế lại một phen, hiện tại người ngoài nhìn không ra đây là Không Gian Giới Chỉ. Giới chỉ này không tính quá quý trọng, nhưng phỏng chừng rất nhiều người ở Bắc Mạc đều không có, bởi thế lúc sử dụng Không Gian Giới Chỉ ngươi phải cẩn thận, đừng để cho người ngoài nhìn thấy.
- Ừ ừ!
Lục Ly vội khẽ gật đầu, dị bảo như thế mà bị người biết, khẳng định sẽ bị cướp đoạt. Chí ít đám người Hứa Diệu Dương đều không có, Hứa Trần và Bạch Hạ Sương tựa hồ có đeo giới chỉ, lại không biết có phải Không Gian Giới Chỉ hay không.
- Đây là đan dược gì?
Lục Ly cầm lấy bình ngọc mở nắp, đổ ra một viên, phát hiện là một viên đan dược màu hồng phấn, mùi hương xộc mũi, nhìn qua rõ ràng có vẻ tốt hơn cả Thiên Huyền Đan, mùi thơm cũng càng đậm.
- Đây là Thanh Loan Đan, một loại đan dược do Thanh Loan Tộc chúng ta tự mình luyện chế.
Dạ Tra giải thích nói:
- Đan dược này có thể gia tăng tốc độ tu luyện năm mươi lần, có những đan dược này ngươi hẳn sẽ rất dễ dàng tu luyện tới Thần Hải Cảnh đỉnh phong.
- Năm mươi lần!
Thiên Huyền Đan mới mười mấy lần, nhờ có răng thú mà được tăng cường đến hai mươi mấy lần, Thanh Loan Đan này dược lực càng mạnh, tốc độ tu luyện càng là gấp mấy lần, hắn nhất định sẽ tu luyện càng nhanh.
- Đa tạ Dạ tộc trưởng.
Lục Ly đứng dậy cúc cung một cái thật sâu, Dạ Tra mỉm cười đỡ lấy Lục Ly nói:
- Ngươi là người Tiên Tổ chọn trúng, vậy chính là Thánh Chủ của chúng ta. Đừng nói chút đan dược này, linh tài mà tộc ta có đều có thể cho Thánh Chủ. Chẳng qua bây giờ thực lực Thánh Chủ quá yếu, cho Thánh Chủ, ngược lại sẽ hại ngươi.
- Ừm ừm.
Lục Ly hiểu ý Dạ Tra, hắn nhớ tới trong giới chỉ còn có Thiên Xà Quả bèn nói:
- Dạ tộc trưởng, ngươi cho ta một trái Thiên Xà quả, ta cầm đi bán cũng sẽ rất dễ bị người nhớ kỹ.
Một trái Thiên Xà Quả giá trị bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh, hơn nữa có tiền cũng không mua được, Lục Ly cầm đi bán rất dễ bị người điều tra, sau đó truy sát.
- Đây cũng là vấn đề!
Dạ Tra nghĩ nghĩ một lát, sau đó thử thăm dò hỏi:
- Hay là Thánh Chủ ở lại chỗ chúng ta tu luyện tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong rồi hẵng đi ra? Chúng ta có thể cung cấp cho ngươi hết thảy tài nguyên tu luyện cần thiết, chỉ cần thiên thư Thánh Chủ không kém, nhiều nhất ba mươi năm liền có thể tu luyện tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
- Ba mươi năm?
Lục Ly lắc đầu, thời gian như thế quá lâu, hơn nữa một mực ngẩn ở đây thì Liễu gia làm thế nào? Liễu gia mà không có cách gieo trồng Huyết Trùng Quả, Hỏa Tiên Chi, Âm Minh Căn, không có Huyền Tinh thu nhập, không có Thiên Đà Tử Lục Ải Nhân, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị thế lực khác hủy diệt.
Lại nói...
Vạn nhất Lục Linh trở về tìm hắn thì sao?
Nếu không tìm thấy hắn, Lục Linh liệu có thương tâm tuyệt vọng mà tự sát? Ba mươi năm quá lâu, Lục Ly cũng chưa hề hoàn toàn tiêu trừ cảnh giác với Thanh Loan Tộc, hắn không dám ngẩn ở chỗ này quá lâu.
Dạ Tra thấy Lục Ly cự tuyệt, trầm ngâm một phen, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng ngời nói:
- Có, Lão Nhị, đi mang mặt nạ Quỷ Sát lại đây.
- Ừ.
Một tên lão giả như quỷ ảnh bay ra, thoáng chốc liền trở lại, trên tay nhiều thêm một chiếc mặt nạ Lệ Quỷ màu đen, Dạ Tra đưa cho Lục Ly nói:
- Đây là Huyền khí Thiên giai, sau khi ngươi luyện hóa đeo lên, trừ Quân Hầu Cảnh ra, không ai có thể phát hiện dung mạo, đồng thời cũng không thăm dò ra được cảnh giới ngươi.
- Đồ tốt!
Lục Ly nhận lấy, dùng Huyền khí quán chú vào trong, lát sau mặt nạ sáng lên bạch quang, Lục Ly mang lên, mặt nạ lập tức dán lên mặt Lục Ly không rơi xuống. Lục Ly cũng không có bất kỳ cảm giác trọng lượng nào, tựa hồ trên mặt chẳng hề đeo gì cả.
Trọn cả khuôn mặt hắn đều bị mặt nạ che khuất, chỉ lộ mỗi đôi mắt, hơn nữa hắn cảm giác được trên thân tràn ra một cỗ khí tức, khiến khí chất hắn càng thêm phần băng lãnh.
Lục Ly đưa tay bắt lên mặt nạ, mặt nạ tự nhiên tróc ra, hắn khẽ vuốt lên bề mặt, cảm nhận chất cảm kim loại, đường vân thần bí trên đó, mặc dù không tìm người giám định hắn cũng đã tin tưởng đây là Huyền khí Thiên giai.
Lấy đồ tốt của người ta lại không giúp được gì.
Lục Ly có chút lúng túng, gãi gãi đầu nói:
- Dạ tộc trưởng, hiện tại các ngươi có cần ta giúp gì không? Chỉ cần trong khả năng ta tuyệt không hai lời.
- Không cần!
Dạ Tra mỉm cười lắc đầu nói:
- Thánh Chủ, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là tu luyện, chờ sau khi ngươi đạt tới Mệnh Luân Cảnh mới có thể giúp chúng ta.
- Mệnh Luân Cảnh?
Lục Ly không hiểu, cảnh giới này không cao không thấp, khi đó hắn lại có thể giúp được gì? Dạ Tra giải thích nói:
- Chúng ta cần mua sắm một ít linh tài, giúp chúng ta đột phá Quân Hầu Cảnh, tỉ như Thăng Long Thảo. Nhưng bây giờ thực lực Thánh Chủ ngươi quá thấp, một khi mang theo lượng lớn linh tài trân quý đi bán, rất dễ dẫn lên người ngoài chú ý, như thế ngược lại sẽ hại ngươi.
- À à…
Lục Ly đã hiểu, nói cho cùng vẫn là Thanh Loan Tộc thấy hắn thực lực còn quá yếu, giờ cho hắn linh tài quá quý giá, phỏng chừng còn chưa kịp bán đi liền bị cướp, tính mệnh bản thân cũng khó mà giữ được.
- Liệu có phải đây là một cái bẫy Dạ Tra bày ra, mục đích thật sự chính là muốn ta bán linh tài giúp bọn hắn, sau đó đổi lấy linh tài cần thiết cho bọn hắn đột phá Quân Hầu Cảnh, sau đó thoát ra khỏi tiểu thế giới này?
Tiếp đó Dạ Tra lại sai người dâng lên rất nhiều món ngon, mấy bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới dẫn theo mấy lão giả kích động đi ra. Để Lục Ly an tâm tĩnh dưỡng, ổn định cảm xúc, chỉnh lý một chút tâm tư còn đang hỗn loạn.
Một bàn món ngon Lục Ly căn bản không ăn, dược thảo cũng không dùng, hắn nuốt thuốc chữa thương, trên người chỉ là chút thương tích ngoài da, lúc này sớm đã không sao.
Hắn mờ mịt ngồi trong phòng, phải mất một nén hương mới ngẩng đầu nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Việc này ngươi tin không?
- Không tin!
Thiên Đà Tử lắc đầu, sau đó bổ sung thêm:
- Vấn đề là văn bia kia giải thích thế nào? Những chữ đó ta đều biết, quả thực viết ngươi đeo vòng răng thú, trên lưng có ấn ký Ngân Long, then chốt nhất còn là họ Lục!
Lục Ly hờ hững không phản bác, Thiên Đà Tử nghĩ nghĩ lại nói:
- Mười đại thần thuật là có thật, Thiên Sách Thuật ta cũng được nghe nói qua. Nếu đúng là Thiên Sách Thuật, không phải là không khả năng, dù sao cũng là thần thuật.
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Cái gì là thần thuật?
Thiên Đà Tử giải thích nói:
- Thần thuật, tự nhiên là pháp thuật của Thần Linh, là thủ đoạn của Thần Linh. Thời đại Thượng Cổ, nghe nói thế giới này của chúng ta đản sinh rất nhiều Thần Linh, có được năng lực không thể tưởng tượng. Đến sau không biết vì lý do gì toàn bộ Thần Linh đều vẫn lạc, lưu lại mười đại thần thuật, nghe nói chỉ cần được đến một trong mười đại thần thuật liền có thể ngạo thị quần hùng, trở thành cường giả đỉnh phong trên thế giới này, còn có cơ hội phá toái hư không, bất tử bất diệt.
Lục Ly hỏi ngược lại:
- Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, đúng rồi... ngươi biết Thanh Loan tộc?
Thiên Đà Tử gật đầu nói:
- Rất nhiều người Bắc Mạc hẳn đều nghe nói qua, dù sao cũng là một trong những bá chủ Trung Châu năm đó. Thanh Loan tộc có được tốc độ biến thái, độc bộ thiên hạ. Còn cả hoàng kim cự nhân kia nữa, đó là Mãnh Tượng tộc, một mực đi theo bên cạnh Thanh Loan tộc, Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc được xưng là cặp đôi hoàn mỹ nhất.
- Bởi vì một cái có được lực lượng mạnh nhất, một cái có được tốc độ biến thái nhất, Mãnh Tượng tộc tấn công chính diện, Thanh Loan tộc từ đằng sau đánh lén. Hô ứng với nhau, gần như hoàn mỹ, sức chiến đấu bưu hãn vô cùng. Đầu óc Mãnh Tượng tộc phổ biến không được tốt, Thanh Loan tộc lại nổi danh âm hiểm, bởi thế Mãnh Tượng tộc một mực đi theo Thanh Loan tộc.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly khẽ gật đầu, hoàng kim cự nhân và Thanh Loan tộc ra tay, hắn đã thấy được, hai tộc cộng tác đúng là vô địch.
Hắn không nói gì thêm mà sa vào trầm tư. Thiên Đà Tử cũng đang tự hỏi, qua nửa canh giờ, Lục Ly mới ngẩng đầu nói:
- Thật không có nửa điểm vấn đề?
Biểu tình và lời giải thích của đám người Dạ Tra đều rất hợp tình hợp lý, Lục Ly hồi tưởng mấy lần, không tìm ra được nghi điểm.
Hơn nữa, điểm then chốt nhất chính là, hắn chỉ là một tiểu tử Thần Hải Cảnh, Dạ Tra hoàn toàn không cần phải phí trắc trở bố trí ra âm mưu lớn bằng trời như thế làm gì. Với chút thực lực của hắn, đến cả Dạ Tiểu Tịch đều đánh không lại, Dạ Tra lừa hắn làm gì?
Dù Dạ Tra một mực phái người ra thế giới bên ngoài thăm dò tin tức, biết được hắn họ Lục, biết hắn đeo vòng răng thú, thậm chí biết sau lưng hắn có ấn ký Ngân Long, sớm bố cục từ trước.
Nhưng văn bia lại giải thích thế nào?
Văn bia này nhìn qua rõ ràng không phải mới khắc lên, tuyệt đối đã có chút niên đại, hắn thức tỉnh huyết mạch mới không bao lâu, điều này căn bản giải thích không thông.
- Có vấn đề!
Thiên Đà Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nói:
- Có một chỗ có vấn đề!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, trầm giọng quát:
- Nói!
- Văn bia!
Thiên Đà Tử nhướng mày nói:
- Bia đá có mấy ngàn năm, điểm ấy không cần hoài nghi, chẳng qua văn bia... ta cảm giác thời gian khắc lên không hề dài.
- Là thật?
Lục Ly quát khẽ nói:
- Nếu văn bia đúng là mới khắc lên, đây rất có thể là một âm mưu.
- Không phải mới khắc lên.
Thiên Đà Tử lắc đầu nói:
- Nếu là mới khắc lên, ngươi cũng có thể nhìn ra sơ hở. Ta cảm giác tựa hồ khắc lên chưa nhiều năm, chắc cũng chỉ mới vài chục năm thôi. Đương nhiên, cũng có thể là ta cảm giác sai, tấm bia đá này vốn là bảo vật, nét chữ không bị mài mòn quá nhiều cũng là điều bình thường.
- Vài chục năm?
Cả người Lục Ly khẽ chấn, trong đầu hiện ra một loại khả năng. Mười mấy năm trước phụ thân hắn còn ở Bắc Mạc, liệu có phải là phụ thân hắn từng đến nơi này, sau đó khắc chữ lên...
- Không đúng…
Lục Ly suy nghĩ một lát liền phủ quyết, phụ thân hắn không biết Thiên Sách Thuật, sao có thể dự đoán mình thức tỉnh huyết mạch Ngân Long, sao có thể dự đoán mình sẽ tiến vào tiểu thế giới này?
Lại nói, nếu là hậu thủ do phụ thân hắn lưu lại, hoàn toàn không cần thiết phải làm đến phức tạp đến thế, Thanh Loan tộc cứ trực tiếp nói thẳng là bằng hữu phụ thân hắn, như vậy chẳng phải được rồi?
Ở bộ lạc Địch Long, ở Vũ Lăng thành, ở Thiên Đảo Hồ Lục Ly nhiều lần gặp qua nguy cơ sinh tử, Lục Linh còn chết một lần, nếu không phải Hỏa Phượng Thiên Thai, phỏng chừng giờ này đã hồn bay Thiên quốc. Nếu phụ thân hắn sớm lưu lại hậu thủ, chị em hắn làm sao phải nhiều lần đi giữa lằn ranh sống chết như thế?
- Không phải hậu thủ phụ thân lưu lại, chẳng lẽ trên thế giới này thật có thần thuật? Ta đúng là Thánh Chủ Thanh Loan tộc, tương lai có thể dẫn dắt Thanh Loan tộc trở lại chốn cũ? Đúc lại huy hoàng?
Lục Ly triệt để mê mang.
Ngồi suốt một buổi chiều, đến lúc hoàng hôn Lục Ly vẫn chưa nghĩ thông.
Bên ngoài có thị nữ tới bẩm báo, nói Dạ Tra đã chuẩn bị tiệc tối, lát nữa sẽ đích thân tới mời Lục Ly đi qua.
Lục Ly lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu sang một bên, hắn quyết định không thèm nghĩ nữa. Bởi vì bất luận nói thế nào, trước mắt việc này đối với hắn là có lợi, hắn không gặp nguy hiểm tính mạng, ngược lại được đến một đám thủ hạ.
Chương 212 Cừu gia của Thanh Loan tộc
Chân tướng sự tình thế nào không quan trọng! Chí ít bề ngoài hắn là Thánh Chủ của Thanh Loan tộc Mãnh Tượng tộc, làm chủ tử dù sao cũng hơn bị người ăn sống.
Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều phải có lợi ích thúc đẩy, Thanh Loan tộc có thể thu hoạc được lợi ích gì từ trên người hắn? Với chút chiến lực của hắn, đến cả Dạ Tiểu Tịch đều đánh không lại, đối với Thanh Loan tộc mà nói thì chẳng có chút nghĩa lý gì.
Đi đến đâu hay đến đó thôi.
Tâm thái Lục Ly rất lạc quan, hắn không nghĩ nữa, được làm chủ tử cớ gì phải từ chối? Bên kia Thiên Đà Tử lại không nghĩ nhiều đến vậy, thần tình trên mặt lộ vẻ hâm mộ. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, hai người từ tù nhân biến thành thượng khách a.
Lát sau, Dạ Tra dẫn theo bốn tên trưởng lão Thanh Loan đích thân đến mời hai người Lục Ly, thái độ cung kính mà hèn mọn, phong thái hạ nhân diễn đủ mười phần.
Lục Ly lại không dám diễn vai chủ tử quá lố, khách khí đi theo Dạ Tra tiến vào trong một đại điện. Nơi này sớm đã bày sẵn một chiếc bàn vuông cực lớn, trên bàn toàn là món ngon, còn có mấy tên thị nữ xinh đẹp ở bên hầu hạ.
Dạ Tra để Lục Ly ngồi lên chủ vị, lúc này mới bưng lên bát sứ kính rượu, Lục Ly uống một hớp xong, phát hiện rượu nơi này rất nồng, cháy cổ a.
- Thánh Chủ nếm thử đồ ăn nơi này của chúng ta, tiểu thế giới này không lớn, cũng không có quá nhiều mỹ thực, Thánh Chủ ăn tạm vậy.
Dạ Tra chỉ vào một bàn mỹ thực cười ha hả nói, Lục Ly duỗi đũa ra định kẹp một miếng thịt, đột nhiên nhớ tới Dạ Tiểu Tịch nói muốn ăn thịt người, tay run lên hỏi:
- Dạ tộc trưởng, thịt này không phải thịt người chứ?
- Ha ha ha!
Dạ Tra và bốn vị trưởng lão đều cười ha hả, Dạ Tra mỉm cười giải thích nói:
- Thánh Chủ, tiểu Tịch nói đùa thôi, Thanh Loan tộc chúng ta không có thói quen ăn thịt người. Đây là chiêu tiểu Tịch dung để hù dọa người, con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, khiến Thánh Chủ chê cười.
- À à.
Lục Ly giờ mới yên tâm, ăn một miếng thịt, vào miệng liền tan, hơn nữa còn cảm giác được từ dưới dạ dày truyền lên một đạo khí nóng, cả người thoải mái dị thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Dạ tộc trưởng, đây là thịt gì? Sao ta cảm thấy rất bổ dưỡng?
Dạ Tra nhẹ nhàng nói:
- Đây là thịt Huyền thú tứ phẩm Thiên Phượng Điểu, hai ngày trước tới xâm phạm bộ lạc chúng ta, bị lão tứ một đao chém giết. Thịt Thiên Phượng Điểu có thể bổ dưỡng khí huyết, cường thân kiện thể, Thánh Chủ ăn nhiều một chút.
- ...
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng hai người bất giác co rúm lại, Huyền thú tứ phẩm... một đao chém giết... Như vậy chẳng phải chiến lực Tứ trưởng lão Thanh Loan tộc tuyệt đối đạt đến Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nghĩ một lát, không nhịn được hiếu kì hỏi:
- Dạ tộc trưởng, có câu này không biết có tiện hỏi hay không?
- Đối với Thánh Chủ, chúng ta không có bí mật!
Dạ Tra rất là chân thành nói:
- Thánh Chủ muốn hỏi cái gì, chúng ta biết gì nói nấy.
Lục Ly khẽ gật đầu hỏi:
- Cảnh giới năm người các ngươi là gì?
Dạ Tra nghĩ đều không nghĩ, trực tiếp nói:
- Năm người chúng ta đều là Bất Diệt cảnh đỉnh phong, đáng tiếc trong tiểu thế giới này thiếu khuyết mấy loại linh tài, bằng không chúng ta đều sớm đã rèn đúc mệnh châu, đột phá Quân Hầu cảnh.
- Quân Hầu cảnh!
Trong lòng Lục Ly và Thiên Đà Tử đều không khỏi chấn động, Quân Hầu cảnh? Đó chính là cường giả đỉnh phong nhất Bắc Mạc. Bắc Mạc không có Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh liền là Chí Tôn, nơi này lại có năm vị cường giả có thể đột phá Quân Hầu cảnh bất cứ lúc nào.
- Mãnh Tượng tộc thì sao? Tình huống bên kia thế nào?
Thiên Đà Tử không nhịn được hiếu kỳ hỏi, Lục Ly cũng bổ sung thêm:
- Mãnh Tượng tộc không ở cùng các ngươi?
- Bọn hắn ở phía tây dãy núi, cách nơi này chừng hơn mười dặm.
Dạ Tra chỉ về hướng tây nói, sau đó nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm:
- Tộc trưởng Mãnh Tượng tộc và ba vị trưởng lão cũng đều đạt đến Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng vì thiếu khuyết mấy loại linh tài mà chưa thể rèn đúc mệnh châu, không cách nào đột phá.
- Ba người...
Thiên Đà Tử có chút cảm khái, hai tộc này có chín tên Bất Diệt cảnh đỉnh phong. Nếu xuất hiện ở Bắc Mạc có thể dễ dàng quét ngang rất nhiều gia tộc và thế lực, một khi bọn hắn đều đột phá, phỏng chừng có thể đối đầu với Vương tộc ngũ phẩm.
Lục Ly tiêu hóa tin tức, ăn mấy miếng thịt, sau đó hỏi tới vấn đề quan trọng nhất:
- Dạ tộc trưởng, tiểu thế giới này của các ngươi có thể ra ngoài không? Chúng ta tiến vào đây từ Thiên Đảo Hồ Bắc Mạc, liệu có thể có cách nào về lại được Thiên Đảo Hồ?
Dạ Tra gật đầu nói:
- Các ngươi có thể đi vào, tự nhiên cũng có thể đi ra. Các ngươi xúc động cấm chế truyền tống, truyền tống đến nơi nào, phụ cận nơi đó khẳng định cũng phải có cấm chế truyền tống. Lát nữa ta liền phái người đi tìm, Thánh Chủ yên tâm, ngươi muốn rời đi lúc nào cũng được.
- À... Ừm!
Lục Ly và Thiên Đà Tử như trút được gánh nặng, tảng đá lơ lửng trong lòng hai người rốt cục triệt để rớt xuống. Hai người yên tâm cơm no rượu say, Lục Ly còn cụng bát với mấy vị trưởng lão còn lại. Lát sau, hắn mới như chợt nhớ tới điều gì, nghi ngờ hỏi:
- Phái người tìm kiếm cấm chế truyền tống? Dạ Tra tộc trưởng, chẳng lẽ năm ngàn năm qua, các ngươi đều chưa từng đi ra ngoài?
- Chưa hề!
Ánh mắt Dạ Tra chớp qua một tia đắng chát, nói:
- Tiên tổ có lưu di huấn, Thánh Chủ không xuất hiện, chúng ta không thể ra ngoài. Hơn nữa cấm chế truyền tống ở chỗ này là do tiên tổ bố trí, không đạt tới Quân Hầu cảnh, người hai tộc chúng ta ra không được. Khăng khăng trong tiểu thế giới này lại thiếu khuyết mấy loại linh tài, bởi thế mấy ngàn năm qua, người hai tộc chúng ta chưa từng có ai ra ngoài.
- Đương nhiên, dù có đột phá Quân Hầu cảnh chúng ta cũng không dám đi ra!
Dạ Tra thoáng dừng một lát, sắc mặt càng thêm ảm đạm, thở dài nói:
- Kẻ địch của hai tộc chúng ta quá mạnh, một khi con dân chúng ta xuất hiện bên ngoài. Tin tức bị cừu gia biết được, hai tộc chúng ta lập tức sẽ bị diệt tộc.
Chương 213 Dốc hết toàn lực
Lục Ly nhướng mày, khó hiểu nói:
- Dạ tộc trưởng, nếu các ngươi đều chưa từng ra ngoài, làm sao các ngươi biết cừu gia các ngươi còn sống? Vạn nhất bọn hắn diệt tộc rồi thì sao? Vạn nhất bọn hắn sa sút rồi thì sao?
- Diệt tộc? Không thể nào!
Dạ Tra lắc đầu cười nói:
- Thánh Chủ ngươi có lẽ còn không biết cừu gia của chúng ta cường đại đến cỡ nào, bọn hắn sừng sững trên đỉnh cao Trung Châu, là gia tộc cường đại nhất trên thế giới này. Mới qua mấy ngàn năm, gia tộc cường đại như thế làm sao có thể diệt vong? Hơn nữa cừu gia hai tộc chúng ta không phải chỉ một gia tộc, mà là sáu gia tộc, sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu.
- ...
Lục Ly ngượng ngùng sờ lên cánh mũi, Trung Châu nghe nói là đại lục bao la nhất trên thế giới này, so với Bắc Mạc thì lớn gấp mấy chục lần. Trung Châu là nơi chiến lực võ giả mạnh nhất, tùy tiện một gia tộc cường đại nơi đó đều có thể quét ngang Bắc Mạc.
Cừu gia Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc lại là sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu. Mà Lục Ly làm Thánh Chủ của bọn hắn, phải dẫn dắt bọn hắn quay về tổ địa, khôi phục vinh quang năm xưa?
Nói cách khác...
Lục Ly phải giúp hai tộc đối kháng sáu đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu?
Nghĩ tới đây, Lục Ly nhíu mày, khóe miệng co quắp. Hiện tại đến cả Trung Châu hắn đều không đi được, càng đừng nói đến đối kháng với sáu đại gia tộc Trung Châu, sáu đại gia tộc tuỳ ý đi ra một tên quét rác đều có thể một chưởng vỗ chết hắn.
Dạ Tra nhìn Lục Ly vài lần, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt lộ ra một tia ý cười nói:
- Thánh Chủ không cần áp lực quá lớn, Thánh Chủ còn trẻ, chúng ta có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi Thánh Chủ quật khởi. Nếu Thánh Chủ đã là người tiên tổ vận dụng Thiên Sách Thuật tính ra, như vậy rốt cục sẽ có một ngày ngươi thẳng tới mây xanh, chúng ta cũng sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi.
Dốc hết toàn lực!
Bốn chữ này khiến tròng mắt của Thiên Đà Tử đột nhiên co rụt lại, nhìn sang Lục Ly, trong mắt toàn là hâm mộ và đố kỵ, tiểu thế giới này không tính quá lớn, nhưng dù nhỏ đến mấy cũng là tiểu thế giới.
Then chốt là thiên địa huyền khí ở tiểu thế giới này quá nồng nặc, nhất định có thể dựng dục ra vô số thiên tài địa bảo. Dạ Tiểu Tịch mười một mười hai tuổi liền có thể đạt tới Hồn Đàm cảnh, không cần phải nói cũng biết từ nhỏ nhất định đã nuốt thiên tài địa bảo như là ăn cơm...
Giờ hết thảy đều là của Lục Ly? Như vậy Lục Ly sẽ có trong tay bao nhiêu tài nguyên? Có thể đổi được bao nhiêu Huyền Tinh? Quả thực không cách nào tưởng tượng…
Lục Ly cũng có chút kích động, hắn nuốt nuốt nước miếng nói:
- Đa tạ Dạ tộc trưởng, Lục Ly thực lực nhỏ yếu, sợ cô phụ kỳ vọng Dạ tộc trưởng.
- Không sao!
Dạ Tra rất khẳng định nói:
- Thánh Chủ là người Tiên Tổ chọn, dù cho sau cùng không cách nào dẫn dắt hai tộc chúng ta trở lại tổ địa, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi. Chỉ cần Thánh Chủ tận lực, trong lòng nhớ kỹ hai tộc chúng ta là được.
- Được rồi!
Nói như vậy Lục Ly không còn cảm thấy áp lực quá lớn, bất kể thế nào hiện tại đối với hắn mà nói vẫn là trăm lợi không một hại. Còn về chuyện sau này, sau này hẵng nói, nếu có thể giúp hai tộc, hắn tự nhiên sẽ giúp, ân giọt nước sẽ báo đáp bằng suối nguồn.
Ục ục...
Thiên Đà Tử nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, có chút căng thẳng hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ở chỗ này của các ngươi có tinh tài rèn đúc Mệnh Luân không?
Dạ Tra nhàn nhạt quét nhìn Thiên Đà Tử một cái, thuận miệng nói:
- Có, linh tài ngưng tụ mấy trăm lần Mệnh Luân ta đều có.
Thiên Đà Tử bỗng chốc kích động, đưa mắt nhìn về phía Lục Ly. Ý tứ rất rõ ràng, để Lục Ly giúp hắn xin một chút tài liệu, hắn muốn lập tức xung kích Mệnh Luân Cảnh.
Lục Ly trực tiếp không nhìn ánh mắt Thiên Đà Tử, ở trong rừng cây Thiên Đà Tử bỏ hắn lại, một mình đào tẩu, lúc này Lục Ly vẫn còn canh cánh trong lòng. Muốn hắn hỗ trợ xin linh tài, nằm mơ! Thậm chí Lục Ly còn cân nhắc sau khi rời khỏi đây, sẽ để Thiên Đà Tử cút đi.
Dạ Tra quét mắt nhìn Lục Ly một cái, lại nhìn Thiên Đà Tử, tựa hồ đoán được điều gì, hắn như cười mà không phải cười liếc sang Thiên Đà Tử nói:
- Ngươi xung kích Mệnh Luân cảnh rất nhiều lần rồi đúng không? Thân thế nguyên khí đều bị tổn thương, dù cho ngươi vô tận tài liệu, đời này ngươi cũng đừng hòng rèn đúc Mệnh Luân.
- Hả?
Thiên Đà Tử biến sắc, tròng mắt lấp lánh đảo quanh, chắp tay nói:
- Mong Dạ tộc trưởng chỉ điểm.
- Không cần chỉ điểm.
Dạ Tra cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu ta giúp ngươi, chỉ cần ba ngày ngươi liền có thể rèn đúc Mệnh Luân.
Oanh!
Trong đầu Thiên Đà Tử tựa như rền vang kinh lôi, thân thể già nua rung động kịch liệt, thiếu chút quỳ xuống trước mặt Dạ Tra, hắn đứng bật dậy chắp tay nói:
- Mong Dạ tộc trưởng giúp ta, đại ân Thanh Loan Tộc, Thiên Đà Tử ghi khắc trong tim, đời này không dám quên.
- Ngươi cầu ta cũng vô dụng.
Dạ Tra khoát tay, hắn nhìn sang một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc, nói:
- Lão Tam, ngươi trước mang hắn đi ra, ta có vài lời muốn nói với Thánh Chủ.
Trưởng lão kia làm động tác thỉnh mời, Thiên Đà Tử thấp thỏm liếc nhìn Lục Ly. Kẻ sau không nhìn hắn lấy một lần, Thiên Đà Tử đành chỉ còn biết thất thểu đi theo ra ngoài.
- Thánh Chủ!
Đợi Thiên Đà Tử rời đi, Dạ Tra mới nhìn vào Lục Ly nói:
- Tên Thiên Đà Tử này là người thế nào với Thánh Chủ? Cần ta giúp hắn không?
- Không cần!
Lục Ly cười nhạt nói:
- Hắn chỉ là một con bạch nhãn lang, trong rừng rậm ta thiếu chút bị Huyền thú giết, hắn lại bỏ chạy một mình, loại người như thế thì giúp làm gì?
Dạ Tra nhìn ra thái độ khó chịu của Lục Ly đối với Thiên Đà Tử, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là thế này, ta trồng hồn trùng vào trong đầu Thiên Đà Tử để hắn hoàn toàn nghe lệnh ngươi, sau đó lại giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân? Thiếu chủ muốn đi ra ngoài, bên người có tên võ giả Mệnh Luân cảnh bảo hộ cũng an toàn chút, dù sao hiện giờ chúng ta vẫn chưa ra ngoài được.
Chương 214 Thiên Xà Quả
“Hồn trùng”, khóe mắt Lục Ly hơi nhảy, nói:
- Thế không tốt lắm đâu...
Trồng xuống hồn trùng, Thiên Đà Tử liền không khác gì Lục Ải Nhân, triệt để biến thành nô lệ, nếu là người dị tộc thì cũng thôi, nhưng cùng là Nhân tộc, làm vậy Lục Ly cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Dạ Tra cười cười không nói, ngược lại sai người gọi Thiên Đà Tử vào. Đợi sau khi Thiên Đà Tử về lại trong điện, hắn đi thẳng vào vấn đề nói:
- Thiên Đà Tử, ta có thể giúp ngươi đột phá Mệnh Luân Cảnh, thậm chí có thể cung cấp vô tận linh tài cho ngươi xung kích cảnh giới tiếp theo, nếu ngươi có khả năng đột phá, chúng ta còn có thể giúp ngươi xung kích đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
- Hả?
Thiên Đà Tử cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, hai đầu gối mềm nhũn đang định quỳ xuống, Dạ Tra lại cười lạnh nói:
- Ngươi đừng vội tạ ơn, ta có điều kiện.
Thiên Đà Tử gật đầu lia lịa nói:
- Dạ tộc trưởng mời nói.
Dạ Tra chỉ vào Lục Ly nói:
- Ta muốn trồng hồn trùng vào đầu ngươi, để ngươi làm nô bộc cho Thánh Chủ nhà ta trăm năm, trăm năm sau sẽ trả lại tự do. Ta không ép buộc, chính ngươi lựa chọn đi.
- Hồn trùng...
Thiên Đà Tử kinh hô một tiếng, theo bản năng có chút sợ hãi, trồng xuống hồn trùng, sinh tử của hắn liền triệt để nắm giữ trong tay người khác, rất nhiều cường giả tình nguyện chết cũng không muốn bị người trồng xuống hồn trùng.
- Được rồi!
Chẳng qua Thiên Đà Tử chỉ suy tư mấy nhịp thở liền hạ định quyết tâm. Thọ nguyên hắn vốn đã không nhiều, không đột phá Mệnh Luân cảnh hắn liền phải chết già.
Rèn đúc được một Mệnh Luân sẽ khiến hắn có thêm năm trăm năm thọ nguyên, rèn đúc hai Mệnh Luân liền có ngàn năm thọ nguyên, làm nô bộc trăm năm cho Lục Ly thì có tính là gì?
Hơn nữa, hiện tại kể ra Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều là hạ nhân của Lục Ly, hắn làm hạ nhân cho Lục Ly cũng đâu mất mặt.
- Ách?
Lục Ly không nghĩ tới Thiên Đà Tử sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, đứng bên cũng không tiện nói gì. Dù sao nếu Thiên Đà Tử bị trồng xuống hồn trùng, từ nay về sau sẽ hoàn toàn nghe lệnh hắn, có một tên Mệnh Luân cảnh làm nô lệ, an toàn sẽ được bảo chứng rất nhiều.
- Lão Tam!
Dạ Tra quay sang nói với một lão giả:
- Trước đi giúp hắn ngưng tụ Mệnh Luân, sử dụng một trái Thiên Xà Quả, sau khi rèn đúc Mệnh Luân xong lập tức trồng xuống hồn trùng. Nếu phản kháng, trực tiếp giết chết.
- Thiên Xà Quả, các ngươi có Thiên Xà Quả?
Nháy mắt Thiên Đà Tử đã hiểu vì sao Dạ Tra nói có thể nhẹ nhàng giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân. Thiên Xà Quả, đây chính là linh dược rèn đúc Mệnh Luân đỉnh cấp nhất. Có được linh dược này, khả năng rèn đúc Mệnh Luân sẽ cao đến tám thành, trước kia hắn vẫn luôn muốn mua Thiên Xà quả, nhưng thứ này có tiền cũng không mua được.
- Đi thôi!
Tam trưởng lão nhàn nhạt kêu một tiếng, Thiên Đà Tử hấp tấp đi theo. Lục Ly thấy vẻ mặt Thiên Đà Tử như vậy, có chút hiếu kì hỏi:
- Dạ tộc trưởng, Thiên Xà Quả là cái gì?
- Một loại linh tài rất quý hiếm.
Dạ Tra nói tiếp:
- Quả này ở Trung Châu ngược lại tương đối nhiều, chẳng qua ở Bắc Mạc hẳn là vô cùng ít. Bởi vì địa thế Bắc Mạc thiên về phía bắc, khí hậu khá lạnh, quả này là thánh quả rèn đúc Mệnh Luân, có được quả này, cơ hội rèn đúc thành công đạt tới tám thành, dù ở Trung Châu cũng được tính là linh dược giá trên trời.
Lục Ly truy hỏi:
- Giá trên trời... cụ thể là bao nhiêu?
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bây giờ tình hình bên thế nào ta cũng không rõ lắm, nếu là lúc trước, bán ra ở Bắc Mạc hẳn là sẽ đấu giá, giá chừng bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh một trái.
- Bốn năm ngàn vạn!
Lục Ly cảm giác như từng tòa núi cao Huyền Tinh đang chồng chất trước mặt mình, hắn không phải chưa từng gặp qua Huyền Tinh. Nếu Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn có thể bán ra giá tốt, một năm hắn cũng có thể nhẹ nhàng kiếm được mấy trăm vạn Huyền Tinh. Nhưng cái giá một trái tận bốn năm ngàn vạn vẫn dọa sợ hắn.
- Thế đã tính là gì.
Dạ Tra khoát tay nói:
- Thiên Xà Quả chỉ có thể gia tăng xác suất rèn đúc Mệnh Luân, nếu như là Thăng Long Thảo, vậy thì càng đáng tiền, một gốc Thăng Long Thảo xuất hiện, dù là ở Trung Châu cũng có thể báo giá tám ức mười ức Huyền Tinh. Bởi vì Thăng Long thảo có thể đề thăng xác suất ngưng tụ mệnh châu, trong các loại linh tài chúng ta thiếu khuyết cũng có Thăng Long Thảo.
- Tám ức mười ức Huyền Tinh...
Lục Ly đã không thốt được ra lời, hắn lại lần nữa cảm nhận sâu sắc đến tầm quan trọng của thế lực gia tộc. Bằng vào cá nhân võ giả, làm sao có thể giành được nhiều Huyền Tinh đến vậy, làm sao có thể mua được nhiều linh tài trân quý đến vậy?
Đây chỉ là một loại linh tài cần cho đột phá Quân Hầu Cảnh, vậy nếu muốn đột phá Nhân Hoàng Cảnh thì còn cần bao nhiêu linh tài? Giá trị bao nhiêu Huyền Tinh?
Tu luyện tới Nhân Hoàng đỉnh phong lại cần bao nhiêu linh tài?
Thực sự không cách nào tưởng tượng.
- Thánh Chủ!
Dạ Tra đột nhiên từ trong ngực lấy ra một chiếc giới chỉ sắt màu đen, đưa tới nói:
- Trong này có một ít đan dược, đủ cho ngươi tu luyện tới Thần Hải Cảnh đỉnh phong. Bên trong còn có một trái Thiên Xà Quả, sau khi rời khỏi đây ngươi có thể cầm đi bán, đổi lấy linh tài xung kích Hồn Đàm Cảnh. Chờ ngươi đột phá Hồn Đàm Cảnh, ngươi lại đi vào một chuyến, chúng ta sẽ cho ngươi càng nhiều đan dược, phụ trợ ngươi tu luyện.
- Cái gì thế này?
Lục Ly nghi hoặc tiếp lấy giới chỉ quan sát một lúc lâu, trong chiếc giới chỉ cỏn con này có thể chứa được nhiều đồ như vậy? Còn có Thiên Xà Quả? Dạ Tra không đùa hắn chứ?
Dạ Tra mỉm cười nói:
- Ngươi dùng cứ Huyền lực luyện hóa liền biết.
Lục Ly nửa tin nửa ngờ thả ra Huyền lực, giới chỉ sắt màu đen phỏng chừng là vật vô chủ, thoáng chốc liền sáng lên bạch quang. Trong đầu Lục Ly bỗng chốc hiện ra một không gian lớn bằng gian phòng, bên trong có rất nhiều bình ngọc, còn có một hộp ngọc tinh xảo.
- Thử dùng tâm niệm tập trung vào bình nhỏ kia xem.
Chương 215 Không Gian Giới Chỉ
Giọng nói Dạ Tra vang lên, tâm niệm Lục Ly lặng lẽ tập trung vào bình nhỏ, khắc sau giới chỉ sắt màu đen lóe lên quang mang, một chiếc bình ngọc xuất hiện giữa không trung trên đầu giới chỉ.
Lục Ly giật nảy mình, không dám đi tiếp bình ngọc, chiếc bình lập tức rơi rớt trên bàn.
- Cái này, cái này... đây chẳng lẽ là Không Gian Giới Chỉ trong truyền thuyết?
Lục Ly không dám xác định hỏi, hắn đã từng thấy qua trên tay Minh Vũ cũng có một chiếc giới chỉ, như làm ảo thuật biến ra một tấm ngọc phù. Đến sau hắn hỏi dò qua Liễu Di, biết được đó là Không Gian Giới Chỉ trong truyền thuyết.
Dạ Tra gật đầu nói:
- Đây đích xác là một chiếc Không Gian Giới Chỉ, chẳng qua ta sợ ngươi bị người đoạt mất mới luyện chế lại một phen, hiện tại người ngoài nhìn không ra đây là Không Gian Giới Chỉ. Giới chỉ này không tính quá quý trọng, nhưng phỏng chừng rất nhiều người ở Bắc Mạc đều không có, bởi thế lúc sử dụng Không Gian Giới Chỉ ngươi phải cẩn thận, đừng để cho người ngoài nhìn thấy.
- Ừ ừ!
Lục Ly vội khẽ gật đầu, dị bảo như thế mà bị người biết, khẳng định sẽ bị cướp đoạt. Chí ít đám người Hứa Diệu Dương đều không có, Hứa Trần và Bạch Hạ Sương tựa hồ có đeo giới chỉ, lại không biết có phải Không Gian Giới Chỉ hay không.
- Đây là đan dược gì?
Lục Ly cầm lấy bình ngọc mở nắp, đổ ra một viên, phát hiện là một viên đan dược màu hồng phấn, mùi hương xộc mũi, nhìn qua rõ ràng có vẻ tốt hơn cả Thiên Huyền Đan, mùi thơm cũng càng đậm.
- Đây là Thanh Loan Đan, một loại đan dược do Thanh Loan Tộc chúng ta tự mình luyện chế.
Dạ Tra giải thích nói:
- Đan dược này có thể gia tăng tốc độ tu luyện năm mươi lần, có những đan dược này ngươi hẳn sẽ rất dễ dàng tu luyện tới Thần Hải Cảnh đỉnh phong.
- Năm mươi lần!
Thiên Huyền Đan mới mười mấy lần, nhờ có răng thú mà được tăng cường đến hai mươi mấy lần, Thanh Loan Đan này dược lực càng mạnh, tốc độ tu luyện càng là gấp mấy lần, hắn nhất định sẽ tu luyện càng nhanh.
- Đa tạ Dạ tộc trưởng.
Lục Ly đứng dậy cúc cung một cái thật sâu, Dạ Tra mỉm cười đỡ lấy Lục Ly nói:
- Ngươi là người Tiên Tổ chọn trúng, vậy chính là Thánh Chủ của chúng ta. Đừng nói chút đan dược này, linh tài mà tộc ta có đều có thể cho Thánh Chủ. Chẳng qua bây giờ thực lực Thánh Chủ quá yếu, cho Thánh Chủ, ngược lại sẽ hại ngươi.
- Ừm ừm.
Lục Ly hiểu ý Dạ Tra, hắn nhớ tới trong giới chỉ còn có Thiên Xà Quả bèn nói:
- Dạ tộc trưởng, ngươi cho ta một trái Thiên Xà quả, ta cầm đi bán cũng sẽ rất dễ bị người nhớ kỹ.
Một trái Thiên Xà Quả giá trị bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh, hơn nữa có tiền cũng không mua được, Lục Ly cầm đi bán rất dễ bị người điều tra, sau đó truy sát.
- Đây cũng là vấn đề!
Dạ Tra nghĩ nghĩ một lát, sau đó thử thăm dò hỏi:
- Hay là Thánh Chủ ở lại chỗ chúng ta tu luyện tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong rồi hẵng đi ra? Chúng ta có thể cung cấp cho ngươi hết thảy tài nguyên tu luyện cần thiết, chỉ cần thiên thư Thánh Chủ không kém, nhiều nhất ba mươi năm liền có thể tu luyện tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
- Ba mươi năm?
Lục Ly lắc đầu, thời gian như thế quá lâu, hơn nữa một mực ngẩn ở đây thì Liễu gia làm thế nào? Liễu gia mà không có cách gieo trồng Huyết Trùng Quả, Hỏa Tiên Chi, Âm Minh Căn, không có Huyền Tinh thu nhập, không có Thiên Đà Tử Lục Ải Nhân, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị thế lực khác hủy diệt.
Lại nói...
Vạn nhất Lục Linh trở về tìm hắn thì sao?
Nếu không tìm thấy hắn, Lục Linh liệu có thương tâm tuyệt vọng mà tự sát? Ba mươi năm quá lâu, Lục Ly cũng chưa hề hoàn toàn tiêu trừ cảnh giác với Thanh Loan Tộc, hắn không dám ngẩn ở chỗ này quá lâu.
Dạ Tra thấy Lục Ly cự tuyệt, trầm ngâm một phen, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng ngời nói:
- Có, Lão Nhị, đi mang mặt nạ Quỷ Sát lại đây.
- Ừ.
Một tên lão giả như quỷ ảnh bay ra, thoáng chốc liền trở lại, trên tay nhiều thêm một chiếc mặt nạ Lệ Quỷ màu đen, Dạ Tra đưa cho Lục Ly nói:
- Đây là Huyền khí Thiên giai, sau khi ngươi luyện hóa đeo lên, trừ Quân Hầu Cảnh ra, không ai có thể phát hiện dung mạo, đồng thời cũng không thăm dò ra được cảnh giới ngươi.
- Đồ tốt!
Lục Ly nhận lấy, dùng Huyền khí quán chú vào trong, lát sau mặt nạ sáng lên bạch quang, Lục Ly mang lên, mặt nạ lập tức dán lên mặt Lục Ly không rơi xuống. Lục Ly cũng không có bất kỳ cảm giác trọng lượng nào, tựa hồ trên mặt chẳng hề đeo gì cả.
Trọn cả khuôn mặt hắn đều bị mặt nạ che khuất, chỉ lộ mỗi đôi mắt, hơn nữa hắn cảm giác được trên thân tràn ra một cỗ khí tức, khiến khí chất hắn càng thêm phần băng lãnh.
Lục Ly đưa tay bắt lên mặt nạ, mặt nạ tự nhiên tróc ra, hắn khẽ vuốt lên bề mặt, cảm nhận chất cảm kim loại, đường vân thần bí trên đó, mặc dù không tìm người giám định hắn cũng đã tin tưởng đây là Huyền khí Thiên giai.
Lấy đồ tốt của người ta lại không giúp được gì.
Lục Ly có chút lúng túng, gãi gãi đầu nói:
- Dạ tộc trưởng, hiện tại các ngươi có cần ta giúp gì không? Chỉ cần trong khả năng ta tuyệt không hai lời.
- Không cần!
Dạ Tra mỉm cười lắc đầu nói:
- Thánh Chủ, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là tu luyện, chờ sau khi ngươi đạt tới Mệnh Luân Cảnh mới có thể giúp chúng ta.
- Mệnh Luân Cảnh?
Lục Ly không hiểu, cảnh giới này không cao không thấp, khi đó hắn lại có thể giúp được gì? Dạ Tra giải thích nói:
- Chúng ta cần mua sắm một ít linh tài, giúp chúng ta đột phá Quân Hầu Cảnh, tỉ như Thăng Long Thảo. Nhưng bây giờ thực lực Thánh Chủ ngươi quá thấp, một khi mang theo lượng lớn linh tài trân quý đi bán, rất dễ dẫn lên người ngoài chú ý, như thế ngược lại sẽ hại ngươi.
- À à…
Lục Ly đã hiểu, nói cho cùng vẫn là Thanh Loan Tộc thấy hắn thực lực còn quá yếu, giờ cho hắn linh tài quá quý giá, phỏng chừng còn chưa kịp bán đi liền bị cướp, tính mệnh bản thân cũng khó mà giữ được.
- Liệu có phải đây là một cái bẫy Dạ Tra bày ra, mục đích thật sự chính là muốn ta bán linh tài giúp bọn hắn, sau đó đổi lấy linh tài cần thiết cho bọn hắn đột phá Quân Hầu Cảnh, sau đó thoát ra khỏi tiểu thế giới này?
Bình luận facebook