-
Chương 226-230
Chương 226 Bản nguyên tinh huyết
Bản nguyên tinh huyết rất trân quý, nhất là bản nguyên tinh huyết của Huyền thú cường đại. Thú Hoàng dưới Hàn Băng Thâm Uyên từng dẫn lên rất nhiều đại gia tộc siêu cấp tranh đoạt, thậm chí ngay cả đại thế lực ở Thanh Châu đều bị cuốn vào.
Thú Hoàng thưa thớt, giọt máu này khẳng định không phải Thú Hoàng, bằng không sớm đã oanh động Thiên Đảo Hồ.
Không phải Thú Hoàng, không thể xác định phẩm giai, không thể xác định thuộc tính, như vậy giá trị liền thấp đi nhiều.
Một tên lão giả đứng dậy hỏi:
- Vân Cơ, ta muốn hỏi xem bản nguyên tinh huyết này lấy được từ đâu? Vì sao không thể xác định nguồn gốc của nó?
Vân Cơ cười khổ nói:
- Giọt bản nguyên tinh huyết này và chiến xa đỏ tía cùng thu được từ trong một nơi di tích cổ, đương thời nó đã được chứa ở trong chiếc bình kia. Cho nên chúng ta không cách nào căn cứ nguồn gốc đưa ra phán định, bởi vì thời gian cất giữ quá lâu, cũng không cách nào phán định đến cùng là tinh huyết của Huyền thú cấp bậc gì.
Lời này của Vân Cơ khiến càng nhiều người mất đi hứng thú, thời gian cất giữ đã lâu như vậy, phỏng chừng khí huyết bên trong giảm đi không ít, quan trọng nhất là không biết phẩm tính, mua để làm gì?
- Một trăm vạn Huyền Tinh!
Vẫn có người ra giá, là một công tử trong nhã các tầng trên, xem ra công tử này là định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tính mua về nghiên cứu một phen.
- Ba trăm vạn!
Một tiếng nói khàn khàn vang lên, dẫn lên vô số người chấn kinh, lại có đứa ngu trực tiếp nâng giá hai trăm vạn? Nâng giá như vậy không phải là cố tình đấy chứ?
Khi mọi người lần theo thanh âm nhìn lại, toàn trường lập tức nghẹn lời, bởi vì người kêu giá chính là đứa ngu ngốc mang mặt nạ Lệ Quỷ vừa nãy.
Vừa rồi hắn hô ba trăm vạn, đã bị phạt nặng, giờ lại dám tiếp tục kêu giá, hắn không sợ bị đấu giá trường khiêng đi ra?
Quả nhiên!
Sau khi Lục Ly hô lên giá cả, nụ cười trên mặt Vân Cơ cứng lại, sắc mặt nam tử ngồi trong góc hàng thứ nhất cũng có chút bất thiện, còn về Chiêm Dương quản sự phụ trách duy trì trật tự hiện trường, lúc này sắc mặt càng là đen như đáy nồi.
Nể mặt còn không biết điều!
Nếu không phải Lục Ly bán ra một ít linh dược trong đấu giá trường, lúc này sợ rằng Chiêm Dương đã trực tiếp sai người ra tay bắt lại Lục Ly.
Hắn cố nén nộ khí, bước nhanh về phía Lục Ly, lạnh giọng nói:
- Lục công tử, mời ngài tôn trọng chúng ta một chút, được không?
Hai chữ sau cùng đặc biệt được nhấn mạnh, biểu thị sự phẫn nộ của Chiêm Dương, Lục Ly lại không lên tiếng. Tay lặng lẽ thả xuống, cầm giới chỉ trong tay đưa tới, nói:
- Thứ này có đáng ba trăm vạn Huyền Tinh?
Chiêm Dương thoáng kinh ngạc, tiếp lấy giới chỉ, Huyền lực lấp lánh, sau đó ánh mắt chớp qua một tia kinh dị, gật đầu nói:
- Đáng, tuyệt đối đáng một ngàn vạn.
Lục Ly nhận lại giới chỉ rồi nói:
- Vậy ta cầm thứ này đảm bảo, nếu ta không có Huyền Tinh, thứ này sẽ bán cho các ngươi? Thế nào?
- Được!
Sắc mặt Chiêm Dương lập tức dễ nhìn hơn nhiều, hắn quay người, đi đến trước mặt nam tử trung niên ở hàng thứ nhất yên ắng nói mấy câu, nam tử trung niên lập tức ra dấu tay với Triều Vân Cơ.
Vân Cơ hơi sững, nàng dừng một lát sau đó nói tiếp:
- Vừa rồi vị khách nhân kia lấy ra một kiện bảo vật quý giá. Chúng ta giám định qua, giá trị bảo vật kia quả thực trên ba trăm vạn, bởi thế lần kêu giá này hữu hiệu!
- Hả?
Rất nhiều người tại trường sửng sốt, vốn tưởng rằng đứa ngốc kia sẽ bị khiêng đi ra, không ngờ sự tình đột nhiên chuyển ngược, Lục Ly lại có thể cầm ra bảo vật giá trị ba trăm vạn Huyền Tinh làm thế chấp
Chỉ là...
Nếu hắn đã có bảo vật, vì sao vừa rồi không lấy ra? Chẳng lẽ vừa rồi là hắn thuận miệng kêu giá, cố ý khiêu khích Bạch Hạ Sương? Lúc này mới thật sự muốn mua đồ?
Một hơi nâng giá hai trăm vạn, rất nhiều người âm thầm suy tính, chẳng lẽ giọt bản mệnh tinh huyết này đúng thật là dị bảo? Hay là đầu óc Lục Ly có chút không bình thường?
Vân Cơ thoáng ngừng lại, một lúc sau mới mở miệng nói tiếp:
- Ba trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn? Nếu không có, giọt bản nguyên tinh huyết này sẽ thuộc về vị quý khách đây.
- Ba trăm năm mươi vạn!
Công tử trẻ tuổi trên nhã các vừa rồi kêu giá lần nữa mở miệng, rõ ràng hắn cũng rất hứng thú với giọt bản nguyên tinh huyết này.
Lục Ly không chút nào do dự, giọt tinh huyết này hắn quyết phải lấy cho bằng được, bởi thế trực tiếp kêu giá nói:
- Năm trăm vạn!
Tê tê!
Một tràng tiếng hít thở sâu vang lên, Lục Ly lần nữa nâng giá một trăm năm mươi vạn, giá tiền như thế đã rất nghịch thiên. Vì một giọt bản nguyên tinh huyết không biết phẩm giai, không biết hiệu quả, làm vậy liệu có đáng không?
Trên nhã các trầm mặc, Vân Cơ cũng trầm mặc, bởi vì Vân Cơ nghe được ám thị, Lục Ly có năng lực ra giá năm trăm vạn Huyền Tinh.
Đợi chừng mấy nhịp thở, trên nhã các vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, tựa hồ đã có ý từ bỏ.
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, chỉ cần có thể nắm xuống tinh huyết này, dù có phải bán đi Không Gian Giới Chỉ cũng đáng. Hắn không có khái niệm quá lớn đối với Huyền Tinh, vì giọt bản nguyên tinh huyết này hắn có thể vứt bỏ hết thảy.
Lầu trên, Lộc trưởng lão đã bị dọa sợ, mới đầu hắn căn bản không nghĩ tới Lục Ly, nhưng lúc này tử tế quan sát một phen, phát hiện áo bào người này giống hệt Lục Ly, dáng người cũng tương tự. Then chốt là giới chỉ màu đen trong tay kia, hắn xác định trăm phần trăm chính là Lục Ly.
Lục Ly làm sao có thể có năm trăm vạn Huyền Tinh? Vì sao Lục Ly phải muốn mua giọt bản nguyên tinh huyết này? Lộc trưởng lão không biết, hắn đảo mắt nhìn sang Thiên Đà Tử, kẻ sau lại lạnh lùng nói:
- Đừng hỏi, đừng quản, đấu giá xong chúng ta liền rời đi.
- Năm trăm vạn!
Giọng của Vân Cơ lần nữa vang lên:
- Đây là giá cao nhất trong buổi hôm nay, còn có ai ra giá cao hơn? Năm trăm vạn lần một, năm trăm vạn lần hai, năm trăm vạn...
- Năm trăm lẻ mười vạn.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lãnh vang lên, vô số người chấn kinh theo tiếng nhìn lại, khóe miệng lập tức nhếch lên ý cười bỡn cợt.
Chương 227 Đấu pháp
Hôm nay có trò hay để xem, Bạch Hạ Sương lại ra giá.
Bạch Hạ Sương chỉ nhấc cao mười vạn Huyền Tinh, ý tứ rất rõ ràng, lần này nàng cố tình nâng giá, cố ý chọc tức Lục Ly, khiến Lục Ly xuất huyết càng nhiều.
Vừa rồi Lục Ly khiêu khích nàng, đánh mặt nàng, thân là một trong hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, nàng không phản kích, há chẳng phải xấu mặt cái tên Bạch Hạ Sương.
- Mẹ nó!
Lục Ly thầm giận, lại hết cách không thể làm gì, cái tên Bạch Hạ Sương này đã không biết giá trị bao nhiêu Huyền Tinh, nàng muốn hô giá ai cũng ngăn không được.
Lục Ly cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, không thể phồng lên lá gan đi đối đầu với Bạch Hạ Sương, bằng không phỏng chừng giá cả sẽ bị nhấc lên cả ngàn vạn.
Hắn trầm mặc một lát, đợi lúc Vân Cơ sắp mở miệng, hắn mới lên tiếng:
- Năm trăm hai mươi vạn.
Bạch Hạ Sương thêm mười vạn, hắn cũng thêm mười vạn!
Dù sao cứ mười vạn mười vạn thêm lên, như thế sẽ không khiến Bạch Hạ Sương bắn ngược quá mãnh liệt, chờ giá cả đạt tới mức độ nhất định nói không chừng nàng sẽ từ bỏ.
Nhưng mà...
Lần báo giá tiếp theo của Bạch Hạ Sương trực tiếp khiến điểm nộ khí của hắn tăng vọt, Bạch Hạ Sương khẽ kêu nói:
- Tám trăm vạn!
- Con điên, con điên này, nếu rơi vào tay ta, ngươi cứ liệu thần hồn.
Lục Ly âm thầm cắn răng, lại không lập tức tăng giá mà cúi đầu xuống, ánh mắt lộ vẻ khó xử, tựa hồ không trả giá nổi.
Vô số ánh mắt khóa chặt hắn, mấy đạo thần niệm lặng lẽ đảo qua, lần này Lục Ly đã dẫn lên toàn trường hiếu kì. Nếu Lục Ly còn có thể tăng giá, thân phận hắn tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người hoài nghi, dù sao có thể cầm ra tám trăm vạn Huyền Tinh, ít nhất đều phải là thế lực tứ phẩm.
- Được rồi, nhã các số một ra giá tám trăm vạn Huyền Tinh, đây là giá tiền cao nhất trong vòng ba tháng qua, còn ai muốn tăng giá? Tám trăm vạn lần một, tám trăm vạn lần hai...
Giọng nói dễ nghe của Vân Cơ lần nữa vang lên, Lục Ly rốt cục ngẩng đầu, cắn răng nói:
- Chờ chút, ta lại thêm mười vạn.
Hoa...
Toàn trường sôi trào, ngay cả nhã các lầu trên đều truyền ra tiếng xì xào. Tối nay trò hay không ngừng a, không ngờ lại có người dám đấu pháp với tiểu thư Bạch gia, qua tối nay chuyện ở đây chắc chắn sẽ truyền khắp toàn Thiên Đảo Hồ...
Lục Ly có vẻ rất khó xử, tựa hồ đây là giá tiền cao nhất của hắn. Vô số ánh mắt nhìn về nhã các số một, Lục Ly dừng một lát sau đó cắn răng trầm giọng hét:
- Nếu Bạch tiểu thư còn muốn ra giá, tại hạ chỉ có thể từ bỏ...
Ý tứ Lục Ly rất rõ ràng, nếu Bạch Hạ Sương còn muốn ra giá, vậy ngươi cứ mua giọt bản nguyên tinh huyết này đi? Bỏ ra hơn tám trăm vạn mua về một giọt bản nguyên tinh huyết phẩm giai không xác định, trở về Bạch Hạ Sương nhất định sẽ bị quở mắng...
Bạch Hạ Sương tựa hồ cũng có chút khó xử, trầm mặc rất lâu, tâm tình Lục Ly một mực treo lên, hô hấp đều trở nên dồn dập mấy phần.
Vân Cơ chờ giây lát sau đó bắt đầu lên tiếng hỏi dò, nếu không ai tăng giá liền dừng ở đây. Ngay lúc Vân Cơ vừa nói ba lần, nhã các số một nhẹ nhàng truyền ra ba chữ:
- Một ngàn vạn!
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!
Lục Ly thình lình đứng bật dậy, không thèm che dấu phẫn nộ trong lòng, Bạch Hạ Sương quá phận, đây là muốn đấu đến chết với hắn.
Lập tức, hắn cũng không cố được quá nhiều, lửa giận công tâm, bạo nộ rống to:
- Hai ngàn vạn, Bạch Hạ Sương, có giỏi ngươi tăng giá nữa đi?
Toàn trường hóa đá...
Vừa rồi Vân Cơ mới nói tám trăm vạn đã là giá cao nhất trong vòng ba tháng qua, hiện tại hô lên hai ngàn vạn phỏng chừng sẽ là giá cao nhất trong năm nay. Mà một hơi tăng giá một ngàn vạn, sợ rằng mấy năm đều rất khó thấy được.
Chỉ là một giọt bản nguyên tinh huyết mà thôi, lại không phải bản nguyên tinh huyết Thú Hoàng, hơn nữa tinh huyết này còn không biết có vấn đề hay không, có tác dụng phụ gì hay không?
Hai ngàn vạn Huyền Tinh!
Xung kích một lần Mệnh Luân Cảnh chỉ cần ba trăm vạn Huyền Tinh, chừng đó đủ để xung kích sáu lần. Không biết có thể mua được bao nhiêu linh tài và đan dược, dự tính cầm hai ngàn vạn Huyền Tinh đưa cho Hứa gia, Hứa gia đều có thể ban cho một hòn đảo cấp ba.
Chỉ vì mua một giọt bản nguyên tinh huyết.
Then chốt nhất là ngữ khí của Lục Ly, hắn trực tiếp hô lên tên họ Bạch Hạ Sương, ngữ khí vô cùng bất thiện, nói rõ muốn khiêu hấn Bạch Hạ Sương, muốn đánh mặt Bạch Hạ Sương!
Vân Cơ làm sao có thể không biết là Bạch Hạ Sương, nàng một mực xưng hô khách nhân nhã các số một, tự nhiên là có thâm ý, tránh cho vạn nhất xuất hiện tình huống không thể khống chế, Bạch Hạ Sương cũng có bậc thang đi xuống.
Giờ Lục Ly gọi thẳng tên họ Bạch Hạ Sương, như vậy chính là không cho nàng bậc thang để hạ. Hoặc là tiếp tục tăng giá, hoặc là cường hành bị Lục Ly đánh mặt.
Bịch!
Lộc trưởng lão đặt mông ngồi xuống ghế, triệt để bị dọa cho không biết làm sao. Ánh mắt Thiên Đà Tử lại chớp qua một tia đành chịu, tên chủ tử này quá điên cuồng...
- Không đúng...
Nhưng rất nhanh mọi người liền kịp có phản ứng, hai ngàn vạn Huyền Tinh không phải người bình thường có thể cầm ra được, Lục Ly thực sự có hai ngàn vạn Huyền Tinh ư?
Rèm nhã các số một đột nhiên bị xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, Bạch Hạ Sương nhìn chằm chằm vào mắt Lục Ly đằng sau mặt nạ Quỷ Sát, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là ngươi!
- Hả?
Trong lòng Lục Ly lộp bộp một tiếng, vừa rồi trong cơn phẫn nộ, hắn không che giấu âm thanh, trực tiếp rống lên, kết quả liền bị Bạch Hạ Sương nghe ra được thân phận.
Bạch Hạ Sương đảo mắt nhìn sang nam tử trung niên ở hàng thứ nhất bên dưới, mở miệng nói:
- Đỗ tổng quản, các ngươi không phái người đi điều tra? Chẳng lẽ ai cũng có thể hô ra hai ngàn vạn?
Nam tử trung niên mỉm cười, vung tay để Chiêm Dương đi tới chỗ Lục Ly, Chiêm Dương thấp giọng nói:
- Lục công tử, ngươi xác định mình có bảo vật giá trị hai ngàn vạn?
- Có!
Lục Ly cắn răng thấp giọng đáp:
- Chẳng qua không thể lấy ra ở chỗ này.
- Được, mời đi theo ta.
Chương 228 Hắn có năng lực như thế
Quản sự dẫn Lục Ly đi tới một đầu hành lang, chúng nhân ghé mắt nhìn theo, rất nhiều người đều hiếu kì, liệu Lục Ly có thể lấy ra được bảo vật gì đủ để thế chấp hai ngàn vạn?
Đỗ đại nhân tựa hồ cũng bị câu lên hứng thú, đứng dậy bước đến đầu hàng lang, đi theo Lục Ly và Chiêm Dương tiến vào trong một thiên điện.
Chiêm Dương thấy Đỗ đại nhân tiến vào, vội vàng khom người hành lễ, sau đó giới thiệu nói:
- Lục công tử, vị này là tổng quản đấu giá trường chúng ta, Đỗ tổng quản.
Lục Ly khẽ gật đầu, chắp tay nói:
- Gặp qua Đỗ đại nhân.
- Lục tiểu ca hôm nay đúng là khiến Đỗ mỗ đại khai nhãn giới.
Tướng mạo Đỗ đại nhân rất nho nhã, Lục Ly không cảm ứng ra được khí tức hắn, hẳn ít nhất phải là Mệnh Luân Cảnh, hắn mỉm cười nói:
- Mặc kệ hôm nay kết quả thế nào, Đỗ mỗ đều kết giao với bằng hữu ngươi.
- Đa tạ Đỗ đại nhân.
Lục Ly lần nữa chắp tay, sau đó giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra một chiếc hộp ngọc, đưa tới nói:
- Đây là một trái Thiên Xà Quả, hẳn đủ để thế chấp hai ngàn vạn Huyền Tinh rồi chứ?
- Thiên Xà Quả?
Trong mắt Đỗ đại nhân lóe lên tinh quang, hắn rất rõ ràng về Thiên Xà Quả. Một trái Thiên Xà Quả chính là đồng nghĩa với một tên Mệnh Luân Cảnh, về cơ bản có tiền cũng không mua được, đừng nói Bắc Mạc, dù có đặt ở Trung Châu cũng tính là vật quý hiếm.
Chiêm Dương không dám tiếp lấy, Đỗ đại nhân đích thân nhận lấy hộp ngọc, vừa mở ra, mùi thơm trong hộp ngọc liền xông vào mũi.
Đỗ đại nhân nhìn một cái liền lập tức đóng lại, đưa cho Lục Ly nói:
- Lục công tử quả nhiên là đại thủ bút, thứ này ta làm chủ giúp ngươi, định ra năm ngàn vạn Huyền Tinh. Cộng thêm Không Gian Giới Chỉ, chỉ cần sáu ngàn vạn trở xuống, giá cả tùy ngươi kêu.
- Tốt!
Lục Ly sải bước đi ra, khóe miệng Đỗ đại nhân nhếch lên ý cười, cũng theo ra ngoài, Chiêm Dương thì mặt mũi kích động đi ở sau cùng.
Lục Ly về lại vị trí của mình, hiện trường hoàn toàn an tĩnh, Đỗ đại nhân đích thân bước lên đài đấu giá, chắp tay về phía nhã các số một nói:
- Sương tiểu thư, vừa rồi Đỗ mỗ đích thân đi xác nhận. Vị quý khách kia hoàn toàn có năng lực kêu giá như thế, Đỗ mỗ lấy tín dự Thiên Phạt đấu giá trường làm đảm bảo, thế nên... kêu giá hữu hiệu.
Hoa
Toàn trường sôi trào, Lộc trưởng lão vừa mới đứng dậy lại đặt mông ngồi xuống, căng thẳng đến độ toàn thân đều run rẩy.
Trên mặt Vân Cơ cũng chớp qua một tia đỏ ửng, trong mắt lưu chuyển quang sóng, mỹ lệ vô cùng, nàng không lên tiếng, chỉ ra dấu để chúng nhân tại trường trước khôi phục bình tĩnh.
Rất nhiều nhã các lầu trên đều truyền ra tiếng ồn ào, thần niệm dò xét xuống càng dồn dập, ai nấy đều khóa chặt Lục Ly. Đáng tiếc Lục Ly mang theo một tấm mặt nạ thần bí, không ai có thể dò ra được hư thực.
Nhã các số một trầm mặc, đợi khoảnh khắc, chờ khi tiếng ồn ào ít đi một chút, Vân Cơ mới đưa tay ra dấu ép xuống, cười nói:
- Được rồi, mong chư vị an tĩnh, tối nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ, cũng sẽ là một đêm vĩnh viễn được ghi lại trong lịch sử Thiên Phạt đấu giá trường. Hai ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn?
Vô số ánh mắt nhìn về nhã các số một, trong nhã các lại một mực im ắng, lát sau một tiếng nói già nua truyền ra:
- Bạch gia từ bỏ lần cạnh tranh này.
Đám đông khe khẽ gật đầu, trưởng lão Bạch gia ra mặt, ngăn lại Bạch Hạ Sương làm lớn chuyện. Giọt bản nguyên tinh huyết kia vốn không đáng giá này, tiếp tục đấu nữa, nếu Lục Ly đột nhiên không kêu giá thì sao?
Đông đông đông!
Từ trên nhã các truyền ra tiếng bước chân trầm muộn, tiếng bước chân kia một mực hướng xuống dưới, tiếp đó một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở cuối hành lang. Bạch Hạ Sương hung hăng trừng Lục Ly một cái, sau đó quay người rời đi.
- Con mụ thối thây, hại ông đây bỏ ra hơn ngàn vạn, đừng rơi vào trong tay ông, nếu không ngươi coi chừng.
Lục Ly trừng ngược lại Bạch Hạ Sương một cái, hắn biết qua tối nay mình đã triệt để đắc tội Bạch Hạ Sương, nhưng vì giọt bản nguyên tinh huyết kia, Lục Ly cảm thấy đáng giá.
- Hai ngàn vạn lần ba, được rồi, giọt bản nguyên tinh huyết này thuộc về vị quý khách kia.
Bản nguyên tinh huyết rốt cục cũng được đấu giá xong, Lục Ly thở dài một hơi, trên mặt vô số người cũng hiện ra nụ cười, cảm giác chuyến này đến đây không uổng.
Sau cùng một kiện vật phẩm đấu giá đi lên, là một thanh Huyền khí Thiên giai lục phẩm, tính là trọng bảo, đại hí áp trục.
Nhưng trải qua cạnh tranh vừa rồi giữa Lục Ly và Bạch Hạ Sương, thanh Huyền khí cực phẩm này có phần u ám thất sắc, giá cả cuối cùng cũng chỉ được tám trăm vạn, bị một công tử đại gia tộc trên nhã các mua đi.
Hội đấu giá tối này hạ màn, Lục Ly được Chiêm Dương mời đi thiền điện từ sớm. Đỗ đại nhân rất nhanh liền tiến vào, trong tay cầm theo bình ngọc chứa bản nguyên tinh huyết.
Đỗ đại nhân cười tủm tỉm nói:
- Lục công tử, đây là bản nguyên tinh huyết ngươi đấu giá được, không biết ngươi định thanh toán Huyền Tinh thế nào?
Lục Ly còn có thể thanh toán thế nào được nữa?
Hắn làm gì có nhiều Huyền Tinh như vậy? Thế là đành phải đưa qua Thiên Xà Quả, miệng nói:
- Đỗ đại nhân, có thể thế này được không? Ta thế chấp vật này cho các ngươi, trong vòng nửa năm nếu không cách nào góp đủ Huyền Tinh, Thiên Xà Quả sẽ giao cho các ngươi đấu giá, sau đó trừ đi hai ngàn vạn?
- Hoàn toàn không vấn đề!
Đỗ tổng quản sảng khoái đáp ứng, còn giao Huyền tinh thu được từ bán Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn cho Lục Ly.
Ký xong chứng từ, Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt Đỗ tổng quản mời tiệc chiêu đãi, để Chiêm Dương dẫn đi đổi một thân áo bào, lấy xuống mặt nạ Quỷ Sát, sau đó lặng lẽ ra khỏi Thiên Phạt đấu giá trường.
Mới vừa đi ra đấu giá trường, Lục Ly bất giác cười khổ.
Bởi vì bên ngoài đấu giá trường dừng một chiếc chiến xa, Bạch quản sự đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Lục Tiểu Ca, Yên phu nhân trở về, nàng nói muốn mời ngươi uống rượu.
Đêm mùa xuân rất mê người, bóng đêm Thiên Ngục Thành lại càng mỹ lệ.
Chương 229 Tuyệt thế diễm lệ
Trên quảng trường người đi lại rất nhiều, tới lui không dứt, có không ít thiếu nam thiếu nữ du ngoạn, càng điểm thêm phần rạng rỡ cho tòa thành.
Lục Ly ngồi lên xe ngựa, Bạch quản sự lại không có chạy về phía Thiên Ngục thương hội, mà lại chạy ra ngoài thành.
Bạch quản sự giải thích nói là lúc này Yên phu nhân đang ở Bạch Đế Sơn, nơi đặt đại viện Bạch gia. Nàng triệu kiến ở Bạch Đế Sơn, tính là phá lệ coi trọng Lục Ly, dù sao không phải ai cũng đều có thể lên được nơi đó.
Ngồi trong chiến xa, Lục Ly lại không tâm tình đi ngắm cảnh sắc mỹ lệ bốn phía mà một mực cúi đầu trầm tư, con ngươi không ngừng lấp lóe, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Đế Sơn cách bắc thành vài dặm, ra cửa bắc liền thấy. Núi không tính quá cao, nhưng rất dốc đứng, tựa như cột chống trời chọc thẳng tầng mây.
Chiến xa được hai thớt thần câu chở đi, tốc độ rất nhanh, chỉ một nén hương đã tới chân núi. Từ xa xa, Lục Ly nhìn thấy một sơn đạo uốn lượn mà lên, rất là dốc đứng, không khỏi nhíu mày nói:
- Bạch quản sự, dốc như thế xe ngựa có lên được không?
- Yên tâm đi.
Bạch quản sự quay đầu cười nói:
- Chân núi có tiểu truyền tống trận, có thể trực tiếp đến thẳng đỉnh núi, sơn đạo này bình thường đều là dành cho hạ nhân, khách nhân thì ngồi truyền tống trận.
- ...
Lục Ly trợn tròn mắt, cái gì gọi là hào môn? Đây chính là hào môn. Ở bên ngoài đại viện tu kiến một tòa truyền tống trận, đây là Huyền Tinh nhiều đến mức không chỗ để tiêu.
Men theo quan đạo, rất nhanh liền đến một quảng trường nhỏ, phụ cận quảng trường có mấy tòa thạch bảo, quả nhiên có một truyền tống trận nho nhỏ được mấy tên võ giả đứng thủ hộ.
Bạch quản sự mang theo Lục Ly hạ xuống chiến xa, trong tay hiện ra lệnh bài, lập tức tiến vào truyền tống trận. Một đạo bạch quang xông thẳng trời cao, Lục Ly chỉ thấy bạch quang nhoáng lên một cái, sau đó liền đã xuất hiện trên một bãi cỏ, hắn đưa mắt quét qua, thình lình phát hiện xa xa về hướng nam chính là Thiên Ngục Thành.
- Nơi tốt.
Lục Ly đột nhiên hiểu được vì sao Thiên Ngục lão nhân lại an trí đại viện Bạch gia ở chỗ này, đứng từ đây có thể thu hết trọn cả Thiên Ngục Thành vào đáy mắt. Cảm giác như thể biến thành quân vương cao cao tại thượng, mọi động tĩnh ở thành trì bên dưới đều tuyệt đối nằm trong tầm khống chế.
Khắp nơi trước mặt toàn là thạch bảo khí phái chỉnh tề, không thấy được đâu là điểm cuối, bốn phía cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc ưu mỹ, sân viện của bá chủ Thiên Đảo Hồ quả nhiên khí phái.
- Lục tiểu ca, mời tới bên này.
Bạch quản sự không dẫn Lục Ly đi tới quần thạch bảo to lớn trước mặt, mà là chuyển ngoặt sang bên trái. Phía này không có quá nhiều thạch bảo, lại có rất nhiều vườn hoa, khắp nơi toàn là hoa tươi xanh thắm. Giờ đang là mùa xuân, muôn hoa đua thắm khoe hồng, ánh trăng như thủy ngân rải đầy trên đất, nhìn qua đẹp không sao tả xiết.
Bảy tám lần rẽ trái rẽ phải, rốt cục đã tới nơi cần tới, là một tòa lầu các lộ thiên dựng bên vách đá. Từ bên ngoài lầu các nhìn lại, có thể thấy nơi xa núi non chập chùng, có thể thấy từng trấn nhỏ, tầm nhìn khoáng đạt, khiến người tâm thần thanh thản.
Trên lầu các lộ thiên đứng mấy tên thị nữ, chính giữa bày biện một chiếc bàn vuông, bốn phía điểm sẵn ánh nến, một nữ tử mặc kỳ bào màu đen bưng chén rượu ngồi phía sau bàn vuông.
Ánh mắt nữ tử không nhìn hắn, mà đang nhìn dãy núi xa xa, con ngươi sáng ngời như ánh sao, dung nhan xinh đẹp như ngọc, toàn thân không chỗ nào là không tràn ra mị ý, khiến Lục Ly nhìn mà tròng mắt không chớp lấy một lần.
Tuyệt thế diễm lệ như vậy, đây là có ý gì?
Bạch quản sự khẽ gật đầu với Lục Ly một cái rồi nhẹ nhàng lui xuống, Lục Ly nhấc chân đi tới mái hiên lầu các, mắt nhìn chằm chằm Yên phu nhân. Hắn cũng không che giấu vẻ nóng rực và dục vọng trong mắt, cứ vậy nhìn ngắm Yên phu nhân, tựa như đang ngắm nhìn côi bảo diễm lệ nhất thế gian.
Đợi Lục Ly từng bước một tới gần, Yên phu nhân mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lục Ly, khẽ cười một tiếng nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Chưa nhìn đủ!
Lục Ly nói rất thành thật, sau đó không đợi Yên phu nhân mời, hắn đã ngồi xuống đối diện nàng, bưng lên chén sớm đã rót đầy mỹ tửu, uống một hớp nói:
- Vẻ đẹp của phu nhân là trời cao ban cho, thứ mỹ lệ như thế vốn nên là dùng để thưởng thức và ca ngợi. Ta đã gặp qua không ít nữ tử, nhưng phu nhân tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất.
Lời nói có chút lớn mật, thậm chí là vô lễ này của Lục Ly khiến trong mắt Yên phu nhân chớp qua một tia kinh ngạc, nàng tử tế đánh giá Lục Ly một phen, lần này không giấu được vẻ kinh dị, nàng phát hiện so với lần trước, khí chất Lục Ly đã biến hóa rất lớn.
Nhiều thêm mấy phần trầm ổn và tự tin, còn có mấy phần bá khí!
Thiếu niên vẫn là thiếu niên đó, ngây thơ còn chưa hoàn toàn rút đi, chỉ mới hơn một tháng không ngờ đã trưởng thành nhanh đến vậy, điều này khiến Yên phu nhân không khỏi phải thay đổi cách nhìn.
Tay nàng đột nhiên khẽ vẫy, mấy tên thị nữ đi xuống, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười tuyệt mỹ, nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, có lẽ ngươi không biết, ta còn có một ngoại hiệu gọi là Độc Quả Phụ. Ngươi độc thân phó ước, còn vô lễ như thế, chẳng lẽ không sợ không xuống được Bạch Đế Sơn?
- Độc Quả Phụ?
Lục Ly thoáng ngẩn ngơ, Yên phu nhân không ngờ còn là quả phụ? Độc Quả Phụ? Chẳng lẽ rất nhiều người chết trong nàng.
Hắn nhún vai một cái nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, có thể chết ở trong tay mỹ nhân tuyệt sắc như phu nhân, đó cũng là vinh hạnh cho tại hạ.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Lục Ly, Yên phu nhân đành chịu, cười khổ nói:
- Lá gan ngươi quả nhiên càng lúc càng lớn.
Lục Ly cười nhẹ một tiếng, không mấy để tâm, vừa nãy mới triệt để đắc tội Bạch Hạ Sương, đánh mặt Bạch gia, lúc này lại dám độc thân tới Bạch Đế Sơn, lá gan của hắn có thể không lớn được ư?
Dưỡng di khí, cư di thể!
Lên làm đảo chủ Huyết Sát Đảo, trở thành Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, khí chất Lục Ly theo đó cũng đang lặng lẽ cải biến.
Chương 230 Ngươi sẽ cúi đầu ư?
Có lẽ.... Cũng một phần là bởi hắn biết mình là con em Lục gia, một trong mười đại gia tộc huyết mạch mạnh nhất Trung Châu, điều đó khiến trong con người hắn nhiều thêm một tia ngạo khí.
Bạch gia rất mạnh, nhưng chỉ là tiểu bá chủ ở Bắc Mạc, hắn lại là con em Lục gia, một trong những bá chủ Trung Châu, hắn còn là con trai của Nhân Hoàng Cảnh, Lục Nhân Hoàng!
Con em Lục gia sao có thể không có một tia bá khí? Con trai Nhân Hoàng sao có thể không có được chút ngạo cốt?
Phản kích ở bộ lạc Địch Long, đêm mưa tại Vũ Lăng Thành, khổ chiến trên Huyết Sát Đảo, kỳ ngộ quỷ dị trong tiểu thế giới, điên cuồng tại đấu giá trường, những biến cố kia khiến Lục Ly từng bước trưởng thành, loại khí chất nào đó ẩn sâu trong cơ thể cũng đang chậm rãi thức tỉnh.
Thất trưởng lão bị cướp đi trăm vạn Huyền Tinh, khiến Lục Ly hiểu ra được một đạo lý, nếu không xử lý tốt quan hệ với Bạch gia, về sau hắn tuyệt đối không cách nào có được cuộc sống thư thái tại Thiên Đảo Hồ.
Bởi thế hắn tới Thiên Ngục thành, tiến vào đấu giá trường, đánh mặt Bạch Hạ Sương, lúc này lại bước lên Bạch Đế Sơn, hắn đã vung đi ra.
Hắn đã quyết định, nếu tối nay đàm không thỏa, hắn liền dẫn người tiến vào trong tiểu thế giới. Nếu như đã có đường lui, vậy cớ gì còn phải cúi đầu quỳ gối với Bạch gia?
Còn về không xuống được Bạch Đế Sơn, hắn không mấy lo lắng, vẫn là câu nói kia. Nếu ngay cả chút khí độ như thế Bạch gia đều không có, sao mà làm được bá chủ Thiên Đảo Hồ?
Lúc ở trên chiến xa hắn đã nghĩ thông suốt chuyện này, giờ đây ánh mắt sáng rực dị thường, nhìn chằm chằm nét mặt tuyệt mỹ của Yên phu nhân.
Yên phu nhân trầm mặc thoáng mắt, đưa mắt nhìn về dãy núi phương xa, thản nhiên mở miệng nói:
- Lục Ly, ngươi có biết tối nay vì sao ta mời ngươi qua đây?
Đến lúc nói chính sự, Lục Ly thu lại thái độ lỗ mãng, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Biết, ngươi muốn ta cúi đầu, còn muốn hợp tác với ta. Hợp tác chắc không phải trọng yếu nhất, cúi đầu mới là trọng yếu nhất, đúng không? Phu nhân.
Ý cười nơi khóe miệng Yên phu nhân càng đậm mấy phần, quay đầu lại nhìn thẳng vào Lục Ly nói:
- Ngươi sẽ cúi đầu ư?
- Với Bạch Hạ Sương, không bao giờ!
Lục Ly lắc đầu, sau đó sáp người lại gần Yên phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Với phu nhân, có thể cân nhắc.
Đối với Lục Ly, Yên phu nhân trước giờ luôn một mực hứng thú.
Lần thứ nhất gặp mặt, nàng muốn dò xét linh hồn Lục Ly, lại phát hiện không dò xét được. Từ khắc đó nàng đã biết hoặc là linh hồn Lục Ly khác hẳn thường nhân, hoặc là trên người có dị bảo.
Đến sau nàng để Bạch quản sự điều tra thân phận Lục Ly, lại tra ra được một bí mật lớn bằng trời. Khi đó nàng hoài nghi Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, đáng tiếc Lục Ly không thức tỉnh huyết mạch Kim Cương, điều này khiến nàng có chút không dám xác định.
Tiếp đó nàng bày mưu để Minh Vũ đi cứu giá, tới một mà tiết mục quỳ xuống nhận chủ, nàng muốn thông qua đó chứng thực Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng.
Nhưng mà!
Kết quả khiến nàng vô cùng thất vọng, Lục Ly không ngờ lại chẳng phải con trai Lục Nhân Hoàng. Lệnh bài Lục Nhân Hoàng trong tay Minh Vũ cũng không sáng lên, lúc ấy nàng từng dùng thần niệm tra xét ngọc phù kia, đích thật là ngọc phù của đại gia tộc.
Năm xưa Lục Nhân Hoàng từng tới Thiên Đảo Hồ một chuyến, mặc dù nàng chưa thấy qua, nhưng chuyện Minh Vũ chịu đại ân từ Lục Nhân Hoàng lại là ngàn thật vạn thật. Nếu Minh Vũ đã xác định Lục Ly không phải con trai Lục Nhân Hoàng, vậy khả năng cao hắn thật không phải con trai Lục Nhân Hoàng.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn...
Sau khi trở về tâm tình Yên phu nhân rất tệ, Bạch quản sự xin chỉ thị hỏi nên đối đãi thế nào với Lục Ly, nàng còn phát hỏa một trận. Bởi thế sau đó đám người Liễu Di tới bán Huyết Trùng Quả, giá cả mới sẽ hạ xuống, thái độ Bạch quản sự cũng đại biến.
Từ ngày đó trở đi Yên phu nhân không chú ý tới chuyện Lục Ly nữa, thẳng cho đến tối nay, Lục Ly đi tới Thiên Ngục Thành.
Lục Ly giận dỗi đi đến đấu giá trường, điều này dẫn lên Yên phu nhân, thậm chí chuyện xảy ra sau đó càng khiến Yên phu nhân chấn động.
Mặt nạ Quỷ Sát thần bí, có được một chiếc Không Gian Giới Chỉ, ngoài ra còn có bảo vật có thể thế chấp hai ngàn vạn Huyền Tinh, điên cuồng vung tiền như rác!
Hết thảy hết thảy đều khiến cho Lục Ly càng trở nên thần bí, khiến Yên phu nhân lần nữa bị câu lên hiếu kỳ và hứng thú đối với thiếu niên này.
Thế là mới có dạ hội Bạch Đế Sơn tối nay.
Hai ngàn vạn Huyền Tinh không tính là gì, nhưng Lục Ly sinh ra ở một bộ lạc nhỏ, từ nhỏ chịu đủ bắt nạt, nghèo đến phải đi kéo quan tài.
Liễu gia vừa đến Thiên Đảo Hồ cũng một nghèo hai trắng, hiện tại Liễu gia mới vừa chiếm cứ Huyết Sát Đảo, còn đang trăm phế đợi hưng. Lục Ly nào có Huyền Tinh mua sắm Không Gian Giới Chỉ, lấy đâu ra mặt nạ Quỷ Sát? Còn cả Thiên Đà Tử nữa, vì sao hắn lại có thể bất ngờ đột phá? Lục Ly lại dựa vào bảo vật gì để thế chấp hai ngàn vạn Huyền Tinh?
Hắn rốt cục có phải con trai Lục Nhân Hoàng hay không?
Yên phu nhân rất muốn biết, nàng muốn kiến lập một loại quan hệ nào đó với thiếu niên một thân bí ẩn này, muốn giúp hắn hóa giải ân oán với Bạch Hạ Sương, cho nên nàng mới hỏi Lục Ly sẽ cúi đầu ư?
Không ngờ lại nghe được đáp án như thế!
Yên phu nhân có chút dở khóc dở cười, thiếu niên này đúng là gan to bằng trời. Dám hết lần này đến lần khác đùa giỡn nàng? Thật tưởng biệt danh Độc Quả Phụ của nàng chỉ là dùng để dọa người?
Ý cười trên mặt nàng liễm đi, nghiêm túc nói:
- Lục Ly, ta ra ba điều kiện, nếu ngươi có thể đáp ứng, ân oán trước kia xóa bỏ, từ nay về sau ngươi chính là bằng hữu của Bạch gia.
Lục Ly bưng chén lên đung đưa một cái, hờ hững nói:
- Lục mỗ rửa tai lắng nghe.
Yên phu nhân mở miệng nói tiếp:
- Thứ nhất, Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn chỉ được cung ứng cho chúng ta, giá cả hai vạn một gốc.
Bản nguyên tinh huyết rất trân quý, nhất là bản nguyên tinh huyết của Huyền thú cường đại. Thú Hoàng dưới Hàn Băng Thâm Uyên từng dẫn lên rất nhiều đại gia tộc siêu cấp tranh đoạt, thậm chí ngay cả đại thế lực ở Thanh Châu đều bị cuốn vào.
Thú Hoàng thưa thớt, giọt máu này khẳng định không phải Thú Hoàng, bằng không sớm đã oanh động Thiên Đảo Hồ.
Không phải Thú Hoàng, không thể xác định phẩm giai, không thể xác định thuộc tính, như vậy giá trị liền thấp đi nhiều.
Một tên lão giả đứng dậy hỏi:
- Vân Cơ, ta muốn hỏi xem bản nguyên tinh huyết này lấy được từ đâu? Vì sao không thể xác định nguồn gốc của nó?
Vân Cơ cười khổ nói:
- Giọt bản nguyên tinh huyết này và chiến xa đỏ tía cùng thu được từ trong một nơi di tích cổ, đương thời nó đã được chứa ở trong chiếc bình kia. Cho nên chúng ta không cách nào căn cứ nguồn gốc đưa ra phán định, bởi vì thời gian cất giữ quá lâu, cũng không cách nào phán định đến cùng là tinh huyết của Huyền thú cấp bậc gì.
Lời này của Vân Cơ khiến càng nhiều người mất đi hứng thú, thời gian cất giữ đã lâu như vậy, phỏng chừng khí huyết bên trong giảm đi không ít, quan trọng nhất là không biết phẩm tính, mua để làm gì?
- Một trăm vạn Huyền Tinh!
Vẫn có người ra giá, là một công tử trong nhã các tầng trên, xem ra công tử này là định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tính mua về nghiên cứu một phen.
- Ba trăm vạn!
Một tiếng nói khàn khàn vang lên, dẫn lên vô số người chấn kinh, lại có đứa ngu trực tiếp nâng giá hai trăm vạn? Nâng giá như vậy không phải là cố tình đấy chứ?
Khi mọi người lần theo thanh âm nhìn lại, toàn trường lập tức nghẹn lời, bởi vì người kêu giá chính là đứa ngu ngốc mang mặt nạ Lệ Quỷ vừa nãy.
Vừa rồi hắn hô ba trăm vạn, đã bị phạt nặng, giờ lại dám tiếp tục kêu giá, hắn không sợ bị đấu giá trường khiêng đi ra?
Quả nhiên!
Sau khi Lục Ly hô lên giá cả, nụ cười trên mặt Vân Cơ cứng lại, sắc mặt nam tử ngồi trong góc hàng thứ nhất cũng có chút bất thiện, còn về Chiêm Dương quản sự phụ trách duy trì trật tự hiện trường, lúc này sắc mặt càng là đen như đáy nồi.
Nể mặt còn không biết điều!
Nếu không phải Lục Ly bán ra một ít linh dược trong đấu giá trường, lúc này sợ rằng Chiêm Dương đã trực tiếp sai người ra tay bắt lại Lục Ly.
Hắn cố nén nộ khí, bước nhanh về phía Lục Ly, lạnh giọng nói:
- Lục công tử, mời ngài tôn trọng chúng ta một chút, được không?
Hai chữ sau cùng đặc biệt được nhấn mạnh, biểu thị sự phẫn nộ của Chiêm Dương, Lục Ly lại không lên tiếng. Tay lặng lẽ thả xuống, cầm giới chỉ trong tay đưa tới, nói:
- Thứ này có đáng ba trăm vạn Huyền Tinh?
Chiêm Dương thoáng kinh ngạc, tiếp lấy giới chỉ, Huyền lực lấp lánh, sau đó ánh mắt chớp qua một tia kinh dị, gật đầu nói:
- Đáng, tuyệt đối đáng một ngàn vạn.
Lục Ly nhận lại giới chỉ rồi nói:
- Vậy ta cầm thứ này đảm bảo, nếu ta không có Huyền Tinh, thứ này sẽ bán cho các ngươi? Thế nào?
- Được!
Sắc mặt Chiêm Dương lập tức dễ nhìn hơn nhiều, hắn quay người, đi đến trước mặt nam tử trung niên ở hàng thứ nhất yên ắng nói mấy câu, nam tử trung niên lập tức ra dấu tay với Triều Vân Cơ.
Vân Cơ hơi sững, nàng dừng một lát sau đó nói tiếp:
- Vừa rồi vị khách nhân kia lấy ra một kiện bảo vật quý giá. Chúng ta giám định qua, giá trị bảo vật kia quả thực trên ba trăm vạn, bởi thế lần kêu giá này hữu hiệu!
- Hả?
Rất nhiều người tại trường sửng sốt, vốn tưởng rằng đứa ngốc kia sẽ bị khiêng đi ra, không ngờ sự tình đột nhiên chuyển ngược, Lục Ly lại có thể cầm ra bảo vật giá trị ba trăm vạn Huyền Tinh làm thế chấp
Chỉ là...
Nếu hắn đã có bảo vật, vì sao vừa rồi không lấy ra? Chẳng lẽ vừa rồi là hắn thuận miệng kêu giá, cố ý khiêu khích Bạch Hạ Sương? Lúc này mới thật sự muốn mua đồ?
Một hơi nâng giá hai trăm vạn, rất nhiều người âm thầm suy tính, chẳng lẽ giọt bản mệnh tinh huyết này đúng thật là dị bảo? Hay là đầu óc Lục Ly có chút không bình thường?
Vân Cơ thoáng ngừng lại, một lúc sau mới mở miệng nói tiếp:
- Ba trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn? Nếu không có, giọt bản nguyên tinh huyết này sẽ thuộc về vị quý khách đây.
- Ba trăm năm mươi vạn!
Công tử trẻ tuổi trên nhã các vừa rồi kêu giá lần nữa mở miệng, rõ ràng hắn cũng rất hứng thú với giọt bản nguyên tinh huyết này.
Lục Ly không chút nào do dự, giọt tinh huyết này hắn quyết phải lấy cho bằng được, bởi thế trực tiếp kêu giá nói:
- Năm trăm vạn!
Tê tê!
Một tràng tiếng hít thở sâu vang lên, Lục Ly lần nữa nâng giá một trăm năm mươi vạn, giá tiền như thế đã rất nghịch thiên. Vì một giọt bản nguyên tinh huyết không biết phẩm giai, không biết hiệu quả, làm vậy liệu có đáng không?
Trên nhã các trầm mặc, Vân Cơ cũng trầm mặc, bởi vì Vân Cơ nghe được ám thị, Lục Ly có năng lực ra giá năm trăm vạn Huyền Tinh.
Đợi chừng mấy nhịp thở, trên nhã các vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, tựa hồ đã có ý từ bỏ.
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, chỉ cần có thể nắm xuống tinh huyết này, dù có phải bán đi Không Gian Giới Chỉ cũng đáng. Hắn không có khái niệm quá lớn đối với Huyền Tinh, vì giọt bản nguyên tinh huyết này hắn có thể vứt bỏ hết thảy.
Lầu trên, Lộc trưởng lão đã bị dọa sợ, mới đầu hắn căn bản không nghĩ tới Lục Ly, nhưng lúc này tử tế quan sát một phen, phát hiện áo bào người này giống hệt Lục Ly, dáng người cũng tương tự. Then chốt là giới chỉ màu đen trong tay kia, hắn xác định trăm phần trăm chính là Lục Ly.
Lục Ly làm sao có thể có năm trăm vạn Huyền Tinh? Vì sao Lục Ly phải muốn mua giọt bản nguyên tinh huyết này? Lộc trưởng lão không biết, hắn đảo mắt nhìn sang Thiên Đà Tử, kẻ sau lại lạnh lùng nói:
- Đừng hỏi, đừng quản, đấu giá xong chúng ta liền rời đi.
- Năm trăm vạn!
Giọng của Vân Cơ lần nữa vang lên:
- Đây là giá cao nhất trong buổi hôm nay, còn có ai ra giá cao hơn? Năm trăm vạn lần một, năm trăm vạn lần hai, năm trăm vạn...
- Năm trăm lẻ mười vạn.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lãnh vang lên, vô số người chấn kinh theo tiếng nhìn lại, khóe miệng lập tức nhếch lên ý cười bỡn cợt.
Chương 227 Đấu pháp
Hôm nay có trò hay để xem, Bạch Hạ Sương lại ra giá.
Bạch Hạ Sương chỉ nhấc cao mười vạn Huyền Tinh, ý tứ rất rõ ràng, lần này nàng cố tình nâng giá, cố ý chọc tức Lục Ly, khiến Lục Ly xuất huyết càng nhiều.
Vừa rồi Lục Ly khiêu khích nàng, đánh mặt nàng, thân là một trong hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, nàng không phản kích, há chẳng phải xấu mặt cái tên Bạch Hạ Sương.
- Mẹ nó!
Lục Ly thầm giận, lại hết cách không thể làm gì, cái tên Bạch Hạ Sương này đã không biết giá trị bao nhiêu Huyền Tinh, nàng muốn hô giá ai cũng ngăn không được.
Lục Ly cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, không thể phồng lên lá gan đi đối đầu với Bạch Hạ Sương, bằng không phỏng chừng giá cả sẽ bị nhấc lên cả ngàn vạn.
Hắn trầm mặc một lát, đợi lúc Vân Cơ sắp mở miệng, hắn mới lên tiếng:
- Năm trăm hai mươi vạn.
Bạch Hạ Sương thêm mười vạn, hắn cũng thêm mười vạn!
Dù sao cứ mười vạn mười vạn thêm lên, như thế sẽ không khiến Bạch Hạ Sương bắn ngược quá mãnh liệt, chờ giá cả đạt tới mức độ nhất định nói không chừng nàng sẽ từ bỏ.
Nhưng mà...
Lần báo giá tiếp theo của Bạch Hạ Sương trực tiếp khiến điểm nộ khí của hắn tăng vọt, Bạch Hạ Sương khẽ kêu nói:
- Tám trăm vạn!
- Con điên, con điên này, nếu rơi vào tay ta, ngươi cứ liệu thần hồn.
Lục Ly âm thầm cắn răng, lại không lập tức tăng giá mà cúi đầu xuống, ánh mắt lộ vẻ khó xử, tựa hồ không trả giá nổi.
Vô số ánh mắt khóa chặt hắn, mấy đạo thần niệm lặng lẽ đảo qua, lần này Lục Ly đã dẫn lên toàn trường hiếu kì. Nếu Lục Ly còn có thể tăng giá, thân phận hắn tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người hoài nghi, dù sao có thể cầm ra tám trăm vạn Huyền Tinh, ít nhất đều phải là thế lực tứ phẩm.
- Được rồi, nhã các số một ra giá tám trăm vạn Huyền Tinh, đây là giá tiền cao nhất trong vòng ba tháng qua, còn ai muốn tăng giá? Tám trăm vạn lần một, tám trăm vạn lần hai...
Giọng nói dễ nghe của Vân Cơ lần nữa vang lên, Lục Ly rốt cục ngẩng đầu, cắn răng nói:
- Chờ chút, ta lại thêm mười vạn.
Hoa...
Toàn trường sôi trào, ngay cả nhã các lầu trên đều truyền ra tiếng xì xào. Tối nay trò hay không ngừng a, không ngờ lại có người dám đấu pháp với tiểu thư Bạch gia, qua tối nay chuyện ở đây chắc chắn sẽ truyền khắp toàn Thiên Đảo Hồ...
Lục Ly có vẻ rất khó xử, tựa hồ đây là giá tiền cao nhất của hắn. Vô số ánh mắt nhìn về nhã các số một, Lục Ly dừng một lát sau đó cắn răng trầm giọng hét:
- Nếu Bạch tiểu thư còn muốn ra giá, tại hạ chỉ có thể từ bỏ...
Ý tứ Lục Ly rất rõ ràng, nếu Bạch Hạ Sương còn muốn ra giá, vậy ngươi cứ mua giọt bản nguyên tinh huyết này đi? Bỏ ra hơn tám trăm vạn mua về một giọt bản nguyên tinh huyết phẩm giai không xác định, trở về Bạch Hạ Sương nhất định sẽ bị quở mắng...
Bạch Hạ Sương tựa hồ cũng có chút khó xử, trầm mặc rất lâu, tâm tình Lục Ly một mực treo lên, hô hấp đều trở nên dồn dập mấy phần.
Vân Cơ chờ giây lát sau đó bắt đầu lên tiếng hỏi dò, nếu không ai tăng giá liền dừng ở đây. Ngay lúc Vân Cơ vừa nói ba lần, nhã các số một nhẹ nhàng truyền ra ba chữ:
- Một ngàn vạn!
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!
Lục Ly thình lình đứng bật dậy, không thèm che dấu phẫn nộ trong lòng, Bạch Hạ Sương quá phận, đây là muốn đấu đến chết với hắn.
Lập tức, hắn cũng không cố được quá nhiều, lửa giận công tâm, bạo nộ rống to:
- Hai ngàn vạn, Bạch Hạ Sương, có giỏi ngươi tăng giá nữa đi?
Toàn trường hóa đá...
Vừa rồi Vân Cơ mới nói tám trăm vạn đã là giá cao nhất trong vòng ba tháng qua, hiện tại hô lên hai ngàn vạn phỏng chừng sẽ là giá cao nhất trong năm nay. Mà một hơi tăng giá một ngàn vạn, sợ rằng mấy năm đều rất khó thấy được.
Chỉ là một giọt bản nguyên tinh huyết mà thôi, lại không phải bản nguyên tinh huyết Thú Hoàng, hơn nữa tinh huyết này còn không biết có vấn đề hay không, có tác dụng phụ gì hay không?
Hai ngàn vạn Huyền Tinh!
Xung kích một lần Mệnh Luân Cảnh chỉ cần ba trăm vạn Huyền Tinh, chừng đó đủ để xung kích sáu lần. Không biết có thể mua được bao nhiêu linh tài và đan dược, dự tính cầm hai ngàn vạn Huyền Tinh đưa cho Hứa gia, Hứa gia đều có thể ban cho một hòn đảo cấp ba.
Chỉ vì mua một giọt bản nguyên tinh huyết.
Then chốt nhất là ngữ khí của Lục Ly, hắn trực tiếp hô lên tên họ Bạch Hạ Sương, ngữ khí vô cùng bất thiện, nói rõ muốn khiêu hấn Bạch Hạ Sương, muốn đánh mặt Bạch Hạ Sương!
Vân Cơ làm sao có thể không biết là Bạch Hạ Sương, nàng một mực xưng hô khách nhân nhã các số một, tự nhiên là có thâm ý, tránh cho vạn nhất xuất hiện tình huống không thể khống chế, Bạch Hạ Sương cũng có bậc thang đi xuống.
Giờ Lục Ly gọi thẳng tên họ Bạch Hạ Sương, như vậy chính là không cho nàng bậc thang để hạ. Hoặc là tiếp tục tăng giá, hoặc là cường hành bị Lục Ly đánh mặt.
Bịch!
Lộc trưởng lão đặt mông ngồi xuống ghế, triệt để bị dọa cho không biết làm sao. Ánh mắt Thiên Đà Tử lại chớp qua một tia đành chịu, tên chủ tử này quá điên cuồng...
- Không đúng...
Nhưng rất nhanh mọi người liền kịp có phản ứng, hai ngàn vạn Huyền Tinh không phải người bình thường có thể cầm ra được, Lục Ly thực sự có hai ngàn vạn Huyền Tinh ư?
Rèm nhã các số một đột nhiên bị xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, Bạch Hạ Sương nhìn chằm chằm vào mắt Lục Ly đằng sau mặt nạ Quỷ Sát, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là ngươi!
- Hả?
Trong lòng Lục Ly lộp bộp một tiếng, vừa rồi trong cơn phẫn nộ, hắn không che giấu âm thanh, trực tiếp rống lên, kết quả liền bị Bạch Hạ Sương nghe ra được thân phận.
Bạch Hạ Sương đảo mắt nhìn sang nam tử trung niên ở hàng thứ nhất bên dưới, mở miệng nói:
- Đỗ tổng quản, các ngươi không phái người đi điều tra? Chẳng lẽ ai cũng có thể hô ra hai ngàn vạn?
Nam tử trung niên mỉm cười, vung tay để Chiêm Dương đi tới chỗ Lục Ly, Chiêm Dương thấp giọng nói:
- Lục công tử, ngươi xác định mình có bảo vật giá trị hai ngàn vạn?
- Có!
Lục Ly cắn răng thấp giọng đáp:
- Chẳng qua không thể lấy ra ở chỗ này.
- Được, mời đi theo ta.
Chương 228 Hắn có năng lực như thế
Quản sự dẫn Lục Ly đi tới một đầu hành lang, chúng nhân ghé mắt nhìn theo, rất nhiều người đều hiếu kì, liệu Lục Ly có thể lấy ra được bảo vật gì đủ để thế chấp hai ngàn vạn?
Đỗ đại nhân tựa hồ cũng bị câu lên hứng thú, đứng dậy bước đến đầu hàng lang, đi theo Lục Ly và Chiêm Dương tiến vào trong một thiên điện.
Chiêm Dương thấy Đỗ đại nhân tiến vào, vội vàng khom người hành lễ, sau đó giới thiệu nói:
- Lục công tử, vị này là tổng quản đấu giá trường chúng ta, Đỗ tổng quản.
Lục Ly khẽ gật đầu, chắp tay nói:
- Gặp qua Đỗ đại nhân.
- Lục tiểu ca hôm nay đúng là khiến Đỗ mỗ đại khai nhãn giới.
Tướng mạo Đỗ đại nhân rất nho nhã, Lục Ly không cảm ứng ra được khí tức hắn, hẳn ít nhất phải là Mệnh Luân Cảnh, hắn mỉm cười nói:
- Mặc kệ hôm nay kết quả thế nào, Đỗ mỗ đều kết giao với bằng hữu ngươi.
- Đa tạ Đỗ đại nhân.
Lục Ly lần nữa chắp tay, sau đó giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra một chiếc hộp ngọc, đưa tới nói:
- Đây là một trái Thiên Xà Quả, hẳn đủ để thế chấp hai ngàn vạn Huyền Tinh rồi chứ?
- Thiên Xà Quả?
Trong mắt Đỗ đại nhân lóe lên tinh quang, hắn rất rõ ràng về Thiên Xà Quả. Một trái Thiên Xà Quả chính là đồng nghĩa với một tên Mệnh Luân Cảnh, về cơ bản có tiền cũng không mua được, đừng nói Bắc Mạc, dù có đặt ở Trung Châu cũng tính là vật quý hiếm.
Chiêm Dương không dám tiếp lấy, Đỗ đại nhân đích thân nhận lấy hộp ngọc, vừa mở ra, mùi thơm trong hộp ngọc liền xông vào mũi.
Đỗ đại nhân nhìn một cái liền lập tức đóng lại, đưa cho Lục Ly nói:
- Lục công tử quả nhiên là đại thủ bút, thứ này ta làm chủ giúp ngươi, định ra năm ngàn vạn Huyền Tinh. Cộng thêm Không Gian Giới Chỉ, chỉ cần sáu ngàn vạn trở xuống, giá cả tùy ngươi kêu.
- Tốt!
Lục Ly sải bước đi ra, khóe miệng Đỗ đại nhân nhếch lên ý cười, cũng theo ra ngoài, Chiêm Dương thì mặt mũi kích động đi ở sau cùng.
Lục Ly về lại vị trí của mình, hiện trường hoàn toàn an tĩnh, Đỗ đại nhân đích thân bước lên đài đấu giá, chắp tay về phía nhã các số một nói:
- Sương tiểu thư, vừa rồi Đỗ mỗ đích thân đi xác nhận. Vị quý khách kia hoàn toàn có năng lực kêu giá như thế, Đỗ mỗ lấy tín dự Thiên Phạt đấu giá trường làm đảm bảo, thế nên... kêu giá hữu hiệu.
Hoa
Toàn trường sôi trào, Lộc trưởng lão vừa mới đứng dậy lại đặt mông ngồi xuống, căng thẳng đến độ toàn thân đều run rẩy.
Trên mặt Vân Cơ cũng chớp qua một tia đỏ ửng, trong mắt lưu chuyển quang sóng, mỹ lệ vô cùng, nàng không lên tiếng, chỉ ra dấu để chúng nhân tại trường trước khôi phục bình tĩnh.
Rất nhiều nhã các lầu trên đều truyền ra tiếng ồn ào, thần niệm dò xét xuống càng dồn dập, ai nấy đều khóa chặt Lục Ly. Đáng tiếc Lục Ly mang theo một tấm mặt nạ thần bí, không ai có thể dò ra được hư thực.
Nhã các số một trầm mặc, đợi khoảnh khắc, chờ khi tiếng ồn ào ít đi một chút, Vân Cơ mới đưa tay ra dấu ép xuống, cười nói:
- Được rồi, mong chư vị an tĩnh, tối nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ, cũng sẽ là một đêm vĩnh viễn được ghi lại trong lịch sử Thiên Phạt đấu giá trường. Hai ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn?
Vô số ánh mắt nhìn về nhã các số một, trong nhã các lại một mực im ắng, lát sau một tiếng nói già nua truyền ra:
- Bạch gia từ bỏ lần cạnh tranh này.
Đám đông khe khẽ gật đầu, trưởng lão Bạch gia ra mặt, ngăn lại Bạch Hạ Sương làm lớn chuyện. Giọt bản nguyên tinh huyết kia vốn không đáng giá này, tiếp tục đấu nữa, nếu Lục Ly đột nhiên không kêu giá thì sao?
Đông đông đông!
Từ trên nhã các truyền ra tiếng bước chân trầm muộn, tiếng bước chân kia một mực hướng xuống dưới, tiếp đó một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở cuối hành lang. Bạch Hạ Sương hung hăng trừng Lục Ly một cái, sau đó quay người rời đi.
- Con mụ thối thây, hại ông đây bỏ ra hơn ngàn vạn, đừng rơi vào trong tay ông, nếu không ngươi coi chừng.
Lục Ly trừng ngược lại Bạch Hạ Sương một cái, hắn biết qua tối nay mình đã triệt để đắc tội Bạch Hạ Sương, nhưng vì giọt bản nguyên tinh huyết kia, Lục Ly cảm thấy đáng giá.
- Hai ngàn vạn lần ba, được rồi, giọt bản nguyên tinh huyết này thuộc về vị quý khách kia.
Bản nguyên tinh huyết rốt cục cũng được đấu giá xong, Lục Ly thở dài một hơi, trên mặt vô số người cũng hiện ra nụ cười, cảm giác chuyến này đến đây không uổng.
Sau cùng một kiện vật phẩm đấu giá đi lên, là một thanh Huyền khí Thiên giai lục phẩm, tính là trọng bảo, đại hí áp trục.
Nhưng trải qua cạnh tranh vừa rồi giữa Lục Ly và Bạch Hạ Sương, thanh Huyền khí cực phẩm này có phần u ám thất sắc, giá cả cuối cùng cũng chỉ được tám trăm vạn, bị một công tử đại gia tộc trên nhã các mua đi.
Hội đấu giá tối này hạ màn, Lục Ly được Chiêm Dương mời đi thiền điện từ sớm. Đỗ đại nhân rất nhanh liền tiến vào, trong tay cầm theo bình ngọc chứa bản nguyên tinh huyết.
Đỗ đại nhân cười tủm tỉm nói:
- Lục công tử, đây là bản nguyên tinh huyết ngươi đấu giá được, không biết ngươi định thanh toán Huyền Tinh thế nào?
Lục Ly còn có thể thanh toán thế nào được nữa?
Hắn làm gì có nhiều Huyền Tinh như vậy? Thế là đành phải đưa qua Thiên Xà Quả, miệng nói:
- Đỗ đại nhân, có thể thế này được không? Ta thế chấp vật này cho các ngươi, trong vòng nửa năm nếu không cách nào góp đủ Huyền Tinh, Thiên Xà Quả sẽ giao cho các ngươi đấu giá, sau đó trừ đi hai ngàn vạn?
- Hoàn toàn không vấn đề!
Đỗ tổng quản sảng khoái đáp ứng, còn giao Huyền tinh thu được từ bán Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn cho Lục Ly.
Ký xong chứng từ, Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt Đỗ tổng quản mời tiệc chiêu đãi, để Chiêm Dương dẫn đi đổi một thân áo bào, lấy xuống mặt nạ Quỷ Sát, sau đó lặng lẽ ra khỏi Thiên Phạt đấu giá trường.
Mới vừa đi ra đấu giá trường, Lục Ly bất giác cười khổ.
Bởi vì bên ngoài đấu giá trường dừng một chiếc chiến xa, Bạch quản sự đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Lục Tiểu Ca, Yên phu nhân trở về, nàng nói muốn mời ngươi uống rượu.
Đêm mùa xuân rất mê người, bóng đêm Thiên Ngục Thành lại càng mỹ lệ.
Chương 229 Tuyệt thế diễm lệ
Trên quảng trường người đi lại rất nhiều, tới lui không dứt, có không ít thiếu nam thiếu nữ du ngoạn, càng điểm thêm phần rạng rỡ cho tòa thành.
Lục Ly ngồi lên xe ngựa, Bạch quản sự lại không có chạy về phía Thiên Ngục thương hội, mà lại chạy ra ngoài thành.
Bạch quản sự giải thích nói là lúc này Yên phu nhân đang ở Bạch Đế Sơn, nơi đặt đại viện Bạch gia. Nàng triệu kiến ở Bạch Đế Sơn, tính là phá lệ coi trọng Lục Ly, dù sao không phải ai cũng đều có thể lên được nơi đó.
Ngồi trong chiến xa, Lục Ly lại không tâm tình đi ngắm cảnh sắc mỹ lệ bốn phía mà một mực cúi đầu trầm tư, con ngươi không ngừng lấp lóe, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Đế Sơn cách bắc thành vài dặm, ra cửa bắc liền thấy. Núi không tính quá cao, nhưng rất dốc đứng, tựa như cột chống trời chọc thẳng tầng mây.
Chiến xa được hai thớt thần câu chở đi, tốc độ rất nhanh, chỉ một nén hương đã tới chân núi. Từ xa xa, Lục Ly nhìn thấy một sơn đạo uốn lượn mà lên, rất là dốc đứng, không khỏi nhíu mày nói:
- Bạch quản sự, dốc như thế xe ngựa có lên được không?
- Yên tâm đi.
Bạch quản sự quay đầu cười nói:
- Chân núi có tiểu truyền tống trận, có thể trực tiếp đến thẳng đỉnh núi, sơn đạo này bình thường đều là dành cho hạ nhân, khách nhân thì ngồi truyền tống trận.
- ...
Lục Ly trợn tròn mắt, cái gì gọi là hào môn? Đây chính là hào môn. Ở bên ngoài đại viện tu kiến một tòa truyền tống trận, đây là Huyền Tinh nhiều đến mức không chỗ để tiêu.
Men theo quan đạo, rất nhanh liền đến một quảng trường nhỏ, phụ cận quảng trường có mấy tòa thạch bảo, quả nhiên có một truyền tống trận nho nhỏ được mấy tên võ giả đứng thủ hộ.
Bạch quản sự mang theo Lục Ly hạ xuống chiến xa, trong tay hiện ra lệnh bài, lập tức tiến vào truyền tống trận. Một đạo bạch quang xông thẳng trời cao, Lục Ly chỉ thấy bạch quang nhoáng lên một cái, sau đó liền đã xuất hiện trên một bãi cỏ, hắn đưa mắt quét qua, thình lình phát hiện xa xa về hướng nam chính là Thiên Ngục Thành.
- Nơi tốt.
Lục Ly đột nhiên hiểu được vì sao Thiên Ngục lão nhân lại an trí đại viện Bạch gia ở chỗ này, đứng từ đây có thể thu hết trọn cả Thiên Ngục Thành vào đáy mắt. Cảm giác như thể biến thành quân vương cao cao tại thượng, mọi động tĩnh ở thành trì bên dưới đều tuyệt đối nằm trong tầm khống chế.
Khắp nơi trước mặt toàn là thạch bảo khí phái chỉnh tề, không thấy được đâu là điểm cuối, bốn phía cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc ưu mỹ, sân viện của bá chủ Thiên Đảo Hồ quả nhiên khí phái.
- Lục tiểu ca, mời tới bên này.
Bạch quản sự không dẫn Lục Ly đi tới quần thạch bảo to lớn trước mặt, mà là chuyển ngoặt sang bên trái. Phía này không có quá nhiều thạch bảo, lại có rất nhiều vườn hoa, khắp nơi toàn là hoa tươi xanh thắm. Giờ đang là mùa xuân, muôn hoa đua thắm khoe hồng, ánh trăng như thủy ngân rải đầy trên đất, nhìn qua đẹp không sao tả xiết.
Bảy tám lần rẽ trái rẽ phải, rốt cục đã tới nơi cần tới, là một tòa lầu các lộ thiên dựng bên vách đá. Từ bên ngoài lầu các nhìn lại, có thể thấy nơi xa núi non chập chùng, có thể thấy từng trấn nhỏ, tầm nhìn khoáng đạt, khiến người tâm thần thanh thản.
Trên lầu các lộ thiên đứng mấy tên thị nữ, chính giữa bày biện một chiếc bàn vuông, bốn phía điểm sẵn ánh nến, một nữ tử mặc kỳ bào màu đen bưng chén rượu ngồi phía sau bàn vuông.
Ánh mắt nữ tử không nhìn hắn, mà đang nhìn dãy núi xa xa, con ngươi sáng ngời như ánh sao, dung nhan xinh đẹp như ngọc, toàn thân không chỗ nào là không tràn ra mị ý, khiến Lục Ly nhìn mà tròng mắt không chớp lấy một lần.
Tuyệt thế diễm lệ như vậy, đây là có ý gì?
Bạch quản sự khẽ gật đầu với Lục Ly một cái rồi nhẹ nhàng lui xuống, Lục Ly nhấc chân đi tới mái hiên lầu các, mắt nhìn chằm chằm Yên phu nhân. Hắn cũng không che giấu vẻ nóng rực và dục vọng trong mắt, cứ vậy nhìn ngắm Yên phu nhân, tựa như đang ngắm nhìn côi bảo diễm lệ nhất thế gian.
Đợi Lục Ly từng bước một tới gần, Yên phu nhân mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lục Ly, khẽ cười một tiếng nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Chưa nhìn đủ!
Lục Ly nói rất thành thật, sau đó không đợi Yên phu nhân mời, hắn đã ngồi xuống đối diện nàng, bưng lên chén sớm đã rót đầy mỹ tửu, uống một hớp nói:
- Vẻ đẹp của phu nhân là trời cao ban cho, thứ mỹ lệ như thế vốn nên là dùng để thưởng thức và ca ngợi. Ta đã gặp qua không ít nữ tử, nhưng phu nhân tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất.
Lời nói có chút lớn mật, thậm chí là vô lễ này của Lục Ly khiến trong mắt Yên phu nhân chớp qua một tia kinh ngạc, nàng tử tế đánh giá Lục Ly một phen, lần này không giấu được vẻ kinh dị, nàng phát hiện so với lần trước, khí chất Lục Ly đã biến hóa rất lớn.
Nhiều thêm mấy phần trầm ổn và tự tin, còn có mấy phần bá khí!
Thiếu niên vẫn là thiếu niên đó, ngây thơ còn chưa hoàn toàn rút đi, chỉ mới hơn một tháng không ngờ đã trưởng thành nhanh đến vậy, điều này khiến Yên phu nhân không khỏi phải thay đổi cách nhìn.
Tay nàng đột nhiên khẽ vẫy, mấy tên thị nữ đi xuống, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười tuyệt mỹ, nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, có lẽ ngươi không biết, ta còn có một ngoại hiệu gọi là Độc Quả Phụ. Ngươi độc thân phó ước, còn vô lễ như thế, chẳng lẽ không sợ không xuống được Bạch Đế Sơn?
- Độc Quả Phụ?
Lục Ly thoáng ngẩn ngơ, Yên phu nhân không ngờ còn là quả phụ? Độc Quả Phụ? Chẳng lẽ rất nhiều người chết trong nàng.
Hắn nhún vai một cái nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, có thể chết ở trong tay mỹ nhân tuyệt sắc như phu nhân, đó cũng là vinh hạnh cho tại hạ.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Lục Ly, Yên phu nhân đành chịu, cười khổ nói:
- Lá gan ngươi quả nhiên càng lúc càng lớn.
Lục Ly cười nhẹ một tiếng, không mấy để tâm, vừa nãy mới triệt để đắc tội Bạch Hạ Sương, đánh mặt Bạch gia, lúc này lại dám độc thân tới Bạch Đế Sơn, lá gan của hắn có thể không lớn được ư?
Dưỡng di khí, cư di thể!
Lên làm đảo chủ Huyết Sát Đảo, trở thành Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, khí chất Lục Ly theo đó cũng đang lặng lẽ cải biến.
Chương 230 Ngươi sẽ cúi đầu ư?
Có lẽ.... Cũng một phần là bởi hắn biết mình là con em Lục gia, một trong mười đại gia tộc huyết mạch mạnh nhất Trung Châu, điều đó khiến trong con người hắn nhiều thêm một tia ngạo khí.
Bạch gia rất mạnh, nhưng chỉ là tiểu bá chủ ở Bắc Mạc, hắn lại là con em Lục gia, một trong những bá chủ Trung Châu, hắn còn là con trai của Nhân Hoàng Cảnh, Lục Nhân Hoàng!
Con em Lục gia sao có thể không có một tia bá khí? Con trai Nhân Hoàng sao có thể không có được chút ngạo cốt?
Phản kích ở bộ lạc Địch Long, đêm mưa tại Vũ Lăng Thành, khổ chiến trên Huyết Sát Đảo, kỳ ngộ quỷ dị trong tiểu thế giới, điên cuồng tại đấu giá trường, những biến cố kia khiến Lục Ly từng bước trưởng thành, loại khí chất nào đó ẩn sâu trong cơ thể cũng đang chậm rãi thức tỉnh.
Thất trưởng lão bị cướp đi trăm vạn Huyền Tinh, khiến Lục Ly hiểu ra được một đạo lý, nếu không xử lý tốt quan hệ với Bạch gia, về sau hắn tuyệt đối không cách nào có được cuộc sống thư thái tại Thiên Đảo Hồ.
Bởi thế hắn tới Thiên Ngục thành, tiến vào đấu giá trường, đánh mặt Bạch Hạ Sương, lúc này lại bước lên Bạch Đế Sơn, hắn đã vung đi ra.
Hắn đã quyết định, nếu tối nay đàm không thỏa, hắn liền dẫn người tiến vào trong tiểu thế giới. Nếu như đã có đường lui, vậy cớ gì còn phải cúi đầu quỳ gối với Bạch gia?
Còn về không xuống được Bạch Đế Sơn, hắn không mấy lo lắng, vẫn là câu nói kia. Nếu ngay cả chút khí độ như thế Bạch gia đều không có, sao mà làm được bá chủ Thiên Đảo Hồ?
Lúc ở trên chiến xa hắn đã nghĩ thông suốt chuyện này, giờ đây ánh mắt sáng rực dị thường, nhìn chằm chằm nét mặt tuyệt mỹ của Yên phu nhân.
Yên phu nhân trầm mặc thoáng mắt, đưa mắt nhìn về dãy núi phương xa, thản nhiên mở miệng nói:
- Lục Ly, ngươi có biết tối nay vì sao ta mời ngươi qua đây?
Đến lúc nói chính sự, Lục Ly thu lại thái độ lỗ mãng, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Biết, ngươi muốn ta cúi đầu, còn muốn hợp tác với ta. Hợp tác chắc không phải trọng yếu nhất, cúi đầu mới là trọng yếu nhất, đúng không? Phu nhân.
Ý cười nơi khóe miệng Yên phu nhân càng đậm mấy phần, quay đầu lại nhìn thẳng vào Lục Ly nói:
- Ngươi sẽ cúi đầu ư?
- Với Bạch Hạ Sương, không bao giờ!
Lục Ly lắc đầu, sau đó sáp người lại gần Yên phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Với phu nhân, có thể cân nhắc.
Đối với Lục Ly, Yên phu nhân trước giờ luôn một mực hứng thú.
Lần thứ nhất gặp mặt, nàng muốn dò xét linh hồn Lục Ly, lại phát hiện không dò xét được. Từ khắc đó nàng đã biết hoặc là linh hồn Lục Ly khác hẳn thường nhân, hoặc là trên người có dị bảo.
Đến sau nàng để Bạch quản sự điều tra thân phận Lục Ly, lại tra ra được một bí mật lớn bằng trời. Khi đó nàng hoài nghi Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, đáng tiếc Lục Ly không thức tỉnh huyết mạch Kim Cương, điều này khiến nàng có chút không dám xác định.
Tiếp đó nàng bày mưu để Minh Vũ đi cứu giá, tới một mà tiết mục quỳ xuống nhận chủ, nàng muốn thông qua đó chứng thực Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng.
Nhưng mà!
Kết quả khiến nàng vô cùng thất vọng, Lục Ly không ngờ lại chẳng phải con trai Lục Nhân Hoàng. Lệnh bài Lục Nhân Hoàng trong tay Minh Vũ cũng không sáng lên, lúc ấy nàng từng dùng thần niệm tra xét ngọc phù kia, đích thật là ngọc phù của đại gia tộc.
Năm xưa Lục Nhân Hoàng từng tới Thiên Đảo Hồ một chuyến, mặc dù nàng chưa thấy qua, nhưng chuyện Minh Vũ chịu đại ân từ Lục Nhân Hoàng lại là ngàn thật vạn thật. Nếu Minh Vũ đã xác định Lục Ly không phải con trai Lục Nhân Hoàng, vậy khả năng cao hắn thật không phải con trai Lục Nhân Hoàng.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn...
Sau khi trở về tâm tình Yên phu nhân rất tệ, Bạch quản sự xin chỉ thị hỏi nên đối đãi thế nào với Lục Ly, nàng còn phát hỏa một trận. Bởi thế sau đó đám người Liễu Di tới bán Huyết Trùng Quả, giá cả mới sẽ hạ xuống, thái độ Bạch quản sự cũng đại biến.
Từ ngày đó trở đi Yên phu nhân không chú ý tới chuyện Lục Ly nữa, thẳng cho đến tối nay, Lục Ly đi tới Thiên Ngục Thành.
Lục Ly giận dỗi đi đến đấu giá trường, điều này dẫn lên Yên phu nhân, thậm chí chuyện xảy ra sau đó càng khiến Yên phu nhân chấn động.
Mặt nạ Quỷ Sát thần bí, có được một chiếc Không Gian Giới Chỉ, ngoài ra còn có bảo vật có thể thế chấp hai ngàn vạn Huyền Tinh, điên cuồng vung tiền như rác!
Hết thảy hết thảy đều khiến cho Lục Ly càng trở nên thần bí, khiến Yên phu nhân lần nữa bị câu lên hiếu kỳ và hứng thú đối với thiếu niên này.
Thế là mới có dạ hội Bạch Đế Sơn tối nay.
Hai ngàn vạn Huyền Tinh không tính là gì, nhưng Lục Ly sinh ra ở một bộ lạc nhỏ, từ nhỏ chịu đủ bắt nạt, nghèo đến phải đi kéo quan tài.
Liễu gia vừa đến Thiên Đảo Hồ cũng một nghèo hai trắng, hiện tại Liễu gia mới vừa chiếm cứ Huyết Sát Đảo, còn đang trăm phế đợi hưng. Lục Ly nào có Huyền Tinh mua sắm Không Gian Giới Chỉ, lấy đâu ra mặt nạ Quỷ Sát? Còn cả Thiên Đà Tử nữa, vì sao hắn lại có thể bất ngờ đột phá? Lục Ly lại dựa vào bảo vật gì để thế chấp hai ngàn vạn Huyền Tinh?
Hắn rốt cục có phải con trai Lục Nhân Hoàng hay không?
Yên phu nhân rất muốn biết, nàng muốn kiến lập một loại quan hệ nào đó với thiếu niên một thân bí ẩn này, muốn giúp hắn hóa giải ân oán với Bạch Hạ Sương, cho nên nàng mới hỏi Lục Ly sẽ cúi đầu ư?
Không ngờ lại nghe được đáp án như thế!
Yên phu nhân có chút dở khóc dở cười, thiếu niên này đúng là gan to bằng trời. Dám hết lần này đến lần khác đùa giỡn nàng? Thật tưởng biệt danh Độc Quả Phụ của nàng chỉ là dùng để dọa người?
Ý cười trên mặt nàng liễm đi, nghiêm túc nói:
- Lục Ly, ta ra ba điều kiện, nếu ngươi có thể đáp ứng, ân oán trước kia xóa bỏ, từ nay về sau ngươi chính là bằng hữu của Bạch gia.
Lục Ly bưng chén lên đung đưa một cái, hờ hững nói:
- Lục mỗ rửa tai lắng nghe.
Yên phu nhân mở miệng nói tiếp:
- Thứ nhất, Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn chỉ được cung ứng cho chúng ta, giá cả hai vạn một gốc.
Bình luận facebook