• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (2 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306 Vẫn không tìm được?

Vũ Lăng Quận cách Thiên Đảo Hồ tương đối xa, trước kia bọn hắn ngồi chiến xa ngày đêm kiêm trình cũng phải tiêu tốn nửa tháng mới đến nơi.

Hiện tại hắn được Thiên Đà Tử mang theo, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, dù lượn vòng con đường rất xa, nhưng tối đa chỉ mất chừng sáu bảy ngày lộ trình, tính ra còn khoảng hai ba ngày liền có thể chạy tới.

- Vẫn không tìm được?

Lại một ngày qua đi, Vũ Luân triệt để đứng ngồi không yên, nổi giận đùng đùng nện chén trà trong tay xuống đất, nhìn đường chủ Thám Báo đường rống giận quát:

- Thám Báo đường các ngươi nuôi nhiều người như vậy, đều là bất tài ăn hại hả? Ta nói rõ cho các ngươi biết, lúc này Lục Ly tuyệt đối đang ở trong Thiên Vũ Quốc, Thiên Đà Tử cũng đi theo. Hai người sống sờ sờ như vậy, bên này xuất động mấy trăm vạn người, lại vẫn tìm không thấy một tên Thần Hải Cảnh, một tên Mệnh Luân Cảnh, chẳng lẽ bọn hắn biết phi thiên độn địa?

Đường chủ Thám Báo Đường Vũ Khôn có chút lúng túng đứng đấy, hiện tại Vũ gia đã phái ra toàn bộ thám báo đỉnh cấp, lại vẫn không tìm được Lục Ly, điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.

Hắn suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên đi tới trước mặt, đứng ở bên tường chỉ vào một con đường nói:

- Luân gia, bên này thám báo gia tộc đã chết mười mấy người, nhìn thi thể thì có vẻ như bị Huyền thú giết, một người bị giết có thể là trùng hợp, nhưng mười mấy người cùng bị giết theo một kịch bản thì lại có chút không đúng. Bên này các gia tộc khác cũng tổn thất hơn bốn mươi thám báo, ngoài ra còn có rất nhiều võ giả.

- Hả?

Tròng mắt nhỏ bé của Vũ Luân chợt tóe xạ hàn quang, giận nói:

- Đồ ngu, sao không báo sớm? Ngươi lập tức đi truyền tin, ta muốn tin tức tỉ mỉ nhất, chết bao nhiêu người, chết trong tình huống thế nào, còn cả địa điểm chính xác nơi bị giết, mau tìm hiểu cho ta.

- Vâng!

Vũ Khôn vội vàng đi xuống, lấy tốc độ nhanh nhất truyền tin ra. Vẻn vẹn ba canh giờ sau, đủ loại tin tức số liệu liền được truyền tới thông qua kênh liên lạc đặc thù.

Vũ Luân tử tế phân tích chừng một nén hương, sau đó đột ngột vỗ bàn đứng dậy, vô cùng khẳng định nói:

- Lục Ly ở ngay chỗ này, hơn nữa với lộ tuyến hiện tại của hắn khẳng định là muốn đi Phong Sơn Quận, sau đó vòng qua Thiên Phủ Quận, cuối cùng ngược về Vũ Lăng Quận. Bên cạnh hắn trừ Thiên Đà Tử ra thì còn có cường giả khác, hẳn là người Bạch gia đang giúp hắn giấu diếm tin tức, kích sát thám báo của chúng ta.

Nhiều thám báo và võ giả chết đi như vậy là điều quá bất thường, lấy ánh mắt sắc bén của Vũ Luân, chỉ cần liếc qua liền nhìn ra vấn đề.

Hắn nghĩ nghĩ rồi quát khẽ nói:

- Ngươi đích thân dẫn đội đi tìm cho ta, ta sẽ triệu tập năm tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh tới phụ cận chờ lệnh, sau khi ngươi tìm được Lục Ly thì lập tức truyền tin, bọn hắn sẽ đến ngay.

- Được!

Vũ Khôn hưng phấn gật đầu, nhanh chân đi ra ngoài, cường giả Bạch gia không dám quang minh chính đại hành tẩu ở Thiên Vũ Quốc. Chỉ cần tìm được Lục Ly, bằng vào năm tên trưởng lão Bất Diệt cảnh, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh chết hắn.

Vũ Khôn vừa mới đi không lâu, một nam tử thân hình như cự thú liền tiến vào, bộ dáng khôi ngô của hắn khiến người cảm thấy rất đè nén.

- Tộc trưởng!

Vũ Luân thấy là Vũ Hóa Thần liền vội đứng lên hành lễ, Vũ Hóa Thần đi đến ngồi xuống chủ vị, sắc mặt có chút khó coi nói:

- Nha đầu Bạch Thu Tuyết kia lượn quanh một vòng, giờ đang bay tới Vũ Đế Thành. Các nàng vừa đến Vũ Đế Thành, cường giả Bạch gia lẻn vào cũng tới, việc này nếu xử lý không tốt, chúng ta sẽ phải khai chiến với Bạch gia, hậu quả không cách nào tưởng tượng. Tử gia đã truyền lời đến, nói lần này tuyệt đối không thể làm lớn chuyện, bằng không dẫn động Thiên Ngục Lão Quỷ đến đây, hậu quả Vũ gia chúng ta gánh không nổi.

- Tử gia, ha ha!

Vũ Luân cười lạnh một tiếng nói:

- Lão già Tử Sơn Khuê kia sớm đã không còn nhuệ khí, bị Thiên Ngục lão cẩu dọa cho sợ mất mật. Thọ nguyên Thiên Ngục lão cẩu không còn nhiều, chiến lực khẳng định cũng giảm bớt, hắn dám ra khỏi Thiên Đảo Hồ ư?

- Lời không thể nói như vậy.

Vũ Hóa Thần khoát tay nói:

- Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, chỉ cần một ngày Thiên Ngục lão quỷ còn chưa chết, ba đại Vương tộc liền không dám vọng động. Trước không nói chuyện này, giờ quan trọng là vạn nhất hai nha đầu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đến Vũ Đế Thành làm loạn, cường giả Bạch gia thừa cơ động thủ, ta cũng không nắm chắc áp chế được Bạch Hỉ. Trưởng lão gia tộc bị ngươi điều ra ngoài nhiều như vậy, bọn họ đều gánh không nổi đám người Bạch Lãnh. Đến lúc đó dù có thể giết được Lục Ly, Vũ gia chúng ta lại tổn thất mấy tên trưởng lão, thực sự được không bù mất, nguyên khí gia tộc cũng sẽ đại thương.”

- Tộc trưởng!

Vũ Luân vô cùng tự tin nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chỉ đang yểm trợ cho Lục Ly, các nàng tuyệt đối không dám làm loạn. Đám người Bạch Hỉ càng sẽ không xung động đến mức khai chiến với Vũ gia chúng ta, nếu như thế chính là bọn hắn xé bỏ hiệp nghị trước. Cường giả gia tộc không thể triệu hồi, bằng không giết không được Lục Ly, lần này liền phí công nhọc sức mà chẳng được gì, chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười trong mắt các đại gia tộc Bắc Mạc.

- Vạn nhất Bạch Hỉ động thủ thật thì sao?

Vũ Hóa Thần hỏi ngược lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lòng rất xoắn xuýt.

Lần này Vũ Luân bày ra bẫy rập lớn như vậy, điều động rất nhiều võ giả Vũ gia. Hiện tại trong Vũ Đế Thành chỉ còn lại bốn võ giả Bất Diệt Cảnh, vạn nhất Bạch Hỉ động thủ thật, hậu quả khó mà lường được.

Nếu hắn bị chém giết, căn cơ Vũ gia cũng sẽ bị diệt, rất nhanh Vũ gia cũng sẽ lưu lạc thành gia tộc tứ phẩm. Hắn chết không sao, chỉ sợ sau khi chết không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Vũ gia.

Hắn là tộc trưởng Vũ gia, hành sự phải cân nhắc từ góc độ toàn cục, hết thảy đều phải lấy lợi ích gia tộc làm chủ.

Giết được người hay không ngược lại chỉ là thứ yếu, lần này giết không chết Lục Ly, có thể đợi lần sau lại giết tiếp, nhưng nếu đại bản doanh Vũ gia xảy ra chuyện, vậy liền vạn kiếp bất phục.
Chương 307 Vạn nhất Bạch Hỉ động thủ thì sao?

Hắn suy tư một lát, cuối cùng hạ quyết định:

- Vũ Luân, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày. Trong hai ngày này nếu không giết được Lục Ly, tám tên võ giả Bất Diệt Cảnh của gia tộc ở bên ngoài đều phải triệu hồi về hết, biết không?

Nhiều nhất ba ngày, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết liền sẽ đến Vũ Đế Thành. Đám người Bạch Hỉ tự nhiên cũng sẽ yên ắng theo gót đến, Vũ Hóa Thần không thể không phòng.

- Tộc trưởng...

Vũ Luân cuống lên, tám tên Bất Diệt Cảnh vừa rút đi, bố cục lần này liền triệt để lãng phí, khả năng chém giết được Lục Ly cũng sẽ giảm mạnh. Hắn mưu đồ lâu như vậy, giờ đã tính ra hành tung Lục Ly, nếu cứ vậy từ bỏ, hắn quả thực không cam tâm.

- Đừng nói nữa, đây là mệnh lệnh!

Vũ Hóa Thần lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài, bước tới cửa mới quay đầu nói:

- Hai ngày, nhớ kỹ. Hai ngày sau ta sẽ triệu hồi toàn bộ trưởng lão Bất Diệt Cảnh, ngươi chỉ có hai ngày.

Vũ Luân nhìn Vũ Hóa Thần rời đi, thoáng trầm tư một lúc rồi quát khẽ nói:

- Người đâu, đưa tin cho Vũ Khôn, nhất định phải tìm được Lục Ly ngay trong ngày hôm nay, bằng không hắn cũng không cần trở về!

- Hai ngày!

Vũ Luân đứng lên, ánh mắt như độc xà nhìn về phương xa nói:

- Nhất định phải tìm được Lục Ly, nhất định phải tìm được.

Trong một tòa sơn mạch cực lớn tại Phong Sơn Quận Thiên Vũ Quốc, Thiên Đà Tử đang mang theo Lục Ly lao nhanh mà đi.

- Không thích hợp...

Lao ra rừng rậm, bước chân Thiên Đà Tử thoáng ngừng lại, tiềm phục vào trong một bụi cỏ, Lục Ly không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Sao thế?

- Phía trước có thám báo, hơn nữa nhân số còn không ít.

Thiên Đà Tử hạ giọng nói, sau đó lặng lẽ lui trở về, thay đổi lộ tuyến tiếp tục đi tới. Nhưng vừa đi được hơn mười dặm, bước chân hắn lại ngừng, đành chịu nói:

- Bên này cũng có mấy tên, gần đây số lượng thám báo rải ra quanh đây rất nhiều, chẳng lẽ Vũ gia đã biết chúng ta ở chỗ này?

Lục Ly lấy ra địa đồ nhìn một lát, nhíu mày nói:

- Hiện tại chúng ta hẳn đã sắp ra khỏi Phong Sơn Quận, phía trước chính là Thiên Phủ Quận, qua Thiên Phủ Quận liền đến Vũ Lăng Quận. Chỉ cần gắng thêm một ngày là được, Thiên Đà Tử, tìm đường khác xem, hiện tại không thể bại lộ hành tung.

Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, tiếp tục thay đổi phương hướng. Rốt cuộc tìm được một con đường không có quá nhiều thám báo, Thiên Đà Tử thận trọng lao tới.

Chỉ là...

Càng đi về phía trước, thám báo tựa hồ càng lúc càng nhiều, Thiên Đà Tử khổ không thể tả, lách trái lách phải, tốc độ chậm đi rất nhiều. Mỗi thời mỗi khắc đều phải toàn lực thăm dò, bằng không sẽ rất dễ bị trinh sát phát hiện. Hai người đều không dám dừng lại nghỉ ngơi, bởi vì quanh bốn phía toàn là thám báo du tẩu.

Mới đầu bọn hắn đã cách Vũ Lăng Quân không xa, nhiều nhất chỉ cần hơn một ngày lộ trình là đến nơi. Nhưng Thiên Đà Tử và Lục Ly đi suốt một ngày, lại chỉ đi được mấy trăm dặm. Cứ theo tốc độ này mà tính, phỏng chừng còn phải mất mấy ngày mới có thể đến Vũ Lăng Quận.

Hơn nữa ở Phong Sơn Quận Thiên Phủ Quận đã có nhiều thám báo như vậy, vạn nhất khắp nơi trong Vũ Lăng Thành cũng toàn là thám báo thì sao? Hai người dù tiến vào Vũ Lăng Quận lại có thể làm được gì? Nếu ở phụ cận bộ lạc Địch Long và Vũ Lăng Thành có võ giả Bất Diệt Cảnh tọa trấn thì sao? Hai người định chui đầu vào chỗ chết ư?

Lục Ly có chút mê mang

Nhưng đã đi đến đây rồi, nếu để hắn trở về thì làm sao có thể cam tâm. Nghĩ đến hài cốt ông ngoại còn đang vương vãi tứ tung, Lục thúc công còn phơi thây hoang dã, Lục Ly liền không thể an tâm.

- Đi!

Lục Ly cắn răng để Thiên Đà Tử tiếp tục tiến lên, vô luận chuyến này gian nan thế nào, vô luận lần này là chết hay sống, vô luận bộ lạc Địch Long và Vũ Lăng Thành có phải Địa Ngục hay không, hắn đều phải đi một chuyến.

Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly tiếp tục tiến lên, lần này tốc độ càng chậm, đôi khi phải chuyển vài vòng quanh một ngọn núi mới có thể tránh qua thám báo.

Thiên Đà Tử càng cẩn thận, thám báo càng nhiều đồng nghĩa phụ cận khẳng định sẽ có cường giả Vũ gia tọa trấn, nói không chừng cường giả Bất Diệt Cảnh chính đang chờ đợi trong thành trì gần đó. Một khi hành tung bị lộ, chờ đợi hai người chính là võ giả Bất Diệt Cảnh truy sát không nghỉ.

Ba canh giờ, sáu canh giờ, mãi đến lúc trời tối, bước chân Thiên Đà Tử đột nhiên ngừng lại, Lục Ly hiếu kì dò hỏi:

- Làm sao? Phía trước lại có thám báo?

- Không thích hợp a, không thích hợp!

Thiên Đà Tử hồ nghi sờ lên đầu, nghi hoặc nói:

- Vì sao toàn bộ thám báo lại không thấy? Chẳng lẽ có người đang giúp chúng ta dụ thám báo đi? Hay là Vũ gia điều rút sang nơi khác? Nửa canh giờ qua, ta chẳng thấy được một tên thám báo nào.

- Hả?

Lục Ly sửng sốt chớp chớp mắt, trầm tư một lát mới hỏi:

- Chẳng lẽ người Bạch gia giúp chúng ta dụ đi thám báo?

- Có khả năng!

Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, trầm giọng hỏi:

- Chủ nhân, ngươi xem chúng ta nên đi ngay trong đêm, hay là trước dừng lại nghỉ ngơi?

- Đi ngay trong đêm!

Đã có người giúp bọn hắn, Lục Ly còn không biết nắm lấy cơ hội thì chẳng phải là đứa ngốc. Bất kể nói thế nào, trước đi Vũ Lăng Quận xem xét tình hình rồi tính.

...

Đồng thời với đó, trên một ngọn núi lớn xa về phía đông, một lão giả toàn thân bao phủ trong bộ đồ đen lúc này chính đang cõng theo một người khác lao nhanh mà đi.

Ngoại hình lão giả kia rất kỳ dị, là một người gù, lưng còng không khác gì Thiên Đà Tử, hơn nữa theo như người ngoài cảm nhận, cảnh giới hắn cũng chỉ là Mệnh Luân Cảnh.

Hắn cõng người một đường lao nhanh, trước mắt không ngừng có thám báo lao ra, đều bị hắn một chiêu chém giết, cứ thế như u hồn lao thẳng về hướng đông.

- Nhanh bẩm báo Vũ Khôn trưởng lão, đã phát hiện Lục Ly, truyền tin để toàn bộ thám báo phụ cận tụ về hướng này, ngàn vạn không thể để Thiên Đà Tử và Lục Ly trốn thoát.

Đằng sau mấy trăm thám báo băng băng đuổi theo sát gót, một tên chấp sự Hồn Đàm Cảnh thấy trên đường toàn là thi thể thám báo, lập tức rống to.
Chương 308 Biết người biết ta trăm trận trăm thắng

Ầm!

Một viên đạn tín hiệu bay lên không, tỏa ra giữa trời, lộng lẫy hệt như pháo hoa.

Vũ Khôn cách đó hơn ba trăm dặm thấy được đạn tín hiệu, vội rống lên:

- Nhanh đi thông cáo năm vị trưởng lão, cứ nói đã tìm được Lục Ly, mời bọn họ ra tay chém giết Lục Ly.

Nhất thời, toàn bộ khu vực phương viên ngàn dặm xung quanh đều sôi trào.

Một người thần bí xuất hiện, ngụy trang thành Thiên Đà Tử cõng theo một người khác lao nhanh về hướng đông, trên đường chém giết vô số thám báo Vũ gia, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thám báo Vũ gia quanh phụ cận.

Tình cảnh Lục Ly và Thiên Đà Tử lập tức nhẹ nhàng đi nhiều, Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly lao nhanh trong đêm, ngay đêm đó đã xông ra Thiên Phủ Quận, tiến vào Vũ Lăng Quận.

Vũ Khôn triệu tập toàn bộ thám báo phụ cận và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh đuổi giết “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” kia. Nhưng khiến đám người Vũ Khôn bọn kinh ngạc là truy sát đến nửa đêm, người thần bí đó đột ngột tan biến.

Không sai!

Cứ thế tan biến vô tung vô ảnh, như là hóa thành mây khói ngay trước mắt một đám thám báo. Hai nén hương trước, còn có thám báo bị hắn chém giết, hai nén hương sau thám báo lục tung khu vực phụ cận, đào sâu ba thước đất mà vẫn không tìm được thân ảnh hai người.

Chờ lúc Vũ Khôn và năm tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh đuổi tới, lần nữa lục tung tìm kiếm mà vẫn không thấy, phía đông cách trăm dặm lại đột nhiên truyền đến tin tức: Người áo đen kia xuất hiện, chém giết mấy tên thám báo, sau đó tiếp tục chạy về mặt đông.

Vũ Khôn và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh không khỏi nghi hoặc, Thiên Đà Tử chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, làm sao tốc độ có thể nhanh vậy được? Thoáng cái đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm, chẳng lẽ hắn có được thuật phi thiên độn địa?

Chẳng qua nếu đã tìm được người, không lý nào lại không đi đuổi.

Vũ Khôn và năm tên cường giả Bất Diệt Cảnh lại lần nữa toàn tốc cuồng chạy truy sát, đồng thời triệu tập vô số thám báo bây tới bên kia, còn truyền lệnh cho các thành trì và bộ lạc phụ cận triệu tập võ giả chặn đường, bảo đảm lần này không thể tiếp tục mất dấu.

Hừng đông!

Chuyện quỷ quái lần nữa phát sinh? Tên “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” kia lại mất tích, không có bất kỳ tung tích nào, tựa như bốc hơi vậy.

Tìm nguyên một buổi sáng vẫn không thấy được bóng người. Đến giữa trưa, năm tên Bất Diệt cảnh và Vũ Khôn nhận được lệnh từ Vũ Hóa Thần, để toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh lập tức quay về Vũ Đế thành, không được chậm trễ.

Thời gian đã qua hai ngày, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đã cách Vũ Đế Thành chỉ còn hơn ngàn dặm, hẳn là trong tối hôm nay hoặc rạng sáng mai là đến Vũ Đế Thành.

Vũ Hóa Thần không dám đánh cược, đành phải triệu hồi toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh, đồng thời hướng Tử gia cầu viện, bảo đảm Vũ Đế Thành không gặp bất trắc.

- Trở về!

Lệnh từ Vũ Hóa Thần ai dám không nghe? Vũ Khôn nổi giận rống lên một tiếng, bố trí một phen sau đó chạy tới một tòa vực thành phụ cận, chuẩn bị truyền tống về Vũ Đế Thành.

Thân là đường chủ Thám Báo Đường Vũ gia, Vũ Khôn cảm thấy rất mất mặt. Hai lần hiện “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly”, không ngờ cả hai lần đều mất dấu. Sau chuyện lần này, vị trí đường chủ của hắn khẳng định khó mà giữ được.

Đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ không thông, một tên Mệnh Luân Cảnh như Thiên Đà Tử, làm sao lại có được huyền kỹ thần kỳ như thế, có thể tránh thoát nhiều thám báo đỉnh cấp như vậy thăm dò, nhẹ nhàng đào thoát ra được.

Lần này Vũ gia triệu tập rất nhiều gia tộc và võ giả quanh khu vực cùng tham dự tìm kiếm, tin tức không thể tránh khỏi truyền ra, các thành trì và gia tộc phụ cận đều được một phen xôn xao.

Đường đường gia tộc ngũ phẩm như Vũ gia, xuất động một vị đường chủ Thám Báo Đường, năm cường giả Bất Diệt Cảnh, Mệnh Luân Cảnh cũng có mười mấy người. Thám báo đỉnh cấp càng là lên đến hơn ngàn cái, lại bị “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly” trốn thoát ra được?

Chuyện cười.

Các gia tộc giễu cợt Vũ gia, đồng thời cũng sản sinh hiếu kỳ đối với “Thiên Đà Tử” và “Lục Ly”. Nhất là chuyện Lục Ly chém giết Vũ Linh Hư sớm đã truyền ra, càng khiến chúng nhân chú ý tới thiếu niên từng đi ra từ Vũ Lăng Thành kia.

Lúc này Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chính đang gióng trống khua chiêng bay tới Vũ Đế Thành, đám người Bạch Hỉ lại một mực chưa thấy lộ diện. Điều này khiến sự tình càng thêm phần gay cấn, càng khiến các đại gia tộc Thiên Vũ Quốc chú ý.

Thiên Đà Tử và Lục Ly giả mất tích, Thiên Đà Tử và Lục Ly thật lại đã tới Vũ Lăng Quận, hơn nữa còn tiềm phục trong một ngọn núi cách Vũ Lăng Thành trăm dặm về hướng nam.

Với tốc độ Thiên Đà Tử, lộ trình trăm dặm chỉ cần gần nửa canh giờ là đến nơi, Lục Ly quyết định dừng lại nghỉ ngơi một phen, để trạng thái khôi phục tới đỉnh phong. Mặc dù đã tới nơi, nhưng hung hiểm thực sự lại chỉ vừa mới bắt đầu.

Thiên Đà Tử mệt nhọc vô cùng, Lục Ly để Tiểu Bạch cảnh giới bên ngoài, sau đó cùng Thiên Đà Tử sấp mình trong hang đá ngủ một giấc say sưa.

Ngủ đến giữa trưa, Lục Ly đợi Thiên Đà Tử tỉnh dậy, lại không để hắn mạo muội mang theo mình đi bộ lạc Địch Long. Mà là để Thiên Đà Tử ra ngoài thăm dò, tra xét rõ ràng tình hình trong Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long một phen.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Mạo muội đi bộ lạc Địch Long, vậy thì khác gì đi chịu chết? Nhất định phải thăm dò tình huống rõ ràng, sau đó mới có thể chế định bước kế hoạch tiếp theo.

Lục Ly chịu ảnh hưởng rất sâu từ Lục Linh, mọi chuyện đều dùng tới đầu óc, chăm chú tự hỏi, chế định chiến thuật tốt nhất, bày mưu rồi mới hành động.

Thiên Đà Tử có súc cốt thuật, chỉ cần không gặp phải võ giả Bất Diệt Cảnh thì không cách nào phát hiện ra được chân thân của hắn. Thiên Đà Tử cũng vô cùng cẩn thận, không dám mạo hiểm vào thành, chỉ dừng ở phụ cận thăm dò.

Hai canh giờ sau, Thiên Đà Tử trở về, tình huống dò xét được lại khiến tâm tình Lục Ly chìm xuống đáy cốc.
Chương 309 Không ở di hình mà ở hoán ảnh

Thiên Đà Tử không dám đi Vũ Lăng thành, bởi thế không biết bên trong thành rốt cục có ẩn núp võ giả Bất Diệt Cảnh hay không. Nhưng bốn phía ngoài thành lại thấy có ẩn núp ít nhất hơn trăm tên thám báo, thấp nhất đều là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, võ giả Hồn Đàm Cảnh cũng không ít. Phái ra được nhiều thám báo như vậy, chỉ có thể là Vũ gia.

Tình hình bên phía bộ lạc Địch Long cũng tương tự, Thiên Đà Tử không dám tới gần, chỉ từ xa xa dò xét một phen, phát hiện ra trên trăm thám báo, còn cảm ứng được một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh ẩn núp bên trong.

Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long chính là hố bẫy, được đào sẵn chờ Lục Ly chui đầu vào. Không nói võ giả Bất Diệt Cảnh, lúc này chỉ bằng Mệnh Luân Cảnh, với tình trạng của hắn và Thiên Đà Tử thì đều không ứng phó được.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lục Ly ngồi trong sơn động, thần tình có chút mê mang, tình huống này đừng nói hắn, dù là Lục Linh có ở đây cũng bó tay hết cách.

- Thực lực, thực lực của ta vẫn còn quá thấp!

Lục Ly có chút đành chịu, đối chiến Hồn Đàm Cảnh hắn còn có chút nắm chắc, nhưng đối chiến Mệnh Luân Cảnh? Sợ rằng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt mất.

- Chờ đợi...

Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy chỉ còn cách chờ đợi, chờ võ giả Bạch gia chạy tới. Nếu tên võ giả Bạch gia thần bí kia đã một đường giúp hắn, vậy chắc sẽ giúp đến cùng chứ?

- Đi, chúng ta tới phụ cận bộ lạc Địch Long ẩn núp, chờ đợi thời cơ, trước tìm cơ hội mang đi di cốt ông ngoại và thi thể Lục thúc công rồi tính.

Lục Ly hạ lệnh, mang lên Tiểu Bạch, hai người cứ thế đi ra hang đá.

Trời sắp hoàng hôn, màn đêm chuẩn bị buông xuống, trong không gian có một tia oi bức, khiến Lục Ly cảm thấy rất mệt mỏi.

Chi chi...

Đi không bao lâu, trong rừng rậm trước mặt chợt truyền ra tiếng quái khiếu, tiếp đó một đám bóng đen nho nhỏ chớp động, hóa thành quỷ ảnh đầy trời đánh tới bên này.

- Cút....

Thiên Đà Tử gầm thét một tiếng, trên thân tán phát khí tức, những cái quỷ ảnh kia lập tức hoảng sợ thối lui ra xa.

Lục Ly rất là kinh ngạc hỏi:

- Đây là Huyền thú gì? Sao ta lại không thấy rõ bản thể của chúng.

- Đó là Quỷ Ảnh Bức, Huyền thú nhị phẩm.

Thiên Đà Tử tùy ý giải thích một câu, mang theo Lục Ly chuẩn bị tiếp tục đi đường.

- Chờ đã!

Đúng lúc này Lục Ly lại đột nhiên quát khẽ một tiếng, hắn sửng sốt đứng ngây ra đó một lát, tiếp sau mới mở miệng nói:

- Đi trong rừng rậm, ta phải xem xem đám Quỷ Ảnh Bức kia.

- Chúng thì có gì đáng xem?

Thiên Đà Tử thầm thì một tiếng, lại không dám kháng lệnh, mang theo Lục Ly xông vào rừng rậm. Vô số quỷ ảnh lập tức từ trong cây cối đâm xuyên mà ra, hóa thành từng đạo tàn ảnh trôi nổi chớp động quanh bốn phía, giữa bóng đêm mờ tối nhìn qua rất là dọa người.

Có Thiên Đà Tử ở đây, Quỷ Ảnh Bức không dám tới gần, Huyền lực tùy tiện phóng ra liền có thể chém giết một mảnh. Lục Ly một mực trầm mặc đứng đó không thấy có động tác gì, hắn nhìn chằm chằm đám Quỷ Ảnh Bức kia, lông mày nhíu chặt, quang mang trong mắt chợt sáng chợt tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.

- Ta hiểu rồi.

Nhìn một lát, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười cuồng hỉ, hưng phấn nói:

- Di hình huyễn ảnh, trọng điểm không ở di hình, mà là ở huyễn ảnh. Ha ha ha, rốt cục ta cũng cảm ngộ được điểm then chốt của huyền kỹ Thiên giai này. Thiên Đà Tử, ngươi chờ ta một lát, rất nhanh ta liền có thể tu luyện nhập môn huyền kỹ kia!

- Hả?

Thấy Lục Ly cứ thế khoanh chân ngồi xuống, Thiên Đà Tử không khỏi kinh ngạc, nhìn một đám Quỷ Ảnh Bức liền có thể cảm ngộ huyền kỹ Thiên giai? Lục Ly lĩnh hội huyền kỹ Thiên giai kia mới chưa đến hai tháng, ngộ tính thế này thì biến thái quá...

Nửa canh giờ sau!

Lục Ly mở mắt, Huyền lực trong thân thể lóng lánh, cả người đột nhiên phóng thẳng về phía trước, điểm thần kỳ là thân thể hắn không ngừng biến nhiều, một người biến thành hai người, ba người, bốn người, cuối cùng một lúc xuất hiện tận mười chiếc bóng giống hệt như đúc, vô cùng chân thực.

Tựa hồ giờ khắc này, Lục Ly đã học được phân thân thuật, một hơi biến thành mười một Lục Ly khác nhau.

Chẳng qua những chiếc bóng này rất kỳ quái, tùy theo Lục Ly tiến tới, từng chiếc bóng phía sau dần biến mất, phía trước lại không ngừng xuất hiện chiếc bóng mới, bóng người này quá chân thực, ngay cả Thiên Đà Tử đều phân biệt không ra đâu là thực đâu là giả.

- Huyền kỹ này thật biến thái.

Thiên Đà Tử tự nhiên biết đây là chiếc bóng, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái về sự biến thái của di hình huyễn ảnh.

Hưu!

Lộ tuyến Lục Ly tiến tới đột nhiên thay đổi, quay ngược trở về, bước quanh bên người Thiên Đà Tử, lần này Thiên Đà Tử triệt để không phân biệt ra đâu là thật giả, bởi vì hắn không dùng thần niệm, chỉ thấy khắp nơi toàn là Lục Ly, nhìn đến hoa cả mắt.

Một tên võ giả khi tốc độ đạt tới mức độ nhất định, có thể huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, nhưng đó là tàn ảnh, không phải chân thực.

Trong khi ảo ảnh này của Lục Ly lại có thể lấy giả loạn thật, trong chiến đấu từ cấp độ Mệnh Luân Cảnh trở xuống sẽ chiếm ưu thế rất lớn. Căn bản không cách nào khóa chặt chân thân, làm sao có thể đánh trúng hắn cho được?



Cuối cùng Lục Ly dừng lại đứng trước mặt Thiên Đà Tử, từng chiếc bóng sau lưng mới từ từ biến mất. Hắn hưng phấn nói:

- Huyền kỹ này thật lợi hại, hắc hắc, giờ ta chỉ mới tính là nhập môn, nếu đại thành phỏng chừng có thể huyễn hóa ra hơn một trăm chiếc bóng!

- ...

Thiên Đà Tử trợn tròn mắt, nếu thật có thể huyễn hóa ra hơn một trăm chiếc bóng, sợ là khắp xung quanh đều là ảo ảnh của Lục Ly. Lại nghĩ đến Lục Ly tựa hồ còn có một loại tuyệt kỹ có thể hô lên chấn trụ Hồn Đàm Cảnh, sau đó nhẹ nhàng chém giết, Thiên Đà Tử càng thêm nghẹn lời, tên chủ nhân này của hắn quá biến thái.

- Đáng tiếc ta không thể học được, bằng không hẳn là ta cũng có thể đối chiến Mệnh Luân Cảnh trung kỳ!

Thiên Đà Tử lần nữa thở dài, Lục Ly nhìn sắc trời một cái, không tiếp tục tán gẫu với hắn nữa mà vung tay lên nói:

- Đi, đi Bạch Nha Sơn cạnh bộ lạc Địch Long.
Chương 310 Bạch Nha Sơn

Thiên Đà Tử gật đầu, mang theo Lục Ly lặng lẽ tiến tới. Bóng đêm an tĩnh, lại càng dễ bị thám báo phát hiện, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ có mấy tên Mệnh Luân Cảnh truy sát, hai người sợ rằng khó mà trốn thoát được.

Bộ lạc Địch Long cách chỗ này không xa, chỉ có gần trăm dặm, lấy tốc độ Thiên Đà Tử, toàn lực mà đi nhiều nhất chỉ mất gần nửa canh giờ. Lúc này tốc độ tương đối thả chậm, sau nửa canh giờ hai người mới tới Bạch Nha Sơn.

Núi này Lục Ly rất quen thuộc, từ nhỏ đến lớn hắn nhiều lần tiến vào đây, mỗi cành cây ngọn cỏ đều rất thân quen. Bởi thế mới lựa chọn chỗ này làm nơi ẩn náu nghỉ chân.

Ngọn núi này cách bộ lạc Địch Long còn chừng mười dặm, bên này không có thám báo, lại tiến về phía trước, đến mấy ngọn núi nhỏ xung quanh mới thấy có thám báo.

- Tiểu Bạch!

Đến dưới Bạch Nha Sơn, Lục Ly lập tức quát khẽ một tiếng, Tiểu Bạch chui đi ra, Lục Ly nói:

- Trong núi hẳn là có rất nhiều Hồng Nha Thử, ngươi đi bắt lại toàn bộ Hồng Nha Thử, sau đó chờ lệnh của ta.

Hí hí

Tiểu Bạch hóa thành một đạo bóng trắng vọt vào trong núi, Thiên Đà Tử nhướng mày, quay sang nhìn Lục Ly mà như nhìn một đứa thiểu năng. Để một con sủng vật đi bắt lại Huyền thú? Lục Ly không phải thiểu năng thì là gì?

- Lên núi!

Lục Ly vung tay lên, lần này không cần Thiên Đà Tử mang theo, mà hắn yên ắng mò mẫm tiến lên núi, Thiên Đà Tử hồ nghi đi theo, thỉnh thoảng lại quét mắt thăm dò bốn phía.

Đến trong núi, Lục Ly lập tức như rồng về biển cả, mỗi con đường trên núi này hắn đều rất quen thuộc, căn bản không cần phân vân lựa chọn, cứ thế nhẹ nhàng đi tới.

Chi chi

Không qua quá lâu, trước mặt vang lên một mảnh tiếng quái khiếu, Thiên Đà Tử quét mắt nhìn tới, tròng mắt bỗng chốc trợn trừng, tựa như gặp quỷ.

Trước mặt là một mảnh hồng lưu băng băng lao đến, Tiểu Bạch đi đầu, đằng sau là vô số con chuột to tướng không cách nào đếm xuể. Con nào con nấy lớn ngang đầu người, một thân lông đen, răng lại có màu đỏ.

- Chủ nhân, cái này, cái này...

Thiên Đà Tử chỉ vào Tiểu Bạch, Lục Ly lại không giải thích, nhàn nhạt nhìn lướt qua Thiên Đà Tử một lượt, nói:

- Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi.

Lục Ly chạy tới chỗ Tiểu Bạch, lúc này ánh mắt Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly lại có phần khác thường, xem ra chủ nhân này còn thần bí hơn cả hắn tưởng tượng. Tùy tiện một con tiểu sủng vật bên người đều có được năng lực thần kỳ như thế? Mặc dù Hồng Nha Thử chỉ là Huyền thú nhất phẩm, nhưng không phải ai cũng có thể điều khiển được, phỏng chừng có là Huyền thú tam tứ phẩm đều không điều khiển nổi?

- Điều khiển Hồng Nha Thử ẩn núp tới từng ngóc ngách trong Bạch Nha Sơn, nếu có người ngoài tiến vào thì lập tức công kích.

Lục Ly hạ lệnh cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức phóng tới đàn chuột, không ngừng quái khiếu, Hồng Nha Thử tức tốc tản ra bốn phía, chấp hành lệnh từ Tiểu Bạch.

- Tốt rồi!

Lúc này Lục Ly mới quay sang nhìn lại Thiên Đà Tử, nói:

- Ta ẩn núp ngay trong núi, ngươi đi ra bên ngoài bộ lạc thăm dò tình hình, có tin gì lập tức trở về nói cho ta.

Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, có một đám Lão Thử tiềm phục quanh bốn phía Bạch Nha Sơn, dù thám báo có tới, Lục Ly cũng có thể lập tức biết mà tránh đi, Thiên Đà Tử không cần lo lắng an toàn cho hắn.

Thiên Đà Tử đi rồi, Lục Ly tìm một hang đá tiềm phụ vào bên trong, yên ắng chờ đợi.

Hiện tại hi vọng duy nhất chính là cường giả bí ẩn Bạch gia một đường đi theo hắn, nếu người này ra tay, không nói giúp hắn đánh giết cường giả Vũ gia bên trong bộ lạc Địch Long, chỉ cần dụ bọn họ ra ngoài liền dễ làm.



Lúc này trong Vũ Đế Thành đang rất náo nhiệt, nghe được Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chính đang chậm rãi bay tới Vũ Đế Thành, lập tức khiến rất nhiều người tộc nhân Vũ gia căng thẳng khẩn trương.

Mặc dù toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia đang lũ lượt chạy về, Tử gia cũng tới hai vị cường giả, nhưng đối thủ lần này chính là Thiên Đảo Hồ Bạch gia, vạn nhất Thiên Ngục lão nhân cũng lẻn tới thì sao?

Trong đại viện Vũ gia, Vũ Khôn vừa mới trở lại Vũ Đế Thành lập tức bị Vũ Luân gọi đi. Vũ Hóa Thần, Vũ Luân và mấy tên cường giả mạnh nhất Vũ gia đều ở trong thành bảo, Vũ Khôn thần sắc hổ thẹn báo cáo lại toàn bộ sự tình một lần, sau đó khom lưng ôm quyền nói:

- Vũ Khôn vô năng, xin tộc trưởng giáng tội. Thuộc hạ được đến lệnh từ tộc trưởng, không dám không trở lại, chẳng qua... ta đã điều mười mấy võ giả Mệnh Luân Cảnh ở mấy quận phụ cận tới tham gia truy tìm. Thiên Đà Tử vừa mới đột phá Mệnh Luân Cảnh không lâu, nếu bị võ giả Mệnh Luân Cảnh của chúng ta phát hiện, hẳn là có thể giết chết được.

- Đồ ngu!

Vũ Hóa Thần không lên tiếng, Vũ Luân lại nổi giận đùng đùng đứng bật dậy quát nói:

- Ngươi không phải vô năng, mà là ngu xuẩn, ngu hết thuốc chữa! Đấy rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, ngươi lại nhìn không ra? Người các ngươi truy đuổi tuyệt đối là giả mạo, lúc này Lục Ly và Thiên Đà Tử thật phỏng chừng đã đến Vũ Lăng Quận.

- Ngươi đuổi sai rồi thì cũng thôi!

Vũ Luân càng nói càng giận, chỉ thẳng vào mặt Vũ Khôn mắng chửi:

- Lại còn triệu tập hơn phân nửa võ giả Mệnh Luân Cảnh quanh phụ cận tới truy tìm. Bố cục lão phu thật vất vả mới dựng lên được, lại bị ngươi hủy trong thoáng chốc, ngu xuẩn, ngu xuẩn!

- Hả?

Vũ Khôn trợn tròn mắt, bị chỉ thẳng vào mặt mắng chửi đều không dám hó hé nửa lời. Vũ Hóa Thần chau mày lại không lên tiếng. Vũ Luân dạo quanh một vòng trong đại điện, sau đó lạnh giọng hỏi:

- Ngươi điều đi bao nhiêu Mệnh Luân Cảnh ở Vũ Lăng Quận?

- Không, không nhiều...

Vũ Khôn nghĩ nghĩ mới nói:

- Ta nhớ được bên kia có mười tên Mệnh Luân Cảnh, thế là điều đi năm người. Thiên Đà Tử mới đột phá Mệnh Luân Cảnh, Vũ Dương trấn giữ trong Vũ Lăng Thành lại là Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, hẳn sẽ không hỏng việc đâu?

- Ngươi còn chưa tính quá ngu!

Vũ Luân thở dài một hơi, còn thừa lại năm tên Mệnh Luân Cảnh, trong đó có Vũ Dương là Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, chí ít vẫn còn có hi vọng chém giết Lục Ly.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 151-155

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom