-
Chương 321-325
Chương 321 Lời lẽ sai trái
Lại qua một nén nhang thời gian, trong đại viện Vũ gia, một thống lĩnh thám báo chạy nhanh đến, quỳ gối ở trước mặt Vũ Hóa Thần nói:
- Tộc trưởng, bên Vũ Lăng Thành truyền đến tin tức.
Con ngươi của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lạnh xuống, khí tức trên thân đám người Bạch Hỉ tăng cao, người Vũ gia như lâm đại địch, bầu không khí trong thành càng thêm đè nén, tựa hồ bất cứ lúc nào đại chiến cũng có thể bạo phát.
Vũ Hóa Thần cắn răng nói:
- Nói!
- Lục Ly không có chuyện gì!
Thám báo vừa nói xong, bầu không khí trong sân liền hòa hoãn xuống. Người Vũ gia như trút được gánh nặng, nhưng thống lĩnh thám báo nói câu tiếp theo, lại làm cho các trưởng lão Vũ gia lửa giận ngút trời, thống lĩnh kia nói:
- Bất quá, toàn bộ tộc nhân của chúng ta ở bên kia đều chết, Vũ Dương và bốn Mệnh Luân cảnh còn lại, còn có rất nhiều Hồn Đàm cảnh đều bị giết, lúc này Lục Ly và Thiên Đà Tử đang... tắm máu Vũ Lăng Thành!
- Xôn xao...
Bốn phía xôn xao, vô số tiếng nghị luận vang lên, trước một khắc rất nhiều người hi vọng Lục Ly không chết, giờ khắc này rất nhiều người lại hi vọng Lục Ly bị thiên đao vạn quả...
Tử Liên Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười khổ, Lục Ly thật biết hành hạ, không làm ra một ít chuyện sẽ không dừng tay.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, hai người hơi an tâm, thám báo của Vũ gia ở thời khắc như vậy, sao có thể truyền loạn tin tức, xem ra Lục Ly quả thực còn sống.
Diệt năm Mệnh Luân cảnh của Vũ gia?
Trong đầu hai người hiện lên thân ảnh của cường giả thần bí kia, ở hai người xem ra, dựa vào Lục Ly và Thiên Đà Tử là quyết không thể nào làm được, chỉ có thể là cường giả thần bí kia xuất thủ.
Đám người Bạch Hỉ trầm mặc, nghĩ tới cường giả thần bí đi theo Lục Ly rốt cuộc là ai? Thiên Đảo Hồ là địa bàn của Bạch gia, tất cả phải ở trong phạm vi của Bạch gia khống chế, xuất hiện một cường giả thân phận không rõ, khiến cho đám người Bạch Hỉ có chút khó chịu.
Vũ Hóa Thần quát lạnh hấp dẫn chú ý của mọi người, Vũ Hóa Thần hỏi:
- Là ai giết đám người Vũ Dương? Thám báo ở phụ cận có khóa được hành tung của người này không?
Thống lĩnh thám báo có chút chần chờ nói:
- Theo tin tức truyền đến, Vũ Bốc và Vũ Tề là bị giết ở Địch Long bộ lạc, Mệnh Luân của hai người bị hủy diệt, cuối cùng đầu bị nện nát, hai người này bị ai giết chết còn chờ khảo chứng. Bất quá bên kia truyền tin tức nói... Rất có thể là bị Lục Ly chém giết, bởi vì bộ dạng chết của hai người này rất giống Vũ Dương, Vũ Dương có thể xác định là bị Lục Ly giết chết, trong thành rất nhiều người đều thấy, Lục Ly phá Mệnh Luân của Vũ Dương, sau đó chém chết hắn!
- Câm mồm!
Vũ Hóa Thần nổi giận quát, căn bản không tin tưởng lời lẽ sai trái này. Trong thành cũng vang lên tiếng chất vấn, Tử Liên Nhi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó mọi người khẽ lắc đầu, không ai tin tưởng sự thật này.
Lục Ly chém giết Vũ Dương tu vi Mệnh Luân cảnh đỉnh phong?
Này xác định không phải nói đùa? Nếu như Thần Hải cảnh có thể chém giết Mệnh Luân cảnh đỉnh phong mà nói... Bắc Mạc đã sớm lật trời rồi, phỏng chừng sẽ định nghĩa lại cảnh giới võ đạo.
Ở Bắc Mạc, vượt cấp giết người quá khó khăn, càng đừng nói vượt hai cấp, đây căn bản là chuyện không thể nào. Trong sân không ai tin tưởng kết quả như vậy, ngay cả đám người Bạch Thu Tuyết cũng không tin.
Toàn trường chỉ có một người tin, đó chính là Liễu Di!
Liễu Di một đường chứng kiến Lục Ly trưởng thành, lần lượt bị kỳ tích mà Lục Ly sáng tạo dọa sợ, đừng nói chém giết mấy Mệnh Luân cảnh, chỉ sợ nói giết Bất Diệt cảnh Liễu Di cũng tin. Tốc độ phát triển của Lục Ly quá nhanh, Liễu Di đã có một loại sùng bái và tín nhiệm mù quáng với hắn.
Cho nên nàng thấp giọng nói với Bạch Thu Tuyết:
- Thu Tuyết tiểu thư, chúng ta đi tìm đảo chủ đi.
Bạch Thu Tuyết suy nghĩ một chút, sự tình đến trình độ này đã đủ, nếu như tiếp tục ồn ào, sẽ không cách nào thu lưới.
Lần này các nàng tới là vì cái gì? Là giúp Lục Ly. Đương nhiên đám người Bạch Hỉ theo tới còn có ý dằn mặt Vũ gia, dù sao lần này Vũ gia nhằm vào Lục Ly, là gián tiếp trả thù Bạch gia, là không cho Bạch gia mặt mũi.
Hiện tại mục đích đã đạt đến, Vũ gia không dám động thủ, đám người Bạch Hỉ đánh mặt Vũ Hóa Thần, nên thấy tốt thì lấy.
Bạch Thu Tuyết liếc nhìn Bạch Hỉ, người sau hơi gật đầu, Bạch Thu Tuyết nhìn về phía Tử Liên Nhi nói:
- Liên Nhi tiểu thư, nếu Lục Ly ở bên kia càn quấy, chúng ta tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến. Bây giờ sẽ lập tức đi ngăn hắn lại, mang trở về quản giáo. Vũ tộc trưởng, vừa rồi Thu Tuyết nói chuyện có chút không hiểu quy củ, mong ngài rộng lượng thứ lỗi, cáo từ.
Tử Liên Nhi cúi người thi lễ, mỉm cười đưa tiễn, nội tâm thở phào nhẹ nhõm, Vũ Hóa Thần và người Vũ gia mặt lạnh không nói gì. Nội tâm thanh tĩnh lại, đồng thời thầm giận, lần này Vũ gia mất hết mặt mũi, chuyện này truyền khắp Bắc Mạc, Vũ gia sẽ trở thành trò cười của các đại gia tộc...
Vấn đề là có thể làm gì?
Khai chiến mà nói Vũ Hóa Thần không có nắm chắc chiến thắng Bạch Hỉ, cho dù có thể thắng thì thế nào? Lần này sự tình Long Đế Mộ là Vũ Linh Hư sai trước, nếu như hắn dám động thủ, sợ rằng Thiên Ngục lão nhân sẽ lập tức viễn chinh Vũ Đế Thành.
- Hưu!
Đám người Bạch Hỉ, Bạch Thu Tuyết hóa thành từng đạo lưu quang bay về phía Vũ Lăng Thành, Vũ Hóa Thần chỉ có thể nổi giận đánh ra một đạo huyền lực, oanh đại môn của Vũ gia thành tro bụi!
Lúc này Vũ Lăng Thành đã máu chảy thành sông, Thiên Đà Tử hoàn toàn thi hành mệnh lệnh của Lục Ly, phàm là võ giả mặc chiến giáp màu nâu đều bị chém giết, Lục Ly cũng giết đỏ mắt, thấy võ giả mặc chiến giáp của Bộ gia liền giết.
Cũng may Lục Ly còn không có mất đi lý tính, không có động thủ với bình dân và gia quyến. Ở Bắc Mạc chém giết võ giả là sự tình bình thường, nhưng nếu giết gia quyến, hài tử, lão nhân và bình dân, thì sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
Chương 322 Các ngươi là muốn gả cho Nhân Hoàng
Lần này Bộ gia làm rất quá phận, chém chết già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, treo thi lên hàng rào, để cho Lục Ly tức giận chính là bới mộ phần của ông ngoại hắn, đã chết mười mấy năm, còn không cho tiền nhân nghỉ ngơi.
Lần này là Vũ gia ở sau lưng bố cục, Lục Ly chuẩn bị cho Vũ gia một cái giáo huấn, thu hồi chút lợi tức. Đợi đám người Dạ Tra đi ra, hắn sẽ tự mình dẫn người tiến vào Vũ Đế Thành, chém giết tộc trưởng Vũ gia.
Bộ gia là gia tộc tam phẩm, chỉ có một Mệnh Luân cảnh, nhưng đã chạy. Những người còn lại không có chút ý chí chiến đấu nào, có thể chạy đều chạy, trốn không thoát thì bị Lục Ly và Thiên Đà Tử chém giết.
Võ giả của Bộ gia rất nhiều, ít nhất Lục Ly và Thiên Đà Tử phát hiện, võ giả trong thành không mặc chiến giáp màu nâu chỉ tầm mấy ngàn.
Thiên Đà Tử quét nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lục Ly toàn thân là máu hỏi:
- Chủ nhân, chạy trốn có giết hay không?
- Quên đi, rút lui!
Lục Ly giết người giết đến chết lặng, hắn bình tĩnh lại, biết nếu như còn không đi, hai người có thể sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Thiên Đà Tử gật đầu, mang theo Lục Ly ngồi Mệnh Luân bay đi, tốc độ đạt đến cực hạn, rất nhanh liền biến mất ở chân trời xa xa. Chỉ lưu lại một Vũ Lăng Thành bị máu tươi nhuộm đỏ, còn có vô số bình dân bị dọa ngốc.
Kỳ thực đại đa số bình dân ở Vũ Lăng Thành đều là trước kia lưu lại, cái tên Lục Ly này, bọn họ không hề xa lạ, Vũ gia đã từng hỏi thăm rất nhiều tình báo về tỷ đệ Lục Ly.
Vô số người thổn thức, một khách khanh nho nhỏ của Liễu gia ngày đó, lại trưởng thành đến trình độ như vậy. Mặc dù người Địch Long bộ lạc chết hết, nhưng có thể nhắm mắt sao?
Thiên Đà Tử rất cẩn thận!
Mang theo Lục Ly bay về phía Thiên Đảo Hồ, sau khi đi một đoạn rất dài, thì tiềm hành xuống dưới đất, cải trang cách ăn mặc cho Lục Ly, mình cũng súc cốt đổi hình, cẩn thận đi đường vòng trở về Thiên Đảo Hồ.
...
Đám người Lục Ly đi rất lâu, phương bắc có một chiếc phi thuyền to lớn phá không bay đến, trên boong tàu, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đứng ở phía trước nhất, Liễu Di theo bên người, còn có hai trưởng lão, về phần đám người Bạch Hỉ thì ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Sở dĩ tới nhanh như vậy, cũng không phải tốc độ của phi thuyền nhanh, mà là Bạch Thu Tuyết lo lắng cho Lục Ly. Sau khi rời Vũ Đế Thành, thì lập tức tìm một truyền tống trận tới vực thành phụ cận, sau đó lại ngồi phi thuyền chạy tới.
Mặc dù thám báo của Vũ gia sẽ không gạt người, nhưng Vũ gia còn bố trí rất nhiều cường giả ở quận thành phụ cận, Bạch Thu Tuyết tự nhiên muốn ổn thỏa một chút.
Sau khi tới Vũ Lăng Thành, đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.
Quảng trường đã bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi đều là thi thể, người Bộ gia không dám trở lại, bình dân trong thành thì không dám động những thi thể này, chỉ có thể mặc cho bọn họ rơi lả tả ở trong thành.
- Lục Ly lại thật tàn sát một thành!
Bạch Hạ Sương kinh ngạc, nhưng không có cảm giác nôn mửa và chán ghét, ngược lại cực kỳ hưng phấn. Ở Bắc Mạc có thể giết người mới gọi nam nhân, nếu như ngay cả địch nhân cũng không dám giết, nam nhân như vậy chẳng qua chỉ là phế vật.
Bạch Thu Tuyết nhìn cái Mệnh Luân ba tầng to lớn kia, trên Mệnh Luân có một cái động nhỏ, bên cạnh là một cường giả Vũ gia bị nện bể đầu.
Hết thảy giống như thám báo miêu tả, chẳng lẽ thật là Lục Ly giết? Không chỉ Bạch Thu Tuyết, hai trưởng lão Bất Diệt cảnh cũng chú ý tới, mắt đều lộ ra vẻ kinh nghi.
- Cát gia gia, ngươi đi hỏi thăm tình huống thử?
Bạch Thu Tuyết nhìn về phía một trưởng lão, người sau gật đầu bay xuống, thần niệm khóa lại mấy võ giả của tiểu gia tộc, hắn lạnh lẽo quát:
- Các ngươi tới đây!
Mấy võ giả Thần Hải cảnh kia thấp thỏm đi tới, trưởng lão Bạch gia chỉ vào thi thể Vũ Dương hỏi:
- Người nào giết?
Mấy võ giả kia cho rằng đám người Bạch Thu Tuyết là cường giả Vũ gia, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, một người lắp bắp nói:
- Là Lục Ly, là Lục Ly giết!
- Ách...
Bạch Thu Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt mấy trưởng lão Bạch gia tinh mang lấp lóe, ngay cả đám người Bạch Hỉ cũng dùng thần niệm dò xét.
Phía dưới, trưởng lão Bạch gia vẫn không dám tin hỏi:
- Ngươi xác định? Ngươi tận mắt nhìn thấy?
- Vâng!
Người nọ giống như gà con mổ thóc gật đầu, chỉ vào thi thể của Vũ Dương nói:
- Bộ thành chủ và vị đại nhân này đều nói thiếu niên kia là Lục Ly, chúng ta tận mắt thấy Lục Ly phá vỡ Mệnh Luân của vị đại nhân này, sau đó vị đại nhân này từ không trung rơi xuống, Lục Ly cầm một thanh chiến kích đập vỡ đầu...
- Chiến kích...
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly thích dùng chiến kích, này không sai rồi!
Vấn đề là, Lục Ly làm sao có thể hủy diệt Mệnh Luân ba tầng? Mệnh Luân này mỗi nhiều một tầng sẽ càng thêm cứng rắn, đừng nói Lục Ly, cho dù là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, cũng rất khó hủy diệt Mệnh Luân của Mệnh Luân cảnh khác.
- Lục Ly đi đâu? Đi bao lâu rồi?
Trưởng lão Bạch gia lại hỏi, võ giả kia chỉ về phía nam nói:
- Đào tẩu, bị một võ giả Mệnh Luân cảnh tầng một mang theo đi rồi.
Hưu!
Đã không có gì để hỏi, trưởng lão Bạch gia bay vào khoang thuyền, hắn nhìn Bạch Hỉ hỏi:
- Hỉ ca, ngươi thấy thế nào?
Đám người Bạch Thu Tuyết đi vào theo, Bạch Hỉ cũng không có biểu đạt ý kiến của mình, khoát tay nói:
- Tìm được Lục Ly chẳng phải sẽ biết? Chúng ta bay về phía Thiên Đảo Hồ, Bạch Cát Bạch Duệ, các ngươi xuống thuyền đi tìm Lục Ly. Quyết không thể để tiểu tử kia chết, ném mặt Bạch gia ta.
- Vâng!
Bạch Cát và một trưởng lão khác lĩnh mệnh bay xuống, nhanh chóng biến mất ở chân trời xa xa, có hai Bất Diệt cảnh tự mình đi tìm Lục Ly, ở Bạch Hỉ xem ra như vậy là đủ rồi.
Bạch Thu Tuyết thấy Bạch Hỉ nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, cười cười đi đến bên cạnh Bạch Hỉ, cúi người thi lễ nói:
- Đa tạ Hỉ gia gia, Thu Tuyết trở về sẽ tự chịu gia pháp.
Chương 323 Tuổi trẻ thường lông bông
Bạch Hạ Sương cũng bước tới, nhưng không có xin lỗi, ngược lại nắm cánh tay của Bạch Hỉ rung rung, làm nũng nói:
- Hỉ gia gia, người luôn thương tỷ muội chúng ta nhất, người đừng giận được không.
Bạch Hỉ bị Bạch Hạ Sương kéo đến ngồi cũng ngồi không vững, chỉ có thể trừng Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết một cái, nói:
- Hai nha đầu các ngươi quá càn quấy rồi, trở về xem tiểu cô của ngươi làm sao trừng phạt các ngươi.
- Hì hì...
Bạch Hạ Sương nghịch ngợm cười nói:
- Con có Hỉ gia gia nâng đỡ, mới không sợ tiểu cô đâu.
Thấy Bạch Hạ Sương nghịch ngợm như vậy, khuôn mặt của Bạch Hỉ cũng hòa hoãn xuống, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Vì các ngươi, lão già ta vạn dặm xa xôi chạy tới, ăn gió nằm sương dễ dàng sao? Hừ hừ, Tuyết nha đầu, tiểu tử Lục Ly kia không biết tốt xấu như thế, cũng không gia nhập Bạch gia chúng ta. Con lại còn liều mạng giúp hắn như vậy? Chẳng lẽ con coi trọng tiểu tử này rồi sao?
- Hỉ gia gia, người nói cái gì vậy?
Khuôn mặt của Bạch Thu Tuyết đỏ lên, xấu hổ khó dằn nổi, giậm chân đi ra ngoài.
Bạch Hỉ lại nghiêm nghị nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Hạ Sương, nói cho tỷ tỷ của con, không nên có ý nghĩ như vậy. Tộc trưởng khẳng định sẽ không đồng ý, dù sao Lục Ly cũng không có thức tỉnh huyết mạch cấp cao. Một khi tộc trưởng tức giận, đến lúc đó Lục Ly sẽ chết rất thảm. Tương lai các ngươi sẽ gả cho Nhân Hoàng, đây là sự tình tộc trưởng tự mình tính ra, quyết không sai được.
Lục Ly và Thiên Đà Tử đi rồi, Bạch Hỉ, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cũng đi, thậm chí lúc này đám người Bạch Hỉ còn nghênh ngang ngồi phi thuyền rời đi, không có mở ra cấm chế, nói rõ là đánh mặt Vũ gia.
Vũ Hóa Thần lại chỉ có thể nhịn, triệu tập toàn bộ võ giả Bạch gia về, sự tình rất nhanh truyền khắp Bắc Mạc, Vũ gia không thể tránh khỏi trở thành trò cười của các đại gia tộc.
Vũ gia đào một cái hố, muốn tìm trở về mặt mũi, muốn báo thù cho Vũ Linh Hư. Lục Ly là bị dẫn ra, nhưng Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cũng bị dẫn ra, cuối cùng còn dẫn Bạch Hỉ ra Thiên Đảo Hồ.
Mấu chốt là Vũ gia không thể giết Lục Ly, cuối cùng lại bị Bạch Hỉ đánh mặt. Chuyện này xảo diệu ở trên người Vũ Linh Hư, Vũ Linh Hư ở Long Đế Sơn thiếu chút nữa giết Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm, Đỗ Tử Lăng… Tử Liên Nhi tự mình làm chứng, điều này làm cho Bạch Hỉ nắm đại nghĩa, Vũ gia chết người còn biến thành đuối lý, Tử gia, Dạ gia, Đỗ gia không tiện ra mặt, Vũ gia chỉ có thể ngậm bồ hòn...
Diễn một tuồng kịch, ồn ào một trận, cuối cùng nắm đá đập chân mình, chết rất nhiều thám báo và Mệnh Luân cảnh, triệt để trở thành trò cười của Bắc Mạc.
Vũ Hóa Thần nổi giận, ra tay đập phá đại viện, đám trưởng lão Vũ gia cũng bực tức, hận không thể xách đao đuổi theo giết Lục Ly.
Đương nhiên...
Không ai dám động, nếu như lúc này làm loạn, Bạch Hỉ vừa lúc có cớ xuất thủ, phỏng chừng Thiên Ngục lão nhân cũng sẽ xuất động huỷ diệt Vũ gia, để uy danh của hắn càng thêm hiển hách.
- Mọi người chịu đựng, không bao lâu nữa, ta nhất định sẽ giúp mọi người rửa hận.
Vũ Luân lưu lại một câu, ánh mắt như độc xà nhìn về phía nam, sau đó sải bước đi vào đại viện Vũ gia.
...
Bạch Hỉ đánh giá cao năng lực của Bạch Cát và Bạch Duệ, lại đánh giá thấp năng lực của Thiên Đà Tử và Lục Ly, tìm trọn ba ngày, lại không tìm được tung tích.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương có chút nóng nảy, cho rằng Lục Ly bị Vũ gia lặng lẽ giết chết. Bạch Hỉ không cho rằng Vũ Hóa Thần có lá gan này, hắn để phi thuyền tiếp tục phi hành về phía Thiên Đảo Hồ, một bên thì đưa tin về, lệnh thám báo chú ý tất cả tình huống ở phía đông bắc của Thiên Đảo Hồ.
Lại qua ba ngày, Bạch Cát và Bạch Duệ vẫn không có tin tức, phi thuyền đã tiến vào Thiên Đảo Hồ rồi. Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương không yên lòng, lệnh chiến thuyền bay đến Huyết Sát Đảo chờ đợi tin tức, Bạch Hỉ thì mặc kệ, lưu lại một trưởng lão Bất Diệt cảnh thủ hộ, những người còn lại thì trở về Thiên Ngục Đảo.
Yên phu nhân phái người tới đây khiển trách mấy câu, còn nói sau khi Lục Ly về, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương phải lập tức trở về Thiên Ngục Đảo.
Hai đại mỹ nhân ở trên Huyết Sát Đảo tới ngày thứ hai, Hứa Diệu Dương đang bế quan nghe tin lập tức xuất quan. Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt như vậy Hứa Diệu Dương làm sao có thể bỏ qua?
Nhưng tâm tình của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương không tốt, chỉ tùy ý ứng phó hắn mấy câu, Bạch Thu Tuyết trực tiếp đi Long Tượng Sơn của Lục Ly. Bạch Hạ Sương cũng không muốn nghe Hứa Diệu Dương nói nhảm, khách sáo mấy câu chuẩn bị tiễn khách, nhưng Hứa Diệu Dương lại như thuốc cao bôi trên da chó, cứ quấn quít chặt lấy...
Tính tình của Bạch Hạ Sương nóng nảy, trong lòng còn nghĩ trở về làm sao ứng phó Yên phu nhân, bên cạnh lại có một con ruồi cứ không ngừng vo ve, nhất thời nổi giận, trực tiếp trở mặt đánh người.
Trong lòng Hứa Diệu Dương thầm giận, nhưng không dám đắc tội vị đại tiểu thư này, hậm hực rời khỏi Huyết Sát Đảo. Vừa mới đến bến tàu của Huyết Sát Đảo, một chiếc chiến thuyền bay đến, một thám báo Bạch gia chạy như điên xuống.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Diệu Dương tùy ý hỏi một câu, thám báo kia nhận thức vị này là đệ nhất công tử của Lạc Thần Đảo, suy nghĩ một chút mới nói:
- Lục đảo chủ trở lại, một canh giờ sau có thể tới Huyết Sát Đảo.
- Lục Ly!
Trong mắt Hứa Diệu Dương nhất thời bốc lửa, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết vạn dặm xa xôi đi Vũ Đế Thành chính là vì Lục Ly, chuyện này hắn nghe nói qua, lại nghĩ đến hai vị đại tiểu thư ở trên Huyết Sát Đảo nho nhỏ?
Trong lòng Hứa Diệu Dương có ý nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đều thích Lục Ly? Nếu không vì sao lại ở Thiên Ngục Thành đưa tiễn mười dặm, còn vạn dặm xa xôi không quan tâm nguy hiểm tính mạng đi Vũ Đế Thành, hiện tại lại ở nơi này?
Niên thiếu nha, thường rất lông bông.
Nữ nhân mình thích bị một tiểu gia hỏa từ Thiên Vũ Quốc lẩn trốn tới đoạt mất, càng khiến cho Hứa Diệu Dương khó có thể tiếp nhận.
Chương 324 Ném vào trong hồ đi
Hắn suy nghĩ một chút liền không đi, đứng ở bến tàu chờ Lục Ly trở lại. Cũng không lâu lắm Liễu Di mang theo một đám đệ tử Liễu gia tới bến tàu, chuẩn bị nghênh đón Lục Ly trở về, thấy Hứa Diệu Dương, đám người Liễu Di cũng không nói gì, dù sao Huyết Sát Đảo cũng phụ thuộc Lạc Thần Đảo.
Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết không có ra nghênh đón, thân phận địa vị của hai người đặc thù, đi ra nghênh đón Lục Ly khó tránh khỏi sẽ bị người lên án.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nội tâm đám người Liễu Di càng thêm xao động, lần này Lục Ly vạn dặm xa xôi chạy tới Vũ Lăng Thành, không chỉ không chết, ngược lại huyết tẩy Bộ gia, danh chấn Bắc Mạc.
Mặc dù lần này có đám người Bạch Hỉ giúp đỡ, còn có một cường giả thần bí âm thầm hỗ trợ. Nhưng thành công cuối cùng là thành công, Lục Ly có thể còn sống trở về, bản thân đã là một kỳ tích.
- Hưu!
Rốt cục, nơi xa, một cái Mệnh Luân bảy sắc phá không bay đến, hai bóng người từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt, Liễu Di nhìn khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng kia, không hiểu có một loại xúc động muốn khóc.
Đám người Thất trưởng lão Cửu trưởng lão phấn chấn, đợi Lục Ly tới gần, Thất trưởng lão dẫn đầu quỳ xuống một gối, mọi người cùng kêu lên:
- Cung nghênh đảo chủ trở về!
Liễu Di cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Đảo chủ, hoan nghênh về nhà.
Lục Ly không có biến hóa gì quá lớn, hắn hơi gật đầu nói:
- Tất cả đứng lên đi, trở về rồi hãy nói.
- Lục đảo chủ thật uy phong.
Một giọng nói vang lên, Hứa Diệu Dương đứng ở bên cạnh cười khẩy nói:
- Lục đảo chủ vạn dặm trùng quan, tắm máu Vũ Lăng Thành, uy chấn Bắc Mạc. Nhân vật như vậy lại còn ẩn nấp ở Thiên Đảo Hồ nho nhỏ của chúng ta? Còn phụ thuộc Lạc Thần Đảo chúng ta, này không phải dọa chết chúng ta sao. Nếu không để bổn công tử trở về bẩm báo phụ thân, để Lạc Thần Đảo chúng ta phụ thuộc Huyết Sát Đảo các ngươi?
Lục Ly mặc thanh sam, những ngày qua ăn không ngon ngủ không yên, nên gầy gò hơn chút ít, bất quá khuôn mặt lại càng thêm trầm ổn, trong mắt tinh mang lấp lánh, tự có một cỗ khí chất bất phàm.
Hắn cũng không tức giận, ngược lại chắp tay với Hứa Diệu Dương nói:
- Hứa công tử, đây là nói cái gì nha? Huyết Sát Đảo luôn phục tùng Lạc Thần Đảo, cũng chưa có địa phương thất lễ, nếu như Hứa công tử cảm thấy Lục mỗ nơi nào làm không đúng, cứ nói rõ là được, Lục mỗ nhất định sẽ sửa.
- Nơi nào làm không đúng chứ?
Khóe miệng Hứa Diệu Dương lạnh lùng, nhìn Lục Ly chỉ thấy chán ghét, Lục Ly càng nho nhã lễ độ, hắn lại càng thấy không thoải mái.
Hắn suy nghĩ một chút, mắt lộ ra vẻ ác độc nói:
- Bây giờ ngươi đã làm không đúng rồi, ta thân là đại công tử của Hứa gia, tộc trưởng tương lai của Hứa gia, ta có thể coi như chủ nhân tương lai của ngươi. Thấy chủ nhân ngươi lại không hành lễ? Quỳ xuống nói chuyện với bổn công tử!
Hứa Trần lưu lại chính là vì đánh mặt của Lục Ly, diệt uy phong của hắn, để Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết biết hắn mới là công tử ưu tú nhất Thiên Đảo Hồ, Lục Ly chỉ là đồ vật không đáng kể chút nào.
Cho nên lúc này hắn muốn Lục Ly quỳ xuống, một người quỳ ở dưới chân hắn, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết còn ưa thích, vậy thì quá ngu ngốc rồi.
Bá bá bá...
Sắc mặt đám người Liễu Di đều thay đổi, mặc dù dựa theo thân phận địa vị mà nói, Lục Ly gặp Hứa Diệu Dương quả thực phải quỳ hành lễ. Nhưng thường thường tình huống như thế sẽ không phát sinh, nếu không Hứa gia sẽ mất hết nhân tâm, Hứa Trần biết được chắc chắn sẽ giận dữ mắng Hứa Diệu Dương ngu ngốc.
Bất quá lúc này Hứa Diệu Dương đã bị lòng đố kị đốt hết lý trí, cũng không cần biết nhiều như vậy.
Ánh mắt của vô số người nhìn về phía Lục Ly, muốn nhìn xem hắn ứng đối loại tình cảnh này như thế nào, Lục Ly hơi kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt nhìn lướt qua Hứa Diệu Dương, không quan tâm đi về Huyết Sát Bảo.
Hắn chỉ để lại một câu:
- Hứa Trần sao lại sinh ra loại con trai ngu ngốc như vậy chứ? Hứa Diệu Dương, lần này ta cho phụ thân ngươi mặt mũi, không so đo với người. Muốn đùa bỡn uy phong, trở về Lạc Thần Đảo chơi đi, đừng mất mặt xấu hổ ở trước mặt ta. Thiên Đà Tử, nếu Hứa Diệu Dương muốn càn quấy, trực tiếp vứt hắn xuống hồ là được.
Đối với Hứa Diệu Dương, Lục Ly luôn không có hảo cảm gì, loại công tử ca tâm cao khí ngạo này, là luôn xem thường tiểu nhân vật như hắn.
Người khác xem thường hắn không quan hệ, không tới trêu chọc thì chả có chuyện gì. Dù khiêu khích bình thường, hắn cũng không sao cả, nhưng Hứa Diệu Dương muốn hắn quỳ xuống? Này đã chạm đến điểm mấu chốt của Lục Ly.
Nam nhi dưới gối là vàng, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ!
Đây là Lục Linh dạy, hắn chưa bao giờ quỳ xuống với người khác, đừng nói Hứa Diệu Dương, cho dù hôm nay Hứa Trần bảo hắn quỳ xuống, hắn cũng sẽ trở mặt.
Huyết Sát Đảo phụ thuộc Lạc Thần Đảo, Hứa gia ở trên ý nghĩa là chủ nhân của đám người Lục Ly, nhưng đừng nói không phải quan hệ chủ tớ chân chính, coi như thật có chủ nhân tùy ý vũ nhục người hầu như vậy, người hầu cũng sẽ phản kháng.
Điểm trọng yếu nhất là, hiện tại Lục Ly không sợ Lạc Thần Đảo.
Trong Vũ Lăng Thành, Vũ gia có một Mệnh Luân cảnh đỉnh phong bị Tiểu Bạch ung dung phá vỡ Mệnh Luân, cuối cùng bị hắn chém giết. Người mạnh nhất Lạc Thần Đảo cũng chỉ là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, nếu như Hứa gia không quan tâm Bạch gia, không quan tâm Bạch Thu Tuyết đối phó hắn, Lục Ly cũng không phải không có lực phản kháng.
Lục Ly nói làm cho đám đệ tử Liễu gia sợ hãi, thân thể siết chặt, ánh mắt nhìn về phía Hứa Diệu Dương, sợ Hứa Diệu Dương nổi giận, xuất thủ chém giết Lục Ly.
Hứa Diệu Dương quả thực nổi giận, hắn nhìn Lục Ly đã sải bước đi về Huyết Sát Bảo, trong tay huyền lực lấp lánh, muốn chém Lục Ly thành hai đoạn.
- Hưu...
Thiên Đà Tử nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Lục Ly, thấy Hứa Diệu Dương động thủ, thân thể lóe lên đến bên cạnh hắn, sau đó xách cổ đối phương ném vào trong hồ.
- Ùm!
Chương 325 Sẽ là ai?
- Công tử… ngươi to gan thật!
Hộ vệ của hắn lập tức rút binh khí, tức giận hét lớn, một chân của Thiên Đà Tử quét tới, người kia còn chưa rút đao đã bị hắn đá vào trong hồ.
Đám đệ tử Liễu gia trợn tròn mắt, Liễu Di và Thất trưởng lão cũng hai mặt nhìn nhau, đám người Cửu trưởng lão lại sợ hãi lạnh mình. Lục Ly làm như vậy xác định không có vấn đề chứ? Hứa Trần sẽ không nổi giận san bằng Huyết Sát Đảo chứ?
- Tốt, tốt, tốt!
Trong hồ, Hứa Diệu Dương chật vật không chịu nổi, hắn lau mặt cả giận nói:
- Lục Ly, ngươi có gan, ngươi chờ đó cho ta.
Có Thiên Đà Tử ở đây, Hứa Diệu Dương và hộ vệ không phải là đối thủ, nếu như hai người còn dám động thủ đó chính là tự rước lấy nhục. Hứa Diệu Dương chỉ có thể nổi giận bơi tới chiến thuyền của mình, hùng hùng hổ hổ khống chế chiến thuyền chạy về Lạc Thần Đảo, trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, hận không thể chém tận giết tuyệt cả Huyết Sát Đảo.
- Đảo chủ!
Đám người Liễu Di giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo Lục Ly, Liễu Di lo lắng hỏi:
- Đảo chủ, Hứa Diệu Dương kia...
- Không cần nhiều lời!
Lục Ly khoát tay áo nói:
- Chuyện này ta tự có kế hoạch, Hứa Diệu Dương không quấy nổi mưa gió.
Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lục Ly, Liễu Di an tâm hơn rất nhiều, nàng suy nghĩ một chút nói:
- Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư ở Long Tượng Sơn chờ ngươi, ta đã phái người báo cho các nàng biết tin tức ngươi trở lại.
- Vậy sao?
Trong đầu Lục Ly hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của đôi song sinh kia, nội tâm không khỏi cảm động, gật đầu nói:
- Ta sẽ đi gặp các nàng.
Lục Ly mang theo Thiên Đà Tử sải bước tiến về Long Tượng Sơn, vừa mới lên núi liền thấy hai mỹ nhân giống nhau như đúc, đang ngồi ở trong một tiểu đình.
Hai người một người đang ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, một người thì ngồi an tĩnh uống trà. Hôm nay hai người đều mặc bạch y tinh xảo, búi tóc giống nhau như đúc, bên tai còn mang khuyên tai, thoạt nhìn rất tao nhã quý khí.
Lục Ly không cần đoán cũng biết, đứng khẳng định là Bạch Hạ Sương, ngồi tự nhiên là Bạch Thu Tuyết. Ánh mắt của hắn liếc nhìn Bạch Thu Tuyết, ánh mắt hai người đều hơi phát sáng.
Sở dĩ ánh mắt của Bạch Thu Tuyết tỏa sáng, là bởi vì khuôn mặt của Lục Ly càng thêm già giặn. Trong khoảng thời gian này ăn gió nằm sương, để làn da của hắn hơi đen, râu ria xồm xàm, càng lộ ra khí tức dương cương của nam tử. Hơn nữa Lục Ly ở Vũ Lăng Thành đại khai sát giới, trên người không hiểu nhiều một loại khí chất sắc bén, khiến Bạch Thu Tuyết có cảm giác rất đặc biệt.
Bạch Thu Tuyết từ nhỏ đến lớn, đều bị một đám công tử bao quanh. Đám công tử kia rất nhiều đều anh tuấn nho nhã, nhưng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tự nhiên ít đi một phần dương cương, nhiều hơn một phần âm nhu.
Lục Ly cho Bạch Thu Tuyết cảm giác tựa như một con sói đơn độc, khí chất hoàn toàn bất đồng với các công tử ở Thiên Đảo Hồ. Loại dã tính kia, loại khí chất trải qua vô số mưa gió, trải qua vô số trắc trở kia, là đám công tử ca vĩnh viễn không cách nào có được. .
Bạch Thu Tuyết đứng dậy, Bạch Hạ Sương quay đầu lại, cũng không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại cười hì hì nói:
- Lục Ly, ngươi rốt cục trở lại, chúng ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ.
Lục Ly đi đến trước mặt hai người, chắp tay thi lễ nói:
- Đa tạ hai vị tiểu thư trợ giúp, Lục Ly khắc ghi trong tâm, xem như ta thiếu hai vị tiểu thư một mạng.
- Hì hì!
Bạch Hạ Sương lè lưỡi, hết sức hưởng thụ, Bạch Thu Tuyết lại khẽ lắc đầu cười nói:
- Lục Ly, đừng thiếu tới thiếu đi như vậy, lúc trước ở Long Đế Mộ, ngươi đã cứu chúng ta, lần này coi như huề nhau. Ta nói rồi, vô luận như thế nào chúng ta cũng là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn không nên hỗ trợ sao?
Lục Ly không có nhiều lời, hắn không thích nói nhiều, có chuyện ghi tạc trong lòng là được rồi. Bạch Thu Tuyết không đợi hắn nói chuyện, lại nói:
- Hơn nữa, lần này chúng ta cũng không có giúp quá nhiều, chẳng qua là giúp ngươi kiềm chế một ít cường giả của Vũ gia mà thôi, ngươi có thể còn sống là bản lĩnh của ngươi!
Lục Ly nói:
- Các ngươi giúp ta rất nhiều, không chỉ giúp ta kiềm chế Bất Diệt cảnh của Vũ gia, còn giúp ta dọn dẹp rất nhiều thám báo của Vũ gia, bằng không phỏng chừng ta còn chưa tới Vũ Lăng Thành đã chết.
- Ngươi nghĩ sai rồi!
Sắc mặt của Bạch Thu Tuyết có chút nghiêm túc nói:
- Người giúp ngươi dọn dẹp thám báo không phải cường giả Bạch gia chúng ta, Lục Ly, ta còn đang muốn hỏi ngươi, người nọ là ai vậy?
- A?
Lục Ly ngẩn ra, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi xác định không phải là cường giả Bạch gia các ngươi? Không có khả năng! Trừ các ngươi ra, còn có ai sẽ giúp ta?
Người Thanh Loan Tộc không có khả năng đi ra, Minh Vũ kể từ lần đó thì chưa tới qua Huyết Sát Đảo, nói rõ Minh Vũ đã nhận định hắn không phải con trai của Lục Nhân Hoàng, như vậy chắc chắn sẽ không giúp hắn. Nếu như không phải cường giả Bạch gia, vậy sẽ là người nào?
Bạch Thu Tuyết luôn nhìn thần sắc và ánh mắt của Lục Ly, xác định Lục Ly không có nói dối, nàng cũng mơ hồ, lắc đầu nói:
- Hỉ gia gia nói không phải người của hắn phái tới, như vậy khẳng định không phải cường giả Bạch gia chúng ta. Người nọ hẳn là Bất Diệt cảnh, ở Thiên Đảo Hồ, trừ Bạch gia chúng ta, còn có tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm, ngươi nhận thức ba tộc trưởng kia không?
- Không a!
Lục Ly lắc đầu, thậm chí hắn còn không biết ba gia tộc tứ phẩm kia là ai đâu.
Bạch Hạ Sương xen vào nói:
- Vậy Lục Ly ngươi có nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh nào không?
Lục Ly cười khổ nói:
- Sương tiểu thư, ta sinh ra ở Địch Long bộ lạc, một năm trước còn đang giúp Liễu gia kéo quan tài, sau đó bị đuổi giết đến Thiên Đảo Hồ, ngươi cảm thấy ta có thể nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh sao?
- Như vậy sẽ là ai chứ?
Bạch Thu Tuyết nhíu mày lẩm bẩm, giờ khắc này ba người đều lâm vào trầm tư, suy đoán thân phận của cường giả thần bí kia.
Lại qua một nén nhang thời gian, trong đại viện Vũ gia, một thống lĩnh thám báo chạy nhanh đến, quỳ gối ở trước mặt Vũ Hóa Thần nói:
- Tộc trưởng, bên Vũ Lăng Thành truyền đến tin tức.
Con ngươi của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lạnh xuống, khí tức trên thân đám người Bạch Hỉ tăng cao, người Vũ gia như lâm đại địch, bầu không khí trong thành càng thêm đè nén, tựa hồ bất cứ lúc nào đại chiến cũng có thể bạo phát.
Vũ Hóa Thần cắn răng nói:
- Nói!
- Lục Ly không có chuyện gì!
Thám báo vừa nói xong, bầu không khí trong sân liền hòa hoãn xuống. Người Vũ gia như trút được gánh nặng, nhưng thống lĩnh thám báo nói câu tiếp theo, lại làm cho các trưởng lão Vũ gia lửa giận ngút trời, thống lĩnh kia nói:
- Bất quá, toàn bộ tộc nhân của chúng ta ở bên kia đều chết, Vũ Dương và bốn Mệnh Luân cảnh còn lại, còn có rất nhiều Hồn Đàm cảnh đều bị giết, lúc này Lục Ly và Thiên Đà Tử đang... tắm máu Vũ Lăng Thành!
- Xôn xao...
Bốn phía xôn xao, vô số tiếng nghị luận vang lên, trước một khắc rất nhiều người hi vọng Lục Ly không chết, giờ khắc này rất nhiều người lại hi vọng Lục Ly bị thiên đao vạn quả...
Tử Liên Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười khổ, Lục Ly thật biết hành hạ, không làm ra một ít chuyện sẽ không dừng tay.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, hai người hơi an tâm, thám báo của Vũ gia ở thời khắc như vậy, sao có thể truyền loạn tin tức, xem ra Lục Ly quả thực còn sống.
Diệt năm Mệnh Luân cảnh của Vũ gia?
Trong đầu hai người hiện lên thân ảnh của cường giả thần bí kia, ở hai người xem ra, dựa vào Lục Ly và Thiên Đà Tử là quyết không thể nào làm được, chỉ có thể là cường giả thần bí kia xuất thủ.
Đám người Bạch Hỉ trầm mặc, nghĩ tới cường giả thần bí đi theo Lục Ly rốt cuộc là ai? Thiên Đảo Hồ là địa bàn của Bạch gia, tất cả phải ở trong phạm vi của Bạch gia khống chế, xuất hiện một cường giả thân phận không rõ, khiến cho đám người Bạch Hỉ có chút khó chịu.
Vũ Hóa Thần quát lạnh hấp dẫn chú ý của mọi người, Vũ Hóa Thần hỏi:
- Là ai giết đám người Vũ Dương? Thám báo ở phụ cận có khóa được hành tung của người này không?
Thống lĩnh thám báo có chút chần chờ nói:
- Theo tin tức truyền đến, Vũ Bốc và Vũ Tề là bị giết ở Địch Long bộ lạc, Mệnh Luân của hai người bị hủy diệt, cuối cùng đầu bị nện nát, hai người này bị ai giết chết còn chờ khảo chứng. Bất quá bên kia truyền tin tức nói... Rất có thể là bị Lục Ly chém giết, bởi vì bộ dạng chết của hai người này rất giống Vũ Dương, Vũ Dương có thể xác định là bị Lục Ly giết chết, trong thành rất nhiều người đều thấy, Lục Ly phá Mệnh Luân của Vũ Dương, sau đó chém chết hắn!
- Câm mồm!
Vũ Hóa Thần nổi giận quát, căn bản không tin tưởng lời lẽ sai trái này. Trong thành cũng vang lên tiếng chất vấn, Tử Liên Nhi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó mọi người khẽ lắc đầu, không ai tin tưởng sự thật này.
Lục Ly chém giết Vũ Dương tu vi Mệnh Luân cảnh đỉnh phong?
Này xác định không phải nói đùa? Nếu như Thần Hải cảnh có thể chém giết Mệnh Luân cảnh đỉnh phong mà nói... Bắc Mạc đã sớm lật trời rồi, phỏng chừng sẽ định nghĩa lại cảnh giới võ đạo.
Ở Bắc Mạc, vượt cấp giết người quá khó khăn, càng đừng nói vượt hai cấp, đây căn bản là chuyện không thể nào. Trong sân không ai tin tưởng kết quả như vậy, ngay cả đám người Bạch Thu Tuyết cũng không tin.
Toàn trường chỉ có một người tin, đó chính là Liễu Di!
Liễu Di một đường chứng kiến Lục Ly trưởng thành, lần lượt bị kỳ tích mà Lục Ly sáng tạo dọa sợ, đừng nói chém giết mấy Mệnh Luân cảnh, chỉ sợ nói giết Bất Diệt cảnh Liễu Di cũng tin. Tốc độ phát triển của Lục Ly quá nhanh, Liễu Di đã có một loại sùng bái và tín nhiệm mù quáng với hắn.
Cho nên nàng thấp giọng nói với Bạch Thu Tuyết:
- Thu Tuyết tiểu thư, chúng ta đi tìm đảo chủ đi.
Bạch Thu Tuyết suy nghĩ một chút, sự tình đến trình độ này đã đủ, nếu như tiếp tục ồn ào, sẽ không cách nào thu lưới.
Lần này các nàng tới là vì cái gì? Là giúp Lục Ly. Đương nhiên đám người Bạch Hỉ theo tới còn có ý dằn mặt Vũ gia, dù sao lần này Vũ gia nhằm vào Lục Ly, là gián tiếp trả thù Bạch gia, là không cho Bạch gia mặt mũi.
Hiện tại mục đích đã đạt đến, Vũ gia không dám động thủ, đám người Bạch Hỉ đánh mặt Vũ Hóa Thần, nên thấy tốt thì lấy.
Bạch Thu Tuyết liếc nhìn Bạch Hỉ, người sau hơi gật đầu, Bạch Thu Tuyết nhìn về phía Tử Liên Nhi nói:
- Liên Nhi tiểu thư, nếu Lục Ly ở bên kia càn quấy, chúng ta tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến. Bây giờ sẽ lập tức đi ngăn hắn lại, mang trở về quản giáo. Vũ tộc trưởng, vừa rồi Thu Tuyết nói chuyện có chút không hiểu quy củ, mong ngài rộng lượng thứ lỗi, cáo từ.
Tử Liên Nhi cúi người thi lễ, mỉm cười đưa tiễn, nội tâm thở phào nhẹ nhõm, Vũ Hóa Thần và người Vũ gia mặt lạnh không nói gì. Nội tâm thanh tĩnh lại, đồng thời thầm giận, lần này Vũ gia mất hết mặt mũi, chuyện này truyền khắp Bắc Mạc, Vũ gia sẽ trở thành trò cười của các đại gia tộc...
Vấn đề là có thể làm gì?
Khai chiến mà nói Vũ Hóa Thần không có nắm chắc chiến thắng Bạch Hỉ, cho dù có thể thắng thì thế nào? Lần này sự tình Long Đế Mộ là Vũ Linh Hư sai trước, nếu như hắn dám động thủ, sợ rằng Thiên Ngục lão nhân sẽ lập tức viễn chinh Vũ Đế Thành.
- Hưu!
Đám người Bạch Hỉ, Bạch Thu Tuyết hóa thành từng đạo lưu quang bay về phía Vũ Lăng Thành, Vũ Hóa Thần chỉ có thể nổi giận đánh ra một đạo huyền lực, oanh đại môn của Vũ gia thành tro bụi!
Lúc này Vũ Lăng Thành đã máu chảy thành sông, Thiên Đà Tử hoàn toàn thi hành mệnh lệnh của Lục Ly, phàm là võ giả mặc chiến giáp màu nâu đều bị chém giết, Lục Ly cũng giết đỏ mắt, thấy võ giả mặc chiến giáp của Bộ gia liền giết.
Cũng may Lục Ly còn không có mất đi lý tính, không có động thủ với bình dân và gia quyến. Ở Bắc Mạc chém giết võ giả là sự tình bình thường, nhưng nếu giết gia quyến, hài tử, lão nhân và bình dân, thì sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
Chương 322 Các ngươi là muốn gả cho Nhân Hoàng
Lần này Bộ gia làm rất quá phận, chém chết già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, treo thi lên hàng rào, để cho Lục Ly tức giận chính là bới mộ phần của ông ngoại hắn, đã chết mười mấy năm, còn không cho tiền nhân nghỉ ngơi.
Lần này là Vũ gia ở sau lưng bố cục, Lục Ly chuẩn bị cho Vũ gia một cái giáo huấn, thu hồi chút lợi tức. Đợi đám người Dạ Tra đi ra, hắn sẽ tự mình dẫn người tiến vào Vũ Đế Thành, chém giết tộc trưởng Vũ gia.
Bộ gia là gia tộc tam phẩm, chỉ có một Mệnh Luân cảnh, nhưng đã chạy. Những người còn lại không có chút ý chí chiến đấu nào, có thể chạy đều chạy, trốn không thoát thì bị Lục Ly và Thiên Đà Tử chém giết.
Võ giả của Bộ gia rất nhiều, ít nhất Lục Ly và Thiên Đà Tử phát hiện, võ giả trong thành không mặc chiến giáp màu nâu chỉ tầm mấy ngàn.
Thiên Đà Tử quét nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lục Ly toàn thân là máu hỏi:
- Chủ nhân, chạy trốn có giết hay không?
- Quên đi, rút lui!
Lục Ly giết người giết đến chết lặng, hắn bình tĩnh lại, biết nếu như còn không đi, hai người có thể sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Thiên Đà Tử gật đầu, mang theo Lục Ly ngồi Mệnh Luân bay đi, tốc độ đạt đến cực hạn, rất nhanh liền biến mất ở chân trời xa xa. Chỉ lưu lại một Vũ Lăng Thành bị máu tươi nhuộm đỏ, còn có vô số bình dân bị dọa ngốc.
Kỳ thực đại đa số bình dân ở Vũ Lăng Thành đều là trước kia lưu lại, cái tên Lục Ly này, bọn họ không hề xa lạ, Vũ gia đã từng hỏi thăm rất nhiều tình báo về tỷ đệ Lục Ly.
Vô số người thổn thức, một khách khanh nho nhỏ của Liễu gia ngày đó, lại trưởng thành đến trình độ như vậy. Mặc dù người Địch Long bộ lạc chết hết, nhưng có thể nhắm mắt sao?
Thiên Đà Tử rất cẩn thận!
Mang theo Lục Ly bay về phía Thiên Đảo Hồ, sau khi đi một đoạn rất dài, thì tiềm hành xuống dưới đất, cải trang cách ăn mặc cho Lục Ly, mình cũng súc cốt đổi hình, cẩn thận đi đường vòng trở về Thiên Đảo Hồ.
...
Đám người Lục Ly đi rất lâu, phương bắc có một chiếc phi thuyền to lớn phá không bay đến, trên boong tàu, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đứng ở phía trước nhất, Liễu Di theo bên người, còn có hai trưởng lão, về phần đám người Bạch Hỉ thì ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Sở dĩ tới nhanh như vậy, cũng không phải tốc độ của phi thuyền nhanh, mà là Bạch Thu Tuyết lo lắng cho Lục Ly. Sau khi rời Vũ Đế Thành, thì lập tức tìm một truyền tống trận tới vực thành phụ cận, sau đó lại ngồi phi thuyền chạy tới.
Mặc dù thám báo của Vũ gia sẽ không gạt người, nhưng Vũ gia còn bố trí rất nhiều cường giả ở quận thành phụ cận, Bạch Thu Tuyết tự nhiên muốn ổn thỏa một chút.
Sau khi tới Vũ Lăng Thành, đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.
Quảng trường đã bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi đều là thi thể, người Bộ gia không dám trở lại, bình dân trong thành thì không dám động những thi thể này, chỉ có thể mặc cho bọn họ rơi lả tả ở trong thành.
- Lục Ly lại thật tàn sát một thành!
Bạch Hạ Sương kinh ngạc, nhưng không có cảm giác nôn mửa và chán ghét, ngược lại cực kỳ hưng phấn. Ở Bắc Mạc có thể giết người mới gọi nam nhân, nếu như ngay cả địch nhân cũng không dám giết, nam nhân như vậy chẳng qua chỉ là phế vật.
Bạch Thu Tuyết nhìn cái Mệnh Luân ba tầng to lớn kia, trên Mệnh Luân có một cái động nhỏ, bên cạnh là một cường giả Vũ gia bị nện bể đầu.
Hết thảy giống như thám báo miêu tả, chẳng lẽ thật là Lục Ly giết? Không chỉ Bạch Thu Tuyết, hai trưởng lão Bất Diệt cảnh cũng chú ý tới, mắt đều lộ ra vẻ kinh nghi.
- Cát gia gia, ngươi đi hỏi thăm tình huống thử?
Bạch Thu Tuyết nhìn về phía một trưởng lão, người sau gật đầu bay xuống, thần niệm khóa lại mấy võ giả của tiểu gia tộc, hắn lạnh lẽo quát:
- Các ngươi tới đây!
Mấy võ giả Thần Hải cảnh kia thấp thỏm đi tới, trưởng lão Bạch gia chỉ vào thi thể Vũ Dương hỏi:
- Người nào giết?
Mấy võ giả kia cho rằng đám người Bạch Thu Tuyết là cường giả Vũ gia, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, một người lắp bắp nói:
- Là Lục Ly, là Lục Ly giết!
- Ách...
Bạch Thu Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt mấy trưởng lão Bạch gia tinh mang lấp lóe, ngay cả đám người Bạch Hỉ cũng dùng thần niệm dò xét.
Phía dưới, trưởng lão Bạch gia vẫn không dám tin hỏi:
- Ngươi xác định? Ngươi tận mắt nhìn thấy?
- Vâng!
Người nọ giống như gà con mổ thóc gật đầu, chỉ vào thi thể của Vũ Dương nói:
- Bộ thành chủ và vị đại nhân này đều nói thiếu niên kia là Lục Ly, chúng ta tận mắt thấy Lục Ly phá vỡ Mệnh Luân của vị đại nhân này, sau đó vị đại nhân này từ không trung rơi xuống, Lục Ly cầm một thanh chiến kích đập vỡ đầu...
- Chiến kích...
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly thích dùng chiến kích, này không sai rồi!
Vấn đề là, Lục Ly làm sao có thể hủy diệt Mệnh Luân ba tầng? Mệnh Luân này mỗi nhiều một tầng sẽ càng thêm cứng rắn, đừng nói Lục Ly, cho dù là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, cũng rất khó hủy diệt Mệnh Luân của Mệnh Luân cảnh khác.
- Lục Ly đi đâu? Đi bao lâu rồi?
Trưởng lão Bạch gia lại hỏi, võ giả kia chỉ về phía nam nói:
- Đào tẩu, bị một võ giả Mệnh Luân cảnh tầng một mang theo đi rồi.
Hưu!
Đã không có gì để hỏi, trưởng lão Bạch gia bay vào khoang thuyền, hắn nhìn Bạch Hỉ hỏi:
- Hỉ ca, ngươi thấy thế nào?
Đám người Bạch Thu Tuyết đi vào theo, Bạch Hỉ cũng không có biểu đạt ý kiến của mình, khoát tay nói:
- Tìm được Lục Ly chẳng phải sẽ biết? Chúng ta bay về phía Thiên Đảo Hồ, Bạch Cát Bạch Duệ, các ngươi xuống thuyền đi tìm Lục Ly. Quyết không thể để tiểu tử kia chết, ném mặt Bạch gia ta.
- Vâng!
Bạch Cát và một trưởng lão khác lĩnh mệnh bay xuống, nhanh chóng biến mất ở chân trời xa xa, có hai Bất Diệt cảnh tự mình đi tìm Lục Ly, ở Bạch Hỉ xem ra như vậy là đủ rồi.
Bạch Thu Tuyết thấy Bạch Hỉ nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, cười cười đi đến bên cạnh Bạch Hỉ, cúi người thi lễ nói:
- Đa tạ Hỉ gia gia, Thu Tuyết trở về sẽ tự chịu gia pháp.
Chương 323 Tuổi trẻ thường lông bông
Bạch Hạ Sương cũng bước tới, nhưng không có xin lỗi, ngược lại nắm cánh tay của Bạch Hỉ rung rung, làm nũng nói:
- Hỉ gia gia, người luôn thương tỷ muội chúng ta nhất, người đừng giận được không.
Bạch Hỉ bị Bạch Hạ Sương kéo đến ngồi cũng ngồi không vững, chỉ có thể trừng Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết một cái, nói:
- Hai nha đầu các ngươi quá càn quấy rồi, trở về xem tiểu cô của ngươi làm sao trừng phạt các ngươi.
- Hì hì...
Bạch Hạ Sương nghịch ngợm cười nói:
- Con có Hỉ gia gia nâng đỡ, mới không sợ tiểu cô đâu.
Thấy Bạch Hạ Sương nghịch ngợm như vậy, khuôn mặt của Bạch Hỉ cũng hòa hoãn xuống, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Vì các ngươi, lão già ta vạn dặm xa xôi chạy tới, ăn gió nằm sương dễ dàng sao? Hừ hừ, Tuyết nha đầu, tiểu tử Lục Ly kia không biết tốt xấu như thế, cũng không gia nhập Bạch gia chúng ta. Con lại còn liều mạng giúp hắn như vậy? Chẳng lẽ con coi trọng tiểu tử này rồi sao?
- Hỉ gia gia, người nói cái gì vậy?
Khuôn mặt của Bạch Thu Tuyết đỏ lên, xấu hổ khó dằn nổi, giậm chân đi ra ngoài.
Bạch Hỉ lại nghiêm nghị nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Hạ Sương, nói cho tỷ tỷ của con, không nên có ý nghĩ như vậy. Tộc trưởng khẳng định sẽ không đồng ý, dù sao Lục Ly cũng không có thức tỉnh huyết mạch cấp cao. Một khi tộc trưởng tức giận, đến lúc đó Lục Ly sẽ chết rất thảm. Tương lai các ngươi sẽ gả cho Nhân Hoàng, đây là sự tình tộc trưởng tự mình tính ra, quyết không sai được.
Lục Ly và Thiên Đà Tử đi rồi, Bạch Hỉ, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cũng đi, thậm chí lúc này đám người Bạch Hỉ còn nghênh ngang ngồi phi thuyền rời đi, không có mở ra cấm chế, nói rõ là đánh mặt Vũ gia.
Vũ Hóa Thần lại chỉ có thể nhịn, triệu tập toàn bộ võ giả Bạch gia về, sự tình rất nhanh truyền khắp Bắc Mạc, Vũ gia không thể tránh khỏi trở thành trò cười của các đại gia tộc.
Vũ gia đào một cái hố, muốn tìm trở về mặt mũi, muốn báo thù cho Vũ Linh Hư. Lục Ly là bị dẫn ra, nhưng Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cũng bị dẫn ra, cuối cùng còn dẫn Bạch Hỉ ra Thiên Đảo Hồ.
Mấu chốt là Vũ gia không thể giết Lục Ly, cuối cùng lại bị Bạch Hỉ đánh mặt. Chuyện này xảo diệu ở trên người Vũ Linh Hư, Vũ Linh Hư ở Long Đế Sơn thiếu chút nữa giết Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm, Đỗ Tử Lăng… Tử Liên Nhi tự mình làm chứng, điều này làm cho Bạch Hỉ nắm đại nghĩa, Vũ gia chết người còn biến thành đuối lý, Tử gia, Dạ gia, Đỗ gia không tiện ra mặt, Vũ gia chỉ có thể ngậm bồ hòn...
Diễn một tuồng kịch, ồn ào một trận, cuối cùng nắm đá đập chân mình, chết rất nhiều thám báo và Mệnh Luân cảnh, triệt để trở thành trò cười của Bắc Mạc.
Vũ Hóa Thần nổi giận, ra tay đập phá đại viện, đám trưởng lão Vũ gia cũng bực tức, hận không thể xách đao đuổi theo giết Lục Ly.
Đương nhiên...
Không ai dám động, nếu như lúc này làm loạn, Bạch Hỉ vừa lúc có cớ xuất thủ, phỏng chừng Thiên Ngục lão nhân cũng sẽ xuất động huỷ diệt Vũ gia, để uy danh của hắn càng thêm hiển hách.
- Mọi người chịu đựng, không bao lâu nữa, ta nhất định sẽ giúp mọi người rửa hận.
Vũ Luân lưu lại một câu, ánh mắt như độc xà nhìn về phía nam, sau đó sải bước đi vào đại viện Vũ gia.
...
Bạch Hỉ đánh giá cao năng lực của Bạch Cát và Bạch Duệ, lại đánh giá thấp năng lực của Thiên Đà Tử và Lục Ly, tìm trọn ba ngày, lại không tìm được tung tích.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương có chút nóng nảy, cho rằng Lục Ly bị Vũ gia lặng lẽ giết chết. Bạch Hỉ không cho rằng Vũ Hóa Thần có lá gan này, hắn để phi thuyền tiếp tục phi hành về phía Thiên Đảo Hồ, một bên thì đưa tin về, lệnh thám báo chú ý tất cả tình huống ở phía đông bắc của Thiên Đảo Hồ.
Lại qua ba ngày, Bạch Cát và Bạch Duệ vẫn không có tin tức, phi thuyền đã tiến vào Thiên Đảo Hồ rồi. Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương không yên lòng, lệnh chiến thuyền bay đến Huyết Sát Đảo chờ đợi tin tức, Bạch Hỉ thì mặc kệ, lưu lại một trưởng lão Bất Diệt cảnh thủ hộ, những người còn lại thì trở về Thiên Ngục Đảo.
Yên phu nhân phái người tới đây khiển trách mấy câu, còn nói sau khi Lục Ly về, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương phải lập tức trở về Thiên Ngục Đảo.
Hai đại mỹ nhân ở trên Huyết Sát Đảo tới ngày thứ hai, Hứa Diệu Dương đang bế quan nghe tin lập tức xuất quan. Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt như vậy Hứa Diệu Dương làm sao có thể bỏ qua?
Nhưng tâm tình của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương không tốt, chỉ tùy ý ứng phó hắn mấy câu, Bạch Thu Tuyết trực tiếp đi Long Tượng Sơn của Lục Ly. Bạch Hạ Sương cũng không muốn nghe Hứa Diệu Dương nói nhảm, khách sáo mấy câu chuẩn bị tiễn khách, nhưng Hứa Diệu Dương lại như thuốc cao bôi trên da chó, cứ quấn quít chặt lấy...
Tính tình của Bạch Hạ Sương nóng nảy, trong lòng còn nghĩ trở về làm sao ứng phó Yên phu nhân, bên cạnh lại có một con ruồi cứ không ngừng vo ve, nhất thời nổi giận, trực tiếp trở mặt đánh người.
Trong lòng Hứa Diệu Dương thầm giận, nhưng không dám đắc tội vị đại tiểu thư này, hậm hực rời khỏi Huyết Sát Đảo. Vừa mới đến bến tàu của Huyết Sát Đảo, một chiếc chiến thuyền bay đến, một thám báo Bạch gia chạy như điên xuống.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Diệu Dương tùy ý hỏi một câu, thám báo kia nhận thức vị này là đệ nhất công tử của Lạc Thần Đảo, suy nghĩ một chút mới nói:
- Lục đảo chủ trở lại, một canh giờ sau có thể tới Huyết Sát Đảo.
- Lục Ly!
Trong mắt Hứa Diệu Dương nhất thời bốc lửa, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết vạn dặm xa xôi đi Vũ Đế Thành chính là vì Lục Ly, chuyện này hắn nghe nói qua, lại nghĩ đến hai vị đại tiểu thư ở trên Huyết Sát Đảo nho nhỏ?
Trong lòng Hứa Diệu Dương có ý nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đều thích Lục Ly? Nếu không vì sao lại ở Thiên Ngục Thành đưa tiễn mười dặm, còn vạn dặm xa xôi không quan tâm nguy hiểm tính mạng đi Vũ Đế Thành, hiện tại lại ở nơi này?
Niên thiếu nha, thường rất lông bông.
Nữ nhân mình thích bị một tiểu gia hỏa từ Thiên Vũ Quốc lẩn trốn tới đoạt mất, càng khiến cho Hứa Diệu Dương khó có thể tiếp nhận.
Chương 324 Ném vào trong hồ đi
Hắn suy nghĩ một chút liền không đi, đứng ở bến tàu chờ Lục Ly trở lại. Cũng không lâu lắm Liễu Di mang theo một đám đệ tử Liễu gia tới bến tàu, chuẩn bị nghênh đón Lục Ly trở về, thấy Hứa Diệu Dương, đám người Liễu Di cũng không nói gì, dù sao Huyết Sát Đảo cũng phụ thuộc Lạc Thần Đảo.
Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết không có ra nghênh đón, thân phận địa vị của hai người đặc thù, đi ra nghênh đón Lục Ly khó tránh khỏi sẽ bị người lên án.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nội tâm đám người Liễu Di càng thêm xao động, lần này Lục Ly vạn dặm xa xôi chạy tới Vũ Lăng Thành, không chỉ không chết, ngược lại huyết tẩy Bộ gia, danh chấn Bắc Mạc.
Mặc dù lần này có đám người Bạch Hỉ giúp đỡ, còn có một cường giả thần bí âm thầm hỗ trợ. Nhưng thành công cuối cùng là thành công, Lục Ly có thể còn sống trở về, bản thân đã là một kỳ tích.
- Hưu!
Rốt cục, nơi xa, một cái Mệnh Luân bảy sắc phá không bay đến, hai bóng người từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt, Liễu Di nhìn khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng kia, không hiểu có một loại xúc động muốn khóc.
Đám người Thất trưởng lão Cửu trưởng lão phấn chấn, đợi Lục Ly tới gần, Thất trưởng lão dẫn đầu quỳ xuống một gối, mọi người cùng kêu lên:
- Cung nghênh đảo chủ trở về!
Liễu Di cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Đảo chủ, hoan nghênh về nhà.
Lục Ly không có biến hóa gì quá lớn, hắn hơi gật đầu nói:
- Tất cả đứng lên đi, trở về rồi hãy nói.
- Lục đảo chủ thật uy phong.
Một giọng nói vang lên, Hứa Diệu Dương đứng ở bên cạnh cười khẩy nói:
- Lục đảo chủ vạn dặm trùng quan, tắm máu Vũ Lăng Thành, uy chấn Bắc Mạc. Nhân vật như vậy lại còn ẩn nấp ở Thiên Đảo Hồ nho nhỏ của chúng ta? Còn phụ thuộc Lạc Thần Đảo chúng ta, này không phải dọa chết chúng ta sao. Nếu không để bổn công tử trở về bẩm báo phụ thân, để Lạc Thần Đảo chúng ta phụ thuộc Huyết Sát Đảo các ngươi?
Lục Ly mặc thanh sam, những ngày qua ăn không ngon ngủ không yên, nên gầy gò hơn chút ít, bất quá khuôn mặt lại càng thêm trầm ổn, trong mắt tinh mang lấp lánh, tự có một cỗ khí chất bất phàm.
Hắn cũng không tức giận, ngược lại chắp tay với Hứa Diệu Dương nói:
- Hứa công tử, đây là nói cái gì nha? Huyết Sát Đảo luôn phục tùng Lạc Thần Đảo, cũng chưa có địa phương thất lễ, nếu như Hứa công tử cảm thấy Lục mỗ nơi nào làm không đúng, cứ nói rõ là được, Lục mỗ nhất định sẽ sửa.
- Nơi nào làm không đúng chứ?
Khóe miệng Hứa Diệu Dương lạnh lùng, nhìn Lục Ly chỉ thấy chán ghét, Lục Ly càng nho nhã lễ độ, hắn lại càng thấy không thoải mái.
Hắn suy nghĩ một chút, mắt lộ ra vẻ ác độc nói:
- Bây giờ ngươi đã làm không đúng rồi, ta thân là đại công tử của Hứa gia, tộc trưởng tương lai của Hứa gia, ta có thể coi như chủ nhân tương lai của ngươi. Thấy chủ nhân ngươi lại không hành lễ? Quỳ xuống nói chuyện với bổn công tử!
Hứa Trần lưu lại chính là vì đánh mặt của Lục Ly, diệt uy phong của hắn, để Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết biết hắn mới là công tử ưu tú nhất Thiên Đảo Hồ, Lục Ly chỉ là đồ vật không đáng kể chút nào.
Cho nên lúc này hắn muốn Lục Ly quỳ xuống, một người quỳ ở dưới chân hắn, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết còn ưa thích, vậy thì quá ngu ngốc rồi.
Bá bá bá...
Sắc mặt đám người Liễu Di đều thay đổi, mặc dù dựa theo thân phận địa vị mà nói, Lục Ly gặp Hứa Diệu Dương quả thực phải quỳ hành lễ. Nhưng thường thường tình huống như thế sẽ không phát sinh, nếu không Hứa gia sẽ mất hết nhân tâm, Hứa Trần biết được chắc chắn sẽ giận dữ mắng Hứa Diệu Dương ngu ngốc.
Bất quá lúc này Hứa Diệu Dương đã bị lòng đố kị đốt hết lý trí, cũng không cần biết nhiều như vậy.
Ánh mắt của vô số người nhìn về phía Lục Ly, muốn nhìn xem hắn ứng đối loại tình cảnh này như thế nào, Lục Ly hơi kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt nhìn lướt qua Hứa Diệu Dương, không quan tâm đi về Huyết Sát Bảo.
Hắn chỉ để lại một câu:
- Hứa Trần sao lại sinh ra loại con trai ngu ngốc như vậy chứ? Hứa Diệu Dương, lần này ta cho phụ thân ngươi mặt mũi, không so đo với người. Muốn đùa bỡn uy phong, trở về Lạc Thần Đảo chơi đi, đừng mất mặt xấu hổ ở trước mặt ta. Thiên Đà Tử, nếu Hứa Diệu Dương muốn càn quấy, trực tiếp vứt hắn xuống hồ là được.
Đối với Hứa Diệu Dương, Lục Ly luôn không có hảo cảm gì, loại công tử ca tâm cao khí ngạo này, là luôn xem thường tiểu nhân vật như hắn.
Người khác xem thường hắn không quan hệ, không tới trêu chọc thì chả có chuyện gì. Dù khiêu khích bình thường, hắn cũng không sao cả, nhưng Hứa Diệu Dương muốn hắn quỳ xuống? Này đã chạm đến điểm mấu chốt của Lục Ly.
Nam nhi dưới gối là vàng, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ!
Đây là Lục Linh dạy, hắn chưa bao giờ quỳ xuống với người khác, đừng nói Hứa Diệu Dương, cho dù hôm nay Hứa Trần bảo hắn quỳ xuống, hắn cũng sẽ trở mặt.
Huyết Sát Đảo phụ thuộc Lạc Thần Đảo, Hứa gia ở trên ý nghĩa là chủ nhân của đám người Lục Ly, nhưng đừng nói không phải quan hệ chủ tớ chân chính, coi như thật có chủ nhân tùy ý vũ nhục người hầu như vậy, người hầu cũng sẽ phản kháng.
Điểm trọng yếu nhất là, hiện tại Lục Ly không sợ Lạc Thần Đảo.
Trong Vũ Lăng Thành, Vũ gia có một Mệnh Luân cảnh đỉnh phong bị Tiểu Bạch ung dung phá vỡ Mệnh Luân, cuối cùng bị hắn chém giết. Người mạnh nhất Lạc Thần Đảo cũng chỉ là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, nếu như Hứa gia không quan tâm Bạch gia, không quan tâm Bạch Thu Tuyết đối phó hắn, Lục Ly cũng không phải không có lực phản kháng.
Lục Ly nói làm cho đám đệ tử Liễu gia sợ hãi, thân thể siết chặt, ánh mắt nhìn về phía Hứa Diệu Dương, sợ Hứa Diệu Dương nổi giận, xuất thủ chém giết Lục Ly.
Hứa Diệu Dương quả thực nổi giận, hắn nhìn Lục Ly đã sải bước đi về Huyết Sát Bảo, trong tay huyền lực lấp lánh, muốn chém Lục Ly thành hai đoạn.
- Hưu...
Thiên Đà Tử nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Lục Ly, thấy Hứa Diệu Dương động thủ, thân thể lóe lên đến bên cạnh hắn, sau đó xách cổ đối phương ném vào trong hồ.
- Ùm!
Chương 325 Sẽ là ai?
- Công tử… ngươi to gan thật!
Hộ vệ của hắn lập tức rút binh khí, tức giận hét lớn, một chân của Thiên Đà Tử quét tới, người kia còn chưa rút đao đã bị hắn đá vào trong hồ.
Đám đệ tử Liễu gia trợn tròn mắt, Liễu Di và Thất trưởng lão cũng hai mặt nhìn nhau, đám người Cửu trưởng lão lại sợ hãi lạnh mình. Lục Ly làm như vậy xác định không có vấn đề chứ? Hứa Trần sẽ không nổi giận san bằng Huyết Sát Đảo chứ?
- Tốt, tốt, tốt!
Trong hồ, Hứa Diệu Dương chật vật không chịu nổi, hắn lau mặt cả giận nói:
- Lục Ly, ngươi có gan, ngươi chờ đó cho ta.
Có Thiên Đà Tử ở đây, Hứa Diệu Dương và hộ vệ không phải là đối thủ, nếu như hai người còn dám động thủ đó chính là tự rước lấy nhục. Hứa Diệu Dương chỉ có thể nổi giận bơi tới chiến thuyền của mình, hùng hùng hổ hổ khống chế chiến thuyền chạy về Lạc Thần Đảo, trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, hận không thể chém tận giết tuyệt cả Huyết Sát Đảo.
- Đảo chủ!
Đám người Liễu Di giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo Lục Ly, Liễu Di lo lắng hỏi:
- Đảo chủ, Hứa Diệu Dương kia...
- Không cần nhiều lời!
Lục Ly khoát tay áo nói:
- Chuyện này ta tự có kế hoạch, Hứa Diệu Dương không quấy nổi mưa gió.
Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lục Ly, Liễu Di an tâm hơn rất nhiều, nàng suy nghĩ một chút nói:
- Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư ở Long Tượng Sơn chờ ngươi, ta đã phái người báo cho các nàng biết tin tức ngươi trở lại.
- Vậy sao?
Trong đầu Lục Ly hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của đôi song sinh kia, nội tâm không khỏi cảm động, gật đầu nói:
- Ta sẽ đi gặp các nàng.
Lục Ly mang theo Thiên Đà Tử sải bước tiến về Long Tượng Sơn, vừa mới lên núi liền thấy hai mỹ nhân giống nhau như đúc, đang ngồi ở trong một tiểu đình.
Hai người một người đang ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, một người thì ngồi an tĩnh uống trà. Hôm nay hai người đều mặc bạch y tinh xảo, búi tóc giống nhau như đúc, bên tai còn mang khuyên tai, thoạt nhìn rất tao nhã quý khí.
Lục Ly không cần đoán cũng biết, đứng khẳng định là Bạch Hạ Sương, ngồi tự nhiên là Bạch Thu Tuyết. Ánh mắt của hắn liếc nhìn Bạch Thu Tuyết, ánh mắt hai người đều hơi phát sáng.
Sở dĩ ánh mắt của Bạch Thu Tuyết tỏa sáng, là bởi vì khuôn mặt của Lục Ly càng thêm già giặn. Trong khoảng thời gian này ăn gió nằm sương, để làn da của hắn hơi đen, râu ria xồm xàm, càng lộ ra khí tức dương cương của nam tử. Hơn nữa Lục Ly ở Vũ Lăng Thành đại khai sát giới, trên người không hiểu nhiều một loại khí chất sắc bén, khiến Bạch Thu Tuyết có cảm giác rất đặc biệt.
Bạch Thu Tuyết từ nhỏ đến lớn, đều bị một đám công tử bao quanh. Đám công tử kia rất nhiều đều anh tuấn nho nhã, nhưng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tự nhiên ít đi một phần dương cương, nhiều hơn một phần âm nhu.
Lục Ly cho Bạch Thu Tuyết cảm giác tựa như một con sói đơn độc, khí chất hoàn toàn bất đồng với các công tử ở Thiên Đảo Hồ. Loại dã tính kia, loại khí chất trải qua vô số mưa gió, trải qua vô số trắc trở kia, là đám công tử ca vĩnh viễn không cách nào có được. .
Bạch Thu Tuyết đứng dậy, Bạch Hạ Sương quay đầu lại, cũng không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại cười hì hì nói:
- Lục Ly, ngươi rốt cục trở lại, chúng ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ.
Lục Ly đi đến trước mặt hai người, chắp tay thi lễ nói:
- Đa tạ hai vị tiểu thư trợ giúp, Lục Ly khắc ghi trong tâm, xem như ta thiếu hai vị tiểu thư một mạng.
- Hì hì!
Bạch Hạ Sương lè lưỡi, hết sức hưởng thụ, Bạch Thu Tuyết lại khẽ lắc đầu cười nói:
- Lục Ly, đừng thiếu tới thiếu đi như vậy, lúc trước ở Long Đế Mộ, ngươi đã cứu chúng ta, lần này coi như huề nhau. Ta nói rồi, vô luận như thế nào chúng ta cũng là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn không nên hỗ trợ sao?
Lục Ly không có nhiều lời, hắn không thích nói nhiều, có chuyện ghi tạc trong lòng là được rồi. Bạch Thu Tuyết không đợi hắn nói chuyện, lại nói:
- Hơn nữa, lần này chúng ta cũng không có giúp quá nhiều, chẳng qua là giúp ngươi kiềm chế một ít cường giả của Vũ gia mà thôi, ngươi có thể còn sống là bản lĩnh của ngươi!
Lục Ly nói:
- Các ngươi giúp ta rất nhiều, không chỉ giúp ta kiềm chế Bất Diệt cảnh của Vũ gia, còn giúp ta dọn dẹp rất nhiều thám báo của Vũ gia, bằng không phỏng chừng ta còn chưa tới Vũ Lăng Thành đã chết.
- Ngươi nghĩ sai rồi!
Sắc mặt của Bạch Thu Tuyết có chút nghiêm túc nói:
- Người giúp ngươi dọn dẹp thám báo không phải cường giả Bạch gia chúng ta, Lục Ly, ta còn đang muốn hỏi ngươi, người nọ là ai vậy?
- A?
Lục Ly ngẩn ra, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi xác định không phải là cường giả Bạch gia các ngươi? Không có khả năng! Trừ các ngươi ra, còn có ai sẽ giúp ta?
Người Thanh Loan Tộc không có khả năng đi ra, Minh Vũ kể từ lần đó thì chưa tới qua Huyết Sát Đảo, nói rõ Minh Vũ đã nhận định hắn không phải con trai của Lục Nhân Hoàng, như vậy chắc chắn sẽ không giúp hắn. Nếu như không phải cường giả Bạch gia, vậy sẽ là người nào?
Bạch Thu Tuyết luôn nhìn thần sắc và ánh mắt của Lục Ly, xác định Lục Ly không có nói dối, nàng cũng mơ hồ, lắc đầu nói:
- Hỉ gia gia nói không phải người của hắn phái tới, như vậy khẳng định không phải cường giả Bạch gia chúng ta. Người nọ hẳn là Bất Diệt cảnh, ở Thiên Đảo Hồ, trừ Bạch gia chúng ta, còn có tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm, ngươi nhận thức ba tộc trưởng kia không?
- Không a!
Lục Ly lắc đầu, thậm chí hắn còn không biết ba gia tộc tứ phẩm kia là ai đâu.
Bạch Hạ Sương xen vào nói:
- Vậy Lục Ly ngươi có nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh nào không?
Lục Ly cười khổ nói:
- Sương tiểu thư, ta sinh ra ở Địch Long bộ lạc, một năm trước còn đang giúp Liễu gia kéo quan tài, sau đó bị đuổi giết đến Thiên Đảo Hồ, ngươi cảm thấy ta có thể nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh sao?
- Như vậy sẽ là ai chứ?
Bạch Thu Tuyết nhíu mày lẩm bẩm, giờ khắc này ba người đều lâm vào trầm tư, suy đoán thân phận của cường giả thần bí kia.