-
Chương 401-405
Chương 401 Muốn gặp ta
Nói không chừng sẽ chết trên đường, cho nên mới nói vĩnh viễn sẽ không trở lại.
- Ngươi sắp đi rồi?
Yên phu nhân cả kinh, sau đó lại có chút trở nên sợ hãi, vội vàng nghiêm mặt nói:
- Lục Ly, ngươi không thể đi được. Vừa rồi là ta nói đùa thôi, với tình huống hiện tại của Bạch gia, sao còn có thể trở thành bá chủ của Thiên Đảo Hồ? Bá chủ này phải là ngươi.
Trong lòng Yên phu nhân đích xác có tức giận cũng có chua xót, nhưng việc Lục Ly rời khỏi tuyệt đối không thể nói đùa. Không có Lục Ly, hiện tại Bạch gia không bảo vệ được Thiên Đảo Hồ.
- Ta không quản được nhiều như vậy!
Lục Ly rất kiên định nói:
- Chuyện của Thiên Đảo Hồ, gia tộc ở Thiên Đảo Hồ các ngươi tự mình xử lý. Ta có thể quản một lần, nhưng không thể quản được cả đời. Ta có chuyện của ta, ta phải tới Trung Châu.
Sắc mặt Yên phu nhân nhìn Lục Ly đã triệt để trở nên hoảng hốt, Lục Ly không phải đang dỗi nàng ta, là muốn đi thật.
Nàng ta không muốn tới tiểu thế giới kéo dài hơi tàn sống hết một đời, lại càng không muốn trải qua một lần Bạch Đế Sơn chi chiến.
Nàng ta đảo mắt, đứng dậy bước về phía Lục Ly, quỳ một gối trước mặt Lục Ly, ngửa mặt nói:
- Lục công tử, là Bạch Yên sai rồi. Ta hiện tại đại biểu cho Bạch gia chính thức tuyên thệ nguyện trung thành với ngươi, sau này ngươi chính là chủ nhân của Bạch gia. Mệnh lệnh của ngươi Bạch gia không dám không theo, Bạch Yên cũng...không dám không nghe.
Yên phu nhân quỳ xuống, cho nên cổ áo trước ngực tất nhiên rộng mở. Lục Ly lại từ trên cao nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đó của Yên phu nhân, còn có phong quang vô hạn như ẩn như hiện trước ngực.
Bạch Yên không dám không nghe?
Những lời này rất có thâm ý, vô cùng ám muội. Nhìn ánh mắt của Yên phu nhân lúc này, Lục Ly rất xác định một điểm, một mệnh lệnh của hắn là có thể khiến Yên phu nhân lập tức cởi váy, mặc ho hắn quất...
Tình thế giờ đã khác, cho dù Đỗ Tranh là vì Lục Ly mới bố cục lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ, Yên phu nhân lúc này cũng không dám có nửa phần bất mãn.
Ngoại hiệu của nàng ta là Độc Quả Phụ, là người thông minh tuyệt đỉnh!
Nàng ta biết chỉ có ôm chặt lấy đùi Lục Ly, Bạch gia mới có thể sống sót ở Thiên Đảo Hồ, nàng ta mới có thể tiếp tục có quyền thế và địa vị vô thượng. Dưới tay Lục Ly không thiếu cường giả, hiện tại biện pháp duy nhất để có thể ôm chặt Lục Ly, đó chính là hiến thân.
Nói thật, Lục Ly có chút động lòng rồi.
Nếu vào loại tình huống này mà nam nhân không động lòng, vậy khẳng định là Liễu Hạ Huệ, là thái giám. Huống chi Lục Ly còn là một con gà tơ.
Một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, còn là một quả phụ, chơi cũng không cần gánh trách nhiệm. Lúc này lại quỳ gối trước mặt mình chủ động hiến thân, đây chính là nữ thần mà vô số nam nhân của Thiên Đảo Hồ nằm mơ cũng có thể mộng tinh.
Nếu đổi lại là lúc khác, Lục Ly nói không chừng đã động thú tính rồi. Chuyện lần này, Lục Ly vẫn canh cánh trong lòng, hơn nữa nếu giậu đổ bìm leo, Lục Ly cảm thấy không được tính là anh hùng.
Cho nên hắn trầm ngâm chừng một nén hương, mở miệng nói:
- Phu nhân, ngươi đứng lên đi. Ta không cần Bạch gia các ngươi nguyện trung thành, ta đã nói sẽ không làm bá chủ gì cả. Đương nhiên... Ta sẽ chiếu cố Bạch gia các ngươi, Thu Tuyết và Hạ Sương là bằng hữu của ta
Yên phu nhân vội vàng mừng rỡ đứng lên, hỏi:
- Ngươi không đi nữa?
- Đi chứ!
Lục Ly vẫn vô cùng kiên định nói:
- Ta phải tới Trung Châu, hơn nữa nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ khởi hành. Có điều ta sẽ lưu lại mấy Quân Hầu cảnh ở đây, cũng sẽ đi nói chuyện với Đỗ Tranh. Có Đỗ Tranh, ba vương tộc sẽ không dám tấn công Thiên Đảo Hồ.
Yên phu nhân im lặng, nàng ta nghĩ một chút, biết là không giữ được Lục Ly. Đệ tử trực hệ của Trung Châu Lục gia sao lại coi trọn gmột Thiên Đảo Hồ nho nhỏ, thậm chí ngay cả Bắc Mạc cũng chướng mắt. Trung Châu mới là trung tâm của thế giới, mới là nơi cường giả tranh bá.
Nơi đó lớn hơn Bắc Mạc gấp trăm lần, có vô số thiên tài địa bảo, có bí cảnh di tích bảo địa nhiều không đếm xuể. Ở đó dễ có được các loại linh tài, cảm ngộ áo nghĩa, dễ dàng trở thành cường giả hơn. Nơi đó là nơi tất cả thiên tài và cường giả hội tụ, là thế giới đặc sắc nhất.
- Lưu lại Quân Hầu cảnh?
Nghĩ đến đây, Yên phu nhân có chút không hiểu, Lục Ly tới Trung Châu không phải sẽ mang theo tất cả cường giả à? Như vậy mới có thể an toàn hơn.
Lục Ly nhìn ra nghi hoặc của Yên phu nhân, không giải thích, hắn nói:
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, an tâm ở Bạch Đế Sơn, phát triển tốt Bạch gia của các ngươi. Nếu có bất kỳ chuyện gì, ngươi lập tức truyền tin cho Liễu Di, ta sẽ lưu lại lưu lại ba Quân Hầu cảnh trở lên, đủ để bảo vệ Bạch gia các ngươi. Ngày mai ta sẽ tới Thiên Phạt Phách Mại Tràng một chuyến, dặn dò Đỗ Tranh.
- Vâng.
Phu nhân yên tâm phu nhân yên tâm rồi, Lục Ly này đã nói là làm, lưu lại ba Quân Hầu cảnh đã đủ để đảm bảo Thiên Đảo Hồ được an toàn. Sau khi Đỗ Tranh lên tiếng, ba nước lại càng không dám xằng bậy. Với tình huống hiện tại của ba nước, cũng không thể liên hợp tấn công, Tử gia vẫn muốn giao hảo với Lục Ly.
Yên phu nhân nhìn Lục Ly với ánh mắt phức tạp, sự bất mãn đối với Lục Ly đã triệt để biến mất. Thiên Ngục Lão Nhân đã chết rồi, hơn nữa kỳ thật cũng không liên quan nhiều tới Lục Ly, ít nhất thì hại chết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ không phải là bổn ý của Lục Ly.
Trong lòng nàng ta thầm có chút hối hận, hối hận vì không sớm lên giường với Lục Ly, hối hận vì lần trước đã phái Hứa Trần công kích Huyết Sát Đảo. Nàng ta biết giữa nàng ta và Lục Ly có một khoảng cách, là khoảng cách này lại vĩnh viễn không thể khỏa lấp lại.
- Công tử, vậy thiếp thân về trước.
Sau khi Yên phu nhân thi lễ, cười mỉm nói:
- Ngày mai ngươi tới hội đấu giá, nếu có thời gian thì tới Bạch Đế Sơn một chuyến, Hạ Sương và Thu Tuyết rất muốn gặp ngươi.
- Muốn gặp ta?
Chương 402 Lát đường
Bật cười bật cười, nếu hai nha đầu này muốn gặp hắn, e là lần này đã cùng tới rồi. Hai người rõ ràng tâm sinh khúc mắc, cũng giống như Yên phu nhân, một khi đã hình thành vết nứt ở trong lòng, vậy sẽ rất khó bù đắp.
Hắn phất phất tay, Yên phu nhân thướt tha rời đi. Lục Ly th một mình ngồi trầm tư trong đại điện.
Vừa rồi hắn nói trong nửa tháng sẽ rời khỏi, đây không phải là thuận miệng nói chơi, đây là quyết định sau khi đã cân nhắc nghiêm túc.
Thiên Đảo Hồ đã yên ổn, một ngày Đỗ Tranh còn ở Bắc Mạc, ba vương tộc sẽ không tấn công Thiên Đảo Hồ, hắn còn gì phải lo lắng nữa?
Có Dạ Tra, Liễu gia và Vũ gia cũng sẽ không xảy ra chuyện. Hắn đã bảo Dạ Tra giải trừ Hồn trùng cho Vũ Luân rồi thả về, còn dùng thiên tài địa bảo giúp hắn ngưng tụ thần hải. Khôi phục chiến lực chỉ là vấn đề thời gian, cũng coi như có công đạo với Vũ Hóa Thần.
Hắn nghĩ nghĩ, muốn gọi Liễu Di và Cửu trường lão vào, lại gọi cả Dạ Tra, dặn dò:
- Liễu Di, Lạc Thần Đảo này cho Liễu gia các ngươi, bọn Dạ tộc trưởng cũng sẽ ở lại, các ngươi phát triển cho tốt. Dạ tộc trưởng, các ngươi phái người đóng giữ ở Lạc Thần Thành, nếu Bạch gia xảy ra chuyện, các ngươi cũng tận lực giúp một tay, cũng chiếu cố cả Vũ gia.
Dạ Tra chắp tay nói:
- Công tử yên tâm, ta sẽ chú ý.
Liễu Di và Cửu trường lão nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra một tia bất đắc dĩ. Chân long đã định trước là phải bay cao trên chín tầng trời, Lục Ly cuối cùng vẫn phải đi, mà sau khi đi rồi chắc sẽ không còn liên quan gì tới Liễu gia nữa.
Liễu Di cắn cắn môi, hỏi:
- Đảo chủ, ta... Có thể cùng ngươi cùng ngươi không?
- Không thể!
Liễu Di ánh mắt khao khát của Liễu Di, sắc mặt Lục Ly không có một tia, dao động, rất kiên định nói:
- Chuyến này tới Trung Châu xa cả hàng tỉ dặm, nguy hiểm trùng trùng, ta không thể dẫn bất kỳ ai trong các ngươi theo cả.
Sắc mặt Liễu Di trở nên ảm đạm, nàng ta không nói gì, chỉ trầm mặc mà đứng. Lục Ly bảo Cửu trường lão đi gọi đầu lĩnh của các gia tộc trên Lạc Thần Đảo vào, hắn lạnh lùng nhìn đám người đó, nói:
- Lúc trước khi đại chiến, nghe nói có người từng chửi ta?
Sắc mặt của đám người này lập tức trở nên trắng bệch, toàn bộ rầm một cái quỳ xuống. Khi đại quân của Vũ gia đến xâm phạm, rất nhiều người đích xác từng mắng Lục Ly. Hiện tại Lục Ly không chỉ trở thành vua không ngai của Thiên Đảo Hồ, còn là thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều phải chết.
Lục Ly không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, trên người Dạ Tra tỏa ra sát khí, không khí trong đại điện lập tức trở nên vô cùng áp lực. Sau lưng đám người Bùi An bắt đầu đổ mồ hôi, trên trán những người từng mắng Lục Ly thì mồ hôi chảy tí tách, cả người đều run rẩy.
Lục Ly trầm mặc khoảng một nén hương, thời gian một nén hương này lại khiến đám người Bùi An cảm thấy giống như một năm, hắn lạnh lùng lên tiếng:
- Chuyện lúc trước bỏ qua, sau này các ngươi đều phải nghe theo mệnh lệnh của Liễu Di. Ai dám có lòng ngỗ nghịch, Dạ tộc trưởng ngươi cứ trực tiếp diệt cả tộc hắn.
Dạ Tra vội vàng đứng ra chắp tay nói:
- Vâng, công tử!
Đám người vội vàng gật đầu hô lên:
- Tuân mệnh!
Lục Ly phất phất tay, bảo mọi người lui ra, đám người đó lúc này mới lau mồ hôi lạnh rồi rút đi. Liễu Di và Cửu trường lão cảm kích bái tạ, hai người đều biết Lục Ly đây là đang trải đường cho Liễu gia, Sau này chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, Liễu gia đã định trước sẽ phát triển nhanh, ít nhất cũng có thể hơn Liễu gia khi ở Vũ Lăng Thành.
Chờ Liễu Di và Cửu trường lão lui ra rồi, Lục Ly nhìn Dạ Tra, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, Đỗ Tranh Đỗ Tranh sẽ không tiết lộ tin tức, nhưng nếu vạn nhất lộ ra thì sao?
- Chắc là không đâu, người bình thường không nhìn thấu bí thuật của chúng ta.
Dạ Tra trầm ngâm một lát nói:
- Kỳ thật... Cho dù tiết lộ cũng không sao, chúng ta ngay lập tức sẽ lui về tiểu thế giới, sau đó phong bế liên hệ với ngoại giới. Chờ khi Thánh Chủ đạt tới Nhân Hoàng cảnh rồi nghĩ biện pháp luyện hóa tiểu thế giới đó của chúng ta, chúng ta vẫncó thể đi ra.
- Ừ, nếu thật sự đến một bước đó, ta sẽ tận lực.
Lục Ly gật đầu, Dạ Tra vì giúp hắn mà mạo hiểm có thể bị diệt tộc, Thanh Loan tộc đích xác là đối với hắn rất tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi một vấn đề đã cất giấu trong lòng rất lâu:
- Dạ tộc trưởng, ta rất hiếu kỳ, trong tiểu thế giới của các ngươi không có Thần Miếu, các ngươi là... Giác tỉnh huyết mạch thế nào?
- Khà khà!
Dạ Tra bật cười, giải thích nói:
- Thiếu chủ, thế giới này không phải chỉ có Thần Miếu mới có thể giác tỉnh huyết mạch, rất nhiều chủng tộc đặc thù đều có biện pháp của riêng mình. Chờ ngươi tới Trung Châu, ngươi sẽ phát hiện thế giới này còn có vô số chủng tộc kỳ dị mà ngươi chưa từng nghe nói, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều chuyện kỳ diệu quỷ, nơi đó mới là trung tâm của thế giới, mới là thế giới đặc sắc nhất, mới là nơi cường giả hướng về.
- Trung Châu?
Tầm mắt Lục Ly hướng về phía nam, ánh mắt trở nên mông lung. Hắn cũng có chút tâm trí hướng về, lập tức muốn tới đại địa thần kỳ đó, nhiệt huyết trong cơ thể hắn bắt đầu dũng động, cũng không biết lần này có thuận lợi đến Lục gia không?
...
Thiên Ngục Thành gần đây đích xác rất lạnh lẽo buồn tẻ, tuy trong thành cũng có không ít người hành tẩu, nhưng cảnh tượng lại khác xa với ngựa xe như nước ngày xưa.
Thời gian giữa trưa, truyền tống trận sáng lên, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ xuất hiện trong truyền tống trận, sau đó lập tức tới hội đấu giá. Rất nhanh truyền tống trận không ngừng lấp lánh quang mang, vô số người lại truyền tống tới, rất nhiều tộc trưởng trưởng lão của gia tộc trong thành đều đi ra. Thiên Ngục Thành vốn đang tử khí trầm trầm sau khi Lục Ly tới dường như có chút sống lại.
Lục Ly dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, được đưa tới một thiên điện, Đỗ Tranh đang ngồi bên trong, hai thị nữ xinh đẹp đang bóp vai cho hắn.
Nhìn thấy Lục Ly tiến vào, hắn đứng dậy nghênh đón, cười cười vẫy tay nói:
- Lục lão đệ, ngươi đã đến rồi à, ta không khách sáo với ngươi đâu, cứ tùy tiện ngồi đi.
Chương 403 Mười hai chủ thành
Đỗ Tranh nhìn thì chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, diện mạo nho nhã, nụ cười như gió xuân, khiến người ta tự nhiên có hảo cảm.
Lúc này hắn không khách sáo và hàn huyên, ngược lại khiến người ta thoải mái, hắn vẫy tay với Minh Vũ, ý bảo Minh Vũ cũng ngồi xuống. Hắn thì an vị bên cạnh Đỗ Tranh, cầm một linh quả trên khay hoàng kim lên ăn.
- Lục lão đệ, nghe nói ngày hôm qua Độc Quả Phụ tới chỗ ngươi à?
Đỗ Tranh đột nhiên ghé tới, lộ ra một nụ cười đáng khinh, nói:
- Ngươi không bị nàng ta lừa lên giường chứ? Tâm kế của nữ nhân này rất lợi hại, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.
Giữa nam nhân vừa nhắc tới mỹ nữ, cự ly lập tức dường như lập tức được kéo gần lại, Lục Ly trợn mắt nói:
- Nghĩ gì thế, ta không phải loại người đó!
- Ha ha ha!
Đỗ Tranh cười ha hả, kéo một thị nữ sau lưng vào trong lòng sờ mó một phen, nói:
- Anh hùng thích mỹ nhân, đây là bản sắc của là nam nhân. Quả phụ đó là vưu vật, chỉ là tâm cơ hơi nặng. Có điều, ở thế giới này thực lực mới là căn bản, chỉ cần có thực lực và địa vị, loại nữ nhân nào mà không có được? Lục lão đệ đừng trầm mê nữ sắc là được.
Lục Ly lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta sắp đi rồi, không có thời gian để chơi, Đỗ tổng quản nghĩ nhiều rồi. Lần này đến chính là muốn nhờ Đỗ tổng quản, khi ta đi rồi thì chiếu cố cho Bạch gia và Liễu gia.
- Không thành vấn đề!
Đỗ Tranh đẩy mỹ nhân trong lòng ra, thần sắc trở nên trịnh trọng, nói:
- Lục lão đệ muốn về Lục gia à? Từ bỏ Bắc Mạc này sao?
- Cũng đúng thôi...
Đỗ Tranh nghĩ nghĩ một chút, có chút mất mát nói:
- Dù sao Bắc Mạc cũng quá nhỏ, Trung Châu mới là vũ đài của cường giả, quyết định của Lục lão đệ là chính xác. Ta còn tưởng rằng Lục lão đệ sẽ ở lại Bắc Mạc một đoạn thời gian, còn muốn giúp ngươi nhất thống Bắc Mạc.
Đỗ Tranh bàyra một đại cục này, muốn tặng cho Lục Ly một phần đại lễ. Lại phát hiện Lục Ly căn bản không cần, thoáng cái lại muốn đi, tất nhiên có chút mất mát. Tuy bố cục này đối với hắn mà nói chỉ là việc một cái nhấc tay, cũng không phải quá cực nhọc gì, nhưng cũng phí một phen tâm tư.
Lục Ly nhìn thấy vẻ mất mát trong mắt Đỗ Tranh, liền mấp máy môi. Hắn đích xác không thích lễ vật này, nhưng Đỗ Tranh vì giao hảo với hắn mà tiêu phí tâm tư lớn như vậy, không thể không cho chút mặt mũi, hắn lên tiếng nói:
- Đỗ đại ca xem trọng Lục Ly, nguyện kết giao với bằng hữu với ta, Lục Ly cảm kích cảm kích. Có điều ta kết giao bằng hữu thích chân thành đãi người. Giống như Liễu gia, bọn họ từng giúp ta, cho nên ta không vứt bỏ bọn họ, đây là chuẩn tắc làm người của Lục Ly ta.
Đỗ Tranh như hiểu ra gì đó, bưng chén rượu lên uống một ngụm, nói:
- Là Đỗ mỗ sai rồi, ta tự phạt một ly. Ài... Trước kia ở Trung Châu một đoạn thời gian, tư duy cũng có chút bị vặn vẹo. Quên kết giao bằng hữu là cần thành tâm, chứ không phải ở chỗ trao đổi lợi ích. Lục lão đệ, vì một tiếng Đỗ đại ca này của ngươi, sau này nếu ngươi cần gì, ta tùy thời có thể đi liều mạng thay ngươi.
Ngữ khí của Đỗ Tranh rất thành khẩn, lời nói cũng dễ khiến người ta cảm động, Lục Ly lại không dám tin. Kết giao bằng hữu không phải chuyện ngày một ngày hai, cũng không phải chuyện một hai câu nói, lâu ngày mới có thể thấy lòng người.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Đỗ đại ca nói quá lời rồi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Bạch gia và Liễu gia, ta đã vô cùng cảm kích.
- Ngươi yên tâm đi!
Đỗ Tranh rất nghiêm túc nói:
- Chỉ cần một ngày Đỗ Tranh vẫn ở Bắc Mạc, Bạch gia và Liễu gia sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu không ngươi quay về cứ chỉ vào mũi ta mà chửi.
Có những lời này của Đỗ Tranh, Lục Ly xem như đã triệt để yên tâm, hắn cầm chén lên cạch với Đỗ Tranh, uống cạn một ly.
Đỗ Tranh trầm ngâm một chút hỏi:
- Lục lão đệ, lần này về Lục gia, là có người của Lục gia đến tới đón ngươi à?
Đỗ Tranh đã biết rất nhiều nội tình của mình, cho nên Lục Ly cũng không giấu giếm:
- Không, ta tự mình đi tìm Lục gia. Đúng rồi, Đỗ đại ca, ngươi biết Lục gia ở đâu không?
- Đương nhiên là biết...
Đỗ Tranh nhăn mày, nói:
- Lục gia ở Thần Khải Vực phía đông Trung Châu, nếu ngươi không có người của Lục gia tới nghênh đón, muốn đến Lục gia e là rất phiền.
- Phiền?
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, hỏi:
- Sao mà phiền? Đỗ đại ca, Đỗ gia các ngươi không phải là đại gia tộc ở Trung Châu à? Các ngươi có thể dẫn ta tới Lục giakhông?
- Đại gia tộc?
Đỗ Tranh cười khổ lắc đầu:
- Lục lão đệ, so với gia tộc của Bắc Mạc thì Đỗ gia so với chúng ta đúng là đại gia tộc, nhưng ở Trung Châu thì lại không tính là gì. Hơn nữa...Nếu ngươi muốn tới Thần Khải Vực thì Đỗ gia chúng ta thực sự không giúp được gì, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể phái hai Quân Hầu cảnh của gia tộc một đường bảo hộ ngươi.
Quân Hầu cảnh thì Lục Ly tất nhiên không cần, hắn dẫn theo hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đã đủ để chống lại công kích của Quân Hầu cảnh bình thường rồi. Nếu Quân Hầu cảnh cường đại hoặc là Nhân Hoàng muốn giết hắn, cho dù Đỗ gia phái bốn năm Quân Hầu cảnh đi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn cự tuyệt hảo ý của Đỗ Tranh, người sau trầm mặc một lát, sau đó sai người lấy ra bút, hắn ở trên giấy trắng vạch một điểm ở phía đông và phía bắc, nói:
- Thần Khải Vực mà ngươi muốn tới là ở phía đông, ngươi từ Bắc Mạc tới Trung Châu, chỉ có thể truyền tống tới phía bắc Trung Châu. Cho nên ngươi phải cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, từ phía bắc Trung Châu tới phía đông Trung Châu. Trung Châu rất lớn, cho dù trên đường không xuất hiện bất kỳ bất ngờ gì, ngươi ít nhất cũng cũng cần hai năm.
- Cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn? Không có truyền tống trận à?
Lục Ly và Minh Vũ càng không hiểu. Bắc Mạc còn có rất nhiều truyền tống trận, Trung Châu sao có thể không có? Không thể trực tiếp từ phía bắc Trung Châu ngồi truyền tống trận siêu cấp bay thẳng tới Thần Khải Vực sao?
- Truyền tống trận thì có!
Chương 404 Phong bế truyền tống trận
Đỗ Tranh vẽ một vòng tròn trên bản đồ, sau đó giải thích:
- Ở Trung Châu chỉ những thành trì cùng cấp bậc mới có thể truyền tống với nhau, thành trì cấp bậc còn lại thì không thể truyền tống với nhau. Thần Khải Thành là một trong mười hai chủ thành, cho nên chỉ có mười một tòa chủ thành còn lại mới có thể truyền tống. Bắc bộ Trung Châu có một tòa chủ thành, nhưng... Truyền tống trận của Thần Khải Thành mười năm trước đã bị phong bế, cho nên hiện tại bất kỳ truyền tống trận nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành được.
- Truyền tống trận của Thần Khải Thành bị phong bế!
Lục Ly càng thêm ngạc nhiên, hắn khó hiểu hỏi:
- Đỗ đại ca, nghe khẩu khí của ngươi, Lục gia là rất cường đại? Một khi đã như vậy, vì sao bọn họ phải phong bế truyền tống trận? Chẳng lẽ là Lục gia đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết tình huống của Lục gia à? Lục gia là một trong mười hai vương tộc của Trung Châu, gia tộc có huyết mạch phòng ngự mạnh nhất Trung Châu, cũng là gia tộc bát phẩm, đó là cự bá Trung Châu.
Lần này đến phiên Đỗ Tranh kinh ngạc, hắn nghĩ nghĩ một cách rồi nói:
- Còn... Vì sao Lục gia lại phong bế truyền tống trận, việc này ngoại giới cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chắc chỉ có mười một vương tộc còn lại mới biết được.
Sau khi Đỗ Tranh giải thích một phen, Lục Ly mới nắm rõ tình huống.
Trung Châu có mười hai tòa chủ thành, đông tây nam bắc bốn tòa, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc bốn tòa, ở giữa Trung Châu bốn tòa.
Giữa những chủ thành này có thể truyền tống với nhau, các thành trì còn lại thì không thể truyền tống vào. Hơn nữa truyền tống trận củaThần Khải Thành mười năm trước đã đóng lại, nói một cách khác - hiện tại truyền tống trận của bất kỳ thành trì nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành.
Lục Ly hiện tại có hai loại biện pháp tới Thần Khải Vực, thứ nhất là ngồi truyền tống trận ở gần, không ngừng di chuyển, trước tiên truyền tống tới phụ cận Thần Khải Vực rồi tới Thần Khải Thành.
Nhưng như vậy cũng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa... Phải tốn rất nhiều huyền tinh.
Ở Trung Châu tiền có thể ngồi truyền tống trận đều là người có tiền hoặc con cháu của gia tộc siêu cấp. Con cháu của gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm bình thường, thường ngày xuất hành cũng không dám ngồi truyền tống trận.
Vì sao à?
Bởi vì Trung Châu quá lớn, ví dụ như Thần Khải Vực, tuy chỉ là một vực, nhưng so với Bắc Mạc còn lớn hơn gấp mười lần. Truyền tống giữa vực và vực, cự ly cũng rất xa, tiêu hao rất nhiều huyền thạch năng lượng, huyền tinh cần tất nhiên cũng nhiều.
Còn có một điểm, không gian bên Trung Châu rất rắn chắc, truyền tống khó khăn hơn Bắc Mạc. Cho nên thành trì trong vực bên kia truyền tống một lần cũng cần tới mấy trăm vạn huyền tinh, truyền tống giữa vực và vực cũng đều ở vào khoảng năm ngàn vạn huyền tinh.
Trung Châu có bao nhiêu vực? Lớn nhỏ hơn năm trăm.
Từ phía bắc tới phía đông Trung Châu, ít nhất cũng phải vượt qua hơn trăm vực. Một vực năm ngàn vạn huyền tinh, cứ thế mà tính, mười vực năm ức, một trăm vực chính là năm mươi ức rồi.
Năm mươi ức huyền tinh có thể mua được năm sáu gốc Thăng Long Thảo, gia tộc bình thường sao nỡ bỏ ra?
Nếu đệ tử của mười hai vương tộc còn đỡ, bọn họ có lệnh bài của vương tộc, ngồi truyền tống trận được giảm giá, vậy rất có lời.
Lục Ly là con cháu Lục gia, nhưng vấn đề là không có lệnh bài vương tộc, chẳng lẽ hắn hô to lên mình là con trai của Lục Nhân Hoàng? Cho dù Lục gia đệ tử cũng không phải mỗi người đều được ban cho lệnh bài vương tộc.
Lục Nhân Hoàng từng đại chiến với cừu địch ở Bắc Mạc, điều này chứng tỏ Lục gia đệ tử cũng không phải an toàn tuyệt đối. Lục Ly vô cùng xa lạ đối với Trung Châu, làm sao dám báo danh loạn xạ?
Còn có một loại biện pháp chính là cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, loại tốc độ này cũng chậm hơn rất nhiều, ít nhất cần khoảng hai năm.
Đương nhiên...
Thời gian hai năm Mệnh Luân cảnh võ giả Mệnh Luân cảnh mà nói thì không tính là gì, bế quan tu luyện thoáng cái là qua. Cho nên rất nhiều người đi xa, đều sẽ ngồi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, về an toàn thì không được đảm bảo tuyệt đối, nhưng dưới tình huống bình thường cũng sẽ không xảy ra sự cố.
- Hai năm!
Hai năm đối với Lục Ly mà nói thì vẫn quá dài, chỉ là hiện tại hắn không có huyền tinh. Chẳng lẽ tìm Bạch gia hoặc là Thanh Loan tộc để lấy, hay là xin Đỗ Tranh?
Lục Ly không muốn nợ loại nhân tình này, mấy chục ức huyền tinh không phải con số nhỏ. Tìm Bạch gia đòi? Đó là giậu đổ bìm leo, còn có thể bị người ta nói là bắt chẹt. Tìm Đỗ Tranh? Lục Ly và Đỗ Tranh vẫn chưa thân tới mức như vậy, hắn cũng không muốn nợ nhân tình này. Tìm Thanh Loan tộc? Lần này Thanh Loan tộc đã giúp hắn quá nhiều, còn có khả năng bị phát hiện rồi diệt tộc, hơn nữa Thanh Loan tộc cũng cần mua các loại đan dược linh tài tu luyện, hắn không có mặt mũi nào mà đi xin.
Cuối cùng Lục Ly quyết định trước tiên tới Trung Châu xem tình huống, hắn dẫn theo hai Quân Hầu cảnh, không thể nào lại không kiếm được huyền tinh? Có thể vừa kiếm huyền tinh vừa đi đường.
Đỗ Tranh nói xong nhìn thấy Lục Ly nhíu mày không nói gì, nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Lục lão đệ, nếu ngươi nhất định muốn ngồi truyền tống trận, ta có thể tìm gia tộc, Đỗ gia vẫn có thể lấy ra được mấy chục ức huyền tinh.
- Không cần không cần.
Lục Ly liên tục xua tay nói:
- Hảo ý của Đỗ đại ca ta xin nhận, chuyện huyền tinh ta sẽ tự nghĩ biện pháp.
Đỗ Tranh cũng không miễn cưỡng, việc này đã vượt quá quyền hạn của hắn. Lục Ly lại hỏi thăm Đỗ Tranh một số chuyện của Trung Châu, hàn huyên chừng hai canh giờ mới đứng dậy cáo từ.
- Lục lão đệ!
Lục Ly đứng dậy muốn đi, Đỗ Tranh giữ chặt tay hắn lại, nói:
- Ngươi truyền tống tới Trung Châu là phải đi qua Bạch Vân Thành, ta sẽ truyền tin để người của gia tộc ở bên kia tiếp ứng ngươi. Ta có chức trách nên không thể theo ngươi tới Trung Châu, núi cao nước dài, ngày sau có cơ hội gặp lại. Hoặc là ngươi về Bắc Mạc, chúng ta sẽ uống rượu hàn huyên.
Lục Ly chắp tay, cũng không nhiều lời, dẫn theo Minh Vũ đi ra ngoài.
Chương 405 Ly biệt
Đỗ Tranh nhìn Lục Ly rời đi, thở dài nói:
- Lục gia không ngờ không biết tới sự tồn tại của Lục Ly? Có điều Lục gia mười năm trước đã phong thành, chắc là xảy ra biến cố gì đó, không biết Lục Ly có thể tìm hiểu được không. Lục Ly lần này vạn dặm xa xôi tới Lục gia, không biết có thể bình an thuận lợi không? Lục Ly à, ngươi đừng chết, nếu không ta lần này chính là làm một hồi không công đó.
...
Lục Ly ra khỏi hội đấu giá, lại nhìn thấy bên ngoài đầu người lúc nhúc. Đều là người đứng đầu các thế lực của Thiên Đảo Hồ, sau khi nhóm người này thấy Lục Ly đi ra, lập tức cung kính hành lễ.
Đối với loại gia tộc bợ đỡ này, Lục Ly cũng lười chẳng muốn quan tâm. Hắn sắp phải đi rồi, cũng không muốn nhiều lời với họ. Hắn nhìn Minh Vũ, người sau trực tiếp ra hiệu Lục Ly bay lên trời, phóng thích Bản Mệnh Châu bay tới Bạch Đế Sơn.
Minh Vũ dẫn theo Lục Ly phá không mà đi, đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết đắc tội với Lục Ly chỗ nào.
Minh Vũ trực tiếp bay lên Bạch Đế Sơn, cũng không dùng truyền tống. Hai người vừa hạ xuống quảng trường của Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân đã dẫn theo một đám Bạch gia trưởng lão tới nghênh đón, dường như đã sớm biết Lục Ly sẽ đến.
- Bạch Lãnh?
Lục Ly nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Bạch Lãnh không ngờ đã sống sót trở về. Có điều bị chặt đứt một cánh tay, tuy đi theo Yên phu nhân tới đây, nhưng sắc mặt không lại dễ coi, vẻ mặt lạnh lùng.
Ở Luyện Ngục Nhai Bạch Lãnh từng bảo vệ Lục Ly, Lục Ly thấy Yên phu nhân dẫn theo đám người muốn hành lễ, vội vàng ngăn cản, sau đó hành lễ với Bạch Lãnh, nói:
- Bái kiến Lãnh gia.
Sắc mặt Bạch Lãnh sắc mặt dễ coi hơn, gật đầu nhưng lại không nói gì. Yên phu nhân thấy không khí có chút xấu hổ, liền tới hoà giải:
- Lục Ly, tới nội điện đi, yến hội đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngươi.
- Không cần!
Lục Ly không thích loại yến hội này, ở trên Bạch Đế Sơn còn có cảm giác xấu hổ, hắn nhìn Yên phu nhân nói:
- Ta tới là để cáo biệt Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư, là bằng hữu với nhau, dù sao trước khi đi cũng phải nói một tiếng.
Tin tức Lục Ly sắp đi, Yên phu nhân trở về đã nói với mọi người. Các trưởng lão của Bạch gia có người vui có người buồn.
- Bọn họ ở chỗ lầu các, ta dẫn ngươi đi.
Yên phu nhân phất tay ra hiệu cho mọi người thối lui, dẫn theo Lục Ly và Minh Vũ tới Lộ Thiên Các Lâu.
Còn chưa đến lầu các, Lục Ly từ xa liền nhìn thấy hai thân ảnh yểu điệu, còn nghe thấy tiếng đàn du dương.
Bạch Thu Tuyết trong lầu các mặc váy trắng, giống như phi tiên, nàng ta ngồi xếp bằng dưới đất, tay gẩy đàn, vẻ mặt chuyên chú tuyệt đẹp, giống như tiên tử trong tranh.
Bạch Hạ Sương thì ở ngoài lầu các, nàng ta mặc váy đỏ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm màu đỏ, đang múa kiếm, tư thái nàng ta tuyệt đẹp, bồng bềnh như tiên, kiếm múa rất đẹp, người còn đẹp hơn.
Hai tỷ muội một tĩnh một động, một trắng một đỏ, một đánh đàn một múa kiếm, bộ dạng của hai người lại giống hệt, đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Lúc này hình ảnh trên lầu các đẹp tuyệt vời, khiến người ta không đành lòng tới phá tan.
Tiếng đàn du dương, kiếm múa mạn diệu, lại lộ ra một loại cảm giác nhiên ưu thương và cô đơn, dường như... Hai tỷ muội là cố ý tiễn đưa Lục Ly.
Hai tỷ muội đều không nhìn Lục Ly, giống như không cảm thấy có người đến. Lục Ly vung tay lên bảo Yên phu nhân và Minh Vũ dừng lại, hắn đứng xa xa lẳng lặng quan khán, ánh mắt từ xa tỏa định hai tỷ muội, dường như muốn khắc ghi bóng hình bọn họ vào sâu trong lòng.
Một khúc kết thúc, hai tay Bạch Thu Tuyết khẽ vuốt dây đàn, Bạch Hạ Sương cầm kiếm mà đứng. Ánh mắt Hai người đều nhìn ra xa xa, thấy Lục Ly đã xoay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn.
Trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra một tia sầu não, há đôi môi ánh dào, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thốt ra được hai chữ:
- Bảo trọng.
Bạch Hạ Sương thì lại không cố kỵ nhiều như vậy, cao giọng hô lên:
- Lục Ly, nhờ về thăm chúng ta, đừng ở Trung Châu.
- Ha ha ha ha.
Lục Ly dừng lại, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Minh Vũ dẫn hắn bay lên, hóa thành một đạo lưu tinh phá không mà đi.
Lục Ly thủy chung không quay đầu lại, chỉ cười to. Tiếng cười đó vô cùng hào khí can vân, nhưng vẻ sầu não bên trong lại không thể nào che giấu được.
Lục Ly rời đi vào năm ngày sau, hắn đi lúc nửa đêm, không kinh động tới bọn Liễu Di, cũng không cáo biệt. Chỉ lưu lại một phong thư, đương nhiên vẫn phải cáo biệt đám người Dạ Tra, đồng thời dặn dò một số chuyện.
Trừ chuyện của Liễu gia, Vũ gia, Bạch gia ra, Lục Ly còn dặn dò Dạ Tra có thời gian thì phái người tới Thanh Châu tra xét một chút. Nghe ngóng tin tức của Lục Linh, nếu có cơ hội thì mang Lục Linh về, hoặc là là chuyển cáo với Lục Linh hắn đã tới Trung Châu.
Hắn lưu lại một bức họa của Lục Linh, còn thận trọng dặn dò nếu không có cơ hội cứu Lục Linh thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.
Minh Xà Bà Bà của Thần Nữ Cung rất mạnh, căn cứ vào suy đoán của Vũ Hóa Thần thì chắc là Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Minh Xà Bà Bà là nhân vật số hai của Thần Nữ Cung, vậy cung chủ rất có khả năng là Nhân Hoàng.
Cho nên Lục Ly bảo Dạ Tra đừng miễn cưỡng, đây cũng là nguyên nhân hắn không tới Thanh Châu trước.
Lục Linh ở Thần Nữ Cung chắc cũng không nguy hiểm, trăm điều thì chữ hiếu đứng đầu, hắn lựa chọn tới Lục gia trước. Nếu Lục Linh biết hắn có thể tới Lục gia mà lại chọn tới Thanh Châu, kiểu gì cũng trách hắn.
Hơn nữa.
Sau khi tới Lục gia nhận tổ quy tông, Lục gia lập tức sẽ xuất động cường giả tới Hàn Băng Thâm Uyên. Cũng sẽ xuất động cường giả tới Thần Nữ Cung đón Lục Linh về, như vậy là vẹn cả đôi đường.
Lục Ly còn cáo biệt Thiên Đà Tử, đồng thời bảo Dạ Tra giải trừ Hồn trùng cho hắn. Thiên Đà Tử chân tâm thành ý ở lại Liễu gia, hắn biết rõ Liễu gia sau này có thể lên cao, quan trọng nhất là Dạ Tra có Thiên Xà Quả.
Nói không chừng sẽ chết trên đường, cho nên mới nói vĩnh viễn sẽ không trở lại.
- Ngươi sắp đi rồi?
Yên phu nhân cả kinh, sau đó lại có chút trở nên sợ hãi, vội vàng nghiêm mặt nói:
- Lục Ly, ngươi không thể đi được. Vừa rồi là ta nói đùa thôi, với tình huống hiện tại của Bạch gia, sao còn có thể trở thành bá chủ của Thiên Đảo Hồ? Bá chủ này phải là ngươi.
Trong lòng Yên phu nhân đích xác có tức giận cũng có chua xót, nhưng việc Lục Ly rời khỏi tuyệt đối không thể nói đùa. Không có Lục Ly, hiện tại Bạch gia không bảo vệ được Thiên Đảo Hồ.
- Ta không quản được nhiều như vậy!
Lục Ly rất kiên định nói:
- Chuyện của Thiên Đảo Hồ, gia tộc ở Thiên Đảo Hồ các ngươi tự mình xử lý. Ta có thể quản một lần, nhưng không thể quản được cả đời. Ta có chuyện của ta, ta phải tới Trung Châu.
Sắc mặt Yên phu nhân nhìn Lục Ly đã triệt để trở nên hoảng hốt, Lục Ly không phải đang dỗi nàng ta, là muốn đi thật.
Nàng ta không muốn tới tiểu thế giới kéo dài hơi tàn sống hết một đời, lại càng không muốn trải qua một lần Bạch Đế Sơn chi chiến.
Nàng ta đảo mắt, đứng dậy bước về phía Lục Ly, quỳ một gối trước mặt Lục Ly, ngửa mặt nói:
- Lục công tử, là Bạch Yên sai rồi. Ta hiện tại đại biểu cho Bạch gia chính thức tuyên thệ nguyện trung thành với ngươi, sau này ngươi chính là chủ nhân của Bạch gia. Mệnh lệnh của ngươi Bạch gia không dám không theo, Bạch Yên cũng...không dám không nghe.
Yên phu nhân quỳ xuống, cho nên cổ áo trước ngực tất nhiên rộng mở. Lục Ly lại từ trên cao nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đó của Yên phu nhân, còn có phong quang vô hạn như ẩn như hiện trước ngực.
Bạch Yên không dám không nghe?
Những lời này rất có thâm ý, vô cùng ám muội. Nhìn ánh mắt của Yên phu nhân lúc này, Lục Ly rất xác định một điểm, một mệnh lệnh của hắn là có thể khiến Yên phu nhân lập tức cởi váy, mặc ho hắn quất...
Tình thế giờ đã khác, cho dù Đỗ Tranh là vì Lục Ly mới bố cục lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ, Yên phu nhân lúc này cũng không dám có nửa phần bất mãn.
Ngoại hiệu của nàng ta là Độc Quả Phụ, là người thông minh tuyệt đỉnh!
Nàng ta biết chỉ có ôm chặt lấy đùi Lục Ly, Bạch gia mới có thể sống sót ở Thiên Đảo Hồ, nàng ta mới có thể tiếp tục có quyền thế và địa vị vô thượng. Dưới tay Lục Ly không thiếu cường giả, hiện tại biện pháp duy nhất để có thể ôm chặt Lục Ly, đó chính là hiến thân.
Nói thật, Lục Ly có chút động lòng rồi.
Nếu vào loại tình huống này mà nam nhân không động lòng, vậy khẳng định là Liễu Hạ Huệ, là thái giám. Huống chi Lục Ly còn là một con gà tơ.
Một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, còn là một quả phụ, chơi cũng không cần gánh trách nhiệm. Lúc này lại quỳ gối trước mặt mình chủ động hiến thân, đây chính là nữ thần mà vô số nam nhân của Thiên Đảo Hồ nằm mơ cũng có thể mộng tinh.
Nếu đổi lại là lúc khác, Lục Ly nói không chừng đã động thú tính rồi. Chuyện lần này, Lục Ly vẫn canh cánh trong lòng, hơn nữa nếu giậu đổ bìm leo, Lục Ly cảm thấy không được tính là anh hùng.
Cho nên hắn trầm ngâm chừng một nén hương, mở miệng nói:
- Phu nhân, ngươi đứng lên đi. Ta không cần Bạch gia các ngươi nguyện trung thành, ta đã nói sẽ không làm bá chủ gì cả. Đương nhiên... Ta sẽ chiếu cố Bạch gia các ngươi, Thu Tuyết và Hạ Sương là bằng hữu của ta
Yên phu nhân vội vàng mừng rỡ đứng lên, hỏi:
- Ngươi không đi nữa?
- Đi chứ!
Lục Ly vẫn vô cùng kiên định nói:
- Ta phải tới Trung Châu, hơn nữa nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ khởi hành. Có điều ta sẽ lưu lại mấy Quân Hầu cảnh ở đây, cũng sẽ đi nói chuyện với Đỗ Tranh. Có Đỗ Tranh, ba vương tộc sẽ không dám tấn công Thiên Đảo Hồ.
Yên phu nhân im lặng, nàng ta nghĩ một chút, biết là không giữ được Lục Ly. Đệ tử trực hệ của Trung Châu Lục gia sao lại coi trọn gmột Thiên Đảo Hồ nho nhỏ, thậm chí ngay cả Bắc Mạc cũng chướng mắt. Trung Châu mới là trung tâm của thế giới, mới là nơi cường giả tranh bá.
Nơi đó lớn hơn Bắc Mạc gấp trăm lần, có vô số thiên tài địa bảo, có bí cảnh di tích bảo địa nhiều không đếm xuể. Ở đó dễ có được các loại linh tài, cảm ngộ áo nghĩa, dễ dàng trở thành cường giả hơn. Nơi đó là nơi tất cả thiên tài và cường giả hội tụ, là thế giới đặc sắc nhất.
- Lưu lại Quân Hầu cảnh?
Nghĩ đến đây, Yên phu nhân có chút không hiểu, Lục Ly tới Trung Châu không phải sẽ mang theo tất cả cường giả à? Như vậy mới có thể an toàn hơn.
Lục Ly nhìn ra nghi hoặc của Yên phu nhân, không giải thích, hắn nói:
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, an tâm ở Bạch Đế Sơn, phát triển tốt Bạch gia của các ngươi. Nếu có bất kỳ chuyện gì, ngươi lập tức truyền tin cho Liễu Di, ta sẽ lưu lại lưu lại ba Quân Hầu cảnh trở lên, đủ để bảo vệ Bạch gia các ngươi. Ngày mai ta sẽ tới Thiên Phạt Phách Mại Tràng một chuyến, dặn dò Đỗ Tranh.
- Vâng.
Phu nhân yên tâm phu nhân yên tâm rồi, Lục Ly này đã nói là làm, lưu lại ba Quân Hầu cảnh đã đủ để đảm bảo Thiên Đảo Hồ được an toàn. Sau khi Đỗ Tranh lên tiếng, ba nước lại càng không dám xằng bậy. Với tình huống hiện tại của ba nước, cũng không thể liên hợp tấn công, Tử gia vẫn muốn giao hảo với Lục Ly.
Yên phu nhân nhìn Lục Ly với ánh mắt phức tạp, sự bất mãn đối với Lục Ly đã triệt để biến mất. Thiên Ngục Lão Nhân đã chết rồi, hơn nữa kỳ thật cũng không liên quan nhiều tới Lục Ly, ít nhất thì hại chết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ không phải là bổn ý của Lục Ly.
Trong lòng nàng ta thầm có chút hối hận, hối hận vì không sớm lên giường với Lục Ly, hối hận vì lần trước đã phái Hứa Trần công kích Huyết Sát Đảo. Nàng ta biết giữa nàng ta và Lục Ly có một khoảng cách, là khoảng cách này lại vĩnh viễn không thể khỏa lấp lại.
- Công tử, vậy thiếp thân về trước.
Sau khi Yên phu nhân thi lễ, cười mỉm nói:
- Ngày mai ngươi tới hội đấu giá, nếu có thời gian thì tới Bạch Đế Sơn một chuyến, Hạ Sương và Thu Tuyết rất muốn gặp ngươi.
- Muốn gặp ta?
Chương 402 Lát đường
Bật cười bật cười, nếu hai nha đầu này muốn gặp hắn, e là lần này đã cùng tới rồi. Hai người rõ ràng tâm sinh khúc mắc, cũng giống như Yên phu nhân, một khi đã hình thành vết nứt ở trong lòng, vậy sẽ rất khó bù đắp.
Hắn phất phất tay, Yên phu nhân thướt tha rời đi. Lục Ly th một mình ngồi trầm tư trong đại điện.
Vừa rồi hắn nói trong nửa tháng sẽ rời khỏi, đây không phải là thuận miệng nói chơi, đây là quyết định sau khi đã cân nhắc nghiêm túc.
Thiên Đảo Hồ đã yên ổn, một ngày Đỗ Tranh còn ở Bắc Mạc, ba vương tộc sẽ không tấn công Thiên Đảo Hồ, hắn còn gì phải lo lắng nữa?
Có Dạ Tra, Liễu gia và Vũ gia cũng sẽ không xảy ra chuyện. Hắn đã bảo Dạ Tra giải trừ Hồn trùng cho Vũ Luân rồi thả về, còn dùng thiên tài địa bảo giúp hắn ngưng tụ thần hải. Khôi phục chiến lực chỉ là vấn đề thời gian, cũng coi như có công đạo với Vũ Hóa Thần.
Hắn nghĩ nghĩ, muốn gọi Liễu Di và Cửu trường lão vào, lại gọi cả Dạ Tra, dặn dò:
- Liễu Di, Lạc Thần Đảo này cho Liễu gia các ngươi, bọn Dạ tộc trưởng cũng sẽ ở lại, các ngươi phát triển cho tốt. Dạ tộc trưởng, các ngươi phái người đóng giữ ở Lạc Thần Thành, nếu Bạch gia xảy ra chuyện, các ngươi cũng tận lực giúp một tay, cũng chiếu cố cả Vũ gia.
Dạ Tra chắp tay nói:
- Công tử yên tâm, ta sẽ chú ý.
Liễu Di và Cửu trường lão nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra một tia bất đắc dĩ. Chân long đã định trước là phải bay cao trên chín tầng trời, Lục Ly cuối cùng vẫn phải đi, mà sau khi đi rồi chắc sẽ không còn liên quan gì tới Liễu gia nữa.
Liễu Di cắn cắn môi, hỏi:
- Đảo chủ, ta... Có thể cùng ngươi cùng ngươi không?
- Không thể!
Liễu Di ánh mắt khao khát của Liễu Di, sắc mặt Lục Ly không có một tia, dao động, rất kiên định nói:
- Chuyến này tới Trung Châu xa cả hàng tỉ dặm, nguy hiểm trùng trùng, ta không thể dẫn bất kỳ ai trong các ngươi theo cả.
Sắc mặt Liễu Di trở nên ảm đạm, nàng ta không nói gì, chỉ trầm mặc mà đứng. Lục Ly bảo Cửu trường lão đi gọi đầu lĩnh của các gia tộc trên Lạc Thần Đảo vào, hắn lạnh lùng nhìn đám người đó, nói:
- Lúc trước khi đại chiến, nghe nói có người từng chửi ta?
Sắc mặt của đám người này lập tức trở nên trắng bệch, toàn bộ rầm một cái quỳ xuống. Khi đại quân của Vũ gia đến xâm phạm, rất nhiều người đích xác từng mắng Lục Ly. Hiện tại Lục Ly không chỉ trở thành vua không ngai của Thiên Đảo Hồ, còn là thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều phải chết.
Lục Ly không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, trên người Dạ Tra tỏa ra sát khí, không khí trong đại điện lập tức trở nên vô cùng áp lực. Sau lưng đám người Bùi An bắt đầu đổ mồ hôi, trên trán những người từng mắng Lục Ly thì mồ hôi chảy tí tách, cả người đều run rẩy.
Lục Ly trầm mặc khoảng một nén hương, thời gian một nén hương này lại khiến đám người Bùi An cảm thấy giống như một năm, hắn lạnh lùng lên tiếng:
- Chuyện lúc trước bỏ qua, sau này các ngươi đều phải nghe theo mệnh lệnh của Liễu Di. Ai dám có lòng ngỗ nghịch, Dạ tộc trưởng ngươi cứ trực tiếp diệt cả tộc hắn.
Dạ Tra vội vàng đứng ra chắp tay nói:
- Vâng, công tử!
Đám người vội vàng gật đầu hô lên:
- Tuân mệnh!
Lục Ly phất phất tay, bảo mọi người lui ra, đám người đó lúc này mới lau mồ hôi lạnh rồi rút đi. Liễu Di và Cửu trường lão cảm kích bái tạ, hai người đều biết Lục Ly đây là đang trải đường cho Liễu gia, Sau này chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, Liễu gia đã định trước sẽ phát triển nhanh, ít nhất cũng có thể hơn Liễu gia khi ở Vũ Lăng Thành.
Chờ Liễu Di và Cửu trường lão lui ra rồi, Lục Ly nhìn Dạ Tra, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, Đỗ Tranh Đỗ Tranh sẽ không tiết lộ tin tức, nhưng nếu vạn nhất lộ ra thì sao?
- Chắc là không đâu, người bình thường không nhìn thấu bí thuật của chúng ta.
Dạ Tra trầm ngâm một lát nói:
- Kỳ thật... Cho dù tiết lộ cũng không sao, chúng ta ngay lập tức sẽ lui về tiểu thế giới, sau đó phong bế liên hệ với ngoại giới. Chờ khi Thánh Chủ đạt tới Nhân Hoàng cảnh rồi nghĩ biện pháp luyện hóa tiểu thế giới đó của chúng ta, chúng ta vẫncó thể đi ra.
- Ừ, nếu thật sự đến một bước đó, ta sẽ tận lực.
Lục Ly gật đầu, Dạ Tra vì giúp hắn mà mạo hiểm có thể bị diệt tộc, Thanh Loan tộc đích xác là đối với hắn rất tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi một vấn đề đã cất giấu trong lòng rất lâu:
- Dạ tộc trưởng, ta rất hiếu kỳ, trong tiểu thế giới của các ngươi không có Thần Miếu, các ngươi là... Giác tỉnh huyết mạch thế nào?
- Khà khà!
Dạ Tra bật cười, giải thích nói:
- Thiếu chủ, thế giới này không phải chỉ có Thần Miếu mới có thể giác tỉnh huyết mạch, rất nhiều chủng tộc đặc thù đều có biện pháp của riêng mình. Chờ ngươi tới Trung Châu, ngươi sẽ phát hiện thế giới này còn có vô số chủng tộc kỳ dị mà ngươi chưa từng nghe nói, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều chuyện kỳ diệu quỷ, nơi đó mới là trung tâm của thế giới, mới là thế giới đặc sắc nhất, mới là nơi cường giả hướng về.
- Trung Châu?
Tầm mắt Lục Ly hướng về phía nam, ánh mắt trở nên mông lung. Hắn cũng có chút tâm trí hướng về, lập tức muốn tới đại địa thần kỳ đó, nhiệt huyết trong cơ thể hắn bắt đầu dũng động, cũng không biết lần này có thuận lợi đến Lục gia không?
...
Thiên Ngục Thành gần đây đích xác rất lạnh lẽo buồn tẻ, tuy trong thành cũng có không ít người hành tẩu, nhưng cảnh tượng lại khác xa với ngựa xe như nước ngày xưa.
Thời gian giữa trưa, truyền tống trận sáng lên, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ xuất hiện trong truyền tống trận, sau đó lập tức tới hội đấu giá. Rất nhanh truyền tống trận không ngừng lấp lánh quang mang, vô số người lại truyền tống tới, rất nhiều tộc trưởng trưởng lão của gia tộc trong thành đều đi ra. Thiên Ngục Thành vốn đang tử khí trầm trầm sau khi Lục Ly tới dường như có chút sống lại.
Lục Ly dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, được đưa tới một thiên điện, Đỗ Tranh đang ngồi bên trong, hai thị nữ xinh đẹp đang bóp vai cho hắn.
Nhìn thấy Lục Ly tiến vào, hắn đứng dậy nghênh đón, cười cười vẫy tay nói:
- Lục lão đệ, ngươi đã đến rồi à, ta không khách sáo với ngươi đâu, cứ tùy tiện ngồi đi.
Chương 403 Mười hai chủ thành
Đỗ Tranh nhìn thì chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, diện mạo nho nhã, nụ cười như gió xuân, khiến người ta tự nhiên có hảo cảm.
Lúc này hắn không khách sáo và hàn huyên, ngược lại khiến người ta thoải mái, hắn vẫy tay với Minh Vũ, ý bảo Minh Vũ cũng ngồi xuống. Hắn thì an vị bên cạnh Đỗ Tranh, cầm một linh quả trên khay hoàng kim lên ăn.
- Lục lão đệ, nghe nói ngày hôm qua Độc Quả Phụ tới chỗ ngươi à?
Đỗ Tranh đột nhiên ghé tới, lộ ra một nụ cười đáng khinh, nói:
- Ngươi không bị nàng ta lừa lên giường chứ? Tâm kế của nữ nhân này rất lợi hại, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.
Giữa nam nhân vừa nhắc tới mỹ nữ, cự ly lập tức dường như lập tức được kéo gần lại, Lục Ly trợn mắt nói:
- Nghĩ gì thế, ta không phải loại người đó!
- Ha ha ha!
Đỗ Tranh cười ha hả, kéo một thị nữ sau lưng vào trong lòng sờ mó một phen, nói:
- Anh hùng thích mỹ nhân, đây là bản sắc của là nam nhân. Quả phụ đó là vưu vật, chỉ là tâm cơ hơi nặng. Có điều, ở thế giới này thực lực mới là căn bản, chỉ cần có thực lực và địa vị, loại nữ nhân nào mà không có được? Lục lão đệ đừng trầm mê nữ sắc là được.
Lục Ly lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta sắp đi rồi, không có thời gian để chơi, Đỗ tổng quản nghĩ nhiều rồi. Lần này đến chính là muốn nhờ Đỗ tổng quản, khi ta đi rồi thì chiếu cố cho Bạch gia và Liễu gia.
- Không thành vấn đề!
Đỗ Tranh đẩy mỹ nhân trong lòng ra, thần sắc trở nên trịnh trọng, nói:
- Lục lão đệ muốn về Lục gia à? Từ bỏ Bắc Mạc này sao?
- Cũng đúng thôi...
Đỗ Tranh nghĩ nghĩ một chút, có chút mất mát nói:
- Dù sao Bắc Mạc cũng quá nhỏ, Trung Châu mới là vũ đài của cường giả, quyết định của Lục lão đệ là chính xác. Ta còn tưởng rằng Lục lão đệ sẽ ở lại Bắc Mạc một đoạn thời gian, còn muốn giúp ngươi nhất thống Bắc Mạc.
Đỗ Tranh bàyra một đại cục này, muốn tặng cho Lục Ly một phần đại lễ. Lại phát hiện Lục Ly căn bản không cần, thoáng cái lại muốn đi, tất nhiên có chút mất mát. Tuy bố cục này đối với hắn mà nói chỉ là việc một cái nhấc tay, cũng không phải quá cực nhọc gì, nhưng cũng phí một phen tâm tư.
Lục Ly nhìn thấy vẻ mất mát trong mắt Đỗ Tranh, liền mấp máy môi. Hắn đích xác không thích lễ vật này, nhưng Đỗ Tranh vì giao hảo với hắn mà tiêu phí tâm tư lớn như vậy, không thể không cho chút mặt mũi, hắn lên tiếng nói:
- Đỗ đại ca xem trọng Lục Ly, nguyện kết giao với bằng hữu với ta, Lục Ly cảm kích cảm kích. Có điều ta kết giao bằng hữu thích chân thành đãi người. Giống như Liễu gia, bọn họ từng giúp ta, cho nên ta không vứt bỏ bọn họ, đây là chuẩn tắc làm người của Lục Ly ta.
Đỗ Tranh như hiểu ra gì đó, bưng chén rượu lên uống một ngụm, nói:
- Là Đỗ mỗ sai rồi, ta tự phạt một ly. Ài... Trước kia ở Trung Châu một đoạn thời gian, tư duy cũng có chút bị vặn vẹo. Quên kết giao bằng hữu là cần thành tâm, chứ không phải ở chỗ trao đổi lợi ích. Lục lão đệ, vì một tiếng Đỗ đại ca này của ngươi, sau này nếu ngươi cần gì, ta tùy thời có thể đi liều mạng thay ngươi.
Ngữ khí của Đỗ Tranh rất thành khẩn, lời nói cũng dễ khiến người ta cảm động, Lục Ly lại không dám tin. Kết giao bằng hữu không phải chuyện ngày một ngày hai, cũng không phải chuyện một hai câu nói, lâu ngày mới có thể thấy lòng người.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Đỗ đại ca nói quá lời rồi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Bạch gia và Liễu gia, ta đã vô cùng cảm kích.
- Ngươi yên tâm đi!
Đỗ Tranh rất nghiêm túc nói:
- Chỉ cần một ngày Đỗ Tranh vẫn ở Bắc Mạc, Bạch gia và Liễu gia sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu không ngươi quay về cứ chỉ vào mũi ta mà chửi.
Có những lời này của Đỗ Tranh, Lục Ly xem như đã triệt để yên tâm, hắn cầm chén lên cạch với Đỗ Tranh, uống cạn một ly.
Đỗ Tranh trầm ngâm một chút hỏi:
- Lục lão đệ, lần này về Lục gia, là có người của Lục gia đến tới đón ngươi à?
Đỗ Tranh đã biết rất nhiều nội tình của mình, cho nên Lục Ly cũng không giấu giếm:
- Không, ta tự mình đi tìm Lục gia. Đúng rồi, Đỗ đại ca, ngươi biết Lục gia ở đâu không?
- Đương nhiên là biết...
Đỗ Tranh nhăn mày, nói:
- Lục gia ở Thần Khải Vực phía đông Trung Châu, nếu ngươi không có người của Lục gia tới nghênh đón, muốn đến Lục gia e là rất phiền.
- Phiền?
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, hỏi:
- Sao mà phiền? Đỗ đại ca, Đỗ gia các ngươi không phải là đại gia tộc ở Trung Châu à? Các ngươi có thể dẫn ta tới Lục giakhông?
- Đại gia tộc?
Đỗ Tranh cười khổ lắc đầu:
- Lục lão đệ, so với gia tộc của Bắc Mạc thì Đỗ gia so với chúng ta đúng là đại gia tộc, nhưng ở Trung Châu thì lại không tính là gì. Hơn nữa...Nếu ngươi muốn tới Thần Khải Vực thì Đỗ gia chúng ta thực sự không giúp được gì, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể phái hai Quân Hầu cảnh của gia tộc một đường bảo hộ ngươi.
Quân Hầu cảnh thì Lục Ly tất nhiên không cần, hắn dẫn theo hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đã đủ để chống lại công kích của Quân Hầu cảnh bình thường rồi. Nếu Quân Hầu cảnh cường đại hoặc là Nhân Hoàng muốn giết hắn, cho dù Đỗ gia phái bốn năm Quân Hầu cảnh đi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn cự tuyệt hảo ý của Đỗ Tranh, người sau trầm mặc một lát, sau đó sai người lấy ra bút, hắn ở trên giấy trắng vạch một điểm ở phía đông và phía bắc, nói:
- Thần Khải Vực mà ngươi muốn tới là ở phía đông, ngươi từ Bắc Mạc tới Trung Châu, chỉ có thể truyền tống tới phía bắc Trung Châu. Cho nên ngươi phải cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, từ phía bắc Trung Châu tới phía đông Trung Châu. Trung Châu rất lớn, cho dù trên đường không xuất hiện bất kỳ bất ngờ gì, ngươi ít nhất cũng cũng cần hai năm.
- Cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn? Không có truyền tống trận à?
Lục Ly và Minh Vũ càng không hiểu. Bắc Mạc còn có rất nhiều truyền tống trận, Trung Châu sao có thể không có? Không thể trực tiếp từ phía bắc Trung Châu ngồi truyền tống trận siêu cấp bay thẳng tới Thần Khải Vực sao?
- Truyền tống trận thì có!
Chương 404 Phong bế truyền tống trận
Đỗ Tranh vẽ một vòng tròn trên bản đồ, sau đó giải thích:
- Ở Trung Châu chỉ những thành trì cùng cấp bậc mới có thể truyền tống với nhau, thành trì cấp bậc còn lại thì không thể truyền tống với nhau. Thần Khải Thành là một trong mười hai chủ thành, cho nên chỉ có mười một tòa chủ thành còn lại mới có thể truyền tống. Bắc bộ Trung Châu có một tòa chủ thành, nhưng... Truyền tống trận của Thần Khải Thành mười năm trước đã bị phong bế, cho nên hiện tại bất kỳ truyền tống trận nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành được.
- Truyền tống trận của Thần Khải Thành bị phong bế!
Lục Ly càng thêm ngạc nhiên, hắn khó hiểu hỏi:
- Đỗ đại ca, nghe khẩu khí của ngươi, Lục gia là rất cường đại? Một khi đã như vậy, vì sao bọn họ phải phong bế truyền tống trận? Chẳng lẽ là Lục gia đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết tình huống của Lục gia à? Lục gia là một trong mười hai vương tộc của Trung Châu, gia tộc có huyết mạch phòng ngự mạnh nhất Trung Châu, cũng là gia tộc bát phẩm, đó là cự bá Trung Châu.
Lần này đến phiên Đỗ Tranh kinh ngạc, hắn nghĩ nghĩ một cách rồi nói:
- Còn... Vì sao Lục gia lại phong bế truyền tống trận, việc này ngoại giới cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chắc chỉ có mười một vương tộc còn lại mới biết được.
Sau khi Đỗ Tranh giải thích một phen, Lục Ly mới nắm rõ tình huống.
Trung Châu có mười hai tòa chủ thành, đông tây nam bắc bốn tòa, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc bốn tòa, ở giữa Trung Châu bốn tòa.
Giữa những chủ thành này có thể truyền tống với nhau, các thành trì còn lại thì không thể truyền tống vào. Hơn nữa truyền tống trận củaThần Khải Thành mười năm trước đã đóng lại, nói một cách khác - hiện tại truyền tống trận của bất kỳ thành trì nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành.
Lục Ly hiện tại có hai loại biện pháp tới Thần Khải Vực, thứ nhất là ngồi truyền tống trận ở gần, không ngừng di chuyển, trước tiên truyền tống tới phụ cận Thần Khải Vực rồi tới Thần Khải Thành.
Nhưng như vậy cũng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa... Phải tốn rất nhiều huyền tinh.
Ở Trung Châu tiền có thể ngồi truyền tống trận đều là người có tiền hoặc con cháu của gia tộc siêu cấp. Con cháu của gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm bình thường, thường ngày xuất hành cũng không dám ngồi truyền tống trận.
Vì sao à?
Bởi vì Trung Châu quá lớn, ví dụ như Thần Khải Vực, tuy chỉ là một vực, nhưng so với Bắc Mạc còn lớn hơn gấp mười lần. Truyền tống giữa vực và vực, cự ly cũng rất xa, tiêu hao rất nhiều huyền thạch năng lượng, huyền tinh cần tất nhiên cũng nhiều.
Còn có một điểm, không gian bên Trung Châu rất rắn chắc, truyền tống khó khăn hơn Bắc Mạc. Cho nên thành trì trong vực bên kia truyền tống một lần cũng cần tới mấy trăm vạn huyền tinh, truyền tống giữa vực và vực cũng đều ở vào khoảng năm ngàn vạn huyền tinh.
Trung Châu có bao nhiêu vực? Lớn nhỏ hơn năm trăm.
Từ phía bắc tới phía đông Trung Châu, ít nhất cũng phải vượt qua hơn trăm vực. Một vực năm ngàn vạn huyền tinh, cứ thế mà tính, mười vực năm ức, một trăm vực chính là năm mươi ức rồi.
Năm mươi ức huyền tinh có thể mua được năm sáu gốc Thăng Long Thảo, gia tộc bình thường sao nỡ bỏ ra?
Nếu đệ tử của mười hai vương tộc còn đỡ, bọn họ có lệnh bài của vương tộc, ngồi truyền tống trận được giảm giá, vậy rất có lời.
Lục Ly là con cháu Lục gia, nhưng vấn đề là không có lệnh bài vương tộc, chẳng lẽ hắn hô to lên mình là con trai của Lục Nhân Hoàng? Cho dù Lục gia đệ tử cũng không phải mỗi người đều được ban cho lệnh bài vương tộc.
Lục Nhân Hoàng từng đại chiến với cừu địch ở Bắc Mạc, điều này chứng tỏ Lục gia đệ tử cũng không phải an toàn tuyệt đối. Lục Ly vô cùng xa lạ đối với Trung Châu, làm sao dám báo danh loạn xạ?
Còn có một loại biện pháp chính là cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, loại tốc độ này cũng chậm hơn rất nhiều, ít nhất cần khoảng hai năm.
Đương nhiên...
Thời gian hai năm Mệnh Luân cảnh võ giả Mệnh Luân cảnh mà nói thì không tính là gì, bế quan tu luyện thoáng cái là qua. Cho nên rất nhiều người đi xa, đều sẽ ngồi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, về an toàn thì không được đảm bảo tuyệt đối, nhưng dưới tình huống bình thường cũng sẽ không xảy ra sự cố.
- Hai năm!
Hai năm đối với Lục Ly mà nói thì vẫn quá dài, chỉ là hiện tại hắn không có huyền tinh. Chẳng lẽ tìm Bạch gia hoặc là Thanh Loan tộc để lấy, hay là xin Đỗ Tranh?
Lục Ly không muốn nợ loại nhân tình này, mấy chục ức huyền tinh không phải con số nhỏ. Tìm Bạch gia đòi? Đó là giậu đổ bìm leo, còn có thể bị người ta nói là bắt chẹt. Tìm Đỗ Tranh? Lục Ly và Đỗ Tranh vẫn chưa thân tới mức như vậy, hắn cũng không muốn nợ nhân tình này. Tìm Thanh Loan tộc? Lần này Thanh Loan tộc đã giúp hắn quá nhiều, còn có khả năng bị phát hiện rồi diệt tộc, hơn nữa Thanh Loan tộc cũng cần mua các loại đan dược linh tài tu luyện, hắn không có mặt mũi nào mà đi xin.
Cuối cùng Lục Ly quyết định trước tiên tới Trung Châu xem tình huống, hắn dẫn theo hai Quân Hầu cảnh, không thể nào lại không kiếm được huyền tinh? Có thể vừa kiếm huyền tinh vừa đi đường.
Đỗ Tranh nói xong nhìn thấy Lục Ly nhíu mày không nói gì, nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Lục lão đệ, nếu ngươi nhất định muốn ngồi truyền tống trận, ta có thể tìm gia tộc, Đỗ gia vẫn có thể lấy ra được mấy chục ức huyền tinh.
- Không cần không cần.
Lục Ly liên tục xua tay nói:
- Hảo ý của Đỗ đại ca ta xin nhận, chuyện huyền tinh ta sẽ tự nghĩ biện pháp.
Đỗ Tranh cũng không miễn cưỡng, việc này đã vượt quá quyền hạn của hắn. Lục Ly lại hỏi thăm Đỗ Tranh một số chuyện của Trung Châu, hàn huyên chừng hai canh giờ mới đứng dậy cáo từ.
- Lục lão đệ!
Lục Ly đứng dậy muốn đi, Đỗ Tranh giữ chặt tay hắn lại, nói:
- Ngươi truyền tống tới Trung Châu là phải đi qua Bạch Vân Thành, ta sẽ truyền tin để người của gia tộc ở bên kia tiếp ứng ngươi. Ta có chức trách nên không thể theo ngươi tới Trung Châu, núi cao nước dài, ngày sau có cơ hội gặp lại. Hoặc là ngươi về Bắc Mạc, chúng ta sẽ uống rượu hàn huyên.
Lục Ly chắp tay, cũng không nhiều lời, dẫn theo Minh Vũ đi ra ngoài.
Chương 405 Ly biệt
Đỗ Tranh nhìn Lục Ly rời đi, thở dài nói:
- Lục gia không ngờ không biết tới sự tồn tại của Lục Ly? Có điều Lục gia mười năm trước đã phong thành, chắc là xảy ra biến cố gì đó, không biết Lục Ly có thể tìm hiểu được không. Lục Ly lần này vạn dặm xa xôi tới Lục gia, không biết có thể bình an thuận lợi không? Lục Ly à, ngươi đừng chết, nếu không ta lần này chính là làm một hồi không công đó.
...
Lục Ly ra khỏi hội đấu giá, lại nhìn thấy bên ngoài đầu người lúc nhúc. Đều là người đứng đầu các thế lực của Thiên Đảo Hồ, sau khi nhóm người này thấy Lục Ly đi ra, lập tức cung kính hành lễ.
Đối với loại gia tộc bợ đỡ này, Lục Ly cũng lười chẳng muốn quan tâm. Hắn sắp phải đi rồi, cũng không muốn nhiều lời với họ. Hắn nhìn Minh Vũ, người sau trực tiếp ra hiệu Lục Ly bay lên trời, phóng thích Bản Mệnh Châu bay tới Bạch Đế Sơn.
Minh Vũ dẫn theo Lục Ly phá không mà đi, đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết đắc tội với Lục Ly chỗ nào.
Minh Vũ trực tiếp bay lên Bạch Đế Sơn, cũng không dùng truyền tống. Hai người vừa hạ xuống quảng trường của Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân đã dẫn theo một đám Bạch gia trưởng lão tới nghênh đón, dường như đã sớm biết Lục Ly sẽ đến.
- Bạch Lãnh?
Lục Ly nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Bạch Lãnh không ngờ đã sống sót trở về. Có điều bị chặt đứt một cánh tay, tuy đi theo Yên phu nhân tới đây, nhưng sắc mặt không lại dễ coi, vẻ mặt lạnh lùng.
Ở Luyện Ngục Nhai Bạch Lãnh từng bảo vệ Lục Ly, Lục Ly thấy Yên phu nhân dẫn theo đám người muốn hành lễ, vội vàng ngăn cản, sau đó hành lễ với Bạch Lãnh, nói:
- Bái kiến Lãnh gia.
Sắc mặt Bạch Lãnh sắc mặt dễ coi hơn, gật đầu nhưng lại không nói gì. Yên phu nhân thấy không khí có chút xấu hổ, liền tới hoà giải:
- Lục Ly, tới nội điện đi, yến hội đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngươi.
- Không cần!
Lục Ly không thích loại yến hội này, ở trên Bạch Đế Sơn còn có cảm giác xấu hổ, hắn nhìn Yên phu nhân nói:
- Ta tới là để cáo biệt Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư, là bằng hữu với nhau, dù sao trước khi đi cũng phải nói một tiếng.
Tin tức Lục Ly sắp đi, Yên phu nhân trở về đã nói với mọi người. Các trưởng lão của Bạch gia có người vui có người buồn.
- Bọn họ ở chỗ lầu các, ta dẫn ngươi đi.
Yên phu nhân phất tay ra hiệu cho mọi người thối lui, dẫn theo Lục Ly và Minh Vũ tới Lộ Thiên Các Lâu.
Còn chưa đến lầu các, Lục Ly từ xa liền nhìn thấy hai thân ảnh yểu điệu, còn nghe thấy tiếng đàn du dương.
Bạch Thu Tuyết trong lầu các mặc váy trắng, giống như phi tiên, nàng ta ngồi xếp bằng dưới đất, tay gẩy đàn, vẻ mặt chuyên chú tuyệt đẹp, giống như tiên tử trong tranh.
Bạch Hạ Sương thì ở ngoài lầu các, nàng ta mặc váy đỏ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm màu đỏ, đang múa kiếm, tư thái nàng ta tuyệt đẹp, bồng bềnh như tiên, kiếm múa rất đẹp, người còn đẹp hơn.
Hai tỷ muội một tĩnh một động, một trắng một đỏ, một đánh đàn một múa kiếm, bộ dạng của hai người lại giống hệt, đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Lúc này hình ảnh trên lầu các đẹp tuyệt vời, khiến người ta không đành lòng tới phá tan.
Tiếng đàn du dương, kiếm múa mạn diệu, lại lộ ra một loại cảm giác nhiên ưu thương và cô đơn, dường như... Hai tỷ muội là cố ý tiễn đưa Lục Ly.
Hai tỷ muội đều không nhìn Lục Ly, giống như không cảm thấy có người đến. Lục Ly vung tay lên bảo Yên phu nhân và Minh Vũ dừng lại, hắn đứng xa xa lẳng lặng quan khán, ánh mắt từ xa tỏa định hai tỷ muội, dường như muốn khắc ghi bóng hình bọn họ vào sâu trong lòng.
Một khúc kết thúc, hai tay Bạch Thu Tuyết khẽ vuốt dây đàn, Bạch Hạ Sương cầm kiếm mà đứng. Ánh mắt Hai người đều nhìn ra xa xa, thấy Lục Ly đã xoay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn.
Trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra một tia sầu não, há đôi môi ánh dào, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thốt ra được hai chữ:
- Bảo trọng.
Bạch Hạ Sương thì lại không cố kỵ nhiều như vậy, cao giọng hô lên:
- Lục Ly, nhờ về thăm chúng ta, đừng ở Trung Châu.
- Ha ha ha ha.
Lục Ly dừng lại, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Minh Vũ dẫn hắn bay lên, hóa thành một đạo lưu tinh phá không mà đi.
Lục Ly thủy chung không quay đầu lại, chỉ cười to. Tiếng cười đó vô cùng hào khí can vân, nhưng vẻ sầu não bên trong lại không thể nào che giấu được.
Lục Ly rời đi vào năm ngày sau, hắn đi lúc nửa đêm, không kinh động tới bọn Liễu Di, cũng không cáo biệt. Chỉ lưu lại một phong thư, đương nhiên vẫn phải cáo biệt đám người Dạ Tra, đồng thời dặn dò một số chuyện.
Trừ chuyện của Liễu gia, Vũ gia, Bạch gia ra, Lục Ly còn dặn dò Dạ Tra có thời gian thì phái người tới Thanh Châu tra xét một chút. Nghe ngóng tin tức của Lục Linh, nếu có cơ hội thì mang Lục Linh về, hoặc là là chuyển cáo với Lục Linh hắn đã tới Trung Châu.
Hắn lưu lại một bức họa của Lục Linh, còn thận trọng dặn dò nếu không có cơ hội cứu Lục Linh thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.
Minh Xà Bà Bà của Thần Nữ Cung rất mạnh, căn cứ vào suy đoán của Vũ Hóa Thần thì chắc là Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Minh Xà Bà Bà là nhân vật số hai của Thần Nữ Cung, vậy cung chủ rất có khả năng là Nhân Hoàng.
Cho nên Lục Ly bảo Dạ Tra đừng miễn cưỡng, đây cũng là nguyên nhân hắn không tới Thanh Châu trước.
Lục Linh ở Thần Nữ Cung chắc cũng không nguy hiểm, trăm điều thì chữ hiếu đứng đầu, hắn lựa chọn tới Lục gia trước. Nếu Lục Linh biết hắn có thể tới Lục gia mà lại chọn tới Thanh Châu, kiểu gì cũng trách hắn.
Hơn nữa.
Sau khi tới Lục gia nhận tổ quy tông, Lục gia lập tức sẽ xuất động cường giả tới Hàn Băng Thâm Uyên. Cũng sẽ xuất động cường giả tới Thần Nữ Cung đón Lục Linh về, như vậy là vẹn cả đôi đường.
Lục Ly còn cáo biệt Thiên Đà Tử, đồng thời bảo Dạ Tra giải trừ Hồn trùng cho hắn. Thiên Đà Tử chân tâm thành ý ở lại Liễu gia, hắn biết rõ Liễu gia sau này có thể lên cao, quan trọng nhất là Dạ Tra có Thiên Xà Quả.
Bình luận facebook