Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 9: BỊ MỘT ĐỨA BÉ ĐÙA NGHỊCH
Tống Huyền cũng không suy nghĩ sâu xa đối với chuyện này, dù sao một đứa trẻ lớn bằng cái rắm như vậy, chẳng lẽ còn tính toán với cô?
“Ừ, không tức giận, dì và mẹ cháu là bạn tốt cơ, tại sao không nhìn thấy mẹ cháu?” Tống Huyền cúi người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tống Hải Dương.
“Mẹ không đến.” Tống Hải Dương mới không tin Tống Huyền cùng mẹ mình là bạn tốt.
Nghe xong việc lúc này Tống Vy đang không ở đây, Tống Huyền biết cơ hội của mình đến rồi.
“Vậy cháu đi cùng với ba sao?” Vừa nói chuyện, Tống Huyền liền muốn đưa tay sờ tóc Tống Hải Dương, cô ta muốn nhân cơ hội giật một sợi tóc, quay về làm xét nghiệm so sánh.
Nhưng cô ta khẽ vươn tay, Tống Hải Dương đã cảnh giác lùi về sau mấy bước.
Lập tức, tay của Tống Huyền rơi vào khoảng không.
“Vâng, cháu đi cùng với ba.” Tống Hải Dương nhìn ra trong lòng Tống Huyền có chủ ý khác, thế là nói thuận theo.
Vốn dĩ nhắc đến ba chính là muốn thăm dò, không nghĩ tới Tống Hải Dương thật sự có ba, điều này khiến trong lòng Tống Huyền giật mình.
Chẳng lẽ cô ta nghi ngờ sai rồi sao?
Tống Huyền đứng tại chỗ đợi hai phút, thấy Tống Hải Dương chưa có trở về, cô ta đi ra ngoài nhìn, nhưng bên ngoài người đến người đi, Tống Hải Dương đã sớm không còn bóng dáng.
Ánh mắt liếc về chiếc váy có dính vết bẩn trên người, Tống Huyền mới chợt hiểu ra.
Cô ta vậy mà lại bị một đứa bé đùa nghịch!
Một bên khác.
Tống Hải Dương chạy vào trong đám người, lo lắng mẹ chờ mình sốt ruột, thế là bước chân nhỏ không khỏi chạy nhanh hơn một chút.
Không nghĩ đến, tại chỗ ngoặt, đụng vào một người.
“Thưa chú, thật xin lỗi.” Tống Hải Dương ngẩng đầu, thái độ thành khẩn xin lỗi.
“Ừ, không tức giận, dì và mẹ cháu là bạn tốt cơ, tại sao không nhìn thấy mẹ cháu?” Tống Huyền cúi người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tống Hải Dương.
“Mẹ không đến.” Tống Hải Dương mới không tin Tống Huyền cùng mẹ mình là bạn tốt.
Nghe xong việc lúc này Tống Vy đang không ở đây, Tống Huyền biết cơ hội của mình đến rồi.
“Vậy cháu đi cùng với ba sao?” Vừa nói chuyện, Tống Huyền liền muốn đưa tay sờ tóc Tống Hải Dương, cô ta muốn nhân cơ hội giật một sợi tóc, quay về làm xét nghiệm so sánh.
Nhưng cô ta khẽ vươn tay, Tống Hải Dương đã cảnh giác lùi về sau mấy bước.
Lập tức, tay của Tống Huyền rơi vào khoảng không.
“Vâng, cháu đi cùng với ba.” Tống Hải Dương nhìn ra trong lòng Tống Huyền có chủ ý khác, thế là nói thuận theo.
Vốn dĩ nhắc đến ba chính là muốn thăm dò, không nghĩ tới Tống Hải Dương thật sự có ba, điều này khiến trong lòng Tống Huyền giật mình.
Chẳng lẽ cô ta nghi ngờ sai rồi sao?
Tống Huyền đứng tại chỗ đợi hai phút, thấy Tống Hải Dương chưa có trở về, cô ta đi ra ngoài nhìn, nhưng bên ngoài người đến người đi, Tống Hải Dương đã sớm không còn bóng dáng.
Ánh mắt liếc về chiếc váy có dính vết bẩn trên người, Tống Huyền mới chợt hiểu ra.
Cô ta vậy mà lại bị một đứa bé đùa nghịch!
Một bên khác.
Tống Hải Dương chạy vào trong đám người, lo lắng mẹ chờ mình sốt ruột, thế là bước chân nhỏ không khỏi chạy nhanh hơn một chút.
Không nghĩ đến, tại chỗ ngoặt, đụng vào một người.
“Thưa chú, thật xin lỗi.” Tống Hải Dương ngẩng đầu, thái độ thành khẩn xin lỗi.
Bình luận facebook