Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 92: NGẠT THỞ
CHƯƠNG 92: NGẠT THỞ
Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì ngừng lau tay hỏi: “Sao thế?”
“Quái lạ, điện thoại không có sóng.” Tống Vy quơ điện thoại hỏi: “Tổng giám đốc Đường, điện thoại anh có không?”
Đường Hạo Tuấn gấp khăn tay, bỏ vào túi áo trước ngực, rồi rút điện thoại trong túi quần ra nói: “Điện thoại tôi cũng không có.”
“Anh cũng không có?” Tống Vy hơi ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Đường Hạo Tuấn không tiếp lời, mà rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Tống Vy cất điện thoại nói: “Tổng giám đốc Đường, để tôi ra ngoài xem thử có sóng không?”
Đường Hạo Tuấn không ngăn cản cô.
Tống Vy nhấc chân đi ra cửa chính nhà xưởng.
Đến khi tới cửa, cô thấy cửa chính vốn đang mở ra không biết đã đóng lại từ lúc nào, thì sửng sốt một lát, trong lòng nhất thời có dự cảm không lành.
Liệu cửa có bị khóa không?
Nghĩ thế, Tống Vy vội vươn tay vặn nắm cửa, định mở ra, nhưng tay nắm cửa hoàn toàn không vặn được.
Có thể thấy, cửa thật sự bị khóa rồi.
Đường Hạo Tuấn đi tới, vừa liếc mắt đã biết tình huống gì, nên trầm mặt nói: “Không mở được cửa đúng không?”
Tống Vy gật đầu đáp: “Cửa bị người khác khóa từ bên ngoài rồi.”
“Quả nhiên!” Đường Hạo Tuấn không hề bất ngờ về chuyện này.
Tống Vy nghe anh nói vậy thì buông tay nắm cửa ra nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, anh biết cửa bị khóa à?”
Đường Hạo Tuấn chỉ vào cánh cửa nói: “Lúc Giang Hạ còn ở đây, điện thoại vẫn có sóng, nhưng sau khi cô ấy đi điện thoại chúng ta lại mất sóng, rất rõ ràng, có người không muốn chúng ta gọi ra bên ngoài, nếu tôi đoán không sai, thì bên ngoài nhà xưởng đã bị người khác lắp đặt thiết bị chặn sóng.”
“Thiết bị chặn sóng?” Tống Vy nhăn mũi.
Đường Hạo Tuấn cất điện thoại vào túi nói tiếp: “Thiết bị chặn sóng lưu thông trên thị trường chỉ có thể sử dụng trong một tòa nhà, hoặc một ngôi nhà, chứ không thể nào chặn sóng trên diện tích lớn…”
“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào, không ra ngoài được, cũng không gọi được cho người bên ngoài.” Tống Vy túm tóc hơi buồn bực nói.
Đường Hạo Tuấn xoay người đi vào trong: “Em có sốt sắng cũng vô ích, không bằng lo lắng tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với thứ gì.”
Tống Vy nghe vậy thì tim đập mạnh: “Tổng giám đốc Đường, anh đang nói chúng ta có thể gặp nguy hiểm?”
“Khả năng này rất cao, bằng không bọn họ nhốt chúng ta ở đây làm gì?” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Tống Vy theo sau anh quay về vị trí lúc nãy, ánh mắt đầy áy náy: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi đã liên lụy anh rồi.”
“Không có gì, là do tự tôi không chịu đi.” Đường Hạo Tuấn xé một thùng giấy trải dưới sàn, rồi cúi người ngồi xuống, đồng thời vỗ vị trí bên cạnh: “Em đứng mãi không mệt à? Mau ngồi xuống đi! Bất kể là nguy hiểm gì, chúng ta cứ cùng nhau đối mặt là được.”
Tống Vy gượng cười, ngồi xuống cạnh anh.
Cô vừa ngồi xuống thì nghe Đường Hạo Tuấn nói: “Có lẽ chuyện lần này cũng do Tô Thu làm.”
“Anh chắc chắn thế à?” Tống Vy ôm đầu gối hỏi.
Đường Hạo Tuấn cười đáp: “Nếu tôi bị lừa 9 tỷ, cũng sẽ không cam lòng, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để lấy lại, dù không được, cũng không thể để kẻ thù tự dưng được hưởng lợi, tên cướp tối qua đã thất bại, tất nhiên bà ta sẽ nghĩ cách khác để đối phó em.”
“Nhưng làm sao bà ta biết mấy máy móc này là của tôi?” Tống Vy nghiến răng hỏi.
Từ đầu đến cuối, mấy máy móc này đều do Giang Hạ đứng ra đặt mua.
“Chuyện này rất khó à?” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô: “Chỉ cần điều tra 9 tỷ đó chuyển đi đâu thì mọi chuyện đều sáng tỏ.”
“Chuyện này…” Tống Vy chán nán vỗ trán: “Sao tôi lại quên chuyện này chứ?”
“Được rồi, em có chán nản cũng vô ích, không bằng nghĩ cách đánh trả bà ta sau khi ra ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn nhéo mi tâm, hơi mệt mỏi nói.
Tống Vy cười đáp: “Chuyện này đơn giản thôi.”
“Em có cách rồi à?” Đường Hạo Tuấn khẽ nhướng mày.
Mắt Tống Vy lóe lên tia sáng nói: “Tất nhiên rồi, tổng giám đốc Đường cứ chờ mà xem, đợi tôi ra ngoài rồi, Tô Thu sẽ tiêu đời.”
Dáng vẻ tự tin của cô làm khóe miệng Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên: “Được, vậy tôi đợi tin tốt của em, nhưng giờ em hãy đưa tay ra.”
“Sao thế?” Mặc dù Tống Vy không biết anh định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
Đường Hạo Tuấn thấy lòng bàn tay của cô bị bấm đến mức chảy máu, thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ này không thấy đau à?
Tống Vy bị anh nhìn đến mức hơi xấu hổ, định thu tay về.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nắm chặt tay cô: “Em đừng nhúc nhích!”
Tống Vy ngồi im ngay.
Đường Hạo Tuấn buông tay cô ra, rồi tháo cà vạt trên cổ xuống, dùng sức xé thành hai mảnh.
Cảnh tượng này đã làm Tống Vy vô cùng đau lòng: “Tổng giám đốc Đường, cà vạt của anh là tác phẩm của thầy Landis, nếu anh cứ xé như thế sẽ rất tiếc.”
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi có nhiều lắm.”
“…” Khóe miệng Tống Vy khẽ giật, nhất thời không nói lại được.
“Cô xòe tay ra!” Đường Hạo Tuấn nhắc nhở.
Tống Vy ngoan ngoãn làm theo, thấy anh cầm cà vạt về phía tay mình thì biết anh định làm gì.
Anh định băng bó tay giúp cô.
Nghĩ thế, tim Tống Vy liền đập thình thịch.
Đường Hạo Tuấn phủ mặt lớn nhất của cà vạt lên lòng bàn tay cô, rồi bắt đầu quấn quanh.
Lúc quấn, anh khó tránh khỏi dùng sức quá đà.
Tống Vy không nhịn được rên lên: “À, đau!”
“Em ráng nhịn một chút!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng thốt ra một câu.
Dù anh nói thế, nhưng sức lực của anh đã giảm xuống đáng kể.
Tống Vy đã nhận ra, không khỏi bật cười.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi: “Em cười cái gì?”
“Tôi cười tổng giám đốc Đường là người nói một đằng làm một nẻo.” Tống Vy nhìn anh nói.
Đường Hạo Tuấn nhất thời hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì, nên mím môi mỏng, ấn vào lòng bàn tay cô.
Tống Vy hét lên.
Đường Hạo Tuấn hất tay cô ra: “Tôi băng xong rồi.”
Tống Vy bĩu môi, biết rõ anh đang trả thù câu nói lúc nãy của cô.
Ha, đúng là người đàn ông nhỏ nhen.
Nhưng cô thật sự không ngờ, anh cũng có mặt trẻ con như vậy.
Tống Vy che miệng cười trộm, nhưng không phát ra tiếng, bằng không để anh nghe thấy lại không vui.
Không biết qua bao lâu, lúc Tống Vy cảm thấy hơi buồn ngủ, thì bên ngoài nhà xưởng bỗng vang lên mấy tiếng bước chân, rồi có thứ gì đó liên lục ném vào từ cửa sổ trên mái nhà, phát ra tiếng lăn khi rơi xuống sàn.
Tống Vy nhất thời tỉnh táo, chỉ vào một chiếc bình nhỏ gần nhất: “Tổng giám đốc Đường, đó là thứ gì?”
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, mà đứng dậy đi qua đó xem xét, lúc nhìn thấy nhãn trên thân bình thì khẽ biến sắc: “Đây là khí nitơ, mau bịt miệng mũi lại!”
“Cái gì?” Mắt Tống Vy bỗng thu nhỏ, nghe lời anh bịt chặt miệng mũi ngay.
Quả nhiên Đường Hạo Tuấn đã nói trúng, người nhốt bọn cô thật sự muốn gây bất lợi cho cô và anh.
Nhưng cô không ngờ bọn họ lại ném khí nitơ vào, thể khí này không những có mùi khó ngửi, nếu ngửi nhiều còn dẫn đến ngạt thở mà chết, bọn họ định lấy mạng bọn cô ư?
Mắt Tống Vy đỏ hoe, ánh mắt đầy giận dữ và thù hận.
Đường Hạo Tuấn đã quay lại, anh cũng bịt miệng mũi khẽ hỏi: “Ở đây có nước không?”
Tống Vy lắc đầu nói: “Không có, chúng tôi cũng mới thuê lại nhà xưởng, chỉ kịp lắp điện, chứ chưa kịp lắp nước.”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì sắc mặt trở nên căng thẳng.
Tống Vy thấy tình cảnh này thì trong lòng càng hổ thẹn, thậm chí là hối hận.
Nếu cô không đe dọa Tô Thu, sẽ không liên lụy đến anh.
Mọi chuyện đều là lỗi của cô.
“Tổng giám đốc Đường, tôi xin…”
“Em đừng nói nữa, chú ý nín thở.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ngắt lời cô.
Tống Vy gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng chưa được bao lâu, cô đã nín thở đến cực hạn, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt, đầu óc càng mê man, ngực cũng ngạt đến mức cực kỳ khó chịu.
“Tổng giám đốc Đường, tôi không ổn rồi, tôi không nhịn được nữa.” Tống Vy thở hổn hển nói.
Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì ngừng lau tay hỏi: “Sao thế?”
“Quái lạ, điện thoại không có sóng.” Tống Vy quơ điện thoại hỏi: “Tổng giám đốc Đường, điện thoại anh có không?”
Đường Hạo Tuấn gấp khăn tay, bỏ vào túi áo trước ngực, rồi rút điện thoại trong túi quần ra nói: “Điện thoại tôi cũng không có.”
“Anh cũng không có?” Tống Vy hơi ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Đường Hạo Tuấn không tiếp lời, mà rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Tống Vy cất điện thoại nói: “Tổng giám đốc Đường, để tôi ra ngoài xem thử có sóng không?”
Đường Hạo Tuấn không ngăn cản cô.
Tống Vy nhấc chân đi ra cửa chính nhà xưởng.
Đến khi tới cửa, cô thấy cửa chính vốn đang mở ra không biết đã đóng lại từ lúc nào, thì sửng sốt một lát, trong lòng nhất thời có dự cảm không lành.
Liệu cửa có bị khóa không?
Nghĩ thế, Tống Vy vội vươn tay vặn nắm cửa, định mở ra, nhưng tay nắm cửa hoàn toàn không vặn được.
Có thể thấy, cửa thật sự bị khóa rồi.
Đường Hạo Tuấn đi tới, vừa liếc mắt đã biết tình huống gì, nên trầm mặt nói: “Không mở được cửa đúng không?”
Tống Vy gật đầu đáp: “Cửa bị người khác khóa từ bên ngoài rồi.”
“Quả nhiên!” Đường Hạo Tuấn không hề bất ngờ về chuyện này.
Tống Vy nghe anh nói vậy thì buông tay nắm cửa ra nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, anh biết cửa bị khóa à?”
Đường Hạo Tuấn chỉ vào cánh cửa nói: “Lúc Giang Hạ còn ở đây, điện thoại vẫn có sóng, nhưng sau khi cô ấy đi điện thoại chúng ta lại mất sóng, rất rõ ràng, có người không muốn chúng ta gọi ra bên ngoài, nếu tôi đoán không sai, thì bên ngoài nhà xưởng đã bị người khác lắp đặt thiết bị chặn sóng.”
“Thiết bị chặn sóng?” Tống Vy nhăn mũi.
Đường Hạo Tuấn cất điện thoại vào túi nói tiếp: “Thiết bị chặn sóng lưu thông trên thị trường chỉ có thể sử dụng trong một tòa nhà, hoặc một ngôi nhà, chứ không thể nào chặn sóng trên diện tích lớn…”
“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào, không ra ngoài được, cũng không gọi được cho người bên ngoài.” Tống Vy túm tóc hơi buồn bực nói.
Đường Hạo Tuấn xoay người đi vào trong: “Em có sốt sắng cũng vô ích, không bằng lo lắng tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với thứ gì.”
Tống Vy nghe vậy thì tim đập mạnh: “Tổng giám đốc Đường, anh đang nói chúng ta có thể gặp nguy hiểm?”
“Khả năng này rất cao, bằng không bọn họ nhốt chúng ta ở đây làm gì?” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Tống Vy theo sau anh quay về vị trí lúc nãy, ánh mắt đầy áy náy: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi đã liên lụy anh rồi.”
“Không có gì, là do tự tôi không chịu đi.” Đường Hạo Tuấn xé một thùng giấy trải dưới sàn, rồi cúi người ngồi xuống, đồng thời vỗ vị trí bên cạnh: “Em đứng mãi không mệt à? Mau ngồi xuống đi! Bất kể là nguy hiểm gì, chúng ta cứ cùng nhau đối mặt là được.”
Tống Vy gượng cười, ngồi xuống cạnh anh.
Cô vừa ngồi xuống thì nghe Đường Hạo Tuấn nói: “Có lẽ chuyện lần này cũng do Tô Thu làm.”
“Anh chắc chắn thế à?” Tống Vy ôm đầu gối hỏi.
Đường Hạo Tuấn cười đáp: “Nếu tôi bị lừa 9 tỷ, cũng sẽ không cam lòng, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để lấy lại, dù không được, cũng không thể để kẻ thù tự dưng được hưởng lợi, tên cướp tối qua đã thất bại, tất nhiên bà ta sẽ nghĩ cách khác để đối phó em.”
“Nhưng làm sao bà ta biết mấy máy móc này là của tôi?” Tống Vy nghiến răng hỏi.
Từ đầu đến cuối, mấy máy móc này đều do Giang Hạ đứng ra đặt mua.
“Chuyện này rất khó à?” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô: “Chỉ cần điều tra 9 tỷ đó chuyển đi đâu thì mọi chuyện đều sáng tỏ.”
“Chuyện này…” Tống Vy chán nán vỗ trán: “Sao tôi lại quên chuyện này chứ?”
“Được rồi, em có chán nản cũng vô ích, không bằng nghĩ cách đánh trả bà ta sau khi ra ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn nhéo mi tâm, hơi mệt mỏi nói.
Tống Vy cười đáp: “Chuyện này đơn giản thôi.”
“Em có cách rồi à?” Đường Hạo Tuấn khẽ nhướng mày.
Mắt Tống Vy lóe lên tia sáng nói: “Tất nhiên rồi, tổng giám đốc Đường cứ chờ mà xem, đợi tôi ra ngoài rồi, Tô Thu sẽ tiêu đời.”
Dáng vẻ tự tin của cô làm khóe miệng Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên: “Được, vậy tôi đợi tin tốt của em, nhưng giờ em hãy đưa tay ra.”
“Sao thế?” Mặc dù Tống Vy không biết anh định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
Đường Hạo Tuấn thấy lòng bàn tay của cô bị bấm đến mức chảy máu, thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ này không thấy đau à?
Tống Vy bị anh nhìn đến mức hơi xấu hổ, định thu tay về.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nắm chặt tay cô: “Em đừng nhúc nhích!”
Tống Vy ngồi im ngay.
Đường Hạo Tuấn buông tay cô ra, rồi tháo cà vạt trên cổ xuống, dùng sức xé thành hai mảnh.
Cảnh tượng này đã làm Tống Vy vô cùng đau lòng: “Tổng giám đốc Đường, cà vạt của anh là tác phẩm của thầy Landis, nếu anh cứ xé như thế sẽ rất tiếc.”
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi có nhiều lắm.”
“…” Khóe miệng Tống Vy khẽ giật, nhất thời không nói lại được.
“Cô xòe tay ra!” Đường Hạo Tuấn nhắc nhở.
Tống Vy ngoan ngoãn làm theo, thấy anh cầm cà vạt về phía tay mình thì biết anh định làm gì.
Anh định băng bó tay giúp cô.
Nghĩ thế, tim Tống Vy liền đập thình thịch.
Đường Hạo Tuấn phủ mặt lớn nhất của cà vạt lên lòng bàn tay cô, rồi bắt đầu quấn quanh.
Lúc quấn, anh khó tránh khỏi dùng sức quá đà.
Tống Vy không nhịn được rên lên: “À, đau!”
“Em ráng nhịn một chút!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng thốt ra một câu.
Dù anh nói thế, nhưng sức lực của anh đã giảm xuống đáng kể.
Tống Vy đã nhận ra, không khỏi bật cười.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi: “Em cười cái gì?”
“Tôi cười tổng giám đốc Đường là người nói một đằng làm một nẻo.” Tống Vy nhìn anh nói.
Đường Hạo Tuấn nhất thời hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì, nên mím môi mỏng, ấn vào lòng bàn tay cô.
Tống Vy hét lên.
Đường Hạo Tuấn hất tay cô ra: “Tôi băng xong rồi.”
Tống Vy bĩu môi, biết rõ anh đang trả thù câu nói lúc nãy của cô.
Ha, đúng là người đàn ông nhỏ nhen.
Nhưng cô thật sự không ngờ, anh cũng có mặt trẻ con như vậy.
Tống Vy che miệng cười trộm, nhưng không phát ra tiếng, bằng không để anh nghe thấy lại không vui.
Không biết qua bao lâu, lúc Tống Vy cảm thấy hơi buồn ngủ, thì bên ngoài nhà xưởng bỗng vang lên mấy tiếng bước chân, rồi có thứ gì đó liên lục ném vào từ cửa sổ trên mái nhà, phát ra tiếng lăn khi rơi xuống sàn.
Tống Vy nhất thời tỉnh táo, chỉ vào một chiếc bình nhỏ gần nhất: “Tổng giám đốc Đường, đó là thứ gì?”
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, mà đứng dậy đi qua đó xem xét, lúc nhìn thấy nhãn trên thân bình thì khẽ biến sắc: “Đây là khí nitơ, mau bịt miệng mũi lại!”
“Cái gì?” Mắt Tống Vy bỗng thu nhỏ, nghe lời anh bịt chặt miệng mũi ngay.
Quả nhiên Đường Hạo Tuấn đã nói trúng, người nhốt bọn cô thật sự muốn gây bất lợi cho cô và anh.
Nhưng cô không ngờ bọn họ lại ném khí nitơ vào, thể khí này không những có mùi khó ngửi, nếu ngửi nhiều còn dẫn đến ngạt thở mà chết, bọn họ định lấy mạng bọn cô ư?
Mắt Tống Vy đỏ hoe, ánh mắt đầy giận dữ và thù hận.
Đường Hạo Tuấn đã quay lại, anh cũng bịt miệng mũi khẽ hỏi: “Ở đây có nước không?”
Tống Vy lắc đầu nói: “Không có, chúng tôi cũng mới thuê lại nhà xưởng, chỉ kịp lắp điện, chứ chưa kịp lắp nước.”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì sắc mặt trở nên căng thẳng.
Tống Vy thấy tình cảnh này thì trong lòng càng hổ thẹn, thậm chí là hối hận.
Nếu cô không đe dọa Tô Thu, sẽ không liên lụy đến anh.
Mọi chuyện đều là lỗi của cô.
“Tổng giám đốc Đường, tôi xin…”
“Em đừng nói nữa, chú ý nín thở.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ngắt lời cô.
Tống Vy gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng chưa được bao lâu, cô đã nín thở đến cực hạn, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt, đầu óc càng mê man, ngực cũng ngạt đến mức cực kỳ khó chịu.
“Tổng giám đốc Đường, tôi không ổn rồi, tôi không nhịn được nữa.” Tống Vy thở hổn hển nói.
Bình luận facebook