Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 100: MUA CHUỘC
CHƯƠNG 100: MUA CHUỘC
Trở về chung cư, Giang Hạ dẫn hai đứa bé ra cửa đón tiếp.
“Vy, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”
“Mẹ, bế bế!” Hai đứa bé tranh nhau dang rộng cánh tay về phía Tống Vy.
Tống Vy ngồi xuống, ôm hai đứa bé một lúc: “Ở nhà có nghe lời mẹ nuôi không thế?”
“Có ạ.” Hai đứa bé cùng gật đầu.
Tống Vy xoa đầu chúng: “Có thì tốt, được rồi, về phòng chơi đi, mẹ có chuyện cần nói với mẹ nuôi.”
“Vâng.” Hai đứa bé nắm tay nhau, trở về phòng.
Trước cửa chỉ còn lại Tống Vy và Giang Hạ.
Tống Vy thay dép, đi vào phòng khách cùng Giang Hạ.
Giang Hạ rót một cốc nước cho cô, sốt sắng hỏi: “Thế nào, Tống Huyền bị trừng phạt chưa?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải cô ta làm.”
“Hả? Không phải cô ta?” Giang Hạ kinh ngạc kêu lên: “Vậy là ai?”
“Tớ không biết nên tớ muốn hỏi cậu, có khi nào là mấy kẻ thù mà chúng ta gặp ở nước ngoài không?” Tống Vy uống nước xong, hỏi.
Giang Hạ nghĩ một lúc, rồi phủ nhận: “Chắc là không phải đâu, không nghe nói bọn họ đã qua đây.”
“Đúng nhỉ.” Tống Vy khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Kẻ thù của cô không nhiều, ngoại trừ mẹ con Tống Huyền ra thì chính là mấy người bạn học ở nước ngoài kia, vì khi đó lúc sư phụ muốn chọn đồ đệ thì đã chọn cô, nên bọn họ đã ghim mối thù này, gây ra không ít mâu thuẫn.
Nhưng nếu bọn họ đã không qua đây, cũng không phải Tống Huyền, mà Tô Thu lại không có cái bản lĩnh này, xem ra đúng thật là kẻ thù phía bên Đường Hạo Tuấn làm rồi.
Nghĩ vậy, Tống Vy đau đầu xoa xoa mũi, cái cảm giác bị cuốn vào thù hận của người khác này đúng là không dễ chịu.
Tối đến, Tống Vy giao hai đứa bé cho Giang Hạ xong thì thay một bộ lễ phục đi đến khách sạn, tham gia buổi tiệc chúng mừng show biểu diễn Dục Hỏa Trùng Sinh.
Người đến buổi tiệc chúc mừng này ngoại trừ nhân viên tập đoàn Đường thị ra thì còn có những nhà đánh giá người mẫu, nên vô cùng trọng đại.
Tống Vy là nhà thiết kế chính của Dục Hỏa Trùng Sinh, vừa đến đã được chú ý tới, rất nhiều nhãn hàng chủ động đến để kết giao với cô.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, danh thiếp trong tay cô đã xếp thành một chồng dày rồi.”
“Nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp đột nhiên đến phía sau Tống Vy.
Tống Vy cất danh thiếp vào trong túi xách, lúc này mới quay lại nhìn anh ta: “Trợ lý Trình.”
“Tổng giám đốc bảo cô qua đó.” Trình Hiệp chỉ về phía trước.
Tống Vy nhìn qua đó, thấy Đường Hạo Tuấn cầm micro đứng dưới sân khấu, đang nói gì đó với nhân viên bồi bàn, bèn gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay.”
Cô nhấc chân bước về phía Đường Hạo Tuấn.
Sau khi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, cô khẽ gọi: “Tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn tạm dừng cuộc nói chuyện với nhân viên bồi bàn, quay mặt qua: “Đến bao lâu rồi?”
“Được một lúc rồi, tổng giám đốc Đường tìm tôi có chuyện gì sao?” Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, điều chỉnh lại âm lượng của chiếc micro một lúc, mới nói với cô: “Chuyện trao thưởng.”
Nói xong, anh cầm micro đi lên sân khấu.
Anh vừa xuất hiện, cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía anh.
Đường Hạo Tuấn thử micro xong, đôi môi mỏng mấp máy: “Hoan nghênh mọi người đến với buổi tiệc chúc mừng tối nay, mọi người đều biết, show diễn hôm nay vô cùng thành công, mỗi một người đều là công thần, nếu đã là công thần, vậy đương nhiên cũng không thể thiếu thưởng được, bây giờ những người được tôi đọc đến tên hãy lên đây để nhận thưởng, người đầu tiên, Tống Vy!”
Phía dưới lập tức vang lên một tràng pháo tay.
Tống Vy mỉm cười bước kên sân khấu, đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đưa cho cô một tờ chi phiếu.
Tống Vy đưa hai tay nhận lấy tấm chi phiếu, vừa nhìn vào đã kinh ngạc kêu lên: “Tổng giám đốc Đường, có phải là nhiều quá rồi không?”
Cô biết sau khi show diễn kết thúc, cô sẽ có một phần thưởng lớn.
Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ tới, phần thưởng lại là mười lăm tỉ!
Đường Hạo Tuấn khẽ giải thích: “Không nhiều, sự thành công của show diễn này đại biểu cho việc, công ty phục trang sắp trở thành một nhãn hàng hàng đầu mà Đường thị sắp khai thác, có thể nói em đã tạo ra hàng nghìn tỉ, thậm chí là hàng chục nghìn tỉ cho Đường thị, nên con số này cũng là ít rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Vy bèn thấy yên tâm, vui mừng nhận lấy tấm chi phiếu, đôi mắt cười cong thành hình vòng cung: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
Dáng vẻ mê tiền này của cô khiến Đường Hạo Tuấn không nhịn được cười, ánh mắt anh hiện lên sự vui vẻ, sau đó, anh gọi người tiếp theo lên nhận thưởng.
Tống Vy cũng không ở lâu trên sân khấu, cô quay người đi xuống, đối diện với sự chúc mừng của những người dưới sân khấu, cô mỉm cười đáp lại.
Nhưng đáp lại quá nhiều người, cô cũng không còn kiên nhẫn ứng phó nữa, bèn tìm một cái lí do, đi về khu nghỉ ngơi.
Kết quả lúc vừa mới đến khu nghỉ ngơi thì đã bị gọi lại: “Vy, chúc mừng cô, sau ngày hôm nay, cô đã trở thành nhà thiết kế nổi tiếng rồi!”
Nghe thấy giọng nói này, lưng Tống Vy cứng đờ, cô quay đầu lại, nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau, không khỏi ngơ ra.
“Giám đốc Đường, sao anh lại ở đây?” Ánh mắt Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Minh, nghi hoặc hỏi.
Đường Hạo Minh đẩy kính: “Hôm nay là tiệc chúc mừng mà, tốt xấu gì tôi cũng là người trong ban quản trị của tập đoàn, tham gia hoạt động cũng là điều nên làm thôi.”
Hóa ra là vậy!
Đáy mắt Tống Vy hiện lên vẻ đã hiểu rõ, rồi ngay sau đó, cô đặt ly rượu trong tay xuống: “Vậy giám Đường nghỉ ngơi ở đây đi, tôi không làm phiền nữa.”
Nói xong, cô chuẩn bị rời khỏi, đi đến khu nghỉ ngơi khác.
Tóm lại, cô không muốn ở cùng một chỗ với Đường Hạo Minh.
Nhưng Đường Hạo Minh lại đột nhiên kéo cánh tay cô lại, cười gian xảo: “Sao nào, tôi vừa đến cô đã đi, sợ tôi như vậy sao?”
Tống Vy chán ghét, rút tay ra: “Tổng giám Đường, mong anh đừng động tay động chân với tôi, hành vi của anh gây ra rất nhiều rắc rối cho tôi, còn có lần sau nữa, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối!”
“Chà!” Đường Hạo Minh huýt sáo một cách cợt nhả: “Mấy ngày không gặp, tính tình cô kém hơn trước nhiều thật đấy.”
Tống Vy vỗ vỗ cánh tay không nhiễm bụi của mình, vẻ ghét bỏ trên mặt không hề che giấu: “Tính cách của tôi tốt hay xấu thì cũng phải xem đối phương là ai.”
“Đúng thật nhỉ.” Đường Hạo Minh sờ cằm gật đầu: “Cô đối xử tốt với mọi người, chỉ đối xử tệ với một mình tôi, điều này chứng tỏ tôi rất đặc biệt trong lòng cô đúng không?”
Anh ta chỉ vào tim cô.
Tống Vy nhíu mày: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh vốn không thể nào bước vào lòng tôi được.”
Đường Hạo Minh bị chọc cười, cười xong, anh ta tháo kính xuống: “Ồ? Thật sao? Vậy tôi phải xem xem, tôi có thể bước vào lòng cô hay không rồi.”
“Anh có thể thử xem.” Tống Vy lạnh mặt đi.
Đường Hạo Minh nhìn cô với ánh mắt như chim ưng, một lúc sau mới mỉm cười, thu lại ánh mắt: “Chắc chắn tôi sẽ thử, có điều bây giờ đang có việc quan trọng phải làm, Vy à, tôi nghe nói cô không phải nhân viên chính thức của tập đoàn Đường thị đúng không?”
Tống Vy gật đầu: “Đúng, làm sao?”
Đây không phải bí mật gì cả.
Đương nhiên cô cũng không có ý định che giấu.
Đường Hạo Minh ghé sát về phía cô: “Cô có muốn đi cùng tôi không?”
“Hả?” Tống Vy lùi về phía sau một bước: “Tổng giám Đường, lời này của anh là có ý gì?”
“Tôi chuẩn bị thành lập một công ty phục trang, muốn cô qua đó làm việc cho tôi, chỉ cần cô đến, vị trí giám đốc thiết kế sẽ là của cô.”
Hóa ra là vậy, muốn mua chuộc cô à!
Tống Vy xoa đầu: “Xin lỗi, tổng giám Đường, tôi không có ý định nhảy việc.”
“Tại sao, chẳng lẽ cô cam lòng làm một nhà thiết kế nhỏ bé sao ở chỗ Đường Hạo Tuấn?” Đường Hạo Minh híp mắt, có chút không vui với sự từ chối của cô.
Tống Vy mấp máy môi, đang định nói gì đó, giọng nói của Đường Hạo Tuấn chợt vang lên ở phía sau: “Đương nhiên là cô ấy không chỉ làm một nhà thiết kế nhỏ bé rồi, với năng lực của cô ấy, giám đốc thiết kế cũng không phải điểm đến cuối cùng.”
“Tổng giám đốc Đường!” Tống Vy vui mừng quay lại nhìn anh.
Trở về chung cư, Giang Hạ dẫn hai đứa bé ra cửa đón tiếp.
“Vy, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”
“Mẹ, bế bế!” Hai đứa bé tranh nhau dang rộng cánh tay về phía Tống Vy.
Tống Vy ngồi xuống, ôm hai đứa bé một lúc: “Ở nhà có nghe lời mẹ nuôi không thế?”
“Có ạ.” Hai đứa bé cùng gật đầu.
Tống Vy xoa đầu chúng: “Có thì tốt, được rồi, về phòng chơi đi, mẹ có chuyện cần nói với mẹ nuôi.”
“Vâng.” Hai đứa bé nắm tay nhau, trở về phòng.
Trước cửa chỉ còn lại Tống Vy và Giang Hạ.
Tống Vy thay dép, đi vào phòng khách cùng Giang Hạ.
Giang Hạ rót một cốc nước cho cô, sốt sắng hỏi: “Thế nào, Tống Huyền bị trừng phạt chưa?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải cô ta làm.”
“Hả? Không phải cô ta?” Giang Hạ kinh ngạc kêu lên: “Vậy là ai?”
“Tớ không biết nên tớ muốn hỏi cậu, có khi nào là mấy kẻ thù mà chúng ta gặp ở nước ngoài không?” Tống Vy uống nước xong, hỏi.
Giang Hạ nghĩ một lúc, rồi phủ nhận: “Chắc là không phải đâu, không nghe nói bọn họ đã qua đây.”
“Đúng nhỉ.” Tống Vy khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Kẻ thù của cô không nhiều, ngoại trừ mẹ con Tống Huyền ra thì chính là mấy người bạn học ở nước ngoài kia, vì khi đó lúc sư phụ muốn chọn đồ đệ thì đã chọn cô, nên bọn họ đã ghim mối thù này, gây ra không ít mâu thuẫn.
Nhưng nếu bọn họ đã không qua đây, cũng không phải Tống Huyền, mà Tô Thu lại không có cái bản lĩnh này, xem ra đúng thật là kẻ thù phía bên Đường Hạo Tuấn làm rồi.
Nghĩ vậy, Tống Vy đau đầu xoa xoa mũi, cái cảm giác bị cuốn vào thù hận của người khác này đúng là không dễ chịu.
Tối đến, Tống Vy giao hai đứa bé cho Giang Hạ xong thì thay một bộ lễ phục đi đến khách sạn, tham gia buổi tiệc chúng mừng show biểu diễn Dục Hỏa Trùng Sinh.
Người đến buổi tiệc chúc mừng này ngoại trừ nhân viên tập đoàn Đường thị ra thì còn có những nhà đánh giá người mẫu, nên vô cùng trọng đại.
Tống Vy là nhà thiết kế chính của Dục Hỏa Trùng Sinh, vừa đến đã được chú ý tới, rất nhiều nhãn hàng chủ động đến để kết giao với cô.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, danh thiếp trong tay cô đã xếp thành một chồng dày rồi.”
“Nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp đột nhiên đến phía sau Tống Vy.
Tống Vy cất danh thiếp vào trong túi xách, lúc này mới quay lại nhìn anh ta: “Trợ lý Trình.”
“Tổng giám đốc bảo cô qua đó.” Trình Hiệp chỉ về phía trước.
Tống Vy nhìn qua đó, thấy Đường Hạo Tuấn cầm micro đứng dưới sân khấu, đang nói gì đó với nhân viên bồi bàn, bèn gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay.”
Cô nhấc chân bước về phía Đường Hạo Tuấn.
Sau khi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, cô khẽ gọi: “Tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn tạm dừng cuộc nói chuyện với nhân viên bồi bàn, quay mặt qua: “Đến bao lâu rồi?”
“Được một lúc rồi, tổng giám đốc Đường tìm tôi có chuyện gì sao?” Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn không đáp lại, điều chỉnh lại âm lượng của chiếc micro một lúc, mới nói với cô: “Chuyện trao thưởng.”
Nói xong, anh cầm micro đi lên sân khấu.
Anh vừa xuất hiện, cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía anh.
Đường Hạo Tuấn thử micro xong, đôi môi mỏng mấp máy: “Hoan nghênh mọi người đến với buổi tiệc chúc mừng tối nay, mọi người đều biết, show diễn hôm nay vô cùng thành công, mỗi một người đều là công thần, nếu đã là công thần, vậy đương nhiên cũng không thể thiếu thưởng được, bây giờ những người được tôi đọc đến tên hãy lên đây để nhận thưởng, người đầu tiên, Tống Vy!”
Phía dưới lập tức vang lên một tràng pháo tay.
Tống Vy mỉm cười bước kên sân khấu, đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đưa cho cô một tờ chi phiếu.
Tống Vy đưa hai tay nhận lấy tấm chi phiếu, vừa nhìn vào đã kinh ngạc kêu lên: “Tổng giám đốc Đường, có phải là nhiều quá rồi không?”
Cô biết sau khi show diễn kết thúc, cô sẽ có một phần thưởng lớn.
Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ tới, phần thưởng lại là mười lăm tỉ!
Đường Hạo Tuấn khẽ giải thích: “Không nhiều, sự thành công của show diễn này đại biểu cho việc, công ty phục trang sắp trở thành một nhãn hàng hàng đầu mà Đường thị sắp khai thác, có thể nói em đã tạo ra hàng nghìn tỉ, thậm chí là hàng chục nghìn tỉ cho Đường thị, nên con số này cũng là ít rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Vy bèn thấy yên tâm, vui mừng nhận lấy tấm chi phiếu, đôi mắt cười cong thành hình vòng cung: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
Dáng vẻ mê tiền này của cô khiến Đường Hạo Tuấn không nhịn được cười, ánh mắt anh hiện lên sự vui vẻ, sau đó, anh gọi người tiếp theo lên nhận thưởng.
Tống Vy cũng không ở lâu trên sân khấu, cô quay người đi xuống, đối diện với sự chúc mừng của những người dưới sân khấu, cô mỉm cười đáp lại.
Nhưng đáp lại quá nhiều người, cô cũng không còn kiên nhẫn ứng phó nữa, bèn tìm một cái lí do, đi về khu nghỉ ngơi.
Kết quả lúc vừa mới đến khu nghỉ ngơi thì đã bị gọi lại: “Vy, chúc mừng cô, sau ngày hôm nay, cô đã trở thành nhà thiết kế nổi tiếng rồi!”
Nghe thấy giọng nói này, lưng Tống Vy cứng đờ, cô quay đầu lại, nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau, không khỏi ngơ ra.
“Giám đốc Đường, sao anh lại ở đây?” Ánh mắt Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Minh, nghi hoặc hỏi.
Đường Hạo Minh đẩy kính: “Hôm nay là tiệc chúc mừng mà, tốt xấu gì tôi cũng là người trong ban quản trị của tập đoàn, tham gia hoạt động cũng là điều nên làm thôi.”
Hóa ra là vậy!
Đáy mắt Tống Vy hiện lên vẻ đã hiểu rõ, rồi ngay sau đó, cô đặt ly rượu trong tay xuống: “Vậy giám Đường nghỉ ngơi ở đây đi, tôi không làm phiền nữa.”
Nói xong, cô chuẩn bị rời khỏi, đi đến khu nghỉ ngơi khác.
Tóm lại, cô không muốn ở cùng một chỗ với Đường Hạo Minh.
Nhưng Đường Hạo Minh lại đột nhiên kéo cánh tay cô lại, cười gian xảo: “Sao nào, tôi vừa đến cô đã đi, sợ tôi như vậy sao?”
Tống Vy chán ghét, rút tay ra: “Tổng giám Đường, mong anh đừng động tay động chân với tôi, hành vi của anh gây ra rất nhiều rắc rối cho tôi, còn có lần sau nữa, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối!”
“Chà!” Đường Hạo Minh huýt sáo một cách cợt nhả: “Mấy ngày không gặp, tính tình cô kém hơn trước nhiều thật đấy.”
Tống Vy vỗ vỗ cánh tay không nhiễm bụi của mình, vẻ ghét bỏ trên mặt không hề che giấu: “Tính cách của tôi tốt hay xấu thì cũng phải xem đối phương là ai.”
“Đúng thật nhỉ.” Đường Hạo Minh sờ cằm gật đầu: “Cô đối xử tốt với mọi người, chỉ đối xử tệ với một mình tôi, điều này chứng tỏ tôi rất đặc biệt trong lòng cô đúng không?”
Anh ta chỉ vào tim cô.
Tống Vy nhíu mày: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh vốn không thể nào bước vào lòng tôi được.”
Đường Hạo Minh bị chọc cười, cười xong, anh ta tháo kính xuống: “Ồ? Thật sao? Vậy tôi phải xem xem, tôi có thể bước vào lòng cô hay không rồi.”
“Anh có thể thử xem.” Tống Vy lạnh mặt đi.
Đường Hạo Minh nhìn cô với ánh mắt như chim ưng, một lúc sau mới mỉm cười, thu lại ánh mắt: “Chắc chắn tôi sẽ thử, có điều bây giờ đang có việc quan trọng phải làm, Vy à, tôi nghe nói cô không phải nhân viên chính thức của tập đoàn Đường thị đúng không?”
Tống Vy gật đầu: “Đúng, làm sao?”
Đây không phải bí mật gì cả.
Đương nhiên cô cũng không có ý định che giấu.
Đường Hạo Minh ghé sát về phía cô: “Cô có muốn đi cùng tôi không?”
“Hả?” Tống Vy lùi về phía sau một bước: “Tổng giám Đường, lời này của anh là có ý gì?”
“Tôi chuẩn bị thành lập một công ty phục trang, muốn cô qua đó làm việc cho tôi, chỉ cần cô đến, vị trí giám đốc thiết kế sẽ là của cô.”
Hóa ra là vậy, muốn mua chuộc cô à!
Tống Vy xoa đầu: “Xin lỗi, tổng giám Đường, tôi không có ý định nhảy việc.”
“Tại sao, chẳng lẽ cô cam lòng làm một nhà thiết kế nhỏ bé sao ở chỗ Đường Hạo Tuấn?” Đường Hạo Minh híp mắt, có chút không vui với sự từ chối của cô.
Tống Vy mấp máy môi, đang định nói gì đó, giọng nói của Đường Hạo Tuấn chợt vang lên ở phía sau: “Đương nhiên là cô ấy không chỉ làm một nhà thiết kế nhỏ bé rồi, với năng lực của cô ấy, giám đốc thiết kế cũng không phải điểm đến cuối cùng.”
“Tổng giám đốc Đường!” Tống Vy vui mừng quay lại nhìn anh.
Bình luận facebook