Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
CHƯƠNG 199
Làm một chuyên gia thiết kế thời trang, nhìn thấy một tác phẩm xuất sắc bị phá hủy, không thể nói là không đau lòng.
“Không mặc được thì bỏ đi.” Đường Hạo Tuấn sửa sang lại đầu tóc, không thèm để ý trả lời một câu.
Tống Vy gấp chiếc áo lại: “Tôi đền cho anh một bộ mới nhé?”
“Đền cho tôi?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy ừ một tiếng, khẽ gật đầu: “Nói gì thì chiếc áo khoác này cũng đã giúp tôi tránh mưa.”
“Nếu em đã muốn đền, vậy thì cứ đền đi.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô.
Tống Vy cắn môi: “Chỉ có điều bộ đồ tôi đền cho anh chắc chắn sẽ không quý báu được như bộ đồ này của anh, quần áo của anh đều được thiết kế và làm thủ công bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, cho nên…”
“Vậy em cũng làm thủ công theo thiết kế riêng không được sao?” Đường Hạo Tuấn chống khuỷu tay lên cửa xe, hời hợt nói.
Tống Vy chỉ vào mình: “Đường tổng, anh nói là, để chính tôi làm một bộ cho anh?”
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm.
Tống Vy buông nắm tay xuống: “Được thì được, nhưng giá trị vẫn không thể so sánh được…”
“Giá trị không nói lên tất cả, chất lượng không kém là được rồi, tôi đã xem qua quần áo cô tự may, tay nghề cũng không kém hơn Daniel bao nhiêu đâu.” Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng nói, giọng điệu hàm chứa sự dịu dàng và cổ vũ.
Tống Vy đã hiểu, trong lòng ấm áp: “Tôi biết rồi, cảm ơn sự tin tưởng của Đường tổng, tôi sẽ bồi thường cho anh một bộ âu phục không thua kém bộ này.”
Tống Vy vỗ vai, sau khi về phòng lấy quần áo ngủ liền đi vào phòng tắm.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lưu Mộng đưa Tống Dĩnh Nhi đi nhà trẻ, Tống Vy thì dẫn theo Tống Hải Dương tới phòng làm việc.
Trên đường đi, Đường Hạo Tuấn gọi điện thoại tới.
Tống Vy chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy: “Đường tổng.”
“Cô Tống.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến không phải giọng nói của Đường Hạo Tuấn, mà là một giọng nói hiền hòa của phụ nữ trung niên.
Tống Vy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nhớ ra giọng phụ nữ trung niên này là ai: “Dì Vương?”
“Là tôi.” Dì Vương gật đầu.
Tống Hải Dương chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, ai vậy?”
Tống Vy nhìn cậu rồi dựng thẳng một ngón tay lên, ra hiệu cho cậu im lặng.
Tống Hải Dương vội vàng gật gù cái đầu nhỏ, che miệng lại, im lặng.
Tống Vy nở nụ cười với cậu, lúc này mới hỏi Dì Vương: “Dì Vương, dì có chuyện gì không?”
Sao dì Vương lại lấy điện thoại của Đường Hạo Tuấn gọi cho cô?
“Cô Tống, là thế này, tối hôm qua cậu chủ của chúng tôi lên cơn sốt, hẳn ba mươi chín độ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, trong vô thức cậu ấy vẫn luôn gọi tên của cô Tống.” Dì Vương nhìn người đàn ông khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hai mắt nhắm nghiền trên giường lớn, lo lắng nói.
Tống Vy kinh ngạc trợn tròn mắt: “Gọi tên tôi?”
“Đúng vậy.”
“Sao… Sao anh ấy lại gọi tên tôi?” Nhịp tim Tống Vy tăng nhanh.
Dì Vương cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cho nên cô Tống này, cô có thể tới thăm Đường tổng một chút không?”
“Nhưng mà…”
Làm một chuyên gia thiết kế thời trang, nhìn thấy một tác phẩm xuất sắc bị phá hủy, không thể nói là không đau lòng.
“Không mặc được thì bỏ đi.” Đường Hạo Tuấn sửa sang lại đầu tóc, không thèm để ý trả lời một câu.
Tống Vy gấp chiếc áo lại: “Tôi đền cho anh một bộ mới nhé?”
“Đền cho tôi?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy ừ một tiếng, khẽ gật đầu: “Nói gì thì chiếc áo khoác này cũng đã giúp tôi tránh mưa.”
“Nếu em đã muốn đền, vậy thì cứ đền đi.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô.
Tống Vy cắn môi: “Chỉ có điều bộ đồ tôi đền cho anh chắc chắn sẽ không quý báu được như bộ đồ này của anh, quần áo của anh đều được thiết kế và làm thủ công bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, cho nên…”
“Vậy em cũng làm thủ công theo thiết kế riêng không được sao?” Đường Hạo Tuấn chống khuỷu tay lên cửa xe, hời hợt nói.
Tống Vy chỉ vào mình: “Đường tổng, anh nói là, để chính tôi làm một bộ cho anh?”
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm.
Tống Vy buông nắm tay xuống: “Được thì được, nhưng giá trị vẫn không thể so sánh được…”
“Giá trị không nói lên tất cả, chất lượng không kém là được rồi, tôi đã xem qua quần áo cô tự may, tay nghề cũng không kém hơn Daniel bao nhiêu đâu.” Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng nói, giọng điệu hàm chứa sự dịu dàng và cổ vũ.
Tống Vy đã hiểu, trong lòng ấm áp: “Tôi biết rồi, cảm ơn sự tin tưởng của Đường tổng, tôi sẽ bồi thường cho anh một bộ âu phục không thua kém bộ này.”
Tống Vy vỗ vai, sau khi về phòng lấy quần áo ngủ liền đi vào phòng tắm.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lưu Mộng đưa Tống Dĩnh Nhi đi nhà trẻ, Tống Vy thì dẫn theo Tống Hải Dương tới phòng làm việc.
Trên đường đi, Đường Hạo Tuấn gọi điện thoại tới.
Tống Vy chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy: “Đường tổng.”
“Cô Tống.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến không phải giọng nói của Đường Hạo Tuấn, mà là một giọng nói hiền hòa của phụ nữ trung niên.
Tống Vy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nhớ ra giọng phụ nữ trung niên này là ai: “Dì Vương?”
“Là tôi.” Dì Vương gật đầu.
Tống Hải Dương chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, ai vậy?”
Tống Vy nhìn cậu rồi dựng thẳng một ngón tay lên, ra hiệu cho cậu im lặng.
Tống Hải Dương vội vàng gật gù cái đầu nhỏ, che miệng lại, im lặng.
Tống Vy nở nụ cười với cậu, lúc này mới hỏi Dì Vương: “Dì Vương, dì có chuyện gì không?”
Sao dì Vương lại lấy điện thoại của Đường Hạo Tuấn gọi cho cô?
“Cô Tống, là thế này, tối hôm qua cậu chủ của chúng tôi lên cơn sốt, hẳn ba mươi chín độ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, trong vô thức cậu ấy vẫn luôn gọi tên của cô Tống.” Dì Vương nhìn người đàn ông khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hai mắt nhắm nghiền trên giường lớn, lo lắng nói.
Tống Vy kinh ngạc trợn tròn mắt: “Gọi tên tôi?”
“Đúng vậy.”
“Sao… Sao anh ấy lại gọi tên tôi?” Nhịp tim Tống Vy tăng nhanh.
Dì Vương cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cho nên cô Tống này, cô có thể tới thăm Đường tổng một chút không?”
“Nhưng mà…”
Bình luận facebook