Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
CHƯƠNG 241
“Tốt quá, cô Tống, cô thật tốt bụng.” Lâm Giai Nhi nín khóc mỉm cười.
Tốt bụng ư?
Tống Vy vén vén tóc: “Cảm ơn cô Lâm đã khen. Được rồi, cô Lâm, Sếp Đường, thật sự đã muộn, tôi đi trước đây.”
Lần này, Đường Hạo Tuấn không ngăn cô lại nữa, chỉ nhìn cô khập khiễng đi xa, rồi mới quay đầu lại.
Lâm Giai Nhi cũng quay đầu lại: “Hạo Tuấn, chân của cô Tống hình như cũng bị thương rồi?”
Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi biết, đi thôi.”
Nói xong, anh lại dìu Lâm Giai Nhi vào khoa mắt.
Tống Vy trở lại phòng bệnh của Kiều Phàm, khi bước vào, một mùi canh gà thơm nồng nặc bốc ra khiến người ta chảy nước miếng.
“Hạ, tay nghề của cậu lại tiến bộ rồi.” Tống Vy đóng cửa phòng bệnh, cười cười khen ngợi.
Giang Hạ đang ngồi bên giường bệnh đút canh cho Kiều Phàm, nghe vậy, đang chuẩn bị nói gì đó thì bị Kiều Phàm ngắt lời: “Vy, sao lâu như vậy em mới về?”
Vẻ mặt của Giang Hạ đột nhiên khựng lại, cuối cùng cúi đầu xuống, thần sắc ảm đạm mà khuấy khuấy canh trong chén, không nói gì nữa.
Tống Vy thầm thở dài khi nhìn cô ta như thế này, bước tới vỗ vai cô ta rồi đáp: “Trên đường về có gặp người quen nên hoãn lại một lúc.”
“Ai?” Kiều Phàm giả vờ không nhìn thấy Tống Vy an ủi Giang Hạ, vẫn cười dịu dàng.
Tống Vy cũng không giấu diếm, chỉ xuống lầu: “Là cô Lâm.”
“Lâm Giai Nhi?” Đôi mắt sau mắt kính của Kiều Phàm nheo lại: “Bọn em đã nói gì?”
“Không nói gì, cô ấy hỏi tôi tại sao không bảo vệ mắt tốt.” Tống Vy nhún nhún vai.
Kiều Phàm cau mày trầm ngâm.
Giang Hạ cầm muỗng đưa đến bên miệng anh ta.
Anh ta ngửa cổ ra sau, lại đẩy muỗng ra, biểu thị không uống nữa.
Giang Hạ nhìn nửa bát canh gà còn thừa lại, nhưng cũng không khuyên, cô ta biết, cô ta có khuyên thì anh ta cũng sẽ không uống, nói không chừng còn làm anh ta tức giận, bèn cười khổ mà đặt chén xuống.
“Vy, tại sao cô ta lại chất vấn em không bảo vệ đôi mắt của mình chứ?” Kiều Phàm hoàn toàn không quan tâm đến hành vi của mình đối với Giang Hạ mà nói có phải là quá nhẫn tâm không, chỉ nhìn Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cô ta nói tôi có một đôi mắt đẹp, tháng trước đã nói với tôi rằng tôi phải bảo vệ đôi mắt của mình, vừa được biết mắt của tôi bị viêm, liền trở nên giống như điên vậy, như thể tôi làm chuyện gì có lỗi với cô ta vậy đó.”
Nhớ lại đôi mắt đẫm lệ của Lâm Giai Nhi lúc đó, cô không khỏi rùng mình.
Lâm Giai Nhi lúc đó không khác gì một kẻ điên.
“Tôi biết rồi!” Bàn tay đặt dưới chăn bông của Kiều Phàm siết chặt lại, ánh mắt đầy u ám.
Người phụ nữ Lâm Giai Nhi đó, thực sự đã ngắm trúng giác mạc của Tống Vy!
“Phàm, anh đã biết gì à?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm hỏi.
Tống Vy cũng gật đầu, tỏ ý muốn biết.
Kiều Phàm phớt lờ Giang Hạ, nhìn thẳng vào Tống Vy: “Giác mạc của em!”
“Giác mạc?” Tống Vy sững sờ, một giây sau liền mở to mắt một cách không thể tin được: “Phàm, ý của anh là cô ấy muốn giác mạc của tôi, cho nên mới bảo tôi bảo vệ đôi mắt của mình?”
“Tốt quá, cô Tống, cô thật tốt bụng.” Lâm Giai Nhi nín khóc mỉm cười.
Tốt bụng ư?
Tống Vy vén vén tóc: “Cảm ơn cô Lâm đã khen. Được rồi, cô Lâm, Sếp Đường, thật sự đã muộn, tôi đi trước đây.”
Lần này, Đường Hạo Tuấn không ngăn cô lại nữa, chỉ nhìn cô khập khiễng đi xa, rồi mới quay đầu lại.
Lâm Giai Nhi cũng quay đầu lại: “Hạo Tuấn, chân của cô Tống hình như cũng bị thương rồi?”
Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi biết, đi thôi.”
Nói xong, anh lại dìu Lâm Giai Nhi vào khoa mắt.
Tống Vy trở lại phòng bệnh của Kiều Phàm, khi bước vào, một mùi canh gà thơm nồng nặc bốc ra khiến người ta chảy nước miếng.
“Hạ, tay nghề của cậu lại tiến bộ rồi.” Tống Vy đóng cửa phòng bệnh, cười cười khen ngợi.
Giang Hạ đang ngồi bên giường bệnh đút canh cho Kiều Phàm, nghe vậy, đang chuẩn bị nói gì đó thì bị Kiều Phàm ngắt lời: “Vy, sao lâu như vậy em mới về?”
Vẻ mặt của Giang Hạ đột nhiên khựng lại, cuối cùng cúi đầu xuống, thần sắc ảm đạm mà khuấy khuấy canh trong chén, không nói gì nữa.
Tống Vy thầm thở dài khi nhìn cô ta như thế này, bước tới vỗ vai cô ta rồi đáp: “Trên đường về có gặp người quen nên hoãn lại một lúc.”
“Ai?” Kiều Phàm giả vờ không nhìn thấy Tống Vy an ủi Giang Hạ, vẫn cười dịu dàng.
Tống Vy cũng không giấu diếm, chỉ xuống lầu: “Là cô Lâm.”
“Lâm Giai Nhi?” Đôi mắt sau mắt kính của Kiều Phàm nheo lại: “Bọn em đã nói gì?”
“Không nói gì, cô ấy hỏi tôi tại sao không bảo vệ mắt tốt.” Tống Vy nhún nhún vai.
Kiều Phàm cau mày trầm ngâm.
Giang Hạ cầm muỗng đưa đến bên miệng anh ta.
Anh ta ngửa cổ ra sau, lại đẩy muỗng ra, biểu thị không uống nữa.
Giang Hạ nhìn nửa bát canh gà còn thừa lại, nhưng cũng không khuyên, cô ta biết, cô ta có khuyên thì anh ta cũng sẽ không uống, nói không chừng còn làm anh ta tức giận, bèn cười khổ mà đặt chén xuống.
“Vy, tại sao cô ta lại chất vấn em không bảo vệ đôi mắt của mình chứ?” Kiều Phàm hoàn toàn không quan tâm đến hành vi của mình đối với Giang Hạ mà nói có phải là quá nhẫn tâm không, chỉ nhìn Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cô ta nói tôi có một đôi mắt đẹp, tháng trước đã nói với tôi rằng tôi phải bảo vệ đôi mắt của mình, vừa được biết mắt của tôi bị viêm, liền trở nên giống như điên vậy, như thể tôi làm chuyện gì có lỗi với cô ta vậy đó.”
Nhớ lại đôi mắt đẫm lệ của Lâm Giai Nhi lúc đó, cô không khỏi rùng mình.
Lâm Giai Nhi lúc đó không khác gì một kẻ điên.
“Tôi biết rồi!” Bàn tay đặt dưới chăn bông của Kiều Phàm siết chặt lại, ánh mắt đầy u ám.
Người phụ nữ Lâm Giai Nhi đó, thực sự đã ngắm trúng giác mạc của Tống Vy!
“Phàm, anh đã biết gì à?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm hỏi.
Tống Vy cũng gật đầu, tỏ ý muốn biết.
Kiều Phàm phớt lờ Giang Hạ, nhìn thẳng vào Tống Vy: “Giác mạc của em!”
“Giác mạc?” Tống Vy sững sờ, một giây sau liền mở to mắt một cách không thể tin được: “Phàm, ý của anh là cô ấy muốn giác mạc của tôi, cho nên mới bảo tôi bảo vệ đôi mắt của mình?”