Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252
CHƯƠNG 252
Tống Vy không cần nghi ngờ, lọt vào rồi, nhưng lại là hạng hai, hạng nhất lại là Tống Huyền, số phiếu cao hơn cô hơn hai nghìn.
Khi thư ký Vương tuyên bố điểm này, Tống Huyền quay đầu nhìn sang Tống Vy, trong giọng nói không che đậy sự cao ngạo: “Cô xem, tôi nói rồi, tác phẩm xuất sắc nhất vòng loại này là của tôi.”
“Vậy cô tiếp tục duy trì.” Tống Vy hờ hững mỉm cười đáp lại, ý cười không có chút độ ấm.
Tống Huyền tự nhiên cảm nhận được, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô bị mình đè một hạng, trong lòng rất tức giận, nhưng lại không thể không duy trì nụ cười, cho nên mới cười thành như vậy.
Lúc này, thư ký Vương đi tới: “Cô Tống, nhà thiết kế Tống.”
“Có chuyện gì sao? Thư ký Vương?” Tống Huyền tranh mở miệng hỏi trước Tống Vy.
Tống Vy thấy cô ta cố ý nâng cao địa vị của mình, hành vi như người đứng đầu thì cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười hờ hững.
Nhưng trong lòng lại cho Tống Huyền một bút.
“Là như này, liên quan đến thiết kế của hai vị, hội trưởng của chúng tôi cảm thấy rất tuyệt vời, cho nên muốn mua bản quyền, ý kiến của hai vị như thế nào?” Thư ký Vương nhìn hai người, nói thẳng vào vấn đề.
“Đương nhiên có thể.” Mắt của Tống Vy chợt sáng lên, vội đáp ứng.
Cô bây giờ đang thiếu tiền trả nợ, đang muốn bán một lô thiết kế.
Bây giờ nhà mua chủ động tìm đến tận cửa, không bán thì quá uổng.
Tống Huyền cũng thiếu tiền, đang muốn đồng ý, nhưng lại bị Tống Vy tranh trước, sau khi bất mãn lườm Tống Vy, lúc này mới mỉm cười nói: “Tôi cũng có thể.”
Nghe thấy lời này, nụ cười khẽ trên mặt Tống Vy từ từ biến mất, gương mặt nhỏ đanh lại vài phần, đáy mắt cũng bốc lên lửa giận.
Không những sao chép thiết kế của sư nãi của cô, còn dám bán thu lợi nhuận, cô nhất định phải khiến Tống Huyền thân bại danh liệt, cút khỏi giới thời trang và giới thiết kế.
Có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô nghe nói, khi diễn ra vòng chung kết thì sẽ có rất nhiều nhân vật lớn đến, tổng hiệp hội cũng sẽ cử một lãnh đạo cấp cao đến, lúc đó vạch trần Tống Huyền, mới là thời cơ tốt nhất, cho dù có người muốn bảo vệ Tống Huyền, những nhân vật lớn và lãnh đạo cấp cao kia đều sẽ không đồng ý.
“Quá tốt rồi, vậy chúng ta đến phòng văn của hội trưởng bàn bạc giá cả.” Thư ký Vương thấy hai người đều đồng ý bán bản quyền thì cực kỳ vui mừng.
Tống Vy ừm một tiếng, cùng với Tống Huyền đi theo đằng sau anh ta ra khỏi phòng hội nghị.
Bàn xong giá cả thì đã là nửa tiếng sau, Tống Vy cầm hợp đồng chín tỷ từ trong văn phòng của hội trưởng đi ra, trực tiếp rời khỏi hiệp hội.
Mà Tống Huyền, vì giá cả không thỏa thuận được, cảm thấy giá tiền mười năm tỷ mà hiệp hội đưa ra quá thấp, lúc này vẫn đang kì kèo ở trong văn phòng của hội trưởng.
“Vy, cậu quá tuyệt rồi, chiếc váy hoa tiên tử đó thật là quá đẹp, đáng tiếc thực lực hiện nay của studio chúng ta không đủ, chỉ có thể đi con đường bình dân, nếu không tớ nhất định mở cho cậu một buổi trình diễn thời trang.” Tống Vy dẫn Tống Hải Dương đến bệnh viện thì bị Giang Hạ phấn khích ôm lấy.
Tống Vy bị cô ta ôm mà có hơi không thở nổi, dở khóc dở cười đẩy cô ta ra: “Tớ mới hạng hai mà thôi, cần phải vui như vậy không?”
“Đùa chứ, tớ đâu phải không biết hạng một là hàng fake.” Giang Hạ bĩu môi, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ về Tống Huyền.
“Vy, thiết kế mà Tống Huyền đó sao chép là thiết kế của ai vậy?” Kiều Phàm để quyển sách y trong tay xuống, hỏi.
Tống Vy không cần nghi ngờ, lọt vào rồi, nhưng lại là hạng hai, hạng nhất lại là Tống Huyền, số phiếu cao hơn cô hơn hai nghìn.
Khi thư ký Vương tuyên bố điểm này, Tống Huyền quay đầu nhìn sang Tống Vy, trong giọng nói không che đậy sự cao ngạo: “Cô xem, tôi nói rồi, tác phẩm xuất sắc nhất vòng loại này là của tôi.”
“Vậy cô tiếp tục duy trì.” Tống Vy hờ hững mỉm cười đáp lại, ý cười không có chút độ ấm.
Tống Huyền tự nhiên cảm nhận được, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô bị mình đè một hạng, trong lòng rất tức giận, nhưng lại không thể không duy trì nụ cười, cho nên mới cười thành như vậy.
Lúc này, thư ký Vương đi tới: “Cô Tống, nhà thiết kế Tống.”
“Có chuyện gì sao? Thư ký Vương?” Tống Huyền tranh mở miệng hỏi trước Tống Vy.
Tống Vy thấy cô ta cố ý nâng cao địa vị của mình, hành vi như người đứng đầu thì cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười hờ hững.
Nhưng trong lòng lại cho Tống Huyền một bút.
“Là như này, liên quan đến thiết kế của hai vị, hội trưởng của chúng tôi cảm thấy rất tuyệt vời, cho nên muốn mua bản quyền, ý kiến của hai vị như thế nào?” Thư ký Vương nhìn hai người, nói thẳng vào vấn đề.
“Đương nhiên có thể.” Mắt của Tống Vy chợt sáng lên, vội đáp ứng.
Cô bây giờ đang thiếu tiền trả nợ, đang muốn bán một lô thiết kế.
Bây giờ nhà mua chủ động tìm đến tận cửa, không bán thì quá uổng.
Tống Huyền cũng thiếu tiền, đang muốn đồng ý, nhưng lại bị Tống Vy tranh trước, sau khi bất mãn lườm Tống Vy, lúc này mới mỉm cười nói: “Tôi cũng có thể.”
Nghe thấy lời này, nụ cười khẽ trên mặt Tống Vy từ từ biến mất, gương mặt nhỏ đanh lại vài phần, đáy mắt cũng bốc lên lửa giận.
Không những sao chép thiết kế của sư nãi của cô, còn dám bán thu lợi nhuận, cô nhất định phải khiến Tống Huyền thân bại danh liệt, cút khỏi giới thời trang và giới thiết kế.
Có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô nghe nói, khi diễn ra vòng chung kết thì sẽ có rất nhiều nhân vật lớn đến, tổng hiệp hội cũng sẽ cử một lãnh đạo cấp cao đến, lúc đó vạch trần Tống Huyền, mới là thời cơ tốt nhất, cho dù có người muốn bảo vệ Tống Huyền, những nhân vật lớn và lãnh đạo cấp cao kia đều sẽ không đồng ý.
“Quá tốt rồi, vậy chúng ta đến phòng văn của hội trưởng bàn bạc giá cả.” Thư ký Vương thấy hai người đều đồng ý bán bản quyền thì cực kỳ vui mừng.
Tống Vy ừm một tiếng, cùng với Tống Huyền đi theo đằng sau anh ta ra khỏi phòng hội nghị.
Bàn xong giá cả thì đã là nửa tiếng sau, Tống Vy cầm hợp đồng chín tỷ từ trong văn phòng của hội trưởng đi ra, trực tiếp rời khỏi hiệp hội.
Mà Tống Huyền, vì giá cả không thỏa thuận được, cảm thấy giá tiền mười năm tỷ mà hiệp hội đưa ra quá thấp, lúc này vẫn đang kì kèo ở trong văn phòng của hội trưởng.
“Vy, cậu quá tuyệt rồi, chiếc váy hoa tiên tử đó thật là quá đẹp, đáng tiếc thực lực hiện nay của studio chúng ta không đủ, chỉ có thể đi con đường bình dân, nếu không tớ nhất định mở cho cậu một buổi trình diễn thời trang.” Tống Vy dẫn Tống Hải Dương đến bệnh viện thì bị Giang Hạ phấn khích ôm lấy.
Tống Vy bị cô ta ôm mà có hơi không thở nổi, dở khóc dở cười đẩy cô ta ra: “Tớ mới hạng hai mà thôi, cần phải vui như vậy không?”
“Đùa chứ, tớ đâu phải không biết hạng một là hàng fake.” Giang Hạ bĩu môi, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ về Tống Huyền.
“Vy, thiết kế mà Tống Huyền đó sao chép là thiết kế của ai vậy?” Kiều Phàm để quyển sách y trong tay xuống, hỏi.
Bình luận facebook