Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 65: TỐNG HUY KHANH
Anh cũng giống như mấy người khác, đều không ngờ Tống Huyền mới là người đẩy. Dù gì Tô Thu cũng là mẹ ruột cô ta, làm con gái, dù thế nào cũng không thể ra tay với mẹ ruột mình.
Tống Huyền nghe Đường Hạo Tuấn hỏi vậy thì trong lòng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn khẳng định: “Tất nhiên là do Tống Vy đây rồi”
Copy từ web VietWriter
“Cô khẳng định?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô ta. “Em chắc chắn, người trong bộ phận thiết kế đều có thể làm chứng” Tống Huyền thầm nhéo lòng bàn tay của mình, để mình khỏi lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Đường Hạo Tuấn nhất thời không nhìn thấy cô ta đang nói thật hay giả, nên nheo mi tâm nói: “Trình Hiệp đã hỏi bộ phận thiết kế rồi, bọn họ nói lúc nhìn thấy Tô Thu, bà ta đã ngất xỉu rồi, nhưng rốt cuộc có phải Tống Vy đẩy hay không, thì bọn họ không hề nhìn thấy, nên chân tướng thế nào vẫn phải điều tra mới rõ”
Tống Huyền cụp mắt, thầm mắng.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Đám cỏ đầu tường đó nói gì mà sẽ giúp cô làm chứng, ai dè Hạo Tuấn vừa phái người tới hỏi, đã nói không nhìn thấy, thật sự tức quá đi mất.
3
Nếu bọn họ nói thẳng là Tống Vy đẩy, chắc chắn anh sẽ tin tưởng, quả nhiên là đám đồng đội heo.
“Vẫn còn một câu nữa” Đường Hạo Tuấn biết trong lòng Tống Huyền đang nghĩ gì, nên đan mười ngón tay vào nhau để lên bàn làm việc, rồi lạnh lùng hỏi: “Có phải cô đã mua chuộc người ở cục cảnh sát, để bọn họ sử dụng nghiêm hình bức cung Tống Vy đúng không?”
Tống Huyền nghe anh hỏi vậy thì trợn tròn mắt: “Tôi không có? Cô mua chuộc người ở cục cảnh sát hồi nào?
Quả thật cố định để Tống Vy bị tạm giam, chỉ cần Tô Thu tỉnh lại, khẳng định Tống Vy đã đẩy bà ta, thì có thể kết tội cô ta, nên cô hoàn toàn không cần làm điều thừa, rốt cuộc là ai đang hãm hại cô?
Đường Hạo Tuấn luôn nhìn chằm chằm Tống Huyền, thấy vẻ mặt mờ mịt và giận dữ của cô ta thì biết cô ta không nói dối, nên tim chùng xuống.
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi” Đường Hạo Tuấn xua tay nói. Tống Huyền vừa rời đi, Trình Hiệp đã đi vào nói: “Tổng giám đốc, các cổ đông mời anh tới họp” Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi: “Họp gì?” “Về vụ việc hôm nay, bọn họ nói nhà thiết kế Tống đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu cho tập đoàn, nên muốn sa thải cô ấy” Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn cười khẩy ngay: “Ảnh hưởng? Thật nực cười, có chuyện đời tư nào của họ ảnh hưởng nhỏ hơn chuyện này, còn muốn sa thải nhà thiết kế chính trong Dục Hỏa Trùng Sinh, ai cho bọn họ mặt mũi đó”
Dứt lời, anh đứng phắt dậy, đi tới phòng hội nghị. Đến khi xử lý xong mấy cổ đông đó đã là một tiếng sau.
Đường Hạo Tuấn vừa đi vào thang máy vừa căn dặn Trình Hiệp đang đi phía sau: “Cậu cử người tới bệnh viện Tô Thu đang nằm một chuyến, đợi bà ta tỉnh lại, thì xem thử có thể nghe ngóng rốt cuộc là bà ta tự ngã hay người khác đẩy hay không, nhớ đừng để bà ta phát hiện ra”
“Tao không thể đánh mày à? Sao tao lại sinh ra đứa không biết xấu hổ như mày? Tống Huy Khanh run rẩy chỉ mặt Tống Vy, ánh mắt đầy chán ghét: “Mày sinh ra hai đứa con hoang thì thôi đi, giờ ngay cả chồng chưa cưới của chị ruột mình cũng
dụ dỗ, còn đẩy mẹ kế mình bị thương, mày làm người thật uổng phí!”
“Ba!” Tống Vy cực kỳ tức giận đứng dậy hét lớn: “Con hoang? Không ngờ ba lại nói hai đứa cháu ngoại của ba là con hoang?”
Ông có còn là ba, là ông ngoại nữa không?
Ông nói cô dụ dỗ Đường Hạo Tuấn, cô có thể nhịn, không để tâm đến, nhưng cô không thể chấp nhận việc ông nói hai đứa con cô là con hoang, điều này càng khiến cô khó chịu hơn so với việc người khác nói ra.
“Chẳng lẽ không phải à? Tao không thừa nhận hai đứa không biết ba mình là ai đó là cháu ngoại tao” Tống Huy Khanh híp đôi mắt già nua hừ lạnh.
Tống Huyền nghe Đường Hạo Tuấn hỏi vậy thì trong lòng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn khẳng định: “Tất nhiên là do Tống Vy đây rồi”
Copy từ web VietWriter
“Cô khẳng định?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô ta. “Em chắc chắn, người trong bộ phận thiết kế đều có thể làm chứng” Tống Huyền thầm nhéo lòng bàn tay của mình, để mình khỏi lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Đường Hạo Tuấn nhất thời không nhìn thấy cô ta đang nói thật hay giả, nên nheo mi tâm nói: “Trình Hiệp đã hỏi bộ phận thiết kế rồi, bọn họ nói lúc nhìn thấy Tô Thu, bà ta đã ngất xỉu rồi, nhưng rốt cuộc có phải Tống Vy đẩy hay không, thì bọn họ không hề nhìn thấy, nên chân tướng thế nào vẫn phải điều tra mới rõ”
Tống Huyền cụp mắt, thầm mắng.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Đám cỏ đầu tường đó nói gì mà sẽ giúp cô làm chứng, ai dè Hạo Tuấn vừa phái người tới hỏi, đã nói không nhìn thấy, thật sự tức quá đi mất.
3
Nếu bọn họ nói thẳng là Tống Vy đẩy, chắc chắn anh sẽ tin tưởng, quả nhiên là đám đồng đội heo.
“Vẫn còn một câu nữa” Đường Hạo Tuấn biết trong lòng Tống Huyền đang nghĩ gì, nên đan mười ngón tay vào nhau để lên bàn làm việc, rồi lạnh lùng hỏi: “Có phải cô đã mua chuộc người ở cục cảnh sát, để bọn họ sử dụng nghiêm hình bức cung Tống Vy đúng không?”
Tống Huyền nghe anh hỏi vậy thì trợn tròn mắt: “Tôi không có? Cô mua chuộc người ở cục cảnh sát hồi nào?
Quả thật cố định để Tống Vy bị tạm giam, chỉ cần Tô Thu tỉnh lại, khẳng định Tống Vy đã đẩy bà ta, thì có thể kết tội cô ta, nên cô hoàn toàn không cần làm điều thừa, rốt cuộc là ai đang hãm hại cô?
Đường Hạo Tuấn luôn nhìn chằm chằm Tống Huyền, thấy vẻ mặt mờ mịt và giận dữ của cô ta thì biết cô ta không nói dối, nên tim chùng xuống.
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi” Đường Hạo Tuấn xua tay nói. Tống Huyền vừa rời đi, Trình Hiệp đã đi vào nói: “Tổng giám đốc, các cổ đông mời anh tới họp” Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi: “Họp gì?” “Về vụ việc hôm nay, bọn họ nói nhà thiết kế Tống đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu cho tập đoàn, nên muốn sa thải cô ấy” Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn cười khẩy ngay: “Ảnh hưởng? Thật nực cười, có chuyện đời tư nào của họ ảnh hưởng nhỏ hơn chuyện này, còn muốn sa thải nhà thiết kế chính trong Dục Hỏa Trùng Sinh, ai cho bọn họ mặt mũi đó”
Dứt lời, anh đứng phắt dậy, đi tới phòng hội nghị. Đến khi xử lý xong mấy cổ đông đó đã là một tiếng sau.
Đường Hạo Tuấn vừa đi vào thang máy vừa căn dặn Trình Hiệp đang đi phía sau: “Cậu cử người tới bệnh viện Tô Thu đang nằm một chuyến, đợi bà ta tỉnh lại, thì xem thử có thể nghe ngóng rốt cuộc là bà ta tự ngã hay người khác đẩy hay không, nhớ đừng để bà ta phát hiện ra”
“Tao không thể đánh mày à? Sao tao lại sinh ra đứa không biết xấu hổ như mày? Tống Huy Khanh run rẩy chỉ mặt Tống Vy, ánh mắt đầy chán ghét: “Mày sinh ra hai đứa con hoang thì thôi đi, giờ ngay cả chồng chưa cưới của chị ruột mình cũng
dụ dỗ, còn đẩy mẹ kế mình bị thương, mày làm người thật uổng phí!”
“Ba!” Tống Vy cực kỳ tức giận đứng dậy hét lớn: “Con hoang? Không ngờ ba lại nói hai đứa cháu ngoại của ba là con hoang?”
Ông có còn là ba, là ông ngoại nữa không?
Ông nói cô dụ dỗ Đường Hạo Tuấn, cô có thể nhịn, không để tâm đến, nhưng cô không thể chấp nhận việc ông nói hai đứa con cô là con hoang, điều này càng khiến cô khó chịu hơn so với việc người khác nói ra.
“Chẳng lẽ không phải à? Tao không thừa nhận hai đứa không biết ba mình là ai đó là cháu ngoại tao” Tống Huy Khanh híp đôi mắt già nua hừ lạnh.
Bình luận facebook