Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70 “Quả thật vẫn còn một chuyện nữa”
“Hóa ra nhà thiết kế Tống thật sự bị oan, hơn nữa việc quyến rũ tổng giám đốc cũng là giả, là chủ nhiệm Tống và bà Tống cưỡng ép đổ lên đầu cô ấy”
“Đúng đó, hơn nữa mấy người có nhìn thấy không, trong đoạn video lúc nãy, vẻ mặt lúc chủ nhiệm Tống đẩy nhà thiết kế Tống làm tôi sợ chết khiếp, thật đáng sợ”
Copy từ web VietWriter
“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi, tôi cũng sợ hết hồn” Nghe thấy những lời châm chọc bên tai, sắc mặt Tống Huyền không còn một chút máu.
Tô Thu cũng không khá hơn là bao, ngoài việc bị mất mặt, trong lòng bà còn hơi tổn thương nữa. Vì lúc này trong đoạn video, bà đã chính tại nghe thấy Huyền nói hận bà.
“Tổng giám đốc Đường, video đã chiếu xong rồi, có lẽ giờ đã đến lượt anh tuyên bố hình phạt của chủ nhiệm Tổng rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi ghế tổng giám đốc, mười ngón tay đan vào nhau đặt dưới cằm, không nói gì, như đang suy nghĩ, rốt cuộc nên trừng phạt Tống Huyền thế nào?
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Một lúc sau, anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tông Huyền: “Từ giờ trở đi, Tống Huyền sẽ bị cách chức, đồng thời rời khỏi tập đoàn Đường thị, mọi người có ý kiến gì không?”
Tất nhiên mọi người đều lắc đầu.
Tống Huyền cắn chặt môi, mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết giờ mình không thể làm gì được, đành phải chấp nhận.
Lần này là do cô bất cẩn. Không ngờ Tống Vy lại nham hiểm, lắp camera ở đó như vậy. Nghe thấy Tống Huyền bị đuổi ra khỏi tập đoàn Đường thị, Tô Thu có chút không đành lòng: “Hạo Tuấn.” “Bà im đi!” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt quát: “Đây là tập đoàn Đường thị, chưa đến lượt bà lên tiếng đâu.” Cả người Tô Thu co rúm lại, nhất thời không dám mở miệng.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, giọng nói hơi dịu xuống: “Em có muốn bổ sung chuyện gì nữa không?” “Quả thật vẫn còn một chuyện nữa” Tống Vy xoay bút máy trong tay, rồi đập xuống bàn nói: “Mọi người không tò mò về quan hệ giữa chủ nhiệm Tổng và bà Tống à?”
Tống Huyền đã nhận ra điều gì đó, cả người như sư tử xù lông, mặt mày dữ tợn quát: “Tống Vy, cô dám!” Tô Thu cũng trở nên sốt sắng, nhưng vừa sốt sắng đã ngất xỉu. Đường Hạo Tuấn cũng hơi ngạc nhiên, mím môi mỏng. Chẳng lẽ cô định vạch trần quan hệ mẹ con giữa Tống Huyền và Tô Thu? “Tôi có gì mà không dám?” Tống Vy khoanh tay trước ngực cười khẩy: “Cô sai người nói con tôi là con hoang, chẳng lẽ tôi không thể vạch trần các người? Mọi người đều biết, Tô Thu là vợ sau của chủ tịch Tống, mẹ kế chủ nhiệm Tống, nhưng trong đoạn video lúc nãy cô ta lại nói bà ta là mẹ ruột cô ta.”
Được cô nhắc nhở như vậy, mọi người mới chợt nhớ ra, quả thật trong đoạn video có đoạn này. “Nhà thiết kế Tổng, ý cô là chủ nhiệm Tổng là con gái riêng của Tô Thu và Tống Huy Khanh, chứ không phải là cô cả nhà họ Tống thật sự?” Một lão cổ đông lớn tuổi bỗng đứng dậy hỏi.
“Chính xác.” Tống Vy gật đầu: “Cô cả nhà họ Tống thật sự đã sớm rời đi cùng vợ trước rồi, chủ nhiệm Tổng chỉ thay thế thân phận cô ấy mà thôi, nên chủ tịch Tổng mới nói với bên ngoài rằng, cô cả nhà họ Tống đã đổi tên thành Tống Huyền”
“Tống, Vy!” Tống Huyền nhìn chằm chằm Tổng Vy bằng ánh mắt đầy sát ý, như muốn xé xác cô: “Sao cô dám?”
“Sao tôi lại không dám?” Tống Vy không hề sợ hãi cười hỏi ngược lại. Cô biết, Tống Huyền căm ghét nhất là thân phận con gái riêng này. Giờ cô nói thân phận của Tống Huyền ra, cô ta không muốn giết cô mới lạ. Lão cổ đông chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Đường Hạo Tuấn bằng ánh mắt sắc bén: “Hạo Tuấn, tôi nhớ năm đó người ông nội cậu định hôn ước là cô cả nhà họ Tống, nếu chủ nhiệm Tổng không phải, thì cô ta đâu phải vợ chưa cưới của cậu.”
Cái gì? Mặt Tống Vy cứng đờ, không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô có hôn ước với anh? Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ lão cổ đông lại nói chuyện này ra, nên xoa mi tâm. Nhưng lúc anh định mở miệng thì Tổng Huyền mặt mày dữ tợn chỉ vào lão cổ đông quát: “Lão già kia, ông ngậm miệng lại mau! Ông nói nhưng nói cuội gì đấy, tôi đã sớm là cô cả nhà họ Tống, nên người có hôn ước với Hạo Tuấn là tôi, ông đừng hòng chia rẽ chúng tôi”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày hất tay cô ta ra: “Tất nhiên vợ chưa cưới của tôi là cô, nhưng...”
Anh nhìn cô ta từ trên cao rồi nói tiếp: “Đây cũng là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô, nếu cô còn làm ra những chuyện này nữa, dù 5 năm trước cô đã cứu tôi, tôi cũng sẽ hủy hôn với cô.”
“Vâng, vâng, em sẽ không tái phạm, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, em xin thề!” Tống Huyền vội giơ ba ngón tay lên thề. Tống Vy thầm bĩu môi.
“Đúng đó, hơn nữa mấy người có nhìn thấy không, trong đoạn video lúc nãy, vẻ mặt lúc chủ nhiệm Tống đẩy nhà thiết kế Tống làm tôi sợ chết khiếp, thật đáng sợ”
Copy từ web VietWriter
“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi, tôi cũng sợ hết hồn” Nghe thấy những lời châm chọc bên tai, sắc mặt Tống Huyền không còn một chút máu.
Tô Thu cũng không khá hơn là bao, ngoài việc bị mất mặt, trong lòng bà còn hơi tổn thương nữa. Vì lúc này trong đoạn video, bà đã chính tại nghe thấy Huyền nói hận bà.
“Tổng giám đốc Đường, video đã chiếu xong rồi, có lẽ giờ đã đến lượt anh tuyên bố hình phạt của chủ nhiệm Tổng rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi ghế tổng giám đốc, mười ngón tay đan vào nhau đặt dưới cằm, không nói gì, như đang suy nghĩ, rốt cuộc nên trừng phạt Tống Huyền thế nào?
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Một lúc sau, anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tông Huyền: “Từ giờ trở đi, Tống Huyền sẽ bị cách chức, đồng thời rời khỏi tập đoàn Đường thị, mọi người có ý kiến gì không?”
Tất nhiên mọi người đều lắc đầu.
Tống Huyền cắn chặt môi, mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết giờ mình không thể làm gì được, đành phải chấp nhận.
Lần này là do cô bất cẩn. Không ngờ Tống Vy lại nham hiểm, lắp camera ở đó như vậy. Nghe thấy Tống Huyền bị đuổi ra khỏi tập đoàn Đường thị, Tô Thu có chút không đành lòng: “Hạo Tuấn.” “Bà im đi!” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt quát: “Đây là tập đoàn Đường thị, chưa đến lượt bà lên tiếng đâu.” Cả người Tô Thu co rúm lại, nhất thời không dám mở miệng.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, giọng nói hơi dịu xuống: “Em có muốn bổ sung chuyện gì nữa không?” “Quả thật vẫn còn một chuyện nữa” Tống Vy xoay bút máy trong tay, rồi đập xuống bàn nói: “Mọi người không tò mò về quan hệ giữa chủ nhiệm Tổng và bà Tống à?”
Tống Huyền đã nhận ra điều gì đó, cả người như sư tử xù lông, mặt mày dữ tợn quát: “Tống Vy, cô dám!” Tô Thu cũng trở nên sốt sắng, nhưng vừa sốt sắng đã ngất xỉu. Đường Hạo Tuấn cũng hơi ngạc nhiên, mím môi mỏng. Chẳng lẽ cô định vạch trần quan hệ mẹ con giữa Tống Huyền và Tô Thu? “Tôi có gì mà không dám?” Tống Vy khoanh tay trước ngực cười khẩy: “Cô sai người nói con tôi là con hoang, chẳng lẽ tôi không thể vạch trần các người? Mọi người đều biết, Tô Thu là vợ sau của chủ tịch Tống, mẹ kế chủ nhiệm Tống, nhưng trong đoạn video lúc nãy cô ta lại nói bà ta là mẹ ruột cô ta.”
Được cô nhắc nhở như vậy, mọi người mới chợt nhớ ra, quả thật trong đoạn video có đoạn này. “Nhà thiết kế Tổng, ý cô là chủ nhiệm Tổng là con gái riêng của Tô Thu và Tống Huy Khanh, chứ không phải là cô cả nhà họ Tống thật sự?” Một lão cổ đông lớn tuổi bỗng đứng dậy hỏi.
“Chính xác.” Tống Vy gật đầu: “Cô cả nhà họ Tống thật sự đã sớm rời đi cùng vợ trước rồi, chủ nhiệm Tổng chỉ thay thế thân phận cô ấy mà thôi, nên chủ tịch Tổng mới nói với bên ngoài rằng, cô cả nhà họ Tống đã đổi tên thành Tống Huyền”
“Tống, Vy!” Tống Huyền nhìn chằm chằm Tổng Vy bằng ánh mắt đầy sát ý, như muốn xé xác cô: “Sao cô dám?”
“Sao tôi lại không dám?” Tống Vy không hề sợ hãi cười hỏi ngược lại. Cô biết, Tống Huyền căm ghét nhất là thân phận con gái riêng này. Giờ cô nói thân phận của Tống Huyền ra, cô ta không muốn giết cô mới lạ. Lão cổ đông chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Đường Hạo Tuấn bằng ánh mắt sắc bén: “Hạo Tuấn, tôi nhớ năm đó người ông nội cậu định hôn ước là cô cả nhà họ Tống, nếu chủ nhiệm Tổng không phải, thì cô ta đâu phải vợ chưa cưới của cậu.”
Cái gì? Mặt Tống Vy cứng đờ, không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô có hôn ước với anh? Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ lão cổ đông lại nói chuyện này ra, nên xoa mi tâm. Nhưng lúc anh định mở miệng thì Tổng Huyền mặt mày dữ tợn chỉ vào lão cổ đông quát: “Lão già kia, ông ngậm miệng lại mau! Ông nói nhưng nói cuội gì đấy, tôi đã sớm là cô cả nhà họ Tống, nên người có hôn ước với Hạo Tuấn là tôi, ông đừng hòng chia rẽ chúng tôi”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày hất tay cô ta ra: “Tất nhiên vợ chưa cưới của tôi là cô, nhưng...”
Anh nhìn cô ta từ trên cao rồi nói tiếp: “Đây cũng là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô, nếu cô còn làm ra những chuyện này nữa, dù 5 năm trước cô đã cứu tôi, tôi cũng sẽ hủy hôn với cô.”
“Vâng, vâng, em sẽ không tái phạm, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, em xin thề!” Tống Huyền vội giơ ba ngón tay lên thề. Tống Vy thầm bĩu môi.
Bình luận facebook