Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 81: TỐNG HUYỀN THUA KIỆN
Giang Hạ kéo ghế ngồi xuống: "Còn có thể có lý do gì, cô ta phủ nhận sự thật đã chèn ép studio và lấy trộm thiết kế của chúng ta chứ sao."
Nghe vậy, Tống Vy cười nói: "Cô ta vẫn giảo biện như trước."
"Đúng vậy." Giang Hạ gật đầu tán thành: "Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy."
Tống Vy chậm rãi uống một hớp nước: "Để phía Tòa án gửi lại giấy triệu tập cho cô ta."
"Còn gửi nữa à?" Giang Hạ ngẩn người: "Ngộ nhỡ cô ta lại trả lại thì làm thế nào?"
"Cậu ngốc hả." Tống Vy dí trán cô một cái: "Trả lại thì cứ tiếp tục gửi, nếu Tống Huyền từ chối nhận ba lần thì bên Tòa án sẽ cưỡng chế mở phiên toà, nếu như cô ta không xuất hiện, phía Tòa án sẽ trực tiếp tuyên chúng ta thắng kiện."
"Còn có thủ tục như vậy à?" Giang Hạ hơi kinh ngạc.
Nhưng cô ta lại nhanh chóng vẻ mặt hưng phấn xoa xoa bàn tay: "Để tớ liên hệ với bên Tòa án."
Nói xong, cô ta đứng dậy đi đến sau bàn làm việc, cầm điện thoại cá nhân bắt đầu gọi điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, Giang Hạ làm động tác OK với Tống Vy.
Tống Vy cười cười, liếc nhìn điện thoại: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Được, ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn." Giang Hạ vừa nói vừa lấy túi xách treo trên giá xuống.
Tống Vy không nói gì.
Thế là hai người mang theo hai đứa bé cười cười nói nói đi đến cửa hàng lẩu gần đó.
Hai ngày sau, giống như Tống Vy đã nói, Tống Huyền đã lần thứ ba từ chối giấy triệu tập do Tòa án gửi đến, khiêu khích nghiêm trọng uy nghiêm của Tòa án nên phía Tòa án vẫn cưỡng chế mở phiên toà.
Dù Tống Huyền đã xuất hiện, nhưng kết quả vẫn thua kiện.
Bởi vì Giang Hạ đã đưa ra được chứng cứ cô ta lấy trộm thiết kế, cũng như chèn ép phòng làm việc của cô.
Kết quả Tống Huyền bị Tòa án tuyên hủy bỏ tất cả quần áo mới gần đây của cửa hàng bán lẻ, tất cả lợi nhuận thu được cũng phải chuyển giao cho Giang Hạ, và đền bù một phần phí bản quyền thiết kế.
Tóm lại, lần này Tống Huyền gần như táng gia bại sản.
Giang Hạ cười trên nỗi đau của người khác gọi điện thoại cho Tống Vy: "Vy Vy, cậu không nhìn thấy bản mặt Tống Huyền khi thẩm phán tuyên án, ha ha ha tớ cười chết mất."
"Được, lát tôi sẽ bảo Trình Hiệp chuyển cho cô." Đường Hạo Tuấn lạnh lùng đồng ý.
Còn không đợi Tống Huyền nói lời cảm ơn, môi mỏng của anh lại khẽ mở, nói: "Đây là lần cuối cùng."
"Anh có ý gì?" Tống Huyền vẻ mặt cứng đờ, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
Tống Vy cũng có chút hiếu ký, áp gần tai lại khe cửa.
Trong văn phòng, Đường Hạo Tuấn đặt bút xuống, cuối cùng nhìn thẳng về phía Tống Huyền: "Lần cuối cùng thu thập cục diện rối rắm thay cô, sau này tự cô gây họa, tự mình giải quyết, tôi sẽ không giúp nữa."
"Tại sao?" Tống Huyền gấp.
Anh không giúp cô ta nữa thì người khác sẽ nghĩ cô ta bị anh chán ghét mà vứt bỏ.
Đến lúc đó, những kẻ trước kia nịnh bợ cô ta, a dua với cô ta đều sẽ rời xa cô ta, thậm chí những người mà cô ta từng đắc tội đều sẽ tới trả thù cô ta.
Nghĩ vậy, Tống Huyền cảm thấy hoảng hốt, tiến lên một bước, xiết chặt lòng bàn tay nói: "Hạo Tuấn, anh không thể như vậy, năm năm trước anh đã từng nói, sẽ cho em tất cả những gì em muốn, bây giờ, anh..."
Đường Hạo Tuấn dựa vào ghế, lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Tôi đã từng nói như vậy, đó là vì cô đã từng cứu tôi, nhưng ân tình lớn hơn nữa cũng có còn một ngày kết thúc, mà gần đây, mỗi chuyện cô làm đều giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi đã không thể nhịn cô được nữa, cô hiểu chưa?"
"Em..." Tống Huyền giật giật khóe miệng, không thốt nên lời.
Ngoài cửa, Tống Vy hoài nghi nhíu hàng lông mày thanh tú.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói năm năm trước Tống Huyền đã cứu được anh.
Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Cô còn đang suy nghĩ thì âm thanh của Đường Hạo Tuấn lại truyền ra: "Được rồi, tôi hi vọng sau này cô hãy an phận một chút, ra ngoài đi."
Tống Huyền cụp mi mắt, che đi sự không cam lòng trong đáy mắt, bất đắc dĩ đi tới cửa.
Nghe vậy, Tống Vy cười nói: "Cô ta vẫn giảo biện như trước."
"Đúng vậy." Giang Hạ gật đầu tán thành: "Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy."
Tống Vy chậm rãi uống một hớp nước: "Để phía Tòa án gửi lại giấy triệu tập cho cô ta."
"Còn gửi nữa à?" Giang Hạ ngẩn người: "Ngộ nhỡ cô ta lại trả lại thì làm thế nào?"
"Cậu ngốc hả." Tống Vy dí trán cô một cái: "Trả lại thì cứ tiếp tục gửi, nếu Tống Huyền từ chối nhận ba lần thì bên Tòa án sẽ cưỡng chế mở phiên toà, nếu như cô ta không xuất hiện, phía Tòa án sẽ trực tiếp tuyên chúng ta thắng kiện."
"Còn có thủ tục như vậy à?" Giang Hạ hơi kinh ngạc.
Nhưng cô ta lại nhanh chóng vẻ mặt hưng phấn xoa xoa bàn tay: "Để tớ liên hệ với bên Tòa án."
Nói xong, cô ta đứng dậy đi đến sau bàn làm việc, cầm điện thoại cá nhân bắt đầu gọi điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, Giang Hạ làm động tác OK với Tống Vy.
Tống Vy cười cười, liếc nhìn điện thoại: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Được, ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn." Giang Hạ vừa nói vừa lấy túi xách treo trên giá xuống.
Tống Vy không nói gì.
Thế là hai người mang theo hai đứa bé cười cười nói nói đi đến cửa hàng lẩu gần đó.
Hai ngày sau, giống như Tống Vy đã nói, Tống Huyền đã lần thứ ba từ chối giấy triệu tập do Tòa án gửi đến, khiêu khích nghiêm trọng uy nghiêm của Tòa án nên phía Tòa án vẫn cưỡng chế mở phiên toà.
Dù Tống Huyền đã xuất hiện, nhưng kết quả vẫn thua kiện.
Bởi vì Giang Hạ đã đưa ra được chứng cứ cô ta lấy trộm thiết kế, cũng như chèn ép phòng làm việc của cô.
Kết quả Tống Huyền bị Tòa án tuyên hủy bỏ tất cả quần áo mới gần đây của cửa hàng bán lẻ, tất cả lợi nhuận thu được cũng phải chuyển giao cho Giang Hạ, và đền bù một phần phí bản quyền thiết kế.
Tóm lại, lần này Tống Huyền gần như táng gia bại sản.
Giang Hạ cười trên nỗi đau của người khác gọi điện thoại cho Tống Vy: "Vy Vy, cậu không nhìn thấy bản mặt Tống Huyền khi thẩm phán tuyên án, ha ha ha tớ cười chết mất."
"Được, lát tôi sẽ bảo Trình Hiệp chuyển cho cô." Đường Hạo Tuấn lạnh lùng đồng ý.
Còn không đợi Tống Huyền nói lời cảm ơn, môi mỏng của anh lại khẽ mở, nói: "Đây là lần cuối cùng."
"Anh có ý gì?" Tống Huyền vẻ mặt cứng đờ, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
Tống Vy cũng có chút hiếu ký, áp gần tai lại khe cửa.
Trong văn phòng, Đường Hạo Tuấn đặt bút xuống, cuối cùng nhìn thẳng về phía Tống Huyền: "Lần cuối cùng thu thập cục diện rối rắm thay cô, sau này tự cô gây họa, tự mình giải quyết, tôi sẽ không giúp nữa."
"Tại sao?" Tống Huyền gấp.
Anh không giúp cô ta nữa thì người khác sẽ nghĩ cô ta bị anh chán ghét mà vứt bỏ.
Đến lúc đó, những kẻ trước kia nịnh bợ cô ta, a dua với cô ta đều sẽ rời xa cô ta, thậm chí những người mà cô ta từng đắc tội đều sẽ tới trả thù cô ta.
Nghĩ vậy, Tống Huyền cảm thấy hoảng hốt, tiến lên một bước, xiết chặt lòng bàn tay nói: "Hạo Tuấn, anh không thể như vậy, năm năm trước anh đã từng nói, sẽ cho em tất cả những gì em muốn, bây giờ, anh..."
Đường Hạo Tuấn dựa vào ghế, lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Tôi đã từng nói như vậy, đó là vì cô đã từng cứu tôi, nhưng ân tình lớn hơn nữa cũng có còn một ngày kết thúc, mà gần đây, mỗi chuyện cô làm đều giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi đã không thể nhịn cô được nữa, cô hiểu chưa?"
"Em..." Tống Huyền giật giật khóe miệng, không thốt nên lời.
Ngoài cửa, Tống Vy hoài nghi nhíu hàng lông mày thanh tú.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói năm năm trước Tống Huyền đã cứu được anh.
Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Cô còn đang suy nghĩ thì âm thanh của Đường Hạo Tuấn lại truyền ra: "Được rồi, tôi hi vọng sau này cô hãy an phận một chút, ra ngoài đi."
Tống Huyền cụp mi mắt, che đi sự không cam lòng trong đáy mắt, bất đắc dĩ đi tới cửa.
Bình luận facebook